Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 86

"Ta muốn nói cho họ biết."

 

Kinh Trập đi đi lại lại trong phòng, hành động này đối với cậu là rất hiếm thấy, bởi cậu ít khi tỏ ra lo lắng bất an như vậy.

 

"Em đang lo lắng?" Hách Liên Dung nhướng mày. Sau khi đưa Kinh Trập trở về, hàn khí trên người hắn đã tan đi rất nhiều. "Ngay khi họ vì em mà bất chấp tất cả chạy đến Càn Minh Cung?"

 

"Ta không lo họ sẽ..." Kinh Trập ngập ngừng, "Ghét bỏ ta, nhưng ta sợ họ sẽ xa lánh ta."

 

Tuệ Bình và những người khác ngay khi nghe tin đồn đã chọn cách đến gần Càn Minh Cung nghe ngóng tin tức đầu tiên. Tuy hành động này rất liều lĩnh và bốc đồng, nhưng cũng chứng tỏ họ hoàn toàn không để tâm đến những lời khó nghe kia.

 

Nhưng mà, không ghét bỏ là một chuyện, xa lánh lại là chuyện khác.

 

Kinh Trập hơi bồn chồn vuốt tóc, mím môi nhìn Hách Liên Dung: "Bình thường lúc thế này, huynh sẽ làm gì?"

 

Hách Liên Dung nhướng mày: "Ý em là sao?"

 

Kinh Trập: "Đừng giả vờ không hiểu lời ta nói, huynh cũng có bạn mà? Huynh và cái người tên Mao Tử Thế kia... rốt cuộc ở chung với nhau thế nào?"

 

Hách Liên Dung che miệng im lặng một lúc, đôi mắt đen xinh đẹp mang theo cảm xúc khó tả, chậm rãi nói: "Hắn, rất vô tư, không sợ chết."

 

Kinh Trập ngờ vực nhìn Hách Liên Dung: "... Huynh nói, không sợ chết?"

 

Hách Liên Dung nở nụ cười lạnh lẽo với Kinh Trập: "Nếu hắn sợ chết, sao có thể trụ được đến bây giờ?"

 

Kinh Trập cũng im lặng theo, u ám nói: "Huynh không lừa ta nữa đấy chứ? Mao Tử Thế thực sự là bạn huynh?"

 

Người đàn ông do dự trong chớp mắt giữa việc thừa nhận và giấu giếm, dù chỉ là một thoáng khựng lại ngắn ngủi, nhưng đối với người nhạy cảm như Kinh Trập cũng đã đủ rồi. Cậu bĩu môi: "Ta! Biết! Ngay! Mà!"

 

Hách Liên Dung đành phải nói: "Ta không có bạn bè."

 

Kinh Trập trừng mắt nhìn người đàn ông.

 

Cậu biết mình nên tức giận, hoặc nói đúng hơn, chỉ tức giận thôi thì không đủ. Tuy nhiên, khi Hách Liên Dung dùng giọng điệu lạnh lùng đó nói về thứ mà hầu như ai cũng có, chỉ riêng hắn là không, Kinh Trập lại cảm thấy một nỗi niềm lan tỏa từ tận đáy lòng...

 

Cô đơn.

 

Cậu không biết liệu Hách Liên Dung có cảm xúc như vậy không, nhưng điều này khiến Kinh Trập thấy hơi khó chịu.

 

Kinh Trập: "... Đa số mọi người đều có bạn bè."

 

"Chắc ta không nằm trong số đông đó." Hách Liên Dung thản nhiên nói. "Đa số mọi người cũng không làm Hoàng đế."

 

Kinh Trập: "Vậy tại sao lại chọn Mao Tử Thế?" Để lừa gạt cậu.

 

Hách Liên Dung cụp mắt, chậm rãi nói: "Hắn là đệ tử cuối cùng của ông ngoại, đặc biệt vào kinh để giúp đỡ. Hắn quen biết với Trầm Tử Khôn, tuy có hơi hỗn, nhưng xét về khả năng nhìn nhận thời thế thì giỏi hơn Ninh Hoành Nho một chút."

 

Kinh Trập khẽ nói: "Đối với người bình thường, như vậy đã có thể coi là bạn bè rồi."

 

Dù không phải là bạn bè thân thiết, nhưng bạn bè bình thường thì cũng đủ tư cách.

 

Hách Liên Dung lạnh lùng lắc đầu: "Hắn sợ ta."

 

Trên đời này người không sợ Hách Liên Dung, ít đến đáng thương. Trở mặt vô tình, hỉ nộ vô thường, hắn chính là một con quái vật không thể kiểm soát. Cái giá phải trả khi nhìn hắn ngồi trên ngai vàng chính là không biết khi nào hắn sẽ lại phát điên.

 

Kinh Trập: "Nhưng ta cũng sợ huynh."

 

Cậu nói vậy nhưng lại chủ động đến gần Hách Liên Dung, giơ tay véo nhẹ má người đàn ông, động tác rất nhẹ nhàng, như sợ để lại dấu vết trên khuôn mặt hoàn mỹ xinh đẹp này.

 

Mấy ngày qua, Kinh Trập cuối cùng cũng bắt đầu dần khôi phục lại những hành động nhỏ nhặt trước kia hay làm với Dung Cửu.

 

Có chút đại bất kính.

 

Nhưng Kinh Trập luôn cảm thấy, thi thoảng cậu không kìm chế được mà làm như vậy, Hách Liên Dung nhìn thì vô cảm, nhưng thực ra lại có chút... cảm xúc giống như vui vẻ.

 

Hách Liên Dung luôn thích Kinh Trập gần gũi với hắn.

 

"Em sợ ta cái gì?" Hách Liên Dung cũng cúi đầu, để mặc Kinh Trập giày vò khuôn mặt mình. "Kinh Trập, vì ta là Hoàng đế?"

 

"Vì huynh là Hoàng đế." Kinh Trập thừa nhận.

 

Sau bao lâu nay, cuối cùng họ cũng lần đầu tiên nhắc đến vấn đề này.

 

Nếu không phải vì chuyện Thái hậu, cổ trùng liên tiếp xảy ra, tiến trình này e là còn phải muộn hơn chút nữa. Nhưng dù sớm hay muộn, họ cũng sẽ phải nói đến chủ đề này.

 

Kinh Trập rốt cuộc vẫn khó lòng thực sự từ bỏ mối quan hệ này.

 

"Em vẫn nghi ngờ ta chỉ đang chơi đùa em?" Hách Liên Dung lạnh lùng nói. Được rồi, tuy vẫn là cảm giác lạnh lẽo, nhưng giờ nghe ra đã có chút giận dỗi.

 

Kinh Trập: "Ta từng nghi ngờ."

 

Cậu luôn thành thật, đã muốn mổ xẻ vấn đề thì sẽ không giấu giếm suy nghĩ của mình.

 

"Khi huynh... dẫn người xuất hiện ở Bắc Phòng, khi huynh xuất hiện với thân phận Hoàng đế... Hách Liên Dung, lúc đó huynh nói xem, ta phải làm thế nào mới không nghi ngờ huynh?" Kinh Trập ngẩng đầu, trong đôi mắt đen đọng hơi nước ướt át. "Thân phận chúng ta khác biệt một trời một vực, huynh biết gần như tất cả về ta, ta kể hết mọi bí mật thân phận có thể kể hết cho huynh nghe, nhưng huynh thì sao..."

 

Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, nhìn như thể thiên thần giáng thế, nhưng lại chỉ khiến Kinh Trập trong nháy mắt nhớ lại tất cả những lời dối trá trước kia.

 

Với sự cẩn trọng nhạy bén của Kinh Trập, nếu cậu không thích Dung Cửu, không bị hắn cố tình dụ dỗ, thì lẽ ra ngay khoảnh khắc nhận ra nguy hiểm cậu đã nên tránh xa rồi.

 

Hách Liên Dung giống như trêu đùa thú nhỏ, năm lần bảy lượt cố ý dẫn dắt, trong khoảnh khắc đó, Kinh Trập cho rằng Dung Cửu từ đầu đến cuối đều lừa dối cậu, thì có gì sai?

 

Hách Liên Dung im lặng hồi lâu, bàn tay to lớn che lên mặt Kinh Trập, nhưng không phải để đẩy cậu ra, mà là muốn che đi đôi mắt ấy.

 

"Kinh Trập, em cũng giảo hoạt lắm." Người đàn ông thản nhiên nói, biết điểm yếu của hắn rồi thì rất biết cách áp dụng.

 

Kinh Trập hít mũi dưới lòng bàn tay Hách Liên Dung, lại bật cười: "Cho phép huynh cố ý dùng nhan sắc để quyến rũ ta, lại không cho phép ta nhìn huynh thêm vài lần sao?"

 

Nhìn.

 

Hành động này, bắt buộc phải dùng đến mắt.

 

Kinh Trập đã sớm biết, Hách Liên Dung đặc biệt thích đôi mắt cậu, nhất là khi cậu rưng rưng nước mắt, nhìn hắn với vẻ mờ mịt, trái tim sắt đá của người đàn ông dường như sẽ mềm nhũn ra vào lúc đó.

 

"Ta không hối hận."

 

Giọng nói lạnh lùng tao nhã của Hách Liên Dung nhẹ xuống. "Nhưng mà," Với tiêu chuẩn của người đàn ông, khoảng dừng như vậy cũng có vẻ hơi gấp gáp, những lời không được coi là dằn vặt bị nén lại nơi đầu lưỡi trong giây lát, rồi lại dễ dàng thốt ra, "Ta biết, em sẽ đau buồn."

 

Đó không phải là lời xin lỗi.

 

Đối với tiêu chuẩn của một lời xin lỗi, thì còn lâu mới đủ.

 

Tuy nhiên, Hách Liên Dung cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay.

 

Hơi nước ẩm ướt theo động tác run rẩy của hàng mi cọ qua da thịt, mang lại cảm giác ngứa ngáy, nhưng đồng thời kéo theo một cảm giác khác khó diễn tả, khiến trái tim người đàn ông nhưng bị tắc nghẹn.

 

"Đừng, đừng bỏ tay ra."

 

Giọng Kinh Trập hơi run run, ngăn cản động tác của Hách Liên Dung. Họ giữ nguyên tư thế hơi kỳ quặc đó đứng một lúc. Cậu không nhìn thấy mặt người đàn ông, nên cũng không biết biểu cảm của hắn, không biết hắn đang nhìn cậu bằng ánh mắt nào.

 

Điều này ngược lại khiến Kinh Trập tỉnh táo hơn, cũng kiên định hơn.

 

"Hách Liên Dung, ta sợ huynh, không còn vì cảm thấy huynh chỉ đang chơi đùa ta nữa. Mà là thân phận của huynh, sự che giấu của huynh, còn cả con người huynh..." Kinh Trập dừng lại một chút. "Huynh biết ta muốn gì mà, một cuộc sống bình thường giản dị, giống như... cha mẹ ta."

 

Khát vọng của Kinh Trập về một mái nhà, sự hướng về cuộc sống, tất cả đều bắt nguồn từ cha mẹ cậu.

 

Cậu muốn một mối quan hệ khăng khít như vậy, trong mắt cha và mẹ chỉ nhìn thấy nhau, họ bình phàm, hạnh phúc. Cuộc sống của họ bình lặng đến thế, nhưng cũng hạnh phúc đến thế, chỉ cần nhìn họ thôi cũng khiến Kinh Trập khi còn nhỏ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

 

Hách Liên Dung hoàn toàn trái ngược với mọi tưởng tượng của Kinh Trập.

 

Thân phận của họ khác biệt một trời một vực, điều Kinh Trập phải lo lắng không chỉ là nguy hiểm mà thân phận Hoàng đế mang lại, mà bản thân Cảnh Nguyên Đế, chính là nguy hiểm.

 

"... Nhưng em vẫn ở lại." Giọng Hách Liên Dung có vài phần kỳ lạ, như mang theo sự thăm dò khác thường nào đó.

 

Kinh Trập nuốt nước bọt thật mạnh, như thể làm vậy có thể nuốt trôi cục nghẹn trong cổ họng. "Là huynh cưỡng ép giữ ta lại, đồ khốn." Cậu muốn dùng giọng điệu trêu đùa, nhưng nghe không thành công lắm, dù là Hách Liên Dung hay Kinh Trập đều có thể nghe ra sự run rẩy trong giọng nói đó.

 

Kinh Trập lại im lặng một lát, lẩm bẩm: "Đúng vậy, nói nhiều đến đâu, chẳng phải cũng chỉ là đang ngụy biện sao?"

 

Đang ngụy biện cho bản thân đã không kìm được mà chìm đắm.

 

Ngụy biện rằng hoàng quyền đáng sợ thế nào, ngụy biện rằng bản thân không thể trốn thoát ra sao, ngụy biện rằng tất cả đều là bị ép buộc... Nhưng người lựa chọn lao đầu vào lửa như thiêu thân, chẳng phải chính là Kinh Trập ư?

 

Một lúc lâu sau, Kinh Trập mới nắm lấy tay Hách Liên Dung kéo xuống, để lộ đôi mắt hơi đỏ, mang theo chút buồn bã.

 

"Nếu có sự lựa chọn, ta chắc chắn sẽ không thích huynh."

 

Cậu bĩu môi, tủi thân nói.

 

Quá phiền phức, quá khổ sở, cũng quá nguy hiểm.

 

Câu nói này to gan lớn mật biết bao.

 

Thế nhưng Hách Liên Dung nghe xong lại không hề tỏ ra không vui, ngược lại còn cong mắt cười, trên khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy lộ ra ý cười quái dị. Nụ cười đó trông như d*c v*ng không thể kìm nén, lại phảng phất như đang chảy xuôi sự thương hại kỳ lạ nào đó.

 

"Thật may mắn," Hách Liên Dung hôn lên khóe mắt đẫm lệ của Kinh Trập, "Em không có sự lựa chọn."

 

Đó là một câu nói máu lạnh bạc bẽo đến nhường nào.

 

Kinh Trập tức giận đá Hách Liên Dung một cái, ấm ức dựa vào lòng người đàn ông.

 

Đối với Kinh Trập, như vậy coi như là đã nói rõ ràng.

 

Đã lựa chọn rồi thì có đắn đo nữa cũng vô dụng, cậu chỉ có thể cố gắng bước tiếp. Dù nguy hiểm hơn trước gấp ngàn vạn lần, nhưng có lẽ... cũng không tệ đến thế.

 

Tuy nhiên, việc quan trọng nhất trước mắt lại là một suy nghĩ vặn vẹo nào đó của Hách Liên Dung.

 

Vừa nghĩ đến đây, Kinh Trập quệt nước mắt, nghiêm túc nói: "Huynh không thể nhốt ta ở Càn Minh Cung mãi được."

 

"Không phải nhốt." Hách Liên Dung trầm ổn nói. "Là bảo vệ."

 

"Hiện giờ mọi chuyện đều rối ren, đây đúng là bảo vệ." Kinh Trập gật đầu, tán đồng lời Hách Liên Dung. "Nhưng nếu mọi chuyện kết thúc, huynh thực sự sẽ thả ta ra ngoài sao?"

 

Hách Liên Dung lạnh lùng nhìn Kinh Trập, Kinh Trập vô cùng nghiêm túc trừng lại.

 

"Ở đây rất an toàn, không cần làm lụng vất vả, sách em muốn đọc đều có đủ, cũng không bị người ngoài dòm ngó, còn có thể sống cùng ta lâu dài." Hách Liên Dung cũng đưa tay sờ sờ khóe mắt Kinh Trập. "Em không muốn ở cùng ta sao?"

 

Kinh Trập: "Ta đương nhiên muốn ở cùng huynh mãi, nhưng đó là trên tinh thần tự nguyện, là sự lựa chọn sau khi chúng ta đã bàn bạc kỹ lưỡng, chứ không phải kiểu này..." Cậu khoa tay múa chân về phía Càn Minh Cung. "Tình trạng này, so với cái 'nhà' mà huynh nói trước kia, ta cảm thấy mình giống như cấm luyến bị huynh nhốt lại hơn."

 

Hoặc là một chú chim non nớt, quý giá, đáng thương.

 

Dù sao thì cũng chẳng giống con người.

 

Hách Liên Dung do dự. Nếu nói hắn không muốn nhốt Kinh Trập lại thì quả là chuyện cười. Hắn từng nảy sinh ý nghĩ như vậy không biết bao nhiêu lần, cũng từng có vài lần thực sự hành động, xích Kinh Trập lại, phải nói là...

 

Cảm giác đó vô cùng tuyệt vời.

 

Kinh Trập chỉ có thể yếu ớt dựa vào hắn, không chỉ là ngày ngày đêm đêm, mà ngay cả mọi hoạt động trong ngày đều phải có Hách Liên Dung đi cùng. Đôi khi, hắn còn muốn đích thân tắm rửa cho Kinh Trập, đưa cậu đi vệ sinh... ép buộc cậu phải phơi bày tất cả những chỗ xấu hổ, bất an, cảm thấy cần phải giấu đi dưới ánh mắt hắn.

 

Cảm giác đó sẽ mang lại cho Hách Liên Dung sự thỏa mãn dị thường.

 

Sự tồn tại của Kinh Trập vốn dĩ đã đủ khiến Hách Liên Dung thỏa mãn, nhưng đây lại là một loại ác ý khác, gần như song sinh với d*c v*ng hủy diệt kia, không điên cuồng như cái trước, nhưng cũng đủ tồi tệ.

 

Nếu có một ngày, Kinh Trập dưới sự theo dõi của Hách Liên Dung thực sự bị thao túng đến mức đó, ngay cả lưỡi cũng bị hắn chơi đùa, sự tuyệt diệu khiến người ta run rẩy ấy đủ để phá hủy lý trí của hắn.

 

Cho nên, Hách Liên Dung quả thực không thể phản bác lại lời buộc tội của Kinh Trập.

 

Hắn đúng là muốn làm như vậy.

 

Chỉ có điều, nếu làm thế, thứ hắn có được sẽ không còn là Kinh Trập nữa, mà là một món đồ chơi tên Kinh Trập.

 

Hách Liên Dung muốn Kinh Trập, không muốn đồ chơi.

 

Đồ chơi có thể tùy ý phá hủy, đối xử tàn tệ, nhưng Kinh Trập cần được nâng niu cẩn thận. Dù Hách Liên Dung không rành cách làm lắm, nhưng ít nhất hắn hiểu một điều, phải kiềm chế.

 

Kiềm chế, nhẫn nhịn, giống như mọi khoảnh khắc trong quá khứ.

 

Chính vì sự nhẫn nhịn của Hách Liên Dung mới khiến Kinh Trập cuối cùng cũng rơi vào bẫy, không thể vùng vẫy được nữa.

 

Khi thợ săn ngụy trang thành mồi nhử, con mồi thực sự rất khó trốn thoát.

 

Lúc này, người thợ săn tàn nhẫn cụp mắt xuống, để lộ vài phần do dự, giống như sự bực bội không thể kìm nén sau khi đã cố gắng hết sức kiềm chế: "Không nhốt em lại, em sẽ chạy mất." Sự ngụy trang giống con người này, dù không hoàn hảo đến thế, nhưng đã vô cùng thành thạo.

 

Trước khi Kinh Trập kịp trả lời, Hách Liên Dung lại nói.

 

"Ít nhất, trước cuộc nói chuyện này của chúng ta, vẫn có khả năng đó."

 

Kinh Trập khựng lại, nhìn vẻ mặt của người đàn ông có chút do dự. Cậu cứ cảm thấy Hách Liên Dung hiện tại là lạ, nhưng biểu cảm lay động kia lại là thật, khiến cậu mím môi, dường như cũng không còn hùng hồn như trước.

 

"Ta còn có thể chạy đi đâu được?" Kinh Trập lầm bầm. "Thân phận của ta vẫn còn trong danh sách cung nhân, không thể nào thực sự rời khỏi hoàng cung được."

 

"Hừ, thật sự không thể?" Hách Liên Dung lạnh nhạt nói. "Năm xưa, Trần An còn có thể đưa em vào, giờ sao em không thể làm theo cách cũ, lại ra khỏi cung?"

 

Kinh Trập không nhịn được biện bạch: "Ta vào cung là chuyện bất đắc dĩ, phụ thân và Trần gia gia muốn để lại chút huyết mạch cho Sầm gia nên mới làm vậy, ta ra cung đâu phải..."

 

Lời cậu còn chưa dứt, ánh mắt lạnh lẽo của Hách Liên Dung đã dừng trên người cậu, giọng điệu tàn nhẫn: "Huyết mạch? Tuyệt đối không thể!"

 

Kinh Trập nghẹn lời: "Huynh..."

 

Trọng điểm câu nói vừa rồi của cậu là cái này sao!

 

Nhưng rõ ràng, đây là trọng điểm của Hách Liên Dung.

 

Hách Liên Dung lạnh lùng nói: "Họ muốn Sầm gia lưu lại huyết mạch, vì mong đợi tương lai nếu có thể lật lại bản án, em ra khỏi cung rồi vẫn có thể cưới vợ sinh con?"

 

"Khoan nói đến chuyện ta có làm vậy hay không, nhưng họ có suy nghĩ như thế cũng là bình thường." Kinh Trập nói. "Còn ta, ta chỉ có thể nói là phụ lòng họ, thích phải một con gà trống không biết đẻ trứng."

 

Hách Liên Dung vốn định nổi giận, nhưng nghe Kinh Trập nói vậy thì nhướng mày nhìn cậu một lúc: "Gà trống không biết đẻ trứng?"

 

Kinh Trập hừ một tiếng: "Chẳng lẽ huynh biết đẻ trứng?"

 

Đừng nói đến chuyện biết hay không biết, cho dù hắn thực sự biết, chỉ nhìn tư thế mỗi lần người đàn ông này ấn cậu xuống đâm thọc trối chết, Kinh Trập cũng đoán được kiếp này mình không có số đâm lại rồi.

 

Kinh Trập vẫn luôn rất thích ngón tay của Hách Liên Dung, thon dài, ưu nhã, có lực. Chỉ là duy nhất vào lúc đó, thô dài và có lực lại chẳng phải chuyện tốt lành gì.

 

Hách Liên Dung: "Dù em có thực sự bị hoạn, ta cũng không để ý." Người đàn ông thản nhiên nói, dường như đang nghĩ đến chuyện khác. "Mao Tử Thế từng đi tìm quan tịnh thân, nếu đồ của em còn lưu lại ở chỗ hắn, cũng sẽ được mang về."

 

Kinh Trập sững sờ, sau đó nhìn người đàn ông với vẻ không thể tin nổi.

 

"Huynh đi, huynh đi tìm quan tịnh thân... chỉ để lấy lại cái đó?"

 

Cậu kinh ngạc đến mức suýt sặc.

 

Hách Liên Dung bình tĩnh nói: "Bất cứ bộ phận nào của em cũng không được lưu lạc bên ngoài."

 

Kinh Trập lộ vẻ đau khổ.

 

Tuy có thể cảm nhận được tình cảm khác thường của người đàn ông trong đó, nhưng cái này cũng quá khác thường, quá b**n th** rồi!

 

Làm gì có ai lại muốn cái đó...

 

Kinh Trập u ám nói: "Nếu ta thực sự... bị cái đó, huynh mang đồ về xong định làm gì?"

 

Thái giám bị hoạn luôn rất để ý đến của quý đó. Mặc dù Kinh Trập không biết mình sẽ làm gì, nhưng nếu thứ đó rơi vào tay người khác, nghĩ thôi đã thấy rất khó chịu.

 

Hách Liên Dung: "... Cất đi?"

 

Kinh Trập nhe răng với hắn, giống như con thú nhỏ bị chọc giận.

 

Chắc chắn không chỉ là cất đi!

 

Kinh Trập đè nén cảm giác sởn gai ốc xuống, dù đã dự liệu trước sự cố chấp của Hách Liên Dung, nhưng có những chuyện luôn nằm ngoài dự đoán.

 

Kinh Trập bây giờ hơi lo lắng mình chuẩn bị tâm lý chưa đủ.

 

Cậu muốn ở bên Hách Liên Dung, e là còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.

 

Cậu chợt nhận ra chủ đề đã bị kéo đi quá xa, hơn nữa ngày càng trượt dài về hướng nguy hiểm, vội vàng muốn kéo lại... Trước đó họ đang nói về chuyện gì nhỉ, à đúng rồi, chuyện xuất cung...

 

"Dù huynh không nhốt ta lại, ta cũng không thể xuất cung." Kinh Trập cố gắng lờ đi cảm giác kỳ quái vừa rồi. "Ta không có bản lĩnh như Trần An, ông ấy vốn dĩ phụ trách việc này, có liên hệ với bên ngoài..."

 

Hách Liên Dung bình tĩnh nói: "Em cũng có."

 

Kinh Trập hơi ngẩn người: "Huynh nói... Tạp Mãi Vụ?"

 

"Kinh Trập, em có rất nhiều bạn." Hách Liên Dung nói với giọng điệu bình thản. "Họ sẵn sàng mạo hiểm vì em."

 

Nếu để mặc Kinh Trập quay lại Trực Điện Giám, với trực giác như động vật nhỏ của cậu, e là sẽ lập tức phát hiện ra nhiều mâu thuẫn và nguy hiểm hơn. Vào lúc đó, muốn rời khỏi hoàng cung quả thực là một việc khó, nhưng cũng... không khó đến thế.

 

Hoàng cung trong những ngày đó đều bị phong tỏa nội bất xuất ngoại bất nhập, tuy nhiên có một thứ vẫn có khả năng rời đi.

 

—— Thi thể.

 

Khi Kinh Trập chưa đủ bình tĩnh, cũng chưa có nhiều bằng chứng rõ ràng chứng minh chân tâm của Hách Liên Dung, Kinh Trập thực sự có khả năng sẽ làm như vậy.

 

Khả năng này chưa đến ba phần. Khả năng thành công càng chưa đến một phần.

 

Bởi vì bên cạnh Kinh Trập chắc chắn sẽ có người đi theo.

 

Nhưng có hề gì?

 

Dù chỉ có một phần, cũng đủ để Hách Liên Dung ra tay. Những suy đoán này, Hách Liên Dung đương nhiên không thể nói cho Kinh Trập, đặc biệt là nhắc nhở cậu rằng có lẽ từng có con đường thoát thân như vậy...

 

Hắn chỉ sẽ liên tục truyền vào đầu Kinh Trập ý nghĩ không thể trốn thoát.

 

Hách Liên Dung không nỡ làm hỏng cậu, nhưng không có nghĩa là không thể mê hoặc cậu, giống như việc hắn vẫn luôn làm cho đến tận bây giờ.

 

Sau vài lần tranh luận với Hách Liên Dung mà không có kết quả, Kinh Trập cuối cùng quyết định từ bỏ việc thương lượng, thay vào đó trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình: "Dù sao nếu huynh còn nhốt ta nữa, ta sẽ bỏ trốn."

 

Ánh mắt Hách Liên Dung lập tức trở nên đáng sợ, Kinh Trập lại mặc kệ hắn, cực kỳ nghiêm túc nói: "Bắt về một lần, ta sẽ trốn một lần, huynh đóng cửa, ta sẽ leo cửa sổ, nếu huynh xích ta lại, ta sẽ bảo Thạch Lê giúp ta!"

 

Tất nhiên, việc này cũng có hậu quả nguy hiểm.

 

Nếu Hách Liên Dung quyết định giải quyết dứt điểm, giết Thạch Lê thì sao?

 

Thì Kinh Trập chỉ có nước khóc ròng.

 

Hách Liên Dung âm u nhìn chằm chằm đôi mắt đen sáng ngời của Kinh Trập, giống như viên ngọc đen xinh đẹp mang theo ánh sáng kiên định, khiến người ta hận không thể móc ra.

 

"Kinh Trập," Hách Liên Dung cứng nhắc nói, "Cách này không phải lúc nào cũng có tác dụng đâu."

 

Không, nó sẽ có tác dụng.

 

Dù là Hách Liên Dung, hay Kinh Trập, đều nhận thức vô cùng rõ ràng điều này.

 

Cho nên nếu không đến bước đường cùng, Kinh Trập sẽ không làm vậy.

 

Điều này khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ kỳ lạ, lại khiến cậu cảm thấy dường như hơi làm tổn thương Hách Liên Dung.

 

Hách Liên Dung tuyệt đối không phải con quái vật vô tâm như người ta nói.

 

Chỉ là có những việc Kinh Trập biết rất rõ hắn làm sai, chính vì sai nên Kinh Trập không thể để hắn sai càng thêm sai.

 

Hắn không phân biệt được rõ ràng, thì Kinh Trập sẽ giúp hắn hiểu rõ. Nếu Hách Liên Dung có hối hận vì cậu quá nhiều chuyện, thì cũng đành phải chịu thôi.

 

Kinh Trập nhướng mày, chuyện này đều phải trách bản thân hắn cả đấy.

 

...

 

Dù có cho họ bao nhiêu lá gan, họ cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Đám Tuệ Bình ngồi trong đại điện rộng lớn trống trải này, ít nhiều cũng đứng ngồi không yên.

 

Đây là Càn Minh Cung.

 

Trong cả hoàng cung này, đây là nơi đáng sợ nhất, ngoại trừ những kẻ một lòng muốn leo cao kiếm tiền, mờ mắt vì lợi lộc ra, ít ai dám đến gần nơi này.

 

... Đây là suy nghĩ trong lòng Tuệ Bình.

 

Càn Minh Cung trong cung này vẫn là một nơi tốt để đến. Chỉ là đối với mấy người bọn họ, họ chưa bao giờ nghĩ sẽ đặt chân đến đây.

 

Nếu không phải vì nghe nói Kinh Trập có thể đang ở đây, họ sẽ không mạo hiểm. Mấy ngày trước bốc đồng chạy đến đây nghe ngóng, suýt chút nữa bị phạt, sau khi quay về Trực Điện Giám, họ đã kể chuyện này cho Khương Kim Minh.

 

Phản ứng đầu tiên của Khương Kim Minh là bắt tất cả bọn họ câm miệng, từ nay về sau không được nhắc lại chuyện này nữa.

 

"Chưởng tư, chẳng lẽ ngài đã biết chuyện này từ đầu? Tại sao không nói với bọn ta?" Thế Ân hơi sốt ruột. "Trước đó chẳng phải ngài vẫn luôn nói không có tin tức gì sao?"

 

Khương Kim Minh thản nhiên liếc nhìn cậu ta, như đang nhìn một kẻ ngốc.

 

Đám tiểu thái giám này có thể không nghe ngóng được tin tức gì, nhưng ông lăn lộn trong cung này ít nhiều cũng có chút quan hệ, sao có thể thực sự không có chút tin tức nào?

 

Chính vì ông biết được một chút manh mối lờ mờ, thật thật giả giả, nên ông mới giấu chuyện này không nói.

 

"Nếu những chuyện đó là thật thì sao?" Khương Kim Minh nói. "Các ngươi định làm thế nào?"

 

Ánh mắt sắc bén của ông quét qua mấy người bọn họ, như muốn đào sâu suy nghĩ trong lòng họ ra.

 

"Giống như việc các ngươi làm hôm nay à? Hấp tấp xông đến ngự tiền, nếu không phải may mắn thì bây giờ các ngươi chết hết rồi!"

 

Câu cuối cùng của vị thái giám trung niên gần như là gầm lên, mắng cho mấy người bọn họ cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên nói chuyện.

 

"Mấy đứa các ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì thế? Đầu óc nhúng nước rồi à? Từng đứa từng đứa một mẹ kiếp không có não, cứ thế chạy đến ngự tiền, bản thân chết thì cũng thôi đi, nếu liên lụy đến chúng ta, các ngươi có ba cái mạng cũng không đủ đền đâu!"

 

Khương Kim Minh giận tím mặt, nếu không phải trong tay không có đồ, ông chắc chắn sẽ quất cho bọn họ một trận. Ông không quan tâm mấy người này rốt cuộc lấy tin tức từ đâu, nhưng bốc đồng như vậy, trong cung này chắc chắn là tai họa.

 

Mắng cho mấy người bọn họ xối xả, không dám ho he gì nữa, Khương Kim Minh mới thở hắt ra, ngồi lại xuống ghế, tu ừng ực ngụm nước trà nguội để hạ hỏa.

 

"Trong cung quả thực có tin đồn." Khương Kim Minh lạnh lùng nói. "Hôm đó bệ hạ đã đưa một người đi từ Bắc Phòng, và người đó quả thực là thái giám... Nghe đồn, có người từng nghe thấy bệ hạ trong lúc tranh cãi với người đó đã gọi tên người đó, là Kinh Trập."

 

Lời ông vừa dứt, mấy người đang cúi đầu lại theo bản năng ngẩng phắt lên.

 

Bao gồm cả Vân Khuê.

 

Lần này tuy cậu ta không đi cùng, nhưng khi mấy người kia đến tìm Khương Kim Minh thì cậu ta cũng có mặt, vừa nãy Khương Kim Minh mắng người tiện thể mắng luôn cả cậu ta.

 

Tuy Vân Khuê vô tội, nhưng người làm sư phụ như ông biết quá rõ, nếu không phải vì tình thế cấp bách, mấy người kia không suy nghĩ nhiều, nếu không chắc chắn sẽ gọi cả Vân Khuê đi cùng.

 

Với cái tính cách chết tiệt này của Vân Khuê thì cũng là loại gọi cái đi ngay, căn bản không mang não theo. Bây giờ mắng nhiều thêm vài câu, biết đâu sau này còn biết động não.

 

"Thực sự là, Kinh Trập sao?" Vân Khuê khẽ hỏi. "Trong hậu cung này có bao nhiêu thái giám cung nữ, cũng đâu chỉ có một mình cậu ấy... tên là Kinh Trập... nhỉ?"

 

"Trong cung này có lẽ không chỉ mình nó tên là Kinh Trập, nhưng vào thời điểm đó, xuất hiện ở Bắc Phòng, là thái giám, còn tên là Kinh Trập, thì khả năng không phải là đứa chúng ta quen biết là bao nhiêu?"

 

Khương Kim Minh lạnh lùng nói.

 

Lời này vừa thốt ra, mấy người còn lại như cà tím dầm sương, ủ rũ cúi đầu.

 

"Kinh Trập... và bệ hạ?" Cốc Sinh nghẹn lời. "Sao có thể chứ?"

 

Đó là Kinh Trập mà.

 

Mặc dù trong hai tháng qua, sau khi thăng chức, cậu trở nên vô cùng bận rộn, không thể thường xuyên tụ tập với bọn họ như trước, nhưng Kinh Trập vẫn là Kinh Trập, chẳng hề thay đổi chút nào vì những biến động đó.

 

Hai năm qua họ sớm tối có nhau, tự nhiên hiểu rõ tính cách của cậu hơn ai hết.

 

Kinh Trập là người không thích rước họa vào thân, không những thế, cậu càng ghét rắc rối. So với những người khác h*m m**n kiếm tiền, h*m m**n quyền lực... đôi khi cậu trông thật đạm bạc, như chẳng có h*m m**n gì, chỉ hướng tới một cuộc sống bình yên, an nhàn.

 

Chút tiền cỏn con cũng đủ cho cậu sống qua ngày, một chuyện nhỏ nhặt cũng đủ khiến cậu vui vẻ thật lâu, cậu chính là một người đơn giản như vậy.

 

Họ tin vào đôi mắt của mình, cũng tin vào sự gắn bó mấy năm qua... Nhưng tại sao lại cứ phải là Kinh Trập?

 

Khương Kim Minh không kìm được đưa mắt nhìn về phía Tuệ Bình, người trầm lặng ít nói nhất đang đứng trong góc.

 

Những người khác thì thôi, tuy là bạn bè, tuy sớm tối có nhau, nhưng dù sao cũng không phải ngày nào cũng dính lấy nhau, vẫn có lúc riêng tư. Nhưng Tuệ Bình thì khác.

 

Cậu ta từng là bạn cùng phòng với Kinh Trập một thời gian rất dài, mới thực sự gọi là sớm tối có nhau theo đúng nghĩa đen. Khi hai người cùng sinh hoạt, dù có bao nhiêu bí mật cũng khó lòng qua mắt được người ở chung.

 

Tuệ Bình im lặng hồi lâu mới nói: "Trong số bạn bè của Kinh Trập, ngoài chúng ta ra... chỉ có Dung Cửu là hơi khác biệt." Cậu ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Khương Kim Minh. "Dung Cửu... chính là vị đó sao?"

 

Lời vừa thốt ra, những người khác đều sững sờ.

 

... Dung Cửu?

 

Sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện, không phải họ chưa từng nghĩ đến người này, chỉ là họ không thân với Dung Cửu, chỉ biết chút chuyện về hắn qua lời kể của Kinh Trập.

 

Tuy nhiên, họ đều biết sự khác biệt của Dung Cửu, chỉ riêng khí thế uy áp của hắn đã đủ khiến người ta sợ hãi không chịu nổi.

 

... Nếu bắt buộc phải tìm ra một người như vậy bên cạnh Kinh Trập, thì người đó chỉ có thể là Dung Cửu.

 

Vừa nghĩ đến điều này, ngay cả Cốc Sinh vừa định biện hộ cũng đành im bặt.

 

... Nếu Dung Cửu chính là Cảnh Nguyên Đế, vậy thì Kinh Trập, chắc chắn là cái người tên Kinh Trập kia rồi.

 

Chuyện này thật quá đáng sợ.

 

Họ chỉ là những thái giám bình thường nhất trong cung này, nếu Kinh Trập thực sự bị người của Càn Minh Cung bắt đi, lại bị Cảnh Nguyên Đế nhốt lại, thì với chút sức lực cỏn con của họ, căn bản chẳng làm được trò trống gì.

 

Cảnh Nguyên Đế chính là con quái vật ngự trị trên đỉnh cao nhất của hoàng cung này, hắn sở hữu tất cả, hưởng thụ tất cả. Dù bây giờ hắn có muốn lấy mạng họ, họ cũng chẳng có sức phản kháng, nói gì đến chuyện cứu Kinh Trập từ tay hắn.

 

Họ thẫn thờ bước ra khỏi phòng Khương Kim Minh, nhìn nhau với vẻ mặt hoang mang, đều nở nụ cười cay đắng.

 

Nếu là Dung Cửu, liệu Kinh Trập có tự nguyện không?

 

Tuệ Bình không kìm được suy nghĩ.

 

Trong số những người này, cậu ta là người duy nhất hiểu rõ suy nghĩ của Kinh Trập. Dù sao cậu ta cũng sống cùng Kinh Trập lâu như vậy, Kinh Trập có bao nhiêu bí mật cũng không thể thực sự giấu được. Hai người từng có một cuộc trò chuyện, mang theo chút ẩn ý.

 

Lúc đó Tuệ Bình đã lờ mờ đoán được, Kinh Trập có người mình thích, và người đó hẳn là một nam nhân.

 

Sau đó Dung Cửu xuất hiện trong tầm mắt cậu ta.

 

Mặc dù hai người họ chưa từng nói chuyện gì với nhau, nhưng Tuệ Bình biết, ngoài bọn họ ra, người duy nhất vẫn luôn qua lại với Kinh Trập chỉ có Dung Cửu.

 

Vậy người Kinh Trập thích là ai, có thể đoán ra được.

 

Tất nhiên... bằng chứng quyết định có lẽ là do lần Hồ Lập vô tình bắt gặp.

 

Chỉ là dù biết nhiều đến đâu, Tuệ Bình vẫn luôn giữ bí mật cho Kinh Trập.

 

Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm trong cung, nếu bị lộ ra, Kinh Trập sẽ mất mạng. Tên thị vệ kia có thể thoát tội, nhưng Kinh Trập thì tuyệt đối không.

 

Nhưng cậu ta ngàn vạn lần không ngờ tới, bí mật năm xưa cậu ta giữ kín, một ngày nọ lại quay trở lại trước mắt cậu ta theo cách này, và gần như là một đòn sét đánh ngang tai, khiến cậu ta chết lặng.

 

Sau cuộc trò chuyện đó, mấy người bọn họ đều ủ rũ, làm việc ngày nào cũng như người mất hồn, gây ra không ít rắc rối.

 

Cũng may những người xung quanh tưởng họ đang lo lắng cho sự an toàn của Kinh Trập, nên thỉnh thoảng còn an ủi họ.

 

Đúng là nỗi khổ trong lòng khó nói nên lời.

 

Kinh Trập! Cảnh Nguyên Đế!

 

Hai cái tên này thay phiên nhau xuất hiện trong lòng họ.

 

Tất nhiên, người thận trọng như Tuệ Bình còn đang lo lắng chuyện của Kim tần. Hôm đó họ tự nhiên bị nô bộc của vị nương nương đó lôi đi, bảo là đi đường xung đột với nàng ta.

 

Mặc dù chưa kịp bị đánh thì cả bọn đã ngất xỉu, nhưng chính vì ngất xỉu nên chuyện càng trở nên kỳ lạ hơn... Người ta có thể tự nhiên ngất xỉu sao? Hay là họ gặp ma?

 

Ban ngày ban mặt mà gặp ma?

 

Tuệ Bình thỉnh thoảng lại nghĩ như vậy.

 

Cậu ta thở dài, ôm một chồng công văn ra khỏi cửa, định đi tìm Liêu Giang, nhưng vừa đi được hai bước đã thấy có người đứng đợi ngoài cửa.

 

Tuệ Bình từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

 

... Thạch Lê.

 

Người từng được biết đến là thị vệ dưới trướng Dung Cửu... Giờ xem ra người này cũng chưa chắc chỉ là một thị vệ đơn giản, hắn là... người của Cảnh Nguyên Đế.

 

Cơ mặt Tuệ Bình giật giật.

 

Xem ra ban ngày ban mặt, thật sự có thể gặp ma.

 

Không chỉ Tuệ Bình, mà cả Cốc Sinh, Thế Ân, và tất cả những người từng qua lại thân thiết với Kinh Trập đều bị Thạch Lê "mời" đến Càn Minh Cung.

 

Ngoại trừ Minh Vũ.

 

Có người hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra như Trịnh Hồng, Hồ Lập, cũng có người biết chút ít như mấy người suýt xông vào ngự tiền hôm trước. Nhưng dù là ai, khi bị đưa đến đây, sắc mặt họ đều sợ hãi như nhau.

 

Dù Thạch Lê bảo họ ngồi xuống, họ cũng nơm nớp lo sợ, chỉ dám ngồi ghé một nửa mông, sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào.

 

"Xin các vị đợi ở đây một lát, chủ tử sẽ đến ngay."

 

Thạch Lê thản nhiên nói.

 

Trịnh Hồng nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Chủ tử của ngươi là ai?"

 

"Tiểu lang quân."

 

Thạch Lê không dám gọi thẳng tên, chỉ gọi như vậy.

 

Nghe có vẻ hơi lạ, nhưng có vài người từng nghe hắn gọi Kinh Trập là tiểu lang quân, trong chốc lát, sắc mặt họ đều xanh đỏ lẫn lộn.

 

"... Ngươi, Kinh Trập có phải ở đây không?"

 

Tuệ Bình lấy hết can đảm hỏi thẳng.

 

Có những chuyện đã bày ra trước mắt, dù có bịt mắt bịt tai, sự thật vẫn là sự thật, sẽ không thay đổi chỉ vì mình cố tình lờ đi.

 

"Phải."

 

Thạch Lê bình tĩnh đáp.

 

Ngay sau đó, hắn nghiêng đầu về phía cửa, dường như nghe thấy gì đó, rồi quay lại gật đầu với họ: "Chủ tử đến rồi."

 

Ngoài cửa, có người do dự thò đầu vào.

 

Giống như một chú cún con lén lút nằm bò ngoài cửa thò cái đầu nhỏ vào, do dự không biết có nên vào hay không.

 

Động tác sột soạt đó mang lại cảm giác quen thuộc.

 

Dù vừa rồi họ đã bị lời nói của Thạch Lê làm cho chấn động, nhưng khi nhìn thấy người đó, nhìn thấy khuôn mặt đó, mấy người trong điện đều vô thức đứng dậy.

 

"Kinh Trập!"

 

"Kinh Trập..."

 

"Ngươi không sao, tốt quá rồi."

 

Những âm thanh hỗn loạn vang lên, gần như chồng chéo lên nhau.

 

Mắt Kinh Trập hơi nóng lên, bất tri bất giác bước ra, đi vào trong điện. "Ta không sao, chỉ là hơi..." Lời cậu còn chưa dứt, Tam Thuận đã từ trong cùng lao ra, ôm chầm lấy cậu.

 

Sức lực của Tam Thuận quá lớn, cái ôm siết chặt suýt chút nữa làm gãy xương Kinh Trập.

 

"Ngươi không sao... ngươi thực sự không sao... tốt quá rồi..." Gã to con thật thà chất phác này vừa nói vừa khóc, giọng nghẹn ngào. "Kinh Trập, sau này ngươi không được làm như vậy nữa, đều là lỗi của ta, nếu không phải tại ta, ngươi đã chẳng đến Bắc Phòng..."

 

Đầu óc Tam Thuận hơi chậm chạp, đến giờ cậu ta vẫn chưa nghĩ thông suốt hành động đến Bắc Phòng lúc đó của mình là do bản thân muốn làm, hay là bị người khác xúi giục.

 

Cậu ta không muốn nghi ngờ Chu Nhị Hỉ, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của Kinh Trập.

 

Cậu ta không quan tâm người khác lo lắng Kinh Trập thay đổi ra sao, cũng không quan tâm Kinh Trập sau này sẽ trở thành người như thế nào, chỉ cần Kinh Trập an toàn, đối với cậu ta thế là đủ.

 

Kinh Trập vỗ nhẹ vào cánh tay Tam Thuận: "Ta không sao, thật sự không sao mà."

 

Thạch Lê cưỡng ép kéo Tam Thuận ra, tránh cho gã to con này nhất thời kích động bóp nát xương Kinh Trập thật.

 

"Sức ngươi lớn quá."

 

Hắn vẫn luôn canh giữ bên cạnh Kinh Trập, tự nhiên hiểu rõ những người xung quanh cậu.

 

Người như Tam Thuận, nếu đi theo người tốt thì sẽ là người tốt, đi theo kẻ xấu thì sẽ thành kẻ xấu.

 

Cậu ta rất ngây ngô, cộng thêm sức mạnh trời phú, sự ngốc nghếch này chưa chắc đã là chuyện xấu.

 

Nhưng vì quá kích động mà làm hỏng Kinh Trập thì không được.

 

Cảnh Nguyên Đế sẽ giết cậu ta mất.

 

Kinh Trập rất mong manh, dù là trong mắt Thạch Lê hay Tam Thuận đều như vậy. Vừa nghe Thạch Lê cảnh cáo, cậu ta lập tức lùi xa Kinh Trập một chút, dụi mắt nói: "Đều là lỗi của ta."

 

Cậu ta rất cố chấp.

 

Cố chấp đồng nghĩa với việc những lời khuyên giải của Kinh Trập, cậu ta sẽ không nghe lọt tai.

 

Kinh Trập thở dài, chuyện này đành để sau hãy nói. Cậu nhìn những người khác trong điện, giọng điệu có chút dè dặt: "Vậy chúng ta... ngồi xuống nói chuyện trước đã nhé?"

 

Nghe câu này, những người khác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dường như nhận thức lại được mình đang ở trong hoàn cảnh nào, không tránh khỏi lộ ra chút căng thẳng.

 

Tuy nhiên họ không nhận ra, kể từ khi Kinh Trập xuất hiện, sự căng thẳng của họ không còn hoảng loạn như trước nữa.

 

Thạch Lê lặng lẽ lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.

 

Hắn nhường không gian riêng tư này cho Kinh Trập.

 

Kinh Trập không thể kể hết mọi chuyện cho họ nghe, có những chuyện quá bí mật, nếu lộ ra ngoài sẽ gây nguy hiểm cho người biết. Nhưng cậu vẫn cố gắng kể cho họ nghe một số chuyện, bao gồm cả việc cậu đã đi đến ngày hôm nay như thế nào, và cả bí mật cậu giấu kín bấy lâu nay.

 

Dù sao thì...

 

Nếu những người này sẵn sàng vì cậu mà đối mặt với mối đe dọa như vậy, sao cậu có thể tiếp tục giấu giếm?

 

Họ đều là những người bạn rất tốt, rất tốt.

 

Cuộc trò chuyện dài dằng dặc này không biết kết thúc khi nào, trong điện tĩnh lặng như tờ, sắc mặt mỗi người mỗi khác, dường như đang tiêu hóa những gì Kinh Trập vừa nói.

 

"... Kinh Trập, vậy là ngươi... tự nguyện à?"

 

Ngoài dự đoán, người đầu tiên lên tiếng là Trịnh Hồng. Cậu ta dáng người nhỏ bé, nhưng khi nói ra câu này lại rất nghiêm túc.

 

"Vị kia có phải... ngay từ đầu ngươi đã không biết..."

 

Trịnh Hồng nói rất thận trọng, cậu ta không nói rõ ràng hết những gì mình nghĩ, nhưng Kinh Trập đã hiểu ý cậu ta.

 

Trịnh Hồng sợ cậu bị lừa gạt.

 

Hoặc là, giống như nỗi sợ hãi trước đó của Kinh Trập, trở thành đồ chơi.

 

Ban đầu, chính Trịnh Hồng là người truyền tin cho họ.

 

Trịnh Hồng dường như cảm thấy chuyện này mình cũng có trách nhiệm.

 

Kinh Trập im lặng một lúc, thở dài nói: "Ta không thể nói suy nghĩ hiện tại của mình là hoàn toàn lý trí, cũng có thể chỉ là nhất thời u mê, nhưng... ít nhất là đúng, ta cũng rất... để tâm đến hắn."

 

Cậu chưa thể bộc bạch tình cảm một cách thẳng thắn trước mặt người khác, nhưng nếu không để tâm, sao lại phải trải lòng đến thế này.

 

Cậu muốn cho bạn bè biết.

 

Đồng thời, Kinh Trập càng hiểu rõ hơn, việc này sẽ mang lại cho Hách Liên Dung nhiều cảm giác an toàn hơn.

 

Sự cố chấp của người đàn ông bộc lộ ở mọi phương diện, dường như luôn muốn kiểm soát cậu hoàn toàn. Kinh Trập có thể chấp nhận một phần, nhưng lại hoàn toàn cự tuyệt một số điều. Nhưng ít nhất, đã đến nước này rồi, có giấu giếm cũng chỉ là tự lừa mình dối người, chi bằng cho bạn bè biết.

 

Thực ra Kinh Trập không thích giấu giếm bạn bè.

 

... Nếu họ còn bằng lòng coi Kinh Trập là bạn.

 

Khi họ rời khỏi Càn Minh Cung, Kinh Trập nhận ra thái độ của một số người đối với cậu đã khác trước. Điều này khiến Kinh Trập có chút buồn bã và ủ rũ.

 

Nhưng cậu biết, có những chuyện không thể cưỡng cầu.

 

Dù sao nếu đổi lại là cậu, chưa chắc cậu đã có thể thản nhiên chấp nhận.

 

Trong số những người đã đi được vài bước, bóng dáng gần như khuất xa, bỗng có người quay đầu chạy vội trở lại, thắng gấp trước mặt Kinh Trập.

 

Thế Ân mím môi nói: "Vậy sau này, ngươi còn quay lại không?"

 

Kinh Trập sững sờ: "Ta muốn, nhưng có lẽ không quay lại được."

 

Không chỉ là vấn đề của Hách Liên Dung, khi chuyện này bị lộ ra, Kinh Trập đã biết cuộc sống bình yên cậu mong muốn không còn khả thi nữa. Dù cậu có quay lại Trực Điện Giám cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ mang thêm rắc rối cho người khác.

 

"Vậy ngươi... sẽ mãi là Kinh Trập chứ?"

 

"Tên trước kia của ta, là Sầm Văn Kinh." Kinh Trập khẽ nói. "Nhưng Kinh Trập là nhũ danh của ta. Từ trước đến nay, ta vẫn luôn là Kinh Trập."

 

Môi Thế Ân run rẩy, một lúc sau, cậu ta cúi đầu ôm chặt lấy Kinh Trập, rồi buông ra thật nhanh, sải bước đi ra ngoài.

 

"Hẹn ngày gặp lại."

 

Kinh Trập ngẩn người, nhìn bóng dáng Thế Ân hòa vào đám người, cùng nhau vẫy tay với cậu. Cậu chớp mắt liên tục mới ngăn được nước mắt trào ra.

 

"Hẹn ngày gặp lại."

 

May quá, may quá. Kinh Trập che mắt quay người lại.

 

Họ đều là... những người rất tốt. Cậu bước về phía trước vài bước, đối với cậu, điều này chẳng khác nào trút bỏ được tảng đá nặng trong lòng.

 

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

 

Nghe rất gấp gáp, cũng có chút quen thuộc.

 

Kinh Trập ngạc nhiên, vội vàng lau khóe mắt, quay đầu nhìn lại. Người vội vã đi tới, theo sau là vài cung nhân, không phải Tông Nguyên Tín thì còn ai?

 

Tông Nguyên Tín trông như đang xông vào.

 

Mấy cung nhân vây quanh phía sau y, có vẻ bất lực. Nhưng y ít nhiều cũng có chút thể diện trước điện, nên mới không làm ầm ĩ lên.

 

Trên mặt Tông Nguyên Tín nở nụ cười hiếm thấy, lao thẳng về phía Kinh Trập. Chưa kịp chạm vào cậu đã bị Thạch Lê mặt vô cảm chặn lại.

 

Tông Nguyên Tín cũng chẳng quan tâm, đu trên cánh tay Thạch Lê cười lớn với Kinh Trập: "Ha ha ha ha ha Kinh Trập, cuối cùng ta cũng tìm ra vấn đề rồi!"

 

Hiếm khi thấy y hưng phấn đến vậy.

 

Kinh Trập ra hiệu cho Thạch Lê không cần căng thẳng quá, bước tới, cũng có chút ngạc nhiên vui mừng: "Ý ngài là... độc trên người hắn sao?"

 

Tông Nguyên Tín nắm lấy cánh tay Kinh Trập: "Cũng không biết thiên tài nào lại nói với bệ hạ rằng độc này chưa chắc đã là độc, có thể là cổ, nó thực sự có thể là cổ!"

 

Ánh mắt Kinh Trập khẽ động, cúi đầu nói: "Nếu là cổ, thì giải quyết thế nào?"

 

Trong hai ngày còn sót lại năng lực, Kinh Trập cũng từng dùng đủ mọi cách ám chỉ với giọng nói kia, nhưng cổ trùng đúng là cổ trùng, hoàn toàn không thể hiểu hết lời Kinh Trập, cứ mẹ ơi mẹ à suốt ngày, làm Kinh Trập bị vo ve đến mức nằm mơ cũng thấy sâu bọ, giật mình tỉnh giấc hai lần.

 

Cứ gọi cậu là mẹ, thế Hách Liên Dung là gì? Cha? Phụ thân? Kinh Trập tức đến bật cười.

 

Cậu không muốn có con sâu con bọ gì đâu nhé.

 

Tông Nguyên Tín nắm chặt cánh tay Kinh Trập, hạ thấp giọng: "Quả thực có cách, nhưng ngươi thường xuyên ở bên cạnh bệ hạ, có biết ai là người đề xuất ý kiến này với ngài ấy không?"

 

Tim Kinh Trập đập thình thịch, khẽ hỏi: "Ngài hỏi cái này làm gì?"

 

Tông Nguyên Tín: "Ta nghi ngờ người đó có thể là chủ nhân mới của cổ trùng, hoặc là vua, sao cũng được. Nếu có người này ở đây thì mới làm ít công to được."

 

Sắc mặt Kinh Trập hơi trắng bệch, ngón tay cũng lạnh đi, giọng cậu càng nhỏ hơn: "Vậy nếu, không tìm thấy người này, thì phải làm sao?"

 

Tông Nguyên Tín cau mày: "Vậy chỉ có thể mổ bụng, ta đã thử vài lần, nhưng chỉ có một người sống sót. Ta không dám đảm bảo, bệ hạ cũng có thể..."

 

Mổ bụng?

 

Giọng Kinh Trập gần như rít qua kẽ răng: "Kể cả làm vậy, ngài có chắc không phải đang đẩy hắn vào chỗ chết không?"

 

Tông Nguyên Tín không nhận ra sự khác thường của cậu, lải nhải nói: "Không chuẩn bị thì chắc chắn không được, nhưng vạn bất đắc dĩ không còn cách nào khác, chỉ có thể để Hoàng Nghi Kết trấn áp sự xáo động của cổ trùng, sau đó..."

 

Vẻ mặt Kinh Trập tái nhợt, thảo nào trước đó Hách Liên Dung lại nói như vậy. Tông Nguyên Tín muốn chữa bệnh, chưa chắc đã vì cứu người, mà chỉ vì thỏa mãn bản thân. Còn việc có sống được hay không, đó không phải điều y cân nhắc đầu tiên.

 

Tất nhiên, cũng không phải nói Tông Nguyên Tín muốn Cảnh Nguyên Đế chết, chỉ là thứ này không phải độc, y không có nhiều tự tin đến thế.

 

Muốn nâng cao khả năng thành công, phải tìm được chủ nhân mới của cổ trùng, mà cái gọi là chủ nhân mới của cổ trùng đó...

 

"Kinh Trập, ngươi mau nói cho ta biết, ngươi thực sự không biết chút gì sao? Bệ hạ cái gì cũng không chịu nói, nhưng trước đó ngài ấy đến Thái Y Viện xong đều bắt ta trông chừng lũ cổ trùng, đây rõ ràng không phải tác phong của ngài ấy, chắc chắn ngươi biết gì đó..."

 

"Tông Nguyên Tín, tránh xa em ấy ra."

 

Một giọng nói lạnh lùng kìm nén đột ngột vang lên.

 

Hách Liên Dung dẫn người đi ra từ ngã rẽ, trên người mặc miện phục, đoan chính trang nghiêm, mang theo mùi máu tanh thoang thoảng. Đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn bàn tay Tông Nguyên Tín, lạnh đến mức như muốn chặt đứt nó.

 

Tông Nguyên Tín lập tức buông tay lùi lại, cười gượng gạo: "Thần nhất thời sốt ruột, bệ hạ đừng giận."

 

Hách Liên Dung: "Vứt ra ngoài."

 

Hắn cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn không nghe lời giải thích của Tông Nguyên Tín.

 

Kinh Trập nhếch khóe miệng: "Ông ấy đúng là có chính sự." Chỉ có điều nhìn có vẻ giống nhắm vào cậu hơn.

 

Hách Liên Dung sờ khóe mắt Kinh Trập, giọng nói lạnh đến mức đóng băng: "Hắn chọc em giận?"

 

Sát khí nồng đậm khiến Kinh Trập trở tay nắm lấy cổ tay Hách Liên Dung, lắc đầu nói:

 

"Không có, ông ấy chỉ nói bệnh của huynh, có thể phải tìm được chủ nhân mới của cổ trùng mới có thể... chữa trị."

 

Kinh Trập không ngẩng đầu, nên cũng không nhìn thấy sắc mặt Hách Liên Dung lạnh lẽo đến mức nào. Hắn âm u nói: "Thạch Lê, đi đập gãy tay trái của Tông Nguyên Tín. Nói với hắn, nếu còn có lần sau, quả nhân sẽ biến hắn thành người lợn!" Ác ý bạo ngược đó gần như bùng phát, ngay khoảnh khắc Kinh Trập nhận ra, Thạch Lê phía sau đã biến mất.

 

Kinh Trập kinh hãi, nắm chặt tay Hách Liên Dung.

 

"Ông ấy là, ông ấy là vì huynh..."

 

"Hắn đang thăm dò em." Hách Liên Dung bế Kinh Trập lên, sải bước đi vào trong điện, giọng nói lạnh băng vang lên từ phía trên. "Em không biết?"

 

Kinh Trập ỉu xìu, chính vì biết nên mới vậy.

 

"Huynh không có gì, muốn hỏi sao?" Kinh Trập được đặt ngồi bên giường, hít sâu một hơi. "Huynh... huynh đừng..."

 

Hách Liên Dung quỳ một chân trước mặt cậu, từ góc độ này, có thể nhìn rõ Kinh Trập đang cúi đầu và biểu cảm trên mặt cậu.

 

"Hỏi cái gì?" Hách Liên Dung đặt tay lên mắt cá chân Kinh Trập, áp khuôn mặt lạnh lẽo xuống, gối đầu lên đùi cậu. "Là muốn hỏi, sức hấp dẫn kỳ lạ của Kinh Trập đối với những con cổ trùng này, hay là muốn hỏi, Kinh Trập có phải đã trở thành chủ nhân mới của đám cổ trùng này không?"

 

Hắn có thể cảm nhận được cơ thể Kinh Trập căng cứng, chỉ là do tư thế bị kìm kẹp, đừng nói là chạy trốn, ngay cả giãy giụa cũng không có cơ hội.

 

Giống như một con thú nhỏ bị kinh sợ.

 

Hách Liên Dung nghiêng đầu, mổ nhẹ lên eo bụng Kinh Trập, hơi thở lạnh lẽo như xuyên qua lớp y phục, hóa thành roi rắn quấn lấy da thịt Kinh Trập: "Thì có liên quan gì?" Kinh Trập là ai, là thứ gì, là sự tồn tại như thế nào, điều đó đều không quan trọng.

 

Đây là một cảm giác kỳ lạ. Hắn chậm rãi quan sát những cảm giác đó, như dây leo... gần như mềm mại không xương quấn lấy gót chân.

 

Bò lên tượng đá, bao phủ gần như toàn bộ bức tượng, vô cớ cắm rễ trên mảnh đất cằn cỗi này mà điên cuồng sinh trưởng.

 

Sẽ có một ngày, dây leo sẽ phá hủy tượng đá, hoặc tượng đá khi rơi xuống sẽ xé rách dây leo, cùng nhau rơi xuống địa ngục vô tận... Đó đều là những chuyện vô cùng tuyệt diệu.

 

Hách Liên Dung cực kỳ tùy ý, lại đặt xuống một nụ hôn nữa.

 

Mơ hồ nói: "Em có thể làm tất cả những gì em muốn."

 

Đó không thể gọi là dung túng, hay tin tưởng, vân vân, những tình cảm tốt đẹp đại loại như thế.

 

Hắn đào bới bí mật của Kinh Trập, dò xét sự riêng tư của cậu, chiếm hữu tất cả của cậu, sau đó phớt lờ mọi sự kỳ quái.

 

... Những chuyện hoang đường đó, đâu chỉ ngày một ngày hai.

 

Thì đã sao?

 

Kinh Trập càng kỳ quái, càng khác biệt, hắn ngược lại càng hưng phấn. Người đời đều sợ những điều hoang đường quái dị, điều đó chỉ khiến Kinh Trập không có chốn dung thân, buộc phải ở lại bên cạnh hắn.

 

Đó là sự buông thả hoàn toàn vô tư, là sự cố chấp ẩn dưới lớp vỏ bọc dịu dàng. Bất kể Kinh Trập muốn gì, làm gì, Hách Liên Dung đều sẽ dâng lên cho cậu. Sau đó dùng đôi tay đẫm máu của mình, ẩm ướt in dấu lên người Kinh Trập.

 

Là cách yêu thích, của một kẻ điên.

 

________

 

Lời tác giả:

 

Hi hi, bí mật nhỏ của Kinh Trập, Dung Cửu vẫn luôn nhìn thấy đó nha ~

Bình Luận (0)
Comment