Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 90

"Ta đã mổ bụng moi gan bọn chúng, sẽ không còn ai đến quấy rầy em nữa."

 

*

 

"Hắt xì ——"

 

"Gâu ——"

 

Kinh Trập và chú chó nhỏ gần như hắt hơi cùng một lúc.

 

Chú chó nhỏ nằm sấp ngoài cửa phơi nắng, toàn thân ấm sực, chẳng còn thấy vết bẩn lem luốc của ngày hôm qua. Lông nó trơn mượt lạ thường, chỉ có điều gầy gò quá mức, sờ vào thấy khô khốc, thậm chí còn chạm rõ cả xương sườn.

 

Kinh Trập day day mũi, cau mày nhìn ngón tay mình.

 

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cậu vẫn cảm thấy đâu đây phảng phất mùi vị quái dị kia. Rõ ràng mọi thứ đều đã được xử lý sạch sẽ, nhưng cậu vẫn thấy không thoải mái.

 

Đêm qua, sau khi cậu bị hoảng sợ, Hách Liên Dung đã đưa Kinh Trập vào trong phòng. Cả hai người đều ướt sũng, nhiệt độ xuống thấp khiến Kinh Trập run lên cầm cập.

 

Chú chó nhỏ vô cùng sợ Hách Liên Dung, vừa nhìn thấy hắn đã không nhịn được mà rên ư ử trong cổ họng. Bộ dạng kẹp đuôi trốn vào góc tường của nó trông thật sự đáng thương vô cùng.

 

Hách Liên Dung lạnh nhạt liếc nhìn, con chó lập tức sợ đến mức im bặt. Cả cái đầu chó rúc sâu dưới hai chân trước, dường như làm vậy thì sẽ không còn cảm nhận được sự đáng sợ bên ngoài nữa.

 

Người đàn ông cởi bỏ y phục của Kinh Trập, hai người cùng nhau tắm gội.

 

Làn da lạnh lẽo ẩm ướt được dòng nước ấm nóng gột rửa hết lần này đến lần khác, Kinh Trập mới hoảng hốt có cảm giác như được sống lại.

 

Chỉ là cái mùi mục rữa ướt át kia dường như vẫn còn ám lại trên người. Dù Kinh Trập có tắm bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu vẫn cảm thấy mùi vị đó chưa tan hết.

 

Hách Liên Dung nắm lấy ngón tay đang run rẩy vì căng thẳng của Kinh Trập, đưa lên miệng cắn một cái: "Em đang buồn vì kẻ đó?"

 

"... Không, ta hận ông ta." Kinh Trập lẩm bẩm, "Ta nên vui mừng, mới phải."

 

Cậu hận không thể khiến Hoàng Khánh Thiên chết đi cho xong.

 

Thế nhưng, Hoàng Khánh Thiên và Hoàng gia, là hai khái niệm khác nhau.

 

Kinh Trập nhắm mắt lại, để mặc Hách Liên Dung ôm lấy mình. Trong giọng nói lạnh nhạt lười biếng của hắn mang theo một tiếng thở dài bất lực.

 

"Oan có đầu, nợ có chủ, dù có xuống địa phủ luân hồi thì kẻ tạo nghiệp cũng là ta, em lo lắng làm gì?"

 

"Nếu kẻ tạo nghiệp là bản thân ta, thì ta cũng chẳng đến mức..." Kinh Trập bực bội trừng mắt nhìn Hách Liên Dung.

 

Hách Liên Dung cúi đầu, cọ cọ vào mũi cậu.

 

Động tác ấy chẳng thành thục chút nào, cọ đến mức mũi Kinh Trập cũng lệch cả đi. Cậu vừa bực mình, vừa có chút u sầu, nhưng lại không hiểu sao bị hành động này của hắn chọc cười. Sau một tiếng cười khẽ, toàn bộ sức lực trên người cậu cũng buông lỏng, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi nhiều.

 

Có những chuyện cậu biết rõ không thể chấp nhận, nhưng lại chẳng thể thay đổi. Cảm giác bất lực này không dễ gì tiêu tan, nhưng nhiều hơn cả vẫn là nỗi bi ai.

 

Nhưng... Hách Liên Dung cũng đang ở đây, đang từng chút, từng chút một thay đổi, dù rất ít ỏi.

 

Song, càng nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhoi ấy, lại càng chứng minh sự vặn vẹo trong quá khứ và những vết hằn đã khắc sâu không dễ gì xóa nhòa.

 

Đêm qua ngủ một giấc chập chờn, khi Kinh Trập tỉnh dậy vào sáng hôm nay, chú chó nhỏ đang chạy loạn trong sân.

 

Trời đã hửng nắng.

 

Kinh Trập bước xuống giường, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.

 

Cậu nhìn thấy mọi vết bẩn trong sân đều đã được dọn dẹp sạch sẽ như ban đầu. Cây đào vẫn đứng đó, như thể chưa từng bị đào xới lên, còn chiếc hộp gỗ kia đã không cánh mà bay, chẳng biết đã được thu dọn đi đâu.

 

Hôm qua Kinh Trập bị Hách Liên Dung cưỡng ép kéo vào phòng, cũng chẳng màng để ý, ước chừng chiếc hộp đã ngâm trong nước khá lâu.

 

Vừa nghĩ đến cái đầu người kia, trong lòng cậu lại dâng lên cảm giác buồn nôn.

 

Kinh Trập day mũi, hắt hơi một cái.

 

Lạch bạch, lạch bạch ——

 

Tiếng đệm thịt tiếp xúc với mặt đất vang lên, Kinh Trập cúi đầu xuống, thấy một chú chó nhỏ đang phấn khích vẫy đuôi, ngồi xổm bên dưới nhìn cậu.

 

Kinh Trập hơi ngẩn ra, rồi chậm rãi mỉm cười: "Xin lỗi, hôm qua không lo được cho ngươi."

 

Có điều nhìn qua thì nó đã được tắm rửa sạch sẽ.

 

Đám hạ nhân trong viện này hành tung xuất quỷ nhập thần, lúc không cần thì chẳng thấy bóng dáng một ai, gọi một tiếng lại đột ngột xuất hiện, thân thủ quái dị vô cùng.

 

Kinh Trập vừa dậy, đã có người mang đồ rửa mặt và thức ăn đến.

 

"Hắn đâu rồi?"

 

"Lang quân, giờ này bệ hạ đang thiết triều."

 

Kinh Trập thoáng sững sờ, không nhịn được bật cười.

 

Tuy đêm qua Hách Liên Dung trông hung dữ là thế, còn nói ra những lời lẽ như vậy, nhưng sáng ra vẫn đi thiết triều theo đúng quy củ, con người này quả thực mâu thuẫn đến cực điểm.

 

"Lang quân muốn hồi cung, hay muốn ở lại bên ngoài thêm vài ngày đều tùy ý, có điều khi ra ngoài, xin hãy mang theo người." Vu quản sự cười híp mắt nói, "Nếu để lạc mất ngài, bệ hạ sẽ chém đầu bọn ta mất."

 

Kinh Trập bất lực lắc đầu, lạc thế nào được?

 

Cậu đâu phải trẻ con lên ba.

 

Cậu ngồi trong thư phòng đọc sách một lúc. Nắng rất ấm, chú chó nhỏ tạm thời được giữ lại trong nhà, không ai đuổi nó đi, thậm chí còn cho nó đồ ăn. Nó nằm lăn lộn dưới hành lang, trông cũng hoạt bát lắm.

 

Kinh Trập nhìn khoảng sân ngập tràn ánh nắng, ngẩn ngơ xuất thần một hồi lâu mới đứng dậy.

 

Cậu muốn ra ngoài đi dạo.

 

Trong Dung phủ, chẳng biết từ bao giờ đã chuẩn bị sẵn rất nhiều y phục vừa vặn. Kinh Trập vừa nói muốn ra ngoài, hai thị nữ liền xuất hiện, trên tay cầm vô số bộ đồ, dọa Kinh Trập sợ đến mức lắc đầu liên tục, chỉ nói muốn tự mình thay.

 

Họ cũng không ép buộc, một người trong đó cười nói: "Vậy để bọn nô tì chọn y phục cho tiểu lang quân."

 

Lúc này Kinh Trập mới gật đầu.

 

Về khoản này, cậu đúng là dốt đặc cán mai.

 

Hai thị nữ chọn xong tất cả mọi thứ cho Kinh Trập, từ y phục đến phụ kiện, giày tất, bày biện ngăn nắp đâu ra đấy rồi mới lui ra ngoài.

 

Kinh Trập liếc nhìn gương đồng, mảnh gương vỡ một nửa vẫn còn đặt trên bàn. Trong góc phòng có một tấm gương đứng khác, cậu tạm dùng nó để chỉnh trang y phục, cũng tốn không ít công sức.

 

Đến khi sửa sang lại mũ, Kinh Trập có chút mơ màng nhìn chính mình trong gương đồng.

 

Hiếm khi nào cậu nhìn ngắm bản thân kỹ càng đến thế.

 

... Hóa ra, cậu trông như thế này sao?

 

Kinh Trập có chút ngạc nhiên chạm tay lên mặt gương, cảm giác lạnh lẽo truyền đến đầu ngón tay khiến cậu bừng tỉnh, người trong gương cũng đang nhìn lại cậu với thần tình y hệt.

 

Cậu sờ sờ chiếc cằm nhẵn nhụi của mình, xem ra cậu trông cũng khá ổn.

 

Đến khi cậu ra cửa, thị nữ nhất quyết khoác thêm cho Kinh Trập một chiếc áo choàng lông cáo tuyết. Lớp lông viền quanh cổ khiến Kinh Trập gần như bị vùi trong tuyết trắng, càng tôn lên vẻ tuấn tú trắng trẻo.

 

Vu quản sự trầm ngâm giây lát, u sầu nói: "Lang quân hay là mang thêm hai người nữa đi."

 

... Sao, sao cơ?

 

Đã bốn người đi theo rồi, còn muốn thêm nữa?

 

Kinh Trập giằng co với Vu quản sự không thành, trên xe ngựa lại bị nhét thêm một thị nữ, chính là một trong hai người vừa giúp cậu chọn đồ ban nãy.

 

Dung mạo nàng bình thường, nhưng khi cười lên lại rất ôn hòa.

 

Tố Hòa: "Lang quân, nô tì biết chút võ nghệ, Vu quản sự để nô tì đi theo cũng là để tiện bề bảo vệ ngài."

 

Ở một số nơi, có phụ nữ đi cùng sẽ thuận tiện hơn.

 

Kinh Trập: "Ta chỉ ra ngoài dạo phố, chứ có phải tới võ quán thách đấu đâu." Cậu khẽ lầm bầm, có chút bất lực.

 

Tố Hòa: "Trên đời luôn có chuyện bất trắc, người đông một chút vẫn hơn." Nàng nói năng nhẹ nhàng, từ tốn giải thích, khiến Kinh Trập dù không muốn cũng đành phải thở dài.

 

Nếu thái độ của họ cứng rắn hơn, có lẽ Kinh Trập còn nổi giận, đằng này ai nấy đều có thương có lượng, lời nói mềm mỏng nhưng không thiếu phần kiên quyết, khiến cậu rất khó phản bác.

 

Dù sao thì họ cũng có lý.

 

Tố Hòa cười châm trà cho Kinh Trập.

 

Vị Sầm lang quân này không khó hầu hạ, tính tình hiền lành, chỉ cần nắm bắt được tính cách thì việc hầu hạ cậu chẳng có gì khó khăn.

 

Tuy cậu không thích có người kè kè bên cạnh, nhưng lại là người ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần nói năng ôn tồn vài câu, miễn là hợp lý thì cậu sẽ luôn nghe theo.

 

Hiếm khi hôm nay không phải đọc sách, Kinh Trập cũng chẳng có việc gì làm, cậu bảo phu xe cứ đi tùy ý, còn mình thì ngồi trong xe ngắm nhìn đường phố bên ngoài.

 

Dù đi đến đâu, đối với cậu cũng đều là khung cảnh mới lạ.

 

Tố Hòa: "Lang quân có muốn chơi gì, xem gì không?"

 

Kinh Trập: "Ở kinh thành này, nơi nào là náo nhiệt nhất?"

 

Tố Hòa: "Các bậc quyền quý thường thích đi về phía Đông, dân thường lại ở phía Tây. Tuy nhiên, nếu nói đến nơi náo nhiệt nhất cả kinh thành, hẳn phải là Bách Trượng Lâu."

 

"Bách Trượng Lâu?"

 

"Bách Trượng Lâu tuy mang tên gọi ấy nhưng cũng có phần khoa trương. Nó được coi là địa danh nổi tiếng trong kinh thành, nếu nhất thời không tìm được chốn vui chơi, người ta thường sẽ chọn Bách Trượng Lâu." Tố Hòa nói, "Nơi đó vừa có thể ngâm thơ đối câu, lại cũng có thể nâng chén rượu hàn huyên. Nếu muốn xem kịch, nghe hát, cũng đều có chỗ."

 

Kinh Trập gật đầu, thị nữ bèn nhoài người ra dặn dò phu xe vài câu.

 

Tố Hòa dường như rất am hiểu về kinh thành, thấy Kinh Trập hứng thú với những chuyện này, nàng bèn kể những tin đồn thú vị trong kinh.

 

Ví như Trần đại nhân cưới người thiếp thứ tư, chọc tức chết cả chính thê; hay như thiếp thất nhà nào đó vụng trộm, sinh con rồi nuôi như con ruột suốt bao năm; lại có nhà ai với nhà ai kết thông gia không thành lại hóa ra kẻ thù... Chỗ nào điểm tâm ngon nhất, chỗ nào rượu thơm nồng nhất...

 

Đến khi tới Bách Trượng Lâu, Kinh Trập nghe mà có chút hoảng hốt.

 

Tố Hòa: "Đợi lang quân trở về, nô tì sẽ kể tiếp cho ngài nghe."

 

Kinh Trập mím môi cười cười, có chút ngượng ngùng.

 

Muốn vào Bách Trượng Lâu, nếu là những công tử ca đã nổi danh khắp kinh thành thì tự nhiên không bị gò bó, nhưng nếu là gương mặt lạ lẫm thì phải nộp một khoản phí không nhỏ.

 

Kinh Trập vừa xuống xe ngựa, đã thấy phía trước có người vừa nộp một trăm lượng bạc trắng.

 

Tố Hòa: "Nhiều con cháu quyền quý đến đây tìm vui hưởng lạc, để giữ cho môi trường thanh tịnh hơn, Bách Trượng Lâu cũng sẽ sàng lọc khách một chút."

 

Nếu là người không có tiền, đương nhiên không thể bước qua cửa.

 

Số tiền này cũng không phải nộp đi mất trắng, mà sẽ chuyển thành khoản chi tiêu của người đó tại Bách Trượng Lâu. Cho đến khi tiêu hết một trăm lượng này, khách có thể tùy ý ra vào Bách Trượng Lâu, không ai quấy rầy.

 

Kinh Trập cau mày, vừa định nói gì đó thì thấy thị nữ đã bước lên trước, giơ tấm lệnh bài trong tay ra trước mặt người gác cửa. Tên gác cửa vừa liếc nhìn, vẻ mặt lơ đãng ban đầu liền biến đổi, lập tức khúm núm nghênh đón:

 

"Quý khách, mời mau vào trong ạ."

 

Ngoại trừ phu xe, bốn người còn lại đều theo Kinh Trập vào Bách Trượng Lâu.

 

Kinh Trập nhướng mày nhìn Tố Hòa, Tố Hòa khẽ nói: "Bách Trượng Lâu này có chút quan hệ với Mao đại nhân." Hắn không phải người đứng sau, nhưng muốn xin hắn một tấm lệnh bài để đi lại cũng là chuyện dễ dàng.

 

Mao Tử Thế.

 

Kinh Trập tự nhiên sẽ không xa lạ với cái tên này.

 

Đây chính là người năm xưa được Hách Liên Dung coi như bạn bè mà dẫn đến gặp cậu. Tuy người đàn ông kia nói bọn họ chưa tính là bạn bè, nhưng đã có thể được Hách Liên Dung dẫn đến trước mặt, quan hệ của bọn họ cũng coi là thân thiết.

 

... Chỉ có điều, trong tay Tố Hòa đã sớm có tấm lệnh bài này.

 

Hách Liên Dung đã sớm đoán được cậu có khả năng sẽ ra ngoài đi dạo lung tung ư?

 

Có lệnh bài này, bọn họ ở Bách Trượng Lâu gần như đi lại thông suốt, quản sự của Bách Trượng Lâu cũng chạy đôn chạy đáo theo sau, giới thiệu tình hình trong lầu cho cậu.

 

Bách Trượng Lâu chiếm diện tích cực rộng, nhìn từ bên ngoài chưa có cảm giác ấy, nhưng khi vào trong, càng đi càng thấy sâu hun hút. Vừa rồi ở ngoài thấy không ít xe ngựa, nhưng vào bên trong lại rất yên tĩnh, còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đan xen ẩn hiện dưới những bóng cây xanh thẫm.

 

Hành lang uốn lượn quanh co, thi thoảng có thể thấy vài vị công tử trẻ tuổi đi ngược chiều, hoặc nghe thấy tiếng cười duyên dáng của các quý nữ. Nơi này dường như không hạn chế nam nữ, bài trí lại rất nho nhã, cộng thêm cảm giác tĩnh mịch này, chẳng trách lại có nhiều khách khứa đến vậy.

 

"Quý khách thích náo nhiệt hơn, hay thích yên tĩnh hơn, chỗ bọn ta đều có thể cung cấp cho ngài..."

 

Quản sự đi bên cạnh vừa nói chưa được hai câu, bầu không khí yên tĩnh này đã đột ngột bị phá vỡ.

 

Ngay khi bọn họ vừa rẽ qua một khúc cua, trên hành lang đối diện cách đó không xa, có hai nhóm người đang tranh cãi kịch liệt.

 

Kiến trúc bên trong Bách Trượng Lâu hẳn là dùng vật liệu cách âm, nên mới tạo cho người ta cảm giác thanh tịnh u nhã, nhưng dù có tĩnh mịch đến đâu thì chung quy vẫn là chốn ngoài trời thoáng đãng. Nếu có người cố tình lớn tiếng ồn ào, thì có chắn thế nào cũng không ngăn được.

 

Quản sự nhíu mày, Kinh Trập nhìn theo hướng đó, liền phát hiện trong hai nhóm người đang tranh cãi đằng xa kia, lại có cả người quen.

 

Bên trái chính là Trần Thiếu Khang mà cậu đụng mặt ở Lộc Uyển hôm qua, còn bên phải là một nữ tử áo đỏ. Sau lưng mỗi người bọn họ đều có không ít người đi theo, toàn là thiếu nam thiếu nữ.

 

Quản sự vừa nhìn rõ dung mạo thiếu nữ áo đỏ kia, sắc mặt liền trở nên đau khổ.

 

Đây chẳng phải là vị tiểu Quận chúa của Kính Vương phủ sao?

 

Vị này tính tình xưa nay chưa từng tốt đẹp, gây ra chuyện ở chốn này, nghĩ đến cũng chẳng phải lần đầu tiên.

 

"Trần Thiếu Khang!"

 

Tiểu Quận chúa trông có vẻ đã tức đến bốc khói, ngay cả giọng nói cũng không kìm được âm lượng, cây roi trong tay siết chặt, hận không thể quất mạnh lên người đối diện một cái.

 

"Ngươi suốt ngày lẽo đẽo theo sau cái mông của Trầm Tâm Hương, chẳng lẽ đúng như lời đồn trong kinh thành, ngươi để mắt đến ả rồi, muốn thành thân với ả sao?"

 

Sắc mặt Trần Thiếu Khang rất khó coi: "Quận chúa cẩn trọng lời nói, ta và nàng ấy chỉ là bạn."

 

Dù cho ngày nay, sự hạn chế đối với nữ tử không còn nhiều như triều trước, nhưng đại để vẫn coi trọng thanh danh, không thể cứ để mặc Quận chúa ăn nói hàm hồ như vậy được.

 

Đứng sau lưng Trần Thiếu Khang là một nữ tử mắt sáng răng đều, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, trông có vẻ xinh đẹp hào phóng.

 

"Cái miệng xinh xắn của Quận chúa sao lại không phun ra được ngà voi thế nhỉ? Ta và Trần Thiếu Khang có quan hệ gì, thì liên quan gì đến ngươi? Ồ... chẳng lẽ Quận chúa thích Thiếu Khang nhà chúng ta à?" Nàng cười híp mắt nhìn thiếu nữ áo đỏ đối diện, trong mắt đầy vẻ trêu tức, "Nếu là vậy thì nói sớm đi, bọn ta cũng sẽ chẳng đứng đây cản trở đâu."

 

Nàng vừa dứt lời, những người phía sau liền cười khúc khích.

 

Vài ba câu này quả thực sắc bén, khiến sắc mặt thiếu nữ áo đỏ kia biến đổi. Người hầu hạ sau lưng nàng ta vội vã tiến lên, chắn ở bên cạnh, chỉ sợ nàng ta vung roi đánh người.

 

Tuy thân phận Quận chúa cao quý, nhưng những người ở đây có ai không phải con cháu quyền quý? Nếu thật sự gây họa ở chốn này, đến lúc đó tất cả bọn họ đều sẽ bị phạt.

 

Hơn nữa, bối cảnh của Bách Trượng Lâu cũng không thể khinh thường, có thể đứng vững như núi bao năm nay ở nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành mà chưa từng nghe thấy ai dám náo loạn.

 

Quận chúa váy đỏ nhịn rồi lại nhịn, gần như nín đến nghẹn cả họng.

 

Tính tình nàng ta vốn đã không tốt, kể từ lần trước đụng chạm Hoàng đế ở Lộc Uyển, người trong nhà quản thúc nàng ta rất chặt, không còn dung túng như xưa nữa.

 

Khó khăn lắm mới tìm được dịp ra ngoài, ai ngờ lại đụng phải nhóm người Trần Thiếu Khang ở Bách Trượng Lâu, bên cạnh hắn còn có cả Trầm Tâm Hương và Thường Tú Hương.

 

Hai người này vốn dĩ đã không hợp với Quận chúa, nay thấy Trần Thiếu Khang lại chơi cùng bọn họ, Quận chúa nói chuyện càng lúc càng không khách khí.

 

Chỉ có điều luận về võ mồm, nàng ta rốt cuộc không bằng Trầm Tâm Hương, ở trong Bách Trượng Lâu lại không thể động thủ, Quận chúa váy đỏ tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ đành bỏ lại đám người này mà đi ra ngoài.

 

Vừa khéo lại đụng mặt nhóm người của Kinh Trập.

 

Oan gia ngõ hẹp, tự nhiên phải có người nhường đường, Kinh Trập ra hiệu cho người bên cạnh lùi sang một bên.

 

Quận chúa chẳng thèm để ý.

 

Người khác nhường đường cho nàng ta vốn là lẽ đương nhiên. Chỉ là khi đi lướt qua, khóe mắt nàng ta vô tình liếc sang bên cạnh một cái, chỉ trong một thoáng, Quận chúa như bị sét đánh.

 

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, như thể vừa bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, ngón tay run rẩy giơ lên chỉ vào người đối diện.

 

"Ngươi, ngươi..."

 

Người bị nàng ta chỉ vào, chính là một trong những tùy tùng của Kinh Trập.

 

Kinh Trập nhớ người này, trước đó có một lần xuất cung đến Lộc Uyển, người đánh xe ngựa cũng là hắn.

 

Tên hình như là Thập Lục.

 

Tì nữ sau lưng Quận chúa nhanh nhảu cướp lời, chắn trước mặt Quận chúa và Thập Lục, lớn tiếng quát: "Ở đâu ra tên dã man không biết lễ phép, thấy Quận chúa ở trước mặt còn không mau quỳ xuống dập đầu?"

 

Quận chúa lại đột ngột hét lên cắt ngang lời nàng ta, ngón tay bấu chặt vào cánh tay tì nữ, móng tay gần như găm sâu vào thịt.

 

"Không, chúng ta, chúng ta đi..."

 

Vị Quận chúa xưa nay vẫn quen thói kiêu căng hống hách, nào đã bao giờ có lúc kinh hoàng đến thế, sự thay đổi quá lớn của nàng ta khiến mấy tì nữ sinh nghi.

 

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, có vẻ sợ hãi. Nhưng vì bị Quận chúa xô đẩy, bọn họ không dám nán lại.

 

Biến cố này tự nhiên thu hút sự chú ý của người vừa tranh cãi với nàng ta.

 

Có mấy người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, sắc mặt Trần Thiếu Khang ban đầu còn rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn rõ nhóm người vừa xảy ra xung đột với Quận chúa là ai, sắc mặt hắn ta cũng biến đổi theo.

 

Người bị tì nữ của Quận chúa mắng nhiếc kia, chẳng phải là tên phu xe ngự tiền lần trước đã chém chết con ngựa yêu quý của Quận chúa sao? Hình ảnh máu me đầy đất ngày hôm đó, đến tận bây giờ hắn ta vẫn khó mà quên được.

 

Người đàn ông kia tuyệt đối không chỉ đơn giản là phu xe, hắn ra tay dứt khoát như vậy, chắc chắn là người có võ công, không chừng chính là ám vệ bên cạnh Hoàng đế, hoặc là một thị vệ ngự tiền cao thủ nào đó.

 

Hơn nữa... đó chẳng phải là Sầm Văn Kinh sao!

 

Sao huynh ấy cũng ở đây?

 

Mà nhìn dáng vẻ kia, tên thị vệ đó là người của Sầm Văn Kinh?

 

Giờ đây nhìn thấy người này đi theo bên cạnh Sầm Văn Kinh, ý nghĩ trong lòng Trần Thiếu Khang càng thêm chắc chắn.

 

... Có lẽ chuyến đi Lộc Uyển lần trước, Sầm Văn Kinh cũng có mặt ở trong đó.

 

Khi Trần Thiếu Khang đuổi tới nơi, Quận chúa đang thúc giục người của mình mau chóng rời đi, bóng lưng vội vã ấy, cứ như là đang chạy trốn trối chết.

 

... Thật là một màn kịch khôi hài.

 

Kinh Trập bất lực day trán, cậu vốn định ra ngoài đi dạo một chút, xem kinh thành bên ngoài hiện giờ ra sao, lần trước cưỡi ngựa xem hoa, căn bản chẳng nhìn được bao nhiêu. Chỉ là không ngờ lại ầm ĩ thế này, dù là nơi tĩnh mịch đến đâu cũng khó tránh khỏi thị phi.

 

"Sầm đại ca, không ngờ lại có thể gặp huynh ở đây."

 

Trần Thiếu Khang nuốt nước bọt, cố tình không nhìn về phía người đàn ông mặt không cảm xúc kia. Nếu nhìn thêm vài lần, e là sẽ nhớ lại vẻ hung ác khi hắn giết ngựa hôm đó.

 

"Chỉ là nghe người ta đồn Bách Trượng Lâu này thú vị lắm, nên ta nghe danh mà tìm đến xem sao thôi." Kinh Trập cười nói, "Là ta quấy rầy các ngươi rồi." Cậu nhìn đám thiếu nam thiếu nữ đông đúc sau lưng Trần Thiếu Khang, khóe miệng không khỏi giật giật.

 

Cậu thì không ngại qua lại với Trần Thiếu Khang, cuộc tiếp xúc hôm qua cũng rất thú vị, nhưng nếu là một đám người đông nghịt thế này, Kinh Trập chỉ muốn chuồn lẹ.

 

"Sầm đại ca, huynh đợi ta một chút."

 

Cũng không biết là Trần Thiếu Khang nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, hay chính bản thân hắn ta cũng thấy phiền phức, hắn ta chặn giữa đám người kia và Kinh Trập, nói với họ vài câu, dường như là muốn đuổi khéo họ đi.

 

Kinh Trập lơ đãng để ý thấy, trong nhóm đó có hai cô nương cứ liên tục nhìn về phía cậu, chẳng biết là đang nhìn cái gì.

 

Không lâu sau, Trần Thiếu Khang dường như đã thoát thân thuận lợi, lúc này mới thở phào một hơi, đi về phía cậu.

 

"Hôm nay vốn định đến đây tìm chút thanh tịnh, nào ngờ lại xảy ra mấy chuyện này, thật sự là để Sầm đại ca chê cười rồi."

 

Kinh Trập lắc đầu: "Ngươi muốn tìm sự thanh tịnh mà đi cùng ta, không thấy phiền phức sao?"

 

Trần Thiếu Khang cười nói: "Nếu đây là lần đầu huynh tới đây, tự nhiên phải đưa huynh đi mở mang tầm mắt một phen cho thỏa, sao có thể bỏ mặc Sầm đại ca được?" Hắn ta quả thực là một người rất nhiệt tình hướng ngoại, so với vị quản sự kia, lời giới thiệu của hắn ta thú vị hơn nhiều.

 

Có lẽ Trần Thiếu Khang là khách quen của Bách Trượng Lâu này, thuộc nơi đây như lòng bàn tay, món gì ngon, cái gì vui, gần như là thuộc nằm lòng.

 

Dưới sự đề cử của hắn ta, Kinh Trập đã nghe khúc, uống trà, còn nhấp thử một ngụm rượu ngọt, thậm chí còn ngồi cả du thuyền.

 

Bên trong Bách Trượng Lâu này vậy mà còn có một nơi như thế. Nhìn mặt hồ nước biếc dập dờn, trong vắt thấy đáy, Kinh Trập cũng không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.

 

"Lần này có thể lên thuyền, vẫn là nhờ phúc của Sầm đại ca, trước đây có mấy lần đến chơi nhưng mãi không gặp được cơ hội." Trần Thiếu Khang đứng bên cạnh cậu, cười híp mắt nói.

 

Kinh Trập nhướng mày: "Chiếc du thuyền này là vật hiếm lạ lắm sao?"

 

Trần Thiếu Khang: "Nếu nói là hiếm lạ lắm thì cũng không hẳn, nhưng trong Bách Trượng Lâu này chỉ có duy nhất một chiếc du thuyền này thôi."

 

Vật hiếm thì quý, dù là ở bên ngoài, bọn họ bỏ chút tiền bạc ra cũng có thể ngồi du thuyền, nhưng thuyền bên ngoài với thuyền trong Bách Trượng Lâu này đâu có giống nhau. Người có thể giành được vị trí du thuyền vào lúc náo nhiệt nhất thế này, phân lượng ấy há có thể so sánh với bên ngoài?

 

Kinh Trập đăm chiêu suy nghĩ, gật gật đầu.

 

"Sầm đại ca, lần trước huynh nói khi nào rảnh sẽ lại đến Lộc Uyển, vậy là khi nào thì rảnh?" Trần Thiếu Khang trông mong nói, "Huynh chẳng lẽ không thấy Ô Đề một mình một ngựa ở đó rất đáng thương, rất buồn chán sao?"

 

Kinh Trập bật cười: "Ta thấy kẻ đáng thương buồn chán không phải là Ô Đề, mà là ngươi thì có."

 

Trần Thiếu Khang cười hì hì: "Là ta cũng được, là Ô Đề cũng thế, miễn là ngựa tốt thì phải dắt ra ngoài đi dạo chứ."

 

Kinh Trập: "Thuật cưỡi ngựa của ta không tốt lắm, thời gian này cũng nên luyện tập, những ngày sắp tới chắc sẽ thường xuyên đến đó."

 

Dù tiên sinh không nói, bản thân Kinh Trập cũng có dự định này.

 

Ngoài việc luyện cưỡi ngựa, cậu cũng định học chút võ thuật cường thân kiện thể, dù ở tuổi này của cậu, muốn học võ đã là quá muộn, nhưng dẫu sao biết chút quyền cước, vẫn hơn là không biết gì.

 

Dù sao cũng chỉ mới đầu xuân, đứng trên boong thuyền vẫn quá lạnh, hóng gió một lúc, hai người lui vào trong khoang thuyền.

 

Trong khoang ấm áp hơn bên ngoài nhiều, một bàn tiệc rượu đã được bày sẵn, loại rượu ngọt mà ban nãy Kinh Trập uống thử một ngụm thấy ngon cũng được đặt bên cạnh.

 

Trong Bách Trượng Lâu này, khách có sở thích gì đều sẽ được người hầu hạ nhanh chóng ghi nhớ, sau đó ân cần chăm sóc chu đáo.

 

"Ta không uống được."

 

Trần Thiếu Khang xách bình rượu vừa hâm nóng lên, đang định rót cho Kinh Trập thì thấy cậu lắc đầu.

 

"Tửu lượng của ta không tốt lắm, ngụm vừa rồi là đủ để nếm mùi vị rồi, nếu uống nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

 

Trần Thiếu Khang có chút ngạc nhiên, ngụm ban nãy thật sự chỉ là một ngụm nhỏ, nếu thế mà đã không uống được nữa, thì tửu lượng của Kinh Trập quả thực là kém.

 

Trong khoang thuyền chỉ có hai người bọn họ, người hầu hạ đều ở gian ngoài.

 

Hai thư đồng của Trần Thiếu Khang đang cùng người của Kinh Trập ngồi đối diện ở bên ngoài, bên đó cũng bày một bàn tiệc, tuy không phong phú bằng của họ nhưng cũng đầy đủ sắc hương vị.

 

Kinh Trập: "Ngươi có phải có lời gì... muốn nói với ta không?"

 

Lời này vừa thốt ra, Trần Thiếu Khang giật mình thon thót, hắn ta vốn đang tự rót rượu cho mình, ngón tay khựng lại, rượu liền tràn ra ngoài.

 

Hắn ta luống cuống tay chân, muốn lấy khăn tay ra lau, đã thấy Kinh Trập chậm rãi lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn trắng đưa cho hắn ta.

 

Trần Thiếu Khang ngượng ngùng nhận lấy khăn Kinh Trập đưa, lau qua mặt bàn trước, rồi mới ôm mặt nói: "Ta chỉ là... ta còn tưởng mình che giấu rất tốt."

 

Không ngờ lại bị người ta nói trúng tim đen.

 

Kinh Trập: "Thật ra ngươi vẫn luôn không lộ sơ hở gì cả, cứ coi như ta... chỉ lừa ngươi một chút thôi." Ánh mắt cậu hướng ra bên ngoài, "Bởi vì bất kể là ngươi hay vị Quận chúa kia, dường như đều đặc biệt sợ Thập Lục."

 

Trần Thiếu Khang thì thôi đi, biểu hiện của hắn ta không rõ ràng, nhưng vị Quận chúa kia phản ứng lớn như vậy, nếu không có chút nghi ngờ nào thì mới là lạ.

 

"Quận chúa từng đắc tội với bệ hạ." Trần Thiếu Khang nói một cách ẩn ý, "Khi đó, vị thị vệ kia cũng có mặt. Cho nên Quận chúa hẳn là nhớ lại chuyện cũ, nên mới phản ứng thái quá như vậy."

 

Chuyện đó dù sao thì ngay cả lão Kính Vương cũng đã biết.

 

Trần Thiếu Khang không dám chắc hôm xảy ra chuyện Sầm Văn Kinh có thực sự ở đó hay không, nên mới chỉ dám nói bóng gió.

 

Kinh Trập vỡ lẽ: "Khi đó ngươi cũng ở đấy."

 

Trần Thiếu Khang cười khổ một tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

 

Kinh Trập cúi đầu uống một ngụm trà nóng, thong thả nói: "Tính tình của vị tiểu Quận chúa kia xem ra... có phần hơi quá thẳng thắn."

 

Trần Thiếu Khang: "Sau này Sầm đại ca nếu có gặp lại nàng ta, cứ bảo vị thị vệ kia đuổi nàng ta đi là được. Nàng ta không dám làm càn đâu."

 

"Chuyện này thì không cần lo." Kinh Trập cười cười, "Ta vốn cũng ít khi ra ngoài."

 

Trong lúc nói cười, thái độ của Sầm Văn Kinh rất thản nhiên. Trần Thiếu Khang không cảm nhận được nửa điểm cảm xúc tiêu cực nào từ trên người cậu.

 

Hôm qua vào phút chót nhìn thấy Cảnh Nguyên Đế, điều đó cũng đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa hai người đã gián tiếp bị phơi bày trước mặt nhóm người bọn họ. Dù có là kẻ ngu đần đi nữa, sau khi về nhà nhất định cũng sẽ hỏi thăm.

 

Cách một ngày, những chuyện nên biết, hoặc không nên biết, cũng hẳn là đã biết cả rồi.

 

Thế nhưng hôm nay tình cờ gặp lại, Sầm Văn Kinh hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.

 

Là do huynh ấy vốn dĩ không để tâm đến mối quan hệ giữa mình và Cảnh Nguyên Đế? Hay huynh ấy cảm thấy người khác tra không ra mối liên hệ này? Hoặc giả là, huynh ấy vốn dĩ là người... coi ngoại vật như hư vô thế này?

 

Kinh Trập thở dài, cậu nâng tay lên, tự rót cho mình một ngụm rượu nhỏ.

 

Trần Thiếu Khang sửng sốt, không phải Sầm Văn Kinh bảo mình không uống được sao?

 

"Ngươi là một người rất thú vị, nhưng nếu ngươi cứ ấp a ấp úng thế này, ta đành phải mời ngươi xuống thuyền thôi." Kinh Trập cười như không cười nhìn Trần Thiếu Khang, "Chi bằng có chuyện gì cứ nói thẳng ra xem nào?"

 

Cậu khá thích Trần Thiếu Khang, chỉ là cậu không thích cái cảm giác bị người ta dò xét này, dù Trần Thiếu Khang không biểu lộ gì ra mặt, nhưng khổ nỗi Kinh Trập lại rất nhạy cảm, dù chỉ là một chút thay đổi vi diệu trên nét mặt cũng dễ dàng bị cậu phát hiện.

 

Liên tiếp hai lần bị vạch trần, dù là người có tính cách phóng khoáng như Trần Thiếu Khang cũng hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống. Hắn ta đỏ mặt: "Ta không phải cố ý dò xét, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện bệ hạ hôm qua... liền cảm thấy có chút kỳ lạ khó tả."

 

Cứ cảm thấy hình ảnh Kinh Trập ngồi cùng một chỗ với người đó, có chút vượt quá sức tưởng tượng.

 

"Bệ hạ..." Kinh Trập cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, "Cho nên ngươi đang tò mò bệ hạ nuôi một nam sủng như thế nào, hay là cảm thấy thú vị, muốn hóng chuyện?"

 

Giọng nói ấy bình thản đến đáng sợ, như thể chuyện đang nói chẳng phải là chuyện của mình.

 

"Không!" Trần Thiếu Khang lắc đầu liên tục, "Nói cho cùng đây cũng là chuyện riêng của bệ hạ và huynh, có liên quan gì đến ta đâu."

 

Nếu bảo trong lòng không tò mò chút nào thì đương nhiên là không thể, đây chính là Hoàng đế bệ hạ đấy. Người khác thì không nói, bản thân Trần Thiếu Khang cảm xúc lớn nhất đối với chuyện này không ngoài việc —— hóa ra đàn ông và đàn ông còn có thể ở bên nhau.

 

"Mưa móc sấm sét đều là quân ân, bệ hạ thích ai, không thích ai, đều không thể xoay chuyển." Trần Thiếu Khang mím môi, "Bên ngoài nếu có ai xì xào bàn tán, huynh cứ coi như họ đánh rắm, nghe rồi bỏ qua đi."

 

Kinh Trập bật cười một tiếng: "Ngươi cũng hiểu chuyện thật."

 

Trần Thiếu Khang mân mê ly rượu trong tay, thở dài nói.

 

"Vừa rồi huynh cũng thấy ta tranh chấp với Quận chúa rồi đấy, ngay cả ta đây, chẳng qua là lớn tuổi hơn chút, chưa bàn chuyện cưới xin, cũng bị người ta lôi ra nói tới nói lui, đủ loại lời ra tiếng vào lan truyền khắp nơi... Ta và nương tử nhà họ Trầm là bạn bè, chỉ vì nàng ấy không hứng thú với đám con cháu thế gia cùng trang lứa, đi lại gần gũi với ta hơn một chút, mà lời đồn đãi đã nổ ra rồi."

 

Trầm?

 

"Vị cô nương này là?"

 

"Con gái của Trầm đại nhân," Trần Thiếu Khang vội nói, "Chính là cháu gái của bệ hạ."

 

Kinh Trập hiểu ra, là chữ Trầm trong Trầm Tử Khôn.

 

Trần Thiếu Khang liên tiếp hai lần bị Kinh Trập nhìn thấu, dứt khoát đập hũ mẻ cho vỡ, có sao nói vậy, sau khi buông bỏ được gánh nặng, thái độ của hắn ta cũng tự nhiên hơn trước rất nhiều, không còn câu nệ nữa.

 

Nghe nói Kinh Trập muốn đi luyện võ, hắn ta thậm chí còn chỉ điểm đôi chút.

 

Bản thân hắn ta vốn là con nhà gia thế, tuy phụ thân không cho hắn ta ra chiến trường, nhưng cũng có nghiên cứu qua, nói ra cũng đâu ra đấy, rất có lý lẽ.

 

Hai người trò chuyện, chẳng hay trời đã sắp tối, lúc này du thuyền đã đi được một vòng, sắp cập bờ rồi.

 

Trần Thiếu Khang nhìn sắc trời bên ngoài, có chút ngạc nhiên.

 

Hắn ta không ngờ mình lại có thể trò chuyện vui vẻ với Sầm Văn Kinh đến thế. Càng tiếp xúc với cậu, Trần Thiếu Khang càng cảm thấy con người Sầm Văn Kinh không hề tồi tệ như lời đồn, ngược lại còn là một người rất thú vị.

 

Hai người cùng nhau ra khỏi khoang thuyền, bước lại lên boong tàu. Bên ngoài phu thuyền đang bận rộn chuẩn bị cho việc cập bến.

 

Trần Thiếu Khang: "... Ta nghe nói, Sầm đại ca, trước đây từng có một muội muội?"

 

Lời này nghe có vẻ đường đột, hắn ta nói xong câu đó, lại vội vàng bổ sung.

 

"Xin lỗi, ta vốn không nên nhắc tới chuyện đau lòng này."

 

Kinh Trập lắc đầu, nhạt giọng nói: "Những chuyện đó... đều đã là chuyện quá khứ. Ta quả thực có một muội muội, nếu con bé còn sống, giờ cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi."

 

Trần Thiếu Khang: "Nói không chừng, thật sự vẫn còn sống thì sao?" Hắn ta chậm rãi nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hơn, bởi hắn ta biết trước rằng Sầm Văn Kinh là người cực kỳ nhạy bén, chỉ cần sơ suất một chút là dễ dàng bị cậu phát hiện ra sự khác thường.

 

"Ta nghe nói khi đó... cũng không tìm thấy thi thể."

 

"... Sống không thấy người, chết không thấy xác, đúng là có khả năng đó." Kinh Trập thở dài, "Chỉ có điều, năm xưa phụ thân ta có bạn, đã đợi ở hạ lưu suốt nhiều ngày, khi đó không hề gặp được..."

 

Có những chuyện Kinh Trập biết từ trước, có những chuyện sau khi ngả bài với Hách Liên Dung, người đàn ông kia mới lục tục kể lại những điều tra được cho cậu nghe.

 

Năm xưa phụ thân cậu gửi đi lá thư đầu tiên không thấy hồi âm, lại tìm một người khác, cậu nhớ hình như tên là... Tiền Vĩnh Thanh...

 

"Vậy có lẽ..."

 

"Đủ rồi, Trần lang quân." Tố Hòa lên tiếng, cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, du thuyền vừa hay cập bến, nàng chắn trước người Kinh Trập, giọng điệu cứng rắn nói, "Ngài hơi quá phận rồi."

 

Giọng nàng không nhanh không chậm, nhưng lại khiến sắc mặt Trần Thiếu Khang hơi tái đi.

 

Kinh Trập: "Tố Hòa, không cần căng thẳng thế, Thiếu Khang không có ý xấu."

 

Trần Thiếu Khang gượng gạo cười với Kinh Trập: "Là lỗi của ta."

 

Kinh Trập lắc đầu, nhìn về phía ánh đèn đang dần sáng lên ở đằng xa, Bách Trượng Lâu này bài trí quả thực rất đẹp, ban ngày và ban đêm là hai khung cảnh hoàn toàn khác biệt, những đình viện đan xen chao nghiêng nối liền những dải ánh sáng, vô cùng đẹp mắt.

 

Kinh Trập: "Không cần để trong lòng."

 

Sau khi bọn họ xuống du thuyền, có lẽ vì khúc nhạc đệm nhỏ cuối cùng ban nãy, Trần Thiếu Khang luôn tỏ ra nặng trĩu tâm tư, Kinh Trập an ủi hắn ta vài câu rồi mới chia tay.

 

Ra khỏi Bách Trượng Lâu, Kinh Trập lên xe ngựa, gọi Thập Lục vào trong.

 

Thập Lục dáng người cao lớn, trầm mặc ít nói, vừa vào đã quy củ hành đại lễ, dọa Kinh Trập giật nảy mình. Cậu vươn tay giữ người lại, không cho hắn dập đầu.

 

"Ngươi làm cái gì vậy?"

 

"Lang quân thứ tội, ti chức bị Nguyên quận chúa nhận ra. Tính tình nàng ta kiêu ngạo, e là sẽ có rắc rối."

 

Kinh Trập: "Sao nàng ta lại nhận ra ngươi?"

 

Thập Lục đáp: "Hôm đó ti chức đánh xe cho bệ hạ, khi rời khỏi Lộc Uyển, Nguyên quận chúa không biết thân phận bệ hạ, chặn đường phía trước, bệ hạ vì không muốn làm kinh động giấc ngủ của ngài, nên lệnh cho ti chức nương tay, không giết Quận chúa. Chỉ chém ngựa của nàng ta thôi."

 

Kinh Trập nghẹn lời, sao cái giọng khàn khàn của hắn nghe ra lại có vài phần tiếc nuối thế nhỉ?

 

Nếu thật sự giết Quận chúa, rắc rối mới thực sự lớn đấy.

 

Chỉ là nghĩ lại người ra lệnh là Hách Liên Dung, Kinh Trập lại có một cảm giác không hiểu sao... dường như nếu là hắn, thì làm ra chuyện gì cũng chẳng thấy lạ.

 

Cậu thở dài một hơi.

 

Thảo nào khi nhắc đến chuyện này Trần Thiếu Khang lại có vẻ ấp a ấp úng, quả thực đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì để mà kể lể.

 

Kinh Trập day day trán: "Bệ hạ đã để ngươi đi cùng ta, tức là không để tâm đến những điều đó. Dù có bị nhận ra cũng chẳng sao cả."

 

Hôm nay nhìn bộ dạng của vị Quận chúa kia, rõ ràng là đã sợ vỡ mật rồi.

 

Có điều Trần Thiếu Khang...

 

Thiếu niên này hẳn là đã biết thân phận của cậu, ngoại trừ lúc đầu có chút không tự nhiên, về sau trò chuyện lại rất vui vẻ. Chỉ là trong lòng hắn ta ước chừng vẫn đang giấu giếm chuyện gì đó... Ở độ tuổi này mà có khả năng kiềm chế như vậy đã là không tồi, tiếc là lại gặp phải Kinh Trập.

 

... Trần Thiếu Khang dường như rất để ý đến chuyện quá khứ của Sầm gia? Kinh Trập không nhớ phụ thân từng có qua lại với Định Quốc Công phủ, phụ thân cậu khi đó chỉ là một quan nhỏ, sao có thể có mạng lưới quan hệ như vậy được?

 

Kinh Trập mím môi: "Thập Lục, ngươi có thể tra xem, tại sao Trần Thiếu Khang lại để ý đến Sầm gia như vậy không?"

 

Thập Lục cúi người: "Vâng."

 

Đến chập tối, Kinh Trập không định hồi cung ngay mà tranh thủ lúc chưa đến giờ giới nghiêm, đi đường vòng mua chút hương đèn và tiền giấy.

 

Hách Liên Dung không kịp trở về, Kinh Trập ăn tối một mình. Nghĩ ngợi một chút, cậu bảo Tố Hòa mang rượu ngọt ra.

 

Lúc rời khỏi Bách Trượng Lâu, Kinh Trập đã mua một bình rượu ngọt nhỏ mang về.

 

Cậu không biết rằng đồ của Bách Trượng Lâu xưa nay chưa từng cho mang đi. Lúc Kinh Trập mở lời, Trần Thiếu Khang suýt chút nữa đã lên tiếng khuyên can, nhưng khi thấy Tố Hòa thản nhiên đi ra, lát sau đã mang rượu về, hắn ta liền chọn cách im lặng.

 

Kinh Trập không biết uống rượu, tửu lượng của cậu rất kém.

 

Bình rượu chỉ nhỏ bằng bàn tay này, nếu cậu uống hết một mình, e là sẽ say đến mức không biết trời trăng mây gió gì, dù cho rượu này chẳng hề nặng.

 

Kinh Trập chậm chạp uống hết nửa bình, hai má bắt đầu nóng ran.

 

Ngay khi cậu đang tựa vào cửa sổ xuất thần, chú chó nhỏ nằm bên ngoài bỗng sủa lên một tiếng, ngay sau đó là tiếng bước chân bước lên bậc thang.

 

Kinh Trập ngẩng đầu, nhìn thấy Tố Hòa.

 

Tố Hòa: "Lang quân, đêm nay bệ hạ e là sẽ trở về muộn."

 

Hai chữ "trở về" này khiến khóe miệng Kinh Trập khẽ cong lên.

 

"Nếu có việc thì không cần đặc biệt xuất cung đâu."

 

Dù sao cũng đều ở trong kinh thành, hắn đặc biệt xuất cung một chuyến cũng phiền phức.

 

Tố Hòa cúi người: "Nô tì không dám."

 

Nàng cười khổ một tiếng.

 

"Việc bệ hạ đã quyết, ngay cả Ninh tổng quản cũng không thay đổi được."

 

Kinh Trập nằm bò ra bàn, ôm lấy nửa bình rượu, thở dài nói: "Đúng vậy..."

 

Tính nết của hắn, xấu lắm cơ.

 

Ngay lúc Kinh Trập đang nói chuyện với Tố Hòa, bên ngoài sân, Vu quản sự đang mỉm cười, khéo léo từ chối lời cầu kiến của một người đàn ông trung niên.

 

Người đàn ông này tóc đã hoa râm, nhưng da mặt vẫn láng mịn, trông khoảng bốn năm mươi tuổi. Tuy đã có tuổi nhưng thân thể cường tráng, không hề có cảm giác gầy yếu.

 

"Bất kể ngươi nói thật hay giả, trong phủ này đều không có người ngươi cần tìm." Vu quản sự mỉm cười nói, "Mời ngươi rời đi cho."

 

Tiền Vĩnh Thanh nắm chặt lấy cánh tay Vu quản sự, lực đạo rất lớn, "Ta tận mắt nhìn thấy xe ngựa của Kinh Trập đi vào đây, nó chắc chắn đang ở đây. Nó có gương mặt giống hệt cha nó... Ngươi rốt cuộc là gì của nó, tại sao lại phải nói dối!"

 

Lòng bàn tay có vết chai, lực tay không nhỏ, vừa nắm đã trúng ngay mạch môn.

 

Trung khí đầy đủ, gan to bằng trời. Là dân luyện võ.

 

Là người giang hồ.

 

Vu quản sự mặt không đổi sắc: "Trong phủ không có ai tên Kinh Trập."

 

"Vậy Sầm Văn Kinh thì sao? Nơi này vốn dĩ chẳng phải là Sầm gia sao?"

 

Vu quản sự giơ tay chỉ lên tấm biển.

 

"Đây là Dung phủ, ngươi tìm nhầm chỗ rồi."

 

Vu quản sự gạt tay gã ra, đẩy ngực gã, cứng rắn đẩy người xuống dưới bậc thang, từ trên cao nhìn xuống gã.

 

"Nếu ngươi còn tiếp tục quấy rối, ta sẽ báo quan."

 

Tiền Vĩnh Thanh nghe Vu quản sự nói vậy, siết chặt nắm đấm, buộc phải lùi lại một bước, hận thù liếc nhìn Vu quản sự một cái rồi quay đầu bỏ đi.

 

Gã rời đi không chỉ vì lời đe dọa của Vu quản sự, mà còn bởi vì gã nhận ra thân thủ của ông ta không hề kém cạnh mình.

 

Nếu cứng đối cứng, chưa biết ai sẽ chiếm được thế thượng phong.

 

"Đuổi theo." Đợi đến khi bóng dáng Tiền Vĩnh Thanh khuất khỏi con phố, sắc mặt Vu quản sự hoàn toàn sa sầm xuống, "Giết gã."

 

Hai bóng đen nhảy xuống, như ảo ảnh tan biến vào màn đêm.

 

Tiền Vĩnh Thanh quả thực là bạn cũ của Sầm Huyền Nhân.

 

Thậm chí trước khi xảy ra chuyện, bọn họ cũng từng qua lại vài lần, những điều này đều có thể tra ra được.

 

Vu quản sự thậm chí đã từng tra xét, từng học thuộc thông tin về kẻ này.

 

Năm xưa, Tiền Vĩnh Thanh chính là người phụ trách tiếp ứng cho mẹ con Liễu thị, sau khi thất bại, gã sa sút một thời gian dài, vẫn luôn sống ở kinh thành, ẩn mình rất kỹ.

 

Bất kể trước đây thân phận kẻ này sạch sẽ đến đâu, lai lịch thế nào, hôm nay lại mạo muội đến đây như vậy, chắc chắn có điều mờ ám.

 

Giết rồi tra sau.

 

Bất kỳ kẻ nào cố ý tiếp cận Kinh Trập, đều phải xử lý như vậy.

 

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

 

Vu quản sự không đích thân ra tay ngay tại cửa, chỉ vì sợ Kinh Trập nghi ngờ.

 

Vị tiểu chủ tử của bọn họ, nhạy bén lắm.

 

Vu quản sự bước vào cửa, thấy Tố Hòa từ hậu viện đi tới, hai người nhìn nhau một cái, trong lòng đều hiểu rõ.

 

Hôm nay Kinh Trập xuất hành, rất nhanh thôi cả kinh thành đều sẽ biết đến nơi này. Dọc đường đi, những kẻ theo dõi dù cố ý hay vô tình cũng không dưới bốn năm nhóm. Muốn cắt đuôi không khó, nhưng chỉ cần chịu bỏ công sức ra điều tra, kiểu gì cũng sẽ tìm được.

 

Vu quản sự lơ đãng nói: "Không cần lo lắng."

 

Đến một kẻ giết một kẻ, đến một đôi giết một đôi, ngày rộng tháng dài, bọn chúng khắc biết cái gì đụng vào được, cái gì không.

 

Kẻ nào chưa hiểu, thì dùng mạng người từng cái từng cái chồng lên mà dạy cho hiểu.

 

Bài học máu me đầm đìa sẽ khiến bọn chúng tỉnh ngộ.

 

...

 

Tiền Vĩnh Thanh vừa đi vừa chửi đổng, trông có vẻ rất tức giận, như thể thực sự bị Vu quản sự chọc cho nổi giận.

 

Tuy nhiên, sau khi đi xa được hai con phố, gã nhìn trước ngó sau, xác nhận tứ phía không có ai, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, lẩn vào nơi tối tăm. Thân thủ gã khá tốt, khi hành động gần như không ai chú ý tới.

 

Gã đổi hướng mấy lần, xác định thật sự không có ai theo dõi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tiền Vĩnh Thanh không ngờ rằng mình ngay cả một mặt cũng không gặp được.

 

Vừa nghĩ đến điều này, Tiền Vĩnh Thanh lại ôm một bụng buồn bực.

 

Chuyện xưa đã qua quá lâu, Tiền Vĩnh Thanh vốn tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, nào ngờ một hai năm nay, những chuyện đó lại bị lật lại toàn bộ. Khoảng thời gian ấy, gã luôn sống trong nơm nớp lo sợ, chỉ sợ bị tra ra điều gì.

 

Mãi đến khi cả nhà họ Hoàng chết sạch, mọi chuyện vẫn sóng yên biển lặng.

 

Có lẽ thật sự không ai nhớ tới con tốt thí là gã, nhờ vậy gã mới may mắn giữ được cái mạng.

 

Ha ha, đúng là quý nhân hay quên việc.

 

Lúc ấy Tiền Vĩnh Thanh mới yên tâm, tin chắc chuyện này không còn liên quan gì đến mình nữa. Cũng đến lúc này, gã mới dám ra ngoài một chút, không còn sống ẩn dật như trước.

 

Bình sinh không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.

 

Gã sợ quỷ, cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai.

 

Kết quả gã vạn lần không ngờ tới, ngay mấy ngày trước, Tiền Vĩnh Thanh vẫn bị người ta tìm tới cửa.

 

Người đến không chỉ biết tên họ gã, mà còn biết rõ năm xưa gã đã làm gì. Bao nhiêu năm nay, gã chỉ phạm phải duy nhất một chuyện trái lương tâm ấy. Vừa nghĩ đến điều này, Tiền Vĩnh Thanh đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình bắt đầu đảo lộn.

 

... Gã cũng không còn cách nào khác.

 

Khi đó, Tiền Vĩnh Thanh thật sự rất thiếu tiền.

 

Lúc ấy, gã là một con bạc điên cuồng. Gã đánh bạc thua đến mức gần như mất sạch gia sản, cược cả mạng mình vào mà vẫn không gỡ lại được vốn.

 

Khi đó, đã là bước đường cùng.

 

Nếu gã không kịp thời xoay ra tiền, thì cái mạng này cũng chẳng còn.

 

Tiền Vĩnh Thanh than ngắn thở dài, cuối cùng cũng về đến trước cửa nhà.

 

"Cha, là cha về rồi phải không?"

 

Trong nhà, đứa con trai út của gã vọng tiếng ra hỏi.

 

Những năm trước vợ chồng gã mãi không có con, mãi đến mấy năm trước, vợ Tiền Vĩnh Thanh tuổi già mới sinh được mụn con, sinh được một thằng c*, giờ đang tầm bảy tám tuổi, cái tuổi hoạt bát đáng yêu nhất.

 

Con trai út quen thuộc tiếng bước chân của gã nhất, mỗi lần nghe thấy đều sẽ chạy ra cửa đón.

 

Tiền Vĩnh Thanh nở nụ cười, vừa định trả lời thì cảm thấy cổ đau nhói, lạnh toát. Gã hơi nghiêng đầu, kinh hoàng phát hiện trên cổ mình đang kề một thanh kiếm.

 

"Cha, sao cha không nói gì?"

 

Tiền Vĩnh Thanh cảm nhận được lưỡi kiếm đè xuống, run rẩy nói: "Cha muốn chơi trốn tìm với con, con vào nhà trốn trước đi, lát nữa cha sẽ đi tìm con."

 

"Dạ."

 

Ngoài cửa vang lên tiếng cười khanh khách của trẻ con, rồi tiếng chân chạy xa dần.

 

Giọng Tiền Vĩnh Thanh trầm thấp và gấp gáp: "Các người đừng tìm ta nữa, ta đã nói với các người rồi, vô dụng thôi. Kinh Trập căn bản không muốn gặp ta.

 

"Ta không biết các người rốt cuộc từ đâu mà biết được những tình xưa nghĩa cũ đó, cũng biết cả chuyện năm xưa, nhưng bọn họ rất cảnh giác và cũng rất nguy hiểm, ta định ngày mai sẽ chuyển nhà, các người mau đi đi, cứ coi như những chuyện này chưa từng..."

 

"Tình xưa? Chuyện cũ?"

 

Giọng nói này đột ngột vang lên, đầu gối Tiền Vĩnh Thanh mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống. Người này, giọng nói này, không phải là nhóm người trước đó.

 

Gã không ngốc, lập tức nhận ra, đây là một nhóm người khác.

 

Là Dung phủ?

 

Hành động tìm đến cửa của gã quả nhiên đã dẫn tới rắc rối.

 

Thật đáng chết, gã lẽ ra phải biết từ sớm!

 

Tiền Vĩnh Thanh: "Đừng giết ta, đừng giết ta, ta cái gì cũng nói, ta... ta là bị người ta ép đến Dung phủ..." Giọng gã run rẩy, nói nhanh như bắn súng liên thanh, chỉ sợ nói chậm một chút là đầu lìa khỏi cổ.

 

"Chi bằng nói chuyện cũ trước đi?"

 

Tiền Vĩnh Thanh chớp mắt, mồ hôi chảy ròng ròng, cay xè khiến gã run lên.

 

Gã chỉ nghe thấy một hơi thở.

 

Sau lưng, chỉ có một người?

 

Tiền Vĩnh Thanh: "Chuyện cũ, chuyện cũ chính là, năm xưa Sầm Huyền Nhân từng nhờ cậy ta, bảo ta đi cứu mẹ con Liễu thị, nhưng ta không làm được..." Gã vừa nói, vừa nghiêng người sang, người phía sau dường như đang chăm chú nghe gã nói, không hề ngăn cản.

 

Ngay khi Tiền Vĩnh Thanh vừa xoay người được một nửa, gã đột ngột hạ thấp trọng tâm, tung một cú quét chân đá về phía sau.

 

Chỉ có một người mà cũng dám đến tìm gã?

 

Tiền Vĩnh Thanh cười gằn, nhưng chưa đợi gã đá trúng người, vai đã đau nhói, ngược lại chính gã ngã sấp xuống. Gã hét thảm một tiếng, giãy giụa mới phát hiện vai mình đã bị đâm xuyên qua.

 

Cơn đau kịch liệt khiến gã gần như không nhìn rõ người trước mắt, nhưng Tiền Vĩnh Thanh lại nghe rất rõ, người nhà trong phòng hiển nhiên nghe thấy tiếng hét thảm của gã, đang vội vã chạy ra.

 

"Đừng, đừng ra đây ——"

 

Tiền Vĩnh Thanh gào lên, "Chạy đi, mau lên..."

 

Tiếng khóc thét chói tai của đứa trẻ chỉ vang lên vài tiếng rồi im bặt, sự tĩnh lặng chết chóc này khiến Tiền Vĩnh Thanh sợ hãi tột độ.

 

Không biết vì sao, bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng hàng xóm láng giềng xung quanh lại không có chút âm thanh nào.

 

"... Tha cho nó, nó không biết gì cả, nó chỉ là một đứa trẻ... Ta nói, ta nói hết... Khụ khụ... Ngươi muốn hỏi gì?" Tiền Vĩnh Thanh giãy giụa cầu xin.

 

"Ta đổi ý rồi." Sát khí lạnh lẽo kia mang theo vài phần hứng thú, "Mang đứa nhỏ lại đây."

 

Thân thể Tiền Vĩnh Thanh bị lôi dậy một cách thô bạo, động đến vết thương trên vai khiến gã r*n r* không thôi, nhưng điều khiến gã sợ hãi chính là vợ và con gã đang bị lôi từ trong nhà ra.

 

Vợ gã đang khóc lóc giàn giụa, còn đứa con trai út bị người đàn ông xách trong tay, cái đầu nhỏ rũ xuống, cũng không nhìn ra là chết hay sống.

 

Tiền Vĩnh Thanh từ từ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp như diễm quỷ, nhưng lại mang theo ác ý không thèm che giấu.

 

"Tiền Vĩnh Thanh, ta lóc từng miếng thịt của nó xuống đút cho ngươi ăn nhé, thấy thế nào?"

 

Giọng nói của hắn êm tai đến vậy, nhưng lời nói thốt ra lại giống như ác quỷ.

 

Một khắc, hoặc hai khắc sau.

 

Tiền Vĩnh Thanh nằm liệt trên mặt đất, đã khai ra tất cả những chuyện mình từng làm, trên mặt gã đầm đìa huyết lệ, chỉ cầu xin sau khi mình nói xong, có thể cho vợ con gã một con đường sống.

 

Nếu được chọn lại, gã chắc chắn sẽ không đồng ý, mà vào cái ngày bị tìm thấy đó, gã sẽ lập tức đưa người rời khỏi kinh thành. Hoặc là từ ngày Hoàng gia sụp đổ, gã nên trốn đi ngay lập tức.

 

... Cho dù Sầm Huyền Nhân đến chết cũng chưa từng nghi ngờ, tại sao tin tức ông lấy trộm được sổ sách lại bị lộ ra ngoài? Tại sao lá thư ông gửi cho Trương Thế Kiệt lại đến muộn hơn dự kiến, cố tình bỏ lỡ thời điểm quan trọng nhất, tại sao...

 

Có biết bao nhiêu cái tại sao, nhưng Tiền Vĩnh Thanh cũng đâu còn cách nào khác! Trên đời này, thật sự có người có thể từ chối một khoản tiền lớn đến thế sao?

 

Gã cần rất nhiều, rất nhiều tiền.

 

Sầm Huyền Nhân không cho được, nhưng có người cho được.

 

"Trả lại cho gã."

 

Ác quỷ kia ra lệnh, hai cái xác được đẩy về phía gã.

 

Tiền Vĩnh Thanh vùng vẫy muốn ôm lấy vợ con, nhưng kinh hoàng phát hiện thân thể bọn họ đã hơi lạnh, ngay cả một chút hơi ấm cũng không còn.

 

Tiền Vĩnh Thanh sững sờ, run rẩy đưa tay lên mũi bọn họ kiểm tra hơi thở.

 

... Bọn họ, đều chết rồi.

 

Tiền Vĩnh Thanh trừng mắt đến nứt cả hốc mắt, gần như muốn hộc máu: "Ngươi giết bọn họ... Ngươi vậy mà lại giết bọn họ!"

 

Người kia mỉm cười, cúi đầu xuống.

 

"Chỉ là không khéo, cơm tối nhà ngươi hôm nay bị người ta hạ độc." Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói mang theo chút trào phúng, "Ngươi mà về muộn chút nữa, cũng sẽ thấy thi thể lạnh ngắt của bọn họ thôi."

 

Người đàn ông giẫm lên vết thương của Tiền Vĩnh Thanh, đế giày nghiền mạnh hai cái, ép gã phải gào lên thảm thiết.

 

"Ngươi chưa ăn cơm đúng không?" Giọng nói của người đàn ông dường như mang theo sự cuồng nhiệt quái đản nào đó, cao giọng nói, "Trước khi đưa ngươi xuống gặp vợ con, hay là ăn bữa cơm đoạn đầu đài nhé... Nào, mổ bụng con trai hắn ra, đút hết cho hắn ăn."

 

Nụ cười vụt tắt trên gương mặt, cảm xúc vui vẻ biến thành âm lãnh, đôi con ngươi đen kịt tràn đầy ác ý tàn nhẫn.

 

"Chưa ăn hết, không được phép chết."

 

...

 

Bịch ——

 

Kinh Trập giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng, phát hiện dưới đất có vật gì đó đang lăn lóc. Cậu theo bản năng nắm nắm ngón tay, bình rượu trong tay đã biến mất.

 

Cậu ngẩn người một lúc, mới chậm chạp ngồi xổm xuống xem.

 

... Ồ, là bình rượu của cậu.

 

Kinh Trập ngẫm nghĩ, cậu vậy mà đã uống hết cả một bình rồi.

 

"Gâu, gâu ——"

 

Ngoài cửa sổ, chú chó nhỏ lại bắt đầu sủa.

 

Là tiếng sủa rất hung dữ, rất sợ hãi, nhưng lại ra vẻ mạnh mẽ bên ngoài mà yếu đuối bên trong.

 

Kinh Trập từ từ chống đầu gối, chậm chạp bò dậy, lững thững đi tới bên cửa sổ.

 

Nhìn thấy Hách Liên Dung, Kinh Trập chớp chớp mắt, có chút tủi thân.

 

"Sao mặt mũi lại nhăn nhúm thế này?" Một đôi tay lạnh lẽo nâng lấy khuôn mặt Kinh Trập, "Uống bao nhiêu rượu rồi?"

 

Mặt Kinh Trập nóng hầm hập, được sờ vào thấy rất thoải mái, cậu theo bản năng cọ cọ vào tay hắn, giơ một ngón tay lên, bấm vào đầu ngón tay, "Hì hì, một chút xíu."

 

"Uống nhiều thế này rồi, vẫn không vui à?"

 

"Không có nhiều." Kinh Trập tự minh oan cho mình, "Không vui mới uống."

 

Cậu thở dài thườn thượt, lại lộ ra vẻ mặt tủi thân tội nghiệp.

 

"Ta giết Trần Thiếu Khang giúp em nhé, thấy thế nào?"

 

Kinh Trập bĩu môi: "Không được." Tuy nỗi buồn là do Trần Thiếu Khang khơi lên, nhưng cậu vẫn khá thích Trần Thiếu Khang, không thể giết.

 

"Ta chỉ là, nhớ bọn họ." Kinh Trập nói mơ hồ, khẽ nheo mắt lại, mát lạnh dễ chịu quá, cậu muốn ngủ rồi, "Một chút xíu thôi."

 

"... Hay là vẫn giết Trần Thiếu Khang đi."

 

"Không được." Đôi mắt ngái ngủ của Kinh Trập lập tức mở to, "Đừng có hơi một tí là..."

 

Cậu trèo qua cửa sổ, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa dẫm vào người Hách Liên Dung, cái mũi như cún con ngửi ngửi, lộ ra vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, tủi thân vô cùng.

 

Cậu hít hít mũi, liền ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt. Dù có hương lan che lấp, nhưng vẫn rõ ràng vô cùng.

 

Mùi máu.

 

Gần như xộc thẳng vào tâm can phế phổi cậu.

 

"Huynh đi... giết người rồi?"

 

Không hiểu sao, tiếng chó sủa vốn đã yên tĩnh lại vang lên lần nữa, đó là tiếng gầm gừ cực kỳ chói tai và sợ hãi. Như thể cảm nhận được nguy hiểm đáng sợ nào đó, bản năng của loài động vật khiến nó kinh hoàng r*n r*.

 

Bàn tay to lớn ch*m r** v**t v* đuôi mắt cậu, thân hình cao lớn cách một khung cửa sổ, cái bóng đen ấy gần như bao trùm lấy cả người Kinh Trập, mang theo cảm giác áp bức vô cùng tận, khiến người ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

 

Chuyện ban nãy, hoàn toàn không đè nén được sát khí bạo ngược trong lòng người đàn ông.

 

Có kẻ đã làm tổn thương Kinh Trập từ nhiều năm trước, chuyện cũ năm xưa này, dù có trả thù tàn nhẫn đến đâu, cũng chẳng thể nào cứu vãn được những đau khổ đó.

 

Cũng giống như nỗi buồn của Kinh Trập lúc này vậy.

 

"Suỵt, con chuột trộm nhà, bị bắt rồi." Hách Liên Dung nhẹ nhàng nói, đó là một loại d*c v*ng bảo hộ lạnh lùng đến mức ác ý, "Ta đã mổ bụng moi gan bọn chúng, sẽ không còn ai đến quấy rầy em nữa."

 

Lời nói dịu dàng đến mức gần như vắt ra nước, nhưng trên gương mặt tái nhợt lạnh lẽo kia, lại là biểu cảm kh*ng b*, tàn khốc và cứng rắn đến mức gần như trống rỗng.

 

... Cái gì, cái gì cơ?

 

Ý thức mơ hồ của Kinh Trập suýt chút nữa không bắt kịp ý của Hách Liên Dung.

 

"... Chuột trộm nhà gì cơ?"

Bình Luận (0)
Comment