Kinh Trập ngửi mùi hương trên người Hách Liên Dung, ghé lên vai hắn, cọ nhẹ mũi vào cổ hắn. Hơi thở ấm nóng phả lên những mạch máu xanh, gần như đánh tan sự kiềm chế nhẫn nhịn của Hách Liên Dung.
d*c v*ng vừa bị nước lạnh cưỡng ép đè xuống dường như lại được khơi dậy, có thể dễ dàng xé nát người đang yếu ớt trước mặt.
Ngón tay Hách Liên Dung đè lên eo Kinh Trập, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo chút kỳ quái: “… Kinh Trập, em thu thập nhiều đồ như vậy, là muốn làm gì?”
Kinh Trập trừng mắt nhìn hắn đầy vẻ mất kiên nhẫn, cứ cảm thấy bạn đời của mình chẳng được tích sự gì, chuyện thế này mà cũng phải để cậu… Khoan đã, cái đầu đang choáng váng của cậu bắt đầu tỉnh táo lại đôi chút, cậu chống người dậy nhìn đống lộn xộn trên giường.
Chuyện này có hơi quá trớn.
Khi chỉ có một mình, cậu đã vô tình buông thả cho sự bốc đồng đó.
Kinh Trập bò dậy, quỳ ngồi bên cạnh Hách Liên Dung, do dự moi ngọc tỷ từ bên hông của người đàn ông ra, cẩn thận đặt lên đầu giường.
Sao cậu lại vơ cả cái này vào đây chứ?
Kinh Trập chun mũi, thứ này ngửi chẳng có mùi gì cả.
“Kinh Trập?”
Giọng người đàn ông mang theo sự thúc giục ngầm.
Kinh Trập: “Ta thích.”
Cũng không thể nói rằng, nguyên nhân ta muốn thu thập chúng là vì trên đó đều vương vấn mùi hương của huynh nên ta cần nhiều hơn nữa những thứ thuộc về huynh ——
Dừng lại!
Kinh Trập tự mắng bản thân trong đầu, ngăn chặn cái tôi đang hăm hở muốn thử, ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Ta thích cảm giác, được bao bọc như thế này.”
Ánh mắt Hách Liên Dung trở nên có chút đáng sợ, hắn từ từ quét qua những thứ trên giường. Tất cả mọi thứ, trong lời tuyên bố vừa rồi của Kinh Trập, đều trở thành “của Kinh Trập”, bao gồm cả hắn cũng là một phần trong đó.
Kinh Trập không để ý đến ánh mắt đáng sợ của Hách Liên Dung, đang cúi đầu vun đống đồ đạc lại, chuẩn bị dọn dẹp chúng.
Trước đó cậu còn tưởng cái buff này ảnh hưởng không lớn lắm cơ đấy, thật đáng ghét.
Buff do hệ thống cung cấp, chẳng có cái nào không khiến cậu đau đầu.
Kinh Trập bực bội nghĩ, ngón tay vẫn mân mê áo trong của Hách Liên Dung, có chút không nỡ buông ra. Hu hu, mùi hương trên chiếc áo này nồng nàn quá… Tỉnh táo lại đi, Kinh Trập!
Cậu hung hăng tự tát mình một cái trong lòng, rồi ép bản thân gom hết đồ lại, đang định ném xuống giường thì bị Hách Liên Dung chặn lại.
Kinh Trập ngơ ngác nhìn Hách Liên Dung đã ngồi dậy, hắn nhìn đống đồ với đầy ẩn ý: “Chẳng phải em nói, thích?”
Kinh Trập ho khan: “Dù có thích đến mấy, cũng không thể để mấy thứ lặt vặt này trên giường được.”
Ngón tay linh hoạt của Hách Liên Dung móc lấy chiếc áo trong, cầm lên lắc lắc hai cái, thong thả nói: “Em trộm cái này từ đâu ra thế?”
Kinh Trập ôm chặt đống đồ, cố cãi: “Ta trộm bao giờ, là ta, nhặt được!”
Hách Liên Dung nhướng mày: “Nhặt được trong Càn Minh Cung?”
Giọng điệu lạnh nhạt hơi cao lên khiến Kinh Trập xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Không được, phải trụ vững nào Kinh Trập!
Cậu miễn cưỡng ngồi vững, chịu đựng áp lực nói: “Chính là nhặt được.”
Hách Liên Dung gật đầu lơ đãng: “Xem ra cung nhân của Càn Minh Cung cần phải được dạy dỗ lại, nếu không sao có thể để rơi rớt những thứ thế này, lỡ bị tên trộm vặt nào lấy mất, thì thật là…”
Ánh mắt hắn, đầy thâm ý dừng lại trên người Kinh Trập.
Kinh Trập, thật sự, rất muốn, cắn hắn một cái!
Cậu bĩu môi, ném những thứ khác xuống giường, rồi với tay giật lấy chiếc áo trong tay Hách Liên Dung: “Không phải nói là đồ trộm được sao? Mau vứt tang vật này đi.”
“Sao có thể là tang vật được?” Hách Liên Dung thản nhiên nói. “Đến tay ta, thì chính là vật về nguyên chủ.”
Kinh Trập tức giận quay lưng đi.
Nào ngờ một đôi tay to lớn cũng bám theo sát nút, vòng qua eo Kinh Trập, nắm lấy vạt áo trước ngực cậu. Kinh Trập còn chưa nhận ra Hách Liên Dung định làm gì, chỉ nhíu mày: “Huynh kéo cổ…”
Lời còn chưa dứt, động tác khéo léo của đôi tay kia đã dọa Kinh Trập nuốt ngược những lời còn lại vào trong.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng cởi dây buộc, luồn vào bên trong.
“Huynh làm gì thế?” Kinh Trập phản ứng lại, giữ chặt tay người đàn ông. “Huynh đang quấy rối ta!”
“Cũng không tệ hơn việc em đã làm đâu.” Trọng lượng cơ thể Hách Liên Dung gần như đè lên lưng Kinh Trập. “Kinh Trập, em không muốn thử xem sao?”
“… Thử cái gì?”
Nếu Hách Liên Dung nói tối nay họ phải hành sự phu thê, cậu sẽ đập gối vào đầu hắn!
Nhân lúc Kinh Trập thất thần, Hách Liên Dung không nhịn được cắn vào gáy cậu.
Kinh Trập rùng mình một cái.
Bất kể là loài động vật nào, đây cũng là điểm yếu nguy hiểm nhất. Dấu hiệu nguy hiểm ấy chắc chắn toát ra từ động tác quá mức hung tàn của người đàn ông.
Hách Liên Dung từ từ nhả ra, l*t s*ch nửa thân trên của Kinh Trập.
Kinh Trập cảm thấy vô cùng khó hiểu, thậm chí không biết có nên che hay không… nhưng cậu đang quay lưng về phía Hách Liên Dung, cũng chẳng có gì để che… Trong đầu cậu tràn ngập những suy nghĩ linh tinh, nếu không làm thế, Kinh Trập lúc này đã bị Hách Liên Dung dọa cho chạy loạn xạ rồi.
Đây là một hành động rất nguy hiểm.
Kinh Trập cảm thấy… ngay khoảnh khắc vừa rồi, Hách Liên Dung như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Theo nghĩa đen ấy.
Hu hu, tại sao vóc dáng người đàn ông này lại cao lớn đến thế, chặn kín cả lối xuống giường?
Ngay sau đó, một cảm giác mượt mà chạm vào da thịt Kinh Trập, rồi người đàn ông nâng cánh tay cậu lên, như đang mặc áo cho cậu.
Kinh Trập không nhịn được cúi đầu nhìn, Hách Liên Dung phát điên cái gì vậy, tự nhiên lột đồ cậu rồi lại…
Cậu sững người.
Đôi tay người đàn ông vòng từ sau ra trước, đang chậm rãi thắt đai lưng cho Kinh Trập. Tay áo rộng thùng thình, vòng eo rộng rãi, kích cỡ hoàn toàn không phù hợp với Kinh Trập, đây không phải là áo trong của cậu.
Đây là của Hách Liên Dung.
Kinh Trập không nhịn được, lén liếc ra sau, nhìn thấy lồng ngực tr*n tr** liền quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào màn giường bên trong.
Oa. Kinh Trập nghĩ, oa oa!
Cậu còn tưởng, Hách Liên Dung dù có mặc cho cậu cũng sẽ lấy cái áo vừa rồi, không ngờ người đàn ông này lại lấy chiếc áo vừa cởi từ trên người mình xuống.
Kinh Trập giơ tay lên, Hách Liên Dung cao lớn hơn cậu nhiều, ống tay áo rộng thùng thình trống hoác, giấu nhẹm cả những ngón tay của cậu vào trong.
Cậu không kiềm chế được, kéo cổ áo lên ngửi ngửi, vùi cả khuôn mặt vào trong đó.
Hít hà. Lại hít hà.
Giống hệt chú cún con đang đánh hơi.
Nhìn từ góc nghiêng, động tác vùi mặt vào áo của Kinh Trập trông thật mãn nguyện.
Hách Liên Dung chậm rãi nuốt xuống khối d*c v*ng đang sưng tấy, đó là ngọn lửa dữ dội, dễ dàng bùng cháy thiêu đốt tất cả.
Kinh Trập nghiêng đầu, phát hiện người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, nói nhanh: “Ta chỉ đang, cảm nhận một chút thôi.”
Hách Liên Dung chậm rãi nói: “Vậy em cảm nhận được gì?”
Giọng nói khàn khàn bị đè nén, mang theo chút ám chỉ như có như không, khiến Kinh Trập dè dặt nhìn hắn: “… Huynh, trước khi đến đây, có phải đã lén tắm nước lạnh không?”
… Hửm?
Hách Liên Dung không ngờ Kinh Trập đổi chủ đề, lại nói đến chuyện này.
Kinh Trập: “Y phục của huynh còn vương chút hơi nước sau khi tắm, lại còn lạnh nữa! Cho dù thân nhiệt huynh thấp, cũng không thể lạnh như thế này sau khi tắm nước nóng được.” Cậu nheo mắt nhìn chằm chằm lồng ngực trần của Hách Liên Dung, đưa tay sờ thử.
Cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào khiến Kinh Trập trừng to mắt.
“Còn nói không phải!”
“Ta chưa nói gì cả.” Người đàn ông nhướng mày, lạnh lùng mở miệng. Đây là vu khống.
Kinh Trập hùng hồn: “Ta nghe thấy trong lòng huynh nói thế!”
Nhân lúc người đàn ông bị cậu làm cho nghẹn lời hiếm thấy, Kinh Trập thừa thắng xông lên, ấn người đàn ông ở trần nằm xuống, sau đó kéo chăn đắp lên người hắn, hầu hạ hắn đâu ra đấy, rồi phẩy tay: “Ngủ đi!”
Sau đó Kinh Trập xoay người, định bò về ổ chăn của mình.
Gần đây hai người ngủ chung nhưng mỗi người một chăn, ai dùng đồ nấy.
Kinh Trập vừa xoay người, một bàn tay to lớn lạnh lẽo đã nắm lấy cổ chân cậu. Cảm giác lạnh buốt như bàn tay ma quỷ, dễ dàng kéo tuột cậu xuống địa ngục. Cậu rùng mình trước sức lực gần như gông cùm ấy.
Hách Liên Dung từ từ kéo Kinh Trập lại gần.
Dù Kinh Trập đã theo bản năng vươn tay bám chặt lấy màn giường bên trong, nhưng vẫn không địch lại sức của người đàn ông. Nghe tiếng vải rách “roẹt” quái dị, Kinh Trập đành bất lực buông tay.
Kinh Trập giống như con thú nhỏ bị Hách Liên Dung ngoạm lấy gáy, nhét vào trong chăn lạnh lẽo, cậu run lên vì lạnh.
Cái chăn của Kinh Trập được đắp chồng lên trên.
Sau đó, hai cái lò sưởi tay không biết từ đâu chui ra, một cái nhét vào lòng Kinh Trập, một cái nhét xuống chân cậu, hơi ấm lan tỏa khiến người ta buồn ngủ rũ rượi.
Hách Liên Dung: “Còn lạnh không?”
Điều này khiến Kinh Trập vốn định bò đi gần như mất hết sức phản kháng, huống hồ trong ổ chăn kín mít này, cậu ngửi thấy mùi hương thuộc về Hách Liên Dung, đối với cậu đó chẳng khác nào thánh địa để hít hà thỏa thích.
Cậu lén lút cọ xuống dưới một chút, để ngửi được nhiều mùi hương của người đàn ông hơn.
Đây gần như là một cái tổ hoàn hảo.
Tuy thiếu mất nhiều thứ — bút, quần áo, khăn tay, giấy vụn, còn cả ngọc tỷ nữa, ừm, ngọc tỷ — nhưng cậu có bạn đời, còn có y phục lột từ trên người bạn đời xuống, cùng với lớp chăn dày cộm gần như không thể lật lên nổi, kiên cố vô cùng.
Tổ của cậu, và cả bạn đời đều ở bên nhau.
Kinh Trập thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng, nằm sấp trên ngực Hách Liên Dung, lắng nghe nhịp tim hắn rồi chìm vào giấc ngủ.
Kinh Trập ngủ rồi, nhưng Hách Liên Dung thì chẳng buồn ngủ chút nào.
Động tác của Hách Liên Dung rất nhẹ, hắn cố gắng không khơi dậy sự thôi thúc điên cuồng kia. Ngay sau khi hắn đã phát tiết quá nhiều vào ngày hôm nay, người đàn ông kinh ngạc nhận ra, chỉ cần hắn muốn, hắn vẫn có thể dễ dàng dấy lên sự thôi thúc cuồng loạn đó.
Cơn khát cầu nhớp nháp, quái đản ấy vẫn chưa hề lắng xuống.
Máu tươi có thể khiến nó biến mất trong chốc lát, nhưng khi nhìn thấy Kinh Trập, d*c v*ng hủy diệt cuồng bạo ấy lại bị từng cử chỉ của cậu khơi dậy. Sau khi được ủ ấm bởi thân nhiệt của Kinh Trập, ngón tay Hách Liên Dung đã ấm lên đôi chút. Nó cứng đờ một cách thiếu tự nhiên, một lúc lâu sau mới chậm rãi đặt lên cánh tay Kinh Trập.
Vô hình trung, lực đạo ấy đáng sợ đến mức có thể dễ dàng xé nát Kinh Trập. Hắn nghe thấy tiếng cậu co rúm, nức nở trong mơ vì sức mạnh không kiểm soát được của Hách Liên Dung.
Năm dấu ngón tay in hằn sâu trên cổ tay cậu.
Chuyện ban ngày không thực sự cho con quái vật trong lòng hắn ăn no, ngược lại vì sự giải tỏa của Kinh Trập mà nó càng trở nên hung tàn hơn.
Lời của Tông Nguyên Tín văng vẳng bên tai Hách Liên Dung, nhưng kể từ khi Hách Liên Dung phá giới vài lần, vị đại phu này đã buộc phải quen với việc, vị Hoàng đế này ở một mức độ nào đó không phải là một bệnh nhân dễ chữa trị.
Hắn rất khó chiều.
Còn khó chiều hơn cả tính cách của hắn.
Hách Liên Dung có thể cảm nhận được cảm giác thỏa mãn khi muốn xé nát, đập nát, dùng tất cả để hủy diệt Kinh Trập. Sự thôi thúc điên cuồng đó hòa lẫn với khao khát được hôn, được cắn, được l**m láp từng tấc da thịt cậu, gần như khó mà phân biệt rõ ràng rốt cuộc hắn muốn sự gần gũi dịu dàng hay là sự tàn phá bạo lực.
Hách Liên Dung từ từ buông tay, ngày mai trên cổ tay Kinh Trập chắc chắn sẽ để lại vết bầm tím không thể giải thích được.
Hắn cúi đầu, hôn lên trán Kinh Trập.
d*c v*ng phá hoại tàn bạo bị miễn cưỡng đè nén xuống, hắn chuyển sang hôn lên má Kinh Trập, rồi đến tai cậu, quấy rầy cậu đến mức cậu phải rúc sâu hơn vào trong chăn.
Đôi mắt đen của Hách Liên Dung càng trở nên sâu thẳm trong đêm tối. Sẽ có một ngày, hắn sẽ l*t tr*n xem dưới lớp vỏ bọc này của Kinh Trập rốt cuộc còn che giấu bí mật gì.
Kinh Trập có đủ thành thật không?
Quả là có. Chỉ là sâu trong lòng cậu vẫn còn che giấu nhiều hơn thế… những bí mật nhỏ bé không thể nói với người ngoài, tựa như những sự khác thường thi thoảng lại xuất hiện ở cậu.
Hách Liên Dung không hề cảm thấy mình vô liêm sỉ, càng không cảm thấy đây là xâm phạm sự riêng tư của Kinh Trập… Hắn muốn sở hữu Kinh Trập một cách trọn vẹn, bất kể là bộ phận nào.
…
“Hừ.”
Nghe như một tiếng chế giễu.
Ninh Hoành Nho liếc nhìn Tông Nguyên Tín, nhìn vẻ mặt của vị này thì đúng là đang chế giễu thật.
Tông Nguyên Tín mỉa mai nói: “Bệ hạ, ngài còn nhớ lúc đầu khi ngài chấp nhận sự điều trị của thần, ngài đã nói gì không?”
Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng: “Nói nhiều quá rồi.”
Tông Nguyên Tín nghiến răng nghiến lợi: “Ngài đúng là kẻ vô lý nhất trên đời này.”
“Giờ ngươi mới biết chuyện này à?” Cảnh Nguyên Đế nhướng mày, giọng điệu âm u. “Gần đây ngươi nói nhảm hơi nhiều đấy.”
Tông Nguyên Tín suýt nữa thì tắc thở, có ngày y sẽ bị Cảnh Nguyên Đế chọc cho tức chết mất.
“Thần trước đó từng nói, nếu ngài không thể nhịn được nữa thì cứ trút giận ra,” Tông Nguyên Tín cố nén cục tức trong lòng, “Chứ không nói là ngài có thể từ nay về sau cứ thế mà làm càn.”
Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt liếc y một cái, giọng nói lạnh lẽo: “Không có.”
Tông Nguyên Tín kích động suýt giật đứt râu mình: “Ngài còn nói không có, nếu không có thì mạch tượng hiện tại của ngài rốt cuộc là thế nào?”
“Ngươi mới là thầy thuốc.”
Tông Nguyên Tín tức quá hóa rồ, nhảy qua cửa sổ chạy mất.
Ninh Hoành Nho nhìn theo hướng Tông Nguyên Tín rời đi, cúi đầu nhìn Cảnh Nguyên Đế: “Bệ hạ hình như trêu chọc hơi quá rồi.”
Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nhìn gã, Ninh Hoành Nho lập tức im miệng.
Nhưng trong lòng gã lại vui như mở cờ.
Nếu là trước đây, đừng nói là trêu chọc người khác, Cảnh Nguyên Đế chỉ biết lạnh lùng bắt Tông Nguyên Tín câm miệng, làm việc nên làm, làm gì có chuyện lời qua tiếng lại vài câu như thế này.
Dù chỉ có vài câu, nhưng đây là một bước nhỏ tinh tế, một bước tiến lớn phá băng.
Ninh Hoành Nho gần như phấn chấn như gà chọi nhìn chằm chằm Cảnh Nguyên Đế, Hoàng đế âm trầm nói: “Còn nhìn nữa, quả nhân móc mắt ngươi ra.”
Ninh Hoành Nho lập tức cúi đầu.
Tuy gã đi theo bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, quả thực đã chứng kiến vô số cảnh máu tanh tàn khốc, bản thân cũng từng tham gia ra tay, nhưng gã không có mấy hứng thú với việc hành hạ người khác.
Đặc biệt là mấy ngày nay, gã thực sự đã móc mắt người ta, ọe, cảm giác đó thực sự hơi buồn nôn.
Đặc biệt là còn phải nhìn Cảnh Nguyên Đế, khi đôi giày kia giẫm nát hai tròng mắt đầm đìa máu tươi, Ninh Hoành Nho hoảng hốt cảm thấy mắt mình cũng đau nhói theo.
Gã thầm nhe răng với chính mình, chuyện này không thể trách gã, ai bảo bệ hạ dễ khiến người ta đồng cảm như vậy chứ.
Sự cuồng nhiệt quái dị đó gần như một ngọn lửa, dễ dàng đốt cháy sự giết chóc trong lòng người.
Không lâu sau, Tông Nguyên Tín lại trèo cửa sổ quay về.
Y phủi phủi vụn cỏ và đất trên người, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần là đại phu của ngài, nếu ngài không nói gì cả, chỉ dựa vào thần đoán mò, thì dù y thuật có cao siêu đến đâu cũng không cách nào giải quyết được.”
Gần đây y có hơi mê mẩn đám trùng nô được đưa tới. Những trùng nô đó vô cùng, vô cùng thú vị. Trên người họ, Tông Nguyên Tín đã chiết xuất được không ít cổ trùng, thậm chí còn nhìn thấy khả năng dùng chúng để làm thuốc.
Dù không chế thành thuốc, nếu có thể kiểm soát một số loại cổ trùng, biết đâu còn có thể dùng chúng để điều trị một số khối u trong cơ thể… Suy nghĩ của Tông Nguyên Tín luôn có chút bay bổng, nhưng không phải là không thực tế.
Bận rộn với trùng nô, bận rộn cứu chữa, Tông Nguyên Tín có chút lơ là Cảnh Nguyên Đế, nhưng không có nghĩa là y thực sự quên mất bệnh nhân.
Đặc biệt lần này còn là Cảnh Nguyên Đế chủ động tìm y.
Đây quả là một kỳ tích.
Nói cách khác, tức là đã xảy ra chuyện gì đó quái lạ đến mức một kẻ tính tình lạnh lùng cứng rắn như Cảnh Nguyên Đế cũng phải thấy bất thường.
Tông Nguyên Tín chỉ muốn bóp cổ Cảnh Nguyên Đế, ép hắn mau chóng nói ra.
Hồi lâu sau, đến khi Tông Nguyên Tín sắp không duy trì nổi nụ cười trên mặt nữa, Cảnh Nguyên Đế mới ung dung nói: “Quả nhân muốn giết em ấy.”
Lông mày Tông Nguyên Tín không hề nhúc nhích.
Chuyện này chẳng có gì lạ.
Cảnh Nguyên Đế giết người thì có làm sao?
Ngày nào hắn nói mình từ nay cải tà quy chính, buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật, thì lúc đó Tông Nguyên Tín chắc chắn phải lập tức trốn khỏi hoàng cung —— khi đó, Cảnh Nguyên Đế e là điên thật rồi.
Tông Nguyên Tín dùng hết sự kiên nhẫn cả đời này sẽ không có lại lần hai: “Sau đó?”
“Quả nhân muốn ăn thịt em ấy.”
Vẫn là tông giọng lạnh lùng, đè nén, gần như không có chút cảm xúc nào như thế, tựa như tuyết lạnh, hay sắt thép cứng đờ, sao cũng được, mang theo sự tàn khốc không gì cản nổi.
Ninh Hoành Nho như nhận ra điều gì, sắc mặt khẽ biến đổi, nhẹ nhàng liếc nhìn Tông Nguyên Tín. Rõ ràng vị Tông ngự y này vẫn chưa nhận ra người mà Cảnh Nguyên Đế đang nói đến là ai.
Tông Nguyên Tín: “… Thực ra, thần không khuyến khích việc ăn thịt đồng loại.”
Đây không phải xuất phát từ sự ràng buộc của đạo đức hay lễ pháp, mà thuần túy là lời khuyên của một người thầy thuốc.
“Thần từng thấy có người cho bò ăn thịt của con bò bị bệnh chết, sau đó, con bò vốn khỏe mạnh kia lập tức phát điên.” Tông Nguyên Tín mím môi suy nghĩ. “Thần chưa làm quá nhiều thử nghiệm, nhưng qua vài lần thí nghiệm thì thấy việc này rất nguy hiểm.”
Cảnh Nguyên Đế nghe lời Tông Nguyên Tín nói lại bật cười, nụ cười mang theo sự thỏa mãn quái gở, lại giống như phải vặn vẹo lớp da người mới miễn cưỡng treo lên được nụ cười: “Chẳng phải rất tốt sao?”
Lần này Tông Nguyên Tín thực sự nghi ngờ Cảnh Nguyên Đế có phải có vấn đề ở đâu rồi không, chuyện này có liên quan gì đến vấn đề vừa rồi của hắn không?
Y thực sự không muốn biết Cảnh Nguyên Đế ngoài giết người ra, lại phát triển thêm sở thích ăn thịt người nào đó.
Giết người? Được, cũng không phải chưa từng có bạo quân như vậy; nhưng ăn thịt người? Dù là người cởi mở đến đâu cũng không thể chấp nhận nổi.
“Em ấy sẽ khiến quả nhân nhiễm bệnh, rồi chết vì nó, và trong khoảnh khắc cận kề cái chết, em ấy cùng với quả nhân, sống trong cơ thể quả nhân…”
Tông Nguyên Tín càng nghe càng trợn mắt há hốc mồm. Trong chốc lát, y bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt đảo điên cuồng giữa Cảnh Nguyên Đế và Ninh Hoành Nho, dù là kẻ mù cũng có thể nhìn ra y đang gào thét trong lòng ——
Cảnh Nguyên Đế điên rồi.
Tất nhiên, ai cũng biết Cảnh Nguyên Đế là một kẻ điên, nhưng trước đây hắn chưa từng điên đến mức này, mức…
Trong khoảnh khắc, Tông Nguyên Tín chấn động bởi lời nói của hắn, không nghĩ ra lời nào để ngắt lời, thậm chí còn có cảm giác muốn bịt tai lại.
“Bệ, bệ hạ…” Tông Nguyên Tín không thể nhịn được nữa, định vùng lên thì bắt gặp đôi mắt đen thẫm đang nhìn mình, trong nháy mắt lại theo phản xạ nở nụ cười giả tạo. “Thần cảm thấy, ngài… chắc là chưa từng nghĩ sẽ thực sự làm như vậy đâu nhỉ?”
Đôi mắt đen kịt kia dọa Tông Nguyên Tín toát mồ hôi lạnh.
Sau khi gây ra trận náo loạn lớn như vậy, không ai là không biết đến sự tồn tại của người đó.
Có lẽ đối với những cung nhân thấp kém, không quan trọng thì chưa chắc đã biết tên cậu, nhưng đối với triều thần, đối với phi tần hậu cung, sự tồn tại của người này đang lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Kinh Trập.
Tông Nguyên Tín đương nhiên biết, người Cảnh Nguyên Đế đang nói đến chính là Kinh Trập.
Thật ra y cũng khá thích Kinh Trập.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng hoạt bát đáng yêu, dùng những từ ngữ này để đánh giá một vị tiểu lang quân thì có lẽ cậu ta nghe xong sẽ chẳng vui vẻ gì, nhưng sự thuần khiết tự nhiên toát ra từ cậu đủ để khiến bất cứ ai cũng dễ dàng yêu mến.
Cho nên, quả thực là đáng yêu.
Chỉ những thứ đáng yêu, mềm mại mới khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Tông Nguyên Tín không muốn có ngày Cảnh Nguyên Đế nổi điên, thật sự giết người ta rồi ăn thịt.
Cảnh Nguyên Đế im lặng lâu hơn cả lúc nãy.
Hắn thở dài, mang theo sự tiếc nuối khó lòng che giấu: “Quả nhân không nỡ.”
Khóe miệng Tông Nguyên Tín co giật trong giây lát, rất muốn nói gì đó về chuyện này, nhưng rốt cuộc y vẫn kìm nén sự thôi thúc của mình, tiếp tục dẫn dắt: “Bệ hạ, những xung động này, là gần đây sau khi uống thuốc mới xuất hiện à?”
Trên đời này đã có thể xuất hiện những loại cổ trùng kỳ quái, vậy thì chuyện bị dược tính k*ch th*ch h*m m**n ăn thịt người, dường như cũng không phải là điều quá khó chấp nhận.
Cảnh Nguyên Đế thản nhiên đáp: “Không.”
Hắn theo bản năng v**t v* chiếc túi thơm bên hông. Chiếc túi thơm đó đã bị hắn sờ đến cũ mèm, màu sắc cũng phai đi ít nhiều, nhưng Cảnh Nguyên Đế vẫn luôn mang theo bên người.
Những món đồ nhỏ này thường xuyên được thay đổi.
Khi cái cũ hỏng, cái mới sẽ kịp thời được bổ sung, tay nghề làm ra cũng từ thô sơ đến tinh xảo —— dù so với những tú nương xuất sắc vẫn còn kém xa —— nhưng Cảnh Nguyên Đế chỉ mang theo bên mình những món đồ chơi nhìn chẳng ra làm sao này, bất kể xấu xí, khó coi đến mức nào.
Những ngón tay thon dài ưu nhã ấy luôn vô tình mân mê chúng, có lẽ đó là lý do khiến chúng cũ đi nhanh như vậy.
Sự tiếp xúc với những ngón tay đã tạo ra quá nhiều ma sát không cần thiết.
“Quả nhân vẫn luôn muốn làm như vậy.” Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng thừa nhận, giọng điệu mang theo sự quái đản nào đó. “Chỉ là trước kia có thể kìm nén được khao khát muốn hủy diệt em ấy.”
Tông Nguyên Tín không nghe ra dù chỉ một chút hối hận hay áy náy trong giọng nói của Hoàng đế, nó giống như bản thân d*c v*ng không thể kiềm chế đang tuôn trào ra.
Y không nhịn được rùng mình, cảm thấy một trận ớn lạnh.
Miệng Tông Nguyên Tín đóng mở một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “… Được rồi, thì, được, ta hiểu rồi.”
Y gật đầu, cũng chẳng biết mình rốt cuộc đã hiểu cái gì, tóm lại Cảnh Nguyên Đế tìm y là muốn y giúp kiềm chế… cái khát vọng trái luân thường đạo lý này?
Phải nói rằng, lần đầu tiên trong đời Tông Nguyên Tín cảm thấy y thuật của mình dường như chưa đủ cao siêu.
… Không phải chứ, chuyện này cũng phải tìm y hả? Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Y nhớ lại mạch tượng vừa bắt được, chớp mắt liên tục… Được rồi, xem ra đúng là… nói thế nào nhỉ, có chút liên quan, nếu không Tông Nguyên Tín sẽ không nhận ra sự phóng túng quá mức của Cảnh Nguyên Đế gần đây.
Chỉ là y ngàn vạn lần không ngờ tới, sự phóng túng của Hoàng đế bệ hạ lại biểu hiện ở phương diện này.
Vô lý hết sức!
“Ngoài cái này ra thì sao?” Một khi tìm lại được trạng thái của người thầy thuốc, giọng điệu Tông Nguyên Tín có chút khác biệt. “Bệ hạ, ngài đã tìm thần đến đây, thì chắc cũng sẽ không giấu giếm những chuyện này đâu nhỉ?”
Cảnh Nguyên Đế im lặng trong chốc lát, chậm rãi nhìn Tông Nguyên Tín: “Quả nhân không có tự tin.”
Ngay cả Ninh Hoành Nho khi nghe thấy lời này cũng suýt chút nữa rớt cả mắt ra ngoài, chứ đừng nói là Tông Nguyên Tín.
Giọng nói của Hoàng đế vẫn giữ tốc độ không nhanh không chậm, nếu không phải chính miệng hắn nói ra, thật khó tưởng tượng được sự không tự tin ấy là như thế nào. “Quả nhân muốn em ấy, nhưng nếu không kiềm chế được thì sao?” Cảnh Nguyên Đế nói chuyện, dường như không phải đang nói về chuyện dâm ô, bí ẩn gì, mà giống như đang khai mạc một bữa tiệc máu tanh.
“Các ngươi biết rõ quả nhân sẽ làm gì.”
Những trải nghiệm tàn khốc trong quá khứ của Cảnh Nguyên Đế không có nghĩa là bản chất hiện tại của hắn mềm yếu ngây thơ, ngược lại, bất kể quá khứ của hắn ra sao, Cảnh Nguyên Đế hiện tại đích thực là một kẻ vô tình.
Hắn không quan tâm đến việc giết người, cũng không tận hưởng việc giết người, đơn giản chỉ là hắn muốn làm như vậy.
Đôi khi, đó cũng là một cách để xoa dịu d*c v*ng.
Điều này thường là do Kinh Trập gây ra.
Suỵt, đây là bí mật vĩnh viễn không thể để Kinh Trập biết.
Nó sẽ không phải kiểu trời long đất lở như “giết người nhà”, nhưng cũng sẽ là sự giãy giụa đau đớn tột cùng.
Cảnh Nguyên Đế sẽ không để Kinh Trập biết chuyện này.
Vĩnh viễn.
Khi hắn thực sự mất kiểm soát, hắn sẽ làm như vậy, nhưng nếu người rơi vào lòng hắn là Kinh Trập, nếu hắn không kìm nén được khát vọng điên cuồng đó thì sao?
Ha, tốt nhất đừng như vậy.
Khi Tông Nguyên Tín lui ra ngoài, y nháy mắt với Ninh Hoành Nho, hai người gần như có thể nói là hiểu ý nhau mà không cần nói ra.
Ninh Hoành Nho đích thân tiễn Tông Nguyên Tín ra ngoài, đứng dưới hành lang, một nơi không ai nghe thấy, cũng khéo léo khuất tầm nhìn để không ai đọc được khẩu hình miệng.
“Sao ta cảm thấy, bệ hạ càng ngày càng hỏng nặng hơn rồi?”
Ninh Hoành Nho trừng mắt nhìn Tông Nguyên Tín: “Đừng nói nhảm.”
Tông Nguyên Tín: “Đây đâu phải nói nhảm? Ngươi dám vỗ ngực nói với ta rằng ngươi không cảm thấy bệ hạ vừa rồi rất không ổn không?”
Ninh Hoành Nho do dự, thực ra gã lờ mờ cảm thấy chuyện này có lẽ liên quan đến việc Cảnh Nguyên Đế làm hôm qua…
Nơi Cảnh Nguyên Đế dẫn Thạch Lệ Quân đến, Ninh Hoành Nho biết rất rõ.
Là vì cơn giận không nơi phát tiết bấy lâu nay của Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng có chỗ trút bỏ?
Từ Thánh Thái hậu chết rồi, Tiên đế cũng chết rồi, Thái hậu là người duy nhất còn sống mà vẫn cứ nhảy nhót trước mặt Cảnh Nguyên Đế, nhắc lại những chuyện cũ phiền muộn ấy.
Gã nên biết sớm hơn, ám vệ cũ của Tiên đế chắc chắn có người ngả về phía Thái hậu, nếu không có những chuyện, Thái hậu nhất định không thể biết được.
… Bệ hạ là vì cuối cùng cũng có thể hành hạ Thái hậu mà… Không thể nào. Thỏa mãn? Hoặc có lẽ, vì thế mà mất kiểm soát? Đừng có mơ.
Vậy rốt cuộc là vì sao?
“Là Kinh Trập?” Ninh Hoành Nho mãi không nói gì, Tông Nguyên Tín chỉ đành tự mình suy đoán. “Ngàn vạn lần đừng nói với ta là người thực ra đã chết rồi nhé.”
Ninh Hoành Nho lạnh nhạt liếc Tông Nguyên Tín: “Ngươi chết rồi bệ hạ cũng không để cậu ấy chết đâu.”
“Biết đâu đấy, không nghe những lời bệ hạ vừa nói à, nghe mà ta sởn cả gai ốc.” Tông Nguyên Tín không nhịn được xoa xoa cánh tay mình.
Y cũng được coi là kẻ chẳng có đạo đức gì cho cam, chỉ là chọn làm thầy thuốc nên phần lớn thời gian sẽ cố gắng làm một người bình thường. Với cái tính cách bất cần đời như y mà còn suýt không chịu nổi những lời Cảnh Nguyên Đế nói, đủ thấy giọng điệu âm u lạnh lẽo đó đáng sợ đến mức nào.
Ninh Hoành Nho lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện chuyện đó sẽ không xảy ra.”
Tông Nguyên Tín nhướng mày, nghe ra ý chưa dứt trong lời Ninh Hoành Nho.
Chỉ là Ninh Hoành Nho không định nói tiếp nữa.
Hoàng đế bệ hạ từng thực sự không có bao nhiêu h*m m**n sống, việc hắn đăng cơ giống như một vở kịch được dàn dựng có chủ đích hơn, hắn chẳng thiết tha gì ngai vàng này, nhưng lại tàn nhẫn muốn nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng của Tiên đế.
Ngay cả Thái hậu cũng cảm thấy Tiên đế lâm chung quá vội vàng, hoặc là còn giữ lại chút tình yêu mù quáng với Từ Thánh Thái hậu nên mới không để lại di chiếu —— nhưng thực tế không phải vậy, Tiên đế đã từng thử.
Chỉ là Hách Liên Dung không cho phép.
Cảnh Nguyên Đế không phải người tốt làm việc không cầu báo đáp, nói hắn là ác quỷ đáng xuống địa ngục còn là quá nhẹ nhàng cho hắn. Chẳng biết chừng hắn sống không được bao lâu sẽ băng hà trên ngai vàng, nhưng trước khi chết, Hoàng đế nhất định sẽ kéo rất nhiều người chôn cùng.
Biết đâu, là cả hoàng thất.
Dù sao cũng chẳng có mấy người sạch sẽ.
…
Kinh Trập đang xắn tay áo.
Nghiêm túc, từng vòng từng vòng một.
Bộ y phục cậu đang mặc bây giờ quá rộng, quá dài so với cậu. Kinh Trập tốn chút công sức mới khiến nó không cản trở việc đi lại.
Đây là bộ y phục duy nhất đặt bên giường sau khi cậu tỉnh dậy.
Là của Hách Liên Dung.
Kinh Trập không tin vào mắt mình, quấn chăn xuống giường lục lọi khắp nơi, rồi phát hiện ra thêm nhiều y phục của Hách Liên Dung, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một bộ nào của Kinh Trập.
Cậu cúi đầu nhìn ống quần mình, được rồi, ngoại trừ bộ hôm qua cậu chưa lột ra này.
Kinh Trập ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cái tủ quần áo xuất hiện một cách khó hiểu này.
Tẩm cung tất nhiên sẽ có tủ quần áo, nhưng đa phần chỉ để trang trí, không thể nào y phục của Hoàng đế đều chất đống ở đây được, có rất nhiều nơi thích hợp hơn để cất giữ chúng, chỉ cần Cảnh Nguyên Đế ra lệnh một tiếng, sẽ có cung nhân nườm nượp đưa tới.
Nhưng cái tủ này, cao lớn, rộng rãi, có thể nhét được rất nhiều, rất nhiều y phục, quan trọng nhất là, trước ngày hôm qua, Kinh Trập hoàn toàn chưa từng nhìn thấy nó!
Cảnh giác của cậu dạo này bị chó ăn mất rồi sao? Sao có thể để người ta ra vào mà không hề hay biết thế này?
Cậu cố nén cảm giác kỳ quái xuống, bất đắc dĩ quay lại thay bộ đồ bên giường.
Kinh Trập còn có thể làm gì được nữa?
Không mặc thì không có đồ. Tốn bao công sức, Kinh Trập mới chỉnh trang xong xuôi.
Khi Thạch Lê nghe thấy tiếng động, hỏi cậu có muốn truyền thiện không, Kinh Trập suýt nữa thì từ chối, nếu không phải cái bụng đang réo ầm ĩ.
Kinh Trập thở dài, vẫn cho người vào.
Cậu không thể không khâm phục những người sống ở Càn Minh Cung, một hai ngày đầu tiên, Kinh Trập còn thấy có người không giữ được bình tĩnh, nhưng sau đó thì không còn nữa.
Kỳ lạ là, những người không giữ được bình tĩnh đó cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt Kinh Trập nữa.
Kinh Trập từng hỏi Ninh Hoành Nho, gã chỉ nói những người đó sau khi bị phạt đã được điều đi nơi khác.
… Có chút không thật.
Kinh Trập kìm nén không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện của Càn Minh Cung.
Đợi những người đó lui ra, Thạch Lê vẫn như thường lệ đứng canh bên cạnh.
Kinh Trập: “Mỗi lần ngươi đứng như vậy, ta đều thấy hơi nuốt không trôi.” Cậu ngồi, người khác đứng, quả thực không phải cảm giác dễ chịu gì.
Thạch Lê: “Nếu người cần, ti chức có thể ẩn nấp trong bóng tối.”
Kinh Trập thở dài: “Vậy tốt nhất là đừng.” Cậu thực sự không muốn bị người ta theo dõi từ trong bóng tối nữa, cảm giác đó thực sự rất đáng sợ.
“Trước đây, hình như ngài đã sớm biết rồi, tại sao bây giờ lại kháng cự?”
Dưới sự kiên trì của Kinh Trập, Thạch Lê cuối cùng cũng không còn kiểu chọc một cái mới trả lời một câu cứng ngắc nữa, mà đã biết chủ động đặt câu hỏi.
Nếu không thì cậu thực sự hơi buồn chán.
Kinh Trập cắn đũa, nói lúng búng: “Trước đây ta tưởng Dung… hắn mua chuộc người bên cạnh ta, theo dõi mọi việc lớn nhỏ của ta. Kiểu theo dõi đó không phải là… mọi lúc mọi nơi, ngươi hiểu không?”
Kinh Trập nhướng mày, nhìn Thạch Lê.
Thạch Lê im lặng một lúc, rồi gật đầu với Kinh Trập.
Ám vệ theo dõi, chú trọng sự hiện diện khắp mọi nơi.
Giáp Tam không thể theo Kinh Trập mười hai canh giờ một ngày, nhưng họ sẽ thay ca, sẽ bàn giao, đảm bảo Kinh Trập mọi thời khắc đều có người để mắt tới.
Đối với họ, đây là nhiệm vụ.
Nhưng đối với đối tượng nhiệm vụ, kiểu theo dõi này quả thực ngột ngạt.
Kinh Trập thong thả nói: “Ta biết, để tránh bị ta phát hiện, ám vệ sẽ không đến quá gần, nếu không,” Cậu cười cười, “Thật ra ta cảm thấy, đôi khi ta cũng khá nhạy bén đấy.”
Nhưng dù vậy, cứ bị người ta nhìn chằm chằm, chung quy vẫn không thoải mái lắm.
Thạch Lê: “Bệ hạ vì muốn bảo vệ ngài.”
Kinh Trập im lặng một lúc, khẽ thở dài, đúng vậy.
Nếu không phải Hách Liên Dung đã sớm bố trí người bên cạnh cậu, Kinh Trập ở Bắc Phòng chưa chắc đã cầm cự được.
“Giáp Tam vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn.” Thạch Lê nói. “Sẽ không có việc gì.”
Kinh Trập mím môi: “Còn những trùng nô kia thì sao?”
Thạch Lê: “Vẫn chưa có tiến triển.”
—— Mệnh lệnh của bản mệnh cổ, thiêu rụi cơ thể vật chủ của chúng, và, bản mệnh cổ chết.
Kinh Trập: “Những con cổ trùng này, cuối cùng sẽ nghe theo mệnh lệnh của một người, là Thái hậu sao?”
“Phải.”
“Vậy bản mệnh cổ trên người Thái hậu thì sao?”
“Đã chết rồi.”
Kinh Trập kinh ngạc nhìn Thạch Lê: “Đã chết rồi? Tại sao?”
Thạch Lê: “Tông đại nhân cũng cho rằng bản mệnh cổ là mấu chốt để khống chế cổ trùng, nên khi tìm đủ mọi cách không được, đã thử tiến hành thí nghiệm trên bản mệnh cổ. Tuy nhiên bản mệnh cổ này vốn bị cưỡng ép tách khỏi người lão trùng vu, bị tổn thương nghiêm trọng, chưa kịp di dời thì đã chết rồi.”
Kinh Trập im lặng một hồi, rồi nói: “Ý ngươi là, bản mệnh cổ này vốn dĩ vẫn còn trên người Thái hậu, nhưng… vì nó quá yếu ớt, Tông Nguyên Tín vẫn luôn không dám di dời nó cho đến khi… muốn di dời thì nó lại chết?”
Thạch Lê im lặng gật đầu.
Kinh Trập nhíu mày, chuyện này thật tồi tệ.
Bản mệnh cổ trên người Thái hậu đã chết, vậy tại sao hệ thống lại nói, bản mệnh cổ chết cũng có thể giải trừ mệnh lệnh?
[Phán đoán của hệ thống không sai.]
Hệ thống kịp thời lên tiếng biện hộ cho mình.
Kinh Trập: “Vậy ngươi giải thích sai lầm trước đó của Tông Nguyên Tín thế nào?”
[Thái Y Viện quả thực tồn tại hồ sơ của hai Tông Nguyên Tín.]
Kinh Trập đảo mắt trong lòng, suy nghĩ một chút: “Vậy ngươi có thể phân tích lại xem làm thế nào mới cứu được nhiều người như vậy không?”
Nếu cứ mãi không loại bỏ được những con cổ trùng này, những trùng nô đó vẫn sẽ chết. Dù là hoàng thất hay triều đình đều không thể để lại mối họa lớn như vậy tồn tại.
Kinh Trập muốn họ sống, nhưng không muốn cái giá để họ sống lại hại chết nhiều người hơn.
[Năng lượng cũng đủ, hệ thống cần thời gian phân tích, khi nào trực tuyến trở lại sẽ thông báo cho ký chủ.]
Sau đó cái thứ chết tiệt này im bặt.
Kinh Trập rất muốn chửi thề, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Sau khi dùng bữa xong, cậu lịch sự mời Thạch Lê ra ngoài, một mình ở trong điện đọc sách. Cậu đã đọc xong truyện thư sinh hồ ly, gần đây đang đọc truyện Long nữ báo ân.
Chỉ là những câu chuyện này đọc đi đọc lại, cuối cùng vẫn phát triển theo hướng gả cho thư sinh làm thiếp, may mà thư sinh trong cuốn sách trên tay này chính trực hơn nhiều, cuối cùng hai người sống cuộc đời bình dân bên nhau, sau khi thư sinh già chết, Long nữ đến tiếp dẫn linh hồn chàng, hai người cùng nhau lên trời.
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trên đời này thực sự có thiên đạo, có nhân quả báo ứng sao? Nếu thực sự có thần tiên, tại sao lại có những nỗi đau khổ giày vò nhường này?
Kinh Trập cất cuốn sách đã đọc xong, đi chân trần chạy đến giá sách.
Những cuốn sách tạp nham cậu thích đọc hoàn toàn lạc lõng trên giá sách, nhưng vẫn chiếm được một chỗ đứng. Cậu lượn một vòng, lại lấy một cuốn sách khác ra.
Kinh Trập xoay người, quan sát nội điện rộng rãi. Đến trường kỷ đọc sách? Cũng không tệ, nhưng vừa rồi đã đọc ở đó rất lâu, hay là lên giường?
Cậu do dự nhìn thoáng qua, lập tức dời mắt đi.
Hôm qua cậu đã buông thả bản thân nằm trên giường cả ngày, nên mới bị ý nghĩ làm tổ điên cuồng xâm chiếm, lôi rất nhiều đồ đạc của Hách Liên Dung lên giường.
May mà lúc đó Hách Liên Dung không hỏi, nếu không Kinh Trập thực sự không còn mặt mũi nào. Nhưng mà, bộ y phục trên người hôm nay chắc chắn là sự trả thù của hắn.
Kinh Trập ôm sách lượn qua lượn lại, vô thức lại lượn đến trước cái tủ quần áo lẽ ra không nên ở đây.
Vừa nãy cậu nên thuận miệng hỏi Thạch Lê xem thứ này rốt cuộc được chuyển vào đây bằng cách nào.
Thực ra chỉ là một cái tủ quần áo thôi, lý do khiến Kinh Trập để ý đến vậy là vì… cậu thực sự, có chút, không kìm được trái tim đang rục rịch.
Rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều quần áo, lại còn là của Hách Liên Dung!
Kinh Trập có thể tưởng tượng, nếu thực sự có nhiều như vậy, chất đống lại sẽ là cái tổ to lớn, thoải mái đến nhường nào.
Kinh Trập thực sự rất muốn một cái tổ thoải mái… Phì, cậu căn bản không muốn, đây chỉ là buff thôi… Kinh Trập ép mình rời đi, tránh xa sự cám dỗ của tủ quần áo.
Cậu quyết định vẫn nên đến trường kỷ đọc sách.
Cậu nhất định sẽ không mở ra.
Ừm.
Nhất định.
…
Trong điện lặng ngắt như tờ, phù hợp với suy đoán ngủ trưa, nhưng chiếc giường trống không, trường kỷ hơi lộn xộn cùng vài cuốn sách vương vãi bên cạnh dường như lại phủ định điều đó.
Hách Liên Dung chẳng tốn bao nhiêu công sức đã xác định được mục tiêu.
Một cánh cửa tủ chưa khép kín hoàn toàn.
Nhìn xem, dưới đáy tủ còn kẹp một góc vải, bất cứ cung nhân nào của Càn Minh Cung cũng sẽ không để lại sơ hở lớn như vậy.
Hách Liên Dung không cố tình thả nhẹ bước chân, nhưng bước đi cũng gần như không tiếng động. Trước khi đến gần cửa tủ, hắn cố ý dẫm mạnh chân hơn, lờ mờ nghe thấy tiếng sột soạt bên trong, cùng một tiếng nức nở khó lòng che giấu.
Gần như cùng lúc, đôi mắt đen của người đàn ông trở nên sâu thẳm vô cùng.
Hắn đẩy cửa tủ ra.
Theo đúng nghĩa đen, cái tủ này dường như đã biến thành một cái tổ ẩm ướt, ấm áp. Hách Liên Dung có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó.
Đến từ d*c v*ng.
Cái tủ này, hay nói đúng hơn, tất cả quần áo trong cái tổ này đều được vun lại với nhau, gần như thành một hình tròn, hoặc là hình bầu dục giống như cái tổ chim, phần lớn áo trong mềm mại được chất đống ở trong cùng, còn áo choàng, triều phục, trường bào các loại bị đẩy ra phía ngoài.
Kinh Trập đang trốn trong tổ, giống như một con thú nhỏ bị dụ dỗ bắt được, đang co rúm người lại, ôm trong lòng hai ba bộ y phục, vùi cả khuôn mặt vào đó, giống hệt đêm qua.
Đêm qua, động tác tìm kiếm mùi hương của Kinh Trập không qua mắt được Hách Liên Dung, hắn thậm chí có thể nhận ra sự không thỏa mãn ẩn giấu dưới lời nói.
Vì thế, Hách Liên Dung cho người chuẩn bị cái tủ quần áo này. Quả thực, người bình thường, Hoàng đế bình thường, sẽ không đặt một cái tủ lớn như vậy trong điện, rất kỳ lạ và đột ngột.
Kinh Trập hẳn là cảm nhận được sự kỳ quái này.
Nhưng cậu không cưỡng lại được.
Giống như chú cún con biết rõ phía trước là cái bẫy, nhưng vẫn vì miếng thịt trên bẫy mà lao vào không màng thân mình.
Sau đó… nức nở, run rẩy, cuộn tròn cơ thể trong đó.
“Kinh Trập, nhìn ta.”
Giọng Hách Liên Dung lạnh lùng đến mức khó tin, trong hoàn cảnh ẩm ướt át này, chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
Kinh Trập giãy giụa, run rẩy thở hắt ra, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen ướt át của cậu gần như mờ mịt, một lúc lâu sau mới chậm rãi gọi: “Hách Liên, Dung?”
Hách Liên Dung nửa ngồi xổm bên cửa tủ, một tay chống lên cánh cửa: “Rất hài lòng với cái tổ của em?”
Kinh Trập lầm bầm trong cổ họng, thốt ra vài từ vụn vỡ.
Thính lực của Hách Liên Dung có nhạy bén đến đâu cũng không thể nghe rõ những từ ngữ mơ hồ đó.
“Kinh Trập, em muốn nói gì?”
Một lúc lâu sau, Kinh Trập mới thì thầm, âm thanh lớn hơn một chút: “Rất tốt, rất thoải mái, rất lớn…” Cậu dè dặt nhìn Hách Liên Dung từ sau đống quần áo. “Nhưng chưa đủ tốt.”
“Chỗ nào chưa đủ tốt?”
Lại tiếng lầm bầm trong cổ họng, nhiều hơn nữa.
Lý trí của Kinh Trập dường như đang kiểm soát cậu không nói ra một số lời, nhưng vì… hiện tại cậu đang cuộn mình trong đống quần áo của Hách Liên Dung, hơn nữa còn từng dùng quần áo của hắn… mùi hương đó… không thể nhầm lẫn được, cảm xúc mãnh liệt lấn át lý trí cũng là điều khó tránh khỏi.
“… Huynh không ở đây, rất kỳ lạ.” Những từ ngữ đó gần như dùng tư thế điên cuồng nện mạnh vào tai Hách Liên Dung. “Ta muốn, ta muốn…”
Kinh Trập cắn chặt môi, muốn kìm nén những lời xấu hổ đó, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, run rẩy để chúng trượt ra khỏi đôi môi đang mím chặt.
“… Ta muốn, cắn huynh.”
Tại sao lại làm tổ?
Việc làm tổ của sinh vật đều tuân theo bản năng sinh sản, mà sinh sản… sẽ mang lại d*c v*ng.
Đây chính là thứ Kinh Trập liều mạng muốn kiềm chế, đè nén.
Có thể tưởng tượng được, Hách Liên Dung gần như ngay khoảnh khắc lời nói vừa dứt đã nhận ra lời mời gọi của Kinh Trập là gì.
Rắc ——
Tiếng r*n r* thảm thiết của cánh cửa tủ khiến ý thức mơ hồ của Kinh Trập tỉnh táo lại đôi chút. Cậu nhìn chằm chằm bàn tay đang bóp chặt cánh cửa tủ của Hách Liên Dung… và dưới bàn tay đó, gỗ đang nứt ra như mạng nhện.
Những ngón tay ưu nhã, thon dài, đẹp đẽ, và cánh cửa tủ bị nứt toác.
Trong khoảnh khắc, cú sốc cực lớn này khiến Kinh Trập càng thêm tỉnh táo.
… Cậu vừa nói cái gì vậy?
Lời cầu xin không biết xấu hổ đó là do cậu nói ra sao?
Kinh Trập vô thức liếc nhìn xuống phía dưới của Hách Liên Dung, sau đó như bị bỏng mà vội vàng né tránh.
Cứu mạng, cái này, cắn không nổi… Không đúng, căn bản là ăn không vào chứ nhỉ?
________
Lời tác giả:
Kinh Trập với tâm hồn trong sáng gửi đi một “đơn xin được cắn” ——