Người nhà là cái thứ gì?
Nghe thì có vẻ hơi trúc trắc, nhưng để trở thành người nhà, quả thực không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Những đứa trẻ được sinh ra từ sự kết hợp của cha mẹ, vốn dĩ đã là một thể với cha mẹ chúng, đó chính là người nhà.
Nhưng người nhà, không phải lúc nào cũng mang trong mình tình yêu thương.
Bất kể là Dung Cửu, hay gia đình của Tuệ Bình, đều đã chứng minh điều đó.
Trên đời này có người nguyện ý vì người nhà mà chết, không một lời oán thán; cũng có người hoàn toàn không để tâm đến người nhà, coi họ như công cụ trao đổi lợi ích, thậm chí là kẻ thù muốn trừ khử cho nhanh.
Kinh Trập nói cậu không hiểu, là thực sự không hiểu lắm.
Nhưng cậu nhớ những hơi ấm ấy, là thứ sau mỗi lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, vẫn còn sưởi ấm cậu từng chút một, khiến cậu tỉnh lại cũng không kìm được nụ cười. Vậy thì sự chung sống như thế, hẳn phải là một mái nhà tự nhiên và hòa thuận nhất.
Kinh Trập nắm lấy ngón tay Dung Cửu, làn da trắng lạnh dưới sự v**t v* của cậu, cuối cùng cũng ửng lên chút sắc hồng.
Rõ ràng chuyện này, nói ra chẳng có gì đáng xấu hổ, nhưng Dung Cửu phát hiện, ngón tay Kinh Trập đang run rẩy trong vô thức.
Đầu ngón tay dừng lại trên mu bàn tay Dung Cửu, xúc cảm mềm mịn ấy khiến Dung Cửu khẽ nheo mắt.
Hắn ghé sát lại, l**m nhẹ khóe mắt Kinh Trập, khiến cậu giật nảy mình.
"Huynh, làm cái gì vậy?"
"Người nhà, cũng có thể làm những chuyện như thế này?" Dung Cửu trở tay siết lấy ngón tay Kinh Trập, đan vào kẽ ngón tay cậu, mập mờ v**t v*, "Cũng có thể, da thịt thân mật, khiến em trở nên nhớp nháp dính dấp?"
Kinh Trập xấu hổ muốn bịt miệng hắn lại, "Huynh nói bậy bạ gì đó... Chúng ta, thì, người nhà... phu thê cũng là, người nhà, làm chuyện như thế, cũng là..." Cậu nói năng ấp úng.
Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, lại bị những lời mập mờ của Dung Cửu biến thành hạ lưu như vậy.
Đâu phải tất cả người nhà đều có quan hệ huyết thống, phu thê một thể, trở thành người nhà, vậy thì có những tiếp xúc thân mật... âu cũng là, chuyện đương nhiên.
"Vậy chúng ta có thể làm phu thê."
Dung Cửu quả quyết nói.
Kinh Trập im lặng trong giây lát: "Chúng ta, đều là nam tử."
"Vậy thì phu phu." Dung Cửu thuận miệng đổi lời, "Chẳng có gì khác biệt."
Khác biệt lớn lắm đấy!
Lần này Kinh Trập không chỉ run tay, mà cả người cũng run rẩy. Cậu rất muốn vớ lấy cái gì đó che mặt mình lại, không xong rồi, Dung Cửu sao đột nhiên lại...
Mặt Kinh Trập đỏ bừng, ánh mắt không biết đặt vào đâu, cuối cùng chỉ đành lúng túng dừng lại ở ngực Dung Cửu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"... Đừng có nói xa xôi, chúng ta vừa nói, người nhà gì đó... hẳn là, không khác gì những chuyện chúng ta đã làm trước đây..."
"Có khác biệt." Dung Cửu bất chợt nói.
Hả?
Kinh Trập ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vừa rồi còn nói mình không hiểu gì, "Khác biệt gì?"
Dung Cửu: "Người nhà, chẳng phải nên sống cùng một chỗ à?"
Kinh Trập căng thẳng l**m môi, hình như đúng là như vậy thật. Người nhà người nhà, chắc chắn phải có nhà trước, có nơi ở, sống cùng nhau, mới có thể trở thành người nhà.
Chắc là vậy nhỉ?
Kinh Trập cũng không hiểu lắm, "Đúng vậy, chắc thế?"
"Vậy em, sao không sống cùng một chỗ với ta?"
... Hả?
Mặc dù trước khi Dung Cửu mở miệng, Kinh Trập đã đoán được hắn muốn nói gì, nhưng khi hắn thực sự nói ra, cậu vẫn cảm thấy rất muốn tìm cái lỗ nẻ để chui xuống.
Không phải vì xấu hổ, mà vì một thứ tình cảm quá đỗi tràn trề đang lấp đầy lồng ngực cậu, quá đầy, quá khó chịu, đến mức như có thứ gì đó muốn trào ra khỏi khóe mắt.
Kinh Trập rất muốn ôm lấy tim mình, nghe xem nó rốt cuộc đang đập thế nào, nhưng lại không muốn rút tay ra, chỉ muốn dán sát vào Dung Cửu hơn chút nữa.
Môi cậu run rẩy, lúc này mới nhỏ giọng nặn ra một câu: "Ta cũng muốn, sống cùng một chỗ với huynh."
Dung Cửu rất dính người.
Là kiểu đàn ông nhìn có vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng chỉ cần họ ở bên nhau, ánh mắt hắn lúc nào cũng dõi theo Kinh Trập.
Mặc dù hắn ít nói, nhưng Kinh Trập biết người đàn ông này luôn chăm chú nhìn cậu.
Như thể việc gặp nhau vài ngày một lần này vẫn là chưa đủ.
Nhưng bất kể là Kinh Trập hay Dung Cửu, đều có công việc riêng phải làm, chắc chắn không thể tùy tiện làm bậy.
Nếu mỗi ngày sau khi tan làm họ đều có thể sống cùng một chỗ, hẳn là có thể bù đắp những khoảng trống này.
Kinh Trập nghĩ như vậy, tự nhiên, lời nói ra, cũng là như vậy.
Khoảnh khắc lời vừa dứt, Kinh Trập nhìn thấy mắt Dung Cửu sáng lên, một ngọn lửa vô cùng rực rỡ được thắp lên trong đồng tử đen láy.
Dung Cửu vừa định nói gì đó, Kinh Trập đã vội vàng bịt miệng hắn lại, mặt đỏ bừng nói: "Nhưng nghĩ là một chuyện, làm là một chuyện, chuyện này căn bản không thể nào."
Lưỡi Dung Cửu l**m qua lòng bàn tay Kinh Trập, cảm giác ươn ướt khiến tay Kinh Trập run lên một cái, "Lưu manh."
c** nh* giọng than vãn.
Dung Cửu nắm lấy tay Kinh Trập, "Chỉ cần em muốn, luôn có khả năng."
Hắn dường như lúc nào cũng nói như vậy.
Kinh Trập nghĩ.
Trong lòng Dung Cửu, chuyện trên đời này dường như không có gì là không thể làm. Hắn tùy ý làm bậy, là vì hắn có tư cách như vậy, cũng có năng lực như vậy.
Kinh Trập thích sự tự tin đó.
Ở bên cạnh Dung Cửu, dường như chính cậu cũng trở nên ngày càng tự tin hơn, nhìn lại quá khứ, cái bản thân co ro rúm ró trong Bắc phòng kia dường như đã là chuyện của kiếp trước.
Nhưng mà, vẫn không được.
Đây là hoàng cung.
Mối quan hệ của họ vốn dĩ đã là không nên, Dung Cửu hiện tại đã đủ phóng túng rồi, nếu còn tiến thêm một bước...
Một thị vệ, và một thái giám, cho dù có ngàn vạn lý do, cũng không thể nào thực sự sống chung một chỗ.
Dung Cửu lạnh nhạt nói: "Em không muốn, vậy thì thôi."
Kinh Trập bĩu môi, là cậu không muốn sao?
"Dù sao chỉ cần ta muốn, đêm nào ta cũng sẽ đến gặp em."
... Thôi được rồi.
Huynh thân thủ lợi hại, huynh phi phàm xuất chúng.
Kinh Trập thầm oán thầm trong lòng, vừa định nói chuyện thì đột nhiên dừng lại, nắm lấy tay phải của Dung Cửu.
Bàn tay to lớn dày rộng này bị Kinh Trập lật qua lật lại xem xét, cuối cùng nhẹ nhàng lau qua vị trí hổ khẩu, quả nhiên lau ra được một chút vết tích.
Ánh mắt Kinh Trập trở nên sắc bén, lại chà xát thêm vài cái, thế là vết cắn ở hổ khẩu lộ ra rõ mồn một.
"Huynh, tại sao?"
Vết tích ở hổ khẩu trông có vẻ đã mờ đi chút ít, nhưng chắc chắn là do tự mình cắn. Sâu như vậy, tàn nhẫn như vậy, Dung Cửu đã tạo ra vết thương này từ lúc nào?
Lần trước xử lý Mẫn Điệu ở Lâm Uyển, cậu không hề nhìn thấy... là không nhìn thấy, hay là lúc đó Dung Cửu cũng đã bôi phấn che đi?
Dung Cửu nhàn nhạt nói: "Tự cắn."
Nếu không phải bây giờ bọn họ đang ngồi bên mép giường, Kinh Trập đã muốn đá vào bắp chân Dung Cửu rồi, có phải tự cắn hay không chẳng lẽ cậu còn không nhìn ra sao?
Kinh Trập: "... Là lần trước, cái lần huynh vội vã trở về ấy?"
"Ừ."
Dung Cửu thành thật trả lời.
Giọng Kinh Trập trở nên nhẹ hơn một chút: "Những chuyện đó, khiến huynh đau khổ đến vậy sao?"
Dung Cửu cụp mắt, đuôi lông mày lạnh lẽo mang theo cái lạnh thấu xương: "Nếu em khó chịu, mới khiến ta đau khổ."
Kinh Trập không thể tưởng tượng nổi quá khứ của Dung Cửu tồi tệ đến mức nào, bởi vì hắn chưa bao giờ nhắc tới, bởi vì ngay cả ý nghĩa của gia đình hắn cũng không thể hiểu được.
Không phải không thích, không phải không để ý, mà là hoàn toàn không hiểu.
Hắn không hiểu, tại sao Kinh Trập lại để ý.
Cho nên đôi khi Kinh Trập tức giận vì những suy nghĩ điên rồ của Dung Cửu, giận thì giận, nhưng rất ít khi thực sự vì chuyện đó mà cãi nhau to với hắn.
Dù sao thì, đó cũng là đàn gảy tai trâu.
Chi bằng để Dung Cửu biết những việc cậu không thể chấp nhận, vậy thì Dung Cửu... sẽ không làm.
Dung Cửu thấy Kinh Trập không nói gì, bèn đưa tay sờ sờ một bên mặt cậu. Mặc dù hắn không hay nói ra, nhưng Kinh Trập biết người đàn ông này luôn thích những đụng chạm công khai hoặc lén lút như vậy.
Mọi lúc mọi nơi, hoặc là ngón tay, hoặc là khuôn mặt, những ngón tay lạnh lẽo ấy luôn tự tìm cho mình một vị trí thích hợp.
"Kinh Trập, bất cứ thứ gì cướp đi ánh mắt của em, dù là người hay vật, đều sẽ khiến ta ghen tị." Lời nói lạnh lẽo của Dung Cửu như mang theo sự cuồng nhiệt nóng bỏng, "Hủy hoại chúng, để em chỉ có thể nhìn ta, đó luôn là điều ta mong muốn."
Hắn nói những lời tàn khốc, máu lạnh, nhưng lại dịu dàng v**t v* khuôn mặt Kinh Trập.
"Bất kể em nói gì, làm gì, đây đều là d*c v*ng khó lòng diệt trừ, cho nên em không cần để tâm."
Đây là bản tính của hắn.
Đây là sự xấu xa của hắn.
Là d*c v*ng chiếm đoạt bẩm sinh.
Không thể thay đổi, cho nên Kinh Trập, căn bản cũng không cần để ý.
... Sao có thể không để ý chứ?
Lông mi Kinh Trập khẽ run vài cái, thở dài một hơi thật dài: "Cho nên, mới phải học, không phải sao?"
Cậu ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.
"Chúng ta cùng nhau học, để huynh biết, đó có ý nghĩa gì, là cảm giác gì, biết đâu có một ngày..."
Dung Cửu cũng sẽ thực sự chấp nhận những điều này, biết được hơi ấm này.
Người đàn ông nhìn Kinh Trập ngây thơ, mềm mại, cho dù d*c v*ng xấu xa có chồm tới trước mặt, chảy tràn dưới chân, cậu vẫn có thể vớt lấy một nắm ánh sáng vụn vặt trong bóng tối dày đặc, rồi cười híp mắt dâng đến trước mặt hắn.
Có lẽ một ngày nào đó hắn thực sự sẽ hiểu.
Nhưng người có thể cho hắn những điều này, duy chỉ có Kinh Trập.
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua cằm Kinh Trập, bỗng nhiên cũng dừng lại.
Kinh Trập nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu sao có cảm giác nguy cơ khó tả.
Nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ, nguy cơ ở đâu ra?
Ngón tay cái dùng sức chà xát góc cằm, cơn đau nhói kỳ lạ khiến Kinh Trập trố mắt.
Nguy cơ.
Đúng là đại nguy cơ!
Sao Kinh Trập lại quên mất, trước khi ngủ cậu đã tự cạo sạch lông tơ cho mình nhỉ?
Sau khi cạo xong để lại vết xước, vị trí đó quả thực khó xử, Kinh Trập sợ người khác nghĩ nhiều, cho nên...
Cậu cũng bôi phấn.
Sắc mặt Dung Cửu, theo vết thương bị chà ra kia, trở nên càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị. Vốn dĩ đã chẳng có mấy biểu cảm, lần này thì hay rồi, trực tiếp biến thành tảng băng trôi.
"Làm sao mà bị thế này?"
Dung Cửu âm trầm hỏi.
Kinh Trập: "... Ta tự mình, cạo rách đấy."
Cậu không có chút khí thế nào, lí nhí đáp.
Không đúng, tại sao cậu phải khép nép như vậy?
Vết thương Dung Cửu tự cắn mình chẳng phải còn nghiêm trọng hơn cậu gấp mười lần sao? Hơn nữa hắn cũng lén lút bôi phấn mà!
Kinh Trập lập tức hùng hồn: "Là thuốc huynh bảo Tông đại nhân kê cho ta, điều dưỡng cơ thể xong, tiện thể ngay cả râu của ta cũng có cơ hội đâm chồi nảy lộc."
Vậy thì chắc chắn là phải cạo rồi.
Lý do của Kinh Trập vô cùng chính đáng, nhưng Dung Cửu trông vẫn có vẻ không vui lắm.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vết thương, như thể đó là tội ác tày trời gì, lôi đống lọ ngọc đựng thuốc ra, khăng khăng bôi thuốc lên vết xước nhỏ xíu đó nghiêm trọng như thật.
Kinh Trập bị hắn bôi thuốc đến mức đầu ngửa ra sau, "Đây không phải chuyện tốt sao? Chứng tỏ thuốc của Tông đại nhân có tác dụng."
Thuốc hàn tính trước kia đã kìm hãm cơ thể Kinh Trập, bây giờ như thế này chẳng qua là đang điều chỉnh lại từng chút một.
Trước đây Kinh Trập ít lông tóc, tóc cũng hơi vàng và khô, bây giờ mái tóc đen bóng mượt mà này, thỉnh thoảng cậu tự sờ cũng thấy vui lắm.
Có điều, so với sờ tóc mình, Kinh Trập vẫn thích lén sờ tóc Dung Cửu hơn.
Cũng chẳng biết là sở thích kỳ quặc gì, cứ không chịu sờ quang minh chính đại, mà phải lén lút sờ vài cái khi người đàn ông không để ý, rồi lộ ra vẻ mặt rất thỏa mãn.
Dung Cửu không hiểu, nhưng Dung Cửu luôn bao dung.
Tuy nhiên Dung Cửu hôm nay, vừa không bao dung, cũng chẳng rộng lượng, thậm chí còn có chút nhỏ mọn.
"Không được bị thương." Dung Cửu lạnh lùng nói, "Còn tự làm mình bị thương nữa, ta sẽ cạo sạch lông ở dưới của em."
Kinh Trập rợn tóc gáy, theo bản năng kẹp chặt chân.
Cả khuôn mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ, ngay cả khóe mắt cũng nhuốm màu đỏ ửng, run rẩy suýt ngã xuống mép giường.
"Huynh, ta, sao huynh có thể..."
Hạ lưu!
Vô sỉ!
d*m t*c!
Sao lại có người nhớ thương cái chỗ đó chứ???
Kinh Trập lông tóc thưa thớt, đương nhiên là, cũng bao gồm cả ruộng nấm.
Có tí tẹo lông như thế mà cũng bị người ta nhớ thương.
Dung Cửu có khuôn mặt đẹp như vậy, tại sao lại luôn nói ra những lời vô sỉ thế này chứ!
Kinh Trập thực sự rất muốn ôm chăn hét thảm thiết a a a trên giường.
Nhưng cậu không thể, cũng không dám.
Thậm chí còn làm ra hành động vô cùng xấu hổ.
—— Cậu kéo tấm chăn đã gấp gọn lại, che ngang hông mình.
"Đừng nhìn nữa!"
Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi, "Huynh có thể đừng... cứ nhớ thương một mẫu ba sào đất này của ta được không."
Dung Cửu: "Không nhớ thương em thì nhớ thương cái gì?"
Kinh Trập: "Nhớ thương tiền đồ rộng lớn của huynh, nhớ thương đồng liêu của huynh, nhớ thương sự ban thưởng của bệ hạ, hoặc là..."
Dung Cửu: "Không có chút hứng thú nào."
Hắn ôm lấy Kinh Trập, lực không lớn nhưng lại kìm kẹp chặt chẽ, khó lòng thoát ra.
"Có thời gian thừa thãi đó, chi bằng nhìn em thêm vài lần."
Đáng lẽ Kinh Trập phải thấy rất ấm lòng.
Người nói lời này là Dung Cửu, là tình nhân của cậu, hắn để tâm đến Kinh Trập, có gì không tốt?
Nhưng Kinh Trập đã từng chứng kiến sự cố chấp của Dung Cửu, cũng từng thấy mặt điên cuồng của hắn, tự nhiên lờ mờ cảm thấy sự cuồng nhiệt chỉ dành riêng cho một người này có chỗ nào đó không ổn.
Giống như là, sinh ra vì cậu vậy.
Kinh Trập bị rung động tâm can, sắc mặt cũng có vài phần căng thẳng, cậu dựa vào vai Dung Cửu, nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, khẽ nói: "Huynh như vậy... không tốt."
"Thế nào là không tốt?"
"Nếu huynh chỉ để ý một người, nhìn thấy một người, cảm xúc của huynh chỉ bị người này làm dao động, vậy thì, chẳng phải hắn muốn làm gì huynh cũng được sao?"
Kinh Trập cố ý không nhắc đến bản thân, chỉ dùng "huynh", "người này" để thay thế.
Bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng Kinh Trập, lơ đãng nói: "Sai rồi, Kinh Trập. Nếu chỉ có em mới ảnh hưởng được đến ta, cũng đồng nghĩa với việc, ta không bị ngoại vật lay chuyển, ngoại trừ em ra, tất cả đều không cần để ý."
Tim Kinh Trập thắt lại đau đớn, điều này là sai.
Cậu biết rõ điều đó.
Vô cùng rõ ràng, cậu phải...
Làm cho Dung Cửu nhận ra điều này.
Đây cũng là một phần của việc "học".
Kinh Trập tựa trán vào vai Dung Cửu, hơi thở có chút dồn dập, nhưng trước lúc đó, hãy để cậu tham lam một chút.
... Dung Cửu sai rồi, không phải Kinh Trập không học được thói tham lam.
Bởi vì ngay lúc này đây, Kinh Trập lại cảm thấy vui sướng vì những lời lẽ cực đoan đó của Dung Cửu.
Thật là hết thuốc chữa.
...
Lạp Bát trôi qua, Kinh Trập tạm thời cai đường.
Cậu thực sự sợ hỏng răng.
Hôm đó, cậu miễn cưỡng ăn hết bát cháo lạp bát Dung Cửu nấu, nhưng rốt cuộc vẫn quá ngọt, tối trước khi ngủ, trong cổ họng dường như vẫn còn vương vấn mùi hương ngọt ngấy đó, nhất thời Kinh Trập nghe đến đường là biến sắc.
Lại một ngày nữa, Vân Khuê được trở về.
Thế Ân và Cốc Sinh đi đón cậu ta.
Vân Khuê tuy bị đánh nhưng không nghiêm trọng, thậm chí trên đường về còn tự đi bộ được một nửa quãng đường.
Tuy về đến nơi là nằm bẹp dí, nhưng tinh thần trông đặc biệt tốt.
Những điều này đều là Thế Ân sau khi trở về kể lại cho cậu nghe.
Kinh Trập lúc đó bận tối tăm mặt mũi, Liêu Giang và Tuệ Bình đều không dứt ra được, ngay cả người mới đến là Trần Mật cũng lập tức bị cuốn vào công việc bận rộn.
Kinh Trập quay cuồng suốt ba ngày mới tạm thời làm xong.
Đây là việc Chưởng ấn thái giám đột xuất giao thêm, Kinh Trập buộc phải tranh thủ làm cho xong mới có thời gian rảnh đi thăm Vân Khuê.
Kết quả, tên này người ngợm đã khỏe re rồi.
Quả đúng như lời bọn Thế Ân nói, cơ thể Vân Khuê cường tráng vô cùng, chút thương tích nhỏ đó chẳng nhằm nhò gì, đang nằm chán chường trên giường nhìn thấy Kinh Trập, Vân Khuê thậm chí còn nhảy phắt xuống đất.
"Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, làm ta đợi mòn mỏi."
Kinh Trập ngơ ngác bị cậu ta kéo ngồi xuống, nhìn dáng vẻ đi lại tự nhiên của cậu ta, không kìm được nói: "Vết thương này của ngươi đã khỏi rồi à?"
Vân Khuê sảng khoái nói: "Sớm đã khỏi gần hết rồi, là sư phụ không cho ta dậy, ta mới đành phải nằm mãi thế này."
Lần này Vân Khuê xảy ra chuyện, quả thực đã dọa Khương Kim Minh sợ chết khiếp, nhìn sư phụ mấy ngày nay già đi vài tuổi, Vân Khuê đành phải nhẫn nhịn nằm yên, tránh làm ông đau lòng thêm.
Kinh Trập: "Ông ấy ngay từ đầu đã phản đối chuyện này của ngươi, mà nay ngươi quả thực suýt nữa vì chuyện này mà gặp nạn, ông ấy đương nhiên sợ hãi rồi."
Vân Khuê gãi mặt: "Ta biết, ta chỉ là..."
Hầy, cậu ta thở dài.
"Sư phụ nói, người đã được ngươi đưa đi rồi?" Sau khi Khương Kim Minh mắng Vân Khuê một trận tơi bời, cuối cùng cũng kể cho Kinh Trập nghe rất nhiều chuyện, "Lần này nếu không có ngươi giúp đỡ, e là ta đã bỏ mạng ở trong đó rồi."
Kinh Trập đầu tiên nói cho Vân Khuê biết địa chỉ hiện tại, sau đó cau mày lạ lùng: "Chuyện này... vốn là lỗi của ta."
Đối mặt với Vân Khuê, Kinh Trập không nói rõ ràng như vậy, dù sao cậu ta vốn cũng không phải người trong cuộc.
Có điều, rốt cuộc cũng nhắc đến việc Mẫn Điệu muốn điều tra cái gì, mới dẫn đến chuyện của Vân Khuê lần này.
Vân Khuê nghe xong, sờ đầu mình: "Nhưng cuối cùng chẳng phải ngươi vẫn cứu ta ra rồi sao."
Cậu ta cười hì hì, như thể chẳng hề để bụng chuyện này.
Kinh Trập mím môi: "Chẳng phải ngươi nói ngươi suýt bỏ mạng ở trong đó sao?"
"Ấy dà, suýt, tức là chưa mà." Vân Khuê dửng dưng nói, "Chả trách vị nữ quan kia cứ thẩm vấn ta đi thẩm vấn lại mãi, hóa ra là vì quan hệ giữa ta và Trực Điện Giám à."
Cuối cùng, cậu ta còn than thở: "Tốt thật."
Kinh Trập nhướng mày: "Tốt ở chỗ nào?"
Vân Khuê: "Cả đời này ta đều là người của Trực Điện Giám, đi đến đâu người khác cũng cho là như vậy, đây chẳng phải chuyện tốt sao?"
Cảm giác quy thuộc của cậu ta đối với Trực Điện Giám mạnh mẽ hơn Kinh Trập nhiều.
Kinh Trập im lặng một lúc, khẽ nói: "Điều này cũng dễ gặp nguy hiểm."
Trong lúc nguy cấp, con người dễ dàng để lộ điểm yếu của mình nhất. Lần thăm dò này, không phải là không có chút thu hoạch nào.
Chẳng qua Mẫn Điệu đã chết, những chuyện này tạm thời bị đè xuống mà thôi.
Những lời Dung Cửu nói, Kinh Trập chưa hề quên.
Động đến Mẫn Điệu, Thọ Khang Cung chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, hiện tại án binh bất động chẳng qua là vì tính đặc thù của Mẫn Điệu.
Cho dù Thái hậu thực sự muốn làm gì, chắc chắn cũng sẽ đợi đến khi tin tức Mẫn Điệu bạo bệnh qua đời lộ ra thì mới có khả năng hành động.
...
Thọ Khang Cung, Mạn Như cẩn thận từng li từng tí bước vào.
Mấy thái giám quỳ gối bên ngoài cửa.
Gần đây tâm trạng Thái hậu luôn không tốt lắm, sau khi tin tức về cái chết của Mẫn Điệu truyền ra, Mạn Như vốn tưởng rằng lần này tâm tình Thái hậu nương nương sẽ càng thêm bạo ngược.
Nào ngờ, ngày biết tin, Thái hậu lại cười phá lên.
Mạn Như lờ mờ cảm thấy, Thái hậu đang chờ đợi kết quả này.
"Mạn Như, lại đây."
Thái hậu nhàn nhạt nói, úp cuốn sách đang xem dở xuống, "Đã tra ra chưa?"
Mạn Như cúi người: "Bẩm Thái hậu, tung tích những ngày đó của Mẫn Điệu đã tra ra hết thảy. Có điều, nàng ấy..."
Nàng ta do dự một lúc mới thấp giọng nói.
"Mẫn Điệu, dường như đã có đối tượng đối thực."
Chỉ là chưa tra ra được là ai.
Mẫn Điệu quá cẩn trọng.
Thái hậu nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, nhưng không phát tác: "Nói tiếp đi."
Mạn Như bèn kể lại từng đường đi nước bước của Mẫn Điệu trong thời gian này, đương nhiên có rất nhiều việc không rõ mục đích của Mẫn Điệu là gì, nhưng sự quan tâm đặc biệt của nàng ta đối với Trực Điện Giám thì đã rõ ràng.
Trực Điện Giám?
Thái hậu cụp mắt, không biết đang suy tính điều gì.
Sau khi Mạn Như nói xong, liền cúi thấp đầu, không dám phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Đi gọi Ban Hồng Lượng tới đây." Thái hậu bất chợt nói, "Sau đó, gần đây để mắt đến Trực Điện Giám một chút."
Bà ta thật sự muốn biết, nguyên do Mẫn Điệu để mắt đến Trực Điện Giám, có giống như suy đoán của bà ta hay không?
...
Gió tuyết mịt mù, vào những ngày đông như thế này, đáng lẽ là thời điểm thích hợp nhất để ẩn mình không ra ngoài, nhưng Thụy Vương lại đích thân dẫn một đội quân rời đi. Để tránh sự chú ý của Bình Vương, hắn ta còn nhọc lòng đi đường vòng một đoạn, hết sức lặng lẽ.
Đoàn người tùy tùng không tính là nhiều, nhưng đều là tinh nhuệ.
Suốt dọc đường đi, ai nấy đều trầm mặc.
Mãi đến hôm nay, họ dừng chân tại một nơi, tận dụng nguyên liệu tại chỗ, một nhóm người dẫn đội đi săn bắn, nhóm còn lại ở lại doanh trại thu dọn.
A Tinh mặt không cảm xúc dẫn đội tuần tra, thấy Hoàng Phúc có ý định tìm mình, liền quay người đi vào một lều trướng.
Thụy Vương và Trần Tuyên Danh đang ở trong lều, thoạt đầu giật mình, sau đó thấy người đến là A Tinh, lại thấy gã quỳ ngồi xuống ngay cửa lều, rồi rút từ trong ngực ra hai cục giấy nhét vào tai, nhắm mắt dưỡng thần, nhất thời bật cười.
Trần Tuyên Danh nhìn A Tinh mặt lạnh tanh, cười nói: "Thụy Vương, vị tiểu lang quân Hoàng Phúc này nếu cứ tiếp tục bám theo A Tinh, có ngày sẽ ép A Tinh phát điên mất."
Vừa thấy gã bước vào là biết ngay lý do rồi.
A Tinh là một người có chút lạnh lùng, năm xưa gã có thể tàn sát cả một sơn trại, mà nay, gã ở bên cạnh Thụy Vương, vị Vương gia này cũng không hoàn toàn tin tưởng gã.
Tuy nhiên, Trần Tuyên Danh đã từng âm thầm tìm hiểu nguyên nhân A Tinh làm như vậy.
"Cả sơn trại trên dưới, không một ai trong sạch." Câu trả lời của A Tinh khi đó, Trần Tuyên Danh đến giờ vẫn còn nhớ.
"Bao gồm cả ngươi?"
"Bao gồm cả ta." A Tinh lạnh lùng đáp, "Ta cũng đáng chết."
Sát ý sắc bén trong câu nói ấy khiến người ta không khỏi động lòng.
A Tinh phản bội Đại đương gia, vốn dĩ khiến người ta cảm thấy không ổn, nhưng khi gã nói như vậy, Trần Tuyên Danh lại cảm thấy những việc gã làm chẳng có gì không thỏa đáng.
Nhìn thì lạnh lùng, nhưng lại là người có tình có nghĩa.
Trong phủ Đoan Vương, số người thích gã thực ra không ít. Gã trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất hễ giúp được là giúp.
"Hoàng Phúc luôn tơ tưởng đến thân thủ của hắn." Thụy Vương bất lực thở dài, "Nhưng dưới trướng bổn vương, người lợi hại hơn A Tinh cũng không phải không có."
Tại sao tên Hoàng Phúc này cứ bám riết lấy A Tinh không buông thế nhỉ?
Trần Tuyên Danh trầm ngâm một lát, cười nói: "Có lẽ là vì, năm xưa chính A Tinh dẫn đội đi cứu cậu ấy, nên mới nảy sinh tâm lý gà con bám mẹ chăng."
Thời gian này, A Tinh không hề tỏ ra ôn hòa với Hoàng Phúc, kết quả Hoàng Phúc trước kia làm việc bữa đực bữa cái, nay lại cứ chạy theo đuôi A Tinh, ép cho kẻ lạnh lùng này hễ thấy Thụy Vương trong tầm mắt là lập tức trốn ngay đến bên cạnh hắn.
Dù sao thì Hoàng Phúc kính sợ Thụy Vương, không dám làm càn trước mặt hắn.
Thụy Vương và Trần Tuyên Danh tán gẫu vài câu về Hoàng Phúc, rất nhanh đã gác lại chủ đề này, chuyển sang chuyện họ đang bàn dở trước khi A Tinh bước vào.
Mấy hôm trước, Thái hậu thông qua một số thủ đoạn gửi đến một mật thư, Thụy Vương xem xong thất kinh, triệu tập các mưu sĩ bàn bạc.
Điều kỳ lạ là lần này Thụy Vương chỉ triệu tập vài người thân tín nhất, ngay cả những người như A Tinh cũng không có tư cách tham gia. Cũng không biết Thụy Vương đã đi đến kết luận gì, cuối cùng lại dẫn người đội tuyết rời khỏi đất phong.
Một mạch phi ngựa đến đây, đã nằm ngoài đích đến của Thụy Vương.
Ngón tay Trần Tuyên Danh chỉ vào bản đồ, trầm giọng nói: "Đến đây là được rồi, không thể đi tiếp về phía trước nữa."
Đi tiếp nữa sẽ dễ đánh động Ngũ quân.
Những binh lính nằm chắc trong tay Cảnh Nguyên Đế này, có thể nói thiện chiến vô cùng.
Thụy Vương gật đầu, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần nghiêm túc.
Ngoài cửa, một phó tướng vén rèm bước vào, ánh mắt lướt qua người A Tinh, quỳ xuống trước mặt Thụy Vương.
"Vương gia, mọi thứ đã theo đúng phân phó của ngài."
Thụy Vương chậm rãi gật đầu, nâng chén rượu lên.
Ánh mắt A Tinh tự nhiên lướt qua phó tướng, rồi dừng lại trên người Trần Tuyên Danh và Thụy Vương.
Khi Trần Tuyên Danh phát hiện ra, còn mỉm cười với A Tinh.
Thế là, A Tinh cũng im lặng gật đầu đáp lại, rồi cúi đầu xuống.
Gã siết chặt thanh đao bên hông.
...
Càng gần cuối năm, lòng người càng dễ buông lỏng. Trong các con ngõ lớn nhỏ, sắc đỏ rực rỡ muôn màu đã tô điểm lên góc tường mái hiên, không khí Tết nồng đậm khiến nhiều người nóng lòng muốn được nghỉ ngơi.
Mao Tử Thế cưỡi ngựa, đi qua khu chợ náo nhiệt.
Hắn vừa từ ngoài kinh thành trở về, con ngựa dưới thân mệt lử, bản thân hắn cũng vậy, cứ mặc kệ con ngựa theo hướng quen thuộc mà đi, dù sao tốc độ cũng không nhanh, bá tánh trên đường nhìn thấy tự nhiên sẽ tránh ra.
"Tránh ra!"
Một giọng nữ chói tai vang lên từ phía sau, tiếp đó là vài tiếng kinh hô.
Mao Tử Thế có thể cảm nhận được tiếng roi quất vào không khí chói tai.
Thân người hắn tự nhiên cúi rạp về phía trước, tránh đi ngọn roi quất tới, sau đó lanh lẹ xoay người trên lưng ngựa, nhìn rõ người tấn công mình phía sau, hóa ra là một tiểu cô nương mặc áo đỏ.
Mao Tử Thế hơi nheo mắt: "Nguyên quận chúa."
Thiếu nữ áo đỏ thấy người này một lời nói toạc thân phận của mình, liếc qua bộ y phục tồi tàn của hắn, lạnh lùng nói: "Đã biết thân phận của bổn quận chúa, còn không mau tránh đường." Hách Liên Nguyên đang rất bực bội.
Nàng ta không phải ngay từ đầu đã vội vàng như vậy, chỉ là đúng lúc khu chợ này người qua kẻ lại tấp nập, cưỡi ngựa vốn dĩ đã không tiện.
Hách Liên Nguyên rất muốn phóng ngựa chạy nhanh, nhưng nàng ta không dám.
Lần trước suýt nữa xảy ra chuyện, sau đó nàng ta bị tổ phụ gọi đến mắng cho một trận tơi bời, phụ mẫu cũng cấm túc nàng ta suốt, tính ra cũng phải mấy tháng trời.
Khó khăn lắm mới được ra ngoài, nếu lại gây ra chuyện gì, e là sẽ bị cấm túc thêm nửa năm nữa mất?
Hách Liên Nguyên đành phải cố nén cơn giận, không dám làm càn.
Chỉ là tên trước mắt này thực sự đáng ghét!
Phía sau rõ ràng đã có tiếng vó ngựa thúc giục, vậy mà hắn cứ như điếc không nghe thấy, nhường cũng không chịu nhường, cứ để mặc con ngựa già lững thững đi, chắn hết đường của bọn họ.
Thiếu nữ áo đỏ này nhịn rồi lại nhịn, đáng tiếc tính khí vốn đã không tốt, làm sao nhịn thêm được nữa, lúc nóng nảy tự nhiên phát tác.
Mao Tử Thế cười hì hì: "Đường này đâu phải do tiểu quận chúa mở, ta thích đi thế nào thì đi thế ấy, tiểu quận chúa nếu có bản lĩnh thì đánh ta ngã ngựa xem."
Thiếu nữ áo đỏ nghe Mao Tử Thế nói vậy, trong đôi mắt đen như bùng lên ngọn lửa, rút roi ra định đánh tiếp, nhưng cổ tay đột ngột bị người bên cạnh giữ lại.
Tì nữ thân cận của Hách Liên Nguyên vội vàng nói: "Quận chúa, quận chúa, vạn lần không thể, vị này là Mao Tử Thế, Mao đại nhân!" Nàng ta cuối cùng cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc này là từ đâu, đây chẳng phải là vị tiểu đại nhân phóng khoáng không kiềm chế đó sao?
Sắc mặt Hách Liên Nguyên hơi đổi, ngón tay đang định cử động nắm chặt lấy roi da, vậy mà lại không quất ra được.
Mao Tử Thế cũng nghe thấy tiếng tì nữ kia, chán nản nhún vai.
Xem ra là hết trò vui rồi.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn thiếu nữ áo đỏ, xoay người nắm lấy dây cương, thúc vào bụng ngựa, con ngựa già cũng bắt đầu chạy nước kiệu.
Hách Liên Nguyên suýt chút nữa giật đứt dây cương trong tay: "Ngươi thấy chưa? Hắn lại dám cười nhạo ta?"
Ánh mắt hờ hững đó, không phải đang châm chọc nàng ta thì là gì!
Tì nữ thân cận vội vàng nói: "Quận chúa, quận chúa, đừng chấp nhặt kẻ vô lý này, người lần này xuất phủ là có việc chính mà."
Vừa nghĩ đến việc chính, Hách Liên Nguyên mới miễn cưỡng nén cơn giận trong lòng, giật dây cương phi nhanh trên đường.
Nàng ta đóng cửa không ra ngoài một thời gian, sai người đi nghe ngóng mới phát hiện trong lời đồn của các quý nữ kinh thành, nàng ta đã biến thành kẻ yếu đuối dễ bị dọa sợ, điều này bảo nàng ta làm sao chịu nổi?
"Quận chúa, quận chúa, người chậm một chút!"
Tiếng tì nữ bị nàng ta bỏ lại sau đầu, Hách Liên Nguyên một mạch chạy đến bên ngoài phủ Trấn Bắc Hầu mới thở phào một hơi dài.
Yến tiệc hôm nay, nàng ta nhất định phải rửa sạch nỗi nhục trước kia.
Tỳ nữ đi theo khó khăn lắm mới đuổi kịp, vừa nhìn thấy bên ngoài phủ Trấn Bắc Hầu đang đỗ chiếc xe ngựa quen thuộc, nhất thời nín thở.
"Tiểu quận chúa, tiểu quận chúa..."
Nàng ta gọi liên hồi, Hách Liên Nguyên bực bội quay đầu lại: "Ngươi la lối om sòm cái gì?"
Tì nữ thân cận run rẩy chỉ tay, "Người nhìn kìa."
Thiếu nữ áo đỏ nhìn theo tay tì nữ, lập tức cứng đờ người, ơ... đây không phải là, tổ phụ sao?
Vừa rồi nàng ta phi ngựa như điên, chẳng phải đã bị tổ phụ nhìn thấy hết rồi sao?
Mao Tử Thế đi ngược đường với Hách Liên Nguyên, cuối cùng cưỡi ngựa về đến phủ đệ nhà mình.
Nơi ở của Mao Tử Thế nằm ngay gần nhà họ Trầm.
Là một căn nhà ba gian giản dị.
Khi xuống ngựa, người gác cổng thì thầm gì đó vào tai hắn, Mao Tử Thế tùy ý gật đầu, bước lên bậc thềm.
Vu quản sự đang đợi trong nhà.
"Ngài làm tiểu nhân đợi mòn mỏi, nếu không về nữa là lỡ giờ đấy."
Mao Tử Thế: "Ta không về, chẳng lẽ ngươi không biết phải làm thế nào?"
Vu quản sự cười hì hì đáp: "Vẫn phải xem ý ngài chứ, nếu không, trong lòng bất an lắm."
Mao Tử Thế lườm nguýt một cái, hắn chẳng tin nửa lời của tên này, rõ ràng là đang đợi hắn về để gánh tội thay.
"Những người từng tiếp xúc với Lưu Hạo Minh đều đã bị giám sát, không sót một ai." Vu quản sự nghiêm mặt lại, "Một người trong số đó, hôm nay đã xuất hiện tại Trấn Bắc Hầu phủ."
Mao Tử Thế lơ đãng nghịch chiếc roi ngắn trong tay: "Nên làm thế nào, trong lòng ngươi tự rõ." Đáy mắt chợt ngước lên ánh lên vẻ lạnh lẽo rợn người.
Đi theo bên cạnh Cảnh Nguyên Đế lâu như vậy, thứ Mao Tử Thế có đâu chỉ là vẻ mặt cười cợt hiền lành này.
Người nhà họ Lưu dù có chết hết Mao Tử Thế cũng chẳng bận tâm, nhưng Trầm Tử Khôn vì chuyện này mà tổn hao tâm sức, điều này đã chọc giận hắn.
Trầm thúc của hắn là người tốt, nhưng hắn, lại chẳng phải thứ tốt lành gì.
Dù sao thì, vị Hoàng đế bệ hạ kia vốn cũng đã ngầm cho phép Mao Tử Thế ra tay.
Cảnh Nguyên Đế nhìn thì có vẻ không để tâm, nhưng bao nhiêu năm nay, Trầm Tử Khôn có thể dùng thân phận trực thần tiếp tục tồn tại nơi triều dã, nếu không có sự che chở của Hoàng đế, sao có thể bình ổn như vậy?
"Tra, ta muốn xem thử, rốt cuộc là kẻ nào muốn khuấy đục vũng nước kinh thành này!"
...
Choang ——
Ấm trà rơi xuống đất, nước bắn tung tóe khắp sàn.
Kinh Trập giật mình ngẩng đầu lên, thấy Tuệ Bình đang quỳ xuống định dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn, vội vàng đứng dậy.
"Đừng dùng tay nhặt, cẩn thận bị thương."
Kinh Trập đẩy cậu ta đi lấy chổi, dọn dẹp sạch sẽ nước nôi vương vãi trên đất.
Liêu Giang cười nói: "Tuệ Bình, ngươi làm sao thế, đây là cái thứ ba ngươi làm vỡ trong mấy ngày nay rồi đấy."
Dù Kinh Trập là Chưởng tư, nhưng cũng không thể cứ hao tổn mãi thế này được.
Tuệ Bình vẻ mặt đầy áy náy, xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Kinh Trập lại chẳng mấy bận tâm, dọn dẹp xong xuôi, ngược lại còn bảo Tuệ Bình đi nghỉ ngơi.
Đợi Tuệ Bình đi khỏi, Trần Mật mới mở miệng, nhàn nhạt nói: "Chưởng tư, ngài khoan dung như vậy dễ khiến người ta được đằng chân lân đằng đầu."
Tuệ Bình làm vỡ cái đầu tiên còn dễ nói, nhưng hết cái này đến cái khác, những cái còn lại phải bù vào, đều là Kinh Trập tự bỏ tiền túi ra, nếu không lấy đâu ra định mức mà cứ bù đắp mãi được.
Ngay cả các cung phi cũng không có đạo lý này.
Kinh Trập: "Là chuyện gia đình cậu ấy xảy ra chút vấn đề."
Hồ Lập vẫn luôn giúp Tuệ Bình điều tra chuyện gia đình, lần trước được Kinh Trập nhắc nhở, Trịnh Hồng sau khi trở về đã báo cho Hồ Lập chuyện này, kết quả vừa tra xét, quả nhiên có chuyện.
Người chồng mà muội muội Tuệ Bình gả cho, quả thực có chút khuynh hướng bạo lực.
Nghe nói nửa tháng trước, nàng vì không chịu nổi đã bỏ trốn, kết quả bây giờ nhà chồng náo loạn đến tận nhà mẹ đẻ, hai nhà đang giằng co việc này, căn bản không ai đi tìm muội muội Tuệ Bình.
Đối với Tuệ Bình mà nói, biết được tin này tự nhiên khó mà chấp nhận, mấy ngày nay tinh thần đều hoảng loạn.
Thấy cậu ta liên tiếp hai ngày đều như vậy, Kinh Trập dứt khoát cho cậu ta nghỉ ngơi cho khỏe, đợi tâm trạng bình ổn lại rồi hãy làm việc.
Liêu Giang cũng nói: "Tính ngươi tốt quá, dễ khiến bọn ta trèo lên đầu lên cổ."
Kinh Trập sờ sờ mũi mình, lầm bầm: "Mũi ta cũng đâu có cao, ai mà trèo được chứ?"
Cậu không có yêu cầu gì đối với cấp dưới của mình, chỉ cần hoàn thành công việc đúng thời hạn, dù làm xong rồi về sớm cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Chỉ cần báo với cậu một tiếng là được.
Thêm vào đó, Tạp Vụ Tư này vốn thiếu người, người muốn xin chuyển tới cũng không ít.
Kinh Trập vừa rồi chính là đang sàng lọc.
"Hai người các ngươi thật sự không định tranh chức Chưởng tư à?" Kinh Trập nói, "Vương Kiến hình như đã tham gia rồi."
Liêu Giang dửng dưng nhún vai: "Ta có đi cũng bị loại thôi, không lãng phí thời gian làm gì."
Trần Mật: "Không cần thiết."
Hai người này, người này còn dứt khoát hơn người kia.
Kinh Trập bất lực nhún vai, dù sao kết quả nhanh nhất cũng phải đến mùa xuân sang năm mới biết, nếu họ muốn đi thì vẫn còn kịp.
"Liêu Giang, Trần Mật, nếu có một ngày các ngươi có thể xuất cung, các ngươi có muốn về nhà không?"
Câu hỏi đột ngột của Kinh Trập khiến hai người sững sờ.
Liêu Giang nói: "Chắc là sẽ về thôi, ta muốn xem các đệ đệ muội muội thế nào, có cháu trai cháu gái cho ta chơi không, xem cha mẹ còn sống không, ai mà không muốn về nhà chứ?"
Trần Mật: "Ta không muốn về."
Vẻ mặt cậu ta hờ hững.
"Bọn họ bán ta đi không phải vì nhà thiếu tiền, mà là vì ta không đủ nghe lời." Cậu ta giơ tay, đặt bút viết xuống giấy trắng, "Bọn họ không phải người nhà của ta, đó cũng không phải nhà của ta."
Không phải cứ máu mủ ruột rà thì nhất định là người nhà.
Cùng lắm chỉ có thể gọi là người thân.
Liêu Giang: "Ngươi rảnh rỗi quá nhỉ, hỏi cái này làm gì?"
Kinh Trập chậm rãi nói: "Chỉ là Tết sắp đến rồi, có hơi nhớ nhà. Cộng thêm chuyện của Tuệ Bình, nên ta cũng muốn biết, rốt cuộc thế nào mới được coi là nhà?"
Cậu lại nói:
"Nếu nơi ở lâu được coi là nhà, vậy trong cung có tính không?"
Trần Mật bất lực nhìn Kinh Trập: "Chưởng tư, ai lại coi hoàng cung là nhà chứ? Chúng ta là cung nhân, nhưng không khác gì nô bộc bên ngoài, thậm chí còn dễ xảy ra chuyện hơn, nhà của ai mà lại đầy rẫy nguy hiểm thế này?"
Liêu Giang cũng nói: "Tuy ta vào cung cũng chưa gặp chuyện gì lớn, nhưng bệ hạ và các nương nương hậu cung này mới là người làm chủ nơi đây. Nếu là nhà, ít nhất chúng ta ở đây cũng phải có chút tiếng nói chứ."
Kinh Trập trầm ngâm, mỗi người đều có cách nhìn nhận khác nhau về gia đình.
Ban đầu cậu cho rằng, nơi có người thân chính là nhà, người thân tự nhiên là người nhà của cậu. Nhưng không phải người thân của ai cũng lương thiện, họ thậm chí còn tàn nhẫn với người ruột thịt hơn, tự nhiên không thể coi là nhà.
"Kinh Trập, ngươi quá để tâm vào chuyện vụn vặt rồi."
Liêu Giang nghe xong lời Kinh Trập, cười nói: "Người nhà trước kia của ngươi chắc chắn đối xử với ngươi rất tốt, nên ngươi mới cảm thấy nhà và người nhà đều nhất định là tốt đẹp."
Cậu ta liếc nhìn Trần Mật, rồi nói tiếp.
"Nhưng cho dù là nhà, cho dù là người nhà, cũng có lúc không tốt. Không phải tất cả những gì không tốt đều không phải là người nhà của cậu."
Liêu Giang phớt lờ tiếng lầm bầm của Trần Mật bên cạnh, nghiêm túc nói: "Có những thứ chính là như vậy, ngươi phải thừa nhận rằng không phải lúc nào cũng chỉ có mặt tốt."
Trần Mật hừ một tiếng, rốt cuộc không lên tiếng phản bác lời Liêu Giang.
Kinh Trập nheo mắt, chuyện tình cảm này đúng là phức tạp thật. Vậy cậu và Dung Cửu được tính là gì đây?
Kết tóc làm phu thê, có thể là người nhà, cậu và Dung Cửu muốn trở thành người nhà, phải làm những gì đây?
Kinh Trập theo bản năng sờ lên tóc mình, nhớ tới kết bình an đã tặng cho Dung Cửu trước đó. Hắn đeo bên mình rất lâu, mãi đến khi Kinh Trập tặng cái mới cho hắn, hắn mới thay cái cũ ra.
Dung Cửu dường như luôn mang theo bên mình những món đồ Kinh Trập làm.
Bất kể tay nghề đó có non nớt đến đâu, Dung Cửu cũng không bận tâm.
Tim Kinh Trập hơi thắt lại vì một cảm xúc dâng trào nào đó, cậu vẫn không biết tâm trạng này gọi là gì, giống như được ngâm mình trong dòng mật nóng hổi, chỗ nào cũng khiến cậu vui vẻ.
Kinh Trập chu môi, kẹp cán bút lên môi trên, thong thả suy nghĩ.
Dung Cửu nấu cháo lạp bát cho cậu, cậu cũng phải đáp lễ chút gì đó chứ.
...
Hiếm hoi lắm, khi Dung Cửu bước vào phòng Kinh Trập, không thấy đèn tắt tối om, ngược lại nhìn thấy Kinh Trập đang gục xuống bàn ngủ quên.
Người đàn ông nhướng mày, chậm rãi bước tới bên bàn.
Trên bàn đang đặt một chiếc hộp đựng thức ăn, nhìn kiểu dáng thì là loại được chế tạo đặc biệt có nhiều tầng để giữ ấm món ăn, dù là trong ngày đông giá rét thế này cũng có thể duy trì được nhiệt độ.
"Kinh Trập, đừng ngủ ở đây."
Trong cơn mơ màng, Kinh Trập bị lay tỉnh, giật mình ngồi dậy.
Cậu ngẩng đầu nhìn Dung Cửu bên cạnh, bỗng nhiên bật cười: "Ta đoán quả nhiên không sai."
"Em đoán được cái gì?"
Dung Cửu ngồi xuống cạnh Kinh Trập, nhướng mày nhìn hộp thức ăn kia.
"Ta cảm thấy tối nay huynh sẽ đến." Kinh Trập nhìn theo tầm mắt Dung Cửu về phía hộp thức ăn, giơ tay lấy, "Tháng trước, tháng trước nữa, đêm nay huynh cũng tới."
Dung Cửu nửa đêm đến tìm Kinh Trập, ít nhiều cũng là tùy hứng, những lúc rảnh rỗi, những lúc không kìm nén được, ai có thể đảm bảo trong khoảnh khắc đó hắn đang nghĩ gì?
Nhiều người cảm thấy Cảnh Nguyên Đế khó nhìn thấu, là một vị Hoàng đế thâm sâu khó lường; nhưng trong mắt Kinh Trập, Dung Cửu là một người không khó hiểu.
Đôi khi, hắn tham lam đến mức thẳng thắn.
Chẳng hạn như dạo gần đây, trừ hai ngày cố tình tránh mặt ra, hễ rảnh rỗi là Dung Cửu lại đến.
Kinh Trập mở hộp thức ăn, bưng ra một món ăn, nhìn thì hương vị màu sắc tuy không đầy đủ, nhưng trình bày cũng ra dáng ra hình.
"Lần trước huynh nấu cháo lạp bát cho ta, ta nghĩ dù sao cũng phải làm chút gì đó cho huynh. Đây là món ăn thường ngày trước kia mẹ ta hay làm, nếu huynh..."
Lời Kinh Trập còn chưa nói hết, Dung Cửu đã lấy đũa trong hộp, gắp một miếng.
Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, ăn miếng đó xong cũng chẳng lộ ra biểu cảm gì; "Mặn quá, hơi đắng."
Kinh Trập trợn tròn mắt, giật lấy đũa của Dung Cửu tự mình ăn thử một miếng, cau mày nhai nhai: "Đúng mà, chính là mùi vị này!"
Tuy không giống hoàn toàn, nhưng cũng được bảy tám phần.
Khóe miệng Dung Cửu giật giật: "Đây là mùi vị mẫu thân em hay làm?"
Kinh Trập gật đầu lia lịa.
Dung Cửu không nói thêm gì nữa, lấy lại đũa của Kinh Trập, thong thả ăn, động tác của hắn không nhanh, vô cùng tao nhã, chỉ nhìn hắn ăn cơm thôi Kinh Trập cũng cảm thấy mình có thể ăn thêm ba bát!
Đợi đến khi Dung Cửu ăn hết sạch đĩa thức ăn, hắn lấy khăn tay lau khóe miệng, thản nhiên nói: "Sau này, đừng học theo món ăn thường ngày của mẫu thân em nữa."
Kinh Trập: "Tại sao?"
Dung Cửu chẳng phải đã ăn hết rồi sao?
Người đàn ông liếc xéo cậu, đáy mắt mang theo vài phần bất lực khó diễn tả: "Tay nghề bếp núc của mẹ em, còn cần phải cải thiện."
Kinh Trập ấm ức: "Nhưng bánh bà làm rất ngon."
"Vậy món bà nấu có ngon không?"
Kinh Trập ngập ngừng, ưm ưm a a...
Dung Cửu: "Ăn quen, không có nghĩa là ngon."
Hắn xoa cái đầu cún con của Kinh Trập.
"Đầu độc em bao nhiêu năm là đủ rồi, đừng đến đầu độc lưỡi của ta." Lời này nghe có vài phần than thở hiếm hoi.
Kinh Trập gục xuống bàn, nhìn chằm chằm hộp thức ăn tiếp tục ấm ức.
Dáng vẻ buồn bực đó khiến Dung Cửu nhìn chằm chằm hồi lâu.
Một lúc sau, mới nghe thấy Kinh Trập ủ rũ nói: "Vốn dĩ ta còn định hôm sinh nhật huynh, sẽ làm cho huynh một bữa tiệc lớn."
Còn mấy tháng nữa, cậu có thể nhờ Minh Vũ che chở để luyện tập tay nghề nấu nướng thật tốt.
Khóe miệng Dung Cửu giật càng mạnh hơn: "... Em định làm, món ăn thường ngày của mẹ em sao?"
Kinh Trập gật đầu như lẽ đương nhiên: "Tất nhiên rồi." Cậu muốn để Dung Cửu nếm thử mùi vị của gia đình mà.
"Không cần đâu." Dung Cửu dứt khoát từ chối, "Quà sinh nhật năm sau, ta lại có một ý tưởng khác."
Hắn kéo Kinh Trập lại, hai người ngã xuống cùng một chỗ, chiếc ghế dưới thân phát ra tiếng kẽo kẹt yếu ớt.
Dung Cửu đỡ lấy cơ thể Kinh Trập, bàn tay to lớn đỡ ngay mông Kinh Trập, vừa vặn khít khao.
Kinh Trập xấu hổ đến cứng đờ người, hai tay vịn lên vai Dung Cửu, quỳ tách gối bên cạnh hắn, nhưng nhất quyết không dám ngồi xuống thật.
"Ta muốn nếm thử, món này."
Ngón tay đầy ẩn ý bóp nhẹ một cái.