Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 88

"Không biết huynh thời niên thiếu sẽ có dáng vẻ như thế nào?"

 

*

 

"Ta tìm được muội muội của ngươi rồi!"

 

Bên ngoài Trực Điện Giám, Hồ Lập nắm chặt tay Tuệ Bình, giọng điệu vô cùng kích động. Đối với một người luôn bình tĩnh như cậu ta, đây quả là khoảnh khắc bộc lộ cảm xúc hiếm có.

 

Tuệ Bình: "Thật sao!"

 

Cậu ta vội vàng nắm lấy vai Hồ Lập, vẻ mặt nôn nóng: "Muội ấy đang ở đâu?"

 

Hồ Lập: "Muội ấy trốn đến Phủ Thành, hiện tại được một tiêu cục thu nhận, đang làm việc ở đó."

 

Cậu ta cũng nhờ cơ duyên xảo hợp mới nghe ngóng được tin tức này.

 

Bên phía Đồng Châu gần đây canh phòng khá nghiêm ngặt, vài tiêu cục địa phương cũng bị triệu tập đến giúp đỡ, chính vì thế người ra vào tiêu cục đông đúc, cậu ta mới tình cờ biết được chuyện này.

 

Vì chuyện này, Hồ Lập cũng tốn không ít công sức, giờ cuối cùng cũng có tin tốt, coi như không phụ lòng Tuệ Bình.

 

Tuệ Bình vui mừng khôn xiết, nắm tay Hồ Lập liên tục nói lời cảm ơn.

 

Hồ Lập lắc đầu, cười nói: "Ta đã cho người đi nghe ngóng rồi, tiêu cục đó từ trên xuống dưới đều khá tốt, mùa đông cũng thường xuyên phát cháo, coi như có tấm lòng Bồ Tát. Muội muội ngươi tạm thời ở đó, dù sao cũng tốt hơn ở nhà chồng nhiều."

 

Vừa nghe Hồ Lập nhắc đến em rể, sắc mặt Tuệ Bình tối sầm lại. Nếu không phải cậu ta không thể ra khỏi cung, cậu ta thực sự muốn đánh cho tên đó một trận. Cậu ta càng thất vọng về cha mẹ mình hơn, vì gom tiền cho huynh trưởng mà nỡ lòng nào gả muội muội vào cái hố lửa như thế.

 

Tuệ Bình nhét số tiền mình tích cóp được vào tay Hồ Lập, khẽ nói: "Chỗ này ngươi cứ cầm lấy, nhờ ngươi chuyển cho muội muội ta, ít nhất để muội ấy có chút tiền phòng thân."

 

Hồ Lập: "Ngươi đưa hết cho ta, vậy bản thân ngươi thì sao?" Cậu ta bất lực thở dài. "Hơn nữa ngươi không nghĩ tới, nhỡ ta lừa ngươi thì sao?"

 

Tuệ Bình cười nói: "Không thể nào, nếu ngươi thực sự lừa ta, ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."

 

Hồ Lập cầm lấy phần lớn, để lại cho Tuệ Bình một ít.

 

Trong lúc hai người nói chuyện, có vài người đi ngang qua họ, tiếng trò chuyện lọt vào tai họ rõ mồn một.

 

"... Đám cung nhân đó đã quay lại rồi..."

 

"Ta chẳng dám lại gần đâu, bọn họ đều từng làm người ta bị thương đấy..."

 

"Trời ơi, đúng là quái vật, rốt cuộc là ai muốn bọn họ quay lại chứ..."

 

"Bệ hạ không thể giống như trước kia, giết quách bọn họ đi sao..."

 

Câu cuối cùng nói rất nhỏ, như sợ bị ai nghe thấy.

 

... Nếu thực sự không muốn bị người khác nghe thấy, thì đừng có nói oang oang giữa chốn đông người như thế chứ!

 

Chỉ là những lời họ nói khiến cả Tuệ Bình và Hồ Lập đều im lặng.

 

Trong Trực Điện Giám cũng có những cung nhân vừa trở về, thái độ của Chưởng ấn thái giám rất bình thường, như thể người trở về không phải là những trùng nô hung tàn trước kia mà chỉ là những thái giám bình thường, giáo huấn theo lệ rồi cho họ về vị trí cũ làm việc.

 

Cách làm này của Chưởng ấn thái giám cũng gián tiếp ảnh hưởng đến cấp dưới.

 

Ít nhất là ngoài mặt, họ không để lộ biểu cảm gì khác thường.

 

Tuệ Bình chưa từng nghĩ kỹ, những người này có lẽ sẽ phải chịu sự kỳ thị như vậy.

 

Hồ Lập vỗ vai cậu ta, bình thản nói: "Đừng nghĩ nữa, trong số đó có vài kẻ vốn dĩ cũng đã làm bị thương không ít người."

 

Tuệ Bình: "Đó cũng đâu phải lỗi của họ."

 

Hồ Lập: "Những người này chưa chắc không biết điều đó, chẳng qua là quá xui xẻo thôi, nếu đến lượt họ thì sao... Nhưng Tuệ Bình à, dù biết rõ mười mươi, cũng không có nghĩa là họ sẽ không nói ra nói vào."

 

Đây không phải chuyện lý trí có thể kiểm soát được, cứ nghĩ đến việc người bên cạnh mình từng làm bị thương, từng giết người, đương nhiên khó lòng che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.

 

Không phải ai cũng có thể đối mặt với những chuyện này một cách hoàn toàn lý trí.

 

Tuệ Bình im lặng một lúc rồi gật đầu với Hồ Lập.

 

Dù có cứu được người về, cũng không thể ngăn cản những lời đàm tiếu linh tinh đó.

 

Lúc quay về Tạp Vụ Tư, Tuệ Bình đụng mặt Liêu Giang, quầng thâm dưới mắt cậu ta cho thấy đã bận rộn rất lâu.

 

"Liêu Giang, để ta giúp ngươi."

 

Tuệ Bình bước tới, đỡ lấy đồ trong tay Liêu Giang, hai người cùng khiêng về, trên đường vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác lại nhắc đến Kinh Trập.

 

"Ngươi nói xem, cậu ấy còn quay lại không?"

 

"E là không." Tuệ Bình thở dài. "Ngươi cũng biết mà..."

 

Ngập ngừng một chút, cậu ta lại không nói tiếp được nữa.

 

Kể từ khi trở về từ Càn Minh Cung, thỉnh thoảng họ lại thất thần như vậy, có lẽ chuyến đi đến Càn Minh Cung đã mang lại cho họ quá nhiều chấn động.

 

"Thực ra, Chưởng ấn thái giám từng tìm ta," Liêu Giang ấp úng nói, "Có vẻ như, định chọn người khác."

 

Tạp Vụ Tư mấy ngày nay đều do một tay Liêu Giang chống đỡ.

 

Chưởng tư Kinh Trập không có ở đây, công việc lớn nhỏ đều tìm đến Liêu Giang. Nhưng Liêu Giang chỉ là thái giám nhị đẳng, có nhiều việc cậu ta không có quyền xử lý, bận tối tăm mặt mũi đành phải đi tìm Chưởng ấn thái giám.

 

Sau đó, Liêu Giang nhận được sự ám chỉ này từ miệng Chưởng ấn thái giám.

 

Chưởng ấn thái giám chỉ nói riêng với cậu ta như vậy, chứng tỏ người được chọn tiếp theo có khả năng là cậu ta.

 

Tuệ Bình cười cười: "Việc trong Tạp Vụ Ty e là ngươi rành nhất rồi, để ngươi tiếp quản là chuyện đương nhiên."

 

Liêu Giang không biết nên vui hay buồn.

 

Ai mà chẳng muốn làm Chưởng tư?

 

Leo lên được vị trí này, sau này Liêu Giang chỉ cần không gây ra rắc rối gì lớn thì coi như kê cao gối mà ngủ. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến vị trí này có được là do Kinh Trập rời đi, Liêu Giang lại thấy trong lòng cứ lấn cấn thế nào ấy.

 

Hai người về đến Tạp Vụ Tư, Liêu Giang nhìn trước ngó sau rồi mới hạ thấp giọng nói: "Ta không phải... không phải chê Kinh Trập đâu nhé, nhưng cậu ấy rốt cuộc cũng là thái giám, bây giờ bệ hạ ham của lạ giữ cậu ấy bên mình, nhỡ sau này... Kinh Trập biết làm sao đây?"

 

Tuệ Bình nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Liêu Giang.

 

Tuệ Bình cũng im lặng theo, cắn môi nói: "Ta cảm thấy... Bệ hạ chắc là, sẽ không làm như vậy đâu."

 

"Tại sao?"

 

"Ngươi cứ coi như là... trực giác đi?"

 

Gần như cùng lúc đó, tại Tạp Mãi Vụ, Trịnh Hồng và Vân Khuê cũng đang có cuộc trò chuyện tương tự.

 

"Trịnh Hồng, ngươi nghĩ vị kia sẽ không làm như vậy, nhưng ngươi đã thấy kết cục của bao nhiêu nương nương trong hậu cung chưa?" Giọng Vân Khuê đột ngột cao vút lên rồi lại hạ thấp xuống. "Ta thấy là ngươi quên rồi!"

 

Nếu còn nhớ, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.

 

Mấy năm nay trong hậu cung này đã chết bao nhiêu người?

 

Mạng cung nhân như cỏ rác thì thôi đi, còn các vị nương nương thì sao?

 

Dù đã leo lên vị trí cao, hễ xảy ra chuyện là cũng bay màu ngay lập tức.

 

Cảnh Nguyên Đế đối với họ hoàn toàn không có chút thương xót nào.

 

Vân Khuê chỉ cần nghĩ đến điều này là cảm thấy khó thở, cậu ta nhớ rõ biểu cảm của Kinh Trập hôm đó, khi nghiêm túc, cậu ấy sẽ cười lặng lẽ như vậy.

 

Trông thì bình tĩnh ung dung, nhưng một khi Kinh Trập đã quyết tâm, không ai có thể khuyên can được cậu ấy.

 

Trịnh Hồng chỉ lắc đầu, im lặng không nói gì.

 

Cậu ta từng thay mặt Dung Cửu gửi rất nhiều đồ cho Kinh Trập. Trịnh Hồng rất ít khi gặp Dung Cửu, mỗi lần đồ đạc đều xuất hiện trực tiếp trong phòng cậu ta, với cách thức và kiểu dáng đặc trưng đó, đủ để Trịnh Hồng đoán ra những thứ này rốt cuộc là dành cho ai.

 

Lần nào cũng vậy, tuy Trịnh Hồng hay mắng yêu sự dính người của Kinh Trập, nhưng trong thâm tâm, cậu ta cũng cảm thấy Kinh Trập làm bạn với người này cũng không tồi.

 

Dung Cửu từng tặng Kinh Trập rất nhiều thứ, nhưng hiếm khi có những món đồ xa xỉ, hào nhoáng nhưng không thiết thực. Những món đồ mà thân phận địa vị của Kinh Trập không được phép sở hữu rất ít khi xuất hiện... Đó là Cảnh Nguyên Đế, nếu những thứ đó do chính tay hắn chọn, thì ít nhất cũng có nghĩa là hắn đối với Kinh Trập cũng có chút chân tình.

 

Dù chỉ là diễn kịch, dù chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng sự hứng thú này đã kéo dài hơn hai năm rồi.

 

Thế là đủ.

 

Ít nhất, ở chốn thâm cung này, như vậy đã là đủ rồi.

 

...

 

"Hắt xì ——"

 

Kinh Trập hắt hơi một cái nhỏ.

 

Cậu xoa mũi, đặt bát thuốc vừa uống cạn sang một bên, cái mùi nồng nặc này thật sự dù uống bao nhiêu lần cũng khó mà quen được.

 

Đây là thuốc điều dưỡng cơ thể.

 

Nhưng uống xong lần này là Kinh Trập không cần uống nữa.

 

Nghĩ đến đây, Kinh Trập mới thấy vui vẻ hơn chút.

 

Cậu chọn cho mình một miếng bánh hoa đào ngọt lịm, mới gặm được một góc nhỏ thì Thạch Lê đi từ ngoài vào, cúi người chào Kinh Trập.

 

Vừa nãy Thạch Lê xin chỉ thị, nói là có người đến tìm hắn. Kinh Trập đương nhiên sẽ không ngăn cản những chuyện này, bèn bảo Thạch Lê mau đi đi.

 

Tuy nhiên Kinh Trập không hỏi, Thạch Lê cũng chủ động nói.

 

"Vừa rồi là tỷ tỷ của ti chức, Thạch Lệ Quân đến tìm, tỷ ấy là nữ quan của Càn Minh Cung." Thạch Lê nói. "Cũng là Chưởng sự Thượng Cung Cục."

 

Kinh Trập lại cắn thêm một miếng bánh nhỏ.

 

"Ta biết nàng ấy, nhưng hình như chưa gặp bao giờ."

 

Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân của Càn Minh Cung, tên tuổi hai người này trong cung dù chưa gặp mặt cũng chắc chắn đã từng nghe qua.

 

Thạch Lê: "Nếu không có việc gì, chủ tử tốt nhất đừng gặp tỷ ấy."

 

Kinh Trập nhướng mày, nhai nhai nhai.

 

Thạch Lê tiếp tục giải thích: "Tỷ ấy và Ninh tổng quản không giống nhau lắm, đối với bệ hạ vô cùng trung thành, đôi khi hành xử hơi cực đoan."

 

Kinh Trập hiểu ra, nói cách khác là dễ có tâm lý mẹ chồng ác độc chứ gì.

 

"Nhưng ý ngươi vừa nãy, chẳng lẽ Ninh tổng quản không đủ trung thành?"

 

Ninh Hoành Nho mà ở đây nghe thấy lời Kinh Trập nói, chắc hộc máu mồm mất.

 

Thạch Lê: "Không phải vậy."

 

Gã đàn ông đen đúa vạm vỡ do dự một chút, dường như đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.

 

Kinh Trập: "Nếu không tiện nói thì không cần nói cho ta biết đâu."

 

Thạch Lê bình tĩnh đáp: "Ngài là chủ nhân của ta, ti chức biết gì nói nấy, nói không giấu giếm."

 

Kinh Trập suýt nghẹn, uống mấy ngụm trà mới đỡ hơn.

 

"Ta thành chủ nhân của ngươi từ bao giờ thế?"

 

Thạch Lê: "Bệ hạ đã giao ti chức cho ngài, ngài chính là chủ nhân của ti chức."

 

Sắc mặt Kinh Trập hơi trắng bệch: "Ngoài ngươi ra, đừng bảo cái tên Giáp Tam kia... cũng thế nhé?"

 

Thạch Lê lắc đầu, Kinh Trập vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe hắn nói tiếp.

 

"Giáp Tam bị thương quá nặng, hiện tại vẫn đang dưỡng thương, đợi hắn dưỡng thương xong quay lại đội, mới có thể để ngài sai bảo."

 

"... Ta tự thấy mình không cần dùng đến nhiều... ám vệ như vậy." Kinh Trập nói. "Các ngươi đi theo ta mới là không có đất dụng võ."

 

Thạch Lê u oán nói: "Giáp Tam còn chưa bò dậy nổi."

 

... Kinh Trập bĩu môi, rầu rĩ nói: "Đó là tai nạn."

 

"Giáp Tam từng giết một thích khách." Thạch Lê nói với giọng đều đều không gợn sóng. "Gã là người của Khang phi."

 

Kinh Trập trợn tròn mắt, suýt chút nữa đặt mạnh chén trà xuống bàn làm vỡ đồ.

 

"Chuyện từ khi nào?"

 

Thạch Lê trầm ngâm một chút, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Kinh Trập nghe.

 

Kinh Trập chợt nhớ ra, đó chẳng phải là lần Vân Khuê nửa đêm chạy đến tìm cậu sao? Hôm đó cậu ta bảo nhìn thấy có người rình ngoài cửa sổ, lôi Kinh Trập dậy ngồi suốt cả đêm.

 

Những gì cậu ta nhìn thấy, lại là thật?

 

Lần này Kinh Trập không còn gì để nói, nằm bò ra bàn ủ rũ.

 

Thạch Lê tiếp tục trả lời câu hỏi trước đó của Kinh Trập, trí nhớ hắn tốt lắm đấy: "Ninh tổng quản và Thạch nữ quan đều đi theo hầu hạ bên cạnh bệ hạ từ khi ngài ấy còn nhỏ. Hai người đối với bệ hạ đương nhiên trung thành tuyệt đối, nhưng Thạch nữ quan coi mọi thứ của bệ hạ là chuẩn mực, bất kể bệ hạ muốn gì, tỷ ấy đều sẽ hy sinh vì bệ hạ. Ninh tổng quản so với Thạch nữ quan thì mềm lòng và hiền lành hơn, bất luận là đối nhân xử thế hay tiêu chuẩn đạo đức đều cao hơn Thạch nữ quan."

 

Kinh Trập thâm thúy nói: "Ngươi biết là mình đang nói về tỷ tỷ mình không đấy?"

 

Thạch Lê: "Chủ tử của tỷ ấy là bệ hạ, chủ tử của ti chức là ngài, hai người không giống nhau, lợi ích cũng không giống nhau."

 

Kinh Trập cụp mắt, từ những lời nói thẳng thắn đến tr*n tr** này của Thạch Lê, cậu có thể nghe ra ám vệ đang cảnh báo điều gì.

 

Nếu có một ngày xảy ra chuyện, người cậu cần tìm chỉ có thể là Ninh Hoành Nho. Đây có lẽ cũng là lý do Hách Liên Dung đến giờ vẫn chưa để Thạch Lệ Quân gặp mặt cậu?

 

"Ninh tổng quản đã làm gì mà khiến ngươi nói như vậy?" Kinh Trập cong mắt cười. "Giọng điệu vừa rồi của ngươi quá chắc chắn."

 

Thạch Lê do dự trong giây lát, về chuyện Ninh Hoành Nho bị giáng chức, hắn không biết đầu đuôi, lúc đó hắn đã đi theo Kinh Trập một thời gian rồi.

 

Nhưng nhờ Thạch Lệ Quân, Thạch Lê ít nhiều biết được Ninh Hoành Nho bị giáng chức là vì Kinh Trập, trong đó dường như có hành động bảo vệ. Thạch Lê nói lấp lửng: "Nghe nói, khi bệ hạ giấu giếm thân phận, Ninh tổng quản từng khuyên can bệ hạ."

 

Kinh Trập chớp mắt, bật cười khẽ: "Hóa ra là vậy, thế thì ta đúng là nên cảm ơn ông ấy."

 

Không hiểu sao cậu lại nhớ đến lần Ninh Hoành Nho bị giáng chức một cách khó hiểu, lúc đó cả hoàng cung trên dưới đều tưởng Ninh Hoành Nho không thể quay lại nữa.

 

... Là lần đó sao?

 

Thạch Lê muốn nói lại thôi.

 

Kinh Trập liếc hắn một cái: "Có gì cứ nói."

 

Thạch Lê: "Ngài không cần khách sáo với bọn ta như vậy, đây đều là bổn phận."

 

Kinh Trập bình tĩnh nói: "Các ngươi đã không thể thay đổi cách xưng hô với ta, thì cũng không thể thay đổi thói quen của ta đâu."

 

Vừa nói, cậu vừa nhìn ánh mặt trời bên ngoài.

 

Kinh Trập bật dậy, khẽ kêu "A" một tiếng: "Đến giờ đi học rồi."

 

Kể từ sau khi Kinh Trập đến Thái Y Viện một chuyến, Hách Liên Dung không còn hạn chế việc đi lại của cậu như vẻ bề ngoài nữa, ngoại trừ việc đi dạo một vòng ở Bắc Phòng, Kinh Trập cũng chẳng đi đâu.

 

Khi Ninh Hoành Nho hỏi tới, Kinh Trập đã nói thế này.

 

"Ta vốn cũng không thích quá náo nhiệt, nếu không có việc gì thì ở trong phòng cả ngày cũng được. Chỉ là ta có muốn ra ngoài hay không, và ta có thể ra ngoài hay không, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

 

Cậu có thể vì không muốn ra ngoài mà không ra ngoài, nhưng không thể vì không được ra ngoài mà không thể ra ngoài.

 

Cuộc đối thoại này trong nháy mắt đã được trình lên bàn làm việc của Cảnh Nguyên Đế.

 

Cảnh Nguyên Đế trầm ngâm một lát rồi tìm cho Kinh Trập một người thầy. Hắn không nói với Kinh Trập vị thầy này tên họ là gì, chỉ bảo cứ gọi là Trương tiên sinh là được.

 

Trương tiên sinh trông khoảng ba bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, trông rất thanh tú sảng khoái, khí chất vô cùng ôn hòa.

 

Kinh Trập chỉ học với ông một buổi đã rất thích ông.

 

Tan học về, lúc nào cũng nhắc đến Trương tiên sinh.

 

Hách Liên Dung lạnh lùng nhìn cậu.

 

Kinh Trập cười hì hì rúc vào lòng Hách Liên Dung: "Sao không biết hôm nay có người làm đổ bình giấm, trong điện nồng nặc mùi chua thế này nhỉ?"

 

Cậu vừa dứt lời, hàm răng sắc nhọn đã cắn vào tai Kinh Trập, đầu răng nghiến nhẹ lên phần thịt mềm mại, giày vò qua lại khiến nó vừa đỏ vừa sưng.

 

Kinh Trập muốn chạy nhưng không thoát, mãi đến khi hai tai đều đỏ lựng lên, Hách Liên Dung mới buông tay, để mặc Kinh Trập chạy biến đi.

 

Cậu ra sức xoa tai mình, như thể chỉ có làm vậy mới đè nén được cảm giác kỳ quái kia xuống.

 

Kinh Trập hơi xấu hổ nói: "Huynh làm gì thế!"

 

Tai rất khó giấu, nếu đến mai vẫn chưa hết đỏ thì ngại chết mất.

 

Hách Liên Dung nở nụ cười âm u với Kinh Trập: "Chẳng phải em nói trong điện đổ bình giấm sao?"

 

Kinh Trập lầm bầm: "Đó là thầy giáo, huynh đang nghĩ cái gì vậy!"

 

Hách Liên Dung cũng chẳng ghen tuông gì cho cam, chẳng qua Kinh Trập đôi khi cứ như con thỏ, trêu chọc một chút là giật mình thon thót, khiến người ta cứ muốn trêu chọc mãi.

 

Chuyện này không thể trách hắn được.

 

Ngày hôm sau, Kinh Trập buộc phải mang đôi tai vẫn còn hằn dấu răng đi học, may mà Trương tiên sinh không phải người quá tinh ý, có vẻ như không phát hiện ra.

 

Nơi Kinh Trập học là ở thiên điện. Nghĩ cũng biết, Hách Liên Dung sẽ không sắp xếp chỗ nào quá xa.

 

Hôm nay khi cậu vội vã đến nơi, tiên sinh đã đợi sẵn ở đó.

 

Kinh Trập: "Tiên sinh, là ta đến muộn ạ."

 

Tiên sinh cười lắc đầu, ra hiệu cho Kinh Trập vào: "Là ta đến sớm hơn một chút."

 

Giờ học của họ không phải buổi sáng mà là buổi chiều, cũng không phải ngày nào cũng học, đôi khi hai ba ngày mới có một buổi.

 

Vị Trương tiên sinh này đôi khi trông cũng khá bận rộn.

 

Lần đầu tiên Kinh Trập gặp ông, nhìn bộ dạng mặt trắng không râu của ông, suýt nữa tưởng ông là công công nhà nào.

 

Tuy nhiên khi ông cất lời, cử chỉ hành động lại không giống, sau này khi họ thân quen hơn một chút, Kinh Trập mới rụt rè hỏi thăm, tiên sinh sờ cái cằm nhẵn nhụi của mình, cười nói: "Không thấy nhìn thế này tuấn tú hơn sao?"

 

À, hóa ra là một vị tiên sinh rất tự tin.

 

Người thời nay thích nam tử để râu hơn, nhưng Hách Liên Dung cũng không thích lắm, lần nào cũng cạo sạch. Thỉnh thoảng buổi sáng thức dậy, Kinh Trập sẽ lén sờ đám râu mới mọc lởm chởm của hắn, cứng cứng, ngắn ngắn, hơi đâm tay.

 

Tiên sinh không để râu trông quả thực rất đẹp.

 

Chỉ là, ông không phải kiểu dung mạo mà Kinh Trập thích.

 

Sau khi ngồi xuống, Kinh Trập ngước nhìn tiên sinh, trên tay ông đang cầm chính là bài tập Kinh Trập nộp lên trước đó.

 

"Trước kia ngươi đọc sách viết chữ coi như đã có nền tảng, giờ tiếp xúc lại cũng dễ nhớ hơn."

 

Tiên sinh nói, trước đó ông đã kiểm tra kiến thức hiện tại của Kinh Trập, vốn tưởng chỉ dừng lại ở mức biết mặt chữ, không ngờ Kinh Trập lại thuộc lòng hơn nửa Tứ thư Ngũ kinh.

 

"Nhưng chữ viết này vẫn phải luyện tập thêm."

 

Kinh Trập xấu hổ cúi đầu.

 

Chữ của cậu tuy nhìn cũng ra dáng ra hình, nhưng trong mắt một bậc thầy như tiên sinh thì vẫn chưa đạt yêu cầu.

 

Tiên sinh thấy cậu như vậy, mỉm cười nói: "Ngươi bỏ bê lâu như vậy mà vẫn viết ra được nét chữ gãy gọn, đã là không tệ rồi. Chỉ là bút pháp có chút sai lệch..."

 

Ông vừa nói vừa chỉ điểm cho Kinh Trập.

 

Sau khi chỉ ra vài lỗi sai trong thói quen viết chữ, tiên sinh mới bắt đầu dạy Kinh Trập làm văn.

 

Kinh Trập học rất nghiêm túc.

 

Trương Văn Lục cũng là lần đầu tiên làm thầy giáo cho người ta, học trò ngoan ngoãn nghe lời, lại còn rất nghiêm túc tiếp thu, dạy dỗ khiến ông vô cùng thỏa mãn, tự nhiên cũng dốc lòng dốc sức, vung tay lên giao thêm cho Kinh Trập hai bài tập nữa.

 

Mãi đến khi cung nhân ngoài cửa nhắc nhở ba lần, Trương Văn Lục mới luyến tiếc dừng lại. Ông sờ cằm, sao không biết mình lại có hứng thú làm thầy giáo đến thế nhỉ?

 

Thị vệ bên cạnh Kinh Trập đi ra ngoài rồi quay lại, mang theo điểm tâm nóng hổi vừa làm xong.

 

Khẩu vị của Hách Liên Dung thiên về thanh đạm, không thích đồ ngọt, mãi đến khi Kinh Trập tới, trong điện mới thường xuyên có sẵn các loại bánh ngọt.

 

Vì Kinh Trập thích đồ ngọt nên hương vị đều khá đậm đà.

 

Kinh Trập: "Tiên sinh chắc mệt rồi, hay là dùng chút trà bánh rồi hãy đi?"

 

Bây giờ tuy hơi muộn, nhưng thực ra Kinh Trập còn mấy câu hỏi muốn hỏi nữa cơ.

 

Kinh Trập là học sinh ngoan mà!

 

Trương Văn Lục cũng ngồi xuống theo, trong lúc nói cười vui vẻ, Kinh Trập không chỉ hỏi xong câu hỏi mà còn nghe được chút chuyện bên ngoài từ tiên sinh.

 

Nghe nói Cảnh Nguyên Đế đã hạ chiếu yêu cầu Thụy Vương vào kinh...

 

Nghe nói Thái hậu và Đức phi đều bị giam trong ngục...

 

Nghe nói trong triều đều đang yêu cầu Cảnh Nguyên Đế lập Hậu...

 

Nghe nói đã bắt được vài quan viên liên quan đến vụ án mưu phản của Thái hậu, đang thẩm vấn...

 

Nghe nói triều đình thần hồn nát thần tính, vô cùng căng thẳng...

 

Kinh Trập vừa nghe vừa tán gẫu với Trương Văn Lục.

 

"Tiên sinh, bắt Thụy Vương vào kinh, đây là đã công khai nghi ngờ rồi, Thụy Vương chắc không chịu đâu nhỉ?"

 

"Tiên sinh, hoàng gia có phải không có lệ giết người nhà không... Tiên sinh... Tiên sinh, tiên sinh..."

 

Tiên sinh này, tiên sinh nọ, đến lúc Trương Văn Lục đi ra ngoài, tai vẫn còn văng vẳng tiếng gọi của Kinh Trập.

 

Kinh Trập là một học sinh không tồi.

 

Chỉ là hiếu học quá.

 

Trương Văn Lục vẫn còn sợ hãi, nhìn sắc trời đã tối sầm, muộn chút nữa e là ông không ra khỏi cung được mất.

 

Kinh Trập hỏi xong tiên sinh, thỏa mãn quay về.

 

Hách Liên Dung vẫn chưa về, Kinh Trập cũng không đói bụng, cậu rất không khách khí chiếm luôn bàn làm việc của người đàn ông, bắt đầu nằm bò ra viết văn.

 

Văn chương của Kinh Trập rất non nớt.

 

Ngay cả trước kia, cậu cũng rất ít khi viết văn. Tiên sinh không cho cậu xem văn của người khác, bảo cậu cứ viết vài bài theo suy nghĩ của mình trước đã. Những thứ viết ra như vậy, trong mắt người đời, có thể coi là rác rưởi không đúng quy chuẩn.

 

Nhưng tiên sinh không giận, ngược lại còn cười híp mắt chỉ điểm cho cậu.

 

Tiên sinh hiền từ thú vị, Kinh Trập học cũng rất say mê.

 

Đến khi bài văn trong tay viết được hơn nửa, chẳng biết từ lúc nào trong điện đã thắp đèn, người đàn ông dựa vào sau lưng cậu, đang cụp mắt nhìn bài văn của Kinh Trập.

 

Kinh Trập hơi căng thẳng: "Huynh đừng nhìn."

 

Hách Liên Dung: "Tiên sinh nhìn được, ta không nhìn được?"

 

"Tiên sinh nhìn là để dạy ta, huynh nhìn, ta sẽ thấy hơi mất mặt." Kinh Trập lấy tờ giấy trắng che lại, quay đầu nhìn hắn.

 

Khoảng cách giữa hai người một trời một vực, Kinh Trập tuy không đến mức tự ti mặc cảm, nhưng vẫn thấy hơi ngại.

 

"Ta cũng có thể dạy em."

 

Kinh Trập suy nghĩ một lúc: "Không."

 

Lông mày Hách Liên Dung nhướng cao.

 

Kinh Trập không tình nguyện mà nói: "Ta không muốn khi sư phạm thượng."

 

Thầy và trò, đây là cấm kỵ đấy nhé.

 

Kinh Trập không còn là Kinh Trập của ngày xưa nữa, bây giờ là Kinh Trập hay liên tưởng đến đủ thứ linh tinh vớ vẩn, để bảo vệ sự trong sáng của tình thầy trò, cậu mới không thèm Hách Liên Dung làm thầy giáo của mình đâu.

 

Hách Liên Dung im lặng một lát, u ám nói: "Em không muốn, nhưng ta lại muốn đấy."

 

Hắn cúi người, đè Kinh Trập xuống bàn làm việc.

 

"Tiên sinh... học trò có thể vẽ tranh trên người ngài không?" Giọng nói lạnh băng của người đàn ông mang theo nụ cười ác ý. "Ta muốn tặng quà mừng cho tiên sinh, lấy thân xác làm giấy, lấy máu làm mực, được không?"

 

Kinh Trập khó khăn nhấc chân lên, đá đá Hách Liên Dung.

 

"... Không được."

 

"Giọng tiên sinh nhỏ quá, xin thứ lỗi cho học trò nghe không rõ." Ngón tay lạnh lẽo dễ dàng cởi bỏ đai lưng của Kinh Trập. "Ngài nói là, thích, đúng không?"

 

Kinh Trập đỏ bừng mặt: "Huynh vô sỉ."

 

Khi Hách Liên Dung thực sự cầm bút lông lên, Kinh Trập cuối cùng cũng bùng nổ nho nhỏ, hất người đàn ông ra, chạy trốn với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.

 

Người đàn ông nhìn theo bóng dáng chạy trốn điên cuồng của Kinh Trập, đáy mắt mang theo ý cười xấu xa, một lúc sau mới từ từ cúi đầu, cầm lấy bài văn viết nửa của Kinh Trập.

 

...

 

Kinh Trập tốn chút công sức mới cướp lại được nửa bài văn của mình từ tay Hách Liên Dung.

 

Cậu cứ cảm thấy Hách Liên Dung dạo này là lạ ở đâu đó.

 

Ngày nào trông cũng vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng luôn có vẻ hứng thú ác liệt dạt dào hơn, cứ như con mèo thỉnh thoảng lại thò vuốt ra dọa người ta giật mình.

 

Hai hôm nay Kinh Trập vừa thấy một con.

 

Dường như sợ cậu mấy ngày nay ở Càn Minh Cung buồn chán quá, Ninh Hoành Nho không biết kiếm đâu ra một con mèo, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, bộ lông trắng muốt toàn thân bóng mượt lạ thường, bốn cái chân hồng phấn non nớt, quả thực khiến người ta yêu thích, Kinh Trập vừa nhìn thấy đã thích mê.

 

Cậu ôm con mèo chơi cả buổi chiều, đi đâu cũng ôm theo, nhưng đến tối, cậu lại bảo Ninh Hoành Nho mang mèo về.

 

Ninh Hoành Nho: "Tiểu lang quân không thích ạ?"

 

Kinh Trập: "Ta rất thích, nhưng ta đã nuôi một con rồi, không cần thêm con nữa đâu."

 

Ninh Hoành Nho nhướng mày, cười trêu chọc.

 

Chơi với con mèo này cả buổi chiều, Kinh Trập ít nhiều cũng biết bản tính của loài sinh vật này, đôi khi lén la lén lút nấp vào một góc nào đó rồi vả cho người ta một cái, làm người ta giật mình, nhưng vừa quay đầu lại, mèo lại nghiêng đầu vô cùng đáng yêu, khiến người ta không nỡ lòng nào dạy dỗ nó.

 

Mặc dù ví Hách Liên Dung như mèo thì hơi không hợp với tính khí của hắn lắm, nhưng Kinh Trập cứ cảm thấy hành vi của hắn đôi khi... quá giống.

 

Tất nhiên, đó phải là một con mèo siêu to khổng lồ... hay là hổ? Kinh Trập cau mày, nhớ lại cách gọi vua của muôn thú trong sách tạp nham, nghe cứ như sự khác biệt giữa mèo con và mèo lớn vậy.

 

Tuy tính tình có hơi nóng nảy thật.

 

Hắn đôi khi cũng đến xem Kinh Trập học bài, mỗi lần Hách Liên Dung đến, tiên sinh lại quá mức nghiêm túc, không thể nào thả lỏng được.

 

Đến được hai ba lần, Kinh Trập cuối cùng không nhịn được, nhân lúc nghỉ giải lao, lén đẩy người đi.

 

Vừa khéo tiên sinh quay lại, nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo, như bị sét đánh ngang tai.

 

Kinh Trập hận không thể tìm cái lỗ chui xuống đất.

 

Đợi Hách Liên Dung đi rồi, tiên sinh mới tằng hắng một cái, bình thản nói: "Tình cảm đến lúc sâu đậm thì tự nhiên bộc lộ, tuy là thường tình, nhưng trước mặt người ngoài vẫn nên kiềm chế một chút."

 

Kinh Trập khô khốc đáp: "... Tiên sinh, chúng ta vẫn nên học bài thôi ạ."

 

Tiên sinh giữ vững quan điểm "chỉ cần ta không ngại thì người ngại là kẻ khác", cười híp mắt nói với Kinh Trập: "Xấu hổ cái gì? Lưỡng tình tương duyệt, ngươi tình ta nguyện, chẳng phải đều như thế sao?"

 

Nói cứ như người vừa rồi trợn mắt há mồm không phải là ngài vậy.

 

Kinh Trập thầm lầm bầm trong bụng.

 

Nhưng thái độ thản nhiên này của tiên sinh ít nhiều cũng an ủi tâm tư hơi khác thường của Kinh Trập, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu nhận được phản hồi từ bên ngoài.

 

Đợi thời tiết ấm lên một chút, tiên sinh đề nghị Kinh Trập học võ.

 

"Văn thao võ lược, tuy không cần phải thông thạo tất cả, nhưng ít nhất cũng phải biết sơ qua. Ngươi có biết cưỡi ngựa không?"

 

Kinh Trập: "Biết một chút ạ."

 

Cậu đã rất lâu rồi không gặp Ô Đề.

 

Tiên sinh nghe nói Kinh Trập có ngựa ở Lộc Uyển, liền quyết định buổi học tiếp theo sẽ đến Lộc Uyển.

 

Kinh Trập do dự: "Đến Lộc Uyển, tức là phải xuất cung ạ?"

 

Tiên sinh: "Đương nhiên rồi, ta cũng đã lâu không đến Lộc Uyển, đi cưỡi ngựa một chút cũng không tồi. Mấy vị sư phụ ở đó đều khá giỏi."

 

Ông liếc nhìn Kinh Trập, cười nói: "Không dám ra ngoài?" Những ngày qua ở chung, ông ít nhiều cũng hiểu về người học trò này.

 

Người này tính tình đơn giản, dễ thỏa mãn, ít tham lam d*c v*ng, là một người hiếm hoi thích sự an nhàn.

 

Ông không đến mức ngay cả chút mắt nhìn người này cũng không có.

 

Trương Văn Lục không biết Cảnh Nguyên Đế nhìn trúng cậu ở điểm nào, nhưng ông cũng có chút ưng ý cậu học trò này, nên mới đề nghị cậu ra ngoài đi dạo. Suốt ngày nhốt mình một chỗ rốt cuộc không phải chuyện tốt, tầm nhìn dễ bị hạn hẹp trong mảnh đất nhỏ bé này.

 

Kinh Trập có chút buồn phiền nói: "Cũng không phải là sợ, nhưng mà, đến lúc đó, e là không chỉ có chúng ta."

 

Trương Văn Lục nhướng mày, hiếm khi thấy khó hiểu.

 

Hai ngày sau, cuối cùng ông cũng hiểu lý do tại sao hôm đó cậu học trò ngoan Kinh Trập lại ấp a ấp úng.

 

—— Cảnh Nguyên Đế cũng đi theo.

 

Điều này khiến Trương Văn Lục rất không muốn lên xe.

 

Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói: "Còn không mau cút lên đây?"

 

Trương Văn Lục thở dài, đành phải cút lên theo.

 

Cỗ xe ngựa này khiêm tốn giản dị, có thể chứa được bốn năm người, dù thêm một Trương Văn Lục nữa thì trong xe vẫn rất rộng rãi.

 

Trông nó bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

 

Nếu nó không phải đi ra từ trong cung.

 

Trương Văn Lục mếu máo: "Bệ hạ, thần có thể tự đi."

 

Cảnh Nguyên Đế mặt không cảm xúc, chẳng thèm để ý đến ông.

 

Hôm nay Hoàng đế ăn mặc đơn giản, bộ thường phục khoác trên người, màu sắc hơi rực rỡ đã áp chế bớt khí thế lạnh lùng, càng tôn lên dung mạo xinh đẹp lộng lẫy của hắn.

 

Chỉ là đôi mắt kia quá đen tối u ám, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

Kinh Trập ngồi bên tay trái hắn, trên tay cầm một cuốn sách, cậu ăn mặc giống một tiểu lang quân tuấn tú, cũng không biết ai đã điểm một nốt ruồi son giữa trán cậu, khiến cả người càng thêm tuấn tú ưa nhìn.

 

"Tiên sinh, hắn nói với con hôm nay phải thiết triều sớm, con liền nghĩ... hay là cho tiên sinh quá giang một đoạn." Kinh Trập dùng cuốn sách che nửa khuôn mặt, để lộ đôi mắt sáng ngời. "Có làm phiền tiên sinh không ạ?"

 

Trương Văn Lục cười ngoài mặt nhưng trong không cười: "Không phiền."

 

Chỉ đau dạ dày thôi.

 

Sáng sớm đã bị luồng khí lạnh của Cảnh Nguyên Đế tấn công, lát nữa còn phải chen chúc trên một chiếc xe ngựa chịu sự giày vò, e là hôm nay ông nuốt không trôi cơm rồi.

 

Kinh Trập lộ vẻ lo lắng, đang định nói gì đó thì nghe Cảnh Nguyên Đế mất kiên nhẫn nói: "Kinh Trập, tay."

 

Kinh Trập thì thầm: "... Cũng đâu quan trọng lắm..." Cậu dường như đang thì thầm tranh cãi điều gì đó, nhưng rốt cuộc dưới ánh mắt chết chóc của Hoàng đế, vẫn phải chìa tay ra.

 

Lúc này Trương Văn Lục mới thấy, trong tay Cảnh Nguyên Đế cầm một lọ thuốc mỡ.

 

"Thực ra ta tự làm được..." Lời Kinh Trập còn chưa dứt đã bị Cảnh Nguyên Đế ngắt lời, lạnh lùng nói, "Lần nào em chẳng làm qua loa lấy lệ?"

 

Kinh Trập như đuối lý, lại thấy xấu hổ: "Đều là... vốn cũng chẳng có gì, để lại thì để lại..."

 

Cảnh Nguyên Đế: "Ta nhìn chướng mắt."

 

Kinh Trập lộ vẻ đau khổ, trơ mắt nhìn Hoàng đế bôi thuốc cho mình.

 

... Trương Văn Lục cảm thấy mắt mình mù rồi.

 

Trước khi ông lên xe ngựa, Kinh Trập và Hách Liên Dung vừa khéo đang tranh cãi vấn đề này.

 

Kinh Trập chẳng để tâm lắm đến mấy vết chai sạn hay vết thương trên tay mình, cậu sống thực sự rất qua loa, ngược lại Hách Liên Dung cứ bắt cậu bôi thuốc này nọ, Kinh Trập tuy nhận lời nhưng đôi khi vô tâm lại quên béng mất.

 

Hách Liên Dung dứt khoát không nhắc nhở nữa, cứ đến giờ là tự mình ra tay.

 

Mỗi lần nhìn mười ngón tay bóng nhẫy dầu mỡ của mình, Kinh Trập đều cảm thấy người đàn ông này suýt chút nữa là bôi thuốc vào tận từng nếp gấp da tay cậu luôn rồi.

 

"Tiên sinh còn ở đây đấy," Kinh Trập hạ thấp giọng, "Lát nữa còn đi gặp Ô Đề, mùi này nồng quá, Ô Đề sẽ không thích đâu."

 

"Nếu nó không thích thì đổi con khác." Hách Liên Dung lơ đãng nói. "Vừa khéo lại có một lứa ngựa mới được đưa tới."

 

Kinh Trập: "Không được đổi Ô Đề."

 

Đó là quà của cậu mà.

 

Hách Liên Dung gật đầu cho có lệ: "Thế thì không đổi, đưa tay kia cho ta."

 

Kinh Trập trừng mắt nhìn Hách Liên Dung dầu muối không ăn, lại lén nhìn Trương Văn Lục, thấy tiên sinh hoàn toàn không nhìn họ mà đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhân lúc cậu sơ hở, Hách Liên Dung thành công bắt được tay còn lại của Kinh Trập.

 

Hách Liên Dung rất kiên nhẫn, Kinh Trập nhìn dáng vẻ cúi đầu của người đàn ông, bỗng nhiên cười khúc khích.

 

Hách Liên Dung nhướng mày nhìn cậu, Kinh Trập sợ bị tiên sinh nghe thấy, dùng hơi nói thầm: "Vừa nãy huynh, trông đẹp trai thật đấy."

 

Hách Liên Dung: "Chẳng phải em thích khuôn mặt ta à?"

 

Hắn nói chuyện thì chẳng biết hạ thấp giọng là gì, âm thanh đó dọa Kinh Trập lại vội vàng liếc nhìn tiên sinh.

 

Thấy tiên sinh không phát hiện ra, Kinh Trập mới kéo tay áo Hách Liên Dung, thì thầm: "Huynh đừng nói như thể ta là con ma háo sắc, chỉ mê mỗi cái mặt của huynh thế chứ."

 

Hách Liên Dung: "À, vậy em còn mê cái gì nữa?"

 

Sự chế giễu nhàn nhạt đó khiến Kinh Trập vò đầu bứt tai.

 

Mặt Hách Liên Dung đương nhiên là đẹp, nhưng nếu Kinh Trập chỉ mê mỗi cái mặt hắn, thì sao cậu không đi tạc tượng đá Hách Liên Dung rồi sống với tượng đá cho xong?

 

Nhưng nếu nói, ngoài cái đó ra, Kinh Trập còn thích cái gì... Cậu cúi đầu nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người, mùi thuốc đang dần thẩm thấu vào da thịt dưới sự x** n*n của người đàn ông, Kinh Trập cười ranh mãnh.

 

"Huynh tự đoán đi."

 

...

 

Lộc Uyển vẫn là Lộc Uyển đó, Vương quản sự vẫn là Vương quản sự đó, Ô Đề chạy lon ton đến ăn kẹo trong lòng bàn tay Kinh Trập, dáng vẻ tráng kiện đó vẫn như xưa.

 

Nhân lúc Ô Đề ăn kẹo, Kinh Trập lén sờ nó một cái. Ô Đề hí lên một tiếng, lại cúi đầu cọ cọ vào người cậu.

 

Lộc Uyển cái gì không có chứ sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung thì nhiều vô kể.

 

Trương Văn Lục nhìn Kinh Trập tập cưỡi ngựa dưới sự hướng dẫn của một võ sư, lúc này mới quay sang Cảnh Nguyên Đế trước mặt, cúi người nói: "Bệ hạ, thần thất lễ."

 

Lễ nghĩa này là bù cho lúc trước khi lên xe ngựa.

 

Cảnh Nguyên Đế thản nhiên nói: "Ngươi thấy Kinh Trập thế nào?"

 

Trương Văn Lục cung kính đáp: "Cậu ấy là một học trò giỏi, nếu bệ hạ chịu cho cậu ấy thêm vài năm, biết đâu cũng thi đỗ Tiến sĩ."

 

Cảnh Nguyên Đế: "Quả nhân cho em ấy vài năm?"

 

Dáng vẻ cười như không cười đó khiến sống lưng Trương Văn Lục lạnh toát.

 

Ông nói nhỏ nhẹ: "Bệ hạ, Kinh Trập có tài năng đó."

 

Cảnh Nguyên Đế: "Quả nhân bảo ngươi dạy em ấy, không phải bảo ngươi đến đào góc tường."

 

Sự cảnh cáo trong giọng nói lạnh lùng đó rõ mồn một.

 

Trương Văn Lục: "Thần chỉ cảm thấy hơi tiếc."

 

"Trương Văn Lục, ngươi đọc sách, thi làm quan là vì cái gì?" Cảnh Nguyên Đế thản nhiên nói. "Vì báo đền tổ quốc? Hay là vì tranh quyền đoạt lợi?"

 

Trương Văn Lục nghiêm túc nói: "Bệ hạ, thần chỉ mong noi gương Dịch thánh hiền, vào sinh ra tử, không từ nan."

 

Tiền triều có một vị quan tên là Dịch Võ, trong lúc đất nước lâm nguy đã phò tá vị hoàng đế cuối cùng cầm cự thêm mấy chục năm, mãi đến khi ông qua đời, Hách Liên Tiên đế mới công phá được hoàng thành.

 

Dù đó gần như là kẻ thù, nhưng hoàng thất Hách Liên không hề vì sự kháng cự của ông mà bôi nhọ ông thành một gã hề, ngược lại còn đánh giá cao khí tiết của ông.

 

Trong suốt mấy trăm năm qua, cái tên Dịch Võ đã trở thành sự tồn tại như thánh hiền.

 

Trương Văn Lục nói muốn noi gương ông, chắc chắn là đang bày tỏ lòng trung thành.

 

Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói: "Quả nhân còn chưa chết đâu, tránh xa một chút."

 

Trương Văn Lục tức cười, thẳng thắn nói: "Bệ hạ, thần làm quan, nếu chỉ vì tiền tài, thì cần gì phải vất vả làm quan? Bản lĩnh buôn bán của thần còn giỏi hơn làm quan nhiều."

 

Lời này quả thực không sai.

 

Trương Văn Lục không xuất thân thế gia gì, ông là người Giang Nam, xuất thân từ gia đình giàu có. Từ khi đọc sách làm quan, bối cảnh thương nhân luôn khiến người ta để ý, mãi đến khi leo lên địa vị như ngày hôm nay, mới ít người dám nhắc tới.

 

Bản thân Trương Văn Lục lại không để tâm.

 

Nếu không có xuất thân như vậy, ông thậm chí còn chẳng có tiền đi học, lấy đâu ra mặt mũi mà trách móc xuất thân của mình?

 

"Chỉ cần em ấy muốn, bất kể công danh bổng lộc, quyền thế tiền tài, quả nhân đều có thể cho em ấy." Trong giọng nói lạnh lùng của Cảnh Nguyên Đế pha lẫn chút ấm áp. "Em ấy cần gì phải đi đường vòng?"

 

"Bệ hạ, đó không phải đường vòng." Trương Văn Lục khẽ nói. "Đó là chính đạo."

 

Tiếng vó ngựa ngày càng gần, Kinh Trập vốn không quen cưỡi ngựa, sau vài vòng chạy đã dần thành thạo hơn, đang từ xa chạy tới.

 

Cả vua và tôi đều chăm chú nhìn người và ngựa đang dần đến gần, giọng Trương Văn Lục càng lúc càng nhỏ, như sợ bị ai nghe thấy: "Ngài không quan tâm đến danh tiếng thế gian, nhưng người đời đối với quân vương luôn khoan dung, ngài tự nhiên có thể làm càn, bao nhiêu miệng lưỡi thế gian đó sẽ chỉ đổ dồn lên người Kinh Trập mà thôi."

 

"Hí hí ——"

 

Kinh Trập ghìm cương Ô Đề, từ trên lưng ngựa nhìn xuống hai người họ, trong đôi mắt sáng ngời mang theo chút nghi hoặc:

 

"Hai người, cãi nhau à?"

 

Trương Văn Lục đang định nói không có, thì nghe Cảnh Nguyên Đế thản nhiên nói: "Đúng là có chút tranh chấp."

 

Trương Văn Lục quay phắt sang nhìn Cảnh Nguyên Đế.

 

Kinh Trập giẫm bàn đạp nhảy xuống, dắt cương ngựa đi tới, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Cảnh Nguyên Đế: "Ta sẽ khiến em phải gánh chịu nhiều tiếng xấu." Trong giọng nói lạnh nhạt của hắn mang theo vài phần thở dài nhẹ nhàng.

 

... Trương Văn Lục cảm thấy mình nghe nhầm rồi sao? Tại sao ông lại cảm thấy Hoàng đế như đang mách lẻo vậy?

 

Kinh Trập cười cười: "Thế thì có sao đâu?"

 

Cậu v**t v* Ô Đề, giọng nói vui vẻ.

 

"Hách Liên Dung, huynh tưởng ngay từ đầu ta đã không biết chuyện này à?"

 

Chưa đợi Trương Văn Lục kịp kinh ngạc vì Kinh Trập gọi thẳng tên húy của Cảnh Nguyên Đế, ngay sau đó, ông lại nghe thấy câu tiếp theo của Kinh Trập.

 

"So với chuyện này, việc ta muốn đi đào mộ Tiên đế mới là đại nghịch bất đạo hơn chứ nhỉ?" Cậu nhìn Cảnh Nguyên Đế, ý cười trong đáy mắt càng đậm. "Đừng đến lúc đó lại khép ta vào tội ngỗ nghịch đấy nhé."

 

Trương Văn Lục: ?

 

Cảnh Nguyên Đế bước về phía Kinh Trập, nắm lấy dây cương trong tay cậu, thản nhiên nói: "Lần sau có ai chết, nhân lúc hoàng lăng mở cửa, chúng ta lén vào."

 

Trương Văn Lục: ???

 

... Coi ta là người chết rồi hả? Dù có muốn đào hoàng lăng thật thì ít nhất cũng đừng nói trước mặt ta được không!

 

Chuyện này mà đào thật, ông nên báo hay không báo đây?

 

Trương Văn Lục mệt mỏi vuốt mặt, phát hiện Kinh Trập ở một mức độ nào đó... đúng là rất xứng đôi với Cảnh Nguyên Đế.

 

Kinh Trập đến đây chỉ vì thấy không khí giữa vua và tôi căng thẳng, nên đặc biệt qua xem sao. Thấy không có việc gì, cậu lại leo lên ngựa, tiếp tục tập luyện.

 

Không biết bao lâu sau.

 

Trương Văn Lục thở dài: "Bệ hạ, thần hôm nay đến đây, ngược lại thành ra thừa thãi."

 

"Kinh Trập thích ngươi làm thầy của em ấy," Cảnh Nguyên Đế liếc xéo Trương Văn Lục, nhướng mày đầy ẩn ý: "Còn ngươi, mới hơn nửa tháng mà đã thật lòng suy nghĩ cho em ấy rồi."

 

Trương Văn Lục: "Kinh Trập là học trò giỏi, ai mà không thích chứ?"

 

Sắc mặt Cảnh Nguyên Đế lạnh đi vài phần.

 

Đây chính là vấn đề của Kinh Trập, quá được người ta yêu thích.

 

Đúng lúc này, từ xa vọng lại tiếng hò reo của thiếu niên, âm thanh này nối tiếp âm thanh kia, dường như không chỉ có một người.

 

Lần này đến Lộc Uyển, Cảnh Nguyên Đế không cố tình đuổi hết người đi, con em quyền quý khác cũng được phép ra vào, chỉ là không được đến gần khu vực họ đang ở.

 

Trương Văn Lục nhìn xa xa, có chút ngạc nhiên: "Kinh Trập đang... so tài với họ sao?"

 

Không có sự cho phép của Kinh Trập, mã phu chắc chắn sẽ không cho người khác vào khu vực này, nhưng Trương Văn Lục vừa nhìn thấy từ xa, song hành cùng Ô Đề còn có hai ba con ngựa khác.

 

Cảnh Nguyên Đế nhìn một trong số những thiếu niên đó, sắc mặt có chút u ám. Người đó đến rất gần, gần như chỉ cách nửa thân người, hướng về phía khuôn mặt Kinh Trập cười nhiệt tình.

 

Là Trần Thiếu Khang của Quốc Công phủ.

 

Kinh Trập đối với hắn ta dường như cũng có vài phần dung túng, không hề kéo giãn khoảng cách.

 

Cảnh Nguyên Đế dễ dàng phác họa dung mạo của Trần Thiếu Khang, một tiểu lang quân tuấn tú, ưa nhìn.

 

... Mà Kinh Trập lại thích người đẹp.

 

Trương Văn Lục bỗng rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay, theo bản năng thu hồi tầm mắt, nhìn sang vị Hoàng đế Bệ hạ bên cạnh. Sắc mặt Cảnh Nguyên Đế trông không có gì thay đổi, nhưng sao ông cứ cảm thấy...

 

Sát khí vô cớ này ngày càng nồng đậm.

 

...

 

Đây còn lâu mới được coi là so tài, Kinh Trập chỉ cưỡi Ô Đề chạy chậm, mấy thiếu niên vây quanh cậu ríu rít nói chuyện như bầy chim sẻ ồn ào.

 

Tuy hơi nhiều lời nhưng không khiến người ta chán ghét.

 

Tiểu lang quân cầm đầu trông rất xinh đẹp, nhìn Ô Đề với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

 

"Ta đến đây bao nhiêu lần rồi, đều muốn gặp ngươi, nhưng chưa lần nào gặp được." Trần Thiếu Khang hào hứng nói. "Ngươi chính là chủ nhân của Ô Đề à?"

 

Kinh Trập nghiêng đầu nhìn hắn ta, vừa nãy chính người này từ xa nhìn thấy Ô Đề, vội vàng phi ngựa tới, phóng vọt qua chướng ngại vật cao ngất, dọa Kinh Trập giật mình, chỉ sợ hắn ta sơ sẩy ngã xuống.

 

Trần Thiếu Khang cưỡng ép vượt qua chướng ngại vật, lập tức thu hút sự cảnh giác của nhiều người, nếu không phải Kinh Trập ngăn lại, e là mấy thiếu niên đi cùng này đã bị đuổi ra ngoài rồi.

 

Kinh Trập: "Ta bình thường ít khi ra ngoài được một lần, đúng là để Ô Đề buồn chán rồi."

 

Trần Thiếu Khang thành thật nói: "Cái này thì không, quản sự Lộc Uyển cũng coi như tận trách."

 

Hắn ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm Ô Đề, ánh mắt ngưỡng mộ như muốn dính chặt lên người con ngựa, Trần Thiếu Khang không ngớt lời khen ngợi, sắp tâng bốc Ô Đề lên tận trời xanh.

 

Sau đó, hắn ta lại nhận ra Kinh Trập là người mới học, khăng khăng đòi tranh công việc của võ sư, nói muốn dạy Kinh Trập cưỡi ngựa, thế là mấy người cứ thế mà làm quen.

 

Kinh Trập hiếm khi tiếp xúc với thiếu niên nhiệt tình chủ động như vậy, chỉ thấy thú vị, nên cũng học theo.

 

Cho đến khi toát mồ hôi đầm đìa, quả thực rất sảng khoái.

 

May mà lần này chuẩn bị chu đáo, Kinh Trập chạy mấy vòng như vậy, tuy đùi trong hơi đau rát nhưng không đến mức trầy da.

 

Trần Thiếu Khang thấy Kinh Trập mệt rồi, luyến tiếc nói: "Ta là Trần Thiếu Khang của Quốc Công phủ," Hắn ta dường như lúc này mới nhớ ra phải giới thiệu bản thân, có chút xấu hổ đỏ mặt, "Mấy người này là..."

 

Hắn ta giới thiệu từng người một, sau đó nhìn Kinh Trập, cười nói: "Xin hỏi quý danh huynh đài?"

 

Kinh Trập ngồi trên lưng ngựa, dưới ánh tà dương, hàng mi khẽ run, đổ xuống một bóng râm nhàn nhạt, cậu chậm rãi nói: "Ta tên là, Sầm Văn Kinh."

 

Trần Thiếu Khang bật cười: "Sầm? Đúng là một họ hiếm gặp, Sầm đại ca, nếu không phải biết là không thể nào, ta còn tưởng..."

 

Lộc cộc, lộc cộc.

 

Lời Trần Thiếu Khang chưa dứt, họ đã nghe thấy tiếng vó ngựa, theo bản năng nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một con ngựa cao lớn đang thong thả đi tới.

 

Người ngồi trên lưng ngựa khiến đám thiếu niên quý tộc này sợ hãi, từng người một lăn xuống đất, hô to vạn tuế.

 

Sao Cảnh Nguyên Đế lại ở đây!

 

Kinh Trập chớp mắt, nhìn con ngựa đen.

 

Hách Liên Dung mang Hắc Mã đại ca đến từ bao giờ vậy? Chẳng phải nó nên ở Thượng Ngu Uyển sao?

 

Hách Liên Dung không nói gì, chỉ ra hiệu cho Kinh Trập đi theo.

 

Kinh Trập cúi đầu nói với Trần Thiếu Khang: "Có duyên gặp lại, đa tạ hôm nay ngươi đã chỉ dạy."

 

Cậu thúc vào bụng ngựa, đi theo Cảnh Nguyên Đế.

 

Hai con ngựa sóng vai nhau.

 

Họ đi không nhanh, tiếng nói chuyện loáng thoáng vọng lại.

 

"Hôm nay cảm thấy thế nào?"

 

"Mệt thì có mệt, nhưng Ô Đề rất nghe lời..."

 

"Lần sau đến Thượng Ngu Uyển..."

 

Tiếng nói dần xa, rồi biến mất hẳn.

 

Trần Thiếu Khang quỳ trên mặt đất có chút ngơ ngác, là hắn ta đang nằm mơ hay bị ảo giác? Tại sao hắn ta lại nghe thấy bệ hạ nói chuyện với người khác một cách ôn hòa như vậy?

 

Chát ——

 

Một tiếng giòn tan vang lên, Trần Thiếu Khang quay phắt lại, thấy người bạn bên cạnh tự tát mình một cái thật mạnh, lẩm bẩm: "Hóa ra là thật."

 

Trần Thiếu Khang nuốt nước bọt, quả nhiên là thật?

 

Sầm Văn Kinh, Sầm Văn Kinh... cái tên này, sao nghe quen tai thế nhỉ?

 

Kinh Trập đã đi xa vẫn còn hào hứng kể cho Hách Liên Dung nghe chuyện vừa rồi.

 

"Kỹ thuật cưỡi ngựa của Trần Thiếu Khang cũng khá đấy, nhưng mắt cậu ấy cứ dán chặt vào Ô Đề, đúng là ý của Túy Ông không phải vì rượu, chỉ tiếc Ô Đề không thích cậu ấy lắm, làm cậu ấy thất vọng tràn trề."

 

Hách Liên Dung: "Trần Thiếu Khang đẹp không?"

 

Một câu hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, Kinh Trập theo bản năng trả lời: "Cũng khá đẹp."

 

Hách Liên Dung nheo mắt lại. Kinh Trập tuy thích người đẹp, nhưng cũng không phải kiểu người trông mặt mà bắt hình dong, chỉ là những người đẹp trai hơn một chút ít nhiều sẽ thu hút sự chú ý của Kinh Trập.

 

Nếu đổi lại là người khác, hành vi tự tiện xông vào đó, Kinh Trập có khi sẽ quay lưng bỏ đi, để người khác xử lý chứ không phải tự mình đến gần.

 

"Em thích mặt hắn."

 

Kinh Trập nghẹn lời, thuận theo lời Hách Liên Dung suy nghĩ một chút... Cậu thực ra là người rất kén chọn, hiếm có ai khiến cậu cảm thấy rất đẹp, Trần Thiếu Khang vừa rồi quả thực miễn cưỡng được coi là một nửa.

 

Kinh Trập: "Cậu ấy đúng là trông cũng được, nhưng mà, sao lại thành ra ta thích mặt cậu ấy rồi?"

 

Hách Liên Dung: "Mẫu thân hắn là Chiêu Mẫn công chúa."

 

Là tỷ muội ruột dòng thứ của Tiên đế.

 

Trên người Trần Thiếu Khang có dòng máu hoàng gia.

 

"Thảo nào... ta thấy cậu ấy và huynh, có hơi giống nhau." Kinh Trập vỡ lẽ. "Thực ra ta không phải vì mặt cậu ấy mới thân thiết với cậu ấy đâu."

 

Chỉ là vì chút cảm giác giống nhau đó thôi.

 

Nói giống, thực ra khí chất của Hách Liên Dung và Trần Thiếu Khang hoàn toàn trái ngược.

 

Trần Thiếu Khang là công tử bột tuấn tú, mày rậm mắt to, cởi mở phóng khoáng, cử chỉ mang theo sự thân thiện khoan dung; còn dung mạo của Hách Liên Dung là vẻ đẹp sắc sảo phô trương, vẻ đẹp diễm lệ điên cuồng đó mang theo sức mạnh hủy diệt, ép người ta không dám nhìn thẳng.

 

Họ cùng lắm chỉ giống nhau một hai phần ở lông mày và đôi mắt.

 

"Cậu ấy trông hơi giống huynh, lại mang khí phách thiếu niên, khi nhìn thấy cậu ấy, ta cứ nghĩ, không biết huynh thời niên thiếu sẽ có dáng vẻ như thế nào?" Giọng nói ôn hòa của Kinh Trập dường như có chút ngượng ngùng, nên mang theo chút do dự. "Nếu không có những chuyện tồi tệ đó, biết đâu huynh cũng sẽ hăng hái phong độ như cậu ấy..."

 

Sẽ là một thiếu niên lang vô cùng tốt đẹp, vô cùng phóng khoáng.

 

Cậu thực sự muốn gặp một lần.

Bình Luận (0)
Comment