Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 72

Ngay lúc này, Kinh Trập có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương đang lan tỏa khắp cơ thể.

 

Không biết là do ảnh hưởng của thời tiết hay bị ngón tay của Dung Cửu làm cho lạnh cóng, cậu vô thức rùng mình một cái, rồi chậm rãi nắm lấy tay người đàn ông.

 

"Động đến Mẫn Điệu thì vẫn còn đường lui, ta có cách bảo vệ được Vân Khuê và Trần Mật, dù là phải mượn sức của huynh." Kinh Trập khẽ nói, "Nhưng tiên hạ thủ vi cường?"

 

Đứng sau lưng Mẫn Điệu là Đức phi, là Thái hậu.

 

Dung Cửu có biết mình đang nói gì không?

 

Có lẽ, người đàn ông này hiểu rõ hơn ai hết.

 

Sự điên cuồng của hắn không hề ngủ yên dưới vẻ ngoài lạnh lùng mà có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

 

Dung Cửu nói: "Bất kể em có muốn hay không, từ lúc em cứu Trần Mật, ngọn lửa này chắc chắn sẽ lan đến người em."

 

Giọng người đàn ông nghe có vẻ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người Kinh Trập.

 

"Em có hối hận không?"

 

Kinh Trập im lặng một lát, cười rồi lắc đầu: "Tại sao phải hối hận? Ta đang cứu người, chứ không phải hại người."

 

"Trần Mật vốn dĩ đã phạm lỗi, em cứu hắn sẽ làm liên lụy đến chính mình, thậm chí liên lụy đến bạn bè của em." Lời Dung Cửu nghe có vài phần thâm độc, "Vậy em có cảm thấy áy náy với họ không?"

 

Lần này, Kinh Trập im lặng lâu hơn hẳn lúc trước, sau đó vẫn lắc đầu.

 

"Ta sẽ không áy náy." Cậu khẽ nói, "Người làm sai không phải là ta. Dung Cửu, chuyện trên đời này, có nhân tất có quả. Nếu Trần Mật và Vân Khuê không phạm lỗi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

 

Cho dù là sự hãm hại của Lưu Phú hay sự truy tra của Mẫn Điệu, tất cả đều xuất phát từ ác ý của chính họ, nhưng vốn dĩ... Trần Mật và Vân Khuê đã phạm lỗi.

 

Chỉ là chưa bị phát hiện, chỉ là Kinh Trập cũng sẽ chọn che giấu cho họ.

 

Kinh Trập không cho rằng mình là người lương thiện, cậu cũng ích kỷ, cũng sẽ vì bảo vệ bạn bè mà làm chuyện sai trái, thậm chí vì mạng sống của Vân Khuê mà lợi dụng Trần Mật.

 

Trong lòng cậu luôn có sự cân nhắc nặng nhẹ.

 

Những việc có thể làm cậu đều đã làm, những việc không thể làm cậu cũng sẽ nghĩ cách để làm, dốc hết sức mình đánh cược một ván, bất chấp sinh tử.

 

Cậu việc gì phải áy náy?

 

"Cũng giống như chuyện giữa ta và huynh, vốn dĩ cũng là chuyện sai trái." Khi Kinh Trập nói câu này, ánh mắt có phần mờ mịt, "Nhưng nếu có một ngày, lưỡi dao này chém lên người ta..."

 

Lời nói luôn mang theo sức mạnh.

 

Cậu như bị chính lời nói của mình làm cho kinh động, mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.

 

"Ta cam tâm tình nguyện."

 

...

 

Tin tức Mẫn Điệu bị bắt rất nhanh đã truyền đến tai Đức phi.

 

Nàng ta vốn đang buồn chán, nghe thấy chuyện này liền kích động ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Đại cung nữ vừa truyền lời: "Ngươi nói lại lần nữa xem?"

 

"Nghe nói lúc thị vệ đi tuần tra, tận mắt nhìn thấy Mẫn Điệu cô cô đang mưu hại cung nhân nên đã bị bắt. Sau khi giải về Thị Vệ Xử thẩm vấn mới biết người này lại là nữ quan của Thọ Khang Cung, hiện tại tin tức này đã lan truyền khắp cung rồi."

 

Đại cung nữ kia kể lại vô cùng sống động, khiến trái tim vốn đã nguội lạnh như tro tàn của Đức phi bỗng chốc rộn ràng trở lại.

 

Mẫn Điệu xảy ra chuyện rồi.

 

Việc này với Đức phi tất nhiên chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng đối với Thọ Khang Cung thì lại càng mất mặt hơn.

 

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt không biết ra sao của bà dì cao cao tại thượng kia, trong lòng Đức phi đã vui sướng như điên.

 

Một Đại cung nữ khác khẽ khàng nói: "Nhưng nếu Mẫn Điệu cô cô thực sự xảy ra chuyện, thì những việc trước mắt, nàng ta vẫn chưa hề giao quyền lại cho nương nương."

 

Những việc đó, nói là Mẫn Điệu hỗ trợ Đức phi, nhưng thực tế Mẫn Điệu chưa bao giờ chủ động báo cáo với Đức phi dù chỉ một chút, tất cả đều do Đại cung nữ tự mình nghe ngóng được.

 

Đây là mượn tay Đức phi nhưng lại bày ra cái uy của chính mình.

 

Người trong cung của Đức phi chẳng thể nào vui nổi.

 

Đức phi thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Tạm thời đè xuống, đừng manh động."

 

Mẫn Điệu xảy ra chuyện, nàng ta phải xem bà dì tốt của mình rốt cuộc định làm thế nào.

 

Thị Vệ Xử ấy mà, là địa bàn của Hoàng đế.

 

Người bị giải vào đó, hiếm có ai ra được.

 

Thái hậu nếu nhẫn nhịn thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, còn nếu không nhịn, hậu cung e là lại sắp nổi lên sóng gió.

 

Một ngày, hai ngày...

 

Hậu cung sóng yên biển lặng, Đức phi căn bản không đợi được cơn sóng gió mà mình mong muốn.

 

Thái hậu vậy mà lại cắn răng nhịn xuống!

 

Mẫn Điệu là một trong những nữ quan được bà ta tin tưởng nhất, Thái hậu vậy mà lại cam tâm dâng tặng cho Cảnh Nguyên Đế sao?

 

Thị Vệ Xử, bên trong nhà lao.

 

Thị vệ tuần tra đi qua một phòng giam vài lần, phạm nhân bên trong đều cúi đầu bất động. Đến lần thứ ba đi ngang qua, hắn cảm thấy không ổn, lập tức gọi đồng liêu tới.

 

Bọn họ cùng mở cửa, một người bước nhanh vào, nắm tóc kéo lên, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch.

 

Chỉ thấy khóe miệng nàng ta đã rỉ máu. Đồng tử giãn ra, không còn hơi thở.

 

Mẫn Điệu đã chết từ lâu.

 

...

 

Khi Kinh Trập nhận được tin này, khẽ cau mày, sau đó cậu nhìn Thạch Lê vừa đến truyền tin, hỏi sang một chuyện khác.

 

"Sau khi chuyển nàng ta sang chỗ khác, còn có người theo dõi nữa không?"

 

"Không có."

 

Điều đó chứng tỏ kẻ theo dõi Vân Khuê chỉ dừng lại ở bước Mẫn Điệu, chứ chưa động chạm đến Đức phi hay Thái hậu.

 

Đây là cục diện tốt nhất.

 

Tiếp theo phải xem Khương Kim Minh rồi.

 

Bất kể là Mẫn Điệu hay nhân chứng đều đã bị Kinh Trập chặn trước một bước, những hoạt động còn lại trong cung này, Kinh Trập không thể so bì được với Khương Kim Minh.

 

Không còn sự cản trở của Mẫn Điệu, cậu tin rằng chuyện này dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ không khó hơn lúc trước.

 

Kinh Trập nói: "Thạch Lê, đa tạ ngươi."

 

Lần này nếu không có hắn ta giúp đỡ, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.

 

Cậu cúi người hành lễ thật sâu với Thạch Lê, người còn chưa kịp thẳng lưng lên đã nghe thấy tiếng gió rít vù vù trước mặt.

 

Kinh Trập ngẩng đầu lên, lại thấy Thạch Lê cả người như con thằn lằn dính chặt vào góc tường, trông như vừa bị dọa cho khiếp vía.

 

Kinh Trập trố mắt nhìn, khó hiểu hỏi: "Thạch Lê, ngươi đang làm cái gì vậy?"

 

Thạch Lê: "Đột nhiên muốn luyện tập thân thủ một chút."

 

Kinh Trập: "... Luyện ở đây?"

 

Thạch Lê: "Đúng."

 

Hắn trả lời dứt khoát. Trả lời quyết tuyệt.

 

Sau đó, hắn b*n r* một tràng liên thanh không kịp lấy hơi.

 

"Không cần cảm ơn ti chức nữa đây là phận sự ngài làm cho Dung đại ca vui vẻ mới là điều may mắn nhất của bọn ta."

 

Thạch Lê nói quá nhanh, Kinh Trập gần như chẳng nghe rõ hắn nói cái gì.

 

... Lại một lần nữa, Thạch Lê thực sự rất sợ Dung Cửu đấy.

 

Kinh Trập thầm nghĩ, không muốn nán lại ở cái đề tài khiến cậu không thoải mái này nữa, bèn chuyển chủ đề một cách tự nhiên: "Rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy?"

 

Cậu nhìn động tác nhẹ nhàng của Thạch Lê.

 

Thạch Lê leo tường, động tác đó vô cùng tùy ý, cảm giác như tay chân và tường dính liền vào nhau, lúc xuống cũng rất gọn gàng.

 

Thạch Lê: "Trăm hay không bằng tay quen thôi."

 

Những việc này đương nhiên là phải xem thiên phú.

 

Nhưng cũng cần luyện tập lâu dài.

 

Kinh Trập: "Nếu góc tường này có thể tùy tiện leo lên, vậy xà nhà, mái hiên cũng được sao?"

 

Thạch Lê: "Tùy cơ ứng biến, mỗi chỗ mỗi khác."

 

Nhưng hắn không phủ nhận.

 

Kinh Trập chớp chớp mắt, giọng nói trở nên chậm rãi: "Vậy thì Thạch Lê, những người như các ngươi có thể dễ dàng leo lên mái hiên tường thành, cũng có thể nín thở ngưng thần không để ai phát hiện, vậy... muốn ngầm theo dõi ai đó, chẳng phải cũng rất đơn giản sao?"

 

Thạch Lê vừa định trả lời "Phải", nhưng một điềm báo nguy hiểm khiến hắn theo bản năng cắn vào đầu lưỡi.

 

Hắn sống bên bờ vực sinh tử đã lâu, luôn có những dự cảm bất chợt ập đến, đây là bản năng được tôi luyện ra.

 

Nhưng thông thường, chỉ khi đến ranh giới sống chết mới có điềm báo rõ ràng như vậy.

 

Thạch Lê chậm rãi nhìn về phía Kinh Trập.

 

Kinh Trập trước mắt, trong mắt hắn ta, quả thực yếu đuối vô lực như bao người bình thường khác. Nhưng Kinh Trập lại tuyệt đối không tầm thường, giống như câu hỏi cậu vừa thốt ra.

 

Thật khiến người ta sợ hãi.

 

Khoảnh khắc đó giống như một mũi tên hung hãn cắm phập vào lưng Thạch Lê.

 

"Trong mấy câu chuyện kể, tạp đàm đều nói võ giả có thể một đấm đập nát tường, dễ dàng leo lên mái nhà, sở hữu khinh công đạp nước không để lại dấu vết... Kinh Trập, chẳng lẽ ngài coi bọn ta là những nhân vật lợi hại như thế sao?"

 

Giọng Thạch Lê rất bình thản, nhưng chỉ có hắn mới biết, trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn suýt chút nữa đã nắm chặt lấy thanh đao bên hông.

 

Kinh Trập cười ngượng: "Hóa ra không thể à?"

 

Thạch Lê mặt không cảm xúc: "Luyện thêm năm mươi năm nữa cũng không làm được đạp nước không dấu vết hay Quy Tức Công ẩn mình đâu."

 

Kinh Trập nhìn dáng vẻ đó của hắn, không nhịn được bật cười.

 

"Câu trả lời thất vọng thật đấy, nếu trên đời này thực sự có người lợi hại như vậy, ta thật muốn gặp một lần."

 

"Bên cạnh ngài chẳng phải có một người sao?" Thạch Lê nghiêng đầu lạ lùng hỏi, "Ngài không biết thân thủ của Dung đại ca rất tốt à?"

 

Kinh Trập hơi ngạc nhiên, cậu biết Dung Cửu chắc chắn võ nghệ cao cường, nếu không làm sao tránh được lính tuần tra trong cung ban đêm?

 

Dáng vẻ ra vào phòng cậu tự do tự tại của người này cứ như đi vào vườn hoa nhà mình vậy, tùy tiện vô cùng.

 

"Hắn làm được như trong truyện kể sao?"

 

"Không thể." Thạch Lê nói, "Nhưng ngài ấy rất thích hợp luyện võ, là một thiên tài."

 

Dù có bao nhiêu kính sợ đối với Hách Liên Dung, khi nhắc đến chuyện này, Thạch Lê vẫn không khỏi ngưỡng mộ.

 

Phàm là người luyện võ, ai mà không khao khát thiên phú như Cảnh Nguyên Đế chứ?

 

Nhiều chuyện trên đời này tưởng chừng công bằng, nhưng thực chất lại là sự bất công lớn nhất, bất kể là văn hay võ đều cần thiên phú bẩm sinh.

 

Giống như ông trời cũng ưu ái họ.

 

Mới ban cho họ thiên phú không ai sánh bằng.

 

...

 

Tiễn Thạch Lê đi, Kinh Trập lại vội vã chạy tới chỗ Khương Kim Minh.

 

Hai người bàn bạc rất lâu, đến tận chập tối Kinh Trập mới được tiễn ra cửa. Sau đó cậu không về phòng mà lại đến phòng Trần Mật.

 

Hôm đó, sau khi Trần Mật bị Mẫn Điệu hạ độc, lập tức được đưa tới Thái Y Viện.

 

Người do Thị Vệ Xử đưa tới, Thái Y Viện không dám lơ là.

 

Nghe nói độc tính chưa phát tác, Trần Mật bị đổ vài bát thuốc thang, nôn thốc nôn tháo suốt một ngày một đêm rồi được đưa về.

 

Dù rất yếu nhưng không tổn hại đến căn cơ, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.

 

Ngày nào Kinh Trập cũng đến thăm cậu ta.

 

Nhưng tâm trạng Trần Mật luôn rất tồi tệ, nói năng cũng chẳng có chút sức lực nào, mang theo vài phần chán nản.

 

Khi Kinh Trập vào phòng, trong phòng Trần Mật không thắp đèn.

 

Sau khi Lưu Phú bị đưa đi, phòng cậu ta không có người mới đến, vẫn luôn chỉ có một mình cậu ta.

 

Kinh Trập đặt hộp thức ăn mang theo xuống, thuận tay thắp đèn dầu lên.

 

Trần Mật: "Chưởng tư, để ta làm cho."

 

Kinh Trập: "Đang bệnh rề rề ra đấy, cứ ngồi yên đi."

 

Cậu mở hộp thức ăn, bày đồ ra, trông vô cùng thịnh soạn.

 

Mí mắt Trần Mật run lên, cười khan một tiếng: "Trông giống cơm đoạn đầu thật đấy."

 

Kinh Trập bực mình nói: "Đây là ta bỏ tiền nhờ Minh Vũ làm giúp đấy. Ngươi không ăn thì ta mang đi."

 

Trần Mật: "Ăn, Chưởng tư mời sao có thể không ăn?"

 

Hai người ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

 

Chỉ là càng ăn, động tác của Trần Mật càng chậm lại, cuối cùng vẫn dừng hẳn.

 

"Chưởng tư, có chuyện muốn nói sao?"

 

Khi nhìn thấy Kinh Trập bước vào, cậu ta đã có dự cảm rồi.

 

Kinh Trập im lặng một lát: "Mẫn Điệu chết rồi."

 

Trần Mật siết chặt đôi đũa, theo bản năng lại buông lỏng: "Chỉ vì chuyện nàng muốn giết ta sao?"

 

Cậu ta ngẩng đầu lên.

 

"Nàng là nữ quan của Thọ Khang Cung, muốn thoát khỏi tội danh này chắc hẳn rất dễ dàng chứ?"

 

Kinh Trập: "Ngươi muốn nàng ta sống?"

 

Giọng cậu nhàn nhạt.

 

Trần Mật ngẩn người, lắc đầu: "Ta không biết..."

 

Kinh Trập thở dài, hạ giọng nói: "Nàng ta độc phát thân vong."

 

Thị Vệ Xử đã sớm dự liệu khả năng này, đã kiểm tra khoang miệng của nàng ta, thu hết tất cả những vật có thể gây chết người. Chỉ cần Mẫn Điệu ở trong nhà lao, ngón tay nàng ta không thể chạm vào bất cứ vũ khí sắc bén nào.

 

Trong tình huống đó mà Mẫn Điệu vẫn chết, vậy thì hoặc là Thị Vệ Xử có nội gián, hoặc là Mẫn Điệu ngay từ đầu đã uống thuốc độc rồi.

 

"... Ý là sao?"

 

Kinh Trập nhướng mày: "Khó hiểu lắm à? Mẫn Điệu thân là nữ quan Thọ Khang Cung, là tay chân thân tín của Thái hậu, làm sao có chuyện bị giam trong Thị Vệ Xử mà bà ta chẳng có phản ứng gì."

 

Cho dù Thái hậu không xót khi mất đi Mẫn Điệu, nhưng nàng ta biết rất nhiều bí mật về Thái hậu, chẳng lẽ Thái hậu không hề lo lắng nàng ta tiết lộ sao?

 

Nhìn vào danh sách trên chiếc túi thơm Mẫn Điệu đưa cho Trần Mật, có thể thấy vị nữ quan này chưa bao giờ muốn chết.

 

... Vậy thì, hẳn là nàng cũng không biết trên người mình đã sớm bị hạ loại độc này.

 

"Thái hậu hạ độc cung nhân?" Giọng Trần Mật đầy vẻ không thể tin nổi, "Người rốt cuộc... không, sao có thể chứ?"

 

Nếu bị hạ độc, sao Mẫn Điệu có thể không biết?

 

"Thân là nữ quan Thọ Khang Cung, ngày nào cũng ra vào Thọ Khang Cung, việc bị hạ độc chẳng phải rất dễ dàng ư?" Kinh Trập lắc đầu, "Thuốc này chắc là để đề phòng bọn họ bị ai bắt đi tiết lộ bí mật, cho nên chỉ cần trong một khoảng thời gian nhất định không quay về bên cạnh Thái hậu sẽ độc phát thân vong."

 

Trần Mật đập mạnh đôi đũa xuống bàn, hơi thở dồn dập.

 

Mãi một lúc sau, cậu ta mới kìm nén cảm xúc nói: "Trước đây ngươi bảo ta giúp ngươi một việc hơi nguy hiểm... chính là lấy ta làm mồi nhử để thăm dò Mẫn Điệu?"

 

Kinh Trập: "Người lấy quan hệ của hai người để tìm Mẫn Điệu là ta."

 

Trong nháy mắt, ánh mắt Trần Mật trở nên có chút đáng sợ.

 

"Ngươi có biết trên chiếc túi thơm ta lấy đi viết gì không?" Kinh Trập chậm rãi nói, "Trên đó chi chít tên những người Mẫn Điệu từng ra tay, có liên quan đến bí mật của Thái hậu."

 

Những điều này đều là suy đoán của cậu, nhưng cậu cảm thấy cũng chẳng xa rời sự thật là bao, nếu không thì tại sao Mẫn Điệu lại để một người ngoài cuộc giữ thứ đồ như vậy?

 

Trần Mật choáng váng bởi lời này của Kinh Trập, nhất thời không hoàn hồn lại được.

 

"Mục đích của nàng ta là muốn một người ngoài cuộc như ngươi trở thành đường lui của nàng ta. Nếu có một ngày nàng ta không đến tìm huynh đúng hẹn, thì sẽ để ngươi cầm chiếc túi thơm này đến Càn Minh Cung."

 

Càn Minh Cung?

 

Trần Mật ngơ ngác như đứa trẻ tr*n tr**, cảm thấy từng chữ Kinh Trập nói mình đều rõ, nhưng lại hoàn toàn không hiểu ý cậu.

 

Kinh Trập: "Một khi ngươi đến Càn Minh Cung, ngươi sẽ bị cuốn vào vòng xoáy, ngươi nghĩ xem... ngươi sẽ ra sao?"

 

Từ lúc cậu ta nhận lấy chiếc túi thơm, cậu ta đã nằm trong một ván cờ nguy hiểm, một khi Thái hậu biết được sẽ không thể buông tha cậu ta, muốn đầu quân để sống sót cũng là không thể.

 

Sở dĩ Kinh Trập nói với cậu ta là vì điều này.

 

Rốt cuộc là chết minh bạch hay chết hồ đồ... chắc hẳn Trần Mật tự có lựa chọn.

 

Trần Mật theo bản năng nương theo lời Kinh Trập mà suy tưởng.

 

Nếu quan hệ giữa Mẫn Điệu và cậu ta vẫn như cũ, vậy thì nếu Mẫn Điệu nói với cậu ta như thế, khi xảy ra chuyện, cậu ta chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.

 

Cậu ta sẽ mang chiếc túi thơm đó xông vào Càn Minh Cung.

 

Rồi sau đó...

 

Chết trước Càn Minh Cung.

 

Ai mà không biết sự đáng sợ của Cảnh Nguyên Đế chứ?

 

Trần Mật lẩm bẩm: "... Nàng ngay từ đầu đã lợi dụng ta?"

 

Kinh Trập: "Chưa chắc, chẳng qua cũng không có bao nhiêu chân tình."

 

Cậu đã kiểm tra tất cả đồ đạc của Trần Mật, những thứ liên quan đến Mẫn Điệu, ngoài một ít vàng bạc ra thì chỉ có một hai chiếc khăn tay, kết bình an và chiếc túi thơm kia.

 

Ngoài chiếc túi thơm ra, những thứ còn lại chẳng chứa đựng điều gì ẩn giấu.

 

Lần này Trần Mật im lặng rất lâu, mãi đến khi Kinh Trập sắp ăn xong, cậu ta mới cúi gằm mặt xuống, điên cuồng ăn cơm.

 

Con người cậu ta luôn như vậy, khi thực sự muốn ăn như hổ đói thì chẳng ai bì kịp.

 

Sau khi Trần Mật ngấu nghiến ăn xong bữa cơm, cậu ta mới thở hắt ra nói: "Không chỉ nàng ta ích kỷ, ta cũng ích kỷ."

 

Khoảnh khắc nhận ra Mẫn Điệu đã chết, phản ứng đầu tiên của Trần Mật lại là... vậy thì cậu ta an toàn rồi.

 

Sẽ không còn ai muốn giết cậu ta nữa.

 

Cho dù người đó là Mẫn Điệu mà trước đây cậu ta hận không thể dùng mạng để đổi, vào Thận Hình Tư cũng không chịu khai ra, nhưng khoảnh khắc nàng ta muốn giết cậu ta, Trần Mật bỗng cảm thấy tất cả những chuyện trước kia đều không nhớ rõ nữa.

 

Cậu ta không còn nhớ những điều đó, chỉ nhớ dáng vẻ dữ tợn của nàng ta trước khi ý thức cậu ta mơ hồ.

 

Trần Mật thở dài một hơi thật dài, có chút suy sụp.

 

Kinh Trập: "Ta đã lợi dụng ngươi, đẩy ngươi vào hiểm cảnh. Nếu ngươi muốn hận ta thì đó cũng là lẽ đương nhiên."

 

Cậu thu dọn bát đũa, ấn tay Trần Mật đang định giúp xuống, lắc đầu.

 

"Nếu ghét ta thì cứ nói thẳng. Muốn ta xin lỗi hay hối hận thì không thể nào, nhưng bớt xuất hiện trước mặt ngươi thì ta làm được."

 

Sau khi Mẫn Điệu chết, nếu không cần thiết, Kinh Trập và Trần Mật có thể không qua lại nữa.

 

Trần Mật nắm chặt lấy cổ tay Kinh Trập, đột nhiên nói: "Lúc trước nghe Tuệ Bình bảo Tạp Vụ Tư rất thiếu người?"

 

Kinh Trập: "À, có hơi thiếu một chút. Nhưng cũng không sao."

 

Nơi thiếu người hơn hẳn là cái Tư mà Trần Mật đang ở.

 

Trần Mật: "Ta muốn đến Tạp Vụ Tư làm việc."

 

... Hả?

 

"Ngươi không hận ta?"

 

"Ngươi cứu ta, rồi lại lợi dụng ta một lần, coi như hòa nhau rồi." Trần Mật nhún vai, "So với việc lại có thêm một cấp trên như Lưu chưởng tư, ta thà đến làm dưới trướng ngươi còn hơn."

 

Cậu ta thu tay lại, thở dài.

 

"Ít nhất ngươi cũng giống Khương Kim Minh, đều có một điểm tốt."

 

Bênh người mình.

 

...

 

Khi Đức phi xử lý nhóm cung nhân đầu tiên, bắt tất cả cung nhân rảnh rỗi trong cung đều phải đến xem, trước điện chen chúc đầy người, những người đứng sau chỉ nghe thấy tiếng ván gỗ đập vào da thịt, giống như tiếng thứ gì đó vỡ nát.

 

Rợn người.

 

Có vài người sau khi trở về đã sợ đến phát ốm.

 

Kinh Trập không đi, cậu cũng rất bận.

 

Ngày mai là Lạp Bát, Kinh Trập phải tranh thủ chốt lại mọi việc cho ngày mai trước khi trời tối.

 

Sở dĩ cậu bình tĩnh như vậy là vì trong danh sách nhóm cung nhân này không có tên Vân Khuê.

 

Vân Khuê ở nhóm thứ ba.

 

Theo lời Khương Kim Minh, ông đã lo lót quan hệ, Vân Khuê sẽ chịu chút hình phạt nhưng sẽ không nghiêm trọng.

 

Về chuyện của Vân Khuê, chứng cứ rất ít.

 

Trước kia Khương Kim Minh đã từng dọn dẹp, chỉ là chim bay qua để lại dấu vết, mới bị Mẫn Điệu cắn mãi không buông phát hiện ra, cuối cùng lần theo dấu vết bên ngoài cung mà tìm ra người.

 

Hiện tại chứng cứ trực tiếp nhất – người không còn, Mẫn Điệu cũng mất rồi, việc định tội Vân Khuê chẳng còn căn cứ.

 

Dù vậy, cũng không có lý nào đã vào đó rồi mà còn bình an đi ra.

 

Cho dù muốn sống sót đi ra cũng phải tróc một tầng da.

 

Nhưng so với những người bị đánh chết tươi thì đã tốt hơn rất nhiều.

 

Kinh Trập nhận được tin này từ chỗ Khương Kim Minh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tuy còn phải đợi thêm ít ngày, nhưng chỉ cần người có thể trở về thì mọi chuyện đều dễ nói.

 

"Kinh Trập, chỗ này cũng đã xử lý xong rồi."

 

Liêu Giang ôm đồ đạc từ ngoài cửa đi vào.

 

Lễ Lạp Bát trong cung hàng năm đều tổ chức yến tiệc linh đình, năm nay lại im ắng, chẳng có chút động tĩnh nào.

 

Tuy không có cung yến, nhưng những sự bài trí cần thiết vẫn phải có.

 

Bên trên Chưởng ấn cũng nói, năm nay trong Trực Điện Giám xảy ra không ít chuyện, Lạp Bát năm nay cứ để người bên dưới thả lỏng một chút, đừng căng thẳng quá.

 

Kinh Trập bèn theo thông lệ mọi năm, lại thêm thắt đôi chút.

 

Dù sao cũng là Chưởng ấn bỏ tiền túi.

 

"Ngày mai để ý nhiều một chút, cháo lạp bát tốt nhất khi đưa đến tay vẫn còn ấm." Kinh Trập dặn dò, "Đến lúc đó chịu khó một chút, đi theo bên kia nhiều hơn."

 

Liêu Giang cười ha hả nói: "Chưởng tư cứ yên tâm, ta sẽ trông chừng."

 

Kinh Trập cười rộ lên: "Quanh đi quẩn lại bên này chẳng có mấy người, còn gọi Chưởng tư gì chứ."

 

Liêu Giang: "Bình thường gọi nhiều cho quen, kẻo đến những dịp nghiêm túc lại lỡ miệng gọi ngươi là Kinh Trập thì ngại chết."

 

Kinh Trập: "Ta lại rất thích cái tên này của mình."

 

Liêu Giang: "Người khác leo lên đến địa vị này của ngươi, đa phần đều đổi lại tên cũ, tên của ngươi nghe cái là biết không tầm thường, đặc biệt như vậy sao có thể không thích?"

 

Kinh Trập thuận tay ném một cục giấy vào người Liêu Giang: "Xéo đi, nói linh tinh gì đó."

 

Liêu Giang cười lớn.

 

...

 

Tiết Lạp Bát, tuyết trắng bay bay.

 

Theo thông lệ hàng năm, Cảnh Nguyên Đế đều ban thưởng cháo lạp bát cho vương công đại thần, năm nay cũng vậy.

 

Cháo lạp bát từ trong cung đưa ra, đến tay các nhà thì đã sớm nguội ngắt như băng, nhưng đối với họ, đây lại là một vinh dự.

 

Mỗi năm đến dịp này, người ngóng trông vẫn có không ít.

 

Ngoài cung đã vậy, trong cung càng náo nhiệt hơn.

 

Trời vừa sáng, nhà bếp đã tất bật, đủ loại nguyên liệu chuyền tay nhau, bận rộn đến tận quá trưa mới miễn cưỡng có cơ hội nghỉ ngơi.

 

Người của Trực Điện Giám cũng đều vui vẻ ăn cháo lạp bát.

 

Tuy không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng cũng coi như một chút tâm ý của Chưởng ấn.

 

Dù sao cũng là lão nhân gia tự móc tiền túi ra mà.

 

Dạo trước luôn bận rộn, ngày Lạp Bát này Kinh Trập hiếm khi được thả lỏng, ăn nửa bát cháo rồi đi dạo tìm đám Thế Ân.

 

Nếu đến chỗ Minh Vũ, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ.

 

Mỗi khi đến những dịp lễ tết thế này, Ngự Thiện Phòng luôn là nơi bận rộn nhất, chẳng cảm nhận được không khí vui vẻ của ngày lễ.

 

Bản thân họ bận tối mặt tối mũi, đương nhiên chẳng lo được những việc khác.

 

Kinh Trập sải bước qua hành lang, đang định bước lên bậc thềm thì thấy mấy người đang tụ tập lại một chỗ, Thế Ân và Cốc Sinh ở trong đó trông rất nổi bật. Cậu vừa định lên tiếng gọi thì nghe rõ ràng cuộc trò chuyện nhắc đến mình.

 

"Thế Ân, Cốc Sinh, hai người các ngươi trước giờ vẫn luôn đi theo Chưởng tư Kinh Trập, sao Tuệ Bình đã thăng chức rồi mà hai người các ngươi chẳng vớt vát được chút lợi lộc nào vậy?"

 

"Đúng đấy, chạy đôn chạy đáo như thế, ít nhất cũng phải cho chút tiền chứ, cũng chẳng đáng là bao, kết quả đến cái rắm cũng không có?"

 

"Các ngươi thế này thì thiệt thòi quá..."

 

"Đúng đúng, một đồng bạc cũng không bỏ ra, xem ra cậu ta chỉ nhớ đến Tuệ Bình, còn hai người các ngươi thì..."

 

Động tác của Kinh Trập khựng lại, nhất thời có chút lúng túng.

 

Nếu cậu cứ thế bước ra, liệu Thế Ân và Cốc Sinh có hiểu lầm không?

 

Giọng Thế Ân biếng nhác vang lên: "Liên quan quái gì đến các ngươi? Ông đây cứ thích xun xoe hầu hạ, cứ thích dán lấy đấy. Các ngươi thấy ngứa mắt à? Vậy thì các ngươi cũng kiếm một người mà làm thế đi cho xong chuyện?"

 

Cốc Sinh thì hất bàn tay đang đặt trên vai mình ra, cau mày: "Kinh Trập đã là Chưởng tư rồi, ăn nói cho sạch sẽ chút, đừng có nói năng lung tung, nghe phiền chết đi được."

 

"Hầy, hai người các ngươi đúng là không biết lòng tốt của người ta!"

 

Người bên cạnh có chút tức giận, đang định nói thêm.

 

"Nói ai không biết lòng tốt của người ta?"

 

Kinh Trập bước lên bậc thang, đi tới từ phía sau, cậu mặc quan phục Chưởng tư, vẻ mặt nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ. Khi cậu sa sầm mặt không nói lời nào, trên khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi ấy lại toát ra một sự uy h**p đáng sợ nào đó.

 

Trong chốc lát, mấy người kia không thốt nên lời.

 

Đột ngột, tất cả đều quỳ rạp xuống.

 

Ngón tay Kinh Trập giấu trong tay áo khẽ động đậy, kìm nén sự thôi thúc muốn đỡ bọn họ dậy theo bản năng, lúc này mới nhìn sang Cốc Sinh và Thế Ân: "Đi thôi."

 

Cậu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, khẽ gật đầu với hai người họ.

 

Thế Ân và Cốc Sinh trông cũng có vẻ ngây ra, nhưng theo bản năng liền đi theo Kinh Trập. Đi được một đoạn khá xa mới nghe thấy Kinh Trập khẽ thở dài một hơi, rồi dừng lại nhìn bọn họ.

 

Thế là, Kinh Trập lại chỉ là Kinh Trập.

 

Như thể dáng vẻ lạnh lùng ban nãy chỉ là ảo giác.

 

Kinh Trập nhỏ giọng hỏi: "Ta học có giống không?"

 

Vừa rồi, Kinh Trập chỉ nhớ lại dáng vẻ ngày thường của Dung Cửu, cố ý bắt chước hắn nhìn người khác lạnh lùng như vậy.

 

Cậu không muốn tốn nhiều lời.

 

Thế Ân: "Giống, giống quá thể đáng luôn!"

 

Cốc Sinh vỗ tay, cười rộ lên.

 

"Vừa nãy ta còn tưởng ngươi thực sự rèn luyện được rồi, không ngờ là gồng đấy."

 

Kinh Trập trước giờ vốn không thích ra vẻ, là người ngay cả khi người khác quỳ trước mình cũng cảm thấy vô cùng không thích ứng.

 

Thế Ân cười híp mắt khoác tay Kinh Trập.

 

"Hết cách rồi, Kinh Trập nhà ta, chính là Kinh Trập mà."

 

Kinh Trập giơ tay ôm lấy cả hai người họ: "Nhưng mà, nói thật cho ta biết, có phải dạo này hay có người nói như vậy không?"

 

Thế Ân dửng dưng đáp: "Ngươi biết ta nhiều bạn mà, có mấy đứa xã giao thôi, nói vài câu cũng chẳng sao."

 

Mấy kẻ vừa rồi cũng chỉ là loại đó.

 

Cốc Sinh: "Chưởng tư đã nói nhỏ với bọn ta rồi, sang năm bọn ta sẽ lên làm thái giám nhị đẳng, trong lòng bọn ta đang sướng rơn đây, làm gì có chuyện bất mãn?"

 

Tại sao Khương Kim Minh lại chọn hai người bọn họ, trong lòng họ tự hiểu rõ.

 

Tuy bọn họ tốt, nhưng người tốt trong cung này thiếu gì? Khương Kim Minh thiên vị bọn họ chẳng qua là vì họ thân thiết với Kinh Trập.

 

Mà Khương Kim Minh cũng chẳng ngại dùng cái này để làm ân tình.

 

"Xem ra Vân Khuê thực sự sắp không sao rồi," Kinh Trập lẩm bẩm, "Nếu không Khương chưởng tư làm gì có tâm trạng làm việc."

 

Thấy hai người họ thực sự không để bụng chuyện này, Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng đã có chủ ý.

 

"Đúng vậy, ngày mai bọn ta đi thăm cậu ta, chắc là về được rồi." Thế Ân lạc quan nói, "Đến lúc đó, ngươi có muốn đi cùng không?"

 

Kinh Trập thở dài: "Ta không đi đâu. Còn có việc, nhớ trông chừng nhiều chút."

 

Dù đã lo lót tiền bạc nhưng bị đánh chắc chắn chẳng dễ chịu gì.

 

Hai người kia tự nhiên tán đồng.

 

Kinh Trập tìm bọn họ chẳng qua là không có việc gì kiếm việc làm, nhưng nghe mấy lời ban nãy cũng mất hứng ít nhiều nên không nói chuyện lâu, rất nhanh đã trở về.

 

Vừa về đến phòng, bên tai Kinh Trập vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

 

Thời hạn bảy ngày một lần lại đến rồi.

 

Kinh Trập không chút do dự nói: "Tra xem Ban Hồng Lượng là ai, người trong cung."

 

Đây là một cái tên trong danh sách.

 

Sự tăng trưởng năng lực của hệ thống mang lại lợi ích rất rõ ràng cho Kinh Trập. Cậu vốn dĩ không thể giống như Thụy Vương trong nguyên tác, có thể tùy ý thu thập tài liệu, mỗi lần dò la tin tức đều phải dựa vào may mắn hoặc tự mình mạo hiểm.

 

Nhưng bây giờ thì khác.

 

[Ban Hồng Lượng, người Đồng Châu, vốn là thái giám nhị đẳng trong cung Từ Thánh Thái hậu, sau khi Từ Thánh Thái hậu qua đời, toàn bộ cung nhân đều bị biếm chức, Ban Hồng Lượng ở Ngự Trà Thiện Phòng ba năm, bị điều đến Trữ Tú Cung làm việc quét tước thêm một năm, sau đó trở thành thái giám tam đẳng của Thọ Khang Cung.]

 

[Hiện tại, Ban Hồng Lượng là một trong tám Đại thái giám của Thọ Khang Cung.]

 

Kinh Trập nghe hệ thống nói, không khỏi nhướng mày.

 

Ban Hồng Lượng hóa ra là người của Từ Thánh Thái hậu?

 

Thái hậu không độ lượng đến mức có thể dung nạp hầu cận của người xưa, chỉ có khả năng người này ngay từ đầu đã đầu quân cho bà ta.

 

Kinh Trập sờ sờ cằm mình, chợt cảm nhận được một chút dấu vết là lạ.

 

Kinh Trập hơi ngây người, chẳng màng đến chuyện của Ban Hồng Lượng nữa, tìm quanh phòng một lúc mới sờ thấy một chiếc gương đồng.

 

Chiếc gương trong tay hiện giờ là một trong những món quà Dung Cửu tặng mừng cậu chuyển phòng, có thể soi rõ mồn một dung mạo con người. Thế là, Kinh Trập nhìn thấy rõ ràng trên cằm mình dường như đã lún phún những sợi... lông tơ nhỏ xíu?

 

Cậu mọc râu rồi???

 

Kinh Trập sờ cằm, hiếm khi cảm thấy kinh hoàng.

 

May là chưa rõ lắm.

 

Cậu ở trong cung lâu như vậy, chưa bao giờ lo lắng về vấn đề này, một phần là nhờ thuốc của Trần An.

 

Tuy Tông Nguyên Tín tỏ ra khinh thường loại thuốc này tột độ, nhưng trong lòng Kinh Trập lại có suy nghĩ khác.

 

Thuốc này giúp cậu tránh được những phiền toái như "chào cờ" vào buổi sáng, cộng thêm vóc dáng gầy gò, cằm nhẵn nhụi, giúp cậu qua mặt được rất nhiều đợt kiểm tra rắc rối.

 

Nhưng hiện tại, cậu uống thuốc của Tông Nguyên Tín, không chỉ khiến cơ thể khỏe mạnh hơn mà ngay cả những sợi lông tơ trước giờ chưa từng có cũng bắt đầu mọc ra.

 

Kinh Trập lục tìm một con dao nhỏ, đối diện với gương đồng, vụng về cạo đi.

 

Xuýt ——

 

Một giọt máu rơi xuống.

 

Kinh Trập cạo thì cạo sạch rồi, nhưng cũng để lại một vết xước nhỏ.

 

Cậu thuận tay ném con dao xuống, lau đi vệt máu.

 

Kinh Trập nhìn mình trong gương, hiếm khi có chút thất thần. Cậu rất ít khi ngắm nghía bản thân kỹ càng như vậy, ký ức về dung mạo của chính mình cũng rất mờ nhạt.

 

Trong ấn tượng, phần nhiều vẫn là hình ảnh một thiếu niên yếu ớt, xanh xao.

 

Mà nay nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, bờ vai đã rộng hơn trước nhiều, người cũng cao hơn một chút, trên mặt dường như cũng có chút huyết sắc. Nhìn chung vẫn tốt hơn hình tượng nhợt nhạt trong ký ức một chút.

 

Kinh Trập cười với chính mình trong gương, sau đó úp mặt gương xuống.

 

Xem ra, cậu phải luyện tập cách dùng dao thôi.

 

Kinh Trập nắm con dao nhỏ trong tay, nếu không, trên mặt mà nhiều vết xước thế này thì khó giải thích lắm.

 

Nếu tìm Thạch Lê học thì sao nhỉ?

 

Kinh Trập vừa nghĩ đến đây đã tự lắc đầu.

 

Thạch Lê là người tốt, có điều hắn dường như rất sợ Dung Cửu, kéo theo đó là cũng rất kính sợ Kinh Trập.

 

Mỗi lần ở chung với hắn ta, Kinh Trập luôn cảm thấy người này chỉ hận không thể biến thành hòn đá.

 

Kinh Trập rất hiểu.

 

Đôi khi, cậu cũng cảm thấy biến thành hòn đá còn tốt hơn làm người.

 

Nhất là những lúc xấu hổ muốn chết.

 

Kinh Trập vừa suy nghĩ miên man, vừa quan sát vị trí góc tường và mái hiên. Nếu bây giờ cậu nỗ lực học, không mong lợi hại như Thạch Lê, nhưng liệu có thể học được cách leo tường nhẹ nhàng như hắn không?

 

Thạch Lê nói bọn họ không lợi hại đến thế, nào là Quy Tức Thuật, đạp nước không dấu vết, ẩn mình ám sát, đó đều là bản lĩnh chỉ có trong truyện kể.

 

Kinh Trập nghĩ cũng phải, cậu đưa tay sờ gáy.

 

Giống như việc hiện tại cậu đã rất ít khi nằm mơ, cũng hiếm khi cảm thấy sợ hãi như bị ai đó đuổi theo trong mơ nữa.

 

Cho nên, cũng không còn cảm thấy như bị ai đó nhìn chằm chằm, ảo giác đó đã biến mất một thời gian rồi.

 

Thực ra thỉnh thoảng Kinh Trập cũng đoán già đoán non, không biết chuyện này có liên quan gì đến Dung Cửu hay không.

 

Nghĩ đi nghĩ lại thì chắc là có chút liên quan.

 

Kinh Trập theo bản năng sờ sờ thắt lưng, nhắc mới nhớ... sao động tác của Dung Cửu lại thành thục đến thế?

 

Rõ ràng là lần đầu tiên, nhưng hắn lại biết rõ mồn một đâu mới là điểm sung sướng.

 

Thần kỳ đến mức hơi quá đáng.

 

Nhưng Kinh Trập đâu phải người chết, sao có thể bị người ta trêu đùa trong đêm mà không có chút cảm giác nào?

 

... Không đúng, thỉnh thoảng cậu quả thực có cảm giác, sau khi tỉnh lại, lúc lau rửa, cơ thể dường như vẫn còn chìm đắm trong dư âm nào đó...

 

Bốp bốp ——

 

Kinh Trập vỗ mạnh vào mặt mình.

 

Càng nghĩ càng đi xa quá rồi, có làm hay không chẳng lẽ bản thân cậu lại không biết sao?

 

Dù sao thì dạo gần đây, ảo giác bị người khác nhìn chằm chằm cũng đã ít đi rồi.

 

Xem ra chuyện này có liên quan đến những cơn ác mộng liên miên.

 

Chắc là do cậu đa nghi thôi.

 

Cậu cười khan một tiếng, trên đời này làm gì có cao thủ nào rảnh rỗi sinh nông nổi mà cứ đi nhìn chằm chằm cậu chứ?

 

Một kẻ như cậu, tài đức gì cơ chứ?

 

Kinh Trập đẩy cửa sổ ra, phóng tầm mắt về phía tường cung xa xa. Những bông tuyết lả tả rơi từng lớp từng lớp, nuốt chửng mọi sắc màu thành một màu trắng xóa. Sự tinh khiết chói mắt đến rõ rệt ấy phản chiếu vào đôi mắt sáng trong veo này, như thể che lấp đi mọi u ám.

 

...

 

Càn Minh Cung tìm không thấy bóng dáng Cảnh Nguyên Đế đâu, Ninh Hoành Nho lại không hề hoảng hốt, chỉ suy nghĩ một chút rồi đích thân dẫn người đến Phụng Tiên Điện.

 

Phụng Tiên Điện đã qua vài lần hư hại và trùng tu, nay đã trở nên hào nhoáng lộng lẫy.

 

Tuy nhiên, mục đích của Ninh Hoành Nho không phải là chính điện, mà ông dẫn người cung kính đi đến bên ngoài tiểu điện.

 

Quả nhiên, ổ khóa đáng lẽ phải khóa chặt đã rơi xuống đất.

 

Ninh Hoành Nho nhìn vết chém trên đó, không khỏi nghẹn lời, cũng chỉ có bệ hạ mới tùy hứng như vậy.

 

Phụng Tiên Điện thờ cúng bài vị tổ tông, bài vị của Tiên đế đặt ở chính điện, Cảnh Nguyên Đế chưa từng đến thờ cúng. Còn bài vị của Từ Thánh Thái hậu được đặc biệt đặt ở tiểu điện, mỗi khi đến ngày giỗ của nàng, Cảnh Nguyên Đế sẽ đến xem.

 

Nhưng cũng chỉ là xem mà thôi.

 

Dâng hương, cúng trái cây, tế bái.

 

Những việc như vậy, hắn chưa từng làm.

 

Cũng không biết Ninh Hoành Nho đã đợi trong tuyết bao lâu, Cảnh Nguyên Đế mới từ cửa nhỏ bước ra.

 

Ánh mắt lạnh lẽo hờ hững lướt qua đám người, lưng Ninh Hoành Nho bất giác càng cúi thấp hơn.

 

"Bệ hạ," gã dè dặt nói, "Đến giờ uống thuốc rồi ạ."

 

Thế là, ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Nguyên Đế lại rơi xuống người Ninh Hoành Nho.

 

Ninh Hoành Nho có thể cảm nhận được sát khí trên người Cảnh Nguyên Đế, nhưng không thể không làm.

 

Lần trước Cảnh Nguyên Đế trở về, mùi máu tanh thoang thoảng khiến gã kinh ngạc giây lát. Sau đó, người đàn ông tùy ý ném chiếc khăn tay nhuốm máu xuống đất, giẫm qua.

 

Ninh Hoành Nho không nên hỏi, nhưng khoảnh khắc đó vẫn buột miệng: "Bệ hạ, máu này là..."

 

Y phục Cảnh Nguyên Đế mặc là đặc biệt chuẩn bị để đi gặp Kinh Trập.

 

Mà hắn cũng rất ít khi giết người trước mặt Kinh Trập.

 

Nghĩ đến điều này, Ninh Hoành Nho không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

Bất kể bệ hạ có hung tàn đến đâu, ít nhất trong chuyện này vẫn còn chút ý thức của người bình thường về việc nên làm thế nào.

 

Ai ngờ đâu, ánh mắt Cảnh Nguyên Đế liếc qua lại tràn ngập sự bạo ngược bị kìm nén đến đáng sợ, như thể có thứ gì đó đã phá hủy lý trí của hắn, khiến cho dưới sự kìm nén lạnh lùng ấy phản chiếu hình ảnh một con quái vật đang bên bờ vực điên loạn.

 

Lúc đó, Cảnh Nguyên Đế đã nói thế nào nhỉ.

 

"Máu của quả nhân."

 

Bệ hạ hoàn toàn không bị thương, vậy chỉ có thể là hộc máu.

 

Ôi thôi, xong đời.

 

Lúc Tông Nguyên Tín bị lôi đến, Càn Minh Cung trông có chút đáng sợ, nhưng không sao, những người sống ở đây sớm đã bị ép phải quen với mùi máu tanh.

 

Ninh Hoành Nho đứng giữa vũng máu, mỉm cười với Tông Nguyên Tín: "Tông ngự y, bệ hạ đang đợi ngài."

 

Dùng từ "đợi", đây là đãi ngộ mà Tông Nguyên Tín chưa từng có.

 

Vị Hoàng đế này, có bao giờ đợi ai?

 

Không ổn rồi.

 

Tông Nguyên Tín nghĩ thầm, khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Nguyên Đế, y lại một lần nữa thở dài trong lòng, không ổn chút nào.

 

Tông Nguyên Tín chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, mọi động tác đều cố gắng giữ ổn định, không mang theo bất kỳ tính công kích nào.

 

Thế là, người đàn ông cũng tự động đưa một cánh tay ra.

 

Tông Nguyên Tín phải mất một lúc mới nuốt trôi cục tức nghẹn trong lòng, bình tĩnh nói: "Bệ hạ, vi thần chẳng phải đã nói, vào thời điểm mấu chốt này, tính tình của ngài tuyệt đối không được dễ dàng kích động sao."

 

Nếu không, một khi vị Hoàng đế này phát tác sẽ giống như hiện tại. Nhưng không đúng, sao còn nghiêm trọng hơn cả dự đoán của y?

 

Cảnh Nguyên Đế tùy ý lau vết máu bên khóe miệng, màu trắng lạnh lẽo đan xen cùng màu đỏ tươi, chói mắt vô cùng.

 

"Quả nhân nhịn rồi, không phát tác." Gương mặt tái nhợt diễm lệ chậm rãi quay sang nhìn y, như một bức tượng đá lạnh lùng vô tình, "Như ngươi nói, vô cùng kiềm chế."

 

Kiềm chế.

 

Một từ xuất hiện trên người Cảnh Nguyên Đế mới kỳ quặc làm sao.

 

Tông Nguyên Tín ngẫm nghĩ lời Cảnh Nguyên Đế, dò xét nói: "Bệ hạ, cái gọi là động kìm nén tâm tính và phát tác rồi cố nhịn xuống là hai chuyện khác nhau."

 

Cảnh Nguyên Đế hiện tại không thích hợp nổi giận.

 

Nhưng thực tế, những chuyện có thể chọc giận hắn rất ít.

 

Nhìn không vừa mắt không thuận lòng, Cảnh Nguyên Đế xưa nay thuận tay là giết, hiếm khi để bản thân giận dữ đến tột độ.

 

Tông Nguyên Tín bao năm nay cũng chỉ mới thấy một hai lần.

 

Cho nên ngay từ đầu, lời dặn dò của y cứ ngỡ là không khó thực hiện.

 

Dù sao thì, ai có thể chọc Cảnh Nguyên Đế đến mức này chứ?

 

Trong số những người còn sống, chắc chẳng có mấy ai đâu nhỉ.

 

Tông Nguyên Tín tính toán đâu ra đấy, đương nhiên không ngờ lại nhanh chóng gặp phải cục diện này.

 

Tính nết lạnh lùng tàn bạo của Cảnh Nguyên Đế một khi phát tác sẽ là cục diện không chết không ngừng, điều đó sẽ dẫn đến xung đột dược tính, khiến người ta đau đớn; nhưng điều Tông Nguyên Tín không ngờ tới là, lại có người khơi dậy sát ý bạo ngược của Hoàng đế, nhưng hắn lại cưỡng ép đè nén nó xuống vào thời khắc quan trọng.

 

Điều này giống như đang sống sượng dẫm nát bản tính của hắn vậy.

 

Đừng nói là hộc máu, bây giờ trong cơ thể rối loạn thế này cũng là chuyện bình thường.

 

Tông Nguyên Tín cẩn thận từng li từng tí nói: "Bệ hạ, vi thần bây giờ sẽ kê đơn thuốc mới để điều chỉnh cho ngài, có điều, nếu ngài... sau này gặp phải chuyện như vậy, thà rằng cứ trực tiếp phát tác còn hơn."

 

Y muốn Cảnh Nguyên Đế đừng nổi nóng lung tung, chứ không phải bảo hắn sắp phát tác rồi còn cố nín nhịn!

 

Cái sau còn tệ hại hơn cái trước.

 

Sự lạnh lùng ngưng kết trên làn da tái nhợt, tạo nên lớp vỏ bọc của Cảnh Nguyên Đế. Khi hắn ngồi bất động, quả thực giống như cái chết đang đậu trên vai hắn, khiến người ta thoáng tưởng hắn thực sự là hòn đá không còn hơi thở.

 

Nhưng đôi mắt đen thẳm u tối kia lại ẩn chứa sự u lạnh vô tận, như ác quỷ sống lại.

 

"Không được."

 

Dưới giọng nói lạnh nhạt ấy, như có dòng nham thạch bạo ngược đang cuộn trào, một khi phá vỡ lớp băng mỏng manh kia, chắc chắn sẽ tuôn trào sụp đổ, thiêu rụi vạn vật.

 

"Kê thêm một vị thuốc nữa."

 

Tông Nguyên Tín và Ninh Hoành Nho gần như nghe thấy lời Cảnh Nguyên Đế cùng lúc, nhưng Tông Nguyên Tín suýt thì nhảy dựng lên.

 

"Bệ hạ, thế này không được đâu!"

 

Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nhìn y.

 

Thế là, Tông Nguyên Tín lại ngồi xuống, lí nhí: "Thế này thật sự không được đâu."

 

Vị thuốc Cảnh Nguyên Đế muốn y kê thêm, không cần nói y cũng biết tác dụng là gì, nhưng chỗ y đang sắc thuốc để giải độc cho Cảnh Nguyên Đế, đằng kia hắn lại muốn thêm thuốc để áp chế, chưa nói đến dược tính xung đột, cơ thể chắc chắn không chịu nổi.

 

Đừng nhìn Cảnh Nguyên Đế bây giờ cường tráng, thực chất chỉ là mạnh mẽ bên ngoài, bên trong đã rỗng tuếch.

 

Nếu thực sự mắc một trận bệnh nặng, người này chắc chắn sẽ sụp đổ.

 

Tông Nguyên Tín không muốn nỗ lực bấy lâu nay của mình lại thành công cốc.

 

"Thầy thuốc trên đời này không chỉ có một mình ngươi." Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói, "Ngươi không kê được, ắt có người kê được."

 

Tông Nguyên Tín gấp đến mức vò đầu bứt tai, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, vội vàng nói: "Kinh Trập!"

 

Đột ngột, ánh mắt kia như sống lại.

 

Như thể bản năng phòng vệ bị k*ch th*ch, d*c v*ng công kích đáng sợ kia bộc lộ rõ ràng.

 

Bóng tối bao trùm khắp nơi, cái chết cũng ẩn nấp trong bóng tối. Tông Nguyên Tín có ảo giác nếu mình nói không khéo, khoảnh khắc tiếp theo mạng mình sẽ đi tong thật, liền lập tức nói: "Bệ hạ, ý của vi thần là, vị Kinh Trập đại nhân kia cũng rất để ý đến long thể của ngài, nếu biết ngài không màng đến thời điểm quan trọng này mà lại khăng khăng uống thuốc có dược tính xung đột, thì phải làm sao đây?"

 

Nói đến đây, y lại căng thẳng chớp mắt.

 

"Ngài có thể giấu ngài ấy, nhưng Kinh Trập đại nhân nhạy bén như vậy, nếu bị phát hiện..."

 

Ta sẽ khóc.

 

Kinh Trập nói thế.

 

—— Ta sẽ khóc gào lên, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến phát điên, khóc đến chết đi sống lại, khóc đến hộc máu...

 

Cảnh Nguyên Đế lấy tay che miệng.

 

Hàm răng trắng ởn lại cắn chặt vào hổ khẩu, cắn đến mức bật máu tươi.

 

Nếu những giọt nước mắt ấy là vì hắn.

 

... Nói thế nào nhỉ, điều này ngược lại càng khiến hắn hưng phấn hơn.

 

Có điều, lời khuyên liều chết của Tông Nguyên Tín dường như đã có tác dụng. Ít nhất Cảnh Nguyên Đế không còn ép y không uống nước đè đầu bò, bắt y kê mấy loại thuốc lung tung nữa.

 

Y thân là thầy thuốc, dù có tùy hứng đến đâu nhưng ít nhiều cũng có nguyên tắc!

 

Làm gì có chuyện tùy tiện nghe theo bệnh nhân kê đơn lung tung được.

 

Cho dù bệnh nhân cực kỳ bất hợp tác này là Cảnh Nguyên Đế thì đạo lý cũng y hệt.

 

Bát thuốc đang được giữ ấm, vẫn luôn đặt trong hộp đựng thức ăn chuyên dụng.

 

Có thể giữ ấm trong suốt một canh giờ.

 

Tính ra, từ lúc bọn họ chờ đợi đến giờ, vừa vặn có thể uống được.

 

Ninh Hoành Nho cẩn thận từng li từng tí bưng tới, dâng lên cho Hoàng đế bệ hạ, sợ Cảnh Nguyên Đế không chịu uống.

 

Nhưng mà, hôm nay tuy đến tiểu điện, nhưng tâm trạng Cảnh Nguyên Đế trông có vẻ không quá áp lực, hắn giơ tay nhận lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.

 

Ninh Hoành Nho thở phào nhẹ nhõm, dè dặt nói: "Bệ hạ, hai vị lão Vương gia trong kinh thành nói muốn đến bái kiến Thái hậu nương nương."

 

Cảnh Nguyên Đế giọng lạnh nhạt: "Vậy thì cho bọn họ gặp."

 

Hắn nhấc chân bước ra ngoài.

 

Ninh Hoành Nho vội vã đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà lão Kính Vương..."

 

"Quả nhân đang muốn biết mấy vị Vương thúc Vương bá này rốt cuộc có suy nghĩ gì." Cảnh Nguyên Đế mặt không cảm xúc nói tiếp, "Sao, còn cần giải thích cho ngươi nghe nữa à?"

 

Ninh Hoành Nho lắc đầu liên tục, cười gượng: "Nô tài đâu dám, đâu dám, là nô tài lắm miệng."

 

Nghe thấy hai chữ "lắm miệng", bước chân Cảnh Nguyên Đế lại dừng lại, nhìn Ninh Hoành Nho đầy ẩn ý.

 

Ninh Hoành Nho bị Cảnh Nguyên Đế nhìn chằm chằm đến mức phát hoảng, không hiểu sao dáng vẻ bệ hạ đánh giá gã như muốn mổ xẻ gã ra nghiên cứu kỹ càng vậy... Đừng mà bệ hạ!

 

Ngay khi Ninh Hoành Nho lạnh sống lưng, cảm thấy mạng sắp không còn, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cảnh Nguyên Đế vang lên.

 

"Cái miệng lẻo mép này của ngươi, đôi khi cũng có chút tác dụng."

 

Ninh Hoành Nho trố mắt, suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.

 

Cảnh Nguyên Đế vừa rồi là có ý khen ngợi gã sao?

 

Trời ơi, bình sinh mới thấy lần đầu.

 

Cảnh Nguyên Đế: "Truyền lệnh xuống, đào sâu ba thước đất cũng phải điều tra rõ ràng người nhà họ Sầm."

 

Nói là người nhà họ Sầm, thực chất Cảnh Nguyên Đế đang nói đến ai, Ninh Hoành Nho lập tức phản ứng lại.

 

"Vâng."

 

Đột nhiên nhanh trí, Ninh Hoành Nho lại nói:

 

"Bệ hạ, về lệnh tuyệt sát đối với những người kia..."

 

Cảnh Nguyên Đế liếc xéo Ninh Hoành Nho, bảo là lắm miệng thì đúng là lắm miệng thật.

 

Hắn hờ hững phất tay: "Rút lại đi."

 

Nếu Kinh Trập đã để ý đến vậy, thì chỉ cần bọn họ không cản trở, Cảnh Nguyên Đế có thể miễn cưỡng dung thứ một hai.

 

Cho dù hắn hận không thể tự tay g**t ch*t bọn họ.

 

Ninh Hoành Nho trợn tròn mắt, như thể nghe được kỳ tích gì đó, chậm mất nửa nhịp mới cúi người: "Vâng."

 

Ngẩng đầu lên lần nữa, Cảnh Nguyên Đế đã biến mất tăm.

 

Thân thủ của vị bệ hạ này quả thực lợi hại, nói ra thì, nếu không phải hắn không rảnh rỗi như vậy, có khi bệ hạ còn vui vẻ tự mình đi đóng vai Giáp Tam ấy chứ.

 

Cả ngày giám sát Kinh Trập dưới tầm mắt của mình, đối với Cảnh Nguyên Đế mà nói, hẳn là niềm vui sướng tột cùng.

 

...

 

Cậu dường như đang nằm mơ.

 

Trong mơ, cậu đang ăn cháo lạp bát thơm ngọt, nghe thấy bên ngoài đang bắn pháo hoa. Cậu ôm cái bát nhỏ, lén la lén lút nấp dưới chân tường, muốn lẻn ra cửa sau.

 

Còn chưa kịp đào tẩu thành công thì đã bị người ta xách bổng lên.

 

"Hây, sao lại có một con Kinh Trập ở đây thế này?"

 

Sầm Huyền Nhân cười hì hì xách cậu lên, đúng là một người cha không đứng đắn, còn túm cổ áo cậu lắc lắc.

 

Thật giống như đang xách một chú cún con lông xù.

 

Bốp ——

 

Một tiếng vang giòn giã nổ bên tai Kinh Trập.

 

Người Kinh Trập nghiêng đi, suýt chút nữa thì ngã xuống.

 

Một đôi bàn tay to lớn từ ngoài cửa sổ nắm lấy cánh tay cậu, giọng nói lạnh băng mang theo chút bất lực: "Sao lại ngủ quên ở chỗ này?"

 

Kinh Trập giãy giụa ngồi lại vào ghế, cũng trở nên ngơ ngác.

 

Phải rồi, sao cậu có thể gục bên cửa sổ mà ngủ quên như vậy chứ?

 

Vừa rồi cậu nằm mơ sao?

 

Nhưng tỉnh lại thì chẳng nhớ nổi rốt cuộc đã mơ thấy gì, chỉ cảm thấy có chút hoài niệm.

 

Cậu xoa bóp cánh tay, cảm giác mình sắp ngủ đến đông cứng cả người rồi.

 

Ngón tay người đàn ông hiển nhiên biết cậu khó chịu ở đâu, dùng sức bóp cho cậu vài cái, ít nhiều cũng xoa dịu được sự cứng ngắc và tê dại đó.

 

Nhưng rốt cuộc vẫn lạnh.

 

Dung Cửu nhẹ nhàng nhảy từ cửa sổ vào, đóng cửa sổ lại, kéo Kinh Trập vào trong nhà ngồi, rồi quay lại khều chậu than.

 

Không hiểu sao Dung Cửu làm những việc chân tay vụng về không quen thuộc này lại vô cùng tự nhiên thuận tay. Căn bản không cảm thấy hầu hạ Kinh Trập như vậy là chuyện gì khó xử.

 

Kinh Trập lẩm bẩm: "... Sao huynh lại tới đây?"

 

Dung Cửu làm cho căn phòng ấm áp trở lại, bước vài bước đến bên cạnh cậu, "Đưa cháo lạp bát cho em."

 

Kinh Trập ngơ ngác nhận lấy hộp thức ăn Dung Cửu đưa tới, mở ra xem, bên trong quả thực là một bát cháo lạp bát.

 

Mặc dù buổi sáng cậu đã ăn nửa bát, bây giờ lại chậm rãi ăn cháo Dung Cửu mang tới.

 

Rất ngọt, ngọt khé cổ, gần như ngọt đến tận tâm can.

 

Vị ngọt này có hơi quá đáng, nhưng lại xua tan đi cái lạnh lẽo ban nãy.

 

Ngay sau đó, cậu nếm thấy một chút mùi khét.

 

Trong lòng Kinh Trập đột nhiên dâng lên một ý nghĩ không thể tin nổi, cậu ngẩn người một lát, lẩm bẩm nói: "... Bát cháo lạp bát này, là do huynh nấu sao?"

 

Đồ trong cung làm, hay đồ bên ngoài bán, sao có thể có mùi khét được?

 

Dung Cửu lạnh nhạt rủ mắt nhìn cậu: "Chẳng phải em vẫn luôn nhớ mong người nhà của em à?"

 

Người nhà, người thân, hương vị của gia đình.

 

Mặc dù hắn không hiểu sự theo đuổi của Kinh Trập đối với mối quan hệ này, nhưng nếu Kinh Trập thích thì cứ chiều theo vậy.

 

Hô hấp Kinh Trập hơi nghẹn lại, cúi đầu nhìn bát cháo lạp bát ngọt quá đà, mang theo mùi khét lẹt, ngay cả lưỡi cũng như bị đường làm cho tê dại... Nhất thời, dường như cổ họng cũng bị vô số mật ngọt lấp đầy, căn bản không thốt nên lời.

 

Người nhà... Lời này của Dung Cửu, là đang ám chỉ với cậu điều gì ư?

 

Cậu và, Dung Cửu sao?

 

Kinh Trập chậm rãi, do dự nói: "Dung Cửu, huynh có nguyện ý, trở thành người nhà của ta không?"

 

"Sẽ có gì khác biệt sao?" Dung Cửu nhíu mày, "Em biết đấy, ta sẽ không hiểu."

 

"Hoàn toàn, khác biệt. Tuy ta cũng không hiểu lắm," môi Kinh Trập run run, khẽ nói, "Nếu huynh muốn... chúng ta có thể cùng nhau, học."

Bình Luận (0)
Comment