Lần đầu tiên đi theo Hách Liên Dung ra ngoài, ngồi trên ngự giá nhìn ra cửa sổ, ánh mắt Kinh Trập mang theo sự căng thẳng khó nhận ra. Sự căng thẳng này không tự nhiên cho lắm, nhưng ít nhiều có liên quan đến người đàn ông bên cạnh.
Áo choàng lông khoác trên người, cùng lò sưởi tay được nhét vào lòng, đủ để Kinh Trập cảm thấy thoải mái trong tiết trời đầu xuân se lạnh.
Kinh Trập quay lại nhìn Hách Liên Dung: "Còn huynh thì sao?"
Cơ thể Hách Liên Dung chắc đã quen với cái lạnh, rất ít khi mang theo các loại dụng cụ sưởi ấm. Nhưng Kinh Trập luôn giữ thái độ ta có huynh cũng phải có, lúc nào cũng để mắt đến hắn.
Người đàn ông lười biếng lấy một cái từ trong tay áo ra, lắc lư trước mặt Kinh Trập. Lúc này cậu mới hài lòng đôi chút, đặc biệt nhoài người qua, bắt hai tay hắn đều phải ôm lò sưởi, mới chịu thôi.
Trên người Kinh Trập thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt.
Đó không phải mùi hoa lan, mà là một loại khác, hương liệu do Hách Liên Dung chọn, ngửi ngọt ngào như mật, cũng không biết là loại gì.
Cậu ít khi để ý đến những thứ này, luôn tùy Hách Liên Dung sắp xếp.
Cậu sống hơi qua loa, kể cả mái tóc đen nhánh óng ả hiện tại cũng là do Hách Liên Dung giám sát cậu nuôi dưỡng sau này.
Không biết là do hiếm khi được ra ngoài, hay vì nơi sắp đến là Thái Y Viện, Kinh Trập luôn cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp.
... Hách Liên Dung hôm qua thực sự đã dọa Kinh Trập một phen.
Cậu biết rõ tình trạng của mình, tự nhiên hiểu rõ từng xảy ra bao nhiêu chuyện kỳ lạ không thể giải thích, nhưng những điều này, cậu vẫn tưởng chỉ có mình mình biết. Câu nói bất ngờ của Hách Liên Dung khiến tim Kinh Trập đập loạn xạ.
Nhịp đập điên cuồng đó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kinh Trập gần như theo bản năng muốn ôm lấy trái tim mình, nỗi hoảng sợ cũng theo đó lan ra, khiến tứ chi cậu tê liệt trong sự hoảng loạn kỳ quái này.
Cậu hiếm khi căng thẳng thế này, hoàn toàn khác với sự căng thẳng khi đối mặt với nguy hiểm. Điều Hách Liên Dung vạch trần gần như là sự quái đản mà Kinh Trập đã liều mạng che giấu suốt mấy năm qua, là nỗi sợ hãi sẽ khiến người đời kinh hoàng...
Người đời luôn coi những điều kỳ dị là quái đản, càng nguy hiểm, càng khác biệt, càng dễ rước lấy những ánh nhìn dị nghị.
Kinh Trập có thể kể mọi chuyện cho Minh Vũ, duy chỉ chuyện này là không được.
Ngoài việc hệ thống không cho phép, thì bắt Kinh Trập mở miệng nói ra cũng vô cùng khó khăn.
Có rất nhiều sách tạp nham nhắc đến ma quỷ, yêu ma, nhắc đến thần phật trừ ma vệ đạo, cũng nhắc đến các loại thần tiên tu đạo... Người đời sẽ say mê những câu chuyện như vậy, nhưng tuyệt đối không hy vọng xung quanh mình thực sự xuất hiện những thứ liên quan.
Chẳng qua là Diệp Công thích rồng mà thôi.
Kinh Trập biết hệ thống thực ra không phải yêu quái, nhưng những năng lực mà nó thể hiện lại không chỉ dừng lại ở đó.
Một thứ không có thực thể, lại ký sinh trên người, còn có nhiều năng lực như vậy... dù nó không phải ma quỷ, nhưng cũng gần như ma quỷ.
Một khi bị lộ, Kinh Trập chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích. Vấn đề này vượt xa những rắc rối khác.
... Thế nhưng, Hách Liên Dung đã phát hiện ra?
Nỗi hoảng sợ vô danh khiến cậu nhất thời không nói nên lời, nhưng Hách Liên Dung lại men theo bụng dưới của cậu hôn lên từng chút một, cuối cùng hơi thở lạnh lẽo dừng lại ở cổ cậu, mang đến cơn run rẩy khó lòng thoát khỏi.
"Kinh Trập, bí mật này, Minh Vũ bảo bối của em có biết không?"
Giọng Hách Liên Dung lạnh thấu xương, giọng điệu như lơ đãng nhắc tới, nhưng lại mang theo ác ý tr*n tr** không thèm che giấu.
... Chủ đề này, tại sao đột nhiên lại chuyển sang Minh Vũ?
Hách Liên Dung luôn có thái độ quá khắc nghiệt với những người thân cận của Kinh Trập, nhưng đối với Minh Vũ thì đặc biệt hơn cả.
"... Không biết." Hơi thở của Kinh Trập hơi run rẩy. "Tại sao so với những người khác, huynh lại càng... với cậu ấy hơn?"
"Càng, mang lòng ác ý?" Hách Liên Dung hoàn toàn không quan tâm lời mình nói ra đáng sợ đến mức nào, thậm chí còn mang theo chút vui vẻ quái đản. "Kinh Trập, trong số bao nhiêu người, trong số bao nhiêu bạn bè của em, người em yêu quý và để tâm nhất, chẳng phải là cậu ta sao?"
Kinh Trập sẽ hy sinh vì Minh Vũ, cũng sẽ lao vào nguy hiểm vì Tam Thuận, cậu đối với bạn bè luôn như vậy. Nhưng nếu không phải rơi vào tình huống bất đắc dĩ, cậu tuyệt đối sẽ không kể bí mật sâu kín của mình cho người khác.
Minh Vũ trong số đó, đặc biệt khác biệt.
Cậu ta không có năng lực gì ghê gớm, cũng không có sức mạnh cường đại, càng không phải thiên tài gì, cậu ta chỉ là từ rất nhiều năm trước đã cùng Kinh Trập nương tựa vào nhau đi đến tận bây giờ. Buồn vui, sướng khổ, uất ức, những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt đó, Minh Vũ đều biết rõ mồn một.
Cậu ta giống như con giun trong bụng Kinh Trập, biết gần như mọi suy nghĩ của cậu...
Tại sao Hách Liên Dung lại đầy ác ý với cậu ta?
Hắn đến giờ vẫn chưa giết Minh Vũ, đã là một kỳ tích.
"Em càng coi trọng để tâm đến ai, ta càng không vui." Hách Liên Dung dùng giọng điệu lạnh lùng nói ra những lời tàn khốc đáng sợ. "Hiện tại có lẽ là Minh Vũ, sau này nếu còn người khác, thì cũng vậy thôi, ta cũng sẽ căm ghét bọn họ."
Dưới giọng nói lạnh lùng đều đều đó ẩn chứa cảm xúc bạo ngược.
"Kinh Trập, ta sẽ không động vào họ." Hách Liên Dung nghiêng đầu, c*n v** c* Kinh Trập, lầm bầm không rõ. "Chỉ cần em vẫn luôn ở đây..."
Đây là đe dọa sao?
Ở một mức độ nào đó thì đúng là vậy.
Nhưng xét về tổng thể, thì quả thực lại không phải.
Hách Liên Dung không dùng những lời này để đe dọa Kinh Trập, hắn chỉ đang mô tả một thực tế tr*n tr**... Hắn luôn muốn làm như vậy, sẽ làm như vậy, điều ngăn cản hắn chẳng qua chỉ là vì, Kinh Trập sẽ buồn.
Kinh Trập không thích. Kinh Trập sẽ buồn.
Vậy thì nhịn một chút.
Trước khi gặp Kinh Trập, Hách Liên Dung chưa bao giờ biết khả năng chịu đựng của mình lại tốt đến thế.
Là vì Kinh Trập quá mong manh.
Đã mong manh, lại còn để tâm đến những tình cảm không quan trọng đó, dễ dàng rung động vì những người này.
Hách Liên Dung ghét những người đó, những thứ đó chiếm lấy sự chú ý của Kinh Trập, nhưng hắn lại thích những cảm xúc mang theo niềm vui của Kinh Trập.
"Suỵt, đừng sợ, Kinh Trập..." Hách Liên Dung đặt Kinh Trập nằm xuống, ngửa mặt trên giường, những nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống má, trán, mũi và môi cậu. "Ta rất vui..."
Ôi, vui vẻ không đủ để hình dung.
Hách Liên Dung đang hưng phấn.
Kinh Trập rốt cuộc cũng mang trong mình bí mật nhỏ không dám nói với Minh Vũ, cũng không bị Minh Vũ phát hiện, duy chỉ có Hách Liên Dung "nhìn" thấy.
... Kinh Trập có chút sợ hãi, cũng có chút hoảng loạn.
Nhưng người đàn ông chỉ... đang hôn cậu. Cứ hôn, hôn mãi, hôn mãi, cậu có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh kia, nên ngay cả thở cũng phải nhẹ nhàng, sợ kích động đến hắn.
Hách Liên Dung không hỏi cậu.
Bất kể là những chuyện kỳ lạ đó, hay là trên người cậu có còn ẩn chứa sự quái đản không thể nói ra hay không, so với những điều này, người đàn ông chỉ không ngừng cọ xát vành tai cậu, như thể đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Bao nhiêu căng thẳng đều bị xóa nhòa dưới sự an ủi lặng lẽ này, Kinh Trập giãy giụa, cảm thấy mình cần nói chuyện với Hách Liên Dung... Nhưng ý thức còn chưa kịp níu giữ chút tỉnh táo nào đã nhanh chóng bị kéo tuột vào giấc mộng ngọt ngào đen tối.
Kinh Trập ngủ rồi.
Chỉ là, giấc ngủ của cậu rốt cuộc cũng chẳng yên ổn cho lắm.
Cậu dường như đang nằm mơ.
Nhưng đã là mơ, thì trong mơ Kinh Trập cũng không tỉnh táo lắm.
Cậu như đang trôi nổi trong nước.
Nước biển mênh mông cuộn trào, nhấn chìm cậu xuống đáy biển sâu hơn. Thực tế Kinh Trập chưa từng thấy biển, nhưng không ngăn được việc trong mơ cậu nảy sinh một niềm vui sướng nho nhỏ trước hình ảnh này.
Cậu tự do hít thở trong nước, chầm chậm chìm xuống.
Cảm giác rơi xuống này khiến Kinh Trập thấy vô cùng thoải mái, một cảm giác an toàn xa lạ, kỳ quặc khiến cậu gần như chìm đắm trong vùng biển bao la vô tận.
... Cho đến khi.
Dòng nước chảy qua không còn mang lại cho Kinh Trập cảm giác thoải mái, dễ chịu nữa, mà mang đến cho cậu một cảm giác đau nhói kỳ lạ, như thể đó không còn là dòng nước chảy, mà là một loại băng cứng sắc nhọn.
Nước băng cọ xát vào làn da mịn màng của Kinh Trập, cứa ra vô số vết hằn đỏ tươi.
Nhiệt độ nước ngày càng lạnh, như thể trong nước đã hòa tan một số... kẻ ngoại lai quái dị nào đó, cảm giác "bị nhìn chằm chằm" càng lúc càng mãnh liệt, đến mức cả tấm lưng bắt đầu đau dữ dội như bị lửa đốt.
Đây là một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Cậu bỗng cảm thấy hai tay mình dường như lần lượt có thứ gì đó nặng trĩu rơi vào, đều rất nặng nề... giống như... sức nặng của một sinh mạng... giống như bạn bè của cậu...
Cảm giác nguy hiểm, đáng sợ đó ngày càng mãnh liệt, đến mức cậu không thể lờ đi được nữa, như thể trong nước biển xung quanh có những con quái vật vô cùng hung tàn, không ngừng rình rập con mồi trong lòng bàn tay cậu...
Cậu hơi căng thẳng, càng cảm thấy kinh hoàng, theo bản năng cuộn tròn người lại, muốn thu mình nhỏ hơn chút nữa.
... Như thể động tác che chở này của cậu đã chọc giận thứ gì đó. Vô hình trung dường như có một giọng nói u u vọng tới từ nơi rất xa xăm.
"... Ngươi có thể chọn... bảo vệ người nào?"
Khi cả hai lòng bàn tay ngươi đều nắm giữ thứ muốn bảo vệ, mà ngươi chỉ có thể cứu một người, ngươi sẽ chọn cứu ai?
Ác ý âm trầm đáng sợ đó theo hơi nước ẩm ướt ập vào mặt, như câu hỏi độc địa nhất thốt ra từ miệng ác quỷ bò lên từ địa ngục chết chóc.
Nước biển giây trước còn bao dung cậu, đột nhiên biến thành sóng to gió lớn, cuốn về phía cậu với sự quái đản hung tàn đáng sợ, chúng không còn là dòng nước dịu dàng nữa, mà là những con sóng gầm gừ dữ dội.
Một con, rồi lại một con, từng con mắt chi chít bất ngờ xuất hiện trong nước biển.
Gần như mọi nơi mắt thường có thể nhìn thấy đều tràn ngập những con mắt, chúng nhìn chằm chằm vào Kinh Trập từ mọi góc độ, mọi hướng khác nhau.
Không biết bắt đầu từ khi nào, không biết khi nào kết thúc, chúng dường như luôn tồn tại, ở khắp mọi nơi, không chớp mắt, nhìn cậu chòng chọc.
Chính như nguồn gốc của cảm giác bị nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc đó.
Hi, chúng vẫn luôn nhìn.
...
Hiện tại, ngồi trong xe ngựa đi đến Thái Y Viện, đầu Kinh Trập dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, nhớ lại cơn ác mộng ngày hôm qua, trong lòng cũng có chút bất lực.
Cậu biết cơn ác mộng đó từ đâu mà đến.
Ít nhiều cũng không tách rời khỏi Hách Liên Dung.
Ai bảo người đàn ông đó hôm qua dọa cậu như thế, mặc dù cậu biết Hách Liên Dung không thể làm gì cậu, nhưng ác ý của hắn đối với bạn bè cậu, cho đến hôm nay, Kinh Trập vẫn có chút lo lắng.
Nhưng ngoài điều đó ra, điều khiến cậu ngạc nhiên nhất chính là thái độ im lặng không nói gì của người đàn ông.
Cậu tưởng mình giấu rất kỹ.
Thực tế Kinh Trập cũng làm rất tốt, người bên cạnh cậu đến rồi đi nhiều như vậy, ngay cả Minh Vũ thân thiết nhất với cậu cũng chưa từng biết trên người cậu từng xảy ra chuyện quái dị như thế.
Mặc dù hệ thống mang lại rất nhiều rắc rối, nhưng ở một mức độ nào đó, nếu không có sự tồn tại của hệ thống, Kinh Trập cũng sẽ không gặp được Dung Cửu.
Hai người họ ban đầu gặp nhau chính là vì ảnh hưởng của buff, cái buff chết tiệt đó khiến cậu buộc phải tránh né sự truy đuổi của người khác, chạy trốn điên cuồng đến Phụng Tiên Điện...
Lúc đó là mùa đông.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, người đàn ông đã nhận ra điều bất thường.
Dù sao hệ thống từng nói Hách Liên Dung là Hoàng đế, không thể lách luật quá nhiều trên người hắn, tức là... ảnh hưởng của nó, ít nhất là trên người Hách Liên Dung, sẽ không tạo ra quá nhiều...
Cho nên... Hách Liên Dung mới có đủ lý trí để phân tích sự kỳ quái trong hành vi của mình?
Bởi vì khi Kinh Trập và người đàn ông ngày càng thân thiết, cậu hiểu rất rõ, Hách Liên Dung hoàn toàn không thể là người vừa gặp mặt đã s* s**ng người ta... Nếu không phải vì ảnh hưởng của buff, có khi ngay cái nhìn đầu tiên khi gặp lại cậu, hắn đã giết cậu rồi.
Chứng khát khao tiếp xúc da thịt, Kinh Trập vẫn nhớ ảnh hưởng đó.
Kinh Trập sờ sờ cổ mình... Khoan đã, cũng không đúng lắm.
"Hách Liên Dung," Kinh Trập khẽ nói, "Có khi nào huynh cảm thấy mình... rất kỳ lạ không?"
Kinh Trập nói câu này rất nhỏ, như sợ đánh động đến bí mật nào đó.
Hách Liên Dung: "Sức mạnh kỳ lạ? Ảnh hưởng kỳ lạ? Bị thứ gì đó điều khiển?" Theo từng lời hắn thốt ra, sắc mặt Kinh Trập ngày càng khó coi, cuối cùng trở nên trắng bệch.
Người đàn ông lại nở nụ cười có chút quái dị, đôi tay lạnh lẽo chạm vào mặt Kinh Trập, dù ngón tay hắn đã được lò sưởi ủ ấm rất lâu, nhưng sau khi rời khỏi hơi ấm đó, vẫn có vẻ hơi lạnh.
"Không có."
Đôi môi mỏng khẽ động, thốt ra hai từ đơn giản.
"Ta chưa từng một lần bị ngoại lực ảnh hưởng, dù là bị dược tính làm cho mê muội, hay bị thứ gì đó kỳ lạ điều khiển... Những ảnh hưởng tưởng chừng quái dị đó chưa từng xuất hiện trên người ta... Em cũng có thể coi như, đó đều là ý muốn của ta." Giọng Hách Liên Dung cũng học theo cậu trở nên nhẹ nhàng, như đang kể một bí mật nào đó. "Kinh Trập đừng quá đồng cảm thương hại ta, nếu không..."
Nếu không, Kinh Trập sẽ hơi đáng thương quá mức.
Rõ ràng mình mới là người thực sự bị bắt nạt, bị giày vò, lại cứ khăng khăng đi đồng cảm thương hại con quái vật đã hại mình, ngay cả người vô cảm nhất cũng sẽ thấy cậu xui xẻo đấy.
Kinh Trập chớp mắt, thở dài.
Nhưng lại thấy yên tâm hơn chút.
Cậu không thể đồng cảm với quá nhiều người, dù sao ngay cả bản thân cậu cũng không thể chống lại hệ thống, không thể khiến nó rời khỏi mình, nhưng đối với những người bị hệ thống ảnh hưởng, trong lòng Kinh Trập ít nhiều vẫn có chút áy náy.
Nhưng ngoài đồng cảm ra, cậu cũng không làm được gì nhiều.
Ảnh hưởng của hệ thống sẽ kéo dài một thời gian, nếu cậu cứ tiếp tục lượn lờ trước mặt những người này, chỉ khiến họ chịu ảnh hưởng nhiều hơn, càng không thể thoát khỏi rắc rối này, cậu chỉ có thể cố gắng tránh xa họ, đó chính là sự giúp đỡ tốt nhất đối với họ.
Nhưng Hách Liên Dung rốt cuộc vẫn khác biệt.
Nếu ngay từ đầu hắn đã không bị hệ thống ảnh hưởng, thì bất kể việc làm của hắn có phải xuất phát từ bản tâm hay không, ít nhất cũng có nghĩa là hắn đủ an toàn.
Ai dám đảm bảo hệ thống thực sự tốt đẹp từ đầu đến cuối chứ?
[Theo mô thức chung sống của loài người, những lời ngài vừa nói đáng lẽ sẽ khiến hệ thống đau lòng.]
"Vậy ngươi có đau lòng không?"
[... Không.]
"Ta xin lỗi," Kinh Trập nói, sau một thời gian dài như vậy, cậu đối với hệ thống không còn hoàn toàn chỉ có sự đề phòng, dù sao cậu cũng từng mượn sức mạnh của hệ thống để làm được rất nhiều việc, thậm chí nó còn từng dùng nhiệm vụ để giúp Kinh Trập cứu bạn mình, về điểm này cậu không phải không biết ơn. "Chỉ là ngươi biết đấy, sức mạnh của ngươi quá lớn, ngươi có thể dễ dàng ảnh hưởng đến bất kỳ ai... Nhưng ta phải cảm ơn ngươi."
[... Hệ thống liên kết nhầm người, theo lý lẽ của các ngài, là hệ thống nên xin lỗi.] Giọng điện tử lạnh lùng của hệ thống vang lên. [Tuy liên kết nhầm, nhưng chọn trúng ký chủ là chuyện chính xác nhất.]
Kinh Trập mím môi, khẽ cười. Cậu không biết những chuyện quá khứ mà hệ thống nói có thật hay không, nhưng chỉ cần có một chút khả năng là thật, cậu đều sẽ cố gắng để nó không xảy ra.
Điều này hoàn toàn khác với thái độ không liên quan đến mình trước đây của Kinh Trập.
Trước kia cậu nỗ lực muốn hoàn thành nhiệm vụ, một là không muốn bị phạt, hai là vì cậu không muốn để Thụy Vương đăng cơ, và cuối cùng, dù cậu có khao khát cuộc sống đạm bạc bình yên đến đâu, nhưng nếu non sông tan vỡ, nước mất nhà tan, sao cậu có thể toại nguyện?
Ngoài những điều đó ra, Cảnh Nguyên Đế rốt cuộc là người thế nào, hắn sẽ gặp phải chuyện gì, khi nào có khả năng sẽ chết, những điều này Kinh Trập đều không quan tâm.
Cậu không thích Cảnh Nguyên Đế đến thế.
Cậu cũng không có nhiều tâm trí để lo cho người khác.
Nhưng khi Dung Cửu bằng với Hách Liên Dung, bằng với Cảnh Nguyên Đế, Kinh Trập không thể ngồi yên mặc kệ. Cậu biết suy nghĩ này có chút ích kỷ thiên vị, nhưng con người khó lòng kiểm soát được tình cảm của mình.
Chỉ cần có một chút khả năng, cậu đều sẽ không để Hách Liên Dung xảy ra chuyện.
"Kinh Trập..."
Một cái cắn hơi bất mãn rơi xuống yết hầu cậu, lực này chắc chắn để lại dấu vết rõ ràng, dù chỉ giấu gần cổ áo, một vết đỏ lấp ló cũng đủ để lại nhiều mơ tưởng.
"Ta chỉ đang nhớ lại, quá khứ em rốt cuộc đã làm bao nhiêu... chuyện khiến ta nên bất mãn... và, trong mắt em ta rốt cuộc yếu đuối đến mức nào?"
Kinh Trập bĩu môi vẻ không hài lòng, trông càng trẻ con hơn, trên người cậu toát ra sức sống hoạt bát, khiến người ta vừa nhìn thấy dường như cũng bị lây lan.
"Những chuyện đó chẳng quan trọng." Hách Liên Dung tùy ý nói, cùng lúc đó, ngự giá dừng lại. "Còn về phần em..."
Đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu.
Không biết tại sao, đôi mắt vô cơ lạnh băng đó khiến Kinh Trập bất giác nhớ lại những con mắt chi chít, rợp trời dậy đất trong giấc mơ đêm qua... đang nhìn chằm chằm vào cậu từ mọi ngóc ngách.
Có hơi đáng sợ.
Hách Liên Dung nhìn cậu.
Kinh Trập có dung mạo tuấn tú ưa nhìn, không phải kiểu người vừa nhìn đã thấy chói mắt, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng khiến người ta yêu thích. Cậu có một đôi mắt sáng ngời xinh đẹp, mỗi khi nhìn ai đều như khiến người ta chìm đắm trong làn nước ấy.
Bàn tay cậu không mịn màng, sờ vào hơi thô ráp nhưng đủ mạnh mẽ. Da dẻ hơi trắng, nhưng không phải kiểu trắng yếu ớt, sau khi trổ mã, vóc dáng cũng đủ cao lớn, quả thực như cậu tuyên bố, nhìn bề ngoài, Kinh Trập tuyệt đối không được coi là yếu đuối.
Chỉ là trong mắt Hách Liên Dung thì đúng là như vậy.
"Em... ngay cả một đứa trẻ cầm dao... cũng có thể dễ dàng g**t ch*t em." Hách Liên Dung thản nhiên nói.
Kinh Trập nhảy dựng lên: "Ta cũng đâu có yếu đến thế!"
Hơn nữa đứa trẻ cầm dao ở đâu ra? Trẻ con thì không nên cầm dao.
"Khi nó muốn giết em, mà em hoàn toàn không nỡ xuống tay với nó, thì kết cục đã được định đoạt rồi."
Muốn giết một người có vô số cách, hắn có thể tước đi hơi thở của bất kỳ ai trong nháy mắt, chỉ dùng tay thôi cũng có đến sáu mươi bảy cách, mà mỗi một cách Kinh Trập đều không thể tránh được.
Cậu không được nuôi dưỡng trong môi trường nguy hiểm.
Dù ở trong cung bao nhiêu năm, cảm nhận của cậu về mối đe dọa cũng chỉ tồn tại trong ý thức, còn về thể chất... cậu tuyệt đối không thể tránh được nhiều đòn tấn công như vậy.
Đôi khi không thể trách Hách Liên Dung giống như một kẻ hoang tưởng cố chấp kỳ quặc, Kinh Trập hoàn toàn không biết mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm thế nào, thái độ lơ là tự nhiên đó dễ dàng rước lấy vô số nguy cơ cho bản thân.
Khổ nỗi, đôi tay như vậy của cậu quả thực không thích hợp cầm dao, cũng không thích hợp tước đoạt mạng sống của người khác.
Kinh Trập không làm được.
Đến tận hôm nay, Hách Liên Dung cuối cùng cũng đành phải từ bỏ ý định huấn luyện Kinh Trập cầm dao giết người.
Hắn cũng muốn lắm chứ.
Chỉ là Kinh Trập không làm được.
Cậu chưa bao giờ là người như vậy, cậu chính là một tên ngốc mềm yếu như thế.
Cậu biết rõ bạn bè là sự tồn tại nguy hiểm, nhưng vẫn dung túng bản thân có nhiều cái gọi là bạn bè như vậy. Dù Tam Thuận suýt nữa kéo cậu đi vào chỗ chết, cậu cũng chẳng hề thấy khó xử.
Người như cậu, nếu có một ngày ai đó bắt bạn bè của cậu, ép cậu nhất định phải đưa ra lựa chọn, Kinh Trập cũng sẽ không lựa chọn.
Cậu sẽ liều mạng cứu cả hai người.
Bởi vì cậu chính là một tên ngốc ngu xuẩn đến cực điểm.
Nghĩ đến đây, Hách Liên Dung bỗng thấy không vui, hắn cực kỳ u ám bực bội, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, mà Kinh Trập, vĩnh viễn sẽ không đặt hắn ở...
Một nụ hôn ướt át rơi xuống môi Hách Liên Dung.
"Huynh không vui sao?"
Hách Liên Dung cúi đầu, liền nhìn thấy Kinh Trập đang nghiêm túc nhìn mình.
"Ta sẽ nghe lời." Kinh Trập khẽ nói. "Ta sẽ đi học võ công... nói thế này có đúng không nhỉ? Các huynh gọi cái đó là võ thuật hay võ nghệ?"
Cậu hơi đau đầu suy nghĩ một lát, không hiểu sự khác biệt giữa chúng là gì.
"Ta sẽ cố gắng học một số cách bảo vệ bản thân, huynh đừng lúc nào cũng nghĩ nhiều như thế, cứ như tất cả đều là trách nhiệm của huynh vậy..." Kinh Trập vừa nói ra câu này đã nhận ra không ổn, lén nhìn một cái, quả nhiên sắc mặt người đàn ông càng khó coi hơn, vội vàng đổi lời, "Ý ta là... ta rất vui."
Cậu lặng lẽ mỉm cười.
"Ta rất quan trọng đối với huynh... điều này khiến ta, rất vui."
Hách Liên Dung im lặng một lát, hừ một tiếng, lại hừ thêm một tiếng trong nụ hôn của Kinh Trập, kéo cậu lại hôn mãnh liệt hơn.
Hai người dính lấy nhau trên ngự giá rất lâu mới chịu xuống xe.
Cũng may Kinh Trập kịp thời nhớ ra họ đang ở đâu, xấu hổ đến mức suýt ngất xỉu. Ngự giá dừng bên ngoài Thái Y Viện lâu như vậy mà không có ai bước xuống, phàm là người thì ai chẳng sinh nghi.
Sau khi xuống xe, mặt Kinh Trập ửng đỏ, ôm lò sưởi tay đi từng bước một theo sát sau lưng Hách Liên Dung, hệt như gà con đi theo gà mẹ.
Câu này là do Tông Nguyên Tín nói.
Khi y nói câu này, cả người đang dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực thong thả mở miệng.
Trước cửa Thái Y Viện không chỉ có mình y, nhưng chỉ có y là kẻ khác người như vậy, những người khác đều đứng sau lưng y cúi đầu, cung kính hành lễ với Hoàng đế.
Kinh Trập nhìn qua vai Hách Liên Dung, thấy Tông Nguyên Tín... và cánh tay trái đang bị treo lủng lẳng trước cổ y.
Kinh Trập trừng to mắt.
Tuy cậu quả thực có nghe Hách Liên Dung nói muốn đập gãy tay trái của y, nhưng không ngờ Thạch Lê lại thực sự ra tay. Tông Nguyên Tín nương theo ánh mắt cậu, nhìn xuống cánh tay mình, giơ lên lắc lắc vài cái với vẻ không quan tâm.
"Thần là trừng phạt đúng tội."
Y vừa nói, vừa cung kính hành lễ với Cảnh Nguyên Đế.
Hôm qua khi bị người của Hoàng đế ném ra ngoài, Tông Nguyên Tín đã nhận ra sự bất ổn. Dù lúc đó y quả thực bị sự hưng phấn làm cho mờ mắt, nhưng nếu bình tĩnh hơn, y chắc chắn sẽ không hành động l* m*ng như vậy, ít nhất sẽ không đột ngột đến thế.
Sở dĩ y có thể dễ dàng vượt qua sự canh phòng của Càn Minh Cung, chỉ là nhờ vào sự dung túng trước đây của Cảnh Nguyên Đế, và cũng bởi y là người duy nhất có thể gặp Kinh Trập trong tình huống đó.
Tông Nguyên Tín vẫn luôn là người điều dưỡng sức khỏe cho Kinh Trập.
Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, đều không thể tiếp cận Kinh Trập trong hoàn cảnh ấy.
Nhưng cũng chính vì thế, sai lầm mà Tông Nguyên Tín phạm phải đủ để y mất mạng.
Từ nay về sau, Cảnh Nguyên Đế tuyệt đối sẽ không trao cho y sự tin tưởng như vậy nữa.
Dù Kinh Trập có không để tâm.
Thực tế đúng là như vậy.
Nếu không phải hôm nay Kinh Trập chủ động yêu cầu, Hách Liên Dung sẽ không đời nào cho phép cậu đến Thái Y Viện.
Từ lúc Kinh Trập đặt chân đến Thái Y Viện cho đến giờ, Hoàng đế luôn túc trực bên cạnh cậu, không cho phép bất cứ ai lại gần.
Ngay cả khi cậu nói chuyện với thái y, bên cạnh Kinh Trập cũng có ba bốn người theo sát, khiến Tông Nguyên Tín không tìm được bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận.
Cho đến khi Kinh Trập tự lấy hết can đảm, tìm đến Tông Nguyên Tín.
"Ta muốn biết, cách mà ngài nói rốt cuộc là gì."
Tông Nguyên Tín: "Ngươi không giận vì sự thăm dò của ta sao?"
Ngay khoảnh khắc Kinh Trập chủ động bước về phía y, y đã nhạy bén cảm nhận được vài ánh mắt đang ghim chặt lấy mình, nếu y còn dám hành động thiếu suy nghĩ, e là giây tiếp theo cái mạng già này sẽ đi tong.
"Hơi giận." Kinh Trập nói. "Ta cứ tưởng chúng ta được coi là bạn bè."
Tông Nguyên Tín hơi sững sờ, rồi bất lực lắc đầu.
"Vậy nếu là bạn bè thì sao?"
Kinh Trập: "Nếu là bạn bè, ngài muốn hỏi gì thì cứ đến hỏi thẳng ta."
Tông Nguyên Tín thăm dò: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như, hôm qua ngài nên hỏi thẳng ta rằng, ta có phải là chủ nhân mới có thể điều khiển cổ trùng hay không?"
"... Sau đó?"
Tông Nguyên Tín cảm thấy mình hơi ngốc nghếch, thậm chí có chút mờ mịt.
Kinh Trập nở nụ cười hoạt bát đáng yêu với y: "Sau đó ta sẽ nói, đúng vậy."
...
Hoàng Nghi Kết không ngờ lần gặp mặt tiếp theo giữa mình và Kinh Trập lại là trước cửa hầm ngầm.
Nàng ta đang đứng đó, thổi sáo qua lớp cửa hầm.
Cố gắng ra lệnh cho đám cổ trùng bên trong.
Hôm đó Hoàng Nghi Kết cứ tưởng mình sẽ mất mạng ở Càn Minh Cung, nhưng một sự cố bất ngờ xảy ra đã cắt ngang cơn thịnh nộ của Cảnh Nguyên Đế.
Càn Minh Cung dường như xảy ra chuyện gì đó, chính vì thế Cảnh Nguyên Đế chỉ bảo nàng ta đến Thái Y Viện hỗ trợ Tông Nguyên Tín rồi rời đi mà không nói thêm lời nào.
Hoàng Nghi Kết thoát chết trong gang tấc, dù nàng ta hoàn toàn không biết tại sao.
Đến Thái Y Viện rồi, Hoàng Nghi Kết mới nhận ra điều Tông Nguyên Tín đang cố gắng thực hiện gần như là điều cấm kỵ của trùng vu các nàng.
"Ngươi không thể cứ thế mà lấy chúng ra được." Nàng ta nhớ lại những cuộc tranh cãi mấy ngày qua. "Tông Nguyên Tín, chúng không phải vết thương, không phải khối u cứ cắt bỏ là xong, ngươi có hiểu không?"
"Đã tồn tại trong cơ thể, tại sao không thể trực tiếp đào ra, ta nắm chắc phần thắng..."
"... Thậm chí chưa đến ba phần..."
"Thế là có ích rồi!"
"Thế là chết người đấy!" Hoàng Nghi Kết không do dự gào lại, cái gì mà nghi thái, tao nhã, mấy thứ quỷ quái đó sau khi nàng ta đổi tên thành Du Tĩnh Diệu thì đã chẳng còn liên quan gì đến nàng ta nữa. "Chúng là vật sống! Ngươi tưởng tại sao đám trùng nô bị rạch bụng vẫn sống, ngươi tưởng tại sao cổ trùng có thể điều khiển người, ngươi tưởng chúng là lũ ngốc không có tri giác sao?"
Giọng nói chói tai của nàng ta ngược lại đã dập tắt khí thế của Tông Nguyên Tín.
"Tông Nguyên Tín, nếu ngươi không tìm được chủ nhân của đám cổ trùng này, thì ta nói cho ngươi biết, đừng hòng, đừng hòng!"
Bất kể người trúng độc... hay trúng cổ trùng rốt cuộc là ai, hắn sẽ chết thảm ngay khoảnh khắc Tông Nguyên Tín hạ dao.
Cổ trùng là vật sống.
Tông Nguyên Tín cau mày, chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
"Nhưng nếu trước đó hắn cũng từng gặp nhiều rắc rối, bị thương không ít, làm sao nó phân biệt được vết thương này là do bị tấn công hay là có người muốn rạch da thịt lấy chúng ra?"
Đối mặt với câu hỏi chất vấn của Tông Nguyên Tín, Hoàng Nghi Kết chỉ đảo mắt, mặt không cảm xúc đáp: "Ngươi cứ thử coi chúng là lũ ngốc xem!"
Hoàng Nghi Kết và Tông Nguyên Tín ở chung không mấy vui vẻ.
Tuy nhiên, Tông Nguyên Tín rốt cuộc cũng nghĩ ra một phương pháp mà ngay cả Hoàng Nghi Kết cũng phải khen ngợi —— chỉ có một điều kiện tiên quyết duy nhất.
Họ phải tìm được cái người gọi là chủ nhân kia.
Đây cũng chính là lý do Tông Nguyên Tín đến Càn Minh Cung.
Hoàng Nghi Kết vừa biết tay y bị gãy thế nào liền cười lớn sảng khoái, thái độ chế giễu đó khiến Tông Nguyên Tín muốn hạ độc nàng ta.
Nếu không phải nhớ ra người phụ nữ này còn giá trị lợi dụng.
"Ngươi điên rồi mới đi chọc vào bệ hạ, giờ còn sống được quả là chuyện lạ." Hoàng Nghi Kết tặc lưỡi. "Hơn nữa, ngươi đến hoàng cung làm gì? Ta chẳng phải đã nói với ngươi, người có khả năng nhất trong cung này là Kinh Trập sao?"
Tông Nguyên Tín bực bội nói: "Ta không đến Càn Minh Cung thì tìm Kinh Trập ở đâu?"
"Tại sao ngươi lại đến Càn Minh Cung tìm Kinh Trập?" Hoàng Nghi Kết lơ đãng nói. "Ta nhớ cậu ta đâu phải người của Càn Minh Cung."
Tông Nguyên Tín nheo mắt, nhìn Hoàng Nghi Kết đầy ngờ vực: "Ngươi không biết... Kinh Trập chính là tình nhân của bệ hạ à?"
Hoàng Nghi Kết đang uống nước, nghe Tông Nguyên Tín nói vậy liền phun hết ra, ho sặc sụa, suýt nữa thì tắt thở.
Kinh Trập... là tình nhân của Cảnh Nguyên Đế???
Và giờ đây, ngay lúc này, Hoàng Nghi Kết không nhịn được quan sát Kinh Trập, ánh mắt kỳ quái như muốn l*t tr*n cậu ra, khiến cậu ít nhiều thấy không tự nhiên.
"Hoàng cô..."
"Gọi ta là Du Tĩnh Diệu," Hoàng Nghi Kết ngắt lời Kinh Trập, "Đó không còn là tên của ta nữa."
"Du cô nương." Kinh Trập kiên trì. "Ta muốn biết, nếu có người có thể đứng bên cạnh điều khiển cổ trùng, thì dựa theo cách các ngươi nghĩ ra, có mấy phần khả năng thành công?"
Hoàng Nghi Kết... hay gọi nàng ta là Du Tĩnh Diệu thì hợp hơn, nheo mắt lại: "Ngươi không hỏi Tông Nguyên Tín sao?"
"Tông đại nhân đã đưa ra câu trả lời của ông ấy, bây giờ, ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi."
Du Tĩnh Diệu im lặng nhìn chằm chằm Kinh Trập một lúc lâu, bất kể nàng ta nhìn thấy gì từ cậu, rõ ràng thái độ của nàng ta đã dịu đi đôi chút, nàng ta thở dài: "Cách của Tông Nguyên Tín rất táo bạo, thậm chí có chút cực đoan, thực ra nếu không phải hết cách, ta sẽ không ủng hộ ông ta."
Ban đầu, Du Tĩnh Diệu hoàn toàn không nghĩ người trúng độc là Cảnh Nguyên Đế, nhưng khi nàng ta và Tông Nguyên Tín bắt đầu nghiên cứu sâu về độc và cổ, có những chuyện không thể tránh khỏi.
Du Tĩnh Diệu căm ghét việc bị cuốn vào đống rắc rối này, nhưng lại buộc phải đối mặt.
... Nếu trên người Cảnh Nguyên Đế có cổ trùng, thì có thể chứng minh một việc.
Bản mệnh cổ của Du Tĩnh Diệu thực sự sợ hãi Cảnh Nguyên Đế.
Không chỉ vì nỗi sợ của chủ nhân mà sợ lây, mà còn vì chính bản thân nó cũng sợ hãi cổ trùng trên người Cảnh Nguyên Đế.
Đó chắc chắn là một sự tồn tại vô cùng âm độc.
"Cổ trùng không phải con nào cũng xấu," Dù trong cung đã gặp phải mấy lần tai họa, nhưng Du Tĩnh Diệu vẫn khăng khăng nói vậy, "Giống như bản mệnh cổ trong cơ thể ta, được cấy vào từ năm sáu tuổi, đến giờ vẫn luôn là người bạn tốt của ta, có nó rồi, ta gần như chưa bao giờ bị bệnh."
Trong mắt Du Tĩnh Diệu, người và cổ trùng có thể có mối quan hệ cộng sinh.
Kinh Trập chỉ mỉm cười lắng nghe, còn trong lòng thì gào thét ôm đầu, co ro đáng thương trong góc.
Dù Du Tĩnh Diệu có thích cổ trùng đến đâu, Kinh Trập rốt cuộc vẫn không thể nào thích nổi, cậu chỉ có thể cố gắng duy trì nụ cười bên ngoài, lắng nghe giọng điệu có phần cuồng nhiệt của Du Tĩnh Diệu.
"... Nhưng không phải tất cả cổ trùng đều thích hợp cộng sinh với người, có những loại bản tính âm hàn, hoặc mang kịch độc, chúng thích hợp làm lính canh hơn." Du Tĩnh Diệu c*n m** d***. "Thực tế, ta nghi ngờ cổ trùng trong cơ thể bệ hạ là một loại cổ tên là 'Dạ'."
Cổ trùng tốt hơn bản mệnh cổ của Du Tĩnh Diệu rất hiếm, bản mệnh cổ của lão trùng vu là một loại, cũng có vài loại vô cùng hung tàn đáng sợ, nhưng trong số đó, chỉ có một loại phù hợp với chẩn đoán của Tông Nguyên Tín.
"Loại cổ trùng này tính hàn, thích ở nơi băng tuyết, càng thích bóng tối. Nếu nơi trú ngụ không đủ lạnh, nó sẽ dốc sức ảnh hưởng, thay đổi môi trường xung quanh. Cũng vì nó thích bóng đêm, nên một khi bị kinh động sẽ phát tác đau đớn..." Du Tĩnh Diệu lải nhải giải thích, trong đó có một số điều chính là thứ Kinh Trập muốn biết, cậu không khỏi lắng nghe chăm chú hơn.
Du Tĩnh Diệu không chỉ giải thích về Dạ cổ cho Kinh Trập, mà còn giải thích sự quái đản kỳ lạ của nó. Một số tính chất của nó tương đồng với độc tính biểu hiện trên người Cảnh Nguyên Đế.
"Tuy nhiên, nếu thực sự là loại cổ này, thì việc bệ hạ có thể sống đến bây giờ quả là một kỳ tích." Du Tĩnh Diệu khẽ nói. "Thực ra Dạ cổ không phải là độc, nếu có thể dung nạp được, nó thậm chí có thể giúp vật chủ tăng cường thể chất, giống như thân thủ của bệ hạ..."
Nàng ta ngừng lại một chút.
Kinh Trập hiểu ý nàng ta.
Cảnh Nguyên Đế quả thực thân thủ cao cường, bao nhiêu năm nay, nếu thực sự là độc, lẽ ra hắn phải bị tàn phá ghê gớm hơn mới đúng, không thể nào còn học được một thân võ nghệ như vậy.
"Nhưng sẽ vô cùng đau đớn, ta đã nói rồi, nó không phải loại cổ trùng thích hợp để đưa vào cơ thể, so với lợi ích nó mang lại, nỗi đau gấp trăm lần này gần như không thể vượt qua, đa số người đều sẽ tự sát hoặc chết trong cơn đau kịch liệt." Du Tĩnh Diệu lắc đầu. "Hơn nữa, tuổi thọ của Dạ cổ chỉ khoảng hai mươi năm. Khi nó chết, nó sẽ kéo theo vật chủ chết cùng."
Kinh Trập nhắm mắt lại, rồi thở hắt ra một hơi dài.
"Đa tạ ngươi." Cậu mở mắt ra, đôi mắt đen sáng ngời nhìn Du Tĩnh Diệu. "Đa tạ ngươi đã cho ta biết những điều này."
Cách một cánh cửa, hầm ngầm vô cùng yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này chưa từng có trước đây, trước khi Kinh Trập đến, cả cái hầm đều xao động bất an. Đám cổ trùng gần như đấu đá, chém giết nhau suốt ngày đêm, tiếng rít vo ve chói tai đến mức dù đã cách ly nhưng vẫn nghe rõ mồn một.
Không ít thái y trong Thái Y Viện đã bị suy nhược thần kinh vì âm thanh không dứt này.
Du Tĩnh Diệu: "Là ta nên cảm ơn ngươi mới phải."
Kinh Trập hơi ngẩn người, theo bản năng nhìn Du Tĩnh Diệu.
Chỉ thấy người phụ nữ vươn tay, áp lên cửa hầm. Nàng ta cúi đầu nhìn mặt đất, thở dài nói: "Nếu không phải nhờ ngươi, chúng đã chết theo trùng nô từ lâu rồi, là ngươi nhất quyết muốn cứu trùng nô."
Kinh Trập hơi đỏ mặt, thì thầm: "Cứu họ là các thái y của Thái Y Viện."
"Nếu không có sự kiên trì của ngươi, bệ hạ chắc chắn sẽ giết họ cho xong chuyện." Du Tĩnh Diệu quay đầu nhìn Kinh Trập, chậm rãi mỉm cười. "Quan trọng hơn là, chính ngươi đã khiến chúng rời đi, phải không?"
Kinh Trập không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Du Tĩnh Diệu cũng chẳng quan tâm.
Nàng ta khẽ nói: "Ta biết ngươi chủ yếu là muốn cứu người, ngươi sợ chúng... Nhưng ta vẫn phải cảm ơn ngươi, Kinh Trập, đối với các ngươi chúng là quái vật đáng sợ, nhưng đối với ta... chúng rất quan trọng."
Kinh Trập mím môi, nhẹ nhàng bước đến gần hầm ngầm, bắt chước Du Tĩnh Diệu cúi đầu, đặt lòng bàn tay lên cửa hầm.
Một lúc lâu sau, Kinh Trập mới quay sang nhìn Du Tĩnh Diệu.
"Hy vọng chúng sẽ nghe lời ngươi."
Ban đầu Du Tĩnh Diệu chưa hiểu ý Kinh Trập là gì, nhưng sau khi cậu rời đi, hầm ngầm vẫn không lập tức vang lên tiếng xao động kỳ lạ kia.
Du Tĩnh Diệu hơi sững sờ, theo bản năng điều khiển bản mệnh cổ.
Ngay sau đó, mối liên hệ yếu ớt đến mức gần như không tồn tại kia lại khẽ khàng đáp lại nàng ta.
Giống như mỗi lần trước đây.
Trên mặt Du Tĩnh Diệu lộ ra vẻ vui buồn lẫn lộn, nàng ta quỳ rạp xuống đất, áp trán vào cửa hầm, như một tín đồ ngoan đạo.
Phía sau nàng ta, Kinh Trập chậm rãi đi về phía cửa.
Hách Liên Dung chắp tay đứng ngoài cửa đợi cậu, vóc dáng cao lớn của người đàn ông gần như có thể nhìn thấy ngay lập tức. "Hỏi xong cả rồi?"
Kinh Trập mỉm cười: "Ừm."
Cậu đi về phía Hách Liên Dung, nói nhỏ nhẹ: "Tông Nguyên Tín nói, tầm tháng ba tháng tư là phải chuẩn bị bắt đầu rồi."
Hách Liên Dung cũng thản nhiên đáp một tiếng.
Kinh Trập: "Ông ấy phải dưỡng tay cho lành mới có thể bắt tay vào chuẩn bị."
Hách Liên Dung: "Ừ."
Kinh Trập: "Ta không giận lắm đâu, lần sau huynh đừng..."
Hách Liên Dung: "Lần sau, hắn sẽ chết." Trong giọng nói bình tĩnh chứa đựng sát khí lạnh lẽo. "Hắn không dám đâu."
Kinh Trập nghẹn lời, lầm bầm: "Du cô nương bị Thái hậu uy h**p như thế còn có thể trả thù... Huynh không sợ Tông đại nhân trả thù huynh sao?"
Đây là gãy tay gãy chân, đâu phải vết thương nhỏ.
Hách Liên Dung lạnh lùng nói: "Kinh Trập, hắn có thể ở lại kinh thành mười mấy năm chỉ vì ca bệnh của ta, em nghĩ với tính cách cà lơ phất phơ của Tông Nguyên Tín, có mấy phần đáng tin?"
Kinh Trập ướm thử: "... Năm sáu phần?"
"Năm phần." Hách Liên Dung nói. "Năm phần còn lại là vì hắn chỉ có thể ở lại đây."
Kinh Trập ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung.
"Ngoài triều đình ra còn có giang hồ. Có người làm ăn chân chính thì sẽ có người chém giết, sống cuộc đời phiêu bạt." Hách Liên Dung thản nhiên nói. "Giống như cha em, cũng từng kết giao với không ít người thuộc đủ mọi tầng lớp, cũng là người giang hồ."
Kinh Trập từ từ gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu lắm lý do Hách Liên Dung nói chuyện này.
"Tông Nguyên Tín với y thuật kỳ quái, vốn dĩ cũng xuất thân từ giang hồ." Hách Liên Dung lơ đãng v**t v* gò má Kinh Trập. "Chỉ cần hắn ở trong kinh thành, không ai dám động vào hắn. Động vào hắn chính là đối đầu với ta."
Người đàn ông cười như không cười nói: "Chỉ cần hắn dám rời khỏi kinh thành, sớm muộn gì hắn cũng chết."
Kinh Trập mím môi, được rồi, xem ra Tông Nguyên Tín thời trẻ cũng là một kẻ hay gây chuyện.
Năm xưa y tìm đến Hách Liên Dung, rốt cuộc có mấy phần là muốn chữa bệnh, mấy phần là muốn tị nạn, thật giả lẫn lộn, quả thực khó nói rõ ràng.
Kinh Trập kéo Hách Liên Dung đi ra ngoài: "Nhưng ta thấy Tông đại nhân chắc sẽ không hại ta đâu."
Họ lên ngự giá.
"Chắc?"
"Chắc chắn."
"Hừ, em đến Hoàng Nghi Kết còn cho là người tốt."
"... Tuy chưa chắc là người tốt, nhưng Du cô nương hiện tại xem ra cũng không tệ."
Hách Liên Dung: "Trong mắt em còn có người xấu không?"
"Có." Kinh Trập bình tĩnh đáp. "Huynh."
Đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Hách Liên Dung, trong ánh mắt cong cong tràn ngập ý cười lan tỏa.
"Huynh mới là kẻ đáng ghét nhất." Khi nói câu này, Hách Liên Dung thậm chí có thể nhìn thấy cái nhíu mày khe khẽ, cái chun mũi nho nhỏ của Kinh Trập, những biểu cảm vi mô đến mức khó nhận ra thỉnh thoảng lại xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của cậu. "Nhưng mà, nếu ở bên cạnh huynh ta sống cũng không tệ lắm, thì những người khác có xấu xa đến đâu cũng chẳng nhằm nhò gì."
Kinh Trập nhẹ nhàng lướt qua những sự lạnh lẽo sắc bén kia.
"Chỉ là cũng không tệ?" Hách Liên Dung nhướng mày.
"Chỉ là cũng không tệ." Kinh Trập lặp lại, mím môi, mang theo ý cười khó kìm nén. "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, huynh đúng là đầy rẫy vết nhơ, vẫn chưa đến lúc đó đâu nhé."
Lúc nào?
Trong không khí gần như tuôn chảy câu hỏi đầy ám muội này, nhưng Kinh Trập quay đầu đi, túm lấy cổ áo Hách Liên Dung kéo xuống, hôn trộm một cái.
Sau đó lại nhanh chóng quay đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đây là những hình ảnh sẽ không xuất hiện bên ngoài, sẽ không bị người khác nhìn thấy.
Kinh Trập luôn rất cẩn trọng, ngay cả lần này xuất hiện cùng Hách Liên Dung ở Thái Y Viện —— có thể nói là lần đầu tiên cậu thực sự được ra ngoài đi lại sau khi ở Càn Minh Cung —— Kinh Trập luôn đi theo bên cạnh Hách Liên Dung nhưng chưa bao giờ đến quá gần.
Sẽ có những cử chỉ nhỏ nhặt tinh tế, như vô thức nhìn về phía Hách Liên Dung, hay vô thức dõi theo bóng dáng hắn, sự ỷ lại khó nhận ra này khiến Hách Liên Dung không nghe thấy tiếng gầm gừ bất mãn của con quái vật trong lòng.
Bởi vì nó sẽ không bao giờ biết đủ.
Đúng lúc này, Kinh Trập lặng lẽ, lặng lẽ vươn một bàn tay sang, mò mẫm trên đệm một lúc lâu mới lén lút nắm lấy ngón tay Hách Liên Dung.
Cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vành tai đã hơi ửng hồng, giống như ráng chiều bay xuống đậu trên má cậu, vành tai cậu, từng chút từng chút tô lên sắc đỏ diễm lệ.
Còn ngón tay cậu thì đang thăm dò chen vào kẽ ngón tay Hách Liên Dung... sột soạt, lén lút, cậu hoàn thành chiến công mười ngón tay đan vào nhau.
Ngón tay người đàn ông gần như ngay lập tức siết chặt lấy ngón tay Kinh Trập, khăng khít đến mức không thể tách rời.
Kinh Trập chống cằm, cười híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hách Liên Dung là một tên khốn đáng ghét.
Cũng là một tên khốn dính người, lại sợ cô đơn.