Tam Thuận thắp sáng ngọn đèn dầu trong phòng, cũng không biết cậu ta mò mẫm ở đâu ra, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để lờ mờ nhìn rõ mặt nhau.
Mắt Tam Thuận đỏ hoe, giống như vừa mới khóc xong.
Bên ngoài, bóng dáng Thất Thuế và Bát Tề đã khuất dạng, Kinh Trập bình tĩnh nói: "Trước mắt không có người ngoài, Tam Thuận, ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta." Nghe thì không có vẻ gì là dồn ép, nhưng Tam Thuận lại vô thức cảm thấy một áp lực nặng nề.
Cậu ta hít sâu một hơi, "Là Chu tổng quản."
Câu trả lời nằm ngoài dự liệu nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Chu Nhị Hỉ đã nói chuyện này cho Tam Thuận biết từ mấy ngày trước.
Hôm đó rất bận rộn, người của Ngự Thiện Phòng chuẩn bị nguyên liệu và thực đơn, ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần, ngay cả những món ăn đã định sẵn cũng phải tập đi tập lại, sợ xảy ra sai sót vào thời khắc quan trọng.
Tam Thuận đi theo bên cạnh Chu Nhị Hỉ, cũng chẳng nhàn hạ gì.
Chu Nhị Hỉ mệt bao nhiêu thì cậu ta mệt hơn bấy nhiêu, nhưng cậu ta sức dài vai rộng, căn bản không để tâm đến những vất vả này.
Tam Thuận là người sống rất đơn giản đơn thuần, một khi trong tay có việc, cậu ta sẽ không nghĩ ngợi đến chuyện khác.
Hôm đó Chu Nhị Hỉ gọi cậu ta lại, Tam Thuận vẫn còn đang mải nghĩ đến công việc dở dang trên tay, suýt chút nữa không nghe thấy nửa đầu câu chuyện của Chu Nhị Hỉ.
Chu Nhị Hỉ dáng người khẳng khiu, đứng trước mặt Tam Thuận trông như cây sào gầy guộc, mặt mày ủ rũ như thể có người nợ gã mấy trăm vạn lượng.
"Có chuyện này, vốn dĩ ta không định nói với ngươi, nhưng chuyện xấu không nên để qua năm mới, nói rõ với ngươi sớm một chút, để mọi chuyện xui xẻo đều ở lại năm nay. Những ngày tháng sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự, không ốm đau bệnh tật." Chu Nhị Hỉ chậm rãi nói, "Sư phụ của ngươi, không phải chết già, mà là bị người ta hạ độc nên mới qua đời sớm."
Khi Tam Thuận nhắc lại lời Chu Nhị Hỉ hôm đó, vẻ mặt cậu ta bình thản, dường như mọi cảm xúc đều dồn nén nơi khóe mắt đỏ hoe.
"Chu tổng quản không cần thiết phải lừa ta."
"Ông ta quả thực không lừa huynh."
"Ta cũng cảm thấy, ngươi và Minh Vũ chắc chắn đều biết chuyện này."
"Bọn ta, quả thực có biết."
Một hỏi một đáp, Tam Thuận đột nhiên sờ đầu, cười khờ khạo. Nụ cười trông có vẻ ngốc nghếch nhưng lại có chút đáng yêu, giống như đang vui mừng vì mình đoán trúng vậy.
Tam Thuận: "Ta biết, các ngươi đều muốn tốt cho ta; ta cũng biết, Chu tổng quản... không có ý hại ta."
Sau khi Chu Nhị Hỉ kể chuyện này cho Tam Thuận, vẫn luôn để Hạo Lâm trông chừng cậu ta, vì sợ cậu ta không chịu nổi kích động mà làm chuyện dại dột.
Kinh Trập: "Tam Thuận, Chu tổng quản chỉ nói với ngươi Đức gia gia trúng độc qua đời, nhưng không nói cho ngươi biết rốt cuộc là ai ra tay sao?"
Tam Thuận: "Đức gia gia rất ít khi quan tâm chuyện bên ngoài, ông ấy chết ở Bắc Phòng, người hạ độc ông ấy tự nhiên cũng là người của Bắc Phòng."
"Bắc Phòng trải qua mấy lần biến cố, người cũ hiện giờ còn lại chẳng được mấy mống, có lẽ kẻ ra tay đã không còn ở Bắc Phòng nữa rồi."
"Có lẽ là vậy." Giọng Tam Thuận có chút bình tĩnh, "Chỉ là chuyến này, vẫn phải đi một chuyến."
Cậu ta chậm rãi nhìn về phía Kinh Trập.
"Kẻ ra tay, rốt cuộc là Minh ma ma, hay là..."
"Là Hạm Đạm." Kinh Trập nói, "Là nghe theo lệnh... của Khang phi trước kia."
Cậu bỏ qua những ma ma trung gian kia.
Bất kể là Minh ma ma hay Trần ma ma thì cũng chẳng khác biệt gì, quy căn kết để đều là người của Khang phi.
Tam Thuận trông như bị ai đấm thẳng vào mặt.
Có lẽ cậu ta từng nghĩ tới, nhưng tuyệt đối không ngờ lại là Hạm Đạm. Trong số các cung nữ ở Bắc Phòng, nàng ta là người đối xử tốt nhất với Tam Thuận, có lẽ vì Tam Thuận trông hơi giống em trai nàng ta. Đôi khi Hạm Đạm có đồ ăn thừa, cũng là người đầu tiên dúi cho Tam Thuận, có thể coi là thân thiết.
Sở dĩ Kinh Trập không muốn nói chuyện này cho Tam Thuận biết, ngoài việc không muốn phá vỡ cuộc sống của cậu ta, còn vì Hạm Đạm có ý nghĩa khác biệt với Tam Thuận so với những người khác.
Tam Thuận cúi đầu, dùng sức bóp chặt đầu gối mình.
"... Trước đây Bắc Phòng xảy ra chuyện, ta có đến tìm vài lần, đám Thất Thuế nói người cũ đều đã bị điều đi nơi khác. Ta không tìm thấy Hạm Đạm, ta cứ tưởng nàng được thăng chức rồi."
Kinh Trập nén tiếng thở dài.
Chu tổng quản ơi là Chu tổng quản, biết là ông muốn tốt cho Tam Thuận, nhưng sao lại cứ phải chọn đúng lúc này chứ?
Tam Thuận là người thẳng tính.
Nghe những lời đó của Chu Tổng quản, sao có thể yên lòng được? Chắc chắn sẽ tìm mọi cách quay lại đây một chuyến.
Chưa kể Chu tổng quản còn nói nửa úp nửa mở.
Đã biết Trần Minh Đức trúng độc, chứng tỏ Chu Nhị Hỉ có liên lạc với Trần Minh Đức trong giai đoạn cuối đời, chắc chắn không phải kiểu không có giao tình như bề ngoài.
Nghĩ cũng phải.
Chu Nhị Hỉ và Trần An, Trần An và Trần Minh Đức, giữa họ chắc chắn cũng từng có qua lại.
"Vậy bây giờ, ngươi định thế nào?" Kinh Trập khẽ hỏi.
Tam Thuận lắc đầu lia lịa, nghiến răng: "Hạm Đạm đã chết, hai vị ma ma cũng đã chết hết, Khang phi bị phế vì tội gian tế, chắc cũng... chết rồi." Giọng cậu ta dần trở nên mờ mịt, "Kinh Trập, có phải thực sự, ta quá ngốc rồi không."
Tại sao cậu ta luôn biết sau, chậm hơn người khác một bước?
Ngay cả bây giờ lòng đầy oán hận muốn báo thù, nhưng lại hoàn toàn không biết phải nhắm vào ai? Mờ mịt nhìn quanh, vậy mà chẳng tìm được một kẻ nào để ra tay.
Kinh Trập có thể cảm nhận được nỗi đau của Tam Thuận, không chỉ vì chuyện Trần Minh Đức trúng độc, mà còn vì sự bất lực muốn làm gì đó nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Cảm xúc dâng trào mãnh liệt đến vậy, lại chẳng có lấy một chỗ để phát tiết.
Tam Thuận đột ngột đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Kinh Trập giật mình, đi theo cậu ta ra ngoài, chỉ thấy Tam Thuận đi xuyên qua con đường nhỏ tối tăm, xông thẳng vào khu rừng tạp ở sâu trong Bắc Phòng, tìm một cái cây, đấm từng cú từng cú vào thân cây.
Bịch —— Bịch ——
Kinh Trập nhìn cậu ta im lặng trút giận, thầm thở dài.
Phía sau, Thất Thuế tò mò đi theo: "Đêm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Tam Thuận làm sao thế?"
Kinh Trập liếc cậu ta một cái, không thấy Bát Tề phía sau: "Bát Tề đâu?"
"Vẫn đang canh cửa đấy." Thất Thuế đút tay vào tay áo, lạnh run cầm cập, "Trời thế này mà còn phải đứng ở cửa đó, ngươi không biết lạnh thế nào đâu."
Cửa nhỏ đó thông với đường đi, gió bắc thổi qua xuyên suốt từ bắc xuống nam, quả thực lạnh thấu xương.
Kinh Trập dời mắt khỏi người cậu ta, nhìn về phía Tam Thuận: "Cậu ấy nhớ tới Đức gia gia, tâm trạng không tốt."
Thất Thuế vỡ lẽ, cũng thở dài theo.
Trần Minh Đức đối với họ là một cấp trên tốt, tuy người hay ốm đau trông có vẻ âm u, nhưng ngoài việc bớt xén chút tiền tháng của họ ra thì lại che chở cho họ rất nhiều.
Nếu cho Thất Thuế cơ hội, cậu ta rất muốn quay trở lại những ngày tháng còn làm việc dưới trướng Trần Minh Đức, cứ ngốc nghếch vui vẻ, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều.
"Tam Thuận, được rồi." Kinh Trập bước lên vài bước, để lộ tấm lưng của mình, "Đừng đánh nữa, tay của ngươi, bây giờ không phải là tay của ngươi, mà là tay của Ngự Thiện Phòng."
Người Ngự Thiện Phòng xưa nay coi trọng đôi tay mình nhất. Mất đi đôi tay, họ cũng mất đi khả năng đứng vững ở Ngự Thiện Phòng.
Dù Tam Thuận ít khi xuống bếp, nhưng cậu ta cũng nên hiểu đạo lý này.
Tiếng đấm thùm thụp dừng lại, Tam Thuận thở hồng hộc, cúi đầu đứng trước thân cây.
Tam Thuận rốt cuộc vẫn nghe lời.
Ngay khi Kinh Trập nói chuyện với Tam Thuận, Thất Thuế đang căng thẳng liếc nhìn xung quanh, động tác của cậu ta mang theo nhiều phần hoảng loạn, như thể sự run rẩy đó không phải vì lạnh, mà là vì một nỗi sợ hãi sâu sắc nào đó.
Nhưng đến giây phút cuối cùng, cậu ta lại kiên định trở lại.
Ngay khoảnh khắc Kinh Trập bước đến trước mặt Tam Thuận, hoàn toàn để lộ tấm lưng, Thất Thuế rút con dao găm trong ngực ra, nương theo bóng tối che giấu, đâm mạnh về phía lưng Kinh Trập.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Kinh Trập như thể mọc mắt sau lưng, đột ngột xoay người, tránh được con dao của Thất Thuế, trượt một bước đến bên cạnh Tam Thuận.
Phản ứng của Tam Thuận không nhanh như vậy, chỉ lờ mờ nhìn thấy trong tay Thất Thuế dường như đang cầm thứ gì đó, nhưng lại theo phản xạ lao về phía cậu ta.
Tam Thuận không đủ linh hoạt, nhưng sức lại lớn, một cái tát giáng xuống mặt Thất Thuế khiến cậu ta quay cuồng, lại mạnh mẽ gạt rơi con dao trong tay cậu ta, giẫm một chân lên.
Tất cả đều là hành động theo bản năng của Tam Thuận, hơn nữa vì cơn giận không thể phát tiết trong lòng nên ra tay càng thêm mạnh bạo, động tác còn tàn nhẫn hơn trước ba phần.
Mãi đến khi vặn tay Thất Thuế, đè cậu ta quỳ xuống tuyết, Tam Thuận mới cúi đầu nhìn xem thứ mình đang giẫm là gì.
Khoảnh khắc nhìn rõ vật đó, sắc mặt Tam Thuận trở nên đáng sợ tột cùng.
"Thất! Thuế!"
Tam Thuận gần như rít lên hai chữ này qua kẽ răng, mang theo sự hung dữ đáng sợ, "Ngươi đang làm cái gì vậy!"
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ Thất Thuế lại giết người.
Hơn nữa còn ra tay với Kinh Trập!
Cái tát của Tam Thuận rất mạnh, trực tiếp đánh Thất Thuế hộc máu mồm, đầu óc choáng váng, gần như không nghe rõ lời Tam Thuận nói, nhưng áp lực nặng nề sau lưng suýt bẻ gãy tay hắn, sao cậu ta có thể không cảm nhận được?
Thất Thuế cười khùng khục, giọng nói mang theo vài phần thê lương quái dị, "Tại sao ta lại ra tay với Kinh Trập... Sao ngươi không hỏi chính cậu ta xem, Kinh Trập, bọn ta quen biết ngươi đến giờ, ngoài lúc này ra, đã bao giờ hại ngươi chưa!"
Câu cuối cùng, Thất Thuế gần như gào lên khản đặc cả giọng.
Kinh Trập bất chợt nhìn về phía Bắc Phòng tĩnh mịch, những căn phòng sáng đèn lờ mờ kia, dù nghe thấy tiếng hét kịch liệt của Thất Thuế, nhưng không một căn phòng nào có phản ứng.
Tam Thuận đè lên lưng Thất Thuế, gần như đè bẹp cả người cậu ta xuống, giọng nói mang vài phần sắc bén, "Bớt nói nhảm, các ngươi chưa từng hại Kinh Trập, Kinh Trập tự nhiên cũng chưa từng hại các ngươi."
"Tam Thuận, ngươi đúng là được Trần Minh Đức bảo vệ quá kỹ, số tốt thật đấy. Sao ngươi không hỏi Kinh Trập, hỏi cậu ta xem, từ khi cậu ta rời khỏi Bắc Phòng, từng chuyện từng chuyện xảy ra ở đây, chẳng lẽ cậu ta hoàn toàn không biết gì sao!"
Hơi thở của Kinh Trập có chút dồn dập, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh, "Ta biết."
Cậu giẫm lên lớp tuyết dày, đi đến trước mặt Thất Thuế rồi ngồi xổm xuống.
Mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào mắt Thất Thuế.
"Nhưng tất cả những chuyện này, có liên quan gì đến ta?"
Bất kể là Thái hậu, hay Khang phi, thậm chí là bất kỳ ai khác, bọn họ dòm ngó Bắc Phòng, thì có liên quan gì đến cậu?
Kinh Trập, hoàn toàn không biết bí mật nơi này.
"Ha ha ha ha ha... Ngươi không biết, ngươi không biết..." Thất Thuế cười lớn, tiếng cười tràn đầy ác ý, "Cái khác không biết, chẳng lẽ cái chết của Vô Ưu, ngươi cũng không biết sao?"
Kinh Trập khựng lại, dường như vẫn còn nhớ lại cảm giác ươn ướt dính dấp trong tay ngày hôm đó, máu tươi đỏ chói bắn lên mặt, lên tay, lên người cậu, mùi tanh tưởi buồn nôn gần như bao trùm lấy cậu hoàn toàn.
Đó không phải là lần đầu tiên Kinh Trập ngửi thấy mùi máu, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy ghê tởm đến vậy. Nếu không phải Dung Cửu đưa cậu đi, Kinh Trập e là đã nôn ngay tại chỗ.
"Vô Ưu, quả thực chết trước mặt ta, thậm chí khi thẩm vấn ngươi và Bát Tề, ta cũng đang nghe lén." Kinh Trập nghe thấy mình nói như vậy, "Nhưng đây, không phải là thứ ngươi nên biết."
Cậu nắm lấy cằm Thất Thuế, ép cậu ta ngẩng đầu lên.
"Là ai, nói cho các ngươi biết?"
Các ngươi.
Đúng vậy, Kinh Trập biết, ngoài Thất Thuế ra, Bát Tề cũng tham gia vào chuyện này. Nếu không, lúc nãy trước khi vào cửa, cậu ta sẽ không nắm chặt cổ tay Kinh Trập như vậy.
Một đường chạy tới Bắc Phòng, Kinh Trập không phải không biết có thể có bẫy, nhưng Tam Thuận đã ở Bắc Phòng, cậu không thể không đến.
Nhưng việc đưa Tuệ Bình ra ngoài thì vẫn có thể làm được.
Thất Thuế cắn chặt răng, không nói một lời.
"Chỉ có mình ngươi tới? Thật vô lý, Bát Tề đâu?" Kinh Trập thản nhiên nói, "Cậu ta có nhiệm vụ khác, hay là... ngay cả cậu ta cũng không ủng hộ ngươi, không muốn ra tay."
Lời này của Kinh Trập rõ ràng đã chọc trúng chỗ đau của Thất Thuế, khiến cậu ta không nhịn được nữa mà chửi ầm lên, "Rốt cuộc ngươi đã cho Bát Tề uống bùa mê thuốc lú gì? Không chỉ Bát Tề, ngay cả Minh Vũ, Tam Thuận, thậm chí còn có Vô Ưu, tất cả đều bị ngươi mê hoặc! Tam Thuận, ngươi tỉnh táo lại đi, ngươi tưởng cái chết của Trần Minh Đức không liên quan gì đến Kinh Trập sao!"
Lực tay của Tam Thuận không hề thay đổi, giọng nói vẫn trầm ổn như trước: "Đức gia gia trước khi chết, bảo ta đi theo Kinh Trập."
Bất kể cái chết của Trần Minh Đức có liên quan đến Kinh Trập hay không, cậu ta chỉ nghe lời Trần Minh Đức. Lời trăn trối của Trần Minh Đức có sức ràng buộc mạnh nhất đối với Tam Thuận.
Ông nói gì, Tam Thuận làm nấy.
Lời của Tam Thuận rõ ràng đã kích động Thất Thuế, khiến cả người cậu ta run rẩy, "Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ, năm xưa Trường Thọ đã cố gắng hết sức để sống sót, nhưng vẫn phải chết, ngươi có biết kẻ cầm đầu ra tay với Thừa Hoan Cung là ai không?" Cậu ta đột ngột ngẩng đầu lên, mang theo nỗi hận thù vô tận, "Là bạn của ngươi, Dung Cửu!"
Giọng cậu ta từng chữ từng chữ đều chứa đựng cảm xúc mãnh liệt.
"Cái chết của Trường Thọ có liên quan đến ngươi; Vô Ưu chết trong lòng ngươi; Trần Minh Đức ít nhiều cũng vì ngươi mà chết... Kinh Trập, tại sao ta lại không hận ngươi..." Thất Thuế nghiến răng, "Các ngươi thì hay rồi, làm Bắc Phòng rối tung lên rồi phủi mông bỏ đi, chỉ để lại ta và Bát Tề ở đây chịu khổ!"
Tất cả những người quen thuộc gần như đều đã chết.
Từng người từng người ra đi, cuối cùng nhìn đi nhìn lại, vậy mà chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Kinh Trập, Minh Vũ, Tam Thuận... bọn họ thì được ăn sung mặc sướng ở bên ngoài, chỉ có hai người họ là không thoát ra nổi cái vũng bùn này, thật bất công làm sao!
Ngay cả đến cuối cùng, đến nước này rồi, mà Bát Tề vẫn muốn nói đỡ cho Kinh Trập vào phút chót.
"Thất Thuế, ta cảm thấy, có một số việc có lẽ không tồi tệ như chúng ta nghĩ đâu." Giọng Bát Tề hơi run rẩy, "Ngươi nghĩ xem, nếu Kinh Trập thực sự máu lạnh vô tình như vậy, tại sao lại vì Tam Thuận mà chạy tới đây?"
Cảm xúc của Thất Thuế khi nghe câu này là gì nhỉ?
... Ồ, cậu ta cảm thấy phẫn nộ chưa từng có.
Cậu ta nhớ mình đã cao giọng, nhưng sợ bứt dây động rừng nên buộc phải hạ thấp xuống, mang theo sự căm hận tột cùng: "Bát Tề, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ngươi quên cậu ta đã đối xử với chúng ta thế nào rồi sao?"
Bát Tề nghiến răng: "Ta biết."
Cuộc sống hiện tại của họ so với quá khứ quả thực là địa ngục trần gian không thể tưởng tượng nổi, nhưng Kinh Trập...
Bát Tề thực sự không cảm thấy Kinh Trập tồi tệ như họ tưởng tượng.
Thất Thuế cắt ngang lời Bát Tề, hung dữ nói: "Cậu ta có thể kéo Minh Vũ và Tam Thuận ra khỏi vũng bùn, tại sao đối với chúng ta lại không thể, tất cả đều phải trách cậu ta."
Bát Tề cố gắng biện giải: "Không phải đâu Thất Thuế, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, trước kia cậu ta cũng từng hỏi chúng ta..." Chỉ là lúc đó, Thất Thuế và Bát Tề không biết Bắc Phòng sau này sẽ nguy hiểm đến thế nên đều từ chối Kinh Trập.
Bát Tề lờ mờ nhớ lại, Kinh Trập thậm chí còn từng hỏi Vô Ưu, ít nhất trong chuyện này, Kinh Trập vốn dĩ không cần thiết phải làm vậy... chỉ là xuất phát từ thiện ý mới nhắc nhở họ.
Thất Thuế sao lại không nhớ những điều Bát Tề nói?
Nhưng nỗi kinh hoàng và sợ hãi liên miên đã sớm ép Thất Thuế đến phát điên, cậu ta trừng mắt nhìn Bát Tề.
Đáy mắt cậu ta mang theo ác ý tàn nhẫn.
"Bát Tề, chúng ta từ khi vào cung đến giờ vẫn luôn ở bên nhau, nói cho ta biết, ngươi sẽ nghe lời ta, đúng không?"
Lúc đó, phản ứng của Bát Tề là gì, Thất Thuế đã hơi quên mất. Lờ mờ nhớ Bát Tề dường như lao tới nói gì đó với cậu ta, giọng lúc to lúc nhỏ, gần như không nghe rõ.
Cậu ta nhớ cơn giận dữ bùng lên trong khoảnh khắc đó, nhớ ngọn lửa giận gần như thiêu rụi lý trí, cậu ta dùng sức bóp chặt cổ họng Bát Tề, gần như biến thành ác quỷ.
"Tại sao! Tất cả các ngươi! Đều nói đỡ cho Kinh Trập!"
Thất Thuế gào lên điên dại, giống hệt như lúc này.
Giọng nói gần như trùng lặp, mang theo sát khí làm mụ mẫm đầu óc.
"Chết hết đi!"
Kinh Trập bật dậy, sắc mặt tái nhợt: "Tam Thuận, ngươi trông chừng cậu ta."
Trong nháy mắt cậu nghĩ đến những gì Bát Tề có thể gặp phải.
Cậu vội vàng bỏ lại câu nói đó, xoay người bỏ chạy.
Phía sau Thất Thuế còn đang gào thét gì đó, Kinh Trập đã không nghe thấy nữa, cậu lao về phía căn phòng bọn họ nói chuyện ban nãy.
Thất Thuế và Bát Tề đã có chuẩn bị thì chắc chắn sẽ theo dõi nhất cử nhất động của họ, sẽ không đi xa. Cho dù có xảy ra tranh cãi thật thì cũng chỉ ở quanh đây thôi.
Kinh Trập chạy một vòng quanh các dãy nhà, cuối cùng cũng tìm thấy Bát Tề nằm dưới đất bên dưới một khung cửa sổ.
Kinh Trập chạy tới, khi lật người Bát Tề lại, cảm giác lạnh lẽo khiến hơi thở cậu dồn dập.
Trên cổ Bát Tề hằn rõ một vết bầm tím đáng sợ.
Cậu đưa tay thăm dò hơi thở của Bát Tề, tuy rất yếu ớt nhưng không phải là không có.
Kinh Trập thở phào một hơi, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
"Bát Tề, Bát Tề, ngươi tỉnh lại đi?"
Kinh Trập nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay vào mặt Bát Tề, cố gắng đánh thức cậu ta dậy.
Bát Tề r*n r*, miễn cưỡng tỉnh lại, nhưng ngay khoảnh khắc tỉnh táo lại liều mạng ho khan, lực tay cào cấu cổ họng mạnh đến mức suýt làm rách da.
Kinh Trập nắm lấy tay Bát Tề, "Bát Tề, nghe thấy giọng ta không? Nào, hít —— thở ——"
Giọng cậu rất bình ổn, mang lại cảm giác kiên định và mạnh mẽ.
"Thất Thuế không ở đây, ngươi sẽ không sao đâu, cho nên, hít thở đi, nào..."
Dưới sự giúp đỡ của Kinh Trập, Bát Tề cuối cùng cũng miễn cưỡng ổn định lại hơi thở, thoát khỏi cảm giác ngạt thở như sắp chết. Cậu ta ôm ngực, cả người mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất không còn chút sức lực nào.
Là Kinh Trập dùng sức nửa ôm nửa kéo cậu ta dậy: "Ngươi không thể ngồi dưới đất nữa, chỗ ở hiện tại của ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về."
Tuy không có than lửa gì, nhưng nghỉ ngơi trong nhà vẫn tốt hơn ở ngoài trời nhiều.
Bát Tề nắm chặt cổ tay Kinh Trập, giọng chói tai: "Không được, không được vào nhà." Cậu ta đáng lẽ không còn sức lực, nhưng câu nói vừa rồi của Kinh Trập lại khiến cậu ta bùng nổ sức mạnh, lực tay nắm chặt Kinh Trập giống hệt khoảnh khắc bước vào cửa.
Kinh Trập im lặng trong giây lát: "... Xin lỗi."
Điều Bát Tề không ngờ nhất chính là câu nói này.
"Cái gì?"
"Những lời Thất Thuế nói có thật có giả, rất nhiều điều không phải sự thật, nhưng có một điều cậu ta nói đúng." Kinh Trập mím môi, "Ta quả thực biết Bắc Phòng nguy hiểm."
Tuy không biết mối đe dọa đến từ đâu, nhưng nơi này rốt cuộc vẫn là nơi nguy hiểm.
"Ta đáng lẽ nên nhắc nhở các ngươi chú ý mới phải."
"Ngươi đã nhắc nhở bọn ta rồi." Giọng Bát Tề khàn đặc, lắc đầu nói, "Sau khi xảy ra chuyện, chẳng phải ngươi vẫn luôn hỏi bọn ta có muốn rời khỏi Bắc Phòng không sao?"
Bát Tề nhìn Kinh Trập.
"Thực ra lúc đó, ta đã lờ mờ đoán được ẩn ý của ngươi, nhưng ta vẫn từ chối." Vết bầm tím sưng đỏ trên cổ khiến Bát Tề nói chuyện cũng đau đớn dữ dội, "Kinh Trập, bọn ta đã ngoài hai mươi rồi, không còn tiền đồ gì nữa. Ra ngoài rồi thì làm được gì chứ?"
Cậu ta cúi đầu xuống.
"Không ai phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của người khác cả." Bát Tề khẽ nói, "Thất Thuế chỉ là... bị nỗi sợ hãi làm mụ mị đầu óc thôi."
Lần này Kinh Trập im lặng lâu hơn.
"... Không thể vào nhà, vậy ngươi theo ta đến rừng cây tạp trước đi." Kinh Trập nói, "Tam Thuận và Thất Thuế đang ở đó."
Bát Tề yếu ớt gật đầu.
Kinh Trập dìu Bát Tề đi từng bước một, khó khăn lắm mới đến được rừng cây tạp, lại phát hiện Tam Thuận và Thất Thuế đáng lẽ phải ở đây lại không thấy đâu.
Kinh Trập ngẩn người, đột ngột nhìn về phía chỗ Tam Thuận vừa đứng.
Vết máu trên thân cây vẫn còn.
Dấu chân trên tuyết cũng còn, nhưng người thì đã không cánh mà bay.
Giọng Bát Tề yếu ớt, mang theo chút hoảng sợ: "Kinh Trập, chắc ngươi cũng phát hiện ra, Bắc Phòng... rất không bình thường."
"Ừ." Kinh Trập hạ giọng, "Vừa rồi chúng ta gây ra động tĩnh không nhỏ, nhưng cả Bắc Phòng lại không có chút phản ứng nào."
Điều này là không thể.
Cho dù bây giờ là ban đêm thì cũng phải có tiếng động sinh hoạt chứ.
Nhưng nhiều căn phòng sáng đèn như vậy lại chẳng có lấy một người đứng dậy đi lại; bên ngoài ồn ào lớn như thế, bất kể là chủ tử hay cung nhân, không ai ra ngoài xem xét tình hình... Cả Bắc Phòng, dường như chỉ còn lại vài người bọn họ là còn thở.
Bát Tề: "Tình trạng này xuất hiện từ hơn nửa tháng trước."
Cậu ta vẫn còn rất yếu, phải dựa vào sức dìu của Kinh Trập mới miễn cưỡng đứng vững.
Thất Thuế và Bát Tề vẫn luôn sống ở Bắc Phòng, tuy có khao khát cuộc sống hoàng cung bên ngoài, nhưng sau khi qua tuổi hai mươi đã không còn tâm tư cầu tiến nữa.
Dù sao thì bất kể họ có leo lên thế nào, tương lai cũng chỉ là những tên tiểu nội thị không được coi trọng như thế này thôi.
Ở nơi quen thuộc lâu rồi thì không muốn di chuyển.
Khi từ chối Kinh Trập, bọn họ ít nhiều mang tâm lý cầu may, trước kia họ ở Bắc Phòng bao lâu cũng chẳng xảy ra chuyện gì, bây giờ chắc cũng sẽ như vậy... nhỉ?
Nhưng hơn nửa tháng trước, sự thay đổi của Bắc Phòng gần như dọa họ chết khiếp.
Bát Tề: "Đầu tiên là những cung nhân hầu hạ đó, từng người từng người một trở nên cứng đờ, giống như mất dần sức sống từng chút một, giống như... biến thành người gỗ, hoặc là quái vật..." Giọng cậu ta mang theo nỗi sợ hãi chói tai, như thể theo lời kể của cậu ta, nỗi kinh hoàng đó lại một lần nữa xâm chiếm.
Bọn họ có thể phát hiện ra sự bất thường, những chủ tử kia đương nhiên cũng có cảm giác.
Trong cơn hoảng loạn, những chủ tử vốn đã an phận chờ chết ở Bắc Phòng lần đầu tiên định xông ra khỏi Bắc Phòng.
Phải nói rằng, Thất Thuế và Bát Tề hoàn toàn không có ý định ngăn cản bọn họ, thậm chí chính bọn họ cũng muốn chạy trốn.
Nhưng, cho dù hai người canh cửa là Thất Thuế và Bát Tề không ngăn cản, chỉ cần các chủ tử Bắc Phòng muốn xông ra ngoài, những cung nhân đã mất đi sức sống kia sẽ chắn trước mặt họ.
Đó quả thực là cơn ác mộng.
Bất kể đi đến đâu, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ thấy một khuôn mặt cứng đờ vô hồn nhìn chằm chằm.
Mặc dù bọn họ vẫn còn sống, nhưng còn không bằng đã chết.
Chỉ nghe Bát Tề kể lại thôi, Kinh Trập cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi rợn người đó.
"... Bắc Phòng xảy ra chuyện lớn như vậy mà bên ngoài lại không biết chút gì. Lúc đi lấy cơm hàng ngày, không thể nhân cơ hội bỏ trốn sao?" Kinh Trập khẽ hỏi, "Đã như vậy rồi, thì việc đi lấy cơm chắc cũng là do các ngươi làm chứ?"
Bát Tề: "Không được, hoặc là ta đi, hoặc là Thất Thuế đi, bên cạnh bọn ta nhất định sẽ có một người đi theo."
Khi ra ngoài, những cung nhân đó cùng lắm là không nói chuyện, trông tuy có hơi lạnh lùng đáng sợ, nhưng trong cung người quái dị cũng không thiếu, chỉ cần họ không lộ ra tính công kích thì sẽ không ai phát hiện ra sự biến đổi của họ.
"Thất Thuế từng thử bỏ trốn, suýt chút nữa bị đánh gãy chân." Bát Tề lẩm bẩm, "Cho nên, bọn ta đều không dám."
Không dám bỏ trốn, không dám nói với ai.
Họ nhẫn nhịn, sống sót, nhưng những chủ tử kia thì đã không chịu nổi nữa.
Có người treo cổ tự tử.
Thời tiết lạnh giá thế này, người dù có chết cũng không có chút mùi thối rữa nào, sẽ chẳng ai phát hiện ra.
Phải đợi đến khi Bát Tề trong lúc mơ màng, chợt nhớ ra vị chủ tử này lâu không lộ diện, mới thử đẩy cửa phòng bà ta ra, phát hiện bà ta đã chết từ lâu.
Kinh Trập nhắm mắt lại, "Vậy những người khác thì sao?"
Từ lúc Kinh Trập vào Bắc Phòng đến giờ, ngoại trừ Thất Thuế và Bát Tề ra, cậu chưa từng gặp những... cung nhân quái dị như lời đồn.
Bát Tề: "Sau khi có người chết, hết người này đến người khác cũng không chịu đựng nổi, hiện nay, các chủ tử Bắc Phòng đã treo cổ tự tử quá nửa rồi... Số còn lại cũng đã trở nên tê liệt vô cảm, đừng nói bên ngoài có tiếng động, cho dù có cháy nhà, e là họ cũng lười chạy."
Cậu ta lắc đầu, nuốt nước bọt, theo bản năng nắm chặt tay Kinh Trập, giọng nói có chút sợ hãi.
"Còn về... những cung nhân kia, cứ hễ đêm xuống là họ lại biến mất, ta cũng không biết họ đi đâu."
Kinh Trập đỡ lấy Bát Tề, quét mắt nhìn xung quanh tối om: "Xem ra, họ vẫn ẩn nấp trong Bắc Phòng này."
Nếu không, Tam Thuận và Thất Thuế đã không mất tích.
Bát Tề hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
"Chúng ta phải đi tìm họ..." Bát Tề khàn giọng, "Chẳng lẽ..."
Kinh Trập: "Không vội."
Thực ra trong lòng cậu đang nóng như lửa đốt, nhưng trước mặt Bát Tề đang bị thương và hoảng sợ tột độ, cậu không thể để lộ cảm xúc của mình.
"Theo lời ngươi nói, những người này sẽ không chủ động tấn công người khác, cho nên, nếu chỉ là bắt họ đi, chắc sẽ không làm hại đến tính mạng của họ. Nhưng điều ta muốn biết là, tại sao Thất Thuế lại nói những lời đó?"
Kinh Trập cúi đầu nhìn Bát Tề.
"Là ai, đã nói những điều này với các ngươi?"
Bát Tề không dám nhìn Kinh Trập, cậu ta quay mặt đi, nhìn vào sâu trong rừng tạp, "Có một số, là nghe người khác nói trước kia, ví dụ như Hà Diệp, cũng có một số, là do bọn ta tự suy diễn lung tung, không có ai..."
"Không thể nào." Kinh Trập lắc đầu, "Chuyện khác còn dễ nói, nhưng chuyện của Vô Ưu, nếu không có ai nói cho các ngươi biết, các ngươi không thể nào biết được."
Vô Ưu chết ở Thị Vệ Xử.
Chết trong lòng Kinh Trập.
Lúc đó, bất kể là Thất Thuế hay Bát Tề đều đã kết thúc thẩm vấn, ít nhất vào lúc đó, thân phận của họ vẫn sạch sẽ, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nói cách khác, sau khi thẩm vấn xong, lúc kết thúc, hai người họ mới biết chuyện này.
"Trong Thị Vệ Xwr, có người đã nói cho các ngươi biết."
Mắt Kinh Trập khẽ động, lộ ra vẻ sắc bén, khiến hơi thở của Bát Tề cũng nhẹ đi.
Cậu ta cười khổ một tiếng: "Vẫn không giấu được ngươi."
Cậu ta gãi mặt, do dự nói.
"Thực ra bọn ta không biết mặt hắn, chỉ biết là sau khi thẩm vấn xong, bọn ta bị đưa về giam giữ, không lâu sau thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, hình như xảy ra chuyện gì đó." Bát Tề nói, "Ở xa quá, không nhìn thấy, cũng không nghe rõ."
Không lâu sau khi chuyện này kết thúc, Thất Thuế và Bát Tề đã gột rửa được hiềm nghi, có thể rời khỏi Thị Vệ Xử.
Ngay trước ngày được thả, có một thị vệ tuần tra đi ngang qua phòng giam của họ, đột nhiên dừng lại, nói với họ vài câu.
Về cái chết của Vô Ưu, về việc cậu ta chết trong lòng Kinh Trập như thế nào.
Một sự việc, được kể lại bởi những người khác nhau, cho dù đều là về cái chết của Vô Ưu, cho dù Vô Ưu là tự sát, nhưng lập trường, giọng điệu và từ ngữ của người kể chuyện sẽ tự nhiên ảnh hưởng đến thái độ và lập trường của người nghe.
Khoảnh khắc đó, hạt giống nghi ngờ đã được gieo vào lòng hai người họ.
Rốt cuộc Kinh Trập có liên quan gì đến những chuyện này không, tại sao Vô Ưu lại chết? Cậu ta thực sự tự sát sao?
"Có nhớ dáng vẻ người đó không?"
Bát Tề lắc đầu, họ không nhìn thấy mặt người đó.
Kinh Trập thở phào một hơi dài, bật cười: "Thật là may mắn."
Nghe Kinh Trập nói vậy, Bát Tề ngơ ngác ngẩng đầu, cau mày hỏi: "Ý ngươi là sao?"
"Ngoại trừ việc bị người ta xúi giục, các ngươi không phải nghe lệnh ai đến giết ta, cũng không có mục đích khác, chỉ là vì bị những biến cố đáng sợ ở Bắc Phòng dọa cho sợ hãi, mà ta và Tam Thuận lại xông vào đúng lúc này, vừa hay để các ngươi tìm được chỗ trút giận." Giọng Kinh Trập mang theo vài phần thoải mái, "Các ngươi chịu khổ ở đây, bọn ta lại được ăn sung mặc sướng ở bên ngoài, có bất mãn cũng là chuyện bình thường. Nói như vậy, chỉ cần cởi bỏ khúc mắc, chẳng phải sẽ lại như xưa sao?"
Bát Tề được Kinh Trập dìu đi về phía trước, đáy mắt hiện lên vẻ mờ mịt, thực sự sẽ dễ dàng như vậy sao?
"Lúc ta hôn mê, Thất Thuế muốn làm gì ngươi?"
Kinh Trập trầm ngâm một lát: "Cậu ta định dùng dao găm tấn công ta, chỉ là không thành công. Bị Tam Thuận tóm được."
Dù sao Thất Thuế cũng không phải người giỏi võ, thân thủ rất bình thường, cậu ta muốn tấn công Kinh Trập, sự kỳ lạ bất thường trong khoảnh khắc đó đã đủ để Kinh Trập đề cao cảnh giác.
"Ồ." Bát Tề lúng túng sờ mặt, "Ngươi không hận cậu ta là tốt rồi."
"Ngươi cũng đâu có hận cậu ta?" Kinh Trập thản nhiên nói, "Cậu ta suýt b*p ch*t ngươi, vậy mà ngươi vẫn lo lắng cho cậu ta."
Bát Tề: "Sống ở cái nơi quỷ quái này nửa tháng nay, ta đã cảm thấy thà chết quách đi cho xong. Thất Thuế, cũng là do cảm xúc sụp đổ..." Cuối cùng, cậu ta mím môi, "Nhưng bây giờ họ mất tích, biết tìm họ ở đâu đây?"
Kinh Trập: "Tìm từng phòng một."
Môi Bát Tề run rẩy: "Ngươi chắc chứ?"
"Chẳng phải ngươi nói trước đó, họ sẽ không làm hại các ngươi sao?"
"Nhưng mà, trông cũng đáng sợ lắm!" Bát Tề chỉ là con gà con yếu ớt vùng vẫy trong tay Kinh Trập, "Đợi ngươi nhìn thấy rồi sẽ biết!"
Sắc mặt Kinh Trập kỳ quái: "Nếu là người, thì ngược lại còn đáng yêu hơn bản thể một chút."
"... Ý ngươi là sao?" Bát Tề lảo đảo đi theo Kinh Trập vài bước, "Sao nghe giọng ngươi như thể đã từng gặp qua vậy?"
Kinh Trập và Bát Tề đi đến căn phòng đầu tiên, "Vậy ngươi nghĩ, trong trường hợp nào, con người mới có trạng thái nhìn như đã chết, nhưng vẫn có thể cử động?"
"... Trường hợp nào cũng không thể!" Bát Tề yếu ớt gào lên một tiếng, "Thế còn gọi là người sao?"
Nửa tháng qua, cậu ta luôn cảm thấy mình như đang sống trong truyện ma, những người xung quanh đều là ma quỷ.
Những phế phi kia lần lượt treo cổ tự sát, giống như tiếng chuông báo tử vang lên bên tai họ, nếu không, khi nhìn thấy Tam Thuận và Kinh Trập lần lượt đến, Thất Thuế sẽ không sụp đổ đến thế.
Đôi khi, ở trong vũng bùn quá lâu, nhìn thấy tia hy vọng sẽ không cảm thấy vui sướng, mà chỉ thấy sự phẫn nộ vô tận.
Sự cuồng nộ đó dễ dàng thiêu đốt toàn thân, biến thành một loại ác ý sâu sắc nào đó.
—— Tại sao, không đến sớm hơn?
Họ không cảm thấy vui mừng vì có khả năng được cứu, ngược lại chỉ có cơn giận muốn xé nát tất cả.
Kinh Trập: "Thử nghĩ xem, trước khi Minh ma ma xảy ra chuyện, bà ta đã gặp phải chuyện gì."
Cậu đẩy cánh cửa đầu tiên ra.
Trông có vẻ như đã rất lâu không có người ở, trên bàn có một cây nến đổ nghiêng, như thể lúc dọn dẹp đã bỏ quên, ánh trăng bàng bạc chảy từ dưới chân họ vào giữa phòng, căn phòng chật hẹp này tuy nhìn tối tăm u ám, nhưng vì nhỏ nên chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu.
Kinh Trập bước vào, cầm lấy cây nến. Trên người cậu có mang theo mồi lửa, có thể thắp sáng cây nến này.
Cậu đưa cây nến đã thắp sáng cho Bát Tề, "Người ngươi lạnh, tuy chút ánh sáng này có còn hơn không, cứ cầm lấy trước đã."
Bát Tề dùng hai tay nắm lấy cây nến, run rẩy nhìn Kinh Trập đi về phía căn phòng thứ hai, lục lọi ra một nửa cái chân ghế, không khỏi cảm thấy cảm xúc có chút sụp đổ.
"Kinh Trập, ngươi thực sự định lục soát từng phòng một sao?" Bát Tề căng thẳng nói, "Ngươi cầm chân ghế làm gì?"
"Lục soát từng phòng, vì muốn tìm bọn Tam Thuận, cũng muốn thu thập chút đồ vừa tay." Kinh Trập bất lực, "Ngươi tưởng chúng ta đều là Tam Thuận à? Sức lực đâu có lớn như cậu ấy, ngay cả Tam Thuận còn bị bọn họ bắt đi. Nếu chúng ta tay không tấc sắt đụng độ bọn họ..."
Bát Tề: "... Ngươi cũng biết tay không tấc sắt đụng độ là không tốt hả?" Thế mà còn ở đây lục soát từng phòng một!
Nhỡ đâu đụng mặt nhau thì làm thế nào?
Bát Tề nín thở, kéo Kinh Trập đang định tiếp tục lục soát lại: "Đến thẳng phòng bọn ta đi."
Kinh Trập quay đầu lại, nghe thấy Bát Tề nói.
"Bọn ta giấu không ít đồ vừa tay ở đó." Bát Tề bất lực, "Dù sao cũng chẳng ai quản nữa, bọn ta bèn chuyển những thứ hữu dụng về đó."
Bát Tề nhìn không nổi nữa, lôi Kinh Trập đến trước phòng mình.
Tuy là phòng của mình, nhưng trước khi vào, Bát Tề vẫn nhìn trước ngó sau như ăn trộm, mất một lúc mới dám vào cửa.
Vừa vào cửa, xác định an toàn xong, Bát Tề liền lao thẳng xuống gầm giường.
Cậu ta lôi từ gầm giường ra một cái hòm, lấy trong đó ra một cái rìu, một con dao nhỏ, trông đều có vẻ hơi rỉ sét, nhưng có còn hơn không.
"Vừa nãy ngươi không cho ta đưa ngươi vào phòng nghỉ ngơi, là sợ ta phát hiện ra những thứ này?"
Kinh Trập cầm cái rìu trong tay, quét mắt nhìn quanh căn phòng.
Bát Tề: "Không chỉ vậy, ban đầu ngay cả phòng bọn ta, cũng chưa chắc đã an toàn."
Nếu không phải Kinh Trập cứ khăng khăng đòi xem từng phòng, Bát Tề cũng không dám đưa cậu về phòng mình.
Trước kia cậu ta đều cùng Thất Thuế nơm nớp lo sợ thăm dò, lúc này mới dám bước ra một bước.
Có Kinh Trập ở đây, không hiểu sao Bát Tề cũng thấy yên tâm hơn chút. Quả thực là thái độ thản nhiên vừa rồi của cậu, đúng là quá không sợ chết.
Sau khi bình tĩnh lại, Bát Tề nhớ tới lời Kinh Trập nói.
"Vừa rồi ngươi nói, bản thể của những thứ này, là ý gì?" Vừa rồi trong đầu Bát Tề toàn nghĩ đến ma với quỷ, căn bản không bình tĩnh nổi, "Minh ma ma gặp chuyện, ý ngươi là, lần trùng triều đó?"
Cậu ta càng nói, sắc mặt càng trắng bệch hơn cả lúc nãy.
Kinh Trập ném chiếc áo bông tìm được lên người cậu ta, bình tĩnh nói: "Ngươi có thể không cần đi theo ta ra ngoài, ta tự mình đi tìm."
Cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi của Bát Tề.
Nhưng đây đã là câu trả lời trong im lặng.
Bát Tề suýt ngất xỉu.
Cái chết của Minh ma ma tuy khiến người ta hả hê, nhưng thực tế, họ càng sợ hãi đám trùng triều đáng sợ kia hơn, mà nay Kinh Trập lại ám chỉ, nguyên nhân khiến những cung nhân kia biến đổi, có khả năng liên quan đến việc đó, cậu ta liền thấy ngứa ngáy khắp người, cứ cảm giác như trên người mình cũng bò đầy sâu bọ.
Kinh Trập: "Không cần nghĩ nhiều, ngươi còn sống, chứng tỏ không sao."
Bát Tề túm chặt lấy cánh tay Kinh Trập: "Ta đi cùng ngươi."
Kinh Trập còn định khuyên can, Bát Tề đã lắc đầu thật mạnh.
"Ta nhớ ra rồi, tuy không biết bọn họ sau khi trời tối rốt cuộc trốn đi đâu, nhưng lúc mới xảy ra chuyện, ta thức trắng cả đêm không ngủ được."
Phần lớn thời gian cậu ta đều canh bên cửa sổ, chuẩn bị sẵn sàng hễ có động tĩnh gì là phá cửa sổ bỏ chạy từ đó.
Có một lần, cậu ta ngủ thiếp đi ở đó, trong cơn mê man, dường như nhìn thấy bọn họ đi ra từ sâu trong hậu viện. Nhưng lúc đó cái lạnh thấu xương đã làm đông cứng suy nghĩ của Bát Tề, chỉ còn lại chút ấn tượng mơ hồ.
Nếu là trước đó, chút ấn tượng này, Bát Tề căn bản sẽ không để tâm.
Dù sao cậu ta cũng không thể chán sống mà đi tìm những kẻ này.
Nhưng bây giờ Kinh Trập muốn đi tìm chết, Bát Tề đành phải lục lọi trí nhớ, lôi chút ký ức ít ỏi đó ra.
Hai người tìm được đèn lồng trong phòng, cố gắng trang bị kín mít từ đầu đến chân, cố gắng ngay cả mặt cũng không lộ ra, chỉ để hở đôi mắt.
Kinh Trập giắt rìu sau lưng, tay xách đèn lồng, ngay cả ngón tay cũng được quấn kín từng ngón một. Bát Tề phía sau cũng ăn mặc y hệt, tay cầm một con dao nhỏ, tay kia xách một cái thùng.
Họ đội gió tuyết, bước ra khỏi căn phòng an toàn.
Hậu viện mà Bát Tề nói, thực ra thông với rừng cây tạp. Diện tích Bắc Phòng không nhỏ, có rất nhiều phòng ốc bỏ hoang, đa phần xếp thành từng dãy về phía sau, càng về sau càng vắng vẻ.
Đi qua hai ba dãy nhà, xung quanh tối sầm lại.
Những căn phòng sáng đèn cách họ rất xa, chiếc đèn lồng Kinh Trập xách gần như là nguồn sáng duy nhất.
Bát Tề theo bản năng nhìn về phía sau, đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, túm chặt lấy áo Kinh Trập phía trước, "S-sau, phía sau, phía sau..."
Trên cửa sổ của một hai căn phòng, đang phản chiếu một cái bóng người kỳ quái. Không nhìn thấy th*n d***, nhưng hai cánh tay bám trên cửa sổ lại khẳng khiu dài ngoằng, giống như cái bóng méo mó.
Như thể có thứ gì đó đang bám trên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bọn họ không chớp mắt.
Kinh Trập không quay đầu lại, khẽ nói: "Đừng sợ, đó đều là người."
Mặc dù cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng Kinh Trập chọn tin vào trực giác của mình. Lúc nãy khi đi qua những căn phòng đó, Kinh Trập đã lờ mờ cảm nhận được động tĩnh bên trong, chỉ là cậu sợ làm Bát Tề sợ nên không nói ra.
Những phế phi Bắc Phòng kia, có lẽ không hoàn toàn mất đi cảm nhận về thế giới bên ngoài như Bát Tề nói.
Vừa nãy bọn họ làm ầm ĩ ở đây lớn như vậy, ít nhiều chắc chắn cũng bị người ta biết được.
Chỉ là phản ứng này, trông có vẻ hơi đáng sợ.
Bát Tề run rẩy nói: "Thế thì thà là người chết còn hơn, ít nhất còn không biết cử động."
Kinh Trập cố nín cười, Bát Tề bây giờ trong đầu toàn là người chết người chết, nào biết rằng nếu người ở đây mà chết hết thật, thì rắc rối của họ mới lớn.
Người hoạt động ở đây đều không giống người, nhưng chỉ cần họ còn ở đó, chứng tỏ nguy hiểm thực sự vẫn chưa đến.
Chứng tỏ sự chú ý của Thái hậu vẫn chưa hướng về nơi này.
Nên mới để mặc những "người" này đi lại, canh giữ ở đây.
Xem ra sau sự kiện trùng triều năm đó, Thái hậu đã để lại chút hậu chiêu.
Những "người" này, chắc chắn là bằng chứng.
Có những thứ này ở đây, vừa có thể che giấu bí mật, không để chuyện ở đây lộ ra ngoài, vừa có thể duy trì sự bình yên giả tạo.
Dù sao thì Bắc Phòng ngoài mặt trông cũng chẳng khác gì lãnh cung, căn bản chẳng ai để ý.
Kinh Trập bây giờ chỉ muốn nhân lúc người chưa tới, đưa Tam Thuận và Thất Thuế ra ngoài.
Theo tiếng bước chân của họ, bốn phía càng trở nên u ám hơn.
Bát Tề mấy lần giẫm phải cành khô đều sợ đến mức kêu oai oái, cuối cùng, cậu ta chọn cách bịt miệng mình lại.
Đi được một đoạn, đã đi sâu vào ranh giới giữa hậu viện và rừng tạp.
Nương theo ánh lửa, trong bóng tối dày đặc, Kinh Trập cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy rất nhiều bóng người... từng người từng người một, xếp theo một trật tự kỳ lạ, đang vây quanh một gốc cây cụt.
Trước gốc cây, có hai người đang ngồi xổm.
Một người vóc dáng cao lớn, một người gầy nhỏ hơn, người gầy nhỏ ôm đầu như phát điên: "Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta ha ha ha hi hi hi..."
Tam Thuận chắn trước mặt Thất Thuế nửa điên nửa dại, đang cảnh giác nhìn chằm chằm những "người" kỳ quái xung quanh, khi ánh sáng yếu ớt của đèn lồng chiếu tới, cậu ta là người phản ứng nhanh nhất.
Trên mặt Tam Thuận không phải vẻ vui mừng vì được cứu, mà là lo lắng: "Kinh Trập, chạy đi!"
Cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến việc người này cứu người kia.
Kinh Trập giơ cao đèn lồng, "Thất Thuế!"
Thất Thuế nghiến răng, mở nắp thùng trong tay ra, đổ ồng ộc ra ngoài.
"Hắt lên cây!"
Kinh Trập không quay đầu lại nói, đồng thời rút chiếc rìu sau lưng ra.
Và những "người" kia, cũng nghe thấy tiếng động chậm rãi quay lại, khoảnh khắc đó, cuối cùng Kinh Trập cũng hiểu tại sao Bắc Phòng lại biến thành địa ngục trần gian chỉ trong thời gian ngắn.
Những "người" này nhìn không khác gì người bình thường, nhưng chỉ cần nhìn kỹ bọn họ, dây thần kinh nhạy cảm của Kinh Trập gần như đau nhói điên cuồng, điềm báo nguy hiểm thôi thúc cậu bỏ chạy.
Kinh Trập cắn chặt má trong, cơn đau khiến cậu tỉnh táo.
Những "người" đáng sợ kia đã lộ ra vẻ hung tàn dữ tợn, gần như dốc toàn bộ lực lượng lao về phía họ, Kinh Trập nắm chặt rìu, chém mạnh vào kẻ đầu tiên.
Phập ——
Là tiếng vũ khí sắc bén c*m v** da thịt, chói tai vô cùng, khiến Kinh Trập muốn nôn.
Kỳ lạ là, "người" bị chém trúng lại không có bất kỳ động tác phản kháng nào, ngược lại, gã đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm Kinh Trập với tư thế cứng đờ đáng sợ.
"Kinh Trập, ta..."
Bát Tề phía sau vừa rưới dầu xong, vừa định nói chuyện, lại bị đám đông "người" vây quanh Kinh Trập dọa cho suýt ngất, nuốt ngược lời nói vào trong.
"Người" bị chém từ từ cúi đầu xuống, với một tư thế cực kỳ quái dị, nhẹ nhàng ngửi ngửi ngón tay đang nắm cán rìu của Kinh Trập.
Rắc ——
Cổ gã kêu lên một tiếng, như thể vặn vẹo trong sự phấn khích, sau đó, cơ thể gã uốn éo một cách kích động, kéo theo vô số "người" không rõ số lượng phía sau gã cũng hưng phấn theo.
Cảnh tượng quái dị, điên rồ này, bất chợt khiến Kinh Trập nhớ lại cơn ác mộng từ rất lâu về trước.
Những con bọ đen điên cuồng như thủy triều... chúng lan tràn không tiếng động, giống như dòng nước đen đáng sợ, với sự sùng bái tham lam điên cuồng gần như nuốt chửng Kinh Trập. Mà nay, mà nay, những "người" này, vậy mà cũng mang lại cho Kinh Trập cảm giác tương tự đến thế.
Những "người" này chen chúc tới, nhưng không mang theo bất kỳ ác ý nào, ngược lại mang theo sự thân thiết kỳ quái nào đó, cố gắng cọ vào người Kinh Trập.
Kinh Trập rợn tóc gáy, lùi lại vài bước, "Đứng lại!" Cậu hét lớn, "Dừng lại hết cho ta!"
Có lẽ là sự cự tuyệt trong lời nói của cậu, hoặc là một mệnh lệnh nào đó, ngay sau đó, những "người" kia đồng loạt quỳ rạp xuống, cái đầu ngẩng lên dù ở đâu, đôi mắt khảm trên khuôn mặt kia đều nhìn chằm chằm vào Kinh Trập.
"Kinh Kinh Kinh Trập..." Giọng Bát Tề run lẩy bẩy, "Những con quái vật này, tại sao lại đối với ngươi..."
Kinh Trập cắn rách đầu lưỡi, cơn đau kịch liệt khiến cậu tỉnh táo hơn, cũng càng muốn chửi thề, cậu đương nhiên cũng rất muốn chất vấn hệ thống xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chẳng lẽ những thứ còn sót lại này vẫn giữ được sự mê luyến kỳ lạ lúc trước sao?
Kinh Trập không ném ngay mồi lửa trong ngực ra để đốt cháy dầu xung quanh, nhưng cũng không lơ là cảnh giác, mà giữ khoảng cách này, nhìn về phía đám Tam Thuận.
Nơi bọn họ đang ngồi xổm, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Gốc cây kia...
Kinh Trập chợt nhớ ra một ký ức xa xăm... có một khoảng thời gian, bọn họ quả thực đã từng có... những cành cây khô chết bị chặt xuống làm củi đốt, chỉ còn lại gốc cây không thể đào lên vẫn nằm nguyên tại chỗ.
Đây là cây hồng năm xưa đã chết khô.