Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 80

Mùng Ba Tết, hoàng cung đóng kín nhiều ngày cuối cùng cũng mở cửa. Triều thần kinh sợ tản ra tứ phía, bên ngoài cửa cung, xe ngựa chờ tin đã chật kín cả lối đi.

 

Mao Tử Thế đỡ Trầm Tử Khôn lên xe ngựa, đứng bên dưới nói: "Trầm thúc, thúc về trước đi."

 

Trầm Tử Khôn giữ chặt cánh tay hắn, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ thế nào?"

 

Mao Tử Thế sắc mặt kỳ quái, nhìn quanh một lượt: "Chẳng phải thúc đã gặp rồi à?"

 

Hôm qua sau khi Thái hậu bị bắt, Cảnh Nguyên Đế đã triệu kiến bọn họ, sáng sớm nay lại đuổi người ra ngoài. Tuy nói cục diện trong cung hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, nhưng cũng coi như an toàn hơn nhiều.

 

"Ta hỏi, là hỏi Kinh Trập."

 

Lời vừa thốt ra, Mao Tử Thế khẽ cứng đờ người.

 

Kể từ khi Bắc Phòng náo loạn một trận như vậy, kẻ tò mò không phải là không có, nhưng mạng sống treo trên sợi tóc, chẳng ai còn tâm trí đâu mà để ý nhiều. Mãi cho đến hôm qua sau khi gặp bệ hạ, mới lác đác có người nhắc tới chuyện này, nhưng cũng chỉ dám nói lướt qua.

 

Cũng chẳng biết do không để trong lòng, hay không dám nhắc đến.

 

... Hình ảnh Cảnh Nguyên Đế đêm đó đến giờ vẫn khiến người ta run sợ.

 

Triều thần biết Cảnh Nguyên Đế đôi khi rất điên cuồng, nhưng nghe kể và tận mắt chứng kiến hắn phân thây những kẻ kia là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

 

Chỉ cần tinh ý một chút đều có thể lờ mờ nhận ra, Cảnh Nguyên Đế vì người kia mới vội vã chạy tới Bắc Phòng, thế nên thân phận của người này chắc chắn sẽ khiến người ta quan tâm.

 

Đợi sau khi rời cung đợt này, chắc chắn sẽ có vô số kẻ dò la xem Kinh Trập, rốt cuộc là ai.

 

"Bệ hạ vẫn luôn không nói cho người kia biết thân phận thật của mình." Mao Tử Thế sờ mũi, dè dặt nói: "Trước đây, ngài ấy cũng từng đưa ta đi gặp người đó một lần."

 

Trầm Tử Khôn nhíu mày, lôi tuột Mao Tử Thế lên xe, lạnh lùng nhìn hắn.

 

Bộ dạng này rõ ràng là nếu không nói cho rõ ràng thì đừng hòng đi.

 

Mao Tử Thế than vãn: "Trầm thúc, thúc đừng nhìn ta như vậy, tình hình cụ thể thế nào ta thật sự không biết. Hôm đó bệ hạ đột nhiên tìm ta, bảo ta đi gặp một người, ai mà ngờ lại là Kinh Trập chứ?"

 

"Tại sao bệ hạ không gọi ta?" Trầm Tử Khôn trầm giọng nói.

 

Mao Tử Thế trố mắt nhìn, to gan véo má Trầm Tử Khôn, phát hiện là hàng thật mới lầm bầm: "Ta còn tưởng Trầm thúc bị ai đánh tráo rồi chứ..."

 

Trầm Tử Khôn trừng mắt nhìn hắn, Mao Tử Thế đành phải nghiêm túc lại.

 

"Lần đó hình như Kinh Trập muốn gặp bạn của bệ hạ, nên bệ hạ mới xách ta theo. Bệ hạ thì làm gì có bạn bè..." Mao Tử Thế thở dài: "Ai mà biết trong hồ lô của bệ hạ bán thuốc gì, giờ thì hay rồi, chẳng phải lộ tẩy rồi sao?"

 

Trầm Tử Khôn: "Ngươi đã gặp cậu ấy, đó là người như thế nào?"

 

Mao Tử Thế: "Trầm thúc, thúc thật sự rất giống đang gả con gái... Á, đừng đánh đầu ta." Hắn ôm đầu né tránh đòn tập kích của Trầm Tử Khôn: "Ta nói nghiêm túc là được chứ gì. Kinh Trập là kiểu người rất tốt hiếm hoi, thúc không thấy hả, bệ hạ đều nghe lời cậu ấy mà đổi ý, chắc chắn là ảnh hưởng tốt."

 

Trầm Tử Khôn sa sầm mặt, không nói lời nào.

 

Mao Tử Thế sáp lại gần một chút: "Không phải chứ, Trầm thúc, chẳng lẽ thúc định chia uyên rẽ thúy?"

 

Trầm Tử Khôn bực bội nói: "Chia uyên rẽ thúy cái gì? Kinh Trập khuyên được bệ hạ thu mình bớt quả thực là chuyện tốt. Chỉ là, để lộ thân phận trong tình cảnh đó chưa chắc đã hay."

 

Hôm đó ở Bắc Phòng, vương công đại thần đi theo sau Cảnh Nguyên Đế quá nhiều, dù đứng cách xa, ít ai nhìn rõ dung mạo "Kinh Trập", nhưng ít nhiều cũng nghe được giọng nói của cậu, cũng cảm nhận được sức ảnh hưởng của cậu đối với Cảnh Nguyên Đế.

 

Bao nhiêu năm nay, biết bao kẻ muốn đưa người của mình vào hậu cung Cảnh Nguyên Đế, chẳng phải cũng vì muốn thổi gió bên gối sao, kết quả chẳng ai dùng được. Ai ngờ đâu, người làm được lại là một cung nhân nhỏ bé...

 

"À, nói vậy thì..." Mao Tử Thế cười trên nỗi đau của người khác: "E là sau khi mọi chuyện êm xuôi, sẽ có không ít mỹ nam tử chờ được dâng lên cho bệ hạ đây."

 

"Đồ khỉ gió."

 

Trầm Tử Khôn mắng Mao Tử Thế một câu không nặng không nhẹ, rồi đuổi hắn xuống xe.

 

Mao Tử Thế cũng không giận, xuống xe ngựa dặn dò phu xe Trầm phủ vài câu, lúc này mới đứng trước cửa cung nhìn xe ngựa đi xa dần. Cách đó vài bước, một đội thị vệ vội vã đi qua, dừng lại sau lưng Mao Tử Thế.

 

Mao Tử Thế nheo mắt nghe vài câu, kinh ngạc quay đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"

 

Bệ hạ lần này chơi lớn quá rồi.

 

Ngài ấy muốn làm gì?

 

Chẳng lẽ định phế bỏ toàn bộ hậu cung thật sao?

 

Hắn đột ngột xoay người, dẫn người vội vã tiến vào cửa cung.

 

...

 

Tuyết rơi mấy ngày mấy đêm, quá trưa hôm nay mới ngớt đôi chút.

 

Cung đạo vừa được quét dọn lại phủ đầy màu trắng xóa, khiến người đi lại cũng phải cẩn thận vài phần, vậy mà có người lại rảo bước đạp tuyết đi qua, bước chân dồn dập.

 

Minh Vũ vội vã chạy tới Trực Điện Giám, vừa vào đến nơi đã thấy nhóm người Tuệ Bình đang đi ra ngoài. Nhìn sắc mặt bọn họ, lòng Minh Vũ lại lạnh thêm vài phần.

 

Vẫn chưa tìm thấy Kinh Trập.

 

Trong lòng Minh Vũ nóng như lửa đốt, nhưng chỉ lộ ra vài phần qua cái nhíu mày: "Vẫn không có chút tin tức nào sao?"

 

Tuệ Bình thấy cậu ta thì dừng bước, lắc đầu nói: "Không có, Bắc Phòng vẫn bị phong tỏa, ai cũng không được lại gần. Khương chưởng tư đã giúp đỡ dò hỏi nhưng miệng đám thị vệ đó kín như bưng, hoàn toàn không moi được gì."

 

Cung yên đêm Giao thừa xảy ra chuyện, người mất tích không ít.

 

Đây không phải chuyện tốt.

 

Người mất tích, hoặc là bị khống chế trở thành trùng nô, chưa biết sống chết ra sao đã bị đưa đến Thái Y Viện; hoặc là đã chết trong hai ngày hỗn loạn vừa rồi.

 

Đương nhiên, vẫn còn khả năng thứ ba.

 

Điều may mắn duy nhất là Tam Thuận và Tuệ Bình biết hướng đi của Kinh Trập, hơn nữa Tam Thuận còn cứu được Thất Thuế và Bát Tề từ Bắc Phòng ra. Nhưng khi cậu ta muốn quay lại, dải hành lang Bắc Phòng đã bị rất nhiều thị vệ đeo đao canh giữ.

 

Tam Thuận không dám mạo hiểm đi vào, đành đi đường vòng, trèo qua tường thấp phía xa Bắc Phòng lẻn vào. Nhưng lúc đó Bắc Phòng đã đại loạn, cậu ta căn bản không tìm thấy bóng dáng Kinh Trập.

 

Sau đó bọn họ bắt đầu lùng bắt cung nhân Bắc Phòng, Tam Thuận bất đắc dĩ phải men theo tường thấp thoát ra, từ đó bỏ lỡ tin tức bên trong.

 

Nghe nói đêm đó tất cả những người ở Bắc Phòng đều đã bị bắt giam.

 

Đây chính là khả năng thứ ba.

 

Nếu dò la được Kinh Trập bị giam ở đâu thì còn đỡ, đằng này đến giờ vẫn bặt vô âm tín, quả thực giống như ruồi bọ không đầu.

 

Chuyện ở Tạp Vụ Tư có Liêu Giang chống đỡ, tạm thời vẫn có thể vận hành.

 

Chỉ là cực kỳ mệt mỏi, vừa phải lo lắng công việc Tạp Vụ Tư, vừa thấp thỏm lo cho an nguy của Kinh Trập.

 

Minh Vũ nhìn quầng thâm dưới mắt Tuệ Bình, ngược lại an ủi cậu ta: "Kinh Trập chắc chắn sẽ không biến thành trùng nô, còn về mạng sống, cậu ấy phúc lớn mạng lớn, nhất định cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cùng lắm là bị người ta giam lại thôi."

 

Tuệ Bình: "... Nghe vậy cũng chẳng thấy an toàn chút nào."

 

Minh Vũ cười cười: "Gia thế cậu ấy trong sạch, lại chẳng gây ra rắc rối lớn gì, sẽ không sao đâu."

 

Ngoài miệng cậu ta nói vậy nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh.

 

Tam Thuận từng kể với cậu ta về sự kỳ lạ của cổ trùng trước mặt Kinh Trập, chuyện này nếu bị người ta phát hiện chắc chắn không phải điều tốt. Hơn nữa, Thất Thuế và Bát Tề cũng là người Bắc Phòng, Tam Thuận nhân lúc hỗn loạn đưa bọn họ ra ngoài giấu ở Ngự Thiện Phòng.

 

Hiện tại do tình hình còn rối ren nên chưa tra xét kỹ, đợi vài ngày nữa trật tự ổn định lại, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

 

Chưa kể đến việc Kinh Trập mất tích...

 

Trong lòng Minh Vũ nặng trĩu âu lo.

 

Sau khi rời khỏi Trực Điện Giám, bước chân cậu ta trên đường quay về Ngự Thiện Phòng trở nên lê thê, tâm sự trùng trùng. Ngay khi cậu ta sắp bước qua ngưỡng cửa Ngự Thiện Phòng, có người chặn trước mặt cậu ta.

 

Minh Vũ sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy đó là một nam tử trung niên ăn mặc theo kiểu Đại thái giám.

 

Vị Đại thái giám này cười híp mắt nói chuyện với cậu ta: "Minh Vũ, mời ngươi theo bọn ta đến Càn Minh Cung một chuyến."

 

Tiểu thái giám đi sau lưng gã cũng nở nụ cười ôn hòa tương tự, nhưng nụ cười đó kết hợp với câu nói của Đại thái giám khiến Minh Vũ rùng mình một cái.

 

... Càn Minh Cung?

 

Cả đời này cậu ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính dáng đến nơi như vậy.

 

Cho đến khi cậu ta mơ mơ màng màng đi theo hai người kia đến bên ngoài Càn Minh Cung chờ bệ hạ triệu kiến, đầu óc cậu ta vẫn ong ong, cảm thấy không thể tin nổi.

 

Cảnh Nguyên Đế muốn gặp cậu ta?

 

Cậu ta đứng dưới bậc thềm Càn Minh Cung, mờ mịt ngước nhìn tấm biển rồng bay phượng múa phía trên, luôn cảm thấy mình lạc lõng với nơi này, một nỗi sợ hãi vô cớ khiến lòng bàn tay cậu ta lạnh toát.

 

Vị Đại thái giám ban nãy đi vào không lâu lại nhanh chóng bước ra, cười nói với cậu ta: "Đi theo ta."

 

Minh Vũ vội vàng đuổi theo bước chân gã, không dám ngẩng đầu nhìn lung tung nữa, cúi đầu chuyên tâm đi theo, cũng không biết đã vòng qua mấy lối đi, đến khi dừng lại thì người đã choáng váng, chỉ dám nhìn chằm chằm vào tấm thảm dày xa hoa trên mặt đất.

 

Bên trong Càn Minh Cung ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.

 

Cũng không biết đang đốt loại hương liệu gì, trong không khí thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ, nhưng bất chợt khiến thần trí đang mơ hồ của Minh Vũ trở nên tỉnh táo, dường như có tác dụng định thần.

 

"Bệ hạ, người đã được đưa tới ạ."

 

Minh Vũ lập tức quỳ xuống dập đầu.

 

"Lui xuống đi."

 

Một giọng nói quen thuộc đến lạ lùng vang lên từ cách đó không xa, giọng nói vô cùng lạnh lùng, vô cùng băng giá. Cho dù trước đó trong lòng Minh Vũ có bao nhiêu suy tính, thì ngay khoảnh khắc ấy tất cả đều bị đánh tan nát.

 

Trong lúc nhất thời cậu ta quên mất quy củ không được ngẩng đầu, nương theo giọng nói nhìn về phía trước, liền thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn tuấn tú đứng bên bàn án cách đó không xa, ngón tay thon dài trắng lạnh đang cầm một bản tấu chương, chăm chú xem xét.

 

Hắn đội mũ miện Thiên tử, bộ miện phục trang trọng uy nghiêm trên người mang màu đỏ huyền, tấu chương trong tay dường như khiến hắn không mấy hứng thú, tùy ý ném lên bàn. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia quay sang nhìn, kèm theo vẻ hờ hững lạnh nhạt, trong nháy mắt đánh trúng tim Minh Vũ.

 

... Sao có thể?

 

Minh Vũ như bị sét đánh ngang tai, đôi mắt trợn to đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Tại sao bệ hạ lại có dung mạo giống hệt Dung Cửu?

 

Kinh hãi quá độ, cậu ta thậm chí còn không nhận ra Hoàng đế đã cho lui hết thái giám cung nữ trong điện, hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

"Mới không gặp một thời gian đã không nhận ra quả nhân rồi sao?"

 

Đối diện với vẻ mặt khiếp sợ của Minh Vũ, Cảnh Nguyên Đế khẽ nhướng mày, lạnh nhạt nói.

 

Câu nói này khiến Minh Vũ lập tức bừng tỉnh, cậu ta phủ phục hai tay xuống đất liều mạng dập đầu, giọng nói dồn dập nhanh chóng, như thể hoàn toàn không qua suy nghĩ: "Bệ hạ, nô tài không dám. Cầu xin bệ hạ đại ân đại đức, giơ cao đánh khẽ, Kinh Trập cậu ấy hoàn toàn không biết thân phận của ngài, xin ngài đừng trách tội những hành vi vượt quy củ trước đây của cậu ấy."

 

"Đúng là tình bạn sâu đậm."

 

Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói.

 

Minh Vũ cảm nhận được câu nói này của Hoàng đế bệ hạ dường như mang theo cơn giận kỳ quái, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm nữa.

 

Cậu ta cúi đầu, dù trong điện ấm áp như vậy nhưng vẫn cảm thấy cái lạnh thấu xương khó mà chịu đựng nổi. Đây hoàn toàn là uy áp của Hoàng đế, chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, tiếng tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

"Quả nhân có việc muốn ngươi làm." Cảnh Nguyên Đế nhàn nhạt nói: "Làm tốt, tự nhiên có trọng thưởng. Làm không tốt, ngươi biết kết cục rồi đấy."

 

Minh Vũ: "Nô tài nhất định làm theo."

 

"Kinh Trập hiện đang ở Càn Minh Cung." Cảnh Nguyên Đế từ trên cao nhìn xuống Minh Vũ: "Quả nhân muốn ngươi khuyên bảo Kinh Trập cho tốt."

 

... Hả?

 

Minh Vũ chớp mắt liên tục, Kinh Trập tìm mãi không thấy, hóa ra lại đang trốn ở Càn Minh Cung.

 

Bệ hạ đây là, kim ốc tàng Kinh Trập à.

 

...

 

Kinh Trập rất buồn bực.

 

Cậu nằm bò ra bàn, nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ vuông vắn nhỏ bé kia, chỉ thấy đầu to như cái đấu.

 

Cậu đã hỏi riêng Ninh Hoành Nho và Thạch Lê, đều nhận được câu trả lời rằng món đồ này là thật.

 

Khổ nỗi chính vì nó là thật nên mới càng bỏng tay.

 

Đã lâu lắm rồi cậu không có cảm giác giấu ở đâu cũng không an toàn, chỉ đành đặt ngay trước mắt mà canh chừng như thế này. Ông trời ơi, Hách Liên Dung có chỗ nào bị hỏng hóc không vậy? Tại sao lại giao một thứ quan trọng như thế này cho cậu? Hắn không sợ cậu tức giận thật sự đập vỡ món đồ này sao?

 

Khi Ninh Hoành Nho nhìn thấy ngọc tỷ này, biểu cảm cũng rất kỳ quái: "Suy nghĩ của bệ hạ, đôi khi quả thật nằm ngoài dự đoán."

 

Kinh Trập nghiến răng: "Tổng quản nói nghe có vẻ nhẹ nhàng quá nhỉ, bệ hạ quả thực đang phát điên."

 

"Tuy Ngọc Tỷ Truyền Quốc rất quan trọng, nhưng cũng chỉ quan trọng trong mắt những kẻ kia thôi." Ninh Hoành Nho vui vẻ nói: "Trong mắt bệ hạ, nó sao có thể so sánh với tiểu lang quân."

 

Kinh Trập giơ tay, xin Ninh Hoành Nho hãy dừng lại.

 

Mấy ngày nay tuy buộc phải chung đụng với gã, nhưng Ninh tổng quản chưa bao giờ khiến Kinh Trập cảm thấy không thoải mái. Về khoản đối nhân xử thế, Kinh Trập còn kém xa. Chỉ là gã dù sao cũng là người của Hách Liên Dung, tuy hành xử không quá cố tình, nhưng trong lời nói luôn vô thức nói tốt cho Hoàng đế.

 

Có những điều còn có thể bỏ qua, nhưng có những điều nghe xong lại xấu hổ quá mức.

 

Hơn nữa, Ninh Hoành Nho cứ như đã thành tinh, dù không nói ra nhưng luôn dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của người khác, giống như ban nãy bọn họ cũng bàn đến chuyện hậu cung.

 

Không ai hiểu rõ thái độ của Hoàng đế đối với hậu cung hơn người bên cạnh hắn.

 

Ninh Hoành Nho: "Hậu cung này về cơ bản đều là người được đưa vào qua tay Thái hậu, ít nhiều đều có liên hệ với Hoàng gia, với Thái hậu." Tuy không thể nói là mười phần, nhưng cũng chiếm đến tám chín phần mười.

 

Thái hậu và Hoàng gia vốn có quan hệ mật thiết, cũng chẳng cần giấu giếm làm gì.

 

"Bệ hạ sẽ không chạm vào bất kỳ ai do Thái hậu đưa tới, đối với chuyện tình cảm nam nữ cũng không có hứng thú, cho nên bao nhiêu năm qua, bệ hạ quả thực vẫn là xử nam."

 

"Phụt —" Kinh Trập đang uống trà, vừa nghe thấy câu này của Ninh tổng quản liền: "Khụ khụ khụ khụ..."

 

Cậu bị sặc, sặc đến đỏ bừng cả mặt.

 

Ninh Hoành Nho quả là một người kỳ diệu.

 

Lời như vậy mà cũng có thể tùy tiện nói ra sao?

 

Trái ngược với khuôn mặt đỏ bừng của Kinh Trập, Ninh Hoành Nho lại rất bình tĩnh.

 

Gã đã qua cái giai đoạn cầu xin ngàn lần vạn lần bệ hạ cũng không chịu gần gũi phụ nữ. Kể từ khi nhận ra Hoàng đế hoàn toàn vô tâm vô tình, hy vọng lớn nhất của gã chẳng qua chỉ là Hoàng đế có thể sống thêm vài tuổi, gã cũng được hưởng thêm vài năm quyền thế.

 

Gã và Thạch Lệ Quân đều nhờ dựa vào Hoàng đế mới được hưởng thụ nhiều như vậy. Theo tác phong của Cảnh Nguyên Đế, lại không có con cháu nối dõi, e rằng vị Hoàng đế kế nhiệm đa phần sẽ chướng mắt với Cảnh Nguyên Đế, vậy thì những người bên cạnh ngài như bọn gã cũng chưa chắc có kết cục tốt đẹp.

 

Ninh Hoành Nho trong lòng hiểu rõ, nhưng hoàn toàn không hối hận.

 

Trên đời này có mấy ai được sống sảng khoái, tùy ý như gã hiện tại? Lúc sống đã được hưởng thụ thống khoái, thì lúc chết có chịu chút giày vò cũng chẳng có gì to tát.

 

Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ tới, Cảnh Nguyên Đế – bức tượng đá tưởng chừng đã mục nát trong thâm cung này, một ngày kia lại đột nhiên nứt ra khe hở.

 

Đây có thể gọi là chuyện động trời lần đầu tiên mới thấy.

 

Ninh Hoành Nho vui mừng lắm.

 

Tuy thủ đoạn của Cảnh Nguyên Đế có chút thô bạo tàn nhẫn, so với người bình thường thì quá mức cực đoan, nhưng đó rốt cuộc cũng là chân tình.

 

Là trái tim biết đập sau cái chết của Từ Thánh Thái hậu, chưa từng xuất hiện trở lại.

 

Thứ này nếu ở trong mắt kẻ vô tâm, cũng chỉ là món đồ bỏ đi không đáng một xu, có kẻ dễ dàng chà đạp lên nó; nhưng trong mắt những người quan tâm để ý, nhịp đập yếu ớt này gần như là một kỳ tích.

 

Ninh Hoành Nho nhìn Kinh Trập, cậu đang liều mạng uống nước, cũng không biết là để kìm nén cơn ho ban nãy, hay muốn làm dịu đi khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ.

 

Kinh Trập, có lẽ sẽ để ý.

 

"... Ta không phải hỏi tổng quản cái này." Cậu thấy Ninh Hoành Nho nhìn mình chằm chằm thì đứng ngồi không yên, ôm ấm trà nói: "Hậu cung này rốt cuộc có nhiều người như vậy, rốt cuộc đều là của hắn..."

 

"Thật ra, bệ hạ quả thực đã cho họ cơ hội lựa chọn." Ninh Hoành Nho nói: "Tiểu lang quân, trong hậu cung này từng có vài vị phi tần rời đi."

 

Kinh Trập ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Ninh tổng quản.

 

Ninh Hoành Nho: "Bệ hạ không có hứng thú với họ, lại chê nuôi tốn tiền, cho nên..."

 

Tốn tiền?

 

... Quả là một lý do rất Hách Liên Dung.

 

"Đã quyết định ở lại thì phải biết mình có thể gặp phải chuyện gì." Ninh Hoành Nho thản nhiên nói: "Nếu ai là người chiến thắng, tự nhiên có thể hưởng thụ quyền lực. Nếu bại, cũng đành tự nhận xui xẻo."

 

"... Hắn rất hưởng thụ?"

 

Ninh Hoành Nho cân nhắc từ ngữ: "Nên nói là, bệ hạ thích nhìn người ta tranh đoạt vì quyền thế..."

 

Kinh Trập lẩm bẩm: "Giống như đang xem đấu thú vậy."

 

Cậu mơ hồ nhớ lại rất lâu trước đây, Thạch Lê từng nói.

 

Lúc đó cậu từng hỏi sở thích của Dung Cửu, nói thế nào nhỉ?

 

— "Dung Cửu bình thường có thứ gì tương đối yêu thích không?"

 

— "Giết người."

 

— "Vậy, ngoài cái... sở thích này ra, hắn còn việc gì thường xuyên làm nữa không?"

 

— "Xem đấu thú."

 

Hóa ra thứ đấu, là người.

 

Lúc đó Kinh Trập còn cảm thấy, tuy sở thích này có hơi tàn khốc máu me, nhưng biết đâu... vẫn là đấu dế, đấu gà, đấu chó gì đó, cũng coi như là một sở thích bình thường.

 

... Kết quả chỉ tàn khốc hơn những gì cậu tưởng tượng.

 

Kinh Trập có chút phiền não vò tóc. Mấy ngày nay tâm trạng cậu cực kỳ phức tạp, luôn cảm thấy vô cùng bực bội nhưng không có chỗ phát tiết.

 

Với tính cách của cậu, cho dù trong lòng khó chịu cũng sẽ không nói ra với người khác. Thỉnh thoảng mất kiểm soát còn sẽ lập tức xin lỗi. Dẫn đến việc ở Càn Minh Cung mấy ngày nay, cảm xúc của cậu ngày càng căng thẳng.

 

"Tiểu lang quân, ngài xem ai tới này."

 

Đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng này, Ninh Hoành Nho đột nhiên vui vẻ từ bên ngoài đi vào, gọi cậu một tiếng.

 

Minh Vũ đi theo sau gã bước vào.

 

Khoảnh khắc đó, Kinh Trập cảm thấy không phải là vui mừng, mà ngược lại là nỗi sợ hãi vô cớ.

 

Cậu bật dậy, sải vài bước chạy tới, nắm lấy cánh tay Minh Vũ kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, giọng nói có chút run rẩy: "Ngươi không sao chứ?"

 

"Ta không sao." Minh Vũ kỳ quái nhìn cậu: "Ta thì có thể xảy ra chuyện gì?"

 

Người bị cho là xảy ra chuyện, lẽ ra phải là Kinh Trập chứ?

 

Minh Vũ nheo mắt: "Ngươi đang lo lắng cái gì?"

 

Kinh Trập theo bản năng nhìn về phía Ninh Hoành Nho, lại phát hiện vị Tổng quản Ngự tiền này không biết từ lúc nào đã dẫn những người khác lui ra ngoài.

 

Gã còn đóng cửa lại, kéo Minh Vũ ngồi xuống bên bàn.

 

Kinh Trập: "Sao ngươi lại ở đây?"

 

Minh Vũ im lặng nhìn cậu.

 

Kinh Trập chán nản cúi đầu: "... Ngươi biết hết rồi, đúng không?"

 

Minh Vũ đã có thể xuất hiện ở đây, còn cần phải hỏi nữa sao?

 

"... Là ta không để tâm đến lời cảnh báo của ngươi, mới rước lấy..." Kinh Trập nhỏ giọng nói, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện: "Xin lỗi, kéo cả ngươi vào cuộc..."

 

"Kinh Trập, ngươi làm gì mà phải thế." Minh Vũ vỗ trán cậu: "Chuyện này người sai đâu phải là ngươi, đừng có tự thương hại bản thân nữa."

 

Kinh Trập có chút căng thẳng nhìn cậu ta, rất muốn bịt miệng cậu ta lại, ai biết được trong góc nào đó có giấu ám vệ của Hoàng đế hay không.

 

"Tại sao ngươi lại lo lắng như vậy?"

 

Minh Vũ kéo Kinh Trập ngồi xuống, lặp lại câu hỏi đầu tiên khi vừa gặp mặt ban nãy, thăm dò nói: "Là bởi vì, bệ hạ lấy ta hoặc là bọn ta ra uy h**p ngươi à?"

 

Kinh Trập lắc đầu.

 

Nếu Hách Liên Dung thực sự làm vậy thì còn dễ nói, Kinh Trập cũng có thể hoàn toàn chết tâm với con người hắn. Cậu chậm chạp kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho Minh Vũ nghe, ít nhiều cũng nói hết.

 

Trong quá trình lắng nghe Kinh Trập kể, Minh Vũ có mấy lần suýt chút nữa ngắt lời cậu, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kiềm chế, cho đến khi nghe hết mọi chuyện.

 

Sau đó câu đầu tiên cậu ta nói là: "Đêm đó không ai nhìn thấy mặt ngươi chứ?"

 

Kinh Trập lắc đầu: "Chắc là không."

 

Nhưng mà.

 

"Có điều những kẻ nên biết, thì cũng sẽ biết thôi."

 

Đám thị vệ xông vào Bắc Phòng lục soát đầu tiên chỉ kịp làm theo lệnh áp giải tất cả mọi người ra ngoài. Những người ở ngay cạnh Kinh Trập lúc đó chắc chắn ít nhiều cũng biết thân phận của cậu.

 

"Ta vẫn luôn đoán thân phận của Dung Cửu không đơn giản, nhưng cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ là..." Minh Vũ có chút chần chừ nói, có những thứ gán lên người Dung Cửu thì miễn cưỡng còn chấp nhận được, nhưng đổi lại là Cảnh Nguyên Đế thì có chút kinh hãi quá độ: "Đây không phải lỗi của ngươi."

 

Mặc dù nghĩ thôi cũng sợ, nhưng cậu ta vẫn nói như vậy.

 

"Cũng đâu phải ngươi lừa hắn, ngươi gần như đã kể hết mọi chuyện của ngươi cho hắn nghe, thậm chí bao gồm cả bí mật ngươi giấu kín bấy lâu nay." Minh Vũ nói khẽ: "Kẻ luôn lừa dối ngươi, là vị kia."

 

Nếu người này hiện tại không phải là Cảnh Nguyên Đế, Minh Vũ nhất định sẽ kéo Kinh Trập đi mắng cho kẻ đó một trận tơi bời. Khổ nỗi vì là Hoàng đế bệ hạ, nên có những lời cậu ta thậm chí không dám nói ra, nghẹn đến mức khó chịu.

 

Sau khi Minh Vũ biết thân phận thật của Dung Cửu, phản ứng đầu tiên là không thể tin nổi.

 

Thân là vua một nước, hắn muốn mỹ nhân thế nào mà chẳng có? Cho dù Kinh Trập trông cũng đẹp thật đấy, nhưng cũng đâu phải kiểu đại mỹ nhân tuyệt thế, chưa kể bản thân Cảnh Nguyên Đế đã sở hữu một khuôn mặt đẹp đẽ, tại sao cứ phải là Kinh Trập?

 

Minh Vũ không hề có chút vui sướng điên cuồng nào khi bạn mình một bước lên mây, ngược lại là nỗi lo lắng sâu sắc.

 

Cậu ta biết Kinh Trập là người như thế nào, biết cậu để ý cái gì, muốn cái gì. Nếu Kinh Trập h*m m**n quyền thế địa vị, thì bao năm qua cậu cần gì phải sống như vậy?

 

Kinh Trập trước giờ luôn cẩn thận dè dặt, lấy việc không gây rắc rối làm nguyên tắc hàng đầu, cậu nhớ rõ thân phận của mình hơn bất kỳ ai, có thể làm gì nên làm gì, hơn nữa cũng không mong cầu quá nhiều.

 

Trong mắt cậu ta, rõ ràng là Hoàng đế bệ hạ khéo mồm khéo miệng, dùng bộ da xinh đẹp kia dụ dỗ Kinh Trập. Ban đầu nếu không phải Dung Cửu có ngoại hình vừa đúng ý cậu, dụ dỗ cậu lún sâu vào, rồi thực sự thích con người hắn, thì bọn họ cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.

 

Nhưng vẫn là câu hỏi đó, tại sao cứ phải là Kinh Trập xui xẻo chứ?

 

Kinh Trập không biết thân phận thật của Dung Cửu, nhưng Dung Cửu chẳng lẽ ngay từ đầu không biết Kinh Trập chẳng qua chỉ là một thái giám? Tại sao phải tốn công tốn sức như vậy?

 

"Kinh Trập, ta chỉ đang nghĩ," Minh Vũ khẽ nói: "Có lẽ bệ hạ cũng thực sự..."

 

Có chút tình ý với ngươi thì sao?

 

Kinh Trập có chút bực bội nghịch ngọc tỷ trên bàn: "Nếu hắn hoàn toàn chỉ coi chuyện này như một trò tiêu khiển thú vị, thì mọi chuyện còn đơn giản hơn." Chỉ cần chống đỡ đến ngày hắn không còn hứng thú nữa, thì kiếp nạn này tự nhiên sẽ kết thúc.

 

Sợ nhất chính là, Cảnh Nguyên Đế thực sự có một chút chân tình.

 

Dây dưa với một thị vệ Ngự tiền, nếu thực sự xảy ra chuyện, Kinh Trập cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu nguyện ý trả giá vì điều đó.

 

Nhưng với một bậc Đế vương...

 

Nếu xảy ra chuyện, người bị liên lụy sẽ không chỉ còn là bản thân cậu, mà còn là tất cả những người xung quanh cậu.

 

Thiên tử nổi giận, thây phơi ngàn dặm.

 

Lời này nói ra nghe có vẻ khoa trương, nhưng không cần đến con số hàng triệu, chỉ cần mười mấy người thôi cũng đủ khiến Kinh Trập kinh hoàng.

 

Rủi ro như vậy, đã không còn là thứ mà một con Kinh Trập nhỏ bé có thể gánh vác nổi nữa rồi.

 

"Ngươi tưởng trước đây ngươi yêu đương với Dung Cửu, động một tí là đe dọa đến tính mạng, thì bình thường lắm à?" Minh Vũ nhịn không được nói thầm.

 

Kinh Trập lầm bầm: "Trong cung này ai yêu đương mà không động tí là đe dọa đến tính mạng chứ?"

 

Trần Mật còn suýt bị đối thực của mình g**t ch*t đấy thôi.

 

"Cùng lắm cũng chỉ là trượng hình, biết đâu còn giữ được mạng, ngươi mà bị phát hiện là chết chắc đấy." Minh Vũ lườm cậu một cái, nhất là thằng nhóc thối này còn mang theo bí mật động trời kia, thật sự vào ngục thì lộ tẩy ngay lập tức: "Có điều, ngươi nói cũng không sai."

 

Rủi ro của hai việc này không thể so sánh với nhau được.

 

Người thường đính hôn còn có lúc hủy hôn, nhưng nếu đã từng tiếp xúc với Hoàng đế, thì sau này, trên người cả đời đều bị đóng dấu, dù là nam sủng hay lộng thần thì nghe đều chẳng hay ho gì. Chưa kể những rủi ro kia, hiện tại đang yêu thì còn đỡ, nếu sau này không yêu nữa, biết đâu còn cảm thấy thân phận của Kinh Trập làm vấy bẩn hắn...

 

Vừa nghĩ đến những hậu quả có thể xảy ra, trong lòng Minh Vũ cũng nặng trĩu.

 

"Đúng là cả đời này chưa thấy ngươi may mắn lúc nào." Minh Vũ khẽ nói.

 

Kinh Trập ngẩn người, im lặng một lúc rồi thở dài: "Cũng không hẳn... Nếu không có hắn, nhà ta chưa chắc đã được sửa án, nhà cửa cũng chưa chắc lấy lại được."

 

Tuy làm được những việc này đối với Hoàng đế mà nói cũng dễ như trở bàn tay, nhưng có tâm hay vô tâm, vẫn có thể cảm nhận được.

 

Hai người ngồi đối diện nhau im lặng hồi lâu, Minh Vũ vỗ bộp một cái vào vai Kinh Trập: "Nói đi nói lại, vấn đề cốt lõi không nằm ở những chuyện đó."

 

Kinh Trập bị cậu ta vỗ cho ngẩn ngơ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu ta.

 

"Phiền toái lớn nhất chẳng phải là ngươi sao? Cho dù đã đến nước này, trong lòng ngươi vẫn còn nhớ thương hắn." Minh Vũ sắc sảo nói: "Nếu ngươi vì sự lừa dối của hắn mà yêu quá hóa hận, dứt khoát không còn chút tình ý nào, thì cho dù hắn có cưỡng ép giữ ngươi lại cũng có làm sao?"

 

Có thể đắc tội Kinh Trập đến mức khiến cậu ghi hận, thì cho dù là Hoàng đế bệ hạ... Minh Vũ cũng tin Kinh Trập sẽ trả thù.

 

Bất kể dùng thủ đoạn gì, cậu cũng sẽ trả thù lại.

 

Kinh Trập che mặt, dụi mạnh mấy cái, trông có vẻ mệt mỏi: "Đôi khi ngươi thật giống con giun trong bụng ta đấy."

 

"Ta mới không thèm làm cái thứ buồn nôn đó đâu." Minh Vũ lộ vẻ ghét bỏ, "Xét cho cùng, chính là do ngươi không đành lòng xuống tay."

 

Kinh Trập u sầu: "Ta làm sao mà nhẫn tâm được, chẳng lẽ nửa đêm cầm dao đi ám sát hắn à?"

 

"Tại sao lại là nửa đêm?" Minh Vũ cực kỳ nhạy bén nắm bắt chi tiết này, "Hai người ngay cả buổi tối cũng ngủ chung!"

 

Kinh Trập nghẹn lời: "Chỉ là vì hắn không chịu..."

 

Minh Vũ: "Đủ rồi, ta không muốn nghe chi tiết."

 

Kinh Trập bĩu môi, hai người bọn họ cái gì cũng chưa làm, chỉ là nằm cạnh nhau thôi mà!

 

Tuy Kinh Trập có hơi tức giận, vì Hách Liên Dung tùy tiện kéo Minh Vũ vào chuyện này, nhưng không thể không nói sau khi trò chuyện với Minh Vũ, tâm trạng của Kinh Trập hiển nhiên đã tốt hơn nhiều.

 

Dù sao thì đột nhiên bị xách đến một nơi xa lạ, cho dù Kinh Trập có dễ thích nghi đến đâu, sau khi gặp cú sốc lớn như vậy cũng không thể nhanh chóng bình tĩnh lại được.

 

Nhất là kẻ trêu chọc cậu, lừa gạt cậu, khiến cậu rối rắm như vậy, mỗi đêm lại còn nằm ngay bên cạnh cậu.

 

Có đôi khi giận đến nghiến răng nghiến lợi, Kinh Trập thật sự muốn nửa đêm b*p ch*t hắn cho xong.

 

"Ngươi thật sự không sao chứ." Đến lúc Minh Vũ buộc phải rời đi, Kinh Trập có chút lưu luyến nhìn cậu ta, "Hắn thật sự không làm gì ngươi..."

 

"Không có." Minh Vũ kiên nhẫn nói, "Vị kia chỉ muốn ta khuyên bảo ngươi thôi."

 

... Ờm, chỉ là hai người bọn họ tụ lại một chỗ, ngược lại biến thành đại hội kể khổ.

 

Kinh Trập chim sợ cành cong, lo lắng quá mức.

 

Minh Vũ ác ý nghĩ thầm, nếu có một ngày Cảnh Nguyên Đế bị hủy dung, biết đâu lúc đó muốn kéo Kinh Trập quay đầu lại càng dễ dàng hơn.

 

Đúng là cái đ* h** s*c chết người.

 

"Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng," Minh Vũ nói, "Ngươi ở đây mọi thứ vẫn ổn chứ?"

 

Ban nãy vừa gặp mặt đã vội vã nói mấy chuyện linh tinh, thậm chí quên mất vấn đề quan trọng nhất này.

 

Kinh Trập: "Nói về đãi ngộ, tất nhiên chỗ nào cũng tốt hơn trước kia, chỉ là rất không được tự nhiên." Bất kể là đối mặt với đám người hầu hạ, hay là đối mặt với Hách Liên Dung.

 

"Thế còn vị kia?"

 

Kinh Trập do dự một lát, mới khẽ nói: "Đôi khi ta cảm thấy, Dung Cửu quả thực là một phần của hắn. Nhưng mà, hắn đáng sợ hơn Dung Cửu nhiều."

 

Điều này có lẽ do thân phận khác biệt, quyền thế nắm trong tay cũng khác biệt. Trước kia, vài lời Dung Cửu nói ra có thể coi là nói đùa, nhưng Hách Liên Dung nói như vậy, thì giống như việc đó thật sự sẽ được thực hiện.

 

Ví dụ như tàn sát phi tần hậu cung.

 

Mặc dù Ninh Hoành Nho đã ám chỉ xa gần rằng những kẻ đó tội đáng chết, nhưng Kinh Trập vẫn không thể chấp nhận. Có lẽ có vài người đúng là như vậy, nhưng những nữ tử yếu đuối hoàn toàn không được sủng ái, cũng chưa từng gặp mặt Hoàng đế kia, chẳng phải là xui xẻo tột cùng sao?

 

Kinh Trập thật sự sợ ngày nào đó Hoàng đế đột nhiên trở về, toàn thân đầy mùi máu tanh, lại cười tủm tỉm nói với cậu... vật cản đều biến mất rồi.

 

Chỉ nghĩ thôi đã thấy là ác mộng, huống chi là thực hiện thật. Chỉ cần cậu còn cảm thấy không tự nhiên trước mặt Hoàng đế, khoảng cách giữa bọn họ vẫn sẽ tồn tại, nhưng cậu phải làm sao để thả lỏng đây?

 

Kinh Trập nhìn Minh Vũ đang có chút lo lắng, lắc đầu với cậu ta, không nói thêm nữa, đẩy cậu ta ra cửa.

 

"Ta thật sự không sao."

 

"Hay là," Minh Vũ đột ngột quay người lại, "Ngươi vẫn nên đi cùng ta..."

 

Bốp —

 

Một tiếng vang giòn giã, Ninh Hoành Nho và những người khác ngoài cửa quỳ rạp xuống đất. Ngay sau đó, sắc mặt Minh Vũ cũng thay đổi, theo bản năng quỳ xuống.

 

Cảnh Nguyên Đế đến rồi.

 

Người đàn ông đi đầu ngước mắt lên, mang theo vài phần lạnh lùng hờ hững.

 

Duy chỉ có Kinh Trập.

 

Cậu đứng bên cửa, quỳ cũng không được, mà không quỳ cũng không xong.

 

Nếu coi Hách Liên Dung là Hoàng đế, thì cái chân này của Kinh Trập kiểu gì cũng phải gập xuống. Khổ nỗi cậu đã nhìn khuôn mặt này vô số lần, thậm chí từng sờ, từng hôn, muốn ngay lập tức dựng lại bức tường phòng ngự hoàn toàn là chuyện không dễ dàng.

 

Hơn nữa...

 

Ánh mắt Hách Liên Dung lạnh lẽo rơi trên người cậu, mang theo cảm giác như thể nếu đầu gối Kinh Trập dám gập xuống thì hắn sẽ đánh gãy chân cậu vậy.

 

Kinh Trập dứt khoát cúi đầu, không nhìn hắn.

 

"Đứng dậy."

 

Hách Liên Dung tùy ý nói, Mao Tử Thế đi theo sau cúi đầu, một câu cũng không dám ho he.

 

Sau khi đám người Ninh Hoành Nho đứng dậy, Hách Liên Dung đi thẳng qua bọn họ đến chỗ Kinh Trập, nhìn y phục trên người cậu rồi nhíu mày: "Sao không mặc nhiều thêm chút?"

 

Kinh Trập: "... Vừa rồi đều ở trong điện, không lạnh."

 

Trong Càn Minh Cung này, làm sao mà lạnh cho được?

 

Hách Liên Dung giơ tay chạm vào trán Kinh Trập, lạnh giọng nói: "Còn nói không lạnh?"

 

Kinh Trập rùng mình bởi nhiệt độ từ bàn tay to lớn kia, nghe người đàn ông nói vậy, không nhịn được phản bác: "Chính huynh còn lạnh hơn ta, nói lời ngớ ngẩn gì vậy?" Lời vừa thốt ra, Kinh Trập liền nhịn không được tự nhíu mày.

 

Thế này thì quá mức thân mật rồi.

 

Vẻ mặt Hách Liên Dung dịu đi vài phần, phân phó Ninh Hoành Nho: "Đi lấy áo choàng lông, mang thêm hai cái lò sưởi tay tới đây."

 

"Dạ."

 

Kinh Trập: "Ta cũng phải đi đâu... à?"

 

Nghe giọng điệu này có vẻ như sắp phải đi ra ngoài.

 

Hách Liên Dung ung dung nói: "Đi gặp Thái hậu."

 

Kinh Trập ngẩn ra, ánh mắt vốn đã dời đi, bỗng nhiên lại rơi trên người Hách Liên Dung, liền nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.

 

"Sao vậy, chẳng lẽ bà ta không phải kẻ thù của em?"

 

Không biết tại sao, Kinh Trập bỗng nhớ tới cuộc đối thoại giữa cậu và Minh Vũ trong điện ban nãy. Kẻ thù... đúng vậy, Thái hậu quả thực có thể coi là kẻ thù của cậu, mà cậu đối xử với kẻ thù, đúng là sẽ dứt khoát hơn hiện tại nhiều.

 

Kinh Trập mím môi: "Đa tạ."

 

Có điều, nhớ tới Minh Vũ đang lúng túng đứng ở đây, Kinh Trập vội nói: "Minh Vũ, ban nãy ngươi định nói gì?"

 

Minh Vũ chậm rãi lắc đầu: "Chỉ là định đi về thôi."

 

Cảnh Nguyên Đế đứng bên cạnh Kinh Trập, ánh mắt lạnh nhạt tùy ý lướt qua người cậu ta. Chỉ một cái liếc mắt vô tình như vậy, lại khiến cậu ta toát mồ hôi lạnh.

 

Những lời Cảnh Nguyên Đế nói khi cậu ta mới bước vào Càn Minh Cung, vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

"Kinh Trập thích ngươi, để ý đến ngươi, đây là lý do ngươi đáng chết, cũng là lý do ngươi được sống." Người đàn ông kia còn đáng sợ hơn Dung Cửu từng gặp rất nhiều, mỗi từ ngữ thốt ra dường như đều mang theo sức nặng ngàn cân, dễ dàng nghiền nát sinh mạng của Minh Vũ, "Để em ấy vui vẻ một chút."

 

Minh Vũ đang quỳ bên dưới suýt chút nữa ngây người, còn tưởng mình nghe nhầm. Cho dù là Hoàng đế bệ hạ, nhưng nửa câu đầu và câu sau thì có liên quan gì đến nhau chứ?

 

Minh Vũ rơi vào trạng thái mờ mịt, vừa cảm thấy bị đe dọa, lại vừa ngỡ ngàng.

 

Cảnh Nguyên Đế muốn giết cậu ta.

 

Đây là điều Minh Vũ có thể cảm nhận được ngay khoảnh khắc bái kiến Cảnh Nguyên Đế, sát khí này còn hung tàn hơn xa so với lúc hắn là Dung Cửu. Đây có lẽ là nỗi bi ai của những nhân vật nhỏ bé, bọn họ buộc phải có sự cảnh giác như vậy mới có thể dễ dàng sống sót trong hoàng cung.

 

Nhưng tương ứng, dù mang theo ác ý nồng đậm, Cảnh Nguyên Đế quả thực không hề động thủ.

 

Minh Vũ hoảng hốt bước ra khỏi Càn Minh Cung. Bên ngoài điện, vị Đại thái giám dẫn đường cho cậu ta vẫn đang đợi, cười híp mắt nói với cậu ta: "Mời đi theo ta."

 

Minh Vũ: "... Ta đoán, tất cả những chuyện xảy ra ở đây, đều không được nói với người khác?"

 

Đại thái giám cười nói: "Ngươi là người thông minh."

 

Vậy tự nhiên là không được phép để lộ nửa lời.

 

...

 

"Chúng ta, đi đâu vậy?"

 

Kinh Trập cẩn thận trốn trong một góc ngự giá, cảm thấy rất không quen. Cả cỗ xe ngựa cứ như một căn nhà di động nhỏ, trông vô cùng tinh xảo hoa lệ. Bài trí bên trong lại càng cầu kỳ hơn, ngăn cách trong ngoài, bên trong là một chiếc sập êm ái có thể nằm được, đồ ăn thức uống hay chăn đệm đều có đủ, cung nhân hầu hạ thì đợi ở gian ngoài đã được ngăn cách.

 

Muốn xuống ngự giá, phải đi qua hai lớp cửa.

 

Kinh Trập ngồi một đầu, Hách Liên Dung ngồi đầu kia, trong tay còn cầm tập tấu chương chưa phê duyệt xong. Người đàn ông cúi đầu, tùy ý nói: "Không xa, nhưng đi thế này an toàn hơn chút. Bên tay trái em có sách, em có thể tùy ý xem."

 

Kinh Trập hơi ngẩn ra, do dự một chút rồi kéo ngăn tủ bên cạnh, thấy bên trong từng tầng đúng là đều đặt sách. Cậu nhìn tên sách trên gáy, chọn một cuốn ra.

 

Đây là một cuốn Yêu Quái Dị Chí do một tác giả vô danh viết. Kinh Trập vừa say sưa đọc được vài trang thì ngự giá dừng lại.

 

Cậu hơi thất vọng gấp sách lại, đang định cất về chỗ cũ thì thấy Hách Liên Dung nhoài người tới, rút cuốn sách trong tay Kinh Trập ra xem vài lần, thấp giọng hỏi: "Em thích đọc mấy thứ này?"

 

Dung Cửu trước kia từng tặng Kinh Trập không ít sách, nhưng loại nào cũng có, không hề chọn lọc kỹ càng. Thời gian hai người gặp nhau ít ỏi, Kinh Trập tự nhiên không nỡ dùng thời gian để đọc sách, cho nên Dung Cửu cũng không rõ thể loại Kinh Trập thích lắm.

 

Mặt Kinh Trập hơi đỏ, lúng túng nói: "Miễn là sách thì đều thích. Có điều, khi muốn thả lỏng một chút, vẫn sẽ muốn đọc..." Ánh mắt cậu liếc về phía cuốn sách trong tay Hách Liên Dung.

 

Mấy câu chuyện kể, dù sao cũng giúp thư giãn tinh thần hơn những thứ khác.

 

Hách Liên Dung đặt cuốn sách lại vào tay Kinh Trập, nắm lấy cánh tay kéo cậu dậy: "Cầm theo đi, lát nữa đọc."

 

Kinh Trập mờ mịt bị Hách Liên Dung dẫn xuống, đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện, Thọ Khang Cung sừng sững trước mắt.

 

Hách Liên Dung giam Thái hậu ở Thọ Khang Cung?

 

Vào đến chính điện, Kinh Trập cảm thấy cái lạnh dị thường, không biết là do thiếu vắng chủ nhân, hay là chịu ảnh hưởng từ trận kiếp nạn đêm Giao thừa, Kinh Trập nhạy bén phát hiện vài nơi vẫn còn vương vết máu.

 

Cảnh Nguyên Đế: "Em muốn gặp bà ta, hay là muốn ra sau bình phong?"

 

Kinh Trập do dự nói: "Tạm thời ta không muốn rước lấy quá nhiều sự chú ý."

 

Bất kể Cảnh Nguyên Đế muốn thẩm vấn Thái hậu hay có mục đích khác, Kinh Trập đều không định tham gia quá nhiều, dẫu sao lần này cậu đi theo hắn cũng chỉ vì muốn tận mắt chứng kiến kết cục của Thái hậu.

 

Kinh Trập không có kiểu chấp niệm nhất định phải tự mình trả thù, bất kể là ai khiến Thái hậu gặp nạn cũng được, cậu có thể nhìn thấy kết cục đó, thì một ngày nào đó khi tế bái những người đã khuất, cũng coi như có chuyện tốt để kể.

 

Hách Liên Dung sai người chuẩn bị một chút, Kinh Trập liền trốn ra phía sau đọc sách.

 

Cho dù bên ngoài có vang lên tiếng chửi rủa cay nghiệt của Thái hậu, Kinh Trập cũng thật sự coi như không nghe thấy, vẫn đang suy nghĩ tại sao thư sinh trong truyện lại số đỏ như vậy, cứ hễ tá túc ở miếu hoang là lại gặp được hồ ly xinh đẹp chạy tới. Đã là hồ ly tu đạo xinh đẹp, tại sao lại vô duyên vô cớ gả cho một thư sinh nghèo kiết xác làm thiếp, làm chính thê không tốt sao?

 

Đã có bản lĩnh lớn như vậy, tìm một phu quân một lòng một dạ thích mình, vốn là...

 

"Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì, cha không thương mẹ không yêu, chẳng qua chỉ là một nghiệt chủng! Tưởng mình chiếm được cái danh đích tử là có thể danh chính ngôn thuận chiếm lấy ngai vàng sao? Xứng sao? Cũng không nhìn lại xem những chuyện ngươi làm, rốt cuộc là chuyện cầm thú heo chó gì!"

 

Ngón tay đang cầm trang sách của Kinh Trập cứng đờ.

 

Cậu lập tức phản ứng lại buông tay, nhìn nếp nhăn xuất hiện trên trang sách mà đau lòng muốn chết.

 

"... Ai gia thật sự hối hận, lúc Từ Thánh Thái hậu sinh ngươi ra, tại sao không thay mụ ta dìm chết ngươi đi. Ngươi không biết đâu nhỉ, mụ ta là người hận ngươi nhất trên đời này, ha ha ha ha ha... Cho dù là nỗi hận của ai gia, cũng không sánh bằng mụ ta đâu..."

 

Kinh Trập nghiến răng đặt sách sang một bên, nếu còn tiếp tục đọc nữa, cậu sợ mình sẽ xé nát cuốn sách mất.

 

Thái hậu rốt cuộc bị bệnh gì vậy?

 

Kinh Trập trước đây chỉ đứng từ xa bái lạy, chưa từng gặp người này, cũng chưa từng nghe giọng nói, hôm nay vừa thấy, tay thật sự ngứa ngáy muốn đánh người.

 

Giọng nói Hách Liên Dung không lớn, ngữ điệu có chút lạnh nhạt.

 

Kinh Trập lờ mờ nhận ra, hắn đến đây một chuyến không phải thực sự muốn thẩm vấn Thái hậu điều gì, hắn chỉ đến để thưởng thức bộ dạng thảm hại, như tù nhân dưới bậc thềm của bà ta.

 

Cực kỳ ác liệt.

 

Cho dù Thái hậu có chửi bới thế nào, được làm vua thua làm giặc, bà ta nay đã thất bại. Dù Hách Liên Dung thực sự vì nguyên nhân nào đó không thể giết bà ta, nhưng từ nay về sau, Thái hậu cũng không thể như cái gậy chọc cứt gây chuyện khiến người ta chán ghét được nữa.

 

Nghĩ đến đây, cơn giận của Kinh Trập mới hơi hạ xuống một chút...

 

Hạ cái con khỉ.

 

Kinh Trập vẫn tức.

 

Cậu đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đi lại lại.

 

Hách Liên Dung đen đủi quá mức rồi nhỉ? Tuy hắn đúng là đáng ghét, nhưng bậc trưởng bối của hắn sao chẳng có ai là người tốt vậy? Cha mẹ ruột ác ý tràn trề, đến dưỡng mẫu sau này cũng hận không thể khiến hắn đi chết.

 

Chuyện này giống như một cái cây, từ nhỏ đã bị đá cho xiêu vẹo. Khó khăn lắm mới tự mình giãy giụa sống sót, thì cho dù có mọc lên xấu xí, dữ tợn đến đâu, phần lớn nguyên nhân cũng phải trách cái kẻ đá cây chứ.

 

Hách Liên Dung lười biếng nói: "Thái hậu không cần miệng lưỡi trơn tru như vậy, chi bằng nghĩ xem, sau khi ngươi thất thế, đứa con trai ngoan của ngươi sẽ sống thế nào."

 

Thái hậu rõ ràng biết Hách Liên Dung cố tình nhắc đến Hách Liên Đoan để chọc giận bà ta, nhưng bà ta quả thực không thể nhẫn nhịn... Thụy Vương cái tên nhu nhược ngu xuẩn này, nếu thực sự nghe lời bà ta, đêm Giao thừa đánh vào kinh thành, thì dù Cảnh Nguyên Đế có phòng bị đến đâu, nhưng trong ứng ngoài hợp, hắn tự nhiên sẽ không rảnh tay để giải quyết trùng nô.

 

Hoàng đế nhắc đến tên hèn nhát đó là đang châm chọc bà ta!

 

"Hừ, Thụy Vương có thế nào cũng tốt hơn gấp vạn lần loại người có gu thẩm mỹ đặc biệt như bệ hạ. Sao hả, chui háng đàn ông thú vị lắm sao? Lại còn là một tên tiện nhân không rễ..."

 

Sắc mặt Hách Liên Dung âm trầm, nhìn bộ dạng Thái hậu như nhìn một người chết.

 

Trước đó Thái hậu nói thế nào Cảnh Nguyên Đế cũng không có chút phản ứng, giờ thấy sắc mặt hắn thay đổi, trong lòng bà ta tự nhiên thấy thống khoái.

 

Hách Liên Dung bóp nát tay vịn, trong đôi mắt đen ngưng tụ sát ý tàn nhẫn, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt vang lên sau bình phong.

 

Thật sự là nhịn hết nổi, không muốn nhịn nữa!

 

Những lời lẽ dơ bẩn của Thái hậu khiến Kinh Trập tức giận thò cái đầu cún con từ sau bình phong ra, bực bội như muốn cắn người: "Thái hậu thân là trưởng bối, sao nói năng khó nghe như vậy, chả có chút giáo dưỡng nào hết."

 

Bước ra khỏi bình phong, Kinh Trập mới nhìn rõ bộ dạng Thái hậu.

 

Bà ta vẫn mặc bộ cung trang lộng lẫy, nhưng chỗ nào cũng thảm hại, vạt áo rách nát vài chỗ, còn lấm tấm vết máu. Hai tay bà ta đều bị gông cùm khóa lại, tuy đang ngồi nhưng ngay cả chân cũng bị xích, không thể dễ dàng giãy giụa.

 

Kinh Trập đánh giá Thái hậu, Thái hậu cũng đang nhìn cậu.

 

Người này trông chỉ mới ngoài hai mươi, rất trẻ, dung mạo cực kỳ tuấn tú, ăn mặc từ đầu đến chân không có món nào không phải thượng phẩm. Sau khi cậu xuất hiện, Cảnh Nguyên Đế lại đứng dậy, đi vài bước đến bên cạnh cậu.

 

"Không đáng để tức giận vì loại người này." Hách Liên Dung thản nhiên nói, "Đọc sách của em đi."

 

"Không đọc nữa, cái gì mà hồ ly thư sinh, đều là hạng người sớm ba chiều bốn." Kinh Trập giận muốn chết, tính tình nhỏ nhen lộ ra, hận không thể xé xác tên thư sinh kia, "Bà ta mắng huynh, huynh mắng lại đi chứ!"

 

Ngồi đằng sau nghe mà cậu cũng thấy sốt ruột.

 

Hách Liên Dung: "Ta đã dạy em rồi, bị chó cắn, không phải cắn lại, mà là chặt đầu nó xuống." Hắn ôm vai Kinh Trập, động tác này quá đỗi tự nhiên, Kinh Trập còn đang giận nên hoàn toàn không để ý mà giãy ra.

 

"Bà ta là bậc trưởng bối, sao có thể nói huynh như vậy?" Kinh Trập mím môi, "Người ngồi lên ngai vàng này vốn là huynh, vị trí này xứng đáng là của huynh, tranh không lại chỉ có thể chứng minh đám người kia vô dụng!"

 

Giọng cậu ban đầu còn hơi thấp, nói đến cuối cùng lại trở nên rất lớn.

 

"Ha ha ha ha ha ha ha ha —" Nghe Kinh Trập nói xong, Thái hậu như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ mà cười rộ lên, bà ta cười đến mức gập người, gần như không thở nổi, "Ai gia không phải người tốt lành gì, nhưng Hoàng đế, ngươi thì là cái thứ tốt đẹp gì chứ?"

 

Thái hậu căn bản khinh việc nói chuyện với Kinh Trập, dữ tợn nhìn Hách Liên Dung.

 

"Còn nhớ mấy hôm trước, thảm án nhà họ Lưu kia không, giết cha giết mẹ giết vợ, quả thực là trái luân thường đạo lý." Bên môi Thái hậu nở nụ cười ác độc, đọc lên những lời trong bản phán quyết, "Hoàng đế, bệ hạ, ngươi thì có tư cách gì ngồi trên ngai vàng?"

 

Giọng bà ta mang theo ác ý đậm đặc, như ác mộng ập tới.

 

"Tội lớn giết mẹ, lại nên xử trí thế nào đây!"

 

Bát canh thực sự g**t ch*t Từ Thánh Thái hậu năm đó, chính là do Hách Liên Dung tự tay bón cho nàng uống!

 

________

 

Lời tác giả:

 

Có nguyên nhân.

Bình Luận (0)
Comment