Những gì Kinh Trập không biết, hắn sẽ dạy cậu từng chút một.
*
Khi Mẫn Điệu tỉnh lại, người đang dựa lưng vào hành lang. Nhất thời, cái lạnh thấu xương từ tay chân ngấm vào khiến nàng ta gần như chẳng thể cử động.
Phải mất một lúc lâu, Mẫn Điệu mới đột ngột đứng bật dậy. Đầu óc nàng ta quay cuồng, tay phải vịn vào cột trụ mới miễn cưỡng đứng vững, trước mắt tối sầm, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Đầu nàng ta đau như búa bổ, mỗi nhịp hít thở đều kéo theo cơn đau đớn như da thịt bị xé rách.
Mẫn Điệu s* s**ng bên hông, chẳng tìm thấy con dao găm đâu. Lại đưa tay sờ ra sau gáy, khối sưng tấy nổi lên khiến nàng ta đau đến mức rùng mình một cái.
Kẻ kia, vậy mà còn có hậu chiêu!
Không chỉ có một người.
Ngay khoảnh khắc nàng định ra tay, đã có kẻ từ phía sau đánh ngất nàng.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Mẫn Điệu trở nên khó coi tột độ. Bất kể kẻ đó là ai thì giờ cũng đã cao chạy xa bay, chẳng còn tìm thấy tung tích.
Chỉ là nhìn sắc trời, tình thế đã vô cùng nguy hiểm.
Mẫn Điệu không dám nán lại, vội vàng kiểm tra y phục đầu tóc, lại lục soát kỹ khu rừng ban nãy, không thấy thêm vật gì khác mới xoay người rời đi.
Nàng vội vã chạy về Thọ Khang Cung, một cung nữ liền đón đầu, cười khổ liên tục:
"Cô cô đi đâu vậy ạ? Thái hậu nương nương đã hỏi đến hai ba lần, mà cô cô vẫn chưa về."
Giờ này quả thực đã quá muộn.
Mẫn Điệu bất lực lắc đầu: "Ta không cẩn thận bị ngã ở bên ngoài, kết quả ngất đi một lúc." Nàng ta giơ tay chỉ vào bộ dạng nhếch nhác của mình, khiến cung nữ kia giật nảy mình.
"Vậy có cần đi thay y phục trước không?"
Trên người Mẫn Điệu quả thực nhìn không ổn, vạt áo dính đầy vết bẩn, như thể bị nước tuyết ngấm vào.
Thứ tuyết nhìn như trắng tinh này, thực chất lại là thứ bẩn nhất.
Mẫn Điệu lắc đầu: "Thái hậu nương nương đã tìm ta thì chắc chắn là có việc. Ta cứ đi gặp Thái hậu trước đã, những chuyện khác để sau hãy nói."
Hiện tại nàng cứ để bộ dạng này đi gặp Thái hậu, mới mong xóa bỏ được phần nào sự nghi ngờ của Thái hậu, bằng không, chuyện xảy ra hôm nay, nàng có muốn gánh cũng gánh không nổi.
Quả nhiên, khi Mẫn Điệu bước vào trong cung, bầu không khí trong điện có chút áp lực. Thái hậu nương nương đang dựa vào trường kỷ, trên tay cầm một cuốn sách.
Cuốn sách này, nói ra thì Thái hậu đã cầm mấy ngày nay, nhưng có lẽ tâm tư không đặt vào sách nên cũng chẳng xem được bao nhiêu.
Thấy Mẫn Điệu đi vào, Thái hậu khẽ nhíu mày, đánh giá những vết bẩn trên người nàng: "Làm sao thế này?"
Giọng điệu nghe không vui không giận, dẫu sao cũng là một điềm báo khá tốt.
Mẫn Điệu thầm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng bẩm báo: "Nô tì phụng mệnh Thái hậu nương nương đi thăm Đức phi nương nương, trên đường trở về không may trượt ngã ở Lâm Uyển, vậy mà lại hôn mê một lúc."
Vết trầy xước trên trán và vết bẩn trên người nàng ít nhiều cũng chứng minh được những lời nàng nói.
Thái hậu nhướng mày: "Vậy mà lại hôn mê? Còn bị thương chỗ nào khác không?"
Mẫn Điệu đáp: "Ngoài sau gáy cũng bị va đập một cái thì không còn thương tích nào khác ạ." Nàng vừa nói, vừa cẩn thận để lộ khối sưng trên đầu.
Thái hậu chán nản phẩy tay: "Thôi được rồi, đã bị thương thì lui xuống nghỉ ngơi đi. Hai ngày tới cứ dưỡng thương cho kỹ."
Mẫn Điệu cúi người, đang định lui xuống thì bị Thái hậu gọi giật lại.
"Khoan đã, ngươi đi thăm Đức phi, nó nói thế nào?"
"Tâm trạng Đức phi nương nương không tốt, nhưng sắc mặt hồng hào, thân thể khỏe mạnh, chắc là không có gì đáng ngại ạ." Mẫn Điệu cân nhắc từ ngữ rồi nói, "Chỉ là nương nương không muốn ra ngoài đi lại."
Đức phi thời gian này liên tục cáo ốm, ngay cả việc đến chỗ Thái hậu điểm danh vài ngày một lần cũng bỏ bê.
Tin tức truyền trong cung chỉ nói là bệnh nặng.
Thái hậu để Mẫn Điệu đi thăm dò, thực chất Đức phi chẳng có bệnh tật gì lớn, chỉ là không nguyện ý bước ra khỏi cửa.
Sau khi những việc Đức phi làm bị bại lộ, tự nhiên phải chịu trừng phạt. Tuy rằng phân vị không đổi nhưng lại bị phạt bổng lộc cấm túc, đối với một người luôn coi trọng thể diện như Đức phi, căn bản không thể đối mặt với ánh mắt của người bên ngoài.
"Ranh con này, có chút trắc trở cũng không chịu đựng nổi." Trong lòng Thái hậu dấy lên cơn giận, cảm thấy đứa cháu gái này còn chẳng bằng mấy phi tần phân vị thấp trong cung.
Sống trong cung lâu như vậy, thế mà tâm thái vẫn ngu xuẩn đến thế.
Thái hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dứt khoát mặc kệ nàng ta.
Mẫn Điệu cuối cùng cũng được lui ra, lúc này xương cốt toàn thân nàng suýt nữa thì mềm nhũn. May mà có hai tiểu cung nữ đỡ lấy, dìu Mẫn Điệu trở về phòng.
"Mẫn Điệu cô cô, có cần lấy thẻ bài đi mời thái y không ạ?" Một tiểu cung nữ hỏi.
Nữ quan và cung nữ không giống nhau, đương nhiên có thể mời thái y đến khám.
Mẫn Điệu lắc đầu, chỉ bảo các nàng bôi thuốc cho mình, rồi lấy cớ cần nghỉ ngơi, đuổi hết người ra ngoài.
Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, trên mặt Mẫn Điệu mới lộ ra nỗi sợ hãi khó lòng che giấu.
... Rốt cuộc là ai?
Kẻ đợi nàng ta ở đó hôm nay, làm sao biết được địa điểm này? Kẻ đó làm sao lấy được chiếc túi thơm kia?
Danh sách đó, người không biết nội tình nhìn vào thì chẳng hiểu gì, chỉ có người nắm rõ chân tướng bên trong mới phát hiện ra điểm bất thường.
Trần Mật sau khi phát hiện bí mật trong túi thơm đã lén đến Càn Minh Cung tố giác sao? Không, cũng không đúng, Trần Mật căn bản không thể biết ý nghĩa của danh sách đó.
Sở dĩ Mẫn Điệu giao danh sách cho Trần Mật là để trù tính cho một ngày nào đó nàng có thể dùng đến.
Nàng vốn dự tính, đợi thêm một thời gian nữa sẽ dặn dò Trần Mật, nếu có ngày nào nàng không đến kịp thời, thì hãy giao chiếc túi thơm này cho một người.
Mẫn Điệu không hề muốn phản bội Thái hậu, chỉ là ai cũng muốn sống sót, tự tranh thủ cho mình thêm một con đường lui, âu cũng là hợp tình hợp lý.
Nào ngờ, nào ngờ!
Kẻ này... không, là hai kẻ này rốt cuộc là ai?
Trực Điện Giám, người có liên quan đến Bắc Phòng, duy chỉ có Kinh Trập, chẳng lẽ là cậu ta?
Mẫn Điệu tuy chưa từng gặp cậu, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của người này.
Thái hậu từng nhắc tới tên cậu ta.
Vào lúc Hoàng gia vừa mới xảy ra chuyện.
Chỉ là về sau, những sự việc liên tiếp xảy ra khiến địa vị Thọ Khang Cung tụt dốc không phanh, Thái hậu không còn tâm trí đâu mà quản những chuyện cỏn con như vậy.
Thêm vào đó, Càn Minh Cung ban thưởng cho Kinh Trập, rõ ràng đã tra ra thân phận người này, tự nhiên không thể làm gì vào cái thời điểm nhạy cảm đó.
Nhưng thân phận của người này quá thấp, làm sao cậu ta có thể biết nhiều bí mật về Thái hậu và Cảnh Nguyên Đế đến thế?
Chuyện này căn bản không có khả năng.
Quan trọng nhất là, việc Thái hậu biết được bí mật kia cũng chỉ là chuyện mới gần đây, ngay cả Mẫn Điệu còn không biết bí mật đó rốt cuộc là gì.
Kẻ đó, rốt cuộc làm sao mà biết được!
Mẫn Điệu càng nghĩ, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Nàng không dám tiếp tục đoán già đoán non, sợ rằng đó là người mà nàng căn bản không thể đối đầu.
Chỉ là, bất kể trong lòng Mẫn Điệu có bao nhiêu suy đoán, nàng cũng không thể nói chuyện này cho Thái hậu.
Chuyện hôm nay, đối với Thái hậu chưa chắc đã là chuyện tốt.
Nhưng chỉ cần nàng dám hé răng nửa lời, người chết hôm nay, chắc chắn sẽ là nàng.
Mẫn Điệu vô cùng hiểu rõ chủ tử của mình là người có tâm tính lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào. Cho dù nể tình nàng bao năm nơm nớp lo sợ phục vụ, cùng lắm cũng chỉ để lại cho nàng một cái toàn thây.
Mẫn Điệu nhắm mắt lại, ép buộc bản thân không được nghĩ nữa.
Việc nàng cần làm nhất bây giờ là tra xét Trực Điện Giám. Ít nhất, phải biết Trần Mật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
...
Trần Mật ru rú trong phòng đã được hai ngày.
Đúng như Liêu Giang đã nói với cậu ta, ngoại trừ giải quyết nhu cầu cá nhân hàng ngày, cậu ta hoàn toàn không được phép ra ngoài. Ngay cả khi bắt buộc phải đi, cũng sẽ có người đi theo giám sát.
Một đường hộ tống cậu ta đi, rồi lại hộ tống cậu ta về.
Cuộc sống như vậy, Trần Mật chỉ mới trải qua hai ngày đã thấy không chịu nổi.
Cậu ta nhờ tiểu nội thị canh cửa đi mời Kinh Trập, tuy không chắc có mời được người hay không, nhưng ít nhất hỏi một câu cũng còn có một cơ hội.
Ai ngờ đâu, Kinh Trập thật sự đã tới.
"Ngươi nói ngươi muốn tìm chút việc để làm?"
Trần Mật đáp: "Cứ ngồi không thế này, thực sự quá nhàm chán."
"Đã vậy, công việc trong Tư của các ngươi, ngươi cứ tiếp quản một phần đi."
Kinh Trập quay sang dặn dò tiểu nội thị chuyển một số công văn tới.
Trần Mật nghe vậy thì có chút ngỡ ngàng.
Tuệ Bình đứng sau lưng Kinh Trập giải thích một câu: "Sau khi Lưu chưởng tư vào trong kia, vị trí Chưởng tư liền bỏ trống. Theo ý của Chưởng ấn, định ra Giêng mới chọn người lên, hiện tại là Chưởng tư của bọn ta đang kiêm nhiệm những việc này."
Có thêm một người san sẻ, công việc trong tay Kinh Trập coi như nhẹ gánh đi không ít. Nhờ vậy, sự tiếp xúc giữa Trần Mật và Kinh Trập cũng nhiều lên đôi chút.
Kinh Trập còn chọn một thời điểm thích hợp để nói với cậu ta về đường đi của những món đồ kia.
"Những thứ lục soát được từ phòng ngươi, ngoại trừ tang vật đã hoàn trả, những món không phù hợp, ta đã nhờ người của Thị Vệ Xử xử lý." Kinh Trập bình thản nói, "Số còn lại, Liêu Giang hẳn đã trả lại cho ngươi rồi."
Trần Mật lộ vẻ xấu hổ, dù chuyện này là do chính mình làm ra, nhưng khi bị người khác nhắc tới, đặc biệt lại là Kinh Trập – người không quá thân thiết, nỗi ngượng ngùng vô cớ càng nghẹn ứ trong lòng.
Hôm đó Trần Mật trở về, phát hiện trong bọc đồ chỉ còn lại ít tiền tài, còn phàm là những vật có chút mờ ám như túi thơm hay khăn tay, tất cả đều không còn.
Lúc ấy, Trần Mật đã có suy đoán.
Chỉ là đoán thì đoán vậy, cậu ta rốt cuộc vẫn có chút không nỡ, hôm nay nghe Kinh Trập nói thế, mới có cảm giác mọi chuyện đã ngã ngũ.
Trần Mật: "Hủy thì cũng hủy rồi, vẫn hơn là mất mạng."
Im lặng một lúc, cậu ta lại nói:
"Nếu không nhờ Chưởng tư cứu giúp, e rằng giờ này ta đã không còn mạng. Không biết Chưởng tư muốn được báo đáp thế nào?"
Cậu ta là kiểu người nợ tiền không trả sẽ vô cùng khó chịu, nay nợ Kinh Trập ân tình lớn như vậy, nếu không làm được chút gì, Trần Mật cảm thấy bứt rứt toàn thân.
Cậu ta càng không tin Kinh Trập sẽ vô duyên vô cớ cứu mình.
... Là vì tiền sao? Nhưng Liêu Giang đã trả lại toàn bộ tiền tài cho cậu ta, Kinh Trập hoàn toàn không giữ lại chút nào.
Vậy thì còn có thể vì cái gì?
Kinh Trập cười nhạt nói: "Đợi khi nào ngươi có thể ra khỏi đây, ta có một việc cần nhờ ngươi giúp. Có lẽ sẽ hơi nguy hiểm."
Trần Mật tỏ thái độ nghiêm túc: "Nếu có chỗ nào ta giúp được, tuyệt đối không chối từ." Chuyện nguy hiểm hay không tính sau, cậu ta gần như nợ Kinh Trập một mạng, đương nhiên phải dốc sức giúp đỡ.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu việc công, Kinh Trập mới rời khỏi phòng Trần Mật.
Dạo gần đây cậu thực sự rất bận, bận đến mức gần như không có thời gian suy nghĩ về sự bất thường của Dung Cửu hôm đó.
Chỉ là trong khoảnh khắc rảnh rỗi hiếm hoi, Kinh Trập luôn cảm thấy...
Dung Cửu hôm đó, chắc chắn có chuyện giấu cậu.
Sau khi trở về, Kinh Trập giống như kẻ đang kiểm kê kho báu, rà soát từng người bạn một, đếm xem sự an nguy của họ thế nào, kết quả phát hiện không một ai xảy ra chuyện, tất cả đều bình an vô sự.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại dấy lên nỗi bất an kỳ lạ.
Luôn có một cảm giác quái đản khiến cậu căng thẳng thần kinh, không dám buông lỏng.
Tuy nhiên sau ngày hôm đó, Dung Cửu đã mấy ngày liền không đột kích cậu lúc nửa đêm, có lẽ hắn đã bình tĩnh lại, không còn bị sự cuồng nhiệt dị thường kia sai khiến nữa.
Cuộc đối thoại hôm đó của họ rất ngắn gọn, nói xong câu kia, Dung Cửu liền rời đi, hắn đi rất vội vàng.
Giống như nếu còn nán lại thêm chút nữa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó mất kiểm soát.
... Hắn dường như đang kìm nén.
Dù Kinh Trập không rõ hắn đang đè nén điều gì, nhưng lại cảm nhận rõ ràng thứ cảm xúc to lớn ấy... dường như việc hắn đồng ý với Kinh Trập đòi hỏi phải đi ngược lại bản tính, nghiền nát tất cả sự bạo ngược mới có thể miễn cưỡng nặn ra được sự nhẫn nhịn đó.
Kinh Trập gần như bị nhấn chìm bởi thứ cảm xúc mãnh liệt ấy, nhưng lại không kịp kéo Dung Cửu lại.
Người đàn ông đó đi thực sự quá nhanh.
Kinh Trập có chút phiền muộn, lại thở dài một hơi.
Hôm đó, Kinh Trập vốn định moi tin tức từ Mẫn Điệu, nhưng chưa hỏi xong thì đã bị sự xuất hiện của Dung Cửu làm rối loạn nhịp điệu.
May là lúc đó, Dung Cửu chỉ đánh ngất nữ quan kia chứ không thực sự g**t ch*t nàng ta.
Tuy không moi được quá nhiều lời từ miệng nữ quan, nhưng hiển nhiên Kinh Trập đã xác định được thái độ của Thái hậu, cũng như nhận được một đáp án mơ hồ.
Trần An, quả nhiên chết trong tay Thái hậu.
Điều này không khỏi khiến Kinh Trập nghiến răng.
Ngoài ra, những người khác liệt kê trong danh sách kia cũng nằm trong phạm vi điều tra của cậu, cậu cần phải biết trước những người còn sống này rốt cuộc đang ở trong tình trạng nào.
Theo lời nữ quan kia, những người này đều đã đầu quân cho Thái hậu.
Trong tình huống nào thì dùng đến từ đầu quân?
Họ vốn dĩ không phải là người của Thái hậu.
Vậy trước kia họ là người của ai?
Tiên đế, hay Từ Thánh Thái hậu, hoặc giả là những nhân vật không thể tưởng tượng nổi nào đó.
"Kinh Trập!"
Có người gọi giật cậu từ phía sau.
Kinh Trập cùng Tuệ Bình dừng bước, thấy Thế Ân đang vội vã đi tới, hạ giọng nói với cậu: "Xảy ra chuyện rồi."
Thế Ân nhìn quanh quất, vẻ mặt có chút căng thẳng: "Ngay vừa nãy, Vân Khuê đã bị giải đi rồi."
"Bị ai giải đi?"
"Không biết." Thế Ân bất an nói, "Bên Tạp Mãi Vụ không truyền ra nhiều tin tức lắm."
Nếu không phải Hồ Lập đến tìm cậu ta, Thế Ân căn bản còn chưa biết chuyện này.
"Ngươi đã đi báo cho Khương Chưởng tư chưa?"
"Ta không tìm thấy ông ấy."
Nếu tìm thấy thì người đầu tiên được thông báo chắc chắn là Khương Kim Minh.
Kinh Trập lại biết ông ta đang ở đâu.
Cậu dẫn theo hai người vội vã chạy tới nơi ở của Chưởng ấn thái giám, đúng lúc này, Khương Kim Minh vừa vặn từ trong phòng bước ra.
Khi ông nhìn thấy biểu cảm của mấy người Kinh Trập, nụ cười trên mặt ông khựng lại.
Chỉ bởi vì trên gương mặt vốn luôn điềm tĩnh của Kinh Trập, nay cũng vương vài phần lo âu.
...
Đức phi hiện tại đang nằm trên nhuyễn tháp trong điện, ra sức day trán.
"Tại sao dì lại bắt ta phụ trách những việc này vào lúc này chứ?" Giọng điệu của nàng ta tràn đầy bực dọc, khác hẳn vẻ tao nhã điềm đạm trước kia, "Chẳng lẽ dì không biết, mấy chuyện nhỏ nhặt nhục nhã này giao thẳng cho Thận Hình Tư xử lý chẳng phải tốt hơn sao?"
Trước mắt, Đức phi căn bản không muốn xử lý những vụn vặt này.
Mẫn Điệu lại nói thế này: "Đức phi nương nương, Thái hậu không nỡ nhìn người cứ chìm đắm trong sự trốn tránh, mong người hãy phấn chấn lên, như vậy mới có thể xử lý tốt cung vụ."
Lời nàng ta nói đầy hàm ý.
"Khắp chốn hậu cung này, không còn ai thích hợp hơn người nữa."
Vị nữ quan này nói chuyện rất êm tai, trước kia, Đức phi có lẽ sẽ vì những lời như vậy mà động lòng, nhưng bây giờ thì không bao giờ nữa.
Nàng ta không còn cảm nhận được niềm vui sướng khi nắm quyền hành như lúc trước, ngược lại chỉ thấy sự châm chọc quái đản, như thể có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, thì thầm to nhỏ, cho dù ngoài mặt bọn họ không nói ra, trong lòng bọn họ cũng nghĩ như thế.
Những phi tần vốn cung kính với nàng ta, giờ cũng học thói bằng mặt không bằng lòng, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo!
Sau khi xảy ra chuyện, phụ thân nàng ta là Trấn Bắc Hầu từng gửi một lá thư vào, trong thư không nói tràng giang đại hải gì, chỉ vài câu từ đơn giản nhưng lại bày tỏ sự thất vọng sâu sắc của ông.
Điều này không nghi ngờ gì càng khiến tâm tình Đức phi thêm bạo ngược, lần đó tức giận đập phá cả nội cung.
"Nương nương, Mẫn Điệu cô cô đang thẩm vấn những người đó."
Đại cung nữ bên cạnh Đức phi từ ngoài cửa bước vào. Tuy Đức phi trên danh nghĩa quản lý việc này, nhưng thực tế lại chẳng mấy khi hỏi đến, chỉ thỉnh thoảng sai Đại cung nữ đứng bên cạnh giám sát.
"Mẫn Điệu có hành động gì đặc biệt không?" Đức phi hỏi.
"Mẫn Điệu cô cô dường như ai cũng tra hỏi, không có gì đặc biệt." Đại cung nữ kia nói trước, sau đó lại bổ sung thêm, "Có điều, hình như tên Vân Khuê ở Tạp Mãi Vụ bị hỏi nhiều hơn vài câu."
Đại cung nữ nhớ người này, vì cậu ta là kẻ cuối cùng bị giải tới, hơn nữa còn bị kéo tới trong tình trạng hôn mê.
Nghe nói đã giãy giụa trên đường đi nên mới bị đánh ngất để khống chế.
Trong lòng nàng ta không khỏi lắc đầu, nếu là lúc bình thường, Đức phi nương nương xử lý việc này sẽ còn nương tay, nhưng hiện tại... Nương nương e là chỉ mong đám người này chết hết đi cho rảnh nợ, đỡ phải đến làm phiền mình.
Tạp Mãi Vụ?
Đức phi không hứng thú với chỗ đó, chán nản nói: "Ngươi đi nói với Mẫn Điệu, muốn xử trí thế nào thì xử trí thế ấy, không cần đến hỏi ta."
Đại cung nữ vội vàng nói: "Đức phi nương nương, Thái hậu nhớ thương người như vậy, đây có lẽ là một cơ hội cho người, chỉ cần người..."
"Bổn cung nên làm gì, cần đến lượt ngươi chỉ bảo sao?" Đức phi đột nhiên nổi trận lôi đình, chửi rủa gay gắt, "Bà dì tốt của ta, nếu thực sự nghĩ cho ta, thì đã không thể nào vào cái thời điểm mấu chốt này còn sắp xếp việc rắc rối cho bổn cung!"
Cứ chờ mà xem, Đức phi dám khẳng định, Thái hậu ra lệnh cho nàng ta làm việc này, căn bản không phải vì mục đích ngoài mặt!
Thái hậu chắc chắn còn có toan tính khác, chẳng qua là lấy nàng ta ra làm bia đỡ đạn mà thôi.
Suy nghĩ vừa chuyển, Đức phi kiềm chế cơn nóng giận: "Ngươi đi gọi ả ta tới đây."
Không lâu sau, Mẫn Điệu vừa từ một căn phòng bước ra thì thấy Đại cung nữ bên cạnh Đức phi vội vã đi tới, cúi người nói: "Mẫn Điệu cô cô, Đức phi nương nương cho mời."
Mẫn Điệu bình thản gật đầu, liền đi theo nàng ta.
Khi Mẫn Điệu vừa tới, đã cảm nhận được sự bài xích của Đức phi đối với mình. Vị Đức phi nương nương này, đã không còn ngoan ngoãn nghe lời Thái hậu như trước kia nữa.
Nhưng nàng không quan tâm chuyện này.
Chuyện hôm nay, có thể nói là dưới một tay sắp đặt của Mẫn Điệu mới có thể tiến hành.
Nàng tuy bị thương, nhưng lại không có ý định cứ thế án binh bất động.
Kẻ hôm đó, bất kể có phải là người của Trực Điện Giám hay không, chắc chắn đã từng liên hệ với Trần Mật.
Đương nhiên khả năng cao nhất, vẫn là người ở nơi này.
Sau khi biết Trần Mật hiện đang bị giam giữ, Mẫn Điệu không hề cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó.
Nàng không tiếp xúc được với Trần Mật, đồng nghĩa với việc nàng không có cách nào biết được kết quả chi tiết. Thị Vệ Xử thì khỏi nói, Thận Hình Tư sau khi địa vị Thọ Khang Cung không bằng trước kia, cũng đã sớm không còn nghe lời như vậy.
Như thế, nàng muốn tra, chỉ còn lại cách đơn giản thô bạo nhất. Tuy nói một động không bằng một tĩnh, nhưng đường lui cho Mẫn Điệu lựa chọn không còn nhiều.
Nguy cơ rình rập mọi lúc khiến nàng không dám ngồi chờ chết.
Đúng vào thời điểm mấu chốt này, Thái hậu có ý định thanh trừng hậu cung, răn đe những kẻ đang rục rịch ngóc đầu, tâm tư Mẫn Điệu xoay chuyển, liền đem chuyện này nhắc đi nhắc lại.
Thái hậu không hỏi nhiều, liền giao chuyện này cho nàng đi làm.
Lại chỉ đích danh Đức phi cũng phải tham gia vào đó.
Sau khi Mẫn Điệu nhận được sự cho phép của Thái hậu, lập tức hành động. Những nơi khác có thể tùy ý xử trí, nhưng Trực Điện Giám lại bị nàng sàng lọc kỹ càng, cuối cùng lần theo dấu vết, tìm đến Vân Khuê hiện đang ở Tạp Mãi Vụ.
Vân Khuê này có mối quan hệ nghìn sợi tơ vương với Trực Điện Giám.
Cậu ta không chỉ là đồ đệ của Khương Kim Minh, mà còn là bạn của Chưởng tư Tạp Vụ Tư Kinh Trập, ban đầu là từ Trực Điện Giám đặc biệt điều sang Tạp Mãi Vụ... Nắm lấy mạch này, Mẫn Điệu tra xét tung tích của Vân Khuê ngoài cung, cuối cùng cũng để nàng nắm được thóp của kẻ này.
Vân Khuê kể từ khi tình nhân rời khỏi hoàng cung, đã đặc biệt xin điều đến Tạp Mãi Vụ, chính là để có thể ra vào hoàng cung một cách danh chính ngôn thuận. Cậu ta lén lút gặp gỡ cung nữ đã xuất cung kia ở bên ngoài, thậm chí còn kết tóc se tơ.
Mặc dù cung nữ kia đã xuất cung, nhưng tội lỗi của họ là bắt đầu từ khi còn ở trong cung.
Nếu thật sự truy cứu kỹ càng, cũng là trọng tội.
Mẫn Điệu không chút do dự thêm Vân Khuê vào danh sách. Đáng tiếc là, vừa rồi nàng năm lần bảy lượt thẩm vấn Vân Khuê, đều không moi được gì từ miệng cậu ta, miệng lưỡi tên tiểu tử này cũng cứng thật.
Nhưng trọng điểm vốn dĩ cũng không nằm ở trên người cậu ta.
Động đến Vân Khuê, bất kể là Khương Kim Minh hay là Kinh Trập, chắc chắn sẽ không thể không có phản ứng.
Khi Trực Điện Giám bắt đầu rục rịch, mới là thời cơ quan sát tốt nhất của Mẫn Điệu.
Cho dù không phải bọn họ, nhưng khi cả một hồ nước trở nên đục ngầu, mồi câu thả xuống này mới có thể câu được con cá lớn đang ẩn mình sâu bên dưới.
...
Khương Kim Minh trông có chút căng thẳng.
Kinh Trập nghĩ.
Hai ngày nay, Khương Kim Minh đều có vẻ như vậy.
Khương Kim Minh mấy lần lo lót, cùng lắm cũng chỉ để Vân Khuê truyền được lời ra ngoài.
Ý của Vân Khuê là bảo Khương Kim Minh đừng lo cho cậu ta.
Nghe thì có vài phần chán chường buông xuôi.
Khương Kim Minh gần như nghiến nát răng, ông chỉ có một đứa đồ đệ này, làm sao có thể không lo cho nó?
Kinh Trập: "Đã tìm thấy cô nương kia rồi, cũng đã giấu người đi kỹ càng."
Cậu nói ra lời này, vậy mà cũng đầy vẻ bình tĩnh.
Khương Kim Minh nhíu mày: "Giấu đi?"
Ông biết Kinh Trập đang nói đến ai.
Kinh Trập: "Mấy ngày nay dường như luôn có người theo dõi. Không đưa đi sớm, e là sẽ nguy hiểm." Cuối cùng rốt cuộc làm sao đưa người ra được, Kinh Trập không hỏi, người tới cũng không nói kỹ, nhưng cậu tin tưởng vào năng lực của đối phương.
Đã cắt đuôi được kẻ theo dõi, thì ít nhất trước mắt là bình an vô sự.
Khương Kim Minh cau mày: "Các ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Đây là việc Thái hậu yêu cầu điều tra triệt để, Đức phi chủ trì, Vân Khuê đã bị bắt đi, chứng tỏ bọn họ nắm giữ chứng cứ.
Vào thời điểm nước sôi lửa bỏng này, rõ ràng cảm thấy có người đang giám sát, vậy mà còn dám mạo hiểm đưa người đi?
Đây quả thực là hành vi điên rồ!
"Ngươi đã để ai đi?"
"Một người bạn."
Kinh Trập cười cười, bầu không khí căng thẳng kia cũng bao trùm lên người cậu, nhưng biểu cảm của cậu vẫn rất bình tĩnh: "Chưởng ấn, ngài cảm thấy chuyện Vân Khuê xảy ra là do có người cố ý điều tra, hay chỉ là vô tình bị cuốn vào trong đợt sóng gió này?"
Khương Kim Minh tự nhiên cảm thấy là vế sau.
Dù ông vô cùng yêu quý Vân Khuê, lại chẳng hề cảm thấy Vân Khuê có tầm quan trọng đến mức ấy.
Kinh Trập nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng, chuyện của Vân Khuê, dù là ngài hay ta đều không thể nói cho người khác biết. Một chuyện kín kẽ như vậy, khi cuộc triệt tra mới bắt đầu được vài ngày, Đức phi đã lôi ra được... Chưởng tư không cảm thấy có chút không đúng sao?"
Khương Kim Minh im lặng không đáp.
Kinh Trập bèn tự mình nói tiếp: "Đức phi không lợi hại đến mức ấy, nếu người giỏi giang như vậy thì đã chẳng rơi vào tình cảnh lúng túng này. Nhưng nếu không phải Đức phi, thì là ai? Vân Khuê quả thực rất bình thường, mục đích bắt cậu ta không phải vì bản thân cậu ta."
Cậu ta tuy là người của Tạp Mãi Vụ, nhưng sư phụ và bạn bè trước kia đa phần đều ở Trực Điện Giám. Cậu ta xảy ra chuyện, người có phản ứng đầu tiên chắc chắn là Trực Điện Giám.
"Có người muốn mượn việc này để tra xét điều gì đó." Khương Kim Minh thở dài một hơi, "Vậy thì, kẻ này rốt cuộc là ai?"
Khương Kim Minh không hỏi quá rõ ràng, đương nhiên cũng khó phân biệt được ý tứ trong lời nói của ông... rốt cuộc là đang hỏi về kẻ thăm dò kia, hay là đang hỏi về đối tượng bị thăm dò.
Chỉ lát sau, Khương Kim Minh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Kinh Trập.
"Ngươi nói với ta nhiều như vậy, xem ra đã nắm chắc?"
Trên mặt Kinh Trập lướt qua một bóng đen kỳ lạ, cuối cùng, giọng cậu trở nên trầm ổn: "Tuy không nắm chắc mười phần, cũng có chút mạo hiểm, nhưng tóm lại vẫn đáng để thử một lần."
Chỉ là, có lẽ sẽ phải làm khổ Trần Mật một phen.
Việc này, bắt buộc phải là Trần Mật ra mặt.
Và... cũng không thể không nhắc đến Dung Cửu.
Trước khi lên kế hoạch, Kinh Trập đã mấy lần định gạt Dung Cửu ra, nhưng cuối cùng lại nhận thấy, nếu có người của Thị Vệ Xử nhúng tay vào thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trong hoàng cung này, thế lực có thể dễ dàng đối đầu với phi tần không nhiều.
Nếu không thể mượn ngoại lực, dù Kinh Trập có nhiều con át chủ bài đến đâu cũng không địch lại sự chênh lệch địa vị này. Một khi không mượn sức mạnh của Thị Vệ Xử, Kinh Trập sẽ phải mạo hiểm hơn nhiều so với kế hoạch ban đầu, mà vừa nghĩ đến hậu quả khi Dung Cửu biết chuyện, Kinh Trập lại thấy rợn tóc gáy.
... Cậu không muốn để Dung Cửu phải lo lắng.
Nhớ tới sự khác thường của Dung Cửu hôm đó, Kinh Trập đã thông qua Thạch Lê, chuyển lời của mình tới Dung Cửu.
Phải nói rằng có Thạch Lê ở đó, việc liên lạc với Dung Cửu trở nên dễ dàng hơn hẳn. Vốn dĩ Kinh Trập đợi thêm cũng được, dù sao cứ mùng ba, sáu, chín là bọn họ sẽ gặp nhau.
Nhưng không biết lần gặp mặt trước rốt cuộc đã xảy ra sai sót gì, mà hai lần hẹn liên tiếp này đều bị Dung Cửu hoãn lại.
Tuy nói là có việc bận, nhưng Kinh Trập cứ thấy, chuyện đó có lẽ liên quan đến việc Dung Cửu vội vã rời đi hôm ấy.
Hôm đó đến cuối cùng, gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Dung Cửu trắng bệch, giống như một hòn đá cứng nhắc lạnh lẽo, khiến Kinh Trập luôn có ảo giác sợ chạm vào sẽ làm hắn vỡ tan.
Lời này nói ra nghe có chút nực cười, nhưng Dung Cửu lạnh lùng băng giá như vậy, trong một khoảnh khắc nào đó, dưới mắt Kinh Trập quả thực giống như khối lưu ly dễ vỡ.
Hắn đẹp như thế, vốn dĩ nên được nâng niu trong lòng bàn tay.
Kinh Trập đúng lý hợp tình mà nghĩ.
Cậu không có giới hạn như vậy, cũng không thể trách Dung Cửu được đằng chân lân đằng đầu.
Đã là con người thì sẽ có d*c v*ng tham lam, Kinh Trập không có, không thể trách người khác có, ai mà chẳng nhân những lần nhượng bộ lặng lẽ như thế này để hết lần này đến lần khác thử vượt qua giới hạn chứ?
Tốc độ hành động của Thạch Lê rất nhanh, vừa nhận được tin của Kinh Trập, chưa đầy hai khắc sau, người đã xuất hiện ngoài cửa Tạp Vụ Tư. Tư thái đích thân tới cửa này lại khiến Kinh Trập giật mình.
Thạch Lê đến được đây, chắc chắn Dung Cửu có lời muốn nhắn.
Chẳng lẽ tình hình nghiêm trọng đến mức phải vội vàng như vậy sao?
Cậu còn nhớ vẻ mặt nghiêm túc, hành động cung kính của Thạch Lê hôm đó. Hắn ta dùng hai tay nâng một phong thư, cẩn trọng giao cho Kinh Trập.
Kinh Trập vội vàng mở ra, nhưng không ngờ trong phong bì lớn như thế lại chỉ rơi ra nửa tờ giấy.
Trông nó giống như được xé ra từ một vật phẩm quý giá nào đó, còn vương mùi hương liệu thoang thoảng, ngửi qua thì có vẻ là được cố ý xông hương, chỉ là mùi hơi tạp.
Điều Kinh Trập không biết là, rất nhiều văn thần khi dâng tấu chương lên Cảnh Nguyên Đế thường sẽ cẩn thận xông hương cho tấu chương để tỏ lòng tôn kính. Đôi khi, cả đống tấu chương chất chồng lên nhau, đủ loại mùi hương đan xen tạo thành một mùi vị kỳ quặc.
Nói là thơm thì cũng chẳng thơm được bao nhiêu.
Trên nửa tờ giấy rách kia, nội dung viết cũng chẳng nghiêm cẩn trang trọng gì, có thể thấy là người đàn ông kia viết vội, mang theo vài phần tùy ý.
"Dám không mang ta theo, g**t ch*t em."
Một dòng chữ nhỏ, một lời đe dọa to đùng.
Kinh Trập phảng phất như nhìn thấy một con quái vật đang nhe hàm răng trắng ởn, rồi hung hăng cắn nát con mồi.
Cậu lặng lẽ nuốt nước bọt.
Được được được, coi như huynh đe dọa thành công.
Kinh Trập không nhận ra rằng, đôi mày đang cau chặt của cậu mãi đến lúc này mới bất giác giãn ra, ánh mắt cũng cong lên.
Cuối cùng cũng vui vẻ được một lúc.
...
Sau khi Vân Khuê gặp chuyện, việc của Trần Mật bỗng nhiều lên không ít, dường như vì Kinh Trập buộc phải dồn phần lớn sự chú ý sang phía bên kia nên rất nhiều việc đều được san sẻ cho Trần Mật.
Trần Mật lẳng lặng chấp nhận, lại qua hai ngày, Liêu Giang thả cậu ta ra ngoài.
"Chưởng tư nói, ngộ biến tòng quyền, trước mắt công việc chồng chất, nếu để ngươi cứ ru rú trong phòng thì lại không ổn." Liêu Giang trông có vẻ mệt mỏi, nói xong câu này liền rút hết tiểu nội thị canh chừng bên ngoài.
Điều này làm Trần Mật có chút ngẩn ngơ, cậu ta thế là vô sự rồi sao?
Vừa nghĩ đến điều này, Trần Mật không khỏi nhớ tới cuộc hẹn của mình. Thực tế từ khi bị bắt, cậu ta đã rất lâu không gặp nàng.
Nghĩ tới đó, Trần Mật dù có nhiều việc đến đâu cũng không ngồi yên được, gần như ngày nào cũng tìm thời gian lẻn ra ngoài.
Mãi đến ngày thứ ba, tại khu rừng vắng vẻ kia, Trần Mật cuối cùng cũng gặp được Mẫn Điệu.
Nàng vẫn mặc chiếc áo choàng y hệt trước kia, che kín dung mạo và vóc dáng, trừ khi là người cực kỳ quen thuộc, nếu không chẳng thể nào nhận ra.
Cậu ta chỉ nhìn thoáng qua cũng biết, Mẫn Điệu không vui.
Trần Mật có chút lo lắng nói: "Trước đó, ta gặp phải..."
Cậu ta vội vàng muốn giải thích.
"Ta biết." Mẫn Điệu cắt ngang lời Trần Mật, giọng nhàn nhạt, "Ngươi bị người cùng phòng hãm hại."
Trần Mật: "Nàng biết cả rồi sao? Vậy thì tốt, ta..."
Mẫn Điệu lại cắt ngang lời hắn lần nữa, hỏi thẳng: "Những thứ ta đưa cho ngươi trước kia đâu?"
Mặt Trần Mật hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Đều đã bị xử lý rồi, chỉ còn lại số tiền bạc kia thôi."
"Là ngươi tự xử lý?" Mẫn Điệu ngờ vực hỏi.
Trần Mật im lặng một lát, gật đầu nói: "Đúng vậy, trước khi cảm thấy nguy hiểm, ta đã ném tất cả những thứ nàng đưa xuống hồ sen rồi."
Sự thật không phải vậy, nhưng Trần Mật theo bản năng không muốn để Mẫn Điệu biết vai trò của Kinh Trập trong chuyện này.
Mẫn Điệu là người của Thọ Khang Cung.
Khi ở bên nàng, cậu ta rất vui vẻ. Nhưng cậu ta cũng biết, Mẫn Điệu không thích cậu ta nhiều như cậu ta thích nàng, có lẽ đây chỉ là một mối quan hệ để nàng tìm kiếm sự k*ch th*ch, giết thời gian trong những lúc rảnh rỗi.
Tuy hai người có cảm nhận khác nhau về mối quan hệ này, nhưng cậu ta cam tâm tình nguyện, lại không muốn để Kinh Trập bị cuốn vào.
Kinh Trập là người tốt, Trần Mật không muốn liên lụy cậu.
Mẫn Điệu xác nhận với Trần Mật vài lần, lại hỏi qua trải nghiệm khi cậu ta gặp chuyện, mãi đến khi nghe nói Kinh Trập đã bỏ ra rất nhiều công sức trong việc này, nàng không khỏi nhướng mày: "Ngươi quan hệ tốt với cậu ta từ bao giờ vậy?"
Trần Mật đơn giản đáp: "Lưu Phú và Kinh Trập có thù oán."
Mẫn Điệu nhìn Trần Mật đầy ẩn ý.
Ánh mắt ấy khiến Trần Mật chột dạ, Mẫn Điệu lớn tuổi hơn cậu ta nhiều, có lẽ nhìn ra được cậu ta đang nói dối? Nhưng đây cũng không hẳn là nói dối, chỗ nào cũng là sự thật.
Chỉ là cậu ta không nói hết toàn bộ sự thật mà thôi.
Hỏi han xong xuôi, thái độ hùng hổ dọa người của Mẫn Điệu mới dịu xuống, vẻ mặt bất lực: "Cũng may ngươi không sao, trước đó mấy lần ta muốn gặp ngươi, đều không đợi được ngươi tới."
Sự yếu đuối hiếm hoi của Mẫn Điệu khiến Trần Mật vội vàng nói: "Đó là để bảo vệ ta, ta vừa có thể ra ngoài là lập tức đến đợi nàng ngay."
Hai người nói nói cười cười, dường như sự căng thẳng ban nãy đã tan biến.
Bỗng nhiên, Trần Mật nhớ tới chuyện Kinh Trập đang bận rộn gần đây, do dự nói: "Mẫn Điệu, dạo này trong cung có phải đang truy tra..."
Cậu ta vốn định mượn mối quan hệ của hai người để hỏi ý kiến của Mẫn Điệu về việc này, nhưng chưa nói hết câu đã thấy Mẫn Điệu hờ hững nói: "Ngươi muốn nói chuyện do Đức phi nương nương chủ trì sao? Ta biết."
Nàng gật đầu, mang theo chút ý cười.
"Chuyện này là do ta phụ trách."
Trần Mật sững sờ: "Vậy Vân Khuê, người này, nàng biết không?"
"Đương nhiên là biết." Mẫn Điệu cười cười, "Đức phi nương nương vừa ra quyết định, nhóm người này đều phải chịu phạt nặng."
Trần Mật vội la lên: "Trong chuyện này liệu có hiểu lầm gì không? Ta quen biết Vân Khuê, bao năm nay chưa từng thấy cậu ta qua lại với ai."
... Đó là vì, người kia đã sớm ở ngoài cung.
Mẫn Điệu nén câu nói này xuống, kiên nhẫn hỏi: "Sao ngươi lại để tâm thế, Trần Mật, ngươi không thân thiết với người của Trực Điện Giám mà?"
Độc lai độc vãng, là một trong những lý do Mẫn Điệu chọn trúng Trần Mật.
Trần Mật: "Khương Kim Minh và Kinh Trập đều đang chạy vạy vì chuyện này, nhất là Kinh Trập, cậu ta dù sao cũng từng giúp ta, nên ta có chút để ý."
"Ngoài hai người này ra, còn ai để ý nữa không?"
"Cũng chỉ có mấy người bạn của Vân Khuê, còn có người ở Tạp Mãi Vụ... Mẫn Điệu, sao nàng lại quan tâm Vân Khuê như vậy?" Trần Mật đang nói, bỗng nhận ra có điểm không đúng.
Mẫn Điệu: "Mấy ngày trước, ta đợi ngươi ở đây, có người đến tìm ta, lấy quan hệ của chúng ta ra uy h**p. Ngươi đã xảy ra chuyện ở Trực Điện Giám, vậy người biết chuyện này chắc chắn cũng nằm trong Trực Điện Giám."
Trần Mật thất kinh, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Người biết chuyện này, chỉ có thể là Kinh Trập.
"Kẻ đó uy h**p nàng cái gì? Có nhớ vóc dáng hay giọng nói không?"
"Ngoài đòi tiền ra thì còn có thể là gì. Dáng vẻ thì không nhìn thấy, chắc là một người trẻ tuổi."
Trần Mật cau mày, im lặng một lúc, vẫn cảm thấy không phải Kinh Trập.
Kinh Trập không thiếu tiền.
Hơn nữa, trong mắt cậu ấy không có sự tham lam.
Cậu ấy không phải loại người sẽ đi uy h**p người khác để tống tiền.
Mẫn Điệu không biết rằng, một câu nửa thật nửa giả của nàng lại khiến Trần Mật bỏ ý định, ngược lại không nói ra sự thật.
Mà lúc này, nàng đã chán ngấy Trần Mật.
Sự việc đã đến nước này, Trần Mật không thể mang lại cho nàng thêm sự trợ giúp nào, ngược lại vì sai lầm của cậu ta mà khiến nàng rơi vào khủng hoảng thế này. Trần Mật ở bên nàng lâu như vậy, nếu mối quan hệ này bại lộ ra ngoài thì sẽ là phiền toái tày trời đối với Mẫn Điệu.
Người này không thể giữ lại nữa.
Mẫn Điệu nghĩ vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm ôn hòa, bình tĩnh nói: "Chuyện của Vân Khuê, đợi ta về tra xét kỹ lại, nếu thực sự có sơ suất, nhất định sẽ thả cậu ta ra."
Sẽ không có cơ hội đó đâu.
Nàng đã ra lệnh, sau khi tìm thấy cung nữ kia thì đưa ngay vào cung. Đến lúc đó, cho dù Đức phi có gượng dậy không nổi thì chắc hẳn vẫn rất vui lòng xem kịch vui.
Ngay lúc Trần Mật và nàng tình nồng ý đượm, đầu ngón tay nàng đã kẹp một cây kim bạc.
Nàng rút kinh nghiệm lần trước, cây kim bạc này vừa mảnh vừa dài, khi đâm vào cơ thể Trần Mật, cậu ta gần như không kịp phản ứng. Rất nhanh, tay chân cậu ta bủn rủn, người đứng không vững, lảo đảo một cái rồi ngã nhào xuống đất, toàn thân vô lực.
Trần Mật có chút mờ mịt, mất một lúc mới nhận ra sự bất thường này của cậu ta đều đến từ Mẫn Điệu.
"... Tại sao?"
Trần Mật không hiểu.
"Cái đồ phế vật ngu xuẩn nhà ngươi, nếu không phải vì ngươi thì ta cũng không tự dưng chuốc lấy bao nhiêu phiền toái thế này." Mẫn Điệu mất kiên nhẫn nói, "Ngươi có biết vì cái họa ngươi gây ra mà ta phải tốn bao công sức để bù đắp không?"
Trần Mật quen thuộc Mẫn Điệu, chẳng lẽ Mẫn Điệu lại không quen thuộc Trần Mật?
Những lời cậu ta vừa nói với nàng căn bản không thật!
Ít nhất, những thứ của Trần Mật không phải do cậu ta tự xử lý, mà là giao cho Thị Vệ Xử, nhờ người của Thị Vệ Xử tiêu hủy giúp.
Đây là do Mẫn Điệu tự mình tra ra, đương nhiên đáng tin hơn lời nói của Trần Mật.
Cậu ta vậy mà dám lừa nàng!
Chỉ vì tên Kinh Trập chết tiệt kia?
Mẫn Điệu vốn không định ra tay với Trần Mật nhanh như vậy, nhưng sự che giấu của cậu ta đã khiến nàng nảy sinh sát tâm.
Nàng không cần thiết phải giữ lại một tình nhân có khả năng tiết lộ bí mật.
Mẫn Điệu mặc kệ tiếng chất vấn dồn dập của Trần Mật, lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc, đổ một viên nhét vào miệng cậu ta.
"Nể tình ngươi từng hầu hạ tốt, ta cho ngươi chết thống khoái." Mẫn Điệu lạnh lùng nói, loại thuốc này sẽ khiến người ta chết không một tiếng động, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với đứt ruột nát gan.
Đợi cậu ta chết rồi, Mẫn Điệu sẽ xử lý thi thể cậu ta sạch sẽ, tuyệt đối không để người ta phát hiện ra sơ hở. Tuy nàng đã lâu không tự mình ra tay, nhưng thủ đoạn này vẫn chưa hề mai một.
Đáy mắt Trần Mật tràn đầy vẻ không thể tin nổi, như thể chưa từng biết Mẫn Điệu lại là kẻ tâm địa rắn rết đến vậy.
"Hộc hộc..."
Cậu ta giãy giụa, dốc hết sức lực cào cấu cổ họng.
Mẫn Điệu dửng dưng nhìn cậu ta, tận hưởng dáng vẻ đau đớn giãy chết của cậu ta.
Đúng lúc này——
"Bắt lấy!"
Một giọng nói lạnh băng vang lên từ bên ngoài rừng cây.
Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Một đội thị vệ từ bên ngoài xông vào, trực tiếp tóm lấy Mẫn Điệu đang đứng, lực đè lên vai quá lớn khiến nàng buộc phải quỳ xuống.
Trần Mật đang nằm trong tuyết bị xốc lên, lảo đảo đứng dậy nhưng cứ chực ngã xuống, căn bản không đứng vững nổi.
Thạch Lê dẫn đầu nhíu mày: "Đưa hắn về đi, tuyệt đối đừng để hắn chết."
Cho dù có trúng độc nát ruột xuyên tim gì đó, chỉ cần thi thể còn chút hơi ấm, Tông Nguyên Tín luôn nắm chắc bảy tám phần cứu sống được.
Thị vệ dưới trướng nhận lệnh, lập tức vác Trần Mật về.
Mẫn Điệu nhìn ra y phục trên người bọn họ, chỉ là thị vệ bình thường, lập tức vùng vẫy: "Làm càn! Các ngươi đang làm cái gì?"
Thạch Lê quay sang nhìn Mẫn Điệu, lạnh lùng nói: "Ngươi mưu toan sát hại cung nhân, nhân chứng vật chứng rành rành, đây là trọng tội!"
Mặt Mẫn Điệu đầy vẻ giận dữ, vừa định mắng tiếp bỗng nhiên khựng lại.
Nàng thân là nữ quan Thọ Khang Cung, quen thói hống hách, bình thường muốn mạng ai cũng chẳng để vào mắt, cho dù có giết Trần Mật thì cũng đơn giản như b*p ch*t một con kiến.
... Nhưng mưu hại cung nhân, quả thực là trọng tội.
Nhịp tim Mẫn Điệu đập nhanh một cách kỳ lạ, "Ta là nữ quan của Thọ Khang Cung, các ngươi không có tư cách làm càn như vậy."
Cho dù là thị vệ thì cũng phải xem cấp bậc.
Những kẻ này chỉ là thị vệ bình thường, lấy đâu ra quyền lực làm thế?
Thạch Lê mặt không cảm xúc nhếch miệng, rút từ trong ngực ra một tấm lệnh bài, lướt qua trước mắt Mẫn Điệu.
"Không thể làm thế sao?"
Mẫn Điệu trừng lớn mắt, đầu gối mềm nhũn.
Nếu không phải có hai thị vệ trái phải giữ chặt, e rằng hai chân nàng đã run rẩy không đứng vững.
"... Bệ, Bệ..."
Mẫn Điệu còn chưa kịp nói hết câu run rẩy, đã bị Thạch Lê đấm một cú ngất xỉu.
"Đưa đi!"
Thái độ của Thạch Lê vô cùng cứng rắn, đợi đám người này đi hết, hắn ta mới sải bước đi vào trong, cuối cùng gặp được Dung Cửu và Kinh Trập ở sâu trong rừng.
Hai người này không biết đã ẩn mình ở đây từ bao giờ, e là đã nhìn thấy rõ mồn một toàn bộ quá trình.
Thạch Lê cúi người: "Ti chức không làm nhục mệnh."
Kinh Trập cau mày: "Trần Mật sẽ không sao chứ?"
Thạch Lê: "Vừa rồi đã kiểm tra loại độc nữ quan kia dùng, kịp thời đưa đến Thái Y Viện thì sẽ không có việc gì."
Có Tông Nguyên Tín ở đó, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Kinh Trập lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không sao là tốt rồi.
Ngay từ đầu, khi nhận thấy Vân Khuê xảy ra chuyện, Kinh Trập ít nhiều đã cảm thấy không ổn.
Chuyện của Vân Khuê rất lớn, nhưng cũng rất nhỏ, căn bản không đáng tốn nhiều công sức để cố tình điều tra cậu ta như vậy.
Chỉ có thể là có người đang nhắm vào Trực Điện Giám, vô tình lôi cả chuyện mấy năm trước ra. Sau đó mới tốn công sức đi đào bới vấn đề trên người Vân Khuê.
... Nhưng tại sao chứ?
Kinh Trập không thể không liên tưởng đến Mẫn Điệu.
Nàng ta một ngày chưa gặp được Trần Mật thì ngày đó chuyện này chưa thể coi là kết thúc. Mà Trần Mật là người của Trực Điện Giám, kẻ có khả năng lấy được chiếc túi thơm nhất cũng phải là người bên cạnh cậu ta.
Nhưng nữ quan này không trực tiếp ra tay với Kinh Trập, ngược lại đi một vòng lớn như thế, tự nhiên là vì nàng ta chưa khóa được đối tượng tình nghi nào.
Nàng ta muốn khuấy động vũng nước tù này.
Kinh Trập đương nhiên có thể tùy cơ ứng biến với nàng ta, nhưng trên bàn cờ này lại đặt cả mạng sống của Vân Khuê, không thể coi như trò đùa.
Ngoài mặt chuyện này lại do Đức phi xử lý, nếu không sớm đưa ra quyết định, đợi đến khi lệnh của Đức phi ban xuống thì sẽ không còn đường cứu vãn.
Vì vậy phải nhanh.
Sát tâm của Mẫn Điệu rất nặng, hôm đó nàng ta đã muốn giết cậu, vậy thì nhất định cũng sẽ ra tay với Trần Mật.
Đây là hành vi của tội nhân.
Lời nói phát ra từ miệng một tội nhân, phán đoán đưa ra, đương nhiên không thể khiến người ta tin phục.
Cho nên, Kinh Trập lấy Trần Mật làm mồi nhử, thiết lập cục diện ngày hôm nay.
Đây chính là việc nguy hiểm cần nhờ giúp đỡ mà Kinh Trập đã nói với Trần Mật.
Mục đích là để dụ dỗ Mẫn Điệu ra mặt, để Thị Vệ Xử có thể thuận lý thành chương mà nhập cuộc.
Một khi người của Thị Vệ Xử đã vào cuộc, Kinh Trập có thể phá vỡ thế bế tắc này.
Chỉ có hai rắc rối duy nhất, một là phải đảm bảo an nguy cho con mồi Trần Mật, hai là chuyện này phải mượn sức mạnh của Thị Vệ Xử, chắc chắn sẽ bị Dung Cửu biết được.
Cũng không biết cậu cứ liên tiếp cáo mượn oai hùm thế này, Dung Cửu có không vui hay không...
Dung Cửu nhìn về phía Kinh Trập, lạnh nhạt nói: "Hài lòng chưa?"
Kinh Trập ngượng ngùng: "Trước đó, ta còn nói có thể tự mình xử lý, chỉ là chuyện này, vì an nguy của Vân Khuê và Trần Mật nên mới mạo muội mượn sức mạnh của Thị Vệ Xử, coi như ta nuốt lời..."
Lời cậu còn chưa nói hết, đôi mày trên gương mặt vốn đang bình tĩnh của Dung Cửu khẽ cau lại, hắn nhìn cậu đầy ẩn ý, sau đó quét mắt sang Thạch Lê.
Thạch Lê lập tức tinh ý lui xuống.
Dung Cửu: "Em nghĩ ta sẽ không vui?"
Chỉ vì Kinh Trập chịu mượn sức mạnh của hắn? Hắn vui còn không kịp, lấy đâu ra bất mãn?
Kinh Trập sờ sờ mặt: "Vậy tại sao huynh... trông có vẻ không vui lắm."
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ lần trước.
Chốn cũ người xưa, chuyện đã xảy ra vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cộng thêm hôm đó cậu nói cái gì mà muốn khóc hay không khóc, Kinh Trập tự giác cảm thấy có chút xấu hổ.
Dung Cửu lẩm bẩm: "Vẫn chưa đủ."
Kinh Trập chỉ mới lợi dụng một hai lần như vậy mà đã cảm thấy mình quá tham lam, không dám mượn thêm... Đùa gì vậy, hắn còn cảm thấy chưa đủ đâu.
Dung Cửu vừa mới cảm nhận được suy nghĩ này của Kinh Trập, thậm chí còn chẳng buồn tức giận, chỉ thấy bất lực.
Hắn vốn tưởng Kinh Trập đã học được cách nhe nanh múa vuốt.
Không ngờ, Kinh Trập cùng lắm chỉ mài móng trên người hắn, lén lút để lại vài vết cào của cún con là đã thỏa mãn, thậm chí còn cảm thấy áy náy!
Cần phải nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa.
"Chỉ bắt được một Mẫn Điệu thôi là em đã thỏa mãn rồi sao?" Giọng người đàn ông trầm thấp, như mang theo bóng tối thâm trầm vô tận, "Phải biết rằng, phiền toái sẽ không vì em tránh né mà biến mất đâu. Bản thân em không để ý, nhưng bạn bè của em thì sao?"
Kinh Trập im lặng trong giây lát, ngẩng đầu nhìn Dung Cửu đang trắng trợn mê hoặc mình.
Ngữ điệu hơi ngân lên của Dung Cửu thấm đẫm sự dụ dỗ khéo léo, giọng nói lạnh băng trở nên ôn hòa, che giấu ác ý bên dưới.
Ít nhất, cũng không thể chỉ là mài móng, thế thì có tác dụng gì?
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, em nên biết cái giá của việc động vào Mẫn Điệu, thế mà vẫn động vào... Vậy thì," Hắn nắm lấy tay Kinh Trập, như thể nhiệt độ lạnh lẽo kia cũng theo đó xâm nhập, từng chút, từng chút đồng hóa Kinh Trập, "Kẻ tiếp theo, phải tiên hạ thủ vi cường."