Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 92

Hắn sẽ hủy diệt tất cả. Khiến thế gian này không được yên ổn!

 

*

 

Trong Ngự Thiện Phòng, Minh Vũ đang máy móc băm thái rau củ. Mỗi khi tâm trạng không tốt, cậu ta lại dùng cách này để đầu óc được trống rỗng.

 

Cốp cốp cốp, cốp cốp cốp ——

 

Thái giám đi ngang qua đều không khỏi né tránh, sợ con dao đang múa may kia vô tình bay trúng người mình.

 

Khi Tam Thuận bước vào, đi thẳng đến sau lưng cậu ta, vỗ một cái lên vai cậu ta, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy Tam Thuận là một dũng sĩ.

 

"Minh Vũ, Chu tổng quản tìm ngươi."

 

Minh Vũ khựng lại.

 

Tam Thuận vỗ vỗ vai cậu ta, đẩy cậu ta ra khỏi phòng.

 

"Gần đây ngươi luôn không vui." Tam Thuận bình thản nói, "Tại sao?"

 

Minh Vũ: "Mọi người đều đã đến Càn Minh Cung rồi."

 

"Ngươi cũng từng đến rồi mà." Tam Thuận chỉ ra, thậm chí cậu ta còn là người đầu tiên đến đó.

 

Minh Vũ hậm hực: "Chuyện đó từ đời nào rồi."

 

Tuy cảm thấy Kinh Trập ở Càn Minh Cung chắc sẽ không phải chịu khổ, nhưng trong lòng Minh Vũ vẫn có chút lo lắng.

 

Kinh Trập nhìn thì bình tĩnh vậy thôi, chứ đôi khi cũng hay suy nghĩ luẩn quẩn lắm.

 

Trước đây nếu lo lắng, cậu ta còn có thể chạy qua Trực Điện Giám xem sao, giờ cách xa thế này, muốn gặp cũng chẳng bước chân vào nơi đó được.

 

Tam Thuận: "Lúc đó cậu ấy trông cũng ổn mà."

 

Ngừng một chút.

 

"Chỉ là hơi phiền lòng."

 

Tam Thuận không biết nhìn mặt đoán ý, những cảm xúc cậu ta cảm nhận được đều là do tự bản thân cậu ta nhận ra.

 

Minh Vũ thở dài trong lòng, chẳng phải phiền lòng sao?

 

Chuyện lớn thế này, gần đây ngay cả Ngự Thiện Phòng cũng đang bàn tán xôn xao, còn ai là không biết chứ?

 

Đến ngoài cửa phòng Chu Nhị Hỉ, Hạo Lâm liếc nhìn hai người họ, tránh đường cho đi. Tam Thuận dừng lại bên ngoài, không theo vào.

 

Hạo Lâm chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa, Tam Thuận cũng đứng ở phía bên kia.

 

Một lúc lâu sau, Hạo Lâm đột nhiên nói: "Ngươi biết Chu tổng quản... không có ý xấu với ngươi chứ."

 

Lời này nghe rất đường đột, nhưng Tam Thuận lại không thấy lạ.

 

Tam Thuận gật đầu.

 

Chu Nhị Hỉ tuy nghiêm khắc, nhưng quả thực đối xử với cậu ta rất tốt.

 

Hạo Lâm dường như chỉ muốn nói câu đó, thấy Tam Thuận đã nghe lọt tai thì gật đầu, không nói gì thêm.

 

Một lúc lâu sau, Minh Vũ ngơ ngác bước ra.

 

Cậu ta nhìn Hạo Lâm, rồi lại nhìn Tam Thuận: "Chu tổng quản nói... ta được điều đến tiểu trù phòng của Càn Minh Cung?"

 

Càn Minh Cung đương nhiên sẽ có tiểu trù phòng riêng, nếu Cảnh Nguyên Đế lúc rảnh rỗi muốn ăn chút gì đó, tất nhiên không thể đợi Ngự Thiện Phòng làm rồi mang tới. Nơi đó đối với những người như bọn họ mà nói, quả là một nơi chốn tốt đẹp.

 

Nhưng điều kiện để vào được đó cực kỳ khắt khe, Minh Vũ chưa từng nghĩ cái bánh từ trên trời rơi xuống này lại trúng vào đầu mình.

 

...Kinh Trập xảy ra chuyện gì sao?

 

Vừa nghĩ đến điều này, Minh Vũ liền đứng ngồi không yên.

 

Hạo Lâm: "Người đón ngươi đang ở ngoài cửa, ngươi thu dọn đồ đạc trước đi, rồi đi theo họ."

 

Minh Vũ gật đầu, vội vàng chạy về chỗ ở của mình.

 

Khi đến Càn Minh Cung, Minh Vũ vẫn còn hơi choáng váng, đồ đạc của cậu ta đã được sắp xếp ổn thỏa, cậu ta được dẫn đi làm quen với mọi người và nơi chốn, cuối cùng, Minh Vũ dứt khoát mặc kệ tất cả, túm lấy vị thái giám dẫn đường: "Xin hỏi... ta có thể gặp Kinh Trập không?"

 

Người đó cười cười: "Ngươi muốn gặp vị lang quân kia sao? Vừa khéo, nơi tiếp theo sẽ đưa ngươi đến đó."

 

Giọng điệu ấy nghe ra còn có vài phần cung kính.

 

Minh Vũ mang theo sự khó hiểu, được đưa đến một gian nhà rộng rãi. Chưa đến gần, cậu ta đã ngửi thấy những mùi vị quen thuộc —— đó là mùi của nhà bếp.

 

Tuy không nồng nặc như ở Ngự Thiện Phòng, nhưng Minh Vũ ngày nào cũng ngâm mình trong đó, làm sao có thể không nhận ra?

 

"Lang quân, động tác cầm dao này của ngài, không đúng."

 

Giọng nói cứng nhắc của Thạch Lê truyền từ trong phòng ra.

 

Sau đó là giọng nói có phần suy sụp của Kinh Trập: "Thạch Lê, đây, đây là tư thế tấn công người khác, ta có phải đi giết người đâu!"

 

Tiếng bước chân của Minh Vũ thu hút sự chú ý của người trong phòng, cậu ta còn chưa kịp quan sát cái tiểu trù phòng này rốt cuộc ra sao, thì suýt chút nữa đã bị Kinh Trập lao tới đè ngã.

 

Kinh Trập gần như bay bổ từ trong phòng ra.

 

"Minh Vũ ——"

 

Trong giọng nói của Kinh Trập tràn đầy sự may mắn như vừa được cứu vớt, "Mau giúp ta với."

 

Minh Vũ nhướng mày, gỡ Kinh Trập ra, quan sát thần sắc của cậu, hiếm khi thấy trên người cậu chút nôn nóng bất an.

 

Nhưng không còn là dáng vẻ hoảng loạn vô định như trước nữa.

 

"Ngươi ở tiểu trù phòng làm cái gì thế?" Minh Vũ nói, "Tài nghệ nấu nướng của ngươi, tự ngươi không rõ à?"

 

Cậu ta nhìn qua vai Kinh Trập, thấy một tảng thịt lợn to đùng trên thớt, lập tức im lặng.

 

Cậu ta hoàn toàn không muốn nếm thử tay nghề của Kinh Trập đâu.

 

Kinh Trập khổ sở lắc đầu: "Ta không phải muốn nấu ăn, ta là, ta muốn luyện đao công."

 

Khóe miệng Minh Vũ giật giật, nhìn chằm chằm miếng thịt trên thớt: "Lấy cái này luyện á?"

 

Nghe có vẻ không tán đồng lắm.

 

Thạch Lê cũng gật đầu theo, bình thản nói: "Ti chức cũng cảm thấy, nếu lang quân muốn luyện tập, vẫn nên lấy người ra luyện thì thích hợp hơn. Nếu lang quân muốn, trong ngục có rất nhiều tử tù thích hợp..."

 

"Không cần, đa tạ." Kinh Trập quả quyết từ chối đề nghị của Thạch Lê, "Mọi người cứ ra ngoài ngồi chơi đi, ta muốn luyện tập với Minh Vũ một lát."

 

Thạch Lê đặt con dao găm trong tay xuống, lúc đi ra ngoài còn thuận tay lùa hết những người khác trong tiểu trù phòng ra theo.

 

Giờ thì coi như chỉ còn lại Kinh Trập và Minh Vũ.

 

Kinh Trập đu lên người Minh Vũ, rất đáng thương, rất ấm ức nói: "Hách Liên Dung đúng là tên khốn kiếp!"

 

Minh Vũ run lên, không thể không run, bởi vì cái tên Kinh Trập đang lải nhải kia chính là tên húy của Cảnh Nguyên Đế.

 

Kinh Trập đứng thẳng dậy: "Có phải ta không nên gọi ngươi tới không..."

 

Lời cậu còn chưa dứt, đã thấy Minh Vũ giơ tay lên.

 

"Không, ngươi nên gọi ta tới." Minh Vũ nhìn ngắm cách bài trí trong tiểu trù phòng, "Đây là một mũi tên trúng nhiều đích."

 

Đến Càn Minh Cung, có thể coi là thăng quan phát tài; lại có thể thường xuyên gặp Kinh Trập; còn được hóng hớt ở cự ly gần, tội gì không làm?

 

Đây chỉ là chút cái giá cỏn con cậu ta phải trả, cậu ta vẫn chịu được.

 

"Ngươi vẫn nên nói cho ta biết trước, tại sao ngươi lại muốn luyện đao công." Minh Vũ lắc đầu, "Ngươi nên biết rõ, cả đời này ngươi không có khiếu xuống bếp đâu."

 

May mà hồi đó, khi Minh Vũ khuyên cậu cũng đến Ngự Thiện Phòng, Kinh Trập đã từ chối. Nếu cậu không từ chối, e là phải làm tiểu nội thị mài dao ở Ngự Thiện Phòng đến chết mất.

 

Kinh Trập bĩu môi, kéo Minh Vũ ngồi xuống.

 

Cậu thì thầm kể lại đại khái sự việc cho Minh Vũ, không nhắc đến chuyện trúng độc của Hách Liên Dung, chỉ nói vì một lý do nào đó, cậu buộc phải rạch một đường ở vùng eo bụng của Hoàng đế, tốt nhất là một đòn trúng ngay, đi thẳng vào chỗ hiểm.

 

Minh Vũ không hỏi nhiều, chỉ nhìn chằm chằm tảng thịt lợn kia, rồi nhìn tay Kinh Trập.

 

"Vậy ngươi định lấy cái này ra luyện?"

 

Kinh Trập lộ vẻ tuyệt vọng: "Chứ lấy cái gì? Chẳng lẽ như Thạch Lê nói, lấy bụng người khác ra đục lỗ à?"

 

Minh Vũ bất lực lắc đầu: "Thực ra, đổi người khác làm không được sao?" Đâu nhất thiết phải là Kinh Trập ra tay.

 

Biểu cảm của Kinh Trập càng thêm kỳ quái, cậu mím môi, do dự một lúc lâu mới khẽ nói: "Cũng không phải ta chưa từng nghĩ đến, nhưng hắn... không chịu."

 

Cậu có chút bực bội vò đầu, Minh Vũ theo bản năng nhìn sang, ngạc nhiên nói, "Tóc ngươi, đen nhánh thế này rồi." Mái tóc đen bóng mượt mà kia, nếu là Kinh Trập ngày xưa, chắc phải ghen tị chết mất.

 

Kinh Trập ngẩn ra, im lặng đi một chút.

 

Minh Vũ: "Ngươi trước kia, thỉnh thoảng còn hay than thở tóc mình quá khô vàng."

 

Kinh Trập bĩu môi: "Cũng đâu đến nỗi khô vàng chứ."

 

Chẳng qua trong cùng lứa, tóc cậu đúng là vàng nhất, khó tránh khỏi bị người ta để ý.

 

Minh Vũ: "Vậy tại sao không chịu?"

 

Cậu ta lái câu chuyện quay về chủ đề chính.

 

Kinh Trập khẽ nhíu mày, chậm chạp nói: "Hắn không thích có người động tay động chân lên người mình... Nếu đổi là người khác, hắn nói không đảm bảo bọn họ có thể sống sót."

 

Nghe thật quá đáng.

 

Rõ ràng là cứu người, kết quả lại phải đánh đổi cả mạng sống.

 

Minh Vũ: "Nếu đây không phải là bệ hạ, thì câu này nói ra quả thực là..."

 

"Ăn đòn." Kinh Trập hừ một tiếng, "Đúng là không nói lý lẽ."

 

Cậu cúi đầu, thở ngắn than dài.

 

"Thà để hắn tự mình tỉnh táo, tự cho mình một dao còn hơn."

 

Minh Vũ: "Với thân thủ của bệ hạ, chắc là được chứ?"

 

Kinh Trập: "Tông đại nhân nói, trước khi... thành công, nhất định phải để hắn hôn mê."

 

Khi Hách Liên Dung ngủ, cổ độc trong cơ thể cũng sẽ ngủ theo. Chỉ có như vậy mới có khả năng dụ nó ra khi vật chủ vô thức, nếu không nó sẽ hoạt động rất mạnh. Tông Nguyên Tín đã nói vậy, thì tất nhiên không thể để Hách Liên Dung tự làm được.

 

Minh Vũ vỗ một cái vào vai Kinh Trập, đẩy cậu đứng dậy: "Đã như vậy thì lên thôi."

 

Cậu ta nhanh nhẹn xắn tay áo lên.

 

"Cho dù ngươi không thích, sự đã rồi, luyện tập nhiều một chút vẫn tốt hơn là chẳng biết gì."

 

Minh Vũ đã quen việc bếp núc, vừa đứng trước thớt, cậu ta tự tin hơn hẳn bình thường, cười híp mắt rút dao thái ra: "Nào, ta dạy ngươi."

 

Kinh Trập run rẩy đưa con dao nhỏ ra.

 

"...Dùng cái này đi, dao thái to thế, hung tàn quá!"

 

"Một nghề thì sống, đống nghề thì chết mà*."

 

*Ý ở đây là nguyên lý dùng dao thì cái nào cũng giống cái nào thôi.

 

Minh Vũ nhún vai dửng dưng, chuyển sang nắm lấy tay Kinh Trập, "Bắt đầu từ đây."

 

Từ ngày hôm đó, mỗi ngày Kinh Trập đều dành một hai canh giờ ngâm mình trong tiểu trù phòng cùng Minh Vũ. Thường tìm cậu mà không thấy người, thì chắc chắn là đang ở trong đó.

 

Minh Vũ cũng không ngờ việc đầu tiên mình làm sau khi vinh quang tới đây lại là bồi dưỡng đao công cho Kinh Trập.

 

Mỗi ngày sau khi trở về, Kinh Trập đều phải tắm rửa thêm hai lần mới gột sạch được mùi máu tanh.

 

Để mô phỏng cấu trúc cơ thể người giống nhất có thể, những tảng thịt được đưa đến đều là những tảng thịt lớn đầm đìa máu me, chỉ riêng cái mùi máu tanh nồng nặc đó, Kinh Trập ngửi lâu cũng muốn nôn.

 

Kinh Trập: "Mọi người ở Ngự Thiện Phòng ngày nào cũng phải xử lý mấy thứ này sao?"

 

Minh Vũ: "Không hề!"

 

Nhà ai đưa thịt lợn đến mà còn bắt tự xử lý tiết lợn chứ, có tươi đến mấy cũng không như thế này đâu nhé!

 

Kinh Trập: "...Không được, ta phải ra ngoài hít thở chút."

 

Minh Vũ: "Ngươi lôi ta theo làm gì?"

 

Kinh Trập: "Đi cùng đi."

 

Hai người tắm rửa xong, thay y phục khác, lúc này mới cảm thấy như vừa thoát khỏi vũng máu tanh tưởi kia.

 

Minh Vũ: "Ngươi muốn đi đâu?"

 

Kinh Trập im lặng trong giây lát, cả cái hậu cung này, chỗ có thể đi dạo cũng chỉ có bấy nhiêu, cậu mà ra ngoài lỡ đụng phải phi tần nào đó chẳng phải rất khó xử sao?

 

Hồi trước ở Trực Điện Giám, ngày nào cũng ra ra vào vào làm việc, chỉ riêng mấy lượt đi về đó cũng đủ mệt rồi, đâu cần phải xả bớt năng lượng thừa. Giờ nghĩ lại, trong ngoài hoàng cung này, đúng là chẳng có chỗ nào để đi thật.

 

Minh Vũ rõ ràng cũng nghĩ đến chỗ khó xử này, vô thức sờ mũi, ghé sát vào Kinh Trập: "Cái này... nếu ngươi cứ ở mãi bên cạnh bệ hạ, thì chuyện hậu cung sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Ngươi đã nghĩ xem nên làm thế nào chưa?"

 

Kinh Trập không thể cứ sống mãi ở Càn Minh Cung được đúng không?

 

Kinh Trập: "Trước đây có nghĩ rồi, đợi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ xuất cung về nhà ở." Dù sao Dung phủ vẫn còn đó, Kinh Trập ở đó sinh hoạt cũng rất tốt.

 

Nhưng nếu Kinh Trập xuất cung, với tính cách của Hách Liên Dung, chắc chắn hắn cũng sẽ đòi theo ra ngoài, chuyện này hơi khó giải quyết.

 

Hắn thân là Hoàng đế, không thể cứ chạy đi chạy lại mãi như thế được.

 

Nếu để Kinh Trập cứ hai ba ngày lại vào cung một lần thì cũng không phải không được... chỉ là cậu có cảm giác khó hiểu rằng, e là Hách Liên Dung sẽ không chấp nhận.

 

Sau khi thân phận bị bại lộ, Kinh Trập có thể cảm nhận rõ ràng sự chiếm hữu u tối và cố chấp của Hách Liên Dung dường như đã có cơ hội nảy mầm, còn tùy ý hơn trước rất nhiều. Trước kia còn che che giấu giấu, giờ thì bày ra quang minh chính đại luôn.

 

Thạch Lê gần như tấc bước không rời đi theo Kinh Trập, bất kể cậu đi đâu, Thạch Lê sẽ ở đó. Giống như hiện tại, Thạch Lê đang canh giữ ngoài cửa.

 

Người ở Càn Minh Cung đều đã quen với việc hễ thấy Kinh Trập là biết Thạch Lê đang ở gần đó.

 

Đó chỉ là ngoài mặt, còn trong tối thì không cần phải nói.

 

Thỉnh thoảng, Kinh Trập lại có cảm giác kỳ lạ như bị ai đó nhìn chằm chằm, ảo giác đó thoáng qua, nhưng giống hệt như lúc trước.

 

Cậu không cần hỏi cũng biết, trong bóng tối chắc chắn còn có những người khác đang theo dõi cậu.

 

Nói là để bảo vệ an toàn cho Kinh Trập cũng được...

 

Nhưng ở Càn Minh Cung thì làm gì còn nguy hiểm nào nữa chứ!

 

Rõ ràng đây là sự cố chấp không thể diễn tả bằng lời của Hách Liên Dung, hắn hận không thể biết rõ Kinh Trập đang làm gì từng giờ từng phút.

 

Điều này thực ra có chút đáng sợ.

 

[Chỉ số nguy hiểm trong tính cách của Cảnh Nguyên Đế cực cao, xin ký chủ chú ý an toàn.]

 

Kinh Trập u ám: "Còn nguy hiểm gì nữa?"

 

...Khoan đã, Hách Liên Dung theo dõi sát sao như vậy, không phải là sợ cậu bỏ trốn đấy chứ?

 

[Khả năng Cảnh Nguyên Đế gặp nguy hiểm lên tới 67%, nếu ký chủ không chú ý, rất dễ bị thương lây.] Hệ thống nói. [Cộng thêm tính cách Cảnh Nguyên Đế không ổn định, cũng có 21% xác suất chuyển biến xấu.]

 

"Nguyên nhân khiến hắn chuyển biến xấu là gì?" Kinh Trập nhướng mày, hiện giờ đã đủ tệ rồi, còn xấu hơn thế nào được nữa?

 

[Ký chủ bỏ trốn, ký chủ bị thương, ký chủ tử vong, ký chủ thay lòng đổi dạ...]

 

"Câm miệng." Kinh Trập chật vật quát, "Sao cái nào cũng liên quan đến ta hết vậy?"

 

[Những người Cảnh Nguyên Đế để tâm không nhiều.] Hệ thống nói, [Trong số những người này, Cảnh Nguyên Đế để tâm đến ký chủ nhất. Xin ký chủ nhớ bảo vệ bản thân, ngăn chặn Cảnh Nguyên Đế chuyển biến xấu.]

 

Kinh Trập không ngờ có ngày mình lại bị một hệ thống khuyên nhủ phải tự bảo vệ bản thân.

 

"Ngươi không muốn Hách Liên Dung chuyển biến xấu, nhưng trước đây ngươi chưa từng quan tâm đến chuyện của Cảnh Nguyên Đế." Kinh Trập nheo mắt, "Hơn nữa, thật ra ta vẫn luôn thắc mắc, huynh đệ của Hách Liên Dung không ít, tại sao ngươi lại cứ chọn trúng Thụy Vương? Chẳng lẽ vì Thụy Vương là đích tử duy nhất ngoài hắn ra?"

 

[Đó là một trong những nguyên nhân.] Hệ thống thừa nhận, [Khi chọn mục tiêu nhiệm vụ, hệ thống không phải bắn tên không đích.]

 

[Cảnh Nguyên Đế tổng cộng có mười tám người huynh đệ, ngoại trừ những kẻ có năng lực nhưng không có dã tâm, có dã tâm nhưng không có năng lực, thì những kẻ vừa có dã tâm vừa có năng lực tổng cộng có bốn người.]

 

[Ngũ Vương gia Thọ Vương, Thất Vương gia An Vương, Bát Vương gia Hằng Vương, Thập Tam Vương gia Thụy Vương.]

 

Thọ Vương? Kinh Trập nhớ Hách Liên Dung từng nhắc đến người này, so với Thụy Vương, ở một mức độ nào đó, dường như Thọ Vương này đáng để tâm hơn.

 

[Thọ Vương năng lực xuất chúng, tính tình trầm ổn. Tuy nhiên, mỹ sắc là điểm yếu của hắn, hắn có hàng trăm mỹ thiếp có được bằng đủ mọi thủ đoạn; An Vương giỏi múa đao múa thương, võ nghệ cao cường, nhưng không có tài trị quốc; Hằng Vương tài tình hiếm có, lại hiểu đạo trị quốc, nhưng hắn có một sở thích đặc biệt, đó là thích ngược sát hạ nhân.]

 

"Hằng Vương nghe có vẻ..."

 

[Nghe có vẻ hơi giống Cảnh Nguyên Đế, nhưng Cảnh Nguyên Đế ít nhất không thích ngược sát, hơn nữa Cảnh Nguyên Đế đã tại vị, hà tất phải bỏ gần tìm xa?]

 

Khóe miệng Kinh Trập giật giật, nghe thì thấy ưu điểm và khuyết điểm của từng người đều rất nổi bật. Tổng hợp lại, quả thực Thụy Vương thích hợp hơn cả.

 

Ít nhất hắn ta không có khuyết điểm quá rõ ràng.

 

"Ngươi cũng... vất vả rồi." Kinh Trập thở dài.

 

[Đa tạ ký chủ cảm thông, phán đoán của Tông Nguyên Tín về Cảnh Nguyên Đế là chính xác, theo cách của ông ta, có 85% khả năng thành công.]

 

Đây là kết quả sau khi hệ thống rà quét.

 

Kinh Trập vừa nghĩ đến đao công khổ luyện của mình, sắc mặt không nhịn được mà vặn vẹo. Cậu chẳng có bao nhiêu tin tưởng vào bản thân cả.

 

"Kinh Trập?"

 

Minh Vũ đã sớm quen với tật xấu đang nói chuyện thì thất thần của Kinh Trập, vỗ vỗ vai cậu mới khiến người ta hoàn hồn.

 

"Nếu mệt quá thì về nghỉ ngơi đi."

 

Kinh Trập lắc đầu, mím môi nói: "Ngươi nói đúng, ta không thể cứ ở mãi Càn Minh Cung, chuyện này sớm muộn gì cũng phải tính đến."

 

Minh Vũ: "Bản thân ngươi cũng cảnh giác một chút, nếu bệ hạ có ý với người nào trong hậu cung, nhớ chừa cho mình một đường lui." Cậu ta nói câu này cực kỳ cẩn thận, sợ bị người ta nghe thấy.

 

Đây là mạo hiểm cực lớn đấy.

 

Kinh Trập rất cảm động, sau đó bảo cậu ta đừng nói nữa. Tên Hách Liên Dung kia vốn đã rất có thành kiến với Minh Vũ, nếu biết lời này của cậu ta, không chừng lại nổi giận.

 

Minh Vũ kéo Kinh Trập đứng dậy: "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, chúng ta đến Trực Điện Giám đi."

 

Kinh Trập bật cười: "Cũng phải."

 

Tuy nhiên Minh Vũ nhìn ngắm y phục trên người Kinh Trập một lượt: "Tốt nhất ngươi nên thay bộ đồ này ra, quá nổi bật rồi."

 

Kinh Trập gật đầu, đi thay một bộ đồ thái giám, rồi cùng nhau ra ngoài.

 

Mãi đến trưa, họ mới trở về.

 

Kinh Trập không chỉ đến Trực Điện Giám, mà còn ghé qua Tạp Mãi Vụ và Ngự Thiện Phòng, gặp mặt vài người bạn rồi mới quay lại.

 

Thái độ của bọn họ đối với Kinh Trập vẫn y như lúc trước, không hề thay đổi.

 

Sau khi Minh Vũ trở về liền vội vàng chào tạm biệt Kinh Trập, cậu ta không muốn xui xẻo đụng mặt Cảnh Nguyên Đế đâu.

 

Cảnh Nguyên Đế không phải kiểu người yêu ai yêu cả đường đi lối về, Minh Vũ chỉ cần nhớ đến lần gặp mặt đó, trong lòng ít nhiều vẫn thấy sợ hãi.

 

Dung Cửu và Cảnh Nguyên Đế không giống nhau, nếu không phải Kinh Trập cứ khăng khăng làm theo ý mình, Minh Vũ chắc chắn hận không thể để Kinh Trập tránh xa hắn ta càng xa càng tốt.

 

Kinh Trập nhìn theo Minh Vũ rời đi, vươn vai một cái, vừa định vào điện thì nghe thấy tiếng động khe khẽ cách đó không xa.

 

Đó là... Thiên điện?

 

Trong Càn Minh Cung mà gây ra động tĩnh thế này, đúng là hiếm thấy.

 

Kinh Trập không khỏi nhìn thêm vài lần, phát hiện người đang chắn phía trước là một Đại thái giám trông rất trẻ.

 

Người bị cậu ta chặn lại, chắc là vị tiểu chủ nào đó? Bộ cung váy kia không phải thứ cung nữ bình thường có thể mặc.

 

Nàng ta khẽ lắc đầu, châu ngọc trên tóc rung rinh, giọng nói mang theo vài phần bực bội: "Bổn tần chỉ muốn đợi ở thiên điện, tên nô tài nhà ngươi lại dám cản trở?"

 

Vị thái giám kia không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Nương nương, bệ hạ đã nói, không có sự cho phép, ai cũng không được đặt chân vào Càn Minh Cung. Mong nương nương đừng làm khó nô tài."

 

Kinh Trập nhìn từ xa, chỉ cảm thấy lạ lẫm.

 

"Thạch Lê, vị này là ai?"

 

Thạch Lê: "Kim tần."

 

Kinh Trập ngẩn ra, Kim tần, chẳng phải là người suýt nữa đã phạt đám Tuệ Bình sao?

 

Thạch Lê giống như một người đá ngây ngô, bị chọc một cái là bắt đầu tuôn ra một tràng bối cảnh liên quan.

 

"Kim tần vào cung chưa đến hai năm, đã đổi ba cung nữ, hai thái giám, đều là do không chịu nổi sự trách phạt mà bị điều đi."

 

Kim tần lúc này chủ động tìm tới cửa, e là người trong cung này đã có chút ngồi không yên.

 

Mất đi Thái hậu, Đức phi, hậu cung gần như rắn mất đầu. Mấy phi tử cao vị còn lại cũng chẳng có mấy người, lại thêm các quan viên ra vào cung cấm đều còn sợ hãi trong lòng.

 

Vào thời điểm nhạy cảm này, ai cũng khó mà an ổn.

 

Cho dù Cảnh Nguyên Đế sẽ không gặp bọn họ, những phi tần này cũng sẽ nén nỗi sợ hãi trước đó xuống, cố gắng diện kiến thánh thượng. Trước đây Kinh Trập không biết, chỉ là vì cậu ở trong điện, chuyện thế này căn bản không thể truyền đến tai cậu được.

 

"Thạch Lê, sao ngươi biết nhiều thế?" Kinh Trập kinh ngạc, "Ngươi không phải, ám vệ sao?"

 

Thạch Lê mặt không cảm xúc: "Thạch nữ quan yêu cầu ti chức học thuộc lòng tất cả, tránh để tiểu lang quân gặp phải vị nào mà không kịp phản ứng."

 

Kinh Trập cười cười: "Dù có gặp, ta cũng sẽ kịp thời tránh đi, không cần lo lắng."

 

"Tại sao ngài cần phải tránh?" Thạch Lê khó hiểu nói, "Cho dù ngài có giết bọn họ, bệ hạ cũng sẽ dọn dẹp hậu quả cho ngài."

 

...Đa tạ, ta không có sở thích như vậy.

 

Kinh Trập day day ấn đường, định nhân lúc cuộc tranh cãi này chưa lan rộng thì lén lút chuồn đi. Kết quả, Kim tần đang có chút tức giận ở phía cuối con đường đã quay người lại.

 

Sao mà giống thế, sao mà giống thế hả Kinh Trập!

 

Đây đã là lần thứ hai trong thời gian ngắn rồi.

 

Kinh Trập hạ thấp giọng: "Thạch Lê, lần sau nếu thấy ta hóng chuyện mà không chịu đi, ngươi cứ lôi ta đi luôn nhé."

 

Thạch Lê: "Tuân lệnh."

 

Kinh Trập né sang một bên, cúi đầu xuống, chỉ mong vị Kim tần này mau chóng rời đi.

 

Kim tần thần sắc không vui, vội vã đi qua, chỉ mới bước ra ngoài vài bước, bỗng nhiên dừng lại, nheo mắt nhìn về phía Kinh Trập.

 

"Ngươi, ngẩng đầu lên."

 

Kinh Trập khẽ nhíu mày, y phục hôm nay của cậu, hẳn là không có vấn đề gì mới phải. Tuy nhiên, cậu vẫn thuận theo lời Kim tần mà ngẩng đầu.

 

Kim tần khẽ nheo mắt, đôi mắt hơi dài mang theo vài phần dò xét: "Ngươi hầu hạ ngự tiền này được bao lâu rồi?"

 

Chưa đợi Kinh Trập trả lời, vị Đại thái giám lúc nãy đã vội vàng chạy tới, chắn trước mặt Kim tần, nghiêm giọng nói: "Nương nương nếu còn dám càn rỡ ở ngự tiền, nô tài sẽ mời thị vệ tới."

 

"To gan!"

 

"Kẻ to gan lớn mật là nương nương mới phải!" Giọng vị Đại thái giám càng thêm nghiêm nghị, "Đây là Càn Minh Cung, nương nương dù muốn làm loạn thì cũng phải nhìn cho kỹ, mảnh đất dưới chân mình rốt cuộc là nơi nào!"

 

Chà. Kinh Trập chớp chớp mắt, lời này nói ra thật khó nghe.

 

Sắc mặt Kim tần xanh mét, suýt chút nữa thì tức đến ngất đi, nàng ta siết chặt tay cung nữ bên cạnh, rốt cuộc cũng gắng gượng nén cơn giận trong lòng xuống.

 

Kim tần đùng đùng bỏ về, mùi hương hơi nồng cũng theo đó tan đi.

 

Kinh Trập bịt mũi, cố nhịn cơn hắt xì, thì thấy vị Đại thái giám vừa chắn trước mặt mình xoay người lại, quỳ sụp xuống: "Xin thứ lỗi cho nô tài vừa rồi không ngăn được Kim tần nương nương, là lỗi của nô tài."

 

Kinh Trập vội đỡ cậu ta dậy: "Không cần làm vậy, ngươi tên là..."

 

Đại thái giám nói: "Nô tài tên Từ Minh Thanh."

 

Kinh Trập mỉm cười: "Đa tạ ngươi."

 

Từ Minh Thanh hơi giật mình, cúi người nói: "Lang quân làm gì vậy, là nô tài chưa làm tròn bổn phận."

 

Kinh Trập lắc đầu, cười nói: "Thôi, cứ tạ qua tạ lại thế này thì chẳng biết đến bao giờ mới xong." Cậu ghi nhớ cái tên Từ Minh Thanh này, rồi mới bước vào trong điện.

 

Vở kịch bên ngoài, cậu không để trong lòng.

 

Cậu có thể đoán được trong chuyện này, có lẽ có bàn tay của Cảnh Nguyên Đế. Nhưng nhiều hơn thế, Kinh Trập theo bản năng không muốn đi tìm hiểu sâu.

 

Dùng xong bữa trưa, Kinh Trập dồn hết tâm trí vào bài vở, mãi đến chập tối mới viết xong.

 

Bên ngoài đang yên tĩnh, những người canh gác vốn có đều đã không còn, thay vào đó là người đàn ông đứng bên cạnh bàn viết.

 

Hắn mặc miện phục, dáng người cao lớn, ánh tà dương ngoài cửa sổ hắt bóng hắn dài và sâu hun hút, như nhuộm một lớp đỏ tàn nhạt nhòa.

 

Kinh Trập: "Văn chương của ta, rốt cuộc có gì hay mà xem?"

 

Kinh Trập đã từ bỏ giãy giụa, Hách Liên Dung muốn xem thì cứ tùy hắn xem.

 

"Chữ của em, tốt hơn trước nhiều rồi."

 

"Còn không chịu khó luyện tập, e là tiên sinh sẽ không vui."

 

"Trương Văn Lục? Hắn dám." Hách Liên Dung lạnh lùng nói, "Để hắn dạy, chẳng qua là vì thuận tiện thôi."

 

"Tiên sinh là người rất tốt." Kinh Trập cũng đứng bên cạnh bàn, "Ông ấy dạy ta rất nhiều thứ."

 

Hách Liên Dung nhướng mày: "Ví dụ như?"

 

Kinh Trập với tay qua người Hách Liên Dung lấy bút lông, hạ vài dòng chữ trên tờ giấy trắng. Bài thơ nhỏ viết tùy ý, không nói là hay tuyệt, nhưng ít nhất cũng gieo vần chỉnh tề.

 

Nếu là Kinh Trập trước đây, e là không viết nổi.

 

Kinh Trập: "Thực ra biết làm thơ hay không, biết viết văn hay không, cũng chẳng quan trọng lắm. Nhưng từ không biết đến biết, cảm giác này quả thực rất vui sướng."

 

Cậu ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Hách Liên Dung.

 

"Ta rất thích."

 

Hách Liên Dung nắm lấy cánh tay Kinh Trập, thả lỏng tư thế, dựa vào cạnh bàn nhìn cậu, sống mũi cao thẳng và khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trong sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối càng trở nên ma mị quyến rũ.

 

Kinh Trập như bị dụ dỗ, tiến lại gần hơn chút nữa, cúi đầu hôn lên trán người đàn ông, rồi đến chóp mũi, và gò má.

 

Những nụ hôn ướt át, nhẹ nhàng.

 

Hách Liên Dung hạ giọng: "Cái này cũng là tiên sinh dạy em?"

 

Kinh Trập cúi đầu, hôn lên môi hắn.

 

"Là huynh dạy."

 

Bàn tay lạnh lẽo theo đó bóp lấy gáy Kinh Trập, Hách Liên Dung dường như rất thích tư thế này, khiến cậu không thể vùng vẫy thoát ra. Hắn làm sâu thêm nụ hôn, trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng hít thở dính dấp.

 

Một lúc lâu sau, Kinh Trập nức nở đẩy Hách Liên Dung ra, vô thức khép chặt chân.

 

...Vừa rồi động tác của người đàn ông quá mức cố ý trêu chọc, Kinh Trập dường như cảm thấy một dòng nước ấm kỳ lạ chạy dọc cơ thể, gần như không kìm nén được tiếng r*n r*.

 

Quá đáng xấu hổ, rõ ràng chỉ là một nụ hôn thôi mà.

 

Hách Liên Dung giữ lấy eo Kinh Trập đang né tránh, cúi đầu sát lại gần hơn, áp sát vào vùng eo bụng thì thầm: "Em muốn à?"

 

Kinh Trập che mặt không chốn dung thân: "Đừng nói nữa."

 

Hách Liên Dung khẽ cười: "Uống bao nhiêu thuốc tốt như vậy, nếu em vẫn chẳng có chút cảm giác nào, chẳng phải là lãng phí những trân dược thượng hạng đó sao?"

 

Cơ thể này cũng nên được điều dưỡng tốt rồi.

 

Có phản ứng mới là bình thường.

 

Kinh Trập: "Vậy cũng không thể..."

 

Tùy tiện thế này, chẳng để ý hoàn cảnh thế này, chẳng phải giống như loài động vật không biết liêm sỉ sao?

 

Khoan đã, huynh quỳ xuống làm gì?

 

Hách Liên Dung từ dưới nhìn lên, cười với cậu, há miệng, để lộ hàm răng trắng bóc.

 

Hắn cắn lấy đai lưng, chậm rãi kéo ra.

 

"Chuyện thường tình của con người, có gì là sai?"

 

...

 

Hách Liên Dung trong chuyện này có sự kiểm soát đáng sợ vô cùng.

 

Hắn căn bản không chấp nhận bất kỳ sự giãy giụa nào.

 

Nếu là chuyện khác...

 

Lời Kinh Trập nói, hắn còn có thể nghe lọt tai.

 

Nhưng trong chuyện này, lại chẳng có chút đường sống nào cả.

 

Giống như đã đem tất cả những bạo ngược không thể phát tiết, không thể thổ lộ đều trộn lẫn vào trong đó.

 

Điên cuồng, cố chấp.

 

...Được thể hiện một cách tr*n tr**.

 

Kinh Trập đôi khi cũng thấy hơi sợ.

 

Cậu có thể cảm nhận được sự nhẫn nhịn của người đàn ông, sự kiềm chế gần như là bản năng đó mới khiến cậu hết lần này đến lần khác trốn thoát được.

 

Trong đó rốt cuộc có mấy phần là do cổ độc, lại có bao nhiêu là do Hách Liên Dung nhường nhịn, Kinh Trập không biết rõ, nhưng cậu lờ mờ cảm nhận được...

 

Nếu có một ngày Hách Liên Dung thực sự có thể không kiêng nể gì nữa, thì kết cục của cậu chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.

 

Vừa nghĩ đến đây, Kinh Trập không khỏi ư ử trong họng.

 

Hách Liên Dung cũng ngẩng đầu lên.

 

...Điên rồi.

 

Sao có thể... Hách Liên Dung rốt cuộc...

 

Kinh Trập lắp ba lắp bắp nói: "Đó đâu phải là cái gì... lần sau huynh... thôi bỏ đi, đừng có lần sau nữa."

 

Thứ đó sao có thể ăn được?

 

Đôi môi Hách Liên Dung đỏ rực, đầu lưỡi đỏ tươi l**m l**m khóe miệng, nở nụ cười kỳ quái.

 

"Đa tạ khoản đãi."

 

Kinh Trập thẹn quá hóa giận co rúm lại thành một cục.

 

Hách Liên Dung chọc chọc vào cục Kinh Trập, Kinh Trập uốn éo không thèm để ý đến hắn.

 

Cậu chậm chạp chỉnh lại y phục, trông ủ rũ cụp đầu, thật đáng thương. Tuy nhiên, Hách Liên Dung nhìn cậu lại chẳng có cảm giác thương xót gì... bởi vì, vẫn còn chưa đủ.

 

Những khát cầu không thể xóa nhòa ấy, sẽ không vì nếm được một chút mà có bất kỳ sự thỏa mãn nào.

 

Dù vậy, Kinh Trập vẫn đi rót một chén trà, ngại ngùng đưa cho Hách Liên Dung.

 

Hách Liên Dung mặt không đỏ tim không đập, mang theo vẻ mặt vẫn còn thèm thuồng, "Lúc nãy gặp Kim tần, sao lại phải tránh mặt?"

 

Kinh Trập: "Tại sao không tránh?"

 

Cậu kỳ quái hỏi lại.

 

Giờ cậu thậm chí chẳng tò mò làm sao người đàn ông này biết được.

 

"Thế mới tránh được rắc rối."

 

Hách Liên Dung nhướng mày: "Không cần thiết, ngày mai, tất cả bọn họ đều sẽ bị đuổi khỏi cung." Hắn nói một cách bâng quơ như không.

 

...Ngày mai xuất cung?

 

Động tác của Kinh Trập cứng đờ, như thể nghe không rõ, đột ngột nhìn về phía Hách Liên Dung.

 

Con quái vật diễm lệ kia nhướng mày với cậu: "Sao? Em thấy lạ à?"

 

Kinh Trập: "Huynh muốn... giải tán hậu cung?"

 

Nghe cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy. Cho dù lúc trước hắn từng nói, nhưng Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ kỹ về khả năng này.

 

"Lúc trước giữ lại bọn họ, chẳng qua là vì thuận tiện. Gia tộc của bọn họ cần bọn họ để củng cố địa vị, ta lười phải chu toàn với Thái hậu về mấy chuyện này," Hách Liên Dung chống cằm, giọng nói nghe lạnh lùng lạ thường, "Những kẻ muốn xuất cung, ta đều thả ra ngoài. Kẻ không muốn, tự khắc cũng sẽ biết hậu quả."

 

Tại sao lại làm như vậy?

 

Không phải vì lòng tốt dư thừa, cũng chẳng phải thích thú gì đám người đó, chỉ là đôi khi, Hách Liên Dung nhớ lại dáng vẻ suy sụp của mẫu hậu.

 

"Nhìn bọn họ tranh giành, giống như đang xem thú dữ đấu đá trong lồng," Trong mắt Hách Liên Dung ánh lên sự ác ý chực trào, "Sự giãy giụa đó, rất thú vị."

 

Cho nên năm này qua năm khác, những kẻ sống sót vẫn tiếp tục sống trong hậu cung.

 

Hách Liên Dung chưa bao giờ quản bọn họ, mặc kệ dã tâm của bọn họ sinh sôi nảy nở.

 

Cũng giống như Kim tần.

 

Nàng ta vào cung hơn một năm, thật sự tính cách ngay từ đầu đã kiêu ngạo như vậy sao? Chẳng qua là được nuôi dưỡng từng chút một, dưới sự cố ý dung túng mà biến thành một con thú hung hăng ngang ngược.

 

Dù là mũi nhọn giấu trong bóng tối, hay sự ngu muội lộ ra ngoài mặt, một khi dính dáng đến tranh đoạt lợi ích, thì luôn sẽ lộ ra d*c v*ng xấu xa.

 

Bất kể là loại nào, khi chém giết lẫn nhau, đứng ngoài quan sát, rốt cuộc cũng khiến những ngày tháng vô vị này nổi lên vài phần sóng gió.

 

Hách Liên Dung nhìn khuôn mặt hơi tái của Kinh Trập, hơn nửa bóng người gần như bị bóng tối bao phủ, nhưng Kinh Trập vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn cố chấp đó.

 

Trong điện rất tối, khi chủ nhân chưa lên tiếng, hầu như không ai dám vào thắp đèn.

 

Kinh Trập đã khó nhìn rõ biểu cảm của Hách Liên Dung, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy ngột ngạt vì những hành vi quá mức cay nghiệt đó. Người đàn ông này đôi khi thật sự hoàn toàn không coi ai ra gì, hắn dễ dàng đùa giỡn, hủy hoại bọn họ, giống như đá văng hòn đá bên đường.

 

Không có chán ghét, không có không thích, chỉ đơn giản là lướt qua một cách tùy ý, điều này thậm chí còn tồi tệ hơn cả vế trước.

 

"...Thụy Vương có khả năng sẽ khởi binh, cộng thêm các phiên vương có ý đồ khác, huynh giải tán hậu cung vào lúc này, trong ngoài đều rối ren, huynh đã từng nghĩ..."

 

Giọng Kinh Trập khàn đặc, gần như không nghe rõ chính mình đang nói gì.

 

Hách Liên Dung dường như đang cười, mặc dù trong giọng nói của hắn không nghe ra nửa phần ý cười, chỉ có sự lạnh lùng và bình tĩnh như thường lệ.

 

"Đây không phải là điều em sợ nhất."

 

Hách Liên Dung đưa một tay về phía Kinh Trập.

 

"Kinh Trập, lại đây."

 

Kinh Trập do dự giây lát, vẫn bước về phía Hách Liên Dung, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia.

 

"Điều em sợ, thực ra là lời ta nói trước đó." Trầm thấp, mang theo hơi thở lạnh lẽo, "Kinh Trập, em sợ ta sẽ, giết bọn họ?"

 

Hơi thở Kinh Trập khựng lại: "Chẳng lẽ không thể sợ cả hai sao?"

 

"Điều đáng sợ nhất thì không để ý, lại cứ để ý đến mạng sống của người khác như vậy." Giọng Hách Liên Dung dường như có vài phần cảm thán, "Quả thực là một kẻ ngốc."

 

Kinh Trập mờ mịt nhìn Hách Liên Dung, giọng điệu người đàn ông nhẹ hơn một chút, mang theo sự hưng phấn dị thường nào đó.

 

"Dù lý do ngoài mặt không phải như vậy, nhưng hành động vào thời điểm nhạy cảm này, rốt cuộc sẽ gây ra sự đồn đoán của nhiều người." Hách Liên Dung nhướng mày, "Trong số đó, ít nhiều sẽ đoán mò lên người em."

 

Kinh Trập thở dài, rồi lại thở dài.

 

"So với thù trong giặc ngoài, huynh chỉ nghĩ đến cái này thôi sao?" Môi Kinh Trập run run, "Huynh không cần phải làm thế vì ta."

 

"Kinh Trập, đây không phải vì em."

 

Mặc dù, đúng là vì Kinh Trập.

 

Điều hắn muốn, không phải là che che giấu giấu.

 

Càng không muốn để Kinh Trập cứ mãi phải rụt đầu rụt cổ.

 

Hách Liên Dung n*n b*p từng tấc ngón tay Kinh Trập, cuối cùng ấn lên nơi mạch đập, mang theo vài phần thỏa mãn kỳ lạ.

 

"Càng thấy áy náy, càng lo lắng cho ta, Kinh Trập, em càng không thể rời khỏi ta."

 

Điều đó giống như một sợi dây thừng vô hình.

 

Từng vòng, từng vòng quấn chặt, chồng chất, không có điểm dừng.

 

Kinh Trập im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói: "...Huynh nói, ngày mai?"

 

Giọng cậu đột ngột cao lên.

 

"Tức là... huynh đã..."

 

Hạ lệnh rồi.

 

...

 

Quá giờ Ngọ ba khắc, Tụ Hiền Điện.

 

Mấy vị đại thần Nội Các đều tụ tập ở đây, cuộc tranh luận trên triều vừa mới kết thúc, chuyện Thái hậu mưu phản cuối cùng cũng ngã ngũ.

 

Trong sự kiện lần này, số quan viên bị cuốn vào lên tới hơn hai mươi người, cộng thêm việc điều tra kỹ lưỡng trong ngoài cung, số người liên quan ít nhất cũng phải tính bằng hàng trăm.

 

Thêm vào đó là Thụy Vương ở xa, đến tận hôm nay mới có quyết định. Tốc độ này đã được coi là nhanh.

 

Kẻ cầm đầu là Thái hậu bị phán giam lỏng, Đức phi ở cùng một chỗ với bà ta, hai dì cháu ngược lại có người bầu bạn.

 

Từng có quan Ngự sử nghi ngờ về tình trạng của Thái hậu, từ sau đêm Giao thừa không còn ai nhìn thấy bà ta nữa, ý ngoài lời là cảm thấy bệ hạ đã làm gì đó.

 

Cảnh Nguyên Đế rất rộng lượng, ngay hôm đó đã phái người dẫn ông ta đi gặp.

 

...Nghe nói, vị quan đó sợ đến phát điên.

 

Tuy nhiên bất kể ai hỏi, ông ta đều nói, Thái hậu vẫn còn sống.

 

Chỉ là biểu cảm thảm bại trên mặt người đó lại khiến người ta cảm thấy... dường như đó là một tình cảnh còn đáng sợ hơn cả cái chết.

 

Thái hậu dù sao cũng phạm trọng tội, còn sống đã là vạn hạnh, rốt cuộc sống thế nào... cũng chẳng mấy ai quan tâm nữa.

 

Ngoại trừ Thái hậu và Đức phi, tất cả những người liên quan đều bị xử trảm, Cảnh Nguyên Đế không hề lưu tình, gần như vừa hạ lệnh là đã bị đẩy ra Ngọ Môn, chém đầu hết thảy.

 

Việc xử lý Thụy Vương còn phải đợi Khâm sai sứ thần trở về.

 

Hiện tại chỉ còn lại một việc cuối cùng.

 

Những phi tần có quan hệ dây mơ rễ má với Thái hậu, nhưng ngoài mặt lại không có qua lại gì.

 

Từ khi quan Lễ bộ dẫn theo quan viên Hình bộ vào cung, những kẻ nhanh nhạy ít nhiều đã đoán được tâm tư của Cảnh Nguyên Đế.

 

Hoàng đế bệ hạ e là muốn dọn dẹp hậu cung.

 

Hậu cung này bao năm qua đều bị Thái hậu thao túng, bất kể là tuyển tú hay cung quyền đều chưa từng lọt ra ngoài.

 

Giờ đây Cảnh Nguyên Đế muốn thu lại đại quyền vào tay, cũng hợp tình hợp lý.

 

Tuy nhiên, bất kể họ có phỏng đoán nhiều đến đâu, khi Cảnh Nguyên Đế có ý định giải tán hậu cung, tin tức này chẳng khác nào một cú đấm giáng mạnh vào đầu họ, đánh cho họ ngã ngửa, trở tay không kịp.

 

Chuyện này còn hoang đường hơn gấp vạn lần so với những phỏng đoán ban đầu của họ!

 

"Bệ hạ, chuyện này vạn lần không thể!"

 

"Từ cổ chí kim chưa từng có tiền lệ như vậy, nếu bệ hạ không thích những phi tần hiện tại, mở lại tuyển tú là được, sao có thể giải tán cung phi, việc này đặt thể diện hoàng gia, thể diện thế gia vào đâu?"

 

"Bệ hạ, ngài đăng cơ đã nhiều năm nhưng dưới gối vẫn trống trải, hiện tại trong ngoài triều đều rất lo lắng. Nếu vào thời điểm quan trọng này ngài lại làm ngược lại, chắc chắn sẽ gây ra sự bất ổn trong triều đình."

 

Dù trong Tụ Hiền Điện này chỉ có Nội Các và vài vị trọng thần, nhưng dưới cơn sóng to gió lớn này, làn sóng kích động lên cũng chẳng kém gì buổi triều hội hôm nay.

 

Ngón tay Cảnh Nguyên Đế v**t v* môi dưới, tư thái có chút tản mạn: "Trong cung này có bao nhiêu người qua tay Thái hậu đưa vào hậu cung, trong lòng các vị tự hiểu rõ. Trước đây quả nhân không để ý, nhưng giờ Thái hậu muốn lấy mạng quả nhân, các vị không muốn, là cảm thấy mạng quả nhân quá dài, muốn quả nhân chết sớm một chút sao?"

 

"Thần không dám."

 

Lời này của Cảnh Nguyên Đế vừa thốt ra, nhất thời không ai dám gánh cái tội danh này.

 

"...Chỉ là bệ hạ, hậu cung phi tần dù không có công lao cũng có khổ lao, sao bệ hạ có thể sau chuyện này lại vứt bỏ họ như giày rách?"

 

"Công lao? Khổ lao?" Cảnh Nguyên Đế cười tủm tỉm nhìn vị các lão vừa lên tiếng, "Chi bằng xem lại bản ghi chép này một chút, thấy sao?"

 

Ninh Hoành Nho nghe lệnh hành động, dâng lên một tập công văn dày cộp bằng hai tay.

 

Vị các lão kia nhận lấy, có chút nghi hoặc lật ra, chỉ xem vài lần sắc mặt đã tái nhợt.

 

Các quan viên bên cạnh thấy vậy bèn cầm lấy từ tay ông ta xem thử, không bao lâu sau, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Cảnh Nguyên Đế chậm rãi nói: "Trong cung này của quả nhân ấy mà, quả thực là nhân tài lớp lớp, loại người tài giỏi nào cũng có. Tục ngữ nói rất hay, một loại gạo nuôi trăm loại người, trăm người trăm mặt này, các khanh thấy có thú vị không?"

 

Trương tiểu các lão là người trẻ nhất, cũng là người có tư lịch thấp nhất trong Nội Các.

 

Công văn truyền đến cuối cùng mới tới tay hắn. Hắn cúi đầu xem một lúc, cuối cùng mới phá vỡ sự im lặng này: "Bệ hạ, những điều này là thật sao?"

 

Sự nghi hoặc tụ lại thành cát, chất đống thành tháp, vô thanh vô tức lan tràn khắp Tụ Hiền Điện.

 

"Quả nhân đã giữ đủ thể diện rồi, các ngươi tốt nhất đừng có được đằng chân lân đằng đầu." Trong lời nói hờ hững của Cảnh Nguyên Đế ẩn chứa sát khí hung bạo độc địa, gần như không che giấu, "Nếu theo ý định ban đầu của quả nhân, bọn họ đừng hòng ai sống sót rời khỏi cung."

 

Trong chốc lát, không ai có thể quên được cảnh tượng máu chảy thành sông trước cửa Ngọ Môn hôm nay.

 

Hình ảnh tàn khốc, lạnh lẽo đó đang làm nền cho lời nói hiện tại của Cảnh Nguyên Đế.

 

Cảnh Nguyên Đế gõ gõ mặt bàn vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng quét mắt qua các triều thần: "Quả nhân không phải đang thương lượng với các ngươi, chuyện này không có đường thay đổi. Tất cả cung phi sẽ được chuyển đến chùa Cam Tuyền để 'tụng kinh niệm phật cho Thái hậu'."

 

Trong số đó, dù có vài người muốn mở miệng, nhưng ngại những bằng chứng tội lỗi liệt kê trong công văn vừa rồi mà không thể thốt nên lời.

 

Sự buông thả của Cảnh Nguyên Đế đã nuôi dưỡng ra vô số con thú hung dữ.

 

Tay đầy máu tanh, không một ai thực sự vô tội.

 

Lại có bao nhiêu kẻ có quan hệ máu mủ ruột rà, đến nỗi lúc này lại chẳng còn đường để mở miệng. Dưới ánh mắt âm u lạnh lẽo của Cảnh Nguyên Đế, gần như không ai dám nói thêm gì nữa.

 

Nói là gần như, nghĩa là vẫn có.

 

Thủ phụ Kiều Kỳ Thịnh giọng nói già nua, mang theo vài phần ngưng trọng: "Việc làm hôm nay, lúc này của bệ hạ, quả thực chỉ là để thanh trừ dư đảng Thái hậu?"

 

Lão giả dường như hoàn toàn không nhận ra uy áp của Cảnh Nguyên Đế, ngẩng đầu giữa đám đông, nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nguyên Đế.

 

Cảnh Nguyên Đế cợt nhả nói: "Phải thì sao, mà không phải thì sao?"

 

"Nếu bệ hạ thực sự chỉ vì như vậy, thì sau khi thanh trừ những ô uế trong hậu cung, lẽ ra nên mở lại tuyển tú." Kiều Kỳ Thịnh trầm giọng nói, "Có như vậy mới có thể dẹp yên nỗi lo của các thần tử."

 

"Tại sao quả nhân phải làm như vậy?" Cảnh Nguyên Đế cười như không cười, mang theo vài phần ác ý, "Gần đây quả nhân an phận một chút, nên khiến Kiều các lão có ảo giác rồi."

 

Tưởng thật sự là hắn đang ngồi đây lắng nghe lời can gián chắc.

 

"Bệ hạ," Kiều Kỳ Thịnh liên tục nói, "Thần chỉ sợ sẽ đi vào vết xe đổ của Tiên đế."

 

Trong khoảnh khắc, Tụ Hiền Điện tĩnh lặng như tờ.

 

Ở đây không ai là kẻ ngốc, gần như ngay lập tức đều nhận ra Kiều Kỳ Thịnh đang nói đến ai.

 

Chuyện cũ giữa Tiên đế và Từ Thánh Thái hậu.

 

Hoặc, là mũi kiếm đang chĩa vào vị ở Càn Minh Cung kia.

 

"Ha ha."

 

Là tiếng cười khẽ của Cảnh Nguyên Đế phá vỡ sự im lặng.

 

"Nếu Kiều các lão biết giữ gìn đại cục, lo lắng đi vào vết xe đổ của Từ Thánh Thái hậu như vậy, thì quả nhân sao có thể không thẳng thắn cho biết chứ?"

 

Đôi mắt đen như mực của Cảnh Nguyên Đế tràn ngập sát ý ngông cuồng bạo ngược, sự điên cuồng lộ ra khiến hắn càng giống ác quỷ từ địa ngục.

 

"Bất kể các ngươi có tâm tư gì, áp đặt lên quốc gia, áp đặt lên quả nhân, quả nhân đều lười để ý. Duy chỉ có Kinh Trập," Đôi môi đỏ thắm khẽ động, thốt ra những lời tàn khốc đầy mùi máu tanh, "Nếu em ấy tổn thương dù chỉ một chút, quả nhân sẽ hủy diệt những người các ngươi để tâm, những việc các ngươi để tâm, cái đất nước mà các ngươi để tâm."

 

Có bản lĩnh thì kéo hắn xuống khỏi cái ngai vàng này đi, con ác thú khao khát máu tanh và giết chóc trong lòng Cảnh Nguyên Đế vốn cũng luôn ngóng chờ từng giờ từng khắc.

 

Ha, chiến đi.

 

Đó là sự điên cuồng đến nhường nào, bạo ngược đến nhường nào.

 

"Em ấy bình an, quả nhân vẫn sẽ an ổn ngồi trên cái ngai vàng này, rảnh rỗi tán gẫu với các ngươi, nếu em ấy không còn..."

 

Con thú kia nhe nanh múa vuốt đầy ác ý, sát khí âm u gần như che phủ cả đất trời.

 

Hắn sẽ hủy diệt tất cả.

 

Khiến thế gian này không được yên ổn!

Bình Luận (0)
Comment