—— Thiên Nhai.
Đây là cái tên Thái hậu đặt cho phường thị Bách Gia này, lối vào nằm ngay bên cạnh Thái Hòa Điện, trải dài xuyên qua hoàng đình, vượt qua Hoàng Cực Điện, tiếp giáp với Ngự Hoa Viên, rồi kéo dài đến tận ngoài cửa Bắc, quả thực náo nhiệt phi phàm.
Cả hoàng đình đều giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng rực rỡ sắc đỏ, hoàn toàn nhấn chìm màn đêm đen kịt. Phóng mắt nhìn ra xa, đâu đâu cũng là tiếng người ồn ào, tiếng trống nhạc rộn ràng, dường như tiếng nhạc vui tươi này có thể bao trùm cả hoàng cung rộng lớn.
Trầm Tử Khôn và Mao Tử Thế đi cùng nhau, va phải một người đi đường, người đó chỉ chắp tay hành lễ.
Trầm Tử Khôn liếc mắt liền nhận ra đây là thái giám cải trang, nhưng cũng ung dung đáp lễ.
Trong Thiên Nhai, không phân biệt cao thấp sang hèn, dù là quan to quý tộc hay cung nhân thấp hèn, ở đây đều chỉ là bá tánh bình thường.
Có những chủ quán đang ngồi trước quầy lắc vò rượu rao hàng lớn tiếng, thương nhân bị thu hút đứng nhìn một lúc rồi móc bạc ra mua.
Lại có những vũ nữ Tây Vực yểu điệu đang xoay múa trên đài cao, nhẹ nhàng vén dải lụa mỏng, để lộ chiếc vòng tay xinh đẹp.
Thậm chí có người thực sự bán cơm bán thức ăn, đang hì hục xào nấu trong góc, ngọn lửa bùng lên khiến vị khách đang ngồi xổm ăn bên ngoài giật mình lảo đảo.
... Vị khách này, trông sao giống Trương tiểu các lão thế nhỉ?
Ha ha, chắc là nhìn nhầm rồi.
Mao Tử Thế ngẩng đầu, đôi mắt đen láy phản chiếu sự náo nhiệt này, chậm rãi nói: "Trầm thúc, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà có thể bày ra được quy mô lớn thế này, Thái hậu nương nương quả thực lợi hại."
Trầm Tử Khôn chỉ gật đầu chứ không nói gì.
Vị Thái hậu này làm việc gì cũng thích phô trương thanh thế, thích những cảnh tượng náo nhiệt.
Từ lúc yến tiệc bắt đầu, họ cũng không nán lại Thái Hòa Điện bao lâu đã đi dạo Thiên Nhai. Thiên Nhai này quả thực náo nhiệt hoành tráng hơn tưởng tượng, ngay cả việc buôn bán này cũng ra dáng ra hình.
Mao Tử Thế tiện tay bỏ ra vài đồng mua một xiên kẹo hồ lô, ăn vào thấy mùi vị cũng chẳng khác gì ngoài cung.
"Hiếm thấy thật." Trầm Tử Khôn cảm thán, "Vậy mà đúng là mùi vị này."
Đầu bếp trong cung có một tật xấu, dù nấu món ăn của vùng miền nào, cuối cùng cũng đều làm ra cùng một vị, nhạt nhẽo vô vị vô cùng.
Mao Tử Thế luôn không thích ăn cơm trong cung là vì thế.
Trầm Tử Khôn: "Hôm nay ngươi cứ bám riết lấy ta, là sợ có nguy hiểm à?"
Nghe câu này, Mao Tử Thế đột nhiên ho sặc sụa, như thể bị nghẹn, cầm xiên kẹo hồ lô chạy khắp nơi tìm nước uống, cuối cùng lao đến trước một quán rượu, móc mấy đồng bạc ra vẫy rối rít.
Chủ quán rượu giật mình, vội vàng bưng một bát rượu từ phía sau ra, tiền cũng chẳng kịp thu.
Mao Tử Thế bưng bát rượu uống ừng ực một hơi cạn sạch, lúc này mới miễn cưỡng nuốt trôi, nhưng lại bị vị cay của rượu xộc lên làm đỏ cả mắt.
"Rượu này của ngươi, là rượu gì thế?"
Mao Tử Thế líu lưỡi, lúng búng hỏi.
Chủ quán rượu đáp: "Là rượu ớt."
Mao Tử Thế che miệng, rượu ớt tuy hợp với thời tiết này, nhưng hắn không ăn được cay, chỉ một chút thôi cũng sặc hơn cả kẹo hồ lô ban nãy.
Trầm Tử Khôn cười lớn, vừa cười vừa nói với chủ quán rượu: "Phiền lấy thêm chút nước lạnh." Sau đó, ông đẩy số tiền Mao Tử Thế trả về phía trước, lại thêm một ít bạc vụn, khẽ nói.
"Làm phiền rồi."
Chủ quán rượu là một nam tử trẻ tuổi, mặt trắng không râu, nụ cười sảng khoái, híp mắt rót cho hai người mỗi người một bát nước.
Quán rượu này không lớn, chứa được người, cộng thêm đồ đạc linh tinh là chật ních.
Mao Tử Thế như muốn trốn tránh câu hỏi vừa rồi của Trầm Tử Khôn, vừa uống nước vừa kéo chủ quán rượu tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới biển.
Mao Tử Thế học trò của Trầm lão viện trưởng, sau khi xuất sư, một đường từ học viện đến kinh thành đều tự mình dẫn theo thư đồng đi bộ, tự nhiên kiến thức không ít.
"... Ta cũng từng đến Tương Phàn, nhưng đó là chuyện của mấy năm trước rồi."
"Thật sao? Khách quan vậy mà đi nhiều nơi thế, Tương Phàn là nơi thế nào vậy?" Chủ quán rượu cũng rất nhiệt tình, cùng hắn tán gẫu.
Mao Tử Thế nhướng mày: "Ta vừa nói nhiều nơi như vậy, ngươi chỉ hứng thú với Tương Phàn, đó là quê hương ngươi à?"
"Ha ha ha ha không phải," Chủ quán rượu cười lắc đầu, "Là bạn ta, cậu ấy xuất thân từ Tương Phàn, chắc cũng nhiều năm rồi chưa được về."
Mao Tử Thế cười híp mắt nói: "Bạn của ngươi, hôm nay có ở đây không?"
Chủ quán rượu: "Nói là bạn, nhưng cũng là cấp trên của ta, làm sao đến phường thị này được chứ."
Liêu Giang khoa tay múa chân, rồi vỗ vỗ túi tiền bên hông mình.
"Tiền ta kiếm được, có một nửa phải nộp lên đấy." Cậu ta nói nửa thật nửa đùa, dù cậu ta có muốn nộp tiền, Kinh Trập e là một đồng cũng chẳng nhận.
Mao Tử Thế uống cạn ngụm nước cuối cùng, gật đầu với Liêu Giang rồi đứng thẳng dậy.
Phường thị vốn đã náo nhiệt, ngay khoảnh khắc vừa rồi lại bùng nổ âm thanh ồn ào hơn nữa, thu hút ánh nhìn của gần như tất cả mọi người.
Họ nhìn thấy Thái hậu.
Bộ phượng bào gấm vóc màu ngọc trai thêu mây ngũ sắc vô cùng lộng lẫy, đầu đội mũ miện, tôn lên vẻ trang trọng cao quý của Thái hậu. Dưới sự dìu đỡ của Kim tần*, lại có hơn mười cung nhân mở đường, vô số người dạt sang hai bên, nhường đường cho Thái hậu.
*Kim tần: một cách gọi chung cho những phi tần hoặc cung tần có địa vị cao trong hậu cung của vua chúa, thường được gọi với cái tên đầy đủ là "Cung tần".
Mao Tử Thế và Trầm Tử Khôn cũng lùi sang một bên.
Chỉ là Trầm Tử Khôn lại nghe thấy tiếng lầm bầm của Mao Tử Thế: "Đã bảo vào Thiên Nhai ai cũng bình đẳng, không phân biệt cao thấp sang hèn, Thái hậu thế này chẳng phải nói một đằng làm một nẻo sao..."
Hắn vừa dứt lời, Trầm Tử Khôn đứng bên cạnh th*c m*nh khuỷu tay vào người hắn một cái, Mao Tử Thế cúi đầu kêu oai oái, không dám nói nữa.
Đợi bóng dáng Thái hậu đi xa, Mao Tử Thế mới được đứng dậy, vừa định vươn vai giãn gân cốt thì thấy Trầm Tử Khôn nhìn hắn đầy ẩn ý.
"Bệ hạ đâu?"
Ngoại trừ lúc đầu khai tiệc ở Thái Hòa Điện, họ nhìn thấy Cảnh Nguyên Đế trên điện, sau đó không thấy bóng dáng ngài đâu nữa.
Mao Tử Thế nhún vai: "Con cũng không biết."
Trầm Tử Khôn nhìn hắn, không nói gì.
Mao Tử Thế hiểu rất rõ ý nghĩa của biểu cảm này, đại loại là "Ngươi có gì tốt nhất nên nói nhanh lên", "Ta không có nhiều kiên nhẫn đâu", một khi Trầm Tử Khôn định tự mình moi đáp án ra, thì e là sẽ không dễ chịu chút nào.
Chút mánh khóe của Mao Tử Thế trước mặt Trầm Tử Khôn vẫn còn non lắm. Dù sao thì, ai bảo Trầm Tử Khôn ngoài là Trầm thúc của hắn ra, còn là sư huynh của hắn chứ.
Mao Tử Thế thở dài: "Ta thực sự không biết. Ta chỉ biết, tiệc hôm nay chẳng phải tiệc tốt lành gì, yêu cầu ta nhận được là phải trông chừng thúc suốt buổi."
Trầm Tử Khôn bình tĩnh gật đầu, sải bước đi về phía Bắc của Thiên Nhai.
Vừa rồi, vì Mao Tử Thế cái gì cũng muốn nếm, cái gì cũng muốn mua nên họ đã nán lại ở lối vào Thiên Nhai rất lâu, nếu không đã chẳng nhìn thấy sự xuất hiện của Thái hậu.
Bây giờ Trầm Tử Khôn rảo bước nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi kịp nghi trượng của Thái hậu, trơ mắt nhìn họ rẽ phải, đi vào một tòa lầu cao.
Trầm Tử Khôn dừng bước, nhìn thấy bóng dáng Cảnh Nguyên Đế đang ở trên lầu. Dưới lầu người qua kẻ lại đều là vương công quý tộc, đang được những người khác nhau dẫn lên lầu.
Khi Trầm Tử Khôn đi đến dưới lầu thì bị thị vệ canh cửa chặn lại, cười híp mắt nói: "Lang quân có phù không?"
"Phù là gì?"
"Lang quân mời xem."
Trầm Tử Khôn liếc mắt thấy lão Kính Vương đang được mấy thị vệ mời vào, trong tay lão đang cầm một tấm mộc phù.
"Đây là thiệp mời vào lâu."
Trầm Tử Khôn bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn sang Mao Tử Thế: "Phù."
Mao Tử Thế: "Trầm thúc, sư huynh, ta thực sự không có mà."
Trầm Tử Khôn cuối cùng cũng nở nụ cười: "Ngươi thực sự không có?"
"Thực sự không có."
Mao Tử Thế trả lời chắc nịch, không chút do dự.
Trầm Tử Khôn: "Được, vậy ta đi cướp."
... Hả?
Mao Tử Thế suýt tưởng mình nghe nhầm, Trầm Tử Khôn quang phong tễ nguyệt, quân tử chính trực mà lại nói mình đi cướp sao?
Hắn cảm thấy người trước mắt mình chắc là bị thứ gì đó nhập vào rồi.
Thấy Trầm Tử Khôn thực sự đi về phía một vị Quận vương khác, Mao Tử Thế vội vàng túm lấy ông, kéo ra một bên.
"Thôi ta sợ thúc rồi, Trầm thúc, thúc đúng là hỏa nhãn kim tinh, sao biết trên người ta thực sự có một tấm mộc phù chứ?" Mao Tử Thế như làm ảo thuật, móc từ trong ngực ra một tấm mộc phù, "Chỉ là, thúc thực sự muốn lên đó à?"
Trầm Tử Khôn nhẹ nhàng rút tấm mộc phù từ tay Mao Tử Thế, thản nhiên nói: "Đừng diễn nữa, thu cái vẻ mặt xem kịch vui của ngươi lại đi."
Có mộc phù, hai người cùng nhau lên lầu.
Vị trí tấm mộc phù của Mao Tử Thế cũng không tệ, vậy mà lại đối diện ngay với Cảnh Nguyên Đế, tuy cách một khoảng xa nhưng vẫn có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của bệ hạ.
Lúc này Thái hậu vừa vặn đi đến bên cạnh Cảnh Nguyên Đế.
"Hoàng đế, ngươi thấy Thiên Nhai này thế nào?"
Nói ra thì, Thái hậu và Cảnh Nguyên Đế đã rất lâu không gặp nhau.
Kể từ lần Thọ Khang Cung xảy ra chuyện, sau khi từ biệt, Thái hậu không bước chân ra khỏi Thọ Khang Cung, Cảnh Nguyên Đế càng không thể đến Thọ Khang Cung bái kiến bà ta, cứ thế qua lại, đây lại là lần gặp mặt đầu tiên sau một thời gian dài.
Cảnh Nguyên Đế trông không khác xưa là bao, nhưng Thái hậu dù trang điểm lộng lẫy đến đâu cũng không che giấu được mái tóc hoa râm.
Trải qua cú sốc của nhà họ Hoàng, Thái hậu so với trước kia đã già đi rất nhiều.
"Thái hậu một tay lo liệu, tự nhiên là không tồi." Cảnh Nguyên Đế thong thả nói, "Chỉ là hơi xa hoa lãng phí một chút."
Ở vị trí không xa, lão Kính Vương nghe thấy câu này sắc mặt vặn vẹo, nhìn lão Khang Vương một cái, cả hai đều có chút hối hận vì đã ở đây.
Giọng nói dù nhỏ đến đâu, nghe vào tai cũng rõ mồn một.
Sắc mặt Thái hậu không đổi, thản nhiên nói: "Giao thừa mỗi năm đều phải quét sạch bụi trần quá khứ, tổ chức càng náo nhiệt càng thể hiện được uy nghiêm của hoàng thất."
Cảnh Nguyên Đế thu lại vẻ mặt, nhìn xuống Thiên Nhai đèn đuốc sáng trưng bên dưới, không trả lời lời Thái hậu.
Thái hậu cũng không giận, cùng nhìn xuống dưới.
Trong ánh lửa qua lại tấp nập, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng reo hò, chắc là người làm xiếc biểu diễn trò gì đó lợi hại. Nhìn ra xa hơn, lại có tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng trống dồn dập như thủy triều đang dâng cao không ngừng.
Thịch ——
Chiếc dùi gỗ gõ mạnh xuống.
Tiếng vang giòn giã trong lâu gần như thu hút ánh mắt của tất cả mọi người vào bên trong.
Ở giữa tòa lâu nhỏ có một chỗ trống, một người ăn mặc như thuyết thư tiên sinh đang phe phẩy chiếc quạt, bước vài bước đến vị trí đó, nở nụ cười với mọi người.
"Tại hạ tam sinh hữu hạnh, xin được kể chuyện cho chư vị nghe."
Hắn cầm miếng gỗ đập bàn, gõ mạnh thêm một tiếng nữa.
Thịch ——
Như thể câu chuyện đang đi đến cao trào.
Soạt một tiếng, chiếc quạt trong tay thuyết thư tiên sinh bung ra, che khuất nửa khuôn mặt dưới của hắn.
"Chuyện kể rằng hai mươi bảy năm trước..."
Thuyết thư tiên sinh bắt đầu kể chuyện, trong lâu dần yên tĩnh lại, dường như chỉ còn nghe thấy giọng nói của hắn.
"Có một đứa trẻ, đang..."
Ninh Hoành Nho đứng sau Cảnh Nguyên Đế ánh mắt khẽ động, nhìn thấy một vạt áo đen xuất hiện trong góc.
Gã khẽ cúi người, lùi lại vài bước đi ra ngoài.
Không lâu sau, Ninh Hoành Nho lại lặng lẽ trở về, ghé vào tai Cảnh Nguyên Đế thì thầm gì đó.
Lông mày Cảnh Nguyên Đế khẽ nhúc nhích, chén trà trong tay bất chợt vỡ tan, tiếng mảnh sành rơi loảng xoảng, tuy không lớn nhưng cũng đủ thu hút ánh mắt của không ít người xung quanh.
Ninh Hoành Nho vội vàng tiến lên định lau cho Cảnh Nguyên Đế, lại thấy Hoàng đế đứng dậy, dáng vẻ như muốn rời đi ngay lập tức.
—— "Lão hoàng đế kia bèn nói: Hoa nở thì phải tàn, nàng nay đã không con cái, lại chẳng còn nhan sắc, ta đã bỏ nàng, nạp thêm vài thê thiếp, âu cũng là chuyện thường tình..."
Giữa sân khấu, thuyết thư tiên sinh gõ phách nhịp nhàng, đang kể chuyện say sưa.
"Hoàng đế, hiện tại chư vị đều ở đây, không nghe hết câu chuyện rồi hãy đi sao?" Thái hậu trong tiếng kể chuyện của thuyết thư tiên sinh, thong thả nói, "Ở đây nhiều người như vậy, không trông chừng cho kỹ, ai dám đảm bảo câu chuyện được kể ra rốt cuộc là hay, hay là dở?"
Cảnh Nguyên Đế: "Cũng không biết người đã nghe bao nhiêu lần, mới có thể trong mỗi ngày đêm sau khi quả nhân đăng cơ, dựa vào câu chuyện này để tự giày vò bản thân, mới miễn cưỡng nuốt trôi quả đắng do chính mình ủ ra."
Giọng điệu Hoàng đế không gay gắt, ngược lại vẫn lạnh lùng tàn nhẫn như mọi khi, nhưng lại khiến cả tòa lâu nhỏ trong nháy mắt tĩnh lặng như tờ.
Ngoại trừ thuyết thư tiên sinh.
—— "... Nào ngờ vị Hoàng hậu kia, vậy mà thực sự hạ sinh một..."
Cảnh Nguyên Đế lướt qua Thái hậu, sải bước đi ra ngoài, ngay khi hắn định xuống lầu, Thái hậu đột ngột đứng dậy, nghiêm giọng nói: "Ngăn nó lại."
Soạt soạt, kỳ lạ thay, mấy tên thị vệ nghe lệnh bà ta, chắn ngang trước mặt Cảnh Nguyên Đế.
Lão Kính Vương hơi trợn tròn mắt, nhìn Lão Khang Vương, cũng thấy sự kinh hoàng trong đáy mắt đối phương.
Vừa rồi không nhìn nhầm chứ?
Người ra tay ngăn cản Cảnh Nguyên Đế, lại là thị vệ ngự tiền của Cảnh Nguyên Đế!
...
So với Thiên Nhai náo nhiệt ồn ào kia, Bắc Phòng lúc này vô cùng cô tịch, vô cùng lạnh lẽo, ngay cả cơ thể Tam Thuận cũng không nhịn được mà run lên cầm cập.
"Kinh Trập, bọn họ rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Tam Thuận xoa xoa cánh tay, nhìn bóng người cách đó không xa, dù cậu ta không sợ hãi như Thất Thuế, nhưng những thứ này cũng đủ khiến cậu ta rợn tóc gáy.
Kinh Trập nhìn Tam Thuận một lời khó nói hết: "Ta cũng không biết."
Ngập ngừng một chút, lại nói.
"Có thể là phiên bản tiến hóa của loại cổ trùng lần trước."
Về việc này, Kinh Trập chỉ muốn cắn chết hệ thống.
Những thứ đó... hay nói đúng hơn là những người đó, vẫn chịu nghe lời Kinh Trập, chỉ có điều, chỉ hiểu được những mệnh lệnh đơn giản, quá phức tạp thì không được.
Nhưng cũng không hoàn toàn nghe lời.
Ví dụ như Kinh Trập bảo họ rời khỏi gốc cây này, họ lại không chịu, có lẽ mệnh lệnh của chủ nhân quan trọng hơn, cho nên dù họ còn lưu luyến chút tình cảm với Kinh Trập, cũng sẽ không làm trái.
Chính vì phản ứng của những con cổ trùng này, Kinh Trập mới cảm thấy số cổ trùng trong trận trùng triều do Hoàng Nghi Kết gây ra không phải tất cả đều bị tiêu diệt.
Một phần trong số đó, e là vẫn luôn nằm trong tay Thái hậu.
Kinh Trập thầm thở dài trong lòng, chẳng trách... Trước đó cậu còn nghĩ Thái hậu hợp tác với Hoàng Nghi Kết chẳng khác nào bảo hổ lột da.
Cổ trùng này im hơi lặng tiếng như vậy, nếu Hoàng Nghi Kết cũng hạ cổ trùng lên người Thái hậu, chẳng phải ngược lại bà ta sẽ bị Hoàng Nghi Kết khống chế sao?
Hoàng Nghi Kết ban đầu vào cung không phải tự nguyện, nàng ta đáng lẽ phải mang lòng oán hận Thái hậu mới phải... Bây giờ xem ra, Hoàng Nghi Kết không ra tay với Thái hậu, e là ngay từ đầu Thái hậu đã có sự đề phòng.
Nàng ta không phải không muốn, mà là không thể.
Trong tay Thái hậu chắc chắn còn nắm giữ pháp bảo thắng lợi.
[Thái hậu đã đào được bản mệnh cổ của lão trùng vu đời trước.]
Hệ thống trước đó mặc kệ Kinh Trập châm chọc đều không lên tiếng bỗng nhiên nói bên tai cậu, khiến Kinh Trập không nhịn được nghiến răng.
"Đã biết nhiều như vậy, chắc ngươi cũng rõ những... thứ này là thế nào chứ?"
[Họ không phải đồ vật. Họ vẫn là người.]
Kinh Trập rùng mình, đột ngột nhìn về phía người gần cậu nhất. Người đó chính là kẻ tấn công cậu đầu tiên, bụng bị rìu chém toạc, chỉ chảy chút máu lúc đầu, giờ đã đông lại.
Gã trông đi lại tự nhiên, hoàn toàn không giống bị thương, phàm là con người, sao có thể chịu đựng được nỗi đau đớn như vậy?
"Ngươi nói, bọn họ vẫn còn sống?"
[Nếu là xác chết, động tác của những người này sẽ không linh hoạt như vậy. Những cổ trùng này nghe theo mệnh lệnh của bản mệnh cổ điều khiển trùng nô, bắt buộc phải duy trì sự sống cho cơ thể trùng nô.]
Kinh Trập cảm thấy ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng, ánh mắt quét qua những người còn lại, "Vậy làm sao để trục xuất cổ trùng ra ngoài?"
[Mệnh lệnh của bản mệnh cổ, thiêu rụi cơ thể vật chủ của chúng, và, bản mệnh cổ chết.]
Kinh Trập day day mi tâm, rất tốt, bây giờ họ phải đối mặt với sự thật là đám người không chịu rời đi này vẫn còn sống, và, họ không nghe lời cho lắm.
Mấy cách hệ thống đưa ra căn bản không dùng được.
"Tam Thuận, đừng vạch áo họ ra." Kinh Trập thở dài, dù quay lưng lại cũng như nhìn thấy chuyện đang xảy ra, "Những người này còn sống đấy."
Tam Thuận rụt ngón tay về, sau khi phát hiện những người này vô hại với họ, cậu ta rõ ràng có chút tò mò, đang xem xét cơ thể người đã bị thương kia.
Bát Tề tay cầm đèn lồng Kinh Trập đưa, run rẩy nói: "Vừa nãy ngươi nói, còn sống là ý gì?"
Kinh Trập: "Nghĩa trên mặt chữ, những người này đều còn sống, chưa chết đâu. Chỉ là bị cổ trùng khống chế thôi."
Nghe Kinh Trập nói ra hai chữ "cổ trùng", Bát Tề suýt ngất xỉu.
Thất Thuế từ lúc Bát Tề xuất hiện vẫn luôn ôm gối ngồi xổm bên cạnh Bát Tề, không nói năng gì, thỉnh thoảng nói cũng chỉ là mấy lời mê sảng, nhưng may là không còn lảm nhảm liên hồi như trước nữa.
Bây giờ trông ngốc nghếch một chút, nhưng ít nhất không phải kẻ điên.
Tam Thuận nhìn Thất Thuế, hạ giọng nói: "Sau khi ngươi đi tìm Bát Tề, những người đó xuất hiện, Thất Thuế vừa nhìn thấy họ liền phát điên la hét, sức mạnh lớn đến mức ta không đè nổi, hất tung ta ra bỏ chạy, kết quả chạy thẳng vào vòng vây của những thứ này." Thấy Thất Thuế bị bắt, cậu ta cũng từ bỏ kháng cự, đi theo tên này, tránh để cậu ta chết ở đây.
Cậu ta không thích Thất Thuế, nhưng cũng không muốn cậu ta chết.
Kinh Trập vừa lầm bầm muốn quay về lấy chút thuốc cho người này – cậu kiên quyết gạt bỏ hai chữ trùng nô ra khỏi đầu – rồi ngồi xổm xuống kiểm tra xem gốc cây này rốt cuộc có vấn đề gì.
Thấy Kinh Trập ngồi xổm xuống, Tam Thuận và Bát Tề cũng sán lại gần. Dù Thất Thuế không có phản ứng gì, nhưng khi Bát Tề di chuyển, cậu ta cũng lặng lẽ nhích theo.
"Ta nhớ cái cây này." Tam Thuận sờ đầu, "Sau khi Đức gia gia hồi phục, nó bắt đầu chết khô."
Kinh Trập: "Ta nhớ hình như là vào mùa đông."
Cây hồng này chết khô đúng vào mùa đông. Mùa đông ở Bắc Phòng rất lạnh, cho nên sau khi Trần Minh Đức phát hiện cây này chết khô, ông quyết định lén chặt cây này làm củi đốt, tuy không được tùy tiện chặt cây trong cung, nhưng chuyện Trần Minh Đức chặt cây không hề gây chú ý.
Đây là Bắc Phòng mà.
Đừng nói là mất một cái cây trong rừng tạp, cho dù có chặt hết thật, nhất thời cũng chẳng ai phát hiện ra.
Lựa chọn của Trần Minh Đức giúp họ trải qua một mùa đông khá dễ chịu.
Ít nhất có thể sưởi ấm mọi lúc mọi nơi.
Bát Tề: "Ồ ồ, chuyện các ngươi nói là chuyện này à, hóa ra đây chính là cái cây đó, nhưng chuyện qua lâu rồi, đám người này vây quanh đây làm gì chứ?"
Kinh Trập cũng rất khó hiểu.
Nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng nhìn ra được gì, một gốc cây hồng chết khô từ lâu, rốt cuộc có gì đáng để Thái hậu coi trọng đến thế?
Thất Thuế vốn luôn có biểu hiện kỳ quặc, lúc này lại cứng ngắc ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu ta đảo qua đảo lại trên người Bát Tề và Kinh Trập, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói khàn đặc của cậu ta.
"Ta nhìn thấy..."
Giọng điệu yếu ớt của cậu ta lập tức thu hút sự chú ý của Bát Tề.
"Thất Thuế, ngươi tỉnh rồi à?"
Thất Thuế không để ý đến Bát Tề, mà lẩm bẩm nói tiếp: "... Năm Trần Minh Đức khỏi bệnh nặng, trước khi qua mùa đông, ta nhìn thấy... Trần Minh Đức, đêm khuya xách ấm đồng lớn đi vào đây."
Im lặng không tiếng động.
Suy nghĩ của Kinh Trập lại xoay chuyển thật nhanh, Trần Minh Đức, ấm đồng lớn, đêm khuya... chẳng lẽ là Trần Minh Đức đã g**t ch*t cái cây này?
Cây cối dù có sức sống mãnh liệt đến đâu cũng không thể sống nổi dưới sự tưới tắm của nước sôi sùng sục.
Nhưng tại sao Trần Minh Đức lại muốn g**t ch*t cái cây này?
Mặc cho Bát Tề hỏi han thế nào, Thất Thuế vẫn ngơ ngác, không nói thêm lời nào nữa.
Thấy tuyết rơi ngày càng lớn, Kinh Trập lắc đầu.
"Thôi bỏ đi, chuyện này không quan trọng. Mấy người các ngươi, rời khỏi Bắc Phòng trước đi."
Cậu vỗ tay đứng dậy.
Bát Tề nghe ra ẩn ý trong lời Kinh Trập: "Còn ngươi thì sao?"
Kinh Trập chỉ vào người bị rìu chém một vết thương: "Ta đi tìm chút đồ bôi thuốc cho cậu ta."
Bát Tề: "Kinh Trập, ngươi điên rồi!"
Dù cậu nói những người này vẫn là người, nhưng trong mắt Bát Tề, họ chính là quái vật!
Những người này, dù là sức mạnh vô địch hay sự lạnh lẽo khác thường, đều khiến Bát Tề không thể liên tưởng họ với cơ thể ấm áp của con người, cứ cảm thấy họ là những xác chết biết đi.
Kinh Trập bất lực: "Dù sao cứ rời khỏi đây trước đã."
Tam Thuận và Bát Tề xốc Thất Thuế lên, đang định khiêng cậu ta ra ngoài thì thấy những người vốn đang yên lặng bỗng xôn xao, tất cả đều ùa tới vây quanh.
Rõ ràng là họ không muốn cho người rời đi.
Kinh Trập thử vài lần, phát hiện vấn đề cuối cùng nằm ở chỗ cậu.
Nếu để đám Tam Thuận ra ngoài một mình, họ sẽ chặn đám Tam Thuận lại, nhưng nếu Kinh Trập và đám Tam Thuận cùng đi, họ sẽ chặn Kinh Trập.
Nói cách khác, trong suy nghĩ đơn giản của những người này, chặn Kinh Trập được coi là ưu tiên hàng đầu.
Kinh Trập đoán, có lẽ là vì mọi mệnh lệnh đều có mức độ ưu tiên khác nhau.
Canh giữ gốc cây được coi là ưu tiên cao nhất, cho nên dù họ có chút yêu thích Kinh Trập... cũng sẽ không nghe lời cậu rời đi.
Chặn kẻ xâm nhập, không cho họ rời đi, cũng có một mức độ ưu tiên.
Nhưng sự yêu thích đối với Kinh Trập có thể lấn át nhiệm vụ này, cho nên khi hai việc này xảy ra cùng lúc, họ sẽ chọn chặn Kinh Trập lại chứ không phải đám Tam Thuận.
Kinh Trập đã thử vài lần, bao gồm cả việc để từng người ra ngoài một mình, những lần thử nghiệm này cũng đã chứng minh quan điểm đó.
"Tam Thuận, cõng Thất Thuế, đưa Bát Tề ra ngoài trước đi." Kinh Trập dứt khoát lựa chọn, "Ra ngoài rồi tìm Tuệ Bình, cậu ấy có lệnh bài của Thị Vệ Xử, nếu không có gì bất trắc, cậu ấy chắc đã dẫn người tới rồi."
Đương nhiên, Kinh Trập đoán là đã có chút bất trắc.
Nếu không thì cũng không đến mức bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Chỉ là Kinh Trập không thể để lộ ra, nếu không Tam Thuận sẽ không chịu rời đi.
Tam Thuận cau chặt mày, một lúc sau mới cúi xuống cõng Thất Thuế lên, nói với Kinh Trập: "Ta sẽ quay lại cứu ngươi."
Giọng Bát Tề run rẩy: "Khoan đã, Tam Thuận, ngươi làm sao thế? Kinh Trập vì ngươi mới đến Bắc Phòng, bây giờ ngươi lại định bỏ mặc cậu ấy sao?"
Sắc mặt Tam Thuận khó coi: "Ở lại đây thì một người cũng không ra được."
Cậu ta đương nhiên không muốn bỏ lại Kinh Trập, nhưng người to xác này hiểu ý Kinh Trập, cậu ta phải đưa Thất Thuế và Bát Tề ra ngoài trước.
Mà cơ hội không có nhiều.
Ai biết được những "người" này liệu có đột nhiên nhận được mệnh lệnh khác hay không.
Thái độ Kinh Trập kiên quyết, Bát Tề chỉ đành run rẩy đưa đèn lồng, dao nhỏ cho Kinh Trập, "Vậy ngươi, cầm lấy đi."
Kinh Trập bất đắc dĩ, sau lưng giắt chiếc rìu, một tay cầm dao, một tay xách đèn lồng, một đường hộ tống họ rời đi.
Chỉ cần cậu tỏ thái độ muốn đi, tất cả "người" đều sẽ chỉ chặn cậu lại, Kinh Trập nhìn đám Tam Thuận sắp bước ra khỏi rừng tạp, đột nhiên nói: "Nếu trước khi ra khỏi đường đi mà phát hiện có gì không ổn, lập tức quay lại, tìm nơi âm u hẻo lánh nhất, không ai phát hiện ra nhất mà trốn đi."
Tam Thuận trịnh trọng gật đầu.
Đợi khi chắc chắn đám Tam Thuận đã rời đi, Kinh Trập mới dò dẫm từng bước lùi lại, đảm bảo ánh mắt của mỗi "người" đều tập trung vào mình.
... Quả thực rợn người.
Kinh Trập có thể cảm nhận được sự đáng sợ đến dựng tóc gáy, nhất là những người này đều không chớp mắt, thật sự quá kinh dị.
Kinh Trập quay lại ngồi xuống gốc cây, đặt đèn lồng lên đầu gối. Ánh đèn gần hơn một chút khiến Kinh Trập cảm thấy chút hơi ấm ít ỏi.
Cậu rất cẩn thận.
Dù sao dầu Bát Tề vừa hắt lên cây tuy đã đông lại – thật lãng phí, để làm tan chảy chúng cậu đã tốn không ít thời gian – nhưng nếu đèn lồng đổ vào vẫn có thể bùng lên ngọn lửa.
Những "người" kia quay trở lại vị trí cũ, nhìn chằm chằm Kinh Trập không chớp mắt.
Ngồi đờ ra ở đây không phải ý hay, tay chân Kinh Trập đã đông cứng lại, nhưng sau một lúc ngồi thừ ra, cậu bắt đầu đi vòng quanh gốc cây quan sát lại.
Cậu đang nghĩ một việc.
Trần Minh Đức g**t ch*t cái cây này, có liên quan đến cậu không?
Cậu nhớ năm đó, Trần Minh Đức bệnh nặng, sau khi hôn mê, đám tiểu nội thị bọn cậu không biết tiền bạc của ông ta ở đâu, đừng nói mua thuốc, ngay cả muốn mua thêm chút đồ ăn cho ông ta cũng không được, Kinh Trập lúc đó đành phải tận dụng nguyên liệu tại chỗ, có gì dùng nấy, nên mới nấu canh quả hồng cho Trần Minh Đức.
Nhưng sau này, Trần Minh Đức tỉnh lại, bảo cậu đừng nấu canh quả hồng nữa, Kinh Trập bèn đổi sang món khác, cũng chính sau khi sức khỏe của quản sự thái giám khá hơn, cây hồng hiếm hoi ra quả đó dần dần chết khô.
Trong lòng Kinh Trập bất chợt lóe lên nhiều mảnh ký ức vụn vặt.
—— "Trong cung không mua cái này, căn bản không làm."
—— "Không có, đừng hỏi. Tiền Khâm năm đó sở dĩ chết, e là có liên quan đến bát canh quả hồng này."
Đây là lời Minh Vũ nói sau khi đến Ngự Thiện Phòng.
—— "Sau này, đừng nấu canh quả hồng nữa."
Đây là việc đầu tiên Trần Minh Đức nói sau khi tỉnh lại năm đó.
—— "Tuyệt đối không được nói ra những lời như vậy nữa!"
Đây là lời cảnh cáo của Trần Minh Đức khi Kinh Trập hỏi về nguyên nhân cái chết của Tiền Khâm.
Trong khoảnh khắc, những ký ức tưởng chừng đã biến mất trong quá khứ dường như từng chuyện từng chuyện lại hiện về.
Trong lòng Kinh Trập nảy sinh một suy đoán vô cùng kỳ quặc.
Bí mật Thái hậu nắm giữ, không phải có liên quan đến cái này đấy chứ?
"Rắc ——"
Một tiếng cành khô gãy khẽ khàng khiến Kinh Trập ngẩng phắt đầu lên, giơ đèn lồng soi về phía bóng tối xa xa.
Có người đang đến gần đây, hơn nữa số lượng không ít.
Là người sống.
Không phải những "người" lạnh lẽo như bên cạnh Kinh Trập.
Cuối cùng, cuối cùng, họ cũng đi đến nơi ánh lửa có thể chiếu rọi, thế là Kinh Trập cũng nhìn thấy dung mạo của họ.
Người đi đầu là Đức phi khoác áo choàng lớn, trên đầu có người che ô cho nàng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt thoáng vẻ mất kiên nhẫn.
Sau lưng nàng ta là hàng chục thị vệ, tất cả đều mang theo đao, Kinh Trập nhạy bén nhận ra, những người này trông khác với những người cậu thấy ở Thị Vệ Xử.
Kinh Trập xách đèn lồng đứng dậy, cảm nhận được ánh mắt của Đức phi đang quét qua cậu một cách kỳ quặc, như mất kiên nhẫn, lại như có chút dị nghị, như thể cảm thấy tại sao lại là người như Kinh Trập...
Kẻ ti tiện.
Kinh Trập nghe thấy giọng nói bực bội thốt ra từ đôi môi xinh đẹp của Đức phi: "Dì không phải đang đùa với bổn cung đấy chứ? Bà ấy bảo bổn cung đến cái nơi bẩn thỉu này, gặp một kẻ bẩn thỉu như thế này, trong đó, kẻ vô lý nhất, chính là ngươi..."
Lại một lần nữa, Đức phi dùng ánh mắt khó chịu đó đánh giá Kinh Trập, như thể cậu là thứ gì bẩn thỉu lắm.
Đại cung nữ đứng sau lưng Kinh Trập nghiêm giọng quát: "Gặp Đức phi còn không mau quỳ xuống? Ngươi là thái giám cung nào mà không biết lễ nghĩa như vậy!"
Kinh Trập xách đèn lồng, chậm chạp quỳ xuống. Còn chưa kịp xưng danh tính, những "người" bên cạnh cậu cũng đồng loạt quỳ xuống theo.
Đó là một cảm giác thị giác cực kỳ kinh dị, động tác của họ đều tăm tắp, là sự gọn gàng mà người bình thường vĩnh viễn không làm được. Con người vĩnh viễn không thể đều như vậy, không thể quỳ xuống cùng một lúc, không thể tạo ra cảm giác đáng sợ rợn người như thế.
Đức phi giật mình, nhìn những người quỳ xuống kia, cau mày dữ dội, "Đám quái vật này, ngược lại..."
"Nương nương," So với cung nữ kia, người phụ nữ đứng bên tay phải Đức phi khẽ nói, "Chuyện này không đúng lắm."
Đức phi lấy khăn tay che mũi: "Không đúng chỗ nào?"
Người phụ nữ chậm rãi lấy ra một chiếc còi từ trên cổ, khẽ nói: "Vẫn chưa ra lệnh."
Những trùng nô này đáng lẽ không nên có bất kỳ phản ứng nào mới phải. Dù trên người họ đều đã rắc thuốc bột để trùng nô không tấn công, nhưng quỳ xuống?
Không, đây là động tác cần có mệnh lệnh.
Trong đầu những kẻ bị cổ trùng khống chế sẽ không có ý niệm như vậy.
Người phụ nữ ngậm còi, khẽ thổi ra vài âm thanh, những người này lại đồng loạt đứng dậy.
Lúc này nàng ta mới hơi yên tâm, chứng tỏ những trùng nô này vẫn chưa mất kiểm soát. Người phụ nữ cầm chiếc còi, nhỏ nhẹ nói: "Đức phi nương nương, Thái hậu để người canh giữ ở Bắc Phòng, nơi đây sẽ là điểm kết thúc của mọi chuyện, cũng sẽ là nơi an toàn nhất, dù sao thì, người biết đấy..."
Lời nàng ta chưa nói hết, giọng điệu bỏ lửng mang theo vài phần mập mờ khó hiểu.
Kinh Trập đứng dậy.
Khi không được yêu cầu, cậu không nên làm như vậy, thậm chí, cậu còn chẳng cảm nhận được Đức phi để tâm đến mình, chỉ coi cậu như hòn đá, thuận tay là có thể hủy diệt.
Cậu cảm nhận được ác ý trên người Đức phi.
Nồng đậm, sát khí gần như muốn g**t ch*t cậu ngay trong giây tiếp theo.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhất thời, bất kể là Đức phi hay đám thị vệ, người hầu phía sau nàng ta đều đổ dồn ánh mắt về phía Kinh Trập.
"To gan, nương nương cho ngươi đứng dậy chưa!"
Kinh Trập rít lên: "Nếu các ngươi quyết định làm những chuyện không nên làm vào tối nay, giờ này, vậy thì đúng thế, các ngươi không thể ra lệnh cho ta nữa."
Cậu nói "ta", chứ không phải "nô tài".
Sự khác biệt nhỏ nhặt này rõ ràng Đức phi đã chú ý tới, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ giận dữ khó tả: "Thứ tiện nô to gan lớn mật, còn không biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào sao?"
Bất kể kẻ này rốt cuộc là ai, nhìn y phục trên người hắn cũng chỉ là một tên thái giám tép riu.
Một tên thái giám chết tiệt bình thường nhìn thấy đã khiến người ta ghê tởm, lấy đâu ra thể diện đứng trước mặt nàng ta nói chuyện như vậy?
Kể từ khi Đức phi gặp trắc trở, nàng ta trở nên cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của người ngoài, gần như ngay lập tức cảm nhận được sự phản cảm toát ra từ người này.
"Du Tĩnh Diệu, bắt hắn lại."
Giọng Đức phi pha lẫn ác ý rõ rệt, "Bất kể Thái hậu cảm thấy kẻ này có tác dụng gì, nhưng chỉ cần giữ lại cái miệng biết nói là được rồi chứ gì?"
Khi Đức phi đến Bắc Phòng, nàng ta không rõ mình sẽ nhìn thấy gì, dù sao lời dặn dò của Thái hậu cũng không rõ ràng đến thế, nàng ta chỉ cần đảm bảo mình đến đúng thời điểm đó là được.
Du Tĩnh Diệu, chính là người phụ nữ cầm còi điều khiển trùng nô, mỉm cười nói: "Đức phi nương nương nói phải."
Nàng ta cầm chiếc còi, thổi ra vài âm tiết khác nhau, những trùng nô này cử động cơ thể, hướng về phía Kinh Trập, cánh tay vừa giơ lên lại đột ngột hạ xuống.
Du Tĩnh Diệu cau mày, nhìn chiếc còi của mình, dùng sức thổi thêm vài cái, những trùng nô này tuy nghe theo sự sai khiến của nàng ta, nhưng cứ hễ hành động xong là lại mạnh mẽ hạ tay xuống.
Lặp lại vài lần như vậy, Đức phi mất kiên nhẫn nói: "Du Tĩnh Diệu, ngươi đang làm cái gì vậy? Làm xiếc à?"
Trong lòng Du Tĩnh Diệu chỉ thấy kỳ quái, những trùng nô này không hề thoát khỏi sự kiểm soát, nhìn động tác của chúng có thể thấy hiệu lệnh vẫn có tác dụng.
Vấn đề không nằm ở trùng nô, mà nằm ở cổ trùng.
Chúng đang cố gắng... chống lại mệnh lệnh của chiếc còi, bởi vì chúng không muốn làm hại Kinh Trập như mệnh lệnh đưa ra.
Trong mức độ ưu tiên của chúng, mệnh lệnh này không cao đến thế.
Du Tĩnh Diệu không phải chủ nhân của chúng, bản mệnh cổ cũng không nằm trên người nàng ta, nàng ta có thể điều khiển những cổ trùng này hoàn toàn là nhờ chiếc còi trong tay.
Mặc dù Kinh Trập không biết Du Tĩnh Diệu định làm gì, nhưng hành động kỳ quặc của những người này cũng đủ để cậu hiểu ra.
Tay cậu vòng ra sau lưng, nắm lấy chiếc rìu, xách đèn lồng từ từ lùi lại.
"Được thôi," Kinh Trập lẩm bẩm một mình, "Ta đáng lẽ phải nghĩ ra chứ, Thái hậu sao có thể vô duyên vô cớ làm mất mặt Đức phi, hóa ra là để nàng ta hôm nay có thể thuận lý thành chương không xuất hiện trong cung yến."
Đến cuối năm, Đức phi rõ ràng sắp gây dựng lại uy nghiêm của mình, lại không hiểu sao bị Thái hậu quở trách, rồi lại chìm vào im lặng.
Kinh Trập vốn còn thấy lạ, giờ xem ra đây chính là lý do.
Tiếng lầm bầm của Kinh Trập rất nhỏ, nhưng trong đêm tối tĩnh mịch này lại nghe khá rõ ràng, bất kể là giọng điệu hay thái độ của cậu đều bộc lộ một sự điên cuồng vứt bỏ sự bình tĩnh.
Cậu không thể chết ở đây được.
Cậu còn đợi ra khỏi đây để gặp Dung Cửu vào đêm Giao thừa, thậm chí, còn muốn cùng hắn đón Giao thừa nữa.
Kinh Trập nắm chặt chiếc rìu rút ra, giọng nói bình tĩnh đến mức đáng sợ.
"Đức phi nương nương, Thái hậu phái các ngươi đến là để canh giữ bí mật của Bắc Phòng?" Cậu nói, "Bà ta có nói với ngươi rằng, bí mật giấu ở đây có thể lật đổ Hoàng đế bệ hạ không?"
Đức phi rùng mình, nhìn Kinh Trập với ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Sao cậu ta có thể biết được!
Kinh Trập vừa nói vừa lùi lại phía sau, cậu vừa động đậy, những trùng nô kia liền đi theo cậu, người không biết còn tưởng bọn chúng đang bảo vệ Kinh Trập ấy chứ.
Hơi thở Đức phi dồn dập, sa sầm mặt mày: "Chặn hắn lại!"
Mặc kệ kẻ này kỳ quái thế nào, Đức phi quyết định cứ bắt cậu ta lại rồi tính sau.
Thị vệ đeo đao sau lưng Đức phi rút đao ra, ép sát về phía Kinh Trập.
Kinh Trập linh hoạt nhảy qua chướng ngại vật là gốc cây, chạy về phía sâu bên trong, tiếng sột soạt vang lên phía sau, cậu biết những trùng nô kia đang chạy theo mình.
Chúng giống như tuyến phòng thủ thứ hai của Kinh Trập, mặc dù chúng sẽ không giúp Kinh Trập – điều đó đã bị triệt tiêu bởi mệnh lệnh của chiếc còi, nhưng chúng vẫn sẽ theo bản năng đi theo Kinh Trập.
Điều này có nghĩa là, chúng sẽ là một sự che chở rất tốt.
Kinh Trập cố nén cảm giác áy náy trong lòng, chuyện này không phải do cậu cố ý gây ra, nhưng sau khi không thể ngăn cản, cậu cũng đành phải lợi dụng điều này.
Bắc Phòng quả thực chỉ có một lối ra, đó là cửa nhỏ thông ra đường đi. Nhưng Kinh Trập sống ở đây bao nhiêu năm, cậu biết vẫn còn lựa chọn khác.
Ở cuối hậu viện Bắc Phòng có một bức tường thấp.
Ngay cả với chiều cao của Kinh Trập cũng chưa chắc đã trèo qua được, nhưng cộng thêm những người này thì đủ rồi.
Kinh Trập chỉ cần dùng cơ thể họ làm bàn đạp là có thể trèo qua.
Chiếc đèn lồng Kinh Trập xách lắc lư dữ dội, ánh sáng yếu ớt này soi sáng con đường phía trước cho Kinh Trập, nhưng cũng chỉ đường cho truy binh.
Kinh Trập buộc phải dùng đến tụ tiễn mà Mao Tử Thế tặng khi chúng đến gần – cái này rất hữu dụng.
Tốt hơn so với những thứ Dung Cửu tặng sau này.
Không phải đồ Dung Cửu tặng không tốt, mà là cái này đủ đơn giản, dù trong lúc hoảng loạn thế này, Kinh Trập chỉ cần vung tay đúng cách rồi bóp cò là được.
Đáng tiếc chỉ có ba lần.
Sau khi dùng hết lần thứ ba, nghe thấy tiếng ngã thịch sau lưng, Kinh Trập không khỏi thấy tiếc nuối.
"Lửa, lửa ——"
Kinh Trập nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, sau đó, vài mũi tên lửa bắn tới.
Mục tiêu của chúng không phải Kinh Trập mà là những trùng nô vây quanh cậu, chúng rõ ràng sợ lửa, khi mũi tên lửa bắn trúng người, chúng nhanh chóng nhảy tránh ra.
Kinh Trập nheo mắt, xui xẻo thật.
Xem ra Đức phi không phải người lý trí, để chặn cậu lại, nàng ta lại chẳng màng đến sống chết của những trùng nô này... Nghĩ cũng phải, với thái độ ghê tởm của nàng ta, có để ý mới là gặp quỷ.
Khi Kinh Trập bị bắt lại, cũng không quá bất ngờ.
Đó chỉ là khả năng thành công lớn nhất mà thôi. Nhưng "khả năng", nghĩa là "có khả năng" thất bại.
Kinh Trập bị thị vệ đè quỳ xuống, Đức phi sai người nâng mặt cậu lên, suy ngẫm hồi lâu vẫn không nhận ra người này.
"Xuất thân, tên họ của ngươi, nếu không khai báo rõ ràng, bổn cung sẽ sai người chặt từng ngón tay của ngươi xuống."
"Trực Điện Giám, Chưởng tư Tạp Vụ Tư, Kinh Trập."
Chưởng tư?
Điều này lại khiến Đức phi nhớ tới chuyện tồi tệ kia, ngay sau khi Thái hậu đến, mọi chuyện đều đầu voi đuôi chuột, khiến cả hoàng cung đều đồn đoán nàng ta có phải lại bị quở trách hay không.
Mặc dù đây là màn kịch do Thái hậu và Đức phi dựng lên, nhưng không có nghĩa là Đức phi sẽ vui vẻ.
"Ngươi đến Bắc Phòng làm gì?"
"Vốn xuất thân từ Bắc Phòng, về thăm chốn cũ mà thôi."
"Xuất thân từ Bắc Phòng?" Đức phi cau mày, như nuốt phải ruồi, "Ngươi..."
Nàng ta vẫn không thể tin nổi, chẳng lẽ người mà Thái hậu bảo nàng ta phải đặc biệt canh chừng, chính là tên thái giám thấp hèn này?
Không, Đức phi không tin.
"Du Tĩnh Diệu, ngươi không điều khiển được đám trùng nô kia, chẳng lẽ cũng không có cách cạy miệng hắn ra sao?" Đức phi ngạo nghễ ngẩng đầu, "Bổn cung muốn nghe lời nói thật."
Hơn nữa, theo ý của Thái hậu, sau khi nàng ta xuất hiện ở đây, sẽ có vài ám vệ xuất hiện, thông báo cho nàng ta những việc cần làm.
Vậy, ám vệ đâu?
Trên mái nhà cách Bắc Phòng không xa, Giáp Tam đang liều mạng đâm mũi dao vào ngực kẻ địch, trên người hắn dính đầy máu, không biết là của hắn hay của người khác, đang nhỏ tong tỏng xuống.
Hắn phải dùng rất nhiều sức mới rút được dao ra. Thi thể ngã xuống, bước chân Giáp Tam cũng lảo đảo.
Một mình hắn g**t ch*t bốn người kia.
Cái giá phải trả là bản thân cũng bị trọng thương.
Đây không phải điềm báo tốt lành.
Thạch Lê đáng lẽ phải đến rồi, người đâu?
Sự bảo vệ Cảnh Nguyên Đế dành cho Kinh Trập không chỉ có Giáp Tam, mà còn có Thạch Lê, cùng những lực lượng họ có thể điều động.
Nếu Giáp Tam có thể phân tâm, hắn cũng sẽ gọi người khác đến với tốc độ nhanh nhất, đáng tiếc hắn bị mấy kẻ này quấn chân.
Người Thái hậu phái đến rõ ràng không ngờ Cảnh Nguyên Đế lại cài ám vệ bên cạnh Kinh Trập, khi Giáp Tam xuất hiện, dù bọn họ được huấn luyện bài bản nhưng vẫn giật mình kinh hãi.
Không ai hiểu rõ mùi vị của đồng loại hơn đồng loại. Giáp Tam là đồng loại hoàn toàn có thể xé xác bọn họ, dù bản thân phải trả giá đắt.
Giáp Tam vẩy sạch máu trên tay, cố nén một hơi, nhảy vài cái quay lại Bắc Phòng, hắn phải nhanh chóng ——
Tùng tùng tùng ——
Tiếng va chạm dữ dội vang lên từ bốn phương tám hướng trong cung đình, như thể vô số chiêng đồng, vô số trống lớn, hay bất cứ thứ gì khác, đồng loạt vang lên kịch liệt.
Những khúc nhạc êm tai trong nháy mắt trượt từ tao nhã xuống cực điểm điên cuồng, tiếng ồn rung trời này gần như xé toạc màng nhĩ người ta.
Rầm ——
Là tiếng cửa Bắc Phòng bị khóa chặt bị đạp mạnh.
Đức phi giật mình, nhìn về phía cửa Bắc Phòng.
Là thời khắc cuối cùng mà dì nói sao?
Không, Đức phi căng thẳng kỳ lạ, trông chẳng giống chút nào.
Cả hoàng đình như sôi sục trong sự xao động dữ dội, chiêng đồng, trống lớn, thậm chí còn có tiếng kèn thủng trời chói tai... Tất cả những thứ đó, dường như trong khoảnh khắc này, có trăm người, ngàn người biến khúc cung nhạc vốn đang tuôn chảy thành tiếng ồn cực kỳ k*ch th*ch.
Âm thanh càng chói tai nhức óc càng khiến người ta chán ghét, càng khiến người ta phiền não.
Chưa kể Đức phi vốn dĩ đã căng thẳng.
"Đi gọi Du Tĩnh Diệu, bảo nàng ta bớt nói nhảm đi." Đức phi sai đông đảo thị vệ vây quanh bảo vệ mình, sau đó sai một thị vệ đi gọi người, "Luôn giữ cảnh giác."
"Vâng."
Họ không phát hiện ra, cùng với những âm thanh chói tai đó, cơ thể những trùng nô bị họ khống chế đang run rẩy, cổ trùng ẩn nấp bên trong cũng run lên bần bật theo từng đợt... như thể đang bị âm thanh ồn ào chói tai này tra tấn.
Trong một căn phòng cách hậu viện không xa, Du Tĩnh Diệu ngồi trên ghế, tò mò quan sát Kinh Trập.
"Rốt cuộc ngươi làm thế nào điều khiển được đám cổ trùng đó?"
"Ta không thể điều khiển chúng."
"Nhưng chúng không chịu làm hại ngươi."
Kinh Trập uể oải nhìn Du Tĩnh Diệu: "Chẳng lẽ cổ trùng không có thứ mình thiên vị sao? Có thể ta tình cờ là thứ đó thôi."
"Không thể nào." Du Tĩnh Diệu nghịch chiếc còi trong tay, "Cổ trùng không có sở thích, cho dù có, chiếc còi trong tay ta đáng lẽ phải điều khiển được chúng."
Kinh Trập im lặng một lúc, bình tĩnh nói: "Vậy cũng có thể là do, ngươi không phải chủ nhân thực sự của chúng."
Du Tĩnh Diệu đột ngột nhìn về phía Kinh Trập, nở một nụ cười quái dị: "Ngươi thật kỳ lạ, tại sao ngay cả chuyện này cũng nhìn thấu?"
Nàng ta đứng dậy, đánh giá Kinh Trập đang bị trói trên ghế.
"Ngươi không nên biết những điều này."
Kinh Trập: "... Đức phi chẳng phải bảo ngươi đến thẩm vấn à? Sao ngươi cứ hỏi mấy chuyện đâu đâu thế?"
Từ nãy đến giờ chẳng hỏi câu nào ra hồn, toàn hỏi cậu làm sao điều khiển đám cổ trùng này.
"Nếu ta là ngươi, bây giờ tốt nhất nên cúi đầu xuống đừng nói gì."
Du Tĩnh Diệu định nói gì đó, đột nhiên nhìn ra ngoài, giọng trở nên lạnh lẽo.
Kinh Trập cau mày, không phát hiện ra quá nhiều... ác ý trên người Du Tĩnh Diệu. Cuối cùng cậu vẫn nghe lời Du Tĩnh Diệu cúi đầu xuống, cùng lúc đó, cậu cũng nghe thấy tiếng động rung trời khác thường kia, và tiếng bước chân vội vã đang đến gần.
"Đức phi nương nương có lệnh, phải ——"
Lời gã còn chưa dứt, phụt một tiếng, trong tay Du Tĩnh Diệu không biết từ lúc nào đã cầm một con dao nhỏ cắm phập vào bụng gã.
"Ngươi, ngươi phản bội..."
Tên thị vệ lảo đảo, ngã xuống đất.
Con dao đó có tẩm độc.
Du Tĩnh Diệu cười: "Ta chưa bao giờ đứng cùng phe với Thái hậu cả."
"Thế sao?"
Bóng dáng Đức phi đứng dưới hành lang, đôi mắt ngước lên tràn đầy vẻ sắc bén. Vừa rồi sau khi ra lệnh cho tên thị vệ kia, Đức phi cảm thấy có gì đó không ổn, vậy mà lại đích thân dẫn người tới.
Kết quả vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này.
Du Tĩnh Diệu nhướng mày, thở dài: "Ây dà, không ngờ lúc này ngươi lại cảnh giác đến thế, muội muội tốt."
Giọng nói hoàn toàn khác biệt kia không biết khiến Đức phi nhớ tới điều gì, lộ ra vẻ kinh hoàng khó tả, "Không, không thể nào, ngươi đã... giết ả ta, giết hết bọn họ rồi!"
Đúng vào thời điểm mấu chốt này, tiếng bước chân ngày càng nặng nề vọng lại từ xa, tiếng chém giết kịch liệt gần như vang vọng khắp chân trời, trong nháy mắt, vô số bó đuốc xé toạc màn đêm, mọi thứ sáng như ban ngày.
Trong chớp mắt, dòng lũ này va mạnh vào đám thị vệ đeo đao, tiếng chém giết kịch liệt gần như át đi tiếng ồn ào liên miên không dứt.
Du Tĩnh Diệu nhân cơ hội này quay lại, cắt đứt dây trói trên người Kinh Trập, thì thầm: "Đi mau."
Hai người trèo qua cửa sổ phía sau bỏ trốn.
Cả Bắc Phòng gần như trở thành chiến trường, Kinh Trập chưa từng thấy lãnh cung hẻo lánh này náo nhiệt như vậy bao giờ, gần như đâu đâu cũng thấy tiếng la hét chém giết.
Cậu và Du Tĩnh Diệu lạc nhau.
Kinh Trập bịt đôi tai đau nhói, nhận ra ở đâu cũng không an toàn, cậu nên... Người loạng choạng, Kinh Trập suýt ngã xuống đất.
Cậu vịn vào tường, hơi thở ngày càng dồn dập.
Đêm nay thực sự quá hoang đường, lại quá dài. Bất kể là đối với khách khứa tham gia cung yến hay đối với Kinh Trập, đều là như vậy.
Cậu nín thở.
Không thể ngất ở đây được, dù Kinh Trập đã mệt đến mức gần như không nhấc nổi ngón tay.
Cậu phải...
Hỗn loạn thế này, Dung Cửu đâu?
Kinh Trập thậm chí không nhớ đến nhiệm vụ, cũng chẳng nhớ đến sự nguy hiểm của bản thân, chỉ nhớ ý tứ mà Đức phi tiết lộ, nếu cung yến đêm nay vốn là cái bẫy, vậy thì thị vệ ngự tiền đi theo bên cạnh Cảnh Nguyên Đế chẳng phải là nguy hiểm nhất sao?
Dung Cửu, Dung Cửu, Dung Cửu...
Kinh Trập nghiến răng, chống tay lên tường đứng dậy, cậu không phát hiện ra tiếng chém giết đã dần nhỏ đi, có âm thanh khác vang lên.
"Đưa toàn bộ người của Bắc Phòng ra ngoài!"
Khi Kinh Trập bị thị vệ tóm được, cậu thậm chí còn cố vùng vẫy mấy cái, mãi đến khi nghe rõ lời thị vệ nói, xác định họ không phải người của Đức phi...
Kết thúc rồi... sao?
Kinh Trập gần như không giữ nổi hơi thở, cậu cố nén lại, sợ rằng nếu trút ra thì sẽ không còn chút sức lực nào nữa.
Cậu chỉ thuận theo yêu cầu của đám thị vệ, bị lôi ra khỏi Bắc Phòng, khi bị ấn quỳ xuống bên ngoài, cậu cũng nhìn thấy những người vừa quen vừa lạ.
Cùng bị áp giải với cậu còn có rất nhiều chủ tử vốn ở Bắc Phòng. Họ trông đỡ thê thảm hơn Kinh Trập một chút, ít nhất vẫn có thể ngồi xổm chứ không phải quỳ, nhưng ai nấy trông cũng vô cùng xanh xao gầy yếu.
Cơn ác mộng thời gian qua đã hành hạ họ đau khổ hơn cả quá khứ.
"Đa tạ."
Chỉ là, khi một giọng nữ yếu ớt, nhẹ bẫng, gần như không nghe rõ vang lên, Kinh Trập suýt tưởng mình nghe nhầm.
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy vị... cậu nhớ hình như từng là một mỹ nhân, bà ta gật đầu với Kinh Trập, "Ngươi đã cứu bọn ta."
Kinh Trập: "... Không, ta không có."
Mỹ nhân dù đã già vẫn mang nét đẹp, Kinh Trập không biết rốt cuộc tại sao bà ta bị phế vào lãnh cung, nhưng vẫn thấy bà ta lắc đầu, nở một nụ cười kỳ quái, nhợt nhạt.
"Không, tất cả những chuyện này đều do ngươi mang lại." Bà ta khẽ nói, "Ngươi đã cứu bọn ta."
Kinh Trập không hiểu ý bà ta, cũng không có cơ hội tìm hiểu rõ nữa, bởi vì ngay sau đó, cuối đường bùng nổ một âm thanh kịch liệt nào đó.
Thứ âm thanh vốn đã chói tai nay gần như đâm thủng màng nhĩ mọi người, nhưng điều này là cần thiết.
Đây là một biện pháp xua đuổi cổ trùng.
—— Cảnh Nguyên Đế đến rồi.
Trước khi Cảnh Nguyên Đế tới, số lượng trùng nô vây quanh hắn đông hơn bất cứ ai, người bình thường sẽ nghĩ... hắn không thể nào thoát khỏi vòng vây như thế.
Nhưng bây giờ, những vương công đại thần đi theo Cảnh Nguyên Đế chém giết mở đường máu ra ngoài, trên mặt ai nấy đều mang vẻ kinh hoàng khó tả, dù trên người họ cũng dính không ít máu, nhưng họ vừa vây quanh Cảnh Nguyên Đế lại vừa sợ hãi hắn.
Như thể, hắn là một con ác quỷ đáng sợ.
Ác quỷ giẫm lên con đường đầy máu, sải bước đi về phía Bắc Phòng. Nhưng máu từ trên người hắn nhỏ xuống lại càng nhiều hơn, bao phủ lấy mặt đất, như thể chính hắn là nguồn gốc của màu máu này.
Kinh Trập nghe thấy tiếng hô vang vạn tuế, cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc chưa từng có.
Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống, bao gồm cả những phế phi, bao gồm cả đám thị vệ, Kinh Trập cúi đầu thật thấp, nhưng lại vô cùng muốn ngẩng lên.
Tim cậu đập nhanh liên hồi, bởi vì cậu khao khát muốn nhìn thấy bóng dáng Dung Cửu sau lưng Cảnh Nguyên Đế.
Tí tách ——
Máu rơi xuống tuyết, bắn tung tóe trước mặt Kinh Trập, mặt đất đẫm máu tươi vốn đã nhuộm đỏ y phục cậu.
Ngay lúc này, một đôi giày xuất hiện trước mắt cậu.
... Có ai đó giẫm lên vũng máu đặc quánh bước tới, dừng lại ngay bên cạnh cậu.
Kinh Trập nhìn chằm chằm đôi giày này, hoàn toàn không cảm nhận được cơ thể mình đã cứng đờ đến mức tê dại, không hiểu sao tim cậu đập điên cuồng. Một dự cảm mang tên nguy hiểm đâm vào dây thần kinh Kinh Trập, khiến cơ thể cậu suýt bật dậy bỏ chạy.
Đúng lúc này, một đôi bàn tay lạnh lẽo mạnh mẽ kéo cậu lên.
Kinh Trập bị buộc phải ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt lấm lem nhếch nhác ——
Vô số người hô vang vạn tuế với người đàn ông kia, tiếng hô rung trời chuyển đất gần như đánh sập màng nhĩ Kinh Trập, nhưng mắt cậu lại nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
... Cảnh Nguyên, Đế?
Người đàn ông có khuôn mặt giống hệt Dung Cửu, xinh đẹp diễm lệ đến vậy, đang khoác trên mình chiếc hoàng bào đẫm máu sang trọng, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu.
Ánh mắt đen láy rợn người kia như muốn mổ xẻ Kinh Trập, xé nát từng tấc, rồi nuốt chửng vào bụng, sự cuồng nhiệt lạnh lẽo đó mang theo sự điên cuồng khiến người ta dựng tóc gáy.
Dáng vẻ quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, lớp da quen thuộc, nhưng lại là... người hoàn toàn xa lạ.
Bàn tay nhuốm máu của Cảnh Nguyên Đế v**t v* một bên mặt Kinh Trập, "Sợ cái gì?" Vừa nói, hắn vừa cúi đầu, ngửi ngửi cổ Kinh Trập, hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
"Chẳng phải em thích quả nhân sao?"
Cảnh Nguyên Đế dùng giọng nói của Dung Cửu, dùng động tác của Dung Cửu, sự lạnh lẽo vừa quen vừa lạ đó đâm vào dây thần kinh Kinh Trập.
Khoảnh khắc đó, Kinh Trập thà trốn về cái Bắc Phòng lạnh lẽo đáng sợ kia, coi như những gì vừa nhìn thấy chỉ là ác mộng.
Hơi thở cậu run rẩy, như thể có thứ gì đó đang sụp đổ, không nắm bắt được gì cả, cảm giác trống rỗng kinh hoàng đó cùng với sự kiệt sức sau khi chạy trốn ập tới, nhất thời, cảm giác khó tả khiến nhịp tim Kinh Trập điên cuồng đến mức buồn nôn.
Mọi chuyện xảy ra trước đó như hoa trong gương trăng trong nước, vụt qua trong nháy mắt, vô số ký ức vỡ tan thành từng mảnh, trở thành gia vị cho lời nói dối.
Càng vui vẻ, càng thân mật, vào khoảnh khắc này lại càng nực cười.
Hóa ra... tất cả mọi thứ về Dung Cửu... đều là giả?
... Tất cả sự yêu thích, tất cả sự để tâm, tình nhân của cậu, người nhà của cậu, tất cả những điều này đều là một lời nói dối giả tạo... Giấc mộng của một tên thái giám nực cười, hoang đường, ngu xuẩn tột cùng.
Kinh Trập cố nén, mới có thể kìm lại cảm xúc gần như sụp đổ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, suýt cắn nát đầu lưỡi mới không bật ra tiếng nức nở đau đớn.
Không được khóc, không cho phép khóc.
Cậu gần như gào thét trong lòng, giật tóc mình mới có thể kìm nén được sự kích động hoang đường đó.
—— Ngươi không có tư cách khóc.
Một giọng nói cực kỳ đè nén, cực kỳ lạnh lùng vang lên bên tai nhấn mạnh.
Mãi một lúc sau, Kinh Trập mới lờ mờ nhận ra, đó là giọng nói của chính mình.
Người khiến cậu rơi vào bước đường này, trở nên đáng thương hại thế này, chính là bản thân cậu. Là chính cậu biến mình thành tên hề nhảy nhót, vậy mà lại tin rằng trên đời này sẽ có người may mắn như cậu, trong chốn thâm cung đại viện này có thể gặp được một tình nhân nhìn thì lạnh lùng nhưng lại vô cùng bao dung yêu thương cậu.
Dung Cửu nói cậu không học được thói tham lam, xem ra đó mới là sự châm chọc thực sự.
Sai rồi.
Chính vì Kinh Trập quá tham lam nên mới tin tưởng từng câu từng chữ hắn nói một cách kiên định như vậy, mà chưa từng nghĩ rằng từng câu từng chữ đó đều là dối trá!
Chẳng qua chỉ là món đồ chơi để Đế vương tiêu khiển lúc rảnh rỗi mà thôi.
Cuối cùng, Kinh Trập nghe thấy mình cử động, nghiêng đầu tránh bàn tay của Cảnh Nguyên Đế. Đó là câu nói đầu tiên gần như nặn ra từ cổ họng, trống rỗng đến mờ mịt.
"... Huynh lừa ta."
Giọng nói run rẩy đẫm mùi máu tanh, cùng sự xa cách lạnh lùng chưa từng có.
—— Em ấy tránh ta.
Đáy mắt Cảnh Nguyên Đế hiện lên sự u ám gần như điên cuồng, tất cả sự điên loạn, âm độc gần như trào ra trong khoảnh khắc đó, nhấn chìm mọi sự kiềm chế của hắn.
Tùng ——
Tiếng trống lớn nện mạnh xuống, như tiếng chuông báo tử vang vọng từ xa xăm.