Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 79

Đức phi cuối cùng không bị móc mắt, ít nhất là không làm trước mặt Kinh Trập, bị lôi xuống.

 

Kinh Trập không biết lời Hách Liên Dung nói có mấy phần thật, mấy phần giả. Trước đây, cậu có thể dựa vào cảm giác của mình để phán đoán một việc có đáng tin hay không, tuy điều đó có chút huyền hoặc, nhưng phần lớn thời gian đều đúng.

 

Nhưng bây giờ cậu không làm được.

 

Chuyện này khiến cậu bắt đầu nghi ngờ chính mình.

 

Sau cuộc tranh cãi không mấy kịch liệt đó, Hách Liên Dung đã sắp xếp vài người theo sát cậu trong điện.

 

Có Thạch Lê...

 

Thôi được rồi, Kinh Trập đáng lẽ phải nghĩ đến điều này.

 

Khi Hách Liên Dung còn là Dung Cửu, Thạch Lê luôn ở Thị Vệ Xử chạy việc cho hắn, nếu hắn ta không phải người của Hoàng đế thì còn có thể là người của ai chứ?

 

Nhưng người còn lại thì có chút bất ngờ.

 

Là Ninh Hoành Nho.

 

Kinh Trập không rõ Càn Minh Cung vận hành thế nào, nhưng ít nhất cũng biết Tổng quản thái giám phải luôn ở bên cạnh Hoàng đế chứ? Tại sao lại sắp xếp ông ta đến bên cạnh cậu?

 

Ninh Hoành Nho cười hì hì nói: "Trước mắt công việc bộn bề, nếu để nữ quan theo hầu tiểu lang quân thì cũng không tệ. Nhưng bệ hạ cảm thấy tiểu lang quân có thể sẽ không quen."

 

Miệng gã nói những lời ung dung, nhưng thực tế lại có nguyên nhân khác.

 

Thạch Lệ Quân quả thực không tồi, nhưng con người nàng ta đôi khi còn lạnh lùng vô tình hơn cả Ninh Hoành Nho. Nàng ta là người có thể hy sinh tất cả vì lợi ích của Hoàng đế, Cảnh Nguyên Đế sẽ không đặt bất kỳ sự tồn tại nào có khả năng làm tổn thương Kinh Trập ở bên cạnh cậu.

 

Còn Ninh Hoành Nho...

 

Quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất.

 

Gã biết hầu hết những chuyện gã nên biết, cũng có thể tránh được một số rắc rối không đáng có, quan trọng nhất là Ninh Hoành Nho từng vì Kinh Trập mà mạo muội đi một nước cờ, tuy suýt bị Cảnh Nguyên Đế chặt đầu, nhưng thực tế chứng minh, gã đã đúng.

 

"Ta vẫn cảm thấy..." Kinh Trập ôm cái bát nhỏ, "Ta không nên ở đây."

 

Vừa nãy, Ninh Hoành Nho phải ra ngoài giải quyết một việc gấp, những người hầu hạ khác vì Kinh Trập không thoải mái nên cũng lui ra ngoài.

 

Người Kinh Trập đang nói chuyện là Thạch Lê.

 

Thạch Lê xuất hiện vào ngày thứ hai sau khi Kinh Trập "ở" tại Càn Minh Cung, trên mặt hắn ta có vết thương, giống như vết cào cấu của thứ gì đó, rõ ràng trong sự kiện hai ngày trước cũng đã trải qua một phen sóng gió.

 

Hôm đó, Tuệ Bình quả thực đã mang lệnh bài của Kinh Trập đến Thị Vệ Xử tìm Thạch Lê, nhưng họ gặp rắc rối lớn hơn.

 

Thị Vệ Xử là lực lượng nòng cốt nhất của Hoàng đế, cho nên sự hỗn loạn ban đầu thực ra bắt đầu từ Thị Vệ Xử.

 

Nhưng cũng may, vì Tuệ Bình đến Thị Vệ Xử nên Thạch Lê biết rõ Bắc Phòng xảy ra chuyện, cuối cùng cũng tìm cách truyền tin tức ra ngoài.

 

Vết thương trên mặt Thạch Lê không nghiêm trọng lắm, "Ngài nên ở đây."

 

Kinh Trập nghe Thạch Lê nói vậy, cố nén xúc động muốn trợn mắt, "Đừng gọi ta như vậy."

 

Cậu uể oải nói.

 

Thạch Lê cung kính đáp: "Ti chức trước đây đã nhiều lần thất lễ, không dám hành xử như vậy nữa."

 

Kinh Trập u oán nói: "Vậy ta có một câu hỏi."

 

Thạch Lê nhìn cậu.

 

"Ngươi không phải thị vệ bình thường, đúng không?"

 

Thạch Lê: "Ám vệ."

 

Kinh Trập im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Cho nên trước kia bên cạnh ta, có phải... thực sự có người đi theo không?"

 

Thạch Lê nhớ tới mệnh lệnh của Cảnh Nguyên Đế, gật đầu không chút do dự: "Đúng vậy, là Giáp Tam."

 

"Vậy bây giờ hắn cũng ở đây sao?" Kinh Trập theo bản năng nhìn quanh, "Hắn theo ta bao lâu rồi?"

 

Thạch Lê: "Hiện tại ngài đang ở Càn Minh Cung, khi không cần ra ngoài, không cần ám vệ đi theo. Khoảng một năm rưỡi."

 

Kinh Trập mím môi, trong lòng dâng lên cơn giận quen thuộc. Cảm giác giận dữ bùng cháy này dạo gần đây rất thường gặp, cậu gần như sắp quen với nó rồi.

 

... Cậu biết ngay mà!

 

Khoảng thời gian đó, Kinh Trập thường xuyên cảm thấy có người đang quan sát mình, tên đàn ông chết tiệt kia rõ ràng biết tất cả, nhưng lại khoanh tay đứng nhìn cậu hoang mang lo sợ mà chẳng nói câu nào!

 

Kinh Trập mím môi, sự im lặng kỳ quái này khiến Thạch Lê cũng im lặng theo.

 

Mãi một lúc sau, hắn mới nghe thấy Kinh Trập thở dài: "Vậy, vị Giáp Tam mà ngươi nói, bây giờ vẫn ổn chứ?"

 

Thạch Lê ngẩn người: "Ý ngài là?"

 

Hắn hơi không hiểu.

 

Không phải không đoán được ý Kinh Trập, hắn ta chỉ thắc mắc làm sao Kinh Trập biết Giáp Tam bị trọng thương.

 

Kinh Trập: "Hắn đã âm thầm bảo vệ bên cạnh ta, đêm đó tình thế nguy cấp, nếu hắn có mặt, kiểu gì cũng sẽ hiện thân." Không xuất hiện, chứng tỏ hắn bị người khác cầm chân.

 

Thạch Lê: "Hắn chặn người Thái hậu phái tới, giết bốn tên, bản thân cũng bị trọng thương. Nhưng hiện tại đang nằm nghỉ ngơi, người phụ trách là Tông Nguyên Tín, hắn sẽ không sao đâu."

 

Nhìn thấy sự lo lắng trong đáy mắt Kinh Trập, Thạch Lê không khỏi nói thêm vài câu, khi nhận ra mình nói ra ba chữ "Tông Nguyên Tín", cả Thạch Lê và Kinh Trập đều cứng đờ.

 

Rõ ràng cả hai đều nhớ, về Tông Nguyên Tín, hiển nhiên lại là một lời nói dối khác.

 

Thạch Lê nhìn Kinh Trập mặt không cảm xúc, dò xét nói: "Tông Nguyên Tín là Viện thủ Thái Y Viện, là ngự y. Tuy nhiên, ông ấy cũng có thân phận thái y."

 

"Vậy ông ấy có thân phận thái y từ khi nào?" Kinh Trập có chút châm chọc cay nghiệt, "Ta đoán, không phải trùng hợp vào lúc khám bệnh cho ta đấy chứ?"

 

Thạch Lê câm nín.

 

Hắn thực sự hối hận tại sao mình không phải là một hòn đá.

 

Kinh Trập day day mi tâm, cậu rất ghét bản thân mình hiện tại, dễ dàng bị kích động bởi một hai câu nói, một hai sự việc, sau đó lại chìm vào cơn giận dữ, còn không kiểm soát được tính khí của mình.

 

"Xin lỗi, đây không phải lỗi của ngươi." Kinh Trập áy náy nói, "Ta không nên nói chuyện với ngươi như vậy."

 

Thạch Lê lập tức cúi người: "Ngài không cần phải như vậy."

 

Kinh Trập nói một cách hơi khó xử: "Thạch Lê, ta chẳng qua cũng chỉ là một cung nhân bình thường, ta không quen với những lễ nghi phiền phức này, ngươi cũng không cần cung kính với ta như vậy."

 

Cậu đặt cái bát nhỏ xuống, bát chè tổ yến tinh xảo bên trong mới ăn được một phần nhỏ, tuy thực sự rất ngon nhưng với tâm trạng hiện tại của Kinh Trập, có hơi khó nuốt trôi.

 

Kinh Trập chắp tay sau lưng, đi đi lại lại.

 

Mùng Hai Tết.

 

Chuyện đêm Giao thừa mới trôi qua hai ngày, cả ngày mùng Một, Kinh Trập gần như ngủ li bì, tỉnh dậy lại trải qua cú sốc chuyện Đức phi, ăn cơm xong lại mơ màng buồn ngủ.

 

Sáng nay sau khi dậy, Hách Liên Dung vội vã xuất hiện một lúc rồi lập tức biến mất, đủ thấy tình hình nghiêm trọng thế nào.

 

Cảnh Nguyên Đế phải chủ trì đại cục.

 

Kinh Trập không biết bên ngoài hiện giờ hỗn loạn đến mức nào, bạn bè của cậu vẫn bình an vô sự đã là may mắn trong bất hạnh. Nhưng cậu vẫn khao khát muốn biết thêm tin tức bên ngoài, ngoài nhiệm vụ của cậu ra, phần nhiều là...

 

Ở lại Càn Minh Cung luôn khiến cậu vô cùng không thoải mái.

 

Nơi này quá lớn, quá trống trải, đâu đâu cũng có người, tuy những người đó hiện tại đều ở bên ngoài, nhưng Kinh Trập có thể cảm nhận được cảm xúc của họ, mang theo sự kỳ quái, phức tạp, cùng kính sợ, sợ hãi.

 

Điều này mang lại cho cậu cảm giác sai lệch mãnh liệt.

 

Sau khi rời khỏi Bắc Phòng, Kinh Trập gần như ngất đi ngay lập tức, hoàn toàn không nhớ mình rốt cuộc đã đến Càn Minh Cung bằng cách nào...

 

Khoan đã, Kinh Trập cuối cùng cũng dừng bước, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, rồi lại trong chớp mắt trắng bệch.

 

... Trời ơi, sao cậu có thể quên mất chứ!

 

Lúc cậu giận dữ ngút trời, khó kìm nén được tính tình, dưới ánh mắt của vô số người gần như cãi nhau ỏm tỏi với Cảnh Nguyên Đế, tên đàn ông đó còn hôn cậu giữa thanh thiên bạch nhật, bao nhiêu người như vậy, còn cả cách rời đi cuối cùng nữa...

 

Thạch Lê trân trân nhìn bóng lưng gầy gò của Kinh Trập lảo đảo một cái, đột ngột bước tới hai bước, ánh mắt sắc bén quét khắp nơi, "Có gì bất thường sao?"

 

Gương mặt tuấn tú của Kinh Trập trắng bệch, cậu chậm rãi nhìn về phía Thạch Lê, u oán nói: "Không có gì, ta chỉ là... cần một cái lỗ thôi."

 

Lần này Thạch Lê thực sự không hiểu Kinh Trập muốn gì, cho đến khi hắn trơ mắt nhìn Kinh Trập leo lên long sàng, dùng chăn gấm mềm mại dày sụ đắp thành một pháo đài an toàn, sau đó chui tọt vào trong, biến thành một cục Kinh Trập.

 

Thạch Lê cảm thấy mình không hiểu nổi, có lẽ do làm ám vệ quá lâu, không hiểu người bình thường sống thế nào.

 

Đúng lúc này, Ninh Hoành Nho vừa xử lý xong công việc bước vào, theo bản năng quét mắt khắp điện, chỉ thấy mỗi Thạch Lê, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.

 

Thạch Lê lặng lẽ chỉ vào cái kén trên long sàng, Ninh Hoành Nho lộ ra vẻ mặt khó hiểu y hệt Thạch Lê.

 

Thấy Ninh Tổng quản cũng có biểu cảm này, Thạch Lê cuối cùng cũng yên tâm, may quá, không phải do hắn tách biệt với người bình thường quá lâu nên không hiểu.

 

Mà là hành vi của Kinh Trập quả thực rất khó đoán.

 

Ninh Hoành Nho đứng cách đó vài bước, ôn hòa thong dong nói: "Hôm qua thời gian quá gấp rút, nên không kịp, hôm nay trời nắng đẹp, tiểu lang quân, Tông ngự y đang đợi bên ngoài, có muốn triệu ông ấy vào kiểm tra sức khỏe cho ngài không ạ."

 

Im lặng hồi lâu, lâu đến mức Ninh Hoành Nho tưởng mình sẽ không nhận được câu trả lời thì cục Kinh Trập kia cuối cùng cũng phát ra tiếng nói lí nhí:

 

"Hôm đó, đi theo bệ hạ xuất hiện ở Bắc Phòng... có bao nhiêu người?"

 

Ninh Hoành Nho chớp mắt, dễ dàng hiểu được phản ứng này của Kinh Trập là vì sao.

 

"Hai vị lão Vương gia, vài vị Quận vương, vài vị Các lão, Trầm Tử Khôn Trầm đại nhân, cùng với..."

 

"Đủ rồi, đa tạ, không cần nói nữa." Kinh Trập ngắt lời Ninh Hoành Nho, "Ta cảm thấy, hôm nay... không, bắt đầu từ hôm nay, ta không muốn gặp bất kỳ ai."

 

Kinh Trập tự biết mình không có tư cách tùy hứng, nhất là ở Càn Minh Cung, nơi khác biệt một trời một vực với cậu. Nhưng những gì cậu vừa muộn màng nhớ ra thực sự khiến Kinh Trập hận không thể đào một cái lỗ chui xuống đất.

 

Xấu hổ, hoảng loạn, mất mặt, hoặc nhiều hơn thế nữa, những cảm xúc khó tả, khó nắm bắt đều khiến Kinh Trập có chút sụp đổ.

 

Điều này khác với sự chấn động mà thân phận của Dung Cửu mang lại cho Kinh Trập, mà là một loại liêm sỉ mà phàm là con người ai cũng nên có.

 

Thơ ca nhạc họa trên đời thường nói về tình yêu, nhưng thực tế, dù có nhiệt tình phóng khoáng đến đâu, ngôn từ miêu tả cũng luôn uyển chuyển, nhẹ nhàng, thủ thỉ tâm tình. Như bọn họ làm giữa chốn đông người thế này, đó là không biết liêm sỉ!

 

Sức chịu đựng liêm sỉ của Kinh Trập không mạnh mẽ đến thế, có lẽ mãi đến bây giờ mới nhớ ra là một sự trì hoãn?

 

Nhưng Kinh Trập hoàn toàn không thể thản nhiên chấp nhận.

 

Cậu dường như nghe thấy Ninh Hoành Nho nói gì đó với Thạch Lê, nhưng Kinh Trập cũng chẳng quan tâm lắm. Bây giờ cậu chỉ muốn bịt hết tai mắt lại, cứ để cậu chết ngạt ở đây đi.

 

Một lúc sau, giọng nói của Ninh Hoành Nho mới vang lên lần nữa, bình tĩnh ung dung nói: "Nếu tiểu lang quân không muốn gặp Tông ngự y, vậy nô tài cho ông ấy lui xuống nhé."

 

Kinh Trập lẳng lặng thò đầu ra, mái tóc hơi rối dính trên khuôn mặt ửng hồng, khiến người này trông còn non nớt sạch sẽ hơn cả tuổi thật, cậu khẽ mím môi, "Như vậy có phải..."

 

Quá không ra thể thống gì.

 

Ninh Hoành Nho như biết Kinh Trập định nói gì, mỉm cười bình thản: "Trong Càn Minh Cung, ngài có quyền lực ngang với bệ hạ, cho dù ngài bây giờ muốn lấy mạng Tông ngự y."

 

Dễ dàng như vậy, lời nói nghe có vẻ ôn hòa của Ninh Hoành Nho lại xé toạc lớp vỏ bọc ấm áp giả tạo, khiến người ta nếm được mùi máu tanh bên dưới.

 

Kinh Trập nghiền ngẫm lời nói của Ninh Hoành Nho, người này không hổ là Tổng quản Ngự tiền, ngay cả lời nói ra cũng mang theo sự cẩn trọng được trau chuốt kỹ càng.

 

"Trong Càn Minh Cung", điều này chẳng phải nói rõ Kinh Trập hiện tại vẫn đang trong tình trạng bị giam lỏng sao?

 

"Để đề phòng vạn nhất, Ninh tổng quản, ta không thích lấy mạng người khác." Kinh Trập cẩn thận nói, "Điều này có nghĩa là, ngươi và những người khác cũng không cần cung kính với ta như vậy."

 

Ninh Hoành Nho: "Ví dụ vừa rồi chỉ là hy vọng tiểu lang quân hiểu rằng, ngài có thể làm bất cứ điều gì trong Càn Minh Cung, không cần kiêng kỵ gì cả." Gã vẫn cười, nhưng nụ cười đó trông có vẻ chân thật hơn trước một chút.

 

"Hôm đó lượng người đi theo bệ hạ đến Bắc Phòng tuy đông, nhưng chính vì họ biết rõ, bên cạnh bệ hạ tuy là nơi nguy hiểm nhất, nhưng nếu không theo sát bệ hạ, họ cũng không thể có được sự che chở an toàn nhất."

 

Cho nên mới có nhiều người đi theo như vậy.

 

Vào lúc không quá nguy cấp đến tính mạng, Cảnh Nguyên Đế không quan tâm đến những kẻ bám đuôi này, huống hồ lúc đó Hoàng đế một lòng một dạ lo lắng cho Kinh Trập.

 

"Cho nên, ngươi muốn nói gì?" Kinh Trập nhướng mày, "Ninh tổng quản muốn ta yên tâm, đừng để ý đến những chuyện vặt vãnh này sao?"

 

Ninh Hoành Nho: "Họ sợ bệ hạ."

 

Bất ngờ thay, câu nói này của Ninh Hoành Nho đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Kinh Trập.

 

"Để có thể đến Bắc Phòng nhanh nhất, bệ hạ không tiếc bất cứ giá nào, có thể sẽ điên cuồng hơn bình thường một chút." Nói đến đây, Ninh Hoành Nho mỉm cười, "Tạm thời, họ không dám dị nghị hành vi của bệ hạ."

 

Mặc dù chỉ là tạm thời.

 

Ít nhất sẽ kéo dài cho đến khi chuyện này kết thúc.

 

Mãi đến sáng sớm hôm nay, cửa cung đóng chặt mới được mở ra, nhưng hoàng đình vẫn trong tình trạng nội bất xuất ngoại bất nhập. Những vương công đại thần đó đã bị buộc phải ở lại trong cung hai ngày nay.

 

E là tiếng chém giết khắp nơi trong cung đình sẽ khiến họ hai đêm nay ngủ không ngon giấc.

 

Kinh Trập day day mi tâm, mệt mỏi nói: "Chuyện này đều liên quan đến Thái hậu sao?"

 

"Vâng."

 

"Du Tĩnh Diệu là ai?"

 

"Là Hoàng Nghi Kết."

 

Câu trả lời ngoài dự liệu nhưng lại hợp tình hợp lý này khiến Kinh Trập ngẩng phắt đầu lên.

 

"Nàng ta chưa chết?"

 

"Nàng ta đã nhận được hình phạt thích đáng, nhưng nàng ta là một nhân tài hữu dụng." Ninh Hoành Nho nói, "Ít nhất trong việc đối phó với cổ trùng, nàng ta có thể giúp ích."

 

Kinh Trập lẩm bẩm: "Cổ trùng do nàng ta mang đến cũng đã hại chết rất nhiều người..."

 

Mối quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng Nghi Kết cũng giống như mối quan hệ giữa con dao và người cầm dao. Có nên căm hận những việc ác do con dao gây ra không?

 

Có lẽ là không nên.

 

Nhưng rốt cuộc vẫn là con dao giết người.

 

Cảnh Nguyên Đế sử dụng nàng ta giống như sử dụng một công cụ đắc lực, sự toan tính lạnh lùng đó hoàn toàn không có chút tình cảm nào. So với những mạng người chết trong tay nàng ta, Hoàng đế rõ ràng quan tâm đến lợi ích thu được từ việc lợi dụng nàng ta hơn.

 

Ninh Hoành Nho từ từ giải thích cho Kinh Trập nghe những chuyện đã xảy ra.

 

Cảnh Nguyên Đế đã sớm biết Thái hậu vung tay mạnh như vậy chính là để che giấu điều gì đó, nhưng điều duy nhất tính sót trong cả buổi cung yến Giao thừa chính là sự biến đổi của cổ trùng.

 

Cảnh Nguyên Đế đã dung túng Thái hậu rất lâu, hiện tại đã không muốn bà ta tiếp tục ngồi ở vị trí Thái hậu nữa. Nhưng muốn động đến Thái hậu, ngay cả Cảnh Nguyên Đế cũng phải tốn nhiều công sức.

 

Trước khi hắn định g**t ch*t Thái hậu, việc này quả thực khá khó khăn, cần phải có một lý do danh chính ngôn thuận.

 

Và Cảnh Nguyên Đế định đích thân dâng tặng lý do này cho bà ta.

 

Lần này chịu khổ không chỉ có Cảnh Nguyên Đế mà còn có những vương công đại thần tham gia cung yến, trong số đó người bị thương vô số, người chết cũng có, đây gần như là mối thù khắc cốt ghi tâm.

 

Nếu Thái hậu thành công, được làm vua thua làm giặc, những cựu thần triều trước như họ tự nhiên không còn gì để nói, nhưng Thái hậu đã thất bại, họ làm sao có thể kìm nén cơn giận trong lòng?

 

Ngón tay Kinh Trập hơi lạnh, khẽ siết chặt trong lòng bàn tay. Cậu không nói một lời, tiếp tục nghe Ninh Hoành Nho nói.

 

"Hoàng Nghi Kết ở trong tay Thái hậu vài năm, Thái hậu đã tiến hành rất nhiều thử nghiệm với cổ trùng, sau khi Hoàng Nghi Kết 'chết', bà ta dùng bản mệnh cổ của lão trùng vu đời trước trở thành chủ nhân của chúng." Mặc dù không thành công lắm, cũng không thể điều khiển tự nhiên như trùng vu thực thụ, nhưng Thái hậu sở hữu quyền lực mà người thường không có, sau khi tiến hành rất nhiều thử nghiệm, bà ta rốt cuộc cũng nuôi cấy được một lứa sản phẩm mới, "Chính là đám trùng nô xuất hiện trong hoàng cung lần này."

 

Cảnh Nguyên Đế chính là lợi dụng việc này để cài cắm Hoàng Nghi Kết vào, trở thành Du Tĩnh Diệu, cũng trở thành một trùng sư có thể điều khiển cổ trùng.

 

Những người như vậy trong tay Thái hậu còn có bốn năm người, có thể dựa vào tiếng còi để điều khiển cổ trùng.

 

Hoàng Nghi Kết vào những ngày cuối cùng mới biết được bí mật quan trọng nhất của những cổ trùng này, chúng đã biến đổi thành sự tồn tại đáng sợ hơn.

 

Khi nàng ta và những trùng sư khác được Thái hậu sắp xếp vào cung, Hoàng Nghi Kết mới tìm được cơ hội truyền tin tức này ra ngoài, lúc này tuy có hơi muộn nhưng cũng đủ để quét sạch chướng ngại vật, đảm bảo khách khứa không bị xâm hại.

 

"Khách khứa?" Kinh Trập kinh ngạc ngẩng đầu, "Thái hậu điên rồi sao?"

 

Bà ta muốn biến tất cả mọi người trong yến tiệc thành trùng nô sao? Nhưng mất đi những người này, Thái hậu định dùng cái gì để xử lý triều chính? Một quốc gia, Hoàng đế tuy quan trọng nhưng không phải là quan trọng nhất, quan trọng hơn là các quan viên chịu trách nhiệm vận hành cả triều đình.

 

Cho dù Cảnh Nguyên Đế có lợi hại đến đâu, nếu không có bá quan văn võ này, hắn lấy gì để vận hành cả vương triều? Đạo lý này áp dụng lên người Thái hậu cũng vậy, hành vi của bà ta thật sự quá hoang đường.

 

Ninh Hoành Nho cúi người: "Thái hậu xây dựng Thiên Nhai từ Nam ra Bắc, bà ta muốn thao túng người trong cung yến, có lẽ chỉ để đảm bảo vào giây phút cuối cùng, khi màn kịch bà ta mong đợi mở màn, tất cả khách khứa đều có thể đến đúng hẹn."

 

Kinh Trập nghi hoặc nhướng mày: "Vậy bí mật Thái hậu nắm giữ rốt cuộc là gì?"

 

Kinh Trập buột miệng hỏi xong lại lập tức lắc đầu: "Cứ coi như chưa nghe thấy lời ta vừa nói đi, Ninh tổng quản, đây không phải chuyện ta nên biết."

 

Ninh Hoành Nho: "Về chuyện này, nô tài cũng không rõ." Thái độ của gã rất thản nhiên, ít nhất Kinh Trập có thể cảm nhận được câu nói này là thật.

 

Cậu gật đầu có chút bồn chồn, hạ giọng nói: "Có lẽ ta cần ngủ một lát."

 

Ninh Hoành Nho vô cùng chu đáo lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho Kinh Trập. Vừa rồi gã nói đã đủ nhiều, trước khi Cảnh Nguyên Đế vạch trần bộ mặt thật của mình, điều Ninh Hoành Nho có thể làm là cố gắng dùng cách nhẹ nhàng hơn để Kinh Trập biết Hoàng đế rốt cuộc là người như thế nào.

 

Tàn khốc, máu lạnh, tất cả đều là những từ ngữ miêu tả chính xác.

 

Ngoài điện, Thạch Lệ Quân đang dẫn người đi tới.

 

Trên mặt nữ quan mang theo vài phần sắc sảo, vạt áo dính vết máu khó phát hiện, khi bước nhanh về phía Ninh Hoành Nho, nàng ta nheo mắt lại: "Vừa rồi ta nhìn thấy Tông ngự y."

 

Ninh Hoành Nho: "Ông ta lại phàn nàn gì à?"

 

"Phàn nàn? Không." Thạch Lệ Quân lắc đầu, "Nhờ Kinh Trập ngăn cản, Tông ngự y có một lượng lớn trùng nô để kiểm tra, ông ta vui mừng phát điên còn không kịp, sao có thể giận Kinh Trập được?"

 

Ninh Hoành Nho bình tĩnh nói: "Ngươi không thể gọi cậu ấy như vậy."

 

Trước đây thì có thể.

 

Lúc đó, Cảnh Nguyên Đế không muốn phá vỡ sự yên bình này, bất kể Kinh Trập muốn gì, chỉ cần không rời xa hắn, Hoàng đế bệ hạ đều sẽ hai tay dâng lên, bao gồm cả sự yên bình Kinh Trập mong muốn.

 

Cho nên Kinh Trập cũng sẽ không có quá nhiều đặc quyền.

 

Đây là ý nguyện bản năng của Kinh Trập.

 

Dù sao ngay cả Dung Cửu muốn tặng đồ cho Kinh Trập cũng phải vắt óc suy nghĩ mới có thể nâng cao mức sống của cậu, đến nay Kinh Trập cũng không biết tại sao mức ăn uống của Trực Điện Giám trong hơn một năm qua lại cao như vậy.

 

Dưới tiền đề Kinh Trập không muốn, rất nhiều việc muốn làm chỉ có thể chuyển vào bóng tối, tiến hành không để lại dấu vết.

 

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.

 

Kinh Trập đã biết Dung Cửu rốt cuộc là ai, dù tự nguyện hay bị ép buộc, cậu đều phải chấp nhận sự thật này, cũng như những thay đổi kéo theo.

 

Một trong số đó chính là thái độ thay đổi đột ngột này.

 

Cảnh Nguyên Đế sẽ không dung thứ bất kỳ sự bất kính nào.

 

Gọi thẳng tên húy?

 

Đã không thể nữa rồi.

 

"Là ngươi đề nghị với bệ hạ để ta tránh xa cậu ta?" Thạch Lệ Quân bình tĩnh nói, không hề tức giận vì lời Ninh Hoành Nho vừa nói, "Ta không nghĩ mình sẽ làm chuyện gì không nên làm."

 

Ninh Hoành Nho mỉm cười: "Lòng trung thành của ngươi đối với bệ hạ không ai có thể nghi ngờ, nhưng chính vì vậy, ngươi quả thực không phải là ứng cử viên hàng đầu để tiếp xúc với tiểu lang quân."

 

Thạch Lệ Quân sẽ liều mạng bảo vệ Kinh Trập, nhưng tương tự, nàng ta cũng sẽ giống như những bà vú nuôi khắc nghiệt nhất trong truyện kể, sẽ hy vọng Kinh Trập làm tròn "bổn phận nên có" của mình.

 

Có lẽ trong mắt nàng ta đây là chuyện đương nhiên, nhưng không áp dụng được trong tình huống hiện tại.

 

Ninh Hoành Nho không muốn Thạch Lệ Quân đi vào vết xe đổ của mình.

 

Dù nói thế nào, gã và Thạch Lệ Quân đối với bệ hạ đều là tay sai đắc lực, chưa đến mức không còn cách nào khác sẽ không vứt bỏ. Nhưng nếu chạm vào vảy ngược của Cảnh Nguyên Đế, bọn họ cũng không biết liệu có còn mạng hay không.

 

Thạch Lệ Quân im lặng một lúc, không biết rốt cuộc có nghe lọt lời khuyên của gã hay không.

 

Cho dù bây giờ nàng ta không hiểu, cũng không định hiểu lời Ninh Hoành Nho nói thì cũng không sao, bởi vì tiếp theo sẽ có một khoảng thời gian dài để nàng ta nhận ra ý đó là gì.

 

"Bắt được Thái hậu rồi." Cằm Thạch Lệ Quân hơi căng lên, chuyển chủ đề, "Bà ta mang theo người, trốn ở lối ra cung đạo."

 

Thái hậu vốn có thể rời đi, nếu không có Hoàng Nghi Kết ở đó.

 

Dù phần lớn nhân lực trong tay Thái hậu đã bị Hoàng đế chặt đứt, nhưng trong tay bà ta vẫn còn lá bài chủ chốt cuối cùng, chỉ cần bà ta thuận lợi xuất cung, biết đâu có thể bắt liên lạc với người của Thụy Vương.

 

Nhưng đã bà ta lợi dụng sức mạnh của cổ trùng, đó chính là lĩnh vực của Hoàng Nghi Kết.

 

Ninh Hoành Nho cười híp mắt nói: "Vậy thì, cái động tĩnh ồn ào long trời lở đất này cũng coi như yên tĩnh được đôi chút rồi."

 

Cả hoàng đình đã sống trong tiếng gõ chiêng inh ỏi suốt đêm suốt ngày hai ngày hai đêm nay, cho dù là người chậm chạp đến đâu cũng bị tiếng chiêng ồn ào đó k*ch th*ch đến mất ngủ.

 

Chỉ là những biện pháp này là cần thiết.

 

Những tiếng chiêng trống chói tai này không chỉ k*ch th*ch con người mà còn có tác dụng xua đuổi nhất định đối với những cổ trùng kia, đối với chúng sự ồn ào này chắc chắn là sự tra tấn. Chính nhờ những tiếng gõ liên hồi này mà họ mới thuận lợi thu hoạch từng đợt từng đợt trùng nô, sau đó đưa đến chỗ Tông ngự y.

 

Ánh mắt Thạch Lệ Quân dừng lại trên người Thạch Lê phía sau Ninh Hoành Nho, nhìn như lơ đãng liếc hắn vài cái, sau đó mới bình tĩnh gật đầu với Tổng quản Ngự tiền, ra hiệu mình còn việc phải làm, rồi dẫn người vội vã rời đi.

 

"Nàng ta rất lo cho ngươi."

 

Ninh Hoành Nho cười nói, tin tức Thạch Lệ Quân đưa tới, sai bất kỳ cung nhân nào chạy việc là được, căn bản không cần đích thân nàng ta tới đây.

 

Thạch Lê mím môi không nói.

 

Hắn và Thạch Lệ Quân là chị em.

 

Ninh Hoành Nho nhìn hắn một cái, như biết nỗi lo lắng trong lòng hắn.

 

"Không cần lo lắng, Thạch Lệ Quân là người thông minh. Rất nhanh thôi nàng ta sẽ biết nên thay đổi thái độ của mình thế nào." Ninh Hoành Nho thong thả nói, "Dù sao thì, ai cũng không muốn lấy mạng mình ra đùa giỡn."

 

...

 

Boong ——

 

Khi âm thanh chói tai nhức óc dễ dàng trượt đến một cao độ không thể chạm tới, trong khoảnh khắc đó lại đột ngột dừng bặt, như thể mọi âm thanh đều bị đè nén điên cuồng trong nháy mắt, bên tai chỉ còn lại sự tĩnh lặng trống rỗng.

 

"Phù..."

 

Rất nhiều người, hay nói đúng hơn là gần như tất cả mọi người đều bị sự yên tĩnh đột ngột này dọa giật mình.

 

Họ đều là những người tham gia yến tiệc đêm Giao thừa, vì biến cố bất ngờ này mà họ đều được sắp xếp ở lại Hiệt Phương Điện. Bên ngoài có rất nhiều thị vệ tuần tra ngày đêm không nghỉ để đề phòng họ xảy ra chuyện.

 

Những chuyện xảy ra trong hai ngày nay khiến nhiều người trong lòng thấp thỏm lo âu, nhưng dù có lo lắng cho an nguy của mình đến đâu, khi nhìn thấy Trầm Tử Khôn cũng ở đây, họ không khỏi đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng.

 

Cho dù Cảnh Nguyên Đế không quan tâm đến mạng sống của họ, nhưng Trầm Tử Khôn ở đây cũng đồng nghĩa với việc nơi này hẳn là an toàn.

 

Tuy nhiên nơi này dù có an toàn đến đâu cũng khiến họ suýt phát điên. Không phải vì bị giam lỏng ở đây, họ biết rõ đây là sự bảo vệ dành cho họ, mà là vì những tiếng động rung trời chuyển đất liên miên không dứt kia.

 

Cả hoàng cung gần như chìm trong sự ồn ào náo nhiệt, tiếng ồn ở khắp mọi nơi, khắp nơi tràn ngập tiếng chiêng trống đáng ghét, âm thanh đó như muốn xé toạc bầu trời, đập nát não họ thành từng mảnh rồi lôi ra khuấy thành một nồi cháo.

 

Ồn ào muốn chết.

 

Họ từng thử phản đối, nhưng chỉ nhận được câu trả lời cứng nhắc của thị vệ canh cửa.

 

"Đây là vì sự an toàn của chư vị."

 

Những cổ trùng đó sợ âm thanh chói tai.

 

Dù có thêm bao nhiêu thị vệ tuần tra ngày đêm xung quanh cũng không thể phòng thủ hết mọi bức tường, mái nhà, luôn có chỗ sơ hở, vậy thì chỉ có thể dựa vào những âm thanh này để xua đuổi cổ trùng tránh xa.

 

Lý do chính đáng hợp lý như vậy, họ còn có thể nói gì nữa?

 

Vậy thì chỉ đành tiếp tục nhẫn nhịn.

 

Mãi đến khoảnh khắc này hôm nay, mọi âm thanh đều biến mất tăm, trong lòng họ có lẽ đã hiểu ra.

 

—— Thái hậu bị bắt rồi.

 

Có mấy người gần như đồng thời nhìn về phía Trầm Tử Khôn, bên cạnh Trầm Tử Khôn có một người trẻ tuổi luôn theo sát, chính là Mao Tử Thế.

 

Thân phận của người này trong triều cũng không phải bí mật.

 

Ngay sau khi yên tĩnh không lâu, đã có người muốn tìm Trầm Tử Khôn dò la, chỉ là đều bị Mao Tử Thế đuổi đi.

 

Không lâu sau, có người cung kính nói ngoài cửa: "Chư vị đại nhân, bệ hạ cho mời."

 

Sau hai ngày hai đêm, Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng định triệu kiến họ.

 

...

 

Kinh Trập đi đi lại lại.

 

Cậu không nên căng thẳng như vậy, sau khi sự việc đã trôi qua hai ngày, cũng như sau cuộc cãi vã đơn phương với hệ thống, Kinh Trập có thể cảm nhận được cơn giận đó đang dần ẩn nấp trong máu thịt mình, có lẽ cậu đã bình tĩnh lại.

 

Ít nhất, bình tĩnh hơn trước một chút.

 

Kinh Trập căm hận sự lừa dối của Dung Cửu, nhưng điều chết người nhất là, hắn nói quả thực không sai, cho dù đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, ánh mắt cậu nhìn Hách Liên Dung vẫn mang theo sự yêu thích.

 

Dù cậu biết rõ điều này là không nên, nhưng nếu tình cảm dễ dàng bị kiểm soát như vậy thì đã không ra nông nỗi này.

 

Đêm qua vì buồn ngủ rũ rượi nên Kinh Trập đã trốn được cuộc nói chuyện tất yếu, sáng nay khi tỉnh dậy, Hách Liên Dung đã không còn ở Càn Minh Cung.

 

Điều này chắc chắn khiến Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu tạm thời không muốn nhìn thấy người đàn ông đó, cũng không muốn nổ ra bất kỳ cuộc cãi vã nào với hắn nữa, bởi vì tranh cãi chẳng có ý nghĩa gì.

 

Hách Liên Dung sẽ không nghe.

 

Từ đêm Giao thừa đến giờ, tuy chỉ mới hai ba ngày ngắn ngủi, nhưng Kinh Trập lại cảm nhận rõ ràng, cho dù họ thực sự là một người, nhưng ngoài sự tương đồng vẫn có những điểm khác biệt.

 

Phong cách hành xử của Hách Liên Dung còn bá đạo hung tàn hơn cả Dung Cửu.

 

Dáng vẻ trước kia hắn thể hiện trước mặt Kinh Trập, giống như một lớp vỏ bọc mềm mại giả tạo miễn cưỡng phơi bày ra ngoài... dù hắn trông đã hung tàn đáng sợ hơn nhiều người, nhưng quả thực đã đủ ôn hòa.

 

—— Đối với Hách Liên Dung mà nói.

 

Bản thân Hách Liên Dung là sự tồn tại đáng sợ hơn nhiều.

 

Hôm qua nếu không có Kinh Trập ngăn cản, hắn thực sự định móc mắt Đức phi ra làm bóng mà giẫm.

 

Hắn nói... đồ chơi...

 

Kinh Trập ôm mặt, lại dùng sức day day.

 

Trời ạ...

 

Sao cậu lại quên mất, nếu Dung Cửu là Cảnh Nguyên Đế, vậy thì hắn còn có cả một hậu cung to lớn!

 

Kinh Trập hít một hơi sâu, nhất thời cảm xúc vô cùng phức tạp.

 

Hoàng đế có hậu cung phi tần là chuyện đương nhiên, mấy năm nay cậu cũng tận mắt chứng kiến hai lần tuyển tú, càng biết rõ hậu cung oanh oanh yến yến nhiều đến mức nào...

 

Hoàng đế từ xưa đến nay đều cần có con nối dõi tông đường, nếu không sẽ làm lung lay triều cương...

 

Vì là Hoàng đế nên có tư cách hưởng thụ mỹ sắc thiên hạ hơn người thường, bất kể là nam hay nữ...

 

Trong khoảnh khắc, trong lòng Kinh Trập lóe lên rất nhiều suy nghĩ, những suy nghĩ đó ít nhiều đều chứng minh sự tất yếu của việc này.

 

Nhưng mà.

 

Kinh Trập mím môi.

 

Nhưng mà!

 

Kinh Trập đi đi lại lại, nhưng không nhận ra bước chân của mình mỗi lúc một nặng nề hơn.

 

Kẻ lừa đảo.

 

Ngay cả chuyện này cũng lừa dối cậu.

 

Cậu không nhận ra sắc mặt mình có chút khó coi, càng không cảm nhận được cơn giận khó lòng che giấu, một cảm giác bị phản bội dâng lên từ tận đáy lòng khiến cậu cảm thấy cả người mình như bị xé toạc ra.

 

Sự xung đột tình cảm kịch liệt này khiến Kinh Trập hít sâu vài cái cũng khó lòng đè nén được cơn sóng trào dâng đó.

 

Cậu đang ghen.

 

Kinh Trập ý thức rõ ràng điều này.

 

Trước đó, Kinh Trập chưa từng có cảm giác như vậy, là bởi vì từ khi cậu quen biết Dung Cửu đến nay, phàm là người cậu quen biết, chẳng ai dám ở lại bên cạnh Dung Cửu quá lâu.

 

Bọn họ đều vô cùng sợ hãi Dung Cửu.

 

Ngay cả Minh Vũ cũng vậy.

 

Tuy cậu ta không hay nói với Kinh Trập những điều này, nhưng hai người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao cậu có thể không biết suy nghĩ trong lòng Minh Vũ?

 

Rất nhiều lúc, Minh Vũ đều ủng hộ hành động của Kinh Trập.

 

Có thể sẽ khuyên can, nhưng sau khi nhận ra không thể khuyên cậu quay đầu, Minh Vũ ngược lại sẽ là người tiếp thêm động lực cho Kinh Trập.

 

Yêu Dung Cửu là một ví dụ.

 

Ban đầu Minh Vũ không ủng hộ, nhưng sau khi nhận ra Kinh Trập đã đâm đầu vào, cậu ta lại trở thành người ủng hộ cậu.

 

Cậu ta luôn như vậy.

 

Nhưng không có nghĩa là Kinh Trập không cảm nhận được nỗi lo lắng ẩn sâu trong lòng Minh Vũ dưới vẻ ngoài vui vẻ kia.

 

Dung Cửu là một người đáng sợ.

 

Quen biết càng lâu càng biết rõ sự đáng sợ trên người hắn, hắn không phải là sự tồn tại mà người thường có thể gặp được, hắn giống như vị quý nhân cao cao tại thượng chỉ tồn tại trong truyện kể, trong sách vở, hoặc ở nơi xa xôi nào đó.

 

Có lẽ vì cảm giác này mà Kinh Trập chưa từng nếm trải mùi vị ghen tuông, bởi vì cậu biết, chẳng ai dám lại gần Dung Cửu như cậu.

 

Đây không phải tự mãn, mà là sự thật.

 

Nhưng Dung Cửu là Cảnh Nguyên Đế, vậy thì mọi chuyện lại khác.

 

Khi một người chỉ là thị vệ quèn, cho dù là thống lĩnh ngự tiền hay vị trí cao hơn nữa, chỉ cần không quyền khuynh triều dã, quyền thế ngập trời, thì tính cách tồi tệ của hắn chỉ khiến người ta theo bản năng tránh xa. Tuy nhiên Hoàng đế đại diện cho vị trí chí tôn thiên hạ, hiến thân cho hắn, con cái sinh ra có khả năng trở thành Hoàng đế kế nhiệm... vế sau sẽ chỉ thu hút thêm nhiều d*c v*ng tham lam, tự nhiên cũng sẽ có người tre già măng mọc lao vào.

 

Chưa kể, Hoàng đế, hậu cung, phi tần, chuyện này vốn dĩ đã quá đỗi bình thường.

 

Ghen tị.

 

Đây là một loại cảm xúc xấu xí, tiêu cực.

 

Kinh Trập thở một hơi dài, quyết định đây là vấn đề cần giải quyết càng sớm càng tốt, đương nhiên, không phải giải quyết những người trong hậu cung kia, mà là mối quan hệ giữa cậu và... Hách Liên Dung.

 

"Cho dù em có đứng bên cửa sổ bao lâu đi nữa, em cũng không thể trốn thoát từ đó đâu." Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ cửa điện, Hách Liên Dung bình tĩnh nói, "Với thân thủ của em, không chạy thoát được."

 

Kinh Trập: "Ta sẽ không chạy."

 

Chạy cũng vô dụng.

 

Điểm yếu của Kinh Trập quá nhiều, có thể nói là toàn thân trên dưới đều là điểm yếu. Chỉ cần cậu còn quan tâm đến những người bạn đó, cậu không thể thực sự tùy ý làm bậy.

 

Hách Liên Dung hoàn toàn có thể làm ra chuyện bắt giữ bạn bè cậu để uy h**p cậu.

 

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

 

Hách Liên Dung im lặng một lát, sải bước đi về phía Kinh Trập, giọng nói có chút gay gắt, "Ninh Hoành Nho, có ai tới đây không?"

 

"Không có, thưa bệ hạ." Ninh Hoành Nho xuất quỷ nhập thần, "Hôm nay, tiểu lang quân vẫn luôn ở Càn Minh Cung, không gặp người ngoài."

 

"Kể cả Tông Nguyên Tín?"

 

"Vâng."

 

Hách Liên Dung nheo mắt, không nói gì, phất tay cho Ninh Hoành Nho lui xuống.

 

"Em đang tức giận." Hách Liên Dung nói dứt khoát, "Với ta."

 

Kinh Trập theo bản năng quay đầu đi, không muốn để Hách Liên Dung nhìn thấy biểu cảm của mình: "Huynh bận rộn cả ngày rồi, chắc mệt..."

 

"Kinh Trập."

 

Khi Hách Liên Dung gọi cậu bằng giọng điệu đó, Kinh Trập luôn không cách nào không đáp lại. Cậu từ từ ngẩng đầu lên, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

 

"Ta không giận huynh." Giọng Kinh Trập hơi run rẩy, vẻ mặt căng thẳng, "Ta đang giận chính mình."

 

"Tại sao?"

 

Hách Liên Dung hoàn toàn không biết thế nào là thấy tốt thì thu, sau khi nhận được câu trả lời tinh tế, hắn càng được đà lấn tới, nhất định phải có được một đáp án.

 

"Lúc đầu, khi ta ở bên huynh, ta chưa bao giờ mong cầu sự dài lâu."

 

Ánh mắt Hách Liên Dung đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ.

 

—— "Minh Vũ, ta muốn ở bên hắn. Ta thích hắn, ưng ý hắn, chưa từng nghĩ đến chuyện dài lâu."

 

—— "Nếu sau này hắn hối hận, hoặc là đã cưới vợ sinh con, ta tự sẽ cắt đứt với hắn."

 

Đây là lời Kinh Trập từng nói với Minh Vũ.

 

Mà nay, đã đến nước này rồi, Kinh Trập không thể dứt khoát thì thôi đi, vậy mà còn lún sâu vào cảm xúc ghen tuông ngu xuẩn, khó lòng dứt bỏ kia, bảo cậu làm sao không giận cho được. Cậu giận chính mình, càng giận, giọng nói càng căng thẳng.

 

"Huynh nói, huynh... muốn sống thêm vài năm vì ta, được, ta tin huynh." Kinh Trập nén tình cảm trong lời nói xuống, "Nhưng ta không thể chấp nhận... Dung Cửu, ta không thể chấp nhận sự chia sẻ."

 

Bất kể tình cảm này nồng nhiệt đến đâu, bất kể trong đó pha lẫn bao nhiêu yêu hận, nhưng ít nhất cậu muốn thứ này hoàn toàn thuộc về mình. Cậu sẽ đau khổ, sẽ do dự, sẽ giãy giụa, nhưng tiền đề là nó phải trọn vẹn.

 

Nếu chia sẻ với người khác, vậy thì Kinh Trập thà không cần.

 

Những vấn đề kia tự nhiên cũng không còn ý nghĩa để bàn luận nữa.

 

Hách Liên Dung che miệng, cảm xúc đen tối nơi đáy mắt vừa rồi đã phai đi đôi chút, trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ lộ ra biểu cảm kỳ quái.

 

"Ghen tị?"

 

Hắn như tự nói với chính mình, giọng nói rất nhẹ.

 

Đối với Kinh Trập, điều đó chẳng khác nào tát mạnh vào mặt cậu một cái, khiến cậu cảm thấy đau nhói vô cớ. Bàn tay giấu sau lưng cậu bấu chặt lấy cánh tay, cố gắng bình tĩnh nói: "Chuyện này không liên quan đến ghen tị, ta chỉ không thể chấp nhận điều đó."

 

Thứ cậu muốn là cuộc sống bình đạm, an yên.

 

Là một đời một kiếp một đôi người, bên gối tuyệt đối không thể có người thứ ba.

 

"Tại sao phải để ý những thứ đó?" Hách Liên Dung cau mày, lạnh lùng nói, "Bọn họ hoàn toàn không đáng để em quan tâm."

 

Kinh Trập day day mi tâm: "Họ là phi tần của huynh."

 

"Rồi sao?"

 

"Họ mới là người có thể đứng bên cạnh huynh." Kinh Trập miễn cưỡng nói, "Thê thiếp danh chính ngôn thuận, chứ không phải ta."

 

Nói như vậy, ha, cậu vẫn là kẻ chen chân không biết liêm sỉ.

 

Không đúng, đối với Hoàng đế mà nói, muốn bao nhiêu người có bấy nhiêu người, nạp thêm vài người nữa cũng chẳng sao.

 

Nhưng Kinh Trập không thể chấp nhận.

 

Phải rồi, những suy nghĩ ngây thơ, phiền phức, ngu xuẩn, nhất là khi mọi vấn đề giữa họ vẫn chưa được giải quyết, Kinh Trập vậy mà còn suy nghĩ những chuyện đâu đâu này, thật là... hết thuốc chữa.

 

Ngay cả vào lúc này, Kinh Trập vẫn có thể cảm nhận được những cảm xúc đen tối đè nén đang cuộn trào, đã đủ đáng thương rồi, đừng để lộ ra dáng vẻ vẫy đuôi đáng thương đó nữa... Cậu cố nén sự chua xót dâng lên, dù điều đó khiến dạ dày cậu cuộn lên từng đợt.

 

"Đừng ghen vì chuyện ngu xuẩn như vậy." Hách Liên Dung dường như không thể nhịn được nữa, so với Kinh Trập, trong khoảnh khắc này, hắn càng giống người bị kích động hơn, trên khuôn mặt lạnh lùng đè nén lộ ra vẻ hung dữ, "Bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với em."

 

"Bọn họ, huynh là trượng phu của họ, ngài nên chịu trách nhiệm." Kinh Trập ngẩng đầu, "Đây không phải là chuyện so sánh..."

 

"Trượng phu?" Đôi môi mỏng của Hách Liên Dung mím chặt, như thể phải mím chặt như vậy mới có thể kìm nén được những cảm xúc bạo ngược kia, đôi mắt đen âm hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm Kinh Trập, "Bọn họ không phải thê thiếp của ta, ta cũng chưa từng chạm vào bọn họ."

 

Vừa nghĩ đến từ trượng phu, đồng tử đen láy của Hách Liên Dung mang theo ác ý đáng sợ, hắn thực sự muốn lôi những kẻ đó tới, chặt đầu từng người từng người một trước mặt Kinh Trập.

 

Xứng sao?

 

Hắn đã cho họ cơ hội lựa chọn, là họ vì lợi ích mà không chịu quay đầu. Vậy thì không thể trách những chuyện sau này, tất cả những điều này, ngay từ khi họ thuận theo ý Thái hậu nhập cuộc, đã là thế cục đã định.

 

"Hả?" Kinh Trập dù đang tức giận cũng bị câu nói này của Hách Liên Dung đánh cho choáng váng, "Huynh... ơ, chưa từng chạm vào..."

 

Cậu ấp úng, vẫn chưa nói hết câu.

 

Cảnh Nguyên Đế đăng cơ bao lâu rồi nhỉ... chắc cũng nhiều năm rồi... cảm giác ít nhất cũng phải hai bảy hai tám tuổi, hắn chưa từng chạm vào phi tần hậu cung? Không phải là bất... khụ...

 

Ánh mắt Hách Liên Dung trong nháy mắt trở nên hung tàn.

 

Kinh Trập ho khan một tiếng, nhìn sang hướng khác.

 

"Không!" Người đàn ông hung dữ nói, từng chữ như muốn nghiền nát xương cốt người ta, "Chẳng qua là trao đổi lợi ích, mỗi bên lấy thứ mình cần, hoàn toàn không đáng nhắc tới."

 

Ánh mắt Hách Liên Dung sắc như kim, gần như muốn đâm thủng Kinh Trập, "Đừng hòng dùng lý do như vậy để thoát khỏi ta, em muốn đi, được thôi." Người đàn ông thốt ra lời kinh người, "Nhưng em đi đến đâu, ta sẽ theo em đến đó."

 

Sự âm lạnh như giòi trong xương quấn lấy lời nói của Hách Liên Dung, đôi mắt đen u lạnh như quái vật ăn thịt người, hắn cười, nhưng lại là nụ cười b*nh h**n méo mó cực độ.

 

Kinh Trập nghẹn lời... Rõ ràng trước đó chuyện họ đang bàn luận không phải chuyện này... mà nhỉ?

 

Kinh Trập cụp mắt xuống, nhất thời không muốn nhìn thấy mặt Hách Liên Dung nữa, nhưng người đàn ông lại từng bước, từng bước đi đến trước mặt cậu, đôi giày dừng lại trước mắt, sau đó, cậu nghe thấy Hách Liên Dung nói.

 

"Còn về những người phụ nữ trong hậu cung kia... em muốn bọn họ chết, hay cảm thấy như vậy quá hời cho bọn họ, muốn dùng thủ đoạn nào đó để trút giận hơn?"

 

Kinh Trập ngẩng phắt đầu lên: "Huynh muốn làm gì?"

 

"Vừa khéo, có chuyện của Thái hậu phía trước, phi tần hậu cung chết hết trong một đêm, đều chết dưới tay Thái hậu, Kinh Trập, em thấy câu chuyện này thế nào?"

 

Kinh Trập cau mày: "Chẳng ra sao cả!"

 

... Đừng có chuyện gì cũng dễ dàng nghĩ đến giết người a a a!

 

Gặp phải Hách Liên Dung, đúng là bọn họ xui xẻo tám kiếp. Nhất thời đừng nói là ghen tị, Kinh Trập ngược lại bắt đầu thực lòng lo lắng cho cái mạng nhỏ của bọn họ.

 

Lời Hách Liên Dung nói, giọng điệu của hắn, ngữ khí của hắn, thái độ của hắn, đều dễ dàng khiến Kinh Trập đưa ra kết luận.

 

Là... thật?

 

Chỉ là cậu không thể dễ dàng tin vào trực giác của mình như trước nữa.

 

Đây sẽ không phải là một lời nói dối khác chứ?

 

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Kinh Trập, Hách Liên Dung kiềm chế đến mức ngón tay hơi run rẩy: "Em nghĩ ta đang nói dối?" Hắn lạnh lùng nhìn Kinh Trập, như một con rắn độc đang ngẩng cao nửa thân trên.

 

"... Ta không nghĩ vậy." Kinh Trập thản nhiên nói, "Huynh biết đấy, ta luôn cảm thấy mình nhạy bén, những năm này, cũng phần nhiều dựa vào trực giác để sống."

 

Cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hách Liên Dung.

 

"Nhưng mà, Dung Cửu đã hủy hoại ta."

 

Bây giờ ngay cả trực giác của mình cậu cũng không dám tin.

 

Cậu rõ ràng cảm thấy người đàn ông không nói dối, nhưng lại theo bản năng nghi ngờ, theo bản năng sợ hãi, đây lại là một lời nói dối lừa gạt cậu.

 

"Huynh muốn ta... một người bị lừa gạt dễ dàng lâu như vậy... phải tin tưởng bản thân thế nào nữa..." Giọng Kinh Trập căng thẳng, mang theo nỗi đau khổ khó lòng che giấu, "Huynh khiến ta, thậm chí mất đi cả khả năng sinh tồn..."

 

Một người không thể cảm nhận chính xác nguy hiểm, là người dễ dàng bị hủy hoại nhất.

 

"Kinh Trập," Hách Liên Dung lạnh lùng nói, "Trong rất nhiều chuyện, ta chưa từng thực sự lừa em."

 

... Ha, cũng phải.

 

Ngay cả cái tên Tông Nguyên Tín cũng là thật, Hách Liên Dung quả thực không lừa cậu, hắn chỉ là... nói một nửa, giấu một nửa, dụ dỗ Kinh Trập tin vào điều hắn muốn cậu tin.

 

Kinh Trập lắc đầu, có chút nản lòng thoái chí, đúng lúc này, Hách Liên Dung lấy từ trong ngực ra một vật.

 

Vuông vức, vô cùng ngay ngắn.

 

Bên trên chạm khắc rồng bay hoa lệ, vảy rồng tinh xảo, quả thực là tuyệt tác.

 

Dù Kinh Trập chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng khi lật vật đó lên, để lộ những dòng chữ khắc dưới đáy, cậu lập tức nhận ra đây là Ngọc Tỷ Truyền Quốc.

 

... Vào lúc loạn lạc thế này, Hách Liên Dung tùy tiện nhét thứ này trong người, nhỡ mất thì làm thế nào?

 

Hách Liên Dung cưỡng ép nhét thứ này vào lòng Kinh Trập, nặng trịch khiến cậu theo bản năng ôm chặt, sợ làm rơi vỡ.

 

"Huynh đưa ta cái này làm gì?"

 

Hách Liên Dung dứt khoát nói: "Em không tin ta, lòng người dễ thay đổi, nhưng ngọc tỷ là thật, nếu lần sau ta còn lừa em, em cứ đập nát nó." Giọng điệu của hắn cứ như đó không phải là ngọc tỷ, mà là món đồ chơi nhỏ bé như kẹo hồ lô, mứt quả dễ dàng cắn nát vậy.

 

... Hả?

 

Kinh Trập cúi đầu nhìn ngọc tỷ, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung, cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu, môi run rẩy vài cái, lẩm bẩm nói: "... Điên rồi à?"

 

________

 

Lời tác giả:

 

Xây dựng lại niềm tin cần chút thời gian ~

 

Hệ thống: Tít tít (đáng chết) cái đồ yêu đương mù quáng ——

 

[...] viết xong mấy chương này, tôi bị 'cổ tảo' (mô típ cũ) nhập rồi, wow, phong cách cổ tảo đôi khi... ừm... cũng sướng phết.

Bình Luận (0)
Comment