Nhẹ dạ cả tin, luôn phải trả một cái giá đắt.
*
Những trận bão tuyết liên tiếp trút xuống, chôn vùi cả tòa hoàng thành trong màu trắng xóa. Các Bi Điền Viện, Cư Dưỡng Viện*, cũng như Huệ dân Dược cục ở khắp nơi đều đã nhận lệnh của triều đình, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
*Bi Điền Viện(viện Tế bần), viện Cư dưỡng: Các tổ chức từ thiện cứu tế thời xưa.
Cứ đà này, chắc chắn sẽ có bá tánh gặp nạn.
Vệ binh phụ trách phòng thủ kinh thành tăng cường tuần tra, kiểm tra nhà cửa khắp nơi trong kinh, đốc thúc dọn dẹp tuyết đọng để tránh sập nhà. Dưới hàng loạt biện pháp như vậy, cục diện tạm thời chưa đến mức mất kiểm soát.
Hôm nay, Trầm Tử Khôn đội tuyết ra ngoài, theo sau xe ngựa là tám hộ vệ.
Kể từ khi Trầm Tử Khôn bị tập kích, Ngô thị đã thay đổi phong thái khiêm tốn trước kia, chiêu mộ không ít môn khách, trong đó có cả những võ giả cao cường.
Chỉ cần Trầm Tử Khôn ra ngoài, nhất định phải mang theo những người này.
Ngay cả khi vào triều cũng không ngoại lệ.
Hành động này của Trầm gia đương nhiên khiến người ta chú ý.
Nhưng vì Trầm Tử Khôn đã từng bị ám sát, nên dù có người bàn ra tán vào, cũng không phải không thể thông cảm.
Lần này, ông đi thăm Hàn lâm Học sĩ.
Trầm Tử Khôn và Hàn lâm Học sĩ đương nhiệm Lưu Thành Nho là bạn bè, hai người lấy văn chương kết giao, không quan tâm đến vai vế hay chính trị, cứ cách tháng lại gặp nhau đàm đạo, coi đó là thú vui.
Dù là ngày tuyết lớn thế này, nếu Lưu Thành Nho ngẫu hứng gửi thiệp mời, gặp đúng ngày Trầm Tử Khôn được nghỉ thì ông cũng sẽ hứng khởi đến dự.
Trong màn tuyết dày đặc, xe ngựa di chuyển rất chậm chạp.
Gió lạnh quất vào mặt khiến người ta gần như không mở nổi mắt, ngay cả rèm xe cũng bị gió thổi bay loạn xạ.
Người ngồi trong xe ngựa cũng chẳng dễ chịu gì hơn.
Trầm Tử Khôn ngồi quỳ trong xe, chậu than đặt ở góc còn chưa kịp tỏa hơi ấm đã bị gió lạnh lùa vào cuốn đi sạch.
Ông cau mày, đọc đi đọc lại bức thư trong tay.
Trầm Tử Khôn và Lưu Thành Nho rất thân thiết.
Tình bạn của họ bắt đầu từ mấy chục năm trước, khi đó cả hai vẫn còn là đồng môn.
Nét chữ của Lưu Thành Nho, Trầm Tử Khôn đã xem không biết bao nhiêu lần. Nhưng bức thư ông ta gửi đến hôm nay, tuy vẫn là nét chữ ấy, nhưng nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng thấy vô cùng kỳ lạ.
Cứ như thể từng chữ từng câu đều là đồ phỏng theo vậy.
Thực ra, thư Lưu Thành Nho gửi đến không phải để hẹn gặp Trầm Tử Khôn, mà ngược lại, là muốn hoãn lại buổi gặp mặt đã hẹn trước đó.
Hẹn lại vào ba ngày sau.
Chính vì Trầm Tử Khôn cảm thấy có điểm bất thường nên mới đội tuyết đi một chuyến. Nếu không, dù quan hệ giữa Lưu Thành Nho và ông có tốt đến mấy, trời bão tuyết thế này, sao ông nỡ bắt hộ vệ phải vất vả đi theo?
Ông đâu phải người khắc nghiệt, cố tình hành hạ người dưới.
Khó khăn lắm mới đến được Lưu phủ, hộ vệ tiến lên gọi cửa, đập cửa hồi lâu mới có người ra mở.
Tên hạ nhân ra mở cửa thần sắc hoảng hốt, dăm ba câu đã muốn đuổi khéo hộ vệ đi, nhưng lại nhìn thấy Trầm Tử Khôn khoác áo choàng lớn, đội tuyết bước xuống xe ngựa.
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt gã trắng bệch, theo phản xạ đóng sầm cửa lại.
Sắc mặt Trầm Tử Khôn trầm xuống, quát lớn: "Phá cửa cho ta."
Người nhà họ Lưu chưa bao giờ dám vô lễ với ông như vậy.
Trầm Tử Khôn làm sao không nhận ra đã xảy ra chuyện?
Hộ vệ ông mang theo vốn đông, trong đó còn có vài võ giả giang hồ tính tình nóng nảy, nghe lệnh liền lập tức xông lên. Mấy gã đàn ông lực lưỡng cùng nhau đạp mạnh, cánh cổng lớn ầm ầm đổ sập một nửa, để lộ ra khoảng sân hỗn độn bên trong.
Tên hạ nhân mở cửa định bỏ chạy liền bị hộ vệ tóm gọn, những người còn lại theo Trầm Tử Khôn xông vào.
Trong Lưu phủ là một mớ hỗn độn, trên đường đến chính viện còn có một thi thể nằm sõng soài.
Nhìn qua là biết đã xảy ra chuyện lớn.
Rất nhanh sau đó, các hộ vệ tản ra tìm kiếm đã bắt được một đôi nam nữ từ hậu viện giải về, trên người họ còn lục soát được không ít vàng bạc châu báu.
Trầm Tử Khôn nhìn kỹ, không dám tin vào mắt mình.
Người đàn ông kia chính là con trai độc nhất của Lưu Thành Nho, Lưu Hạo Minh.
"Trầm đại nhân, bọn ta phát hiện thi thể của Lưu đại nhân, Lưu phu nhân và Lưu thiếu phu nhân ở chính viện."
Thân hình Trầm Tử Khôn lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững.
Giọng Lưu Hạo Minh vang lên giữa trời tuyết lạnh, còn thê lương hơn cả tiếng quỷ khóc: "Ta không muốn làm vậy, đó không phải là ta, không phải ta... Chắc chắn là ác quỷ nhập thân mới khiến ta làm ra chuyện tàn nhẫn như thế!"
Gã bị hộ vệ khống chế nhưng vẫn giãy giụa điên cuồng, một lòng muốn lao về phía người phụ nữ kia.
Qua điều tra, ả ta là thiếp thất mới nạp của Lưu Hạo Minh.
Ả xinh đẹp hơn chính thê của Lưu Hạo Minh rất nhiều, dễ dàng mê hoặc tâm trí gã, khiến gã nảy sinh ý định bỏ vợ.
Nhưng Lưu thiếu phu nhân rất được lòng hai vị thân sinh, họ nhất quyết không đồng ý chuyện này, cũng vì thế mà xảy ra tranh cãi với Lưu Hạo Minh nhiều lần.
Sáng sớm hôm nay cũng vậy.
Kết quả không biết do Lưu Hạo Minh bị kích động hay do sàn nhà quá trơn, trong lúc hai cha con tranh cãi kịch liệt, Lưu Hạo Minh đã đẩy mạnh vào vai Lưu Thành Nho, ông đứng không vững ngã đập đầu xuống đất, không bao giờ dậy được nữa.
Lưu phu nhân trong nhà nghe thấy động tĩnh, cùng Lưu thiếu phu nhân chạy ra thì nhìn thấy thảm kịch này.
Lưu thiếu phu nhân quá phẫn nộ, xảy ra xô xát dữ dội với Lưu Hạo Minh, rồi bị gã bóp cổ đến chết. Lưu phu nhân chịu cú sốc liên tiếp, uất nghẹn không thở nổi, cứ thế bị Lưu Hạo Minh chọc tức đến chết.
Chỉ trong chốc lát, ba người lần lượt qua đời khiến chính Lưu Hạo Minh cũng sợ hãi tột độ.
"Ta thật sự... Trầm đại nhân, Trầm thúc thúc, thúc tin ta đi, thúc nhìn ta trưởng thành, thúc phải biết ta kính yêu phụ thân đến nhường nào, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết ông ấy..."
Gã khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, vừa thảm hại vừa đáng thương.
Trầm Tử Khôn đi đến trước mặt Lưu Hạo Minh ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt điên loạn của gã.
"Chuyện của phụ thân ngươi, có lẽ đúng là tai nạn."
Trong mắt Lưu Hạo Minh dấy lên tia hy vọng, gật đầu lia lịa.
"Nhưng, ngươi b*p ch*t thê tử, chọc tức chết mẫu thân, g**t ch*t lão quản gia định đi báo quan, lại còn bắt chước chữ viết của phụ thân ngươi gửi thư cho ta... Tử Thuần à," Trầm Tử Khôn gọi tên tự của Lưu Hạo Minh, giọng nói chứa chan bi thống, "Ta nhìn ngươi trưởng thành, chẳng lẽ còn không biết ngươi đang nghĩ gì ư?"
Phong tỏa tin tức, hoãn buổi gặp mặt, thu dọn tiền bạc.
Gã định đưa thiếp thất trốn khỏi kinh thành, thậm chí còn chẳng màng đến việc thu liệm cho cha mẹ già.
Sao lại có kẻ cầm thú không bằng heo chó thế này?
...
Trầm Tử Khôn vội vã ra khỏi nhà từ sáng sớm, khi trở về đã là chập tối. Lúc này, thảm án ở Lưu phủ đã lan truyền khắp kinh thành.
Giết cha, giết mẹ, giết vợ, quả thực là trái luân thường đạo lý.
Ngô thị đón ông, muốn nói lại thôi.
Bà biết quan hệ giữa Trầm Tử Khôn và Lưu Thành Nho không tầm thường, nay Lưu gia xảy ra chuyện lớn như vậy, cái lưng vốn luôn thẳng tắp của Trầm Tử Khôn dường như cũng còng xuống đôi chút.
Huống chi chuyện này còn do chính tay ông xử lý, bằng chứng rành rành, tuy chưa thể tuyên án ngay nhưng người đã bị tống vào ngục.
Ngô thị hiếm khi thấy Trầm Tử Khôn suy sụp thế này, gả cho ông bao nhiêu năm, bà mới chỉ thấy hai lần.
Một lần, là bây giờ.
Lần trước đó, phải ngược về hơn mười năm trước.
Trầm Tử Khôn mệt mỏi nói: "Ta muốn uống chút rượu."
"Đã sai người hâm nóng rồi." Ngô thị khẽ nói, "Ta làm vài món nhắm, có cần gọi Hiền nhi ra tiếp chàng không?"
Trầm Tử Khôn không thích uống rượu lắm.
Nhưng khi tâm trạng u sầu, ông sẽ uống rượu giải sầu.
Thỉnh thoảng sẽ gọi trưởng tử Trầm Hiền ra tiếp rượu.
Trầm Tử Khôn đặt tay lên vai Ngô thị, trầm giọng nói: "Không cần, nàng uống với ta hai ly là được."
Nói là cần người uống cùng, nhưng Trầm Tử Khôn lại tự mình rót từng chén rượu uống cạn, rượu vào thiêu đốt khiến cả lồng ngực nóng rực như lửa.
Trầm Tử Khôn rất tức giận.
Đã lâu lắm rồi ông không giận dữ đến thế.
Ở Lưu phủ, nếu không phải còn giữ lại vài phần lý trí, ông thực sự hận không thể g**t ch*t Lưu Hạo Minh ngay tại chỗ.
Ngô thị không đành lòng nhìn Trầm Tử Khôn cứ uống như nước lã thế này, vội vàng giữ tay ông lại: "Không thể uống nữa, chàng quên lần trước..." Lời bà còn chưa dứt đã đột ngột dừng lại.
Đây gần như là điều cấm kỵ trong Trầm phủ.
Trầm Tử Khôn vốn định uống tiếp, nghe Ngô thị nói vậy đành cười khổ một tiếng, để mặc Ngô thị đoạt lấy chén rượu trong tay.
Ông lẩm bẩm: "Thằng nhóc Lưu Tử Thuần đó là ta tận mắt nhìn nó lớn lên. Năm xưa nó cưới tiểu cô nương nhà họ Xa, đã từng thề trước mặt Xa Trạch rằng cả đời này chỉ có một người vợ... Mới đó mà đã mấy năm rồi?"
Tính ra cũng chỉ mới bốn năm năm.
Ngô thị nhàn nhạt nói: "Lòng người dễ thay đổi, lời hứa dễ dàng nói ra miệng, rốt cuộc lại thành trò cười."
Đối với phụ nữ mà nói, chuyện này quá đỗi bình thường. Đàn ông có thể trăng hoa, nhưng phụ nữ lại phải tam tòng tứ đức, đây đã là sự thật buộc phải chấp nhận.
Năm xưa Từ Thánh Thái hậu cũng vậy, và Lưu thiếu phu nhân hiện tại cũng thế.
Trầm Tử Khôn cười khổ lắc đầu, khẽ nói: "Phu nhân, ta không hiểu, nếu đã không làm được, thì ban đầu hà tất phải hứa hẹn?"
Ngô thị: "Chàng là quân tử, quân tử trọng lời hứa, cho nên lời hứa với chàng nặng tựa ngàn vàng. Nhưng trên đời này người như chàng quá ít, nếu ai cũng là quân tử thì thiên hạ đại đồng rồi còn gì?"
Trầm Tử Khôn im lặng một lúc: "Ta không phải quân tử."
Nếu là quân tử, ông đã không có sự kích động muốn giết người đến vậy, như bây giờ, và như ngày xưa.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến ông nhớ lại chuyện năm nào.
Nghĩ đến đây, ông bỗng thẫn thờ.
Trầm Tử Khôn năm xưa từng là thái phó của Tiên đế.
Ông dựa vào nền tảng của Trầm gia, danh tiếng của Trầm lão viện trưởng, và cũng dựa vào tài năng của chính mình.
Mới có thể đạt được địa vị như vậy khi tuổi đời còn rất trẻ.
Sau này, muội muội Trầm Tư gả vào hoàng gia, Trầm Tử Khôn vốn tưởng đây là mối lương duyên hiếm có, ít nhất hai người cũng thương nhau, còn hơn là cưới gả mù quáng.
Còn về vinh hoa phú quý, ông lại không nghĩ nhiều.
Nào ngờ, vọng tưởng ấy chỉ được vài năm đã trở thành trò cười.
Chuyện này đối với Trầm Tư cũng vô cùng đau khổ, nhưng Trầm Tử Khôn tuyệt đối không ngờ tới, muội muội vốn dịu dàng đáng yêu của ông cuối cùng lại biến thành bộ dạng đó.
Nếu nàng không còn yêu Hoàng đế, dù là muốn xuất cung hay muốn trả thù Hoàng đế, Trầm Tử Khôn đều sẽ dốc sức giúp đỡ.
Nhưng nàng không nên làm như vậy.
Hoàng đế có rất nhiều con cái, Hoàng tử do Trầm Tư sinh ra chỉ xếp thứ chín.
Nàng đã không yêu nó, Hoàng đế sao có thể coi trọng nó? Việc nàng ngược đãi con mình chỉ khiến tình cảnh của đứa trẻ càng thêm thê thảm.
Trầm Tử Khôn vẫn còn nhớ lần đầu tiên ông nói chuyện với đứa trẻ đó là trong một yến hội hoàng gia.
Mấy lần gặp trước đó, đến thời gian nói chuyện cũng không có.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì Hoàng đế cho gọi ông.
Trầm Tử Khôn đứng dậy đi theo, đi chưa được bao lâu, cung nhân dẫn đường bỗng dừng lại, nhìn đứa trẻ đối diện cúi người nói: "Cửu hoàng tử, sao ngài lại ở đây?"
Ngay sau đó là một giọng nói còn khá trong trẻo vang lên: "Có đồ bị rơi, ta đang tìm."
Cửu hoàng tử?
Trầm Tử Khôn nhìn qua vai cung nhân, nhìn về phía đứa trẻ đối diện.
Nó trông rất gầy gò, tuổi còn nhỏ, lọt thỏm trong bộ y phục hoàng tử không vừa người, khiến cả người trông nhẹ bẫng.
Chỉ là trên má phải in hằn một vết đỏ sưng tấy.
Năm ngón tay in rõ mồn một, vừa mới bị ai đó tát.
Dấu tay trên mặt Cửu hoàng tử rõ ràng đến mức Trầm Tử Khôn không thể làm ngơ, nhưng cả Cửu hoàng tử lẫn tên thái giám dẫn đường đều coi như không thấy.
Tên thái giám kia còn định dẫn Trầm Tử Khôn đi tiếp.
Trầm Tử Khôn làm sao nhịn được, ông trầm giọng nói: "Vị công công này, xin dừng bước." Ông nhìn Cửu hoàng tử, "Ta có vài lời muốn nói với Cửu hoàng tử."
Thái giám dẫn đường lộ vẻ khó xử: "Nhưng mà Trầm đại nhân, bệ hạ vẫn đang đợi ngài..."
"Thì cứ để hắn ta đợi." Trầm Tử Khôn lạnh lùng nói, "Nếu hắn ta thấy ta làm không đúng, thì cứ bảo hắn đích thân đến bắt ta đi."
Trầm Tử Khôn vừa dứt lời, tên thái giám dẫn đường sao có thể không nhận ra cơn giận trên người ông, vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Trầm Tử Khôn dám nói vậy, chứ gã đâu dám truyền lời lại.
Trầm Tử Khôn bỏ lại câu đó, sải bước đi về phía Cửu hoàng tử.
Chỉ thấy đứa trẻ kia đứng yên tại chỗ, không hề lùi bước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ông: "Trầm?"
Trầm Tử Khôn: "Ta là... cữu cữu của ngươi."
Nói ra hai chữ ấy, Trầm Tử Khôn bỗng cảm thấy một sự hổ thẹn xa lạ.
"Ai đánh ngươi?"
Sau khi Hoàng hậu hạ sinh Cửu hoàng tử, sự sủng ái của Hoàng đế dành cho trung cung đã trở lại như xưa, chỉ là mối quan hệ cơm không lành canh không ngọt của đôi phu thê này ai ai cũng biết.
Nhưng Trầm Tử Khôn vạn lần không ngờ tới, lại có kẻ to gan lớn mật dám khi nhục con trai của trung cung như vậy.
"Là mẫu hậu."
Cửu hoàng tử bình thản đáp: "Vừa nãy ta đi thăm người, mẫu hậu thấy ta thì rất tức giận, tát ta một cái, sai người đưa ta đến hồ sen, bắt ta ngâm mình trong nước mấy canh giờ."
Giữa đường nó bỏ chạy, trong lúc vội vã đã làm rơi đồ.
Hiện tại chỉ là quay lại tìm thôi.
Trầm Tử Khôn gần như không hiểu nổi những lời mình vừa nghe, rõ ràng từng chữ đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau sao lại hoang đường nực cười đến thế.
Bây giờ đang là đầu đông!
Hoàng hậu bắt một đứa trẻ nhỏ như vậy ngâm nước, thế chẳng phải là muốn lấy mạng nó sao?
Cửu hoàng tử nhìn vẻ giận dữ trên mặt Trầm Tử Khôn, lộ vẻ khó hiểu: "Mẫu hậu muốn ta chết, đây chẳng phải là bí mật mà cả hoàng cung đều biết sao?"
Sự bình tĩnh của nó lạnh lẽo đến mức khiến người ta buốt tận xương tủy.
Trầm Tử Khôn không nhớ nổi lúc đó vẻ mặt mình rốt cuộc như thế nào.
Nhưng ông lại nhớ rất rõ sự bình thản trên gương mặt Hách Liên Dung.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Trầm Tử Khôn bỗng dâng lên nỗi căm hận đối với Hoàng đế.
"Năm đó, ta cũng hận đến mức suýt muốn g**t ch*t hắn ta." Trầm Tử Khôn lẩm bẩm, "Ta hận hắn ta thất tín bội nghĩa, ta hận hắn ta ép Trầm Tư đến bước đường cùng, ta hận hắn ta không bảo vệ được đứa trẻ đó."
Dù là phu quân hay là phụ thân, Tiên đế chắc chắn đều thất trách.
Ngô thị nắm lấy cánh tay Trầm Tử Khôn, khẽ nói: "Nhưng bây giờ bệ hạ cũng sống rất tốt mà, chàng đừng nghĩ đến chuyện năm xưa nữa..."
Trầm Tử Khôn cười khổ lắc đầu: "Sống rất tốt? Phu nhân, nàng chưa từng thấy ngài ấy khi còn nhỏ, tự nhiên sẽ cảm thấy ngài ấy rất tốt. Nhưng mà,bệ hạ hiện tại như vậy, nói thế nào cũng không thể gọi là rất tốt được."
Tốt là tốt thế nào?
Trở thành Hoàng đế, ở vị trí dưới một người trên vạn người, đương nhiên là rất tốt.
Trầm Tử Khôn không hề hối hận vì đã giúp đỡ trên con đường này.
Nhưng Cảnh Nguyên Đế ngồi trên ngai vàng đâu chỉ là ngông cuồng tự đại? Rất nhiều lúc, Trầm Tử Khôn thậm chí cảm thấy thứ hắn coi rẻ đâu chỉ là mạng sống của người khác?
Hắn ngay cả mạng sống của chính mình cũng chẳng màng.
Trầm Tử Khôn sợ rằng sẽ có một ngày, Cảnh Nguyên Đế coi chính mình là quân cờ thú vị, cuối cùng tự chơi chết bản thân.
Ngô thị nghe vậy bèn cười cười.
Trầm Tử Khôn nhìn bà, nghe bà bất đắc dĩ nói: "Phu quân, lời này của chàng nếu để người khác nghe thấy, e là sẽ tưởng chàng đang nói sảng đấy."
Trầm Tử Khôn biết Ngô thị không tin, lắc đầu không nói thêm nữa.
Phải rồi, Cảnh Nguyên Đế giờ đã là Hoàng đế, còn gì mà không vui vẻ?
Quyền thế lớn đến vậy, hoàn cảnh xa hoa đến thế, gần như cả thiên hạ đều nằm trong tay hắn, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thế thì còn gì mà không vui!
Nhưng Trầm Tử Khôn biết Cảnh Nguyên Đế vẫn luôn, vẫn luôn không vui vẻ, kể từ ngày Từ Thánh Thái hậu qua đời, thậm chí từ trước đó nữa, hắn chưa bao giờ được vui vẻ cả.
...
Tí tách, tí tách ——
Tiếng nước nhỏ giọt tính giờ, như từng tiếng bùa đòi mạng.
Đây là phương pháp cổ xưa, cũng là cách thường dùng trong cung trước kia, mãi đến sau này khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ mới bãi bỏ hoàn toàn, không dùng nữa.
Ninh Hoành Nho lau mồ hôi, cứ ngỡ mình vẫn đang trong mộng.
Ban nãy vừa nghe thấy tiếng nước chảy, gã đã giật mình tỉnh giấc, giống như cơn ác mộng đã lâu không gặp.
Gã vừa tỉnh, bên ngoài đã có động tĩnh.
Rất nhanh, một tiểu thái giám bước vào, khẽ bẩm báo: "Trong điện không có động tĩnh gì ạ."
Ninh Hoành Nho mặt không cảm xúc gật đầu.
Mỗi đêm không có động tĩnh gì chính là tin tức tốt nhất.
"Tổng quản, tiểu nhân pha chút trà cho ngài nhé." Tiểu thái giám lanh lợi nói rồi lui xuống làm việc.
Ninh Hoành Nho bị đánh thức, giờ không ngủ lại được nữa, bèn dứt khoát bò dậy.
Gã nhìn quanh bốn phía mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa tuyết, đúng là cha mẹ ơi, hèn gì trong mơ cứ tưởng là tiếng nước nhỏ giọt.
Ninh Hoành Nho thở dài.
Thực ra dù là Cảnh Nguyên Đế hay những kẻ hầu hạ như bọn họ đều không thích trời mưa. Lần trước ở Thượng Ngu Uyển Hoàng đế mất tích trong mưa bão đã khiến Ninh Hoành Nho sợ mất mật.
Hồi nhỏ, Cảnh Nguyên Đế từng bị nhốt trong thủy lao mấy ngày.
Nếu không phải Trầm Tử Khôn nhận được tin tức vội vàng chạy đến, người e là đã không còn rồi.
Đó là lần đầu tiên Ninh Hoành Nho nhìn thấy cơn thịnh nộ trên gương mặt người quân tử như Trầm Tử Khôn.
Tiếng mưa rơi tí tách trong cung điện này chẳng khác nào bùa đòi mạng.
Xuyên qua màn mưa, Thạch Lệ Quân dẫn người lặng lẽ xuất hiện ngoài cửa.
Ninh Hoành Nho: "Động tĩnh lớn thế à, đến ngươi cũng bị đánh thức?"
Thạch Lệ Quân: "Ngày mưa khó ngủ, đâu chỉ mình ta."
Ninh Hoành Nho khẽ thở dài, đẩy chén trà nóng vừa được bưng lên đến tay Thạch Lệ Quân, "Vậy uống hai ngụm đi."
Thạch Lệ Quân ngồi xuống đối diện Ninh Hoành Nho.
Thời gian từng chút trôi qua, hai người này lại tỉnh táo vô cùng.
"Ninh Hoành Nho, ngươi nói xem, cơn mưa này sẽ rơi đến bao giờ?"
Thạch Lệ Quân có chút chán nản nói.
Ninh Hoành Nho liếc nhìn nàng ta, cười cười: "Ai mà biết được? Cái này còn phải xem tính tình của ông trời."
"Ông trời, hừ." Thạch Lệ Quân nhạt giọng nói, "Nếu cứ dựa vào ông trời thương xót, thì bản thân đã chết từ lâu rồi."
Càng vào đông, tính Thạch Lệ Quân càng tệ.
Ninh Hoành Nho biết khúc mắc của nàng ta.
Ngày giỗ của Từ Thánh Thái hậu là vào mùa đông.
Ninh Hoành Nho ung dung nói: "Ngươi đừng cứ để tâm mãi như thế, càng nhớ nhung lại càng không vui vẻ gì."
Thạch Lệ Quân cười như không cười: "Ngươi đã bao giờ vui vẻ chưa?"
Cả hai cùng im lặng, nhất thời không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, Thạch Lệ Quân mới nói tiếp: "Tên gian tế kia vừa chết chưa được bao lâu lại có kẻ rục rịch ngóc đầu dậy, Đức phi đã bắt đầu không áp chế nổi."
Kể từ khi uy nghiêm của Đức phi bị tổn hại ở hậu cung, hành sự có phần bị kìm kẹp.
Sau khi chuyện Khang phi vỡ lở, càng lộ ra chuyện hạ độc ở Ngự Hoa Viên năm xưa là do nàng ta làm, đó là kế dương đông kích tây nhằm đưa tin tức ra ngoài thuận lợi.
Sự thật đã phơi bày, nhưng cũng khiến uy tín của Đức phi tụt dốc không phanh.
Điều này chứng tỏ hai cung phi xui xẻo trong vụ án trúng độc đều là do Đức phi hãm hại.
Ninh Hoành Nho: "Gieo nhân nào gặt quả nấy, nàng ta quá nóng vội, đương nhiên sẽ nhận kết cục như vậy."
Chuyện này không trách được ai.
"Kẻ bắt chước làm theo cũng không ít đâu."
"Bệ hạ thích xem mấy cái này, đấu đá nhau mới vui chứ."
Thạch Lệ Quân nghe Ninh Hoành Nho nói vậy, nhìn gã đầy ẩn ý: "Chẳng lẽ bệ hạ bây giờ vẫn còn thích?"
Bệ hạ của họ trước kia nếu có hứng thú, thỉnh thoảng cũng sẽ ghé qua xem.
Nhưng hiện tại, đã rất lâu rồi hắn không đặt chân đến hậu cung.
Trước đó, Cảnh Nguyên Đế giống như miếng thịt thơm ngon, đi đến đâu cũng vô cùng phô trương.
Ninh Hoành Nho bật cười: "Làm sao mà thế được."
Hiện tại Cảnh Nguyên Đế một lòng nhớ thương Kinh Trập, làm gì còn tâm trí đâu mà để ý đến mấy chuyện đó?
Cảm xúc của Ninh Hoành Nho đối với Kinh Trập rất phức tạp.
Nếu không có cậu ở đó, Ninh Hoành Nho chưa chắc đã có thể trở lại vị trí hiện tại. Đúng là một kỳ tích, cậu dễ dàng làm lung lay những quan niệm ăn sâu rễ bén của Cảnh Nguyên Đế.
Vừa nghĩ đến sức ảnh hưởng đáng sợ của cậu đối với Cảnh Nguyên Đế, Ninh Hoành Nho vừa mừng vừa lo.
Mừng vì Kinh Trập là một người tốt hiếm có khó tìm, rất nhiều quan điểm và sự kiên trì của cậu, tuy trông có vẻ lương thiện ngây thơ, mềm yếu dễ bắt nạt, nhưng lại vô tình kìm hãm sự ngông cuồng không kiêng nể gì của Cảnh Nguyên Đế, đó lại là chuyện tốt.
Lo vì người Kinh Trập thích và chấp nhận, từ đầu đến cuối chỉ là thân phận giả Dung Cửu, chứ không phải Cảnh Nguyên Đế. Thậm chí bản thân cậu cũng chẳng thích thú gì Càn Minh Cung, chứ đừng nói đến việc lại gần Hoàng đế bệ hạ.
... Dựa theo sự cố chấp đáng sợ của Cảnh Nguyên Đế, cộng thêm cách xử lý của hắn đối với người nhà Kinh Trập, Ninh Hoành Nho không khỏi thở dài.
Chuyện này mà một ngày nào đó bị phát hiện, chẳng phải là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay sao?
Chỉ sợ, bệ hạ ngày càng không biết điểm dừng.
...
Đồng Châu cũng đang có tuyết rơi.
Chỉ là không đáng sợ như ở kinh thành, trên đường thỉnh thoảng vẫn thấy người đi lại.
Liễu thị và Sầm Lương theo thương đội Lữ gia về Đồng Châu, ngày thứ hai sau khi đến nơi, Sầm Lương đã cầm thư tay của chủ cũ đến cửa tiệm địa phương, thuận lợi bắt liên lạc với chưởng quầy, hiện tại đang làm việc ở đó.
Họ thuê một căn nhà nhỏ để tá túc. Khi Sầm Lương ra ngoài làm việc, Liễu thị ở nhà sắp xếp đồ đạc, khó khăn lắm mới dọn dẹp xong xuôi, tâm trạng u uất cuối cùng cũng phấn chấn lên đôi chút.
Bà vẫn còn Sầm Lương.
Liễu thị nghĩ, bà phải vì con gái mà vực dậy tinh thần.
Ở trong nhà bí bách mấy ngày, cuối cùng Liễu thị cũng che ô, đội tuyết ra ngoài, một là để tìm việc làm, hai là để làm quen đường xá.
Liễu thị đưa Sầm Lương sống ở Đồng Châu nhiều năm, nhưng chủ yếu là ở huyện Đông Âm trực thuộc Đồng Châu.
Nơi họ đang ở hiện tại là Phủ Thành, trước đây chỉ ghé qua một đêm trên đường vào kinh.
Liễu thị rất lạ lẫm với Phủ Thành, vừa đi vừa nhớ đường, dọc đường còn ghé vào mấy tửu lầu hỏi xem họ có tuyển người không.
Cũng có nơi cần người, nhưng vừa thấy người đến là phụ nữ thì đa số đều từ chối.
Chỉ có một hai nơi tỏ ra hứng thú đôi chút, nhưng tiền công trả lại không cao.
Liễu thị cũng không nản lòng, cứ từ từ mà tìm thôi.
Bà che ô, đi qua cầu.
Dưới chân cầu, một nhóm tiêu sư vừa dẫn đội đi qua bỗng dừng lại, nguyên nhân là do người dẫn đầu đột ngột khựng lại, khiến cả đám phía sau phải phanh gấp.
"Đại ca, huynh nhìn gì thế?"
"Nhìn trúng cô nương nhà nào rồi à? Kiểu này về nhà chắc chắn tẩu tử sẽ đuổi huynh ra khỏi cửa cho xem."
Mấy tên tiêu sư cười đùa trêu chọc, vốn chỉ định nói vui, ai ngờ người dẫn đầu lại vứt hàng hóa đó, lao thẳng lên cầu.
Đám tiêu sư trở tay không kịp, vài người ở lại trông coi hàng hóa, số còn lại vội vàng đuổi theo người đàn ông trung niên kia.
Này này, bọn họ chỉ nói đùa thôi mà!
Nếu đại ca thực sự để mắt đến cô nương nhà nào, tẩu tử chắc chắn sẽ lột da họ mất. Ai mà chẳng biết đại ca sợ vợ, phu nhân của huynh ấy lại là một con sư tử Hà Đông sức mạnh vô song!
Người đàn ông trung niên chạy một mạch lên cầu, nhưng chẳng đuổi kịp ai, trên đường người qua kẻ lại tấp nập, làm gì còn bóng dáng ban nãy nữa?
Ông ta ảo não vỗ đùi đen đét, vẻ lo lắng trên mặt không giống như nhìn thấy người trong mộng, mà giống như nhìn thấy người không tưởng hơn.
"Đại ca, huynh tìm ai vậy?"
Đám tiêu sư đuổi kịp, nhao nhao hỏi.
Người đàn ông trung niên vuốt mặt, lẩm bẩm: "Là ta đang nằm mơ, hay là ta thực sự nhìn thấy tẩu tử nhà họ Sầm?"
Vừa rồi, khi ông ta đưa hàng hóa đi qua dưới gầm cầu, chỉ lơ đãng ngẩng đầu lên, dường như nhìn thấy trong màn tuyết có một người phụ nữ che ô đi qua.
Dáng vẻ ấy quen thuộc đến đáng sợ, khiến ông ta như bị hớp hồn.
Biết thế đừng có ngẩn người ra thì tốt rồi!
Ông ta tức giận nghiến răng, nhưng lại không chịu thừa nhận mình có thể nhìn nhầm.
Không đâu, không thể nhìn nhầm được.
Trước kia ông ta từng đến Sầm gia mấy lần, cũng từng gặp qua tẩu tử nhà họ Sầm, chính là dáng vẻ như vậy, chỉ là tiều tụy hơn chút thôi.
Chẳng lẽ, tẩu tử nhà họ Sầm... vẫn chưa chết?
...
Trong Trực Điện Tư, tiếng ho khan vang lên không dứt.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ ——"
Khương Kim Minh ho dữ dội.
Kinh Trập: "Chưởng tư, đây là mật ong rừng do Vân Khuê gửi đến, ngài uống thêm mấy ngụm đi ạ."
Trên tay cậu bưng một bát nước mật ong rừng pha sẵn.
Khương Kim Minh nhíu mày, ông vốn không thích cái vị dính dính nhớp nháp này, nhưng cổ họng khó chịu quá, rốt cuộc ông vẫn uống cạn.
Ông dựa lưng vào ghế, đưa tay day day trán.
"Đúng là đòi mạng." Khương Kim Minh giọng khàn đặc nói, "Ngươi tránh xa ta ra một chút, lỡ bị lây bệnh thì phiền phức lắm."
Kinh Trập cười nói: "Chưởng tư, ta trẻ khỏe, không sao đâu."
Gần đây, Kinh Trập có thể cảm nhận được cơ thể mình quả thực ngày một khỏe lên.
Thuốc của Tông Nguyên Tín vẫn có hiệu quả.
Mấy hôm nay trời lạnh quá, Khương Kim Minh chỉ quên đóng cửa sổ một đêm, sáng dậy người đã ra nông nỗi này.
Cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ là cơn ho mãi không dứt, nghe mà xé ruột xé gan.
Khương Kim Minh lắc đầu: "Chuyện của Tạp Vụ Tư, ngươi nghe nói chưa?"
Kinh Trập gật đầu: "Là chuyện Giang chưởng tư ạ?"
Khương Kim Minh: "Người đã xác định sẽ đi rồi."
Kinh Trập hỏi thăm, không phải đến Tư Lễ Giám, nhưng cũng là một chỗ không tồi.
Vị trí Chưởng tư xưa nay một củ cải một cái hố, Giang chưởng tư được điều đi, cái ghế trống để lại này quả thực khiến người ta phải để ý.
Khương Kim Minh: "Ý của Chưởng ấn là định tuyển người trong nội bộ Trực Điện Giám."
Kinh Trập hơi sững lại: "Không định điều động từ nơi khác đến ạ?"
Khương Kim Minh cười khẩy: "Điều động hay không, chuyện đó đến lượt chúng ta quyết định sao?"
Dù họ có chọn được người, nhưng bên trên đã quyết định đổi người khác đến thì họ dám ho he gì?
Kinh Trập: "Vậy thì hay rồi, trong Trực Điện Giám sắp tới chắc sẽ náo nhiệt lắm đây."
Ánh mắt Khương Kim Minh lại cứ dán chặt lên người Kinh Trập, ban đầu cậu chưa phản ứng kịp, sau khi nhận ra, Kinh Trập nhướng mày.
Cậu giơ một ngón tay lên, rồi chỉ vào mình, suýt chút nữa thì nghi ngờ mình hiểu sai ý.
Khương Kim Minh chậm rãi gật đầu.
Kinh Trập nghẹn lời: "Tuổi tác ta như vậy, e là không phục chúng được."
Cậu không ngờ Khương Kim Minh lại kỳ vọng vào mình như thế, lại muốn cậu tranh giành vị trí Chưởng tư này.
Khương Kim Minh thong thả nói: "Ngươi có lợi thế hơn bọn họ một điểm, họ chỉ là thái giám nhị đẳng, còn ngươi đãi ngộ đã ngang hàng Đại thái giám rồi, hiện giờ chỉ thiếu một cái danh phận thôi."
Chưởng tư nhất định phải là Đại thái giám, nhưng Đại thái giám chưa chắc đã là Chưởng tư.
Làm được Chưởng tư, Tổng quản,... chắc chắn sẽ oai phong hơn Đại thái giám bình thường nhiều.
Kinh Trập mang theo sự kỳ vọng của Khương Kim Minh trở về, khẩn cấp túm lấy Thế Ân để bổ túc kiến thức.
"Gần đây ở Trực Điện Giám, ngoài chuyện Giang chưởng tư sắp rời đi, còn chuyện gì náo nhiệt không?"
Chuyện Giang chưởng tư sắp đi ai cũng biết, Kinh Trập nhắc đến ở đây cũng không đường đột.
Thế Ân kể vài chuyện, Kinh Trập đều lắc đầu, bèn kể chuyện này cho cậu ta nghe.
Thế Ân nhướng mày: "Thái giám nhị đẳng trong Trực Điện Giám cũng không ít, nghe ý ngươi thì nếu có khả năng điều động nội bộ, đúng là các bên phải trổ hết tài năng rồi."
Nói đến đây, Thế Ân lại cười.
"Ngươi không biết đâu, cứ đến lúc này là bát tiên quá hải, các hiển thần thông*, xem ai có thủ đoạn, có quan hệ, náo nhiệt vô cùng."
*Bát tiên quá hải, các hiển thần thông: Mỗi người tự trổ tài năng, bản lĩnh riêng của mình.
Họ cũng chỉ có thể tranh thủ lúc mấy thái giám nhị đẳng này chưa leo lên được mà trêu chọc vài câu, đợi một trong số họ trở thành Chưởng tư rồi thì những lời này đố dám nói ra.
Khương Kim Minh có lẽ bị k*ch th*ch rồi.
Kinh Trập nghĩ.
Mọi người đều đang sục sôi khí thế, duy chỉ có Kinh Trập bất động như núi, vững như lão ngưu.
Khương Kim Minh chắc chắn ngứa mắt.
Kinh Trập túm lấy Thế Ân lắc lắc: "Đừng hóng hớt nữa, ý của Chưởng tư là bảo ta cũng đi thử xem."
Mắt Thế Ân sáng rực lên, "Tuyệt vời! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!"
Cậu ta lập tức bẻ ngón tay tính toán cho Kinh Trập.
"Ta nhớ Chưởng ấn thích ăn cá, chẳng phải ngươi có quan hệ tốt với Ngự Thiện Phòng à? Thế này đi, ngươi đi tìm Minh Vũ, bảo cậu ta tìm chút quan hệ, kiếm mấy con cá ngon..."
Lời Thế Ân còn chưa dứt, Kinh Trập đã vung tay bịt miệng cậu ta lại, ấn ngược lời cậu ta vào trong.
Thế Ân giãy giụa một lúc, bực bội nói: "Động tác của ngươi dứt khoát quá đấy, suýt chút nữa làm ta tắt thở."
Kinh Trập ngẩn người, mới nhận ra động tác bịt miệng Thế Ân vừa rồi của mình giống Dung Cửu đến nhường nào.
Cậu rụt tay về theo phản xạ, một lúc sau mới nói: "Ta và Chưởng ấn không có giao tình, mạo muội sán lại gần chẳng khác nào tự chuốc lấy nhục."
Thế Ân lại không nghĩ như vậy: "Kinh Trập, nói thế không đúng. Con người muốn leo lên cao, nịnh nọt chút đỉnh thì có sao đâu?"
"Thôi đi ông tướng, Kinh Trập không phải tính đó." Cốc Sinh bất ngờ chồm tới từ phía sau, ngắt lời họ, "Còn nịnh nọt nữa chứ, bản thân ngươi chưa chắc đã làm được đâu."
Đi ngang qua nghe thấy mấy câu, hận không thể bịt miệng Thế Ân lại.
Thế Ân ưỡn ngực ngẩng đầu: "Ai bảo ta không làm được?"
Kinh Trập cười lắc đầu, nhưng cũng nhận thấy đây quả thực là một cơ hội.
Nếu trước kia là do không có cơ hội, nhưng bây giờ cơ hội đã đến tận cửa, cậu lại không nỡ lùi bước, ngược lại còn thấy mình hơi nhát gan.
Hay là, tìm Liêu Giang nói chuyện xem sao?
Kinh Trập vừa mới nghĩ vậy, không ngờ tối đến, Liêu Giang lại chủ động tìm tới cửa.
Lần này, trên mặt cậu ta đầy vẻ nôn nóng.
Vừa bước vào cửa, cậu ta đã lao thẳng đến chỗ Kinh Trập, hai tay nắm chặt tay Kinh Trập lắc lấy lắc để, ảo não nói: "Hôm trước ta nói với ngươi chuyện Giang chưởng tư, không ngờ ông ấy đi nhanh như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ rời đi. Hiện tại Chưởng ấn đang tuyển chọn người phù hợp, Kinh Trập, ngươi nhất định phải cứu ta."
Kinh Trập ngơ ngác: "Chuyện này, chẳng phải ngươi nói không liên quan đến ngươi sao?"
Liêu Giang lên nhị đẳng thời gian ngắn như vậy, hoàn toàn không có khả năng tiếp quản, chuyện này ngay từ đầu đã không liên quan đến cậu ta.
Liêu Giang: "Đúng là không liên quan đến ta. Nhưng mà, trong danh sách kia lại có tên Lưu Phú!"
Lưu Phú là đồ đệ của một vị Chưởng tư khác. Tuy trong mắt người ngoài, tính tình cậu ta nóng nảy, mặt đầy thịt ngang, xấu tính vô cùng, nhưng Lưu Phú nịnh nọt cấp trên thì lời hay ý đẹp cứ tuôn ra như suối, rải tiền như nước.
Rất nhiều người lại thích cái kiểu này.
"Chưởng ấn ưng ý Lưu Phú?" Kinh Trập nhướng mày, "Ngươi không thích cậu ta?"
Liêu Giang thở ngắn than dài, ngồi xuống đối diện Kinh Trập: "Đâu chỉ là không thích, Lưu Phú hận ta thấu xương." Nói đoạn, cậu ta liếc nhìn Kinh Trập, "À, bao gồm cả ngươi nữa."
Kinh Trập nhíu mày: "Ta với cậu ta đâu có thân quen gì."
Liêu Giang: "Ngươi với Hâm Thịnh cũng đâu có thân, sao cậu ta lại ghi hận ngươi thế?"
Lời này vừa thốt ra, Kinh Trập nhìn mình rồi lại nhìn Liêu Giang mấy lượt, chần chừ nói: "Thượng Ngu Uyển?"
Cậu và Liêu Giang chẳng có mấy điểm chung.
Liêu Giang: "Đúng vậy, cậu ta vốn muốn đi Thượng Ngu Uyển, kết quả Chưởng ấn không cho cậu ta đi."
Danh sách đã trình lên nhưng lại bị trả về.
Chưởng ấn tuy thích nghe cậu ta nịnh hót, nhưng đi Thượng Ngu Uyển là phải hầu hạ trước mặt Hoàng đế, Chưởng ấn biết tính nết Lưu Phú ít nhiều, không muốn rước họa vào thân.
"Ta nghe chính miệng Lưu Phú nói, Chưởng ấn vì chuyện này mà cảm thấy áy náy với cậu ta đôi chút, biết đâu lần này sẽ thực sự chọn cậu ta."
Kinh Trập thắc mắc, Liêu Giang bị Lưu Phú ghi hận, không muốn cậu ta làm Chưởng tư cũng là bình thường, nhưng tại sao lại tìm Kinh Trập cầu cứu?
Cậu ta cũng muốn Kinh Trập tham gia tranh đoạt?
Nhưng nếu Khương Kim Minh không nhắc đến chuyện này, Kinh Trập cũng chẳng biết Chưởng tư mới sẽ được chọn từ trong Trực Điện Giám, Thế Ân cũng không biết, chứng tỏ chuyện này chưa truyền ra ngoài.
Điều đó cũng có nghĩa là, đây là bí mật chỉ một số ít người biết.
Trong tình huống này, làm sao Liêu Giang khẳng định Kinh Trập có khả năng tham gia?
"Ngươi có động lòng hay không, ta không biết." Liêu Giang nói, "Nhưng ta nhìn thấy một danh sách ở chỗ Giang chưởng tư."
Kinh Trập, Lưu Phú, Bảo Phương, Vương Kiến.
Đó là những cái tên trên đó.
Kinh Trập nhướng mày: "Không có Trần Mật?"
Liêu Giang lắc đầu: "Trần Mật cũng có hứng thú, nhưng Giang chưởng tư không thích cậu ta."
Sắp đi rồi, Giang chưởng tư đương nhiên cũng có quyền lựa chọn, tuy không thể chỉ định ai lên, nhưng loại ai ra thì vẫn có thể.
Con người khó tránh khỏi thói thường, kiểu tính cách lầm lì cô độc như Trần Mật, làm Chưởng tư đều chẳng ai ưa.
Lưu Phú thì, trong mắt họ tuy có chút tật xấu, nhưng mồm mép ngọt xớt biết cách cư xử, nhìn chung vẫn thuận mắt.
Liêu Giang cứ nghĩ đến đây là tức đau cả gan.
Lưu Phú này chỉ biết nịnh nọt cấp trên, hoàn toàn là kẻ hai mặt, thực sự đáng ghét. Đã thế còn hẹp hòi so đo, từ khi Liêu Giang đi Thượng Ngu Uyển về, cậu ta cứ nhìn Liêu Giang bằng nửa con mắt, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt.
Nếu Lưu Phú lên nắm quyền, chắc chắn sẽ đày Liêu Giang đi thật xa.
... Không, thế vẫn còn may chán.
Nếu Lưu Phú tàn nhẫn hơn chút nữa, bị cậu ta hành hạ cho ra bã, muốn giãy giụa cũng chẳng còn cách nào!
Thảo nào Liêu Giang lại vội vàng tìm đến cửa như vậy.
Kinh Trập: "Với sự coi trọng của Giang chưởng tư dành cho ngươi, lẽ ra không nên như thế mới phải..."
Liêu Giang cười khổ: "Không chịu nổi sức nặng của tiền."
Được rồi, tiền bạc lay động lòng người.
Vàng bạc luôn là viên gạch gõ cửa tốt nhất.
Lúc này đây, Giang chưởng tư mà Liêu Giang nhắc đến nhiều lần đang ở trong phòng của Chưởng ấn.
Phòng của Chưởng ấn thái giám cũng chẳng xa hoa hơn những nơi khác là bao, chỉ là bài trí rất trang nhã, nhìn rất thuận mắt.
Chưởng ấn thái giám chậm rãi nói: "Đây là danh sách trình lên à?"
Lão liếc qua một lượt, xem xét mấy cái tên đó.
"Có ưng ý ai nhất không?"
Giang chưởng tư trông khoảng ngoài ba mươi, dáng người hơi đậm, "Mấy người này đều là những kẻ xuất sắc nhất, người được tuyển chọn từ các nơi sao có thể kém được."
Ông ta đảo mắt, rồi cười nói.
"Tuy nhiên, vị trí Chưởng tư này rốt cuộc cũng không dễ ngồi. Vẫn nên để người lớn tuổi hơn chút, chín chắn hơn chút đảm nhận thì hơn."
"Vậy ý ngươi là muốn chọn Lưu Phú?"
"Không dám không dám." Giang chưởng tư cười hì hì, "Chỉ cảm thấy năng lực rất quan trọng, nhưng uy vọng và tuổi tác cũng đáng để cân nhắc. Cũng để người ta biết, chỗ chúng ta không phải nơi khắt khe với người già."
Cạch ——
Chưởng ấn đặt chén trà xuống, cầm tờ giấy mỏng manh kia lên, lơ đãng xé rách.
"Lời ngươi nói không sai, danh sách này chọn cũng không tệ. Tuy nhiên, về người được chọn, ta đã có chủ ý rồi." Chưởng ấn nhàn nhạt nói, "Đương nhiên, sẽ là người phù hợp nhất, thỏa đáng nhất."
Lời Chưởng ấn nói rất bình thản, nhưng Giang chưởng tư lại có ảo giác khó hiểu rằng thứ bị xé rách không phải là giấy, mà là da thịt của chính mình.
Giang chưởng tư tu dưỡng đủ tốt, tự nhiên sẽ không để lộ sự khác thường, "Không biết người trong lòng Chưởng ấn có nằm trong danh sách này không?"
Chưởng ấn đầy ẩn ý nói: "Đương nhiên là có trong danh sách này."
Giang chưởng tư thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Vậy thì Lưu Phú chắc mẩm mười mươi rồi.
Vốn dĩ ông ta cũng không định đưa Lưu Phú lên đầu, nhưng ngặt nỗi lễ vật cậu ta gửi đến quá hậu hĩnh, khiến người ta đỏ mắt. Ông ta tuy có quan hệ, nhưng muốn lo lót chạy chọt thì tiền bạc tốn kém không ít, sao không xót cho được?
Số tiền Lưu Phú gửi đến vừa khéo có thể bù đắp vào chỗ trống của ông ta.
Việc Giang chưởng tư cần làm chỉ là nói đỡ cho Lưu Phú vài câu, đảm bảo cậu ta có thể trở thành Chưởng tư.
Việc này nói khó cũng không khó.
Nể tình số tiền đó, Giang chưởng tư rốt cuộc cũng bỏ rơi Liêu Giang.
Theo ông ta thấy, ông ta một tay đề bạt Liêu Giang đến ngày hôm nay, tự nhiên đã là vô cùng khoan hậu rồi.
Sau khi ông ta rời đi, Chưởng ấn xé nát tờ giấy thêm mấy lần nữa, tùy tiện ném vào chậu than, nhìn đống giấy vụn bị ngọn lửa nuốt chửng, hờ hững dời mắt đi.
Ngươi có quan hệ, ta cũng có quan hệ, hắn lại càng có.
Trong cung này chẳng lẽ còn thiếu cái thứ gọi là quan hệ sao?
Lão gõ nhẹ ngón tay lên bàn, khẽ cười khẩy một tiếng.
...
Tiễn Liêu Giang đi xong, Kinh Trập mệt mỏi day day trán, ngã phịch xuống giường. Màn giằng co với Liêu Giang ban nãy khiến Kinh Trập hơi đau đầu.
Kinh Trập hiểu sự hoảng loạn của Liêu Giang, nhưng cậu cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Cậu hỏi được không ít chuyện liên quan đến Lưu Phú từ miệng Liêu Giang.
Tên Lưu Phú này đa phần là đã dùng tiền, mới khiến Giang chưởng tư động lòng, dù sao thứ ông ta thiếu nhất bây giờ chính là tiền.
Kinh Trập cố sức trở mình, chui tọt vào trong chăn, rồi nằm im không động đậy.
Gần đây cậu ngủ rất say.
Nhưng khi dậy lại không thấy mình đã ngủ đủ giấc, ngược lại cứ như vừa vác nặng chạy trốn trong mơ, mệt muốn chết.
Cũng chẳng biết rốt cuộc là bị làm sao, đêm nào cũng mơ mộng lung tung rối loạn, không phải nhện với rắn độc thì cũng là hoa ăn thịt người, hay là trùng bọ ngập trời, hành hạ thần kinh cậu đến suy nhược.
Cậu giơ tay lên, nhìn cánh tay mình, chẳng lẽ sự đau nhức toàn thân này đều là do chạy trốn trong mơ mà ra?
Làm gì có ai ngày nào nằm mơ cũng phải chạy trốn chứ?
Mỗi lần tỉnh dậy, Kinh Trập đều cảm thấy người mình nhớp nháp.
Không phải là cậu thực sự toát mồ hôi đầm đìa... đó là một cảm giác kỳ quái.
Như thể hơi ẩm ướt át kia đã thấm vào da thịt, hòa cùng xương máu, ngọ nguậy kỳ dị trong cơ thể, khiến cậu bứt rứt khó chịu vô cùng.
Cậu thấy mệt, nhưng cũng thấy thư giãn một cách kỳ lạ.
Cứ như thể những giấc mơ quái đản liên tiếp này cũng cuốn trôi đi những cơn bốc đồng, cuồng nhiệt của Kinh Trập.
Đã mấy ngày nay cậu không còn trằn trọc trở mình, nóng nảy đến mất ngủ nữa.
Xét về điểm này, dường như cũng là chuyện tốt?
Kinh Trập do dự một lát, dưới sự che chắn của chăn đệm, vạch áo ngoài ra, nhìn vào bên trong vài lần.
Cậu cứ cảm thấy ngực mình dạo này là lạ.
Thực ra lúc tắm Kinh Trập cũng từng quan sát, trên người cậu thỉnh thoảng xuất hiện những vệt đỏ li ti, rải rác khắp nơi, nhưng không đau cũng không ngứa.
Đôi khi, còn ở những nơi cực kỳ kín đáo.
Như đùi non, hay là bụng dưới, thậm chí, cả trên mắt cá chân.
Nếu nói Kinh Trập ban đầu còn có suy đoán gì đó, thì sau khi phát hiện ngay cả gần chỗ ấy cũng có, cậu bắt đầu đau đớn kiểm điểm, chẳng lẽ quần áo chăn màn giặt không sạch, bị con gì cắn rồi?
Đáng ghét!
Cậu là người sạch sẽ nhất cái Trực Điện Tư này đấy nhé!
Rốt cuộc chẳng nhìn ra manh mối gì, Kinh Trập đành phải kiểm tra dấu vết mỗi sáng thức dậy, rồi bôi thuốc cho chúng.
Nhưng tốc độ biến mất lại chẳng đuổi kịp tốc độ xuất hiện, làm gì có chuyện như thế chứ!
Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi, bò dậy đốt hương an thần.
Cậu phải hun chết hết lũ sâu bọ này!
Sau khi hương an thần được đốt lên, cả căn phòng bao trùm trong mùi hương thoang thoảng, Kinh Trập mới tắt đèn nằm xuống.
Cậu thở dài một hơi, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.
Đêm khuya thanh vắng, ánh nến tàn lụi dần, về đêm, những nơi như Trực Điện Giám vốn dĩ chỉ có lác đác vài chỗ treo đèn lồng.
Luôn có một đôi mắt, ngày đêm không nghỉ dõi theo từng hành động của Kinh Trập.
Tiếng bước chân giẫm lên tuyết gần như không thể phát hiện, thu hút đôi mắt đen thẫm kia, sau khi nhận ra thân phận người đến, lại trầm xuống như mọi khi.
Gần đây, đêm nào cũng như vậy.
Trong ngày đông, khi cánh cửa đóng chặt bị khêu mở, dù nhẹ nhàng đến đâu cũng sẽ mang theo hơi lạnh bên ngoài ùa vào. Kinh Trập nằm trên giường, trùm chăn kín đầu vẫn nằm im không nhúc nhích.
Đêm nay cậu đốt hương an thần, ngược lại khiến bản thân chìm vào giấc ngủ say ngọt ngào, gần như không cảm nhận được động tĩnh bên ngoài.
Chưa kể, người lặn lội từ bóng tối đến mang theo hơi thở quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn với cậu.
Đôi ngón tay vốn lạnh lẽo đang nâng niu một chiếc lò sưởi tay nhỏ bằng bàn tay, tùy tiện đặt ở đầu giường.
Kèm theo một ngọn đèn dầu yếu ớt.
Bấc đèn được cắt tỉa riêng biệt, ánh sáng nhỏ như hạt đậu chỉ soi sáng một khoảng vuông vức, mờ mờ ảo ảo, khiến người ta nhìn không rõ lắm.
Một lúc sau, Kinh Trập dường như thấy hơi nóng, giãy giụa thò đầu ra khỏi chăn, ngọ nguậy lung tung, bị một bàn tay giữ lại.
Kinh Trập mãi chẳng hiểu, tại sao than của cậu lại nhanh hết thế, cứ đến ngày hôm sau là gần như cháy sạch sành sanh.
Nhưng nhìn vào kho than dự trữ thì lại chẳng thấy vơi đi tí nào.
Cứ như là ảo giác của cậu vậy.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp như mùa xuân này hẳn là một lời giải thích. Dù chăn có bị vén ra cũng chẳng lạnh chút nào.
Những ngón tay được lò sưởi tay ủ ấm nhẹ nhàng đặt lên ngực trái.
Dễ dàng thay, người đang ngủ say dường như bị động tác đơn giản ấy bật mở công tắc nào đó, khiến cơ thể vô thức run rẩy.
Đó là một kiểu x** n*n đầy quái dị.
Gương mặt đang ngủ yên bình của Kinh Trập bỗng khẽ nhíu lại, như đang cố kìm nén một cảm giác khó tả, cơ thể theo bản năng co rụt lại, dường như tiềm thức đã sớm biết điều gì sắp sửa xảy ra.
Dưới lớp vỏ bọc của màn đêm, nhân lúc Kinh Trập hoàn toàn không hay biết, cậu chẳng rõ đã bị con quái vật tham lam kia thưởng thức bao nhiêu lần. Từng chút, từng chút một, hắn thúc ép cơ thể tr*n tr** non nớt kia chín rục, hóa thành trái cấm diễm tình đầy phóng túng.
Kinh Trập sẽ chẳng hay biết nguồn cơn của những cơn kh*** c*m nồng nàn đến độ như muốn làm nứt vỡ lớp vỏ trái chín căng mọng, cũng chẳng thể nào biết được những tiếng r*n r* của bản thân lại phóng túng đến nhường nào.
Cậu vẫn là một người mới học việc ngây ngô, nhưng đã nếm trải vô số lần trào dâng ngọt ngào.
Rồi sẽ có ngày cậu nhận ra, nhẹ dạ cả tin...
Luôn phải trả một cái giá đắt.
Nhất là khi đối mặt với con quái vật không biết mệt mỏi, không biết thỏa mãn như thế.