Những thứ khiến Kinh Trập ghen tị, thù hận, không cần thiết phải tồn tại.
*
Con dao phay của Minh Vũ chém mạnh xuống thớt, phát ra một tiếng vang giòn giã.
Động tác đầy tính đe dọa này chẳng hề ảnh hưởng đến Kinh Trập.
Kinh Trập u oán ngẩng đầu, u oán lườm cậu ta một cái, rồi lại u oán cúi đầu.
Minh Vũ tức quá hóa cười: "Trước kia ngươi nấu ăn dở tệ, chẳng phải cũng như thế này à? Sao bây giờ lại than ngắn thở dài thế?"
Kinh Trập: "Cơm mẹ ta nấu, khó ăn đến thế sao?"
Tuy là do cậu nấu, nhưng gần như là sao chép một một, chính là vị này!
Minh Vũ không chút nể nang: "Thật sự là dở tệ."
Kinh Trập bĩu môi, lầm bầm: "Nhưng bánh bà làm ngon lắm."
Minh Vũ nói thật lòng: "Thiên phú mỗi người mỗi khác, bản lĩnh mọi người không giống nhau cũng là chuyện thường tình. Ta cũng đâu có giỏi hầm canh."
"Nhưng mà, ta nhớ là ngươi cũng đâu có học mấy cái này?"
Kinh Trập nhìn ngón tay Minh Vũ múa may con dao phay thoăn thoắt, gọn gàng cắt thái nguyên liệu.
Cung nhân Ngự Thiện Phòng, ít nhiều gì cũng sẽ lén lút luyện tập để giữ tay nghề, những nguyên liệu không còn phù hợp dùng cho bữa ăn nữa thì có thể mang về luyện tập.
Kinh Trập nhìn con dao phay của Minh Vũ múa may, cảm giác ánh dao sắc bén kia có thể chém vào đầu mình bất cứ lúc nào.
"Trong Ngự Thiện Phòng, sư phụ biết nấu canh đã đủ nhiều rồi, ta cũng không giỏi cái này, tranh không lại bọn họ." Minh Vũ tùy ý nói, "Hơn nữa, bệ hạ không thích món này, thiện thực đưa đến Càn Minh Cung rất ít khi làm canh."
Kinh Trập: "Ăn khô?"
Minh Vũ liếc xéo cậu một cái: "Ngươi quản nhiều thế làm gì?"
Kinh Trập lầm bầm: "Sao hôm nay hỏa khí của ngươi lớn thế?"
Minh Vũ bất đắc dĩ: "Ngươi không nên tự hỏi mình hả? Tìm ta than ngắn thở dài cả buổi, hỏi ngươi tại sao lại chẳng nói câu nào, đúng khiến người ta phát bực."
Kinh Trập: "Minh Vũ tốt, đừng giận mà, có những chuyện không tiện nói với ngươi."
Cậu không thể nói rằng, Dung Cửu vẫn muốn ăn.
Chỉ là ăn món này chứ không phải món kia.
Ha ha, thế thì thà để cậu đâm đầu chết quách đi cho xong.
Minh Vũ: "Hừ, ngươi cũng có bí mật của riêng mình rồi." Tuy cậu ta nói vậy nhưng trong lòng cũng thấy an ủi.
Đã từng có lúc họ không giấu nhau chuyện gì, nhưng bây giờ Kinh Trập như vậy, có lẽ chứng tỏ cậu đã bắt đầu có chủ kiến riêng, có việc mình muốn làm, có thể tự mình quyết định.
Cậu ta tất nhiên mừng cho Kinh Trập.
Có điều, vấn đề của Kinh Trập đã không nói thì thôi, lại cứ tìm cậu ta lải nhải, cái thói xấu này thì không tốt chút nào. Chuyện này cũng giống như nói với người ta là có chuyện bát quái ở đây, nhưng lại không thể kể cho ngươi nghe...
Đây chẳng phải ngứa đòn sao?
Kinh Trập ho khan một tiếng, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy, hình như ta gặp rắc rối rồi."
Minh Vũ đầu cũng không quay lại, làm bộ ngạc nhiên: "Hóa ra cũng có lúc ngươi không gặp rắc rối ư?"
Mấy năm nay cậu ta chẳng biết Kinh Trập đã dính vào bao nhiêu rắc rối rồi, cái này gọi là nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa. Cho dù có thêm vài cái nữa cũng chẳng khác biệt gì.
Kinh Trập: "Trước kia đa phần là rắc rối tìm đến ta, rắc rối lần này quả thực là do ta tự chuốc lấy."
Phập ——
Minh Vũ cắm phập con dao xuống thớt, quay đầu nhìn Kinh Trập: "Ngươi gây ra rắc rối gì rồi?"
Kinh Trập xưa nay không thích xuất đầu lộ diện. Tính cách này không thể nói là tốt hay xấu, xu lợi tị hại vốn cũng là thường tình của con người. Vừa có thể giữ mình trong sạch, tội gì không làm?
Nhưng nếu người quen gặp chuyện, Kinh Trập lại bất chấp hậu quả mà đứng ra, làm bạn với cậu là một điều may mắn. Nhưng tính cách như vậy, đối với Kinh Trập mà nói, sống trong chốn hậu cung này lại là rắc rối.
"Chẳng lẽ chuyện của Vân Khuê, ngươi đã làm gì à?"
Mấy ngày nay, số lần Kinh Trập đến Ngự Thiện Phòng đếm trên đầu ngón tay, đều chỉ nói vài câu rồi vội vã rời đi. Hôm học nấu ăn thì có ở lại lâu hơn chút, nhưng mải mê luyện tập nên hai người cũng không nói chuyện gì khác.
Nhưng Minh Vũ không hỏi không có nghĩa là không biết Vân Khuê gặp chuyện.
Bạn bè của Kinh Trập, Minh Vũ tuy không quen hết, nhưng cũng đã từng gặp mặt từng người một. Cũng giống như Kinh Trập đối với bạn bè của Minh Vũ trong Ngự Thiện Phòng, cũng đã ngấm ngầm hay công khai gặp mặt.
Bọn họ ít nhiều đều có chút bao che người nhà, sợ người mình bị bắt nạt.
Nếu Vân Khuê gặp chuyện, Kinh Trập chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ.
"Chuyện này à..."
Kinh Trập kéo dài giọng, nhìn ngó xung quanh, ghé vào vai Minh Vũ thì thầm to nhỏ.
Xì xào bàn tán, cũng chẳng biết nói cái gì.
Mắt Minh Vũ từ trợn tròn, đến trợn trừng, cuối cùng hung tợn lườm Kinh Trập một cái, trông cực kỳ hung dữ.
Kinh Trập: "Ta cũng không phải..."
Cậu còn chưa nói hết câu, Minh Vũ đã dí mạnh vào trán Kinh Trập.
"Ngươi việc gì phải đi trêu chọc Mẫn Điệu?" Minh Vũ hạ thấp giọng, "Lúc đó, nếu ngươi không mạo muội ra mặt, có lẽ sẽ không rước lấy rắc rối."
Kinh Trập mím môi, khẽ nói: "Ta đúng là hơi bốc đồng, chỉ là, trong danh sách Mẫn Điệu nắm giữ có tên Trần An." Cậu thậm chí có thể không quan tâm đến Diêu tài nhân, cũng có thể bỏ mặc Trần Minh Đức, nhưng Trần An thì sao?
Kinh Trập không thể coi như không biết.
"Ngươi... Hầy."
Minh Vũ thở dài.
Còn biết làm sao được? Kinh Trập chính là người như vậy.
"Hiện tại Mẫn Điệu chết rồi, Thái hậu có thể yên tâm, nhưng cũng chính vì nàng ta chết, Thái hậu sẽ tiếp tục điều tra." Minh Vũ khẽ nói, trước kia không động thủ chẳng qua là vì Mẫn Điệu bị bắt như một cái gai trong mắt, "Nếu thực sự tra ra ngươi, thì phải làm sao?"
"Nếu thực sự tra ra ta, cùng lắm thì liều mạng một phen, cũng phải bắt bà ta trả giá."
Minh Vũ túm chặt lấy cánh tay cậu, nhíu mày.
"Ngươi muốn làm gì?"
Kinh Trập cười cười: "Đó chỉ là dự tính xấu nhất thôi, Mẫn Điệu cẩn trọng, ngay cả Thọ Khang Cung cũng không biết nhiều chuyện của nàng ta, Thái hậu dù có muộn màng muốn tra xét cũng không dễ dàng như vậy."
Thái hậu, Đức phi muốn nắm bắt tình hình trong cung cũng chỉ dựa vào những người dưới trướng này.
Một khi những người này nảy sinh hai lòng, có suy nghĩ riêng, thì đối với những kẻ bề trên kia, dễ khiến họ trở nên tai điếc mắt mù.
Bất kể Mẫn Điệu nảy sinh tâm tư như vậy từ khi nào, nhưng đã có người như thế xuất hiện, cũng chứng tỏ khả năng kiểm soát của Thái hậu đối với họ không còn chặt chẽ như trước nữa.
Đối với Kinh Trập mà nói, đây là chuyện tốt.
Kinh Trập bình tĩnh nói: "Minh Vũ, ngươi nói xem, Thái hậu luôn muốn Thụy Vương đăng cơ. Nhưng cục diện giữa bệ hạ và Thụy Vương hiện tại đã hoàn toàn khác trước. Thái hậu rốt cuộc có chỗ dựa nào, tại sao cứ khăng khăng muốn ra tay?"
Minh Vũ nhướng mày: "Ngươi lăn lộn với Dung Cửu lâu quá nên không biết thế nào là nguy hiểm hả?"
Sao có thể nói ra những lời như vậy. Cứ như thể Thái hậu chỉ là một tên hề nhảy nhót.
Phải, có lẽ chuyện Hoàng Nghi Kết, cuối cùng Cảnh Nguyên Đế vẫn bình an vô sự. Nhưng cổ trùng rợp trời dậy đất, người chết trong cung không phải số ít. Cảnh Nguyên Đế không chết, cũng chỉ có thể nói là may mắn.
Còn những chuyện khác, Minh Vũ biết không quá chi tiết, chỉ lờ mờ biết được qua lời kể của Kinh Trập, nhưng cũng đủ thấy sóng gió trùng trùng.
Không thể chỉ nhìn vào kết quả mà cho rằng Thái hậu làm điều vô ích, ít nhất bà ta thực sự đã tiêu hao sinh lực của Hoàng đế hết lần này đến lần khác.
Kinh Trập lẩm bẩm: "Nhưng hiện tại Thụy Vương đã về đất phong, đáng lẽ phải là lúc xây tường cao, tích lương rộng, tại sao Thái hậu lại liên tiếp gây khó dễ vào thời điểm mấu chốt này?"
Thụy Vương chắc chắn có dã tâm mưu phản.
Nếu không hệ thống trên người Kinh Trập từ đâu mà có?
Nhưng Thái hậu và Thụy Vương, cặp mẹ con này nhìn thì mẹ hiền con thảo, nhưng trong chuyện này lại chẳng đồng lòng.
Nhìn vào những nhiệm vụ hệ thống ban bố trước đây, hệ thống muốn Thụy Vương ngăn cản Hoàng Nghi Kết nhập cung, cũng như cuộc tấn công của trùng triều sau đó, chứng tỏ những việc Thái hậu làm sẽ gây tổn hại đến lợi ích của Thụy Vương.
Đương nhiên, nhìn từ kết quả cuối cùng, Thái hậu quả thực đã hại nhà họ Hoàng. Nếu không có tội danh hành thích vua lần này, nhà họ Hoàng có lẽ sẽ không bị liên lụy thê thảm đến vậy. Cuối cùng để kẻ tiểu nhân bỉ ổi Hoàng Trường Tồn lên ngôi, trở tay hại chết hơn nửa dòng máu đích hệ.
Cách làm của Thái hậu đôi khi rất cực đoan.
Rốt cuộc là đang giúp Thụy Vương hay hại Thụy Vương đây?
Nhưng chuyện của hai mẹ con họ, Kinh Trập cũng chẳng quan tâm.
Cậu tuy không thích Cảnh Nguyên Đế lắm, nhưng Dung Cửu làm việc dưới trướng Hoàng đế, cộng thêm cái gọi là "tương lai" mà hệ thống từng nói, bất luận thế nào cậu cũng không thể để Thụy Vương được toại nguyện.
Hơn nữa cậu giận cá chém thớt, giận lây cực kỳ lớn.
Ai bảo Thái hậu cũng là người nhà họ Hoàng chứ.
"Biết đâu đấy, Thái hậu có nỗi khổ tâm bắt buộc phải làm như vậy?" Minh Vũ dò xét nói, sau đó hạ thấp giọng, "Thật là tổn thọ, ta thật không ngờ có ngày, kẻ như ta lại to gan bàn luận chuyện Thọ Khang Cung."
Đừng nói là nhắc đến Thái hậu, Thụy Vương hay vị Hoàng đế bệ hạ kia.
... Thứ bọn họ đang bàn luận chính là mưu phản!
Kinh Trập cười hì hì ôm lấy cánh tay Minh Vũ: "Ta biết ngay mà, Minh Vũ nhà ta thương ta nhất."
"Xéo đi." Minh Vũ bực mình hất tay, "Người thương ngươi nhất chẳng phải là Dung Cửu nhà ngươi sao? Ai dám làm người nhà với ngươi."
Khí thế của Dung Cửu ngày càng đáng sợ, nhìn là biết kẻ có lòng ghen tuông mạnh mẽ, Minh Vũ không muốn trở thành cái bánh quy kẹp giữa hai người bọn họ đâu.
Hai người đùa giỡn một hồi, giọng Kinh Trập bỗng nhiên nhẹ xuống, như thể vô tình nhắc đến một chuyện nhỏ nhặt, nhưng lại mang theo vài phần căng thẳng khó giấu: "... Minh Vũ, hình như ta, lại có người nhà rồi."
Minh Vũ hơi ngẩn ra: "Đó quả thực, là một chuyện tốt." Giọng cậu ta cũng nhẹ nhàng, như sợ làm kinh động điều gì đó.
Có lẽ đây mới là chuyện thực sự Kinh Trập muốn chia sẻ với cậu ta khi đặc biệt đến đây hôm nay.
...
Học lỏm được bí kíp nấu ăn gia truyền từ chỗ Minh Vũ, Kinh Trập hớn hở trở về.
Khó khăn lắm mới rảnh rỗi một ngày, Kinh Trập đường đường là Chưởng tư mà chẳng có chút cảm giác nào là mình đã thăng quan tiến chức, có chút địa vị, rảnh rỗi là chạy lung tung khắp nơi, hại Liêu Giang tìm cậu không thấy, mệt bở hơi tai, vừa thấy cậu về suýt chút nữa mừng phát khóc.
"Chưởng tư, cuối cùng ngài cũng về rồi."
Kinh Trập vừa thấy Liêu Giang như vậy là lại thấy sợ. Không thể trách cậu nghĩ nhiều, dạo gần đây đúng là thời điểm nhiều biến cố, chuyện này nối tiếp chuyện kia, khiến người ta không được yên ổn.
"Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện rồi?"
Có phải cậu nên đi giải xui không nhỉ?
Liêu Giang: "Cũng không hẳn, chỉ là vừa nãy có người đến tìm Chưởng tư."
Kinh Trập nghi hoặc nhướng mày, còn có ai đến tìm cậu nữa?
"Là người của Thị Vệ Xử."
Liêu Giang nói: "Hắn đang đợi bên ngoài phòng ngài."
Kinh Trập sải bước đi vào trong, không phải Dung Cửu, chẳng lẽ là Thạch Lê?
Khi cậu đến nơi, Thạch Lê đang im lặng đứng đợi ngoài cửa.
Kinh Trập: "Lần sau đến cứ vào thẳng bên trong mà đợi, việc gì phải đứng ngoài này?"
Thạch Lê cúi người: "Không dám."
Kinh Trập dẫn hắn vào phòng, sai người dâng trà nóng, tò mò nhìn Thạch Lê: "Lần này đến có việc gì quan trọng không?"
Thạch Lê: "Chỉ là Dung đại ca bảo ta tra xét một chút chuyện cũ, nghĩ rằng ngài sẽ hứng thú."
Kinh Trập nhướng mày, đẩy chén trà về phía Thạch Lê.
"Ngươi cứ ngồi xuống nói chuyện đã."
Thạch Lê người cứng đờ, một lúc sau mới ngồi xuống đối diện Kinh Trập, thái độ không tự nhiên lắm, như thể rất không quen.
"Là về Trần Minh Đức và Trần An. Hai người bọn họ, lúc mới vào cung là cùng một lứa cung nhân, quen biết từ nhỏ. Sau này hai người chìm nổi, vẫn luôn không trở mặt. Mãi đến năm Từ Thánh Thái hậu mất, hai người mới đoạn tuyệt, không còn qua lại nữa." Hắn ta là người dứt khoát, đã có chuyện muốn nói thì không vòng vo tam quốc, mở miệng là vào thẳng vấn đề chính.
Không còn qua lại?
Kinh Trập nhớ tới thứ Trần Minh Đức giấu giếm, cũng như bức huyết thư gửi đến cuối cùng, chẳng giống như không gặp mặt chút nào.
"Đó là quan hệ ngoài mặt."
Thạch Lê bình tĩnh nói: "Còn lén lút bên trong, đến khi vị bệ hạ hiện tại đăng cơ, hai người bọn họ lại có qua lại."
Hắn nói về chuyện của Trần An và Diêu tài nhân, những điều này Kinh Trập đã biết từ sớm, nhưng vẫn nghe rất chăm chú. Những gì Thạch Lê tra được đã bổ sung một vài điều Kinh Trập chưa biết.
"Còn Trần Minh Đức, vốn là người của Tiên đế."
Kinh Trập đột ngột nhìn về phía Thạch Lê.
"Ông ấy cũng vậy sao?"
Lời Vô Ưu từng nói lại vang lên bên tai Kinh Trập, cộng thêm những việc từng tra xét, Kinh Trập biết cái chết của Trần Minh Đức có uẩn khúc, cũng từng có suy đoán.
Nhưng khẳng định chắc nịch, biết rõ thân phận của ông ta như vậy, đây là lần đầu tiên.
"Tiên đế để Đức gia gia canh giữ ở Bắc Phòng, lại để người như Vô Ưu... rốt cuộc là vì cái gì?"
Thạch Lê lắc đầu: "Không tra ra được."
Mệnh lệnh hắn nhận được không bao gồm phần này, đương nhiên sẽ không tra kỹ.
Chỉ khi đào sâu xuống mới biết Bắc Phòng không ổn.
"Trần Minh Đức trúng độc mà chết, tuy nhiên cơ thể ông ta vốn đã suy yếu, không trụ được bao lâu." Thạch Lê tiếp tục nói, "Còn Trần An, trước khi chết ông ta từng gặp Thái hậu một lần, trở về không lâu thì chết."
Chỉ là lúc đó cơ thể ông cũng có vấn đề, cái chết của ông được coi là cái chết bình thường, vội vàng chôn cất.
Kinh Trập day day mi tâm.
Hai người này có mối duyên nợ từ sớm, bên ngoài nhìn vào thì quan hệ không tốt, chỉ là đến những năm cuối đời, dường như hai người lại bắt tay với nhau, lúc này mới giấu được huyết thư của Sầm Huyền Nhân.
Nói như vậy, việc họ đoạn tuyệt năm xưa có lẽ cũng là giả.
Chỉ là những chuyện cũ năm xưa này đã sớm bị thời gian vùi lấp. Người đời sau dù có muốn tra xét cũng chỉ tìm ra được vài lời vụn vặt, hoàn toàn không thể biết được suy nghĩ của họ lúc bấy giờ.
Điều Kinh Trập muốn biết cũng không phải là soi mói đời tư của họ, mà muốn biết tại sao họ lại gặp phải kết cục như vậy.
Tất cả những điều này, cuối cùng lại quy về Bắc Phòng.
Kinh Trập: "Đa tạ ngươi, Thạch Lê."
Da mặt Thạch Lê giật giật, lắc đầu nói: "Đây là việc trong phận sự."
Hắn vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một vật.
"Cái này là... Dung đại ca bảo ta đưa cho ngài."
Kinh Trập nhướng mày, nhìn tấm lệnh bài trong tay.
Trông dày dặn khác thường, cầm trong tay nặng trịch, bên trên khắc một chữ "Lệnh" rồng bay phượng múa, vô cùng khí thế.
Màu đen tuyền mang theo khí thế uy nghiêm.
"Khi cần thiết, cầm lệnh bài này có thể điều động một tiểu đội của Thị Vệ Xử." Thạch Lê nói, "Không cần bất cứ lý do gì."
Giọng hắn nhấn mạnh vào nửa câu sau.
Trong thoáng chốc, Kinh Trập cảm thấy sức nặng trĩu tay này dường như càng nặng thêm.
Kinh Trập cau mày: "Lệnh bài này... đặt trong tay ta e là không thích hợp lắm."
Thạch Lê: "Kinh Trập, không ai thích hợp hơn ngài đâu."
Có trời mới biết, hắn nói câu này thật lòng đến mức nào.
Nếu Kinh Trập không nhận, Thạch Lê phải mang về trả lại cho Cảnh Nguyên Đế, điều này còn đau khổ hơn giết hắn ta.
Kinh Trập bất đắc dĩ nắm lấy nó trong tay.
Chỉ nhìn thái độ sợ hãi của Thạch Lê thôi, nếu cậu thực sự trả lại, e là lại diễn thêm màn leo tường nữa mất.
Cậu đành phải tạm thời nhận lấy.
Thạch Lê lúc này mới thở phào một hơi dài, lại nói: "Lệnh bài này quả thực quan trọng, cũng là để phòng khi bất trắc. Thái hậu gần đây đang để mắt tới Trực Điện Giám."
Kinh Trập nhướng mày, quả nhiên, chuyện của Mẫn Điệu qua đi, Thái hậu không thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Vậy việc các ngươi xen vào chuyện Mẫn Điệu trước đó, có lẽ..."
Thạch Lê lắc đầu: "Thị Vệ Xử là địa bàn của bệ hạ, Thái hậu dù có tức giận đến đâu cũng sẽ không dò xét nơi đó."
Kinh Trập gật đầu, việc này sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.
"So với việc lo lắng cho an nguy của bọn ta, tiểu lang quân chẳng phải nên lo cho mình hơn sao?" Thạch Lê nói, "Sức mạnh của tiểu lang quân không thể nào chống lại Thái hậu được."
Kinh Trập cười, lệnh bài lạnh lẽo nằm trong tay, dường như có thể cảm nhận được độ cứng rắn của nó.
"Nói thế nào nhỉ... Các ngươi dù sao cũng vì giúp ta mới bị cuốn vào chuyện này, lo lắng cho các ngươi trước là chuyện rất bình thường." Kinh Trập nói, "Còn về phần ta, thứ nhất Thái hậu chưa chắc đã tra ra được; thứ hai, cho dù có thực sự tra ra thì đây cũng là chuyện của ta."
Lời này cậu nói có chút lạnh lùng, nhìn về phía Thạch Lê.
"Đến lúc đó, còn mong các ngươi đừng ra tay."
Thạch Lê kinh ngạc: "Tại sao vậy?"
Kinh Trập: "Thị Vệ Xử rốt cuộc cũng là hạ thần, đối đầu với Thái hậu cũng chẳng dễ dàng gì, hà tất phải làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
Huống hồ, Dung Cửu chỉ là phó thủ, Thạch Lê chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi trong Thị Vệ Xử, vốn cũng chẳng thể đại diện cho Thị Vệ Xử.
Thạch Lê cau mày: "Tiểu lang quân đúng là người hiếm có."
Có thể vì bạn bè mà không do dự nhờ Thạch Lê giúp đỡ, nhưng đến lượt mình lại chẳng chịu nói một câu.
"Nhưng chuyện đó là không thể." Thạch Lê lắc đầu, "Dung đại ca sẽ không cho phép đâu."
Hoàng đế bệ hạ hận không thể nắm chặt người trong lòng bàn tay, sao có thể mặc kệ cậu gặp chuyện?
...
Thọ Khang Cung, Mạn Như vừa từ cung Đức phi trở về.
Mẫn Điệu xảy ra chuyện, đống công việc nàng ta để lại cũng cần có người xử lý, Mạn Như đi là để giải quyết hậu quả thay Mẫn Điệu.
Tuy nhiên, chuyện này đã được Đức phi tiếp quản, hơn nữa làm rất tốt, Mạn Như xuất hiện chẳng qua là vì thể diện của Thọ Khang Cung.
Đức phi đã nảy sinh mâu thuẫn với Thái hậu, tuy không lộ rõ trên mặt nhưng dòng chảy ngầm bên dưới, cả hai bên đều biết rõ.
Đức phi đối xử với nàng ta rất khoan dung, nhưng trong cung lại bị hạn chế khắp nơi, không biết trước đó Mẫn Điệu rốt cuộc đã làm gì mà khiến Đức phi đề phòng đến thế.
Mạn Như thầm suy nghĩ, nhìn thấy Minh Nguyệt đang đi tới.
Thọ Khang Cung có tổng cộng tám Đại thái giám và tám Đại cung nữ, bên trên còn có vài vị nữ quan. Thái hậu thích sai bảo nữ quan và cung nữ hơn, các Đại thái giám Thọ Khang Cung ít có đất dụng võ.
Mạn Như và Minh Nguyệt đều là nữ quan, ngay sau lưng Minh Nguyệt, Ban Hồng Lượng cúi đầu đi cùng nàng ta ra ngoài. Thấy Minh Nguyệt dừng lại nói chuyện với Mạn Như, Ban Hồng Lượng bèn cúi người, tự động lui xuống.
Mạn Như nhìn bóng lưng Ban Hồng Lượng đi xa, Minh Nguyệt búng tay bên tai nàng ta: "Ngươi nhìn hắn làm gì?"
"Thái hậu nương nương dạo này hình như thường xuyên sai bảo hắn."
Minh Nguyệt: "Thái hậu nương nương tự có thâm ý."
Nàng ta nhìn Mạn Như, "Đức phi nương nương thế nào?"
Mạn Như: "Vẫn như cũ."
Minh Nguyệt: "Thái hậu sẽ không vui đâu."
Sau đó, nàng ta lại nói.
"Trấn Bắc Hầu phu nhân, quá trưa nay cũng đến bái kiến Thái hậu nương nương."
Mạn Như gật đầu: "Vừa rồi lúc đến, ta có gặp trên đường."
Trấn Bắc Hầu phu nhân là mẫu thân của Đức phi, tính tình nóng nảy bộc trực, lại có phần hào sảng hơn Đức phi.
"Thái hậu đã nổi trận lôi đình." Minh Nguyệt nắm lấy cổ tay Mạn Như, xúc cảm lạnh lẽo hư ảo khiến Mạn Như rùng mình một cái, "Ngươi cẩn thận chút."
Mạn Như nuốt nước bọt, gật đầu với Minh Nguyệt rồi mới đi về phía nội điện, bóng dáng dần bị gió tuyết nuốt chửng.
Càng gần cuối năm trời càng lạnh.
Tuyết rơi liên miên, trời đông giá rét, y phục mặc bao nhiêu vẫn thấy chưa đủ. Chăn đệm phơi bên ngoài chỉ cần một lúc không có nắng là từ từ đóng băng, giặt đi giặt lại cũng không khô.
Vào thời tiết thế này, đối với những triều thần vẫn phải dậy từ khi trời chưa sáng, nghị lực cần thiết mỗi ngày đều nhiều hơn hẳn so với ngày thường.
Mấy ngày liền, lúc sáng sớm đều có tuyết rơi.
Trời chưa sáng rõ, trên con đường quan đạo tĩnh mịch chỉ có tiếng sột soạt.
Xe ngựa của Trấn Bắc Hầu và Kính Vương phủ đụng nhau, từ trong xe ngựa Trấn Bắc Hầu truyền ra tiếng nói: "Lùi lại, nhường Kính Vương đi trước."
Phu xe làm theo lời dặn.
Phu xe đối diện chắp tay, rồi vung roi ngựa, điều khiển con ngựa già di chuyển.
Xe ngựa Kính Vương phủ đi trước, lão Vương gia ngồi vững vàng trong xe mở mắt ra, đăm chiêu suy nghĩ.
Gần đây, những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa lão và Trấn Bắc Hầu có phải hơi nhiều rồi không.
Mấy hôm trước, lễ mừng thọ mẫu thân Trấn Bắc Hầu, Kính Vương Thế tử đã đến, Hách Liên Nguyên cũng đến. Vì hôm đó Kính Vương Thế tử đi xe ngựa của lão Kính Vương nên Hách Liên Nguyên tưởng lầm tổ phụ cũng đi cùng, sợ đến mức ngoan ngoãn trong suốt buổi tiệc.
Mãi đến khi về nhà mới biết thì ra là phụ thân đi thay tổ phụ.
Trước đây, những chuyện như vậy tuy Trấn Bắc Hầu có gửi thiệp mời cho vương công đại thần trong kinh thành, nhưng hiếm khi long trọng như năm nay. Trước kia lão Kính Vương thường không đi, chính vì năm nay có sự khác biệt nên mới để Thế tử đi thay ông.
Nhưng một lần là ngẫu nhiên, hôm nay lại thêm lần nữa...
Trấn Bắc Hầu này, chẳng lẽ cố ý?
Lão Kính Vương hơi nheo mắt, nhớ lại ý tứ truyền ra từ Thọ Khang Cung, không khỏi có chút hối hận.
Biết thế này, ban đầu đã chẳng dây vào Thái hậu.
Lão đã đến tuổi này rồi, căn bản không muốn tham gia vào sóng gió triều chính, một khi bước chân vào, thật sự khó lòng thoát ra.
Trấn Bắc Hầu này, lại là phụ thân của Đức phi.
Lão Kính Vương cầm hai quả óc chó đã được v**t v* đến nhẵn bóng trong tay, bất chợt lên tiếng:
"Hồi phủ."
Phu xe ghìm cương ngựa, ngạc nhiên hỏi: "Vương gia, hôm nay không phải người phải thượng triều sao?"
Giọng Lão Kính Vương trầm thấp, mang theo sự cứng rắn không thể lay chuyển: "Trở về."
Phu xe không dám nói thêm lời nào, lập tức nhân lúc ở ngã tư đường, điều khiển ngựa quay đầu, hướng về Kính Vương phủ.
Lão Kính Vương quyết định, bắt đầu từ hôm nay, lão sẽ "bệnh nặng" không dậy nổi.
Tốt nhất là để cả kinh thành đều biết lão bệnh sắp chết, bệnh đến mức không bò dậy nổi, như vậy mới là thỏa đáng nhất!
...
"Khụ khụ, khụ khụ khụ ——"
Tại tiêu cục nhà họ Trương, người ra kẻ vào tấp nập.
Trời đông giá rét, rất nhiều người biết ở đây phát cháo nên tụ tập bên ngoài chờ đợi.
Cũng có một số người sức khỏe yếu sẽ được giữ lại nghỉ ngơi trong tiêu cục. Nhưng chuyện như vậy rất ít, dù sao thì làm việc thiện cũng không thể để người ta được đằng chân lân đằng đầu.
Giống như việc phát cháo này, cũng phải nắm bắt chừng mực.
Người khổ nạn trên đời này quá nhiều, tiêu cục không thể giúp đỡ từng người một, không thể vì sự khốn khó của người khác mà đánh đổi cả bản thân mình.
Trương phu nhân chính là kiểu người biết nắm bắt chừng mực như vậy.
Bà sẽ phát cháo, nhưng cũng sẽ sắp xếp tiêu sư canh chừng, bất cứ kẻ nào gây rối loạn trật tự đều sẽ bị lôi ra ngoài. Chỉ cần vi phạm quy tắc một lần, vĩnh viễn không được đến đây nhận cháo nữa.
Mỗi lần, mỗi người chỉ được nhận một phần, ai nhận nhiều hay mạo nhận cũng sẽ bị xử lý như vậy.
Họ không phải quan phủ, làm việc này chỉ xuất phát từ ý nguyện của bản thân, càng không bận tâm hành vi thô bạo của mình sẽ mang lại tiếng xấu gì.
Dùng lời của Trương phu nhân mà nói, gạo họ mua, cháo họ nấu, thích ăn thì ăn, không ăn thì tự đi mà chết đói.
Sầm Lương học được rất nhiều điều từ Trương phu nhân, đây là phong cách xử thế hoàn toàn khác biệt với Liễu thị.
"Sầm gia tiểu nương tử, ngươi đưa cái này vào trong cho Quyên Nương uống đi." Trong tiêu cục, một thư sinh trung niên đưa bát thuốc trong tay cho Sầm Lương, "Cơn sốt của nàng ấy mà không hạ được nữa thì phiền toái lắm."
Sầm Lương nhận lấy bát thuốc, đi về phía trong nhà.
Đây là nơi được mở riêng để những người bệnh nặng tạm thời lưu lại, mỗi lần bước vào, Sầm Lương đều cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Ở đây luôn nghe thấy rất nhiều tiếng r*n r* đau đớn.
Ban đầu Sầm Lương không quen lắm, lâu dần cũng thành quen, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì.
Nàng đi qua vài chiếc giường, đến tận cùng bên trong.
Nằm ở đó là một tiểu cô nương gầy yếu, trông vô cùng nhợt nhạt, nhưng trên mặt lại ửng hồng một cách kỳ lạ, cơn sốt cao liên miên khiến hơi thở của nàng càng thêm yếu ớt.
"Quyên Nương, đến giờ uống thuốc rồi."
Quyên Nương ho khan vài tiếng, gần như không còn sức để ngồi dậy, phải nhờ Sầm Lương đỡ một tay mới miễn cưỡng ngồi lên được.
Đối với Sầm Lương, Quyên Nương rất khác biệt.
Nàng ấy là do Sầm Lương nhặt về.
Vài đêm trước, tiểu cô nương này ngất xỉu bên ngoài căn nhà thuê của hai mẹ con, sáng sớm Sầm Lương dậy suýt chút nữa thì bị dọa hết hồn. Kết quả phát hiện nàng ấy không chỉ sốt cao mà th*n d*** còn chảy máu, cân nhắc một hồi, Sầm Lương bèn đưa người đến tiêu cục trước.
Kết quả đại phu của tiêu cục nói tiểu cô nương này e là bị người ta c**ng b*c, trên người cũng có nhiều thương tích, sau khi trốn thoát vừa sợ vừa lạnh, bị giày vò liên tục nên mới sốt cao không lui.
Với cơ thể yếu ớt của Quyên Nương, cầm cự được đến bây giờ đã là một kỳ tích. Mỗi lần Sầm Lương cảm thấy nàng ấy sắp không qua khỏi, nàng ấy lại âm thầm chịu đựng đau đớn, giãy giụa muốn sống sót.
Điều này chắc chắn khiến Sầm Lương quan tâm hơn.
Quyên Nương nương tay Sầm Lương uống hết bát thuốc, rồi nở một nụ cười yếu ớt: "Lương tỷ tỷ, muội không sao đâu."
Sầm Lương: "Uống nhiều thuốc chút, muội sẽ khỏe lại thôi."
Quyên Nương khẽ nói: "Đúng vậy, muội còn muốn, đi tìm huynh trưởng... nữa..."
Trước đây Sầm Lương chưa từng nghe Quyên Nương nhắc đến thân thế của mình, bất chợt nghe vậy liền hỏi: "Huynh ấy cũng ở phủ thành sao?"
"Có lẽ..." Quyên Nương lắc đầu, "Muội không biết... Muội nhớ, cha mẹ đòi huynh ấy một trăm lượng... Đại ca chỉ đưa năm mươi, nhưng lại lén nhờ người cùng quê đưa cho muội hai mươi lượng... Nhưng mà, đều bị cướp hết rồi..."
Sầm Lương kiên nhẫn lắng nghe, lại lau mồ hôi cho Quyên Nương.
Quyên Nương quay về phía nàng, đôi mắt ầng ậc nước ánh lên chút hy vọng: "Nhưng muội biết, huynh ấy vẫn nhớ thương muội, lúc bị người đàn ông kia đánh đập đến mức không chịu nổi, muội đã nghĩ... nếu trốn thoát được, biết đâu còn có đường sống... biết đâu còn được gặp lại ca ca..."
Sầm Lương ở trong phòng bầu bạn với Quyên Nương rất lâu, khi bước ra sắc mặt lại vô cùng giận dữ, ngọn lửa giận hừng hực cháy trong đáy mắt.
Nàng bước nhanh ra ngoài, đúng lúc gặp Trương phu nhân và Liễu thị đang nói chuyện.
Liễu thị là người có tính tình ôn hòa nhu mì, hoàn toàn trái ngược với sự hào sảng phóng khoáng của Trương phu nhân, nhưng Trương phu nhân dường như rất thích tính cách này của Liễu thị, đối diện với bà, ngay cả giọng nói oang oang của mình cũng nhỏ nhẹ đi vài phần.
Hai người thấy Sầm Lương hậm hực đi ra, không khỏi ngăn nàng lại.
"Lương nhi, sao vậy?" Liễu thị nắm lấy tay Sầm Lương, nhỏ nhẹ hỏi, "Sao mắt đỏ thế này."
Sầm Lương ấm ức: "Mẹ, kẻ c**ng b*c Quyên Nương, còn đánh đập muội ấy, chính là chồng của muội ấy!"
Vừa nghĩ đến điều này, Sầm Lương tức đến mức suýt cắn nát cả hàm răng bạc.
Trương phu nhân và Liễu thị nhìn nhau, Trương phu nhân bình tĩnh nói: "Bọn ta đoán được rồi."
Sầm Lương ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
Liễu thị nắm tay Sầm Lương, dịu dàng nói: "Lương nhi, bọn ta nhìn ra được Quyên Nương đã có trượng phu. Nhưng bọn ta không làm ầm ĩ lên, thà để con bé mang tiếng bị người ta c**ng b*c chứ không đứng ra thanh minh, con có biết tại sao không?"
Hôm đó Sầm Lương đưa Quyên Nương vào trong bộ dạng quá thê thảm, căn bản không giấu được chuyện bị bạo hành.
Sầm Lương im lặng hồi lâu mới nghiến răng nói: "Nếu Quyên Nương có trượng phu, mà bị gã tìm tới cửa, muội ấy chỉ có nước bị bắt về."
"Đúng vậy." Trương phu nhân nhanh nhảu nói, "Con bé bắt buộc phải là một cô nhi, nếu không nhà chồng hoặc nhà mẹ đẻ tìm tới, tiêu cục cũng không thể cưỡng ép giữ người lại được."
Về mặt lễ pháp, nhà chồng hoàn toàn có tư cách đưa nàng ấy về.
Sầm Lương chán nản cúi đầu: "Sao lại có loại khốn nạn như thế chứ."
Liễu thị ôm lấy Sầm Lương, khẽ nói: "Con bé trốn thoát được rồi, đây là may mắn của nó, nó cũng còn muốn sống tiếp, và con đã giúp nó. Lương nhi, khổ tận cam lai, sau này con bé sẽ luôn sống tốt thôi."
Sầm Lương đưa tay quệt mắt, ậm ừ một tiếng không rõ, chào tạm biệt họ rồi bước nhanh ra ngoài.
Liễu thị nhìn bóng lưng Sầm Lương đi xa, quay đầu cảm ơn Trương phu nhân.
Trương phu nhân: "Cảm ơn ta làm gì, Trương Thế Kiệt nằm trên giường mà suốt ngày cứ Liễu tẩu tẩu này Liễu tẩu tẩu nọ, hắn mà nghe thấy lời này, e là phải dập đầu tạ tội với ngươi mất."
Liễu thị nhìn dáng vẻ khoa trương của Trương phu nhân, bất đắc dĩ nói: "Tính cách Lương nhi, có lẽ do chuyện trước kia... nên có phần cực đoan."
Bất kể là đối với người hay đối với việc.
Con bé rất bướng bỉnh.
Bướng bỉnh không phải chuyện xấu, nhưng không thể cứ đâm đầu vào ngõ cụt.
Gặp được vợ chồng Trương phu nhân, thường xuyên đến tiêu cục giúp đỡ, để Sầm Lương chứng kiến nhiều nỗi khổ nhân gian, ngược lại giúp tính khí nàng trở nên điềm đạm hơn, không còn gay gắt như trước nữa.
Điều này chắc chắn đã giúp Liễu thị một việc lớn.
"Sầm Lương là đứa trẻ ngoan." Trương phu nhân nói, "Cho dù không có ai chỉ điểm, tự con bé cũng có thể nhìn thấu."
Liễu thị lẩm bẩm: "Đúng là có thể nhìn thấu, chỉ là, không biết phải mất bao lâu..."
Sức khỏe bà vốn không tốt, cứ đến mùa đông là ít nhiều cũng đau ốm bệnh tật, nếu bà không trụ được nữa, thì Sầm Lương... Liễu thị sao nỡ để con bé một mình chịu khổ trên thế gian này.
Giờ nhìn thấy con bé dần trưởng thành, trong lòng Liễu thị cũng yên tâm phần nào.
Liễu thị và Sầm Lương cũng có phòng riêng ở tiêu cục này.
Nếu quá mệt hoặc quá muộn, họ cũng sẽ nghỉ lại đây, hai người để một ít quần áo thay giặt ở đây, buổi trưa cũng sẽ chợp mắt một lát.
Sau khi tạm biệt Trương phu nhân, Liễu thị trở về phòng, rửa tay xong, vốn định nghỉ ngơi nhưng mãi không ngủ được, trằn trọc một hồi, bà lấy từ trong túi thơm bên hông ra một bức thư bị gấp đi gấp lại nhiều lần.
Đây không phải bức thư Vu quản sự đưa cho bà.
Mà là do Trương Thế Kiệt đưa.
Bức thư này là thư Sầm Huyền Nhân gửi cho Trương Thế Kiệt trước khi Sầm gia xảy ra chuyện năm xưa.
Sầm Huyền Nhân có việc muốn nhờ ông ấy giúp đỡ.
Nhưng lúc đó Trương Thế Kiệt không ở Đồng Châu, nhận được thư muộn hơn dự tính cả tháng trời. Khoảnh khắc biết được nội dung bức thư, Trương Thế Kiệt như phát điên chạy tới kinh thành, nhưng chuyện của Sầm gia đã ngã ngũ.
Trương Thế Kiệt rốt cuộc vẫn không kịp.
Tay Liễu thị run rẩy v**t v* nét chữ quen thuộc của Sầm Huyền Nhân, khẽ nói: "Bởi vì chàng là một tên ngốc, nên mới nghĩ chuyện gì cũng tự mình gánh vác."
Trong thư này sắp xếp lộ trình chạy trốn cho Liễu thị và Sầm Lương.
Mặc dù Trương Thế Kiệt không nhận được bức thư này, nhưng Liễu thị tin rằng, nếu năm đó bà không đưa Sầm Lương nhảy xuống sông, có lẽ trên đường đến Giáo Phường Tư, họ cũng đã được cứu.
Ông ấy luôn có rất nhiều bạn bè.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ Sầm Huyền Nhân ngốc nghếch này, chuyện gì cũng không chịu nói với bà, cứ một mình sắp xếp, luôn nghĩ rằng mình có thể gánh vác tất cả.
Tay Liễu thị gần như vò nát tờ giấy viết thư.
Người tính không bằng trời tính, toan tính nhiều đến đâu cũng chưa chắc đã thuận buồm xuôi gió, rốt cuộc mẹ con bà cũng may mắn sống sót.
Nhưng còn Sầm Huyền Nhân thì sao?
Liễu thị nắm chặt bức thư, khom lưng xuống.
...
"Kinh Trập, nếu cho ngươi một cơ hội bù đắp sự hối tiếc, ngươi muốn làm gì nhất?"
Thời niên thiếu, những ngày tháng ở Bắc Phòng nhàn rỗi buồn chán, Minh Vũ hay kéo Kinh Trập lại, nói những chuyện kỳ quái.
Chuyện hối tiếc trong đời người không biết bao nhiêu mà kể, chuyện nào cũng muốn bù đắp, ngay cả Minh Vũ – người hỏi câu này, nhất thời cũng khó chọn ra cái "nhất".
Kinh Trập lại không chút do dự đáp: "Trước khi xảy ra chuyện, lôi cả nhà lên xe ngựa rời khỏi kinh thành."
Minh Vũ: "Thế chẳng phải thành sợ tội bỏ trốn sao?"
Kinh Trập bĩu môi, chẳng thèm quan tâm chuyện đó, cậu luôn tin chắc nhà mình bị oan.
"Cho dù trở thành sơn tặc, trở thành tội phạm truy nã, nhưng điều đó sẽ giúp họ sống sót." Cậu nói, "Sống sót, chẳng phải quan trọng hơn bất cứ điều gì sao?"
Đây chính là điều mà cha mẹ cậu đã liều mạng bắt cậu phải ghi nhớ trước khi xảy ra chuyện.
Phàm làm việc gì, phải sống trước đã, rồi hãy tính sau.
Chỉ tiếc, Kinh Trập nhớ lời này, nhưng chưa chắc đã làm được như vậy.
Kinh Trập cảm thấy cũng không thể trách cậu được.
Ai bảo cái hoàng cung này lại đầy rẫy nguy hiểm đến thế chứ.
Luôn có những chuyện xảy ra bất ngờ.
Chẳng hạn như hôm nay.
Đức phi bỗng nhiên nổi hứng, triệu kiến các Chưởng ấn, Chưởng tư và Thượng cung nữ quan các nơi trong cung, ngoại trừ cung nhân của Càn Minh Cung và Thọ Khang Cung không sai khiến được, những người còn lại đều buộc phải đến.
Nói là gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, Đức phi tập hợp những người này lại để nghe răn dạy về cung quy.
Kinh Trập đứng trong đám đông, theo sát bên cạnh Khương Kim Minh.
Kinh Trập: "Khương chưởng tư, trước đây từng có chuyện như thế này không?"
Khương Kim Minh: "Đương nhiên là có. Nhưng lần trước là do Quý... vị kia làm."
Kinh Trập biết Khương Kim Minh đang nói đến Hoàng Nghi Kết.
Đức phi tất nhiên không thể đích thân mắng mỏ họ, chẳng qua là để Đại thái giám, Đại cung nữ đắc thế bên cạnh mình đứng ra nói vài câu, chủ yếu là làm cho có lệ để thể hiện uy nghiêm của bản thân.
Kinh Trập từ đầu đến cuối đều đi theo Khương Kim Minh, ông làm gì thì cậu làm nấy, trong đám đông tuyệt đối không nổi trội.
Chỉ là buổi răn dạy mới diễn ra được một nửa thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thái hậu đến.
So với chuyện cỏn con của bọn họ, việc nghênh đón Thái hậu đương nhiên là đại sự. Đức phi lập tức bỏ mặc họ, dẫn theo đông đảo cung nhân đi nghênh đón Thái hậu nương nương.
Kinh Trập khẽ dịch người, núp sau lưng Khương Kim Minh.
Khương Kim Minh: "Hèn."
Kinh Trập: "Lạnh."
Đứng trong tuyết nghe "dạy bảo" chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Đức phi vốn dĩ cũng không dám kéo dài quá lâu, dù sao trong số này cũng không thiếu những Chưởng ấn nắm thực quyền, nếu làm quá đáng thật, sau này làm việc chưa chắc đã thuận buồm xuôi gió.
Ai bảo Đức phi đã không còn dáng vẻ như mặt trời ban trưa trước kia, hiện giờ những Chưởng ấn này chịu đến chẳng qua do nể mặt Thái hậu đứng sau lưng nàng ta. Thái hậu dẫu sao cũng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù có xa cách với Cảnh Nguyên Đế nhưng người trong cung cũng không dám ra mặt đắc tội với bà ta.
Nhưng lần này, Thái hậu đặc biệt đến vào thời điểm mấu chốt này, là để chống lưng cho Đức phi sao?
Vì có Thái hậu ở đó, đám người này lại phải đứng thêm một khắc nữa, lúc này mới được cho về.
Kinh Trập hơi nheo mắt, lắng nghe tiếng bước chân lạo xạo.
Những Chưởng ấn, Chưởng tư này không giống như cung nhân bình thường, trên đường rời đi không ai nói nhiều lời, thậm chí trên mặt phần lớn đều mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ là nụ cười đó hoàn toàn không chạm tới đáy mắt.
Màn kịch này của Đức phi, chẳng những không đạt được mục đích, mà hai ngày sau còn truyền ra tin tức Đức phi bệnh nặng không dậy nổi.
Khi Kinh Trập nghe được tin này, cậu đang đẩy cửa sổ ra, nghe thấy Liêu Giang nói chuyện với Tuệ Bình bên ngoài.
"... Thái y đều qua đó cả rồi, cũng không biết tình hình thế nào..."
"Bệnh thật sao?"
Kinh Trập nhoài người bên cửa sổ: "Nói to lên chút, để ta nghe với."
Liêu Giang và Tuệ Bình cùng sán lại gần, Trần Mật ung dung đi theo phía sau, như thể không chịu nổi sự ồn ào của họ.
"Mấy hôm trước chẳng phải Đức phi muốn dằn mặt các cung sao? Kết quả sau khi Thái hậu đến thì đầu voi đuôi chuột, giờ lại còn bệnh nữa..." Liêu Giang nhướng mày, "Chẳng lẽ Thái hậu bất mãn với Đức phi?"
Kinh Trập cụp mắt, đúng vậy, hôm đó Thái hậu đích thân đến, đa số mọi người còn tưởng Thái hậu đặc biệt đến chống lưng cho Đức phi, cho dù sau đó tùy ý đuổi bọn họ đi, những người này cũng không dám ho he gì.
Nhưng ngay sau đó Đức phi bệnh nặng, vậy thì lại là một ý khác.
Chẳng lẽ Thái hậu đã mắng Đức phi?
Hành động này của Đức phi chắc chắn có chút toan tính, có lẽ là muốn giành lại quyền quản lý hậu cung. Nhưng Thái hậu... chẳng lẽ không muốn nàng ta làm vậy?
Kỳ lạ thật.
Trước đó Đức phi chẳng phải vẫn làm rất tốt sao, tại sao Thái hậu chớp mắt cái đã trở mặt rồi?
Kinh Trập thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nói: "Chuyện trong cung khó mà đoán được, nói riêng với nhau thì thôi, đừng ra ngoài nói lung tung."
Mấy người kia vâng dạ.
Hôm nay là mười ba tháng Chạp, sau khi dậy, Kinh Trập giải quyết xong công việc trong tay liền dẫn Tuệ Bình ra ngoài, vội vã đến Cung Ứng Khố, trước đó họ đã hẹn hôm nay sẽ kiểm kê vật phẩm.
Trên đường trở về, họ đụng mặt Dung Cửu.
Vô cùng hợp lý, vô cùng bình thường, ha, dù sao cũng là ngày có số ba.
Chính là ngày Kinh Trập và Dung Cửu gặp nhau.
Chỉ có điều lần gặp mặt này hơi tình cờ quá mức.
Tuệ Bình là người nhìn thấy đầu tiên, bởi vì lúc đó Kinh Trập vừa đi vừa đau đầu nhìn xấp tài liệu dày cộp trên tay, cậu cảm thấy cái chốn Tạp Vụ Tư này còn chẳng bằng Trực Điện Tư, ít nhất không có nhiều việc bắt buộc phải xử lý đến thế.
Là một nơi gần như chịu trách nhiệm hậu cần, Tạp Vụ Tư phải giao thiệp với tất cả mọi người.
Họ vừa từ Cung Ứng Khố trở về, sắp đi qua Ngự Hoa Viên. Nhưng Kinh Trập cứ nhớ tới cuộc trò chuyện ban nãy là lại thấy đau đầu.
Đợi lát nữa về, phải bàn lại với Chưởng ấn mới được.
"Kinh Trập, nhìn kìa."
Giọng Tuệ Bình căng thẳng, một tay đè chặt lên vai Kinh Trập. Cú đập này lực mạnh kinh người, suýt chút nữa làm rơi cả đồ trên tay Kinh Trập xuống đất.
Kinh Trập: "Làm sao..."
Cậu vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dung Cửu.
Giữa Ngự Hoa Viên, hắn đứng đó sừng sững, trông vô cùng nổi bật. Hôm nay hắn không mặc đồ thị vệ mà là một bộ thường phục, nhưng khoác lên người hắn lại vô cùng xuất chúng, rất thu hút sự chú ý.
... Chỉ là hơi mỏng manh, cảm giác dễ bị chết rét.
Lúc này Dung Cửu không chỉ có một mình.
Trước mặt hắn còn có một cung nữ trẻ tuổi đang quỳ. Nàng ta ngẩng đầu lên, dáng vẻ đáng thương không biết đang nói gì, tuy nghe không rõ nhưng cũng có vài phần yểu điệu thảm thiết.
Chỉ cách một khúc quanh nữa là Dung Cửu có thể nhìn thấy họ.
Tuệ Bình kéo một cái, lôi Kinh Trập giật lại, căng thẳng nói: "Kinh Trập, ngươi cẩn thận chút."
Kinh Trập ngơ ngác: "Cẩn thận cái gì?"
Tuệ Bình là người bên cạnh Kinh Trập, ngoài Minh Vũ ra thì cũng lờ mờ đoán được quan hệ giữa Dung Cửu và Kinh Trập, vừa thấy vẻ mặt ngơ ngác của Kinh Trập liền sốt ruột: "Ngươi không nhìn ra à? Cung nữ kia rõ ràng là thích Dung Cửu."
Kinh Trập: "Cái này sao mà nhìn ra được?"
Tuệ Bình: "... Cái này chỗ nào mà không nhìn ra!"
Người đáng sợ như Dung Cửu, đắc tội hắn thì lăn đi còn không kịp, sao dám quỳ trước mặt hắn cầu xin?
Hơn nữa, cung nữ này ngay cả khóc cũng mang theo vẻ đáng thương động lòng người, đây là giữa mùa đông đấy... quỳ trên đất đầu gối lạnh thấu xương, người bình thường lấy đâu ra tâm trí mà để ý đến cái này?
Đây là Ngự Hoa Viên, cung nữ đi lại thường là hai người một nhóm, làm sao có chuyện có người một thân một mình đến đây, rõ ràng là cố tình chặn đường hắn.
Kinh Trập cảm thấy Tuệ Bình nói có lý.
"Dung Cửu đúng là có sức hút thật." Kinh Trập cảm thán, "Có điều, chúng ta cứ lặng lẽ đi đường vòng thôi, kẻo đụng mặt lại khó xử."
Tuệ Bình: "Chỉ thế thôi á?"
Kinh Trập: "... Chứ sao?"
Tuệ Bình nhìn chằm chằm Kinh Trập: "Ngươi không ghen à?"
... À, Dung Cửu bây giờ đang cấm dục, chẳng làm ăn được gì, nếu không đã sớm ăn sạch món ăn là Kinh Trập này rồi.
Người ưu tú luôn có nhiều người thích, cậu đối với Dung Cửu không đến mức ngay cả chút tin tưởng này cũng không có.
Chỉ là cảnh tượng này nếu đụng phải thì đúng là quá khó xử, nên Kinh Trập mới định tránh đi.
Thật là hết nói nổi.
Ngay lúc họ định lén lút chuồn đi, Dung Cửu mất kiên nhẫn nói: "Thạch Lê."
"Ti chức có mặt."
Kinh Trập nghi hoặc nhướng mày, vừa rồi bên cạnh Dung Cửu, ngoài cung nữ kia ra, còn có Thạch Lê ở đó... sao?
Là do bóng cây che khuất nên họ không nhìn thấy?
"Lôi đi."
Liễu mỹ nhân kinh ngạc ngẩng đầu, đang định nói thì bị Thạch Lê nhét một nắm tuyết vào miệng, chặn họng ngay tại chỗ. Liễu mỹ nhân trố mắt, nức nở nhìn Thạch Lê, nước mắt nóng hổi trong đáy mắt còn chưa kịp chảy ra đã bị ám vệ thô bạo túm lấy tóc.
Những người như bọn họ chưa bao giờ có suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc.
Xưa nay chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế.
Cảnh Nguyên Đế bảo lôi đi thì phải lôi đi.
Cung nữ này không phải cung nữ bình thường mà là Liễu mỹ nhân. Cũng không biết ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà dám chặn người ở Ngự Hoa Viên, thủ đoạn đơn giản thô bạo thế này đã lâu không thấy rồi.
"Ai!"
Thạch Lê cảm nhận được hơi thở lạ, đột ngột nhìn về phía khúc ngoặt.
Lại nhìn thấy một cái đầu, ồ... bên dưới còn một cái đầu nữa, hai người do dự thò đầu ra.
Chính là Kinh Trập và Tuệ Bình.
Bọn họ cũng đâu có muốn, nhưng không biết tên rùa đen khốn kiếp nào hôm nay quét dọn Ngự Hoa Viên mà không sạch, Tuệ Bình một chân giẫm phải một cành cây khô.
Rắc một tiếng, giòn tan.
Kinh Trập chú ý đến ánh mắt của Thạch Lê, giống như một thanh đao sắp tuốt khỏi vỏ, sắc bén lộ rõ, hoàn toàn không giống ngày thường.
Nhưng khi nhìn thấy cậu, hắn ta lại cung kính hành lễ.
"Tiểu lang quân."
Vô cùng ôn hòa.
Tiền đề là phải bỏ qua người đang bị hắn ta lôi trong tay.
Còn Dung Cửu dường như đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của họ, hoàn toàn không lộ vẻ ngạc nhiên, vẫn ung dung bước đến trước mặt Kinh Trập.
Tuệ Bình vèo vèo vèo lùi lại bên cạnh Thạch Lê.
Bây giờ người trong tay hắn nhìn cũng hơi đáng sợ, nhưng thà thế còn hơn là đứng trước mặt Dung Cửu.
"Đều thấy cả rồi?"
"Ừm."
"Giận không?"
"Không."
Kinh Trập lắc đầu.
Dung Cửu lạnh nhạt nói: "Vậy thì tốt."
Hắn vừa rồi kiên nhẫn nghe nàng ta nói nhảm nhiều như vậy, chẳng qua là vì hắn đã nhìn thấy Kinh Trập từ xa.
Hắn không muốn giết người trước mặt Kinh Trập nên mới miễn cưỡng nhịn xuống.
Người đàn ông cau mày, từ khi nào hắn cũng có sự do dự như vậy?
"Huynh sợ ta ghen sao?" Kinh Trập nhớ tới lời Tuệ Bình vừa nói, "Nói chung, nếu ghen vì huynh thì chẳng phải sẽ khiến người ta vui hơn sao?"
Chứng tỏ trong lòng có hắn?
Lờ mờ nhớ lại những cuốn tạp thư phụ thân từng xem, Kinh Trập nghĩ một cách hồ đồ.
"Nói chung? Kẻ nào nói năng bậy bạ." Bàn tay to lớn của Dung Cửu ấn lên cái đầu cún con của Kinh Trập, lạnh lùng nói, "Em là của ta, cần gì dùng chuyện vô vị này để kiểm chứng."
Những thứ khiến Kinh Trập ghen tị, thù hận, không cần thiết phải tồn tại.
Hắn tuyệt đối không cho phép Kinh Trập nảy sinh cảm xúc mãnh liệt cực đoan với bất kỳ sự tồn tại nào ngoài hắn, cho dù là vì hắn cũng không được.
Yêu và hận, là những cảm xúc cấp tiến nhất thế gian.
Yêu chỉ có thể vì hắn, nếu hóa thành hận, cũng chỉ có thể vì hắn.
Có điều, nghĩ đến Liễu mỹ nhân ban nãy, người đàn ông thu lại sát khí nơi đáy mắt.
Đấu thú trường này đã trở nên vô vị, lại thêm phần chán ghét, vậy thì cũng nên đưa việc loại bỏ nó vào lịch trình.