Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 93

Bách Trượng Lâu, Thanh U Các.

 

Đây là một tiểu lâu nằm ẩn mình trong Bách Trượng Lâu, quanh năm không cho người ngoài ra vào. Khách khứa lui tới nơi này đều vô cùng kín tiếng, người ngoài không cách nào dò xét được thân phận bối cảnh của họ. Chỉ thỉnh thoảng có người đi ngang qua, phóng tầm mắt nhìn từ xa, mới cảm nhận được vẻ u tịch tĩnh lặng của nơi này.

 

Khi Kiều Thế Hiên nhận được lời mời, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.

 

Người mời khách lần này là Mưu Quế Minh, một tài tử phong lưu có tiếng ở kinh thành.

 

Mưu Quế Minh là Trạng nguyên khoa cử năm ngoái của triều đình. Từ trước khi hắn xuống trường thi, hắn đã là một tài tử phong lưu nức tiếng kinh thành, không biết đã khiến bao nhiêu thiếu nữ trong kinh xiêu lòng.

 

Trước đây Kiều Thế Hiên cũng từng tiếp xúc với hắn trong vài dịp, nhưng không ngờ người đứng ra làm chủ ở Thanh U Các hôm nay lại là hắn.

 

Mưu Quế Minh xuất thân không hề giàu có, cũng chẳng phải dòng dõi thế gia, trong nhà chỉ gọi là có chút của ăn của để mới đủ sức cho hắn lên kinh ứng thi. Tuy nhiên hắn lại gây dựng được không ít danh tiếng ở cả Giang Nam lẫn kinh thành, chỉ riêng một bức thư họa cũng bán được giá cao, nếu không cũng chẳng đủ để chi trả cho cuộc sống phóng túng như vậy.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, Mưu Quế Minh cũng không thể là người thực sự đứng sau bữa tiệc này.

 

Bên trong Thanh U Các, từ bài trí đến vật dụng đều vô cùng tinh xảo và hoa lệ, chỉ riêng những bình rượu ngon được đưa lên như nước chảy cũng đều là trân phẩm thượng hạng, khơi dậy cơn thèm thuồng của những con sâu rượu tham gia buổi tiệc hôm nay.

 

Kiều Thế Hiên chỉ lướt mắt qua đã nhận ra mấy gương mặt quen thuộc. Hắn vốn không thích ra mặt, tiệc được một nửa liền cầm ly rượu, trốn ra ngoài tìm chỗ thanh tịnh.

 

Chỉ là không ngờ, hắn vừa đi đến chỗ yên tĩnh đã chọn sẵn, lại phát hiện ngoài hắn ra còn có một người khác.

 

Ngửi mùi đã thấy nồng nặc rượu.

 

Trần Thiếu Khang theo bản năng quay đầu lại, thấy là Kiều Thế Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhoài người lên lan can: "Ta còn tưởng là kẻ nào tìm được ta, lại định chuốc rượu nữa chứ."

 

Kiều Thế Hiên và Trần Thiếu Khang không có giao tình riêng, nhưng dù sao cũng có quen biết, nói chuyện cũng coi như thoải mái.

 

"Lúc nãy đi qua, đúng là thấy mấy người đang tìm ngươi." Kiều Thế Hiên nói.

 

Trần Thiếu Khang lắc đầu: "Ta không đi đâu, đám người đó như điên rồi ấy, cứ thấy người là chuốc rượu. Rượu ngon đến mấy mà uống kiểu đó cũng là phí phạm."

 

Kiều Thế Hiên lại gần mới phát hiện mùi rượu trên người Trần Thiếu Khang hơi nồng.

 

Trần Thiếu Khang cười hề hề, xách tay áo mình lên lắc lắc hai cái: "Không sao, đổ hết vào trong này rồi."

 

Đổ thì đổ, nhưng mùi rượu nồng lên lại khiến hắn ta trông như đã uống rất nhiều, lúc muốn từ chối cũng dễ dàng hơn.

 

Kiều Thế Hiên: "Ta thật không ngờ người đứng ra tổ chức lần này lại là Mưu Quế Minh."

 

Trần Thiếu Khang: "Hắn ở kinh thành quan hệ rộng, ai mà chẳng nể mặt những người kia mới đến?"

 

Mưu Quế Minh kết giao với vài vị lang quân có thân phận gia thế nổi trội, những người đó vốn thích người có tài học, càng không để ý đến xuất thân của Mưu Quế Minh, lâu dần mới giúp Mưu Quế Minh dựng lên được cái đài này.

 

Kiều Thế Hiên nhướng mày: "Nhưng mà, Thanh U Các?"

 

Trần Thiếu Khang uể oải lắc đầu: "Ai biết được lại là ai giúp hắn bắc cầu dắt mối, lúc ta ra ngoài bọn họ vẫn đang cãi nhau đấy."

 

Đúng vậy, dù là những con cháu quyền quý chưa bước chân vào vòng xoáy triều đình, chỉ có thể đứng bên ngoài hóng hớt, cũng khó tránh khỏi bị thu hút bởi đại sự trong triều.

 

Hiện tại, chuyện chấn động nhất không gì khác ngoài việc Cảnh Nguyên Đế giải tán hậu cung mấy ngày trước.

 

Tuy tin đồn truyền ra là để các cung phi cầu phúc chuộc tội cho Thái hậu, tụng kinh cho hoàng gia... nhưng dù có bao nhiêu cái cớ danh chính ngôn thuận đi chăng nữa, hành động như vậy vẫn khiến người đời kinh hãi.

 

Đây là hành vi điên rồ đến mức nào chứ?

 

Bất kể là trên triều đình hay nơi hang cùng ngõ hẻm, đều vì chuyện này mà dậy sóng.

 

Ngay cả trong các buổi thanh đàm của Nghĩa Mẫn đại sư, chuyện này cũng thường xuyên được nhắc tới, huống chi là những con cháu quyền quý có liên quan mật thiết như họ.

 

Trong số này có không ít người có chị em gái đã vào cung.

 

Cũng chính lúc này Trần Thiếu Khang mới biết cha mẹ mình từng có ý định đưa nhị tỷ vào cung.

 

Vợ chồng Định Quốc Công đang vô cùng mừng thầm vì chuyện này.

 

Ở nhà họ cũng đã bàn tán vài lần về việc này.

 

Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khang lại thấy phiền muộn, không khỏi nói thêm vài câu: "Mấy người này, cứ gặp chuyện như vậy là lại đổ lỗi cho người khác, chẳng lẽ không nghĩ rằng đây là do chính bệ hạ làm sao?"

 

Kiều Thế Hiên nhớ lại đám người mình vừa đi qua, quả thực bọn họ đang bàn tán về chuyện này.

 

"Hành động này của bệ hạ thật sự quá hoang đường, xưa nay làm gì có chuyện nực cười như vậy? Nữ tử vào cung làm phi là để nối dõi tông đường, kết quả lại chịu kết cục như thế này?"

 

"Bệ hạ chắc chắn bị yêu nhân mê hoặc!"

 

"Lời này sai rồi. Phi tần trong cung đa phần đều qua tay Thái hậu tuyển chọn, ai dám chắc trong số đó không có dư nghiệt của Thái hậu?"

 

"Dù vậy thì cũng quá hoang đường. Bệ hạ chẳng lẽ lại giống như năm xưa..."

 

"Cẩn trọng lời nói, chuyện này không phải thứ ta và ngươi có thể bàn luận."

 

"Triều đình chưa bao giờ cấm dân gian bàn luận quốc sự, tại sao không thể nói? Theo ta thấy, bệ hạ e là vì tên hoạn quan trong lời đồn kia nên mới hành động l* m*ng như vậy chứ gì?"

 

"Sao có thể? Chưa nói đến lời đồn thật hay giả, ai đã thực sự nhìn thấy người đó chưa? Vì một nữ nhân thì còn nghe được, đằng này vì một nam nhân..."

 

"Ai bảo không có? Tiểu lang quân của Định Quốc Công phủ chẳng phải từng gặp rồi sao?"

 

"Trần Thiếu Khang? Nhắc mới nhớ, vừa nãy còn thấy hắn, người đâu rồi?"

 

Kiều Thế Hiên hoàn hồn, bình thản nói: "Hình như họ đang tìm ngươi đấy." Ngoài những kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, còn có những kẻ quan tâm đến đại sự quốc gia.

 

Dù là ai thì Trần Thiếu Khang cũng được coi là tâm điểm của mọi người.

 

Hắn có thể lẻn ra khỏi bữa tiệc cũng coi như là có bản lĩnh.

 

Trần Thiếu Khang lười biếng dựa vào lan can: "Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy chuyện nhàm chán vô vị ấy."

 

Kiều Thế Hiên: "Ví dụ như, có phải ngươi đã thực sự gặp người đó rồi không?"

 

Trần Thiếu Khang liếc nhìn Kiều Thế Hiên, cười lạnh nói: "Gặp rồi thì sao?"

 

"Ngươi cảm thấy người đó có khả năng mê hoặc như vậy không?"

 

Sắc mặt Trần Thiếu Khang trầm xuống: "Kiều Thế Hiên, lời ta vừa nói ngươi không nghe thấy à?"

 

Biết rõ là thế mà còn cố tình nói những lời như vậy trước mặt hắn.

 

Kiều Thế Hiên nhạt giọng nói: "Ta cho rằng, bất kể một người có bị mê hoặc đến mức nào, nhưng người cuối cùng đưa ra hành động vẫn là chính bản thân họ. Bệ hạ không phải là người dễ dàng bị dụ dỗ, nếu ngày hôm nay ngài ấy làm như vậy, thì chỉ có thể là do bệ hạ muốn làm như vậy."

 

Nếu cứ thô bạo đổ hết nguyên nhân lên đầu người khác, chẳng phải là đã bỏ qua sự kỳ lạ trong hành vi của bệ hạ sao?

 

Lời của Kiều Thế Hiên khiến Trần Thiếu Khang im lặng một lúc, rồi mới dời mắt đi: "Trong lòng ngươi đã có kết luận rồi, còn hỏi ta làm gì?"

 

"Dù là vậy, nếu bên cạnh bệ hạ có người khuyên giải như thế, thì kẻ đó cũng là hạng nịnh nọt." Kiều Thế Hiên nói, "Hai điều này vốn dĩ không mâu thuẫn."

 

Trần Thiếu Khang cười cười: "Kiều Thế Hiên, nếu ngươi hỏi ta nhìn nhận việc này của bệ hạ thế nào, ta chỉ có thể nói không thể trả lời."

 

Hắn nhìn về phía xa xăm, lơ đãng nói tiếp.

 

"Nếu hỏi về người đó, ta cũng chỉ có thể nói, huynh ấy hẳn không phải là người xấu."

 

Nói sâu hơn nữa, Trần Thiếu Khang cảm thấy, huynh ấy sẽ không phải là loại người bất chấp an nguy của tiền triều hậu cung mà khuyên làm ra những chuyện hoang đường như vậy.

 

Nhưng hắn và người nọ cũng chỉ mới gặp nhau hai lần, đến nay chưa gặp lại, Trần Thiếu Khang tự nhiên cũng không thể đảm bảo cho lời nói của mình.

 

...Ở một mức độ nào đó, Trần Thiếu Khang càng không rõ, việc mình nói đỡ cho Sầm Văn Kinh rốt cuộc có mấy phần là vì cậu ấy, có mấy phần...

 

Là vì Sầm Lương.

 

Hiện tại trong tay Trần Thiếu Khang chưa có bằng chứng xác thực, nhưng hắn đúng là đã tra được hồ sơ cũ của Sầm gia.

 

Vợ của Sầm Huyền Nhân quả thực họ Liễu, nhà họ cũng quả thực có một đứa trẻ tên là Sầm Lương.

 

Sầm Văn Kinh, Sầm Lương, Liễu thị...

 

Trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp đến thế sao?

 

Trần Thiếu Khang không nghĩ vậy.

 

Nếu như, nếu như...

 

Sầm trong Sầm Lương quả thực có quan hệ với Sầm Văn Kinh, vậy chẳng phải họ là người một nhà sao?

 

Nghĩ đến vẻ mặt lạc lõng của Sầm Văn Kinh khi nhắc đến gia đình hôm đó, Trần Thiếu Khang lại thấy hối hận vì trước đó mình cứ ấp a ấp úng.

 

Ngoài lần ở Lộc Uyển và Bách Trượng Lâu, Trần Thiếu Khang không nghe thấy tin tức gì về Sầm Văn Kinh ở bất cứ đâu nữa, dường như cậu ấy không còn đi lại trong Kinh thành.

 

Không biết là đang ẩn cư ở đâu đó, hay đã trở về hoàng cung.

 

Có không ít người vì chuyện ở Lộc Uyển và Bách Trượng Lâu đồn ra ngoài mà tìm cách dò hỏi tin tức từ hắn. Ngay cả Kính Vương phủ cũng từng truyền tin đến, muốn tìm hiểu thực hư.

 

Tuy nhiên tất cả đều bị Trần Thiếu Khang từ chối.

 

Trong lòng hắn đã quyết định, lần sau gặp Sầm Văn Kinh nhất định phải nhắc đến chuyện này. Dù chưa có nhiều bằng chứng, nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác chắc chắn lạ thường.

 

Biết đâu...

 

"Trần Thiếu Khang," Kiều Thế Hiên vỗ vai hắn, "Bọn họ đang đấu thơ, hơn nữa nghe có vẻ..."

 

Đang tìm người.

 

Đặc biệt là Trần Thiếu Khang và Kiều Thế Hiên.

 

Hai người bọn họ dù ở trong bữa tiệc quần anh hội tụ này cũng được coi là những nhân vật chói sáng. Một người là công tử phủ Định Quốc Công, một người là cháu nội Kiều các lão. Càng lúc náo nhiệt thì càng dễ bị người ta nhớ đến.

 

Trần Thiếu Khang lắc đầu, đẩy vai Kiều Thế Hiên, ra hiệu về con đường hẻo lánh bên cạnh: "Ngươi có đi không?"

 

Kiều Thế Hiên cũng chẳng còn tâm trí ở lại, hai người che chắn cho nhau, lén lút chuồn đi.

 

Về đến Kiều phủ, Kiều Thế Hiên nhớ lại chuyện hôm nay chỉ thấy buồn cười.

 

Người gác cổng thấy Kiều Thế Hiên liền cười nói: "Tam lang cuối cùng cũng về rồi, Các lão đang đợi ngài ở thư phòng đấy."

 

Kiều Thế Hiên ngẩn ra, tổ phụ tìm hắn?

 

Ba bước thành hai đến bên ngoài thư phòng Kiều Kỳ Thịnh, ngoài cửa chỉ có một lão giả chừng bốn năm mươi tuổi đang canh giữ, thấy Kiều Thế Hiên liền cười trước.

 

"Tam lang."

 

"Minh thúc, tổ phụ có trong thư phòng không?"

 

"Đang đợi Tam lang đấy." Người được gọi là Minh thúc mở cửa phòng, nghiêng người, "Mời."

 

"Tổ phụ, tôn nhi đến rồi."

 

Sau khi vào cửa, Kiều Thế Hiên cung kính hành lễ về phía bàn làm việc.

 

Sau bàn là một lão giả ngồi đó, trông đã có tuổi, râu tóc đều bạc trắng, nhưng phong thái lại vô cùng nho nhã đoan chính.

 

Kiều Kỳ Thịnh đang cầm một cuốn sách trên tay, lơ đãng nói: "Gọi con đến cũng chẳng có việc gì khác. Tổ mẫu con nói đã xem cho con một mối hôn sự, ngày mai nhớ nhanh nhẹn một chút, đừng để người ta chê cười."

 

Kiều Thế Hiên vừa nghĩ đến tổ mẫu là mặt mày ỉu xìu.

 

Chắc là do hai lần trước Kiều Thế Hiên cứ tìm cách tránh mặt, lần này tổ mẫu mới lên tiếng, để tổ phụ nói chuyện với hắn.

 

Trong nhà Kiều Thế Hiên sợ nhất là tổ phụ. Nghe Kiều Kỳ Thịnh nói vậy, hắn đành ngoan ngoãn gật đầu: "Tôn nhi đã biết."

 

Kiều Kỳ Thịnh dường như mới đọc xong, khẽ thở ra một hơi, đặt cuốn sách xuống, liếc qua cách ăn mặc của Kiều Thế Hiên, hơi nhíu mày: "Đi đâu về vậy?"

 

Kiều Thế Hiên: "Vừa từ Bách Trượng Lâu về ạ, hôm nay là tiệc do Mưu Quế Minh làm chủ, tôn nhi bị Từ Trường Minh gọi đi."

 

Từ Trường Minh là con trai của tân Hộ bộ Thượng thư.

 

"Mưu Quế Minh, Bách Trượng Lâu?" Kiều Kỳ Thịnh lẩm bẩm hai câu, cười khẽ lắc đầu, "Sau này với tên Mưu Quế Minh đó, con phải cẩn thận một chút."

 

"Gia sản của Mưu Quế Minh không đủ để phung phí ở Bách Trượng Lâu như vậy. Sau lưng hắn chắc chắn còn có người." Kiều Thế Hiên cúi người, "Tôn nhi hiểu rõ, sẽ không để người này lừa gạt."

 

Kiều Kỳ Thịnh trầm ngâm nói: "Sợ không phải là hắn lừa gạt, mà là hắn đang mượn thế."

 

Kiều Thế Hiên ngẩn ra: "Tôn nhi không hiểu."

 

Kiều Kỳ Thịnh bình thản nói: "Mưu Quế Minh tổ chức những bữa tiệc kiểu này đã bao lâu rồi?"

 

Kiều Thế Hiên trầm tư giây lát, dường như đang nhớ lại chuyện cũ, một lúc sau, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, gần như lẩm bẩm: "Từ khi hắn ở Giang Nam, rồi đến kinh thành, dường như vẫn luôn có những lời đồn như vậy."

 

Mưu Quế Minh thích tiệc tùng, thường xuyên uống rượu mua vui trong các bữa tiệc, sau đó dưới men rượu mà viết văn chương, những giai thoại ngàn vàng cầu văn chương cũng có rất nhiều là xảy ra trong những bữa tiệc này.

 

Kiều Thế Hiên vừa nghĩ lại, thế mà không nhớ nổi Mưu Quế Minh bắt đầu từ khi nào, chỉ nhớ là hễ nhắc đến hắn là nhớ đến hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác.

 

Một tài tử bình thường, bất tri bất giác lại có danh tiếng như vậy, thậm chí có thể ở nơi như kinh thành mời mọc những con cháu quyền quý này, người tham gia đều coi như chuyện thường, chẳng thấy gì lạ... Kiểu tạo thanh thế hữu ý vô tình này lại bắt đầu từ khi nào, đến mức đã ăn sâu bén rễ, không ai cảm thấy kỳ lạ nữa.

 

Môi Kiều Thế Hiên run run: "Tôn nhi, thật sự là lần đầu tiên được mời."

 

Kiều Kỳ Thịnh nhạt giọng nói: "Chia nhau hành động, từ từ gặm nhấm, đợi đến khi để ý thì hầu như tất cả mọi người đã quen rồi, không còn thấy lạ nữa. Kẻ này chắc chắn không phải tự mình làm nên chuyện... Con có hiểu ý ta không?"

 

Lưng Kiều Thế Hiên ướt đẫm mồ hôi, không khỏi ngẫm nghĩ xem trong bữa tiệc mình có nói lời nào không nên nói, ăn thứ gì không nên ăn hay không.

 

"Tôn nhi hiểu rồi."

 

Kiều Thế Hiên cúi người, sau đó như nhớ ra chuyện hôm nay, bèn kể lại từng việc xảy ra trong bữa tiệc, cuối cùng mới nói: "Theo ý tôn nhi, bữa tiệc này dường như có chút để ý đến chuyện triều chính."

 

Nếu là lúc khác, Kiều Thế Hiên sẽ không để ý đến thế.

 

Dù sao trong triều xảy ra chuyện lớn như vậy, bất kể là ai cũng sẽ quan tâm đôi chút, rồi có kiến giải riêng của mình, âu cũng là lẽ thường tình.

 

Nhưng có lẽ vì lời nhắc nhở của Kiều Kỳ Thịnh, cộng thêm lời của Trần Thiếu Khang, Kiều Thế Hiên bỗng có cảm giác khác thường.

 

Kiều Kỳ Thịnh bình thản nói: "Cũng là bình thường, nếu không thì để đám con cháu các ngươi tụ tập một chỗ là vì cái gì chứ?"

 

Kiều Thế Hiên dường như nghe ra chút gì đó khác lạ, thăm dò nói: "Tổ phụ, người có phải biết sau lưng Mưu Quế Minh rốt cuộc là ai không?"

 

"Không ngoài mấy vị Vương gia kia đâu." Kiều Kỳ Thịnh cầm bút lông, viết vài dòng lên giấy trắng, "Là ai, quan trọng sao?"

 

Câu nói nhẹ tênh ấy khiến tâm trạng Kiều Thế Hiên chấn động, khó khăn lắm mới đè nén được nỗi sợ hãi kỳ lạ kia xuống.

 

"Tổ phụ, nếu như vậy, thì hành động của Mưu Quế Minh là để..."

 

Hắn đột ngột chạm phải ánh mắt của Kiều Kỳ Thịnh, nhất thời nửa câu sau cũng không thốt nên lời.

 

Kiều Kỳ Thịnh nhẹ nhàng nói: "Đã đoán ra rồi thì hà tất phải hỏi nữa?"

 

Không biết vì sao, Kiều Thế Hiên cảm thấy dáng vẻ của tổ phụ mấy ngày nay có chút kỳ quái. Chủ đề này nghe quá nhạy cảm, mặc dù biết mình không nên đi sâu thêm nữa, nhưng hắn vẫn không kìm được mà hỏi một câu.

 

"Tổ phụ, dạo này người dường như có tâm sự?"

 

Kiều Kỳ Thịnh tùy tiện vứt bút lông đi, mặc cho nó lăn xuống đất, "Tam lang, con cảm thấy bệ hạ là người như thế nào?"

 

Kiều Thế Hiên ngẩn ra, chỉ thấy buồn cười.

 

Lúc nãy ở Thanh U Các, hắn vừa mới hỏi một câu tương tự như tổ phụ, chỉ khác là lúc đó hỏi về người tình trong lời đồn của Cảnh Nguyên Đế.

 

"Là một người rất đáng sợ."

 

Kiều Thế Hiên thành thật nói: "Tổ phụ, tôn nhi chỉ may mắn được gặp bệ hạ vài lần, nhưng khí thế của ngài ấy tuyệt đối không phải người thường, thậm chí so với Tiên đế còn áp bức hơn, sắc bén đến mức khiến người ta kính sợ."

 

Tiên đế ôn hòa, bình lặng, tuy có chút nhu nhược nhưng ở chung với ngài ấy cũng không đến mức sợ hãi.

 

Còn Cảnh Nguyên Đế... chỉ cần ở cùng một phòng với hắn, Kiều Thế Hiên luôn cảm thấy bất an lo lắng. Hoàng đế bệ hạ rõ ràng lạnh lùng như băng, nói năng ngắn gọn lại sắc bén, hiếm khi để mắt đến ai, chỉ cần làm tốt việc của mình là được... Tuy nhiên, dù vậy cũng khó mà kìm nén được nỗi sợ hãi theo bản năng.

 

Cảnh Nguyên Đế không phải Tiên đế, hắn có lạnh lùng đến đâu thì tính tình cũng không ôn hòa như Tiên đế, giống như... ngọn núi tuyết có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Ở trong tình trạng áp lực cao như vậy, có ai thực sự bình tĩnh như thường được chứ?

 

Kiều Thế Hiên thậm chí có thể liệt kê ra cả trăm lý do để không thích hắn.

 

Nhưng mà.

 

Kiều Thế Hiên nói: "Mặc dù con không thích tính cách của vị bệ hạ này, cũng cảm thấy ngài ấy hung tàn đáng sợ, sát phạt quá nặng. Nhưng, bất luận là thủ đoạn chính trị, cân bằng văn võ, hay là đối ngoại... ngài ấy đều xứng đáng được gọi là có tài năng."

 

Cảnh Nguyên Đế có thể không phải là kỳ tài trăm năm khó gặp, nhưng so với bao đời Hoàng đế của triều đại Hách Liên, bản lĩnh của hắn đã đủ rồi.

 

Đối nội có thể cho dân chúng an khang, đối ngoại có thể bảo vệ lãnh thổ, như vậy đã là sự ổn định mà bao người khao khát, còn cầu mong gì hơn?

 

Kiều Kỳ Thịnh lẩm bẩm: "Đúng vậy, còn cầu mong gì hơn?"

 

Kiều Thế Hiên theo bản năng nhìn tổ phụ: "Chẳng lẽ, gần đây Nội Các lại có chuyện phiền lòng gì ạ?"

 

Hắn hỏi rất kín đáo.

 

Thực ra điều Kiều Thế Hiên muốn hỏi là về Cảnh Nguyên Đế.

 

Nếu tổ phụ đã hỏi câu liên quan đến Hoàng đế, thì nguồn gốc của tâm sự này có lẽ cũng nằm ở trên người ngài ấy.

 

Kiều Kỳ Thịnh ngồi ở vị trí Thủ phụ bao năm, đã thành cáo già rồi. Như câu hỏi vừa rồi của lão, nếu là bình thường thì vốn không nên xuất hiện.

 

Việc này rất lạ.

 

Kiều Kỳ Thịnh là nhân vật thế nào chứ?

 

Nếu trong lòng lão có suy nghĩ gì, cần gì phải hỏi ý kiến Kiều Thế Hiên? Dù Kiều Thế Hiên rất thông minh, nhưng sao có thể so được với người đã lăn lộn chốn quan trường bao năm như Kiều Kỳ Thịnh?

 

Nhìn khắp triều đình, không còn ai có uy áp như Kiều Kỳ Thịnh nữa.

 

Nhưng lão vẫn hỏi như vậy, đủ để chứng minh, chắc chắn đã xảy ra đại sự mà Kiều Thế Hiên không biết. Và chuyện này chắc chắn khiến ngay cả con cáo già như Kiều Kỳ Thịnh cũng phải dao động đôi chút.

 

Kiều Kỳ Thịnh liếc nhìn Kiều Thế Hiên một cái nhàn nhạt, ánh mắt đó như một lời cảnh cáo.

 

Kiều Thế Hiên bĩu môi, lầm bầm trong miệng: "Chỉ cho phép người hỏi, không cho phép con tự đoán sao?"

 

Kiều Kỳ Thịnh khều tờ giấy vừa viết xong lên, nhìn một lát, điều nằm ngoài dự đoán của Kiều Thế Hiên là lão không niêm phong lá thư lại, mà dùng hai ngón tay kẹp tờ giấy đó đưa vào ngọn nến.

 

Rất nhanh, ngọn lửa bùng lên l**m sạch tờ giấy. Kiều Kỳ Thịnh buông tay, đám tro đen còn đang cháy dở rơi xuống đất.

 

Khi tờ giấy cháy sạch sành sanh, Kiều Thế Hiên ngạc nhiên phát hiện tổ phụ dường như đã khôi phục vẻ bình tĩnh trầm ổn thường ngày, uể oải xua tay với hắn.

 

"Đi đi, ở đây không còn việc của con nữa."

 

Kiều Thế Hiên tức đến ngứa răng, chỉ cảm thấy mình như vừa tham gia vào một việc trọng đại, nhưng chỉ có mình là không biết chuyện gì đã xảy ra, mọi thứ đã hạ màn.

 

"Tổ phụ, sao người có thể cái gì cũng không nói chứ?"

 

Kiều Kỳ Thịnh nhướng mày kỳ quái: "Ta làm gì có lý nào lại không nói?"

 

Lão nhìn đứa cháu nội, bật cười.

 

"Ta chẳng phải đã bảo con ngày mai nhớ đi dự tiệc đúng giờ, đừng làm tổ mẫu con không vui à?"

 

Kiều Thế Hiên: "..."

 

Hừ!

 

Hắn tức tối hành lễ, rồi đùng đùng bỏ đi.

 

Nụ cười của Kiều Kỳ Thịnh nhạt dần sau khi Kiều Thế Hiên rời đi, ánh mắt lão rơi xuống đám tro đen trên mặt đất, cuối cùng ngay cả đôi mắt già nua ấy cũng nhuốm vẻ kỳ dị.

 

...Quả nhiên là có tuổi rồi, định lực này đúng là không bằng ngày xưa.

 

Kiều Kỳ Thịnh dựa vào lưng ghế, vẻ mặt nhạt nhòa.

 

Cảnh Nguyên Đế không được coi là một vị Hoàng đế tốt theo kiểu truyền thống, hắn lạnh lùng, tàn nhẫn, đôi khi còn hỉ nộ vô thường, bạo ngược tàn khốc.

 

Năm xưa để mặc hắn lên ngôi, có bao nhiêu người e là trong thâm tâm hối hận không thôi. Nếu lúc đó không tuân theo lễ pháp mà đưa Thụy Vương lên ngôi, thì có lẽ ngày hôm nay sẽ không phải chịu cảnh như mắc xương cá trong họng thế này.

 

Nhưng dù có hối hận đến đâu, ván đã đóng thuyền.

 

Khi Cảnh Nguyên Đế bước lên vị trí đó, những triều thần lúc đầu căn bản không để hắn vào mắt mới nhận ra Cửu hoàng tử từng chịu đủ mọi lăng nhục này, bất tri bất giác đã trưởng thành thành một con quái vật đáng sợ.

 

...Không, từ ngày Tiên đế băng hà, bọn họ vốn dĩ nên nhận ra điều này rồi.

 

Bất kể có bao nhiêu suy nghĩ, Cảnh Nguyên Đế có một câu nói rất đúng.

 

Trăm năm vun đắp, nếu muốn phá hủy, chỉ cần một sớm một chiều là xong.

 

Nếu hắn thực sự phát điên, thì quả thực không ai có thể ngăn cản được hắn.

 

Nếu không có bản lĩnh kéo Cảnh Nguyên Đế xuống khỏi ngai vàng, thì tranh cãi thừa thãi cũng vô dụng. Phận làm bề tôi, những gì có thể làm không ngoài việc thần phục. Trừ khi có quyết tâm ngọc đá cùng tan, nếu không lấy đâu ra bản lĩnh chống lại?

 

Kiều Kỳ Thịnh nếu có quyết tâm như vậy thì năm xưa đã ra tay rồi, cần gì phải kéo dài đến tận ngày hôm nay?

 

Than ôi, than ôi, than ôi.

 

...

 

"Kiều Kỳ Thịnh con cáo già đó, không đồng ý thì thôi, ngược lại còn suýt bị lão chơi cho một vố."

 

"Lão ngồi ở vị trí Thủ phụ chán chê rồi, dù có làm gì đi nữa cũng không thể tiến thêm bước nào, hà tất phải mạo hiểm?"

 

"Lão cáo già này giả bộ ưu quốc ưu dân, còn tưởng là kẻ sẽ vì dân mà thỉnh nguyện, không ngờ cũng chỉ là hạng tham sống sợ chết."

 

"Thận Chi, Kiều Kỳ Thịnh dù thế nào thì việc lão làm đều là vì triều đình vì dân chúng, giữ mồm giữ miệng chút đi."

 

"Vâng."

 

Tại một tòa nhà hẻo lánh, Mưu Quế Minh đi qua những người hầu hạ, cẩn thận đi đến ngoài cửa.

 

Vừa rồi, những âm thanh thấp thoáng lọt vào tai khiến hắn có chút lo lắng.

 

"Vào đi."

 

Mưu Quế Minh cúi đầu, theo người hầu vào trong phòng, quỳ xuống bái lạy.

 

Người ngồi ở vị trí chủ tọa chậm rãi nói: "Nói thử xem, dạo gần đây trong kinh thành này rốt cuộc có chuyện gì thú vị xảy ra không?"

 

Mưu Quế Minh cụp mắt, vô cùng phục tùng.

 

Sau khi hắn vào, những người khác đã lui ra, hắn không ngẩng đầu lên, cũng không dám quan sát kỹ dung mạo của họ, giống như hắn rất rõ thân phận của mình.

 

Hắn kể lại từng chuyện xảy ra gần đây ở Kinh thành.

 

Lớn thì chuyện triều đình, nhỏ thì vài câu chuyện phiếm của các lang quân lúc rảnh rỗi.

 

Nghe thì có vẻ là chuyện vặt vãnh vô thưởng vô phạt, nhưng thực chất lại chứa đựng những dòng nước ngầm cuộn chảy.

 

"Ngươi làm rất tốt."

 

Mưu Quế Minh do dự một lát, khẽ nói: "Gần đây chuyện này bày ra hơi lớn, e là sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Quản sự, có nên tiếp tục hành động không?"

 

"Thu mình lại một chút, nhưng phải nhớ, bề ngoài ngươi vẫn là một công tử phóng túng, đừng quên những việc phải làm."

 

"Vâng."

 

Mưu Quế Minh lui ra, khi đứng ngoài cửa mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Hắn hiếm khi tiếp xúc với vị quản sự này, nhưng hai ba lần gặp gỡ luôn khiến người ta lo nơm nớp.

 

Tuy nhiên, nếu không gặp được vị quản sự này, Mưu Quế Minh lấy đâu ra huy hoàng ngày hôm nay? Giờ đây hắn thậm chí đã đỗ đạt khoa cử, chỉ cần đợi thêm một hai năm nữa, có thể được bổ nhiệm làm quan bên ngoài, cuối cùng cũng có thể rời xa những chuyện ở kinh thành này.

 

Mưu Quế Minh sải bước đi ra ngoài.

 

Chỉ là không biết, chủ nhân của vị quản sự này rốt cuộc là Thụy Vương...

 

Hay là Thọ Vương đây?

 

...

 

Cốp cốp cốp, cốp cốp cốp ——

 

Càn Minh Cung, tiểu trù phòng.

 

Gần đây nơi này nghiễm nhiên trở thành địa bàn của Kinh Trập. Nhưng kiểu mà đứng từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng băm thịt thế này thì chưa từng có.

 

Minh Vũ ở bên ngoài nghe rất rõ, chạy vài bước vào xem, quả nhiên thấy Kinh Trập đang cầm dao phay băm thịt.

 

"Ngươi đang làm cái gì thế?" Minh Vũ ngạc nhiên nói, "Băm nát nhừ ra thế này rồi, ngươi đến từ lúc nào vậy?"

 

Minh Vũ dậy đã đủ sớm rồi, không ngờ Kinh Trập còn sớm hơn.

 

Kinh Trập uể oải nói: "Tối qua, Tông đại nhân phái dược đồng tới, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với ta."

 

Minh Vũ kỳ quái nhướng mày: "Đã là chuyện quan trọng thì sao lại chỉ phái dược đồng tới, ông ta không phải nên tự mình tới thì thích hợp hơn sao?"

 

Kinh Trập: "Nói trúng tim đen, trúng tim đen rồi đấy Minh Vũ. Ta cũng hỏi y như vậy."

 

Tối qua, tiểu dược đồng kia nói: "Tông đại nhân bảo, trước đây quên chưa nói rõ với lang quân, dụng cụ sử dụng lúc đó là châm đao được chế tạo đặc biệt, khác với dao găm hay dao nhỏ thông thường."

 

Châm đao?

 

Minh Vũ nghe đến đây thì hơi hiểu ra, liền thấy Kinh Trập chỉ tay về phía bên cạnh thớt.

 

Cậu ta cầm lên xem, phát hiện cây châm đao này nhỏ và hẹp hơn nhiều so với dao thông thường, trông cực kỳ thon dài sắc nhọn, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng một cây châm đao như thế này, dù nhìn ở góc độ nào, cũng tốt hơn là dùng dao trực tiếp.

 

Ít nhất thì vết thương sẽ nhỏ hơn.

 

Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là yêu cầu về sự chính xác trong thao tác cao hơn, mọi nỗ lực luyện tập trước đây của Kinh Trập coi như đổ sông đổ bể.

 

Chẳng trách Kinh Trập sáng sớm ngày ra đã ngồi băm thịt ở đây.

 

Nếu Tông Nguyên Tín mà đứng trước mặt cậu lúc này, Kinh Trập sợ là sẽ không băm thịt, mà băm luôn ông ta.

 

Hèn chi người đến lại là một dược đồng.

 

Minh Vũ cầm lên thử, kinh ngạc nói: "Dùng cái này còn sắc bén hơn cả dao thường."

 

Kinh Trập ủ rũ: "Chỉ cần sơ sẩy một chút, tay ta run lên, không chừng còn rạch ra vết thương to hơn."

 

Cậu bực bội vứt con dao phay sang một bên, chống nạng đi đi lại lại trong cái bếp nhỏ, vẻ mặt sầu não kia quả thật là hiện hết hỉ nộ ái ố lên mặt.

 

Dù biết trong lòng Kinh Trập đang buồn bực, nhưng nhìn bộ dạng này của cậu, Minh Vũ vẫn không nhịn được mà bật cười.

 

Kinh Trập buồn bã nhìn cậu ta: "Ta đang phiền muộn muốn chết, thế mà ngươi lại đứng đó cười."

 

Minh Vũ hắng giọng: "Ngươi nghĩ xem, trước đây có bao giờ ngươi phải để tâm nhiều chuyện như thế này đâu? Rõ ràng là có người khiến ngươi phải bận lòng, cũng chẳng có gì không tốt."

 

Kinh Trập mím môi: "Ta cũng thường xuyên bận lòng vì các ngươi mà."

 

Minh Vũ thong thả nói: "Cái đó khác. Ít nhất thì ta không to gan bằng ngươi."

 

Hai câu này nghe có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng hai người họ bên nhau bao năm, đã sớm quen thuộc từng lời nói cử chỉ của đối phương. Kinh Trập không cần nhìn cậu ta cũng đoán được Minh Vũ đang nói gì.

 

Cậu ta đang nói...

 

Chuyện đại họa trong cung mấy ngày trước.

 

Đối với các phi tần, đó thực sự là một tai họa từ trên trời rơi xuống.

 

Khó hiểu, vô cớ.

 

Khi cung nhân thị vệ ập vào, có bao nhiêu người còn đang nhàn nhã qua ngày, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ trong một sớm một chiều đã thay đổi, thân phận, địa vị, tất cả đều tan biến.

 

Cảnh Nguyên Đế hạ lệnh phế bỏ toàn bộ phi tần hậu cung, tất cả mọi người bắt đầu từ hôm nay đều phải chuyển đến chùa Cam Tuyền tụng kinh cầu phúc.

 

Chuyện này hoang đường đến mức nào chứ?

 

Tiếng la hét, khóc lóc, cãi vã ngày hôm đó gần như không ngớt.

 

Hoàng cung trang nghiêm này đã bao giờ ồn ào đến thế?

 

Từng câu từng chữ như chứa đựng những lời ác ý xé lòng, những tiếng chửi rủa phẫn nộ. Dù là người lạnh lùng đến mấy, không màng thế sự đến mấy, vào lúc này cũng khó tránh khỏi lên tiếng vì chuyện này.

 

Kể từ khi vào cung, kết cục đáng sợ nhất mà họ từng nghĩ đến cũng chỉ là bị phế truất đày vào Bắc Phòng, chứ chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ bị đuổi khỏi cung!

 

Tại sao lại đến mức này?

 

Cớ sao lại như vậy?

 

Những lời huyên náo ấy suýt chút nữa đã truyền đến trước ngự tiền.

 

Người đầu tiên định xông vào Càn Minh Cung đã bị g**t ch*t ngay dưới chân cầu thang. Thạch Lệ Quân đứng trên bậc thang, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống những vị quý chủ ngày thường cao cao tại thượng, giọng nói vẫn ôn hòa như xưa:

 

"Bệ hạ nhân từ, không so đo bất cứ chuyện gì các người từng làm trong cung. Nếu hôm nay ngoan ngoãn xuất cung, vẫn còn có ngày tháng yên ổn mà sống, nếu dám mạo phạm..."

 

Ánh mắt Thạch Lệ Quân lướt qua vệt máu dưới chân cầu thang, lạnh nhạt nói tiếp.

 

"Khẩu dụ của bệ hạ, kẻ nào không chịu rời cung, giết!"

 

Hậu cung phi tần đều bị phế, Thạch Lệ Quân của Thượng Cung Cục tự nhiên nắm giữ quyền hành từng bị phân tán. Có nàng ta trấn áp, cộng thêm vô số binh khí sắc bén kề bên, căn bản không ai dám mang tính mạng mình ra đùa giỡn.

 

Màu máu trên mặt đất kia chói mắt và lạnh lẽo vô cùng.

 

Chỉ trong một ngày, tất cả mọi người đều bị chuyển ra khỏi cung. Trong vòng ba ngày, toàn bộ đồ đạc họ để lại cũng bị đưa hết đến chùa Cam Tuyền.

 

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, hậu cung đã thay đổi hoàn toàn.

 

Quá nhanh, thực sự quá nhanh.

 

Không ai lường trước được cục diện này.

 

Trong chốc lát, cả hoàng cung trống trải đến đáng sợ, dường như chẳng còn chút hơi người nào.

 

Lúc Minh Vũ mới nghe tin này, cậu ta còn tưởng mình đang nằm mơ.

 

Ngay sau đó, cậu ta nghĩ đến Kinh Trập.

 

Hôm gặp nhau ở tiểu trù phòng, Minh Vũ vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Kinh Trập lại nuốt hết mọi cảm xúc vào trong.

 

Kinh Trập lúc đó trông...

 

Nói là sợ hãi sao? Dường như cũng không hẳn; nói là kích động lắm, cũng không phải. Đó là một vẻ mặt rất khó diễn tả, ngược lại có vài phần bàng hoàng quái dị.

 

Minh Vũ có cảm giác kỳ lạ rằng, nếu cậu ta hỏi thêm một câu, sẽ trở thành gánh nặng ngàn cân.

 

Mãi đến hôm nay, nhìn thấy sức sống tươi mới trên gương mặt Kinh Trập, Minh Vũ mới cảm thấy dường như cậu đã âm thầm tiêu hóa hết áp lực nặng nề đó, không còn cảm giác do dự kia nữa.

 

"Mấy ngày trước, thực ra ta vẫn luôn sợ." Kinh Trập thành thật, "Ta sợ ngươi sẽ hỏi ta."

 

Minh Vũ: "Ta không muốn hỏi chắc?"

 

Trời biết cậu ta đã phải kiềm chế thế nào mới nén được sự thôi thúc đó.

 

Phàm là con người, gặp chuyện chấn động thế này, sao có thể không nảy sinh h*m m**n tìm hiểu ngọn ngành? Huống hồ Kinh Trập lại là một trong những người trong cuộc.

 

...Mặc dù không mấy ai biết điều này.

 

Kinh Trập: "Vậy ta còn phải cảm ơn sự kiềm chế của ngươi à?"

 

Cậu nhướng mày, cười như không cười.

 

Minh Vũ: "Ta chỉ cảm thấy, áp lực của ngươi lúc đó đã rất lớn rồi, nếu ta gặng hỏi, e là ngươi sẽ..."

 

Sẽ suy sụp? Có lẽ chưa đến mức đó, nhưng chuyện này chắc chắn đã đẩy Kinh Trập đến một giới hạn nào đó.

 

Nếu không Minh Vũ đã chẳng nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng đó của Kinh Trập.

 

Kinh Trập cúi đầu, im lặng một lúc mới khẽ nói: "Hắn từng nói với ta chuyện này, nhưng quả thực ta không để tâm."

 

Nói Kinh Trập không có chút ghen tuông nào thì cũng không đúng, ít nhiều vẫn có. Nhưng khi biết rõ Hách Liên Dung chưa từng qua lại với họ, cậu lại không tránh khỏi có chút đồng cảm với những người trong hậu cung.

 

Kinh Trập biết rõ tật xấu của mình, đôi khi cứ hay mềm lòng dư thừa vô dụng như vậy. Nếu Cảnh Nguyên Đế thực sự có thể một lòng một dạ, thì Kinh Trập cũng chẳng có suy nghĩ dư thừa nào.

 

...Đuổi tất cả phi tần ra khỏi cung, chuyện này quả thực quá hoang đường.

 

Đặc biệt là ngày hôm đó, sau khi Hách Liên Dung nói ra chuyện điên rồ ấy, hắn ôm Kinh Trập chặt đến mức như muốn bóp nát cậu.

 

"Kinh Trập, có thể sở hữu trọn vẹn ta, không khiến em vui sao?"

 

Trong giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông dường như thấm đẫm tiếng thở dài quái dị, cảm giác thỏa mãn vặn vẹo đó vậy mà từ cơ thể Hách Liên Dung lan sang tận da thịt Kinh Trập, nóng bỏng đến mức khó tin.

 

...Vui mừng.

 

Sao có thể không chút rung động?

 

Hách Liên Dung nói không phải vì cậu, nhưng chuyện này, rõ ràng cũng là vì cậu.

 

Vô thanh vô tức, dường như lúc Kinh Trập không hay biết, cậu đã bước vào đầm lầy sâu thẳm bùn lầy, đến khi cậu bất chợt hoàn hồn, thì tứ chi đã bị chôn vùi dưới đầm nước sâu, không còn đường giãy giụa.

 

Sự trói buộc không thể vùng vẫy ấy gần như dìm chết cậu.

 

Hơi thở Kinh Trập có chút gấp gáp, mang theo sự do dự hiếm khi nhận ra, "...Trước đó, dù ta muốn tin tưởng huynh ấy, nhưng đôi khi ta vẫn có chút lo lắng."

 

Chim sợ cành cong.

 

Cho dù sau này Hách Liên Dung có làm gì đi nữa, trong lòng Kinh Trập luôn có một nỗi sợ hãi khó tả.

 

Nó rất nhỏ bé.

 

Chỉ lặng lẽ nấp trong bóng tối, thầm gào thét nỗi bất an hoảng sợ.

 

Nó không thường xuyên bị cậu nghe thấy, chỉ trong những khoảnh khắc cực kỳ hiếm hoi, Kinh Trập mới bắt được nó trong tích tắc, rồi cảm thấy nhói đau một cái.

 

"...Ngươi vẫn lo lắng ngài ấy sẽ lừa ngươi?" Minh Vũ thăm dò hỏi.

 

Kinh Trập lắc đầu: "Với thân phận như hắn, dù có muốn lừa ta thêm lần nữa, ta cũng lực bất tòng tâm."

 

Cậu sẽ không để tâm đến những chuyện nằm ngoài khả năng, dù sao lo lắng suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.

 

Minh Vũ bỗng nhiên hiểu ra: "Thứ ngươi để ý, thực ra là hai người..."

 

Chuyện này khác với lúc còn là Dung Cửu.

 

Lúc đó, Kinh Trập và Dung Cửu có thân mật thế nào cũng không sao, điều duy nhất không thể để người ta phát hiện là mối quan hệ của hai người.

 

Kinh Trập lo lắng cho sự an nguy của họ.

 

Dù sao một người là thị vệ, một người là thái giám, nếu bị lộ ra chắc chắn là tội chết.

 

Nhưng bây giờ, tình huống gần như tương tự, Kinh Trập cũng lảng tránh, nhưng lại có sự khác biệt.

 

Cái trước là lo lắng tính mạng, cái sau lại là vì...

 

Đó là một nỗi nhục nhã vô hình.

 

Kinh Trập không coi thường bản thân, nhưng cậu biết người đời nhìn nhận chuyện này thế nào. Cậu sẽ buông thả mối quan hệ với Hách Liên Dung, nhưng vẫn sẽ theo bản năng mà trốn tránh.

 

Kinh Trập từng sóng vai đi cùng Dung Cửu trong cung, nhưng giờ thì khác, nếu Hách Liên Dung không nhắc đến, Kinh Trập hầu như rất ít khi ra ngoài. Dù thỉnh thoảng đi cùng Minh Vũ cũng là đi gặp bạn bè, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở trong hậu cung...

 

Sự né tránh vô tình này, ngay cả bản thân Kinh Trập cũng không để ý.

 

Tuy nhiên, Cảnh Nguyên Đế đã phát hiện ra điều này.

 

Sự bất an của Kinh Trập, sự dao động của Kinh Trập, sự do dự vô tình của Kinh Trập, người đó dường như đều nhìn thấu tất cả.

 

Cảm giác này thật đáng sợ.

 

Giống như cả con người bị l*t tr*n, trong ngoài đều bị nhìn rõ mồn một, nhưng không hiểu sao, Kinh Trập ngược lại cảm thấy...

 

Một sự nhẹ nhõm chưa từng có.

 

"Ta không dám nói với ngươi, là vì ta cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường." Kinh Trập lẩm bẩm, "Đối với rất nhiều người, đây là tai họa, vậy mà ta lại..."

 

Lặng lẽ, Minh Vũ giơ con dao phay về phía Kinh Trập.

 

Bất kể Kinh Trập định nói gì tiếp theo, cậu đều theo bản năng nhìn chằm chằm vào con dao phay của Minh Vũ, "...Ngươi làm gì thế?"

 

Minh Vũ: "Ngươi còn nói tiếp nữa là ta băm ngươi đấy." Cậu ta nhéo má Kinh Trập một cái thật mạnh.

 

Kinh Trập xoa xoa cái má bị nhéo sưng lên, không phục nói: "Làm cái gì vậy?"

 

Cái tên Minh Vũ chết tiệt này, ra tay nặng thật.

 

"Ngươi mà còn phun ra mấy lời chua lòm ấy nữa, ta không chỉ đánh ngươi đâu, ta còn đá ngươi ra ngoài, đừng hòng bén mảng tới tiểu trù phòng nữa." Minh Vũ lườm Kinh Trập, bực dọc nói, "Ta hỏi ngươi, ngươi có biết mấy hôm trước có người chết trước điện Càn Minh Cung không?"

 

Kinh Trập nhíu mày: "Ai?"

 

Minh Vũ: "Kim tần."

 

Kinh Trập: "Tại sao?"

 

Minh Vũ: "Nàng ta muốn xông vào ngự tiền, nhưng Thạch nữ quan trực tiếp ra lệnh g**t ch*t, xác lăn xuống dưới bậc thềm."

 

Chuyện này Kinh Trập vậy mà không biết.

 

Ngay cả Minh Vũ cũng biết mà cậu lại không biết, vậy chỉ có một khả năng... Hách Liên Dung không muốn cậu biết.

 

Là lo cậu nghĩ nhiều sao?

 

Kinh Trập im lặng, Minh Vũ nhìn cậu, nói tiếp, "Ngươi có từng nghĩ, chỗ dựa của Thạch nữ quan ở đâu không?"

 

Tuy nói là phế bỏ Phi vị, nhưng những quý nữ này xuất thân bất phàm, chỉ vì thất lễ trước ngự tiền mà mất mạng, điều này quả thực có chút hoang đường.

 

Chỗ dựa này là do Cảnh Nguyên Đế cho.

 

"Kinh Trập, bệ hạ chỉ tỏ ra ôn hòa trước mặt ngươi thôi, chứ thực ra ngài ấy căn bản không phải người như vậy." Minh Vũ nói, "Ta ngược lại cảm thấy, bọn họ được rời khỏi hoàng cung cũng coi như một sự giải thoát."

 

Kinh Trập nhướng mày: "Giải thoát?"

 

Minh Vũ nghiêng người: "Hồi ngươi ở Bắc phòng chẳng phải đã nghe đủ thứ tiếng xấu của bệ hạ rồi sao, người chết trong cung này còn ít à?"

 

Hậu cung của Cảnh Nguyên Đế hung tàn hơn hậu cung của Tiên đế nhiều. Chỉ riêng số phi tần chết trong mấy năm nay đã vượt xa thời Tiên đế rồi.

 

Đúng là đang nuôi cổ trùng mà.

 

Theo Minh Vũ thấy, Kinh Trập đối xử với bản thân quá khắt khe, bất kể Cảnh Nguyên Đế làm gì thì đó cũng là do bệ hạ làm, Kinh Trập hà tất phải vơ vào mình?

 

"Thì đương nhiên," Kinh Trập chống cằm, cười híp mắt kéo dài giọng, "Hai bọn ta là một thể mà lại ~"

 

Cái giọng ngân nga run rẩy đó khiến Minh Vũ nổi hết da gà da vịt.

 

"Cút ——"

 

...

 

Kinh Trập cút một cách tròn trịa.

 

Cậu vừa cút ra khỏi cửa tiểu trù phòng thì đụng phải Hách Liên Dung. Mấy ngày nay, thời gian Kinh Trập ra ngoài hơi lâu một chút là người đàn ông này luôn tới đón.

 

...Quản lý người quá chặt chẽ rồi đấy.

 

"Hôm nay em vui hơn mọi khi," Hách Liên Dung lơ đãng nói, "Đã nói chuyện với Minh Vũ rồi?"

 

Kinh Trập khẽ ho một tiếng: "Lời này của huynh nghe sao mà chua loét thế."

 

"Ta đang ghen." Hách Liên Dung thản nhiên, "Em luôn nói rất nhiều chuyện với cậu ta."

 

Kinh Trập: "Ta cũng nói rất nhiều chuyện với huynh mà."

 

"Thế chưa đủ." Hách Liên Dung nhạt giọng, "Em thường xuyên ở cùng cậu ta hơn."

 

"Đó là do huynh phải xử lý công vụ..."

 

"Em có thể ở cùng một chỗ với ta."

 

...Ở cùng một chỗ kiểu gì? Xử lý công vụ ở Càn Minh Cung thì thôi đi, nếu thượng triều... chẳng lẽ cậu cũng phải đi theo?

 

Kinh Trập kịch liệt từ chối: "Không được, thế thì ra thể thống gì?"

 

"Kinh Trập không muốn lúc nào cũng ở bên ta?" Hách Liên Dung nhướng mày, giọng điệu nghe ra còn có mấy phần tủi thân, "Đúng là kẻ bạc tình."

 

Kinh Trập: "Làm gì có ai lúc thượng triều mà còn ở cùng một chỗ chứ?"

 

"Em có thể ngồi sau bình phong."

 

Kinh Trập cười ha hả, dứt khoát từ chối.

 

"Đầu tiên là giải tán hậu cung, rồi lại đến thượng triều, ta thấy huynh muốn chọc tức đám triều thần kia chết thì có."

 

Hách Liên Dung: "Chọc tức chết được vài tên thì bớt được bao nhiêu phiền phức." Sự háo hức trong giọng nói đó khiến người nghe có chút lo ngại.

 

Kinh Trập thở dài: "Huynh không cần..."

 

Cậu ngừng một chút.

 

"Huynh không cần phải làm đến mức này." Kinh Trập dừng bước, khẽ nói, "Đôi khi, đúng là ta có bất an. Nhưng đó cũng là thường tình con người, dù sao huynh cũng là bậc đế vương tôn quý, nỗi sợ hãi này khó tránh khỏi, cứ lờ đi là được."

 

Từng bước, từng bước một.

 

Kinh Trập bất tri bất giác đi đến ngày hôm nay.

 

Một kẻ nhỏ bé ở Bắc Phòng, ngày hôm nay lại có thể đi đến Càn Minh Cung, cảnh ngộ chưa từng dám nghĩ tới này, vậy mà cậu cũng thích ứng rất tốt.

 

Dù có những lúc thoáng qua chút căng thẳng, Kinh Trập cũng không lấy làm xấu hổ.

 

"Huynh không cần làm đến mức này đâu."

 

Hách Liên Dung siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay cậu, kỳ quái nói: "Tại sao không cần?"

 

Hắn biết Kinh Trập thông minh, luôn nhanh chóng đoán ra dụng ý của hắn. Nhưng đôi khi cũng thật ngốc nghếch, ngay cả chuyện rõ ràng nhất cũng không nhìn thấu.

 

Hách Liên Dung: "Kinh Trập, ta là ai?"

 

Kinh Trập: "Hoàng đế?"

 

Hách Liên Dung: "Vậy em là ai?"

 

Kinh Trập: "...Tình nhân của Hoàng đế?"

 

"Không, em là lương nhân* của ta." Hách Liên Dung đưa tay chạm vào má Kinh Trập, nghiêm túc sửa lại.

 

...A, lương nhân.

 

*Trong văn học, "lương nhân" dùng để chỉ người chồng, kiểu vợ gọi người chồng của mình là lương nhân. Để người thương ở đây không hợp lý lắm, tại nó là kiểu gọi chồng, phu quân... rồi (em là phu quân của ta), không chỉ đơn thuần là người yêu người thương nữa rồi, nên mình xin phép để như gốc nhen.

 

Rất lâu về trước, Dung Cửu cũng từng dùng câu nói đó dễ dàng dụ dỗ Kinh Trập đồng ý.

 

Giọng nói của Dung Cửu vẫn còn văng vẳng bên tai, khi giọng nói lạnh lẽo của Hách Liên Dung vang lên lần nữa, gần như trùng khớp vào nhau.

 

"Em là người ta để tâm, yêu thích, dành trọn chân tình, cớ sao phải sống chui lủi, nhẫn nhịn qua ngày?" Gương mặt Hách Liên Dung tái nhợt, trên dung mạo đẹp đến mức sắc sảo bức người ấy lại toát ra sát khí âm u lạnh lẽo, "Đáng lẽ bọn chúng mới là kẻ phải tránh đường, phải phủ phục, dùng thân xác máu thịt này lót đường cho em đi, đó mới là lẽ phải."

 

Hách Liên Dung không dung thứ cho dù chỉ một chút bất an đó, hắn càng muốn Kinh Trập được sống thoải mái, tùy ý làm càn, đời nào lại có cái lý bắt cậu phải nhẫn nhịn?

 

Hắn muốn Kinh Trập đường đường chính chính, ngẩng cao đầu mà đi giữa thế gian này. Kẻ nào dám ăn nói càn rỡ, hắn sẽ đập tan, hủy diệt, chém chết, giết sạch.

 

Cái gì mà lễ pháp thế tục, cái gì mà luân thường đạo lý, trong mắt tên điên này, chưa từng tồn tại bao giờ.

Bình Luận (0)
Comment