*
Đêm xuống, gió xuân hiu hiu thổi, mang theo chút hơi lạnh.
Hàng xóm láng giềng quanh đây đều là những người đã sống cạnh nhau nhiều năm, vào lúc này, họ thường mở toang cửa nhà mà trò chuyện.
Bên tai, là tiếng khóc của đứa con nhà Trần nhị lang ở phía Đông, là tiếng cười lớn của lão thái gia nhà họ Từ, là tiếng mấy thiếu niên đang xì xầm tám chuyện, hay tiếng các cô nương nhà họ Lưu chụm đầu chọn vải... Những âm thanh ấy tạo nên một cuộc sống vô cùng sống động.
Ở đây, rất an toàn.
Hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau, tình nghĩa bao năm khiến họ vô cùng tin tưởng đối phương. Nhà nào mà xuất hiện gương mặt lạ lẫm chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng nếu vẫn luôn là những gương mặt cũ kỹ ấy, thì họ chính là những nhân chứng tốt nhất.
Họ sẽ nói với những kẻ truy lùng rằng: Không có gì bất thường cả.
Triệu Thiên Kỳ bao năm qua vẫn luôn làm như vậy, nhờ đó mà tránh được sự truy lùng hết lần này đến lần khác, không ai có thể lần ra nơi gã ẩn náu.
Gã đã là cư dân lâu năm ở chốn này rồi.
Gã chào hỏi hàng xóm, cười nói rồi bước vào sân nhà mình.
Ngay khoảnh khắc Triệu Thiên Kỳ bước qua cửa, gã cảm nhận được có vài người nhanh chóng bước ra từ trong bóng tối. Gã xoay người đóng cửa lại, đến khi quay đầu, sắc mặt đã trầm xuống.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt u ám của Triệu Thiên Kỳ lúc này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ trung hậu thật thà khi ở bên ngoài.
"Cả nhà Tiền Vĩnh Thanh đều chết rồi."
Triệu Thiên Kỳ hỏi: "Không phải chết do trúng độc?"
Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, những người này chắc chắn sẽ không vội vã đến báo tin như vậy.
"Vợ con Tiền Vĩnh Thanh đúng là trúng độc, nhưng Tiền Vĩnh Thanh thì không." Một người trong số đó nói, "Khi bọn ta quay lại kiểm tra, cửa nẻo nhà đó đóng chặt, bên trong không còn một ai."
Tuy nhiên, điều họ có thể khẳng định là vợ con Tiền Vĩnh Thanh đều đã ăn phải thức ăn có độc.
"Một mình Tiền Vĩnh Thanh không thể nào qua mắt tai mắt của chúng ta để mang người đi được." Triệu Thiên Kỳ lẩm bẩm, "Hỏng rồi, có kẻ đã lần theo manh mối của hắn mà tìm đến chúng ta sao?"
"Cho dù Tiền Vĩnh Thanh có khai ra, thì lúc trước khi tiếp xúc với hắn, chúng ta đều ngụy trang là người của Thụy Vương... Nếu tiếp tục điều tra, cũng chỉ tra ra được trên đầu Thụy Vương mà thôi."
Triệu Thiên Kỳ nói: "Nhưng đừng quên, Lưu Hạo Minh đã mất tích." Nhắc đến Lưu Hạo Minh, sắc mặt những người khác cũng khẽ biến đổi.
Những chuyện khác thì thôi đi, nhưng tại sao Lưu Hạo Minh lại mất tích?
Lúc trước gã ta giết nhiều người trong nhà như vậy, chuyện bị xử trảm đã là ván đóng thuyền, tại sao ngay lúc sắp hành hình, người lại biến mất?
Chuyện này hoàn toàn phá hỏng kế hoạch ban đầu của họ.
Muốn mê hoặc một kẻ như Lưu Hạo Minh đâu có dễ, nữ nga* tham gia vào đó chính là quân cờ phải tốn bao nhiêu năm mới nuôi dưỡng thành công.
*Ở đây có thể hiểu là nữ gián điệp chuyên dùng nhan sắc để mê hoặc đối phương, một dạng cao cấp của quân cờ thí dùng mỹ nhân kế. Hình như đây là tên gọi riêng của mấy người này tự đặt thui.
"Thôi, không cần nghĩ nhiều nữa." Trong lòng Triệu Thiên Kỳ vẫn còn nghi hoặc, nhưng gã quyết đoán ra lệnh, "Rút."
"Rút?" Có người thấp giọng kêu lên, "Đây là tâm huyết bao năm của chúng ta, nếu rút đi, kinh thành sẽ mất đi một cứ điểm quan trọng."
"Cứ điểm mất thì có thể xây dựng lại, nhưng nếu người mất, ai sẽ là kẻ truyền tin ra ngoài?" Triệu Thiên Kỳ nghiêm giọng nói, "Đừng quên thất bại của Định Quốc Công phủ!"
Lời vừa thốt ra, những người khác đều không còn dị nghị gì nữa.
Chưa kể đến những người khác còn đang ẩn nấp tại đây.
Triệu Thiên Kỳ là kẻ quyết đoán, vừa nói rút là không chút lưu luyến gì với cứ điểm lâu năm này.
Ngay khi bọn họ đang bận rộn chuẩn bị chia nhau rút lui, một giọng nói bất chợt vang lên từ trên mái nhà, mang theo vài phần thích thú: "Các ngươi, cứ thế định đi à?"
Một bóng người cao gầy đứng trên cao nhìn xuống đánh giá bọn họ, giọng nói cười cợt mang theo vài phần không tán đồng: "Chuyện này chẳng lẽ không cần hỏi qua ý kiến của ta ư?"
"Ai!"
Triệu Thiên Kỳ cầm đao lao ra, chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng nhảy xuống, nương theo động tác của hắn ta, vô số bóng đen khác cũng đồng loạt hiện thân.
"Nào nào nào, đã lâu lắm rồi ta không động thủ đấy."
Mao Tử Thế cười lớn, cũng rút đao ra.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng binh khí va chạm mới dần dần lắng xuống. Bốn bề sớm đã lặng ngắt như tờ, cứ như thể sự ồn ào, sống động trước đó chỉ toàn là ảo giác.
Trên người Mao Tử Thế dính đầy máu, hắn cũng chẳng buồn để ý, cứ thế ngồi xổm trong sân, dùng sống đao lật qua lật lại thi thể của một kẻ nào đó.
Vết thương ướt đẫm bị chọc ra rồi lại lật về, khiến hắn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Mao đại nhân, ngoại trừ ba kẻ bị giết, hai kẻ uống thuốc độc tự sát, thì mười ba người còn lại đều đã bị bắt giữ."
Mao Tử Thế đứng dậy, vui vẻ nói: "Đánh xong, thu quân. Nhớ bảo những ai bị thương lát nữa đi nhận một phần bồi thường."
"Vâng."
Có người đưa khăn tay cho Mao Tử Thế, hắn tùy tiện phất tay: "Không cần."
Trên người nhiều máu thế này, đâu phải một hai cái khăn tay là giải quyết được.
"Ngài tốt xấu gì cũng lau mặt đi chứ." Tên hán tử thô kệch kia bất đắc dĩ nói, "Lát nữa đi ra ngoài, kẻo lại dọa sợ dân chúng."
Bọn họ không thể nào không kiêng nể gì như Cảnh Nguyên Đế, mỗi khi đại khai sát giới là trực tiếp dọn sạch hiện trường. Tuy nhiên, đây cũng là một sự che chở cho những người xung quanh. Bên ngoài không có người, lỡ như Cảnh Nguyên Đế thật sự giết đến đỏ mắt, mới không thuận tay giết luôn cả người vô tội.
"Cũng phải." Mao Tử Thế nhún vai, nhận lấy khăn lau mặt, "Có lục soát được gì không?"
"Có mấy rương đồ, đang kiểm kê, nhưng xem ra..." Tên hán tử do dự một lát, "Không phải người của Thụy Vương."
"Thụy Vương?" Mao Tử Thế cười ha hả, "Tất nhiên không phải Thụy Vương, nếu là hắn... thì sẽ không chọn chỗ này đâu."
...
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc ——
Tiếng vó ngựa dồn dập.
Trong màn đêm, lờ mờ có thể thấy một đội nhân mã đang dễ dàng xuyên qua rừng cây.
Đây không phải là con đường thích hợp nhất, nhưng lại là lối đi nhanh nhất.
Cuối cùng, bọn họ cũng đến được thung lũng trước khi trời sáng.
Thung lũng này cách đất phong khoảng chừng vài ngày đường nữa. Tuy nói thắng lợi đã ở ngay trước mắt, nhưng nhìn bọn họ ai nấy đều mệt mỏi hơn hẳn lúc trước.
Dù người còn có thể gượng sức mà đi, nhưng cũng phải để cho ngựa nghỉ ngơi, đám ngựa kia đều đã chạy không nổi nữa rồi.
Người cầm đầu ra lệnh: "Tạm thời nghỉ ngơi một chút. A Tinh, ngươi dẫn hai người đi ra chợ xem thử có mua được ngựa để thay không."
Đây cũng là lý do bọn họ mạo hiểm đến gần thung lũng, phiên chợ ở đây náo nhiệt hơn bên ngoài nhiều.
Nếu có duyên, biết đâu có thể mua được vài con ngựa tốt.
"Vâng."
A Tinh dẫn người đi, những người còn lại dù có thân cường thể tráng đến đâu cũng đều nằm vật ra các nơi, trông như thể đã bị vắt kiệt sức lực.
Chỉ là, nếu A Tinh thật sự mang ngựa về, bọn họ chắc chắn sẽ phải tiếp tục lên đường ngay.
Phải làm sao để về đến nơi trước khi sứ thần tiến vào đất phong.
"Vương gia, trong đất phong chẳng phải đã có thế thân của ngài rồi sao?" Phó tướng khẽ nói, môi hắn đã bong tróc cả da, mỗi khi nói chuyện lại nứt ra đau rát, "Chúng ta cứ ngày đêm kiêm trình thế này, so với đội ngũ của sứ quân tuy chậm hơn một chút, nhưng chỉ cần chống đỡ được một chốc một lát..."
Thụy Vương trầm mặt, lắc đầu nói: "Với thủ đoạn của Cảnh Nguyên Đế, nếu trong đất phong chỉ có một thế thân, thì sứ thần được phái đến e là sẽ nhận ra ngay."
"Nhận ra thì đã sao?" Một người khác nói, "Bọn họ không có bằng chứng, cũng không dám vô lễ với Vương gia."
"Chỉ cần nhìn vào những cuộc truy sát thời gian qua cũng đủ thấy sự tàn khốc của Cảnh Nguyên Đế." Trần Tuyên Danh u ám nói, "Sứ thần hắn phái tới, dù chỉ có một khoảnh khắc cảm thấy thế thân là giả, thì chênh lệch một chốc một lát kia cũng đã đủ để bọn họ ra tay."
Bất luận dùng thủ đoạn gì, chỉ cần "Thụy Vương" chết, thì Thụy Vương thật cũng chỉ đành phải chết theo cùng.
Thụy Vương v**t v* thanh kiếm bên hông, sắc mặt không khó coi như Trần Tuyên Danh, ngược lại còn mang theo vẻ kiên nghị của kẻ được ăn cả ngã về không.
Trần Tuyên Danh liếc thấy thần sắc của Thụy Vương, trước là khựng lại, sau đó nở nụ cười.
"Vương gia, ngài đã hạ quyết tâm rồi sao?"
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của những người trong phòng đều đổ dồn về phía Thụy Vương. Ít nhiều gì bọn họ cũng hiểu Trần Tuyên Danh đang ám chỉ điều gì.
Thụy Vương bật cười: "Trần Tuyên Danh, quả nhiên ngươi hiểu bổn vương nhất."
Két ——
Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào.
A Tinh mặt không cảm xúc đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng.
"Mua được ngựa rồi."
Ào ào ——
Trời đổ mưa.
...
Rào rào, tiếng mưa rơi liên miên không dứt.
Dưới cơn mưa xối xả, vô số bọt nước bắn lên tung tóe. Đất đai lầy lội, những cánh hoa rơi rụng thành bùn, tiếng vó ngựa đạp lên vũng nước hòa lẫn với tiếng đập cửa dồn dập ——
Rầm rầm, rầm rầm!
Tựa như một giấc mộng.
Kinh Trập mơ màng, nửa tỉnh nửa mê nghe tiếng đập cửa kia, cảm giác như quay về đêm năm đó, khi cậu đứng ngay tại cửa.
Sầm Huyền Nhân đội mưa trở về, toàn thân ướt sũng nước mưa, nhưng ông chẳng hề bận tâm, chỉ mải nói chuyện với Liễu thị.
"...Có... hồi âm không?"
"Không có, nói là người không có ở Đồng Châu."
"Không sao, Thế Kiệt không có ở đó thì vẫn còn người khác, nàng đừng..."
"Còn chính chàng thì sao?"
"Ta làm sao có thể..."
Tranh cãi.
Cha mẹ không phải lúc nào cũng hòa thuận, đôi khi cũng nổ ra những cuộc cãi vã mà con trẻ không thể nào hiểu được. Dù là đôi phu thê ân ái như Sầm Huyền Nhân và Liễu thị cũng khó tránh khỏi có lúc bất đồng.
Họ nói chuyện không dùng từ ngữ th* t*c, nhưng từng câu từng chữ đều thấu tim gan. Bầu không khí căng thẳng kịch liệt, dường như ngay cả không khí cũng tràn ngập sự xung đột gay gắt.
Hết lần này đến lần khác.
Khi Kinh Trập tỉnh lại, giọng nói của hai người họ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cậu.
"Hoàng Khánh Thiên rốt cuộc làm sao mà biết được..."
"...Không sao, Vĩnh Thanh sẽ thay thế Thế Kiệt..."
—— "Lũ chuột nhắt trộm nhà đều đã bị dọn sạch sẽ."
Kinh Trập chậm chạp bò dậy.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, ánh nắng ấm áp ngày hôm qua tựa như chỉ là thoáng qua trong chớp mắt, chẳng còn ban phát xuống chút hơi ấm nào nữa.
Tí tách ——
Trong màn mưa liên miên không dứt ấy, Kinh Trập nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hách Liên Dung đang đọc sách. Đôi chân dài của hắn vắt chéo lên nhau, dáng ngồi vô cùng tùy ý, ngón tay thon dài xinh đẹp lật mở trang sách, xem đến nhập thần.
Bên tay hắn đặt một chén trà, làn khói lượn lờ tỏa ra.
Cảnh tượng ấy đẹp tựa một bức tranh.
Động tác ngồi dậy của Kinh Trập làm kinh động đến người đàn ông, hắn ngẩng đầu nhìn sang, trước tiên là đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới lạnh lùng nói: "Sau này muốn uống rượu, nhất định phải có ta ở đó."
Kinh Trập cảm thấy xương cốt có chút rã rời, chậm rãi trượt xuống giường: "...Vậy nếu như, muốn uống cùng bạn bè thì sao?"
Hách Liên Dung cứng rắn: "Phải có ta ở đó."
Kinh Trập bĩu môi: "Vậy thì không được."
Cậu cúi đầu tìm giày, giọng nói có phần lơ đễnh: "Bọn họ sợ huynh."
Khó khăn lắm mới tìm thấy giày, Kinh Trập lại ngồi xuống.
"...Cùng lắm thì, lần sau ta chỉ uống vài ngụm thôi."
"Một ngụm."
"Năm ngụm."
"Một ngụm."
"Ba ngụm."
"Một ngụm."
Kinh Trập tức giận đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Hách Liên Dung: "Đồ keo kiệt, một ngụm thì một ngụm."
Hách Liên Dung thắng lợi trong cuộc giằng co, hắn khép sách lại, đầy hứng thú mà ngắm nhìn Kinh Trập. Kể từ lúc Kinh Trập tỉnh dậy, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi người cậu.
Cái kiểu nhìn chằm chằm khiến người ta sởn gai ốc này, Kinh Trập sớm đã quen rồi.
Cậu tự mình đi thay y phục, để ý thấy ánh mắt của người đàn ông cũng dõi theo, bèn hỏi: "Huynh không định đi thượng triều à?"
"Không phải ngày nào cũng có buổi chầu." Hách Liên Dung nhàn nhạt nói, "Dù có thì hôm nay chẳng phải em định đi tế bái Sầm Huyền Nhân sao?"
Động tác của Kinh Trập khựng lại: "Huynh muốn đi cùng ta?"
Giọng nói của Hách Liên Dung trở nên có chút âm trầm đáng sợ: "Em không định đưa ta đi?"
"...Cũng không phải, ban đầu ta nghĩ có thể huynh sẽ không để ý," Kinh Trập cúi đầu vật lộn với đai lưng, "Dù sao huynh cũng chẳng thích thú gì."
Gia đình, người thân, bạn bè gì đó đều là những thứ cách xa vời vợi với hắn, bản thân hắn cũng chẳng thích những thứ đó.
Hách Liên Dung: "Em để ý."
Ngữ khí này nghe có vẻ lạnh nhạt, nhưng lại khiến Kinh Trập khẽ mỉm cười.
Cậu ló đầu ra từ sau tấm bình phong, nhìn người đàn ông.
"Huynh muốn đi cũng được, có điều bên ngoài đang mưa, huynh vẫn nên thay bộ y phục khác đi."
Mấy bộ y phục hoa quý này của Hách Liên Dung mà ngâm nước thì đúng là phí phạm của trời.
Mặc dù người đàn ông không quan tâm, nhưng vẫn chiều theo ý Kinh Trập mà đi thay y phục, sau đó cùng nhau ra ngoài.
Kinh Trập dùng điểm tâm ngay trên xe ngựa.
Đầu bếp ở Dung phủ tay nghề quả thực rất tốt. Món bánh ngọt rất hợp khẩu vị của Kinh Trập, dạo này cậu thường xuyên dùng món này làm bữa sáng.
"Biển ngạch bên ngoài phủ, có muốn đổi không?"
Hách Liên Dung ôm Kinh Trập, cậu nằm gọn trong vòng tay người đàn ông, hơi ấm không ngừng tỏa ra sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của hắn.
"Huynh nói Dung phủ sao?"
Kinh Trập gặm một miếng bánh ngọt, do dự một chút rồi lắc đầu.
"Không cần thiết." Giọng Kinh Trập bình tĩnh lạ thường, "Ta không thể cứ mãi dừng lại ở quá khứ."
Cậu luôn phải nhìn về phía trước.
Bàn tay ấm áp của cậu nắm lấy tay Hách Liên Dung, nhỏ nhẹ nói: "Huynh cũng vậy."
Hách Liên Dung nhạt giọng: "Không có."
Kinh Trập: "Huynh có."
Cậu ăn vèo hai ba miếng hết sạch miếng bánh cuối cùng, lấy khăn tay lau tay, chậm chạp bổ sung lý do.
"Lần đầu tiên ta gặp huynh là ở Phụng Tiên Điện." Cậu nói, "Gần đây ta mới nhớ ra, hôm đó là ngày giỗ của Từ Thánh Thái hậu nhỉ."
Nếu thật sự không quan tâm, sao Hách Liên Dung lại ở trong tiểu điện vào ngày giỗ nàng ta?
Ngón tay lạnh lẽo của Hách Liên Dung chạm vào gáy Kinh Trập, khiến cậu rùng mình một cái, giọng nói lạnh nhạt cũng theo đó vang lên: "Đừng quên, lúc đầu, ta suýt nữa đã làm gì trong điện."
Cơ thể Kinh Trập cứng đờ, nhớ lại Hách Liên Dung dưới sự tác động của buff, quả thực là sắp "làm" gì đó... Mà không đúng, ngoại trừ chưa làm đến bước cuối cùng, thì chẳng phải cái gì cũng làm rồi sao!
Vành tai Kinh Trập hơi ửng đỏ, chỉ cảm thấy Hách Liên Dung thật mặt dày vô sỉ.
Biết rõ là điều cấm kỵ mà còn lôi ra nói.
"Cho dù từng ở trước bài vị... nhưng cũng không đại biểu cho việc... Dù sao thì, ít nhiều gì huynh vẫn bị những chuyện quá khứ vây hãm." Kinh Trập gạt tay người đàn ông xuống, nghiêng đầu cắn nhẹ một cái, "Ta không phải cảm thấy... không được phép hoài niệm, chỉ là bà ta quả thực có chút không xứng..."
Kinh Trập nói năng ấp úng, có hơi lo lắng Hách Liên Dung sẽ tức giận.
Thực ra dù hắn có giận thì hiện tại Kinh Trập cũng chẳng sợ lắm.
Cậu chỉ lo Hách Liên Dung sẽ đau lòng. Người này nhìn thì lạnh lùng, nhưng rốt cuộc vẫn có một trái tim.
Hách Liên Dung ngược lại bóp nhẹ đầu ngón tay Kinh Trập, nhàn nhạt nói: "Hoài niệm, đau lòng? À..."
Hắn cúi đầu, ôm chặt người trong lòng.
Gương mặt lạnh băng cọ qua cọ lại bên tai Kinh Trập, khiến người cậu run lên từng đợt.
"Kinh Trập, mỗi năm đến ngày giỗ ta đều đi xem bài vị của mẫu hậu, không phải vì hoài niệm." Giọng nói lạnh lẽo mang theo sự thích thú đầy ác ý, "Ta chỉ là mang cho bà ta, chút quà thôi."
Kinh Trập nhướng mày, vừa định hỏi quà gì, thì phát hiện xe ngựa hơi rung lên, phu xe thấp giọng nói: "Chủ tử, đến rồi."
Kinh Trập khựng lại, mất đi hứng thú trò chuyện.
Bên ngoài trời vẫn mưa, khi Hách Liên Dung và Kinh Trập bước ra, đã có người che ô chờ sẵn. Phu xe nhanh nhẹn kê ghế đẩu để họ bước xuống.
Kể từ khi Kinh Trập tỏ vẻ không chấp nhận nổi việc giẫm lên lưng người khác, thì không còn ai làm như vậy nữa.
Hai người xuống xe ngựa, che ô bước lại gần.
Nơi chôn cất Sầm Huyền Nhân là nghĩa trang do quan phủ quản lý, nằm ở ngoại ô kinh thành, người qua lại không nhiều, rất yên tĩnh.
Ngày thường cũng có người của quan phủ tu sửa bảo dưỡng, những người được chôn ở đây đa phần là liên quan đến các vụ án, hoặc là những kẻ không thân không thích.
Bởi lẽ nếu còn người thân tại thế, đa số sẽ di dời hài cốt về quê cũ.
Kinh Trập lại không muốn làm vậy.
Bọn họ ở Tương Phàn đúng là có chút gia sản, nhưng hơn mười năm không quay về, cũng không biết đã biến thành cái dạng gì rồi.
Cha mẹ kể từ khi rời Tương Phàn, ngoại trừ cha vài năm sẽ về một chuyến, thì Liễu thị chưa bao giờ quay đầu lại, có lẽ là do từng có chuyện không vui với người ở quê nhà.
So với Tương Phàn, kinh thành nơi họ sống bao năm qua càng giống ngôi nhà thứ hai hơn.
Kinh Trập không cảm thấy nhất định phải đưa họ về, huống hồ...
Bước chân cậu dừng lại, ngẩn ngơ nhìn tấm bài vị kia.
...Thi thể của mẫu thân và Lương nhi vẫn chưa tìm thấy tung tích.
Hách Liên Dung lặng lẽ đưa thứ đang xách trên tay cho Kinh Trập.
Kinh Trập gượng cười: "Mưa lớn thế này, xem ra hôm nay số tiền giấy này không gửi qua được rồi." Đừng nói là tiền giấy, ngay cả hương nến cũng không thể thắp.
Trước khi đến, ít nhiều gì Kinh Trập cũng biết điều này, nhưng cậu vẫn muốn tới.
Dù chỉ là nhìn một chút thôi cũng được.
Kinh Trập tự mình che một chiếc ô, bước thấp bước cao đi tới, ngồi xổm trước hàng bia mộ kia, không biết đang nói gì.
Hách Liên Dung không đi theo.
Hắn dù không để tâm chuyện thế tục, cũng biết lúc này Kinh Trập muốn nói chuyện riêng với cha mình.
Người chết không thể sống lại, việc tế bái này chẳng qua chỉ để an ủi lòng người đang sống.
Mặc dù vô dụng, nhưng lại là một cách giải tỏa.
Hách Liên Dung vào ngày giỗ của Từ Thánh Thái hậu hàng năm cũng làm như vậy.
Hắn sẽ vô cùng vui vẻ, mang quà đến trước bài vị Từ Thánh Thái hậu, năm nào cũng thế. Nếu thật sự có cái gọi là linh hồn trên trời, e rằng Từ Thánh Thái hậu sẽ tức đến mức sống lại mất.
Trước khi bọn họ hợp quan, Hách Liên Dung đã tự tay moi tim của cả hai kẻ đó ra.
Hai trái tim thiêu rụi cùng một chỗ, trộn thành một nắm tro tàn.
Mỗi năm, trong lư hương dùng để thắp hương đều chôn nắm tro này.
Hẳn là mẫu hậu cũng sẽ rất thích. Dù sao sau khi bọn họ chết, Hoàng đế cuối cùng cũng một lòng một dạ, chỉ có thể ở bên nàng ta rồi.
Chỉ là, đối với hắn thì có thể như vậy, nhưng với Kinh Trập, cha mẹ là sự tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Trong tiếng mưa rơi lộp độp, lộp độp ——
Hách Liên Dung đạp nước bước tới.
Nếu để Kinh Trập biết, người nhà của cậu có lẽ vẫn còn...
"...Cha, mẹ, Lương nhi, con đã có người trong lòng..."
Giọng Kinh Trập khe khẽ, như đang thì thầm bí mật gì đó với người nhà.
"Người đó... tính tình hơi... nhưng mà, vẫn rất tốt..." Lời nói đứt quãng, lầm bầm gần như khó mà nghe rõ, "Hy vọng mọi người cũng sẽ thích huynh ấy..."
Hách Liên Dung dừng chân, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên bia mộ, sau đó lại từ từ nhìn sang hai ngôi mộ khác. Không có thi thể của Liễu thị và Sầm Lương, nên đây cũng chỉ là mộ gió.
Kinh Trập không còn đau khổ như trước, dù khi nói chuyện vẫn mang theo chút nghẹn ngào, nhưng cũng vui vẻ hơn xưa nhiều rồi.
Đại thù đã báo, vốn nên như vậy.
"...Cha đó, mắt nhìn người của cha đôi khi cũng tệ thật," Kinh Trập lẩm bẩm, "Bạn bè này, cũng đâu phải ai cũng tốt..."
Tiền Vĩnh Thanh.
Kinh Trập nhắm mắt lại, người này, cậu có nhận ra.
Khi còn bé, những người hay lui tới nhà cậu cũng chỉ có bấy nhiêu.
Sao cậu có thể không nhớ chứ?
Người thúc thúc râu ria xồm xoàm, trông lúc nào cũng có vẻ nội tâm ấy lại rất thích trẻ con. Mỗi lần đến nhà cậu, ông ấy đều mang cho Kinh Trập và Sầm Lương những món đồ chơi kỳ lạ.
...Cậu nhớ mẹ từng nói, Tiền thúc thúc rất thích trẻ con, nhưng nhà ông ấy lại không có con, nên mỗi lần ra đường thấy con nhà người ta, ông ấy luôn muốn ôm một cái.
"Tiền Vĩnh Thanh nợ tiền cờ bạc."
Hách Liên Dung nhàn nhạt nói, "Rất nhiều tiền, cho dù có vay mượn hết bạn bè cũng không cách nào trả nổi."
Kinh Trập: "Huynh đêm qua, mới biết à?"
Người đàn ông đi đến bên cạnh Kinh Trập rồi ngồi xổm xuống.
"Hắn có liên quan đến một manh mối khác mà Mao Tử Thế đang truy tra, có điều, cũng là do hôm qua hắn nhảy ra, nên thuận tay giết luôn."
Kinh Trập muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Thuận tay đến mức nào?
Thuận tay đến mức một Hoàng đế đích thân ra tay sao?
Hách Liên Dung rõ ràng là cố ý đi giết ông ta.
...Thế cũng tốt.
Kinh Trập không muốn biết bọn họ rốt cuộc có nỗi khổ tâm gì, cũng không muốn biết Hách Liên Dung đã hành hạ bọn họ ra sao, cậu chỉ cần biết bọn họ đã chết là được rồi.
Như vậy sẽ thống khoái hơn một chút.
Kinh Trập lẩm bẩm: "Huynh giúp ta rất nhiều, mà ta xem ra chẳng giúp được gì cho huynh cả."
Hách Liên Dung chồm tới, hôn lên má Kinh Trập.
Phản ứng của Kinh Trập rất lớn, suýt nữa thì ngã ngồi ra đất. Khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể, Kinh Trập nhìn bia mộ lắp ba lắp bắp: "Huynh làm gì... trước bia mộ cha ta thế..."
Kinh Trập đã dần quen với sự thân mật của Hách Liên Dung, nhưng ở trước mộ cha mình thì lại là chuyện khác.
Cậu không bình tĩnh được như Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung bình thản nói: "Sống."
Kinh Trập dừng động tác, từ từ nhìn về phía hắn.
Hách Liên Dung cũng đang chăm chú nhìn Kinh Trập, đôi khi con Kinh Trập này luôn quá mức tự ti, đến nỗi không nhìn rõ được sự quan trọng của chính mình.
Cậu luôn cảm thấy rất nhiều việc mình làm chẳng quan trọng đến thế.
"Em còn sống, đã rất tốt."
Có những người chỉ cần hít thở thôi cũng có thể mang đến cho người khác một sức mạnh khó diễn tả bằng lời.
Kinh Trập không cảm thấy vậy, nhưng cậu quả thực là như thế.
...
Kinh Trập ở Dung phủ vài ngày rồi quay về hoàng đình. Không phải cậu không thích những ngày tháng nhàn tản bên ngoài, nhưng Hách Liên Dung cứ khăng khăng muốn đi cùng cậu, ngày nào cũng phải đi đi về về giữa hai nơi, rất nguy hiểm.
Ban đầu Kinh Trập còn chưa nghĩ nhiều đến thế, mãi sau có một ngày, Hách Liên Dung trở về với mùi máu tanh trên người.
Trừ những trường hợp cực kỳ hiếm hoi, Hách Liên Dung thực ra mỗi lần đến gặp Kinh Trập đều sẽ tẩy sạch mùi máu, nhưng lần này lại đúng lúc đụng mặt Kinh Trập đang ở trong sân, nhìn thấy rõ mồn một.
"Huynh bị tập kích?"
Kinh Trập nhíu mày, vội vàng bước tới.
Con chó nhỏ chạy theo sau sủa hai tiếng, kẹp đuôi ủ rũ cụp đầu, dường như mãi vẫn không hiểu tại sao Kinh Trập cứ luôn đưa dê vào miệng cọp.
Hách Liên Dung: "Gặp phải mấy kẻ không có mắt."
Kinh Trập khựng lại, thấp giọng nói: "Thân là Hoàng đế, vốn dĩ huynh không nên thường xuyên ra khỏi cung."
Cậu muộn màng nhận ra rằng, Hoàng đế quanh năm ở trong cung là có lý do cả.
Hách Liên Dung: "Không cần để ý."
Trong giọng nói mang chút hơi lạnh của hắn lộ ra vài phần an ủi.
"Không phải nhắm vào ta đâu."
Tình cờ gặp phải bọn trộm cướp cũng là chuyện thường tình.
Trị an ở Kinh thành dù có tốt đến đâu thì những chuyện thế này cũng khó mà tránh khỏi. Chỉ là mấy tên lưu manh côn đồ kia không có mắt, chặn đường kẻ không nên chặn.
Tâm trạng Hách Liên Dung xem ra vẫn còn khá tốt, hắn chỉ lấy đi tay phải của mỗi người bọn chúng.
Chuyện này thậm chí còn chẳng được tính là món khai vị.
Nhưng Kinh Trập lại không nghĩ như vậy, đối với cậu thì ở đâu cũng được. Tuy rằng cậu thích ở lại Dung phủ, nhưng cậu còn phải học tập, ở lại trong cung thì thích hợp hơn.
Dù sao Trương Văn Lục cũng cần phải thượng triều, mỗi lần bãi triều xong, đến Càn Minh Cung dạy bảo cậu cũng tiện.
Xuất phát từ một tâm lý nào đó mà chính Kinh Trập cũng không sao hiểu rõ, cậu không quá muốn người ngoài đặt chân đến Dung phủ.
Nơi đó giống như một tiểu thiên địa khép kín hơn.
Là cái mai rùa an toàn đến lạ thường mỗi khi Kinh Trập muốn thu mình lại.
Sau khi trở lại Càn Minh Cung, ngày tháng vẫn trôi qua như cũ, cứ cách hai ba ngày Kinh Trập lại đi học một lần, bài tập Trương Văn Lục giao ngày càng nhiều, đã đến mức Kinh Trập phải chong đèn đọc sách thâu đêm.
Thỉnh thoảng Hách Liên Dung trở về, Kinh Trập vẫn còn vùi đầu trong đống sách không chịu động đậy.
Cuối cùng bị người đàn ông túm lấy cổ áo lôi đi.
Kinh Trập kiệt sức nằm nhoài ra bàn, uể oải đến mức cơm cũng chẳng muốn ăn.
Dù sao mấy ngày nay, Hách Liên Dung còn tìm võ sư cho Kinh Trập. Cộng thêm bài vở Trương Văn Lục giao, cậu căn bản không có thời gian rảnh rỗi. Vốn định sau khi hồi cung sẽ đi thăm đám Minh Vũ, kết quả đến tận hôm nay vẫn chưa rút ra được chút thời gian nào.
Thoáng cái đã sang tháng Hai rồi!
Kinh Trập ư ử trong họng, trán lăn qua lăn lại trên mặt bàn lạnh lẽo: "Dung Cửu Cửu Cửu Cửu Cửu Cửu ——" Cậu mềm oặt kéo dài giọng.
Bàn tay to lớn vỗ vỗ lên cái đầu cún con.
"Ngồi dậy ăn cơm."
Kinh Trập uể oải ngồi thẳng dậy, cầm đũa gảy gảy hai miếng cơm, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, cắn đầu đũa quay sang nhìn Hách Liên Dung: "Sắp đến tháng Ba rồi, bên Thái Y Viện nói thế nào?"
"Qua hai ngày nữa." Hách Liên Dung hờ hững nói, "Uống canh đi."
Kinh Trập theo bản năng liếc nhìn bát canh bên tay, rồi đột ngột ngẩng phắt lên nhìn Hách Liên Dung.
"Qua hai ngày nữa?!"
Sao cậu lại chẳng biết chút gì thế này?
"Không phải Tông Nguyên Tín nói lần này nhất định cần người hỗ trợ sao, tại sao lại chẳng nghe thấy gì..." Kinh Trập kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ, ông ấy lại nghĩ ra sáng kiến quái gở gì rồi?"
Hách Liên Dung: "Ngày mai sẽ biết."
Kinh Trập khẽ nheo mắt, hoài nghi nhìn Hách Liên Dung: "Huynh không phải đang giấu ta chuyện gì đấy chứ?"
Hách Liên Dung nhướng mày: "Ít nhất là trong chuyện này thì không."
Gần đây hai người Tông Nguyên Tín và Du Tĩnh Diệu cứ thần thần bí bí, đã hơn nửa tháng nay ru rú trong Thái Y Viện không ra ngoài, chẳng ai rõ bọn họ đang mày mò cái gì.
Ngay cả thời gian này cũng là hôm nay mới gửi tới.
Chuyện này?
Tức là, vẫn còn chuyện khác?
...Người này, đúng là khiến người ta ngứa răng.
Muốn nói hắn không tiến bộ thì hắn cũng học được cách mở miệng rồi, nhưng muốn nói hắn đã sửa đổi thì thà đừng nói còn hơn.
Kinh Trập thở dài: "Dù sao thì đừng giấu ta đi giết ai là được."
Ai mà chẳng có bí mật?
Kinh Trập không đòi hỏi chuyện gì cũng phải phơi bày, chỉ là ít nhất Hách Liên Dung đừng lừa gạt cậu trong những chuyện quan trọng.
Lo lắng về chất độc trên người Hách Liên Dung, Kinh Trập cả đêm ngủ không yên giấc, ngày hôm sau dậy từ rất sớm, còn để tâm hơn cả Hách Liên Dung.
Tông Nguyên Tín lúc bước vào cửa điện vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình đến thế. Mãi đến khi ngồi xuống, y vẫn còn chút do dự, thì thầm với Du Tĩnh Diệu.
"Tiểu lang quân trông cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?"
Du Tĩnh Diệu mặt không đổi sắc: "Bệ hạ đang nhìn ngươi đấy."
Tông Nguyên Tín lập tức ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn Cảnh Nguyên Đế. Y đâu phải kẻ chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, cánh tay này mới lành lặn, không thể để gãy thêm lần nữa.
Kinh Trập: "Tông đại nhân, ngài nói trong hai ngày này là có thể giải độc, là thật hay giả?"
Tông Nguyên Tín: "Sau khi có Du Tĩnh Diệu gia nhập, đúng là làm ít công to, nên nhanh hơn thời gian dự kiến rất nhiều."
Ban đầu y dự tính là vào tháng Ba hoặc tháng Tư.
Kinh Trập: "Vậy phải làm thế nào?"
Tông Nguyên Tín ôm lấy cánh tay mình, có chút cảnh giác nói: "Dù cách thức có kỳ quái đến đâu, bệ hạ cũng không được phép bẻ gãy tay thần nữa."
Cho dù y tự nhận y thuật cao siêu, nhưng một chỗ mà gãy nhiều lần thì cũng khó mà lành lặn hẳn được.
Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói: "Quả nhân đã bao giờ vì chuyện này mà động thủ chưa?"
Tông Nguyên Tín nghĩ lại cũng phải.
Cảnh Nguyên Đế trước giờ đều mặc kệ y giày vò, căn bản không để ý đến phương thuốc của y. Chỉ cần y không hạ độc, thì muốn làm gì thì làm.
Ở điểm này, Cảnh Nguyên Đế là một bệnh nhân không tồi.
Ít nhất sẽ không tranh cãi với đại phu về những thứ vô nghĩa.
Kinh Trập u ám nói: "Tông đại nhân, hắn sẽ không, nhưng ta thì không chắc đâu."
Nếu lại là mổ bụng rạch ngực, thì Kinh Trập sẽ cắn người đấy.
Tông Nguyên Tín cười cợt nhả, vui vẻ nói: "Nếu là tiểu lang quân động thủ, thần tuyệt đối không hai lời."
Ngay sau đó, y hắng giọng, trình bày cặn kẽ phương pháp mà mình và Du Tĩnh Diệu đã bàn bạc cho hai người nghe.
Cuối cùng, Du Tĩnh Diệu bổ sung.
"Nghe thì có vẻ hơi máu me, nhưng khả năng thành công rất cao."
Tông Nguyên Tín gật đầu: "Không sai, chuyện mổ xẻ này ta cũng quen tay. Nếu mọi chuyện thuận lợi, chỉ cần đưa ra đủ mồi nhử, kiểu gì cũng dụ được cổ trùng ra."
Kinh Trập: "...Vậy nếu như không dụ ra được thì sao?"
Tông Nguyên Tín nhìn về phía Du Tĩnh Diệu: "Đó là lý do tại sao cần nàng ta ở đó, dùng bản mệnh cổ trong cơ thể nàng ta cũng là một mồi nhử không tồi."
Kinh Trập nhíu mày, khẽ nói: "Ta cứ tưởng, lúc trước các người nói là... cần ta ở đó?"
Tông Nguyên Tín nhướng mày, vị này một khi đã bộc lộ thì ngay cả giả vờ cũng không thèm nữa sao?
"Vốn dĩ kế hoạch là như vậy, nếu do tiểu lang quân làm thì đương nhiên tốt hơn Du Tĩnh Diệu, nhưng sau khi chúng thần thương nghị, vẫn cảm thấy..."
Lời của y còn chưa dứt, Cảnh Nguyên Đế đã lạnh lùng cắt ngang.
"Vậy thì tất cả đều để Kinh Trập làm."
Tông Nguyên Tín tưởng mình nghe nhầm, tất cả?
"Bệ hạ, ý ngài là phần của Du Tĩnh Diệu?"
"Không, bao gồm cả phần của ngươi."
Tông Nguyên Tín kinh hãi, y đứng phắt dậy: "Bệ hạ, chuyện này không phải trò đùa, tiểu lang quân không phải y giả, càng không biết phải làm thế nào, tuyệt đối không thể như vậy."
Kinh Trập: "Huynh muốn ta thay thế Tông đại nhân?" Giọng cậu tuy không kích động như Tông Nguyên Tín, nhưng cũng không hề tán thành, "Huynh biết ta... chưa bao giờ..."
Đừng nói là mổ bụng ai, cả đời này người cậu thực sự đâm thủng cũng chỉ có mỗi Hách Liên Dung... ồ, còn phải cộng thêm con sâu xui xẻo ở Bắc Phòng nữa.
Lần nào cảm giác mang lại cho Kinh Trập cũng cực kỳ tồi tệ.
Cảnh Nguyên Đế bình thản nói: "Quả nhân muốn Kinh Trập làm."
Đây không phải là thỉnh cầu, đây là thông báo.
Kinh Trập: "Huynh đang mang mạng sống của mình ra đùa giỡn đấy."
Vừa rồi nghe xong cách của Tông Nguyên Tín, tuy không đến mức mổ bụng lòi ruột kinh khủng, nhưng quả thực phải rạch một đường ở vùng eo bụng.
Bất kể là Tông Nguyên Tín hay những ám vệ đã quen dùng dao đều là những ứng cử viên vô cùng thích hợp, nhưng duy chỉ có thể là Kinh Trập thì không.
Cậu biết rõ khả năng của mình đến đâu.
Cảnh Nguyên Đế lơ đãng cười cười, thần sắc kia trông thậm chí còn có vài phần vui vẻ: "Kinh Trập, việc đó rất dễ dàng."
Chỉ cần giơ dao lên, đâm vào.
Một động tác vô cùng nhẹ nhàng.
...
Đêm khuya thanh vắng, Càn Minh Cung vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Cảnh Nguyên Đế ở tại chính điện, không phải xử lý chính vụ, cũng không phải đang muốn giết người, hắn chỉ ngồi trên ghế dựa, có chút trầm mặc, có chút nghi hoặc.
"Tại sao Kinh Trập lại tức giận?"
Không có kết quả, Cảnh Nguyên Đế ngẩng đầu, nhìn Ninh Hoành Nho đang túc trực bên cạnh. Giọng điệu đó, thần thái đó, trông thật là vô tội.
Một khuôn mặt xinh đẹp vô tội, chính vì không muốn bị mê hoặc nên Kinh Trập mới kiên quyết tối nay phải ngủ riêng.
Kinh Trập rất biết tự lượng sức mình.
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đó của Hách Liên Dung, bao nhiêu giới hạn đều rất dễ bị ăn mòn.
Cậu quả thực là hết thuốc chữa.
Ninh Hoành Nho cân nhắc lời nói: "Tiểu lang quân là vì lo lắng cho long thể của bệ hạ..."
"Lo lắng cho long thể của quả nhân, vậy sớm lấy cổ độc ra chẳng phải vừa hay à?"
Ninh Hoành Nho cười khổ: "Bệ hạ, tiểu lang quân đương nhiên hy vọng ngài sớm thoát khỏi sự giày vò của cổ độc, nhưng ngài ấy không phải y giả, cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ, ngài cứ khăng khăng bắt ngài ấy làm, đây vốn dĩ là chuyện cành mẹ đẻ cành con."
Cho dù Cảnh Nguyên Đế muốn đổi Tông Nguyên Tín, để Thạch Lê hay Mao Tử Thế làm cũng không đến mức thái quá như vậy.
Để Kinh Trập cầm dao mổ cho Hoàng đế, lỡ như sơ sẩy một chút, thật sự xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?
Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói: "Tại sao quả nhân lại phải để Tông Nguyên Tín mổ xẻ trên người mình?"
Ninh Hoành Nho: "...Có lẽ là, tiểu lang quân không có lòng tin vào chính mình?"
Thực ra điều gã muốn nói hơn là, để đại phu làm việc của đại phu chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Kinh Trập cũng chẳng thích thú gì mấy chuyện máu me.
Kể từ khi Kinh Trập dọn vào Càn Minh Cung, Cảnh Nguyên Đế không còn đại khai sát giới trong cung nữa. Ít nhất là trong điện không có, trong phạm vi Kinh Trập biết cũng không.
Bản tính tàn khốc của Cảnh Nguyên Đế là vậy, không thể thay đổi, nhưng ít nhiều hắn cũng biết cái gì Kinh Trập chấp nhận được, cái gì không.
...Rồi lại ra sức che giấu.
Hắn cẩn thận, ung dung che giấu những sắc máu quái dị kia, giấu nhẹm dưới lớp da người, cứ như thể hắn là một người rất tốt, rất bình thường vậy.
Chỉ là Cảnh Nguyên Đế dường như không hiểu lời giải thích của Ninh Hoành Nho: "Em ấy lo lắng những thứ này làm gì, cho dù em ấy có mổ bụng moi ruột quả nhân, thì đó cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng."
...Người bình thường vẫn sẽ cảm thấy việc này rất quan trọng mà!
Ninh Hoành Nho đang vắt óc suy nghĩ xem phải giải thích sự khác biệt này thế nào, thì bên ngoài điện, Thạch Lệ Quân cầu kiến.
Tâm trạng Cảnh Nguyên Đế có vẻ không tệ, vẫn cho người vào.
Ninh Hoành Nho thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Nguyên Đế tuy không hiểu, nhưng không vì thế mà nổi giận, thậm chí việc Kinh Trập đuổi hắn ra ngoài đối với hắn lại là chuyện rất thú vị.
Ninh Hoành Nho thề là gã còn nghe thoáng qua được cuộc tranh cãi về chuyện trải chiếu dưới đất và cuộn chăn đệm.
Thạch Lệ Quân chậm rãi bước vào, hành lễ với Cảnh Nguyên Đế: "Bệ hạ, mọi việc trong hậu cung đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ là có một danh sách khá đặc biệt, cần trình lên bệ hạ xem qua trước."
Nàng ta dâng lên một cuốn danh sách.
Cảnh Nguyên Đế chỉ liếc qua vài lần, rồi tùy ý nói: "Giết hết đi."
Thạch Lệ Quân khẽ nhún người, đang định thu lại, thì thấy ngón tay Cảnh Nguyên Đế khẽ động, lật lại một trang trong đó, vẻ mặt đăm chiêu.
"Không, khoan đã."
Giọng Cảnh Nguyên Đế mang theo sự thích thú quái gở, "Thạch Lệ Quân, ngươi đi tra từng người một, xem có bao nhiêu kẻ chấp mê bất ngộ, không hề hối cải."
Thạch Lệ Quân mặt không đổi sắc: "Vâng."
Ninh Hoành Nho vừa nghe đã biết là xử lý các phi tần trong hậu cung.
Cảnh Nguyên Đế đang ấp ủ một đại sự đủ để làm rung chuyển triều cương, Thạch Lệ Quân chắc chắn sẽ không để lộ phong thanh. Chỉ là trước khi động thủ, tình hình hậu cung đương nhiên phải xác định lại.
Danh sách mà Thạch Lệ Quân nộp lên lúc này, chính là những phi tần từng có hành vi tư thông trong hậu cung.
Cảnh Nguyên Đế chẳng bận tâm đến mấy cái mũ xanh này, càng không quan tâm cái cung này rốt cuộc dâm loạn đến mức nào, nhưng đã là dọn dẹp, thì những kẻ phiền phức cứ chém thẳng tay là xong.
Hắn vốn dĩ đúng là định làm như vậy.
Nhưng lời vừa thốt ra, Cảnh Nguyên Đế bỗng nhiên nghĩ đến đôi mắt sáng ngời của Kinh Trập.
Chớp chớp, chớp chớp, như biết nói.
Giết hay không giết, đều có thể châm chước.
Cảnh Nguyên Đế nhướng mày, nhìn về phía Ninh Hoành Nho: "Mao Tử Thế đâu?" Một hai tháng nay, Mao Tử Thế bận tối mắt tối mũi, số lần vào cung ít đi rất nhiều.
Ninh Hoành Nho: "Bệ hạ muốn triệu Mao đại nhân vào cung ạ?"
Cảnh Nguyên Đế nhếch mày, cười như không cười nói: "Bảo hắn tới đây." Hắn đang có việc cần hỏi.
Vào lúc này sao?
Ninh Hoành Nho thầm thương cảm cho Mao Tử Thế một câu, rồi không chút do dự phái người đi.
Điều hiếm thấy là, người xuất cung lại đụng mặt Mao Tử Thế ngay tại cửa cung.
Khi Mao Tử Thế bước vào Càn Minh Cung, trong lòng mang theo đầy oán khí.
"Bệ hạ, nếu không phải trùng hợp thần đêm nay có việc gấp vào cung, thì ngài định xúc thần từ trên giường dậy đấy à?"
Cảnh Nguyên Đế thong dong nói: "Ngươi chọn lúc này vào cung, chẳng phải cũng vì chuyện đó sao?"
Oán khí của Mao Tử Thế càng nặng nề hơn: "Không phải ngài nói sao? Nếu tra được tin tức của Sầm gia, lập tức hồi báo?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Mao Tử Thế chỉnh lại thần sắc, cúi người nói: "Bệ hạ, thần lần theo ý ngài mà truy tra, quả nhiên lần theo tin tức giang hồ, ngược lại có chút manh mối."
Hắn ta vừa nghĩ đến tin tức mình tra được, nhất thời cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
"Sầm Huyền Nhân, quả thực vẫn còn sống."
Người nhà họ Sầm, vậy mà từng người từng người một, trong kiếp nạn này đều coi như tính mạng vô ưu.
"Vậy đang ở đâu?"
"Ở... ở trong quân của Thụy Vương." Mao Tử Thế cụp mắt, nói năng có vài phần dè dặt, "Đây cũng chính là nguyên nhân phát hiện ra ông ấy còn sống."
Trong chốc lát, cả Càn Minh Cung lặng đi vài phần.
Cộc. Cộc. Cộc.
Ngón tay Cảnh Nguyên Đế gõ nhẹ lên mặt bàn, cũng không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau, mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hoàng đế.
"Cứ theo lệ cũ."
"Bệ hạ, thần không hiểu?" Mao Tử Thế nói, "Ngài định tiếp tục truy sát Thụy Vương?"
"Giết Thụy Vương, chứ đâu bảo ngươi giết Sầm Huyền Nhân." Đôi mắt Cảnh Nguyên Đế đen láy như khối ngọc mực thượng hạng nhất, lại phơi bày sự tàn nhẫn quỷ quyệt, giọng nói tựa như ác quỷ đòi mạng, "Chừng mực trong đó, còn cần quả nhân dạy ngươi sao?"
Mao Tử Thế: "Đao kiếm không có mắt..."
"Chính vì đao kiếm không có mắt, Sầm Huyền Nhân vì sao lại xuất hiện trong quân Thụy Vương, ngươi không đoán ra được à?" Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng liếc Mao Tử Thế, "Ông ta đã muốn báo thù, hà tất phải lưu tình."
Lời này, đúng là sắc bén vô cùng.
Sầm Huyền Nhân nếu không muốn báo thù thì đã chẳng xuất hiện trong quân Thụy Vương. Nếu vì Sầm Huyền Nhân ở trong quân mà nương tay với Thụy Vương, đó mới là ngu xuẩn tột cùng.
Mao Tử Thế lầm bầm: "Bệ hạ, không phải ai cũng lý trí được như ngài."
Cảnh Nguyên Đế trông có vẻ như đang cân nhắc xem nên bẻ cổ Mao Tử Thế thế nào, Ninh Hoành Nho vội vàng nói: "Bệ hạ, bất kể vì sao Sầm Huyền Nhân lại ở trong quân Thụy Vương, ông ấy vẫn còn sống, vậy có nên đem tin tức này..."
Gã vừa định nói có nên báo cho Kinh Trập hay không, nhưng nhớ tới sự chiếm hữu cố chấp của Cảnh Nguyên Đế, trong lòng chợt run lên, theo bản năng sửa lại lời định nói.
"...Có phải là nên truyền tin này đến Đồng Châu hay không?"
Kinh Trập xuất cung một chuyến, gặp Trần Thiếu Khang, thuận tiện nói tên thật của mình cho hắn ta. Điều này kéo theo việc ít nhiều sẽ có người chú ý đến vụ án Sầm gia năm xưa.
Tin tức này truyền đi sẽ không nhanh, hiện tại chỉ lưu truyền một chút trong giới quyền quý kinh thành, phía Đồng Châu không thể nào biết được. Nhưng bí mật một khi đã lộ ra, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải đối mặt với tình cảnh không ngờ tới.
...Nếu mẹ con Liễu thị đang ở Đồng Châu nghe phong thanh được thì phải làm sao?
Cảnh Nguyên Đế tuy đã đổi tính, không còn một lòng muốn giết họ, nhưng điều này không có nghĩa là Hoàng đế nguyện ý để nhà Kinh Trập đoàn tụ. Sự chiếm hữu độc địa thái quá của hắn chưa bao giờ biến mất.
Mao Tử Thế kỳ quái nói: "Ninh tổng quản, ngươi thế này là tâm địa xấu xa rồi, người ở Đồng Châu còn chưa đủ, còn muốn đẩy ra xa hơn nữa?"
Nếu mẹ con Liễu thị biết Sầm Huyền Nhân còn sống, chắc chắn sẽ lập tức lên đường tìm kiếm. Đừng nói hai người họ, ngay cả đội tiêu sư của Trương Thế Kiệt kia e rằng cũng sẽ rời đi theo.
Tất cả những người biết chuyện đều sẽ rời xa kinh thành.
Ninh Hoành Nho nghẹn lời, đây đâu phải ý của gã. Nhưng bị Mao Tử Thế nói vậy, ngược lại thành ra gã lòng dạ rắn rết.
"Không cần." Cảnh Nguyên Đế không còn giữ vẻ mặt vô cảm như trước, ấn đường khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ ấy lộ ra sự bực bội và kìm nén nào đó, "Hai quân giao chiến, để họ đi cũng chỉ nộp mạng."
Sầm Huyền Nhân nếu vì chuyện này mà chết thì còn giải thích được, mẹ con Liễu thị nếu đi rồi xảy ra chuyện, lúc đó mới thật sự là không còn đường giải thích.
Cảnh Nguyên Đế chán ghét nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ ác ý, hắn hận không thể để mấy người này chết hết đi cho rồi, tốt nhất là chết không một tiếng động, không ai biết tung tích.
Hắn càng biết rõ, cách tốt nhất để che giấu bí mật chính là không để Kinh Trập xuất cung nữa, càng không để cậu dùng cái tên Sầm Văn Kinh đi lại bên ngoài.
Trong ngoài cung cấm, người ta chỉ biết đến Kinh Trập.
Chứ không phải Sầm Văn Kinh.
Không để hai cái tên này liên hệ với nhau mới là thỏa đáng nhất.
Tuy nhiên, Cảnh Nguyên Đế lại thích dáng vẻ Kinh Trập khi giới thiệu bản thân, đôi mắt đen láy như mực ấy sáng ngời như nước, tự nhiên tùy ý nói cười, ngay cả đuôi lông mày cũng đượm ý cười.
Cái tên trong quá khứ đối với cậu không còn là nỗi đau khó mở lời nữa.
Đúng như cậu nói, Kinh Trập đang dần buông bỏ quá khứ, quay người bước về phía Cảnh Nguyên Đế.
Trong quá trình này, hắn từng chút từng chút dõi theo sự đến gần của Kinh Trập, sự ỷ lại chuyển biến trong vô thanh vô tức ấy khiến Cảnh Nguyên Đế thậm chí có chút hưng phấn.
Mao Tử Thế oán thán: "Bệ hạ, ngài không thể như vậy, vừa dung túng cậu ấy, vừa lại muốn phong tỏa mọi tin tức." Cảnh Nguyên Đế thế này chẳng phải tham lam, muốn cả hai đầu sao?
Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói: "Làm Hoàng đế mà cũng không được tham lam, vậy quả nhân làm cái gì? Đi làm Ngọc Hoàng Đại Đế?"
Mao Tử Thế trừng mắt nhìn Cảnh Nguyên Đế, hắn ta không ngờ tới, vào lúc này Cảnh Nguyên Đế lại có thể... Đây là nói đùa sao? Hắn đang nói đùa phải không?
"Bệ hạ, ngài..."
Lời Mao Tử Thế vừa ra khỏi miệng đã đột ngột dừng lại.
"Ai!"
Giọng hắn ta vút cao, mang theo vài phần lạnh lẽo.
Ngoài cửa điện, Kinh Trập có chút lúng túng ló đầu vào, rồi lẳng lặng rụt cổ rụt đầu về. Thạch Lê chắp tay sau lưng, đứng cách cậu vài bước chân, như cái bóng hình với bóng.
Bất kể trong điện trước đó đang bàn luận chuyện gì, ngay khoảnh khắc ấy, mọi chủ đề đều tan biến sạch sẽ, gần như chỉ còn lại một khoảng trắng xóa.
Cảnh Nguyên Đế đứng dậy, chậm rãi bước xuống.
Khi Kinh Trập xuất hiện, trong mắt hắn căn bản chẳng còn ai khác.
Cảnh Nguyên Đế lướt qua những người còn lại, đi đến trước điện, cúi đầu nhìn Kinh Trập.
"Qua đây làm gì?"
Nghe cái giọng điệu đó xem, Mao Tử Thế nghiến răng, hừ.
Kinh Trập: "...Vốn định xem huynh đã ngủ chưa, nhưng mà..."
Cậu hối hận rồi.
Nhìn thế này, hẳn là đang có việc?
Nửa đêm canh ba mà còn đông người thế này, gót chân Kinh Trập rục rịch, rất muốn lùi lại.
Hách Liên Dung tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy cánh tay cậu, hờ hững buông lại một câu.
"Giải tán hết đi."
Rồi cứ thế quang minh chính đại dắt Kinh Trập rời đi.
Mao Tử Thế trừng to mắt, nhìn hai người biến mất tăm ngoài cửa điện, rồi lại nhìn Thạch Lệ Quân và Ninh Hoành Nho: "Thế này còn chưa quá đáng?!"
Còn chưa nói rõ ràng mà bệ hạ!
Ninh Hoành Nho cười nói: "Mao đại nhân, ngài có thể ngày mai lại đến."
Bệ hạ chính là bị đuổi ra ngoài đấy!
Kinh Trập chủ động đến tìm, trong lòng bệ hạ lúc này chắc chắn là đang sướng rơn, làm sao còn nhớ đến Mao Tử Thế được?
Mao Tử Thế tức anh ách, vậy đêm nay hắn ta chạy một chuyến công cốc à?
Ninh Hoành Nho do dự một lát, vẫn hạ giọng nói: "Nếu có thể sống, thì người còn sống vẫn tốt hơn là đã chết."
Mao Tử Thế nhạy bén liếc nhìn Ninh Hoành Nho, lại thấy gã đã không thèm ngoảnh đầu mà đi ra ngoài, sai bảo cung nhân thu dọn cung điện.
Thạch Lệ Quân cũng đang định rời đi, chạm phải ánh mắt của Mao Tử Thế, cười nhạt nói: "Ta tuy không thích sự nhu nhược thiếu quyết đoán của Ninh Hoành Nho, nhưng trong chuyện của bệ hạ, đôi khi ông ta nhìn cũng khá chuẩn."
Mao Tử Thế đăm chiêu, vò đầu bứt tai đi ra ngoài.
...
Kinh Trập đang xin lỗi.
Cậu ủ rũ cụp đầu, từng sợi tóc đều toát lên vẻ hối lỗi.
"Lần sau ta sẽ không trực tiếp đi vào như vậy nữa, ta tưởng muộn thế này rồi... Xin lỗi, sau này..."
Lời Kinh Trập còn chưa nói hết, Hách Liên Dung đã bóp lấy má cậu, lực không mạnh, chỉ khẽ nhéo một cái, "Lần sau cũng cứ trực tiếp đi vào."
Trên khuôn mặt trắng ngần như ngọc thạch kia dường như hiện lên một niềm vui sướng quái đản nào đó.
Kinh Trập ưm một tiếng: "Huynh lạ thật đấy."
Giãy giụa một hồi, cậu mới thoát khỏi sự kìm kẹp của bàn tay to lớn.
Hách Liên Dung đôi khi luôn vui vẻ vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu.
Người bình thường chẳng phải sẽ thấy như vậy là làm phiền việc chính sao?
Hách Liên Dung: "Bất cứ lúc nào, em đến tìm ta, ta đều sẽ không thấy phiền." Giọng nói lạnh lẽo vô cùng, thốt ra từ miệng người đàn ông càng giống như một tiếng than đầy méo mó.
Nghe thì...
Kinh Trập khẽ nói: "Ta cũng rất thích."
Bất cứ lúc nào, Hách Liên Dung đến tìm cậu, Kinh Trập chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó của hắn, cũng sẽ để lộ niềm vui sướng khó kìm nén.
"...Cho nên, chuyện cổ độc của huynh, ta vẫn cảm thấy ta không thích hợp." Kinh Trập mím môi, cúi đầu nói, "Tông đại nhân cũng đã nói, nếu không nắm chắc, đây là chuyện liên quan đến tính mạng."
"Ta sẽ chỉ g**t ch*t bọn họ thôi." Hách Liên Dung nói một cách lạnh lùng và cay nghiệt, "Không ai có thể làm ta bị thương mà còn toàn mạng rút lui."
Chừng nào hắn còn sống, h*m m**n tấn công điên cuồng đó sẽ không bao giờ nguôi ngoai, chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù lại. Cho dù lý trí tỉnh táo... ha, lý trí cũng cảm thấy, đây là sự trả thù ngang giá.
Người bình thường chắc sẽ không nghĩ như vậy.
Dù sao đây cũng là cứu người mà, đúng không?
Cái suy nghĩ cực đoan ích kỷ này hoàn toàn không có tiêu chuẩn đúng sai.
Khi những lời lẽ âm u lạnh lẽo ấy thốt ra, Kinh Trập cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, cậu theo bản năng cảm thấy không đúng, suy nghĩ này quá mức vặn vẹo.
"Kinh Trập, em không nên rủ lòng thương xót ta sao?" Giọng nói của hắn tựa như xiềng xích đen ngòm, từng vòng từng vòng quấn riết lấy thân thể Kinh Trập, siết chặt đến mức không chừa lại chút đường lui nào., "Cứu lấy ta đi."
Hách Liên Dung nhìn cậu, gương mặt tái nhợt mà diễm lệ kia tựa như một tạo vật được trời cao ưu ái nhất. Khi đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo ấy dường như bùng lên ngọn lửa, cũng chính là lúc bức tượng đá băng giá trở nên sống động.
Trong khoảnh khắc ấy, Kinh Trập cảm thấy như bị vô số xúc tu quấn chặt, mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người cậu.
Tựa như lời cầu khẩn hèn mọn, nhưng lại ẩn chứa sự tàn nhẫn vô bờ.
...Rốt cuộc, kẻ đáng thương là ai?
Hách Liên Dung, hay là... Kinh Trập?
Hơi thở Kinh Trập run rẩy, người đàn ông nghe thấy nhịp tim cậu dồn dập, dường như điều đó cũng gián tiếp ảnh hưởng đến thân nhiệt cậu, khiến cho ngay cả những ngón tay đang nắm chặt cũng trở nên lạnh buốt.
"...Được."