Phàm là những gì Kinh Trập căm hận, chán ghét, hắn đều sẽ quét sạch mọi chướng ngại cho cậu.
*
Định Quốc Công phủ, hai con sư tử đá uy nghi trấn giữ hai bên cửa, ngay cả biển hiệu và bậc thềm cũng được làm bề thế hơn người thường. Đó là bởi lão Định Quốc Công có công lao to lớn, được Tiên đế khen thưởng nhiều lần, Định Quốc Công phủ mới có được uy danh như ngày hôm nay.
Hiện tại Định Quốc Công phủ đã không còn vẻ uy nghiêm như năm xưa, nhưng nhờ có Định Quốc Công phu nhân —— Chiêu Mẫn công chúa trấn giữ, chỉ cần Định Quốc Công không làm điều gì sai trái, vẫn có thể bảo đảm cả phủ bình an vô sự.
Người gác cổng ở phòng trực ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc mới bừng tỉnh.
Vội vàng chạy ra ngoài, người gác cổng nhìn thấy bóng dáng Trần Thiếu Khang, mừng rỡ kêu lên: "Tiểu lang quân, cuối cùng ngài cũng về rồi. Lão phu nhân và phu nhân đều đang mong đỏ cả mắt đấy."
Trần Thiếu Khang nhảy xuống ngựa, hai thư đồng phía sau cũng xuống theo, mấy con ngựa đều giao cho người gác cổng dắt đi.
"Ngày nào ta chẳng về? Tổ mẫu và mẫu thân cũng lo lắng thái quá rồi." Trần Thiếu Khang hơi nhíu mày. "Phụ thân và đại ca đã về chưa?"
"Quốc công và Thế tử đều đã về phủ."
Trần Thiếu Khang gật đầu qua loa, định bước qua cửa, nhìn qua là biết không định về chính viện.
Người gác cổng đuổi theo nói với: "Tiểu lang quân, lão phu nhân và phu nhân vẫn còn đang đợi ngài đấy."
Trần Thiếu Khang: "Thư Mặc, ngươi đi bẩm báo một tiếng, cứ nói ta đến thư phòng tìm phụ thân và đại ca." Hắn ta tùy ý chỉ một thư đồng, còn mình thì chạy biến về phía tiền viện.
Thư Mặc cười khổ một tiếng, đành nhận mệnh đi báo.
Hai vị phật sống kia muốn nghe đâu chỉ là một tiếng bẩm báo, mà là muốn nhìn thấy tiểu lang quân bằng xương bằng thịt kia kìa.
Trần Thiếu Khang có thể coi là bảo bối của các trưởng bối trong phủ, lúc nào cũng muốn giữ khư khư trước mắt, mỗi lần về phủ đều bị hỏi han dăm ba lần, được cưng chiều như vậy, may mà tính tình tiểu lang quân không bị nuông chiều đến hỏng.
"Phụ thân, đại ca?"
Tại tiền viện, trong thư phòng, Định Quốc Công Trần Đông Tuấn và Quốc Công Thế tử Trần Chính Khang đang nói chuyện, Trần Chính Khang đã sớm nghe thấy tiếng bước chân, bất lực nhìn ra cửa.
Trần Thiếu Khang thò đầu vào từ ngoài cửa, cười hì hì: "Con biết ngay hai người ở đây mà."
Trần Đông Tuấn sa sầm mặt: "Suốt ngày cười cợt nhả, chẳng ra dáng tí nào."
Trần Thiếu Khang: "Phụ thân nói vậy là oan uổng cho con rồi." Hắn chẳng hề sợ vẻ mặt lạnh lùng của Trần Đông Tuấn, tự nhiên bước vào.
"Hôm nay con đến là có chính sự đấy."
Trần Đông Tuấn: "Nếu là chuyện muốn đến Ngọc Thạch Quan thì đừng nhắc lại nữa."
Đây không phải lần đầu tiên Trần Thiếu Khang muốn tòng quân, lần nghiêm trọng nhất hắn suýt chút nữa đã thành công, từ đó Quốc Công phủ canh chừng hắn rất chặt, chỉ sợ hắn lại làm bậy.
Người hắn ngưỡng mộ nhất là tổ phụ lão Định Quốc Công, và đại tướng quân Thạch Hổ hiện đang trấn thủ Ngọc Thạch Quan, luôn muốn noi gương họ chinh chiến sa trường.
Trần Thiếu Khang: "Sớm muộn gì cũng có ngày con được toại nguyện thôi, phụ thân."
Trần Chính Khang liếc nhìn Trần Thiếu Khang, vẻ mặt đăm chiêu.
Trần Thiếu Khang lớn lên từng ngày, không còn là đứa trẻ ngây ngô nữa, giờ đây nói ra những lời này lại nghe ra vài phần nghiêm túc và chắc chắn.
Điều này khiến Trần Chính Khang có một ảo giác...
Biết đâu chừng, đứa em trai út này thực sự có thể làm được.
Trần Đông Tuấn tự nhiên cũng cảm nhận được điều đó, sắc mặt hơi trầm xuống, đang định mắng hắn thì nghe Trần Thiếu Khang vội vàng nói: "Khoan nói chuyện này đã, phụ thân, đại ca, mấy hôm trước hai người ở thư phòng, có phải từng nhắc đến chuyện trên triều không?"
Trần Chính Khang chậm rãi nói: "Chuyện trong triều ngày nào chẳng nhắc, đệ không nói rõ thì ai biết đệ đang nói chuyện gì?"
"Sầm," Trần Thiếu Khang thốt ra một chữ, "Hai người đang bàn về một người họ Sầm."
Trần Thiếu Khang không muốn cứ mãi rúc vào lòng tổ mẫu và mẫu thân để làm vui lòng họ, mỗi lần đều lấy cớ đến thư phòng mới trốn thoát được. Phụ thân và huynh trưởng cũng đã quen, đa phần đều ngầm hiểu mà che giấu giúp hắn. Thỉnh thoảng lắm mới cho hắn tham gia bàn luận, chỉ là hai người này vẫn coi hắn là trẻ con, nhiều chuyện chính sự cũng không nói cho hắn biết.
Hôm đó, Trần Thiếu Khang đến thư phòng trốn việc, đi ngang qua cửa sổ, loáng thoáng nghe thấy hai người trong phòng đang nói chuyện.
"... Hiện nay hậu cung trống vắng, lại để một nữ quan phụ trách cung vụ..."
"Đây có lẽ là một cơ hội..."
"... Đã tra ra rồi, người đó hẳn là con trai duy nhất còn sống sót của Sầm gia trong vụ án Hoàng Khánh Thiên năm xưa, Sầm Văn Kinh..."
Lúc đó, Trần Thiếu Khang dừng bước, không biết là vì bao nhiêu lý do, chỉ biết là vì cái họ "Sầm" đặc biệt này.
... Sầm Lương.
Thực ra Trần Thiếu Khang đã tìm được tung tích của Sầm Lương.
Tuy rất khó khăn, nhưng gần đây ngoài việc đến Công bộ làm việc, thời gian rảnh rỗi hắn đều lượn lờ bên ngoài, cuối cùng cũng tìm được chút dấu vết.
Dù là tửu lầu hay nơi ở của Sầm Lương đều không tìm thấy tung tích gì, Trần Thiếu Khang phải dựa vào trí nhớ, nhớ lại lần đến tửu lầu mua đồ, tiểu nhị lúc đó từng tán gẫu với chưởng quầy, hắn vô tình nghe được Sầm Lương dường như vốn là người Đồng Châu.
Vừa nghĩ đến điều này, Trần Thiếu Khang liền chạy thẳng đến các hãng xe ngựa, sau khi không tìm thấy hồ sơ thuê mượn liên quan, hắn bắt đầu tra xét các thương đội rời kinh thành trong khoảng thời gian đó, cuối cùng tìm ra thương đội Lữ gia.
Ở cổng thành từng có người nhìn thấy vài chiếc xe ngựa mới đi theo sau thương đội Lữ gia.
Đây hẳn là những người dân thường muốn đi nhờ sức mạnh của thương đội để đi một đoạn đường trước khi thương đội xuất phát.
Mặc dù Trần Thiếu Khang không có bằng chứng, nhưng hắn đoán Sầm Lương và mẹ nàng nếu đã rời kinh thành thì khả năng cao là về Đồng Châu.
Chỉ là Đồng Châu rộng lớn như vậy, biết tìm thế nào?
Quan trọng hơn là, tìm được rồi thì làm sao?
Trần Thiếu Khang biết rõ nhà mình là một rắc rối, càng hiểu rõ dù hắn có thích Sầm Lương đến đâu, chuyện này đối với nàng cũng là gánh nặng, nếu thực sự tìm được người ta, ngược lại sẽ gây nguy hiểm cho Sầm Lương... Dù sao thì nàng cũng chẳng biết hắn là ai.
Bất luận thế nào, họ của người trong lòng đặc biệt như vậy, Trần Thiếu Khang vô tình nghe thấy trong phòng cũng đang nói đến chữ "Sầm", không kìm được dừng lại nghe vài câu.
Tuy nhiên, người trong phòng hạ thấp giọng xuống, không biết đang nói chuyện bí mật gì, Trần Thiếu Khang thấy không nghe rõ nữa nên không nán lại, rảo bước rời khỏi cửa sổ.
Ký ức trong khoảnh khắc đó, nếu không liên quan đến chữ "Sầm", Trần Thiếu Khang đã quên sạch sành sanh từ lâu.
Hôm nay ở Lộc Uyển, nghe người kia tự xưng là Sầm Văn Kinh, Trần Thiếu Khang chỉ thấy quen tai vô cùng, nhưng phần lớn tâm trí đều chìm đắm trong những suy nghĩ như "Sao Cảnh Nguyên Đế lại ở đây", "May mà quận chúa điêu ngoa kia không ở đây", "Đầu mình còn trên cổ không" vân vân... Đợi đến khi cưỡi ngựa ra ngoài hóng gió lạnh, cái đầu nóng hừng hực của hắn mới dần bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ ra ——
Cái tên Sầm Văn Kinh này, chẳng lẽ chính là Sầm Văn Kinh mà phụ thân và đại ca nhắc đến trong thư phòng hôm nọ?
Nghe Trần Thiếu Khang nói vậy, Trần Đông Tuấn và Trần Chính Khang nhìn nhau, để Trần Chính Khang lên tiếng: "Thiếu Khang, sao đệ đột nhiên nhắc đến chuyện này?"
Hôm đó Trần Thiếu Khang đi ngang qua, người trong phòng đương nhiên biết.
Nếu không sao phải hạ thấp giọng?
Trong Định Quốc Công phủ này, từ tổ mẫu đến thế tử, hễ ai lớn tuổi hơn Trần Thiếu Khang đều cưng chiều hắn hết mực. Cũng chính vì thế, ai cũng coi hắn là trẻ con, không muốn để hắn trải qua nguy hiểm, biết quá nhiều chuyện phiền phức.
Trần Thiếu Khang biết rõ vẻ mặt hiện tại của đại ca, đó là kiểu mặt "ngoan ngoãn nghe lời đừng hỏi nhiều", "chuyện này không phải việc của đệ", hắn nghiêm túc lại: "Đại ca, ta không nói đùa với huynh đâu, chuyện này rất quan trọng, hôm nay ta đã gặp Sầm Văn Kinh này rồi."
Trần Chính Khang: "Thật sao?!"
Trần Đông Tuấn: "Gặp ở đâu?"
Trần Thiếu Khang trầm giọng: "Ở Lộc Uyển."
Lộc Uyển?
Trần Đông Tuấn nheo mắt, sao lại đến đó?
Trần Thiếu Khang: "Ta vốn cùng mấy người bạn đến Lộc Uyển chạy ngựa, sơ ý vượt qua chướng ngại vật, suýt nữa bị hộ vệ bắt giữ, là Sầm Văn Kinh đến ngăn họ lại. Huynh ấy trông có vẻ cưỡi ngựa chưa thạo lắm, ta liền dạy huynh ấy một lúc, khi rời đi thì bệ hạ đến đón huynh ấy."
Hắn nói vắn tắt chuyện xảy ra hôm nay trong vài câu.
Lược bỏ luôn lý do bốc đồng thực sự là vì bị sắc đẹp của Ô Đề mê hoặc.
Trần Chính Khang cau mày: "Đệ làm thế quá nguy hiểm."
Cảnh Nguyên Đế đã ở đó thì đó là vùng cấm địa bị phong tỏa, Trần Thiếu Khang xông nhầm vào, nếu bệ hạ không vui, giờ này chưa chắc hắn đã về được nhà.
Trần Thiếu Khang nhớ lại cũng thấy sợ.
Nếu không có Sầm Văn Kinh ra mặt, tội danh này cũng không nhỏ đâu.
"Vậy Sầm Văn Kinh đó trông thế nào?" Trần Đông Tuấn thấy Trần Thiếu Khang thực sự lộ vẻ sợ hãi, lúc này mới dịu giọng hỏi. "Cậu ta chỉ đến Lộc Uyển luyện ngựa thôi à?"
Trần Thiếu Khang: "Vâng." Hắn ta trả lời câu hỏi sau của phụ thân trước, rồi mới nói đến câu trước. "Huynh ấy trông cũng khá đẹp trai, thái độ hòa nhã, hay cười, tính tình cũng ôn hòa dịu dàng, không phải người xấu."
Trần Đông Tuấn hừ một tiếng, có vẻ không thích Sầm Văn Kinh này lắm.
Trần Thiếu Khang liếc nhìn Trần Chính Khang, ánh mắt đó rõ ràng là sự cố chấp "huynh không nói đệ cũng sẽ đi tra", Thế tử gia thở dài: "Sầm Văn Kinh chính là... nam sủng trong lời đồn của bệ hạ."
Mặc dù Trần Thiếu Khang đã có suy đoán, nhưng nghe Trần Chính Khang nói vậy vẫn không nhịn được "ồ" lên một tiếng: "Thật sự là vậy sao? Bệ hạ có vẻ rất thích huynh ấy."
Trần Chính Khang nhướng mày: "Sao đệ thấy vậy?"
"Lúc bệ hạ đến tìm huynh ấy, ta và Sầm Văn Kinh đang nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của bệ hạ, ta và những người khác sợ đến mức lăn xuống đất dập đầu, nhưng Sầm Văn Kinh cứ thế cưỡi ngựa qua đó, nói cười vui vẻ với bệ hạ."
Phản ứng bản năng của con người trong khoảnh khắc đó là minh chứng rõ nhất cho sự vi diệu của mối quan hệ.
Sầm Văn Kinh gặp bệ hạ không xuống ngựa không hành lễ, thái độ vô cùng thân mật thoải mái, thậm chí việc Cảnh Nguyên Đế đích thân đến tìm chứ không phải sai thị vệ đến mời, đã đủ nói lên rất nhiều điều.
Trần Đông Tuấn sầm mặt: "Hạng người nịnh nọt quân vương này, đúng là mê hoặc tâm trí bệ hạ!"
Trần Thiếu Khang không kìm được lên tiếng: "Phụ thân, theo những gì con thấy hôm nay, Sầm Văn Kinh không phải loại người đó."
Trần Chính Khang cười khẩy: "Đệ có biết xuất thân của Sầm Văn Kinh không?"
Trần Thiếu Khang lắc đầu.
Trần Chính Khang: "Cha mẹ cậu ta là người Tương Phàn, năm xưa Tương Phàn gặp nạn nên chạy nạn ra ngoài, sau đó cha cậu ta là Sầm Huyền Nhân làm quan nhỏ ở Hộ bộ. Mười mấy năm trước, Sầm Huyền Nhân tra được bằng chứng Hoàng Khánh Thiên lơ là chức vụ, đắc tội với ông ta, liên lụy cả nhà gặp nạn, bản thân mất mạng, vợ con nhảy sông tự vẫn, chỉ còn lại một mình Sầm Văn Kinh chịu cung hình, vào cung làm thái giám."
Trần Thiếu Khang không nhịn được ngắt lời đại ca.
"Vậy Sầm Văn Kinh này chẳng phải xui xẻo tột cùng sao? Lúc Hoàng gia xảy ra chuyện, vụ án đầu tiên được trình lên, ta nhớ chính là án Sầm gia? Đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai!"
Trần Đông Tuấn trừng mắt nhìn Trần Thiếu Khang, hắn phẩy tay vẻ không quan tâm: "Con biết hai người muốn nói gì, Sầm Văn Kinh vào cung làm thái giám, không quyền không thế, rốt cuộc làm sao lật lại bản án cho nhà mình chứ gì?"
Ban đầu có lẽ không nghĩ ra, nhưng gần đây trong vụ án mưu sát của Thái hậu, chuyện Cảnh Nguyên Đế có một nam sủng bị lộ ra, chắc chắn thu hút quá nhiều sự chú ý.
Có nam sủng không lạ, lạ là người có nam sủng lại là Cảnh Nguyên Đế.
Hậu cung Cảnh Nguyên Đế nhiều mỹ nhân như vậy, nhưng bao nhiêu năm không có con nối dõi, số lần đến hậu cung đếm trên đầu ngón tay, một người thanh tâm quả dục như thế lại đột nhiên bộc lộ cảm xúc cuồng nhiệt nào đó trước mặt triều thần. Dù đêm đó ai nấy đều hận không thể biến mất, nhưng sau khi ra khỏi cung, người nào người nấy đều điên cuồng điều tra xem người đó rốt cuộc là ai.
Một khi tra ra Kinh Trập chính là Sầm Văn Kinh, thì vụ án Sầm gia cũng theo đó bị lật lại.
Cảnh Nguyên Đế muốn lật đổ Hoàng gia có vô số cách, tại sao lại chọn cách này? Trong khi lật đổ Hoàng gia còn thuận tiện minh oan cho Sầm gia.
Trần Thiếu Khang: "... Điều này chứng tỏ, bệ hạ là người có tình có nghĩa?"
Trần Đông Tuấn nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc. Trần Chính Khang ho khan một tiếng, bình tĩnh chắn tầm mắt của phụ thân: "Thiếu Khang, đệ cảm thấy vị bệ hạ kia sẽ là người như vậy sao?"
Trần Thiếu Khang do dự, nếu là trước đây, hắn ta tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Tác phong của Cảnh Nguyên Đế, thế gia hay quyền quý trong kinh thành chẳng mấy ai ưa nổi.
"Ta vẫn cảm thấy, Sầm Văn Kinh không phải người như vậy." Trần Thiếu Khang chậm rãi nói. "Ta biết, hai người nghĩ rằng nếu không có Sầm Văn Kinh, bệ hạ chưa chắc đã làm như thế. Nhưng chuyện này vốn dĩ Sầm gia là người bị hại, huynh ấy muốn minh oan cho gia đình mình thì có gì sai? Bất kể huynh ấy dùng thủ đoạn gì, huynh ấy cũng đã báo thù được cho nhà mình rồi."
Nói đến đây, Trần Thiếu Khang l**m môi, có chút do dự nhìn cha và anh.
"Hơn nữa, hai người cảm thấy ta mới tiếp xúc với Sầm Văn Kinh một lúc đã cho rằng huynh ấy là người tốt... là quá tùy tiện dễ bị lừa, nhưng hai người thậm chí còn chưa gặp mặt người ta, chỉ dựa vào mấy suy đoán này, so với ta thì khá hơn chỗ nào?"
Ít nhất, Trần Thiếu Khang đã gặp người thật việc thật.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Dù đôi mắt có thể đánh lừa người ta, nhưng kiểu gì cũng hơn cha và anh hắn ngồi đây đoán mò.
Trần Chính Khang trầm ngâm một lát, nói với Trần Đông Tuấn: "Phụ thân, Thiếu Khang nói cũng không sai."
Trần Đông Tuấn cau mày, không nói gì.
Sở dĩ Định Quốc Công để ý chuyện này như vậy là vì ông có ý định trong đợt tuyển tú tới sẽ đưa con gái út vào cung.
Dựa vào quan hệ cô cậu ruột thịt, Trần Uyển Nhi sau khi vào cung, đãi ngộ chắc chắn sẽ tốt hơn các phi tần khác.
Hiện tại chuyện này chỉ có vợ chồng Quốc Công và Thế tử Trần Chính Khang biết.
Trần Chính Khang không nhiệt tình như cha mẹ, liếc nhìn Trần Thiếu Khang, bỗng nhiên hỏi: "Nếu Sầm Văn Kinh mà đệ gặp chiều nay chính là vị trong lời đồn, vậy đệ thấy trong cung này có ai tranh sủng nổi với cậu ta không?"
Trần Thiếu Khang nhíu mày, không thích đại ca dùng từ ngữ như vậy gán lên người Sầm Văn Kinh lắm, tuy Trần Chính Khang không lộ vẻ khinh thường, nhưng nhắc đến tranh sủng thì chắc chắn là có chút coi thường Sầm Văn Kinh rồi.
"Chuyện này hỏi ta sao ta biết được?" Trần Thiếu Khang lầm bầm. "Nhưng mà, chắc là không ai vượt qua được đâu."
Ít nhất là trong một hai năm tới.
Dù sao lòng người dễ thay đổi, ai nói trước được chuyện mai sau.
Trần Đông Tuấn và Trần Chính Khang nhìn nhau, không biết trao đổi điều gì.
Trần Thiếu Khang: "Phụ thân, những gì người tra được trước đây về thân thế Sầm Văn Kinh, có thể cho con xem không?"
Trần Đông Tuấn không nói gì, Trần Chính Khang mỉm cười, đưa thứ mình vẫn cầm trên tay cho hắn: "Có thể xem, nhưng xem xong nhớ đốt đi."
Trần Thiếu Khang vui vẻ nhận lấy, hành lễ với hai người rồi lui ra ngoài.
Trần Đông Tuấn lắc đầu: "Rốt cuộc vẫn là trẻ con."
Trần Chính Khang lại nói: "Phụ thân, con lại thấy Thiếu Khang đã trưởng thành hơn nhiều rồi, đệ ấy có chủ kiến riêng, có suy nghĩ riêng, đây là chuyện tốt."
Hắn nhìn Trần Đông Tuấn. "Tổ mẫu và mẫu thân không nên kìm kẹp đệ ấy như vậy."
Tính cách lão Quốc công phu nhân khá mạnh mẽ, Trần Đông Tuấn cũng khó lòng làm trái ý mẹ mình, ho khan một tiếng, chuyển chủ đề: "Nếu lời Thiếu Khang nói là thật, vậy thì không thể để Uyển Nhi vào cung được."
Ông tin phu nhân cũng sẽ nghĩ như vậy.
Họ muốn đưa Uyển Nhi vào cung đúng là để mưu cầu tiền đồ, nhưng cũng không phải muốn đẩy con gái vào hố lửa.
Trong phòng hai người đang nói chuyện, ngoài phòng Trần Thiếu Khang vừa đi vừa xem mấy tờ giấy mỏng manh trên tay.
Về Sầm gia đúng là chẳng có gì để đào bới, trước khi xảy ra chuyện, Sầm Huyền Nhân chỉ là quan nhỏ trong triều, cuộc sống vô cùng tẻ nhạt.
Phần lớn thông tin đều là sau khi Sầm gia xảy ra chuyện, trước đó chỉ có vài dòng ngắn ngủi... nào là mẹ họ Liễu, tên cúng cơm Kinh Trập, có một muội muội...
Trần Thiếu Khang sững sờ, cầm tờ đầu tiên lên xem đi xem lại.
Liễu thị, muội muội?
Sầm. Sầm gia. Mẹ con.
Tim Trần Thiếu Khang bỗng đập thình thịch, trên đời này, chuyện trùng hợp rốt cuộc có bao nhiêu?
...
Đêm nay, Dung phủ đèn đuốc sáng trưng.
Sau khi rời Lộc Uyển, họ không về hoàng cung mà đến Dung phủ nghỉ chân.
Dung phủ vẫn luôn được chăm sóc rất tốt, mỗi lần đến đây, Kinh Trập đều có cảm giác như đang trong mộng.
Tắm rửa xong, Kinh Trập ngồi xổm bên bờ ao, ngắm ánh trăng phản chiếu dưới nước.
Tiếng côn trùng rả rích đã bắt đầu vang lên.
Mùa xuân này tuy lạnh, nhưng mùa đông lạnh giá đã qua, vạn vật hồi sinh, đủ loại động tĩnh nhỏ bé sống động cũng bắt đầu vang lên trong đêm.
"Mặc vào."
Một chiếc áo dày cộp rơi trúng đầu Kinh Trập, che khuất tầm nhìn của cậu tối om, Kinh Trập trùm cái bóng tối đó lên đầu, khẽ nói:
"Ta chợt nghĩ, nếu huynh là Hoàng đế, vậy tiền này của ta, huynh có trả không?"
Tiếng y phục sột soạt khẽ vang lên, Kinh Trập nghe thấy tiếng Hách Liên Dung ngồi xổm xuống, sau đó, mông cậu bị véo một cái thật mạnh.
Kinh Trập đau điếng, suýt ngã xuống ao, may mà một cánh tay rắn chắc chặn lại, thuận tay túm lấy chiếc áo đang trượt xuống, lúc này mới thoát kiếp ướt như chuột lột.
Kinh Trập: "Lưu manh!"
"Không đá em xuống nước đã là nhân từ lắm rồi." Giọng Hách Liên Dung cay nghiệt lạnh lùng. "Em vẫn còn lén lút tiết kiệm tiền?"
Kinh Trập hùng hồn: "Ta tiết kiệm tiền mua nhà, lén lút chỗ nào, ta là quang minh chính đại tiết kiệm."
Mông bên kia lại bị véo một cái.
Hách Liên Dung ra tay mạnh thật, đau quá.
Kinh Trập ư ử một tiếng, bị người đàn ông xách lên, ép đứng vững để hắn mặc áo cho.
Hách Liên Dung: "Em lúc nào cũng chấp niệm với mấy chuyện kỳ quái." Giọng hắn mang theo sự chế giễu nhàn nhạt, giọng điệu trêu chọc đó khiến Kinh Trập không nhịn được quay đi chỗ khác.
"Huynh là Hoàng đế mà, tiền tháng của ta vẫn là huynh phát đấy thôi."
"Không phải ta phát." Hách Liên Dung thản nhiên nói. "Lấy của dân, đều là tiền thuế."
Kinh Trập ngẫm nghĩ một lúc, cứ cảm thấy câu nói bâng quơ này của Hách Liên Dung rất giống đề bài văn tiên sinh ra cho cậu.
Hắn sẽ không thực sự lén đọc hết bài văn của cậu rồi chứ!
Kinh Trập giận dữ trong giây lát, sau đó bị người đàn ông nâng tay kia lên, nhét cánh tay vào ống tay áo.
"... Huynh không thể để ta tự mặc được à?"
Hách Liên Dung nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái: "Chẳng phải em thích người khác hầu hạ sao?"
"Ta thích tự lực cánh sinh hơn." Kinh Trập cố gắng ám chỉ. "Tự mình làm, cơm no áo ấm."
Hách Liên Dung nhìn cậu càng kỳ quái hơn: "Với người như em, trực tiếp làm giúp còn hơn là đốc thúc em làm."
Kinh Trập nhớ lại những chiến tích trong quá khứ của mình, giãy giụa một chút: "Nhưng cũng không cần chuyện gì huynh cũng làm."
Kinh Trập sắp cảm thấy Hách Liên Dung muốn bao thầu hết mọi việc thường ngày của cậu rồi. Cậu thực sự sắp sống cuộc đời sa đọa cơm bưng nước rót đến tận miệng.
Hách Liên Dung: "Thế không tốt?"
"Thế nhỡ sau này ta thực sự thành phế nhân thì làm thế nào?"
"Cũng không phải không được."
Kinh Trập nhìn khuôn mặt vô cảm của người đàn ông, im lặng... Tên này không phải thực sự cố tình muốn nuôi cậu thành phế nhân đấy chứ?
Kinh Trập lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, một lúc sau mới nói: "Dù sao thì trước đó huynh cũng đã nhận một phần tiền rồi, đợi về, ta sẽ đưa nốt phần còn lại cho huynh."
Trước đó cậu đã quyết định trả một nửa.
Dù hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn khác trước, nhưng Kinh Trập vẫn muốn làm như vậy.
Hách Liên Dung nhớ lại cái rương nhỏ đựng bạc trước kia, chỗ đó lác đác đã sắp đầy những thứ Kinh Trập gửi tới, giờ xem ra phải đổi cái rương to hơn rồi.
Kinh Trập lại ngồi xổm xuống, nhìn ao nước thất thần một lúc. "... Ta nghe tiên sinh nói, huynh có ý định triệu Thụy Vương vào kinh?"
Hách Liên Dung: "Hắn sẽ không đến."
Kinh Trập cười cười: "Huynh hạ lệnh như vậy, dù Thụy Vương không có ý đó, cũng sẽ khiến hắn tiến thoái lưỡng nan."
Vào kinh thì sợ mất mạng.
Không vào kinh thì là kháng lệnh Cảnh Nguyên Đế, cũng là tội chết.
"Cho dù là vậy?" Giọng Hách Liên Dung không nhanh không chậm vang lên. "Kinh Trập cảm thấy hắn có ý đồ mưu phản?"
Kinh Trập mím môi, hạ thấp giọng: "Hắn chắc chắn có."
Hách Liên Dung: "Trong cung xảy ra hai lần sự cố, đều chủ yếu là do Thái hậu ra tay, Thụy Vương không để lại quá nhiều dấu vết."
Kinh Trập nghiêng đầu, nhìn người đàn ông vẫn đang đứng, dáng người cao ráo dưới ánh trăng càng thêm ưu nhã đẹp mắt. "... Nếu huynh cảm thấy hắn không có vấn đề, huynh sẽ không triệu hắn vào kinh thành."
"Sao lại thấy vậy?"
"Huynh không để ý đến Bình Vương." Kinh Trập nói. "Trong tay hắn ít nhiều cũng có binh quyền, trước khi Thái hậu ra tay, thực ra huynh cũng chưa động đến Thụy Vương..."
Ánh mắt u tối của Hách Liên Dung dừng lại trên người Kinh Trập, sắc bén như lưỡi dao.
"Vốn dĩ... huynh cũng chẳng quan tâm lắm." Kinh Trập nói ra lời này cũng thấy tim đập chân run. "Thực ra huynh vẫn luôn muốn nhìn thấy... cảnh tượng này?"
"Kinh Trập, ta không có ý định tìm chết." Hách Liên Dung thản nhiên nói. "Nhưng mà, so với những ngày tháng nhạt nhẽo, k*ch th*ch một chút quả thực sẽ khiến người ta vui vẻ hơn."
... Đó chỉ có thể dùng hai chữ vui vẻ để hình dung thôi sao?
Là một Hoàng đế, hành động này của Hách Liên Dung chẳng khác nào đang dung túng cho dã tâm của bọn họ.
"Em biết Bình Vương, chắc là do Trương Văn Lục nói với em." Hách Liên Dung nhàn nhạt nói. "Dã tâm của Bình Vương không lớn, chỉ cần mẫu phi hắn còn sống, hắn sẽ không làm chuyện khiến bà ta lo lắng. Vừa khéo, mẫu phi hắn lại là người nhát gan yếu đuối nhất."
Người đàn ông lơ đãng bình phẩm về những người anh em của mình.
"Phụ hoàng để lại nhiều con cái, nhưng người có năng lực, cũng có dã tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thụy Vương có chút phiền phức, nhưng hai năm gần đây hắn đổi tính, mất đi sự sắc bén, giữ mình thì thừa nhưng không có chí tiến thủ. Nếu bàn kỹ ra, Thọ Vương mới là kẻ có khả năng thành công hơn cả."
Thọ Vương, đây là một Vương gia mà Kinh Trập không quen lắm.
Cậu quyết định lúc rảnh rỗi sẽ đi hỏi hệ thống.
Hách Liên Dung ít nhiều cũng biết sự kỳ lạ trên người cậu, Kinh Trập hiện tại không dám tùy tiện liếc mắt đưa tình với hệ thống trước mặt hắn.
Hách Liên Dung nhắc đến những người anh em kia như thuộc lòng, hiểu rõ tình hình của họ như lòng bàn tay, khiến Kinh Trập có cảm giác nghẹn lời, lơ lửng khó chịu.
Cậu u ám nói: "Huynh cái gì cũng biết rõ, nhưng lại chẳng làm gì cả?"
"Tọa sơn quan hổ đấu, chẳng lẽ không thú vị sao?"
"Nhưng nếu lửa cháy lan đến mình thì sao?" Kinh Trập không nhịn được. "Một khi xảy ra chuyện, khói lửa chiến tranh lan tràn, chưa chắc đã..."
"Thì liên quan gì đến ta?"
Giọng Hách Liên Dung lạnh lùng đến lạ. Giọng nói lạnh lẽo mang theo sát khí đẫm máu tàn khốc: "Làm vua, bảo vệ được bách tính an khang đã là đủ rồi. Ta đã làm những gì cần làm, nếu các vương muốn phản, cũng là do d*c v*ng khó lấp đầy của họ."
Kinh Trập: "... Đó cũng là do sự dung túng của huynh."
Hắn rõ ràng biết hết tâm tư của những người đó, nhưng lại chẳng làm gì cả.
Hách Liên Dung đi đến bên cạnh Kinh Trập, bắt chước cậu ngồi xổm xuống, hoàn toàn không để ý đến y phục đắt tiền quét đất, lơ đãng nói: "Họ muốn ngai vàng này, ta cũng nên cho họ cơ hội chứ."
Thú vui của Hách Liên Dung, quả thực rất ác liệt. Hắn coi tất cả những chuyện này như trò đùa, hoàn toàn không để tâm.
Kinh Trập ôm đầu gối, ủ rũ nói: "Vậy bây giờ, huynh điều chỉnh cách làm của mình để làm gì?"
Triệu Thụy Vương vào kinh, chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao? Muốn các thế lực rối loạn, tranh đấu lẫn nhau, bây giờ chưa phải lúc thích hợp chứ?
Thụy Vương muốn im hơi lặng tiếng phát tài, dâng sớ lấy lùi làm tiến, rõ ràng là đang cầu xin, cũng là đang cắt đứt liên hệ với Thái hậu.
Nếu theo ý của Cảnh Nguyên Đế, chẳng phải nên giơ cao đánh khẽ sao? Giờ đây lại điểm tên Thụy Vương, kéo theo đó là trái tim của các phiên vương khác cũng sẽ treo lên.
Hách Liên Dung nhìn Kinh Trập với ánh mắt kỳ quái, mang theo cảm xúc khó lường. "Thả lưới quá rộng, muốn thu về cũng không dễ dàng như vậy."
Kinh Trập nghe lời Hách Liên Dung, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đang định hỏi tiếp thì nghe người đàn ông ung dung ném ra một tin sét đánh ngang tai.
"Ta phái người đi truy sát hắn rồi."
Kinh Trập chớp mắt.
Kinh Trập chớp mắt điên cuồng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung, cúi đầu nhìn ao nước, lại ngẩng đầu lên, lộ vẻ đau khổ: "... Thật sao?"
Hách Liên Dung gật đầu, vẻ mặt vô cùng cao quý tao nhã.
Kinh Trập: "... Huynh, huynh là Hoàng đế, tại sao lại làm loại chuyện..."
"Hoàng đế tại sao không thể làm như vậy?" Hách Liên Dung nhướng mày, nở nụ cười đè nén quái dị. "Kinh Trập, Thụy Vương làm ta không vui, tại sao ta không thể giết hắn?"
Kinh Trập mím chặt môi.
... Tại sao không thể? Vô số lời nói nghẹn lại trong cổ họng cậu, ví dụ như phải tuân theo luật pháp, ví dụ như chưa có bằng chứng trực tiếp Thụy Vương mưu phản... Nếu ngay cả Hoàng đế cũng không tuân thủ quy tắc thế gian này, vậy chẳng phải ai cũng có thể tùy ý phá hoại những thứ này sao...
Đôi tay lạnh lẽo của Hách Liên Dung chạm vào mặt Kinh Trập, khiến cậu hơi rùng mình vì lạnh.
"Kinh Trập, một số lời của Trương Văn Lục có thể nghe, nhưng không thể khắc cốt ghi tâm." Giọng nói lạnh lẽo mượt mà mang theo nhịp điệu kỳ quái. "Quy tắc được đặt ra là để trói buộc người đời, còn những kẻ đặt ra quy tắc mới là những kẻ phá hoại lớn nhất."
Giọng hắn gần như dán sát vào tai Kinh Trập, chậm rãi tuôn chảy.
"Đừng ngoan quá, như vậy chỉ rước lấy quá nhiều mối đe dọa cho bản thân thôi. Những kẻ đó sẽ không vì em chính trực, nhân nghĩa mà nương tay với em đâu."
Kinh Trập cảm thấy Hách Liên Dung đang nói về chuyện này, nhưng lại không chỉ ám chỉ chuyện này. Lông mày cậu nhíu chặt gần như thắt nút, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
Hách Liên Dung xoa đầu cậu, như đang v**t v* một chú cún con chịu ấm ức.
Sớm trước vụ ám sát đêm Giao thừa, Cảnh Nguyên Đế đã lặng lẽ ban lệnh truy sát.
Chuyện này diễn ra từ rất lâu trước khi sự kiện đêm Giao thừa bùng nổ.
Chỉ là Thụy Vương quả thực tham sống sợ chết, phái vô số đội ngũ đi khắp nơi nghe ngóng, còn bản thân thì trốn chui trốn lủi, gần như không ló mặt ra.
Đã vậy thì đừng về nữa.
Trên đường Thụy Vương về đất phong, có vô số trở ngại đang chờ đợi hắn, mà chiếu thư sẽ chỉ đến đất phong nhanh hơn hắn mà thôi.
Cảnh Nguyên Đế muốn xem thử, đến lúc đó đất phong sẽ giao ra một Thụy Vương như thế nào.
Nếu Thụy Vương không có mặt, thì đương nhiên là tốt, tự ý rời khỏi đất phong là trọng tội; nếu Thụy Vương "có mặt"... ha, càng tốt.
Những "sứ thần" kia sẽ đảm bảo "Thụy Vương" biến thành một cái xác chết.
Dù là Thụy Vương thật, cũng không đòi lại được thân phận này nữa.
Kinh Trập u ám nói: "Nhỡ Thụy Vương tức giận, trực tiếp đi đường vòng, dẫn quân khởi binh thì sao?"
Hách Liên Dung cười như không cười: "Vậy thì càng tốt."
Bình Vương vì chuyện này đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Kinh Trập lẩm bẩm: "Bây giờ ta hơi hiểu tâm trạng của tiên sinh ban ngày rồi." Đây quả thực là những chuyện cậu không cần thiết phải biết.
Nếu Hách Liên Dung không nói với cậu, có lẽ cả đời này Kinh Trập cũng sẽ không biết những chuyện này.
"Em không thích nói dối." Hách Liên Dung nhướng mày.
Vậy thì có hỏi, tất đáp.
Kinh Trập: "... Đôi khi, nói dối một chút cũng không sao." Cậu trông như đang nói đùa.
Nhưng dù là Hách Liên Dung hay Kinh Trập đều biết cậu không phải đang phàn nàn.
So với việc bị giấu giếm mãi, Kinh Trập quả thực thích sự thẳng thắn này hơn.
Kinh Trập ngồi xổm đến tê cả chân, cậu hừ hừ cọ quậy bên bờ ao một lúc mới giơ tay lên, lắc lắc.
Hách Liên Dung nhẹ nhàng kéo Kinh Trập đứng dậy: "Đi ngủ?"
Đêm đã khuya, đến giờ Kinh Trập nghỉ ngơi rồi.
"Hôm nay huynh rảnh rỗi thế?" Kinh Trập vừa nói vừa không hiểu sao ánh mắt cứ lướt qua vài chỗ tối tăm. "Trước đây chẳng phải huynh bận đến mức khó mà về được sao?"
Những ngày sống ở Càn Minh Cung, Kinh Trập ít nhiều cảm nhận được sự bận rộn của Cảnh Nguyên Đế, đôi khi mãi đến tận đêm khuya cậu mới lờ mờ cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh.
Hách Liên Dung thờ ơ với biết bao nhiêu chuyện, trông có vẻ hoàn toàn không quan tâm thế gian sẽ loạn lạc thế nào, nhưng chỉ cần hắn còn ngồi trên ngai vàng một ngày, hắn vẫn sẽ nghiêm túc xử lý triều chính.
Điều này hoàn toàn trái ngược với những lời nói máu tanh vừa rồi của hắn, thật kỳ quái.
Hách Liên Dung lơ đãng nói: "Chẳng qua là rắc rối do Thái hậu gây ra thôi, giờ cũng chẳng còn bao nhiêu."
Ngón tay lạnh lẽo v**t v* gò má Kinh Trập.
"Em đang nhìn gì thế?"
Kinh Trập thu hồi tầm mắt, lắc đầu: "Không có gì, chúng ta đi nghỉ thôi."
Chắc là cậu nhìn nhầm rồi.
Lộp bộp ——
Kinh Trập ngẩng đầu, trời mưa rồi.
...
"Gâu gâu, gâu gâu gâu ——"
Kinh Trập nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, lẫn trong tiếng mưa còn có tiếng chó sủa khe khẽ.
Trong phòng chỉ có mình cậu.
Đây là nơi ở của Kinh Trập khi còn nhỏ, so với chính phòng, cậu thích nghỉ ngơi ở đây hơn. Nhưng cái giường này không ngủ được hai người, thế là Hách Liên Dung bị cậu nhẫn tâm đuổi sang phòng khác ngủ.
Chỉ là Kinh Trập trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Bên ngoài trời đổ mưa.
Mưa xuân quý giá, Kinh Trập nghe tiếng mưa rơi tí tách, đang thiu thiu ngủ thì tiếng chó sủa thoắt ẩn thoắt hiện lại đánh thức cậu dậy.
Nhà họ đúng là có lỗ chó chui.
Thỉnh thoảng cũng có chó mèo chui vào, nhưng đa phần là mấy con thú nhỏ lang thang, không thích cuộc sống được nuôi nhốt, thường chỉ ở lại vài ba ngày rồi lại nhanh chóng rời đi.
Kinh Trập lắng nghe một hồi, tiếng sủa gâu gâu kia biến mất.
Cậu do dự một lát rồi ngồi dậy.
Trước khi vào nhà, cậu đã cảm giác như trong bụi cỏ có gì đó, chỉ là bên cạnh họ chắc chắn có người đi theo, lại không có cảnh báo gì, nên Kinh Trập cứ tưởng là ảo giác của mình.
Giờ xem ra, thứ lúc đó ở đó, có thể là một con chó?
Kinh Trập không gọi người, cậu rất quen thuộc với căn nhà này, mò mẫm một lúc là tìm được chân nến, lại lôi hộp quẹt ra thắp sáng.
Ánh nến leo lét giúp Kinh Trập nhìn rõ dưới chân.
Cậu thay y phục rồi đi ra ngoài.
Mưa như trút nước, lớn hơn lúc đi ngủ nhiều, Kinh Trập chỉ đứng ở cửa cũng cảm nhận được những hạt mưa bay vào. Cậu lấy một chiếc ô giấy từ sau nhà ra, nheo mắt nhìn vào sân.
Cậu không nhìn thấy hay nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Nhưng người đã ra rồi, Kinh Trập vẫn định đi xem thử một cái. Cậu một tay che ô, một tay cầm chân nến bước xuống bậc thềm.
Dẫm lên con đường lát đá trơn trượt, vạt áo Kinh Trập nhanh chóng bị ướt, cậu cũng chẳng để ý lắm, bắt chước tiếng chó sủa lúc nãy: "Gâu, gâu..." Cậu khẽ gọi vài tiếng.
Sột soạt, hình như có thứ gì đó vụt qua rất nhanh, Kinh Trập chớp mắt, ngược lại chắc chắn là có thứ gì đó thật.
Cậu đi về phía góc tường vài bước, quét mắt qua những bóng tối đen kịt, cuối cùng nhìn thấy một chú chó con đáng thương đang co ro trong góc.
Lông toàn thân nó ướt sũng nước mưa, đuôi kẹp chặt, đang gầm gừ ư ử với Kinh Trập, nhưng tai lại ép sát vào đầu, có thể thấy là rất sợ hãi.
Kinh Trập ngồi xổm xuống nhìn nó, nó lại đột ngột kêu lên một tiếng "gâu".
Kinh Trập rất kiên nhẫn, đợi đến khi nó bớt sợ hơn mới từ từ di chuyển ô qua, che kín cả con chó rồi gác nghiêng ô lên bụi cây.
Con chó ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi đầu ngửi, cuối cùng l**m ngón tay Kinh Trập.
Kinh Trập theo bản năng rụt tay lại, đang tính xem làm thế nào dụ con chó vào nhà thì chóp mũi bắt được một mùi hương kỳ lạ.
Mùi này dưới màn mưa xối xả không rõ ràng lắm, thoang thoảng mùi hôi thối kỳ quái.
Kinh Trập do dự, đưa ngón tay lên mũi ngửi, không ngửi thấy gì cả.
Dù có mùi gì sót lại thì cũng bị nước mưa rửa trôi từ lâu rồi.
Tuy nhiên, chút dị thường này khiến Kinh Trập cảnh giác, cậu đứng dậy định đi tìm một cái ô khác trước, nhưng trong lúc cử động, cậu lờ mờ nhìn thấy sự kỳ lạ trong sân.
Rõ ràng vừa nãy con chó này chạy nhảy lung tung trong sân, đào bới không ít chỗ thành hố.
Sân viện vốn dĩ khá sạch sẽ giờ biến thành bùn lầy nhão nhoét.
Nhờ ánh đèn lồng dưới mái hiên, Kinh Trập miễn cưỡng nhìn thấy dưới gốc cây đào dường như bị đào một cái hố. Nước mưa không ngừng xói mòn lớp đất bị đào lên, bùn đất vương vãi khắp nơi.
Kinh Trập dầm mưa, thở dài.
Chuyện này cứ để Kinh Trập của ngày mai phiền não đi, giờ cậu lạnh muốn chết rồi.
Cậu vừa đi được vài bước chợt nhớ ra một chuyện.
Kinh Trập theo bản năng sờ vào hông mình, phát hiện trống không, lúc này mới nhớ ra khi nãy vội vàng ra ngoài, không kịp mang theo túi thơm.
"Gâu, gâu..."
Con chó nhỏ r*n r* ư ử, thái độ có vẻ dịu đi đôi chút.
Kinh Trập suy nghĩ một lát, quay người sải bước đi lại, nhân lúc con chó nhỏ không phản kháng, cưỡng ép bế nó ra khỏi ô, dầm mưa chạy bước nhỏ về phòng.
Trong phòng rõ ràng ấm hơn bên ngoài nhiều, dù con chó nhỏ bị hoảng sợ nhưng vẫn thích nhiệt độ trong phòng hơn, không muốn bước ra ngoài nửa bước.
Nó đứng giữa nhà, điên cuồng giũ lông.
Kinh Trập đau khổ nhìn những vết bùn trên sàn nhà.
Thôi bỏ đi.
Cậu nhìn thêm vài lần, xác định trạng thái nó vẫn ổn, xoay người lục lọi một hồi, lấy ra túi thơm của mình, lại tìm một cái gậy —— nếu có cái xẻng thì tốt hơn —— rồi vội vã ra ngoài.
Dù sao cũng ướt rồi, Kinh Trập lười thay quần áo che ô, cậu dầm mưa, bước thấp bước cao đi đến dưới gốc cây đào. Càng đến gần cây đào, cậu càng ngửi thấy mùi kỳ lạ nào đó rõ ràng hơn.
Mùi đó cũng không hẳn là thối, nhưng cứ thoang thoảng, giống như một sự chỉ dẫn quái đản nào đó.
Kinh Trập ngồi xổm xuống mò mẫm một hồi, cuối cùng chọn được một chỗ bắt đầu đào. Đất bị nước mưa ngâm mềm, lại bị chó bới qua nên rất tơi xốp, đào rất dễ dàng.
Cậu mới chọc vài cái, cây gậy dường như chạm phải vật gì cứng cứng, Kinh Trập chớp mắt, gạt nước mưa đi, dùng sức gõ gõ.
Cộc cộc.
Kinh Trập dứt khoát vứt gậy đi, đưa tay sờ, quả nhiên bên dưới sờ thấy một vật giống cái hộp. Cậu nắm lấy một góc dùng sức kéo, nước mưa quá nặng, bùn nước quá nhiều khiến cả cái hộp nặng trịch, Kinh Trập đạp lên mép hố bùn, khó khăn lắm mới kéo được cả cái hộp ra.
Lúc này đây, trông cậu chẳng khác nào người bùn vừa lăn lộn trong nước mưa.
Kinh Trập phì phì hai cái, nhổ bớt bùn nước vô tình bắn vào miệng, lúc này mới cúi đầu quan sát cái hộp gỗ này.
Nó trông rất lớn, dài khoảng chín thước.
Cả chiều dài lẫn chiều rộng đều như vậy.
Một cái hộp chôn dưới gốc cây đào.
Điều này khiến Kinh Trập không khỏi nhớ lại rất lâu về trước, món quà Dung Cửu tặng cậu... Món quà?
—— "Đây là một món quà, chôn dưới gốc đào bên cạnh ao nhà em, nhưng không biết em có thích không, cho nên chìa khóa này giao cho em."
Một món quà mà Kinh Trập không biết mình có thích hay không?
Cậu không thực sự quên hẳn chuyện này, chỉ là hôm đó dáng vẻ Dung Cửu nói chuyện... có chút nguy hiểm, cảm xúc nặng nề và quái đản ngưng tụ trong đáy mắt hắn, giống như một con quái vật đáng sợ.
Kinh Trập không quên, đôi khi Dung Cửu là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào.
So với việc quên lãng, Kinh Trập cảm thấy mình giống như... cố tình đẩy chuyện này ra xa, đặt sang một bên, chứ không chủ động khơi ra.
Lúc đó, Kinh Trập rất khó ra khỏi cung.
Điều này giống như một lời hứa rất khó thực hiện.
Có lẽ Dung Cửu cũng biết điều này nên mới chôn đồ ở Dung phủ.
Bản thân chuyện này đã toát lên vẻ quái đản nguy hiểm.
Kinh Trập lục lọi một hồi, tìm thấy ổ khóa của hộp gỗ, sau đó cậu lấy chìa khóa từ trong túi thơm ra.
Lộp bộp lộp bộp ——
Mưa nhỏ đi một chút, nhưng với Kinh Trập vẫn rất lạnh. Cậu ngâm mình trong nước quá lâu rồi.
Kinh Trập run rẩy tra chìa khóa vào ổ, vừa mới mở ra, phía sau liền truyền đến tiếng chó sủa dữ dội: "Gâu gâu gâu —— gâu gâu gâu ——"
Tiếng sủa vô cùng cuồng loạn, như thể nhìn thấy kẻ thù đáng sợ nào đó, lại lờ mờ mang theo nỗi sợ hãi khó diễn tả.
Kinh Trập theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người cao lớn bước xuống bậc thềm.
Cậu bật dậy, thậm chí không kịp nhìn xem trong hộp gỗ rốt cuộc là cái gì.
Kinh Trập cảm thấy kinh hoàng bất an, nước mưa lạnh thấu xương khiến cơ thể cậu bắt đầu run rẩy nhẹ, cậu cảm thấy giọng nói của mình có chút phiêu dạt:
"... Sao huynh lại tỉnh?"
Bóng dáng Hách Liên Dung từ dưới ánh đèn lồng lờ mờ bước vào sân viện mưa gió bão bùng, y phục trên người hắn ướt sũng với tốc độ chóng mặt, khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo ngẩng lên trong mưa.
"Đến xem em nửa đêm đào mộ."
Hơi thở Kinh Trập khựng lại, chậm rãi nói: "Ta chỉ là, đột nhiên nhớ tới món quà huynh nói trước đó..." Cậu cố gắng lờ đi sự quái đản khi người đàn ông nhắc đến từ "mộ", cũng theo bản năng lấp l**m vai trò của con chó trong chuyện này.
Không hiểu sao, Kinh Trập cảm thấy Hách Liên Dung sẽ không thích.
Đôi mắt đen thẫm của Hách Liên Dung bất động, sâu hoắm như vực thẳm địa ngục, hắn trông như đang cười, nhưng nụ cười mang theo nhiệt độ băng giá, nhìn chằm chằm vào Kinh Trập một cách chăm chú lạ thường.
"... Quà, à, đúng rồi, một món quà." Giọng nói hơi cong lên của người đàn ông nảy lên một cách kỳ diệu. "Kinh Trập muốn xem, ta bảo người đào lên là được, cần gì phải tự mình động thủ?"
Kinh Trập cười gượng, nếu không phải tại con chó kia, chưa chắc cậu đã nhớ ra.
"Nhưng mà, em đã mở ra rồi nhỉ?"
Hách Liên Dung tự nhiên đi đến bên cạnh Kinh Trập, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cậu, mang theo áp suất thấp dị thường nào đó.
Môi Kinh Trập mấp máy: "Huynh, bị đánh thức à?"
... Cậu nhớ là, Hách Liên Dung một khi đã ngủ, lẽ ra là, không thể bị đánh thức chứ nhỉ?
"Không sao." Giọng người đàn ông mượt mà đến đáng sợ. "Chỉ là giống em thôi."
Kinh Trập: "... Huynh làm sao biết, ta không ngủ?"
Hách Liên Dung mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức Kinh Trập suýt bỏ lỡ giọng nói nhẹ nhàng kia.
"Ta vẫn luôn nhìn em."
Khuôn mặt trắng bệch b*nh h**n kia dưới sự gột rửa của nước mưa, hư ảo như tượng băng. "Vẫn luôn."
Bàn tay trắng bệch có lực ấn lên vai Kinh Trập.
"Chẳng phải em muốn xem quà sao?"
So với việc cúi đầu, Kinh Trập càng muốn lay tỉnh Hách Liên Dung, bảo hắn mau chóng trở lại bình thường, nghe xem hắn đang nói cái gì... Đúng lúc này, mùi hương như có như không kia lại tấn công cậu lần nữa.
Cái mùi không giống hôi thối nhưng lại vô cùng quái dị khiến dây thần kinh Kinh Trập đau nhói.
Kinh Trập cau mày, rốt cuộc vẫn ngồi xổm xuống.
Cậu nghịch nghịch cái ổ khóa, tháo ổ khóa nặng trịch ra, "bõm" một tiếng rơi xuống vũng bùn, thuận tay cạy nắp hộp gỗ nặng nề lên.
... Một khuôn mặt dữ tợn, trắng bệch, đập thẳng vào mắt Kinh Trập.
Biểu cảm trợn mắt trừng trừng, nhãn cầu lồi ra quái dị như khối u, một cái đầu chết thảm khốc, cứ thế nằm yên vị trong hộp gỗ, bị chôn dưới gốc cây đào.
Không biết im lặng bao lâu.
... Dù có qua bao nhiêu năm, Kinh Trập cũng không thể quên người này, khuôn mặt này.
Đây là đầu của Hoàng Khánh Thiên.
—— "Em thực sự sẽ thích?"
—— "Sẽ không sợ?"
—— "Nhớ kỹ lời em nói."
Trong khoảnh khắc, vô số ký ức quá khứ ùa về, những điểm nghi vấn, những lời nói đó, vào giây phút này khiến Kinh Trập hoàn toàn hiểu ra.
Hách Liên Dung có thể truy sát Thụy Vương, tự nhiên cũng có thể tập kích Hoàng gia, sự tàn khốc không kiêng nể gì đó chưa bao giờ che giấu.
Chỉ là Kinh Trập không ngờ ngay cả toàn bộ Hoàng gia, cũng...
"... Là huynh ra tay, cũng là huynh, khiến người Hoàng gia đều..." Kinh Trập lẩm bẩm, vẻ mặt kinh hãi. "Đó không phải là..."
Là Hoàng Trường Tồn làm, nhưng cũng không phải Hoàng Trường Tồn làm.
Hoàng đế khát máu, nhưng hiếm khi liên lụy phạm vi rộng lớn đến thế... Những suy đoán như có sức nặng ngàn cân, đè nặng lên sống lưng Kinh Trập, đè ép đến mức cậu gần như không thở nổi.
Hách Liên Dung cũng quỳ một chân xuống theo, ngón tay lạnh lẽo v**t v* khuôn mặt Kinh Trập, ướt lạnh đến mức Kinh Trập gần như không cảm nhận được sự đụng chạm đó.
Cậu bị buộc phải ngẩng đầu, không nhìn cái đầu lâu dữ tợn kia nữa.
Con quái vật đó, đang cười.
Bàn tay kia rõ ràng trắng bệch như ngọc, nhưng không hiểu sao Kinh Trập lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc vô cùng, mùi đó hòa lẫn với hơi thở quái dị, càng trở nên khó chịu đựng.
"Đừng nghĩ nhiều," Hách Liên Dung vui vẻ, thì thầm nói, "Tội lỗi đều do ta gánh."
Kinh Trập gần như ngạt thở vì điều đó.
Trên mặt ướt nhầy nhụa, như thể có một đôi tay đẫm máu đang v**t v* cậu.
—— "Em có thể làm, tất cả những gì em muốn." Lời nói lạnh thấu xương, như thể từng câu từng chữ đều mang theo sát khí đẫm máu nồng nặc.
"Bất luận là việc em muốn, nhưng không thể làm được, bất cứ việc gì."
Phàm là những gì Kinh Trập căm hận, chán ghét, hắn đều sẽ quét sạch mọi chướng ngại cho cậu.
Bất kể Kinh Trập có muốn hay không, chỉ cần có một thoáng ác ý, Hách Liên Dung đều sẽ nắm bắt rõ ràng.
Sau đó, làm giúp cậu.
________
Lời tác giả:
Đặc biệt đi tra cứu kỹ thuật ướp xác thời cổ đại, ừm, vì tâm lý của Kinh Trập, cứ coi như là ướp xác đi