Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 78

Kinh Trập đã có biết bao nhiêu cơ hội để dùng hệ thống tra xét tin tức về Dung Cửu, nhưng cậu chưa từng làm vậy. Bất kể hệ thống sẽ đưa ra câu trả lời gì, thậm chí có thể bị lừa dối, nhưng bất luận thế nào Kinh Trập cũng chưa từng thử, bởi vì cậu tin tưởng Dung Cửu.

Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy mình thực sự là một kẻ ngu.

Người đi theo Cảnh Nguyên Đế đông như vậy, vô số vương công đại thần, thị vệ cung nhân quỳ rạp xung quanh… Những ánh mắt kỳ quái, chán ghét, kinh ngạc kia, bản thân chúng đã mang sức nặng không tầm thường, huống hồ là đối với một Kinh Trập vốn nhạy cảm, chúng tựa như ngàn cân đè nặng.

Cũng nhắc nhở cậu rằng, người trước mắt, không phải là Dung Cửu mà cậu tưởng.

Là Cảnh Nguyên Đế, là Hách Liên Dung.

Kinh Trập hít sâu hai hơi, cố gắng đè nén cảm xúc mất khống chế vừa rồi xuống.

Cậu lùi lại một bước, cúi đầu vái chào Hách Liên Dung.

“Nô tài Kinh Trập, bái kiến vạn tuế.”

Kinh Trập còn chưa kịp quỳ xuống, một đôi tay đã nắm chặt lấy cánh tay cậu, lực mạnh gần như bóp nát xương cốt cậu, mang theo sự điên cuồng mất khống chế.

“Chỉ vì biết ta là ai, em liền xa lánh như vậy?” Giọng Hách Liên Dung bình tĩnh đến cực điểm, nhưng ở âm cuối lại có chút run rẩy khe khẽ.

Kinh Trập quen thuộc Dung Cửu hiểu rõ hơn ai hết, đó không phải vì yếu đuối, mà là hắn đang đè nén cơn giận dữ bạo ngược. Khi Dung Cửu không muốn phát tác, chính là như vậy.

Có vài lần, Kinh Trập luôn cảm thấy Dung Cửu giống như một ngọn núi lửa bị đè nén, dưới lớp tuyết lạnh lẽo phủ bề mặt là dòng dung nham bạo ngược đang cuộn trào.

“Nô tài không biết bệ hạ đang nói…”

Cậu hoàn toàn không muốn nói như vậy, cậu chỉ muốn chất vấn hắn tại sao lại lừa dối cậu, có biết bao câu hỏi sắc bén gần như đã chực chờ nơi đầu lưỡi.

Lời Kinh Trập còn chưa nói hết, Hách Liên Dung đã bóp cằm Kinh Trập hôn xuống.

Nụ hôn của hắn bạo ngược và điên cuồng, gần như cướp đi hơi thở của Kinh Trập, hận không thể nắm chặt mọi sự sống trong tay mình, hận không thể cứ thế nuốt chửng cậu vào bụng.

Kinh Trập đẩy hắn ra, dùng sức đến mức các khớp ngón tay đau nhức, Dung… rốt cuộc là ai đang lừa ai? Hắn lấy đâu ra tư cách phát điên trước mặt bao nhiêu người như vậy?

… Ha, hắn là Hoàng đế.

Kinh Trập lạnh lùng nghĩ, hắn đương nhiên có tư cách như vậy.

Cậu nên buông lỏng sức lực, nên để mặc Hách Liên Dung giày vò, cho dù có bao nhiêu người đang nhìn, kẻ mất mặt cũng chỉ là Hoàng đế, ai thèm quan tâm đến một tên thái giám nhỏ nhoi? Chỉ là vật trang trí xuất hiện trong câu chuyện thú vị này, một vật làm nền mà thôi.

Hơn nữa, một tên nô tài thì có tư cách gì phản kháng?

Kinh Trập nên làm như vậy.

Như vừa rồi, quỳ xuống, như hiện tại, không chút phản kháng.

… Nhưng dựa vào cái gì chứ?

Càng là “vốn nên như vậy”, sự không cam tâm lại càng điên cuồng, chiếc lưỡi mềm mại vốn cam chịu bắt đầu cử động, hàm răng sắc nhọn cắn mạnh vào lưỡi đối phương, hận không thể cắn đứt nó ngay lập tức.

Cậu nếm được mùi máu tanh nồng nặc, có của cậu, cũng có của người đàn ông kia.

Đây căn bản không phải hôn.

Là hai con thú đang cắn xé lẫn nhau.

Khi hơi thở Kinh Trập dồn dập đến mức không thể duy trì được nữa, Hách Liên Dung mới hơi lùi lại, đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn chằm chằm Kinh Trập, khoảnh khắc đó, trái tim cậu đau đớn dữ dội.

Ngay cả trong khoảnh khắc này, Kinh Trập vẫn cảm thấy hắn là một sự tồn tại xinh đẹp, mỹ lệ.

Bất kể người đàn ông này bạo ngược, điên cuồng đến đâu, dung mạo diễm lệ của hắn vẫn dễ dàng cướp đi sự chú ý của Kinh Trập. Con mồi dễ dàng bị câu dẫn như cậu, bị tùy ý trêu đùa trong lòng bàn tay, quả thực rất thú vị.

Kinh Trập nhắm mắt lại, nuốt khan vài cái, cố gắng nuốt cục nghẹn vô cớ chặn ở cổ họng xuống, nhưng chỉ nếm thấy vị máu tanh nồng.

“Bệ hạ nên xử lý, chuyện trước mắt trước đã.”

Dù giọng cậu hơi run rẩy, nhưng đã cố gắng bình tĩnh lại, mang theo sự trấn tĩnh kiềm chế mạnh mẽ.

Ninh Hoành Nho đứng cách Hách Liên Dung vài bước tuy không dám ngẩng đầu, càng muốn bịt tai lại, nhưng lờ mờ nghe thấy câu này của Kinh Trập, chỉ muốn gật đầu điên cuồng.

Cứu mạng với bệ hạ ơi, hoàng đình trước mắt vẫn còn đầy rẫy nguy hiểm.

Hách Liên Dung một đường chém giết đến Bắc Phòng không dễ dàng gì, hắn là người duy nhất trong số bao nhiêu người này bị những con quái vật đáng sợ kia nhắm vào, khó có thể tưởng tượng cảnh vô số chân tay cứng đờ lao tới kinh khủng đến mức nào.

Nhưng rốt cuộc họ chỉ chậm hơn đám thị vệ tiếp viện Bắc Phòng một chút, chính nhờ sự điên cuồng của Hách Liên Dung. Chém giết đến tận đây, trường bào trên người hắn đã đẫm máu, đó thực sự là bộ y phục làm bằng máu.

Hách Liên Dung, quả thực coi trọng Kinh Trập.

Trước mắt Kinh Trập bình an vô sự, đáng lẽ là lúc Hách Liên Dung phản công, nhưng lại đúng vào thời điểm mấu chốt này, bùng nổ xung đột kịch liệt như vậy ——

Ninh Hoành Nho dù muốn khuyên cũng không dám.

Không thấy bao nhiêu người ở đây, mà chẳng ai dám ngẩng đầu lên sao?

Gã hiểu rõ hơn ai hết, đây là thời điểm không thích hợp đến mức nào, phải rồi, anh hùng cứu mỹ nhân, tình tiết hay biết bao, nhưng lại không áp dụng được với Kinh Trập.

Cậu quá thông minh nhạy bén, càng sẽ trong khoảnh khắc này xâu chuỗi lại tất cả ký ức, nhìn thấu mọi lời dối trá.

Kinh Trập nguyện ý bịt mắt bịt tai để tin tưởng Dung Cửu… chỉ vì, đó là Dung Cửu, chỉ vì, cậu muốn tin tưởng.

Nhưng một khi cậu không muốn, không muốn tự lừa mình dối người nữa, thì sẽ giống như thế này ——

“Xử lý cái gì?” Giọng Hách Liên Dung mang theo cái lạnh âm u, “Xử lý lũ trùng nô đang hoành hành khắp cung này, xử lý Đức phi, hay xử lý Thái hậu?”

Hắn cúi đầu, ghé sát Kinh Trập.

Hơi thở lạnh lẽo gần như khiến người ta run rẩy.

“Hay là, Thụy Vương mà em quan tâm quá mức kia?”

Kinh Trập giật mình, ngẩng phắt đầu nhìn Hách Liên Dung, trên gương mặt quen thuộc kia đang bùng cháy sát ý điên cuồng.

“Cần gì phải xử lý, giết hết bọn chúng là được.”

Những lời độc ác tuôn ra từ đôi môi mỏng, là mũi tên sắc bén nhất, tẩm đầy nọc độc ác ý, khoảnh khắc rời cung là có thể g**t ch*t người ngay tức khắc.

Cảm xúc khó khăn lắm mới đè nén được của Kinh Trập lại một lần nữa bị giọng nói điên cuồng của Hách Liên Dung đánh sập.

“Ngài thích giết ai thì giết, liên quan gì đến nô tài!” Giọng nói chói tai làm sao, Kinh Trập trước kia gần như không thể tưởng tượng nổi đó là lời thốt ra từ miệng mình, “Ngài tức giận cái gì? Ngài rốt cuộc đang tức giận cái gì!”

Hách Liên Dung không hiểu sao luôn bị người ta dòm ngó ngai vàng, bị ám sát, hắn quả thực nên tức giận. Nhưng Kinh Trập bị hắn xoay như chong chóng chẳng lẽ không có quyền tức giận ư? Chỉ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia của hắn thôi cũng đủ khiến Kinh Trập đau khổ rồi.

Thật kỳ lạ, thứ tình cảm nồng nàn đến mức khiến người ta ấm áp muốn khóc trước kia, lại cũng có thể trở thành cái lạnh thấu tim xuyên phổi, gần như cướp đi mọi sự nhẫn nại của Kinh Trập.

Kinh Trập dùng sức đẩy Hách Liên Dung ra, một tay bực bội nắm lấy mũ quan của mình, dù sao thứ đó lúc chạy trốn cũng đã xiêu vẹo, cậu bây giờ trông chẳng khác nào một kẻ điên đầu tóc rối bời, nhếch nhác thảm hại.

“Nếu ngay từ đầu người em gặp là hắn, chẳng lẽ sẽ khác bây giờ, em sẽ thích hắn?”

Ánh mắt Hách Liên Dung âm độc khắc nghiệt, đôi môi gần như mím thành một đường thẳng, lời nói lạnh lùng trút xuống, áp bức như núi lở.

Kinh Trập biết rõ người đàn ông nói “hắn” là ai, là thân phận Hách Liên Dung này.

Đương nhiên là, tuyệt đối không có khả năng.

Nếu ngay từ đầu, người Kinh Trập gặp là Hách Liên Dung, cậu tuyệt đối không thể yêu hắn.

Sự tồn tại của Hách Liên Dung hoàn toàn trái ngược với tất cả những gì Kinh Trập từng tưởng tượng, yêu Dung Cửu đã là việc làm vượt quá giới hạn, điên rồ nhất đời cậu rồi. Sao có thể yêu Hoàng đế được?

Đối với Kinh Trập, rời xa Hoàng đế chính là rời xa nơi nguy hiểm, cậu chỉ sẽ trốn thật xa, hận không thể cả đời này không có bất kỳ tiếp xúc nào.

Sự im lặng của Kinh Trập, đã là câu trả lời tốt nhất.

“Ha, vậy thì đây đúng là lần ta nên cảm thấy may mắn nhất, Kinh Trập.” Giọng Hách Liên Dung trở nên dịu dàng, như thể đang nói về một tình huống êm đềm nào đó, vui vẻ đến thế, vui vẻ đến thế, “Ta rất vui.” Cảm xúc của hắn, rốt cuộc làm sao có thể dễ dàng chuyển từ cực độ bạo ngược sang một thái cực hoàn toàn trái ngược như vậy?

Trong lòng người đàn ông cuộn trào vô số ý nghĩ đen tối điên cuồng, mỗi một ý nghĩ thốt ra đều sẽ khiến tình hình hiện tại sụp đổ thê thảm hơn.

Hắn chỉ đang kìm nén.

Kìm nén, đây là điều đầu tiên hắn học được khi ở bên Kinh Trập.

Hắn phải liều mạng kìm nén mới không dễ dàng xé nát Kinh Trập.

Hách Liên Dung cúi xuống bế bổng Kinh Trập lên, chiếc giày đã rách rơi ra một chiếc vì động tác đột ngột của hắn, một bàn chân Kinh Trập lộ ra ngoài, rất nhanh đã được Ninh Hoành Nho dâng áo choàng lên bọc lại.

“Thả ta ra!”

Kinh Trập bị trùm kín mít từ đầu đến chân, chiếc áo choàng dày rộng che khuất đầu và mặt cậu, nhưng lại khiến hai người họ thân mật khăng khít. Cảm nhận được sự giãy giụa của Kinh Trập, Hách Liên Dung càng ôm chặt hơn.

Trong vòng tay chật hẹp này, Kinh Trập hoàn toàn không cảm nhận được chút hơi ấm nào, bất kể là chiếc áo choàng này hay nhiệt độ trên người đàn ông đều lạnh thấu xương, khiến cơ thể người ta cũng bắt đầu đau nhức.

Kinh Trập ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc không ngừng tỏa ra từ đôi cánh tay đang ôm mình, khiến cổ họng cậu nhúc nhích vài cái, suýt chút nữa nôn ra. Người đàn ông như muốn nhào nặn Kinh Trập vào máu thịt của mình, dìm chết cậu trong biển máu cùng với hắn.

Cậu cảm thấy Hách Liên Dung đang bế cậu sải bước đi ra ngoài, từng mệnh lệnh lạnh lùng tàn khốc lần lượt được ban ra.

“Thông báo Ngũ quân đợi lệnh, kẻ nào toan tính vào kinh giết không tha.”

“Truyền Hổ Uy Vệ phong tỏa toàn bộ hoàng cung, bất cứ ai cũng không được ra vào, bắt được Thái hậu sẽ được phong hầu.”

“Phàm gặp trùng nô lang thang trong cung, giết không tha!”

Câu cuối cùng toát lên sát ý hung tàn, như thể Hoàng đế dồn nén tất cả sự phẫn nộ vào câu nói đơn giản này, nhưng lại mang sức nặng ngàn cân, ngụ ý rằng tất cả những kẻ bị khống chế đều không có đường sống.

Kinh Trập giật mình kinh hãi.

Trong khoảnh khắc đó, cậu bị buộc phải nhớ lại cảm giác lưỡi rìu chém vào da thịt, mặc dù người kia không có phản ứng gì, nhưng cảm giác cắt xẻ trơn trượt đó khiến cơ thể Kinh Trập khẽ run lên.

Lời hệ thống từng nói lại một lần nữa văng vẳng bên tai cậu.

Những người đó đều còn sống, đều còn khả năng cứu chữa, nếu thực sự làm theo thái độ của Hách Liên Dung, giết không tha tất cả, vậy thì đồng nghĩa với việc họ thực sự bị tuyên án tử hình.

… Bị khống chế, rồi bị vứt bỏ, như một món phế thải.

Tay Kinh Trập theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Hách Liên Dung.

Bước chân người đàn ông đột ngột dừng lại.

Tất cả những người đang bám sát sau lưng Hoàng đế cũng đồng loạt dừng lại, cú phanh gấp này của Hách Liên Dung khiến họ trở tay không kịp.

Nhưng Hách Liên Dung không nói gì, thế là họ chỉ đành chờ đợi.

Cách một lớp vải dày, giọng nói của người kia nghe không rõ lắm, mang theo sự do dự, ngập ngừng và cảm xúc phức tạp, “Bệ hạ… ngài có thể…”

“Bệ hạ?”

Hách Liên Dung lặp lại một cách kỳ quái.

Thế là giọng nói run rẩy kia lập tức im bặt, như thể bị ai đó đột ngột nhấn nút tạm dừng, hoặc là bị bóp nghẹt cổ họng.

Nhưng Hách Liên Dung rất kiên nhẫn.

Gió tuyết lất phất rơi, màu trắng tinh khôi dần che lấp những dấu chân hỗn loạn, nhưng không thể nào che giấu được những chuyện máu tanh tàn khốc đã xảy ra trong hoàng cung này tối nay.

Tuyết càng lớn, càng lạnh, ký ức lại càng khắc sâu.

Cũng không biết đợi bao lâu, người kia mới mở miệng lần nữa, mang theo sự mệt mỏi và kìm nén nồng đậm, “Dung Cửu… huynh có thể, đừng giết họ không… họ có lẽ vẫn còn cứu được…”

Hách Liên Dung có thể cảm nhận được, Kinh Trập rất đau khổ.

Giọng cậu run rẩy, như thể mỗi lời nói ra đều cứa một nhát dao vào lưỡi, nhưng người đàn ông lại tàn nhẫn vô tình ép buộc cậu, nhất định phải nói ra lời này. Sự việc đã đến nước này, Hách Liên Dung bắt buộc phải để Kinh Trập ý thức rõ ràng rằng, Dung Cửu chính là hắn, hắn chính là Hách Liên Dung.

Hai thân phận này không thể tách rời, cũng bắt buộc phải đánh đồng.

Bất kể Kinh Trập có muốn trốn tránh thế nào, hắn cũng sẽ ép cậu mở mắt ra đối mặt.

Dù xét theo khía cạnh nào, hắn đều là một tình nhân cực kỳ tàn nhẫn.

Hách Liên Dung ôm chặt Kinh Trập, cảm nhận hơi thở nóng hổi run rẩy của cậu phả vào ngực mình, chú cún con mềm mại, yếu ớt, dễ dàng bị bẻ gãy cổ này đang âm thầm nức nở.

Người đàn ông cũng cảm nhận được sự ngột ngạt lan tỏa từ lồng ngực, nếu dùng lời của người khác để miêu tả, đây có lẽ cũng là đau khổ. Nhưng càng ngột ngạt đến mức gần như không thể thở nổi, cảm xúc của hắn lại càng dâng cao, mang theo một luồng nhiệt không thể kiểm soát.

“Được.”

Những người nghe thấy câu này đều không khỏi trợn tròn mắt, kinh ngạc trước sự thay đổi dễ dàng của Hoàng đế.

Phàm là chuyện Hoàng đế đã hạ lệnh thì gần như không có khả năng thay đổi, đây gần như là luật thép trên triều đình.

Trên triều đình thường xuyên có các đại thần tranh cãi kịch liệt, nhưng bất kể họ tranh cãi gay gắt đến đâu, họ đều biết rằng, chỉ cần Hoàng đế chưa quyết định thì cuộc tranh cãi của họ vẫn có tác dụng.

Vị Hoàng đế bệ hạ này tuy lúc thượng triều trông có vẻ lơ đãng, nhưng ít nhất trong việc xử lý triều chính, ngài vẫn có chút kiên nhẫn. Những việc ngài phán đoán, xử lý cũng không hề vượt quá pháp độ.

Chỉ cần nói có sách mách có chứng, thực tâm muốn giải quyết vấn đề, thì có lẽ một ngày nào đó, kiến nghị được dâng lên sẽ được thực thi, cũng sẽ có phần thưởng tương ứng.

Nếu vị Hoàng đế này thực sự chỉ biết phát điên một cách vô pháp vô thiên thì làm sao có thể duy trì được cục diện hiện tại.

Tuy nhiên cũng chính vì Hoàng đế luôn giữ được lý trí, cũng có d*c v*ng kiểm soát không ai sánh bằng, nên người ngoài không thể lay chuyển quan điểm của hắn.

Hoàng đế chọn g**t ch*t những quái vật lang thang kia, cũng chính vì đó là cách đơn giản nhất. Mặc dù quả thực máu tanh tàn khốc, lạnh lùng vô tình, nhưng g**t ch*t bọn chúng luôn dễ dàng hơn cứu vớt bọn chúng rất nhiều.

Đây chính là giết người dễ, cứu người khó.

Chưa kể trên người những quái vật này không biết còn ẩn chứa loại cổ trùng đáng sợ nào, nếu trong lúc khống chế bọn chúng, những cổ trùng đó cũng bò ra theo cơ thể bọn chúng, biến họ cũng thành quái vật thì phải làm sao?

Đây là rắc rối bắt buộc phải cân nhắc.

Nhưng Hách Liên Dung chỉ sau một câu nói đơn giản của người kia đã hoàn toàn thay đổi ý định, thậm chí còn triệu Vi Hải Đông tới.

“Lời Kinh Trập vừa nói, ngươi cũng nghe thấy rồi.” Hách Liên Dung lạnh lùng bình thản ra lệnh, “Nếu những người đó còn có khả năng sống sót, vậy thì gọi Tông Nguyên Tín tới.”

Vi Hải Đông nghe thấy mệnh lệnh này, người cứng đờ, vô thức liếc nhìn người trong lòng Hoàng đế.

Chiếc áo choàng dày cộp che khuất mọi phản ứng, cũng che giấu sự run rẩy bất thường, khiến ý thức của Kinh Trập trở nên mơ hồ… Nếu tất cả những gì một người thể hiện ra đều là lừa dối, vậy thì những mối quan hệ xung quanh hắn, tự nhiên mỗi một chuyện, mỗi một người đều là dối trá.

Kinh Trập chỉ cảm thấy rất mệt.

Cậu thực sự mệt mỏi đến cực điểm, hôm nay cậu gần như bận rộn cả ngày, mãi đến chập tối mới được nghỉ ngơi một chút, lại vì Tam Thuận mà một mạch chạy tới Bắc Phòng, rồi liên tiếp gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy.

Cũng chẳng trách cậu lại cảm thấy những chuyện xảy ra đêm nay đều giống như một cơn ác mộng. Kỳ quái, tàn nhẫn đáng sợ, giống như là cơn ác mộng đáng sợ nhất, muốn tỉnh lại nhất mà cậu từng gặp trong bao nhiêu năm qua.

Kinh Trập mơ màng, không còn nghe thấy những tiếng nói chuyện nhỏ to kia nữa, cậu dường như ngất đi một lúc, sau đó lại cảm thấy rung động khe khẽ. Người đàn ông dường như đã bế cậu đến một nơi ấm áp mềm mại, hơi chật hẹp, đang di chuyển… xe ngựa… hay là ngự giá…

Cậu không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng chưa thực sự mất đi ý thức.

Hách Liên Dung dường như cảm nhận được điều gì đó, bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng cậu, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc.

“Đưa em về Càn Minh Cung.”

Không muốn…

Kinh Trập giãy giụa, cậu không muốn đến Càn Minh Cung. Cậu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng miệng há ra chỉ phát ra được những tiếng khè khè, cậu hoàn toàn không nhận ra những màn chạy trốn điên cuồng kia đã khiến cổ họng mình khô khốc đến mức này.

Không lâu sau, đôi môi lạnh lẽo hôn lên cậu.

Nước ấm truyền qua sự giao hòa môi lưỡi này, Kinh Trập buộc phải nuốt xuống, cảm thấy từng cơn đau nhói trong miệng. Cũng không biết vừa rồi, bọn họ rốt cuộc đã cắn rách bao nhiêu chỗ trong miệng nữa.

Kinh Trập vẫn không mở mắt nổi, cậu mệt quá, cậu cảm thấy cơn mệt mỏi đó gần như sắp cướp đi ý thức của mình. Cậu cố sức há miệng, giọng khàn đặc thốt ra vài câu từ chối yếu ớt.

“Ta không muốn đi… Càn Minh Cung… không muốn…”

“Kinh Trập, em đã biết thân phận của ta rồi.” Hách Liên Dung lúc này, nghe giọng lại như khôi phục vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra đều nhuốm màu đè nén lạnh lẽo, “Vậy thì từ nay về sau, mọi chuyện tự nhiên sẽ khác.”

… Cái gì, khác?

Kinh Trập mệt mỏi chán chường nghĩ, còn có thể tồi tệ hơn bây giờ sao?

Những chuyện Kinh Trập ghét nhất, dáng vẻ chán ghét nhất, tất cả đều hội tụ trên người Hách Liên Dung, quả thực là sự tồn tại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cậu. Nếu còn có thể xảy ra chuyện đáng sợ hơn cơn ác mộng hiện tại, ha…

Thì cậu, đúng là xui xẻo tột cùng.

Cậu không biết mình có nói ra thành lời hay không, cũng không biết tiếng lầm bầm đó có thành câu hay không, cậu chỉ biết ký ức cuối cùng là một bàn tay lạnh lẽo sờ lên mặt cậu… sau đó mọi ý thức đều vụt tắt.

Kinh Trập ngủ thiếp đi.

Cỗ xe ngựa độc quyền của Hoàng đế này không sạch sẽ đến thế, chỗ nào cũng vương vệt máu, như được tô lại bởi màu đỏ chói mắt này, tàn khốc lạnh lẽo biết bao. Trên thành xe có vết dao chém, vết móng tay cào, thậm chí có cả vết răng cắn, những dấu vết chi chít này bao phủ khắp nơi, như đang âm thầm phản chiếu sự hung hiểm trước đó.

Trong ngự giá, Hách Liên Dung chăm chú nhìn Kinh Trập hồi lâu.

Kinh Trập ngủ không yên.

Ngay cả trong giấc ngủ sâu, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự âm lạnh thoáng qua… không… cái lạnh méo mó đó, lúc nào cũng quấn lấy cậu… Cảm giác đó giống như bị thứ gì đó lạnh lẽo ẩm ướt từ từ bò lên sống lưng.

Ánh mắt như có thực thể, hóa thành tơ nhện dính dấp, quấn chặt lấy người, lại như có một con, hai con, vô số con mắt đang chi chít nhìn chằm chằm vào cậu từ những góc độ khác nhau.

Điều này khiến cậu ngủ cũng không yên, cơ thể khẽ run rẩy muốn ôm lấy chính mình, cậu nằm nghiêng, co rúm lại, đó là một tư thế thiếu an toàn.

Sau đó…

Hách Liên Dung nhìn Kinh Trập, một tay đang dùng khăn tay lau vết máu trên người cậu. Máu trên người đàn ông gần như vô tận, lau thế nào cũng không sạch, không biết rốt cuộc đã dùng bao nhiêu chiếc khăn tay mới miễn cưỡng lau sạch máu trên đôi tay hắn.

Sau đó hắn lấy từ ngăn tủ bên cạnh ra một hộp nhỏ, bên trong đựng một hũ Lan Hương chưa mở nắp.

Hách Liên Dung thong thả bôi Lan Hương lên ngón tay, dù mùi hương này không thể át đi mùi máu tanh nồng nặc, nhưng hương lan thoang thoảng lại là mùi vị Kinh Trập quen thuộc nhất.

Hắn dùng đôi tay đó, đôi tay từng được Kinh Trập khen ngợi là xinh đẹp ưu mỹ, để lại gần Kinh Trập đang ngủ mê man.

Mùi hương quen thuộc có chút ngọt ngào, nhưng lại là hơi thở đã ăn sâu vào xương tủy từ bấy lâu nay, cho dù Kinh Trập lúc tỉnh táo có sợ hãi đến đâu, nhưng khi chìm vào giấc ngủ, cậu lại theo phản xạ bản năng nhất, khẽ cọ vào ngón tay người đàn ông.

Mùi hương này chỉ mang lại cho cậu cảm giác an toàn.

Trong hương lan thoang thoảng, cuối cùng cậu cũng thực sự ngủ say.

Kinh Trập không biết mình đã ngủ bao lâu, cậu từng có vài lần nửa tỉnh nửa mơ, nhưng sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần vẫn kéo cậu vào giấc mộng say nồng.

Đến khi cậu thực sự tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.

Kinh Trập nằm trên giường, có chút thất thần nhìn khung cảnh xa lạ. Dưới thân là đệm giường mềm mại thoải mái, trên người đắp chiếc chăn bông xốp mềm, khiến người ta ngủ rất ngon. Chỉ là cậu chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường lớn như thế này, đương nhiên, cũng không tinh xảo hoa lệ đến thế.

Cậu từ từ ngồi dậy, không nhìn ra ngoài màn trướng đang buông rủ xem là khung cảnh gì, mà im lặng cúi đầu đánh giá bản thân.

Mũ quan đã được cởi bỏ, mái tóc đã được chải chuốt gọn gàng buông xõa bồng bềnh, y phục trên người cũng được thay mới hoàn toàn, rất vừa vặn thoải mái, chất liệu giống hệt những món đồ Dung Cửu tặng cậu trước đây… Hơn nữa những vết thương lớn nhỏ trên người cậu đều đã được xử lý, còn ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.

Thôi được rồi, về chất liệu y phục này… lại thêm một bằng chứng thép.

Sự việc đã đến nước này, Kinh Trập sẽ không phủ nhận những manh mối gần như rải rác khắp nơi, phơi bày ra để mặc cậu phát hiện này.

Vậy là, trong một hai năm qua, cậu thực sự thường xuyên yêu đương với… Cảnh Nguyên Đế?

Ôi chao, Kinh Trập khó khăn nghĩ xem nếu Minh Vũ biết chuyện này sẽ nói gì, có lẽ cuộc trò chuyện sẽ bắt đầu bằng “Ta biết ngay mà”, “Ngươi lúc nào cũng gây rắc rối”, sau đó hai người họ sẽ cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng lại ngồi xuống, và Minh Vũ rốt cuộc vẫn sẽ quyết định giúp cậu.

Kinh Trập ôm lấy mình, giá mà rắc rối giữa cậu và Dung… rắc rối hiện tại, cũng có thể giải quyết dễ dàng như vậy thì tốt biết mấy.

“Đang nghĩ gì?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Như mọi khi, sự xuất hiện của người đàn ông này luôn lặng lẽ không tiếng động, đầy kịch tính như vậy.

Trước kia Kinh Trập luôn thắc mắc làm sao hắn luyện được thân võ nghệ này, cứ như có cao nhân thế ngoại ẩn nấp bên cạnh làm sư phụ tùy thân cho hắn vậy… Bây giờ xem ra, rất nhiều chuyện đã có lời giải thích hợp lý.

“Nghĩ đến Minh Vũ.”

Kinh Trập buồn bực nói.

Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được sự bình yên kỳ lạ.

Trước khi người đàn ông xuất hiện, mọi thứ cũng rất yên tĩnh, nhưng đó là sự yên tĩnh tĩnh lặng, không có bất kỳ sự khác thường nào, tuy không quá quen thuộc nhưng thực sự có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái… Nhưng bây giờ lại là một sự tê cứng đáng sợ và méo mó, như thể câu nói của Kinh Trập mang theo nọc độc chết người.

… Minh Vũ?

Kinh Trập lẩm bẩm khẽ, có thứ gì đó trong khoảnh khắc xé toạc không khí, k*ch th*ch cậu như sét đánh, khiến cả người cậu bừng tỉnh khỏi trạng thái tê liệt ngẩn ngơ.

Cậu đột ngột ngẩng đầu lên, chạm mắt với Hách Liên Dung đang đứng bên giường.

… Cảnh Nguyên Đế mặc miện phục, đầu đội mũ miện, ung dung cao quý, là dáng vẻ cậu chưa từng thấy bao giờ. Xa xôi đến mức, như người ở bên kia thế giới.

Nhưng tấm màn trướng rộng lớn lại buông rủ sau lưng hắn, ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài, như thể trong khoảng trời nhỏ bé này chỉ có hai người bọn họ.

Cậu nhìn thấy sắc mặt người đàn ông.

Hắn trông mặt không cảm xúc, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp quá đỗi quen thuộc kia mang theo cái lạnh thấu xương, như thể một bức tượng băng được ngưng tụ từ tầng tầng lớp lớp băng giá, không có lấy một tia sức sống.

Kinh Trập giọng nói khô khốc, như thể đó là một câu nói vô cùng khó mở lời, “Huynh muốn… giết cậu ấy?”

Chỉ vì vừa rồi cậu nhắc đến Minh Vũ?

Không không, không chỉ có vậy.

… Kinh Trập nhớ, đã từng có vài lần, Dung Cửu bộc lộ những lời lẽ không mấy thiện cảm.

Đối với bạn bè của cậu.

Đó không phải là thái độ ghét bỏ, hay coi thường, mà là một loại cảm xúc bạo ngược tiêu cực hoàn toàn khác.

Từ rất lâu trước đó, hắn đã có cảm xúc như vậy, có ý nghĩ như vậy, thậm chí có khả năng từng định ra tay.

Tim Kinh Trập đập loạn xạ điên cuồng.

Đối mặt với sự chất vấn của cậu, Hách Liên Dung chỉ im lặng không nói một lời.

“Tại sao huynh không nói gì?” Kinh Trập gắt lên, “Tại sao huynh không nói cho ta biết? Ta đoán sai rồi!”

“Bắt một người thông minh bịt tai không nghe là chuyện không thực tế.” Giọng Hách Liên Dung lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại thấm đẫm ác ý nồng đậm, như thể đang không ngừng rỉ ra nọc độc, “Kinh Trập, chẳng phải em không thích những lời nói dối của ta sao?”

Hắn cúi người, ghé sát Kinh Trập.

Mùi hương lan lạnh lẽo cũng theo đó thoảng tới, đó là mùi vị Kinh Trập quen thuộc nhất.

Đã từng có lúc, Kinh Trập cũng từng hỏi, tại sao người đàn ông này lại chọn mùi hương như vậy? Mùi hương này có chút không phù hợp với khí chất của hắn, hắn lẽ ra phải có mùi băng tuyết, lạnh lẽo và thấu xương.

Lúc đó, Dung Cửu chỉ nói, hắn cảm thấy mùi hương như vậy tốt hơn.

Ngay tại giây phút này, Kinh Trập cuối cùng cũng hiểu ý người đàn ông là gì, mùi hương lan ngọt ngào bình thường này, tuy có hơi ngọt ngào quá mức, nhưng nó cũng có thể dễ dàng làm tan chảy sự tàn khốc sắc bén trên người hắn.

Mùi hương ngọt ngào ập tới, dù Kinh Trập có không muốn đến đâu, cũng sẽ buông bỏ chút đề phòng trong mùi hương quen thuộc này.

Hách Liên Dung đã đủ lạnh lùng điên cuồng, hắn không cần thêm sự tô điểm nào nữa, cái hắn cần là có thể tỉ mỉ hóa trang một con quái vật cuồng bạo hung tàn thành một con thú vô hại, chỉ cần để lộ khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ kia là có thể đánh tan sự phản kháng yếu ớt đó.

“Em không thích nói dối, không thích lừa gạt, càng không thích cuộc sống bình yên bị đảo lộn…” Trong đôi mắt đen thẳm của Hách Liên Dung cuộn trào sự điên cuồng, “Nhưng em vẫn yêu ta.”

Kinh Trập không thể nhẫn nhịn được nữa: “Cho nên bây giờ huynh muốn cười nhạo ta, hay là huynh đã chơi chán rồi, định vứt bỏ ta?”

Một món đồ chơi khiến người ta thấy nực cười?

“Đừng nói những lời như vậy nữa.” Hách Liên Dung đè nén giọng nói, “Bất cứ kẻ nào dám dùng từ ngữ đó để hình dung em, đều đáng chết!”

Trong giọng nói bạo ngược đó tràn đầy sát ý đáng sợ, như muốn chém giết tất cả những kẻ dám nói như vậy, cho dù đó là chính Kinh Trập, hắn cũng tuyệt đối không cho phép cậu tự hạ thấp bản thân như thế.

Hơi thở Kinh Trập run rẩy.

Chính vì…

Chính vì như vậy, chính vì, Hách Liên Dung có lẽ thực sự có khả năng, sở hữu một chút chân tình, Kinh Trập mới càng cảm thấy đau khổ.

Tình cảm của họ, tình yêu của họ, quá khứ của họ, tất cả những điều đó, là giả, nhưng lại không hoàn toàn là giả. Người đàn ông đã tỉ mỉ dệt nên một cái bẫy để dụ dỗ cậu, nhưng miếng mồi cậu nuốt xuống, lại không phải là thuốc độc. Nhưng Kinh Trập thà rằng mình đau đớn đến đứt ruột nát gan, cũng không muốn đối mặt với kết quả như thế này.

“Huynh lừa ta.”

Cuối cùng, cuối cùng, một lần nữa, Kinh Trập nói như vậy.

“Ta lừa em.”

Đôi mắt xinh đẹp của Hách Liên Dung tràn ngập sự lạnh lùng, như con thú dữ đáng sợ, chỉ khi nhìn Kinh Trập mới có chút kiềm chế mỏng manh.

Hối hận, đau khổ, bù đắp, những cảm xúc như vậy, hoàn toàn không thể xuất hiện trong lòng Hách Liên Dung.

Hắn không thể hối hận.

Gặp gỡ Kinh Trập, dụ dỗ Kinh Trập, bắt lấy Kinh Trập, là cuộc săn bắn hoàn hảo nhất hắn từng thực hiện.

Cậu quá nhạy cảm, quá thận trọng, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cậu lập tức trốn về hang ổ của mình. Nếu lần gặp đầu tiên trong đời này, Hách Liên Dung xuất hiện với thân phận Hoàng đế, vậy thì hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết Kinh Trập là người như thế nào.

Hắn sẽ chỉ nhìn thấy cái đầu cúi thấp của Kinh Trập, nhìn thấy sống lưng hơi cong xuống của cậu, hắn sẽ không biết đôi môi mềm mại kia có thể thốt ra những lời êm tai đến nhường nào, không biết đôi mắt đen láy trong veo kia xinh đẹp đến mức nào. Đôi mắt ươn ướt khẽ chớp, như phủ một lớp sương mỏng, thật… mê hoặc lòng người.

Rốt cuộc ai mới là con thú quyến rũ?

Hách Liên Dung chưa từng có cảm xúc mãnh liệt đến thế, yêu, hận, biết bao tình cảm khó nắm bắt, không thể nhìn thấu, tất cả đều vì Kinh Trập mà nảy sinh, từng chút từng chút một, bén rễ nảy mầm trong trái tim hoang vu lạnh lẽo kia.

Sao hắn có thể sám hối?

Bất kể Kinh Trập có đau khổ đến đâu, tuyệt vọng đến đâu, Hoàng đế tuyệt đối không thể như cậu mong muốn, có được cảm xúc áy náy đó.

Kinh Trập, yêu hắn.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng hắn chỉ có sự cuồng nhiệt đen tối u ám, hắn hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy vì điều đó, phải điên cuồng đè nén mới có thể kìm lại niềm vui sướng gần như muốn xé nát con người.

Bất kể là nói dối hay lừa gạt, tình cảm của Kinh Trập đã thực sự trở thành một phần của hắn, cậu không thể, và cũng vĩnh viễn không thể thoát khỏi Hách Liên Dung.

Lừa dối thì sao chứ?

Nếu có thể, cũng không phải là không thể giấu giếm cả đời.

Giam cầm Kinh Trập thật chặt trong nhà tù nằm trong tầm mắt hắn… Dù cả đời này đều tràn ngập dối trá, nhưng nếu cậu cả đời này đều không biết, thì đó chẳng phải cũng là một cái kết viên mãn sao?

Điều này cũng từng nằm trong dự tính của Hách Liên Dung.

Hắn có thể tỉ mỉ dệt nên một lời nói dối, một lời nói dối tày trời cho cậu.

Bao trùm tất cả những người xung quanh Kinh Trập dưới mạng nhện khổng lồ này, không một ai có thể thoát khỏi kế hoạch này, lưng của tất cả mọi người đều phải dính tơ nhện, hành động theo ý chí của Hách Liên Dung, bị hắn điều khiển, buộc phải cùng nhau hoàn thành vở kịch lừa dối không bao giờ bị vạch trần này.

… Thế cũng không tồi, phải không?

Nếu không xảy ra tai nạn bất ngờ như vậy, lúc vội vã chạy đến Bắc Phòng, trong lòng người đàn ông chỉ tràn ngập sát ý hung tàn, hoàn toàn không dung chứa được nửa ý niệm dừng cương trước vực thẳm, nếu không hắn thực sự có khả năng sẽ làm như vậy.

Hách Liên Dung có một khoảng thời gian, hận không thể để Kinh Trập biết ngay thân phận của hắn, hắn mang trong lòng những ý nghĩ bạo ngược điên cuồng, gần như không thể nhẫn nhịn, ác ý của hắn dễ dàng hủy hoại cậu.

Nhưng, Kinh Trập nói, họ là tình nhân.

Cậu nói, họ là người nhà.

Họ có thể cùng nhau học cách làm người nhà, cùng nhau chung sống (dù điều này cần một kế hoạch lâu dài), mối quan hệ của họ trở nên khăng khít hơn, cũng dễ dàng xoa dịu những cảm xúc bạo ngược kịch liệt đó. Điều này quả thực ở một mức độ nào đó, đã khiến người đàn ông từ bỏ những ý nghĩ quá mức đáng sợ kia.

Nhưng nếu Kinh Trập quyết định rời bỏ hắn, thì Hách Liên Dung cũng sẽ không kìm nén nữa.

Hắn vốn dĩ, chính là con quái vật được nuôi dưỡng trong hoàng thành này.

Quái vật, vốn dĩ đã điên rồi.

“… Ta luôn cảm thấy, trong cung mà thích ai đó, là một chuyện rất hoang đường…” Khi Kinh Trập bắt gặp Vân Khuê và cung nữ đối thực, cậu đã nghĩ như vậy, “Chuyện đó rất nực cười.”

Trong hoàng cung vốn dĩ đã lo thân mình chưa xong, có thể giãy giụa sống sót đã là may mắn lắm rồi, tại sao lại còn tự tìm rắc rối?

Và khi cậu thực sự tự tìm rắc rối theo đúng nghĩa đen, cậu cũng nhận ra sự mất kiểm soát của chuyện này.

Tình cảm, là thứ không có cách nào kiểm soát được.

“… Sau khi gặp huynh, huynh đã khiến ta trở nên tốt hơn… Ta từ một người luôn có thói quen trốn tránh… trở nên, có xu hướng đối mặt với khó khăn hơn…”

Đây là điều mà Kinh Trập trong quá khứ không thể làm được.

Mối thù mang trên lưng và bí mật ấp ủ bấy lâu nay khiến cậu trở nên cực kỳ hướng nội và đè nén, cậu rất ít khi cảm thấy thư giãn an toàn, và tất cả những điều này, đều là do Dung Cửu mang lại.

Cậu vĩnh viễn không thể phủ nhận điểm này.

“Nhưng mà, huynh không thể đối xử với ta như vậy.” Kinh Trập thực sự không muốn khóc, cậu liều mạng lau mắt, không muốn để nước mắt rơi xuống, “Huynh cảm thấy những lời ta vừa nói là tự hạ thấp bản thân, coi mình như một món đồ chơi, nhưng cách làm của huynh chẳng phải chính là như vậy sao?”

Vốn dĩ ở bên Dung Cửu, sự chênh lệch thân phận đã là một trời một vực, nhưng chỉ cần Dung Cửu còn ở trong cung một ngày, cậu vẫn có thể sống tiếp như vậy. Cậu rất khó khăn, nhưng cậu vẫn luôn cố gắng duy trì.

Nhưng bây giờ, một Hoàng đế và, một thái giám?

Cậu phải tin tưởng thế nào đây, rằng Hách Liên Dung thực sự thích cậu?

Cho dù tình yêu có sâu đậm đến đâu, nó cũng được xây dựng trên nền tảng của sự dối trá, như cây không rễ, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Chuyện gì cũng không nói với cậu, chuyện gì cũng không giải thích với cậu, thậm chí khi cậu không biết, hắn còn từng nảy sinh sát tâm, muốn giết hết những người xung quanh cậu… chỉ vì d*c v*ng chiếm hữu không thể kìm nén của hắn.

… Đây thực sự là yêu sao?

Yêu, khiến Kinh Trập trở nên tr*n tr**, phơi bày không chút bí mật trước mặt Hách Liên Dung, nhưng cách làm của Hách Liên Dung lại hoàn toàn trái ngược với cậu.

“Tình yêu” của hắn là ngọn lửa hừng hực, hận không thể thiêu rụi vạn vật, đốt sạch sẽ tất cả những gì ngăn cản họ, hắn nói dối, lừa gạt, những việc hắn làm, không có việc nào có thể thẳng thắn nói ra.

Tại sao, cùng một thứ tình cảm, lại biến hắn trở nên như vậy?

Hách Liên Dung nắm lấy tay Kinh Trập.

Ngón tay hắn lạnh lẽo mạnh mẽ, tao nhã dày rộng, chỉ có vết chai do cầm bút và vũ khí, ngoài ra thì vô cùng mịn màng. Còn tay Kinh Trập lại thô ráp, trước kia khi bị người đàn ông nắm lấy, Kinh Trập luôn lo lắng sẽ làm đau lòng bàn tay hắn.

Hai bàn tay nắm lấy nhau, sự chênh lệch rõ rệt, cũng giống như địa vị của họ, là khoảng cách một trời một vực.

“… A, Kinh Trập, em đã thấy món đồ chơi thực sự bao giờ chưa?” Giọng điệu Hách Liên Dung mang tính công kích khiến người ta rợn tóc gáy, “Bao nhiêu năm nay, quả thực rất thú vị.” Hắn nói những lời khó hiểu, đột nhiên đưa tay mặc quần áo cho Kinh Trập, hành động đó khiến Kinh Trập vô cùng không thoải mái, luôn muốn tránh né hắn.

Trước kia cậu có thể chấp nhận một cách tự nhiên, nhưng bây giờ cơ thể lại luôn muốn tránh né. Chỉ là biểu cảm trên mặt Hách Liên Dung khiến Kinh Trập miễn cưỡng kìm nén sự thôi thúc đó, đó là một biểu cảm đen tối trống rỗng… không thể diễn tả bằng lời.

Cậu gần như chưa bao giờ nhìn thấy.

Chỉ trong vài lần hiếm hoi, khi Dung Cửu nói chuyện với cậu về mẹ, Kinh Trập từng thoáng thấy cảm xúc lướt qua nhanh chóng này… nói như vậy… Dung Cửu là Cảnh Nguyên Đế… vậy người mẹ hắn nói, chính là Từ Thánh Thái hậu?

Kinh Trập chợt nhớ ra, trong tiểu điện lần đầu tiên họ gặp nhau, có đặt bài vị của Từ Thánh Thái hậu.

Từ Thánh Thái hậu mất vào mùa đông, hôm đó, người đàn ông đến để tế bái Từ Thánh Thái hậu sao?

Kinh Trập mím môi, rốt cuộc vẫn cố nhịn không cử động, mặc cho người đàn ông trang điểm xong xuôi, lại một lần nữa bế bổng cậu lên.

“Ta, huynh để ta tự đi…” Kinh Trập nhỏ giọng nói, lại phát hiện người đàn ông hoàn toàn không có ý định đi giày cho cậu, “Huynh… Dung…”

Cậu nghẹn lời, nhất thời không biết phải gọi hắn thế nào.

Nếu gọi hắn là bệ hạ, Hách Liên Dung chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng gọi hắn là Dung Cửu… Hắn không phải Dung Cửu… Sự tồn tại của Dung Cửu là giả.

“Dung Cửu, hoặc là…” Người đàn ông sải bước đi ra ngoài, “Hách Liên Dung.”

Kinh Trập cắn môi, Hách Liên Dung?

Sao cậu có thể?

Ninh Hoành Nho đón đầu, cung kính nói: “Bệ hạ, thiện thực đã chuẩn bị xong, có cần cho người mang lên không ạ.”

“Mang lên.” Hách Liên Dung thản nhiên nói, “Đưa Lỗ Na Minh tới đây.”

Ninh Hoành Nho hơi ngẩn ra: “Vâng.”

… Lỗ Na Minh, là ai?

Tuy nhiên bây giờ, điều khiến Kinh Trập muốn ngất xỉu hơn là, Hách Liên Dung cứ thế ngang nhiên bế cậu đi lại trong Càn Minh Cung, không phải ai cũng có thể giữ vẻ mặt bình thường như Ninh Hoành Nho, phần lớn đều trợn mắt há hốc mồm, ai nấy như bị sét đánh.

Dù chỉ là sự sụp đổ cảm xúc trong khoảnh khắc, nhưng sao Kinh Trập có thể không cảm nhận được?

Kinh Trập nghiến răng: “Thả ta xuống!”

Hách Liên Dung đặt Kinh Trập xuống một chiếc nhuyễn tháp rộng lớn, cậu vừa ngồi dậy, một chiếc bàn thấp dày nặng đã được kéo đến trước mặt Kinh Trập, chặn đường xuống của cậu. Sau đó, Ninh Hoành Nho nghe theo lệnh Hoàng đế, đưa những món ăn đã được chuẩn bị từ sớm vào như nước chảy.

Số lượng tuy nhiều, nhưng mỗi phần đều làm rất nhỏ, chỉ một hai miếng là ăn hết, bày biện la liệt đầy bàn.

Ninh Hoành Nho mỉm cười nói: “Mời tiểu lang quân nếm thử, đều là đồ Ngự Thiện Phòng vừa làm xong đấy ạ.”

Ngự Thiện Phòng?

Kinh Trập chợt nhận ra điều gì, vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy Hách Liên Dung lạnh nhạt lên tiếng: “Minh Vũ không sao, người của Trực Điện Giám, Tạp Vụ Tư, tuy có người bị thương nhưng cũng không ai chết.”

Kinh Trập ngượng ngùng rụt về, “… Ồ.”

Một lúc sau, cậu lại nói.

“Đa tạ.”

Nếu không đặc biệt chú ý, Hách Liên Dung sẽ không thốt ra những câu trả lời này. Mà hắn vốn hận không thể g**t ch*t những người đó, sao có thể thích hay để ý đến họ?

Sở dĩ chú ý, sở dĩ biết… chỉ vì Kinh Trập để tâm.

Nghe tiếng cảm ơn mềm mại của Kinh Trập, ngay cả Hách Liên Dung cũng có khoảnh khắc im lặng. Tính cách của Kinh Trập rốt cuộc làm sao mà nuôi dưỡng được sự ngoan ngoãn như vậy?

Dù gặp phải sự lừa dối như thế, trong lúc đau khổ khó chịu, vẫn chịu cúi đầu cảm ơn như vậy.

Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra, đây là một trong những thủ đoạn của Cảnh Nguyên Đế sao?

Và sau khi nhắc đến những chuyện này, Kinh Trập cũng nhớ lại chuyện trước khi mình ngất đi, lúc đó hỗn loạn, cậu vừa biết thân phận của Dung Cửu, đã rối loạn đến mức không còn tâm trí đâu, cậu cũng không biết hiện tại trong cung rốt cuộc tình hình thế nào… Nhưng thân là Hoàng đế, Hách Liên Dung hiện tại còn có thể ở đây… chắc là, đã giải quyết xong rồi?

Cậu muốn hỏi, nhưng bầu không khí gượng gạo với Hách Liên Dung lại khiến cậu không mở miệng được.

“Ăn trước, nói sau.” Hách Liên Dung cho Kinh Trập súc miệng xong, thản nhiên nói, “Nếu không em sẽ không biết được chút tin tức nào đâu.”

Sự đe dọa trắng trợn này, nếu là trước kia, chỉ là lời trêu đùa giữa họ.

Kinh Trập biết, Dung Cửu sẽ không làm hại cậu.

Nhưng Hách Liên Dung… Cảnh Nguyên Đế… Cậu hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc kỳ lạ chợt dâng lên, cúi đầu ăn.

Ngay khi bụng Kinh Trập vừa lưng lửng, bên ngoài điện có người bị lôi vào, sau đó bị ấn quỳ xuống đất.

Kinh Trập mất một lúc mới nhận ra, người đang quỳ trên đất là Đức phi.

… Lỗ Na Minh, là tên của nàng ta?

Người phụ nữ đang quỳ trên đất hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo đêm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta trông vô cùng nhợt nhạt thảm hại, đáy mắt mang theo nỗi kinh hoàng sâu sắc, không biết rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, y phục trên người tuy có hơi mỏng manh, nhưng nhìn qua thì dường như cũng chưa từng chịu hình phạt.

“Bệ hạ, bệ hạ, thiếp thân bị oan mà… Cầu xin bệ hạ tha tội, thiếp thân thực sự không biết, Thái hậu nương nương lại to gan lớn mật như vậy… Cầu xin bệ hạ khai ân tha cho thiếp thân một mạng…”

Khi Đức phi quỳ xuống, hoàn toàn không nhìn rõ trên nhuyễn tháp còn có ai ngồi, chỉ nhìn thấy bộ y phục quen thuộc là đã dập đầu lia lịa.

“Lỗ Na Minh, ngẩng đầu lên.”

Giọng nói lạnh lùng đáng sợ vang lên, là giọng điệu quen thuộc của Cảnh Nguyên Đế, Đức phi không dám không nghe, lập tức ngẩng đầu.

Vừa rồi nàng ta dập đầu hơi mạnh, máu chảy từ trán xuống, chảy vào mắt. Nhất thời, mắt phải nàng ta đau nhói, nhìn vật gì cũng một màu đỏ quạch, nhưng nàng ta hoàn toàn không dám dụi, chỉ đành liều mạng chớp mắt. Mà con mắt trái lành lặn lại nhìn thấy rõ ràng, ở phía trên kia, ngoài Cảnh Nguyên Đế ra, còn có một người ngồi sâu hơn sau bàn thấp, được sắp xếp vô cùng thỏa đáng…

“Kinh Trập?!”

Dù người đó trông không thảm hại như đêm hôm đó, nhưng khuôn mặt kia, nàng ta nhớ rất rõ, chưa từng có ai dám càn rỡ trước mặt nàng ta như vậy, sự chán ghét đó vô thức lộ ra trong ánh mắt.

Sao nàng ta có thể quên được!

Cảnh Nguyên Đế thuận tay ném chén trà đang cầm về phía nàng ta, đập vào trán nàng ta, lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là không cần đôi mắt này nữa rồi.”

Hắn quay sang ra lệnh cho Ninh Hoành Nho, “Đi, móc mắt ả ta ra.”

Lệnh vừa ban ra, hai thị vệ tiến lên đè chặt vai Đức phi, không cho nàng ta giãy giụa. Ninh Hoành Nho nhận lệnh, đi về phía người phụ nữ.

“Đức phi nương nương, người tốt nhất đừng giãy giụa, tay nô tài không vững, nhỡ làm rách mũi rách mặt người thì phiền toái lắm.”

Gã cười lên, ôn hòa ung dung đến thế.

Kinh Trập cầm đũa, không thể nhấc lên nổi nữa, cảnh tượng hung tàn trước mắt như một câu chuyện méo mó, hoang đường quái dị chỉ có thể xuất hiện trong mơ, “… Tại sao?”

Cậu nhoài người qua bàn, nắm lấy cánh tay Hách Liên Dung.

“Tại sao phải làm như vậy?”

Hách Liên Dung lơ đãng nói: “Ở Bắc Phòng, chẳng phải ả ta muốn giết em sao?”

“Ta không hỏi tại sao phải xử lý nàng ta, mà là hỏi, tại sao phải xử lý như thế này…” Nếu bây giờ Hách Liên Dung muốn giết Đức phi, Kinh Trập tuyệt đối sẽ không nói gì, nhưng móc mắt, lại còn trong hoàn cảnh thế này, “Đây là tra tấn…”

“Ta chính là muốn tra tấn ả.” Giọng nói âm u của Hách Liên Dung chứa đựng sự oán độc gần như có thể đè sập sống lưng người khác, “Ả dám ra tay với em, thì phải lường trước kết cục như thế này.”

“Nhưng nàng ta không biết… không phải… huynh giết nàng ta chẳng phải tốt hơn sao?” Kinh Trập vô thức bị lời hắn cuốn theo, “Thế này quá…”

“Quá tàn nhẫn?” Hách Liên Dung nhìn Kinh Trập, bổ sung nốt lời cậu chưa nói hết, cười lạnh lùng, “Cho nên, Kinh Trập, đây mới là món đồ chơi.”

Đôi môi mỏng của người đàn ông thốt ra những lời độc ác nhất.

“Ta sẽ để ả sống, sống cùng bà dì tốt của ả, để ả ngày đêm kêu gào thảm thiết, đau đớn tột cùng, hận không thể chưa từng sinh ra trên đời này. Phàm là tất cả những kẻ làm tổn thương em, đều phải như vậy!” Giọng Hách Liên Dung gần như dã thú gầm gừ, mang theo sự cuồng bạo và phẫn nộ tột cùng, “Chết, quá hời cho chúng rồi!”

… Nếu đây không phải là yêu, tại sao lại có d*c v*ng bảo vệ điên cuồng đến thế; nếu là yêu, lại tại sao có sự bạo ngược kịch liệt đến vậy, không có lấy một chút dịu dàng, toàn là sự chiếm đoạt và d*c v*ng chiếm hữu hung tàn.

Đôi mắt đen của Kinh Trập mờ mịt, như đẫm hơi nước ẩm ướt, dễ dàng rơi lệ, cậu từ từ buông tay ra, còn chưa rời đi hẳn đã bị người đàn ông nắm chặt lấy đầu ngón tay.

Cậu ngẩng đầu lên, trên mặt ướt đẫm nước mắt.

“Ta thực sự… rất thích huynh, nhưng tại sao… nhìn thấy con người thật của huynh…” Kinh Trập cuối cùng cũng nức nở, tại sao… lại đau đến không muốn sống thế này?

—— Bởi vì em đã yêu một con quái vật.

Hách Liên Dung ôm lấy Kinh Trập đang run rẩy, thở dài một tiếng.

Người trong lòng đang kìm nén tiếng khóc, không cho phép sự yếu đuối đó lộ ra, nhưng hơi nóng hổi lại dễ dàng thấm qua lớp vải, rơi trên làn da lạnh lẽo của người đàn ông.

Người như Kinh Trập, không dễ dàng nói yêu, một khi đã yêu thì khó có đường quay lại. Cho dù thực sự có, Hách Liên Dung cũng sẽ hủy hoại chúng hoàn toàn, không để lại dù chỉ một chút đường lui.

Thật tốt… Kinh Trập đáng thương, đau khổ… Kinh Trập vẫn đang giãy giụa… Dù vậy, Kinh Trập vẫn yêu hắn…

Thật tốt quá, Kinh Trập vẫn yêu hắn.

Hắn vốn là con quái vật không kiêng nể gì, nếu mất đi lý do để kiềm chế, vậy hắn căn bản không cần phải đè nén bản thân nữa, cho dù giết đến máu chảy thành sông thì đã sao?

Chẳng ai có thể ngăn cản hắn.

________

Lời tác giả:

Đối với Dung Cửu, chỉ cần xác định Kinh Trập vẫn còn yêu hắn, vấn đề lớn đến đâu cũng không sao cả, vẫn sẽ kiềm chế chút ít để không mất kiểm soát (có lẽ… chắc thế…)

Bình Luận (0)
Comment