Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 81

"Huynh chính là báo ứng mà bọn họ đáng phải gánh chịu."

 

*

 

Năm Thịnh Long thứ hai mươi tư, mùa đông.

 

Hoàng hậu lâm trọng bệnh, thái y thường xuyên túc trực tại Phượng Nghi Cung, các loại sâm quý hiếm lạ cũng luôn được chuẩn bị sẵn sàng để dùng đến bất cứ lúc nào. Khi ấy, mối quan hệ giữa Thịnh Long Đế và Hoàng hậu đã có phần căng thẳng, nhưng Hoàng đế vẫn thường xuyên lui tới thăm nom, khiến người đời đều ca tụng ngài là bậc phu quân tình sâu nghĩa trọng.

 

Cửu hoàng tử Hách Liên Dung do Trung cung sinh ra, năm nay vừa tròn bảy tuổi.

 

Trong cung này, tính cả Cửu hoàng tử thì tổng cộng có gần hai mươi vị hoàng tử và công chúa. Sinh cùng năm với Cửu hoàng tử còn có ba vị hoàng tử khác, nhỏ nhất là Thập Nhị hoàng tử sinh vào cuối năm. Từ đó đến nay đã bảy năm trôi qua, hậu cung không còn truyền ra tin tức hỉ sự nào nữa.

 

Lời đồn đại rằng, đó là do những năm trước Thịnh Long Đế quá mức độc sủng Hoàng hậu.

 

Thế nhưng Cửu hoàng tử tuy mang thân phận đích tử, đãi ngộ lại kém xa Thập Nhị hoàng tử do Tiệp dư sinh ra. Hắn không những cha không thương, mẹ chẳng yêu, mà còn phải sống cô độc cùng vài cung nhân tại Hiệt Phương Điện nằm cách xa khu vực hậu cung.

 

Đây là một sự xa lánh, nhưng đồng thời cũng là một loại bảo vệ vô hình.

 

Bởi trong hậu cung có một bí mật ai ai cũng biết, Hoàng hậu điên rồi.

 

Người đàn bà nửa điên nửa tỉnh ấy cực kỳ căm ghét đứa con trai duy nhất của mình. Chỉ cần nhìn thấy hắn, nhẹ thì đánh mắng, nặng thì đòi lấy mạng.

 

Ngay khi Cửu hoàng tử vừa chào đời chưa đầy một năm, hắn đã suýt bị Hoàng hậu dìm chết, may nhờ vị thái giám Ngự tiền bên cạnh Thịnh Long Đế liều mạng cứu mới giữ được mạng. Về sau, dù là dùng kim châm hay dùng dao cứa, Hoàng hậu đều đã thử qua vô số lần. Chính điều này đã khiến Thịnh Long Đế sinh lòng đề phòng, quyết định dời Cửu hoàng tử còn thơ dại ra khỏi Phượng Nghi Cung, thì hắn mới có thể bình an lớn lên.

 

Tuy nhiên chặng đường trưởng thành ấy, cũng chẳng được xem là bình an cho lắm.

 

Thân là hoàng tử, lẽ thường phải đến bái kiến đích mẫu, huống hồ Cửu hoàng tử còn là con ruột của Trung cung, việc thường xuyên xuất hiện trước mặt Hoàng hậu là điều bắt buộc.

 

Mỗi một lần gặp gỡ, đối với Cửu hoàng tử mà nói, đều là một kiếp nạn.

 

Sống sót trở về, ấy là may mắn.

 

Thịnh Long Đế thi thoảng cũng sẽ để mắt đến hắn đôi chút, nhưng Hoàng hậu đã chán ghét hắn, Hoàng đế tự nhiên cũng chẳng có bao nhiêu thương xót dư thừa. Chỉ là nể tình máu mủ ruột rà, khi hắn sống đến năm tuổi, ông mới phân thêm cho một ám vệ.

 

Đãi ngộ này vốn dĩ phải đợi đến khi hoàng tử mười lăm tuổi mới có, ngoài ra không còn ưu ái nào khác.

 

Trong màn mưa tuyết mịt mù, có hai bóng người đang rảo bước.

 

Một cao một thấp, một chủ một tớ.

 

Không người che dù, cũng chẳng có thêm áo khoác, nhìn qua vô cùng phong phanh, đơn bạc.

 

Ninh Hoành Nho lên tiếng: "Chủ tử, chúng ta hay là quay về đi thôi."

 

Hôm nay lẽ ra Cửu hoàng tử phải đến thư phòng đọc sách, nhưng trong buổi tỷ thí sáng nay, Cửu hoàng tử bị đòn, sư phụ liền chủ động cho hắn nghỉ nửa ngày.

 

Cửu hoàng tử ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt còn vương vết thương.

 

Hắn vốn sinh ra đã tuấn tú, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp ấy chỉ cần có thêm một vết xước nhỏ cũng sẽ hiện lên rõ mồn một.

 

Cửu hoàng tử: "Phụ hoàng bảo ta đến gặp người một lần."

 

Ninh Hoành Nho nghe Cửu hoàng tử nói vậy, cũng đành từ bỏ ý định khuyên can. Gã đi theo sau lưng Cửu hoàng tử, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang cúi đầu lầm lũi bước đi, trong lòng không khỏi nặng trĩu. Gần đây sức khỏe của Cửu hoàng tử không được tốt, dù đã bắt đầu tập võ cùng ám vệ kia, nhưng hắn vẫn thường xuyên kêu lạnh. Ngay cả khi trong phòng đã đốt chậu than, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

 

Thái y được mời đến khám cũng chẳng nói ra được nguyên do.

 

Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân chỉ biết nhìn Cửu hoàng tử mà lo lắng suông.

 

Lúc mới được phái đến chăm sóc Cửu hoàng tử, hắn mới chỉ là một đứa trẻ bé xíu, vậy mà đã vô cùng bình tĩnh. Cảm giác khi nói chuyện với hắn chẳng giống đang nói chuyện với một đứa trẻ, mà như đang đối thoại với một người đồng trang lứa.

 

Tính cách Cửu hoàng tử lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng lại là một đứa trẻ ngoan.

 

Lời này để Ninh Hoành Nho nói ra thì có lẽ hơi vượt quá phận sự, nhưng quả thật trong cách đối nhân xử thế, Cửu hoàng tử không chê trách được nửa lời. Chỉ là hắn có chút chậm nhiệt, hờ hững, nhưng khi cười lên cũng vô cùng đáng yêu.

 

Ninh Hoành Nho thầm thở dài trong lòng. Chỉ tiếc bắt đầu từ năm nay, hầu như không còn thấy Cửu hoàng tử cười nữa.

 

Riêng năm nay, Cửu hoàng tử đã suýt chết hai lần.

 

Một lần là bị người ta đẩy từ hòn non bộ xuống vỡ đầu. Lần khác là tại Phượng Nghi Cung, rõ ràng là Hoàng hậu gọi hắn đến ăn cơm, đó đáng lẽ là lần đầu tiên trong đời Cửu hoàng tử được hưởng đãi ngộ ấy.

 

Vậy mà ăn được một nửa, Hoàng hậu đột nhiên phát điên, vớ được thứ gì trong tầm tay cũng ném mạnh vào người Cửu hoàng tử, suýt chút nữa đã đánh chết hắn.

 

Kể từ sau lần đó, tính tình Cửu hoàng tử càng trở nên lạnh lẽo.

 

Ninh Hoành Nho gần như không thể nhớ nổi dáng vẻ đáng yêu với đôi mắt cười cong cong ban đầu của hắn nữa.

 

Đến Càn Minh Cung, Cửu hoàng tử đợi bên ngoài không bao lâu thì được gặp Thịnh Long Đế.

 

Hoàng hậu dung mạo kiều diễm, tướng mạo của Thịnh Long Đế cũng anh tuấn, nếu không thì hai người họ chẳng thể sinh ra một Cửu hoàng tử với dung nhan xuất chúng đến thế.

 

Số lần Cửu hoàng tử được gặp Hoàng hậu đã ít, mà số lần được gặp Thịnh Long Đế cũng chẳng nhiều nhặn gì hơn.

 

"Tiểu Cửu, lại đây." Thịnh Long Đế ngồi trên long ỷ, vẫy tay với Cửu hoàng tử. "Hôm nay đã đi thăm mẫu hậu con chưa?"

 

Cửu hoàng tử mặt không cảm xúc đáp: "Đã đi ạ. Diêu tài nhân nói mẫu hậu đang ngủ, bảo con rời đi trước."

 

Diêu tài nhân là họ hàng xa của Hoàng hậu. Kể từ khi nàng ta đến hầu hạ, số lần Hoàng hậu phát điên đã giảm đi đôi chút, nhưng hễ nhìn thấy Cửu hoàng tử thì vẫn dễ dàng kích động.

 

Diêu tài nhân tuy thường đứng ngoài quan sát, nhưng đôi khi cũng không đành lòng nhìn một đứa trẻ nhỏ xíu phải chịu thêm dày vò.

 

Lần này, cũng chính nàng ta khuyên Cửu hoàng tử rời đi.

 

Thực ra Hoàng hậu đã tỉnh rồi, Diêu tài nhân chỉ không muốn Cửu hoàng tử bước vào Phượng Nghi Cung, dù sao thì Hoàng hậu cũng chẳng bận tâm Cửu hoàng tử có đến thăm hay không.

 

Khi Cửu hoàng tử ngẩng đầu lên nói chuyện, Thịnh Long Đế rõ ràng nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, nhưng lại chẳng nói gì, vẫn giữ nụ cười hiền hòa: "Mẫu hậu của con nhiều năm trước từng cùng quả nhân đi tuần, đã gặp được không ít thứ thú vị. Quả nhân thấy dạo này tinh thần nàng ấy tốt hơn chút, liền muốn làm chút gì đó cho nàng ấy."

 

Cửu hoàng tử chỉ im lặng lắng nghe.

 

Thịnh Long Đế dường như cũng không cần hắn phải phản ứng gì, chỉ tự mình nói tiếp: "Quả nhân nhớ..."

 

Ông cười cười, lộ ra vẻ mặt hoài niệm.

 

"Năm đó khi tuần đến Tương Phàn, nàng ấy thích nhất là món canh quả hồng ở nơi đó."

 

Cách làm món canh quả hồng này có chút kỳ lạ. Sau khi nấu xong, vị chua chua ngọt ngọt, tuy có chút chát nhẹ nhưng hậu vị lại vô cùng ngọt ngào.

 

Năm ấy, Hoàng hậu đi đường mệt nhọc, chỉ cần nếm một miếng đã cảm thấy vô cùng khai vị.

 

Thịnh Long Đế muốn tự tay làm một bát canh quả hồng cùng với Cửu hoàng tử. Chuyện này nghe qua chẳng có gì bất ổn. Ánh mắt Cửu hoàng tử tối sầm lại đôi chút, nhưng hắn vẫn lẳng lặng đi theo Thịnh Long Đế ra ngoài.

 

Trong Ngự Thiện Phòng chắc chắn có quả hồng, nhưng Thịnh Long Đế lại bảo trong hậu cung này còn có cây hồng khác, tự thân vận động mới thú vị, thế là ông đưa Cửu hoàng tử lên ngự giá.

 

Từ lúc Cửu hoàng tử chào đời đến nay, e rằng chỉ có hôm nay là được tiếp xúc với Thịnh Long Đế nhiều nhất.

 

Hắn ngồi im lặng trong góc, Thịnh Long Đế thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn đang chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài.

 

"Đang nghĩ gì thế?" Thịnh Long Đế cười hỏi: "Sao hôm nay ít nói vậy? Trước kia chẳng phải nói nhiều lắm sao?"

 

Cửu hoàng tử không nhắc ông rằng lần gặp mặt như thế này gần nhất của bọn họ đã là chuyện sáu bảy tháng trước, cũng không nhắc ông rằng đứa trẻ thích nói chuyện là Thập Nhị đệ. Hắn chỉ hỏi lại: "Phụ hoàng, chúng ta đang đến Bắc Phòng sao?"

 

Thịnh Long Đế kinh ngạc nhướng mày: "Con từng đến đó rồi?"

 

Cửu hoàng tử không đáp, chỉ lắc đầu.

 

Thịnh Long Đế không thích phản ứng này của hắn lắm, nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì.

 

Cửu hoàng tử vẫn nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài. Hắn đương nhiên phải quen thuộc, cả cái hoàng cung này, e rằng không có vị chủ tử nào nắm rõ địa hình hơn hắn, kể cả Thịnh Long Đế.

 

Bởi lẽ ngoài hắn ra, còn ai vì để trốn tránh sự truy đuổi chặn đường mà buộc phải chạy khắp hoàng cung? Những nơi càng hẻo lánh, lạnh lẽo, lại càng khó bị tóm được.

 

Xe ngựa dừng lại bên ngoài Bắc Phòng, Thịnh Long Đế nắm tay Cửu hoàng tử bước xuống ngự giá.

 

Cảm giác khi chạm vào tay đứa trẻ lạnh lẽo như băng, cứ như thể thứ ông đang nắm không phải tay người, mà là tay ma quỷ. Thịnh Long Đế chau mày, sai người mang lò sưởi tay đến nhét vào lòng Cửu hoàng tử.

 

Bóng dáng hai người cùng bị con đường hẹp dẫn vào Bắc Phòng nuốt chửng.

 

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, Thịnh Long Đế và Cửu hoàng tử bước ra với dáng vẻ có chút chật vật. Một người y phục bị móc rách, một người mặt mũi lem luốc như mèo con.

 

Thịnh Long Đế cười lớn sảng khoái, nhìn Cửu hoàng tử nói: "Không ngờ con leo cây lại linh hoạt đến thế."

 

Cửu hoàng tử mím môi, chỉ có đôi mắt đen láy ánh lên chút ý cười.

 

"Là phụ hoàng quá vụng về thôi ạ."

 

Thịnh Long Đế dùng vạt áo đựng những quả hồng, bất lực lắc đầu: "Phải phải phải." Ông chẳng muốn nhớ lại dáng vẻ leo trèo xấu hổ vừa rồi của mình chút nào, vội vàng lùa Cửu hoàng tử lên xe.

 

Rời khỏi Bắc Phòng, họ không đến Ngự Thiện Phòng mà đi thẳng đến tiểu trù phòng của Càn Minh Cung.

 

Thịnh Long Đế xắn tay áo, quyết tâm phải nấu ra bát canh ngon nhất.

 

Lần thứ nhất, Thịnh Long Đế không nhóm được lửa.

 

Lần thứ hai, Thịnh Long Đế làm nổ nồi.

 

Lần thứ ba...

 

Không có lần thứ ba. Khi lần thứ ba vừa bắt đầu, Cửu hoàng tử lẳng lặng đưa những quả hồng đã rửa sạch cho Thịnh Long Đế cắt, còn mình thì ngồi xổm xuống loay hoay nhóm bếp.

 

Tuy việc nhóm lửa tốn chút thời gian, nhưng ít nhất Cửu hoàng tử không làm nổ nồi lò, thậm chí còn cẩn thận làm theo từng bước một.

 

Nguyên nhân chính dẫn đến mấy lần thất bại trước đó phải quy kết cho Thịnh Long Đế. Người này đang làm thì quên mất bước tiếp theo là gì, lại vội vàng sửa chữa, kết quả lại phải làm lại từ đầu.

 

Hai cha con rúc trong tiểu trù phòng quá nửa ngày, cuối cùng cũng kịp múc bát canh quả hồng đã ninh xong ra trước khi trời tối.

 

Thịnh Long Đế nhìn bát canh quả hồng có vẻ ngoài cũng không tệ lắm với ánh mắt nghi ngờ.

 

"Sẽ không có độc chứ?" Thịnh Long Đế nói đùa. "Đừng để lát nữa nhìn thì ngon mà ăn vào lại không nuốt trôi."

 

Cửu hoàng tử lạnh lùng đáp: "Trong nồi vẫn còn, sao phụ hoàng không nếm thử xem?"

 

Thịnh Long Đế ngượng ngùng sờ mũi, tro bụi trên tay quệt lên mặt mà chính ông cũng không hay biết.

 

"Thế này đi, con đi thay y phục trước." Thịnh Long Đế nhìn lại bộ dạng của mình. "Hầy, quả nhân cũng phải đi thay đồ đã."

 

Hai cha con kẻ trước người sau rời khỏi trù phòng, đi thay y phục xong xuôi mới xách theo hộp thức ăn đựng bát canh quả hồng vừa nấu, cùng nhau đi đến Phượng Nghi Cung.

 

Hôm nay khi mới gặp Thịnh Long Đế, Cửu hoàng tử còn có chút lạnh nhạt, nhưng sau nửa ngày ở chung, thái độ đã dịu đi ít nhiều, cũng chủ động mở lời.

 

"Phụ hoàng, lát nữa vẫn là người vào đi ạ. Mẫu hậu không thích con, nhìn thấy con người sẽ không vui đâu."

 

Tuổi còn nhỏ mà Cửu hoàng tử lại thốt ra câu nói ấy, hờ hững đến mức đáng sợ.

 

Thịnh Long Đế lắc đầu: "Thái y nói mấy ngày nay mẫu hậu con tỉnh táo nhiều hơn, không còn hôn mê li bì nữa, nói không chừng sẽ có chuyển biến tốt."

 

Cửu hoàng tử mím môi, không nói gì nữa.

 

"Tiểu Cửu, trong yến tiệc mấy hôm trước, không phải con đã gặp Trầm Tử Khôn sao?" Thịnh Long Đế lơ đãng hỏi. "Con thấy ông ấy thế nào?"

 

"Cữu cữu?" Cửu hoàng tử ngẩng đầu đầy vẻ khó hiểu. "Con không có ấn tượng gì nhiều."

 

Thịnh Long Đế nghe vậy, chỉ gật đầu.

 

Cửu hoàng tử mím chặt môi, cúi đầu nhìn hộp thức ăn trong tay, thần sắc có chút khó đoán.

 

Hắn không nói thật.

 

Cửu hoàng tử vẫn có chút ký ức về Trầm Tử Khôn. Dù sao thì bất kể là ai cũng không thể quên được người trưởng bối đầu tiên tuyên bố muốn bảo vệ mình, cho dù đối với hắn, đó hoàn toàn là một người xa lạ.

 

Hắn có thể sống sót trong hậu cung này, không chỉ dựa vào bản lĩnh của chính mình, mà còn dựa vào trực giác nhạy bén với nguy hiểm như loài sói con. Hôm nay, khoảnh khắc ở chung với Thịnh Long Đế gần như là chuyện tốt đẹp mà cả đời này hắn chưa từng dám nghĩ tới.

 

Đây là lần đầu tiên hắn ở bên cạnh Thịnh Long Đế lâu đến vậy, cùng làm nhiều việc đến thế.

 

Cho dù tính tình Cửu hoàng tử có ngày càng lạnh lùng, thì suy cho cùng hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

 

Trẻ con, luôn khao khát tình thương của cha mẹ.

 

Chỉ có điều, dù khao khát đến đâu, hắn cũng không thể lờ đi cảm giác căng thẳng như có như không ấy. Hắn lờ mờ cảm nhận được rằng, Hoàng đế chưa chắc đã thích việc Trầm Tử Khôn quan tâm đến hắn.

 

Ngự giá dừng lại bên ngoài Phượng Nghi Cung, Thịnh Long Đế xuống trước, sau đó bế Cửu hoàng tử xuống theo. Ông nắm tay Cửu hoàng tử, hai người một trước một sau bước vào Phượng Nghi Cung.

 

Diêu tài nhân thấy Thịnh Long Đế dẫn theo Cửu hoàng tử đến thì cũng ngẩn người.

 

"Thiếp thân bái kiến bệ hạ, bái kiến Cửu hoàng tử."

 

"Lui xuống đi."

 

Thịnh Long Đế lướt qua nàng ta, chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái. "Quả nhân muốn nói chuyện với Hoàng hậu."

 

Diêu tài nhân có chút do dự, cúi đầu nhìn Cửu hoàng tử đang đi theo sau lưng Thịnh Long Đế, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói vào trong.

 

Bắt đầu từ bốn năm năm trước, Hoàng hậu thường xuyên rơi vào trạng thái hôn mê, số lần tỉnh lại mỗi ngày chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Từ lúc Diêu tài nhân đến hầu hạ nàng, tình trạng vẫn luôn như vậy.

 

Có điều gần đây Hoàng hậu tỉnh táo ngày càng nhiều, tính khí cũng ôn hòa hơn, nhưng hễ nhìn thấy Cửu hoàng tử là lại dễ phát tác, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Diêu tài nhân do dự.

 

Sự phản bội của Thịnh Long Đế là nguyên do khiến Hoàng hậu phát điên.

 

Nhưng trong cơn điên loạn, nàng ta lại trút hết mọi hận thù lên người Cửu hoàng tử.

 

Có thể nói, cả hai người bọn họ đều là nguồn cơn bệnh tật của nàng.

 

Dù nói ra lời này đối với Cửu hoàng tử là quá tàn nhẫn, nhưng sự tồn tại của hắn chỉ càng kích động cảm xúc của Hoàng hậu. Chỉ là, bắt một đứa trẻ nhỏ xíu phải hiểu đạo lý này thì thật quá sức tàn khốc.

 

Bước ra ngoài điện, Diêu tài nhân cúi đầu, lại thở dài một hơi.

 

... Chỉ có điều, những việc Hoàng hậu làm với Cửu hoàng tử, đâu chỉ gói gọn trong hai chữ "tàn nhẫn"?

 

Bên trong Phượng Nghi Cung, Hoàng hậu đang ngồi lặng lẽ trước bàn trang điểm.

 

Ngay trước khi Thịnh Long Đế đến, Diêu tài nhân đang chải tóc cho Hoàng hậu. Dù cung nhân đã bị Thịnh Long Đế cho lui hết, nàng vẫn ngồi an nhiên trước bàn.

 

Thậm chí, nàng còn tự cầm lược, chầm chậm chải từng lọn tóc cho mình.

 

"Tử Đồng, để quả nhân làm cho."

 

Thịnh Long Đế đi đến sau lưng Hoàng hậu, định đón lấy chiếc lược trong tay nàng, lại bị Hoàng hậu giữ chặt trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: "Tử Đồng, Tử Đồng... Bệ hạ, đã bao lâu rồi ngài không gọi tên thiếp thân?"

 

"Nàng là Hoàng hậu, quả nhân gọi nàng như vậy, ngược lại khiến nàng không vui sao?"

 

"Thiếp thân chỉ là thi thoảng lại nhớ về những ngày tháng trước kia." Hoàng hậu hôm nay trông tỉnh táo hơn hẳn ngày thường, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng mang theo sự bình thản hiếm thấy. "Trước kia khi chúng ta còn ở ngoài cung, những ngày tháng chưa bước chân vào chốn này..."

 

Thịnh Long Đế im lặng một hồi, dường như cũng thực sự rung động bởi những lời của Hoàng hậu. Một lúc lâu sau, ông mới lắc đầu nói: "Đó đã là chuyện của rất lâu về trước rồi."

 

"Đúng vậy, đã lâu như thế rồi."

 

Hoàng hậu khẽ thở dài: "Nếu ngay từ đầu ta biết ngươi là kẻ như vậy, ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi."

 

"Không gả cho ta, nàng định chọn ai?" Sắc mặt Thịnh Long Đế trở nên khó coi. "Cái tên Từ Tư Viễn năm đó sao? Đừng quên, hắn bây giờ cũng chỉ là một tên quan ngũ phẩm tép riu."

 

Chỉ là một tên quan chức không lọt nổi vào mắt xanh, thì có tư cách gì?

 

"Ai biết được chứ? Xuất gia cũng được, du ngoạn sơn thủy cũng xong, thậm chí là gả cho tên quan ngũ phẩm như Từ Tư Viễn, ít nhất cũng tốt hơn gấp vạn lần gả cho một kẻ bội tín bạc nghĩa, hèn nhát như ngươi."

 

Hoàng hậu nắm chặt chiếc lược đứng dậy, xoay người nhìn thẳng vào Thịnh Long Đế.

 

Nàng thậm chí không chia ra dù chỉ một chút sự chú ý để nhìn Cửu hoàng tử, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thịnh Long Đế: "Chẳng lẽ ta nói sai à?"

 

Sắc mặt Thịnh Long Đế cực kỳ tồi tệ.

 

Dù ông có thích Trầm Tư suy nghĩ đến đâu, cũng không thể chấp nhận việc mỗi lần gặp mặt, nàng đều lôi chuyện cũ ra nói. Lần nào cũng như lần nấy, họ đều vì những chuyện vô nghĩa như vậy mà tranh cãi triền miên.

 

Ông không hiểu rốt cuộc Trầm Tư đang muốn làm cái gì?

 

Những chuyện đó chẳng phải đã qua rồi sao?

 

Tròn bảy năm rồi, cả hậu cung không có ai sinh nở thêm, ông đã đủ xứng đáng với Trầm Tư rồi, đừng nói là chuyện con cái, ông thậm chí còn chẳng mấy khi lui tới hậu cung nữa, chẳng lẽ Hoàng hậu vẫn chưa hài lòng?

 

"Ta sẽ không hài lòng."

 

Hoàng hậu dường như đọc được suy nghĩ trong lòng Thịnh Long Đế, nở một nụ cười quái dị.

 

"Đây là lời ngươi hứa với ta năm xưa, một đời một kiếp một đôi người. Kẻ không làm được là ngươi, kẻ vi phạm lời hứa cũng là ngươi."

 

Thịnh Long Đế: "Rốt cuộc phải làm thế nào nàng mới vừa lòng?"

 

Hoàng hậu: "Ta vĩnh viễn sẽ không hài lòng."

 

Thứ nàng cần quá đỗi thuần khiết, Thịnh Long Đế đã hoàn toàn đập nát nó, dù có sửa chữa thế nào cũng không thể khiến nàng toại nguyện. Một thứ đã vỡ nát, dù có gắn lại cũng trở nên vô cùng xấu xí.

 

Hai người nhìn nhau một lúc, Thịnh Long Đế bất lực thở dài, vẫy tay với Cửu hoàng tử: "Lại đây, Tiểu Cửu."

 

Cửu hoàng tử trầm mặc, xách hộp thức ăn bước tới.

 

"Dù nàng có không thích ta đến đâu, nhưng Tiểu Cửu là con của nàng, sao nàng nỡ đối xử với nó như vậy?"

 

Khoảnh khắc bàn tay Thịnh Long Đế đặt lên vai, Cửu hoàng tử theo bản năng cứng đờ người, muốn vùng ra nhưng lại cố sức kiềm chế.

 

Hắn hiếm khi có sự tiếp xúc thân mật như vậy với người khác.

 

Mỗi lần có người đến gần, thứ mang lại cho hắn chỉ toàn là tổn thương.

 

Cửu hoàng tử gần như phải dùng hết sức bình sinh mới đè nén được cảm giác không thích ứng ấy xuống. Hắn cảm nhận được ánh mắt của Hoàng hậu cuối cùng cũng rơi trên người mình.

 

Hoàng hậu quan sát Cửu hoàng tử thật kỹ, nghiêm túc như thể chưa từng nhìn thấy hắn bao giờ.

 

Những ngón tay thon dài nâng cằm Cửu hoàng tử lên, chăm chú nhìn vào khuôn mặt hắn.

 

Dung mạo của Cửu hoàng tử là sự kết hợp những nét đẹp nhất của Thịnh Long Đế và Hoàng hậu. Với diện mạo như thế này, trong hậu cung không còn hoàng tự nào xuất chúng hơn hắn.

 

Hoàng hậu vung tay tát mạnh vào mặt hắn một cái "chát", khiến khóe miệng đứa trẻ rỉ máu, giọng nói cứng ngắc vang lên: "Ai bảo nó mang khuôn mặt, hơi giống ngươi cơ chứ."

 

Lời này của Hoàng hậu quả có phần thiên kiến. Chỉ nhìn dáng vẻ hiện tại của Cửu hoàng tử cũng có thể tưởng tượng được sau khi trưởng thành hắn sẽ ra sao, nhất định còn đẹp hơn cả hai người họ.

 

Nhưng thì đã sao?

 

Chỉ cần trên người Cửu hoàng tử mang theo dấu ấn thuộc về Thịnh Long Đế, Hoàng hậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ thích hắn.

 

"Còn ngươi, đến tận hôm nay mới ra mặt cho nó, lại đang diễn trò tình thâm phụ tử gì đây?" Hoàng hậu nhướng mày nhìn Thịnh Long Đế. "Chẳng phải ngươi cũng luôn khoanh tay đứng nhìn à, bây giờ mới đến đây làm bộ làm tịch, không thấy khó coi hả?"

 

Thịnh Long Đế day day ấn đường, thở dài: "Thôi, không tranh cãi với nàng nữa."

 

Ông dừng một chút.

 

"Vốn dĩ hôm nay đến, vì muốn tặng nàng một bát canh quả hồng." Thịnh Long Đế chỉ vào hộp thức ăn trên tay Cửu hoàng tử. "Là quả nhân và Tiểu Cửu tự tay làm. Quả nhân nhớ trước kia khi còn ở bên ngoài, nàng rất thích món này."

 

Hoàng hậu im lặng một lát, dường như động lòng bởi lời nói của Thịnh Long Đế. Tuy đuôi lông mày vẫn còn vương nét giận, nhưng thần sắc đã bình tĩnh hơn đôi chút.

 

"Mang lại đây."

 

Thấy Hoàng hậu không còn hung hăng dọa người nữa, Thịnh Long Đế thở phào, dìu nàng đến bên bàn ngồi xuống, rồi ra hiệu cho Cửu hoàng tử tiến lại.

 

Bàn tay Cửu hoàng tử siết chặt, xách đồ đi tới. Hắn kiễng chân đặt hộp thức ăn lên bàn, định lui sang một bên thì bị Thịnh Long Đế gọi giật lại, lắc đầu nói: "Nhanh lên, ngẩn ra đó làm gì, bón cho mẫu hậu con một miếng đi."

 

Cửu hoàng tử sững sờ, có chút do dự nhìn Hoàng hậu.

 

Hoàng hậu im lặng, không nói một lời.

 

Cửu hoàng tử chần chừ mở hộp thức ăn, để lộ bát canh quả hồng bên trong. Suốt dọc đường đi, Cửu hoàng tử luôn giữ hộp thức ăn rất cẩn thận, dù vừa rồi bị đánh cũng không để canh quả hồng sánh ra ngoài.

 

Cửu hoàng tử bưng bát canh ra, đầu ngón tay trắng bệch có vết bỏng rộp lên do lửa l**m vào, hắn hoàn toàn không để ý, bưng bát, cầm thìa, múc một miếng, run rẩy đưa đến bên miệng Hoàng hậu.

 

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn hắn, một lúc lâu sau, cho đến khi cánh tay nhỏ bé của hắn đã mỏi nhừ không chịu nổi nữa, nàng mới giữ vẻ kiêu kỳ cúi đầu ăn một miếng.

 

"Chát hơn trước kia."

 

Hoàng hậu lạnh nhạt nhận xét.

 

Thịnh Long Đế cười nói: "Đều là tự tay hái, tự tay làm, đương nhiên không thể so với những thứ rao bán bên ngoài. Đây chính là tấm lòng."

 

Hoàng hậu khẽ hừ nhẹ một tiếng, lầm bầm như đang mắng ông.

 

Nhưng nhìn thần sắc nàng bình tĩnh, có lẽ tạm thời đã nguôi giận.

 

Cửu hoàng tử cẩn thận từng chút, lại bón cho Hoàng hậu một miếng nữa.

 

Chính trong khoảnh khắc từng miếng từng miếng được nuốt xuống ấy, sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến đổi, theo bản năng đưa tay ôm lấy bụng dưới. Thịnh Long Đế đứng sau lưng lại cúi xuống ôm chặt lấy nàng. Động tác nhìn như thân mật khăng khít, nhưng thực chất là đang kìm kẹp mọi sự giãy giụa của Hoàng hậu.

 

Giọng nói của Thịnh Long Đế thậm chí còn dịu dàng đến cực điểm: "Tiểu Cửu, nhanh nào, bón cho mẫu hậu con thêm hai miếng nữa."

 

Thìa canh trên tay Cửu hoàng tử vốn đã đưa đến bên miệng Hoàng hậu, nhưng vì câu nói này của Thịnh Long Đế mà cứng đờ giữa không trung, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.

 

Thịnh Long Đế dứt khoát tách một tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cửu hoàng tử, cưỡng ép tống thìa canh quả hồng vào miệng nàng.

 

Hoàng hậu bị sặc, ho khan dữ dội, phun ra nửa ngụm canh. Ngay sau đó, nàng bắt đầu thổ huyết.

 

Từng ngụm từng ngụm máu, chói mắt, đỏ tươi. Mang theo hơi ấm nhầy nhụa vừa chảy ra từ cơ thể người, tỏa ra mùi tanh ngọt lợm giọng.

 

Cơ thể bà bắt đầu co giật.

 

Cửu hoàng tử như bị dọa sợ, cả người chết trân tại chỗ.

 

Thịnh Long Đế bế xốc Hoàng hậu lên, sải bước đi về phía tẩm cung.

 

Khi ông ấn Hoàng hậu xuống giường, Cửu hoàng tử lần đầu tiên trong đời nghe thấy tiếng thét thảm thiết của Hoàng hậu, âm thanh ấy chói tai dị thường, mang theo nỗi đau đớn tột cùng không thể chịu đựng.

 

Choang ——

 

Mãi đến khi nghe thấy tiếng vỡ vụn, Cửu hoàng tử mới bừng tỉnh, nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé trống rỗng của mình.

 

Bát canh quả hồng đã rơi vỡ tan tành trên đất.

 

Những miếng hồng dính nhớp và nước canh màu vàng vương vãi khắp nơi, đặc quánh, trông như bộ não bị đập nát, hay là một khối u nhầy nhụa nào đó, bôi trét thành hình thù khiến người ta buồn nôn.

 

Cửu hoàng tử bỗng nhiên muốn nôn mửa.

 

Hắn nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé đang run rẩy, một cơn giận dữ kỳ lạ bao trùm lấy hắn, nhưng nhanh hơn cả cơn giận là bước chân của hắn. Hắn theo bản năng lao về phía cửa điện.

 

"Hách Liên Dung!"

 

Thịnh Long Đế quát lớn: "Quay lại!"

 

Cửu hoàng tử đứng khựng lại nơi cửa, theo bản năng quay đầu nhìn Thịnh Long Đế. Trên người hắn vẫn còn dính vết máu Hoàng hậu vừa phun ra, khiến hắn trông chẳng khác nào một tên đao phủ.

 

"Con muốn làm gì?"

 

"... Gọi thái y."

 

Giọng nói nhẹ bẫng, dường như chẳng phải giọng của Cửu hoàng tử.

 

"Quay lại, mẫu hậu con có lời muốn nói với con."

 

Về lý trí, Cửu hoàng tử biết việc mình nên làm nhất lúc này là lao ra khỏi cửa, hắn cần phải nói cho ai đó biết chuyện xảy ra ở đây... Nhưng là ai?

 

Hắn có thể nói cho ai?

 

Cửu hoàng tử từ từ xoay người, nhìn về phía Thịnh Long Đế. Trong khoảnh khắc đó, cơn thịnh nộ tột độ bỗng dưng bị một cảm xúc lạnh lẽo hơn bao trùm, từng lớp từng lớp băng giá phong kín lại.

 

Hắn nghe theo lời Thịnh Long Đế, bước trở lại.

 

Hoàng hậu đã không còn thét lên thảm thiết nữa, chỉ còn lại tiếng nôn ra máu. Chẳng biết trong thân xác con người tại sao lại chứa nhiều máu đến thế, dường như vô tận, nhuộm đỏ gần nửa chiếc giường.

 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Cửu hoàng tử bước tới, đáy mắt Hoàng hậu bùng nổ một loại cảm xúc mãnh liệt cực độ. Nàng ta chộp lấy cánh tay Cửu hoàng tử, dùng sức như muốn bóp nát xương cốt hắn.

 

"... Ngươi, nhớ kỹ, là ngươi giết ta..."

 

"Không phải."

 

Cửu hoàng tử ngỡ như nghe thấy ai đó phản bác bên tai, trong một thoáng cứ tưởng là Thịnh Long Đế, nhưng rồi hắn sực tỉnh, căn bản chẳng có ai lên tiếng cả.

 

Là tự hắn, chính hắn đang phản bác trong lòng.

 

Hắn không có.

 

"Ta không có." Cuối cùng, Cửu hoàng tử khẽ nói, "Ta không hạ độc."

 

Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai Cửu hoàng tử. Như muốn an ủi hắn.

 

Phản ứng của Cửu hoàng tử lại vô cùng kịch liệt, gần như dùng tư thế hất văng để gạt bỏ đôi tay của Thịnh Long Đế ra, như thể đó là thứ gì bẩn thỉu.

 

Giọng hắn trở nên lạnh lẽo hơn, cũng vô tình hơn: "Ta không định giết bà."

 

Chỉ có điều, Hoàng hậu đang trong cơn đau kịch liệt căn bản không nghe thấy hắn nói gì. Đầu ngón tay bà ta dùng sức đến trắng bệch, bấu chặt vào cánh tay đứa trẻ tạo nên vô số vết thương rớm máu: "... Hách Liên Tín, tại sao ngươi không đi chết đi, ha ha ha ha... Đau quá, đau quá, đồ lừa đảo chết tiệt... Đáng lẽ ta nên g**t ch*t đứa nghịch tử kia từ sớm..."

 

Lúc thì nàng ta chửi rủa Thịnh Long Đế, lúc lại quay sang mắng nhiếc Cửu hoàng tử thậm tệ.

 

Cho đến một khoảnh khắc, cơn đau quặn thắt trong bụng ập đến, nàng ta ngược lại tỉnh táo hơn đôi chút.

 

Hoàng hậu đột ngột ngẩng đầu, bộ dạng tóc tai rũ rượi chẳng khác nào ác quỷ bò lên từ địa ngục. Không biết lấy đâu ra sức lực, nàng ta lôi tuột Cửu hoàng tử lại gần mình hơn.

 

"Ta muốn ngươi thề..." Giọng Hoàng hậu toát lên vẻ oán độc nồng đậm, hận không thể ăn mòn cả xương tủy Cửu hoàng tử. "Ngươi phải thề..."

 

"... Ta thề..."

 

"Ngươi thề, sau này bất kể kẻ nào leo lên vị trí Trung cung Hoàng hậu, ngươi đều phải... ha, ngươi đều phải chấp nhận... Bất kể ả làm gì, ngươi đều phải nhẫn nhịn... Báo ứng... Đây là thứ ngươi đáng phải nhận..."

 

Hoàng hậu nói năng đứt quãng, Cửu hoàng tử cứ thế máy móc lặp lại theo. Cho đến khi câu cuối cùng kết thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn chút sinh khí của hắn đã hoàn toàn bị sương tuyết phủ kín. Hắn như thể được tạc nên từ đá lạnh, dù có được điêu khắc tinh xảo đến đâu cũng chẳng mang theo chút cảm xúc nào mà con người nên có.

 

Hoàng hậu đã cạn kiệt sức lực, mềm oặt ngã xuống giường. Nét oán hận trên mặt dần tan biến, đôi mắt trống rỗng nhìn vào hư không, lẩm bẩm: "... Đừng... hợp táng..."

 

Đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, nàng ta rốt cuộc cũng đã chết tâm với người đàn ông kia.

 

Đế Hậu hợp táng, đó là lệ thường bao đời nay.

 

Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt Thịnh Long Đế âm trầm đến đáng sợ, nhưng sâu thẳm bên trong lại ánh lên vài phần khoái ý. Sự khoái trá ấy pha lẫn với gánh nặng đè nén bấy lâu, rồi lại biến thành một nỗi mất mát mơ hồ.

 

Mu bàn tay và cổ tay Cửu hoàng tử bị cào cấu đầy vết thương.

 

Hắn từ từ ngước nhìn Thịnh Long Đế, động tác cứng nhắc đến mức không giống người sống.

 

"Phụ hoàng." Hắn lạnh nhạt nói. "Người đã làm gì?"

 

Thịnh Long Đế cúi đầu nhìn Cửu hoàng tử, cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong giọng điệu của hắn. Nhưng vừa trải qua biến cố lớn như vậy, có phản ứng thế này cũng là lẽ thường. Ông không để tâm lắm: "Quả nhân chẳng làm gì cả."

 

Hai tay ông vấy máu tanh, nhưng nhìn qua vẫn như bậc quân tử chính trực nhất thế gian này. Gương mặt tuấn tú kia quả thật rất biết cách lừa người.

 

"Đừng quên."

 

Thịnh Long Đế tiến lại gần, một lần nữa đặt hai tay lên vai Cửu hoàng tử. Lần này, dù hắn có giãy giụa thế nào, với tuổi nhỏ sức yếu, hắn hoàn toàn không thể chống lại một người đàn ông trưởng thành.

 

"Bát canh quả hồng kia, là do ngươi từng thìa từng thìa đút cho mẫu hậu ngươi nuốt xuống."

 

Ông vỗ vỗ vai Cửu hoàng tử, thế là mùi máu tanh trên tay ông cũng theo đó in hằn lên người hắn.

 

Cửu hoàng tử im lặng hồi lâu, rồi cúi đầu "ọe" một tiếng, nôn thốc nôn tháo.

 

Thứ dơ bẩn ấy làm vấy bẩn cả y phục và giày của Thịnh Long Đế, khiến sắc mặt ông lập tức trở nên khó coi.

 

Những chuyện sau đó, trong cơn mơ hồ, Cửu hoàng tử cũng không còn nhớ rõ.

 

Chỉ nhớ có rất nhiều người đến, rồi lại rất nhiều người đi.

 

Có người thu dọn thi thể Hoàng hậu, có người tẩy rửa những vết nhơ trong Phượng Nghi Cung. Thậm chí, cả Thịnh Long Đế và Cửu hoàng tử đều được thay y phục mới, rồi lại nắm tay nhau rời đi.

 

Hắn nghe thấy Cảnh Nguyên Đế nói với Diêu tài nhân rằng Hoàng hậu đã ngủ rồi.

 

Lại nói, đã cho thái y khám, dặn người trông chừng kỹ hơn. Ông vừa nói, vành mắt vừa hơi đỏ lên, trông hệt như một người trượng phu bình thường thật lòng quan tâm đến thê tử.

 

Suốt quá trình đó, Thịnh Long Đế luôn nắm chặt cánh tay Cửu hoàng tử.

 

Sức lực mạnh đến mức siết cánh tay hắn thành vết bầm tím.

 

Mãi đến khi lên ngự giá, Thịnh Long Đế mới lộ ra chút vẻ mệt mỏi, đôi mắt đen thâm trầm quan sát Cửu hoàng tử đang im lặng không nói một lời.

 

Trải qua một màn vừa rồi, Hách Liên Dung trông càng giống một bức tượng nhỏ trắng bệch. Ánh nắng bên ngoài rải lên người hắn như những nụ hôn dịu dàng, chỉ có vết tát trên má phải là chói mắt đến đau lòng.

 

Thịnh Long Đế s* s**ng bên cạnh, lấy ra một lọ thuốc mỡ ném cho Cửu hoàng tử: "Bôi vào."

 

Cửu hoàng tử không đưa tay đón, cứ để mặc thứ đó lăn lóc trên sàn.

 

Trong tích tắc, sắc mặt Thịnh Long Đế trầm xuống.

 

"Mẫu hậu ngươi ngược đãi ngươi bao năm như thế, ngươi lại một lòng một dạ với nàng ta, đến giờ vẫn còn nhớ thương... Không nghe thấy lời nàng ta vừa nói à? Lời thề nàng ta bắt ngươi thề, chính là muốn hành hạ ngươi đấy."

 

Bất kể người kế vị Trung cung là ai, Kế hậu tuyệt đối không thể thích Cửu hoàng tử.

 

Kế hậu dù cũng là Hoàng hậu, nhưng con cái do nàng ta sinh ra về mặt lễ pháp không thể nào vượt qua Cửu hoàng tử. Dù sao mẹ ruột của hắn cũng là Nguyên hậu, là huyết mạch thuần chính nhất. Một khi Kế hậu bất từ, mà Hoàng hậu lại bắt Cửu hoàng tử thề độc như vậy, chẳng phải là muốn hành hạ hắn cả đời này sao?

 

Cửu hoàng tử vẫn im lặng, vẻ mặt lạnh lùng tột độ.

 

Hắn càng như vậy, Thịnh Long Đế càng nhìn thấy bóng dáng của Hoàng hậu Trầm Tư trên người hắn.

 

Biết bao lần ông quay về Phượng Nghi Cung, vẫy đuôi cầu xin tình thương từ Trầm Tư, nhưng nàng ta chỉ dùng vẻ mặt này, thái độ này để cự tuyệt ông, như thể ông là thứ rác rưởi đáng thương hại.

 

Suốt bảy năm!

 

Kể từ khi Hoàng hậu hạ sinh Cửu hoàng tử, trong cung này không còn đứa trẻ nào ra đời nữa. Chẳng lẽ điều đó còn chưa đủ để chứng minh thành ý của ông sao?

 

Đúng là ông đã vi phạm lời hứa, nhưng Trầm Tư chưa bao giờ chịu suy nghĩ cho ông, một Hoàng đế lâu ngày không có con nối dõi rốt cuộc có ý nghĩa gì! Suy cho cùng, chẳng phải đều là lỗi của Trầm Tư hay sao?

 

Nếu không phải nàng ta mãi không chịu mang thai...

 

Trong bảy năm này, Thịnh Long Đế càng yêu nàng, lại càng hận nàng.

 

Ông hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức đêm không thể chợp mắt. Ông không thể, cũng không cách nào tự tay g**t ch*t Trầm Tư, nhưng ông lại nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.

 

Thịnh Long Đế dùng sức nắm chặt lấy Cửu hoàng tử, giọng nói cao vút một cách quái gở.

 

"Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù nàng ta sao?"

 

Lưng Cửu hoàng tử vẫn thẳng tắp. Đúng lúc này, ngự giá dừng lại. Qua khe hở mành che bị gió thổi bay, hắn nhìn thấy một góc của Hiệt Phương Điện.

 

"Bà ấy không phải thứ tốt lành gì." Hách Liên Dung bé nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Thịnh Long Đế. "Nhưng ông cũng thế."

 

Sự lạnh lẽo sắc bén ấy bất ngờ đâm mạnh vào lòng Thịnh Long Đế.

 

Ông chưa bao giờ cảm nhận được sự băng giá bén nhọn đến thế trên người Hách Liên Dung. Dù đứa trẻ này vốn lạnh nhạt, ít nói, nhưng mỗi lần Thịnh Long Đế xuất hiện, ông đều nhận thấy sự ngưỡng mộ trong đáy mắt nó.

 

Trong thoáng chốc, Thịnh Long Đế không biết cơn giận từ đâu ập đến, cuốn theo sự ác độc tàn nhẫn: "Ngươi đang vì nàng mà hận quả nhân? Ngươi có biết, mẫu hậu tốt của ngươi, cũng đã hạ độc ngươi!"

 

...

 

Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân lo lắng chờ đợi bên ngoài Hiệt Phương Điện, cuối cùng cũng đợi được Cửu hoàng tử đi đã lâu trở về.

 

Nhưng dù là Ninh Hoành Nho hay Thạch Lệ Quân đều cảm nhận rõ ràng sự bất thường.

 

Mới sáng nay, Cửu hoàng tử vẫn là một đứa trẻ trông có vẻ bình thường, tuy hơi lạnh nhạt nhưng tính tình tốt, trong mắt họ chẳng có điểm nào để chê trách, ít nói cũng đâu phải thói xấu gì.

 

Thế nhưng vị tiểu hoàng tử trước mắt vẫn mang hình dáng cũ, nhưng trên mặt lại mang theo sự băng giá chưa từng có. Như thể trong một khoảnh khắc nào đó, vô số trận tuyết lở đã đổ ập xuống, đóng băng một con người sống sờ sờ thành tảng đá.

 

Hách Liên Dung hờ hững liếc nhìn họ, giọng nói mệt mỏi: "Ta mệt rồi."

 

"Cửu hoàng tử mau vào trong." Thạch Lệ Quân bước lên một bước, Hách Liên Dung lại theo phản xạ né tránh tay nàng, không chịu để nàng chạm vào người mình.

 

Thạch Lệ Quân giật mình, chỉ thấy Cửu hoàng tử cúi đầu, vội vã đi vào trong.

 

Họ biết đã xảy ra chuyện, nhưng lại không biết rốt cuộc là chuyện gì. Mãi đến vài ngày sau, khi nghe tin Hoàng hậu qua đời truyền từ Phượng Nghi Cung tới, họ mới lờ mờ hiểu ra, có lẽ phản ứng của Cửu hoàng tử có liên quan đến việc này.

 

Cửu hoàng tử đã nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày, không hề ra ngoài đọc sách hay lên lớp. Dù cơm được đưa đến tận cửa cũng không thấy hắn ra ăn, mấy ngày liền bặt vô âm tín.

 

Ninh Hoành Nho đã thử dò hỏi ám vệ, cũng nhận được tin Cửu hoàng tử chưa từng bước ra khỏi phòng, điều này càng khiến họ thêm lo lắng.

 

Cho đến khi nghe tin Hoàng hậu mất.

 

Chuyện lớn như vậy, kiểu gì cũng phải báo cho Cửu hoàng tử biết. Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định phá cửa xông vào.

 

Nhưng vừa đi đến trước cửa, còn đang do dự chưa biết mở thế nào thì nghe tiếng cót két, cánh cửa từ bên trong mở ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

 

Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ nhưng sức khỏe vốn khá tốt, dù là mùa đông thì tay chân sờ vào vẫn ấm áp, vóc dáng cũng cao lớn hơn bạn bè đồng trang lứa. Chỉ là không biết mùa đông năm nay bị sao, dù trong phòng đặt bao nhiêu đồ sưởi ấm, hắn vẫn chỉ kêu lạnh.

 

Giờ đây nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mà tinh xảo của Cửu hoàng tử, hai người sao có thể không biết hắn lại tái phát chứng hàn. Ninh Hoành Nho lo lắng, theo bản năng muốn chạm vào tay hắn. Dù đứa trẻ muốn né tránh, nhưng có lẽ do ở trong phòng quá lâu, động tác của hắn hơi chậm chạp nên bị Ninh Hoành Nho chạm phải.

 

Ninh Hoành Nho không ngờ cảm giác khi chạm vào lại lạnh lẽo hơn cả trước kia, khiến gã rùng mình một cái, cứ ngỡ mình vừa chạm phải tảng băng.

 

"Cửu hoàng tử, ngài bệnh rồi!" Ninh Hoành Nho cuống cuồng nói, chẳng còn tâm trí đâu mà nhắc chuyện Hoàng hậu, chỉ một mực muốn đi gọi thái y.

 

Thạch Lệ Quân bình tĩnh hơn gã một chút, vội nắm lấy cánh tay gã, rồi cúi đầu nói với Cửu hoàng tử: "Chủ tử, bên Phượng Nghi Cung truyền tin đến, Hoàng hậu nương nương..."

 

"Mất rồi?"

 

Sau mấy ngày im lặng, cuối cùng Cửu hoàng tử cũng mở miệng, gương mặt non nớt hoàn toàn vô cảm.

 

Thạch Lệ Quân và Ninh Hoành Nho bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, dường như chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, họ đã bỏ lỡ một sự thay đổi nào đó trên người Cửu hoàng tử.

 

Thạch Lệ Quân ngập ngừng: "Vâng, hiện giờ các cung đều đang chuẩn bị, chúng ta..."

 

Cửu hoàng tử bước ra khỏi cửa, rụt đôi bàn tay nhỏ bé lạnh cóng vào trong tay áo.

 

"Vậy đi thôi."

 

Một chủ hai tớ rời khỏi Hiệt Phương Điện, ám vệ lặng lẽ bám theo sau lưng Cửu hoàng tử.

 

Duy chỉ có gã là người biết rõ nhất chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày qua.

 

Khi hắn ta canh giữ trên mái nhà bảo vệ Cửu hoàng tử, hắn ta loáng thoáng nghe thấy tiếng gào đứt quãng, giống như tiếng thú non bi thương, lại giống như tiếng dã thú gầm gừ. Không ngừng nghỉ, hết lần này đến lần khác giãy giụa trong đau đớn, như thể đang đứng bên bờ vực sinh tử.

 

Cho đến khoảnh khắc Cửu hoàng tử bước ra, hắn ta nhận ra nhanh hơn bất kỳ ai, Cửu hoàng tử trước mắt tuyệt đối không còn giống với trước kia.

 

Trong đôi mắt đen xinh đẹp ấy, không còn bất kỳ tia sinh khí nào.

 

Tử khí trầm trầm, giống như một kẻ sắp chết, lại giống như một con thú non đang điên cuồng hấp hối, nhuốm đầy sát khí chưa từng có.

 

...

 

Kinh Trập gần như tức điên lên rồi.

 

Đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi cậu không có cảm giác tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt thế này.

 

Tất nhiên, nếu không tính chuyện tình cờ phát hiện ra thân phận của Dung Cửu.

 

"Huynh lôi ta ra ngoài làm gì?"

 

Trước Thọ Khang Cung, Kinh Trập và Hách Liên Dung lôi lôi kéo kéo, nhìn qua vô cùng không ra thể thống gì. Hách Liên Dung vòng tay ôm lấy Kinh Trập, giống như đang kìm kẹp một chú cún con đang muốn vượt ngục điên cuồng.

 

Kinh Trập không phải tức đến mức muốn cắn người, mà là tức đến muốn giết người.

 

Ngón tay cậu run rẩy, đó là cơn thịnh nộ tột cùng và nỗi đau đớn khó lòng che giấu. Ngay cả lời nói thốt ra cũng mang theo cảm xúc lây lan, khiến người ta dễ dàng nhận ra sự đau lòng của cậu: "Dựa vào đâu mà họ dám đối xử với huynh như thế!"

 

Hách Liên Dung: "Có lẽ là sự ra đời của ta khiến họ ngày đêm phải nhớ lại sai lầm mình đã phạm phải."

 

Khi nói ra những lời này, biểu cảm của hắn đặc biệt lạnh lùng, như thể không phải đang nói chuyện của mình mà là chuyện của một kẻ không quan trọng nào đó. Sự lạnh lẽo ấy không chỉ hướng về người khác, mà còn hướng về chính bản thân hắn.

 

Đối với Hoàng hậu, sự ra đời của Hách Liên Dung đến quá muộn, như thể không ngừng nhắc lại sự phản bội của Thịnh Long Đế. Còn đối với Thịnh Long Đế, sự tồn tại của Hách Liên Dung chẳng khác nào lời nhắc nhở rằng ông là kẻ bội tín bạc nghĩa.

 

Dù là Thịnh Long Đế hay Trầm Tư, đều không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Cửu hoàng tử, chính là vì lẽ đó.

 

Kinh Trập: "Trẻ con không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, chính bọn họ cố tình sinh ra huynh, vậy mà lại làm ra cái chuyện..."

 

Nhất thời, cậu muốn tìm một câu chửi thề để mắng, nhưng khổ nỗi bình thường cậu không tích lũy vốn từ này, lục lọi hết ruột gan cũng chỉ rặn ra được mấy chữ "khốn kiếp chó má", thật sự tức đến đau cả gan.

 

Rõ ràng là sai lầm của chính họ, lại đổ hết lên đầu một đứa trẻ.

 

Trước kia Kinh Trập biết chất độc trên người Dung Cửu là do mẹ hắn hạ, cậu đã thấy điên rồ lắm rồi. Nhưng vạn lần không ngờ tới, Thịnh Long Đế còn là thứ cầm thú không bằng, ông ta lại ép con ruột đi đầu độc chính mẹ ruột của mình, chuyện này thiên lý nào dung tha?

 

Ông ta muốn giết Hoàng hậu thì tự mình ra tay là được, hoặc là có bao nhiêu cách nhanh hơn, đơn giản hơn, tại sao cứ phải bắt Hách Liên Dung làm?

 

"Ông ta và mẫu hậu giày vò lẫn nhau, vừa yêu vừa hận. Ông ta nóng lòng muốn thoát khỏi mẫu hậu, nhưng lại không nỡ tự mình ra tay, đó là lý do thứ nhất. Mẫu hậu căm ghét ta, ghét bỏ ta, chưa từng để ý đến ta. Ông ta muốn dùng chính sự tồn tại bị bà ta ghét bỏ để giết bà ta, đó là sự trả thù, đây là lý do thứ hai." Hách Liên Dung thản nhiên nói. "Còn điểm thứ ba, tuy lúc đó nhìn ta có vẻ vô duyên với ngai vàng, nhưng ông ta vẫn muốn đoạn tuyệt khả năng ta đăng cơ."

 

Một kẻ mang tội giết mẹ, thì có tư cách gì bước lên đế vị?

 

Thịnh Long Đế nắm trong tay bí mật này, dù sau này Hách Liên Dung có thực sự thoát khỏi bàn tay của ông, cũng chưa chắc đã làm nên trò trống gì.

 

Kinh Trập trừng to mắt, tức đến đỏ cả khóe mắt.

 

Cậu túm lấy vạt áo trước ngực Hách Liên Dung: "Cho nên, bao nhiêu năm nay, dù chuyện đã qua lâu như vậy, huynh vẫn vì cái lời thề chó má kia, dù biết Thái hậu rắp tâm hại người mà vẫn luôn dung túng cho bà ta?"

 

Ai nói Hách Liên Dung không có trái tim?

 

Có những chuyện dù trải qua quá nhiều sự đối xử tàn khốc khiến người ta không còn phân biệt được đúng sai, nhưng hắn từng có trái tim ấy, chỉ là những kẻ đó không hề trân trọng.

 

Hách Liên Dung không nói gì, Kinh Trập lại nghiến răng ken két.

 

"Ta không cho phép." Ngón tay Kinh Trập dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch vì căng cứng. "Hách Liên Dung, ta không cho phép, huynh nghe rõ chưa?"

 

Cậu ép Hách Liên Dung phải cúi đầu xuống, đáy mắt tràn đầy ánh sáng kiên định.

 

"Chúng ta còn rất nhiều vấn đề, cần giải quyết." Giọng Kinh Trập hơi run, nhưng lại bình tĩnh lạ thường. "Huynh từng nói, huynh sống vì ta. Lời này, còn tính không?"

 

—— "Có người khiến ta có lại h*m m**n được sống tiếp, người này, vừa khéo là em. Chỉ vậy thôi."

 

Hách Liên Dung cúi đầu, áp trán mình vào trán cậu, trong giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa tình cảm sâu đậm: "Chưa từng thay đổi."

 

Kinh Trập hít mũi một cái, nắm lấy ngón tay Hách Liên Dung, ép hắn giơ ba ngón tay lên: "Vậy huynh thề đi."

 

"Ta thề..."

 

"Huynh thề, hãy vứt hết những chuyện lộn xộn của cha mẹ huynh ra sau đầu, cái lời thề chó má gì đó cũng mặc xác bà ta, cả đời này của huynh không còn liên quan gì đến bọn họ nữa!"

 

"... Ta thề, cả đời này của ta, không còn liên quan gì đến bọn họ nữa."

 

Giọng Hách Liên Dung về cuối, lại có chút run rẩy khó nhận ra, dù rất nhanh đã trở lại bình tĩnh, nhưng cũng khiến sống mũi Kinh Trập cay xè.

 

Cậu biết quá khứ của người đàn ông này có nhiều trắc trở, nhưng chưa từng nghĩ... lại tàn nhẫn đến mức này. Kinh Trập ôm chặt lấy Hách Liên Dung, tức đến phát khóc.

 

"Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi..." Cậu dựa vào lòng Hách Liên Dung, tức tối cắn vào ngực hắn. "Ta hận bọn họ."

 

Dễ dàng đến thế, bọn họ vậy mà đã khơi dậy lòng thù hận hiếm hoi trong lòng Kinh Trập.

 

"Suỵt, Kinh Trập, nói cho em nghe thêm một bí mật." Hách Liên Dung ôm Kinh Trập chặt hơn, như muốn hòa tan cậu vào lồng ngực mình. "Phụ hoàng không muốn ta đăng cơ, nhưng cuối cùng ta vẫn bước lên ngôi vị Hoàng đế, nguyên nhân chỉ là..."

 

—— Ta không muốn để ông ta được toại nguyện.

 

Giọng nói lạnh băng mang theo hơi thở ác độc, như con rắn độc rít lên thè lưỡi, mang theo sự khoái trá khó lòng che giấu: "Ta đã giết ông ta."

 

Bị ép giết mẹ, rồi lại chủ động giết cha.

 

Cả cuộc đời hắn chưa từng có cái gọi là bình thường. Gia đình mà Kinh Trập mong muốn là gì? Chắc chắn không phải là kẻ giết cha giết mẹ.

 

Thế nhưng, thế nhưng, Hách Liên Dung ôm chặt lấy Kinh Trập, chặt đến mức không chừa một đường lui nào.

 

Dù Kinh Trập không thể chấp nhận cũng được, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cậu...

 

Nằm trong lòng Hách Liên Dung, Kinh Trập lại hung hăng cắn một cái, da thịt nơi ngực cứng như đá, suýt chút nữa không cắn nổi, cuối cùng Kinh Trập ngoạm một miếng vào ngực người đàn ông.

 

Ngay cả Hách Liên Dung cũng phải buông lỏng ra một chút, bất đắc dĩ: "Đừng cắn đứt đấy."

 

Kinh Trập lầm bầm: "Ta suýt bị huynh siết chết rồi."

 

Cậu cúi đầu nhìn dấu răng trên ngực trái, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Ta đúng là... có hơi... nhưng ta cảm thấy..."

 

Những chấn động liên tiếp này quả thực quá lớn.

 

Kinh Trập hít sâu một hơi, run rẩy nắm lấy tay Hách Liên Dung.

 

"Huynh chính là báo ứng mà bọn họ đáng phải gánh chịu." Cậu nói. "Không ai có tư cách nói câu đó hơn huynh."

 

Dường như có ai đó nhẹ nhàng quét đi lớp tuyết đọng trên mái hiên, nằm bò trên mái nhà, một Kinh Trập đang cười híp mắt vươn tay về phía Cửu hoàng tử năm nào đang co ro chịu đựng hàn độc trong Tây Sở Hiệt Phương Điện:

 

"Ngươi làm gì ở đây thế?" Giọng nói mềm mại đầy tò mò. "Ta kéo ngươi lên nhé ~"

 

Dù vô thanh vô tức, nhưng lại như nghe thấy sóng to gió lớn. Trong khoảnh khắc, dường như vô số bóng đen vô hình sụp đổ, gông cùm bị dễ dàng nhổ tận gốc, tan biến nhanh chóng dưới ánh mặt trời.

 

Kinh Trập kiễng chân, hôn lên má Hách Liên Dung.

 

Ướt át, không biết là nước mắt của ai. Hắn ôm lấy Kinh Trập, khẽ nói: "Ấm quá."

 

Không biết đang nói tiết trời đẹp hiếm hoi hôm nay, hay là đang nói nhiệt độ cơ thể của Kinh Trập.

 

Hay là, sau đằng đẵng những tháng năm, lần đầu tiên hắn cảm nhận được, hóa ra ánh mặt trời thực sự nóng bỏng đến thế.

 

Hắn dùng hết thảy sức lực ôm chặt lấy vầng ánh dương trong lòng.

 

Đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo không hề nhuốm chút hơi ấm nào, ngược lại vì càng đến gần, càng khao khát, lại càng trở nên cố chấp.

 

d*c v*ng chiếm hữu điên cuồng với sức mạnh như bẻ gãy nghiền nát xuyên thủng sự kiềm chế của Hách Liên Dung, khiến hắn gần như không nén nổi d*c v*ng bạo ngược, cả người cũng run rẩy theo.

 

Kinh Trập, Kinh Trập, Kinh Trập...

 

Kinh Trập, của ta.

Bình Luận (0)
Comment