Kinh Trập quỳ ngồi bên giường, thái độ vô cùng nghiêm túc.
"Ta đang nói chuyện đứng đắn với huynh, đừng có ngắt lời." Kinh Trập sa sầm mặt, làm như người vừa nhào lên người Hách Liên Dung không phải là cậu vậy. "Về độc trên người huynh, Tông đại nhân rốt cuộc nói thế nào?"
Hách Liên Dung dựa vào đầu giường, lười biếng đáp: "Chắc là cần tốn thêm chút thời gian."
Kinh Trập rất không hài lòng với câu trả lời có lệ này, vỗ mạnh vào cánh tay Hách Liên Dung: "Tốn thêm chút thời gian là bao lâu? Trước đây đã mấy lần vì dược tính mà cơ thể huynh không khỏe rồi, Tông đại nhân ông ấy... có thực sự đáng tin không vậy?"
Hách Liên Dung thản nhiên nói: "Dù hắn có không đáng tin đến đâu, cũng chẳng còn ai khác."
Trong thiên hạ này, biết đi đâu tìm một người hiểu rõ về loại độc này như y? Ít nhất, Tông Nguyên Tín còn biết tên của loại độc này.
Kinh Trập nghiến răng ken két, hận không thể đào mộ mẹ hắn lên.
"Ta đang nghĩ, nếu những con cổ trùng đó có thể điều khiển người bình thường, vậy có phải như lời Tông đại nhân nói, cổ trùng có thể dùng làm thuốc, cũng sẽ là một khả năng?" Kinh Trập nói rất chậm, vừa nói vừa suy nghĩ. "Nhưng làm như vậy, có thực sự thỏa đáng không?"
Hách Liên Dung nhướng mày, giọng nói lạnh nhạt mang theo chút âm cuối hơi cao lên: "Em muốn nói gì?"
Kinh Trập bất chấp tất cả, thẳng thắn nói: "Nếu cổ trùng kỳ diệu đến thế, vậy có thể trị được độc trên người huynh không? Hoặc là, độc trên người huynh, liệu có liên quan gì đến cổ trùng không?"
Hách Liên Dung cau mày, suy đoán của Kinh Trập không phải là không có khả năng.
Chỉ là, tại sao lại là bây giờ?
Hành động bất ngờ vừa rồi của Kinh Trập là để nghe ngóng? Vị trí cậu áp sát lại chính là bụng dưới... Đáy mắt người đàn ông sâu thẳm, một cảm xúc kỳ quái thoáng qua, gần như khó lòng nhận ra.
"Em dường như luôn để ý đến cổ trùng." Hách Liên Dung chậm rãi nói. "Em rất thích những thứ này?"
Kinh Trập rùng mình một cái, lắc đầu điên cuồng: "Không, ta không thích."
... Những thứ nhỏ bé này, tuy xét về mặt cộng cảm thì đều tràn đầy d*c v*ng bảo vệ đối với Kinh Trập... Có thể nói, chúng sinh ra là vì vị vua của chúng, tình yêu thuần túy này quả thực khiến người ta cảm động... Nhưng chúng là sâu bọ a a a!
Sâu bọ, sâu bọ rợp trời dậy đất, dù là cổ trùng thì vẫn là sâu bọ.
Số lượng đáng sợ, ngoại hình đáng sợ.
Hàng trăm hàng ngàn, hàng ngàn hàng vạn con, khi tràn tới như thủy triều, quả thực là cơn ác mộng đáng sợ nhất lúc nửa đêm tỉnh giấc.
Nhất là khi những thứ đó còn điên cuồng đuổi theo sau cậu, cảm giác cuồng nhiệt rợp trời dậy đất như muốn nuốt chửng cả con người cậu... Thôi bỏ đi.
Kinh Trập nuốt nước bọt: "Nếu phải gặp lại lần nữa, đúng là ác mộng."
Tuy nhiên, vừa nhắc đến đây, Kinh Trập lập tức nhớ ra điểm khiến mình tức giận lúc nãy, nheo mắt nhìn người đàn ông: "Nói đi cũng phải nói lại, Hoàng Nghi Kết trước đó rõ ràng nhắm vào huynh, kết quả lúc ở Phụng Tiên Điện, huynh lại lừa ta!"
Số lần Hách Liên Dung lừa cậu nhiều không đếm xuể, đến mức Kinh Trập chỉ cần lục lại ký ức một chút là dễ dàng tìm thấy dấu vết bị lừa gạt.
Hách Liên Dung im lặng một cách đáng ngờ. "Ả ta chưa chết." Hắn giảo hoạt tung ra một mồi nhử mà Kinh Trập sẽ hứng thú, hòng né tránh cuộc tranh cãi trực diện.
"Ninh Hoành Nho đã nói với ta rồi." Kinh Trập nhướng mày. "Cho nên, lúc ở Bắc Phòng nàng ta mới giúp ta."
Lúc đó, thái độ của người phụ nữ tự xưng là Du Tĩnh Diệu đối với cậu rất kỳ lạ, nàng ta quan tâm đến những trùng nô kia hơn, hơn nữa cũng khá thân thiện với Kinh Trập.
"Ả ta không biết thân phận của em." Vẻ mặt Hách Liên Dung lạnh đi đôi chút. "Tại sao lại giúp em, ta sẽ làm rõ chuyện này."
Kinh Trập theo bản năng túm lấy áo Hách Liên Dung: "Chắc là vì, nàng ta muốn hỏi ta về chuyện trùng nô?"
... Cậu ít nhiều nghi ngờ, buff của hệ thống cũng có chút tác dụng, cái buff người mẹ tốt gì đó... Vừa nghĩ đến thôi Kinh Trập đã toát mồ hôi hột.
"Huynh..." Kinh Trập do dự một chút. "Tại sao không giết nàng ta?"
"Ả ta rất có ích." Hách Liên Dung bình tĩnh nói. "Trong việc đối phó với Thái hậu, có ả ta sẽ làm ít công to."
Nghĩ cũng biết, chỉ có khả năng này mới khiến Cảnh Nguyên Đế tha cho Hoàng Nghi Kết, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Cho nên, huynh thấy có khả năng này không?" Đôi mắt đen láy của Kinh Trập nhìn Hách Liên Dung, trong sự ướt át mờ mịt mang theo chút khẩn cầu. "Nếu là thật..."
Tay cậu theo bản năng v**t v* bụng dưới của Hách Liên Dung, dưới vòng eo săn chắc ấy vậy mà thực sự ẩn giấu âm thanh quái dị đó, cú sốc này đối với Kinh Trập còn mạnh hơn nhiều so với những tiếng lải nhải vụn vặt kia.
Kinh Trập cố gắng giao tiếp với âm thanh đó, nhưng cổ trùng vẫn là cổ trùng, dù sao cũng không phải người, chỉ có một chút ý thức yếu ớt, miễn cưỡng cho Kinh Trập biết thứ này đang ẩn náu trong cơ thể Hách Liên Dung, ngoài ra thì chẳng có thông tin gì hữu ích.
Vừa nghĩ đến điều này, Kinh Trập lại thấy đau đầu.
"Có thể để Tông Nguyên Tín thử xem." Hách Liên Dung thản nhiên nói. "Em không cần nghĩ nhiều."
Kinh Trập cau mày: "Độc trên người huynh một ngày chưa giải, thì không thể không lo lắng được."
Chuyện này sao có thể không nghĩ nhiều?
"Hệ thống, ngươi có thể kiểm tra cơ thể Hách Liên Dung không?" Kinh Trập bỗng nhiên nghĩ đến hệ thống, sự tồn tại của thứ này thần kỳ như vậy, biết đâu cũng có năng lực đó.
[Chỉ có thể thử.] Hệ thống nói. [Hách Liên Dung là Đế vương của vương triều, chỉ cần quốc vận còn, kẽ hở để hệ thống có thể lách vào không nhiều.]
Sau đó, hệ thống im lặng.
Rõ ràng là đi làm việc rồi.
Chỉ còn lại một mình Kinh Trập lo lắng không yên về chất độc của Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung nhìn ánh mắt của Kinh Trập, có chút kìm nén kỳ lạ, ngón tay hắn dễ dàng nắm lấy cánh tay Kinh Trập, giọng nói lơ đãng: "Kinh Trập, sao lại thất thần?"
Kinh Trập: "Ta chỉ đang nghĩ về cơ thể huynh..."
"Ngoài cái này ra thì sao?"
Kinh Trập nhướng mày, thăm dò: "... Huynh?"
Hách Liên Dung cười khẽ: "Đương nhiên, đây cũng là một đáp án."
Hắn nắm lấy cánh tay Kinh Trập, kéo cậu lại gần hơn, thì thầm: "Chẳng qua, ta luôn thấy lo lắng, Kinh Trập ngoan ngoãn lương thiện như vậy, sẽ không dễ dàng bị người ta lừa đi mất chứ?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Kinh Trập liền tức không chỗ trút, khô khốc nói: "Huynh đang nhắc nhở ta đừng đến quá gần huynh à?"
Ngoài người đàn ông trước mắt này ra, còn ai đến lừa cậu nữa?
"Ta sao, chắc là không thể." Hách Liên Dung tuy cười, nhưng đáy mắt chẳng có ý cười nào. "Dù Kinh Trập có bỏ chạy, ta cũng nhất định sẽ đuổi theo sau lưng em, ngày đêm không nghỉ."
"... Nghe huynh nói cứ như con hổ đói vậy." Kinh Trập lầm bầm. "Hơn nữa, huynh là Hoàng đế, ta có thể chạy đi đâu được chứ?"
Ngón tay Hách Liên Dung từng chút, từng chút di chuyển lên trên, nắm lấy bắp tay Kinh Trập, kéo người sát lại gần mình hơn nữa. "... Ví dụ như, chỗ Thụy Vương?"
Nhất thời, Kinh Trập không hiểu Hách Liên Dung có ý gì, cậu nhướng mày: "Thụy Vương với ta thì có liên quan gì?"
"Trước kia Kinh Trập dường như luôn có chút quan tâm đối với hắn." Hách Liên Dung thản nhiên nói. "Cảm thấy, hắn cũng không tệ?"
Kinh Trập trợn mắt há hốc mồm: "Huynh nói cái gì... Khoan đã, tại sao tự nhiên lại nhắc đến Thụy Vương?" Ngoài bây giờ ra, lần trước ở Bắc Phòng, Hách Liên Dung cũng từng nhắc đến một lần.
Kinh Trập nheo mắt, nhớ lại những chiến tích lẫy lừng của người trước mắt.
Nếu đẳng thức Dung Cửu chính là Hách Liên Dung được thành lập, vậy thì ngay từ lúc ở Bắc Phòng, rất nhiều hành động của Kinh Trập có lẽ đều nằm trong sự giám sát của ám vệ Hách Liên Dung. Khi đó, để hoàn thành nhiệm vụ, Kinh Trập quả thực đã làm không ít hành động khiến người ngoài khó hiểu.
Nếu Hách Liên Dung có thể từ những hành động đó mà phân tích ra sự quan tâm của Kinh Trập đối với Thụy Vương, thì cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là điều Kinh Trập không ngờ tới là, Hách Liên Dung không nghi ngờ cậu phản bội, cũng hoàn toàn không để ý đến những điểm kỳ quái trong đó, trọng điểm của câu hỏi này dường như lại nằm ở...
"Huynh nghĩ rằng, ta sẽ thích... Thụy Vương?"
"Người em nhớ thương ngay từ đầu chính là Thụy Vương, không chừng, vốn dĩ cũng thích Thụy Vương, sau đó nhìn trúng khuôn mặt ta nên mới thay lòng đổi dạ..." Hách Liên Dung dùng giọng điệu lạnh băng nói ra những lời này càng có sức sát thương lớn hơn, Kinh Trập cảm thấy mình sắp nôn đến nơi rồi.
Kinh Trập giơ một tay lên, ra hiệu dừng lại: "Sao qua miệng huynh ta lại giống kẻ lăng nhăng thay lòng đổi dạ thế hả? Ta có thích ai cũng không thể thích Thụy Vương được đâu."
"Hắn đẹp trai?"
Kinh Trập lầm bầm: "Ta cũng có gặp hắn bao giờ đâu."
Dừng một chút, Kinh Trập bắt đầu thấy bực mình.
"Có phải huynh quên mất ta có thù với Hoàng gia không? Ta đến Thái hậu còn chẳng ưa, sao có thể thích con trai bà ta được?" Nếu không phải ngay từ đầu đã rất ghét Thụy Vương, Kinh Trập sao có thể đi so đo với hệ thống, tự nhiên rước vào mình bao nhiêu rắc rối như vậy?
Hách Liên Dung im lặng một lát, chân thành hỏi: "Có thù thì sao không thể ở bên nhau?"
Kinh Trập véo khuôn mặt xinh đẹp của Hách Liên Dung, khô khốc nói: "Vấn đề tình cảm khó nhằn này huynh đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao huynh cứ nhớ kỹ một chuyện, ta và Thụy Vương không có quan hệ gì cả."
Hách Liên Dung để mặc Kinh Trập giày vò da mặt mình. "Vậy thì tốt quá rồi." Giọng nói lạnh băng, chẳng nghe ra chút may mắn nào. "Nếu Kinh Trập thực sự thích hắn, thì lệnh truy sát biết phải thu hồi thế nào đây?"
Cơn ớn lạnh bất chợt ập xuống, lấn át sự lạnh nhạt trong giọng nói, tựa như ngàn cân tuyết cuốn theo sát ý sắc bén.
Kinh Trập khựng lại, muộn màng nhận ra, Hách Liên Dung có phải...
Hắn rõ ràng biết Kinh Trập không thể nào thích Thụy Vương, nhưng vẫn nhắc đến Thụy Vương... Vốn dĩ điều hắn muốn nói không phải chuyện này.
Trên người cậu thực ra có rất nhiều điểm bất thường.
Dù là sự tồn tại của hệ thống, hay là ảnh hưởng của những cái buff kia, với thân phận một thái giám như Kinh Trập, có những chuyện nếu Dung Cửu đã để mắt đến cậu ngay từ đầu thì không thể nào không phát hiện ra... Ví dụ như, tại sao Kinh Trập cứ hễ chỗ nào nguy hiểm là chui đầu vào?
Là trùng hợp?
Mặc dù Kinh Trập thường nói, nhiều lúc là rắc rối tự tìm đến cửa, nhưng nếu không phải cậu mạo hiểm thì sao có thể gặp phải những rắc rối liên tiếp như vậy?
Hách Liên Dung đã nhận ra điều gì, hay là...
Kinh Trập chưa kịp nghĩ thêm, người đàn ông đã nắm lấy vai cậu lật người đè xuống, cắn vào môi dưới của cậu.
Lực không mạnh, rất nhẹ, nhưng mang theo chút cố chấp quái dị.
"Nếu Kinh Trập thực sự thay lòng đổi dạ... thì cũng không sao."
Kinh Trập nghe vậy trừng to mắt, Hách Liên Dung vậy mà lại là người khoan dung độ lượng đến thế sao? Sao cậu chẳng cảm nhận được chút nào nhỉ...
"Ta sẽ cắt mắt, lưỡi của kẻ đó xuống làm quà tặng cho em, thiêu xác hắn thành tro, trộn vào bậc thềm ngoài cửa phòng em để hắn giữ cửa cho em, để hắn từng giờ từng khắc đều có thể ở bên em..."
Kinh Trập túm lấy vạt áo Hách Liên Dung, dùng miệng chặn lại những lời ác ý lải nhải không dứt của hắn.
Câm miệng đi.
Khoan dung cái con khỉ.
...
Những thiệt hại do trận hỗn loạn hôm đó gây ra trong Ngự Hoa Viên đã sớm được bàn tay khéo léo của các thợ làm vườn cứu vãn phần nhiều, giờ đây các loại hoa tươi non đủ màu sắc rực rỡ, tất cả đều được chuyển từ trong nhà ấm ra.
Những đóa hoa xinh đẹp này làm dịu đi vẻ tiêu điều của những ngày đông đã qua. Năm nay quả thực lạnh hơn mọi năm, dù đã sang xuân nhưng cái lạnh vẫn chưa tan hết.
Vài vị phi tần đang tản bộ giữa vườn hoa.
Hứa tiệp dư cũng là một trong số những người được mời đến, bên cạnh nàng ta là Hồng Đào. Một chủ một tớ lơ đãng đi qua những khóm hoa, ánh mắt dừng lại trên một đóa hoa tươi non.
"Dù là thứ xinh đẹp đến đâu, đặt trong tiết trời giá lạnh thế này, sớm muộn gì cũng sẽ tàn lụi thôi." Ngón tay Hứa tiệp dư chạm vào đóa hoa. "Hồng Đào à, ngươi nói xem tại sao những thứ tốt đẹp lại chẳng thể trường tồn?"
"Chủ tử, nô tì không có bản lĩnh đó, không hiểu được ạ." Hồng Đào lắc đầu. "Nhưng nô tì thấy, hoa đẹp xứng với người đẹp, đóa hoa này ấy à, chẳng ai xứng hơn người đâu."
Hứa tiệp dư bị lời của Hồng Đào chọc cười, vừa lắc đầu vừa lơ đãng nhìn sang những người khác.
Trong số những người này, địa vị cao nhất cũng chỉ là Tần, nói đi nói lại cũng chỉ là một đám người lửng lơ trong cung muốn kết bè kết phái mà thôi.
Hứa tiệp dư ít nhiều đoán được họ đang nghĩ gì.
Hiện giờ sóng ngầm trong cung cuồn cuộn, ai cũng không nói trước được rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu không kết đồng minh vào lúc này, một khi gặp chuyện, những người như họ không thể chống đỡ nổi dòng nước lũ ấy.
Buồn cười là, mặc dù đa số đều biết sự phản kháng như vậy chỉ là công cốc, nhưng họ vẫn cứ làm.
"Hứa tiệp dư, ngươi có biết cái người tên Kinh Trập kia rốt cuộc là ai không?"
Khi Kim tần lên tiếng, Hứa tiệp dư suýt chút nữa không phát hiện ra sự hiện diện của nàng ta. Kim tần là người được chọn vào cung cùng đợt với Quý phi trong kỳ tuyển tú lần này.
So với những người mới vào cung gây sóng gió, Kim tần được coi là người khá trầm lặng trong số đó. Hứa tiệp dư chớp mắt, chỉ có những người như vậy mới có thể sống lâu.
Nhưng trầm lặng thì trầm lặng, tính cách nàng ta vẫn có chút kiêu căng. Nghe nói trong cung của nàng ta xảy ra không ít chuyện đánh mắng cung nhân.
"Thiếp thân cũng không rõ hắn rốt cuộc là người thế nào, nhưng có thể khiến bệ hạ để mắt tới, chắc chắn cũng phải có chút bản lĩnh." Hứa tiệp dư nói vài câu khách sáo. "Tỷ tỷ không cần lo lắng, bệ hạ dù có tham của lạ đến đâu, cũng sao có thể đặt hết tâm tư vào đó, qua một thời gian nữa, thú vui như vậy cũng sẽ tan thôi."
Hứa tiệp dư nói những lời trái với lòng mình.
Ban đầu khi nàng ta muốn thăm dò vị ở Càn Minh Cung mà không nhận được hồi âm nào, nàng ta cứ tưởng là người đó tự cao tự đại, không chịu kết đồng minh. Nhưng sau đó, khi thấy nhiều người hơn nữa phải thất vọng ra về, Hứa tiệp dư mới đoán ra một khả năng khác.
Nếu không phải Kinh Trập từ chối những người này, mà là việc những người này đến thăm, ngay từ đầu cậu đã không hề hay biết thì sao?
Nhìn thái độ của Ninh tổng quản, chuyện này không phải không có khả năng. Nếu quả thực là vậy, phán đoán của Hứa tiệp dư về Kinh Trập cần phải thay đổi đôi chút.
Cảnh Nguyên Đế rõ ràng là muốn che chở người này dưới đôi cánh của mình, không muốn để cậu phải chịu chút gió mưa nào.
Hiện giờ trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng việc các phi tần muốn liên lạc với gia đình vẫn rất thuận lợi. Cảnh Nguyên Đế vốn không hạn chế chuyện này, những ngày qua, Hứa tiệp dư cũng đã trao đổi thư từ với gia đình, đại khái biết được tình hình bên ngoài cung hiện nay.
Bệ hạ đã tống giam Thái hậu vào ngục, hiện tại giam ở đâu không rõ, ngay cả Đức phi cũng bị phế bỏ Phi vị, giam cùng với Thái hậu.
Nhà mẹ đẻ của Thái hậu đã tan đàn xẻ nghé, chẳng còn lại mấy người, những chi nhánh trước kia miễn cưỡng chống đỡ giờ cũng gần như chẳng còn ai trong sạch.
Hoàng gia, trước kia quyền thế ngút trời nhường nào, dưới sự che chở của Thái hậu thuận buồm xuôi gió, chỉ trong vòng chưa đầy hai năm đã ra nông nỗi này, điều này khiến Hứa gia rất lo lắng. Không chỉ Hứa gia, còn có nhiều thế gia khác, chỉ sợ Cảnh Nguyên Đế ra tay với họ.
Hứa tiệp dư tuy là người trong hậu cung, nhưng lại cảm thấy nỗi lo của họ không phải không có cơ sở. Mặc dù trước kia họ chưa từng coi thường Cảnh Nguyên Đế, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tâm cơ của Cảnh Nguyên Đế lại sâu đến vậy.
Sau khi Hoàng Trường Tồn chết, những việc ông ta làm dần dần lộ ra ánh sáng. Năm xưa dòng chính Hoàng gia gần như chết sạch, rõ ràng là do Hoàng Trường Tồn ra tay. Cũng chính vì nguyên nhân này, những chi nhánh còn lại của Hoàng gia mới theo cái chết của Hoàng Trường Tồn mà gần như bị tóm gọn một mẻ.
Nhìn bề ngoài, tất cả đều do Hoàng Trường Tồn tâm địa độc ác, dám hạ độc thủ với người thân, nhưng ngẫm kỹ lại thì vẫn có mâu thuẫn.
Dù dòng chính đều bị tống giam, nhưng họ từng kết giao với bao nhiêu người, rốt cuộc Thái hậu vẫn còn đó, sao có thể để Hoàng Trường Tồn ra tay tàn độc như vậy? Cho dù ông ta có tâm tư đó, nhưng lấy đâu ra năng lực để làm được điều này?
Đúng vậy, bằng chứng xác thực, tất cả đều bày ra trước mắt.
Chỉ là Hoàng Trường Tồn là người bước lên vũ đài sau khi dòng chính xảy ra chuyện, dù ông ta có bỏ ra bao nhiêu tiền, có những việc không phải cứ có tiền là làm được, còn cần phải có quyền thế.
Giờ đây cùng với cái chết của dòng chính và Hoàng Trường Tồn, tất cả sự thật đều bị chôn vùi trong dòng sông quá khứ, nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ lơ là cảnh giác.
Sự đáng sợ của Cảnh Nguyên Đế khiến các thế gia vẫn còn sợ hãi.
Chẳng qua hiện tại, dù trong lòng họ có bao nhiêu toan tính cũng không thể để lộ ra ngoài mặt. Dù sao chuyện quan trọng nhất lúc này vẫn là việc Thái hậu mưu phản lần này.
Ai cũng biết, Thái hậu đã đến tuổi này rồi, nếu thực sự làm ra chuyện mưu phản gì, suy cho cùng cũng không phải vì bản thân mình.
Mục đích Thái hậu mưu phản là vì Thụy Vương.
Trên triều đình đang tranh cãi không ngớt về việc này, bởi vì hai ngày trước Thụy Vương điện hạ vừa gửi tấu chương thỉnh tội lên, chính là dâng sớ vì tội lỗi mà Thái hậu gây ra. Trong tấu chương thỉnh tội đó viết đầy những lời bộc bạch chân tình, đau khổ tột cùng, khiến người đọc phải rơi lệ.
Thụy Vương nói mình hoàn toàn không biết gì về chuyện này, không biết mẫu hậu mình đã phạm phải tội lớn như vậy. Nhưng cha mẹ có lỗi, con cái gánh chịu, hắn ta cầu xin Hoàng thượng phế bỏ vương vị của hắn, để hắn cùng bị giáng làm thường dân Thái hậu.
Ai cũng biết Thụy Vương đang lấy lùi làm tiến, khẩn cầu Cảnh Nguyên Đế giơ cao đánh khẽ, tha cho Thái hậu một mạng.
Trước mắt không có quá nhiều bằng chứng chứng minh Thụy Vương có liên quan đến chuyện của Thái hậu, nếu lúc này Cảnh Nguyên Đế vô cớ phế bỏ vương vị của Thụy Vương, nhất định sẽ rước lấy sự phê bình của thiên hạ.
Hoàng đế làm việc xưa nay tùy tâm tùy ý, lúc đó trên triều đường không ít triều thần nghe xong tấu chương thỉnh tội của Thụy Vương, trong khoảnh khắc lại lo lắng rằng, nếu Cảnh Nguyên Đế nghe những lời này xong, thuận nước đẩy thuyền phế bỏ luôn vương vị của Thụy Vương thì phải làm sao?
Đây không phải là họ lo xa, mà là những việc Cảnh Nguyên Đế làm trong những năm qua thực sự quá nhiều.
Hứa tiệp dư cứ nghĩ đến những chuyện trên tiền triều là thấy phiền lòng. Tuy các nàng ở trong hậu cung, nhưng phi tần hậu cung và bá quan tiền triều cũng có mối liên hệ mật thiết, nếu không thì tại sao các nàng lại phải vào cung?
Tiên đế làm chuyện này tốt hơn Cảnh Nguyên Đế nhiều.
Thời gian đó Tiên đế đã cân bằng được mối quan hệ giữa tiền triều và hậu cung, tuy thủ đoạn đối ngoại của ông ta yếu mềm, nhưng cũng là một vị vua hiền lành, có thể coi là quân thần tương đắc.
Dù không có thành tựu gì, nhưng cũng là một người tốt.
Cảnh Nguyên Đế... tuy nhìn có vẻ có năng lực hơn Tiên đế nhiều, nhưng hắn lại không phải là người quan tâm đến danh tiếng, quan tâm đến miệng lưỡi thế gian, quan tâm đến sử sách đời sau.
Hắn làm việc xưa nay tùy hứng, chỉ cần không vừa ý một chút là có thể ra tay tàn độc. Một vị đế vương hỉ nộ vô thường, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, dù có năng lực đến đâu, họ vẫn cảm thấy sợ hãi.
Một vị Hoàng đế biết để ý, có điểm yếu, ở một mức độ nào đó mới khiến họ thích hơn. Một vị Hoàng đế hoàn toàn không có điểm yếu, làm việc tùy tâm sở dục, còn đáng sợ hơn người trước nhiều.
Bởi vì có điều sợ hãi, hành sự mới biết kiềm chế.
Hứa tiệp dư thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn những bông hoa rực rỡ sắc màu kia, những bông hoa lớn lên trong nhà ấm, bị mang ra ngoài chịu sự tàn phá của cái lạnh, giờ đây đã rũ đầu xuống một cách đáng thương.
Có vài ba thái giám đi lại xuyên qua vườn hoa, dường như đang chăm sóc chúng.
Chẳng bao lâu sau, Hứa tiệp dư quay lại giữa những phi tần kia, như thể đang hòa nhập vào họ. Những vị chủ nhân hậu cung cao cao tại thượng này khi trò chuyện hoàn toàn không tránh né những thái giám đang bận rộn đi lại trong Ngự Hoa Viên. Họ vốn dĩ cũng chỉ là vật trang trí của hoàng cung này, giống như hòn núi giả kia, bông hoa kia, hòn đá tùy ý đặt bên đường kia, chẳng có gì khác biệt.
...
Cốc Sinh chạy một mạch về Trực Điện Giám, không về chỗ ở của mình mà rẽ chân đi thẳng đến Tạp Vụ Tư.
Bước chân vội vã của cậu ta thu hút sự chú ý của Thế Ân, khiến Thế Ân đuổi theo từ phía sau.
"Ngươi đi gấp gáp như vậy là định làm gì?"
Hôm nay Cốc Sinh được điều đi làm việc ở Ngự Hoa Viên. Hiện tại nhân lực trong cung thiếu hụt, đôi khi hơi gấp rút, tuy có người điều từ bên ngoài vào nhưng người mới chưa thể thạo việc ngay được, có những việc vẫn phải trông cậy vào người cũ.
"Ta nghe được một số chuyện... Ta muốn tìm Tuệ Bình xác nhận." Sắc mặt Cốc Sinh có chút kỳ lạ, rất khó dùng ngôn ngữ để diễn tả đó là biểu cảm phức tạp như thế nào, giống như cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại. "Ngươi đợi ta xác nhận xong đã..."
Hai người đang nói chuyện thì đụng phải Tuệ Bình.
Cậu ta đang đứng trong sân nói chuyện với Liêu Giang, hai người ngươi một câu ta một câu, thần sắc có chút căng thẳng nhưng giọng điệu ôn hòa, chắc là đang bàn chuyện chính sự.
Nói một lúc, hai người họ mới để ý có người ngoài đến.
Liêu Giang gật đầu với hai người, rồi gọi tiểu thái giám đến dặn dò họ đi làm việc. Tuệ Bình thì bước tới chỗ hai người: "Vội vã đến tìm ta như vậy, có tung tích của Kinh Trập rồi sao?"
Tin tức truyền đến mấy hôm trước nói rằng Thái Y Viện đã tìm ra cách đuổi cổ trùng ra khỏi cơ thể trùng nô, phần lớn cung nhân đã khôi phục ý thức, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là có thể quay lại làm việc.
Đây là một tin tốt.
Vốn tưởng những người bị cổ trùng điều khiển này đã không còn đường sống, không ngờ họ vẫn còn khả năng sống sót.
Hiện giờ đa số họ đều nghi ngờ Kinh Trập đang ở Thái Y Viện, đang ngóng trông tin tức từ đó.
Cốc Sinh: "Đi theo ta."
Cậu ta nắm lấy tay Tuệ Bình, kéo vào một góc khuất. Hành động lén lút này thu hút sự chú ý của Thế Ân, cậu ta động tâm, đứng cách họ không xa.
Vị trí này cho phép cậu ta nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, đồng thời cũng biết được có ai cố tình đến gần hay không, canh chừng giúp họ.
"Tuệ Bình, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có biết bình thường Kinh Trập còn qua lại với ai nữa không?"
Cốc Sinh hỏi câu này khiến Tuệ Bình hơi ngớ người, câu hỏi này có chút kỳ quặc.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ngươi đừng quản nhiều thế, mau nói cho ta biết."
Tuệ Bình nhíu mày suy nghĩ một chút: "Trịnh Hồng, Vân Khuê, Hồ Lập, Minh Vũ, người ở Bắc Phòng, còn có Dung Cửu. Còn có người của Thị Vệ Xử."
Dung Cửu.
Sắc mặt Cốc Sinh khẽ biến, chắp tay đi đi lại lại trước mặt Tuệ Bình. Những cái tên này đều là người họ biết cả.
"Ngoài ra thực sự không còn ai khác?"
Cậu ta không nhịn được truy hỏi.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Tuệ Bình nhíu mày.
"Hôm nay lúc ta giúp việc ở Ngự Hoa Viên, nghe thấy mấy vị chủ tử đang nói chuyện. Ta nghe họ nói, Càn Minh Cung có thêm một vị chủ tử." Cốc Sinh chậm rãi nói. "Là một nam tử."
Chuyện này đã lan truyền ầm ĩ trong hậu cung, gần như ai cũng biết rồi.
Ngay cả họ cũng từng bàn tán riêng, hóa ra Cảnh Nguyên Đế thích đàn ông chứ không phải mỹ nữ, thảo nào mấy năm nay Hoàng đế luôn không mấy hứng thú với hậu cung.
"Chuyện ở Càn Minh Cung không liên quan đến chúng ta, tốt nhất bớt nghe ngóng đi."
Thế Ân đứng cách đó không xa, nghe thấy lời Cốc Sinh liền ném lại một câu. Tò mò quá không phải chuyện tốt, ngược lại dễ bị sự tò mò hại chết.
"Ý của ta là, tên của vị chủ tử đó..." Cốc Sinh nuốt nước bọt. "Là Kinh Trập."
Dù cậu ta chỉ vô tình nghe thấy cái tên này, nhưng cậu ta tuyệt đối không nghe nhầm.
Kinh Trập, sao có thể ở Càn Minh Cung chứ?
...
Trong Thái Y Viện, Tông Nguyên Tín chắp tay sau lưng đi đi lại lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy hôm trước y vừa dẫn người kiểm tra xong xuôi những con cổ trùng đã yên phận kia, đảm bảo chúng đều ở trong hũ, không bay loạn xạ, sau đó lại bắt tay vào kiểm tra những thái giám cung nữ đã tỉnh lại.
Trên người họ phần lớn không có vết thương rõ ràng, đối với những việc mình từng làm cũng hoàn toàn không có ký ức, chỉ lờ mờ nhớ những chuyện trước khi xảy ra hỗn loạn.
Ngoại trừ những thị vệ của Thị Vệ Xử ra, phần lớn cung nhân đều bị cổ trùng kiểm soát vào đúng ngày Giao thừa. Thời gian bị kiểm soát ngắn, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn, chỉ vài ngày sau, phần lớn thái giám cung nữ đều có thể xuống giường đi lại, cơ bản không còn gì đáng ngại.
Sau khi xác định cơ thể những thái giám cung nữ này không có vấn đề gì, họ đã lần lượt được thả về.
Số còn lại nằm ở Thái Y Viện, hoặc là những thị vệ bị kiểm soát thời gian khá dài, hoặc là những người từng bị thương.
Khi bị cổ trùng khống chế, dù cơ thể có bị thương, vết thương cũng sẽ không quá nghiêm trọng, bởi cổ trùng sẽ điều khiển dòng chảy của máu. Nhưng hai bên giao chiến sống mái, làm sao tránh khỏi xuống tay tàn độc, những kẻ cụt tay cụt chân bị thương quá nặng.
Những người này dù có được chữa khỏi cũng chắc chắn sẽ bị đưa ra ngoài. Chỉ là hiện tại, nhờ có mệnh lệnh của Hoàng đế, Thái Y Viện cũng không tiếc thuốc thang, giúp họ ít nhất giữ lại được cái mạng.
Sự bận rộn liên miên trong mấy ngày qua khiến Thái Y Viện trông có vẻ hỗn loạn. Tông Nguyên Tín cũng đầu bù tóc rối, hai mắt vằn tia máu, nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn, dù muốn ngủ cũng không ngủ được.
"Lời bệ hạ nói, không phải là không có lý." Tông Nguyên Tín tán thưởng. "Hay quá."
Vừa rồi Cảnh Nguyên Đế đích thân tới, Tông Nguyên Tín còn lo sợ lại xảy ra chuyện gì, nhưng khi Hoàng đế đưa ra một giả thuyết, y đột nhiên có cảm giác như được khai sáng.
Y vốn không quá am hiểu về cổ trùng, nhờ hai lần xảy ra chuyện trong cung mới lần lượt tiếp xúc, y cũng dần nhận ra cổ trùng là trùng, đồng thời cũng là thuốc. Đã là thuốc, tự nhiên có thể dùng làm độc.
Đã vậy, độc trên người Hoàng đế nếu thực sự là cổ, cũng không phải là không có khả năng.
Rõ ràng dựa theo phán đoán trước đó của y để giải độc cho Hoàng đế, tuy gian nan nhưng không đến mức khó khăn như vậy.
Nhưng Hoàng đế đã dăm ba lần vì dược tính quá mạnh mà thay đổi tính tình. Tuy Tông Nguyên Tín ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã vô cùng sốt ruột.
Y đôi khi có hơi phóng túng, nhưng đối với công việc của mình thì vô cùng tận tâm. Bao năm nay, Tông Nguyên Tín đã từng mạnh miệng, cũng nhiều lần nghiên cứu về loại độc này, kết quả khi thực sự bắt tay vào làm lại xảy ra sai lệch như vậy. Cho dù độc tính quả thực đã giải được một nửa, nhưng tiến trình hiện tại trong mắt Tông Nguyên Tín ít nhiều cũng coi là thất bại.
"Cổ độc, cổ độc, nếu là cổ độc, ta ngược lại có một hướng đi..."
Tông Nguyên Tín lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không để ý đến Cảnh Nguyên Đế. Một lúc lâu sau, y mới sực tỉnh, quay đầu nhìn Cảnh Nguyên Đế.
"Bệ hạ, thần muốn xin ngài một người."
"Ngày mai Hoàng Nghi Kết sẽ tới." Cảnh Nguyên Đế thản nhiên nói, dường như ngay từ đầu đã biết Tông Nguyên Tín muốn gì.
Tông Nguyên Tín bật cười: "Bệ hạ thật biết cách giải quyết nhu cầu cấp bách của người khác đó."
Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói: "Tiện thể để mắt đến ả, có động tĩnh lạ thì giết."
Tông Nguyên Tín hơi ngạc nhiên, nhướng mày nói: "Thần còn tưởng, người này lao khổ công cao, bệ hạ sẽ khen thưởng, ban thưởng hậu hĩnh chứ."
Cảnh Nguyên Đế liếc xéo y, vô cùng lạnh lùng: "Ban thưởng là ban thưởng, muốn giết là muốn giết, có liên quan gì?"
Tông Nguyên Tín nghẹn lời. Nói chung thì cũng có chút liên quan đấy. Thôi bỏ đi, Cảnh Nguyên Đế cũng chẳng phải người thường, lên cơn điên chút xíu cũng chỉ coi là chuyện thường ngày.
Ngay trước khi Cảnh Nguyên Đế rời đi, Tông Nguyên Tín vô tình nói: "Bệ hạ, sao ngài lại nghĩ đến việc độc này có thể là cổ?"
Tông Nguyên Tín vừa nói, vừa cảm thấy ý tưởng này thật tuyệt diệu.
Nếu dựa theo hướng suy nghĩ này, những phản ứng không thể giải thích rõ ràng kia bỗng nhiên trở nên hợp lý. Điều này đối với Tông Nguyên Tín đã đủ để y hưng phấn làm việc thêm mấy ngày nữa.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Nguyên Đế dừng lại trên người Tông Nguyên Tín, y lập tức phản ứng lại, im miệng cúi đầu.
Cảnh Nguyên Đế ngược lại không vội rời đi, hắn quét mắt quanh phòng: "Đám cổ trùng đó, cất ở đâu rồi?"
Tông Nguyên Tín: "Chúng thích nơi tối tăm ẩm ướt, nên thần đã sai người đào một cái hầm, bố trí xong thì đưa chúng vào đó."
Y dẫn Cảnh Nguyên Đế và đoàn người đến trước hầm ngầm. Cách một lớp ván dày, vẫn có thể nghe thấy những âm thanh sột soạt bên trong.
Tiếng cào cấu, tiếng vo ve, tiếng ma sát, những âm thanh quái dị đáng sợ này người thường nghe thấy chỉ biết sợ hãi, nhưng Tông Nguyên Tín lại hai mắt sáng rực: "Sau khi rời khỏi cơ thể cung nhân, chúng dường như có thể hiểu được một chút tiếng người. Dù là lùa chúng vào hũ, hay bảo chúng ở trong hầm này, chúng đều có phản ứng."
Cảnh Nguyên Đế nhìn chằm chằm vào hầm ngầm, đôi mắt đen thẫm không nhìn ra cảm xúc gì. Một lát sau, hắn lạnh lùng nói: "Lát nữa sẽ có người đến gia cố, ngoại trừ ngươi và những người được chỉ định, người thường không được tùy tiện ra vào, hương an thần phải đốt cả ngày không nghỉ."
Mệnh lệnh của Hoàng đế đương nhiên là chuyện tốt. Dù Tông Nguyên Tín có thể nghĩ đến mọi mặt, nhưng suy cho cùng y cũng không thể yêu cầu quá nhiều – khi chưa có sự cho phép của Cảnh Nguyên Đế.
Thế nhưng, tại sao Cảnh Nguyên Đế lại làm như vậy?
Mệnh lệnh vừa rồi của bệ hạ chính là vì sự an toàn của hoàng cung. Không ai biết tại sao những con cổ trùng này lại đột nhiên rời khỏi cơ thể trùng nô, và tại sao lại nghe theo mệnh lệnh của Tông Nguyên Tín... Tông Nguyên Tín chưa tự mãn đến mức cho rằng sự phục tùng thỉnh thoảng của những con cổ trùng này là thực sự coi y làm chủ nhân.
Vậy nếu đám cổ trùng này lại mất kiểm soát thì sao?
Đây là vấn đề Tông Nguyên Tín buộc phải cân nhắc.
Nhưng Cảnh Nguyên Đế?
Hắn sẽ không quan tâm.
Ở một mức độ nào đó, nếu không phải vì sự buông thả và thờ ơ của Cảnh Nguyên Đế, hoàng cung đã không phải chịu những đòn đả kích liên tiếp như vậy.
Cảnh Nguyên Đế hoàn toàn không quan tâm sẽ có bao nhiêu người chết hay bị thương.
Một người lạnh lùng vô tình như vậy đột nhiên ra lệnh cách ly những con cổ trùng này với người khác, còn nhấn mạnh như vậy... hoặc là thứ này cực kỳ quan trọng, hoặc là có liên quan đến người nào đó.
Tông Nguyên Tín đích thân tiễn Cảnh Nguyên Đế rời đi, chống hông đứng ở cổng lớn ngẩn người. Chẳng lẽ, là Kinh Trập đã thay đổi hắn?
... Kinh Trập, khiến Cảnh Nguyên Đế trở nên nhân từ nương tay?
Tông Nguyên Tín bất ngờ rùng mình một cái, vừa nghĩ đến bốn chữ "nhân từ nương tay", nhất là khi gán lên người Cảnh Nguyên Đế, thật sự khiến người ta sởn gai ốc.
...
Hoàng Nghi Kết đã rất lâu không đến Càn Minh Cung, quay lại nơi này với một diện mạo hoàn toàn mới quả là một trải nghiệm kỳ lạ.
Nàng ta không nghĩ Cảnh Nguyên Đế sẽ gặp lại mình.
Khi Hoàng Nghi Kết ra tay, nàng ta không nghĩ mình có thể sống sót, kết quả lảo đảo đi đến tận bây giờ, vậy mà còn báo được thù. Nàng ta đối với Cảnh Nguyên Đế không nói là biết ơn bao nhiêu, nhưng ít nhất không phải chán ghét.
Nếu chịu thừa nhận, thì còn có chút áy náy.
Nhưng điều này không có nghĩa là Hoàng Nghi Kết muốn gặp lại Cảnh Nguyên Đế. Nàng ta không thích dáng vẻ sợ hãi của mình trước mặt Hoàng đế.
Thế nhưng đó gần như là phản ứng không thể kiểm soát, lần nào Hoàng Nghi Kết cũng như vậy. Không chỉ nàng ta sợ Hoàng đế, mà ngay cả phản ứng của bản mệnh cổ của nàng ta cũng luôn rất kỳ lạ.
Hoàng Nghi Kết và bản mệnh cổ nương tựa vào nhau mà sống, khi cùng nhau sợ hãi thì hoàn toàn vô dụng trong việc chống lại áp lực.
Nàng ta thầm thở dài trong lòng, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mũi chân, nói năng nhẹ nhàng: "Bệ hạ, thiếp đã hiểu ý của ngài. Thông thường mà nói, khi bản mệnh cổ chết đi, mệnh lệnh mà nó ban ra trước đó sẽ tan biến."
Những con cổ trùng đó rời khỏi cơ thể trùng nô có lẽ là vì lý do này.
Ninh Hoành Nho mỉm cười nói: "Tĩnh Diệu cô nương, bản mệnh cổ trên người Thái hậu đã chết nhiều ngày, cổ trùng vẫn chưa chịu rời đi. Đột nhiên có một ngày, mới bất ngờ thay đổi."
Sau khi cung biến, Hoàng Nghi Kết lập tức rời khỏi hoàng cung, những chuyện sau đó nàng ta không rõ. Nàng ta cũng không biết tại sao Hoàng đế ban đầu không định gọi nàng ta đến giúp, nhưng từ khi sinh ra nàng ta đã chơi cùng cổ, rất để tâm đến những thứ này, nghe Ninh Hoành Nho kể về chuyện ở Thái Y Viện cũng rất chăm chú lắng nghe.
Một lúc sau, Hoàng Nghi Kết nhíu mày: "Nếu trước khi bản mệnh cổ chết, Thái hậu không giải trừ mệnh lệnh, mà sau khi bản mệnh cổ chết, cổ trùng vẫn lưu lại trên người cung nhân một thời gian mới đột ngột tan đi, thậm chí còn hơi phục tùng mệnh lệnh của người khác... Chỉ có thể là trước khi chết, bản mệnh cổ đã tìm cho đám cổ trùng một người chủ mới."
Hơn nữa nhất định là mệnh lệnh của người chủ đó mới khiến đám cổ trùng này đè nén dã tính khó thuần, không làm bậy, dù sao bản tính chúng cũng có phần tàn bạo.
Hoàng Nghi Kết không hổ là người hiểu rõ về cổ trùng, dễ dàng đưa ra kết luận mà người thường khó lòng biết được.
Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói: "Không có bản mệnh cổ làm cầu nối, con người làm sao giao tiếp với cổ trùng?"
Hoàng Nghi Kết cười khổ nói: "Nghe nói những người đầu tiên có thể điều khiển cổ trùng vốn dĩ không cần dùng đến bản mệnh cổ. Nhưng thiếp thân không có bản lĩnh đó, vẫn phải mượn một con bản mệnh cổ mạnh mẽ mới có thể trấn áp các cổ trùng khác, cướp lấy vị trí vương. Hơn nữa, thiếp thân đã thử... những con cổ trùng này đều không chịu sự kiểm soát của thiếp."
Trong cùng một lứa cổ trùng, chỉ có một con vua duy nhất.
Khi chúng đã phục tùng một sự tồn tại nào đó, dù Hoàng Nghi Kết là chủ nhân cũ, chúng cũng sẽ không nghe lệnh nàng ta nữa.
Nghĩ đến đây, Hoàng Nghi Kết chợt nhớ lại một hình ảnh mơ hồ, đó là ở Bắc Phòng...
Nàng ta khom người, cúi đầu nói: "Nói ra thì, khi ở Bắc Phòng, thiếp thân từng gặp một người, rõ ràng trên người không có hơi thở của cổ trùng, nhưng lại có thể chung sống với trùng nô. Trùng nô dường như khá thích người đó, thậm chí sẵn sàng vì người đó mà chống lại tiếng còi của thiếp, có lẽ..."
Hoàng Nghi Kết đang cúi đầu nói chuyện, hoàn toàn không biết theo lời kể của mình, ánh mắt Cảnh Nguyên Đế đã trở nên sâu thẳm vô cùng, như thể đang nhìn chằm chằm vào vật chết.
Hoàng Nghi Kết bất ngờ rùng mình một cái, đột ngột ngừng lại, không dám nói tiếp nữa. Nàng ta có một cảm giác kỳ lạ khó tả, nếu còn nói nữa... e là đầu sẽ lìa khỏi cổ.
Tim nàng ta đập thình thịch, bản mệnh cổ dường như cũng đang cựa quậy dữ dội trong cơ thể, mang theo nỗi sợ hãi vô danh.
Không khí trong Càn Minh Cung âm trầm. Ngay khi Hoàng Nghi Kết thầm kêu khổ, cảm thấy đại họa sắp giáng xuống đầu, bên ngoài điện bỗng vang lên tiếng bước chân có phần dồn dập.
Điều này ở trong Càn Minh Cung, gần như là điều cấm kỵ chưa từng có.
...
Một khắc trước, Kinh Trập vẫn đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.
Gần đây cậu đọc rất nhiều sách.
Ban đầu là mấy cuốn sách tạp nham, sau đó là những cuốn sách hơi khó hiểu một chút. Tuy sách tạp nham rất thú vị, nhưng đọc mãi cũng chán, thế là Kinh Trập bắt đầu tập đọc những cuốn sách khô khan kia. Tuy có hơi tẻ nhạt, nhưng đọc mãi, đọc mãi hình như cũng vào đầu.
Cảm giác mới lạ tự nhiên nảy sinh này khiến Kinh Trập càng thêm hứng thú đọc sách.
Thường khi cậu đọc sách, những người khác rất ít khi đến làm phiền.
Hôm nay Ninh Hoành Nho có việc phải ra ngoài, Kinh Trập càng thoải mái hơn.
Khi cậu lật sang trang mới, định đọc tiếp thì thấy Thạch Lê đi từ ngoài cửa vào.
Cậu nhướng mày nhìn ra cửa: "Có người, hay là có việc?"
Thạch Lê chưa kịp nói, Kinh Trập đã đoán được quá nửa. Ngay cả trên khuôn mặt vô cảm kia cũng không kìm được mà lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Kinh Trập cười nói: "Ngươi chưa bao giờ làm phiền ta khi ta đang đọc sách, trừ khi là chuyện ngươi cảm thấy khẩn cấp, cho nên... không phải Minh Vũ đến tìm ta chứ?" Nói đến câu sau, cậu đã như đang nói đùa.
Thạch Lê lắc đầu: "Không phải Minh Vũ, là Tuệ Bình, Cốc Sinh và Thế Ân."
Kinh Trập ngạc nhiên đứng dậy: "Họ đến đây?"
Sao họ có thể?
Thạch Lê: "Họ xảy ra xung đột với Kim tần ở bên ngoài, Kim tần đang định xử phạt họ."
Mắt Kinh Trập trừng to tròn xoe, lập tức vứt sách xuống.
Thạch Lê chắn trước mặt Kinh Trập: "Bệ hạ không cho phép ngài ra khỏi cung."
Kinh Trập: "Hắn chưa bao giờ nói rõ ràng trước mặt ta." Ám chỉ bằng lời nói có lẽ là có, nhưng vào lúc này, Kinh Trập chọn cách giả vờ như không biết.
Thạch Lê im lặng, có lẽ đúng là như vậy.
Chỉ là mệnh lệnh của Cảnh Nguyên Đế đã sớm truyền khắp Càn Minh Cung, không ai dám làm trái.
Kim tần cũng không to gan lớn mật đến mức dám xử phạt người khác ngay trên địa bàn của Càn Minh Cung, nơi đó cách ngự tiền vẫn còn một khoảng.
Là ở cung đạo bên cạnh.
Sở dĩ Thạch Lê đến báo cho Kinh Trập, một là vì Kinh Trập đã là chủ nhân mới của hắn, hai là hắn theo bản năng cảm thấy Kinh Trập sẽ muốn biết chuyện này.
Còn sau khi biết thì sao?
Ừm, đây là vấn đề phức tạp mà một hòn đá như hắn không thể suy nghĩ được.
Kinh Trập: "Bây giờ ngươi có hai cách, một là đưa ta ra ngoài, đi nhanh về nhanh, giải quyết chuyện này; hai là bây giờ ta sẽ nhảy cửa sổ liều mạng xông ra ngoài, ngươi thấy cách nào hợp lý hơn?"
Thạch Lê: "... Ta sẽ mất đầu."
Kinh Trập quả quyết nói: "Ta đảm bảo ngươi quay về đầu vẫn còn nguyên trên cổ, nếu thực sự mất, ta lấy đầu ta đền cho ngươi."
Thạch Lê: "... Ta vẫn muốn cái đầu của mình hơn."
Một gã đàn ông đen đúa thô kệch, giọng nói bỗng nhiên có vài phần tủi thân, nhưng vẫn lặng lẽ đưa Kinh Trập rời đi.
Hết cách rồi, ai bảo nguyên tắc đầu tiên của ám vệ là phải phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân?
Chủ nhân của Thạch Lê hiện tại là Kinh Trập.
Kinh Trập còn chưa biết điều này, đi theo Thạch Lê bay qua mái nhà, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu lại là: Còn bảo các ngươi không biết khinh công Thủy Thượng Phi!
Bay qua mái nhà đi trên tường còn được, Thủy Thượng Phi chẳng phải dễ ợt sao!
Thạch Lê: ... Bay qua mái nhà còn có chỗ bám, trên mặt nước là thật sự không có đâu!
Kinh Trập theo Thạch Lê nhẹ nhàng đáp xuống một góc khuất trên cung đạo, nấp trong bóng tối, vừa khéo nhìn thấy đám người Tuệ Bình bị đè xuống đất. Một người ăn mặc như ma ma đang đứng trước mặt họ, thong thả xắn tay áo.
Phía sau là kiệu của Kim tần, rèm che lờ mờ khó nhìn rõ dung mạo người ngồi trên kiệu, nhưng có thể nghe thấy giọng nói nũng nịu của nàng ta.
"Trương ma ma, tát mạnh vào, tốt nhất là đánh gãy hết răng bọn chúng đi." Giọng nàng ta nhẹ nhàng thân thiết, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo thấu xương. "Quả nhiên, hoạn quan đều là giống đê tiện, đến gần cũng như ngửi thấy mùi hôi thối."
Trương ma ma đáp vâng.
Kinh Trập nhướng mày, chỉ cảm thấy vị nương nương này đang chỉ chó mắng mèo. Người nàng ta muốn mắng căn bản không phải đám Cốc Sinh, mà là ai đó đã đắc tội nàng ta, nàng ta muốn mượn cớ trút giận?
Chẳng lẽ là đến Càn Minh Cung muốn gặp Hách Liên Dung nhưng bị cung nhân ngự tiền chặn lại nên trong lòng tức tối?
Mắt thấy Trương ma ma sắp ra tay, Kinh Trập túm lấy cánh tay Thạch Lê: "Ngươi có cách nào đánh ngất họ mà không bị lộ không?"
Thạch Lê: "Được."
Sau đó lại nói: "Nhưng rất nguy hiểm."
Nói thì nói vậy, nhưng ngay sau đó, ngón tay hắn khẽ búng, một vật gì đó không rõ đã bay vút ra, đánh trúng huyệt tê của Trương ma ma.
Trương ma ma vốn định giơ tay lên, nhưng cánh tay đã tê dại không thể cử động. Bà ta ôm lấy cổ tay mình, kinh hãi tột độ.
"Nguy hiểm gì?" Kinh Trập hỏi. "Tin đồn có ma?"
"Kim tần sẽ không chịu để yên, nhất định sẽ cáo trạng đòi điều tra triệt để."
"Bây giờ trong cung còn phi tử nào có địa vị cao nữa? Nàng ta có thể cáo trạng với ai?" Kinh Trập đăm chiêu. "Chẳng lẽ nàng ta tra ra được ngươi?"
Thái hậu, Quý phi, Đức phi, mấy vị phi tử từng nắm quyền đều đã xảy ra chuyện, gần đây là ai quản lý hậu cung nhỉ?
Thạch Lê im lặng: "Không thể."
Gần đây là Thạch Lệ Quân quản lý chuyện hậu cung, nàng nắm giữ Thượng Cung Cục, vốn dĩ cũng nên như vậy.
Kinh Trập hài lòng gật đầu: "Vậy làm phiền ngươi rồi."
Thạch Lê... Thạch Lê tiếp tục im lặng, im lặng ra tay, im lặng đánh ngất tất cả mọi người, thậm chí không để mấy người đang quỳ dưới đất phát hiện ra.
Thạch Lê im lặng quay lại, lẳng lặng mở miệng: "Đã như vậy, tại sao ngài lại bắt ti chức đưa ngài ra đây?"
Kinh Trập: "Ngươi tưởng ta bảo ngươi đưa ta ra đây là muốn trổ tài, cứu đám Tuệ Bình trong gang tấc sao?"
Thạch Lê nghẹn lời, không khoa trương như Kinh Trập nói, nhưng... đại khái cũng là những suy nghĩ đó.
Kinh Trập cười cười: "Ta đâu có lợi hại như vậy, có thể dùng mưu tại sao không dùng? Cho dù ta thực sự có cách, nhưng chỉ cần ta lộ mặt, ta vẫn chưa nghĩ ra..." Sắc mặt cậu có chút u sầu, nếu gặp mặt rồi thì giải thích thế nào đây?
Minh Vũ biết tất cả bí mật của Kinh Trập, dù nói gì cậu cũng sẽ không thấy mất tự nhiên. Nhưng đám Tuệ Bình biết ít hơn, mà họ cũng đều là bạn của Kinh Trập... Vừa nghĩ đến chuyện này là Kinh Trập đau đầu.
Bản thân cậu còn hơi khó chấp nhận chuyện Dung Cửu biến thành Hoàng đế, nói gì đến người khác.
Kinh Trập rất không muốn... không muốn họ cũng trở nên giống Lai Phục, đối xử cung kính với cậu, nếu thế chắc cậu tức chết mất.
Cậu trân trọng những người bạn không dễ gì có được này.
Thạch Lê u oán: "Vậy sao ngài không bảo ti chức tự mình đến là được, cần gì phải đích thân đi?"
Kinh Trập hùng hồn: "Không tận mắt nhìn thấy, ta không yên tâm."
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Sao bọn họ ngất hết rồi? Ê, mặt ngươi không sao chứ?"
"Mau đứng dậy, đứng vững được không?"
"Còn đi nữa không? Không ngờ Kim tần nương nương này lại kiêu căng như vậy, chúng ta chỉ đi trên cung đạo, tự nhiên lại bảo chúng ta xung đột với nàng ta..."
"Tìm chúng ta trút giận thôi, nhưng tại sao lại ngất hết cả rồi?"
"Chuyện này xem ra không ổn lắm, chúng ta phải đi sớm thôi, nếu không rắc rối lại tìm đến..."
Đám Cốc Sinh nhao nhao bàn tán, dìu nhau đứng dậy.
Mấy người nhìn nhau.
"Còn đi không?"
"Chuyện này nếu đến ngự tiền, thì..."
"Chỉ là dò la tin tức thôi, biết đâu đấy?"
"Người Càn Minh Cung sao có thể nói cho chúng ta biết, đều bảo chúng ta đến đây như vậy là quá l* m*ng..."
"Vậy phải làm sao?"
"Đi tìm mấy người khác bàn bạc xem, cũng chưa chắc... Kinh Trập thực sự ở Càn Minh Cung."
Mấy người họ nói chuyện không nhỏ, Kinh Trập cũng lờ mờ nghe được vài phần.
Hơi thở Kinh Trập hơi nghẹn lại, có chút xúc động.
Cậu vừa biết tin này đã rất ngạc nhiên, họ lẽ ra không nên xuất hiện ở gần đây, kết quả lại là vì cậu...
Vậy thì... Kinh Trập cứng đờ người.
Khoan đã, ý là, bọn họ cũng đều biết hết rồi?
"Họ đi rồi." Thạch Lê nói. "Xem ra tạm thời từ bỏ."
Mấy người trẻ tuổi này nhất thời nghĩa khí, suýt chút nữa xông vào Càn Minh Cung. Nếu không gặp Kim tần, biết đâu cũng sẽ gặp rắc rối trước cửa Càn Minh Cung.
Nếu Kinh Trập không biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ bị phạt.
Hiện tại tạm thời rút lui, nhưng cũng không phải coi như không biết.
Mà là định bàn bạc kỹ hơn rồi tính tiếp, từ từ mưu tính.
Kinh Trập mím môi, hơi muốn cười, lại cảm thấy có chút buồn bã khó tả. Cậu khẽ nói: "Cảm giác này thật kỳ lạ, biết họ đối tốt với ta, nhưng lại hy vọng họ đừng tốt như vậy..."
Rõ ràng ban đầu sợ họ xa lánh, giờ lại càng sợ họ vì cậu mà làm ra chuyện bốc đồng, giống như vừa rồi.
Kinh Trập liếc nhìn những người đang nằm ngất giữa cung đạo: "Làm họ tỉnh lại đi, rồi chúng ta mau quay về, kẻo bị phát hiện."
"Vô ích thôi," Thạch Lê trầm ổn nói, "Bởi vì, chắc chắn sẽ bị phát hiện."
Kinh Trập như con thú nhỏ bị kinh sợ, phắt cái ngẩng đầu nhìn Thạch Lê.
Thạch Lê: "Ngay khoảnh khắc ti chức đưa ngài ra ngoài, e là cả Càn Minh Cung đã có phản ứng rồi."
Sự chấn động trong lòng Kinh Trập không từ ngữ nào diễn tả nổi, bởi vì ngay giây tiếp theo, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần. Trong hoàng cung trang nghiêm, tĩnh mịch này, tiếng bước chân đều tăm tắp như vậy quả thực khiến người ta phải rùng mình.
Cậu cứng đờ người xoay lại, chạm ngay vào đôi mắt đen lạnh lẽo của Hách Liên Dung.
Thạch Lê bật người tránh xa Kinh Trập, sau đó khom người quỳ xuống trước mặt Cảnh Nguyên Đế. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng đã làm trái mệnh lệnh của quân vương.
Kinh Trập cảm thấy Hách Liên Dung lúc này có hơi đáng sợ.
Nhưng cậu càng cảm thấy, nếu không qua đó, Hách Liên Dung sẽ còn đáng sợ hơn.
Kinh Trập nhích từng bước nhỏ qua, kiên trì chịu đựng ánh mắt hung tàn lạnh lẽo kia, nói: "Huynh, đang giận sao?"
Hách Liên Dung khẽ cười, dù ý cười chẳng hề chạm đến đáy mắt, thậm chí còn có vài phần dịu dàng: "Không, lần này Kinh Trập ngược lại đã nhắc nhở ta, ta nên đón tất cả bạn bè của em đến Càn Minh Cung, để họ biết tình hình gần đây của em mới phải..."
Lời Hách Liên Dung còn chưa dứt, Kinh Trập đã nhảy dựng lên.
"Không được, huynh đừng... bảo họ đến làm gì?"
Đến hầu hạ cậu?
Vậy thì Kinh Trập thực sự sẽ ngất xỉu mất.
Sắc mặt Hách Liên Dung đột nhiên tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Chỉ cần một người gặp chuyện, em sẽ không do dự chạy ra ngoài, không cảm thấy đặt bên cạnh mình mới yên tâm nhất à?"
Kinh Trập nghi ngờ... đặt bên cạnh Hách Liên Dung mới là nguy hiểm lớn nhất... chứ nhỉ?
"Đợi mọi chuyện giải quyết xong, ta vẫn phải ra ngoài thôi. Huynh cũng không thể nhốt ta trong Càn Minh Cung cả đời được, nếu sau này phải..." Lời Kinh Trập mới nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, chần chừ nhìn Hách Liên Dung.
Dây thần kinh nhạy bén hơi nhói lên, mang theo lời nhắc nhở khó nhận ra.
"... Huynh sẽ không, thực sự nghĩ thế chứ?"
Muốn nhốt cậu trong Càn Minh Cung, nhốt cả một đời?
Trên người đàn ông tỏa ra mùi hương hoa lan thoang thoảng, mùi hương quen thuộc quá đỗi, dường như đã bén rễ vào tận tâm can, khó lòng tách rời. Giọng nói của Hách Liên Dung mang theo sự mê hoặc khó giấu, thì thầm nhẹ nhàng: "Tại sao không được?"
Hắn nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp như được thần linh điêu khắc ghé sát lại gần, dễ dàng câu lấy ánh nhìn của Kinh Trập.
"Càn Minh Cung, không thể là nhà của em sao? Em từng nói, thích nhau, sống cùng nhau, đó chính là nhà..." Hách Liên Dung gần như đang dụ dỗ cậu, bất kể là vẻ ngoài xinh đẹp thuần khiết, hay giọng nói lạnh lùng êm tai của hắn, hắn đều biết, không có điểm nào Kinh Trập không thích. "Kinh Trập, tại sao em lại muốn trốn khỏi nhà chứ?"
Kinh Trập gần như không thể thở nổi dưới vẻ đẹp mang tính chiếm đoạt ấy, cậu cố gắng nắm lấy một chút tỉnh táo... Nhà, chẳng phải nên là nơi ấm áp, thoải mái... sao?
Vậy tại sao... cái nhà mà Hách Liên Dung vẽ ra... lại giống đầm lầy khó thoát, lại càng giống cái tổ giăng đầy tơ nhện, một khi sa vào thì không thể giãy giụa?
Càng giống một cái bẫy dụ dỗ con mồi hơn.