Vào ngày đông giá rét, những lúc rảnh rỗi như thế này, đáng lẽ phải cuộn mình trong phòng tránh gió lạnh bên ngoài. Thế nhưng, trong Trực Điện Tư lại vang lên những tiếng động ồn ào.
Kinh Trập cười khổ đứng ngoài cửa, nhìn từng rương đồ đạc được khiêng ra khỏi phòng.
Không còn cách nào khác, đồ đạc của Kinh Trập cuối cùng không thể nhét nổi vào chỗ ở cũ nữa.
Khương Kim Minh sau khi nghe tin, vung tay phê duyệt cho Kinh Trập một chỗ ở mới, ra lệnh cho cậu chuyển qua đó ngay.
Kinh Trập vốn không muốn, cậu đã quen sống cùng Tuệ Bình rồi.
So với những gian nhà rộng rãi, cậu thực sự thích căn phòng nhỏ bé này hơn, nó mang lại một cảm giác an toàn khó tả.
Khương Kim Minh chậm rãi nói: “Ngươi và Tuệ Bình ở chung lâu như vậy, chưa từng nghĩ tới việc đồ đạc của ngươi nhiều như thế, thực ra đã làm phiền nó rất nhiều à?”
Kinh Trập giật mình, lập tức kiểm điểm bản thân.
Kết quả của việc kiểm điểm là cậu chấp nhận lời của Khương Kim Minh, quyết định chuyển nhà ngay lập tức.
Tuệ Bình biết chuyện thì dở khóc dở cười.
“Ngươi cứ ở tiếp thì có sao đâu? Có người như ngươi ở cùng ta, vẫn tốt hơn nhiều so với những người khác.”
Kinh Trập khi ngủ không ngáy, không nghiến răng, ban đêm cũng ít trở mình, ngủ rất ngoan.
Đổi lại là người khác, không hôi chân thì cũng nói mớ nửa đêm, Kinh Trập tuy bí mật có hơi nhiều một chút, nhưng lại là một người bạn rất tốt.
Tuệ Bình hoàn toàn không thấy phiền phức chỗ nào cả.
Muốn lay động người như Kinh Trập bằng tình cảm và lý lẽ, cách tốt nhất không phải là tác động vào cậu, mà là tác động vào bạn bè xung quanh cậu.
Khương chưởng tư đây là cố ý dùng Tuệ Bình để khuyên Kinh Trập.
Tuệ Bình biết, Kinh Trập cũng biết.
Cậu nói thế này.
“Ta cũng biết Chưởng tư cố ý nói ta ở điểm này. Nhưng lời ông ấy nói cũng có lý. Ngươi có thể chấp nhận là do ngươi đang dung túng ta, không có nghĩa là ta có thể cứ lờ đi mãi được, như thế không tốt.”
Kinh Trập đã nói vậy, Tuệ Bình cũng đành chấp nhận.
Nghĩ kỹ lại, nơi ở mới của Kinh Trập rộng rãi hơn chỗ này nhiều, đó là chuyện tốt đối với cậu.
Thế nên, Tuệ Bình không nói gì thêm nữa.
Khương Kim Minh gọi vài thái giám làm việc chân tay đến giúp Kinh Trập, Kinh Trập bèn lấy ít gừng, nhờ tiểu thái giám ở phòng đun nước nấu cho một nồi canh gừng đậm đặc, chia cho họ uống, lại lấy các loại bánh điểm tâm vốn cất kỹ ra mời họ ăn.
Có canh gừng ấm bụng, lại được ăn điểm tâm ngày thường hiếm khi được đụng tới, mấy tiểu nội thị được gọi đến giúp việc lại hớn hở ra mặt, vui vẻ vô cùng.
Đến khi dọn dẹp xong xuôi thì trời đã ngả về chiều.
Đây là do Khương Kim Minh đặc biệt cho Kinh Trập nghỉ nửa ngày, để cậu có thể thu dọn cho gọn gàng.
Chỗ ở mới của Kinh Trập nằm cùng khu với các thái giám nhị đẳng của Trực Điện Giám, nhưng vì là người mới đến sau, nên cậu chuyển vào dãy nhà mới xây.
Tuy ở phía sau, nhưng vị trí lại khá đẹp, mùa đông vẫn đón được chút nắng.
Hiện tại số thái giám nhị đẳng của Trực Điện Giám là số lẻ.
Kinh Trập được thăng chức từ Ngự tiền, không đi theo con đường thăng tiến thông thường của Trực Điện Giám, nên số lượng không khớp với con số chẵn mà hoàng cung thường ưa chuộng.
Thế nên, căn phòng này cậu cũng được ở một mình.
Vừa hay có thể để Kinh Trập chất đống đồ đạc sang phòng đối diện, đợi khi nào có người đến ở thì chuyển sau, nhờ vậy cả gian phòng trông vô cùng rộng rãi.
Điều này khiến Liêu Giang đến chúc mừng vào ngày hôm sau phải đỏ mắt ghen tị.
Liêu Giang hiện đi theo Giang chưởng tư của Tạp Vụ Tư, con đường thăng tiến rộng mở, cuối năm nay sẽ lên thái giám nhị đẳng.
Cậu ta đã chuyển phòng từ một tháng trước, tranh thủ lúc đầu đông chưa lạnh lắm.
Người khác chuyển phòng đâu có ai giống Kinh Trập, cứ lần lữa mãi.
Ai mà chẳng muốn ở nơi rộng rãi hơn?
Hơn nữa, đó còn là biểu tượng của thân phận.
Liêu Giang: “Lúc trước đám Trần Mật và Lưu Phú còn cười nhạo ngươi, bảo ngươi không biết hưởng phúc, chỉ nhìn vào cái lợi cỏn con trước mắt, hừ, giờ nhìn xem, chỗ họ ở còn chẳng bằng ngươi đâu.”
Cậu ta ở chung với một thái giám nhị đẳng khác, gian phòng tuy cũng rộng rãi nhưng lại cũ kỹ.
Sắp xếp theo thứ tự từng dãy, vị trí tốt chắc chắn đã bị người đến trước chiếm hết, đến lượt họ thì gian phòng vào mùa đông gần như chẳng thấy ánh mặt trời.
Mỗi ngày bước vào đều lạnh thấu xương.
Nhưng phòng của Kinh Trập thì sướng rồi, cậu ở một mình nên rộng rãi hơn người khác, cộng thêm vị trí này còn đón được nắng, không đến mức âm u lạnh lẽo khắp phòng.
Hơn nữa nhìn qua còn mới hơn chỗ ở của cậu ta nhiều.
Kinh Trập: “Là Khương chưởng tư chọn đấy.”
Cậu ít khi đến khu này, lúc bị Khương Kim Minh tống sang đây thì đã được khoanh sẵn chỗ rồi.
Cho nên Kinh Trập đến đây mới biết mình ở đâu.
Liêu Giang hâm mộ nói: “Khương chưởng tư đối với ngươi tốt thật đấy.”
Tuy cậu ta hâm mộ nhưng cũng không dám đề xuất đổi phòng hay chuyển đến đây.
Khương Kim Minh nổi tiếng là bao che người nhà.
Chỉ nhìn Vân Khuê là biết, nếu đã được ông để mắt tới thì ông sẽ che chở mọi bề.
Giờ xem ra, Kinh Trập cũng đã được ông đưa vào phạm vi bảo vệ rồi.
Kinh Trập cười cười: “Giang chưởng tư đối xử với ngươi chẳng phải cũng rất thân thiết sao?”
Kể từ khi Liêu Giang từ Thượng Ngu Uyển trở về, có lẽ trải qua nhiều chuyện nên con người cũng trở nên thông suốt hơn, làm việc vô cùng chín chắn.
Giang chưởng tư vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, càng thêm trọng dụng cậu ta.
Thế nên mới đề bạt cậu ta lên thái giám nhị đẳng vào cuối năm.
Liêu Giang: “Giang chưởng tư quả thực đối xử với ta rất tốt, nhưng mà, ông ấy hình như không định làm ở Trực Điện Tư lâu nữa.”
Cậu ta nói đến đây, vẻ mặt hơi phiền muộn.
Kinh Trập nhướng mày, nghe nhạc hiệu đoán chương trình: “Giang chưởng tư định chuyển đi đâu?”
Người tìm chỗ cao, nước chảy chỗ trũng.
Chuyện bình thường thôi mà.
Có chỗ tốt hơn thì Giang chưởng tư rời khỏi Trực Điện Tư cũng là lẽ đương nhiên. Dù sao nơi này cũng chẳng có chút bổng lộc nào.
Liêu Giang cười khổ: “Càn Minh Cung.”
Kinh Trập hơi há miệng, chần chừ nói: “Hà tất phải đến nơi đó để cầu phú quý?”
Ở bên cạnh Cảnh Nguyên Đế đương nhiên là tốt, bất kể đãi ngộ hay địa vị đều là đứng đầu trong cung này, nhưng tính tình Cảnh Nguyên Đế vui giận thất thường, động một tí là giết người, thực sự quá tệ.
Giang chưởng tư đã lên đến chức Chưởng tư, chẳng lẽ còn muốn tự hạ cấp bậc để đến Càn Minh Cung?
… Chuyện này cũng không làm được đâu.
Tuy có những người không muốn đến Càn Minh Cung như Kinh Trập, nhưng cũng có hàng tá người muốn chen chân vào đó.
Nhưng có vào được hay không vốn dĩ cũng không dựa vào thân phận hay tâm tư của họ, mà phải xem sự lựa chọn của Ninh Tổng quản.
Mặc dù các Chưởng tư trước mặt Ninh Hoành Nho đều phải cúi đầu, nhưng thực tế địa vị Chưởng tư cũng đã là Đại thái giám, số lượng thái giám trong một cung là cố định, không thể dư ra được.
Giang chưởng tư đã ở địa vị này, muốn vào Càn Minh Cung cũng chẳng dễ dàng gì.
Liêu Giang vội nói: “Không phải ý đó, nếu muốn vào Càn Minh Cung đương nhiên không dễ. Chưởng tư không giống đám thái giám bình thường như chúng ta, nhưng ông ấy muốn vào Tư Lễ Giám.”
Kinh Trập nhướng mày, hóa ra là vậy.
Nữ quan Thạch Lệ Quân của Càn Minh Cung nắm giữ Thượng Nghi Cục của hậu cung, còn Tổng quản Ngự tiền Ninh Hoành Nho chưởng quản Tư Lễ Giám.
Đây tượng trưng cho quyền lực.
Giang chưởng tư muốn rời khỏi Trực Điện Giám để đến Tư Lễ Giám, nghe như chuyện viển vông, nhưng cũng đúng là chuyện người có tham vọng mới dám làm.
Kinh Trập: “Ông ấy đã bắt đầu lo lót rồi?”
Liêu Giang: “Được một thời gian rồi.”
Muốn đến nơi tốt như vậy, không chỉ dựa vào tiền mà còn cần nhiều mối quan hệ nữa.
Giang chưởng tư vẫn có chút quan hệ.
Nếu không năm xưa đã chẳng lo lót được lên vị trí hiện tại.
Nếu Giang chưởng tư rời đi, chắc chắn sẽ có người tiếp quản vị trí này. Liêu Giang vừa mới được đề bạt lên thái giám nhị đẳng, cộng thêm tuổi đời còn trẻ, vị trí này chắc chắn không đến lượt cậu ta ngồi.
Kinh Trập sờ cái cằm nhẵn nhụi: “E là phải đợi người từ bên ngoài điều đến thôi.”
Dù sao vị trí này cũng có khối người thèm muốn.
Liêu Giang gật đầu tán thành.
Trước khi rời đi, Giang chưởng tư đề bạt Liêu Giang lên thái giám nhị đẳng cũng coi như là bảo vệ cậu ta. Nếu không đợi ông ta đi rồi, lỡ Chưởng tư mới đến không ưa Liêu Giang, thì ít nhất vẫn còn cái danh phận đó, không đến mức bị đày xuống làm lao dịch khổ sai.
Nhìn vậy thì thấy Giang chưởng tư đối với Liêu Giang cũng coi như có lòng tốt.
Cho nên Liêu Giang dù đã sớm nhận ra ý định của Giang chưởng tư, nhưng chưa bao giờ nói với người ngoài.
Kinh Trập: “Vậy sao ngươi lại nói với ta?”
Liêu Giang ngẩn ra, kỳ quái gãi đầu: “Ừ nhỉ, sao ta lại nói với ngươi?” Cậu ta vừa nói vừa đi vòng quanh Kinh Trập một vòng, rồi lắc đầu.
“Không biết nữa, tự nhiên cứ thế nói ra thôi.”
Thậm chí trước khi Kinh Trập nhắc đến, Liêu Giang còn chẳng ý thức được vấn đề này.
Dường như trong tiềm thức, Liêu Giang cảm thấy Kinh Trập sẽ không hại mình.
Kinh Trập nghe Liêu Giang nói vậy không nhịn được cười: “Ngươi tin tưởng ta thế sao? Biết đâu ngày mai chuyện này sẽ đồn ầm lên khắp Trực Điện Giám thì sao?”
Liêu Giang cười hì hì: “Người hay nói thế thường sẽ không làm thế đâu.”
Chuyện của cậu ta ở Thượng Ngu Uyển trước kia, ngay cả Thế Ân cũng không biết, Kinh Trập đã giữ bí mật cho cậu ta, không nói với bất kỳ ai.
Điểm này Liêu Giang đã âm thầm dò hỏi rồi.
Bấy nhiêu đó đã đủ để Liêu Giang tin tưởng nhân phẩm của Kinh Trập.
Cậu ta đến đây lần này cũng là đặc biệt đến chúc mừng tân gia. Tuy trong cung không quá coi trọng chuyện này, nhưng Liêu Giang vẫn tặng Kinh Trập chút đồ chơi nhỏ rồi vội vàng rời đi.
Sau khi Liêu Giang về, Trịnh Hồng cũng ghé qua một chuyến.
Cậu ta mang đến cho Kinh Trập một xấp giấy, cộng thêm loại thuốc mỡ cậu nhờ mua trước đó, cùng với món quà cậu ta tự chuẩn bị, tất cả đều được mang đến.
Kinh Trập nhìn chiếc vòng tay tinh xảo, ngạc nhiên nói: “Cái này… không cần thiết đâu…”
Lời còn chưa dứt, Trịnh Hồng đã lắc đầu.
“Ngươi sờ thử xem.”
Kinh Trập nhíu mày, lật qua lật lại chiếc vòng một lúc mới phát hiện ra sự tinh diệu bên trong.
Mặt trong chiếc vòng tay thế mà lại có một cái lẫy nhỏ có thể di chuyển, không gian bên trong có thể giấu được những vật nhỏ li ti.
Ví dụ như một mảnh giấy, một cây kim, hoặc thứ gì đó khác.
Trịnh Hồng: “Ngươi có thể giấu ít thuốc độc trong đó.”
…?
Kinh Trập ngơ ngác ngẩng đầu.
Trịnh Hồng: “Gần đây trên người ngươi xảy ra không ít chuyện. Ta nghĩ nhân dịp tân gia, tiện thể tặng ngươi chút đồ phòng thân.”
Kinh Trập: “… Nhưng ta hạ độc ai?”
“Ngươi tự liệu đi.” Trịnh Hồng nhún vai, cậu ta không cao lớn lắm, so với Kinh Trập còn gầy hơn vài phần, khi cười lên còn mang theo chút âm hiểm, “Cứ giữ lấy đi, chẳng phải đồ gì ghê gớm đâu.”
Kinh Trập bất đắc dĩ đành phải cất đi.
Lại hỏi: “Chuyện của Tuệ Bình trước đó, ta không tiện hỏi cậu ấy. Nhưng nếu Hồ Lập đã đến, thì có phải liên quan đến chuyện nhà cậu ấy không?”
Đây chẳng phải chuyện bí mật gì, Trịnh Hồng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Kinh Trập nghe.
Kinh Trập nghe xong nhíu mày, thấp giọng mắng một câu.
Cha mẹ Tuệ Bình đối với đại ca cậu ta thì đúng là cha mẹ tốt tận tâm tận lực lo lót, nhưng với những đứa con khác thì hoàn toàn là bọn Chu Bái Bì* bóc lột tận xương tủy.
*Chu Bái Bì: Nhân vật địa chủ keo kiệt, bóc lột trong văn học Trung Quốc.
Họ đã có thể làm ra chuyện lừa gạt tiền bạc của Tuệ Bình, thì đương nhiên cũng có thể vì muốn nhận nhiều tiền sính lễ hơn mà bán con gái cho người trả giá cao hơn.
Kinh Trập: “Nếu Tuệ Bình thực sự để tâm đến tỷ muội của mình, tốt nhất nên nhờ người nghe ngóng xem người đó rốt cuộc bị gả đi đâu.”
Không chừng còn cứu được một mạng người.
Trịnh Hồng vừa nghe đã biết Kinh Trập đang nghĩ đến điều gì, cũng nhíu mày theo: “Ta về ngay đây.”
Cậu ta là người nhanh nhẹn, nói xong liền quay người đi thẳng.
Kinh Trập sắp xếp lại những món đồ cậu ta mang đến, những thứ khác đều đã có chỗ để, duy chỉ có hộp thuốc mỡ kia, sau khi Trịnh Hồng đưa đến vẫn cứ nằm trơ trọi trên bàn, đến giờ vẫn cô đơn một mình.
Kinh Trập nhìn chằm chằm vào nó, có chút do dự.
Sau đó, cậu thậm chí còn chẳng mở ra, quét luôn vào tủ đầu giường.
Hiện tại cậu chưa có dũng khí để khám phá thứ này.
Cứ tạm thời cất đi đã.
Kinh Trập vô thức gãi gãi tai.
…
Sau khi Kinh Trập chuyển phòng, người trong Trực Điện Tư mất hai ngày không biết nên cư xử với cậu thế nào.
Khi Kinh Trập trở thành thái giám nhị đẳng, thân phận đã khác, nhưng cậu vẫn luôn ở chỗ cũ, cũng chẳng ra vẻ ta đây. Những người xung quanh vẫn đùa giỡn với cậu như thường, ít ai nghĩ đến vấn đề này.
Mãi cho đến lần chuyển nhà này.
Họ có chút lo lắng, liệu Kinh Trập có thay đổi tính nết từ đây hay không.
Tuy nhiên, nhìn thấy Cốc Sinh, Thế Ân và Tuệ Bình mấy ngày nay vẫn ra ra vào vào cùng Kinh Trập, sự xôn xao ngắn ngủi này cũng lắng xuống.
Vân Khuê, Hồ Lập cũng lần lượt gửi quà cho Kinh Trập, Minh Vũ và Tam Thuận thực tế nhất, mời Kinh Trập ăn một bữa.
Kinh Trập cũng không hiểu họ lấy đâu ra nhiều nhiệt tình đến thế.
Chỉ là một lần chuyển phòng nhỏ, mà làm như chuyện đại sự gì vậy.
Buổi chiều, Khương Kim Minh gọi cậu đến, hỏi về chuyện Hiệt Phương Điện.
Kinh Trập: “Mấy hôm trước khi dọn dẹp, tiểu nhân đã đặc biệt lưu ý, tất cả các phòng ốc đều đã được làm sạch. Tây Sở là do tiểu nhân đích thân dọn dẹp.”
Khương Kim Minh nghe vậy mới hài lòng gật đầu.
Hậu cung mãi chẳng có tin vui nào, khiến cho rất nhiều cung điện trở thành đồ trang trí. Chỉ là có những nơi có thể tùy ý xử lý, nhưng có những nơi lại cần phải cẩn thận kỹ lưỡng hơn.
Nếu không ông cũng lười hỏi đến.
“Kinh Trập, ngươi làm việc thì ta yên tâm. Chỉ là ngươi ấy, nếu bớt gây chuyện đi một chút thì tốt biết mấy.” Khương Kim Minh cảm thán.
Nhớ lại năm xưa, Vân Khuê tuy hay gây chuyện, nhưng rốt cuộc cũng chỉ làm ra chuyện đối thực, coi như bình an vượt qua, không gây ra thêm rắc rối gì nữa.
Còn Kinh Trập thì sao, chuyện cứ nối tiếp chuyện.
Khương Kim Minh rõ ràng chưa đến bốn mươi tuổi, mà cảm thấy mình già đi trông thấy vì bị mấy chuyện này hành hạ.
Kinh Trập lầm bầm: “Mấy chuyện này vốn dĩ tiểu nhân cũng đâu muốn rước vào thân.”
Khương Kim Minh trừng mắt: “Muốn nói thì nói to lên, lầm bầm cái gì thế!”
Kinh Trập bất đắc dĩ nói lớn: “Tiểu nhân cảm thấy, những chuyện này đều không phải do tiểu nhân tự nguyện!”
Nói ví dụ như Hâm Thịnh, dù Kinh Trập có tránh né thế nào cũng rất khó tránh khỏi lòng ghen ghét của người khác.
Nhắc đến người này, sắc mặt Khương Kim Minh có chút kỳ quái.
“Ngươi có biết người đứng sau lưng Hâm Thịnh là ai không?” Ông sâu kín nói.
Mấy hôm trước Khương Kim Minh đã nhận được tin, chỉ là vẫn giữ kín chưa nói ra.
Kinh Trập im lặng một lát: “Người của Vĩnh Ninh Cung?”
Khang phi tuy đã không còn là Khang phi, nhưng nhắc đến Vĩnh Ninh Cung, người đầu tiên nghĩ đến vẫn là nàng ta.
Khương Kim Minh thở dài: “Đúng là như vậy.”
Ban đầu, Khương Kim Minh cũng không hiểu, Khang phi đường đường là một phi tần, tại sao lại nhắm vào Kinh Trập?
Sau này khi thân phận của nàng ta bị bại lộ, cộng thêm tin tức từ Thận Hình Tư truyền đến, Khương Kim Minh mới lờ mờ nhận ra, người Khang phi nhắm đến hẳn là Dung Cửu?
Kinh Trập chẳng qua là bị Dung Cửu liên lụy mà thôi.
Những chuyện như thế này trong cung là chuyện thường tình.
Nhiều khi người chết rồi cũng chẳng biết tại sao mình lại chết.
Có thể là vì một câu nói, có thể là vì một hành động, hoặc có thể là do những mối quan hệ dây mơ rễ má mà ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi, kéo theo những tai họa ngầm.
Khương Kim Minh vừa nghĩ đến chuyện này, nhìn thấy Kinh Trập là thấy phiền, xua tay bảo người mau cút đi.
Kinh Trập cút quen rồi, nghe Khương Kim Minh nói vậy liền lanh lẹ đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa giúp ông.
Đi được vài bước, cậu thấy một tiểu nội thị vội vã chạy tới, nhìn thấy Kinh Trập, mắt cậu ta sáng rực lên.
“Kinh Trập, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi.”
Người nói chính là Lai Phục.
Chân cậu ta đã khỏi, chỉ là đi lại vẫn hơi khập khiễng, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Kinh Trập bị Lai Phục kéo đi, có chút nghi hoặc, “Sao mà vội vàng thế?”
Lai Phục cười nói: “Đừng sợ đừng sợ, là chuyện tốt đấy.”
Cậu ta đẩy Kinh Trập đến trước phòng Tuệ Bình, thấy trong phòng có rất nhiều người ngồi, đa số là những người cậu quen biết sau khi đến Trực Điện Tư.
Họ náo nhiệt trốn trong phòng, khi Kinh Trập bước vào liền dọa cậu giật nảy mình.
Trong phòng thoang thoảng mùi thơm, mấy bàn tay đẩy Kinh Trập vào, cậu mới nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn.
Thế Ân gào lên trong đám đông ồn ào nói với cậu.
“Mọi người góp tiền, định chúc mừng ngươi chút, hôm nay ngươi không ăn hết thì không được ra khỏi đây đâu.”
Kinh Trập cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó va mạnh, suýt chút nữa thì đỏ hoe mắt, cậu vội cúi đầu xuống mới không để lộ vẻ thất thố.
Cậu chớp chớp mắt, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn những người khác trong phòng, chắp tay với họ, “Kinh Trập có tài đức gì mà khiến mọi người tốn kém thế này.”
“Ngươi nói lời ngớ ngẩn gì thế? Ngày thường ngươi giúp đỡ bọn ta bao nhiêu…”
“Nào nào nào, mau ngồi xuống, đừng nói mấy lời khách sáo đó nữa.”
“Hôm nay nếu không ăn nhiều một chút thì không cho ngươi đi đâu đấy.”
Trong tiếng ồn ào huyên náo, mấy người xúm lại đỡ Kinh Trập ngồi xuống bàn.
Mãi đến tối, đám người mới giải tán.
Tuy nói lúc rảnh rỗi các Chưởng tư cũng không quản họ làm gì, nhưng ồn ào thế này vốn dĩ cũng không nên. Chỉ là suốt cả quá trình, thế mà lại chẳng có ai đến ngăn cản.
Kinh Trập dựa vào lưng Tuệ Bình, ôm bụng kêu oai oái: “Ta ăn no căng rồi.”
Tuệ Bình cười ha hả, cười đến mức người rung lên bần bật, hất văng cả Kinh Trập xuống.
Bịch một tiếng, một con Kinh Trập nằm sấp mặt xuống giường.
Thế này càng chèn ép cái bụng khó chịu hơn.
Kinh Trập khó khăn ôm bụng, nỗ lực lăn lộn trên giường, cuối cùng cũng ủi ủi lật người nằm ngửa được.
Bên tai nghe thấy tiếng Thế Ân và Cốc Sinh thì thầm to nhỏ.
“… Quả nhiên mấy chuyện này phải để Vân Khuê đi làm nũng với Chưởng tư mới có tác dụng, chứ dựa vào chúng ta…”
“Ọe, ngươi đừng nói chuyện đáng sợ thế chứ, cái tạng người như Vân Khuê mà làm nũng… Ọe…”
“Ngươi cẩn thận để cậu ta nghe thấy, coi chừng Vân Khuê rút lưỡi ngươi ra đấy…”
Kinh Trập nhắm mắt, nhẹ nhàng xoa bụng, suýt chút nữa thì tự ru mình ngủ mất.
Là Tuệ Bình vỗ tỉnh cậu.
“Kinh Trập, ngươi phải về rồi.”
Kinh Trập tỉnh dậy ngơ ngác một lúc mới nhớ ra, ồ, bây giờ cậu không còn ở chung với Tuệ Bình nữa rồi.
Kinh Trập chậm chạp bò dậy, dựa vào vai Tuệ Bình một lúc lâu cho tỉnh táo hẳn, chào tạm biệt bạn bè rồi lảo đảo đi về.
Đêm đã khuya, bóng dáng Kinh Trập chìm vào bóng tối.
Lưu Phú nhìn thấy bóng người bên ngoài qua cửa sổ phòng mình, cách một lối đi gọi Trần Mật: “Này, Kinh Trập vừa mới chuyển đến mà đã làm rùm beng thế này, phô trương quá rồi đấy.”
Tưởng chuyển phòng là chuyện to tát lắm chắc?
Đúng là kẻ nông cạn.
Trần Mật uể oải trở mình trên giường.
Ban nãy động tĩnh ở Trực Điện Tư không nhỏ, đến bọn họ ở đây cũng loáng thoáng nghe thấy.
Trần Mật: “Chưởng tư Trực Điện Tư còn chẳng nói gì, ngươi ở đây lầm bầm cũng vô dụng thôi.”
Cậu ta không thích Kinh Trập lắm.
Nhưng người cậu ta thích vốn dĩ cũng chẳng nhiều.
Trần Mật kén chọn lắm.
Loại người như Kinh Trập rõ ràng nên chuyển đến đây, nhưng vẫn cứ giao du với đám thái giám tam đẳng, trong mắt cậu ta chính là tự cam chịu sa ngã.
Giờ người này chuyển đến rồi, Trần Mật cũng lười để ý đến cậu.
Còn về Lưu Phú…
Bất kể cậu ta là hâm mộ hay ghen tị, nhân duyên của Kinh Trập tốt hơn cậu ta nhiều là sự thật.
Trần Mật liếc xéo Lưu Phú, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng gương mặt tuấn tú của Kinh Trập đã ăn đứt cái mặt đầy thịt ngang của Lưu Phú rồi, chưa kể người ta quả thực biết cách cư xử.
Trần Mật lại lười biếng trở mình, không muốn nhìn cái mặt xấu xí của Lưu Phú nữa.
…
Kinh Trập lâng lâng trở về phòng.
Cậu không uống rượu.
Trên bàn vốn dĩ cũng không thể có rượu.
Nhưng không biết trong bàn tiệc đó có một hai món nào đó dùng rượu để chế biến hay không, Kinh Trập nếm ra được chút mùi vị.
Trong đó, có vài món là tay nghề của Minh Vũ.
Kinh Trập ăn là nhận ra ngay. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
… Người này, hôm trước bảo cậu qua ăn cơm mà chẳng nói năng gì cả.
Giấu kỹ thật đấy.
Kinh Trập ngáp một cái, mò mẫm đi vào phòng.
Vừa đi được hai bước, cậu vô thức dừng lại, hơi nghiêng tai nghe ngóng.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều.
Nhưng Kinh Trập cứ có cảm giác khó hiểu, trong phòng này có người.
Một cảm giác hơi châm chích chạy dọc trên da Kinh Trập, khiến cậu sững sờ không thể bước thêm bước nào nữa.
Kinh Trập chần chừ mở miệng: “… Dung Cửu?”
“Ừ.”
Tiếng đáp lại lạnh nhạt khiến Kinh Trập bất chợt thả lỏng.
Cậu “à” một tiếng, lúc này mới tiếp tục mò mẫm đi vào trong. Nơi ở chưa quen thuộc khiến cậu tốn nhiều thời gian hơn ngày thường mới thắp được đèn dầu.
Kinh Trập giơ đèn dầu soi quanh bàn một lượt, phát hiện ra Dung Cửu.
Hắn đang điềm nhiên ngồi trên ghế.
… Thật ra, với tay chân dài ngoằng của Dung Cửu, ngồi trên ghế dài cứ có cảm giác hắn đang phải hạ mình nhét vào đó.
Dung Cửu đáng lẽ phải ngồi trên những chiếc ghế thái sư rộng rãi kia.
Thế mới đẹp đẽ cao quý chứ.
Hắn đến bên cạnh Kinh Trập, trông cứ như con thú bị nuôi thả rông, đến lông lá cũng chẳng còn bóng mượt nữa.
Kinh Trập nén lại suy nghĩ kỳ quặc trong lòng, đặt đèn dầu xuống, ngồi phịch xuống bên cạnh Dung Cửu, rúc đầu vào dưới cánh tay hắn.
Dung Cửu mặt không cảm xúc nhìn hành động kỳ quái của Kinh Trập, không nói gì.
Kinh Trập không hỏi hắn tại sao lại lại lại phá vỡ hẹn ước, Dung Cửu cũng không hỏi cậu tại sao lại làm hành động kỳ lạ như thế.
Hồi lâu sau, Dung Cửu mới cảm nhận được cái đầu nhỏ của Kinh Trập dụi qua dụi lại, giọng nói mềm mại vang lên.
“Dung Cửu, hôm nay ta vui lắm.”
Chỉ một chuyện cỏn con bình thường, ngay cả bản thân cậu cũng chẳng thấy có gì to tát, thế mà lại có biết bao nhiêu người tặng quà, góp tiền làm tiệc cho cậu.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm giác thỏa mãn như thế này. Rất vui vẻ, giống như cả người sắp bay lên trời vậy.
Dung Cửu lôi cái đầu của Kinh Trập ra, nhìn đôi mắt hơi đỏ của cậu: “Khóc?”
Kinh Trập ngẩng đầu, “Đâu có, khóc cái gì chứ.”
Cậu bò dậy đi rót nước.
“Huynh đến rồi sao không thắp đèn, phòng tối om, có lạnh không, để ta đi tìm cái chậu than…”
Không chuyển không biết, chuyển rồi mới giật mình.
Kinh Trập còn rất nhiều than thượng hạng, đều được ban thưởng từ trước, lúc đó cậu nhét vào góc, nhét mãi rồi quên béng mất.
Lúc rời đi, cậu còn chia không ít cho đám Tuệ Bình.
Kinh Trập nhét chén trà cho Dung Cửu, lại đứng dậy loay hoay, đợi khi nhóm được chậu than lên, nhiệt độ trong phòng cuối cùng cũng ấm dần.
Tay Dung Cửu lạnh quá, làm Kinh Trập rét run, người này mặc cũng không đủ ấm, luôn tạo cho người ta ảo giác hắn sống dựa vào khí thế vậy.
Kinh Trập vất vả kéo Dung Cửu dậy, đưa đến ngồi bên chậu than.
Dung Cửu: “Đừng bận rộn nữa, lại đây ngồi đi.”
Kinh Trập vốn định xách ấm trà đi xin chút nước nóng, nghe Dung Cửu nói vậy thì do dự một lát, rốt cuộc vẫn đặt xuống, quay lại ngồi bên cạnh Dung Cửu.
Một lúc lâu sau Kinh Trập mới nói: “Lúc trước huynh chơi chữ với ta đấy à.”
Dung Cửu: “Là em không nghe ra thôi.”
Kinh Trập dùng đầu húc húc vào Dung Cửu: “Dù có đổi người khác đến cũng sẽ nghĩ là nói nguyên một ngày thôi.”
Đã bảo là gặp vào các ngày ba, sáu, chín, ai mà chẳng nghĩ là tính cả ngày chứ!
Ai mà ngờ được Dung Cửu lại cho rằng buổi tối không tính?
Dung Cửu: “Ban đêm em vốn dĩ cũng rảnh mà.”
Thế này cũng không tính là phá vỡ ước hẹn, dù sao buổi tối cũng đâu làm phiền cậu làm việc.
Kinh Trập bĩu môi, “Thế hôm nay ta chẳng phải có việc sao? Huynh cứ đợi ở đây vô cớ thế này?”
Chẳng phải lãng phí thời gian sao.
Dung Cửu: “Nhưng cuối cùng em sẽ về.”
Giọng hắn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không để tâm chuyện này. Giọng nói lạnh lẽo ấy chẳng hiểu sao lại khiến lương tâm Kinh Trập hơi nhói đau.
Trong lúc cậu và bạn bè đang náo nhiệt vui vẻ, chỉ có mình Dung Cửu khổ sở đợi chờ trong căn phòng trống trải tối tăm này, đến ngón tay cũng lạnh ngắt thế kia, điều đó khiến cậu không kìm được nắm lấy cổ tay người đàn ông.
“Huynh…”
Kinh Trập ngập ngừng, “Đừng như vậy nữa.”
Dung Cửu nhướng mày: “Đừng như thế nào?”
Vẻ mặt cúi xuống của hắn vẫn mang theo nét kiêu ngạo lạnh lùng, người đàn ông này căn bản không cảm thấy việc mình làm có gì đáng thương, ngược lại, hắn siết chặt lấy ngón tay Kinh Trập, lạnh lùng nói: “Nếu em còn không cho phép nữa, ta sẽ không nghe đâu.”
Nhượng bộ một bước thì được, chứ bước nào cũng bắt nhượng bộ thì quá đáng rồi đấy.
Kinh Trập nghe Dung Cửu nói vậy, lại nhìn vẻ mặt lạnh như băng sương của hắn, không nhịn được phì cười.
Một tay bị Dung Cửu giữ chặt không cho động đậy, tay kia bèn đưa lên x** n*n mặt người đàn ông, cười híp mắt nói: “Sao huynh lại đáng yêu thế hả?”
Dung Cửu nhướng nốt bên lông mày còn lại lên, biểu cảm vô cùng sinh động thể hiện sự nghi hoặc của mình.
Trên đời này e là chỉ có mình Kinh Trập cảm thấy hắn đáng yêu.
Kinh Trập mặc kệ.
Ở đây chỉ có hai người họ, cậu thấy Dung Cửu đáng yêu, thì Dung Cửu chính là rất đáng yêu.
Khó khăn lắm mới xoa ấm được ngón tay Dung Cửu, Kinh Trập nhìn gió tuyết ngày càng lớn bên ngoài, có chút chần chừ.
“Thân thủ của huynh, có phải rất tốt không?”
Kinh Trập lén lút hỏi.
Dung Cửu luôn rất dung túng cho những hành động nhỏ nhặt khó hiểu này của cậu… Ví dụ như, rõ ràng đang ở trong phòng mình, cũng chỉ có hai người họ, sao nói chuyện cứ phải lén lút như ăn trộm thế này?
Dung Cửu bình thản: “Cũng tàm tạm.”
Kinh Trập bĩu môi: “Tàm tạm là ở trình độ nào chứ, ta làm sao biết được là tàm tạm kiểu trèo tường, hay tàm tạm kiểu leo xà nhà?”
Dung Cửu mặt không cảm xúc nhìn cậu.
Kinh Trập cười gượng: “Lỡ lời, lỡ lời, ta tuyệt đối không có ý nói huynh là phường trộm cắp đâu, ta chỉ muốn hỏi…”
Bàn tay to lớn của Dung Cửu bịt miệng Kinh Trập lại, chặn họng cậu, lạnh lùng nói: “Là tàm tạm kiểu không làm kinh động đến thị vệ.”
Đôi mắt đen láy của Kinh Trập sáng lên, hơi ngượng ngùng nói: “Vậy huynh… đêm nay có muốn ở lại không?”
Dung Cửu từ từ cúi đầu nhìn cậu, ánh nhìn khiến Kinh Trập ngưng bặt trong chốc lát, “… Ta không có ý đó!” Cậu vội vàng giải thích như muốn giấu đầu hở đuôi, rồi hạ thấp giọng, “Bên ngoài gió tuyết lớn quá, khó khăn lắm mới làm ấm tay chân cho huynh, nếu lại đội tuyết trở về…”
Tay chân Dung Cửu thế này, về đến nơi chắc chắn lại lạnh như băng.
Tình nhân của mình, chẳng lẽ lại không được xót sao?
Kinh Trập ban đầu bị nhìn đến mức vừa thẹn vừa giận, về sau lại hùng hồn ưỡn ngực.
Dung Cửu nhàn nhạt nói: “Nếu em chấp nhận được, đương nhiên không vấn đề gì.”
Lời này Kinh Trập lại nghe không hiểu lắm.
Cậu nghĩ thầm, Dung Cửu ngủ không ngáy không nghiến răng, có gì mà không chấp nhận được?
Còn về cái tật xấu không được đánh thức kia, dù sao Kinh Trập cũng không có thói quen dậy đêm.
… Khoan đã, cậu chợt nhận ra, gần đây thỉnh thoảng nửa đêm cậu lại bồn chồn khó ngủ… Nếu cứ lăn qua lộn lại trên giường, chắc chắn sẽ làm phiền người khác ngủ không ngon.
Thôi kệ, nếu xui xẻo gặp phải chuyện đó thật, cậu cứ nằm im như thóc trên giường, kiểu gì cũng chịu đựng được đến sáng thôi!
Kinh Trập đã quyết tâm là làm, nói là làm, quay người đi chuẩn bị gối và chăn mới.
Dung Cửu nhìn bóng lưng gầy gò của Kinh Trập, từ từ đưa ngón tay vừa bịt miệng cậu lên mũi, hắn nhạy bén ngửi thấy mùi rượu cực nhạt.
Hèn gì Kinh Trập hôm nay trông có vẻ… “hoạt bát” hơn ngày thường.
Xem ra, rượu này quả thực là thứ tốt.
Đằng kia Kinh Trập đã bò lên giường, dọn dẹp xong xuôi mọi thứ liền vẫy tay gọi Dung Cửu qua.
Người đàn ông bước tới, trên tay còn bưng một bát nước trong.
“Đi súc miệng.”
Kinh Trập chớp mắt, bưng bát nước đi sang một bên súc miệng.
Mùi rượu thoang thoảng bị rửa trôi đi ít nhiều, Kinh Trập hà hơi vào lòng bàn tay, chẳng lẽ Dung Cửu chê cậu sao?
Cậu còn chưa nghĩ xong, Dung Cửu đã thuận tay lấy bát nước trong tay cậu, bình thản nói, “Đừng mang theo mùi rượu đi ngủ, sáng mai dậy em sẽ thấy khó chịu.”
Kinh Trập: “Thế mà huynh cũng ngửi ra được á?”
Dung Cửu nhướng mày, nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời kia, xem ra Kinh Trập không hề biết bản thân bị ảnh hưởng thế nào.
Cũng phải, cậu rất ít khi uống rượu.
Ngoài việc ăn ké chút ít ở chỗ Minh Vũ, ngày thường cậu hiếm khi động đến.
Dung Cửu bóp cằm Kinh Trập, hôn lên môi cậu một cái, rồi xách cậu đến bên giường.
“Ngủ.”
Rốt cuộc ai mới là chủ cái phòng này hả? Kinh Trập vừa thầm oán thán trong lòng, vừa khó nhọc bò lên giường.
Cậu nằm xuống, cả người như thể không dậy nổi nữa.
Tứ chi đều toát lên vẻ lười biếng dễ chịu, đến động đậy cũng chẳng buồn động.
Dung Cửu đẩy Kinh Trập vào trong một chút, chừa chỗ trống cho mình nằm xuống.
Kinh Trập nhìn căn phòng mờ tối, khẽ nói: “Huynh chưa tắt đèn.”
“Cứ để sáng.”
“Lãng phí, dầu đèn cũng đâu có rẻ.”
“Hôm sau ta bù cho em.”
“Có tiền thì tùy hứng nhỉ.”
Hai người nói là ngủ, nhưng cũng chẳng ngủ thật, ngược lại còn câu được câu chăng trò chuyện.
Kinh Trập: “Dung Cửu, huynh có thích thứ gì không?”
“Lại hỏi.” Dung Cửu lạnh lùng nói, “Không thành tâm.”
Vừa nghe là hắn biết ngay Kinh Trập đang nghĩ gì.
Mỗi lần người này không nghĩ ra nên tặng quà gì cho hắn, lại lén lút hỏi hắn như vậy.
Kinh Trập hùng hồn: “Huynh đến sinh nhật cũng chẳng chịu nói, ta nhớ mỗi năm tặng quà cho huynh một lần đã là tốt lắm rồi.”
Dung Cửu im lặng một lát: “Mùng chín tháng sáu.”
Kinh Trập bấm đốt ngón tay tính toán, thế là đã qua hơn ba tháng rồi!
Cậu bật dậy, rồi lại nằm xuống.
“Thôi bỏ đi bỏ đi, huynh còn chẳng để ý, ta để bụng làm gì.” Kinh Trập trở mình, bắt đầu suy nghĩ xem đến sinh nhật Dung Cửu sang năm nên chuẩn bị gì cho hắn.
Mặc dù năm nay không kịp, nhưng chuẩn bị cho năm sau thì vẫn kịp chán.
Dung Cửu: “Ồn ào.”
Kinh Trập: “Ta đã nói gì đâu.”
Dung Cửu: “Em nghĩ ồn ào.”
Kinh Trập không phục, đang định lý luận với hắn, kết quả Dung Cửu cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi cậu.
Giọng người đàn ông mang theo vài phần khàn khàn.
“Kinh Trập, là em chủ động bảo ta ở lại, nếu em còn không ngủ, lỡ ta làm gì thì đừng có trách ta.”
Kinh Trập giận quá bèn giận một cái.
Cậu vội vàng nhắm mắt ngủ.
Kinh Trập vốn tưởng mình sẽ khó ngủ, kết quả đầu vừa chạm gối, lại ôm Dung Cửu mát lạnh, thế mà chẳng bao lâu sau đã ngủ say.
Dung Cửu lại không ngủ.
Hắn lặng lẽ ngắm nhìn Kinh Trập, gần như dùng hết sự kiên nhẫn tích tụ bao năm tháng qua.
Thực ra hắn không phải người kiên nhẫn cho lắm.
Đối với Kinh Trập, hắn gần như đã dùng hết mọi sự nhẫn nại của mình mới kìm hãm được những hành động điên cuồng quái dị kia, không để cảm xúc bạo ngược đánh sập cơ thể yếu ớt của cậu.
Lần đầu tiên Dung Cửu phát hiện ra, hóa ra mình cũng có thể kiềm chế đến mức này.
“Vẫn chẳng có chút đề phòng nào.”
Ngón tay hắn chạm lên mặt Kinh Trập, cảm giác ram ráp lành lạnh khiến người đang say ngủ khẽ nhíu mày, “Quá dễ bị lừa.”
Dung Cửu ngồi dậy, thân hình cao lớn nương theo ánh đèn leo lét, lại bao trùm Kinh Trập hoàn toàn trong bóng tối.
Kinh Trập ngủ rất say, hoàn toàn không cảm nhận được ánh nhìn kỳ quái của Dung Cửu đang dừng lại trên người mình thật lâu.
Nếu ánh nhìn này có thực thể, e là nó đã như tơ nhện chui vào cơ thể Kinh Trập, len lỏi dọc theo da thịt, quấn chặt lấy tất cả mọi thứ, giống như đuôi rắn cuộn lấy con mồi, không bao giờ buông tha.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Kinh Trập.
Chậm rãi, nhẹ nhàng, cho đến khi môi trên sưng đỏ lên mới chịu rời ra.
Đây là dấu vết đủ để khiến Kinh Trập tức giận.
Dung Cửu dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước còn sót lại, tay kia lại nhẹ nhàng vén chăn lên.
Cửa nẻo đóng kín giữ chặt nhiệt độ trong phòng, Kinh Trập đắp chăn ngược lại thấy hơi nóng. Khi chăn được vén lên, Dung Cửu dường như nghe thấy cậu khẽ thở dài một hơi, tiếng thở dài thoải mái, rồi ngủ càng thêm say.
Đợi đến khi Kinh Trập không còn động tĩnh gì, bàn tay sạch sẽ đẹp đẽ kia cởi bỏ y phục của cậu, để lộ vùng bụng nhỏ bằng phẳng láng mịn.
Năm ngón tay Dung Cửu dừng lại trên đó, xúc cảm mát lạnh khiến cơ thể Kinh Trập khẽ run lên. Tựa như con rắn đang trườn bò, những ngón tay ấy lại tiếp tục đi lên, nhẹ nhàng đè lên ngực trái Kinh Trập.
Đè lên khối thịt mềm mại nhỏ bé.
Mềm mại, cũng có vài phần đáng yêu.
Trong đôi mắt đen thẫm ngập tràn ác dục tham lam, bản tính cướp đoạt ăn sâu rễ bén ấy chỉ được che đậy bởi lớp vỏ bọc ôn hòa giả tạo, tạo nên vẻ ngoài bình thản.
Dù Kinh Trập có nhạy bén đến đâu, điều này cũng đủ để cậu buông lỏng cảnh giác… nhất là khi người này lại là Dung Cửu mà cậu tin tưởng nhất.
Vào lúc này, sự nhạy cảm của Kinh Trập ngược lại trở thành vũ khí gây tê liệt.
Chỉ cần Kinh Trập tin tưởng, cậu sẽ rất ít khi nghi ngờ.
Dung Cửu từng chút từng chút giải phóng ác ý của mình, trong sự giằng co qua lại, thần kinh của Kinh Trập đã bị tê liệt đến mức lỏng lẻo, giống như con mồi bị rắn độc cắn trúng.
Nọc độc lan tràn khắp toàn thân, đủ để khiến cậu mất đi toàn bộ sự đề phòng.
Và sau đó, là thời khắc tùy ý thưởng thức.
Dung Cửu vẫn luôn rất tôn trọng Kinh Trập, nhìn xem, thậm chí trước khi Kinh Trập chủ động nói toạc ra, hắn chưa bao giờ nhìn trộm bí mật của cậu, cũng không vạch trần nỗi sợ hãi của cậu… Thậm chí, trong những lần suýt mất kiểm soát nguy hiểm nhất, hắn vẫn như vậy.
Đây quả là sự nhượng bộ hiếm có biết bao.
Dung Cửu đè xuống, gần như bao trùm lấy toàn bộ con người Kinh Trập, cuối cùng để lộ ra bộ mặt tham lam tàn nhẫn. Đó là sự điên cuồng hận không thể rút gân lột da Kinh Trập, nuốt chửng vào bụng.
Lột ra, ăn sạch.
Lựa chọn đơn giản biết bao.
Đêm nay, là Kinh Trập bảo hắn ở lại mà.
…
Kinh Trập khó khăn lắm mới tỉnh dậy.
Rõ ràng cậu nhớ tối qua mình ngủ khá sớm, nhưng không hiểu sao cả người cứ như bị tháo rời từng khúc xương, chỗ nào cũng thấy khó chịu.
Cậu mơ màng mở mắt, nhìn sắc trời bên ngoài.
Vẫn còn tối.
Vẫn sớm, cậu lại nhắm mắt.
Chỉ là trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Kinh Trập không những không ngủ lại được, mà còn mơ hồ nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Đó hẳn là mơ.
Kinh Trập mơ thấy mình dường như bị con nhện khổng lồ tha về làm mồi, toàn thân bị tơ nhện quấn chặt không sao cử động được, còn bị treo lơ lửng trong hang động ẩm ướt làm thức ăn dự trữ.
Cậu nỗ lực giãy giụa, nhưng không thể chống lại được tơ nhện dính dấp.
Cảm giác như dính chặt vào da thịt ấy khiến người ta rợn tóc gáy, tựa như bóng tối bao trùm khắp nơi.
Trong mơ, Kinh Trập không nói được, cũng không cử động được.
… Lờ mờ, dường như có thứ gì đó sột soạt bò từ bên ngoài vào, đó là con quái vật còn khổng lồ hơn cả nhện.
Là rắn.
Lưỡi rắn lạnh lẽo gần như chọc thủng tai cậu, tiếng nước ướt át rõ ràng khiến cậu run lên bần bật.
Con rắn độc ác không ăn thịt cậu, mà lại coi cậu như món đồ chơi để trêu đùa.
Điều này khiến Kinh Trập trong mơ càng giãy giụa muốn tỉnh lại, đây là mơ, chắc chắn là mơ…
Sự lạnh lẽo trườn bò khắp nơi ấy, khi dừng lại ở phía dưới, thực sự đã dọa cậu chết khiếp.
Tơ nhện dính dấp khiến con mồi không thể cử động, ngay cả tay chân cũng bị tách ra, hoàn toàn không có sức né tránh.
Rắn, ăn mất cây nấm rồi.
Kinh Trập giật mình tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh, cậu run rẩy sờ xuống dưới, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra chỉ là toát mồ hôi.
Giấc mơ quái quỷ gì thế này?
Cái gì mà nhện với rắn độc, cả đêm toàn mơ thấy động vật, hành hạ cậu một trận ra trò.
Kinh Trập nhớ đến Dung Cửu, đưa tay sang, lại phát hiện bên cạnh trống không.
Dung Cửu không có ở đây.
Kinh Trập giãy giụa vài cái, vẫn phải lồm cồm bò dậy khỏi mộng đẹp êm ái, đau khổ xoa bóp cánh tay mình.
Thực ra hai cánh tay vẫn ổn, khó chịu là ở nửa th*n d***.
Cứ cảm thấy hơi đau nhức.
Chẳng lẽ trong mơ cậu đánh nhau với nhện và rắn độc cũng khiến cơ thể đau nhức thật sao?
… Không thể nào, nếu vậy chẳng lẽ lúc gặp ác mộng, cơ thể cậu cũng quẫy đạp lung tung theo?
Nói mới nhớ, khi Dung Cửu và Kinh Trập ngủ chung, người đàn ông này có thói quen ôm cái gì đó.
Ban đầu, hai người còn mang theo sự thăm dò xa lạ, không để thói quen này lộ ra quá rõ ràng, sau này quen thuộc hơn nhiều, tự nhiên cũng thả lỏng, không còn cố ý che giấu nữa.
Kinh Trập cũng không ghét việc bị người khác ôm ngủ, mùa đông hơi lạnh, đắp nhiều chăn chút là được mà.
… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không lẽ con nhện và con rắn độc trong giấc mơ tối qua của cậu, chính là Dung Cửu đang ôm chặt cậu ngủ đấy chứ?
Kinh Trập hít vào một hơi, bắt đầu thật lòng lo lắng cho Dung Cửu.
Nhưng mà, tại sao xương hông lại đau âm ỉ thế nhỉ?
Kinh Trập cảm nhận kỹ một chút, chỗ kia cũng không có cảm giác đau rát gì, chứng tỏ Dung Cửu cũng không thể nào nửa đêm tập kích cậu… Hừ, từ này ghép với Dung Cửu nghe sao cũng thấy kỳ cục.
Người như hắn, hà tất phải làm chuyện như vậy?
… Mặc dù đôi khi đúng là khá vô sỉ thật.
Nhưng cũng không đến mức không có liêm sỉ như thế chứ!
Haizz, giấc ngủ này đúng là ngủ xong chỗ nào cũng thấy lạ.
Kinh Trập mím môi, chợt nếm thấy chút vị ngọt ngào.
Cậu ngẩn ra, đưa tay sờ môi, đầu ngón tay chạm phải một lớp sáp mịn màng.
Trên môi cậu được bôi một lớp hương cao dày.
Thứ này dưỡng ẩm cho đôi môi khô nẻ bong tróc của Kinh Trập, khiến cậu tỉnh dậy vẫn cảm thấy mềm mại.
… Dung Cửu tối qua, sau khi cậu ngủ say, rốt cuộc đã làm những gì vậy?
Kinh Trập bò dậy, mò mẫm bên mép giường một lúc mới tìm thấy quần áo mặc vào, sau đó mở cửa nhìn ra ngoài.
Gió lạnh gào thét bên ngoài khiến lòng người tê tái.
Kinh Trập nghe tiếng động loáng thoáng trong gió mới biết, hóa ra không phải cậu dậy sớm, mà là hôm nay trời quá tối, gió quá lớn, thốc vào tai người ta chỉ còn lại tiếng gió rít, chẳng nghe thấy động tĩnh nào khác.
Hèn gì Dung Cửu đi rồi, giờ này chắc cũng đến lúc phải dậy rồi.
Cậu run rẩy quay vào, định mặc thêm cái áo nữa.
Trong phòng quá tối, Kinh Trập mò mẫm định tìm nến, lại sờ trúng cái đèn dầu hôm qua, cảm nhận thử, thế mà vẫn còn đầy ắp một trản.
Kinh Trập nhướng mày, thắp đèn lên, nương theo ánh sáng lờ mờ mới phát hiện ra, cây đèn dầu đáng lẽ phải cháy hết đêm qua không những đầy ắp, mà dưới gầm bàn còn có thêm bình dầu đèn mới.
Dung Cửu tối qua mới nói, sáng ra đã sai người mang đến rồi?
Thế này thì nhanh gọn quá.
Kinh Trập xoa xoa tay, ban nãy mở cửa làm hơi ấm trong phòng bay sạch. Cậu nhìn chậu than, thấy vẫn còn chút hơi tàn, bèn đứng đó tranh thủ thay quần áo.
Chỉ mặc một cái quần bông e là không đủ, phải mặc thêm cái nữa so với trước đây, nếu không ra ngoài chắc chết cóng mất.
Bão tuyết bên ngoài thế này, năm ngoái cũng hiếm thấy.
Quả là một mùa đông khắc nghiệt.
Kinh Trập vừa nghĩ, vừa vật lộn xỏ ống quần, nhưng vừa kéo qua đầu gối, động tác của cậu cứng đờ lại, cậu nghi hoặc nhìn chằm chằm vào đùi mình.
Ánh đèn lờ mờ, nhìn không rõ lắm.
Nhưng mà, chỗ đó, hình như bị đỏ lên à?
Kinh Trập đưa tay sờ thử, cũng không đau, chỉ thấy hơi sưng sưng kỳ lạ. Đầu ngón tay ấn nhẹ, rồi lại di chuyển sang chỗ khác, vô tình chạm phải cây nấm đang ngủ say.
Một cảm giác kỳ lạ khiến cả người Kinh Trập run lên.
Dường như có thứ gì đó từ đêm qua, vẫn luôn trầm lắng cho đến tận bây giờ, bất ngờ bị đánh thức bởi động tác vô tình này, khơi dậy dư âm triền miên không dứt.
Động tác của Kinh Trập đông cứng tại chỗ.
Vẻ mặt cậu quái dị, vội vàng kéo cạp quần lên, rồi tìm gương đồng khắp nơi, ghé sát vào đèn dầu, soi kỹ mình trong gương. Nhìn ngang nhìn dọc, cũng chẳng thấy có gì khác so với trước kia.
Môi cũng không sưng đỏ kỳ lạ, lớp hương cao kia chắc chỉ có tác dụng dưỡng ẩm thôi.
Kinh Trập úp gương xuống, không phát hiện ra điểm bất thường, nhưng lại có cảm giác bất an khó hiểu.
Cậu vô thức sờ sờ gáy.
Chắc là, do mình đa nghi quá thôi.
Nào hay biết, dưới lòng bàn tay cậu, đang có một mảng lớn màu đỏ hồng.
Vị trí đó vừa khéo bị cổ áo che khuất, không lộ ra ngoài, nhưng bên dưới lại chi chít những vết cắn.
Điều này giống như một sự trừng phạt đáng sợ, một dấu ấn thô bạo.
Cũng là sự cướp đoạt trong thầm lặng.
Đúng như Dung Cửu đã nói, Kinh Trập yên tâm về hắn quá sớm, quá sớm rồi.
Hắn chưa bao giờ là người lương thiện cả, Kinh Trập à.