Tuyết đã ngừng rơi từ ban ngày, đến tối lại lất phất buông xuống. Trong không khí tràn ngập cái lạnh thấu xương, gió tuy không lớn nhưng lại buốt giá khiến người ta khó chịu tận tâm can.
Càn Minh Cung dù đã về khuya vẫn sáng đèn.
Kinh Trập đang nằm bò trên trường kỷ đọc sách.
Ban ngày, cậu bị tên thư sinh hồ ly trong sách làm cho tức chết, đợi đến lúc Hách Liên Dung định vứt cuốn sách đi, cậu lại nhặt về đọc tiếp.
Người hầu hạ trong điện chỉ có Ninh Hoành Nho và Thạch Lê.
Kinh Trập lười biếng ngáp một cái, vừa định lật sang trang mới thì cảm giác có bóng người phủ xuống đỉnh đầu. Cậu nghiêng đầu hỏi: "Sao huynh đi đường mà chẳng phát ra tiếng động nào vậy?"
Hách Liên Dung: "Ban đầu học theo ám vệ, sau này Trầm Tử Khôn biết được tình cảnh của ta nên đã giúp đỡ rất nhiều."
Kinh Trập bò dậy: "Trầm Tử Khôn, là cữu cữu của huynh?"
Hách Liên Dung gật đầu.
Kinh Trập: "Ông ấy đối xử với huynh có vẻ không tệ?"
Hách Liên Dung: "Người nhà họ Trầm đều không tệ."
Mao Tử Thế mà Trầm lão viện trưởng đưa vào kinh thành, dùng cũng rất thuận tay.
Sắc mặt Kinh Trập trầm xuống đôi chút: "Ngoại trừ Từ Thánh Thái hậu."
Hách Liên Dung xoa đầu Kinh Trập. Cậu ôm đầu né sang một bên, do dự một chút rồi mời Hách Liên Dung ngồi xuống.
Nếu không phải chiều nay đã biết được quá nhiều chuyện chấn động khiến không khí căng thẳng giữa hai người được phá băng, Kinh Trập cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Cơn giận một khi đã xả ra rồi thì rất khó để tiếp tục căng thẳng.
Nhìn động tác lật sách của Kinh Trập cũng đủ thấy tâm trí cậu đã chẳng còn đặt vào trang sách nữa.
"Đang nghĩ gì thế?"
"Ta vẫn còn hơi giận." Sau khi ngoan ngoãn trở lại, Kinh Trập luôn hỏi gì đáp nấy. "Huynh lừa ta, ta rất khó chịu."
"Em sẽ không đời nào thích một vị Hoàng đế." Hách Liên Dung lạnh nhạt nói. "Đây là việc bất đắc dĩ."
Kinh Trập bĩu môi, thế hóa ra lại là lỗi của cậu sao?
Là do cậu quá thận trọng, quá cẩn thận, nên mới rước lấy một cú lừa lớn đến thế này.
"Nếu không xảy ra sự cố bất ngờ này, huynh định thế nào? Lừa ta cả đời à?"
"Chỉ cần Kinh Trập cả đời không biết chuyện," Hách Liên Dung cười cực kỳ nhạt, "Thì có tính là lừa gạt không?"
Kinh Trập thẹn quá hóa giận, đá Hách Liên Dung một cái.
Đá xong, tim Kinh Trập bỗng thắt lại trong giây lát, như một nỗi sợ hãi vô cớ ập đến. Người cậu đang đối mặt không phải là Dung Cửu, mà là Hoàng đế. Chân Kinh Trập rụt lại rất nhanh, nhưng bàn tay của ai kia còn nhanh hơn.
Hách Liên Dung nắm lấy bàn chân Kinh Trập. Dưới bàn chân tr*n tr** ấy là những vết chai sạn thô ráp. Những ngón tay thon dài ưu nhã của hắn mân mê chơi đùa, cứ như đó là một món đồ chơi thú vị nào đó.
Cảm giác ngứa ngáy li ti khiến Kinh Trập không nhịn được mà run lên.
"Buông ra."
Kinh Trập hơi căng thẳng nhìn sang bên cạnh, lại kinh ngạc phát hiện Ninh Hoành Nho và Thạch Lê đã biến mất từ lúc nào. Hai người họ rời đi từ bao giờ vậy?
Nguyên tắc đầu tiên khi ở Càn Minh Cung là đi lại không tiếng động sao??
"Không." Đôi môi mỏng tao nhã khẽ mở, lạnh lùng thốt ra một chữ. "Khoảnh khắc vừa rồi, em sợ?"
Kinh Trập im lặng, hai tay chống sang hai bên để giữ thăng bằng.
Cậu không nói gì, những ngón tay trắng nõn thon dài của hắn bắt đầu tự mình nghiên cứu những chỗ khác nơi vòm bàn chân cậu. Khi Kinh Trập căng thẳng, năm ngón chân sẽ co lại chặt chẽ, nhìn tròn vo đáng yêu. Mu bàn chân hơi cong lên trơn bóng, v**t v* dọc xuống dưới mắt cá chân dường như có hai ba vết sẹo mờ nhạt. Ngón tay hắn lưu luyến không rời nơi đó, chạm vào khiến Kinh Trập run rẩy từng hồi, tựa như đang chịu một loại cực hình nào đó.
Cậu cắn răng, cảm giác như mình đang bị ép cung bằng hình phạt, cuối cùng đành miễn cưỡng trả lời: "Khó mà không sợ."
Dung Cửu mà Kinh Trập quen biết ban đầu chỉ là lính tuần tra ở Bắc Phòng, tuy sau này thăng tiến lên làm phó thủ lĩnh Thị Vệ Xử, nhưng cũng là đi lên từ từ. Kinh Trập đã thấy dáng vẻ ban đầu của hắn, rất khó nảy sinh lòng kính sợ.
Tuy nhiên, ngay cả là Dung Cửu, Kinh Trập cũng không phải hoàn toàn chưa từng sợ hãi.
Có vài lần khi sát khí của Dung Cửu tràn ngập, Kinh Trập vẫn thấy sợ. Chỉ là sợ thì sợ, Dung Cửu đâu phải kẻ sát nhân điên cuồng, cậu cũng không phải phạm nhân. Kinh Trập tự tin rằng trong lòng Dung Cửu mình cũng có chút vị trí, nên nỗi sợ vô thức đó không leo thang thành nỗi kinh hoàng.
Nhưng Hách Liên Dung thì khác.
Càn Minh Cung đã được rửa bằng máu hết lần này đến lần khác. Là Cảnh Nguyên Đế, hắn nắm trong tay quyền sinh sát của cả thiên hạ, hắn muốn giết người thì căn bản không cần lý do. Khi hắn không muốn che giấu, loại uy áp hung tàn đáng sợ đó, Dung Cửu không thể nào sánh được.
Kinh Trập không cách nào kiểm soát được nỗi sợ hãi bản năng trong từng khoảnh khắc.
Dù điều này có thể làm tổn thương Hách Liên Dung, cậu cũng không thể thay đổi.
"... Huynh giống như vua của muôn thú, các loài động vật khác đều là con mồi của huynh. Huynh không thể... yêu cầu một con mồi dễ dàng buông bỏ sự cảnh giác với kẻ đi săn được." Kinh Trập cố gắng giải thích cho Hách Liên Dung hiểu. "Ai mà chẳng sợ chết?"
Giữa họ, vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết.
Chỉ là những lời của Minh Vũ và những chuyện xảy ra chiều nay khiến Kinh Trập hoảng hốt nhận ra, dù cậu có khó chịu vì sự lừa dối của Dung Cửu đến đâu, thì tình cảm cậu dành cho Hách Liên Dung vẫn còn rất nhiều, rất nhiều.
Nếu không phải vậy, cậu đã chẳng căm hận Tiên đế và Từ Thánh Thái hậu đến thế.
Kinh Trập cử động chân, lần này Hách Liên Dung buông tay ra. Kinh Trập vội vàng thu chân về, quỳ ngồi trên trường kỷ.
Cảm giác trên chân vẫn còn rất rõ ràng, khiến Kinh Trập cực kỳ không tự nhiên.
Cậu cố nén sự xấu hổ đỏ mặt, cố gắng nói chuyện nghiêm túc: "Huynh không thể nhốt ta ở Càn Minh Cung mãi được, như vậy... không tốt."
"Tại sao không tốt?" Cuối cùng Hách Liên Dung cũng lên tiếng. "Em ở đây không thoải mái?"
"Mọi thứ đều tốt hơn ở Trực Điện Giám, nhưng mà," Kinh Trập "nhưng mà" một hồi lâu mới lí nhí nói, "... Đây không phải nơi ta nên ở, người ta sẽ dị nghị."
"Em không muốn ở Càn Minh Cung, vậy là muốn ở hậu cung?"
Vừa nghe Hách Liên Dung nói vậy, mặt Kinh Trập hơi trắng bệch, lắc đầu điên cuồng: "Không, ta cũng sẽ không đến hậu cung ở."
Bất kể Hách Liên Dung đã chạm vào những phi tần đó hay chưa, chỉ cần nghĩ đến việc phải chạm mặt với bao nhiêu phi tần trong hậu cung, Kinh Trập đã cảm thấy khó thở.
Đó là viễn cảnh xấu hổ và đau khổ đến mức nào?
Hách Liên Dung bình thản nói: "Em là không muốn gặp những phi tần đó?"
Kinh Trập lo lắng ngẩng đầu: "Huynh đừng... đừng giết họ." Có vài vị tiểu chủ cậu từng gặp qua, đều là người rất tốt.
Kinh Trập không muốn vì nguyên nhân của mình mà liên lụy người khác phải chết.
Hách Liên Dung im lặng một lát. Kinh Trập càng nhìn hắn càng lo lắng, thậm chí còn chủ động lết đầu gối lại gần Hách Liên Dung vài bước, cậu nắm lấy tay áo người đàn ông: "... Hách, Hách Liên Dung?"
Cậu lắp bắp gọi.
Hách Liên Dung có vẻ bất lực, cúi đầu v**t v* gò má cậu: "Lúc chiều không phải còn gọi trôi chảy lắm sao?"
Kinh Trập mím môi, đó là vì giận quá mới buột miệng thốt ra.
Gọi thẳng tên húy của Hoàng đế, đây là chuyện mất đầu đấy.
"Em muốn giữ mạng cho họ cũng không phải không được. Đợi xử lý xong chuyện của Hoàng thị, nếu họ thực sự không cấu kết với Hoàng thị, ta sẽ cho họ bình an xuất cung." Hách Liên Dung thản nhiên nói.
Kinh Trập rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng hỏi: "Huynh sẽ không lừa ta nữa... chứ?"
Hách Liên Dung lạnh lùng đáp: "Còn hỏi nữa, thì sẽ lừa em."
Kinh Trập lập tức dịch mông lùi về phía sau, vớ lấy cuốn sách che mặt. Chưa kịp lật được hai trang đã bị Hách Liên Dung giật lấy.
"Đến giờ ngủ rồi."
Nghe Hách Liên Dung nói vậy, Kinh Trập mới nhận ra chủ đề về chỗ ở vừa rồi đã bị người đàn ông này lảng sang chuyện khác.
Kinh Trập chán nản cúi cái đầu nhỏ như cún con xuống, bị Hách Liên Dung bế bổng lên.
"Huynh đừng có lúc nào cũng bế ta đi tới đi lui," Có lẽ do trong điện không có ai khác nên Kinh Trập không quá xấu hổ, nhưng vẫn thì thầm thương lượng, "Ta tự đi được mà."
Cứ bế cậu qua bế cậu lại, làm như cậu là đứa trẻ chưa lớn không bằng.
"Em nhỏ hơn ta sáu bảy tuổi." Hách Liên Dung nhàn nhạt nói. "Ta đã lớn tuổi hơn em, muốn bế em thì có làm sao?"
Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lại nói ra những lời thẳng thắn như vậy, khiến Kinh Trập nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Về khoảng cách tuổi tác giữa cậu và Hách Liên Dung, Kinh Trập đã sớm dự đoán được.
Kinh Trập bị đặt lên giường, thuận thế lăn vào trong, ôm lấy nửa cái chăn, căng thẳng nhìn Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung thong thả chậm rãi cởi y phục: "Căng thẳng cái gì?"
Mấy ngày trước, Kinh Trập vẫn luôn giận Hách Liên Dung, hai người căn bản không có tiếp xúc gì. Hiện tại Kinh Trập vẫn còn giận, chỉ là không còn... giận nhiều như thế, có lẽ phần lớn lửa giận đều trút lên đầu cặp cha mẹ vô lương tâm của hắn rồi.
Kinh Trập biết rất rõ, đây chắc chắn là dùng một vấn đề lớn hơn để che đậy vấn đề hiện tại, nhưng cậu quả thực không cách nào trưng ra bộ mặt lạnh lùng với Hách Liên Dung được nữa.
Cậu thầm cười nhạo chính mình trong lòng, rồi lại rúc sâu hơn vào trong chăn.
Họ đi ngủ.
Chỉ là duy trì tư thế mỗi người một bên giường.
Nhưng đến nửa đêm về sáng, Hách Liên Dung mở mắt ra, nhìn Kinh Trập đang ngủ say sưa trong lòng mình.
Thói quen được cố tình nuôi dưỡng trong một thời gian dài, lúc này đã âm thầm phát huy tác dụng. Dù lý trí của Kinh Trập có kháng cự việc tiếp cận Hách Liên Dung đến đâu, thì cơ thể cậu vẫn chủ động hơn cả cậu.
Ngón tay Hách Liên Dung trượt xuống, ấn vào eo Kinh Trập.
Kinh Trập hừ hừ hai tiếng, rúc sâu vào lòng Hách Liên Dung. Có những nơi sau khi được huấn luyện đã trở nên quá nhạy cảm, rất dễ nảy sinh cảm giác kỳ lạ. Trong mơ cậu cảm nhận được chút dị thường, nhưng hoàn cảnh xung quanh quá mức an toàn khiến Kinh Trập căn bản không tỉnh lại.
...
Tại một nơi cách kinh thành trăm dặm, một đội nhân mã đang chuẩn bị rút lui. Họ ở lại đây chưa đủ lâu, nhưng cũng đủ để biết những chuyện đã xảy ra.
A Tinh ra lệnh cho mọi người thu dọn đồ đạc, một khắc sau sẽ rút lui.
Họ là đội quân tiên phong.
Với cục diện hiện tại, bọn họ đã không còn cần thiết nữa.
Phán đoán của Thụy Vương là đúng, Cảnh Nguyên Đế đối với sự kiện lần này không phải không có chuẩn bị.
Trần Tuyên Danh đứng sau lưng A Tinh, sắc mặt không mấy tốt đẹp. Là một trong những mưu sĩ quan trọng nhất dưới trướng Thụy Vương, lẽ ra lần này Trần Tuyên Danh không nên mạo hiểm theo A Tinh ra ngoài, nhưng ông ta đã kiên quyết yêu cầu.
"A Tinh, ngươi cảm thấy Cảnh Nguyên Đế hoàn toàn không biết gì về tâm tư của Thụy Vương sao?"
"Không thể nào." A Tinh ôm đao, lạnh lùng nói. "Hắn không điên cuồng như vẻ bề ngoài đâu."
Trần Tuyên Danh gật đầu. Nếu Cảnh Nguyên Đế là một kẻ điên không có não, thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều.
"Hắn đã hai lần phá hỏng kế hoạch của Thái hậu. Ta chỉ không hiểu, với tính cách của hắn, tại sao lại dung túng Thái hậu đến tận bây giờ?" Trần Tuyên Danh lẩm bẩm. "... Có điều, Thái hậu và Thụy Vương đúng là hai tính cách hoàn toàn trái ngược."
"Thái hậu nóng vội, Thụy Vương cẩn trọng." A Tinh thản nhiên đáp. "Cẩn trọng là tốt."
"Quá cẩn trọng cũng chưa chắc đã là chuyện tốt." Trần Tuyên Danh đưa ra lời nhận xét đầy ẩn ý.
A Tinh nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Trần Tuyên Danh.
"Ngươi đang ám chỉ điều gì?"
Trần Tuyên Danh: "Không, ta không ám chỉ gì cả. Chỉ là, ngươi không cảm thấy mấy năm nay, Thụy Vương so với thuở ban đầu ngày càng trở nên cẩn trọng hơn sao?"
"Ngươi muốn nói là nhát gan." A Tinh lạnh lùng vạch trần.
Lời này do Trần Tuyên Danh nói ra thì có chút khó tin. Dù sao đi nữa, ông ta cũng là một trong những người thân cận nhất với Thụy Vương.
Trần Tuyên Danh xoa mặt, chậm rãi nói: "Ta không muốn nói như vậy, nhưng Thụy Vương điện hạ dường như so với lúc rời khỏi kinh thành, càng có xu hướng thu mình hơn."
Việc đồn trú binh mã, tích trữ lương thảo, những năm qua Thụy Vương vẫn luôn làm.
Cẩn trọng là tốt, nhưng quá cẩn trọng sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội, ví dụ như lần này.
Thực ra Trần Tuyên Danh tán thành việc xuất kích.
Cảnh Nguyên Đế quả thực có thể đã dự liệu được kế hoạch của Thái hậu, nhưng nếu trong ứng ngoài hợp, chưa chắc đã không có khả năng thành công. Theo tin tức mà mật thám của họ trong kinh thành truyền ra, lần này Thái hậu đã gây ra tổn thất rất lớn, thậm chí ngay cả người ngự tiền cũng bị khống chế không ít. Nếu không phải nhân lực trong tay Thái hậu quá mỏng... Ví dụ như, vào thời điểm then chốt này, có một thế lực bên ngoài trợ giúp bà ta —— đây chính là mục đích Thái hậu gửi thư cho Thụy Vương.
Thụy Vương quả thực đã đến, cũng quả thực mang theo nhân lực cần thiết, nhưng hắn ta lại bố trí những người đó ở Đồng Châu cách đó không xa.
Và cuối cùng, hắn ta cũng không thực sự hành động.
Trần Tuyên Danh không thể nói là thất vọng, nhưng suy cho cùng đây không phải kết quả ông ta mong đợi.
Sự sống chết mặc bay của Thụy Vương chỉ khiến hắn mất đi nhiều trợ lực hơn, ví dụ như Hoàng gia lúc trước, và bây giờ là Thái hậu.
Bất kể địa vị của Thái hậu trong hoàng thành thế nào, nhưng chỉ cần bà ta còn đó, bà ta có thể làm được rất nhiều việc. Nay Thái hậu trở thành tù nhân, Thụy Vương coi như mất đi một cánh tay đắc lực.
Cảnh Nguyên Đế đã dần dần chặt bỏ vây cánh của Thụy Vương trong kinh thành, nhưng hắn ta lại gần như chẳng có cách nào xoay chuyển.
A Tinh: "Chuyện đó không dễ dàng như vậy đâu."
Gã liếc nhìn Trần Tuyên Danh, cứng nhắc nói: "Ai dám đảm bảo chắc chắn sẽ thành công?"
"Chỉ cần cứ mãi không làm, thì sẽ mãi mãi không thành công." Trần Tuyên Danh gay gắt nói. "Lần này ngũ quân đều bị bạo loạn trong kinh thành quấy nhiễu nên có chỗ trống, cơ hội như vậy mà còn không nắm bắt được, thì sau này..."
Lời ông ta còn chưa dứt, A Tinh đã đè tay lên vai ông ta.
Trần Tuyên Danh lập tức im bặt.
Có người từ phía sau đi tới, vẻ mặt phó thủ đầy nghi hoặc: "Hai vị đang tranh cãi sao?"
Trần Tuyên Danh nở một nụ cười đúng mực: "Ta còn muốn ở lại quan sát thêm, nhưng A Tinh khuyên ta tốt nhất đừng làm vậy."
Phó thủ bừng tỉnh, gật đầu: "Đúng là tốt nhất đừng làm vậy. Trần đại nhân, ở đây không đủ an toàn."
Trần Tuyên Danh: "A Tinh đã đưa ra đủ bằng chứng rồi."
Phó thủ gật đầu với hai người, sau đó nói với A Tinh: "Đã thu dọn xong xuôi, có thể lên đường bất cứ lúc nào."
A Tinh nhìn Trần Tuyên Danh, Trần Tuyên Danh lặng lẽ gật đầu, thế là A Tinh ra lệnh: "Xuất phát."
Đoàn người lặng lẽ rút lui, mọi dấu vết đều bị thiêu rụi sạch sẽ, chỉ còn lại tro tàn và chút hơi ấm, rất nhanh đã bị tuyết lớn vùi lấp.
Đồng Châu.
Người của tiêu cục Trương gia ít hơn so với trước.
Quan phủ có vài điểm phát cháo, so với tiêu cục, nhiều người tin tưởng quan phủ hơn, điều này cũng giúp họ giảm bớt không ít áp lực. Vốn dĩ trước khi Giao thừa đến, Trương phu nhân đã bắt đầu lo lắng vì phòng ốc trong tiêu cục sắp chật kín, không biết tiếp theo phải làm sao.
Hiện tại, ngoại trừ vài người bị thương nặng, tiêu cục đã vắng vẻ, chỉ còn lại người mình đi ra đi vào.
Trương Thế Kiệt miễn cưỡng có thể xuống đất, nhưng phải chống nạng. Đồ đệ của ông cứ hô to gọi nhỏ đi theo bên cạnh, trong tiêu cục thường xuyên vang lên tiếng rống của Trương Thế Kiệt.
Trương phu nhân nói với Liễu thị vừa tới: "Đừng để ý đến họ, đám khỉ con này một ngày không chọc ghẹo ông ấy là ngứa da."
Liễu thị mỉm cười nói: "Lương nhi có ở đây không?"
Trương phu nhân gật đầu: "Con bé đang nói chuyện với Quyên Nương."
Sầm Lương và Quyên Nương đã trở thành bạn bè. Trong lúc dưỡng bệnh, nàng sợ Quyên Nương buồn chán nên mang đến rất nhiều vải vụn để nàng ấy giết thời gian những lúc rảnh rỗi.
Quyên Nương rất thích làm đồ thủ công, đã làm được không ít món đồ chơi nhỏ.
Liễu thị: "Ta vốn định khuyên con bé, đứa nhỏ đó đôi khi hay quên, lúc dưỡng bệnh không nên lao lực quá."
Trương phu nhân cười lắc đầu: "Đại phu đã nói rồi, sức khỏe Quyên Nương cơ bản đã hồi phục, vài ngày nữa là có thể ra ngoài đi lại. Những món đồ giải khuây mà Lương nhi mang đến khiến con bé vui vẻ hơn nhiều."
Liễu thị cười cười, đang định nói gì đó thì thấy một người đàn ông lớn tuổi vội vã đi từ ngoài cửa vào. Sau lưng hắn còn có hai chàng trai trẻ.
Trương phu nhân vừa nhìn thấy thần sắc bất thường của họ liền bước tới đón: "Trần Đạt, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tẩu tử, ngoại thành Thu Minh Sơn, hình như có chút không ổn." Trần Đạt dừng bước, vội vàng nói. "Chúng ta cùng đi gặp đại ca rồi nói sau."
Trương phu nhân gật đầu, vẫy tay với Liễu thị, Liễu thị có chút ngơ ngác đi theo.
Trương Thế Kiệt đang phơi nắng ở hậu viện. Đại phu nói chân ông trong vòng ba tháng không được cử động mạnh, phạm vi đi lại tối đa chỉ trong sân, xa hơn thì tuyệt đối không cho phép.
Điều này đối với người quen chạy nhảy khắp nơi như ông quả là cực hình.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trương Thế Kiệt lấy chiếc khăn tay đang che mặt ra, thấy một đám người đông đúc đi vào thì giật mình.
"Trần Đạt?" Trương Thế Kiệt nhướng mày. "Ngươi đến làm gì?"
"Đại ca..."
"Đừng gọi ta là đại ca, bây giờ chẳng phải ngươi đã có đội ngũ riêng rồi à?"
Trương Thế Kiệt xua tay, khi nói lời này ông còn mang theo ý cười.
Trần Đạt là do một tay Trương Thế Kiệt dìu dắt, sau này hắn không muốn bó buộc ở Đồng Châu nên ra ngoài bôn ba vài năm, năm ngoái trở về tự lập một đội ngũ, chuyên nhận mấy việc vặt.
Tuy chưa đến mức mở được tiêu cục, nhưng Trương Thế Kiệt tin rằng vài năm nữa, đợi hắn tích cóp đủ tiền bạc thì cũng gần được rồi.
Trần Đạt căng thẳng xoa tay: "Đại ca, nghe ta nói này, Thu Minh Sơn không ổn."
Bên ngoài Đồng Châu có một ngọn núi tên là Thu Minh, cách thành trì không xa, địa thế hiểm trở. Tuy đi lại không thuận tiện nhưng khi cần thiết cũng là một lối đi không tồi. Đường núi tuy khó đi nhưng không có sơn tặc, còn hơn là phải đi đường vòng. Người đi tuy ít nhưng là một lựa chọn tốt để đi đường tắt.
Chuyến hàng gần đây Trần Đạt áp tải chính là đi qua đường đó.
Thu Minh Sơn đất đai không màu mỡ, ngay cả thú săn cũng ít đến đáng thương, hình như là do thổ nhưỡng. Nhưng dù đất đai có cằn cỗi đến đâu, đi lại cũng sẽ nghe thấy tiếng côn trùng chim chóc kêu.
Hôm đó Trần Đạt lại chẳng nghe thấy tiếng động nào.
Từ lúc vào núi đã thấy vô cùng kỳ lạ, lờ mờ có ảo giác như mình đang bị theo dõi, cái cảm giác như có vong hồn bám sau lưng hiện hữu khắp nơi khiến tất cả bọn họ suýt phát điên.
Sau khi phát hiện không có tiếng chim kêu côn trùng hót, Trần Đạt đã định rút lui, nhưng vì đã đi quá sâu nên họ buộc phải qua đêm trong núi.
Đến khi tỉnh dậy, sáu bảy huynh đệ chỉ còn lại ba người.
Tiểu đội của Trần Đạt vốn chẳng có bao nhiêu người, thoắt cái mất đi một nửa, đây là tổn thất cực lớn đối với hắn. Hắn ta lôi người gác đêm dậy chất vấn xem chuyện gì đã xảy ra, lại nghe người đó run rẩy nói, mấy người kia nửa đêm muốn đi vệ sinh, sợ xảy ra chuyện nên rủ nhau cùng đi.
Ai ngờ đâu, một đi không trở lại.
Trần Đạt đã kiểm tra, khi những người đó đi không hề trộm theo hàng hóa, chứng tỏ người gác đêm không nói dối. Họ không phải phản bội hay trộm cắp, mà thực sự chỉ là nửa đêm dậy đi vệ sinh.
Nhưng người đâu?
Họ đã tìm kiếm quanh đó một hồi nhưng không phát hiện được gì.
Cứ như thể ngọn núi này biết ăn thịt người.
Cảm giác này chắc chắn là rất hoang đường, nhưng vẫn dọa họ sợ chết khiếp. Trần Đạt cuối cùng từ bỏ việc tìm kiếm mấy người kia, dẫn những người còn lại rút ra ngoài.
Trương Thế Kiệt nghe Trần Đạt kể xong, gật đầu với hắn: "Ngươi làm đúng, nếu không có khả năng những huynh đệ còn lại cũng bỏ mạng trong đó."
Trên mặt Trần Đạt lộ vẻ đau khổ, nghe Trương Thế Kiệt nói vậy tuy có dễ chịu hơn chút nhưng vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Thoắt cái đã mất mấy người, hắn còn phải đích thân đến từng nhà báo tin dữ này, cứ nghĩ đến chuyện đó là Trần Đạt lại hận không thể tự tát mình mấy cái.
Tiêu cục Trương gia kể từ khi Trương Thế Kiệt gặp chuyện đã không còn nhận việc nữa, một là sắp đến Tết, hai là cũng vì lo cho sự an toàn.
Nhưng chuyện Trần Đạt mang đến quả thực rất kỳ quái.
"Ngươi đã đi tìm quan phủ chưa?"
"Đã đi rồi, họ không tin lời ta. Nhưng họ nói ra Giêng sẽ phái người đi kiểm tra thử."
Trương Thế Kiệt thở dài, thái độ của Phủ Thành Đồng Châu đối với dân giang hồ như họ đã được coi là không tệ, ít nhất vẫn có phản hồi —— dù là sẽ rất, rất chậm trễ.
"Phu nhân," Trương Thế Kiệt nhìn Trương phu nhân nãy giờ vẫn im lặng. "Nàng thấy thế nào?"
Ngọn núi Trương Thế Kiệt bị ngã gãy chân không phải Thu Minh Sơn, nhưng những chuyến áp tiêu của Trương gia cũng từng đi qua nơi đó. Thu Minh Sơn đối với họ là một con đường an toàn, nếu nơi gần ngay trước mắt mà xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc áp tiêu sau này.
Trương phu nhân thở ra một hơi: "Ta sẽ đích thân dẫn đội đi xem sao."
Trần Đạt giật mình, đứng phắt dậy: "Tẩu tử, quá nguy hiểm."
Trương phu nhân cười như không cười nhìn Trần Đạt: "Ngươi đánh lại ta không?"
Trần Đạt nghẹn lời. Ờ thì, hắn đúng là đánh không lại Trương phu nhân.
Trương Thế Kiệt cũng có ý đó, nghe Trương phu nhân nói vậy liền mỉm cười, khẽ nói: "Chú ý an toàn."
Trần Đạt: "Vậy ta cũng đi."
Chuyện này do hắn mang đến, không thể để người khác mạo hiểm thay mình.
Trương phu nhân không khách khí nói: "Ngươi không đi cũng phải đi, đi theo ta."
Bà là người quyết đoán, một khi đã định thì sẽ bắt tay vào làm ngay.
Năm ngày sau khi Trương phu nhân hùng hổ rời đi, họ đã trở về.
Trương Thế Kiệt ngày ngày ngóng trông, khó khăn lắm mới đợi được người về, đang định hỏi thì thấy ai nấy đều có vẻ chật vật, lập tức nhíu mày: "Mọi người bị tập kích à?"
"Không phải." Trương phu nhân nói.
"Nhưng cũng gần như vậy." Trần Đạt bổ sung ngay lập tức.
Trương Thế Kiệt không hiểu, chau mày: "Ý là sao?"
Trương phu nhân cầm ấm trà rót đầy một bụng nước, sau đó cau mày nói với Trương Thế Kiệt: "Ta nghi ngờ Thu Minh Sơn từng giấu một đội quân." Bà liếc nhìn Trần Đạt, hạ thấp giọng. "Ngay trong rừng sâu, dấu vết còn rất mới."
Trương Thế Kiệt nghe ra hàm ý của Trương phu nhân.
Dấu vết mới, chứng tỏ vừa mới rút đi không lâu. Nhưng còn một suy đoán đáng sợ khác khiến tim ông ta thắt lại đầy áp lực.
"Vết thương trên người mọi người là do đi lục soát kỹ càng sao?"
Trương Thế Kiệt liếc nhìn qua, thấy vết trầy xước trên mặt Trương phu nhân. Bà đưa tay sờ nhẹ, u ám nói: "So với một thương đội bình thường, ta cảm thấy có khả năng là..."
Lời bà còn chưa nói hết, đã thấy Trần Đạt bật dậy.
Động tác của hắn hơi thô lỗ, còn mang theo chút hoảng loạn: "Ta cảm thấy đây không phải chuyện chúng ta nên dính vào."
Biểu cảm của Trần Đạt còn khó coi hơn lần trước đến đây, môi hắn nứt nẻ, đáy mắt vằn lên tia máu.
"Đại ca, huynh cứ coi như trước đây ta chưa từng đến tìm huynh, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi."
Trương phu nhân nhíu mày: "Ngươi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại muốn giả vờ như không biết?"
Trần Đạt: "Vậy phải làm sao? Đó không phải thứ chúng ta có thể kiểm soát!"
Trước khi hai người cãi nhau, Trương Thế Kiệt trầm giọng nói: "Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến chúng ta. Trần Đạt, là ngươi quá hoảng sợ rồi."
Bất kể đội quân đó rốt cuộc là ai... Hiện tại họ đã rời đi, mà đây lại là Đồng Châu, dù có nguy hiểm thì cũng nguy hiểm đến mức nào chứ?
Trần Đạt nghiến răng: "Mọi người thực sự không biết gì sao? Ít nhất cũng nên nghe ngóng chuyện xảy ra ở kinh thành chứ."
"Thái hậu âm mưu đoạt ngôi, rồi sao nữa?" Trương phu nhân lạnh lùng nói. "Ngươi nghĩ đó có thể là binh mã của nhà ai, nên sợ rồi hả?"
Trần Đạt bị lời của Trương phu nhân dọa cho nhảy dựng lên, hung tợn nhìn bà: "Tẩu chưa từng nghĩ tới nếu thực sự xảy ra chuyện, Đồng Châu sẽ ra sao à?"
"Bất kể chúng ta nghĩ thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi." Trương Thế Kiệt nói. "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, giao những việc này cho quan phủ đi, chuyện về sau không liên quan đến chúng ta."
Trần Đạt dường như còn có ý kiến phản đối, nhưng thái độ của Trương Thế Kiệt còn cứng rắn hơn hắn nhiều, cuối cùng hắn đành phải phục tùng ông.
Đợi Trần Đạt rời đi, Trương phu nhân cau mày nhìn theo bóng lưng hắn: "Vẫn nhát gan như thế."
Trần Đạt có năng lực, cũng có bản lĩnh, chỉ duy nhất là đặc biệt nhát gan, làm nghề này đôi khi đó lại trở thành khuyết điểm.
Trương Thế Kiệt không muốn nói về hắn, quay sang nhìn Trương phu nhân: "Nàng thực sự cảm thấy, đó giống... binh mã hơn sao?"
Sắc mặt Trương phu nhân trầm xuống: "Phải."
Đây không phải là một tin tốt lành gì.
Đồng Châu nằm ngay sát kinh thành, nếu bên ngoài Đồng Châu lặng lẽ xuất hiện binh mã, thì chẳng nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của họ chính là kinh thành.
"Bất kể rốt cuộc là người của ai, bọn họ đã rút lui, chứng tỏ là đã từ bỏ rồi." Trương Thế Kiệt nắm lấy tay Trương phu nhân, an ủi. "Vẫn làm theo lời chúng ta đã bàn, giao hết mọi chuyện cho quan phủ, những việc còn lại cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta."
...
Mao Tử Thế bước đi vội vã, chạy qua mấy nơi mà vẫn không đợi được Cảnh Nguyên Đế. Cuối cùng, quay trở lại trước Càn Minh Cung, Ninh Hoành Nho mới ám chỉ rằng bệ hạ không muốn bị ai quấy rầy.
Mao Tử Thế tức đến trợn mắt, cầm xấp tấu chương trên tay chỉ hận không thể ném thẳng vào mặt Hoàng đế — đáng tiếc là hắn ta không dám, đành ấm ức nói: "Vậy khi nào thì có thể quấy rầy?"
Kỹ năng cười ngoài mặt mà trong không cười này, Mao Tử Thế đã luyện đến độ thượng thừa, khiến người nghe cảm nhận rõ mồn một sự châm chọc chua ngoa.
Ninh Hoành Nho bình tĩnh đáp: "Mao đại nhân có thể đợi ở thiên điện."
Về phần Cảnh Nguyên Đế đang bị lải nhải nhắc tên, quả thực đang ở trong hoàn cảnh không thể bị quấy rầy.
Kể từ khi Kinh Trập kháng cự bất thành, tạm thời vẫn phải ở lại Càn Minh Cung, vì quá rảnh rỗi nên cậu đành phải tự tìm cho mình không ít thú vui.
Một trong số đó là ngủ trưa.
Mấy ngày nay Kinh Trập đã hình thành thói quen chợp mắt một lát vào buổi trưa. Đây là một thói quen có phần xa xỉ. Mỗi lần tỉnh dậy, Kinh Trập đều sẽ mơ màng một lúc, và những lúc ấy cậu đặc biệt dễ nói chuyện.
Chỉ vì khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Hách Liên Dung cũng sẽ đặc biệt quay trở về.
Trong cơn mơ màng, Kinh Trập gạt bàn tay đang quấy rầy mình ra, lẩm bẩm: "Đừng đụng."
"Nên dậy rồi."
"Phiền chết đi được." Kinh Trập xoay người. "Huynh ồn quá, phiền phức, đi ra ngoài đi."
"Đây là tẩm cung của ta."
"Vậy để ta ra ngoài." Kinh Trập ngồi dậy, ôm một góc chăn định bò đi. "Huynh chắn đường ta rồi."
Như thể đang nhìn thứ gì đó đáng ghét, Kinh Trập hung dữ trừng mắt nhìn kẻ chắn đường.
Hách Liên Dung chỉ dùng một ngón tay đã chọc Kinh Trập ngã ngược trở lại vào trong chăn.
Một con Kinh Trập cựa quậy một hồi, phải cố gắng lắm mới chui tọt vào trong chăn, cố sức dùng đủ thứ linh tinh vây quanh mình.
"Em đang làm gì thế?"
"Làm tổ." Kinh Trập trả lời với vẻ cực kỳ thiếu kiên nhẫn. "Nhìn không hiểu à?"
Hách Liên Dung trầm tư, tính tình của Kinh Trập so với mấy ngày trước hình như nóng nảy hơn không ít.
Kinh Trập giống như một con tằm, rất nỗ lực lật người lại, càng nỗ lực hơn để vun tất cả đồ đạc đắp lên người mình.
Kinh Trập không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác được bao bọc bởi lớp vải ấm áp này vô cùng dễ chịu, cậu hận không thể ở lì trong này mãi mãi.
Chuyện này bắt nguồn từ cái nhiệm vụ vừa thất bại lại vừa thành công của Kinh Trập.
Trong việc ngăn cản Thái hậu tiết lộ bí mật, Kinh Trập tự nhận mình chẳng đóng góp được bao nhiêu công sức, về cơ bản vẫn là do bản lĩnh của chính Hách Liên Dung.
Cho dù Thái hậu thực sự đã đưa thuyết thư tiên sinh vào cung — nhưng cũng vì Cảnh Nguyên Đế rời đi trước mà bị gián đoạn — cho nên cuối cùng bí mật này chỉ bị lộ trước mặt Kinh Trập.
Hệ thống và Kinh Trập đã tranh luận kịch liệt về phạm vi của từ "bị lộ", kết quả phán quyết nhiệm vụ vô cùng kỳ quặc.
Coi như thành công, mà cũng coi như thất bại.
Hệ thống nhận được một chút năng lực, đồng thời, Kinh Trập cũng phải chịu một hình phạt nho nhỏ.
Do tình huống đặc biệt này, buff mà Kinh Trập rút được không có hiệu quả quá mạnh, chỉ mang theo một chút ảnh hưởng nhỏ.
[Buff ngẫu nhiên: Làm tổ]
[Hiệu quả: Trong vòng 72h (khoảng 36 canh giờ), ký chủ sẽ nảy sinh h*m m**n làm tổ mãnh liệt.]
[Kèm theo: Làm tổ, cần một cái tổ, đồng thời cũng cần một con bạn đời.]
Kinh Trập rất muốn cà khịa, một con là lượng từ kiểu gì vậy?
Một con Hách Liên Dung?
Nghe chẳng thú vị chút nào.
Sau khi Kinh Trập thề sống chết phải cùng tồn vong với cái giường hôm nay, Hách Liên Dung cuối cùng cũng đành chịu thua, không thực sự xúc Kinh Trập từ trong chăn ra ngoài.
Đợi đến khi trong điện không còn tiếng động, Kinh Trập mới thò cái đầu xù lông ra khỏi chăn, nhìn quanh một vòng không thấy Hách Liên Dung đâu, cậu có chút thất vọng cúi đầu.
... Khoan đã, cậu thất vọng cái gì chứ?
Kinh Trập tự vỗ một cái vào trán mình, chẳng lẽ cậu quên mất vấn đề giữa hai người vẫn chưa được giải quyết sao?
Cậu hít hít mũi, cảm thấy sau khi Hách Liên Dung rời đi, mùi hương thuộc về hắn cũng ngày càng nhạt dần.
Kinh Trập ngồi dậy, do dự một lát. Trên giường, mùi hương của Hách Liên Dung là nồng đậm nhất.
Bản năng cậu thích mùi hương này.
Kinh Trập cố gắng cuộn mình chặt hơn, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Cậu muốn nhiều hơn nữa, mùi hương thuộc về Hách Liên Dung.
Cậu nhăn mũi, rồi kéo chăn chậm chạp leo xuống giường.
Kinh Trập khoác chăn đi lung tung khắp nơi, vơ vét tất cả những gì lọt vào tầm mắt, chỉ cần thứ đó từng vương hơi thở của Hách Liên Dung, đều sẽ trở thành con mồi của cậu.
Cậu cũng không ngờ mũi mình lại thính đến thế, ngay cả một cây bút lông cũng ngửi ra được mùi.
... Cứu mạng, trông cậu thực sự giống hệt một tên b**n th**.
Kinh Trập vừa tự phỉ nhổ bản thân trong lòng, vừa quyết tâm phải xây dựng một cái tổ hoàn hảo nhất... Không đúng, cậu là người, không cần tổ... Lấy thêm chút nữa, cái áo choàng này cũng lấy đi.
... Cậu nên thấy may mắn vì từ khi cậu ở đây, nội điện không có quá nhiều người lui tới, ngay cả y phục thay ra cũng phải đến giờ cố định mới có người vào thu dọn.
Nếu không thì làm gì có nhiều đồ thế này... Ừm, cái áo trong này cũng lấy luôn!
Thơm quá.
...
"Bệ hạ, việc này không thỏa đáng!"
Sau Giao thừa, lẽ ra còn được nghỉ ngơi vài ngày nữa mới khai triều. Nhưng trong cung xảy ra phản loạn, dù là Hoàng đế hay bá quan văn võ cũng chẳng thể tiếp tục thảnh thơi được nữa.
Cảnh Nguyên Đế mà còn không triệu tập triều hội, e rằng đám triều thần đang lo lắng như kiến bò trên chảo nóng này sẽ chặn kín cả cổng cung mất. Ngay cả trong chiều nay, đám triều thần này vẫn hừng hực khí thế kéo đến.
"Thái hậu phạm thượng làm loạn như vậy, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục dung túng?" Một vị triều thần khác gay gắt nói. "Dù bà ta là Thái hậu, cũng không thể bỏ qua!"
"Thái hậu chỉ là một nữ tử yếu đuối, chỉ dựa vào một mình bà ta, sao có thể làm nên chuyện tày đình nhường này? Phía sau Thái hậu có lẽ còn có kẻ chủ mưu nguy hiểm hơn..."
"Nực cười, chẳng lẽ Lưu đại nhân đang ám chỉ Thụy Vương điện hạ sao?"
"Đất phong của Thụy Vương cách kinh thành ít nhất mấy trăm dặm, sao có thể bàn bạc chuyện này với Thái hậu? Đi đi về về, thời gian tiêu tốn e là quá nhiều."
Trên triều đường, các phe phái lời qua tiếng lại, nước bọt bay tứ tung. Có người muốn biện hộ cho Thái hậu, cũng có người muốn mượn chuyện này dìm chết Thụy Vương, lại có người cho rằng phải phế truất ngôi vị của Thái hậu, đày vào hoàng lăng vân vân...
Chỉ là trong vô số kiến giải ấy, tuyệt nhiên không có một ai đề cập đến mạng sống của Thái hậu.
Đó chính là Thái hậu.
Là Trung cung được Tiên đế sắc phong, cho dù thực sự có âm mưu hại Hoàng đế, nhưng suy cho cùng, bà ta vẫn là Thái hậu.
Hoàng thất Hách Liên qua các triều đại chưa từng có tiền lệ tru diệt người nhà.
Thấp thoáng nhớ lại vài đời trước, cũng có người mưu đồ tạo phản, đại quân đã đánh đến gần hoàng thành, nhưng vị Hoàng đế đời đó cũng chỉ phế bỏ thân phận hoàng thất của kẻ phản nghịch, giáng làm thường dân rồi giam lỏng mà thôi.
Xưa đã vậy, nay lại càng như thế.
Cảnh Nguyên Đế trên triều hội không nói một lời. Đợi đến khi bãi triều, sắc mặt của mấy vị các lão đều chẳng mấy tốt đẹp.
Đặc biệt là tiểu các lão.
Tiểu các lão nhờ vào chuyện của Hoàng gia mới được vào Nội Các, trong nhiều việc, ít nhiều cũng có chút ăn ý với Cảnh Nguyên Đế.
Nhưng chính vì hiểu rõ vị bệ hạ này, trong lòng ông ta mới càng thêm cảnh giác.
Vị Đế vương này bất thình lình sẽ làm ra những chuyện khiến người ta kinh thiên động địa. Lần trước tập kích ngoại tộc là như vậy, lần này, sự im lặng của Hoàng đế chắc chắn cũng tạo cho họ một áp lực đáng sợ tương tự.
Bách thiện hiếu vi tiên.
Đây là nền tảng trị quốc của hoàng thất mỗi triều đại.
Tiểu các lão thầm thở dài trong lòng, chỉ mong khi Cảnh Nguyên Đế phát điên vẫn còn sót lại chút lý trí, đừng thực sự làm mọi chuyện trở nên quá khó coi.
...
Thái hậu đang bị giam giữ tại một nơi mà bà ta chưa từng nghĩ mình sẽ phải đặt chân đến.
Bẩn thỉu, ô uế, lạnh lẽo.
Ngay tại phòng giam sát vách, còn có một người đàn ông trông như đã bị rút hết xương cốt. Kể từ lúc bà ta tỉnh lại, gã vẫn luôn nằm bất động trên mặt đất như một đống thịt nát.
Trong hoàn cảnh thế này, Thái hậu gần như không thể chợp mắt. Trong lòng bà ta nghiến răng nghiến lợi căm hận, nhưng đã chẳng còn sức lực đâu mà phí hoài nữa, mãi đến khi gần như kiệt sức, bà ta mới miễn cưỡng thiếp đi.
Cũng chẳng biết là lúc nào, một tiếng cạch giòn tan vang lên, đánh thức Thái hậu dậy. Trong nhà lao mục nát lạnh lẽo này cuối cùng cũng vang lên những âm thanh khác.
Thái hậu nheo mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy chút ánh sáng.
Ở trong bóng tối quá lâu, Thái hậu gần như bị chút ánh sáng ấy làm cho đau mắt. Bà ta chớp mắt liên tục, nước mắt không ngừng chảy ra. Một lúc sau, bà ta mới nhìn rõ người xuất hiện trước mặt mình.
Cảnh Nguyên Đế dẫn theo Thạch Lệ Quân, đang đứng ngay bên ngoài song sắt.
Hắn trông hoàn toàn lạc lõng với nơi này, chỉ riêng khuôn mặt kia đã mang theo sự ngạo mạn bề trên.
Cảnh Nguyên Đế không nói gì, là Thạch Lệ Quân đứng sau lưng hắn bước lên một bước, chậm rãi mở lời.
Thái hậu mất một lúc lâu mới nhận ra Thạch Lệ Quân đang đọc về hành tung của Thụy Vương.
Từ lúc hắn ta rời khỏi đất phong, cho đến khi quay trở lại, lịch trình và thời gian trên suốt chặng đường ấy đều tr*n tr** tuyên bố một sự thật.
Thụy Vương từng đến rất gần kinh thành, nhưng cuối cùng vẫn chọn quay về.
Khuôn mặt Thái hậu gần như vặn vẹo. Bà ta vốn đang ngồi, nhưng vì lời của Thạch Lệ Quân mà bật dậy, tiếng leng keng vang lên không dứt, là tiếng xiềng xích trên người bà.
Thứ xiềng xích nặng nề, đáng ghét này quả thực là một nỗi sỉ nhục.
"Hoàng đế, ngươi muốn nói gì?"
Thái hậu không nhìn Thạch Lệ Quân mà nhìn chằm chằm Cảnh Nguyên Đế: "Ngươi muốn dùng nó để sỉ nhục ta?"
"Quả nhân chỉ cảm thấy, Thái hậu một lòng một dạ lo nghĩ cho Thụy Vương như vậy, nhưng rốt cuộc hắn vẫn phụ một tấm khổ tâm của ngươi."
Môi Thái hậu mấp máy, âm hiểm nói: "Ai gia không biết ngươi đang nói gì."
Cảnh Nguyên Đế biết hành tung của Thụy Vương, điều này không lạ, nhưng quan trọng là, hắn biết từ khi nào?
Nếu là sau khi Thụy Vương đã thuận lợi rời đi mới biết thì còn dễ nói, nhưng nếu suốt dọc đường đều bị theo dõi...
Thì quả thực quá đáng sợ.
"Thật đáng tiếc, quả nhân phái người đi mời hắn, nhưng không thể mời được hắn đến đây một cách thuận lợi." Cảnh Nguyên Đế cười cười, nụ cười ấy hoàn toàn không chạm đến đáy mắt. "Nếu không, mẹ con gặp lại, sẽ là chuyện cảm động biết bao."
"Còn ngươi thì sao, Hoàng đế? Đây chẳng phải là chuyện ngươi vẫn luôn vẫy đuôi cầu xin và mong chờ sao?" Thái hậu lạnh lùng nói. "Chỉ tiếc, mẫu hậu của ngươi cả đời này cũng sẽ không để tâm đến ngươi."
Sắc mặt Thạch Lệ Quân trầm xuống, nhìn chằm chằm Thái hậu như muốn xé xác bà ta.
Thái hậu nhận thấy vẻ mặt của Thạch Lệ Quân, nhưng hoàn toàn không để tâm.
Ai bảo bà ta chắc chắn trong lòng rằng, dù mình có ra sao thì cũng sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì.
"Thái hậu, nhìn thấy người bên cạnh ngươi không?"
Cảnh Nguyên Đế không hề tức giận, ngược lại còn nhìn sang bên cạnh. Người đàn ông mềm oặt nằm trên mặt đất kia dường như vẫn nghe được giọng nói của họ, gã cố gắng nhúc nhích... nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Dường như đúng như Thái hậu đoán, gã chỉ còn lại là một đống thịt nát.
"Ngươi có muốn biết, đối với những kẻ to gan dám dùng chuyện của họ để chọc giận quả nhân, quả nhân thường sẽ làm gì không?"
Thái hậu hơi sững sờ, cũng nhìn theo về phía người bên cạnh.
Bà ta nheo mắt lại. Bà ta hoàn toàn không nhận ra kẻ đang nằm trên đất kia, nhưng lời của Hoàng đế... dùng chuyện của Tiên đế và Từ Thánh Thái hậu để chọc giận... Lưu gia?
Thái hậu hít một hơi lạnh. Lưu Hạo Minh?
Giọng nói của Cảnh Nguyên Đế vẫn vang lên không nhanh không chậm, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Quả nhân rút từng cái, từng cái xương của hắn ra, để xem rốt cuộc cái cốt khí dám làm ra chuyện tày trời như vậy là từ đâu mà có."
Hắn bất lực buông tay.
"Nhưng xem ra, hiệu quả không được tốt lắm." Người đàn ông cười, nhưng nụ cười mang theo sát khí lạnh lẽo tàn khốc. "Lẽ ra nên để Thái hậu cũng nghe thử xem, khi từng cái xương bị rút ra, tiếng gào thét của hắn..."
Thái hậu từ từ quay đầu, đối diện với đôi mắt đen lạnh khốc của Cảnh Nguyên Đế.
"... Sẽ êm tai đến nhường nào."
Thái hậu như bừng tỉnh, trong khoảnh khắc, bà ta như bị thứ gì đó vô hình giáng mạnh vào đầu, bất ngờ lùi lại một bước, va vào tường phát ra tiếng động mạnh.
"Không, tuyệt đối không thể nào." Thái hậu thất thanh nói. "Ngươi không thể, cũng sẽ không làm như vậy."
"Quả nhân đương nhiên sẽ không làm như vậy."
Thạch Lệ Quân bước lên một bước, mở cửa nhà lao.
Cảnh Nguyên Đế khẽ cúi người, bước qua cửa nhỏ đi vào. Hắn thậm chí còn đang cười, đáy mắt ánh lên sự hưng phấn bị đè nén bấy lâu, sự u ám, điên cuồng dồn nén ấy đã hoàn toàn lột xác thành ngọn núi lửa sắp phun trào.
Thái hậu theo bản năng lùi lại thêm một bước. Trong tay bà ta chỉ có vài quân bài để bấu víu, khi lá bài bảo mệnh cuối cùng cũng mất đi tác dụng, lần đầu tiên bà ta thực sự cảm nhận được áp lực mà vô số người từng cảm thấy trên người Cảnh Nguyên Đế.
Cảm giác hưng phấn như muốn tàn sát vạn vật ấy hiện lên trong mắt Cảnh Nguyên Đế.
"Đối với ngươi, như thế thì quá hời rồi."
Bà ta phải sống, đau đớn, vặn vẹo, sống lay lắt như loài giòi bọ. Rất nhanh thôi, Đức phi cũng sẽ đến bầu bạn với bà ta.
"... Không thể nào, rốt cuộc là ai, ngươi không thể..." Thái hậu ngoài mạnh trong yếu hét lên. "Ngươi không thể thoát khỏi... Ngươi đã thề..."
Bí mật mà bà ta phải tốn bao công sức mới đào bới ra được, sao có thể vô dụng? Trong suốt bao năm qua, nếu Cảnh Nguyên Đế thực sự có thể giết bà ta, hắn đã ra tay từ lâu rồi. Nguyên nhân sâu xa khiến hắn chần chừ mãi không động thủ, chẳng phải là vì lời trăn trối đầy oán độc trước khi chết của Từ Thánh Thái hậu sao?
Nếu Cảnh Nguyên Đế ngay cả điều này cũng không để tâm, thì hắn rốt cuộc là cái gì? Một con quái vật xé toạc lớp da người?
"Cảm giác mất đi bùa hộ mệnh, tuyệt diệu chứ?"
Cảnh Nguyên Đế hôm nay đặc biệt có hứng thú trò chuyện, hoặc có lẽ, sự hưng phấn quái đản kia khiến ánh mắt hắn trở nên vặn vẹo dị thường, mang theo bóng tối u ám nào đó. Giống như xiềng xích trói buộc trên người hắn bấy lâu nay đã được mở ra.
... Có người, đã giải phóng con quái vật này.
Khiến hắn sống sờ sờ biến thành một loại quái vật.
Một con thú đáng sợ, đang sống.
Là ai?
Kẻ tên Kinh Trập kia?
...
Đêm đã khuya, dù là với Cảnh Nguyên Đế, giờ này mới trở về Càn Minh Cung cũng đã là quá muộn.
Ninh Hoành Nho hít hít mũi, luôn cảm thấy trên người bệ hạ nồng nặc mùi máu tanh. Gã im lặng không nói gì về điều đó, chỉ khom người bẩm báo: "Tiểu lang quân cả ngày hôm nay đều không rời khỏi nội điện."
"Cả ngày đều không ra ngoài?"
Trong giọng nói lạnh lẽo của Cảnh Nguyên Đế còn pha lẫn chút nhẹ nhàng kỳ quặc nào đó, như thể vừa giải quyết xong chuyện gì, để lộ ra luồng nhiệt hưng phấn quá độ.
Ninh Hoành Nho đáp vâng.
Im lặng một lát, Cảnh Nguyên Đế vẫn dặn dò người chuẩn bị nước lạnh.
Ninh Hoành Nho nghẹn lời: "... Nước lạnh ạ?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Nguyên Đế quét tới, Ninh Hoành Nho lập tức kiên định lặp lại: "Nô tài cho người đi chuẩn bị ngay ạ."
Khi Cảnh Nguyên Đế một lần nữa bước vào nội điện, cảm giác ấm áp khiến làn da lạnh lẽo của hắn đau nhói, nhưng điều này cũng giúp đè nén cơn khát máu trong lòng.
Người đàn ông chậm rãi bước chậm, động tác không tiếng động vốn dĩ không nên thu hút sự chú ý của cục bông trên giường. Nào ngờ, cục bông ấy cựa quậy vài cái, Kinh Trập đầu xù lông chui ra một cái đầu cún con, hít hít mũi khắp nơi, như đang đánh hơi mùi gì đó.
Khóe mắt cậu ươn ướt, mũi đỏ hoe, ngay cả đôi môi kia cũng bị chính mình giày vò đến hơi sưng lên, mang theo chút hơi thở dâm mị thối rữa nào đó.
Hách Liên Dung không ngờ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn im lặng trong giây lát, khẽ hỏi: "Kinh Trập, em đang làm gì thế?"
Kinh Trập tủi thân nói: "Không đủ."
"Cái gì không đủ?" Người đàn ông kiên nhẫn hỏi lại, người đã đi đến bên giường.
Kinh Trập vươn tay về phía hắn, nắm lấy cánh tay hắn, dùng sức lôi hắn lên giường. Hách Liên Dung để mặc cậu hành động, dễ dàng ngã xuống giường.
... Eo hắn, hình như bị thứ gì đó cấn vào.
Hách Liên Dung s* s**ng một chút, lấy ra một cây... bút lông? Hắn nhìn chằm chằm cây bút lông lẽ ra không nên xuất hiện trên giường này một lúc, rồi định xốc chăn của Kinh Trập lên.
Kinh Trập dùng sức giữ chặt lấy chăn: "Của ta."
Cậu cực kỳ hung dữ.
Hách Liên Dung nhìn cậu, từ từ thả lỏng tay. Kinh Trập tưởng hắn bỏ cuộc, lúc này mới hơi yên tâm. Kết quả ngay khoảnh khắc cậu thả lỏng, bàn tay to lớn của người đàn ông đột ngột xốc tung cái tổ mà Kinh Trập đã vất vả dựng lên.
Áo choàng của Hách Liên Dung, bút lông của Hách Liên Dung, áo trong của Hách Liên Dung, túi thơm của Hách Liên Dung, ngọc tỷ của Hách Liên Dung (vừa nãy chính nó cấn vào eo hắn)... Vô số những món đồ lặt vặt, cùng với mùi hương hoa lan nồng nàn.
Tất cả, đều là của Hách Liên Dung.
"Đồ của ta?" Hách Liên Dung nhướng mày, móc lên một chuỗi ngọc đen. "Em lôi từ đâu ra thế?"
Kinh Trập cả ngày lén lút như mèo là để làm cái này?
Kinh Trập nhe răng với hắn: "Của ta!"
Cậu giật lại cái chăn, vây tất cả mọi thứ vào trong lòng.
Bao gồm cả cánh tay của Hách Liên Dung.
Đôi mắt đen thẫm của người đàn ông hơi nheo lại, ngay sau đó mở to, để lộ sự hứng thú quái gở. Giọng nói của hắn mang theo sự mê hoặc tối tăm nào đó: "Cũng bao gồm cả ta?"
Kinh Trập gật đầu thật mạnh: "Của ta." Cậu giũ tấm chăn rộng ra, cuộn cả Hách Liên Dung vào trong, vô cùng bá đạo, vô cùng ngang ngược.
Kinh Trập như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn, bọc kín mít Hách Liên Dung lại, không để mùi hương tản mát ra ngoài chút nào.
Đây là của ta.
Kia cũng là của ta.
Trên chiếc giường này, tất cả đều là của ta!