Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 94

Thái Y Viện đã dần quen với sự hiện diện của Du Tĩnh Diệu.

 

Người phụ nữ này am hiểu cổ trùng, hoàn toàn khác biệt với chuyên môn của bọn họ. Thế nhưng, cổ trùng và dược thảo ở một mức độ nào đó lại có thể bổ trợ cho nhau, quả thực vô cùng kỳ diệu.

 

Có nàng ở đây, rất nhiều phương pháp lạ lùng trước kia chưa từng dám thử, thậm chí chưa từng nghĩ tới, vậy mà lại có thể lần lượt áp dụng được. Điều này bảo sao không khiến đám thái y hưng phấn cho được?

 

Tuy nhiên, Tông Nguyên Tín và Du Tĩnh Diệu vẫn cứ ba ngày cãi nhẹ, năm ngày cãi to.

 

Ngay cả trong sự kiện quan trọng ngày hôm nay, ngay trước khi xuất phát, hai người họ còn tranh cãi một trận ra trò.

 

Hai người này quả thực từ tính cách đến khẩu vị đều không hợp nhau chút nào.

 

Suốt dọc đường đi, hai người họ đi trước, mấy thái y cùng dược đồng đi sau chỉ biết nhìn nhau cười khổ, lắc đầu bất lực.

 

Tông Nguyên Tín bực bội nói: "Đừng có cậy mình giỏi cổ trùng mà làm bừa. Đừng quên, vị kia còn điều khiển chúng thành thạo hơn cả ngươi."

 

"Hừ, Tông đại nhân, điều ngài nên lo lắng chẳng phải là chuyện ngày hôm nay sao?"

 

Du Tĩnh Diệu nhàn nhạt đáp, "Nếu không thành, cả ta và ngươi đều phải chôn cùng đấy."

 

Tông Nguyên Tín tự tin khẳng định: "Trên đời này ngoài ta ra, không còn ai nắm chắc hơn đâu."

 

Du Tĩnh Diệu: "Nhưng người động thủ, là vị tiểu lang quân kia."

 

Nghĩ đến đây, Tông Nguyên Tín không khỏi u sầu.

 

Việc này nói khó không khó, nói dễ cũng chẳng dễ. Rốt cuộc vết mổ này phải đụng chạm đến bên trong cơ thể, gặp phải kẻ yếu ớt có khi còn chẳng sống nổi, chứ đừng nói đến việc dụ cổ trùng sau đó...

 

Hai bước này kết hợp lại, lẽ ra để Tông Nguyên Tín ra tay thì tốt hơn.

 

Nhưng ai có thể chống lại lệnh của Cảnh Nguyên Đế?

 

Nghĩ đến chuyện hậu cung mấy ngày trước, Tông Nguyên Tín không khỏi rùng mình. Cảnh Nguyên Đế thực sự đã điên đến mức không kiêng nể gì nữa mới có hành động như vậy.

 

Việc bọn họ có thể làm, chẳng qua chỉ là tuân mệnh mà thôi.

 

"Dẫu có khó khăn đến đâu, những gì có thể làm cũng đã làm rồi, kết quả ra sao, đành giao cho ông trời vậy."

 

Khi đến Càn Minh Cung, Tông Nguyên Tín và Du Tĩnh Diệu lúc vào trong đều bị soát người kỹ lưỡng, ngay cả hòm thuốc mang theo cũng bị mở ra kiểm tra từng cái một. Thống lĩnh thị vệ hiện tại đã đổi người, không còn là Vi Hải Đông trước kia nữa.

 

... Nhìn xem, sự phòng bị của Càn Minh Cung so với trước kia càng nghiêm ngặt hơn vài phần.

 

Cảnh Nguyên Đế vội vàng phế bỏ phi tần trước khi sự việc này diễn ra, chẳng lẽ hắn không sợ nếu mình xảy ra sai sót trong chuyện này, thì...

 

Kinh Trập sẽ ra sao?

 

Đôi khi, suy nghĩ của vị Hoàng đế điên rồ này thật sự khiến người ta không sao hiểu nổi.

 

Tông Nguyên Tín vừa nghĩ đến đây thì đã được dẫn vào trong.

 

Lúc này, Kinh Trập vẫn đang viết văn chương.

 

Y phục hôm nay của cậu vô cùng đơn giản gọn gàng, thần sắc cũng bình tĩnh, nhìn thấy bọn họ còn mỉm cười chào hỏi.

 

" Hắn đang ở Tụ Hiền Điện chưa về, các vị chịu khó đợi một lát."

 

Cung nhân dâng trà nước bánh trái lên, Tông Nguyên Tín cũng không khách sáo mà ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng quanh điện, rốt cuộc vẫn không ngồi yên được, lại lượn lờ đến bên cạnh Kinh Trập.

 

"Thần bắt mạch cho tiểu lang quân nhé?"

 

Kinh Trập không nhịn được cười, dừng bút lông lại, đưa tay ra.

 

Tông Nguyên Tín vui vẻ đặt tay lên mạch, một lát sau gật đầu: "Hiện giờ thân thể lang quân đã hoàn toàn khỏe mạnh, sau này chỉ cần cẩn thận tẩm bổ một chút, sẽ không xuất hiện tình trạng như trước kia nữa."

 

Kinh Trập thuận miệng hỏi: "Tình trạng gì cơ?"

 

Tông Nguyên Tín: "□□*..."

 

*Gốc nó zậy, chắc chuyện phòng the đồ đó.

 

"Khoan đã," Kinh Trập vừa nghe được mấy chữ, lập tức cắt ngang lời Tông Nguyên Tín, "Không cần nói nữa."

 

Cậu gần như không thể kìm nén được cảm giác xấu hổ đang trào dâng...

 

A a a cái lão Tông Nguyên Tín này ăn nói chẳng biết kiêng dè gì hết!

 

Tông Nguyên Tín vuốt râu, tỏ vẻ không đồng tình: "Tiểu lang quân xấu hổ cái gì, lúc trước bệ hạ còn hỏi từng chút một, để tâm lắm đấy."

 

"... Hắn có hỏi?" Kinh Trập nghe vậy như bị sét đánh ngang tai, cả người choáng váng, "Hắn hỏi cái đó làm gì?"

 

Tông Nguyên Tín: "Đương nhiên là quan tâm đến thân thể của lang quân rồi."

 

Kinh Trập: "Chẳng lẽ, tất cả bệnh án trước đây của ta, ngài đều nói cho hắn biết?"

 

"Cái đó thì không." Tông Nguyên Tín cười nói, chưa đợi Kinh Trập kịp thả lỏng, y lại thêm một câu, "Mỗi lần bệ hạ đều phái người đến lấy, không cần thần phải đi đưa."

 

Kinh Trập r*n r* một tiếng, vùi mặt vào lòng bàn tay.

 

"Hắn đâu phải đại phu, xem mấy cái đó làm gì chứ?"

 

Tông Nguyên Tín: "Dù không phải đại phu, nhưng cũng muốn xem bệnh tình, nắm rõ tình hình, đó là lẽ thường tình của con người mà."

 

Du Tĩnh Diệu nghe mà khóe mắt giật giật, cái này mà gọi là lẽ thường tình hả?

 

Bệnh án vốn là chuyện riêng tư của mỗi người, Cảnh Nguyên Đế truy cứu đến cùng, chỗ nào cũng muốn biết rõ ràng rành mạch một cách cố chấp như vậy, chỗ nào được coi là bình thường?

 

Kinh Trập trừng mắt nhìn Tông Nguyên Tín một cái, lầm bầm "Thế này mà bình thường à" rồi từ từ ngồi dậy.

 

"Cánh tay của ngài đã khỏi chưa?"

 

Tông Nguyên Tín khua tay múa chân một chút: "Cử động vẫn còn hơi đau, nhưng không để lại di chứng gì." Y căn bản không để tâm chuyện này, thậm chí còn kể cho Kinh Trập nghe chuyện thời niên thiếu mình bôn ba giang hồ.

 

Kể đến đoạn sau, y đắc tội với mấy bang phái, bị truy sát ngày đêm, cuối cùng phải trốn đến kinh thành mới tìm được đường sống.

 

Kinh Trập: "Vậy tại sao ngài bị truy sát?"

 

Tông Nguyên Tín cười sảng khoái.

 

"Thần muốn biết con rùa già bọn họ nuôi có thực sự có công hiệu giải bách độc như lời đồn hay không, nên nửa đêm lẻn vào bỏ độc. Ai ngờ, con rùa già đó lại lăn ra chết."

 

Kinh Trập: "..."

 

Nhất thời không biết nên mắng bên nào mới phải.

 

Ác nhân tự có ác nhân trị, nghe qua thì chẳng bên nào là thứ tốt lành cả.

 

Trong lúc chờ đợi, Kinh Trập lại cần mẫn viết được nửa bài văn, đến khi Hách Liên Dung bước vào, cậu suýt nữa không phát hiện ra. Phải đến khi ngửi thấy mùi hương lan nhàn nhạt kia, Kinh Trập mới chú ý tới.

 

Kinh Trập ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh: "Đến sao không nói một tiếng?"

 

Hách Liên Dung: "Còn thiếu một câu kết."

 

Kinh Trập theo bản năng nhìn xuống bài văn của mình: "Ừm, đúng là vậy."

 

"Vậy thì viết cho xong đã."

 

Hai ngày trước, Cảnh Nguyên Đế đã tuyên bố sẽ rời cung đến biệt viện, ngoại trừ việc quân quốc trọng đại, còn lại chỉ cần gửi tấu chương ra ngoài là được.

 

Hôm nay sau khi xử lý xong xuôi mọi việc, ít nhất trên danh nghĩa, Cảnh Nguyên Đế đã xuất cung. Xa giá rầm rộ, binh mã tùy tùng, gần như thu hút sự chú ý của toàn thành.

 

Sẽ chẳng ai biết, vị Hoàng đế lẽ ra đang ở ngoài cung, giờ phút này vẫn còn trong hoàng đình.

 

Trong Càn Minh Cung, đã có một gian phòng được cải tạo riêng biệt, chính là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

 

Thuốc thang, nước nóng, châm đao, dao nhỏ, gạc, kim sang dược... những vật dụng cần thiết này đều đã được bày biện thỏa đáng trên kệ cạnh giường.

 

Chỉ cần Kinh Trập đưa tay ra là có thể chạm tới.

 

Trong gian phòng trống trải, chỉ còn lại hai người Kinh Trập và Hách Liên Dung.

 

Lúc này Hách Liên Dung đã cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc một bộ áo trong màu trắng, tay cầm bát thuốc ấm nóng, khoảnh khắc ngẩng đầu liếc nhìn Kinh Trập, đôi mắt đen thâm sâu như vực thẳm.

 

"Tại sao lại nhìn ta như vậy?"

 

"Nếu như ngủ một giấc không tỉnh lại nữa, thì trước khi nhắm mắt, cũng phải nhìn em thêm chút chứ."

 

Kinh Trập đá nhẹ vào bắp chân Hách Liên Dung, lắc đầu với hắn.

 

Dù chỉ là lời nói đùa, cậu cũng không muốn nghe.

 

Kinh Trập ngồi bên mép giường, tay đã rửa sạch sẽ.

 

Trước khi bắt đầu, Kinh Trập từng tranh luận với hệ thống rất nhiều lần, nhưng hệ thống đều bất lực.

 

Năng lực của nó không thể trực tiếp tác động lên người Cảnh Nguyên Đế. Cuối cùng, Kinh Trập chọn phương án thứ hai, để hệ thống làm sạch môi trường xung quanh, cũng như bản thân Kinh Trập.

 

Đây chính là điều hệ thống gọi là... tiêu độc?

 

Tuy Kinh Trập không biết tiêu trừ cái gì, nhưng hệ thống đã nhắc nhở thì cậu tự nhiên phải nhớ kỹ.

 

Sau đó...

 

Hách Liên Dung đặt bát thuốc đã uống cạn sang một bên, tiếng cạch vang lên như một điềm báo cổ quái nào đó, khiến ngón tay Kinh Trập khẽ run.

 

—— Đợi thuốc phát huy tác dụng, hẳn là cần một khắc.

 

Những lời Tông Nguyên Tín dặn dò đều lần lượt hiện lên bên tai Kinh Trập.

 

Hách Liên Dung nắm lấy ngón tay Kinh Trập, những ngón tay vốn dĩ nên ấm áp, khi chạm vào lại có chút lạnh lẽo.

 

Hách Liên Dung biết rõ lựa chọn tốt nhất là gì.

 

Nếu thực sự muốn đảm bảo việc giải độc này tuyệt đối không xảy ra rủi ra nào, thì chắc chắn phải để Tông Nguyên Tín ra tay. Để Kinh Trập làm, rốt cuộc vẫn có khả năng xảy ra sự cố.

 

Thế nhưng chuyện này nếu không phải do Kinh Trập làm, thì rất nhiều việc sẽ mất đi ý nghĩa.

 

Việc này chẳng khác nào ép Kinh Trập đi đến bên bờ vực thẳm.

 

Hách Liên Dung v**t v* những ngón tay đã trở nên lạnh ngắt kia, giữa trán không vương chút cảm xúc nào: "Nếu không thuận lợi, Kinh Trập, cũng không cần hoảng hốt."

 

Bất luận thành công hay thất bại, hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ.

 

Hoặc sống, hoặc chết, đều sẽ không để Kinh Trập phải cô đơn.

 

Sự cố chấp của hắn, chưa bao giờ thay đổi.

 

"Sao vậy, đợi đến lúc này em mới cảm thấy ta làm khó em à?"

 

Kinh Trập nhướng mày, thần sắc vẫn bình tĩnh.

 

Nếu không phải chạm vào đôi tay lạnh lẽo kia của cậu, e là không thể biết được cảm xúc thực sự của Kinh Trập lúc này.

 

"Việc này ngay từ đầu đã là làm khó rồi." Hách Liên Dung cười cười, chỉ là nụ cười kia trông có vài phần điên cuồng, "Nhưng ta rất vui."

 

Trên mặt người này toát lên một sự nghiêm túc b*nh h**n, căn bản không nhận ra lời mình nói điên rồ đến mức nào.

 

Những gì hắn phải chịu đựng ngày hôm nay, tuy không thể nói là cửu tử nhất sinh, nhưng cũng tuyệt đối không đơn giản.

 

Nếu sau khi mọi chuyện kết thúc, giữ được mạng sống mà hắn cảm thấy vui vẻ hân hoan thì còn hợp lý, nhưng ngay tại thời điểm mấu chốt này, tại sao hắn lại cảm thấy hưng phấn?

 

Hách Liên Dung nắm lấy tay Kinh Trập, từ từ đặt lên bụng dưới của mình. Cách một lớp y phục mỏng manh trắng toát, Kinh Trập sờ thấy một vết gồ lên nho nhỏ, giống như một vết sẹo đã lành lặn.

 

Vừa chạm vào vị trí này, Kinh Trập lập tức hiểu ra, đây là Hách Liên Dung đang nắm tay cậu...

 

Là vết sẹo để lại từ lần đó.

 

Dù hai người họ thân mật khăng khít, nhưng thực ra Kinh Trập rất ít khi nhìn thấy cơ thể tr*n tr** của Hách Liên Dung. Trong chuyện này, cậu luôn tỏ ra e thẹn và kìm nén hơn người đàn ông kia, đôi khi dù vạn bất đắc dĩ phải thẳng thắn gặp nhau, cũng rất ít khi quan sát kỹ cơ thể đối phương. Vì vậy, cậu cũng chưa từng nhìn thấy vết thương đó mấy lần.

 

Sức lực căng cứng của người đàn ông khiến Kinh Trập nhạy bén nhận ra vài điều quái dị.

 

"... Huynh, đang hưng phấn vì vết sẹo này sao?"

 

Cậu có chút khó khăn thốt ra câu này.

 

... Rốt cuộc có gì đáng để vui sướng chứ?

 

Cậu vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó... thứ máu nhầy nhụa ghê tởm, đáng ghét ấy cứ dính chặt trong lòng bàn tay cậu, xúc cảm ấm nóng nhưng lại khiến cả người cậu gần như bị hàn ý đóng băng.

 

Cậu không thích cảm giác tay nhuốm đầy máu tươi.

 

Đặc biệt đó lại là máu của Hách Liên Dung.

 

Kinh Trập không thể hiểu nổi...

 

Hách Liên Dung thích mọi dấu vết cậu để lại, bất kể là đau đớn hay khoái lạc, đặc biệt yêu thích những dấu ấn tàn dư đó.

 

Nếu không có sự cho phép của hắn, với bản lĩnh của Tông Nguyên Tín, làm sao có thể để lại vết sẹo rõ ràng đến thế?

 

... Kẻ điên.

 

Khi nhận ra Hách Liên Dung lại vì chuyện này mà vui vẻ, Kinh Trập không khỏi cảm thấy khó thở. Cậu theo bản năng cử động tay, chỉ là còn chưa kịp rút về, đã bị người đàn ông dùng sức giữ chặt lại.

 

Hách Liên Dung cúi đầu ngắm nghía bàn tay Kinh Trập.

 

Đôi tay này không quá thon thả, ở các khớp xương luôn có một lớp chai mỏng. Căn cốt rõ ràng, móng tay luôn được cắt tỉa vô cùng gọn gàng.

 

Hắn luôn thích nắm lấy đôi tay này, nhất là khi mười ngón đan xen, phảng phất như giam cầm trọn vẹn con người cậu trong lòng, không thể rời xa.

 

Hai bàn tay nắm lấy nhau, tựa như một sợi dây xích.

 

Hách Liên Dung lơ đễnh móc lấy đầu ngón tay Kinh Trập, gãi nhẹ gây ngứa ngáy. Đầu ngón tay ma sát đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống, khiến phần thịt mềm lún thành một vết lõm, rồi từ từ buông ra, vuốt phẳng.

 

Động tác ấn xuống rồi bao phủ lặp đi lặp lại ấy, không hiểu sao mang theo một cảm giác ám muội.

 

"... Đừng nghịch nữa."

 

Kinh Trập không được tự nhiên rụt tay lại, nhưng không thành công.

 

Người đàn ông cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cậu, giọng nói mang theo vài phần cuồng nhiệt quái dị: "Lát nữa đôi tay này sẽ mổ bụng rạch ngực ta, chẳng lẽ ta không nên đối xử tốt với nó, lấy lòng nó vài phần sao?"

 

Kinh Trập nhíu mày, trừng hắn một cái.

 

Hách Liên Dung cười cười, đôi mắt đen láy lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kinh Trập, "... Mọi chuyện cứ tùy tâm là được." Giọng nói của hắn cuối cùng cũng có chút mơ hồ, hẳn là thuốc đã dần phát huy tác dụng, khiến hắn bắt đầu buồn ngủ. Ngay cả bàn tay to lớn đang nắm chặt ngón tay cậu cũng dần mất đi sức lực, cả người như buông lỏng xuống.

 

Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy.

 

Cậu đỡ Hách Liên Dung nằm xuống.

 

"Kinh Trập," Hách Liên Dung nói, "Ta muốn hôn em."

 

Giọng nói lạnh lẽo mang theo hơi nóng hừng hực khó hiểu, khiến Kinh Trập khẽ thở dài, cúi đầu xuống.

 

Cậu hôn lên môi Hách Liên Dung.

 

Đợi khi Kinh Trập ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông đã nhắm mắt ngủ say, sau khi dược lực phát tác, hắn chìm vào giấc ngủ cực nhanh.

 

Kinh Trập nhìn gương mặt say ngủ của hắn, do dự một chút, vươn tay chạm vào chóp mũi hắn.

 

... Cậu cũng ngốc thật.

 

Hách Liên Dung chỉ bị dược tính làm cho mê man, chứ đâu phải xảy ra chuyện gì thật.

 

Hách Liên Dung khi ngủ càng giống một bức tượng điêu khắc, gương mặt vô cảm trên nền da trắng bệch, khi chạm vào cảm giác lạnh lẽo ấy càng mang lại cảm giác phi nhân loại mãnh liệt.

 

Kinh Trập ngồi lại bên mép giường, chọn những dụng cụ cần dùng đặt ngay tầm tay. Lúc này cậu mới cúi người cởi bỏ đai lưng của người đàn ông, để lộ vùng bụng dưới trơn bóng của hắn.

 

Ánh mắt cậu không tự chủ được dừng lại trên vết sẹo kia một lúc lâu, mới giật mình hoàn hồn, ép buộc bản thân dồn toàn bộ tinh lực vào tay phải của mình.

 

Trong tay cậu đang nắm chặt cây châm đao lạnh lẽo.

 

Tông đại nhân nói thế nào nhỉ... ba tấc dưới rốn...

 

Kinh Trập thở hắt ra một hơi.

 

Cậu nhắm chuẩn vào vùng da thịt đó.

 

...

 

Trong phòng tĩnh lặng như tờ, không có chút động tĩnh nào, người ngoài phòng lại ngóng trông mòn mỏi, không biết đã đi đi lại lại bao nhiêu vòng, tất nhiên, đa số mọi người vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang.

 

Trong số đó người có phản ứng kịch liệt nhất, không ngờ không phải Tông Nguyên Tín, mà lại là Du Tĩnh Diệu.

 

Dáng vẻ nàng trông có phần đứng ngồi không yên.

 

Tông Nguyên Tín không nhịn được cười nhạo: "Ban nãy ngươi còn bảo ta là hoàng đế không vội thái giám đã vội, giờ cái thái độ nôn nóng bất an này của ngươi là vì cái gì?"

 

Du Tĩnh Diệu lạnh lùng liếc y một cái.

 

Sở dĩ phản ứng của nàng ta lớn như vậy, chỉ vì bản mệnh cổ trong cơ thể nàng đang xao động bất an, cảm giác này vô cùng kỳ lạ, từ khi đến gần Càn Minh Cung đã càng lúc càng mãnh liệt, đến bây giờ gần như đã hoàn toàn bị kích hoạt.

 

Bọn họ vốn là một thể, bản mệnh cổ càng xao động thì càng ảnh hưởng đến chính bản thân Du Tĩnh Diệu.

 

Bình thường, phản ứng của bản mệnh cổ sẽ không lớn đến thế, chúng đã ký sinh trong cơ thể người, cộng sinh với con người thì sẽ không gây rối quá nhiều, khiến lòng người bất an.

 

Nếu đây không phải vấn đề của Du Tĩnh Diệu, thì chỉ có thể là do Kinh Trập.

 

Dù chính cậu không nhận ra, nhưng tâm trạng căng thẳng tột độ của cậu đã gián tiếp ảnh hưởng đến những con cổ trùng dễ bị cậu điều khiển này.

 

Kể cả bản mệnh cổ chỉ nghe lệnh Du Tĩnh Diệu cũng không ngoại lệ.

 

Ở một mức độ nào đó thì đây là chuyện tốt, bởi nó chứng tỏ khả năng kiểm soát cổ trùng của Kinh Trập cực kỳ mạnh mẽ, nếu cậu muốn, nói không chừng thực sự có thể trấn áp cổ trùng trong cơ thể Hách Liên Dung.

 

Nhưng chuyện này cũng có mặt trái.

 

"Nếu cổ trùng xao động như vậy, thì bát thuốc đổ vào chưa chắc đã mê hoặc được nó." Du Tĩnh Diệu lạnh giọng nói, "Nếu không thể khiến cổ trùng yên lặng, thì lúc khai đao làm sao phán đoán chính xác được?"

 

"Trong phòng đã có đủ hương liệu, thuốc uống vào cũng đã chế theo phương pháp cổ truyền của các ngươi," Tông Nguyên Tín nhíu mày, "Lúc đầu ngươi chẳng phải bảo không có rủi ro sao?"

 

Du Tĩnh Diệu: "Chỉ cần vị trong phòng kia muốn, cậu ấy có thể dễ dàng giao tiếp với cảm xúc của tất cả cổ trùng, không phải ngươi chưa từng chứng kiến."

 

Chỉ là trước đó, nàng ta chưa bao giờ cảm nhận được sự quái dị đến mức ngay cả bản mệnh cổ của mình cũng bị điều động như thế này... Giống như trước đây Kinh Trập vẫn luôn theo bản năng kìm nén năng lực này, cho đến khi mọi cảm xúc đều tập trung vào Cảnh Nguyên Đế, mới không tự chủ được mà tuôn trào ra.

 

Du Tĩnh Diệu chỉ riêng việc trấn áp bản mệnh cổ trong cơ thể mình đã tốn không ít sức lực.

 

Tông Nguyên Tín thở dài: "Luôn có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vậy ngươi mau vào đi." Có Du Tĩnh Diệu là tay lão luyện ở đó, tình hình chắc sẽ không quá thê thảm.

 

Du Tĩnh Diệu day day mi tâm, không động đậy.

 

Tông Nguyên Tín nhướng mày: "Ngươi làm cái gì thế?"

 

Du Tĩnh Diệu nghiến răng: "Ta cũng muốn động lắm chứ."

 

Nàng chỉ là... không động đậy được.

 

Không cần Tông Nguyên Tín sai bảo, nàng đã muốn làm như vậy rồi, nhưng ngay khi cơ thể nàng muốn bước vào gian phòng kia, không hiểu sao nàng ta cảm thấy một sự giằng co cứng đờ...

 

Lần đầu tiên trong đời, nàng có ảo giác không thể điều khiển cơ thể của chính mình.

 

Sắc mặt Du Tĩnh Diệu hơi trắng bệch: "... Trùng nô?"

 

Nàng đương nhiên không thể trở thành trùng nô của ai, nhưng cảm giác cơ thể mất kiểm soát này... lại giống như bị người ta điều khiển...

 

Khi còn nhỏ, tổ mẫu từng vì muốn cho nàng trải nghiệm cảm giác đó mà ra lệnh cho cổ trùng thao túng thể xác nàng, chỉ một lần trải nghiệm duy nhất đó thôi đã đủ khiến nàng hạ quyết tâm đau đớn, cả đời này tuyệt đối không thể để người khác điều khiển.

 

Nàng ta không được tính là người tốt, đám trùng nô nàng từng sở hữu quả thực cũng có vài kẻ đáng thương, những chuyện như vậy rốt cuộc quá mức thương thiên hại lý, đến mức này, nhà nàng gần như tan cửa nát nhà, giờ chỉ còn lại một hai người thân sống sót, quả thực là nhân quả báo ứng.

 

... Nhưng kết cục hiện tại của Thái hậu còn đáng sợ hơn cái chết, âu cũng coi như đã báo được thù.

 

Nàng ta cũng từng nghĩ đến kết cục cuối cùng của mình sẽ ra sao, có thể là chết, cũng có thể tiếp tục bị coi như công cụ lợi dụng. Lại không ngờ những ngày tháng hiện tại tuy có chút ồn ào nhưng cũng coi như yên bình... Chỉ là vạn lần không ngờ tới, có một ngày nàng lại phải nếm trải cơn ác mộng năm xưa.

 

"Du Tĩnh Diệu? Du Tĩnh Diệu!"

 

Gọi liền mấy tiếng, Tông Nguyên Tín cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, sải bước đến trước mặt nàng, nắm lấy cổ tay nàng, ngón tay đặt lên mạch đập, dường như đang chẩn mạch.

 

Du Tĩnh Diệu miễn cưỡng cử động lưỡi: "... Vô dụng thôi, đây là... uy áp... Cậu ấy không cho phép ta vào."

 

"Cái gì?"

 

Tông Nguyên Tín ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng đến đáng sợ, người như y, bất cứ điểm dị thường nào cũng đều khơi dậy sự hưng phấn.

 

"Vị ở trong phòng kia... không muốn bất cứ ai quấy rầy mình, tuy đây là ý nghĩ vô thức, nhưng cậu ấy không hề để ý rằng... cậu ấy vốn dĩ đã là chủ nhân của vô số cổ trùng, khi cậu ấy nhận định như vậy, tất cả cổ trùng đều sẽ tuân theo mệnh lệnh của cậu ấy..."

 

"Nhưng bản mệnh cổ của ngươi đã có ngươi là chủ nhân rồi cơ mà." Tông Nguyên Tín ngắt lời nàng, "Tại sao còn có thể thao túng ngươi?"

 

Du Tĩnh Diệu khó khăn đảo mắt xem thường: "... Ta mà biết... thì ta đã không... đứng đây rồi."

 

Tông Nguyên Tín bắt đầu đi đi lại lại, hai tay vò đầu bứt tai, như muốn vò tóc thành tổ chim: "... Không đúng, kỳ lạ... giữa cổ trùng với cổ trùng rốt cuộc vận hành thế nào... Các ngươi cách xa như vậy lại không nói chuyện, rốt cuộc dựa vào cái gì để truyền tin..."

 

Du Tĩnh Diệu cười khẩy một tiếng, sau khi nhận ra mình hoàn toàn không thể cử động, nàng chọn cách từ bỏ, không giãy giụa chống lại áp lực đó nữa.

 

"Nếu ngươi muốn xem thì tự mình vào đi, hiện giờ bao gồm cả ta, phàm là người dính dáng đến những thứ này, đều không thể vào phòng."

 

Lời cảnh báo của Du Tĩnh Diệu khiến Tông Nguyên Tín thắc mắc.

 

"Ta vào làm gì?"

 

"Ngươi không lo lắng cho tình hình của bệ hạ à?"

 

"Đúng là có lo, nhưng ta chưa từng nghĩ mình phải vào xem." Tông Nguyên Tín dang tay, "Trong người ngươi ít ra còn có con cổ trùng, thân thủ cũng khá, vào đó nếu lỡ xảy ra chuyện gì cũng có thể tự bảo vệ mình, còn ta vào thì sao? Chẳng lẽ bắt ta múa may một con dao đối đầu với bệ hạ à?"

 

Từ khoảnh khắc Cảnh Nguyên Đế kiên quyết từ chối cho bọn họ đến gần, Tông Nguyên Tín đã hiểu rõ hơn ai hết, lòng đề phòng của vị Hoàng đế này sâu nặng hơn bất kỳ ai.

 

Nếu thực sự để y ra tay, thì nói không chừng thứ phải đền mạng chính là cái mạng già này của y.

 

Hiện tại toàn bộ Càn Minh Cung ngoại trừ thị vệ, những cung nhân hầu hạ khác đều đã rút lui ra ngoài, mọi tin tức trong cung đã bị phong tỏa, không để người ngoài biết được.

 

Việc này một là để phong tỏa tin tức, hai là để không gây thêm chém giết không đâu. Tránh cho nếu thực sự xảy ra sự cố, số người phải bịt miệng lại quá nhiều.

 

Khi hai người bọn họ đang bàn bạc, Ninh Hoành Nho đứng cách đó không xa.

 

Đã muốn tạo ra giả tượng Hoàng đế không ở trong hoàng đình, thì trong hai người Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân, nhất định phải có một người đi theo Cảnh Nguyên Đế ra ngoài, hai người bọn họ gần như tấc bước không rời bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, có một trong hai người họ ở đó mới có thể che mắt thiên hạ tốt hơn.

 

Người xuất cung là Thạch Lệ Quân, vậy người ở lại trong hoàng đình đương nhiên là Ninh Hoành Nho.

 

Ninh Hoành Nho ngẩng đầu nhìn sắc trời.

 

Thời tiết hôm nay khá đẹp, trời quang mây tạnh, không một gợn mây, ngay cả những đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời cũng trở nên vô cùng kiều diễm. Tiết trời thế này luôn là lúc trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, khắp nơi đều là hương hoa tiếng trùng.

 

Thế nhưng trên người Cảnh Nguyên Đế, thường thấy nhất vẫn là mùi hương lan nhàn nhạt kia.

 

Đó không phải là mùi hương quý giá gì, chẳng qua là vì Hoàng đế bệ hạ dùng quen rồi.

 

Cảnh Nguyên Đế quen dùng hương lan để mê hoặc Kinh Trập, dùng một khuôn mặt xinh đẹp nhu hòa, dường như có thể thuyết phục người kia buông bỏ cảnh giác, thản nhiên chấp nhận mọi tội lỗi của hắn.

 

Trước kia là vậy, bây giờ cũng thế.

 

Nếu không có sự cố chấp của Cảnh Nguyên Đế, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay xảy ra. Cũng không biết... Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mới khiến tiểu lang quân đồng ý?

 

Dùng khuôn mặt kia của ngài ấy sao?

 

Nghĩ đến đây, Ninh Hoành Nho không nhịn được thở dài.

 

Ở một mức độ nào đó, Kinh Trập là một người rất dễ hiểu. Cậu chỉ ở Càn Minh Cung vài ngày, đã đủ để Ninh Hoành Nho đoán ra một sở thích nho nhỏ của cậu.

 

... Kinh Trập thích những người có dung mạo xinh đẹp.

 

Người đẹp, vật đẹp, những sự tồn tại tốt đẹp, luôn khơi dậy niềm vui khó kìm nén trong lòng người.

 

Điều này thể hiện trên người Kinh Trập càng rõ ràng hơn.

 

Trong Càn Minh Cung này, những cung nhân hầu hạ nếu ai có dung mạo xinh đẹp hơn chút, sẽ khiến Kinh Trập nhìn thêm vài lần. Tất nhiên vài lần nhìn này cũng chẳng mang lại thay đổi gì nhiều, Kinh Trập chỉ là thích ngắm cái đẹp, chứ không phải kẻ háo sắc.

 

Bên cạnh cậu có nhiều bạn bè như vậy, cũng đâu phải ai cũng đẹp.

 

Có điều, một khi đã nhận ra Kinh Trập có sở thích này, Ninh Hoành Nho khi sắp xếp nhân sự, luôn vô thức đưa đến trước mặt Kinh Trập những cung nhân có dung mạo thanh tú.

 

So với Kinh Trập, Cảnh Nguyên Đế rõ ràng đã nhận ra điều này sớm hơn nhiều.

 

Hắn còn từng gõ đầu cảnh cáo Ninh Hoành Nho.

 

Trời xanh chứng giám, gã đâu có ý định đào góc tường của Cảnh Nguyên Đế.

 

Tuy nhiên, điều này cũng khiến Ninh Hoành Nho nhận ra...

 

Cảnh Nguyên Đế biết rõ nguyên do Kinh Trập si mê yêu thích mình, một phần cũng là vì khuôn mặt này.

 

Hoàng đế bệ hạ chẳng những không lấy đó làm nhục, ngược lại còn lấy làm vui, thường xuyên dùng gương mặt đẹp đến sắc sảo bức người kia để dụ dỗ vị kia.

 

Chuyện này quả thực là...

 

Nồi nào úp vung nấy.

 

Đa phần thời gian, khi đối mặt với bệ hạ, lang quân dường như luôn chẳng còn chút giới hạn nào.

 

Giống như ngày hôm nay vậy.

 

Phàm là một người bình thường, sao có thể đồng ý với bệ hạ làm chuyện...

 

Nghĩ đến đây, Ninh Hoành Nho không khỏi thở dài một tiếng. Suy cho cùng, nếu không phải do sự cố chấp của bệ hạ, sự việc cũng sẽ không đi đến bước đường này.

 

"Tông ngự y, Tĩnh Diệu cô nương, hay là để nô tài vào xem thử?" Ninh Hoành Nho nói, "Hai vị cứ tạm thời đợi ở bên ngoài..."

 

"Không được." Tông Nguyên Tín lắc đầu, "Nếu tính theo giờ giấc, hiện tại đã đến thời điểm quan trọng nhất, chúng ta mạo muội đi vào, chẳng phải là quấy rầy bọn họ sao?"

 

Gã ngẩng đầu nhìn sắc trời, bấm đốt ngón tay tính toán.

 

Nếu không có gì bất trắc, thì hiện tại đã đến bước thứ hai rồi.

 

...

 

Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng, sau vài lần lau chùi, bên cạnh giường đã chất đầy những miếng gạc đẫm máu. Thứ mùi tanh ngọt ấy, ngửi lâu khiến người ta cảm thấy có chút choáng váng.

 

Kinh Trập đã nhét ba viên thuốc màu lam nhạt vào miệng vết thương ở những khoảng thời gian khác nhau.

 

Những viên thuốc màu lam nhạt này chính là mồi nhử, mô phỏng loại thức ăn mà Dạ cổ yêu thích nhất, sau khi thấm đẫm máu của vật chủ, chúng sẽ biến thành sự cám dỗ mãnh liệt nhất.

 

Chỉ có điều Kinh Trập phải nhét từng viên từng viên thuốc vào sâu trong vết thương, mà viên đầu tiên, tốt nhất là phải nhét được đến gần vị trí của cổ trùng.

 

Dù cho cổ trùng đã ngủ say cùng với Hách Liên Dung, nhưng bản năng của nó sẽ không vì thế mà bị trói buộc, ngay cả trong lúc ngủ say, chúng vẫn sẽ săn mồi.

 

Lần này, chính là muốn lợi dụng đặc tính đó của chúng.

 

Kinh Trập đã nhét đến viên thứ năm.

 

Tay cậu đầy máu tươi, đây vốn là cảm giác nhớp nháp mà cậu chán ghét nhất, nhưng giờ phút này cậu đã hoàn toàn mất đi tri giác, đôi mắt chỉ chằm chằm nhìn vào miệng vết thương.

 

Ngay một khắc trước, dưới lớp máu thịt có một chút ngọ nguậy quái dị, cứ như thể dưới lớp da thịt còn có sinh vật sống nào đó đang tồn tại, cảnh tượng ấy lẽ ra vô cùng kinh dị, nhưng Kinh Trập vừa nhìn thấy, lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

... Rốt cuộc cũng có tác dụng.

 

Chỉ là, sự ngọ nguậy dị thường đó chỉ xuất hiện trong chốc lát, rồi lại biến mất trong nháy mắt.

 

Kinh Trập nhíu mày, tại sao lại như vậy?

 

Cậu liếc nhìn đồng hồ nước đặt ở góc phòng, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, tiến triển như vậy quả thực có chút quá chậm, nếu cứ tiếp tục thế này...

 

Kinh Trập thở hắt ra một hơi, trước đó Du Tĩnh Diệu đã dạy cậu thế nào nhỉ?

 

Cậu đặt lòng bàn tay lên miệng vết thương, ngưng tụ toàn bộ tâm trí, hồi tưởng lại cảm giác những lần liên kết với cổ trùng... Mặc dù những lần đó là nhờ sự hỗ trợ của hệ thống, nhưng nếu hiện tại cậu thực sự sở hữu năng lực như vậy, thì ít nhiều cậu cũng có thể làm được...

 

Trong một khoảnh khắc nào đó, cậu dường như thực sự nắm bắt được một mối liên hệ.

 

Kinh Trập hoàn toàn không nhận ra, đồng tử đen láy của cậu đã co rút lại như một điểm nhỏ, giống như sự ngưng trọng khi săn mồi, vòng eo căng chặt tựa như một cây cung sắp đứt dây.

 

... Sột soạt, những âm thanh gần như dị đoan, thi thoảng lóe lên bên tai Kinh Trập.

 

Kinh Trập thậm chí không phân biệt được đó là thật, hay do cậu quá căng thẳng mà sinh ra ảo giác, thế nhưng, dưới lòng bàn tay, sự ngọ nguậy quái dị kia lại xuất hiện lần nữa, chạy tán loạn với tư thế điên cuồng.

 

Con cổ trùng kia dường như đã hoạt động trở lại, đang vô cùng xao động.

 

Nó đang trong trạng thái tỉnh táo.

 

Nó không hề ngủ say theo Hách Liên Dung như lời dự đoán trước đó.

 

Không hiểu sao, Kinh Trập dường như cảm nhận được cảm xúc của nó, nó đang vô cùng hưng phấn muốn xuyên thủng vô số lớp da thịt ——

 

Không được!

 

Kinh Trập không nhận ra sắc mặt mình đã trầm xuống, trông có phần đáng sợ, "Không được!" Bất kể là ý thức, giọng nói, hay là động tác của Kinh Trập, đều như đúc từ một khuôn, biểu lộ cùng một ý niệm.

 

—— Nó không được phép.

 

Nó bắt buộc phải đi ra từ con đường đã được mở sẵn, bất kỳ hành động dị thường nào, đều sẽ bị coi là...

 

Phản bội.

 

Theo bản năng, ngay khoảnh khắc từ ngữ đó lóe lên, Kinh Trập không khỏi có chút nghi ngờ quái lạ, nhưng ngay sau đó, cảm giác lòng bàn tay bị chạm vào một cách khó hiểu lại lập tức kéo cậu về thực tại.

 

Kinh Trập dường như nhận ra điều gì đó, từ từ dời lòng bàn tay đi.

 

Một con trùng nhỏ toàn thân màu xanh lam, đang nằm ngay miệng vết thương.

 

Nó chui ra từ máu thịt, nhưng trông lại sáng rực lạ thường, phảng phất như những vết máu bẩn thỉu kia không hề vấy bẩn được thân mình nó.

 

Sau khi chui ra khỏi vết thương, con trùng nhỏ màu xanh lam lao vào gặm nhấm viên thuốc màu lam nhạt. Nó trông chẳng to hơn viên thuốc là bao, vậy mà chỉ ba hai cái đã nuốt trọn cả viên thuốc, sau đó để lộ ra đôi mắt kép phân bố trên lớp giáp lưng.

 

... Con cổ trùng này, không phân biệt được đâu là đầu đâu là đuôi, mắt kép lại mọc trên giáp lưng, cánh phân bố hai bên, khi vỗ cánh phát ra tiếng ma sát quái dị.

 

Vo ve, sột soạt, vô cùng chói tai.

 

Khi Kinh Trập nhìn rõ hình dáng của nó, theo bản năng lùi lại một bước, và động tác nhỏ này đã thu hút sự chú ý của con cổ trùng.

 

Ngay lập tức, nó hưng phấn bay bổ về phía Kinh Trập.

 

Kinh Trập sợ đến mức hồn vía lên mây, nhưng nhờ những lần huấn luyện trước đó, cơ thể cậu gần như đã hình thành phản xạ ——

 

Cậu lập tức chộp lấy ống tre vốn đã đặt sẵn bên giường, lắc mạnh vài cái trước người, hàng chục viên thuốc màu lam nhạt lăn lộn bên trong, tỏa ra mùi hương dụ dỗ.

 

Cổ trùng dừng lại giữa không trung, khó khăn lắm mới đậu xuống được mép ống tre.

 

Thức ăn, rất nhiều, rất nhiều thức ăn.

 

Nó nhỏ xíu, miễn cưỡng bám lấy, ngó đầu vào trong, thăm dò vươn ra một cái râu.

 

... Hóa ra đằng này là đầu.

 

Kinh Trập vừa nghĩ như vậy, vừa đờ mặt ra, dùng mu bàn tay đẩy nó vào trong.

 

Bộp một tiếng, cổ trùng ngã nhào vào trong, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Kinh Trập lập tức dùng nắp đậy chặt ống tre lại.

 

Theo lời Du Tĩnh Diệu, chất liệu của ống tre này được làm từ loại gỗ hiếm hoi mà cổ trùng không thể gặm thủng, cho nên chỉ cần cổ trùng chui vào trong, thì gần như không thể thoát ra được nữa.

 

Kinh Trập đậy nắp ống tre kỹ càng, lại bỏ vào trong một cái hũ lớn hơn bên cạnh.

 

Sau đó, cậu lập tức quay sang xem Hách Liên Dung trên giường.

 

Trải qua một hồi giằng co vừa rồi, sắc môi Hách Liên Dung còn trắng bệch hơn cả lúc trước.

 

Kinh Trập bước nhanh tới, bắt đầu làm sạch vết thương, nếu không nhờ sự giúp đỡ của hệ thống, tay cậu suýt chút nữa đã run rẩy, sau đó là khâu lại và bôi thuốc. Đợi đến khi Kinh Trập xử lý xong vết thương cho Hách Liên Dung, cơ bắp cậu đã căng cứng đến mức toàn thân đau nhức.

 

Cậu không màng đến đôi tay đầy máu đông đã bị lại, cầm lấy bát thuốc đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường, tự mình uống một ngụm, cúi đầu hôn lên môi Hách Liên Dung.

 

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vị thuốc đắng ngắt gần như làm tê dại cả gốc lưỡi Kinh Trập, mới coi như đút hết cho Hách Liên Dung đang hôn mê nuốt xuống.

 

Xong xuôi, Kinh Trập lùi lại hai bước, rồi đột ngột ngồi phịch xuống đất.

 

Hô hấp của cậu dồn dập, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên, nhớp nháp mồ hôi, có chút hư thoát.

 

Cậu xoa xoa ngón tay mình như một kẻ mất trí, da thịt bị tra tấn lặp đi lặp lại, trở nên sưng đỏ đau nhức, chỉ là những vệt máu kia vẫn ngoan cố bám trên da, dường như chỉ nhìn thôi cũng thấy đau nhói.

 

Kinh Trập dùng sức nuốt xuống, như thể làm vậy có thể đè nén cục nghẹn quái dị trong cổ họng... Qua một hồi lâu, cậu mới run rẩy đưa tay, chạm vào tay Hách Liên Dung.

 

... Ấm áp.

 

Dù nhiệt độ có thấp hơn người thường một chút, nhưng đó là nhiệt độ cơ thể vô cùng bình thường.

 

Mãi đến khi ngực đau nhói, Kinh Trập mới nhận ra mình nãy giờ vẫn nín thở, cậu hít sâu một hơi, rồi lại như bị sặc mà ho sù sụ.

 

Cậu vừa sặc vừa cười, trên mặt một mảng ướt lạnh.

 

Kinh Trập như một cơn gió lao ra cửa phòng, hai tay đầm đìa máu tươi, trông như vừa vùng vẫy thoát khỏi địa ngục máu, giọng nói cũng mang theo vài phần run rẩy:

 

"Hắn, thân nhiệt cuối cùng cũng, bình thường rồi."

 

...

 

Đã bao nhiêu năm rồi, Hách Liên Dung không ngủ say đến thế?

 

Hắn dù có ngủ, cũng chẳng ngủ được mấy canh giờ. Giấc ngủ đối với hắn, giống như một hành vi lặp lại, cứng nhắc.

 

Con người bắt buộc phải ngủ, nếu không thì không sống nổi.

 

Nhưng trong giấc mộng, lại chưa chắc đã được như ý nguyện, luôn có những thứ đáng ghét xuất hiện.

 

Từ cầu xin sợ hãi, cho đến thờ ơ đạp nát, đã không biết bao lâu trôi qua, nhưng việc này ngày càng trở nên vô vị, chỉ cần nghĩ đến việc lãng phí thời gian, trong lòng hắn đều dâng lên cơn tàn bạo không thể dung thứ.

 

Thế nhưng Kinh Trập lại rất thích ngủ.

 

Cậu luôn có những thói quen nhỏ kỳ quái, đặc biệt thích tự quấn mình lại, nếu không tự cuộn mình thành một cái kén, cậu sẽ quấn lên người Hách Liên Dung.

 

Đây là thói xấu được dung túng mà thành.

 

Từ lần đầu tiên Kinh Trập dựa vào, Hách Liên Dung không đẩy ra, cậu liền được đà lấn tới. Cơ thể lạnh lẽo này, cũng chẳng biết có điểm nào thu hút cậu, cứ đến nửa đêm về sáng, cậu lại ấm hầm hập chen vào.

 

Cậu luôn ủi tới ủi lui trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng cũng ủi ra được một con đường sống, thỏa mãn dán vào bên cạnh Hách Liên Dung...

 

Thói quen này, đến tận hôm nay vẫn chưa bị bại lộ.

 

Kinh Trập vẫn không biết những động tác nhỏ của mình sau khi ngủ.

 

... Rất ấm.

 

Là hơi ấm chưa từng có.

 

Phảng phất như có dòng nước ấm đọng lại nơi trái tim, nương theo nhịp đập của trái tim b*n r* tứ chi, ngay cả những ngón tay quanh năm lạnh lẽo, dường như cũng cảm nhận được độ nóng hổi.

 

Ai có thể từ chối sự thiên vị được trao đi trọn vẹn này chứ?

 

Hách Liên Dung rốt cuộc cũng chẳng phải ngoại lệ.

 

Hắn ngày càng chìm đắm trong hơi ấm này, đến mức không biết từ khi nào, hắn lại cũng sinh hoạt theo giờ giấc của Kinh Trập.

 

Bớt đi những đêm dài khó ngủ, Hách Liên Dung vậy mà cảm thấy hơi tiếc nuối.

 

Hắn cũng rất ưng ý dáng vẻ Kinh Trập sau khi ngủ say mỗi ngày, khuôn mặt không chút phòng bị, th*n th* tr*n tr** cứ thế phơi bày trước mặt hắn.

 

Có lẽ Kinh Trập tưởng rằng, có một số việc chỉ làm một lần, hai lần, nhưng với tính cách tồi tệ của Hách Liên Dung, làm sao có thể thực sự dừng lại?

 

Ít nhất là sau khi dọn vào Càn Minh Cung, những lúc Kinh Trập không hay biết, người đàn ông rốt cuộc lại tỉ mỉ nếm thử thêm vài lần, hắn đặc biệt yêu thích tiếng nức nở của Kinh Trập trước khi lên đến đỉnh điểm, sức lực giãy giụa mang theo vài phần cuồng loạn, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra... Hắn cực kỳ hưởng thụ cảm giác hoàn toàn kiểm soát đó, Kinh Trập trọn vẹn, thuộc về hắn.

 

... Ha.

 

Phảng phất như có tiếng gì đó giòn tan, rơi xuống từ trên cao, vỡ tan thành từng giọt nước trên đất.

 

Tí tách ——

 

Tiếng mưa rả rích không dứt, men theo mái hiên góc tường, chậm rãi thấm xuống, mang theo cơn lạnh dính dấp, u ám.

 

... À, là mưa.

 

Hôm nay, trời mưa.

 

Hách Liên Dung nghe tiếng mưa, chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen láy trống rỗng bất động, giống như hai viên đá mực lạnh lẽo, chợt khẽ động, đột ngột chuyển sang bên phải.

 

Phản ứng cứng ngắc nhưng lại đột ngột sống động đó, khiến người ta sởn gai ốc.

 

Đây là, tẩm cung.

 

Tí tách, tí tách, tí tách ——

 

Tiếng mưa liên miên không dứt, khiến người ta phiền não, thứ hơi lạnh ẩm ướt đó, luôn gây ra đau đớn cho cơ thể. Ngón tay thon dài trắng bệch vuốt qua mái tóc dài, lộ ra một khuôn mặt vô cảm.

 

Bên ngoài bình phong, lờ mờ có tiếng nói chuyện vụn vặt.

 

Hách Liên Dung xốc chăn lên, khi xuống giường, hắn cau mày chăm chú nhìn lòng bàn tay mình, sau khi chậm rãi nắm mở vài lần, dường như đã nhận ra sự khác biệt trong đó.

 

Thứ hàn ý quanh năm không tan kia, đã rút đi rồi.

 

Trong những ngày mưa, xương cốt vốn luôn ẩn ẩn đau nhức, hôm nay dường như cũng yên tĩnh trở lại, không còn chút d*c v*ng muốn nổi sóng gió nào nữa.

 

Cổ độc đó, đã được giải?

 

"... Vẫn chưa tỉnh, không biết..."

 

Nghe giọng, hình như là tiếng của Kinh Trập.

 

A, Kinh Trập.

 

Hách Liên Dung không một tiếng động đến gần bình phong, giọng nói kia càng lúc càng rõ ràng hơn.

 

"Hiện tại đã là ngày thứ ba, nếu bệ hạ còn không tỉnh lại, bên Nội Các sẽ không giấu được nữa." Đây là giọng của Ninh Hoành Nho, tuy bình tĩnh, nhưng cũng có vài phần lo lắng khó nhận ra, "Tiểu lang quân, ngài vẫn nên sớm chuẩn bị thì hơn."

 

Kinh Trập bình tĩnh nói: "Chuẩn bị cái gì?"

 

"Bệ hạ đã sớm sắp xếp nhân thủ, chỉ cần ngài muốn, lập tức có thể xuất cung."

 

"Không cần." Trong giọng nói của Kinh Trập mang theo vài phần buồn cười, "Làm cái gì vậy chứ? Hắn chẳng qua chỉ ngủ vài ngày, đâu phải thực sự xảy ra chuyện."

 

"Nếu như, bệ hạ thực sự cứ mãi không tỉnh..."

 

Kinh Trập: "Vậy thì ta sẽ đưa hắn xuất cung."

 

Lời đó nghe qua, giống như một việc cực kỳ đơn giản, từ miệng cậu nói ra, cứ như thể thực sự có thể làm được.

 

Ninh Hoành Nho dường như còn muốn nói gì đó, lại nghe Kinh Trập nói tiếp.

 

"Ninh tổng quản, ngươi đừng khuyên nữa. Chuyện triều đình, ta biết không nhiều, cũng không giúp được gì. Tuy nhiên, có việc gì ta có thể làm, có thể giúp, ngươi cứ việc mở miệng. Nhưng chuyện rời đi này, thì đừng nhắc lại nữa."

 

Ninh Hoành Nho im lặng một lát, cuối cùng vẫn thở dài.

 

"Lang quân đã như vậy, nô tài tự nhiên sẽ không khuyên nữa."

 

Kinh Trập cười rộ lên: "Không biết tại sao, ta cứ cảm thấy, lời này thật sự không giống lời hắn có thể nói ra."

 

Ninh Hoành Nho có vẻ ngạc nhiên: "Tại sao ngài lại nói vậy?"

 

"Người kia ngày thường trông thì hung dữ lạnh lùng, ta còn tưởng hắn là kiểu người dù bản thân có chết, cũng phải kéo người ta cùng xuống địa phủ đệm lưng chứ, sao lại có sự lựa chọn chừa đường lui thế này?"

 

Lời này vừa thốt ra, ngay cả Ninh Hoành Nho cũng không dám nói gì.

 

Dù sao, nếu xét kỹ, đây cũng là sự báng bổ đối với Cảnh Nguyên Đế.

 

Đây là lời cáo buộc to gan lớn mật đến nhường nào.

 

Nhưng từ miệng Kinh Trập nói ra, lại chỉ như chuyện thường ngày, cậu dường như còn cảm thấy thú vị, không nhịn được cong cong khóe mắt, như đang cười.

 

Một bàn tay to lớn, từ sau bình phong vươn ra.

 

Nếu sắc trời tối hơn chút nữa, thì quả thực giống như cảnh tượng ác quỷ đòi mạng, dùng một lực mạnh mẽ kéo Kinh Trập vào trong.

 

Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Ninh Hoành Nho cũng sững sờ, bước chân gã theo bản năng bước theo hai bước, ngay sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn: "Ra ngoài ——"

 

Rõ ràng là ngữ điệu bình tĩnh đến cực điểm, nhưng lại như ngưng tụ một con quái vật dữ tợn đáng sợ nào đó, mang theo thứ tình cảm to lớn, vặn vẹo dị thường.

 

Ninh Hoành Nho không dám nán lại, lập tức lui ra.

 

Sau tấm bình phong, một tay Hách Liên Dung nâng mặt Kinh Trập, cánh tay siết ngang eo so với ôm, càng giống như đang bóp chặt, sức lực to lớn đó, gần như khiến Kinh Trập phải kiễng chân, ngửa đầu, mới miễn cưỡng chịu đựng được sự g*m c*n cuồng nhiệt quái dị này.

 

Gần như khiến người ta không thở nổi.

 

"... Hách, Hách Liên Dung... Huynh..."

 

Kinh Trập giãy giụa muốn nói, nhưng vừa mới thốt ra được vài câu, lại bị kéo ngược trở về.

 

Tay cậu bị khóa chặt sau lưng, ngay cả không gian để cử động cũng không có.

 

"Huynh làm... cái gì... Cơ thể huynh..."

 

Cho dù thực sự đã nhổ bỏ cổ trùng, cũng hoàn toàn không có nghĩa là cơ thể có thể hồi phục ngay lập tức. Cổ độc cổ độc, đương nhiên là cổ trùng cộng với độc, sau khi nhổ bỏ cổ trùng, hiệu quả rõ rệt, thân nhiệt của Hách Liên Dung lập tức hồi phục rất nhiều.

 

Nhưng không có nghĩa là dư độc trong cơ thể đã sạch.

 

Việc này còn cần thời gian.

 

Hách Liên Dung còn chưa thể xuống giường, vết thương của hắn, trải qua ba ngày tịnh dưỡng ngắn ngủi, căn bản chưa đủ để lành lại, động tác kịch liệt này, rõ ràng đã làm rách miệng vết thương.

 

Kinh Trập ngửi thấy mùi máu.

 

Trong nhất thời, mọi động tác của cậu đều cứng đờ lại, giống như con mồi bị tóm gáy. Cậu sợ vết thương của Hách Liên Dung rách to hơn, chỉ đành bị động chịu đựng sự cắn xé vô cớ kia.

 

Mãi đến khi Kinh Trập thở hồng hộc, cả người bị l**m đến mức sắp tan chảy, Hách Liên Dung lúc này mới nới lỏng ra một chút, để Kinh Trập miễn cưỡng dựa vào bình phong thở lấy hơi.

 

"Rốt cuộc huynh, đang phát điên cái gì vậy?"

 

Kinh Trập yếu ớt mắng hắn.

 

Đôi môi cậu đỏ mọng dị thường, môi châu bị g*m c*n đến sưng đỏ, dáng vẻ hơi cong lên đó, cứ như đang đòi hôn, chưa kể đuôi mắt ửng hồng của cậu, càng giống như được tô son, khiến người ta không nhịn được muốn dùng đầu ngón tay chậm rãi lau qua, tô thêm một nét càng đậm càng diễm lệ.

 

Ngón tay Hách Liên Dung, lơ đãng quệt qua eo, khi nâng lên, đầu ngón tay vừa khéo dính máu đỏ, tựa như son phấn, được hắn tỉ mỉ tô lên giữa đôi môi Kinh Trập, tiếp đó, là vệt hồng ươn ướt nơi đuôi mắt.

 

Mùi vị đó, khiến sắc mặt Kinh Trập hơi trắng bệch.

 

Dù bao nhiêu lần đi nữa, cậu cũng không thể quên được cảnh tượng máu tươi phun trào sau khi rạch da thịt ra.

 

Thứ chất lỏng đỏ tươi dính nhớp nhuộm đỏ bàn tay cậu, giống như một đao phủ đầy tội lỗi.

 

"Kinh Trập, Kinh Trập, Kinh Trập..."

 

Đôi môi mỏng khẽ động, Hách Liên Dung lẩm bẩm.

 

Đôi tay đỏ lòm máu, nâng khuôn mặt Kinh Trập lên, giống như tội ác xấu xí và cố chấp kia, cũng theo đó mà vấy bẩn lên cậu.

 

Hách Liên Dung phải cắn chặt đầu lưỡi, mới miễn cưỡng kìm nén được sự hưng phấn gần như nghiền nát xương cốt mình, sự cuồng nhiệt run rẩy ấy ẩn giấu dưới những lời thủ thỉ nhẹ nhàng: "Em quả thực là người, hiểu ta nhất không ai bằng trên thế gian này."

 

Thứ hưng phấn b*nh h**n ấy, chìm đắm dưới da thịt hắn, theo sự thức tỉnh của hắn, hóa thân thành con quái vật khổng lồ.

 

Hắn là kẻ ích kỷ, cố chấp đến tận cùng.

 

Hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết.

 

Tuyệt đối không có khả năng ai được sống một mình.

 

Và chính từ, giọng nói bình thản vương vấn ý cười vừa rồi của Kinh Trập, hắn đã nếm được tâm ý gần như đồng điệu.

 

Bảo sao không khiến Hách Liên Dung hưng phấn đến phát điên cho được?

Bình Luận (0)
Comment