Họ chen chúc trong cái tổ.
Nhìn từ bên ngoài, cái tổ này vô cùng rộng rãi, ngay cả khi hai người đàn ông trưởng thành chui vào vẫn còn thừa chỗ. Thế nhưng bên trong, vô số quần áo được dùng để gia cố cho tổ, khiến không gian trở nên chật hẹp hơn.
Trong tổ tràn ngập hơi ẩm và u ám.
Ẩm ướt đến mức tưởng chừng như có thể vắt ra nước.
Mùi hương ngọt ngào mà mục ruỗng ấy dường như dễ dàng khơi dậy sự bốc đồng trong lòng người, lôi kéo d*c v*ng thiêu đốt vạn vật trỗi dậy từ lớp băng phong ấn.
Hách Liên Dung tựa vào tủ quần áo… hay nói đúng hơn là bên mép tổ. Hắn tay dài chân dài, muốn chen vào không dễ dàng gì, nhưng dưới sự khao khát mãnh liệt nào đó của Kinh Trập, cuối cùng hắn vẫn xuất hiện ở đây.
Từ góc độ này, Hách Liên Dung chỉ có thể nhìn thấy cái ót xù lông của Kinh Trập, mái tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt cậu.
Khiến Hách Liên Dung thực sự rất muốn nắm lấy cằm cậu nâng lên.
Hoặc là hung hăng túm lấy nắm tóc ấy, ấn đầu cậu xuống mạnh hơn nữa.
Hắn muốn biết, trên khuôn mặt Kinh Trập lúc này, rốt cuộc là biểu cảm kỳ lạ nào.
Chắc hẳn, sẽ khóc rất đẹp.
Kinh Trập quả thực rất muốn khóc.
Cậu vừa tự cổ vũ mình, vừa rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể nuốt lời, nhưng lại đâm lao phải theo lao.
Hách Liên Dung đã giúp cậu, cậu trả ơn, cũng coi như là… chuyện bình thường. Nhưng việc này quả thực quá sức chịu đựng.
Nấm ăn mỗi cái đầu thôi đã vất vả lắm rồi, Kinh Trập bắt đầu nhớ lại cách chế biến nấm. Trong cuốn sách dạy nấu ăn mà cậu khó khăn lắm mới nhờ người mua được, rốt cuộc là làm như thế nào nhỉ?
… Kinh Trập hít sâu một hơi, quyết định nỗ lực thêm chút nữa.
Kinh Trập cúi đầu.
Đau, thực sự rất đau, nhưng cậu từ từ, chậm rãi cố gắng. Cảm giác đáng sợ đó khiến cậu cảm thấy như sắp ngạt thở, khó chịu đến mức suýt sặc.
Rầm ——
Tiếng va đập mạnh vang lên trên tủ quần áo khiến Kinh Trập giật mình, nhận ra người đàn ông đang đấm mạnh tay vào vách tủ. Kinh Trập rất muốn ngẩng đầu lên xem biểu cảm của Hách Liên Dung lúc này thế nào, nhưng ngay sau đó, một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ ập đến.
Hách Liên Dung luôn tỏ ra lạnh lùng, dù là giọng nói hay biểu cảm đều ít khi thay đổi, ngay cả khi cực kỳ bực bội, hắn vẫn là một tảng băng nén chặt.
Kinh Trập hiếm khi nghe thấy tiếng th* d*c nặng nề, hỗn loạn của hắn như vậy.
Điều này khiến sự tự tin của Kinh Trập tăng lên đáng kể.
Cảm giác chếnh choáng như say rượu, mờ ảo như sương khói giúp cậu nén xuống cơn buồn nôn, đột ngột cúi thấp đầu xuống hoàn toàn.
Một lần ngậm hết vào tận sâu bên trong.
…
Sau này Kinh Trập mới biết, liều lĩnh là một hành vi vô cùng không nên, hậu quả mà nó mang lại đáng sợ hơn tưởng tượng rất nhiều.
Hách Liên Dung nắm chặt vai Kinh Trập, như đang kéo cậu ra xa khỏi con quái vật đáng sợ nào đó, nhưng lại càng giống như muốn dùng sức ấn cậu xuống hơn.
Kinh Trập vô cùng bất mãn.
Dù xấu hổ đến cùng cực, nhưng lời là do mình nói, việc là do mình làm, cậu đương nhiên phải làm cho đến cùng. Đặc biệt là khi cậu đang ngậm trong miệng, lời đe dọa của cậu càng có thêm sức nặng.
Kinh Trập đã kiên trì đến cùng.
Cái giá phải trả là, Hách Liên Dung đã phá tan cái tổ mà cậu vất vả lắm mới dựng lên được!
Cậu! Dựng!!
Kinh Trập tức chết đi được.
Về lý trí, Kinh Trập biết dù là tủ quần áo hay quần áo thì tất cả đều thuộc về Hách Liên Dung, cậu lấy tư cách gì mà giận dỗi?
Nhưng Kinh Trập cứ tức đấy.
Tức lúc Hách Liên Dung bế cậu ra, tức lúc Hách Liên Dung lau người cho cậu, và siêu cấp tức giận lúc họ lên giường.
Kinh Trập lật người leo lên eo Hách Liên Dung, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông: “Huynh đã phá nó rồi.”
Hách Liên Dung có vẻ chẳng để tâm lắm, lạnh lùng nói: “Ngày mai sẽ có cái to hơn, tốt hơn.”
Kinh Trập có chút buồn bã: “Nhưng không phải cái này.”
Cậu đã tốn bao công sức, hì hục mãi mới làm xong, bên trong còn vương vấn mùi hương của cậu và Hách Liên Dung, đó là một nơi vô cùng thoải mái, dù có làm lại cái khác thì cũng không phải là cái cũ nữa.
Hách Liên Dung bóp đùi Kinh Trập, lực mạnh hơn mức cần thiết một chút, trong giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa sự kìm nén khó nhận ra: “Kinh Trập, nếu không muốn bị ta phá, tốt nhất em đừng làm như vậy nữa.”
Giọng nói lạnh lẽo, kìm nén ấy thậm chí nghe không ra là đang nói với người hay vật.
Kinh Trập khó hiểu nhìn Hách Liên Dung: “Như nào?” Cậu cúi đầu, đôi mắt đen mờ mịt nhìn chằm chằm người đàn ông, như muốn đào ra câu trả lời từ trên người hắn.
Dáng vẻ hiện tại của cậu nhìn Hách Liên Dung, rất giống với dáng vẻ nỗ lực ngậm lúc nãy, đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng, cậu liều mạng muốn nuốt trọn lấy thứ đó, càng trở nên đáng thương và đáng yêu đến cực điểm.
Thứ đó chẳng ngon lành gì, nhưng Kinh Trập lại quá mức cố gắng, dù đến cuối cùng vẫn muốn làm tốt nhất có thể.
Không thể trách Hách Liên Dung đột nhiên nổi cơn bạo lực phá tan cái tổ, nếu cứ tiếp tục ở trong không gian ẩm ướt, mềm mại đó, người đàn ông rất khó kìm nén được sự hung tàn trong lòng.
Kinh Trập càng ngoan ngoãn, d*c v*ng trào dâng càng khó kiểm soát.
Rõ ràng Kinh Trập không hiểu ý trong lời nói của Hách Liên Dung, cậu tự mình suy nghĩ một lát, hiểu sai ý ngoài lời của người đàn ông, chống tay lên eo Hách Liên Dung lắc đầu: “Huynh không thể làm thế.”
Trước khi người đàn ông kịp nói gì, Kinh Trập lại bổ sung thêm một câu: “Tông đại nhân nói, sức khỏe của huynh, vẫn chưa được.”
“… Chưa được?”
Giọng Hách Liên Dung nghe có vẻ mang theo hàm ý quái dị.
Kinh Trập vẫn ngây ngốc gật đầu: “Ông ấy nói, ông ấy nói…” Lý trí bị d*c v*ng làm tổ điên cuồng kích động cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút. “Phải tiết chế.”
Kinh Trập bị nhốt ở Càn Minh Cung mấy ngày nay, rất ít gặp người ngoài, ngoại trừ Minh Vũ thì chỉ có Tông Nguyên Tín.
Duy nhất một lần.
Sau cái ngày Kinh Trập không muốn gặp y, ngày hôm sau Tông Nguyên Tín lại đến. Lần đó, Kinh Trập rốt cuộc vẫn gặp y.
Vốn là người thích nói hươu nói vượn, nhưng lần đó Tông Nguyên Tín hiếm khi không nói gì, chỉ làm theo quy trình chẩn đoán cho Kinh Trập xong, rồi lén lút hỏi cậu có an toàn không?
Kinh Trập ở Càn Minh Cung, đương nhiên không thể gặp chuyện gì. Nhưng dáng vẻ lén lút của Tông Nguyên Tín trông khá buồn cười, nên Kinh Trập cũng lén lút trả lời theo: “Ta không gặp chuyện gì xấu cả.”
Tông Nguyên Tín người này tuy nhìn có vẻ lập dị, nhưng đôi khi cũng có vài phần trượng nghĩa. Y còn nói với Kinh Trập, nếu ở Càn Minh Cung bị bắt nạt thì có thể lén nói với y, dù y không làm được gì nhiều, nhưng ít nhất có thể khiến Cảnh Nguyên Đế bất lực.
Lúc từ ngữ đó thốt ra từ miệng Tông Nguyên Tín, Kinh Trập suýt thì ngất xỉu.
… Tông đại nhân đôi khi thực sự quá phóng túng, bất cần đời.
Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Kinh Trập, Tông Nguyên Tín cười khẩy: “Ngài ấy bất lực thì sao nào? Thế chẳng phải tốt hơn à? Đỡ khiến ta cả ngày phải lo lắng bệ hạ nhất thời xúc động…”
Ánh mắt y đảo một vòng quanh người Kinh Trập, mang theo sự thích thú quái gở nào đó.
Điều này khiến Kinh Trập đứng ngồi không yên, càng cảm thấy sâu sắc rằng Ninh Hoành Nho và Tông Nguyên Tín chắc chắn rất hợp cạ.
Một xử nam, một kẻ bất lực, cả hai đều khiến Kinh Trập nghẹn lời không nói được gì.
“Ta không có, bọn ta không…” Kinh Trập chỉ nặn ra được mấy chữ này đã thấy xấu hổ vô cùng. “Chỉ là…” Cậu nghẹn lại, rất muốn nuốt luôn nửa câu sau vào bụng.
Cậu nói thế này, chẳng phải là ám chỉ điều gì đó sao?
Tông Nguyên Tín thản nhiên nói: “Ta không hứng thú với chuyện giường chiếu của hai người.”
Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi: “Không có chuyện giường chiếu!”
Tông Nguyên Tín cười híp mắt: “Vậy thì tốt quá rồi, ngàn vạn lần phải nhớ, bệ hạ cần phải kiêng khem cẩn thận, không thể tùy tiện làm tổn hao nguyên khí. Tất nhiên, ngày thường tự mình giải tỏa thì không sao, nhưng chuyện phòng the…”
Y còn chưa nói hết, Kinh Trập đã bịt tai lại, tan chảy thành vũng nước rồi chuồn mất.
Mặc dù ký ức này vô cùng xấu hổ, cậu hận không thể gói ghém ném ra sau đầu, không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng không có nghĩa là Kinh Trập thực sự quên.
Lực tay Hách Liên Dung siết lấy Kinh Trập mạnh hơn một chút, một lúc sau mới từ từ buông ra, kéo Kinh Trập đang khăng khăng muốn cưỡi lên người hắn xuống, trùm chăn kín đầu cậu.
“Không muốn phát triển thành như thế thì ngủ đi.” Hách Liên Dung cứng rắn nói. “Em nhiều năng lượng lắm à?”
Kinh Trập nằm trong vòng tay Hách Liên Dung một lúc, lại bắt đầu không yên phận, cựa quậy trong chăn, rất phiền phức.
Một lát sau, cậu thử trượt xuống dưới.
Hách Liên Dung túm lấy cậu, kìm nén hỏi: “Em muốn làm gì?”
Giọng Kinh Trập truyền qua một lớp chăn… không, là hai lớp chăn, nghe nhẹ nhàng và có chút háo hức: “Ta muốn dựa vào phía dưới ngủ.”
Hách Liên Dung im lặng trong giây lát. Ngay cả đối với hắn, lời đề nghị này cũng quá mức chấn động.
“Tại sao?”
“Ở đó mùi dễ chịu hơn.”
Kinh Trập trả lời rất hợp tình hợp lý, thậm chí không cảm thấy đây là một loại quấy rối.
Cậu chỉ muốn dựa vào háng người đàn ông để ngủ thôi mà, có vấn đề gì sao?
Không có!
Đó chỉ là một cái gối rất tốt, rất vừa vặn.
Đồng thời còn tỏa ra mùi hương cậu thích.
Như vậy sẽ rất an toàn.
Ai bảo Hách Liên Dung phá hỏng cái tổ cậu vất vả lắm mới làm xong, cậu cảm thấy người đàn ông này phải bồi thường cho cậu!
Cậu dường như nghe thấy tiếng Hách Liên Dung, hơi mơ hồ, hơi kìm nén, nhưng quá nhỏ, nhỏ đến mức Kinh Trập không rõ rốt cuộc hắn nói gì.
Cậu chỉ biết, ngay sau đó, người đàn ông để mặc Kinh Trập chui vào. Cậu luồn lách trong lớp chăn dày, cố tìm một vị trí thích hợp, nhưng chưa kịp chuẩn bị xong thì Hách Liên Dung đã nắm lấy cổ chân Kinh Trập, ép cậu nằm sấp lên người hắn.
Đây là một tư thế rất kỳ quặc.
Kinh Trập căng thẳng chớp mắt. Khoan đã, nếu là tư thế này, thì… thì mông cậu chẳng phải là…
Một đôi tay s* s**ng lên đó.
Hách Liên Dung u ám nói: “Có qua mà không có lại, là thất lễ.”
Hắn sẽ vắt kiệt tất cả năng lượng dư thừa của Kinh Trập, đảm bảo món quà đáp lễ này sẽ khiến Kinh Trập vô cùng, vô cùng hài lòng.
Dù sao hắn “không được”, thì Kinh Trập đành phải “được” nhiều hơn chút vậy.
…
Kinh Trập đau đầu, đau họng, đau mắt, hình như cả nấm cũng đau, nhưng tạm thời cậu không muốn suy nghĩ những chuyện phức tạp đó. Cậu r*n r*, cựa quậy, vùi mình sâu hơn, hận không thể chôn cả mặt vào trong chăn.
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài chỉ khiến dây thần kinh nhạy cảm của Kinh Trập đau nhói.
Vừa nãy, Kinh Trập bị tiếng thông báo của hệ thống đánh thức.
Hệ thống nhắc nhở cậu, buff làm tổ đã biến mất.
Giờ nhắc thì có tác dụng gì chứ?
Dù đang nửa tỉnh nửa mê, Kinh Trập chỉ cần nghĩ đến chuyện hồ đồ mình làm hôm qua là đã muốn tự sát tạ tội.
Cậu chưa từng nghĩ mình lại có thể…
ph*ng đ*ng vô sỉ đến thế.
Kinh Trập nức nở một tiếng, cuộn mình chặt hơn, biến thành một con Kinh Trập, ư ử không muốn nói chuyện.
Cả đời này chưa từng nghĩ, tư thế nhìn thấy trong sách dạy nấu ăn lại thực sự đến lượt mình tự thân trải nghiệm. Cậu thậm chí không thể nói ra lời trách móc nào với Hách Liên Dung, xét đến cùng kẻ đầu têu lại chính là Kinh Trập.
Kinh Trập cảm thấy toàn bộ sức lực đều bị vắt kiệt, ngay cả sức cử động cũng không có, chỉ có thể nằm bẹp dí trên giường làm con sâu róm đáng thương… Hôm qua người đàn ông kia như phát điên, dù cậu đã bảo không được nhưng hắn hoàn toàn không tin lời cậu nói.
Cậu thực sự, một giọt cũng không còn. Chưa bao giờ trống rỗng đến thế, cảm giác như não cũng bị vắt ra ngoài luôn rồi.
Đáng sợ quá, d*c v*ng kiểm soát và tâm lý trả thù của Hách Liên Dung cũng quá hung tàn rồi.
Kinh Trập nằm trên giường nghỉ một lúc, khó khăn lắm mới hồi phục chút sức lực, lúc này mới chậm chạp ngồi dậy, chậm chạp xuống giường, chậm chạp đi thay quần áo, chậm chạp đi rửa mặt.
Khi cậu lê bước đến vị trí tủ quần áo hôm qua, phát hiện cái tủ bị Hách Liên Dung phá hỏng đã được thay bằng một cái tủ to hơn, thoải mái hơn, Kinh Trập chết lặng.
… A a a cậu vẫn nên đi chết đi thôi.
Kinh Trập túm tóc, gào thét trong câm lặng.
…
“Ninh tổng quản, Hứa tiệp dư cầu kiến.”
Trong Càn Minh Cung, khi Cảnh Nguyên Đế vắng mặt, Ninh Hoành Nho thường là người làm chủ. Tất nhiên, hiện tại Càn Minh Cung còn có một vị chủ tử có thể làm chủ nữa. Chỉ là không cần hỏi nhiều, cậu ấy chắc chắn sẽ không tham gia vào những chuyện này.
“Thật hiếm thấy.” Ninh Hoành Nho nhướng mày. “Bệ hạ giờ phút này không ở Càn Minh Cung, Hứa tiệp dư lại muốn gặp ai đây?”
Gã nói chuyện có chút lơ đãng.
Ngay cả khi đến trước mặt Hứa tiệp dư, nụ cười ôn hòa trên mặt Ninh Hoành Nho cũng không hề thay đổi độ cong.
“Nương nương, bệ hạ hiện không có ở Càn Minh Cung, hay là nương nương đợi thêm chút nữa…”
Hứa tiệp dư là người cũ trong cung, là phi tần vào cung từ đợt tuyển tú đầu tiên. Những năm qua, nàng ta vẫn luôn dậm chân tại chỗ ở vị trí Tiệp dư, chưa từng ra sức tranh giành trước mặt Hoàng đế, trong hậu cung cũng có chút cảm giác tồn tại, không đến mức bị người ta bắt nạt.
Là một người thực sự thông minh.
Phải rồi, quá thông minh, thậm chí nàng ta biết rất rõ đến tận bây giờ, mục đích nàng ta đến Càn Minh Cung rốt cuộc là gì.
“Người thiếp thân muốn gặp không phải bệ hạ, mà là vị kia.”
Trước khi đến, Hứa tiệp dư dường như đã chuẩn bị đầy đủ, trên tay xách theo hộp thức ăn, nói là điểm tâm tự tay làm, khi nói chuyện trên mặt còn vương nụ cười điềm đạm.
“Ninh tổng quản, ngài hiểu rõ mà, trong hậu cung này, nếu không có xuất thân gì, đơn phương độc mã là hạ sách nhất.” Nàng ta nói đầy ẩn ý, vừa cười vừa nói. “Đôi khi, cũng cần một hai con tốt thí đi trước mở đường.”
Nụ cười trên mặt Ninh Hoành Nho nhạt đi đôi chút, nhưng lại chân thật hơn vài phần. Gã lắc đầu đầy ẩn ý: “Nương nương, trong cung này còn có một giới luật ngầm khác, người biết là gì không?”
Không đợi Hứa tiệp dư trả lời, Ninh Hoành Nho tự mình nói tiếp.
“Không làm không sai, làm nhiều sai nhiều, động không bằng tĩnh.”
Sắc mặt Hứa tiệp dư hơi trắng bệch. Trong thoáng chốc, ngón tay xách hộp thức ăn của nàng ta cứng lại, dường như cảm xúc có chút bị đè nén. Nhưng ngay sau đó, nàng ta nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này còn phải đa tạ Ninh tổng quản nhắc nhở. Tuy nhiên, đây là chút tâm ý nhỏ thiếp thân tự tay làm, mong Ninh tổng có thể quản chuyển cho vị kia.”
Ninh Hoành Nho đương nhiên sẽ không từ chối, gã mỉm cười nhận lấy đồ, đích thân tiễn Hứa tiệp dư ra ngoài.
Nhìn theo Hứa tiệp dư lên kiệu, đoàn người biến mất trước điện, Ninh Hoành Nho thu lại nụ cười, ném tùy tiện hộp thức ăn trong tay cho thái giám phía sau, lạnh nhạt nói: “Kiểm tra kỹ lưỡng một chút.”
“Vâng, thưa tổng quản.” Người đó lại hỏi: “Nếu không có nguy hiểm, thì đưa cho vị kia ạ?”
Ninh Hoành Nho tát một cái vào mặt cậu ta, lực tuy không mạnh nhưng cũng mang ý răn dạy, gã hận rèn sắt không thành thép: “Ngươi não heo à?”
Hứa tiệp dư, hay bất cứ ai trong hậu cung gửi bất cứ thứ gì đến, cho dù sạch sẽ cũng không thể đưa đến trước mặt Kinh Trập.
Với tính cách nhạy bén của Kinh Trập, nếu biết có người đến tặng quà, dù nàng ta chỉ là người đầu tiên làm như vậy, cậu cũng sẽ lập tức đoán ra không khí trong cung này đã thay đổi.
“Vứt đi.” Ninh Hoành Nho nén giận nói. “Còn hỏi những câu ngu xuẩn như vậy nữa, ngươi cứ coi như mình đã chết đi.”
Tên thái giám kia chẳng những không giận vì cái tát của Ninh Hoành Nho, ngược lại còn gật đầu khom lưng, vô cùng biết ơn.
Người trong Càn Minh Cung đều biết, Ninh Hoành Nho ôn hòa nhã nhặn, nhìn giống tiếu diện hổ, nhưng thực chất dễ nói chuyện hơn Thạch Lệ Quân nhiều. Thạch Lệ Quân lúc nào cũng cười tủm tỉm mới thực sự là kẻ tàn nhẫn vô tình.
Cùng một sự việc, nếu rơi vào tay Ninh Hoành Nho, ít nhiều còn có cơ hội; nhưng nếu rơi vào tay Thạch Lệ Quân, thì gần như không còn đường sống.
Giống như những người bị đưa đi khỏi Càn Minh Cung trước đó, đến nay vẫn chưa xuất hiện trở lại, bởi vì người xử lý là Thạch Lệ Quân, nên họ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
…
“Nương nương, người cần gì phải hạ mình đến Càn Minh Cung một chuyến, còn vô cớ bị Ninh tổng quản giáo huấn một trận…” Cung nữ đi bên cạnh kiệu nhỏ bĩu môi, có chút bất mãn.
“Hồng Đào, cẩn trọng lời nói.”
Hứa tiệp dư nhíu mày, quát cung nữ Hồng Đào im miệng.
Hồng Đào có chút khó hiểu, nhưng lập tức ngừng phàn nàn. Nàng ta không ngốc, có thể đi theo bên cạnh Hứa tiệp dư, tự nhiên là dựa vào sự suy đoán ý tứ của chủ nhân.
Hứa tiệp dư là người nhìn có vẻ đoan chính, chu đáo mọi mặt. Tuy nhiên sống như vậy rất mệt mỏi. Hồng Đào biết chủ tử nhà mình thích nhìn những người và việc phóng túng, tùy ý một chút, nên mới thường to gan trước mặt Hứa tiệp dư.
Nhưng sự to gan này, cũng không dám làm càn.
Phải nằm trong giới hạn Hứa tiệp dư chấp nhận được, một khi nhận ra Hứa tiệp dư không vui, Hồng Đào sẽ lập tức im miệng.
Hứa tiệp dư không muốn làm chim đầu đàn, nhưng không khí trong hậu cung gần đây đã đủ để nàng ta nhận thấy sự bất ổn.
Đầu tiên là Thái hậu tạo phản.
Vừa nghĩ đến từ này, Hứa tiệp dư cảm thấy tim mình không nhịn được mà run rẩy, đó chính là… Thái hậu… Chẳng lẽ chuyện Quý phi… Hoàng Nghi Kết năm xưa, thực ra cũng là do Thái hậu…
Không thể nghĩ nhiều. Hứa tiệp dư tự cảnh cáo bản thân, đè nén những ý nghĩ điên rồ đó xuống, thay vào đó là bắt đầu suy ngẫm về những dòng chảy ngầm gần đây.
Ngoài chuyện Thái hậu tạo phản, trùng nô trong cung, điều khiến những tần phi như họ bất an hơn cả là mấy ngày nay, quan lại Bộ Lễ thường xuyên ra vào hậu cung, đi cùng họ còn có một hai quan viên Hình bộ hoặc Đại Lý Tự.
Họ xuất hiện trong hậu cung với sự kết hợp kỳ lạ như vậy, lần lượt rà soát mối quan hệ giữa Thái hậu và các tần phi.
Quan lại Bộ Lễ vào cung vốn không có vấn đề gì.
Nếu quan viên muốn tiếp xúc với hậu phi, thông thường sẽ do Bộ Lễ phái quan viên vào cung, và phần lớn hành động này diễn ra khi tấn phong Phi vị. Ngay cả khi Thái hậu còn tại vị, cứ một hai năm lại ban thưởng cho hậu cung, nâng cao Phi vị cho họ, ý chỉ đó cũng sẽ được đưa đến Bộ Lễ, sau đó Bộ Lễ phái người vào cung tuyên bố.
Tuy hơi phiền phức, nhưng đó là quy trình bắt buộc.
Nhưng hiện tại lượng lớn quan viên vào cung, xuất hiện trong cung đình, lại là để điều tra triệt để sự qua lại giữa họ và Thái hậu, chuyện này có vẻ hơi kỳ lạ.
Nếu hậu cung có Hoàng hậu, việc này lẽ ra phải do Hoàng hậu làm.
Nhưng Cảnh Nguyên Đế hoàn toàn không có ý định lập Hậu, vậy người làm việc này trong những năm qua thường là Thái hậu hoặc Đức phi nương nương.
Cho dù hiện tại hai vị này đều xảy ra chuyện, thì cũng nên tìm một phi tử có địa vị cao tiếp theo để làm. Tại sao lại là quan lại Bộ Lễ tháp tùng quan viên Hình bộ vào cung?
Hành động này không phải là trái pháp luật, nhưng không bình thường.
Những người nhạy bén đã nhận ra chút bất ổn vi diệu từ những thay đổi nhỏ nhặt này.
Trong đó đương nhiên bao gồm cả Hứa tiệp dư.
Hứa tiệp dư sống trong cung bao năm nay rất tốt, vừa không gây chú ý, cũng không rước họa vào thân, tất cả đều nhờ vào việc nàng ta là một người thận trọng và thông minh.
Nhưng chính vì nàng ta là người thông minh, nên nàng ta cũng nhận ra ý nghĩa đằng sau sự thay đổi hành vi này.
… Cảnh Nguyên Đế dường như định thực hiện một sự thay đổi.
Thay đổi cái gì? Hậu cung?
Dù Hứa tiệp dư không đoán được suy nghĩ của Hoàng đế bệ hạ, nhưng nàng ta cảm thấy nguy hiểm. Nếu cứ để bầu không khí này tiếp diễn, thì trong tương lai không xa, linh cảm của nàng ta nhất định sẽ thành hiện thực.
Điều đó sẽ vô cùng tồi tệ.
Hứa tiệp dư không bất mãn với cuộc sống trong hậu cung của mình, tuy đôi khi có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần không chọc vào Thái hậu và Hoàng đế, nàng ta sẽ tránh xa được đại đa số rắc rối.
Hoàng đế rốt cuộc là người như thế nào, nàng ta không quan tâm, nhưng chỉ cần nàng ta vẫn là phi tử, vẫn còn ở trong hậu cung một ngày, thì cuộc sống ưu việt này của nàng ta vẫn có thể tiếp tục.
Dù là bản thân nàng ta hay thế gia sau lưng nàng ta đều cần nàng ta như vậy.
Nàng ta tuyệt đối không thể cho phép có sự thay đổi.
“Nương nương,” Lúc này họ đã trở về cung điện của mình, Hồng Đào nói năng càng thêm tùy ý. “Nô tì không phải không hiểu ý người, chỉ là người ở Càn Minh Cung trong lời đồn… dù sao cũng có xuất thân như vậy, người đích thân đến thăm lại không gặp được, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến những kẻ kia…”
Hiện tại gần như tất cả mọi người đều đang dán mắt vào Càn Minh Cung, cộng thêm chuyện Thái hậu xảy ra, lại có quan viên thường xuyên ra vào cung đình, chắc chắn sẽ khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Lúc này Hứa tiệp dư làm chim đầu đàn, lại không đạt được mục đích, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.
Hứa tiệp dư lắc đầu.
Hồng Đào không hiểu, nàng ta cũng không định giải thích.
Lần này nàng ta đến Càn Minh Cung không gặp được người đó, thậm chí Ninh tổng quản còn không chịu truyền lời, đây chắc chắn đã là một lời cảnh cáo thầm lặng.
Sự để tâm của Cảnh Nguyên Đế đối với người đó còn nhiều hơn so với tưởng tượng của họ.
Những năm nay, phi tần hậu cung đến rồi đi, có người chết, có người bị phế, nhưng trong số bao nhiêu người đó, có ai từng khiến Hoàng đế để tâm dù chỉ một chút không?
Những sự trêu chọc như có như không, giống như đang xem kịch kia không tính.
Đúng vậy, Hứa tiệp dư biết rất rõ.
Cảnh Nguyên Đế hoàn toàn không quan tâm hậu cung sẽ biến thành cái dạng gì, mặc kệ ngươi giết người phóng hỏa, thậm chí là tư thông chơi bời, rất nhiều chuyện, Hoàng đế dù biết cũng chẳng hề để trong lòng.
Nhưng người ở Càn Minh Cung kia thì khác.
Khi nhận ra vị Hoàng đế lạnh lùng bạc bẽo kia vậy mà thực sự có trái tim, Hứa tiệp dư không phải không ghen tị, nhưng sau khi chút tự tin bị tổn thương qua đi, nàng ta bắt đầu nhận thức được, cho dù Hoàng đế có để tâm đến người đó đến mức nào, nhưng khi thời cơ đến, rốt cuộc vẫn phải đưa người vào hậu cung.
Người này chẳng qua chỉ là một thái giám, đã là thái giám trong cung này thì làm gì có thân phận địa vị đáng nói? Cậu ta không có quyền lực, cũng chẳng có hậu thuẫn, dù Hoàng đế có thích đến đâu cũng không thể để cậu ta ở mãi trong Càn Minh Cung được.
Và lúc này, chính là lúc cậu ta yếu đuối bất lực nhất, cần đồng minh nhất.
Sở dĩ Hứa tiệp dư chủ động đưa tới cửa, chính là để đạt được minh ước này. Cho dù Ninh tổng quản không chịu để họ gặp mặt, ít nhất đồ nàng ta gửi tới cũng nên xuất hiện trước mặt cậu.
Chỉ cần tên thái giám kia có lòng, hơi có chút não thì đều nên hiểu ý của nàng ta là gì.
Có thể gặp mặt một lần là được, chỉ cần một lần, Hứa tiệp dư tự tin có thể thuyết phục, thậm chí khống chế tên thái giám kia… Tất nhiên, quan trọng nhất là thông qua việc quen biết tên thái giám này để nắm bắt được Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc thích người như thế nào.
Đã quá nhiều năm trôi qua, kể từ khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ đến nay, không ai biết Hoàng đế rốt cuộc thích gì, để ý cái gì, giờ đây đột nhiên xuất hiện một sự tồn tại như vậy, có ai… lại không tràn đầy h*m m**n tìm tòi nghiên cứu?
Nếu không phải Cảnh Nguyên Đế vẫn luôn bảo vệ cậu trong Càn Minh Cung, chỉ cần để cậu lộ diện một chút, chắc chắn sẽ bị vô số ánh mắt xung quanh nuốt chửng.
“Đợi đi.” Hứa tiệp dư cười nói. “Không quá ba ngày, nhất định sẽ có chút tin tức.”
…
Ba ngày sau, Hứa tiệp dư không còn nghĩ như vậy nữa.
Nàng ta ngàn vạn lần không ngờ tới, khổ sở đợi ba ngày, Càn Minh Cung vậy mà thực sự chẳng có động tĩnh gì? Tên thái giám kia thực sự ngồi yên được như vậy, thực sự tưởng rằng dựa vào sức mình có thể độc chiếm sự sủng ái của Hoàng đế mãi mãi sao?
Nàng ta biết nhiều người sẽ làm gì. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Khi nhận ra Cảnh Nguyên Đế thích và để ý không phải phụ nữ mà là đàn ông, xu hướng này sẽ gây ra tác động nhất định đến địa vị của Hoàng đế bệ hạ, nhưng không nghiêm trọng.
Chỉ cần Cảnh Nguyên Đế để lại con cháu nối dõi, thì bất kể hắn thích đàn ông hay phụ nữ, cùng lắm cũng chỉ rước lấy vài lời dị nghị, mà chơi đùa đàn ông, đôi khi cũng là một trào lưu.
Dù sao cảm giác chinh phục khi kiểm soát một người đàn ông, đôi khi quả thực không gì thay thế được.
Sở thích mà Cảnh Nguyên Đế để lộ ra này, đồng thời cũng sẽ trở thành thủ đoạn để vô số người lấy lòng hắn.
Chẳng nói đâu xa, Hứa tiệp dư tin rằng đã có không ít người đang nghe ngóng xem Kinh Trập rốt cuộc là ai, sau đó bọn họ sẽ vội vàng đi tìm những người đàn ông có nét tương đồng với cậu, học theo dáng vẻ của cậu, dùng giọng nói của cậu để thốt ra những lời tương tự… Dù là “Uyển Uyển loại Khanh” hay “Đông Thi bắt chước nhăn mặt” đi chăng nữa, chưa thử thì sao biết được kết quả?
Biết đâu chừng, những người đàn ông được dạy dỗ kỹ càng rồi đưa vào cung ấy, lại thực sự giành được sự thương xót của Hoàng đế bệ hạ.
Chỉ là Hứa tiệp dư không muốn tốn công sức, nếu nàng ta có thể sở hữu bản gốc, thì tội gì phải đi kiếm một món hàng giả? Đáng tiếc là, tên thái giám một bước lên cành cao hóa phượng hoàng này, dường như có chút tự cao tự đại rồi.
Sắc mặt Hứa tiệp dư có chút âm trầm, nhưng điều này cũng chứng tỏ người mà Hoàng đế thích, bản chất bên trong cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, vậy thì chuyện này dễ xử lý rồi.
Nàng ta sợ nhất chính là thứ Hoàng đế thích không phải khuôn mặt đó, mà là những cái gọi là phẩm hạnh tính tình kia…
Hừ.
…
“Hắt xì ——”
Kinh Trập không nhịn được, hắt hơi một cái rõ to.
Không biết tại sao sống lưng cậu cứ thấy lành lạnh, cảm giác này gần đây cứ thoắt ẩn thoắt hiện, không biết là có người nói xấu sau lưng, hay là cậu thực sự bị cảm lạnh rồi?
Tính kỹ ra, cậu đã ở Càn Minh Cung hơn nửa tháng rồi.
Kinh Trập chỉ cần nghĩ đến chuyện này là thấy hơi phiền não.
Cuộc sống ở Càn Minh Cung không phải không tốt, chuyện ăn uống cậu chưa từng phải chịu thiệt thòi, huống chi ngày thường căn bản chẳng phải đụng tay làm việc gì.
Thậm chí nếu cậu thực sự muốn làm gì đó, cũng sẽ có người tranh nhau đến giúp, cảm giác này khiến cậu không được tự nhiên cho lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những ngày nghỉ ngơi này đã giúp sức khỏe cậu tốt lên rất nhiều.
Lúc ở Bắc Phòng, tay chân cậu quả thực đã bị lạnh cóng, cần tịnh dưỡng một thời gian.
Nhưng cậu tuổi còn trẻ, có tay có chân, cứ ngồi không mãi như vậy chẳng làm gì cả, dù có tự thuyết phục bản thân thế nào cũng rất khó chấp nhận. Cũng không biết có phải Ninh Hoành Nho nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu hay không, mà hai ngày gần đây khi xử lý cung vụ, gã thường hay đến xin ý kiến của cậu.
Kinh Trập: “…”
Thật sự, chuyện này hơi quá rồi.
Kinh Trập không cảm thấy mình có năng lực gì để định đoạt sự sống chết của ai.
Có những việc không phải Kinh Trập cảm thấy không làm được, mà cậu nghĩ rằng, khi chưa trải qua bất kỳ sự rèn luyện nào mà đã mạo muội bước lên một vị trí cao, thì bất kể là đối với bản thân hay đối với người khác, đều không phải chuyện tốt.
Sau khi lần thử nghiệm này thất bại, Ninh Hoành Nho lại nghĩ ra cách khác, mang đến cho Kinh Trập rất nhiều vải vóc… Rốt cuộc ông ta làm sao biết được cậu lén lút may y phục cho Dung Cửu vậy?
Kinh Trập trầm ngâm một lát, quyết định giả vờ như không biết.
Việc này quả thực có thể phân tán sự chú ý của Kinh Trập, nhưng cũng chẳng duy trì được bao lâu. Cậu là người chăm chỉ, bắt cậu cứ ở lì trong Càn Minh Cung không làm gì cả, quả thực là không chịu nổi.
Hơn nữa kể từ khi Kinh Trập mạnh miệng trước mặt Hách Liên Dung, nói cái gì mà cắn với chả không cắn, mấy lần gần đây khi Hách Liên Dung đi ngang qua cái tủ quần áo mới, ánh mắt đều mang ý nghĩa không rõ ràng, mỗi lần như vậy đều khiến Kinh Trập hận không thể tìm cái lỗ chui xuống đất.
Ngay cả buổi tối khi hai người nằm ngủ cùng nhau, Kinh Trập cũng hận không thể trói chặt tay chân mình lại.
Mặc dù vấn đề chủ yếu nằm ở cái buff của hệ thống, nhưng không thể phủ nhận lần này buff ảnh hưởng nhiều đến bản thân Kinh Trập hơn là người khác.
… Xét trên khía cạnh này, hệ thống nói ảnh hưởng của buff này không lớn, cũng không phải nói dối.
Cứ nghĩ đến trước kia, hễ nhận phải cái gọi là hình phạt, những buff đó đều sẽ cuốn những người xung quanh Kinh Trập vào, hết người này đến người khác, khó lòng thoát khỏi… Kinh Trập lại không nhịn được mà rùng mình.
Nếu lần này chịu ảnh hưởng của cái gọi là buff kia không phải ở Càn Minh Cung thì tốt rồi.
Kinh Trập thở dài.
Nếu ở Tạp Vụ Tư, ít ra cậu còn có chút riêng tư.
Chỉ là… nếu bắt Kinh Trập phải nói rằng cậu thích những ngày ở Tạp Vụ Tư hơn… thì cậu cũng không nói nên lời.
Cuộc sống ở Càn Minh Cung rất mất tự do, ra vào đều bị người ta theo dõi. Ánh mắt những người đó nhìn cậu cứ như thể cậu là thứ đồ dễ vỡ, chỉ sợ sơ sẩy một chút là xảy ra chuyện… Cảm giác bị theo dõi sát sao thế này chẳng dễ chịu chút nào.
Tuy nhiên Càn Minh Cung có trăm cái không tốt vạn cái không hay, thì vẫn có một điểm tốt duy nhất.
Cậu có thể gặp Hách Liên Dung.
Ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn. Đôi khi bận rộn thì chỉ gặp được vào sáng sớm và tối muộn, còn nếu không bận, hắn sẽ tranh thủ quay về quấn quýt bên cạnh Kinh Trập. Mặc dù trên khuôn mặt lạnh băng của người đàn ông hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ gì, nhưng bầu không khí dính người đó, không phải Kinh Trập không cảm nhận được.
Đây cũng là lý do cậu dần dần buông bỏ sự cảnh giác với Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung vẫn là hắn, vẫn như đúc từ một khuôn với Dung Cửu mà ra, nhìn thì lạnh lùng nhưng thực chất rất bám người.
… Vô cùng bám người.
Có vài lần, Kinh Trập còn cảm nhận được vẻ muốn nói lại thôi của Ninh Hoành Nho.
Hỏi riêng mới biết, hóa ra Hoàng đế bệ hạ đang thượng triều thì bỏ chạy giữa chừng.
Chạy về Càn Minh Cung gặp cậu.
Kinh Trập: “…”
Vừa giận vừa đỏ mặt.
Điều này không có nghĩa là tất cả vấn đề tồn tại giữa họ đều đã được giải quyết thuận lợi, nhưng ít nhất cũng có nghĩa là, họ vẫn còn lý do để tiếp tục cố gắng.
Kinh Trập thở dài.
Thôi, nói nhiều cũng vô ích. Khi cậu vẫn còn cảm thấy Hách Liên Dung đáng thương, cảm thấy hắn xinh đẹp, từng giờ từng khắc đều bị lời nói hành động của hắn thu hút, thì dù cậu có tự mình nói cả trăm câu từ chối cũng chẳng có tác dụng gì.
Trái tim cậu đâu có từ chối.
Kinh Trập vẫn thích Hách Liên Dung, kiểu thích rất nhiều ấy.
Cậu có chút buồn bực xoa xoa mặt mình, đang định gấp cuốn sách trên tay lại cất đi thì bên tai đột nhiên vang lên âm thanh điện tử cứng nhắc. Cái hệ thống ngoài việc thông báo buff biến mất ra thì im hơi lặng tiếng bấy lâu nay cuối cùng cũng trực tuyến trở lại.
[Ký chủ, theo nguyện vọng của ngài, hệ thống đã rà quét qua tất cả cổ trùng trong cơ thể trùng nô, và phân tích một lượng lớn dữ liệu, cuối cùng đưa ra một kết luận. Cái chết của bản mệnh cổ quả thực có thể cắt đứt mệnh lệnh mà chủ nhân cũ đã ban ra cho cổ trùng, ngoại trừ một trường hợp ngoại lệ.]
“Ngoại lệ gì?”
[Trước khi bản mệnh cổ chết, ngài đã từng gặp Thái hậu.]
Ban đầu Kinh Trập chưa hiểu ngay câu nói này của hệ thống có ý gì.
“Ta đúng là từng gặp Thái hậu một lần, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến bản mệnh cổ?”
[Hệ thống từng nói với ngài, cổ trùng là một loài sinh vật rất khác biệt so với các chủng loài khác, chúng tuân theo chế độ mẫu hệ, vua của chúng là mẹ, trong trường hợp thông thường thì chỉ người chủ mà bản mệnh cổ ký sinh.]
Cũng tức là trùng vu.
“Ý ngươi là, vì Thái hậu đã đoạt lấy bản mệnh cổ, nên bà ta cũng trở thành chủ nhân của chúng?”
Vừa nghĩ đến điều này, Kinh Trập đã thấy hơi buồn nôn.
[Ký chủ nói không sai, chỉ là còn một điểm quan trọng nữa, cổ trùng vốn cùng dùng chung một hệ thống vận hành. Ban đầu khi ngài chịu ảnh hưởng của buff trong hoàng cung, tất cả cổ trùng trong thời gian hiệu lực của buff đều xem ngài là vị vua duy nhất. Mà số lượng lớn trùng nô do Thái hậu nuôi dưỡng cũng chính là mượn dùng số cổ trùng còn sót lại từ lần đó.]
Dự cảm chẳng lành trong lòng Kinh Trập ngày càng mãnh liệt, thậm chí đến mức da đầu tê dại. Nếu không phải chuyện họ đang nói quá quan trọng, cậu thậm chí muốn ngắt lời hệ thống.
[Hệ thống từng thông báo với ký chủ, sự tồn tại càng thấp kém thì càng dễ bị buff ảnh hưởng, và ảnh hưởng còn sót lại của buff cũng sẽ nặng nề hơn. Những gì ngài trải qua ở Bắc Phòng trước đó cũng đã chứng minh điểm này, những con cổ trùng đó vẫn còn vương vấn chút ảnh hưởng, cho nên mới biểu hiện ra khuynh hướng quyến luyến nào đó với ngài.]
Kinh Trập đi đi lại lại trong cung, có chút nghi ngờ, lại có chút do dự: “Vậy ý ngươi là?”
[Cổ trùng dùng chung một hệ thống vận hành, khi Thái hậu cố gắng dùng bản mệnh cổ của lão trùng vu để điều khiển đám cổ trùng này, khuynh hướng tình cảm của chúng cũng sẽ phản hồi lại lên bản mệnh cổ.]
[Thời điểm ngài xuất hiện trước mặt Thái hậu, chính là lúc bản mệnh cổ sắp chết, nó đã chọn cho đám cổ trùng kia một người chủ mới, đó chính là ngài.]
[Dù sao thì, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.]
Kinh Trập: “Ngươi không thấy lời ngươi nói vô lý đùng đùng à?”
[Đây là báo cáo được hệ thống đưa ra sau khi phán đoán cẩn mật, ký chủ không thể vu khống công sức vất vả của hệ thống.]
“Báo cáo này của ngươi mà không vô lý sao? Chỉ vì cái buff trước kia của ngươi mà bây giờ ta trở thành chủ nhân của đám cổ trùng đó, chẳng lẽ ngươi không biết đám cổ trùng này đáng sợ thế nào à?”
Kinh Trập bực bội, Kinh Trập tức muốn hộc máu, Kinh Trập tức đến giậm chân.
Đám bọ đen đó từng đuổi theo cậu chật vật, gần như lăn lê bò toài, cuối cùng chạy trốn trối chết vào Phụng Tiên Điện… Khoan đã, cậu nhớ lúc ở Phụng Tiên Điện, lúc đó Hoàng Nghi Kết đang bắt giữ Dung Cửu làm con tin?
Chết tiệt, trong miệng người đàn ông này chẳng có lấy nửa câu nói thật, quả nhiên lúc đó cậu nên lần theo nghi vấn mà điều tra tiếp, không nên bị hắn dùng vài ba câu lấp l**m cho qua chuyện!
Cậu nên biết mới phải! Tại sao lúc đó Hoàng Nghi Kết rõ ràng là muốn ám sát Hoàng đế, cuối cùng lại bắt cóc một thị vệ ngự tiền? Dung Cửu chính là Hoàng đế, lúc đó hắn cố tình giấu cậu!
Hơn nữa với thân thủ của Hách Liên Dung, tại sao hắn lại bị một nữ tử yếu đuối bắt giữ? Phải, dù Quý phi có cổ trùng, nhưng Hách Liên Dung có d*c v*ng kiểm soát mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ hắn hoàn toàn không hay biết gì sao?
Hệ thống im lặng.
Tuy nó hoàn toàn không hiểu tại sao ban đầu ký chủ trút giận lên nó, cuối cùng đối tượng bị giận lại chuyển sang Hách Liên Dung, nhưng dựa trên tính toán cẩn mật, nó chọn cách ngậm miệng.
Kinh Trập giận dỗi một lúc rồi mím môi nói: “Cứ coi như lời ngươi nói là đúng đi, vậy muốn giải quyết chuyện này thì phải làm thế nào?”
Cậu sống lâu thế này rồi, chưa bao giờ nghĩ sẽ dính dáng đến mấy thứ kỳ quái này.
… Mặc dù trải nghiệm hiện tại của cậu đã đủ thăng trầm rồi, nhưng cậu không muốn thử thêm nữa đâu.
[Tuy ngài đã trở thành vua của đám cổ trùng đó, nhưng dù sao ngài cũng chỉ là người tiếp quản tạm thời, lại không tương thích với chúng, cho nên không có cách nào điều khiển từ xa như bản mệnh cổ được, chỉ có thể tiếp xúc cự ly gần, sau đó ra lệnh cho chúng giải trừ.]
“… Lời ngươi nói chẳng giúp ích được gì cả.” Kinh Trập tuyệt vọng vô cùng, điên cuồng vò đầu bứt tai. “Ngươi biết thừa là ta sợ mấy thứ đó…”
Nếu chỉ là một hai con sâu nhỏ thì phản ứng của Kinh Trập đã không lớn đến thế, nhưng cậu từng bị đám thủy triều đen kia truy đuổi, biết rất rõ đó là cảnh tượng đáng sợ đến mức nào.
[Chẳng lẽ ngài muốn khôi phục lại trạng thái có thể cộng cảm với chúng như trước kia sao? Trong trường hợp đó, ngài quả thực có thể điều khiển chúng từ xa, nhưng đồng thời ngài cũng sẽ bị chúng ảnh hưởng.]
Kinh Trập nghe ra ẩn ý trong lời nói của hệ thống.
“Chẳng lẽ ngươi làm được?”
[Được.] Hệ thống nói. [Chỉ cần tách một phần từ trạng thái buff ban đầu ra, dùng năng lượng cải tạo lại, là có thể giúp ngài sở hữu năng lực này, nhưng thời gian duy trì không lâu, chỉ có hai ngày.]
“Chỉ có”? Hai ngày là quá dài rồi!
Rốt cuộc là chạy đến Thái Y Viện đích thân trải nghiệm, nhìn đám thủy triều đen kia bò ra từ cơ thể người, hay là điều khiển chúng từ xa nhưng buộc phải cộng cảm với chúng?
Kinh Trập chán nản gục cái đầu cún con xuống.
Cách nào cậu cũng không muốn.
…
Thái Y Viện rất bận rộn, trước kia họ vốn đã bận, nhưng gần đây quả thực là bận tối tăm mặt mũi.
Khi thi thể trùng nô đầu tiên được chuyển đến, đám thái y còn sợ hãi la hét ầm ĩ, nhưng khi họ biết ý nghĩa của những trùng nô này, rất nhiều người đã thay đổi suy nghĩ.
Chỉ là số lượng trùng nô này thực sự quá nhiều, gần như chiếm hết cả Thái Y Viện. Họ vốn còn rất nhiều phòng trống, nhưng giờ đây nhét đến mức không còn chỗ đặt chân.
Với tư cách là Viện thủ Thái Y Viện, Tông Nguyên Tín phải chịu trách nhiệm chính về việc này.
Y có hơi quá cuồng nhiệt với chuyện này, gần như dành toàn bộ thời gian cho chúng, chỉ là đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể khiến trùng nô thoát khỏi trạng thái hiện tại.
Tuy trùng nô có thể không ăn không uống, nhưng không có nghĩa là họ sẽ không chết. Khi có trùng nô bị thương quá nặng, cổ trùng trong cơ thể cũng sẽ chết theo. Mà những cổ trùng này có thể giữ cơ thể người ở trạng thái tiêu hao cực thấp, dù không ăn không uống cũng có thể cầm cự được một thời gian rất dài.
Sự cộng sinh thần kỳ này khiến Tông Nguyên Tín và các thái y khác vô cùng cuồng nhiệt.
Chỉ là họ không quên mục đích ban đầu Cảnh Nguyên Đế đưa những trùng nô này đến Thái Y Viện là để giúp họ trở lại thành người bình thường.
Thế nhưng hiện tại, ngay cả Tông Nguyên Tín cũng bó tay toàn tập với chuyện này.
Tông Nguyên Tín có chút khó xử.
Y đương nhiên muốn có thêm nhiều dược nhân trùng nô để nghiên cứu, nhưng khi không làm được việc gì đó, tâm trạng t cũng trở nên vô cùng cáu kỉnh.
Gần đây đã có không ít người bị t mắng cho phát khóc.
“Viện thủ, đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Ngay khi Tông Nguyên Tín vừa đuổi một thái y đến tìm mắng đi, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, suýt chút nữa giẫm nát cả ngưỡng cửa phòng t.
“Đám cổ trùng đó, đều bò ra ngoài rồi!”
Vừa nghe thấy lời này, Tông Nguyên Tín bật dậy, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc: “Người đâu? Đám thủ vệ đâu? Còn cả hương liệu, đều đốt cả chưa?”
Những trùng nô này đặt ở Thái Y Viện, đương nhiên không thể không có chút phòng bị nào. Bên ngoài Thái Y Viện có rất nhiều thị vệ canh gác, còn bên trong Thái Y Viện thì đốt không ít hương liệu.
Những loại hương liệu đó có thể đảm bảo dù cổ trùng có trốn ra được cũng sẽ không gây ra tai họa quá lớn.
… Đó chỉ là để đề phòng vạn nhất.
Nào ngờ đâu, lại biến thành sự thật.
Tông Nguyên Tín dẫn người xông ra ngoài, tận mắt chứng kiến cảnh tượng khó tin.
… Cổ trùng dày đặc bò ra từ vô số cơ thể người, hình dáng của chúng hơi khác so với đám bọ đen nhỏ trong cơn thủy triều đen trước kia, nhưng vẫn mang hình thái của côn trùng. Số lượng của chúng nhiều đến mức không đếm xuể, che rợp đất trời, nhấn chìm cả Thái Y Viện.
Tiếng ma sát vo ve của những đôi cánh đan xen với tiếng ngọ nguậy sột soạt, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh nào đó, mùi không khó ngửi, nhưng đám côn trùng rợp trời dậy đất lại đáng sợ đến mức khiến họ gần như ngưng thở.
Đám hương liệu kia có chút tác dụng với chúng, nhưng không lớn lắm.
Chúng tụ lại với nhau như một cơn trùng triều, rồi bò lên những bức tường của Thái Y Viện, gần như muốn xông ra ngoài từ đó. Và ngay trong khoảnh khắc ấy, tất cả đám côn trùng đột nhiên dừng lại, như thể có ai đó gọi chúng lại.
… Cơn trùng triều miễn cưỡng rút xuống.
Từng chút, từng chút một, chúng di chuyển xuống khỏi tường cung.
Đó là một cách miêu tả rất nhân hóa, nhưng Tông Nguyên Tín nhất thời không tìm ra từ ngữ nào khác để diễn tả. Y dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng từ trong cơn sóng triều đáng sợ này.
Buồn bã, đáng thương, vo ve kêu.
Cuối cùng, đám cổ trùng này loanh quanh tại chỗ, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trong một khoảnh khắc, Tông Nguyên Tín sực nhớ ra điều gì, rùng mình một cái, vội ra lệnh cho người mang ra một lượng lớn hũ sành, còn đổ thêm chút nước vào, chuẩn bị thêm ít vải vụn ẩm ướt các loại.
… Y không phải không có chút chuẩn bị nào, ít nhất cũng đã tra cứu rất nhiều sách vở, biết cổ trùng thích sống ở nơi tối tăm ẩm ướt.
Khi những chiếc hũ sành được xếp thành hàng ngang bên cạnh đám cổ trùng, chúng như nhận được mệnh lệnh nào đó, bắt đầu chia nhau bò vào trong những chiếc hũ sành ấy. Khi con cổ trùng cuối cùng bò vào chiếc hũ cuối cùng, tất cả mọi người đều nín thở… như đang chứng kiến một kỳ tích.
Trời ạ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tiếng xì xào bàn tán, tiếng hô to gọi nhỏ, gần như tất cả mọi người đều có chút hỗn loạn. Và đúng lúc này, những trùng nô nằm trong phòng… hay nói đúng hơn là những cung nhân, phát ra tiếng r*n r*.
Điều này chưa từng xảy ra trước đó.
Những cung nhân này, đã tỉnh lại.
…
[Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…]
[Thích. Bảo vệ.]
[Mẹ ơi, cắn, mẹ ơi…]
[Muốn gặp…]
[Xa, quá xa… không thể…]
Kinh Trập bịt chặt tai mình, nhưng vẫn không ngăn được những âm thanh liên tục xuất hiện.
Thực ra cảm giác lần này tốt hơn lần trước một chút, có lẽ vì cậu không tận mắt nhìn thấy những thứ nhỏ bé đáng sợ đó. Nếu lại phải tận mắt chứng kiến cơn thủy triều điên cuồng kia, cậu cũng không chắc mình có chịu đựng nổi không.
Cậu không thể thực sự ghét đám cổ trùng này, bởi vì chúng cũng chỉ là công cụ bị lợi dụng, nhưng bắt cậu thực sự thích chúng thì tuyệt đối không thể.
Kinh Trập thở hắt ra một hơi dài, liền nghe thấy một âm thanh yếu ớt hơn, nhưng cũng gần hơn rất nhiều.
[Thích! Mẹ ơi!]
Gần như vậy, sống động như vậy, gần như nổ tung bên tai Kinh Trập, dọa cậu rùng mình một cái.
Ai?
Hệ thống chẳng phải nói có thể trực tiếp thông qua cộng cảm để ra lệnh cho đám cổ trùng đó sao? Chẳng lẽ còn có con không nghe lời? Cậu đã buộc phải chịu đựng vô số âm thanh vụn vặt đáng sợ bên tai, nếu còn chưa thành công thì thực sự là…
Tiếng bước chân.
Tiếng bước chân cố tình dẫm mạnh.
Tiếng bước chân này quen thuộc đến mức Kinh Trập gần như có thể phản ứng lại ngay lập tức, là Hách Liên Dung đã về.
Quả nhiên, lát sau, bóng dáng Hách Liên Dung xuất hiện trước mắt Kinh Trập. Khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy kia khi nhìn về phía Kinh Trập, vẻ vô cảm thường ngày dịu đi đôi chút, hắn chậm rãi bước tới: “Em co ro ở đây làm gì?”
Kinh Trập ho khan một tiếng, thay đổi tư thế: “Ta đang… rèn luyện cơ thể.”
Hách Liên Dung nhướng mày, liếc qua cơ thể Kinh Trập, đầy ẩn ý nói: “Đủ mềm dẻo rồi, không cần rèn luyện thêm đâu.”
Kinh Trập lầm bầm mấy câu đại loại như “không phải vì cái đó”, kể từ sau lần cậu to gan phóng khoáng kia, Hách Liên Dung dường như tưởng cậu là tên dâm ma khao khát khó nhịn nào đó…
Hu, mặt mũi cậu mất sạch sành sanh rồi.
Kinh Trập: “Ta muốn nói là…”
[Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…]
Tiếng lải nhải vụn vặt đó thực sự quá ồn, quá gần, đáng sợ đến mức khiến Kinh Trập sởn gai ốc, chỉ sợ mấy thứ nhỏ đó lại vô tình bò đầy phòng.
Kinh Trập theo bản năng tiến lại gần Hách Liên Dung: “Huynh có phải, đã đến Thái Y Viện không?”
Hách Liên Dung nhướng mày: “Em ngửi thấy mùi thuốc à?”
… Không, là vì xảy ra chuyện lớn như vậy, huynh có thể sẽ đến xem, sau đó bị một hai con cổ trùng bám theo… Có cổ trùng theo Hách Liên Dung về đây sao?
Kinh Trập thầm nhủ trong lòng, khi có Hách Liên Dung ở đây, cuối cùng cậu cũng dám thử đáp lại âm thanh kia: “Ngươi đang ở đâu?”
Cậu truyền đi ý nghĩ này.
Trước đó Kinh Trập còn chưa biết làm thế nào, là hệ thống dạy cậu.
Cảm xúc cuồng nhiệt, đơn thuần lập tức truyền lại, sau đó là một câu trả lời gần như khó nhận biết.
[Ghét, kẻ đáng ghét, ghét, ghét…]
Kinh Trập không hiểu, cậu hỏi nó ở đâu, tại sao câu trả lời lại là một tràng ghét bỏ, còn có thể ghét đến mức nào…
Kinh Trập đột nhiên cứng đờ người, lần theo âm thanh cúi đầu từng chút một, sau đó, ghé sát cái đầu cún con vào bụng dưới của Hách Liên Dung.
… Âm thanh này, sao lại truyền ra từ bụng Hách Liên Dung? Hách Liên Dung trúng cổ trùng rồi? Từ khi nào? Hay là…
Trong khoảnh khắc, Kinh Trập chợt nghĩ đến một việc.
Ai nói độc, không thể là cổ?
Kinh Trập đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt Hách Liên Dung, đang định nói thì thấy đôi môi mỏng của hắn khẽ động: “Không được.”
Kinh Trập ngơ ngác, cái gì không được?
Hách Liên Dung thở dài, một tay giữ mặt Kinh Trập đẩy ra sau: “Không được ăn, không được chạm, không được làm chuyện thừa thãi, nhớ lời Tông Nguyên Tín nói không?”
Lệnh cấm dục, không chỉ đối với Hách Liên Dung, mà còn đối với Kinh Trập – người gần như đã bị Hách Liên Dung vắt kiệt.
Sắc mặt Kinh Trập bỗng chốc đỏ bừng, xấu hổ giận dữ đến đỏ cả khóe mắt: “Huynh bị bệnh à… Ta đâu có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện đó!”
… Cho dù cậu từng làm chuyện đó, nhưng cậu đã cải tà quy chính, làm lại cuộc đời rồi hu hu, hoang đường, đáng ghét!
“Vậy kích động nhào tới như thế để làm gì?” Hách Liên Dung nhướng mày, giọng nói lạnh lùng mang theo chút trêu chọc. “Chẳng lẽ chỉ muốn xơ múi?” Không biết tại sao, lời nói thốt ra từ miệng hắn, dù là trêu chọc hay đùa giỡn, đều dễ khiến Kinh Trập xấu hổ hơn người thường.
Đặc biệt là đôi môi mỏng xinh đẹp kia thốt ra những lời không biết xấu hổ như vậy, quả thực khiến người ta muốn ngất xỉu… Kinh Trập tức giận gào lên một tiếng, lao về phía Hách Liên Dung.
Ta liều mạng với kẻ dâm tà nhà ngươi ——
Chuyện cậu muốn nói là chính sự, căn bản không thể so sánh với mấy chuyện dâm loạn ô uế đó đâu nhé.
Kinh Trập là người đứng đắn!
________
Lời tác giả:
Cứ cảm thấy chuyện này không thể trách Dung Cửu được.