Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 75

Tuệ Bình trân trân nhìn Kinh Trập bị Dung Cửu đưa đi, trong lúc đó Kinh Trập mấy lần muốn quay đầu gọi cậu ta, đều bị Tuệ Bình liều mạng xua tay.

 

Ai mà muốn đi cùng Dung Cửu chứ?

 

Tuệ Bình cũng đâu phải kẻ thích tìm rắc rối, cậu ta không muốn làm gai mắt trước mặt Dung Cửu.

 

Đợi bóng dáng hai người họ khuất dạng, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm, bất chợt nhớ ra bên cạnh vẫn còn người, vội vàng nhìn về phía Thạch Lê, cũng cúi người chào hắn một cái.

 

Động tác của Tuệ Bình hơi lớn, vô tình nhìn thấy dáng vẻ cung nữ trên mặt đất.

 

Đây, trông sao mà giống như... vị tiểu chủ nào đó?

 

Tuệ Bình khẽ cau mày, thực ra cậu ta chưa từng gặp mấy vị quý chủ trong cung, nhưng thỉnh thoảng quét tước, có tiểu chủ dậy sớm đi lại trong cung, ít nhiều cũng nhìn thấy một hai người.

 

Thạch Lê tránh cái lễ của Tuệ Bình, bình tĩnh nói: "Ngươi là bạn của tiểu lang quân, không cần đa lễ."

 

Trong lòng Tuệ Bình khẽ động, có chút cảm kích.

 

Những cung nhân như họ khi ra ngoài, tuy giống cung nữ, nhưng thái giám rốt cuộc là kẻ mất gốc, có người ngoài mặt kính trọng nhưng thực chất luôn có chút ghét bỏ.

 

Nhưng thái độ của Thạch Lê lại rất bình thản, không tốt, cũng không xấu, là sự bình thường theo đúng nghĩa đen.

 

Điều này chắc chắn là hiếm thấy.

 

Tuệ Bình cũng không phải kẻ nhiều chuyện, tuy thấy cung nữ này quen mắt, nhưng trên đời này người giống người cũng không phải không có, bèn chỉ nói: "Nàng ta hình như muốn nói gì đó."

 

Thạch Lê lạnh lùng liếc nhìn Liễu mỹ nhân, bình thản nói: "Nàng ta đã vượt quá giới hạn, tự có hình phạt, đến nơi đó, sẽ có người nghe nàng ta biện giải." Lời nói mang theo mấy phần lạnh lẽo.

 

Có điều, e là phán quan dưới âm tào địa phủ mới có thể nghe nàng ta phân trần đôi chút.

 

Những chuyện ngẫu nhiên gặp gỡ ở Ngự Hoa Viên thế này cũng từng xảy ra vài lần, lúc Cảnh Nguyên Đế tâm trạng tốt sẽ giữ họ lại, để họ tranh kỳ khoe sắc; lúc tâm trạng không tốt, vừa vặn có thể làm phân bón hoa.

 

Gần đây trong cung tuy xảy ra không ít chuyện.

 

Nhưng Cảnh Nguyên Đế đã rất ít khi động thủ, ngược lại khiến người ta cảm thấy có cơ hội để lợi dụng. Liễu mỹ nhân là người đầu tiên, nhưng cũng có thể không phải là người cuối cùng.

 

Nàng ta xuất hiện trước mặt Cảnh Nguyên Đế, chỉ vì nàng ta ngu ngốc.

 

Mỹ nhân xinh đẹp, quả thực hiếm có.

 

Nhưng đã ngu ngốc thì khó tìm được đường sống.

 

Cũng giống như năm xưa, trong số đông đảo những kẻ dò la Bắc Phòng cũng có nàng ta, ngu đến mức gần như lúc nào cũng bị người ta đem ra làm đá thử vàng, chẳng trách người xuất hiện hôm nay lại là nàng ta.

 

Trước kia quá ngu ngốc, Cảnh Nguyên Đế lười ra tay, hôm nay lại cứ khăng khăng chặn đường bệ hạ đi tìm người, vậy thì lại khác.

 

Tuệ Bình nói với Thạch Lê chưa được mấy câu thì cũng vội vã rời đi.

 

Đợi đến khi đi trên đường, cậu ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, sự lạnh lẽo trong lời nói vừa rồi của Thạch Lê, thực ra là sát khí.

 

Chẳng lẽ cung nữ kia, sẽ mất mạng?

 

Cậu ta ngẩn người, cũng không nghĩ ngợi thêm gì nữa, cúi đầu vội vã đi, rất nhanh đã trở về Trực Điện Giám.

 

Lúc này, Kinh Trập vẫn chưa về.

 

Mãi đến tối mịt, bóng dáng cậu mới vội vã xuất hiện bên ngoài phòng.

 

Tuệ Bình đẩy cửa sổ ra, vẫy tay với Kinh Trập.

 

Kinh Trập trong tay vẫn còn ôm chồng đồ đạc từ buổi chiều, thấy động tác của Tuệ Bình liền ghé lại gần, "Ngươi đang đợi ta à?"

 

"Vừa nãy, ngươi vừa mới tách ra khỏi Dung Cửu sao?"

 

Kinh Trập có chút lúng túng gãi mặt, ừ một tiếng, Tuệ Bình không nói gì, chỉ bảo Kinh Trập vào phòng.

 

Gian phòng này của Tuệ Bình nhỏ hơn của Kinh Trập một chút, nhưng so với chỗ ở của hai người trước kia thì lại rộng hơn đôi chút, đồ đạc trong phòng đầy đủ mọi thứ, ngay cả những thứ vốn không có, Kinh Trập cũng bỏ tiền ra mua bù vào.

 

Kinh Trập luôn rất hào phóng đối với người nhà.

 

Hai người vào phòng ngồi xuống, Kinh Trập liếc mắt liền thấy cuốn sách đang mở trên bàn, bật cười.

 

Tuệ Bình vẫn ham học hỏi như vậy.

 

Sau khi Kinh Trập dạy cậu ta nhận biết những chữ cơ bản nhất, bản thân cậu ta vẫn luôn tự mày mò học tập, đã sớm tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

 

Kinh Trập: "Ngươi có chuyện muốn nói với ta?"

 

Tuệ Bình: "Mấy hôm nữa là hết năm rồi. Thái hậu có ý muốn tổ chức một buổi cung yến."

 

Kinh Trập nhướng mày: "Tin tức từ bao giờ vậy, sao ta không biết?"

 

Tuệ Bình: "Vừa mới truyền đến lúc chập tối thôi."

 

Tức là sau khi Kinh Trập và Dung Cửu rời đi.

 

Người biết tin đầu tiên không phải là phi tần các cung, đôi khi lại là những cung nhân làm việc bên dưới. Ngự Thiện Phòng chắc chắn là nơi biết tin sớm nhất, nghe nói Chu tổng quản đã bắt đầu lên thực đơn rồi.

 

Kinh Trập: "Ý của quý nhân, kẻ dưới như chúng ta chỉ việc làm theo là được."

 

Tuệ Bình lắc đầu, khẽ nói: "Lúc Thế Ân đến có nói, cung yến lần này dường như tổ chức rất lớn, ngay cả Giáo Phường Tư cũng phải tập luyện, không biết đến lúc đó liệu các phu nhân bá quan có phải vào cung hay không."

 

Kinh Trập mơ hồ nhớ lại, hình như vào năm Cảnh Nguyên Đế đăng cơ cũng từng có động tĩnh lớn như vậy. Chỉ là sau này Cảnh Nguyên Đế không thích ồn ào náo nhiệt nên không còn tổ chức nữa.

 

"Bệ hạ sẽ đồng ý sao?" Kinh Trập buột miệng nói, sau đó tự cười lắc đầu, phủ nhận ý kiến của mình, "Ta đang nói gì thế này, chắc chắn sẽ đồng ý thôi."

 

Đây là thông lệ trước kia, chỉ là ít khi tổ chức quy mô lớn như vậy. Năm ngoái Thái hậu không tổ chức, Cảnh Nguyên Đế cũng dứt khoát mặc kệ, coi như không có chuyện này.

 

Kinh Trập: "Nhưng đây không phải trọng điểm ngươi muốn nói."

 

Cậu quét mắt qua cuốn sách trên bàn Tuệ Bình, Tuệ Bình cố ý đợi cậu ở đây, nếu không cậu ta rất ít khi chong đèn đợi đến giờ này.

 

Đối với một Tuệ Bình cần kiệm liêm chính mà nói, đây là một khoản phí dầu đèn không nhỏ.

 

Tuệ Bình căng thẳng xoa đầu gối, "Đúng là không gì qua mắt được ngươi."

 

Cậu ta nói: "Cung nữ ban ngày, ngươi đã từng hỏi Dung Cửu sẽ xử lý việc này thế nào chưa?"

 

Kinh Trập: "Không nói nhiều lắm, nhưng mạo phạm cung quy, chắc chỉ bị trượng trách thôi, bao nhiêu thì không rõ."

 

Tuệ Bình lại nói: "Ngươi hiểu biết bao nhiêu về Thạch Lê?"

 

Kinh Trập: "Làm việc dưới trướng Dung Cửu, thân thủ rất tốt, rất sợ Dung Cửu."

 

Tuệ Bình cau mày, thở dài: "Tuy có thể là do ta nghĩ nhiều, nhưng Kinh Trập à, ngươi vẫn nên lưu ý tên Thạch Lê kia một chút." Cậu ta nói, "Cứ cảm thấy hắn rất nguy hiểm."

 

Kinh Trập cau mày, nói đến nguy hiểm, chiều nay khi Thạch Lê phát hiện ra hai người bọn họ, cái ngẩng đầu trong khoảnh khắc đó quả thực mang theo nhuệ khí khó lòng che giấu.

 

Hoàn toàn khác biệt so với hắn ngày thường.

 

Kinh Trập: "Ngươi đặc biệt đợi đến giờ này chỉ để nói với ta chuyện này sao. Mai nói chẳng phải cũng được à."

 

Tuệ Bình: "Việc hôm nào xong hôm nấy mà. Hơn nữa, cũng có thể là do ta suy nghĩ lung tung, nhưng cứ cảm thấy Thạch Lê không giống một thị vệ bình thường."

 

Đương nhiên, Dung Cửu trông càng không giống hơn.

 

Kinh Trập: "Ta biết rồi."

 

Cậu ôm đống đồ kia trở về, thắp đèn trong phòng lên, bước vài bước vào phòng trong, lúc loay hoay với chậu than, bất chợt nhớ đến cuộc gặp gỡ với Dung Cửu hôm nay.

 

Không biết có phải ảo giác của Kinh Trập hay không, dạo gần đây Dung Cửu trông có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều, những góc cạnh sắc bén đáng sợ ngày thường, nay nhìn lại cũng thấy ổn, giống như đang nhìn thấy tảng băng trôi kia đang tan chảy từng chút một.

 

Kinh Trập có thể nhìn thấy sự ôn hòa ẩn dưới vẻ lạnh lùng đó, nhưng lời Tuệ Bình nói cũng nhắc nhở cậu, Dung Cửu dù trông có ôn hòa đến đâu cũng tuyệt đối không phải người lương thiện gì.

 

Kinh Trập chậm rãi bước đến bên cửa sổ, vốn định đóng cửa sổ lại, nhưng trong lúc cử động lại ngẩng đầu nhìn vầng trăng sắp tròn trên bầu trời.

 

... Cung yến cuối tháng, sẽ có rắc rối gì sao?

 

...

 

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, cho dù là cung điện lạnh lẽo đến đâu cũng được thay màu áo mới, đâu đâu cũng nhuốm màu sắc tươi vui. Thái hậu lại càng ban thưởng rầm rộ, liên tục triệu kiến phu nhân ngoại thần, quả thực là một khung cảnh náo nhiệt.

 

Kinh Trập tuy hơi bận rộn, nhưng Khương Kim Minh không biết từ lúc nào lại đâm ra nghiện cờ vây, cứ dăm ba bữa lại tìm cậu đánh cờ.

 

Cũng chẳng biết Khương chưởng tư gần đây phát triển cái sở thích độc đáo này từ khi nào, chưa kể người ông tìm lại là Kinh Trập.

 

Kinh Trập, cũng chỉ là một tay mơ chẳng hiểu gì sất.

 

Hai tên cờ vịt cùng nhau chơi, cuối cùng cũng chẳng nhìn ra được cái gì, cùng lắm là mày mò ra được chút quy tắc bàn cờ.

 

Dung Cửu biết chuyện này liền gửi cho Kinh Trập rất nhiều kỳ phổ*, tiện thể còn có thêm một hòm sách nhỏ khác.

 

*Kỳ phổ: sách dạy đánh cờ.

 

Bây giờ Kinh Trập ở một mình, lại là Chưởng tư, căn bản chẳng ai đi lục soát phòng cậu, đến mức Dung Cửu đưa đồ cho Kinh Trập đã không còn là "đưa" nữa, mà là "chuyển", thật sự đáng sợ.

 

Kinh Trập luôn nhớ dầu đèn của mình sắp hết, nhưng mỗi lần nhìn lại vẫn thấy đầy ắp.

 

Cũng không biết trí nhớ của mình có vấn đề, hay bị ai đó lén lút đổ đầy, nhưng vừa nghĩ đến việc Dung Cửu có khả năng làm chuyện như vậy, trong lòng Kinh Trập lại tràn ngập một loại cảm xúc kỳ lạ nào đó.

 

... Cứ cảm thấy hơi bất ngờ thế nào ấy.

 

"Kinh Trập, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."

 

Khương Kim Minh ngồi trong phòng vẫy tay với Kinh Trập, dáng vẻ hồng hào rạng rỡ, cũng chẳng biết có chuyện gì mà khiến ông vui vẻ đến thế.

 

Sau khi vào phòng, Kinh Trập phát hiện chỗ vốn bày bàn cờ đã được thay bằng một bộ cờ khác, dường như đều được làm bằng ngọc thạch, trông mới trơn bóng tròn trịa làm sao.

 

Kinh Trập nhướng mày: "Chưởng tư kiếm đâu ra thế này?"

 

Khương Kim Minh cười ha hả nói: "Là thằng nhóc thối Vân Khuê gửi tới đấy."

 

Kinh Trập cười theo: "Cậu ấy đúng là có lòng."

 

Khương Kim Minh gọi cậu ngồi xuống đối diện, tâm tư khoe khoang lộ rõ trên mặt, vậy mà vừa cầm được tay đã muốn dùng ngay.

 

Trà nóng đặt bên tay, Kinh Trập nhìn bộ cờ đẹp đẽ này, thở dài: "Đáng tiếc, lại rơi vào tay hai tên cờ vịt chúng ta, đúng là sỉ nhục bộ cờ này quá."

 

Khương Kim Minh lắc đầu không đồng tình: "Chính người như chúng ta mới biết trân trọng. Nếu là mấy cao thủ kia, cầm trong tay là đá hay là ngọc, bọn họ đâu có thèm để ý?"

 

Kinh Trập cười cười, lời này cũng đúng thật.

 

Chỉ có những người mới học như họ mới dễ bị lay động bởi ngoại vật.

 

Hai người lách cách bắt đầu đánh cờ.

 

Khương Kim Minh chỉ dựa vào cảm giác, Kinh Trập gần đây có đọc lướt qua vài cuốn kỳ phổ, ít nhất cũng biết chút quy tắc, hai người đánh cờ vấp váp, cũng coi như kẻ tám lạng người nửa cân.

 

"Kinh Trập, nghe nói dạo này Tạp Vụ Tư của ngươi náo nhiệt lắm."

 

Khương Kim Minh thong thả đặt một quân cờ, ăn mất vài quân của Kinh Trập, cười mãn nguyện.

 

Kinh Trập cứ cảm thấy nước đi của Khương Kim Minh không đúng lắm, nhưng kệ đi, cậu cũng đặt một quân cờ xuống, rồi nói:

 

"Sắp đến Tết rồi, dù sao công việc cũng sắp xong xuôi, cứ để bọn họ thoải mái chút."

 

Tạp Vụ Tư là nơi treo đèn lồng sớm nhất, cũng sớm dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc các nơi, nơi đó tràn đầy sức sống, so với những nơi khác thì có chút khác biệt.

 

Khương Kim Minh liếc xéo Kinh Trập: "Ngươi làm Chưởng tư cũng giống như ngươi làm người vậy, đều coi trọng việc lấy chân thành đối xử với người."

 

"Chẳng phải trước kia Khương chưởng tư cũng dạy ta như vậy sao?" Kinh Trập cười nói, "Nếu không phải nhờ ngài, chân của Lai Phục sao có thể đi lại được."

 

"Nhưng nó chẳng phải cũng xa lánh ngươi à?" Khương Kim Minh nhướng mày, "Ngươi và ta hành xử nhìn thì giống nhau, thực chất vẫn khác biệt nhiều lắm."

 

"Cậu ấy chẳng qua cũng chỉ coi ta như Khương chưởng tư mà thôi." Kinh Trập khẽ nói, "Nếu cậu ấy không muốn, ta cũng không cưỡng cầu."

 

Khương Kim Minh cười khà khà: "Cũng không chỉ đơn giản như vậy đâu."

 

Kinh Trập đối xử chân thành với người khác, quá mức lương thiện khiến người ta muốn lại gần, nhưng khi địa vị của cậu thay đổi trong một đêm, cũng dễ chuốc lấy sự ghen ghét và xa lánh.

 

Giống như Khương Kim Minh trông thì ôn hòa, thực chất chạm vào là nổ, ai cũng biết tính tình nóng nảy như pháo nổ của ông, ngược lại khiến người ta cảm thấy ông không dễ chọc vào. Cho dù ông leo lên vị trí cao, phần nhiều cũng là kẻ nịnh bợ, chứ không phải xa lánh.

 

"Bởi vì bọn họ biết, cho dù đắc tội với ngươi, ngươi cũng sẽ không gây khó dễ cho bọn họ."

 

Kinh Trập cười khổ: "Chẳng lẽ Khương chưởng tư sẽ làm vậy?"

 

"Ta sẽ làm." Khương Kim Minh đắc ý nói, "Lấy ơn báo oán, thì lấy gì báo ơn?"

 

Kinh Trập cân nhắc đặt một quân cờ xuống, lắc đầu nói: "Ta không cảm thấy mình đang lấy ơn báo oán."

 

"Vậy là gì?"

 

Kinh Trập ngẫm nghĩ: "Ta cùng lắm chỉ coi là, lấy thẳng thắn báo oán."

 

Cuộc trò chuyện phiếm với Khương Kim Minh lại khiến Kinh Trập nhớ đến Dung Cửu, hắn đối với việc này lại mang một thái độ cực đoan hơn hẳn.

 

Không chỉ phải ăn miếng trả miếng, mà còn phải trả lại cho đối phương gấp mười, gấp trăm lần. Quan niệm hung tàn này, cũng không biết rốt cuộc Dung Cửu làm sao mà hình thành nên... cứ như thể quá trình trưởng thành của hắn luôn đầy rẫy hiểm nguy vậy.

 

Kinh Trập cụp mắt, nhìn Khương Kim Minh lại ăn mất một mảng lớn quân cờ của mình, cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó.

 

Cờ có thể đánh thế này sao?

 

Khương Kim Minh mặc kệ, ông cứ đánh.

 

"Mặc kệ báo hay không báo, ngươi cẩn thận kẻo bị người ta trèo lên đầu lên cổ."

 

Kinh Trập bật cười: "Sao ngay cả Khương chưởng tư cũng nói thế?"

 

"Còn ai nữa?"

 

"Mấy người Liêu Giang ấy mà."

 

Khương Kim Minh im lặng một lát, lại nói: "Nhưng mà, như ngươi thế này cũng không tệ. Chỉ có điều, bọn họ cũng nhìn lầm ngươi rồi. Người như ngươi, trông thì có vẻ ôn hòa nhưng trong xương cốt vẫn ẩn giấu chút lì lợm." Ông liếc nhìn Kinh Trập, đáy mắt có chút lạnh lẽo, "Người luôn miệng nói muốn tránh rắc rối là ngươi, nhưng một khi gặp rắc rối, cho dù rơi vào cạm bẫy, có lẽ ngươi mới là người bất chấp tất cả mà xông qua."

 

Kinh Trập nhướng mày: "Sao Khương chưởng tư nói chuyện cứ lúc này lúc khác, chẳng giống nhau thế."

 

"Ta ở cái Trực Điện Tư này bao nhiêu năm, cũng coi như cắm rễ ở đây, có chút mặt mũi, quan hệ rộng rãi. Nhưng nếu ta gặp chuyện, ngươi đoán xem ai sẽ cứu ta?"

 

Kinh Trập: "Người của Trực Điện Tư?"

 

"Sự thật là, ngoại trừ Vân Khuê ra, sẽ chẳng ai cứu ta cả."

 

Ngay cả Kinh Trập, cũng không thể nào liều mạng cứu Khương Kim Minh.

 

Mối quan hệ nhìn có vẻ hòa hợp này ngay từ đầu đã được xây dựng trên cơ sở Vân Khuê và Kinh Trập là bạn bè, về sau Khương Kim Minh đối xử tốt với Kinh Trập như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì nhìn thấy giá trị lợi dụng của cậu.

 

Sự thiện chí này ngay từ đầu đã pha lẫn lợi ích. Tương tự, sau khi Kinh Trập trở thành Chưởng tư, cũng đáp lại Khương Kim Minh sự ủng hộ mạnh mẽ.

 

Đây là một vụ làm ăn không tồi.

 

Khương Kim Minh đặt cược vào Kinh Trập, và cũng đã cược đúng. Nhưng đã là đặt cược thì không thể mong cầu tình cảm sâu đậm đến mức nào.

 

Nhưng Khương Kim Minh nhìn Kinh Trập, lại biết cậu khác với mình.

 

Nếu Kinh Trập gặp chuyện, đám người bên cạnh cậu e là sẽ vì cậu mà không màng thân mình, thà chết không hối, ngay cả tên đồ đệ ngốc nghếch của Khương Kim Minh cũng vậy.

 

Trên người Kinh Trập dường như có một sức hút đặc biệt, có thể khiến người ta buông bỏ sự đề phòng, coi cậu là bạn.

 

Bởi vì người như cậu, khi làm việc đôi khi không tính toán đến hậu quả. Mà là quan tâm đến bạn bè, quan tâm đến tình cảm, quan tâm đến những thứ đã không còn được người ta coi trọng.

 

Ha, bạn bè.

 

Khương Kim Minh lắc đầu, nhìn những quân cờ đen đang dần yếu thế, cười nói: "Kinh Trập, ngươi sắp thua rồi."

 

Kinh Trập: "... Khương chưởng tư thật sự không thấy bàn cờ này có vấn đề sao?"

 

Khương Kim Minh vô tội nói: "Có vấn đề chỗ nào?"

 

"Số lượng quân đen không đúng." Kinh Trập u oán nói, "Chẳng lẽ, Chưởng tư gian lận?"

 

Sao trong góc lại ít hơn lúc nãy rồi!

 

Khương Kim Minh cười lớn sảng khoái, giơ tay lên, mười mấy quân cờ đen rơi lả tả xuống, "Ta còn đang đợi xem bao giờ ngươi mới phát hiện ra."

 

Kinh Trập: "Ta cũng đâu có mù có điếc, sao lại không biết chứ."

 

Chỉ là lúc đầu Khương Kim Minh trộm vài quân, Kinh Trập coi như không biết gì, ai bảo Chưởng tư ngày càng quá đáng, sao cậu có thể không lên tiếng ngăn cản?

 

Ván này do Khương Kim Minh gian lận nên không tính.

 

Khi bày lại bàn cờ, Khương Kim Minh còn đặc biệt giải thích cho Kinh Trập nghe ông đã làm thế nào. Đừng nhìn ông đứng đắn thế thôi chứ biết không ít mánh khóe thú vị đâu.

 

Kinh Trập cái khác thì chưa học được, riêng kỹ thuật giấu tay áo này đã luyện cả chục lần, miễn cưỡng coi như biết chút ít.

 

Cậu nhìn sắc trời, không kìm được nói: "Khương chưởng tư, hay là giải tán đi thôi."

 

Sắp đến trưa rồi.

 

Khương Kim Minh túm chặt lấy tay áo Kinh Trập, nghiêm túc nói: "Thêm ván nữa."

 

... Thôi được rồi.

 

Kinh Trập lại ngồi xuống, cùng Khương Kim Minh chơi tiếp.

 

Lần này Khương Kim Minh lại thành thật, không gian lận nữa mà cùng Kinh Trập vò đầu bứt tai nghiên cứu thế cờ.

 

"Cung yến lần này không chỉ tổ chức ở Hoàng Cực Điện trong nội đình, mà còn tổ chức ở Thái Hòa Điện phía trước." Khương Kim Minh thong thả nói, "Người của Trực Điện Tư e là không được nhàn hạ như các ngươi đâu."

 

Kinh Trập cười khổ: "Nhàn hạ? Khương chưởng tư không biết trước đây Tạp Vụ Tư bận rộn thế nào đâu. Đôi khi ta cảm thấy sao Giang chưởng tư trước kia làm việc nhẹ nhàng thế, rốt cuộc là do ta không có bản lĩnh."

 

Khương Kim Minh nghe Kinh Trập nói vậy, ngờ vực nhướng mày.

 

Giang Hoài trước Kinh Trập làm việc không nóng không lạnh, nhưng cũng chỉ bình thường, có thể luân chuyển nhiều lần chẳng qua là do có người chống lưng.

 

Lưu Phú dâng tiền mưu cầu chức vị không thành, sinh lòng oán hận giết ngược lại Giang Hoài, chuyện này nổi tiếng khắp Trực Điện Giám. Kéo theo cả đồng hương của Lưu Phú là Lưu chưởng tư cũng bị lôi xuống theo.

 

Lưu Phú vào Thận Hình Tư, đã sớm mất mạng.

 

Nghe nói Lưu chưởng tư vẫn còn sống, chỉ là hiện tại cũng bị biếm đi làm việc ở đâu đó.

 

Khó khăn lắm mới leo lên được vị trí Chưởng tư, một sớm rơi xuống bùn đen, tất cả lại thành công cốc. Có một thời gian, chuyện xảy ra với Lưu chưởng tư khiến những Chưởng tư khác đều cảnh giác, sợ mình sẽ trở thành Lưu chưởng tư tiếp theo.

 

"Giang Hoài và tên Lưu Cường kia đều không phải dựa vào bản thân mà leo lên." Khương Kim Minh lơ đãng nói, "Bọn họ có kết cục như vậy vốn cũng là bình thường. Còn ngươi, ta lại thấy ngươi làm rất tốt."

 

Ít nhất Kinh Trập ở Tạp Vụ Tư, cả Trực Điện Giám đều cảm thấy mình sống sung sướng hơn một chút.

 

Nghĩ cũng biết, tiền nào của nấy, cùng là số tiền được phân xuống, rốt cuộc là dùng để làm việc công hay giữ lại một phần cho mình, làm đầy túi tiền của mình, luôn luôn khác biệt.

 

Nhắc đến chuyện này, Khương Kim Minh lại thấy tò mò.

 

"Với cái tính này của ngươi, chắc cũng không làm ra được chuyện biển thủ công quỹ đâu nhỉ, nhưng ngươi không làm, người bên dưới làm thì sao?" Khương Kim Minh nhướng mày, ông biết dưới trướng Kinh Trập có vài người đều là người phe cậu.

 

Chỉ dựa vào tình bạn quả thực có thể khiến họ an phận một thời gian, nhưng khi ở dưới trướng các Chưởng tư khác, luôn có khả năng làm giàu cho bản thân, mà nay ở chỗ Kinh Trập lại đạm bạc như nước ốc, chuyện tiền bạc này không thể chỉ dùng tình bạn để bàn luận được.

 

"Làm việc bình thường luôn có hao hụt thông thường, không phải bao nhiêu tiền là làm được bấy nhiêu việc." Kinh Trập thản nhiên nói, "Chỉ cần trong phạm vi hao hụt bình thường, ta sẽ không hỏi đến."

 

Nước trong quá thì không có cá, chuyện bản thân cậu làm được, muốn ép buộc người khác làm theo tuy không phải là không được, nhưng dưới vẻ hòa khí nhất định sẽ xảy ra sai sót.

 

Dù sao công việc đã giao xuống, tiền đã phân bổ, chỉ cần làm xong việc trong phạm vi hợp lý, Kinh Trập sẽ không hỏi kỹ. Nhưng nếu vì túi tiền của mình mà làm hỏng việc công thì không được.

 

Kinh Trập không chỉ sẽ điều tra đến cùng mà còn trừng phạt nghiêm khắc.

 

Với cách làm này của cậu, tuy muốn chấm m*t chút nước béo sẽ khó hơn trước nhiều, nhưng cũng an toàn hơn nhiều.

 

"Ngươi cũng biết chơi chiêu này đấy."

 

Kinh Trập cười lắc đầu: "E là bọn họ đã sớm mắng chửi ta sau lưng rồi, dù sao chỉ cần không nói trước mặt ta, ta cứ coi như không biết."

 

Trên đời này quân tử không nói xấu sau lưng người khác vốn dĩ rất hiếm. Ngay cả Kinh Trập cũng không làm được. Bất kể bọn họ mắng chửi thế nào, chỉ cần làm tốt việc, không mắng trước mặt cậu, Kinh Trập không đau không ngứa, thì có hề gì?

 

"Mắng ngươi thì không, nhưng lại có người muốn đào góc tường của Chưởng ấn đấy." Khương Kim Minh đăm chiêu, "Trước đó người của Cung Ứng Khố còn đến hỏi thăm."

 

Kinh Trập: "Chuyện này đúng là chưa từng nghe thấy."

 

Khương Kim Minh: "Dù sao Chưởng ấn cũng không thể thả người."

 

Cạch, Khương Kim Minh đặt một quân cờ xuống, phát hiện đặt sai chỗ, nhưng hạ thủ bất hoàn, ông hơi hối hận thu tay về.

 

"Lão ấy dạo này cảm thấy bớt được bao nhiêu việc, ngươi mới lên tay chưa được mấy tháng đã có người đến cướp, Chưởng ấn sao có thể vui được."

 

Kinh Trập mím môi cười, đánh cho quân cờ Khương Kim Minh vừa đi sai tơi bời hoa lá.

 

Khương Kim Minh trợn mắt thổi râu – được rồi, tuy ông không có râu – nhưng vẫn trợn mắt, "Cái thằng nhóc thối này, chẳng kính lão đắc thọ chút nào."

 

Kinh Trập thong thả nói: "Thương trường như chiến trường, trên chiến trường không phân biệt phụ tử, Khương chưởng tư, đa tạ đã nhường."

 

Khương Kim Minh ném quân cờ trong tay vào hộp cờ, thở dài, "Dù sao thì, trên cung yến e là sẽ có một vũng nước đục, đừng tùy tiện đi hóng hớt."

 

Chưởng tư đổi giọng, lại quay về điểm này.

 

"Chuyện trong cung này, lúc nào cũng khó mà nói rõ. Giống như Đức phi rõ ràng đang muốn vùng lên, mà nay lại đột nhiên im hơi lặng tiếng, sau khi ra oai lần đó thì không còn gì nữa." Giọng Khương Kim Minh mang theo vài phần ý vị sâu xa, "Có thể ai cũng tưởng mình là hoàng tước, nhưng không ngờ bản thân thực ra chỉ là con bọ ngựa thôi chăng?"

 

Khi rời khỏi phòng Khương Kim Minh, trên mặt Kinh Trập mang theo vẻ trầm tư.

 

Hôm nay Khương Kim Minh tìm cậu đánh cờ, ngoài việc thực sự muốn đánh cờ ra, e là cũng muốn nhắc nhở cậu vài câu.

 

Cung yến mấy ngày nữa long trọng như vậy, là quy mô nhất trong những năm qua.

 

Người trong ngoài cung ít nhiều đều cảm nhận được dòng chảy ngầm lờ mờ đó, chỉ là không biết bắt nguồn từ đâu.

 

Khương Kim Minh chẳng qua theo bản năng, nhắc nhở Kinh Trập một tiếng.

 

Đối với Kinh Trập mà nói, chuyện xui xẻo cậu gặp phải quả thực không ít, tránh được thì tránh, nếu cứ như trước kia, sớm muộn gì cũng không biết mình chết thế nào.

 

Kinh Trập thở dài, chuyện này có thể trách cậu sao?

 

Vẫn nên trách hệ thống đi.

 

[Ký chủ đây là vu khống.]

 

"Ngươi đột ngột lên tiếng làm ta sợ đấy." Kinh Trập mặt không cảm xúc nói trong lòng, "Không phải lại có nhiệm vụ đấy chứ?"

 

[Tạm thời không có.]

 

Kinh Trập: "Ha ha."

 

Thế này thì làm sao mà yên tâm được.

 

[Xin ký chủ hãy yên tâm, nếu có nhiệm vụ ban xuống, hệ thống nhất định sẽ nhắc nhở ký chủ kịp thời.]

 

Kinh Trập than thở: "Bao giờ ngươi mới coi như hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến đây?"

 

Hệ thống này sẽ không bám theo cậu cả đời chứ?

 

[Sơn hà củng cố, quốc thái dân an. Hệ thống tự nhiên sẽ rời đi.]

 

Kinh Trập: "Ta thấy bây giờ sơn hà cũng khá củng cố mà. Cảnh Nguyên Đế đâu có hung tàn như lời ngươi truyền đạt."

 

Thôi được rồi, nghĩ đến những việc hắn làm trong tiền triều hậu cung, thì đúng là hung tàn thật. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không châm lửa đốt trụi cả hoàng cung, kéo tất cả mọi người cùng chôn cùng đúng không!

 

Ít nhất điều này chứng tỏ Cảnh Nguyên Đế hiện tại còn thuốc chữa? Đối với biên cương cũng có để tâm, thậm chí còn chủ động xuất binh... Nghĩ lại thì so với lời hệ thống nói đúng là một trời một vực.

 

[Tất cả đều nhờ ký chủ ra tay,] Giọng điện tử máy móc của hệ thống vậy mà lại cố nặn ra một tia vui mừng, [Mong ký chủ tiếp theo cũng không ngừng cố gắng.]

 

Khóe miệng Kinh Trập giật giật, rất muốn học năng lực tỏa khí lạnh của Dung Cửu, thật sự muốn đóng băng hệ thống cho nó câm miệng lại.

 

Hệ thống như biết tâm trạng Kinh Trập không tốt, sau khi lải nhải một hồi thì cũng chọn cách im lặng.

 

Hệ thống vừa xuất hiện lại khiến Kinh Trập nhớ đến nhiệm vụ đã lâu không hoàn thành kia.

 

Đến thời điểm hiện tại, bí mật của Cảnh Nguyên Đế vẫn là một bí mật, Kinh Trập hoàn toàn không biết đó là gì.

 

Thái hậu thái độ khác thường, mượn cung yến để gây sóng gió, có lẽ có mục đích khác. Nhưng trong tay Thái hậu, ngoài lá bài này ra, chắc hẳn vẫn còn lá bài khác?

 

Nếu không, dù có nói rách cả miệng, hoàng quyền vẫn nằm chắc trong tay Cảnh Nguyên Đế, bà ta dù có ba tấc lưỡi không xương cũng không thể nào lật đổ được Cảnh Nguyên Đế.

 

Kinh Trập rảo bước trở về Tạp Vụ Tư, vừa đi được vài bước đã đụng phải Liêu Giang.

 

Liêu Giang nói: "Thạch Lê đến."

 

Kinh Trập gật đầu với cậu ta một cái, cũng không nói gì, bước nhanh vào phòng.

 

Dạo này Thạch Lê thường xuyên ghé qua.

 

Mỗi lần đến, ít nhiều cũng mang theo tin tức Dung Cửu không thể tới, tiện thể gửi chút đồ đạc. Đặc biệt là gần đây tần suất càng dày đặc hơn, càng gần cuối năm càng bận rộn, căn bản không dứt ra được chút thời gian rảnh rỗi nào.

 

Người của Tạp Vụ Tư cũng đã quen rồi.

 

Kinh Trập lại thấy hơi mất tự nhiên, tuy mỗi lần thứ Thạch Lê gửi đến đều là thư từ, không ai biết nội dung bên trong, nhưng tần suất thường xuyên như vậy, ít nhiều cũng khiến người ta nghi ngờ.

 

Khổ nỗi khuôn mặt bình thản của Thạch Lê rất khó nhìn ra sự thay đổi cảm xúc.

 

Nhưng ít nhất, hắn ta cũng biết ý vào trong phòng đợi trước khi Kinh Trập về.

 

Kinh Trập vừa bước vào phòng, Thạch Lê nghe thấy tiếng bước chân cậu, bật dậy như lò xo, cung kính lấy ra một bức thư đưa cho Kinh Trập.

 

Kinh Trập: "Ngươi không cần đa lễ như vậy."

 

Thạch Lê: "Đây là bổn phận."

 

Kinh Trập bất đắc dĩ lắc đầu, mở thư ra xem lướt qua, "Các ngươi dạo này bận lắm à?"

 

Thạch Lê: "Cần tăng cường phòng bị các cung, nhất là cửa cung và các nơi trong hậu cung."

 

Kinh Trập cụp mắt, xem ra vị Hoàng đế bệ hạ này cũng đã cảm nhận được dòng chảy ngầm đang cuộn trào này, căn bản không cần người như cậu dệt hoa trên gấm.

 

Thái hậu gây ra động tĩnh lớn như vậy, bất kể là ai cũng không thể lơ là.

 

Kinh Trập do dự một chút, vẫn lên tiếng nhắc nhở, "Thái hậu đã im hơi lặng tiếng một thời gian, gần đây lại hoạt động rất tích cực, thậm chí còn đứng ra tổ chức yến tiệc linh đình như vậy, e là muốn lập lại uy nghiêm của mình, hoặc có mưu đồ khác?"

 

Thạch Lê: "Tiểu lang quân cứ yên tâm."

 

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ đầy ẩn ý, giọng nói càng nhẹ hơn.

 

"Bất kể lúc nào, cũng đều có người để mắt tới."

 

Trong lòng Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu với Thạch Lê.

 

Đợi Thạch Lê rời đi, Kinh Trập mới cầm bức thư ngồi xuống. Thực ra vừa rồi cậu nói những lời đó cũng là mạo hiểm.

 

Nếu người đối diện không phải là Thạch Lê, Kinh Trập cũng sẽ không nói nhiều như vậy.

 

Đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng.

 

Kinh Trập cúi đầu nhìn bức thư trong tay, đây chính là bút tích của Dung Cửu, nhắc đến việc gần đây bận rộn, bảo Kinh Trập mấy ngày Tết này đừng đi đâu cả.

 

Kinh Trập co ngón tay, búng nhẹ vào tờ giấy viết thư.

 

"Đúng là tác phong của đại lão gia, sao có thể không đi đâu được chứ?" Cậu bất lực lắc đầu.

 

Hôm nay chẳng qua là tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, tuy công việc ở Tạp Vụ Tư đã xong xuôi, nhưng những nơi khác lại phải bận rộn đến tận đêm Giao thừa.

 

Người dưới trướng Kinh Trập đã lục tục bị điều đi hỗ trợ, ước chừng phải đến khi cung yến kết thúc mới xong.

 

"Chưởng tư, ta và Trần Mật đi trước đây."

 

Bên ngoài, Liêu Giang gọi vọng vào, ra hiệu với Kinh Trập.

 

Kinh Trập phất tay, bảo hai người bọn họ cứ đi làm việc trước.

 

Cậu cất bức thư đi, giấu vào một chiếc hộp nhỏ ở ch* k*n đáo. Trước kia không có nhiều chỗ để cất giữ, những mảnh giấy Dung Cửu gửi đến luôn bị Kinh Trập đốt đi, mãi đến gần đây mới có ý định cất giữ lại.

 

Bên ngoài yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng tuyết rơi xào xạc.

 

Kinh Trập vốn định chợp mắt một lát để dưỡng sức, nhưng trong cơn mơ màng, cậu dường như mơ thấy Trần Minh Đức.

 

Ông ta ngồi trong căn phòng cũ, trên đầu gối vẫn đắp tấm chăn, trông có vẻ già nua, tay cầm một chiếc điếu hít thuốc lá bằng ngọc sáng bóng. Miệng Trần Minh Đức mấp máy, dường như đang nói gì đó, Tam Thuận đứng bên cạnh ông ta, trông vô cùng trẻ trung.

 

Kinh Trập thậm chí còn thấy lạ lùng, Tam Thuận chẳng phải đã cao lớn hơn Trần Minh Đức rất nhiều rồi sao, tại sao bây giờ đứng cạnh Trần Minh Đức lại chỉ cao hơn ông ta một cái đầu?

 

Trong thoáng chốc, Kinh Trập bừng tỉnh hiểu ra.

 

À, đây là mơ.

 

Một khi đã chấp nhận suy nghĩ này một cách tự nhiên, Kinh Trập cuối cùng cũng nghe rõ lời Trần Minh Đức nói trong mơ.

 

"Ngươi phải nhớ, đừng làm như vậy ở bên ngoài nữa." Giọng Trần Minh Đức trầm trọng, mang theo một sức mạnh kiên định, "Kinh Trập, ngươi phải thề..."

 

Thề cái gì?

 

Kinh Trập thậm chí còn có vài phần mờ mịt.

 

Cậu cố gắng nghe rõ những lời phía sau, nhưng luôn bị ngăn cách bởi một tầng sương mờ, mơ hồ đến mức khiến người ta phẫn nộ.

 

"Ngươi không thể làm..."

 

Làm cái gì nữa?

 

"Rất nguy hiểm..."

 

Cái gì rất nguy hiểm?

 

Cái kiểu nói nửa vời, nửa câu sau nghe thế nào cũng không rõ này khiến Kinh Trập tức giận đến mức tỉnh cả ngủ.

 

Cậu giật mình tỉnh dậy trên trường kỷ, cảm giác bực bội mơ hồ vẫn còn đọng lại trong lòng khiến ấn đường Kinh Trập bất giác cau lại, nhìn thế nào cũng không giống đang vui vẻ.

 

Kinh Trập mất một lúc để tỉnh táo lại, day day mi tâm khẽ r*n r* một tiếng đau đớn, nhưng chỉ vài nhịp thở sau, cậu đã quên sạch chuyện trong mơ.

 

Chỉ lờ mờ nhớ rằng, hình như có liên quan đến Trần Minh Đức.

 

Kinh Trập lắc đầu bực bội với chính mình, quyết định đè nén cảm giác phiền muộn này xuống.

 

Cho dù phía Cảnh Nguyên Đế có vẻ không buông lỏng cảnh giác, cũng không có nghĩa là mấy ngày nữa Kinh Trập có thể thoải mái.

 

Kể từ khi có hệ thống, Kinh Trập đã rất quen với những sự kiện bất ngờ, dù sao thì trên đời này, còn gì ly kỳ hơn việc sở hữu một hệ thống nữa chứ.

 

...

 

Ngày Giao thừa, cả ban ngày Kinh Trập bận rộn đến mức chân không chạm đất, hoàn toàn không còn tâm trí đâu mà lo lắng chuyện vớ vẩn, chỉ riêng việc phối hợp với Trực Điện Tư đã khiến cậu đau cả dạ dày.

 

Tuy nhiên Khương Kim Minh trông còn lo lắng hơn cả cậu, rõ ràng là việc liên tiếp hai thái giám bị ngã trên băng không phải là điềm báo tốt lành gì.

 

Chưa kể trong số họ, một người gãy tay, một người trẹo chân, bây giờ dù thế nào cũng không làm việc được.

 

Trận tuyết lớn liên miên không dứt này khiến con đường trong cung vừa được dọn dẹp sạch sẽ buổi sáng lại trở nên trơn trượt khó đi, mỗi bước đi đều lảo đảo.

 

Kinh Trập vừa sai hai người chạy tới Ngự Thiện Phòng thì nghe thấy Tuệ Bình vào báo bên ngoài có người của Ngự Thiện Phòng tìm cậu.

 

Kinh Trập: "Người đã đưa đi rồi, không cần giục nữa."

 

Tuệ Bình: "Người đến là Tam Thuận."

 

Kinh Trập sững người, dù đang bận rộn tối mắt tối mũi, vẫn có một cảm giác kỳ lạ khiến cậu suýt đánh rơi cây bút lông trong tay.

 

"Thế này đi, ngươi mời cậu ấy vào phòng ta ngồi trước, bảo là ta làm xong việc sẽ đi tìm cậu ấy."

 

Kinh Trập day day mi tâm, nói với Tuệ Bình.

 

Tuệ Bình gật đầu, thấy Kinh Trập đã cúi đầu xuống, tiếp tục lao vào trạng thái làm việc điên cuồng.

 

Cậu ta bước nhanh ra ngoài, thấy bóng người cao lớn kia vẫn đang đợi bên ngoài.

 

"Kinh Trập mời ngươi vào phòng cậu ấy ngồi một lát, đợi cậu ấy làm xong việc sẽ đến tìm ngươi, Tam Thuận, ngươi cứ..."

 

Tam Thuận sờ đầu, nhìn vô số bóng người bận rộn trong Trực Điện Giám, chậm rãi lắc đầu, "Ta, không ngồi đâu."

 

Cậu ta như mới nhớ ra, hôm nay ở đâu cũng bận rộn.

 

Thấy Tam Thuận định rời đi, Tuệ Bình vội vàng nói: "Ngươi định về Ngự Thiện Phòng à?"

 

Không giữ được Tam Thuận, ít nhất cũng phải hỏi được cậu ta đi đâu, Tuệ Bình mới dễ ăn nói với Kinh Trập.

 

Tam Thuận lắc đầu, chợt nhớ ra điều gì đó lại lẳng lặng gật đầu, thành thật nói: "Ngự Thiện Phòng cũng bận." Một lát sau, giọng cậu ta trầm xuống, "Lần sau, lần sau ta lại đến gặp Kinh Trập."

 

Tuệ Bình tiễn Tam Thuận rời đi, quay đầu nhìn Kinh Trập đang cùng Khương Kim Minh xử lý công vụ trong phòng, nghĩ ngợi một chút, vẫn quyết định không làm phiền cậu vào lúc nước sôi lửa bỏng này.

 

Sở dĩ Khương Kim Minh và Kinh Trập bận rộn đến thế, tất cả đều bắt nguồn từ ý tưởng bất chợt của Thọ Khang Cung.

 

Còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến Giao thừa, Thái hậu lại nảy ra ý tưởng mới lạ, nói là muốn cùng vui với dân, muốn bố trí Bách Gia Phường trong cung, dùng thái giám, cung nữ đóng giả chủ nhân và người rao hàng ở các phường thị khác nhau, các loại đèn lồng treo đầy cả con phố, pháo hoa rực rỡ khắp mọi ngõ ngách, muốn biến đêm tối sáng như ban ngày.

 

Từ lối vào của "phường thị", từ Nam chí Bắc, gần như xuyên suốt cả tòa hoàng thành.

 

Thái hậu vừa ra lệnh, người bên dưới bận đến mức tối tăm mặt mũi, số lượng cung nhân nội đình hoàn toàn không đủ, phải vội vàng điều động không ít người từ ngoại đình vào, chỉ để lấp đầy số lượng người trong phường thị lần này.

 

Gần như phải bận rộn đến tận chập tối ngày Giao thừa, Kinh Trập mới miễn cưỡng được thở một hơi.

 

Lúc này, khoảng cách đến giờ các vương công đại thần vào cung chỉ còn trong gang tấc.

 

Kinh Trập ngồi phịch xuống ghế, uể oải nói với Khương Kim Minh: "Bây giờ, ai cũng đừng hòng bắt ta đứng dậy."

 

Khương Kim Minh nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, hừ cười một tiếng: "Rốt cuộc vẫn còn trẻ, trải đời ít."

 

Kinh Trập nhận ra Khương Kim Minh có chút hứng thú, cười nói: "Vậy sao Khương chưởng tư không sắp xếp cho mình một thân phận, cũng đến phường thị đó buôn bán thử xem."

 

Tuy chỉ là làm màu, nhưng Kinh Trập tin rằng tiền mà những người đến "dạo chơi" kia trả chắc chắn là tiền thật.

 

Liêu Giang đã hớn hở chạy đi làm người bán rượu rồi.

 

Khương Kim Minh: "Chẳng qua chỉ là một đêm hoan lạc, nhìn xem là được rồi, tham gia vào đó thì không gọi là xem kịch vui, mà là con khỉ bị người ta xem kịch vui."

 

Kinh Trập cười lớn, lúc ngẩng đầu lên, liếc mắt thấy Tuệ Bình vẫn đang đứng canh ngoài cửa, chợt nhớ tới Tam Thuận đến tìm mình lúc sớm, bật dậy, hỏng bét.

 

Bận quá hóa lú, vậy mà lại quên mất Tam Thuận.

 

Khương Kim Minh trêu chọc cậu: "Không phải bảo ngươi đã ngồi xuống là không đứng lên được nữa à?"

 

Kinh Trập vội vàng nói: "Quên mất có bạn đến tìm, Khương chưởng tư, ta đi trước đây, lát nữa nói chuyện sau."

 

Cậu chắp tay với Khương Kim Minh, bước nhanh ra khỏi phòng.

 

"Tuệ Bình, Tam Thuận còn đợi trong phòng ta không?"

 

"Cậu ta đi rồi." Tuệ Bình lắc đầu, "Nói là Ngự Thiện Phòng cũng có việc phải làm."

 

Kinh Trập cau mày, đúng rồi, đêm nay thế này, Ngự Thiện Phòng chỉ có bận hơn bọn họ chứ không kém. Sự kiện trọng đại thế này, khắp nơi trong hoàng thành đều xoay như chong chóng, căn bản không thể ngừng nghỉ.

 

... Chỉ là Tam Thuận không phải kiểu người hành động l* m*ng.

 

Cậu ta thật thà, chất phác, vào lúc bận rộn thế này mà còn đến Trực Điện Giám tìm cậu, có lẽ là có chuyện quan trọng.

 

Kinh Trập không do dự nữa, quyết định vẫn nên tranh thủ đến Ngự Thiện Phòng một chuyến.

 

Tuệ Bình vội vàng đuổi theo.

 

Kinh Trập: "Ngươi đi nghỉ đi, hôm nay theo ta chạy ngược chạy xuôi đã vất vả rồi."

 

Tuệ Bình: "Không sao, việc ta làm chỉ là chạy vặt, còn chưa mệt bằng lúc ở Trực Điện Tư trước kia đâu."

 

Kinh Trập bất đắc dĩ lắc đầu, hai người cùng nhau chạy tới Ngự Thiện Phòng.

 

Quả nhiên, Ngự Thiện Phòng lúc này đã náo nhiệt vô cùng, mấy cánh cửa lớn đều mở toang, cung nhân qua lại gần như là chạy, đủ loại tiếng la hét hỗn loạn, gần như ai cũng đang gân cổ lên gào, nhìn lướt qua chẳng thấy ai rảnh rỗi.

 

Kinh Trập bất đắc dĩ, đi vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh, ở đây có lẽ là nơi đứng một người rảnh rỗi nhất, nhưng dù vậy, trong tay người đó cũng cầm một xấp sổ sách dày cộp, đang điên cuồng gạch bỏ những nguyên liệu đã dùng hết.

 

Kinh Trập hỏi mấy lần, người kia mới vội vàng ngẩng đầu lên, mang theo vẻ điên cuồng vì bị làm phiền, đánh giá Kinh Trập từ đầu đến chân: "Ồ, lại là ngươi... khụ, Chưởng tư."

 

Kinh Trập: "Có gì phiền phức sao?"

 

"Nếu là người khác cứ liên tục đến quấy rầy Ngự Thiện Phòng thế này, chỉ có nước bị Chu tổng quản đuổi ra ngoài." Tên thái giám uể oải nói, "Ha, chỉ có Chưởng tư là đặc biệt khác biệt, sao có thể không nhớ chứ. Thôi bỏ đi, không có gì, vừa rồi Chưởng tư muốn hỏi gì ấy nhỉ?"

 

Cậu ta trông có vẻ như vừa rồi hoàn toàn không nghe thấy lời Kinh Trập nói.

 

Kinh Trập quyết định bỏ qua lời nói trước đó của cậu ta, dù sao cậu cũng biết hành động của mình phiền phức thế nào, lúc bận tối mắt tối mũi còn bị người ta lôi ra, biết đâu cúi đầu xuống lại phải kiểm tra lại từ đầu.

 

Nỗi đau khổ đó nghĩ thôi đã thấy thốn rồi.

 

Kinh Trập: "Ta muốn hỏi, chiều nay ngươi vẫn luôn ở đây à, có thấy Tam Thuận quay lại không?"

 

"Vẫn luôn ở đây, không thấy."

 

Tên thái giám trả lời dứt khoát.

 

Kinh Trập hơi ngạc nhiên, cậu vốn tưởng sẽ nhận được câu trả lời mơ hồ hơn. Dù sao cả Ngự Thiện Phòng bận rộn như vậy, đôi khi chẳng ai rảnh mà để ý người khác.

 

Tên thái giám dường như biết Kinh Trập đang nghĩ gì, thở dài nói: "Người khác có thể bị bỏ qua, nhưng Tam Thuận thì có thể sao? Hắn to xác như thế, đi qua đây dù có lơ đãng thế nào cũng không thể không nhìn thấy. Hơn nữa, cách đây không lâu, Chu tổng quản vừa tìm hắn xong."

 

Kết quả là không tìm thấy người.

 

Kinh Trập theo bản năng nhìn về phía Tuệ Bình, Tuệ Bình cau mày: "Nhưng ta nhớ không lầm, cậu ta nói là sẽ quay lại Ngự Thiện Phòng mà."

 

Tên thái giám buột miệng: "Xảy ra chuyện rồi?"

 

Kinh Trập quay đầu cười cười, bình tĩnh nói: "Không có gì, ta nhớ ra rồi, cậu ấy chắc là đi đến chỗ khác."

 

Thái giám: "Vậy được, nếu Chưởng tư nhìn thấy hắn, phiền báo với hắn một tiếng, Chu tổng quản vẫn đang đợi hắn đấy."

 

Kinh Trập gật đầu với cậu ta một cái, đẩy Tuệ Bình đi ra ngoài.

 

Sau khi rời khỏi Ngự Thiện Phòng, Kinh Trập mới nói: "Tuệ Bình, ngươi nhắc lại những lời Tam Thuận nói chiều nay cho ta nghe lần nữa."

 

Tuệ Bình cau mày, vừa nhớ lại vừa nói với Kinh Trập, tay còn hoa chân múa tay mô tả.

 

"Lần sau lại đến gặp ta?"

 

Kinh Trập cau mày, nghe không giống giọng điệu của Tam Thuận chút nào.

 

Chính vì cậu ta thật thà, chất phác, xưa nay có gì nói nấy, hiếm khi do dự như vậy. Tam Thuận sẽ không hẹn một lần sau mơ hồ không rõ ràng, cậu ta sẽ chỉ nói khi nào, lúc nào làm gì.

 

Cậu ta không quay lại Ngự Thiện Phòng, chứng tỏ tình hình không ổn.

 

Nhưng nếu không ở Ngự Thiện Phòng, với tính cách của Tam Thuận, cậu ta còn có thể đi đâu?

 

Trong lòng Kinh Trập bỗng dấy lên một khả năng.

 

Cậu dừng bước, phía sau là cung đạo đèn đuốc sáng trưng. Lúc này trời đã tối, Kinh Trập thậm chí có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt vọng lại từ xa.

 

Quý nhân vào cung, cung yến đã bắt đầu.

 

Kinh Trập đứng ở ngã ba đường, nhìn về phía sâu thẳm u lạnh. Cậu không do dự bao lâu, liền cất bước đi về phía con đường kia, Tuệ Bình bám sát phía sau, đi theo cậu vài bước, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

"Kinh Trập, ngươi cảm thấy Tam Thuận sẽ đến Bắc Phòng ư?"

 

Kinh Trập: "Ta không biết."

 

Tuệ Bình nghiến răng, hạ giọng nói: "Biết sớm thế này, vừa rồi ta giữ cậu ta lại là được rồi."

 

Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng một người mất tích trong cung không phải là chuyện tốt lành gì.

 

Kinh Trập lắc đầu: "Chuyện này không thể trách bất cứ ai."

 

Tam Thuận chọn đến, cũng là Tam Thuận chọn đi.

 

Nếu cậu ta muốn ở lại, không cần Tuệ Bình khuyên, cậu ta cũng sẽ dừng bước.

 

Ngón tay Kinh Trập vô thức chạm vào chiếc túi thơm bên hông, cảm giác nặng trịch vô hình trung mang lại cho cậu cảm giác an tâm.

 

Họ một đường từ Ngự Thiện Phòng chạy tới Bắc Phòng, càng đi sâu vào trong càng yên tĩnh, nơi này vốn dĩ hẻo lánh, mỗi lần bước vào con đường hầm này, dường như mọi ồn ào náo nhiệt đều bị sự tĩnh lặng nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng bước chân sột soạt của họ.

 

Cuối đường hầm, có người đang ngáp ngắn ngáp dài, người canh cửa chính là Thất Thuế và Bát Tề.

 

Hai người họ đã trải qua vài lần biến cố ở Bắc Phòng, mà nay vẫn có thể yên ổn ở lại đây, cũng phải nói là một sự may mắn.

 

Thất Thuế ngẩng đầu nhìn thấy Kinh Trập, cái ngáp trong miệng suýt chút nữa không nuốt trôi, ngạc nhiên huých tay Bát Tề: "Đúng là mở mang tầm mắt, hai người này lại nối đuôi nhau đến đây hoài niệm vào lúc này sao?"

 

Kinh Trập nghe Thất Thuế nói vậy, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

 

"Tam Thuận đã tới?"

 

Bát Tề xoa xoa xương sườn của mình, "Tới thì tới rồi, giờ vẫn chưa đi đâu."

 

Kinh Trập: "Làm phiền rồi, ta muốn vào tìm cậu ấy."

 

Hai người họ nhường đường cho Kinh Trập, ngay khoảnh khắc cậu định bước vào, Bát Tề nắm lấy cổ tay Kinh Trập, lực rất mạnh, gần như muốn bóp nát xương cổ tay cậu, sau đó lại đột ngột buông ra.

 

Bước chân Kinh Trập khựng lại, giọng Thất Thuế vang lên bên trái: "Sao lại dừng rồi?"

 

Kinh Trập không để ý đến cậu ta, quay người nhìn Tuệ Bình: "Đã tìm thấy người rồi, ngươi không cần đi theo ta vào trong đâu, việc ở Trực Điện Giám còn nhiều lắm."

 

Cậu nắm lấy tay Tuệ Bình, bình tĩnh nói.

 

"Mau đi đi, muộn chút nữa Khương chưởng tư đợi sốt ruột đấy."

 

Sắc mặt Tuệ Bình khẽ động, gật đầu với Kinh Trập.

 

Nhìn theo bóng Tuệ Bình rời khỏi đường hầm, Kinh Trập mới xoay người, bước vào Bắc Phòng.

 

Tuệ Bình đi một mạch vội vã, mãi đến chỗ sáng sủa, có thể nhìn thấy cung nhân qua lại, thậm chí còn có người chào hỏi cậu ta, lúc này cậu ta mới rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh.

 

Cậu ta cúi đầu nhìn tay phải.

 

Cậu ta đang nắm chặt một chiếc túi thơm nặng trịch, mở ra xem, bên trong là một tấm lệnh bài dày nặng.

 

...

 

Bắc Phòng trải qua vài lần luân chuyển, trông vẫn chẳng khác gì so với trước kia, Kinh Trập đi theo Thất Thuế và Bát Tề vào trong vài bước, cuối cùng tìm thấy Tam Thuận trong căn phòng cũ của Trần Minh Đức.

 

Căn phòng này từng có người chết, cho dù quản sự sau này biết vị trí này tốt nhất cũng không thích ở đây.

 

Đồ đạc đều được dọn dẹp sạch sẽ, chẳng còn lại gì.

 

Tam Thuận im lặng đứng trong căn phòng tối om, nghe thấy tiếng bước chân, có chút thất thần nhìn ra ngoài. Bắc Phòng dù có tối tăm đến đâu, bên ngoài vẫn treo đèn lồng, hắt vào chút ánh sáng.

 

Kinh Trập đạp lên ánh sáng lờ mờ, bước vào căn phòng tĩnh mịch này.

 

Tam Thuận ngẩn ngơ nhìn Kinh Trập, như người mất hồn, đợi khi nhìn thấy Thất Thuế và Bát Tề đi theo sau Kinh Trập, vẻ mặt bình thản cuối cùng cũng thay đổi, trở nên có chút đáng sợ.

 

"Ai, cho phép các ngươi tới đây!"

 

Kinh Trập bước đến bên cạnh Tam Thuận, nhìn căn phòng tối đen như mực, nương theo ánh sáng lờ mờ bên ngoài, có thể nhìn thấy vài đường nét, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

 

"Vậy ngươi, tại sao lại đến Bắc Phòng?"

 

Tam Thuận im lặng một hồi, một người cao lớn như vậy, lúc này trông lưng lại hơi còng xuống: "... Ta biết, ngươi và Minh Vũ đều muốn tốt cho ta, cho nên, mới không nói cho ta biết... Đức gia gia rốt cuộc chết như thế nào."

 

Đoàng ——

 

Từ xa xăm vọng lại một tiếng nổ lớn.

 

Pháo hoa rực rỡ bay lên không trung, nổ tung thành vô số đốm lửa, gần như chiếu sáng cả bầu trời. Cái gọi là náo nhiệt ồn ào, chính là bên ngoài cung thành đêm nay, đường ngang ngõ dọc, không cấm đi lại ban đêm, tiếng rao hàng, tiếng hát... vang lên không dứt, va chạm cùng pháo hoa rực rỡ, phồn hoa đến nhường nào, hưng thịnh đến nhường nào.

 

Kinh Trập thở hắt ra một hơi dài, sự ồn ào xa xăm kia nghe lại thật mong manh, giọng cậu bình tĩnh đến mức đáng sợ:

 

"Vậy thì, lại là ai, nói cho ngươi biết chuyện này?"

Bình Luận (0)
Comment