Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 67

Giữa màn gió tuyết, Kinh Trập vô thức đưa mắt nhìn về phía xa.

 

Cậu vốn đang trò chuyện cùng Liêu Giang, hành động dừng lại đột ngột ấy khiến Liêu Giang giật mình thon thót.

 

"Sao vậy? Ngươi nhìn thấy ai à?"

 

Liêu Giang kỳ quái nhìn theo, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng ai.

 

"... Không có gì."

 

Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu chợt cảm thấy như có ai đó đang chằm chằm nhìn mình.

 

Kinh Trập có chút chần chừ... Chắc là ảo giác của cậu thôi.

 

Ánh mắt cậu xuyên qua những bông tuyết đang lả tả rơi, vọng về phía cung điện xa xa. Mái hiên nơi đó dốc đứng, người bình thường không thể nào dừng chân ở chốn ấy, nhất là khi tuyết đang rơi lớn thế này.

 

"Gần đây ngươi có vẻ không được thoải mái... Hay là những lời ta nói hôm đó đã gây áp lực quá lớn cho ngươi?" Liêu Giang không nhịn được lên tiếng, "Ngươi cũng đừng quá để tâm đến lời ta nói."

 

Ban đầu cậu ta hơi kích động, hận không thể để Kinh Trập đè bẹp Lưu Phú xuống. Sau này về ngẫm nghĩ lại, cậu ta thấy Kinh Trập ở bên cạnh Chưởng tư kiếm được cái danh thái giám nhị đẳng đã là hời lắm rồi.

 

Cho dù Lưu Phú có thượng vị, cậu ta bị đuổi về chỗ cũ, thì ít nhất bổng lộc và cấp bậc vẫn nắm chắc trong tay. Cậu ta cứ nhân lúc Lưu Phú tân quan tiền nhiệm mà lập tức xin từ chức là xong chuyện, phải không?

 

"Ngươi không sợ cậu ta giữ ngươi lại không buông ư?"

 

Kinh Trập sờ sờ gáy, quay đầu lại nhìn cậu ta.

 

"Sợ cũng chẳng có tác dụng gì." Liêu Giang cười khổ một tiếng.

 

Nếu Kinh Trập có thể leo lên cao, với cậu ta đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. Chỉ có điều hai ngày nay thái độ của Lưu Phú thay đổi hẳn, có vẻ đắc ý, vênh váo hơn nhiều.

 

Có lẽ cậu ta đã nhận được tin tức chắc chắn nào đó.

 

Liêu Giang vừa thấy thái độ này của cậu ta, lòng đã nguội đi một nửa.

 

Chỉ là ở trước mặt Chưởng tư, cậu ta vẫn phải cẩn thận hầu hạ, không dám để lộ nửa điểm bất mãn. Có lẽ vì trong lòng có chút áy náy, Chưởng tư gần đây đối với cậu ta càng thêm ôn hòa dễ gần, còn chỉ dạy cho cậu ta không ít mánh lới.

 

Liêu Giang nắm bắt thời cơ này, ngược lại biết thêm được không ít mối quan hệ trong tay Chưởng tư.

 

"Để xem đã." Kinh Trập thản nhiên nói, "Nếu Lưu Phú thật sự thượng vị, e là ta cũng sẽ gặp rắc rối."

 

Sự nhắm vào từ phía Lưu Phú thì còn dễ nói, điều quan trọng hơn chính là Khương Kim Minh.

 

Kinh Trập thật sự không muốn bị Khương chưởng tư hỏi han về tiến độ nỗ lực của mình nữa, ông ấy quả thực còn tích cực hơn cả Thế Ân.

 

Liêu Giang nghe xong liền bật cười.

 

Vị Chưởng tư Khương Kim Minh này, quả thật là thú vị.

 

Hai người không trò chuyện bao lâu thì Liêu Giang vội vã rời đi. Cậu ta cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi lén chạy qua đây nói với Kinh Trập vài câu.

 

Tuy cậu ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Kinh Trập biết, thực ra trong lòng cậu ta vẫn có chút lo âu.

 

Kinh Trập mím môi, thở dài một hơi.

 

... Tên Lưu Phú kia, quả thực cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

 

Kinh Trập rất ít khi tiếp xúc với Lưu Phú, bởi lẽ bọn họ vốn dĩ ở khác Tư. Kể từ khi cậu chuyển đến đây, số lần gặp mặt cậu ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Thế nhưng hai ngày gần đây, số lần Kinh Trập chạm mặt Lưu Phú lại ngày càng nhiều, sao cậu lại không cảm nhận được là Lưu Phú cố ý chứ.

 

Lưu Phú không thích cậu.

 

Thậm chí, còn mang theo một chút ghen ghét.

 

Có nét tương đồng với Hâm Thịnh, nhưng lại càng quang minh chính đại hơn.

 

... Chính là kiểu người lúc còn đi học ở thư viện, thường hay rủ rê đám tùy tùng chặn đường vây đánh những kẻ mình chướng mắt, loại côn trùng phiền toái như vậy đó.

 

Kinh Trập từng đi học một hai năm, mơ hồ vẫn còn chút ấn tượng này.

 

Giống thật đấy.

 

Kẻ này dường như đã nhận được tin tức chắc chắn ở đâu đó, đoán chừng bản thân sẽ tiếp quản vị trí Chưởng tư, nên càng thêm kiêng nể gì, rảnh rỗi không có việc gì làm lại thích lượn lờ trước mặt Kinh Trập.

 

"Kinh Trập, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, xin phép được lên mặt dạy đời một chút. Đừng tưởng rằng trên đời này chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, cái gì cũng được như ý ngươi." Lưu Phú cười ha hả, giơ tay định vỗ vai cậu, "Có đôi khi, con người ta cần phải biết nhận mệnh."

 

Kinh Trập nghiêng người, tránh đi cánh tay của Lưu Phú.

 

"Ngươi nói đúng, cho nên có thể tránh đường được không?"

 

Trên mặt Lưu Phú thoáng qua vẻ âm u, cậu ta nhìn chằm chằm Kinh Trập không buông.

 

Ngay sau khi Liêu Giang rời đi không lâu, Kinh Trập vốn định quay về, lại một lần nữa đụng phải Lưu Phú trên đường.

 

"Cho mặt mũi mà không biết điều." Lưu Phú âm lạnh nói, "Đừng tưởng rằng có Khương Kim Minh che chở thì ngươi có thể kê cao gối mà ngủ."

 

Mấy ngày nay trong lòng cậu ta đang vui, những chuyện nhỏ nhặt thường ngày cậu ta cũng nhịn. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhục của Liêu Giang, cậu ta đều muốn cười đến chết.

 

Những người khác, ít nhiều cũng đều đã nghe được tin tức.

 

Từng người từng người đều tỏ ra rất kính trọng cậu ta, không dám để lộ dáng vẻ cợt nhả trước mặt cậu ta nữa.

 

Duy chỉ có Kinh Trập.

 

Thằng ranh này đúng là dầu muối không ăn, khiến người ta nhìn thấy mà giận tím người.

 

Kinh Trập: "Không phiền ngươi bận tâm. Nếu ta xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều sẽ biết là do ngươi làm."

 

Lưu Phú sững sờ: "Ngươi có ý gì?"

 

Kinh Trập hơi mỉm cười: "Chuyện này đều phải trách chúng ta dạo gần đây thật sự là quá mức hữu duyên, cứ liên tục chạm mặt nhau. Số lần gặp nhiều như vậy, ắt sẽ khiến người ta sinh ra lời ra tiếng vào."

 

Còn về việc là lời ra tiếng vào gì, trong lòng Lưu Phú hẳn phải tự hiểu rõ, không phải sao?

 

Lưu Phú hơi giận: "Ngươi dám uy h**p ta?"

 

Kinh Trập: "Đâu dám, chẳng qua là muốn nước sông không phạm nước giếng thôi."

 

Khi lướt qua vai Lưu Phú, cậu bỗng nhiên lại cười cười.

 

"Đừng có lượn lờ trước mắt ta nữa. Ngươi cảm thấy... bọn họ sẽ tin lời ta hơn, hay là tin lời ngươi? Đừng quên, ngươi hiện tại vẫn chưa phải là Chưởng tư."

 

Lưu Phú đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Kinh Trập đã rời đi mà không thèm ngoảnh đầu.

 

"Thằng khốn này..."

 

"Ngươi tốt nhất nên nghe lời cậu ta, đừng có làm bậy thì hơn."

 

Trần Mật từ phía sau đi tới. Lưu Phú và cậu ta vốn đi cùng nhau, nhưng thấy Lưu Phú muốn đi kiếm chuyện, cậu ta không có hứng thú với việc này nên đứng đợi ở đằng xa.

 

"Trần Mật, ngươi không thấy bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi của nó à? Leo lên được thái giám nhị đẳng, mới được mấy ngày mà đã dám cạnh tranh với ta, là nó đang ném mặt mũi của ta xuống đất mà đạp!"

 

Lưu Phú vốn dĩ chưa tức giận đến thế, nhưng nhìn thấy Kinh Trập buông lại câu đó rồi bỏ đi, lúc này mới tức sôi máu.

 

"Thì đã sao?" Trần Mật thản nhiên nói, "Phòng khi ngươi quên mất, lần trước cậu ta suýt nữa bị Thận Hình Tư bắt đi, nhưng chính Thị Vệ Xử đã đến vớt người đấy."

 

Chuyện Vi Hải Đông đích thân chặn người xảy ra bên trong Thị Vệ Xử. Kinh Trập gần như chưa từng nhắc tới, người thường cũng không biết rõ tình hình. Nhưng cho dù không biết người ra tay là Vi Hải Đông, chỉ cần nhìn việc Thận Hình Tư tìm đến cửa mà cậu vẫn bình an vô sự, cũng đủ để thấy Kinh Trập không thể nào là một tiểu thái giám bình thường.

 

Trần Mật: "Trước mắt ngươi còn chưa lên làm Chưởng tư mà đã đi khắp nơi gây chuyện, đừng tưởng đám Vương Kiến bọn họ thật sự đã nhận mệnh rồi."

 

Chừng nào danh sách còn chưa công bố, thì mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.

 

Lưu Phú nhíu mày, không cho là đúng: "Giang chưởng tư đã nhận nhiều tiền của ta như vậy, lại có Lưu chưởng tư bảo lãnh cho ta, cộng thêm ấn tượng của Chưởng ấn đối với ta cũng không tệ, đếm đi đếm lại, còn ai thích hợp hơn ta sao?"

 

Trần Mật cười khẽ một tiếng, không nói gì thêm.

 

Lưu Phú: "Này, ngươi có ý gì?"

 

Trần Mật xua tay với cậu ta, "Sao cũng được, ngươi muốn làm gì là việc của ngươi, sau này ta cũng sẽ không lắm miệng nữa."

 

Điều hiếm thấy là, Trần Mật lại là người có quan hệ khá tốt với Lưu Phú trong đám người này.

 

Lưu Phú không mấy ghét cậu ta, là bởi vì tên này miệng mồm nói chuyện khó nghe, nhưng lại khó nghe một cách công bằng với tất cả mọi người. Thêm nữa là ở cùng một chỗ, lại biết cậu ta tính tình quái gở, không tạo thành quá nhiều uy h**p đối với mình, nên mới có thể chung sống hòa bình đến giờ.

 

Tuy nhiên, lời Trần Mật vừa nói vẫn khiến Lưu Phú rất không vui.

 

"Ngươi đang nói đỡ cho Kinh Trập? Hay là có oán khí với ta?" Lưu Phú nhíu mày, "Bởi vì ngươi biết mình không có tên trong danh sách dự tuyển?"

 

Sắc mặt Trần Mật khẽ động: "Chuyện này vốn dĩ cũng chẳng đến lượt ta, ta ghi hận ngươi làm gì?"

 

Cậu ta tự cảm thấy mình đã nói đủ nhiều, nếu Lưu Phú không nghe lọt tai, cậu ta cũng lười quan tâm nữa.

 

Sau khi hai người rời đi, những bông tuyết nhẹ nhàng vẫn không ngừng rơi xuống, rất nhanh đã phủ lấp những dấu vết vừa rồi, nuốt chửng những dấu chân ngoằn ngoèo vào trong màu trắng xóa.

 

Giáp Tam im lặng vượt qua tường cung, từ xa nhìn thấy đối tượng mục tiêu.

 

Kinh Trập đang sai bảo tiểu nội thị làm việc.

 

Hắn không nhìn rõ thần sắc của Kinh Trập, nhưng có thể từ động tác mà cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc.

 

Ở khoảng cách xa như vậy, cho dù là Giáp Tam, muốn lao tới ngay khoảnh khắc xảy ra chuyện cũng là điều cực kỳ khó khăn.

 

Nhưng hắn buộc phải làm như vậy.

 

Đối tượng mục tiêu dường như đã nhạy cảm hơn trước rất nhiều.

 

Ngay trong khoảnh khắc này, Kinh Trập ở đằng xa bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hướng của Giáp Tam.

 

Giáp Tam bất động, tuyết là vật che chắn tốt nhất, cho dù thị lực của Kinh Trập có tốt đến đâu, cũng không thể xuyên qua trùng trùng lớp che phủ mà phát hiện ra sự tồn tại của Giáp Tam.

 

Một lát sau, Kinh Trập cúi đầu xuống, hiển nhiên là cảm thấy cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

 

Không sai, đối tượng mục tiêu quả thực nhạy bén hơn trước, đặc biệt là đối với ánh nhìn, cậu có sự nhạy cảm phi thường.

 

Giống như loài động vật sống lâu năm trong khu vực săn bắn, đã hình thành bản năng ăn sâu vào xương tủy đối với nguy hiểm.

 

Chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cậu điên cuồng chạy trốn.

 

Sự thay đổi như vậy bắt đầu từ mùa đông, nói chính xác hơn, là từ sau khi Cảnh Nguyên Đế tiếp xúc thường xuyên với cậu mới có.

 

Giáp Tam không có bất kỳ cảm xúc nào về việc này, cho dù đây là do Hoàng đế gây ra, bọn họ cũng không có quyền lắm miệng.

 

Mỗi ngày, ám vệ phụ trách theo dõi Kinh Trập cũng không chỉ có một mình hắn.

 

Sau khi xác nhận sự thay đổi này với các ám vệ luân phiên, từng chút tình hình về đối tượng mục tiêu đều được tập hợp thành câu chữ, cuối cùng cô đọng lại thành tấu chương nằm trên án thư của Cảnh Nguyên Đế.

 

Một bàn tay trắng bệch cầm lấy tấu chương đó.

 

Cảnh Nguyên Đế thất thần ngay giữa buổi triều.

 

Văn võ bá quan bên dưới ồn ào náo nhiệt, Hoàng đế lại tỏ ra có chút lơ đãng. Ngón tay hắn vốn đang nghịch một chiếc kết bình an, căn bản chẳng hề nghe xem bên dưới đang nói gì.

 

Bá quan cũng đã sớm quen với bộ dạng này của Hoàng đế.

 

Cảnh Nguyên Đế nhìn như không nghe lọt tai chữ nào, nhưng một khi cần quyết đoán, hắn bất thình lình buông một câu cũng đủ khiến người ta giật mình, không chừng hắn thực ra từ đầu đến cuối đều nắm rõ mồn một.

 

Có điều, quang minh chính đại xem công văn khác thế này thì quá lộ liễu rồi.

 

Cảnh Nguyên Đế cầm tấu chương kia xem qua vài lần, vẻ mặt hờ hững ban đầu bị quét sạch, đôi mắt đen trầm nhìn chằm chằm vào những dòng chữ bên trên.

 

Cũng không biết trong đó rốt cuộc viết cái gì, mà lại khiến vị Hoàng đế bệ hạ này bật cười thành tiếng.

 

Tiếng cười trầm thấp ấy mang theo sự thỏa mãn quái dị.

 

Như một tiếng thở than.

 

Trong chớp mắt, cả tòa cung điện đều trở nên yên tĩnh.

 

Nếu ánh mắt có thể phát ra tiếng động, thì phản ứng đồng loạt quay lại nhìn như dao găm lúc này e là sẽ xé toạc sự tĩnh lặng trong không khí.

 

Cảnh Nguyên Đế, vậy mà lại cười.

 

Cũng không phải chưa từng thấy vị Hoàng đế bệ hạ này cười, nhưng nếu nói là cười lạnh, cười gằn, cười chế giễu thì thấy nhiều rồi, dù sao một khi hắn cười thì y như rằng có kẻ sắp xui xẻo.

 

Nhưng nụ cười hiện tại...

 

Mao Tử Thế bất chợt rùng mình một cái, Cảnh Nguyên Đế điên thật rồi à? Cánh tay hắn ta giờ tê rần, cảm giác da gà nổi lên lớp lớp.

 

Hắn ta theo bản năng nhìn về phía Trầm Tử Khôn.

 

Hành động như vậy trên triều đường là quá lộ liễu, Mao Tử Thế vốn không nên làm thế.

 

Nhưng hiện tại, từng con hồ ly già đều kinh ngạc hơn cả hắn ta, nên động tác này của Mao Tử Thế cũng chẳng có gì đáng chú ý.

 

Không biết vì sao, sắc mặt của Trầm Tử Khôn so với những người khác lại bình tĩnh hơn nhiều.

 

Mao Tử Thế biết, chuyện của Hàn lâm Học sĩ gần đây khiến Trầm Tử Khôn chịu sốc, tóc cũng bạc hơn trước một ít, nhưng khi ở bên ngoài ông chưa từng để lộ cảm xúc, chỉ dựa vào quan sát thì Mao Tử Thế cũng không nhìn ra được bao nhiêu.

 

Ngay khi Mao Tử Thế định quay đầu lại, hắn ta thấy Trầm Tử Khôn bỗng nhiên thở dài, rồi lại khẽ cười.

 

Mang theo một chút hoài niệm.

 

Mao Tử Thế ngẩn người, đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Cảnh Nguyên Đế vang lên: "Các ngươi nhìn quả nhân làm gì?"

 

Cảnh Nguyên Đế lười nhác ngồi trên ngai vàng, hai ngón tay kẹp lấy tấu chương, che đi một nửa khuôn mặt, đôi mắt đen lạnh lùng quét xuống. Cảm giác uy áp đáng sợ bao trùm lấy đại điện, trong khoảnh khắc, ngay cả tiếng hít thở cũng dường như biến mất.

 

Được rồi, Cảnh Nguyên Đế vẫn là Cảnh Nguyên Đế.

 

Khoảnh khắc vừa rồi chắc chắn là nằm mơ, khóe miệng Mao Tử Thế giật giật.

 

Trần các lão chậm rãi nói: "Bệ hạ, thần và các vị đại thần vừa rồi đang tranh luận về việc cứu trợ thiên tai, nếu theo lời của Khâu đại nhân, còn đợi thêm nữa, e là sẽ có thêm nhiều người chết."

 

Khâu Sở Minh lạnh giọng nói: "Nếu bây giờ mở kho phát lương, đợi đến lúc sau này, tình hình thiên tai nghiêm trọng hơn, lúc đó đã không còn gì để tiếp tục nữa."

 

Khóe miệng Mao Tử Thế giật càng dữ dội hơn.

 

Hai con hồ ly già này cũng thật tài tình, trực tiếp phớt lờ bầu không khí vi diệu vừa rồi, tiếp tục câu chuyện dang dở.

 

Chỉ là hiện tại, chuyện đang bàn trên triều đình, Mao Tử Thế nửa chữ cũng không nghe lọt.

 

Hắn ta tò mò đến cào gan cào ruột muốn biết, Cảnh Nguyên Đế vừa rồi rốt cuộc cười vì cái gì.

 

...

 

"Kinh Trập, Kinh Trập?"

 

Kinh Trập bừng tỉnh, giơ tay đỡ lấy chiếc bình đang đổ xuống. Động tác của cậu cực nhanh, ngược lại làm Tuệ Bình đang định lao tới giật nảy mình.

 

"Sao ngươi thẫn thờ dữ vậy?" Tuệ Bình nhíu mày, vẫn còn sợ hãi nhìn chiếc bình ngọc dựa vào tường.

 

Kinh Trập xách cái bình lên kiểm tra một chút, phát hiện phần đáy đã hơi chông chênh, có lẽ vừa rồi cậu không để ý va phải, bị đổ cũng là chuyện bình thường.

 

"Phải đi báo hỏng rồi." Kinh Trập lẩm bẩm, "Gần đây thật là kỳ lạ."

 

Cậu đặt chiếc bình ngọc về chỗ cũ, day day mặt.

 

"Ta cũng không biết nữa, cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình." Kinh Trập thở dài, "Nhưng mà ngươi cũng biết đấy, Trực Điện Giám người đến người đi cũng chỉ có chừng ấy, chỗ nào có thể giấu người, chẳng lẽ ta lại không biết sao?"

 

Chính vì rõ ràng không có ai, nhưng Kinh Trập cứ luôn cảm thấy có người đang theo dõi, điều này mới khiến thần kinh cậu có chút căng thẳng.

 

Cái nhìn chăm chú lạnh lẽo đó, thật sự khiến người ta không thích ứng nổi.

 

"Ngươi chắc chắn là thật sự có người đang nhìn ngươi?" Tuệ Bình sững sờ, "Là người của tên Lưu Phú kia?"

 

"Không, không liên quan đến cậu ta." Kinh Trập lắc đầu, "Cậu ta tuy phiền phức, nhưng không có cái gan này."

 

Nhưng Kinh Trập cũng không dám đảm bảo, đó thực sự là con người.

 

Thật sự là do cậu quá quen thuộc với Trực Điện Giám, thỉnh thoảng cảm nhận được sự khác thường nhìn sang, hoặc là tường cung mái hiên, hoặc là cây cao, có đôi khi ra ngoài, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như có như không ấy.

 

"Sự chăm chú", vốn dĩ không nên có sức nặng.

 

Nhưng Kinh Trập không hiểu sao lại có cảm giác giống như lần dính buff kia. Loại ảo giác lúc có lúc không này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của Kinh Trập. Cậu cứ thình lình trong một khoảnh khắc nào đó, cảm nhận được sự dị thường nhói buốt.

 

... Chuyện này là sao đây?

 

Kinh Trập biết, có đôi khi cậu đúng là nhạy cảm hơn người khác, nhưng cảm giác mất kiểm soát thế này thì chưa từng có, cứ như thể cơ thể cậu... nhạy cảm đến mức coi tất cả mọi thứ đều là mối đe dọa?

 

Kinh Trập vô thức nắm chặt vạt áo, dường như có một cảm giác trầm trọng, dính nhớp bao trùm lấy cậu, khiến cho ngay cả hơi thở của cậu cũng mang theo sự ẩm ướt đầy áp bức đó.

 

Tuệ Bình giơ tay chạm vào Kinh Trập, khiến cậu giật mình.

 

Tuy nhiên, Kinh Trập cố hết sức không biểu hiện ra ngoài, chỉ nghe thấy Tuệ Bình nói nhỏ: "Cũng không sốt."

 

Kinh Trập miễn cưỡng cười cười: "Sức khỏe của ta tốt hơn trước nhiều rồi."

 

Tuệ Bình: "Vậy cũng không thể lơ là, hay là ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi?"

 

Kinh Trập lắc đầu, nhìn thấy tiểu nội thị vừa được sai đi đã quay trở lại, dừng trước mặt bọn họ.

 

"Khương chưởng tư cho mời."

 

Tuệ Bình hơi ngẩn ra, liền thấy Kinh Trập nói với tiểu nội thị vài câu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu ta, cười với cậu ta một cái.

 

"Khương chưởng tư có việc tìm ta, ta đi trước đây."

 

Tuệ Bình nhìn Kinh Trập rời đi, đăm chiêu gãi gãi mặt.

 

Kinh Trập trông có vẻ cũng hơi khác so với trước đây.

 

Không biết sao, trên người cậu, Tuệ Bình loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương ngọt ngấy, như có như không, cố tình ngửi kỹ thì lại chẳng thấy gì, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, nó lại bất chợt xông lên đánh trúng cậu ta.

 

... Giống như thứ gì đó ngọt ngấy đang âm thầm sinh sôi, rữa nát, à... Tuệ Bình nhớ ra rồi.

 

Là trái chín đã rục.

 

Trĩu nặng trên cành, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

 

...

 

"Trên người ngài có mùi rất thơm."

 

Kinh Trập đi theo tiểu nội thị được vài bước thì nghe thấy cậu ta nịnh nọt như vậy.

 

Kinh Trập: "Chắc là mùi thuốc mỡ ta bôi?"

 

Cậu cúi đầu nhìn những ngón tay còn tính là trắng trẻo của mình, năm nay vết cước không tái phát, không còn cảm giác đau nhức khó chịu nữa.

 

Có điều, đôi tay này vẫn thô ráp như xưa.

 

Tiểu nội thị hít hít mũi, có lẽ cũng nghĩ là thứ đó nên không tò mò thêm nữa.

 

Kinh Trập đến ngoài cửa phòng Khương Kim Minh, lại thấy Chưởng tư đang định đi ra, nhìn thấy cậu liền vẫy tay gọi, "Cùng ta đi gặp Chưởng ấn."

 

Kinh Trập mờ mịt: "Chưởng ấn muốn gặp Chưởng tư ạ?"

 

Khương Kim Minh: "Không chỉ ta, mà còn cả ngươi nữa."

 

Kinh Trập đi theo sau Khương Kim Minh, nhìn ông ấy sải bước đi ra ngoài. Vừa đi, ông vừa nói: "Tuy chưa nói rõ, nhưng ta có thể đoán được là để làm gì."

 

Kinh Trập: "Muốn công bố người được chọn ạ?"

 

Khương Kim Minh: "Chắc là thế."

 

Ông ấy liếc xéo Kinh Trập một cái, bực dọc nói.

 

"Đã bảo ngươi để tâm một chút, cũng không biết rốt cuộc có nghe lọt tai không."

 

Kinh Trập bất lực: "Chưởng tư, từ lúc ngài nói với ta chuyện này đến nay cũng mới có ba ngày. Thời gian ba ngày, cho dù ta có tâm, thì còn có thể làm được gì chứ?"

 

Tên Lưu Phú kia, từ hôm kia đã bắt đầu khoe khoang, cho dù Kinh Trập thật sự muốn chạy chọt, thì thời gian này cũng còn lâu mới đủ.

 

Khương Kim Minh hùng hồn nói: "Là do ngươi không đủ cảnh giác, nếu như tên Lưu Phú kia, sớm kết giao quan hệ, thì sao phải nước đến chân mới nhảy?"

 

Kinh Trập: "Vị Chưởng ấn thái giám kia, cũng đâu phải người mà tiểu nhân nói muốn gặp là gặp được ngay."

 

Khương Kim Minh: "Ngươi đến Vi Hải Đông còn quen biết, quen biết một Chưởng ấn thì tính là gì."

 

Tất nhiên, ông ấy nói câu này rất nhỏ.

 

Vị Chưởng ấn thái giám này của bọn họ rất dễ nói chuyện, nhưng nếu để người khác nghe được, ít nhiều cũng không hay.

 

Kinh Trập lầm bầm: "Lời này nói nghe hay thật, ta mà có bản lĩnh đó thì sao còn ở đây làm thái giám chứ?"

 

Khương Kim Minh cũng rất muốn nói, nếu người khác có bản lĩnh của Kinh Trập, thì đã sớm không ở đây làm thái giám rồi!

 

Hai người cùng đến bên ngoài chỗ ở của Chưởng ấn, cũng đồng thời gặp vài vị Chưởng tư khác, phía sau bọn họ ít nhiều đều dẫn theo người, tính ra cũng có khoảng bốn năm tên thái giám nhị đẳng.

 

Trong lòng Kinh Trập hiểu rõ, những người này e rằng chính là người được các vị Chưởng tư lựa chọn.

 

Ngay cả Khương Kim Minh muốn đẩy Kinh Trập lên, vốn dĩ cũng mang theo mục đích riêng của mình.

 

Người mình càng nhiều, thì vẫn tốt hơn so với những quân bài trong tay kẻ khác, đúng không?

 

Liêu Giang đi theo sau Giang chưởng tư, nhìn thấy Kinh Trập thì nháy mắt với cậu, chỉ là sắc mặt trông có vẻ hơi tái nhợt.

 

Mấy vị Chưởng tư gật đầu chào nhau, cũng không nói chuyện.

 

Không lâu sau, từ trong phòng Chưởng ấn có một thái giám trẻ tuổi bước ra, khom người với bọn họ: "Chưởng ấn mời chư vị vào trong."

 

Gian phòng này không nhỏ, ngoại trừ các Chưởng tư được ngồi, những thái giám nhị đẳng còn lại đều đứng ở cửa.

 

Chưởng ấn ngồi ở trên cao, tóc nhìn đã điểm hoa râm, nhưng sắc mặt lại hồng hào, "Giang chưởng tư ngày mai phải thăng chức, vị trí hắn để lại bên trên chưa có định luận, Ta trực tiếp chọn từ người của mình..." Ánh mắt lão lướt qua những thái giám nhị đẳng.

 

Cuối cùng, dừng lại trên người Kinh Trập.

 

"Danh sách nộp lên đều chọn lựa không tệ. Có điều vị trí Chưởng tư chỉ có một, Ta chỉ chọn người tốt nhất."

 

Chưởng ấn thái giám chậm rãi nói, giọng nói sâu kín, mang theo vài phần khàn khàn.

 

Lão vẫn luôn nhìn Kinh Trập, những người khác dù có chậm tiêu đến đâu cũng không thể không phản ứng lại, quả nhiên, ngay sau đó, Chưởng ấn thái giám mỉm cười.

 

"Vị trí Chưởng tư Tạp Vụ Tư này, để cho Kinh Trập đảm nhận cho tốt."

 

Chưởng ấn thái giám dường như còn nói thêm gì đó, nhưng Lưu Phú đã không còn nghe thấy gì nữa. Cậu ta trợn trừng mắt, cứ ngỡ mình nghe lầm.

 

Là Kinh Trập? Sao có thể là Kinh Trập?

 

Chuyện nắm chắc mười mươi này, sao lại xảy ra vấn đề vào phút chót?

 

Hơi thở Lưu Phú dồn dập, cũng không biết mình rốt cuộc đi theo Lưu chưởng tư ra ngoài bằng cách nào. Cậu ta hoảng hốt nhìn bóng lưng những người khác rời đi, cảm xúc đột nhiên kích động hẳn lên.

 

"Không, không, Lưu chưởng tư, vừa rồi ta nghe lầm phải không? Chưởng ấn thái giám nói là Kinh Trập? Sao có thể là thằng nhãi đó chứ? Ta đã đặc biệt phong tỏa tin tức..."

 

Tin tức này, vốn dĩ các thái giám nhị đẳng đều sẽ biết, Kinh Trập lại chậm một bước, mãi cho đến khi được Khương Kim Minh nhớ tới rồi nhắc nhở, tất cả đều là do Lưu Phú.

 

Mặc dù Lưu Phú không cảm thấy Kinh Trập có khả năng được chọn, nhưng bản năng cậu ta muốn loại trừ kẻ đối lập, không để nhiều người biết chuyện này.

 

Chỉ là, cho dù bản thân Kinh Trập không để ý, nhưng vẫn còn có Khương Kim Minh để ý thay cậu.

 

Khương Kim Minh là Chưởng tư, cũng có khả năng này, thêm tên Kinh Trập vào danh sách.

 

Nhưng chuyện này cũng chẳng tính là gì.

 

Kinh Trập có Khương Kim Minh, cậu ta cũng có Lưu chưởng tư, thậm chí còn tặng lễ cho Giang chưởng tư, song quản tề hạ như thế, sao có thể...

 

Lại không được như ý?

 

Lưu chưởng tư nhíu mày, nhìn Lưu Phú đang kích động nói: "Đây vẫn còn ở bên ngoài phòng Chưởng ấn."

 

Ông ta vốn định răn đe Lưu Phú, lại thấy mắt Lưu Phú sáng lên: "Ta muốn gặp Chưởng ấn."

 

Lưu chưởng tư: "Vừa rồi Giang chưởng tư đã tìm ta, chuyện này đã qua ý kiến của Chưởng ấn, không thể thay đổi được nữa. Ngày mai, ông ấy sẽ trả lại một nửa số đồ ngươi đã tặng."

 

"Một nửa?" Sắc mặt Lưu Phú dữ tợn, "Ông ta không làm xong việc, mà còn giữ lại một nửa?"

 

"Lưu Phú, nơi Giang Hoài sắp đến, tuy không phải là Tư Lễ Giám, nhưng cũng là một nơi khá được coi trọng trong Thập Nhị Giám. Nếu ngươi đắc tội ông ta, cẩn thận sau này chịu không nổi đâu."

 

Lưu chưởng tư đây cũng coi như là có lòng tốt khuyên nhủ.

 

Làm thái giám, nhất là leo đến địa vị như Giang Hoài, nhạn qua nhổ lông chẳng phải là chuyện bình thường sao?

 

Nếu người Giang Hoài đối mặt không phải là Lưu Phú, thì chuyện này quả thực làm cũng không đủ thể diện, bằng không những thứ ông ta đã nuốt vào, Lưu Phú đừng hòng bắt ông ta nhả ra.

 

Hiện giờ có thể trả lại một nửa, đã coi như là không tệ rồi.

 

Lưu Phú cố sức hít thở, lúc này mới đè nén được cơn bạo nộ trong lòng: "... Ta muốn gặp Chưởng ấn."

 

Lưu chưởng tư thấy cậu ta đỏ ngầu cả mắt, hiển nhiên là giận quá mất khôn, cái gì cũng không nghe lọt, cộng thêm ông biết Lưu Phú và Chưởng ấn cũng coi như có quen biết, nên cũng lười khuyên ngăn cậu ta nữa.

 

Ông và Lưu Phú vì tình nghĩa đồng hương mà cũng coi như có tình thầy trò, nhưng rốt cuộc không phải cặp thầy trò nào cũng tình như cha con giống Khương Kim Minh và Vân Khuê.

 

Ông và Lưu Phú, hiện tại cùng lắm chỉ là trao đổi lợi ích.

 

Lưu Phú rất cố chấp muốn gặp Chưởng ấn, và cậu ta cũng thực sự đã gặp được vị đại nhân này. Đối mặt với vị này, thái độ của cậu ta càng thêm khiêm nhường, khi nói chuyện cũng mang theo vài phần uất ức và nịnh nọt.

 

"Chưởng ấn đại nhân, tiểu nhân vẫn luôn cho rằng, sau khi Giang chưởng tư rời đi, sẽ đến lượt tiểu nhân san sẻ nỗi lo cho Chưởng ấn. Kinh Trập kia tuổi đời chưa quá hai mươi, tầm nhìn hạn hẹp, lại là người từ bên ngoài đến, ngài chọn cậu ta, nếu cậu ta không hiểu chuyện, gây ra tai họa, thì phải làm sao?"

 

Chưởng ấn đang uống trà, nghe cậu ta nói vậy thì khẽ cười.

 

"Lưu Phú, người ta chọn chính là người tốt nhất. Ngươi nói lời này, là đang trách cứ ta cố tình chọn một cái gối thêu hoa* chỉ được cái mã ngoài mà bên trong vô dụng sao?"

 

*Gối thêu hoa: ý chỉ người có ngoại hình đẹp nhưng bất tài vô dụng.

 

Lưu Phú liên tục nói không dám, chỉ nói là một lòng một dạ muốn san sẻ nỗi lo cho Chưởng ấn.

 

Chưởng ấn có chút mất kiên nhẫn nói: "Được rồi."

 

Lão đặt chén trà xuống, lạnh lùng nhìn Lưu Phú.

 

"Sư phụ ngươi một lòng giúp ngươi, Giang Hoài cũng muốn đẩy ngươi lên, chuyện đó ta biết, cũng lười so đo. Có điều, đừng có giở trò tâm cơ trước mặt ta. Kinh Trập chính là ứng cử viên duy nhất ta ưng, xưa nay chưa từng có người khác, nhớ kỹ chưa?"

 

Câu cuối cùng của Chưởng ấn chắc nịch, giáng thẳng vào đầu Lưu Phú, khiến cậu ta không thể thốt thêm lời nào nữa.

 

...

 

Kinh Trập lại phải chuyển phòng.

 

Cậu mới ở chỗ mới chưa được bao lâu, giờ lại chuyển đến một nơi ở rộng rãi hơn, thậm chí còn có tiểu nội thị hầu h* th*n cận sẽ dọn đến ở bên cạnh.

 

Về việc này, Khương Kim Minh làm chủ chọn Tuệ Bình cho cậu.

 

Tính cả Kinh Trập, Trực Điện Giám lần này đã đưa đi hai người.

 

Khương Kim Minh đối với việc này lại rất vui vẻ, không có gì là không vui. Kinh Trập là người niệm tình xưa, chỉ cần bọn họ không có xung đột gì, sau này trong Trực Điện Giám, bất kể ông có ý kiến gì, Kinh Trập nhất định sẽ theo một phiếu.

 

Đối với ông mà nói, điều này tốt hơn nhiều so với việc Lưu Phú thượng vị.

 

Nếu không, Lưu chưởng tư hà cớ gì phải đẩy Lưu Phú ngồi lên vị trí đó?

 

Đương nhiên là vì lợi ích.

 

Tin tức Kinh Trập trở thành Chưởng tư Tạp Vụ Tư truyền ra ngoài, những người khác đều không thể tin nổi, mãi cho đến khi nhìn thấy hành lý được chuyển đi, mới biết là thật.

 

Nhất thời, trong Trực Điện Giám, đủ loại lời ra tiếng vào cũng không ít.

 

Dù sao, bọn họ vốn tưởng rằng người đó nhất định sẽ là Lưu Phú.

 

Giang chưởng tư đi vội vàng, một là vì thời gian gấp gáp thật, hai là chuyện này làm ông mất mặt, tuy ông không ghét Kinh Trập, nhưng ít nhiều cũng có chút khúc mắc, chỉ vội vàng dặn dò một số việc, ngay cả bàn giao cũng không làm cho tử tế.

 

Cũng may Liêu Giang thường xuyên đi theo bên cạnh Giang chưởng tư, hầu như mọi việc đều nắm rõ trong lòng bàn tay, có cậu ta ở bên cạnh giúp đỡ Kinh Trập, mất khoảng bảy tám ngày, rốt cuộc cũng thuận lợi bắt tay vào việc.

 

Lúc Kinh Trập mới tiếp quản công việc thì bận tối mắt tối mũi, hai lần gặp Dung Cửu đều vội vội vàng vàng, không có quá nhiều thời gian để gặp gỡ.

 

Kinh Trập vốn tưởng rằng Dung Cửu có thể sẽ tức giận, lại không ngờ rằng, hắn vốn luôn để ý chuyện này lại vô cùng thấu tình đạt lý, thậm chí còn bảo Kinh Trập không cần bận tâm.

 

... Không biết vì sao, điều này ngược lại càng khiến người ta lo lắng hơn.

 

Khi Kinh Trập vất vả lắm mới rảnh rỗi được một chút, cậu, Liêu Giang và Tuệ Bình cùng nằm vật ra trong chỗ ở mới của cậu, ai nấy đều chẳng muốn động đậy.

 

Tuệ Bình cười khổ nói: "Giang chưởng tư cũng thật là, lúc đi chẳng chịu nói rõ ràng gì cả, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện."

 

Liêu Giang u oán nói: "Giang chưởng tư cũng yêu tiền y hệt người bạn tên Trịnh Hồng của Kinh Trập vậy. Kinh Trập ngồi lên vị trí Chưởng tư, đồng nghĩa với việc ông ấy phải nôn những thứ đã nuốt vào ra, vui vẻ mới là lạ."

 

Giang Hoài chẳng hề quan tâm sau khi mình đi, người lên thay là ai. Đối với ông ta, có thể trục lợi từ đó mới là điều quan trọng nhất.

 

Cho nên dù là Lưu Phú hay Kinh Trập, thực ra đều được cả.

 

Quan trọng là tiền.

 

Tuệ Bình bò dậy: "Người khiến người ta ngạc nhiên nhất, ngược lại là Lưu Phú."

 

Sau khi Kinh Trập trở thành Chưởng tư, người có khả năng ăn sốc nhất, chắc chắn là Lưu Phú.

 

Tên này lòng dạ hẹp hòi, tính tình lại xấu, đối với tiểu nội thị bên dưới nhẹ thì chửi mắng, nặng thì động thủ, vốn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

 

Nếu Lưu Phú giở trò muốn trả thù, thì quả thật là phòng không xuể.

 

Liêu Giang cũng nói: "Đúng vậy, hôm đó rõ ràng cậu ta đã tức điên lên rồi, Lưu chưởng tư sợ cậu ta kích động nên cứ kéo cậu ta lại mãi, nếu không, e là cậu ta đã phát tác ngay tại trận."

 

Kinh Trập: "Sau chuyện đó, hình như cậu ta có đi tìm Chưởng ấn."

 

Chuyện này là Thế Ân nói với cậu.

 

Nghe nói Thế Ân có một người bạn, nhìn thấy Lưu Phú ủ rũ cúi đầu bước ra từ phòng Chưởng ấn, sắc mặt trắng bệch như con trâu đực bại trận, chẳng nói được lời nào.

 

Kinh Trập vẫn luôn rất tò mò, nhiều bạn bè của Thế Ân như vậy, rốt cuộc là từ đâu ra?

 

"Nói như vậy, là Chưởng ấn đã dạy dỗ cậu ta?" Tuệ Bình đoán mò.

 

Kinh Trập ngáp một cái, lười biếng nói: "Chắc là vậy."

 

Liêu Giang: "Ngày mai còn phải đối chiếu số lượng với người bên Cung Ứng Khố, cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì." Cậu ta đứng dậy, kéo cả Tuệ Bình dậy theo.

 

"Kinh Trập, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, có chuyện gì rảnh rỗi rồi nói sau."

 

Cậu ta nhìn ra được, mấy ngày nay Kinh Trập bận rộn tối mày tối mặt, căn bản chẳng được nghỉ ngơi tử tế.

 

Cũng không biết gần đây Kinh Trập bị làm sao, lúc nào cũng có vẻ thần hồn nát thần tính. Có điều, sự căng thẳng khác thường này bị che giấu dưới lớp vỏ bận rộn, nên cũng không dễ nhận ra.

 

Ma xui quỷ khiến thế nào, trước khi rời đi, Liêu Giang đột nhiên hỏi thêm một câu: "Gần đây ngươi còn cảm thấy những thứ... đó không?"

 

Kinh Trập im lặng một lát, nói lấp lửng: "Chắc là ảo giác thôi."

 

Cậu đóng cửa lại.

 

...

 

Kinh Trập đóng chặt cửa sổ, kiểm tra tất cả những nơi có thể giấu người, ngay cả góc tường mái hiên cũng không bỏ sót, sau khi xác định trong phòng ngoại trừ cậu ra không còn ai khác, cậu mới day day trán.

 

Cậu cũng cảm thấy dạo gần đây mình cứ hay giật mình thon thót.

 

Ngoài việc luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, Kinh Trập còn cảm thấy, mỗi đêm về, dường như... có thứ gì đó đang trú ngụ ngay bên cạnh cậu.

 

Đó chỉ là ảo giác trong một lần nửa tỉnh nửa mê nào đó, sau khi tỉnh lại, trong căn phòng tối om tĩnh mịch chẳng có gì cả, cứ như đó chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng.

 

Có lẽ do dạo này quá bận, Kinh Trập mệt mỏi rã rời, đôi khi trông thì như đang ngủ, nhưng thực ra lại không ngủ thật sự, cứ lơ lửng trong cảm giác mụ mị kỳ lạ.

 

Lại có hai lần nữa, cậu cảm nhận được ánh nhìn kỳ quái ấy.

 

Cứ như có thứ gì đó đáng sợ đang ẩn nấp trong bóng tối, nhưng khi giật mình tỉnh dậy, vẫn chẳng phát hiện ra gì.

 

Cảm giác kỳ quái này khiến Kinh Trập chẳng biết nói cùng ai.

 

Chẳng lẽ lại bảo, cậu luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình?

 

Mục đích là gì chứ?

 

Gần đây Kinh Trập đâu có kết oán với ai, những người có khả năng làm được chuyện này, lại chẳng thèm dùng thủ đoạn như vậy để cố ý quấy rối cậu.

 

"Cốc cốc –"

 

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

 

Chẳng lẽ Liêu Giang và Tuệ Bình quay lại?

 

Tuy Tuệ Bình ở cùng Kinh Trập, người ở ngay gian phòng bên cạnh, nhưng Kinh Trập đã quen tự mình làm mọi việc, bình thường chẳng mấy khi gọi người hầu hạ, nên nghe tiếng gõ cửa, cậu tự mình ra mở.

 

Người bên ngoài, ngoài dự đoán nhưng cũng nằm trong dự liệu, là Dung Cửu.

 

Kinh Trập tránh đường, có chút vui vẻ nói: "Mau vào đi."

 

Trong phòng rất ấm áp, hai chậu than đặt ở góc, tuy bản thân cậu không để ý lắm, nhưng trước khi đi Tuệ Bình đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

"Nghe nói em bận xong rồi." Dung Cửu lạnh nhạt nói, "Nên qua xem thử."

 

Kinh Trập bực bội nói: "Nghe nói? Huynh nghe ai nói?"

 

Sắc mặt cậu khẽ động, nắm lấy cánh tay Dung Cửu.

 

"Người ở bên cạnh ta, có đổi chưa?" Kinh Trập không mấy khi hỏi kỹ chuyện này, dù sao Dung Cửu cũng sẽ chẳng nói, đằng nào cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày, cậu cũng lười so đo, "Chính là người huynh sắp xếp để theo dõi ấy."

 

Dung Cửu: "Vẫn luôn là hắn."

 

Cùng lắm là thêm chữ "bọn".

 

Kinh Trập nhíu mày, trông có vẻ hơi nghiêm trọng.

 

Dung Cửu gỡ tay cậu ra, xoay người đóng cửa lại, lúc này mới nắm tay Kinh Trập đi vào trong.

 

"Còn có người khác đang theo dõi em?"

 

Kinh Trập ủ rũ nói: "Theo lý mà nói, ta không thể nào cảm nhận được có người đang nhìn mình mới đúng."

 

Cho dù thật sự có người theo dõi, cậu cũng đâu thể nhạy bén đến mức này chứ?

 

Cứ nhìn chuyện của Dung Cửu thì biết, hắn chắc chắn đã cài người bên cạnh Kinh Trập, chỉ là đến giờ Kinh Trập vẫn chưa tìm ra người này là ai thôi.

 

Chuyện này đã có từ lâu, nếu Kinh Trập sớm có năng lực nhạy bén như vậy, cậu đã sớm tóm được người rồi, cần gì phải đợi đến hôm nay?

 

Vậy sự khác thường gần đây của cậu, rốt cuộc là chuyện gì?

 

Còn cả những cơn ác mộng liên miên không dứt nữa.

 

Cảm giác ngày càng bị trói buộc, bị nuốt chửng ấy thực sự khiến người ta lạnh cả tay chân.

 

Giống như vô số xúc tu, vô số sợi tóc đang ngọ nguậy, điên cuồng sinh trưởng, trong lúc Kinh Trập không hề hay biết, như một tấm lưới khổng lồ bao trùm lấy cậu, áp lực ngập trời ấy quấn chặt lấy cậu, căn bản không thể nào thoát ra được.

 

Mỗi đêm, đều lặp đi lặp lại như vậy.

 

Kinh Trập thậm chí còn hơi sợ phải đi ngủ.

 

Thật ra, mỗi tối cậu ngủ đều rất say, ngoại trừ vài lần bất ngờ kia, cậu luôn ngủ một mạch đến sáng. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cảm giác không thể hiểu đó đều khiến Kinh Trập cảm thấy toàn thân đau nhức.

 

Cậu dựa vào người Dung Cửu, thở dài thườn thượt.

 

Ngón tay Dung Cửu đặt lên vai cậu, động tác rất nhẹ, nhưng lại khiến cậu giật mình run rẩy.

 

Dung Cửu và Kinh Trập đồng thời khựng lại, hai đôi mắt đen láy nhìn nhau, Kinh Trập tỏ ra có chút mờ mịt.

 

Vừa rồi cậu đang than thở với Dung Cửu về những chuyện xảy ra gần đây, ngón tay của người đàn ông hạ xuống, vốn cũng là để an ủi cậu.

 

Thế nhưng, tại sao trong khoảnh khắc đó, cơ thể lại có phản ứng kỳ lạ như vậy.

 

Kinh Trập cẩn thận nắm lấy tay Dung Cửu.

 

Bàn tay này đẹp đẽ và mạnh mẽ, làn da trắng bệch láng mịn gần như không tì vết.

 

Đây là một bàn tay đẹp.

 

Kinh Trập nâng nó lên, hạ nó xuống, lại kéo mấy ngón tay lắc qua lắc lại, đều chẳng có gì bất thường.

 

Phản ứng trong khoảnh khắc vừa rồi, là do... vấn đề của chính cậu?

 

Kinh Trập buông tay ra, có chút lúng túng nói: "Có thể là do dạo này lâu quá không..."

 

Cậu còn chưa nói hết câu, Dung Cửu đã cúi đầu xuống, tìm kiếm đôi môi của Kinh Trập.

 

Kinh Trập ngửi thấy mùi lan hương thoang thoảng trên người đàn ông, có chút vị ngọt rữa nát, ngửi nghe hơi quen thuộc, nhưng rất nhanh chút ý thức này đã bị nụ hôn mãnh liệt của Dung Cửu nuốt chửng, hai người lăn lên giường.

 

Kinh Trập thở hổn hển từng ngụm lớn, chuyện gì vậy?

 

Cảm giác hôn môi trước đây... có thoải mái đến thế sao? Tại sao khi lưỡi của Dung Cửu dùng sức l**m qua vòm họng, lại có dòng nước ấm kỳ lạ chạy dọc sống lưng?

 

... Chẳng lẽ, thực sự là vì bọn họ đã quá lâu không... Nhưng mà, cũng chỉ mới nửa tháng thôi, đâu có lâu lắm đâu!

 

Kinh Trập hoang mang, mơ màng bị Dung Cửu kéo vào lòng.

 

"Ý em là, cảm thấy bên cạnh có người đang theo dõi em?" Dung Cửu chậm rãi nói, "Ví dụ như con quái vật trốn trong phòng em mỗi đêm chẳng hạn?"

 

Giọng nói lạnh lẽo mang theo chút dị thường, nghe như đang cười, lại ẩn chứa sự lạnh lẽo sắc bén.

 

"... Ta không có nói thế, đó chỉ là một cách ví von, biện pháp tu từ cường điệu thôi..." Kinh Trập lầm bầm, cậu cũng biết điều đó gần như là không thể.

 

Kinh Trập đều kẹp một sợi tóc ở mặt trong mỗi cánh cửa sổ. Nếu có người mở cửa, sợi tóc chắc chắn sẽ rơi xuống, nhưng mỗi sáng cậu kiểm tra, sợi tóc vẫn kẹp nguyên ở đó.

 

Nửa đêm không có ai ra vào phòng cậu, vậy thì chỉ có thể giải thích là, đây hoàn toàn là do Kinh Trập tự tưởng tượng ra.

 

Có lẽ do những cơn ác mộng liên tiếp mấy ngày nay, ngủ không yên giấc, mới khiến Kinh Trập có đủ loại phản ứng kỳ quái này.

 

Dung Cửu: "Hương an thần không có tác dụng à?"

 

Kinh Trập: "Cũng hơi có tác dụng, nhưng mà ngủ say quá, lúc dậy vẫn cứ thấy khó chịu."

 

Dung Cửu: "Vậy thứ này của ta đến thật đúng lúc." Hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Kinh Trập.

 

Chiếc hộp này nhìn bề ngoài y hệt hộp hương an thần, cũng giống như vô số lọ ngọc đựng thuốc khác.

 

Kinh Trập bò dậy, mở ra xem, quả nhiên thấy bên trong là mười hai nén hương.

 

Dung Cửu chậm rãi chống nửa người dậy, lười biếng rủ mắt. Động tác tùy ý làm toát lên vẻ phóng khoáng tự tại, vòng eo thon gọn lộ ra khiến ánh mắt Kinh Trập không tự chủ được mà bị hút vào.

 

Giọng nói của Dung Cửu vẫn vang lên thong thả.

 

"Hương này cũng có tác dụng an thần, so với hương an thần trước đó thì mạnh hơn nhiều. Có điều, thời gian phát huy tác dụng của nó cũng chỉ có hai canh giờ."

 

Kinh Trập chớp mắt, lập tức hoàn hồn, cúi đầu nhìn mười hai nén hương trong tay.

 

Mười hai nén này to hơn, cũng ngắn hơn.

 

Thời gian cháy, ước chừng chỉ bằng một nửa loại trước.

 

Kinh Trập thuận tay cầm một nén lên, kẹp giữa các ngón tay mân mê vài cái, "Vậy tối nay thử xem sao."

 

Cậu xuống giường, đi tìm một lư hương.

 

Sau khi chuyển đến đây, Kinh Trập muốn làm nhiều việc cũng tiện hơn trước.

 

Muốn tắm rửa thay đồ thì có thể trực tiếp sai người chuẩn bị nước nóng, không cần phải ra ngoài lau người; ví dụ như cậu muốn đốt hương, cũng có thể trực tiếp tìm một cái lư hương ra dùng, không cần để ý người ngoài lắm miệng... Những chuyện vụn vặt khác thì càng không cần phải nói, quan trọng nhất là, thỉnh thoảng quay lại Trực Điện Tư, những người vốn sẽ ríu rít nói chuyện với cậu, giờ đều trở nên rất cung kính.

 

Tất nhiên, thái độ của những người như Tuệ Bình vẫn như xưa, không có gì thay đổi.

 

Nhưng Lai Phục trước kia hay cười nói với cậu, khi gặp lại cậu, tuy vẫn rất thân thiết, nhưng cũng mang theo vài phần xa cách. Những người khác thì càng không cần phải nói.

 

Lần chuyển nhà trước, mới hơn một tháng trước thôi, lúc đó người của Trực Điện Tư còn góp tiền làm cho cậu một bàn tiệc, ai nấy đều cười nói vui vẻ, giờ mới bao lâu, thái độ đã hoàn toàn khác biệt.

 

Kinh Trập cầm lư hương, thẫn thờ một lúc.

 

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, là Dung Cửu đang đi về phía cậu.

 

"Đang nghĩ gì vậy?"

 

"Ta đang nghĩ, người vẫn là người đó, chỉ vì địa vị có chút thay đổi, mà lại có thái độ một trời một vực như vậy." Kinh Trập quay đầu nhìn Dung Cửu, thở dài một tiếng, "Thật khiến người ta buồn lòng."

 

Dung Cửu đón lấy lư hương từ tay cậu, nhàn nhạt nói: "Trước kia, quan hệ giữa em và Khương Kim Minh cũng đâu có tốt đẹp gì."

 

Kinh Trập: "Nhưng trước kia ta với Khương chưởng tư cũng không thân."

 

Ngay từ đầu, Khương Kim Minh đã là Chưởng tư của Trực Điện Tư, đương nhiên cậu không thể nảy sinh quá nhiều sự thân thiết với ông ấy.

 

Nhưng những người ở Trực Điện Tư thì khác.

 

Bọn họ cùng ăn cùng ở, ngày ngày gặp mặt, cũng đã một hai năm rồi, sự thay đổi trong chớp mắt lại long trời lở đất.

 

"Em trở thành Chưởng tư, nắm trong tay quyền quyết định sinh tử của bọn họ, bọn họ sợ em, chẳng phải là chuyện bình thường sao."

 

Trong lúc Dung Cửu nói chuyện, hương đã được đốt lên.

 

Mùi hương tỏa ra không giống lắm với hương an thần trước đó, mang theo sự lạnh lẽo của tuyết mùa đông.

 

Ngược lại còn dễ ngửi hơn loại trước.

 

Kinh Trập hít hít mũi, cảm giác mùi hương lạnh lẽo ấy xuyên thấu lồng ngực, dường như nặng nề rơi xuống tận đáy lòng: "Đạo lý thì vẫn hiểu, chỉ là khi rơi vào người mình, luôn cần chút thời gian để thích ứng."

 

Động vật luôn có bản năng sợ hãi kẻ săn mồi mạnh mẽ.

 

Con người cũng là động vật.

 

Mặc dù tính tình Kinh Trập không phải kiểu hung tàn, thậm chí còn ôn hòa quá mức, nhưng rốt cuộc thì đã khác rồi.

 

Cậu dường như nghe thấy Dung Cửu đang thở dài.

 

Ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông rơi trên người mình, "Người ta thăng quan phát tài thì chỉ thấy vui mừng, duy chỉ có em, lại đi bận tâm những chuyện này."

 

Kinh Trập mím môi, vốn dĩ không muốn cười, nhưng vẫn bị chọc cho nhoẻn miệng, "Ai nói ta không vui, huynh xem, bây giờ chỗ ở này rộng rãi như vậy, cho dù huynh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngoại trừ Tuệ Bình, cũng sẽ không bị người khác phát hiện."

 

Kinh Trập tùy ý nói về những quyền thế được hưởng sau khi trở thành Chưởng tư, quả thực tốt hơn trước kia rất nhiều.

 

Và cậu, cũng không phải là không tận hưởng.

 

Dung Cửu nhìn cậu, biết Kinh Trập đã hiểu lầm ý mình, nhưng cũng không giải thích.

 

Kinh Trập quả thực đang vui.

 

Nhưng niềm vui của cậu chỉ dừng lại ở bề mặt, bất kỳ ai đổi sang môi trường tốt hơn cũng sẽ vui vẻ như cậu.

 

Ai mà chẳng muốn sống thoải mái hơn chứ?

 

Cũng chỉ đến thế mà thôi.

 

Nhiều hơn nữa, ví dụ như tham lam, d*c v*ng, sở hữu quyền thế lớn hơn... ở trên người Kinh Trập, rất khó nhận ra.

 

Nếu lại đổi sang một môi trường gian khổ, Kinh Trập cũng có thể thích nghi rất tốt.

 

"Hương này, sao cháy nhanh thế?"

 

Giọng nói ngạc nhiên của Kinh Trập khiến Dung Cửu vô thức nhìn sang, chỉ thấy nén hương vừa đốt, quả thực đã cháy được gần một nửa.

 

Dung Cửu lạnh nhạt nói: "Hương này, tốc độ cháy vốn dĩ đã nhanh."

 

Kinh Trập che miệng ngáp một cái, sau đó, không nhịn được lại ngáp thêm cái nữa. Cậu vốn đã buồn ngủ, ngửi thấy mùi hương kia, lại càng thêm rũ rượi.

 

Cậu cố xốc lại tinh thần, nói với Dung Cửu thêm vài câu, người đã buồn ngủ đến mức gục lên vai hắn mơ màng sắp ngủ.

 

Mơ mơ màng màng, cậu dường như cảm thấy cơ thể mình được nhấc lên, sau đó, là bàn tay to lớn của người đàn ông phủ lên mặt cậu, mang theo hơi ấm kỳ lạ.

 

... Kỳ lạ, ngón tay của Dung Cửu, từ bao giờ lại ấm nóng đến thế?

 

Có cơn đau nhói buốt thoáng qua dây thần kinh đang căng thẳng, chưa kịp phân biệt kỹ càng, Kinh Trập đã chìm vào hôn mê, không còn lại chút ý thức nào.

 

...

 

Cạch —

 

Trong căn phòng tĩnh lặng, Dung Cửu dường như còn quen thuộc hơn cả Kinh Trập mới chuyển tới, giơ tay mở tủ đầu giường. Từ trong ngăn tối, lục ra hộp mỡ mà Kinh Trập đặc biệt giấu kỹ bên trong.

 

Hộp mỡ lẽ ra phải được niêm phong, nhưng đã bị mở ra.

 

Hai ngón tay xoay mở nắp, mùi ngọt ngấy, tựa như mùi rữa nát ấy, từng chút một lan tỏa ra.

 

Bên trong đã vơi đi một ít.

 

Không biết từ lúc nào, đã được đút cho chủ nhân của nó.

 

Người đàn ông có thể nhận ra sự hoảng loạn của Kinh Trập, dù chỉ có một chút.

 

Nhưng nhạy cảm như cậu, sao có thể thực sự vô tri vô giác, cậu chỉ là chưa tìm được đầu mối, không biết sự cảnh báo kỳ quái đó từ đâu mà ra.

 

Những giấc mộng hàng đêm, sự cảnh giác quái dị ban ngày, đều bắt nguồn từ đây.

 

Đôi tay từng được Kinh Trập lén lút khen ngợi của người đàn ông... hai ngón tay kia, đang tỏa ra ánh sáng bóng loáng của lớp mỡ.

 

Sau đó, từ từ duỗi ra.

 

Có chút sợ hãi, hoảng loạn, nhưng lại mờ mịt không biết vì sao của Kinh Trập thật đáng thương, lại thật đáng yêu.

 

Khiến hắn nảy sinh một chút thương hại nông cạn, nhưng rồi ngay sau đó, lại nảy sinh d*c v*ng tàn phá đầy bạo lực.

 

Hắn muốn khiến Kinh Trập trở nên rách nát hơn nữa, chỉ có thể ngây ngô... luống cuống... không thể không, chỉ có thể dựa dẫm vào hắn.

 

Ngón tay kiên nhẫn, từng chút từng chút ấn xuống, cố gắng dỗ dành để mở ra.

 

Cho nên, vẫn chưa phải lúc.

 

Vẫn phải... đợi thêm chút nữa...

Bình Luận (0)
Comment