Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 44

Lúc này đừng nói đến hệ thống mà ngay cả Dung Tử Ẩn cũng cảm thấy như đang bước vào một thế giới huyền ảo.  

Cậu mở chiếc hộp màu hồng ra, bên trong là một chai nước hoa nhỏ.  

Dung Tử Ẩn ngửi thử nhưng không cảm nhận được bất kỳ mùi hương nào, thế nên cậu bấm vào mục chi tiết vật phẩm để xem hiệu quả cụ thể. 

Trọng Kim Cầu Tử: Ngọc lộ trong chai của Quan Âm Tống Tử. Từ xưa đến nay, luôn có những loài gặp khó khăn trong việc duy trì nòi giống. Sử dụng loại nước hoa này có thể tăng cường sức hấp dẫn của sinh vật đực, dù có xấu xí đến đâu cũng có thể bùng nổ khí chất nam tính đỉnh cao, thu hút sự chú ý của sinh vật cái, gia tăng tỷ lệ giao phối thành công.  

Hệ thống không nhịn được mà châm chọc thẳng thừng: “Cái này chẳng phải chính là xuân dược à?”  

Nhưng Dung Tử Ẩn lại chú ý đến một điểm khác: “Vậy tức là Quan Âm lúc nào cũng mang theo thứ đồ không đứng đắn này lang thang khắp nơi sao?”  

Hệ thống: "... Chắc có lẽ ngài ấy với Thiên Đạo cùng ngày uống nhầm thuốc giả." 

Câu trả lời nghe có lý đến mức Dung Tử Ẩn hiếm hoi đồng tình với lời mỉa mai của hệ thống.  

Thế là, hai người không chút áp lực mà buôn dưa lê về Thiên Đạo một trận, sau đó cùng nhau ngủ say. Không ai để ý đến dòng thông báo: [Độ uất ức từ Thiên Đạo +1000]  

Môi trường yên tĩnh đặc biệt thích hợp để ngủ.  

Từ lúc tham gia chương trình đến khi chính thức thi đấu, Dung Tử Ẩn đã bận rộn hơn hai tuần trời. Đặc biệt là tuần cuối cùng, ngoài thời gian ngủ, não cậu luôn phải hoạt động với cường độ cao. Dù còn trẻ, thể lực dồi dào nhưng làm việc quá tải như vậy cũng khiến cậu kiệt sức hoàn toàn.

Tuy nhiên, Dung Tử Ẩn vô cùng cẩn thận, trước khi đi ngủ, cậu vẫn nhớ cất kỹ trứng vịt muối và cá khô vào trong tủ quần áo.  

Còn lại 199 quả trứng ngỗng, cậu đơn giản đặt chúng vào một góc phòng, dự định sau này sẽ dùng máy ấp trứng trong phòng thí nghiệm của khoa để ấp nở. 

Gần đây, khoa Thú y của Đại học Nông nghiệp đang có một dự án nghiên cứu về chăn nuôi sinh thái. Ngỗng với vai trò là loài gia cầm cung cấp lông vũ, thịt và trứng hiệu suất cao, chính là một mắt xích quan trọng trong dự án này.  

Thông qua thời gian quan sát lũ ngỗng con, Dung Tử Ẩn có thể khẳng định giống ngỗng trắng An Tây mà hệ thống cung cấp đều thuộc hàng đỉnh cấp. Bọn nó không chỉ thông minh, khả năng biểu đạt cao, mà chất lượng và số lượng lông vũ cũng vượt trội.  

Biết đâu, cậu có thể nghiên cứu đặc tính sinh học của chúng để cải thiện sản lượng lông vũ của giống ngỗng trắng An Tây thông thường.  

Ngoài ra, ngày mai cậu còn việc khác phải làm, chính là thử nghiệm hiệu quả của Trọng Kim Cầu Tử vừa rút được. Nếu thật sự có tác dụng, cậu nhất định phải tìm cách chiết xuất thành phần có hiệu lực bên trong.  

Dung Tử Ẩn sắp xếp xong kế hoạch rồi chìm vào giấc ngủ.  

---  

Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Dung Tử Ẩn mở mắt đúng giờ. Sau khi thay đồ và rửa mặt xong, cậu lập tức đi thẳng đến khu vườn tự trồng của khoa Thú y.  

Trùng hợp làm sao, khi cậu đến nơi, bên cạnh vườn rau đã có người, trông có vẻ đang giúp cậu cho lũ ngỗng ăn.  

Chỉ là, nghe âm thanh vọng lại… người đó hình như đang cãi nhau với lũ ngỗng?  

“Hahaha! Hói rồi! Hói hết rồi! Mấy đứa cũng hói luôn rồi!”  

Có lẽ vì xung quanh không có ai, người kia cười vô cùng sảng khoái không chút kiêng dè.

Bị chế nhạo như vậy, đám ngỗng con cũng không chịu thua. Sau một hồi giằng co ngắn ngủi, chúng lập tức vươn cổ, đồng loạt mổ thẳng về phía người kia.  

"Ông hói! Chính ông mới hói! Cả nhà ông đều hói!"  

Đám ngỗng con nửa trưởng thành liên thủ lại, sức chiến đấu chẳng khác gì mấy con chó săn cỡ trung. Ban đầu, người kia còn khá bình tĩnh, nhưng chưa đầy một phút đã liên tục thất thế, liền vội vàng chớp lấy cơ hội nhảy ra khỏi vườn rau co giò chạy trốn.  

Trong làn gió sớm mai, một mảnh tóc giả đen nhánh từ đỉnh đầu ông ta nhẹ nhàng bay theo chiều gió rồi đáp xuống đất.  

Dung Tử Ẩn nhìn chằm chằm vào vùng da đầu bóng loáng kia một lúc, lập tức nhận ra danh tính của người cho ngỗng ăn — chính là trưởng khoa Thú y.  

Cậu suy nghĩ một chút, rồi cúi xuống nhặt tóc giả lên, gọi lớn: "Thầy ơi, tóc giả của thầy rơi rồi này!"  

Giữa buổi sáng yên tĩnh, tiếng gọi của Dung Tử Ẩn vô cùng vang dội. Lập tức, mọi người xung quanh từ những người chạy bộ, quét dọn, cho đến sinh viên đang đi ăn sáng, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía trưởng khoa.  

Trưởng khoa sững sờ sờ tay lên đỉ.nh đầu, rồi lại nhìn mảnh tóc giả trong tay Dung Tử Ẩn, ông tức đến mức giật phắt lại rồi quay đầu bỏ đi. 

Trong lòng thầm rủa: Thằng nhóc xui xẻo này, y hệt đám ngỗng nhà nó, đều đáng bị ăn đòn!  

【Độ phẫn nộ +1000】 

Dung Tử Ẩn nghe thấy thông báo của hệ thống, liền đi theo sau trưởng khoa mà khuyên nhủ: "Thầy bớt giận đi, thực ra bị phát hiện cũng không sao cả, dù gì ai cũng biết lâu rồi."  

Trưởng khoa im lặng ba giây, bỗng dưng dâng lên cảm giác muốn úp mặt khóc rồi bỏ chạy. Hèn gì trên diễn đàn luôn có người muốn úp bao tải bắt Dung Tử Ẩn, đúng là đáng ghét không chịu nổi!  

Nhìn bóng lưng trưởng khoa chạy xa dần, Dung Tử Ẩn lắc đầu cảm thán: "Quả nhiên là gừng càng già càng cay!"  

Trưởng khoa ở xa nghe được câu này, lập tức bước chân loạng choạng suýt ngã.

Chém gió! Lão tử năm nay rõ ràng mới có bốn mươi tám!  

【Chỉ số tức giận: 2000】  

Thế là, mới sáng sớm đã bị Dung Tử Ẩn chọc cho bừng bừng sinh lực, trưởng khoa liền ngồi xuống căng tin, ăn ngon lành hai bát cháo bắp to tướng, còn có trứng vịt muối do chính tay Dung Tử Ẩn làm.  

Thật sự rất có sức ăn. 

Ở bên kia, sau khi xem xong đám ngỗng con, Dung Tử Ẩn lại đi về phía dãy lồng thỏ.  

Đây là đối tượng thí nghiệm mà cậu đã định sẵn từ tối hôm qua.  

Tại khu đất trống phía sau tòa nhà thí nghiệm của khoa Thú y có nuôi khá nhiều động vật nhỏ. Không chỉ đơn thuần phục vụ nghiên cứu, mà phần lớn là để quan sát.  

Là một bác sĩ thú y, dù sau này muốn làm bác sĩ thú y cho thú cưng hay chuyên viên miễn dịch hoặc làm việc trong ngành chăn nuôi, điều quan trọng đầu tiên là phải nắm rõ tập tính của các loài phổ biến.  

Khoa Thú y của trường Nông nghiệp đặc biệt coi trọng việc học từ thực tiễn. Chính vì thế, họ còn lập hẳn một phòng khám thú y ở khu phân hiệu.  

Mỗi năm, rất nhiều sinh viên khoa Thú y được cử đến đó để thực tập thực chiến. Còn trong khoa, họ cũng tiếp nhận và chăm sóc nhiều con vật để sinh viên có cơ hội tìm hiểu sâu hơn về hệ sinh thái của chúng, tránh tình trạng ra trường chỉ biết lý thuyết mà chẳng làm được gì.  

Con thỏ mà hôm nay Dung Tử Ẩn chọn chính là ví dụ điển hình nhất.  

Đó là một con thỏ Angora vô cùng xinh đẹp, bộ lông trắng dài, mềm mại và bông xù. Trước khi đàn ngỗng con xuất hiện, nó từng giữ danh hiệu "linh vật số một" của khoa Thú y trong suốt một thời gian dài.  

Chỉ có một vấn đề… Con thỏ Angora này không hiểu vì lý do gì, dù đã gần hai tuổi mà vẫn chưa có dấu hiệu động dục. Không chỉ vậy, nó còn tỏ ra bài xích mọi con đực.  

Trước đây, có người trong khoa từng mang theo một chú thỏ đực đẹp trai đến "xem mắt" với nó. Nhưng kết quả thì… cứ vừa vào chung lồng là con thỏ đực bị cắn rụng hết lông.  

Vì vậy, thầy hướng dẫn của Dung Tử Ẩn còn từng đùa rằng đây có thể là một đề tài nghiên cứu thú vị: "Tìm hiểu nguyên nhân chậm phát triển sinh dục ở thỏ."

Về sau, Dung Tử Ẩn và nhóm của mình thực sự đã tiến hành nghiên cứu theo nhóm và phát hiện ra rằng con thỏ Angora này thực chất đã trưởng thành từ lâu. Việc nó không động dục có lẽ chỉ đơn giản là vì… nó lãnh cảm, hoặc nói cách khác, nó không có cảm xúc với những con thỏ đực kia.  

Trùng hợp làm sao, hôm nay lại có người không tin chuyện này, mang theo một chú thỏ đực đến "xem mắt" nó. Hiện tại, cả hai đang ở trong lồng bên cạnh để làm quen với mùi của nhau.  

Dung Tử Ẩn quan sát một lúc, con thỏ đực được đưa đến cũng rất đẹp. Bộ lông lưng màu xám bạc trông cực kỳ cao quý, nếu xét theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của con người thì đúng là một cặp đôi hoàn hảo.  

Vậy mà con thỏ cái lại chẳng hề để mắt đến nó?  

Dung Tử Ẩn tò mò nhìn chằm chằm con thỏ cái, đúng như cậu dự đoán, trên đầu nó hiện ra một dòng chữ: "Chê! Không thích trai chân ngắn."  

Hóa ra là… nó chê đối phương lùn?  

Dung Tử Ẩn nhìn thêm một lúc nữa, phát hiện ra đúng là do lý do này thật.  

Trong khi đó, con thỏ đực lại say mê thỏ cái đến mức hồn bay phách lạc, nó cứ dán chặt vào song lồng, si mê nhìn con thỏ cái không rời mắt.  

Dung Tử Ẩn cảm thán, làm một kẻ si tình trong thời đại này đúng là không dễ dàng gì.  

Thế là cậu liền lấy lọ thuốc Trọng Kim Cầu Tử ra, xịt một chút lên con thỏ đực, sau đó lùi ra xa, dựng điện thoại lên quay lại quá trình, đồng thời ghi chép lại thời gian phản ứng. 

Hiệu quả thực sự rất kỳ diệu.  

Không giống với loại xuân dược mà hệ thống từng nhắc đến, chất lỏng này dường như chỉ đơn thuần giúp tăng sức hấp dẫn cá nhân của động vật đực trong mắt con cái.  

Ví dụ như bây giờ, con thỏ cái vốn chê bai vì chiều cao của đối phương, lại đột nhiên bị bộ lông lưng đẹp đẽ của nó thu hút hoàn toàn.  

Thậm chí còn e thẹn tựa sát lại gần hơn.  

"Cũng… cũng có chút đẹp trai đó chứ." Rõ ràng là đã rung động rồi.  

Con thỏ đực vốn đã say mê sẵn, giờ lại được đáp lại, tất nhiên vui mừng khôn xiết, nó cố sức gặm song lồng, chỉ hận không thể lao ra ngay lập tức để lập tức kết duyên.

Thế nhưng, Dung Tử Ẩn lại không thả hai con thỏ vào chung với nhau.  

Hệ thống: Người ta đã dốc lòng cầu con rồi, cậu sao còn nỡ chia rẽ uyên ương vậy?  

Dung Tử Ẩn: Tôi muốn kiểm tra xem thuốc có tác dụng trong bao lâu. Với lại, dưa ép chín thì không ngọt, tình yêu tự do thì không thể dùng thuốc.  

Hệ thống: Vậy cậu vừa dùng cái gì?  

Dung Tử Ẩn: Tôi đang làm nghiên cứu khoa học để tăng tỷ lệ phối giống thành công.  

Nói xong một cách vô cùng nghiêm túc, Dung Tử Ẩn tiếp tục ghi chép tỉ mỉ về hai con thỏ. Nửa tiếng sau, khi thuốc hết hiệu lực, con thỏ cái lập tức tỉnh táo lại, nó khó chịu đá con thỏ đực một phát rồi quay về tổ, bắt đầu chải chuốt bộ lông.  

Trong lòng nó thầm gào thét: Vừa rồi mình bị trúng tà à? Sao lại đi thích một thằng chân ngắn như thế?! 

Giấc mộng đẹp bị phá vỡ, con thỏ đực chịu đả kích kép, ngay lập tức cuộn tròn thành một quả cầu nhỏ, rúc vào góc lồng tự kỷ.  

Dung Tử Ẩn lắc đầu cảm thán: "Đúng là tạo nghiệp mà!"  

Hệ thống đã chết lặng: "Chẳng phải kẻ gây nghiệp nặng nhất chính là cậu sao?"  

Dung Tử Ẩn: "Đừng nói bừa, rõ ràng là con thỏ đực không biết nắm bắt cơ hội."  

Câu này chọc trúng tim đen, con thỏ đực càng thêm tự kỷ, đến cả cọng cỏ bên miệng cũng chẳng buồn nhai nữa. 

Nhưng Dung Tử Ẩn vẫn chưa dừng lại ở đó. Cậu cầm theo lọ Trọng Kim Cầu Tử tiếp tục dạo quanh những dãy lồng khác.  

Hôm nay, toàn bộ sinh viên khoa Thú y cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi đau khổ của kiếp "cẩu độc thân".  

Ngay cả đám ngỗng con trụi lông của Dung Tử Ẩn cũng có thể được những con công ôm trong lòng nâng niu như bảo bối. Trong khi đó, mấy ông thanh niên chưa có người yêu lại đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình vô cùng bi thương.

Vậy rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao bọn động vật trong khoa đột nhiên đều có đôi có cặp?  

Các sinh viên khoa Thú y đương nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng là do thời tiết thay đổi.  

Trong khi đó, Dung Tử Ẩn đã tách một phần nhỏ dung dịch trong lọ Trọng Kim Cầu Tử, đổ vào dụng cụ thí nghiệm để phân tích thành phần.  

Kết quả, cậu phát hiện ra rằng thành phần chính là pheromone.  

Nói đơn giản, đó chính là chất thông tin. Từ năm 1959, nhà khoa học Peter Karlson đã phát hiện ra sự tồn tại của loại hormone này. Trong những năm qua, với sự phát triển của khoa học, pheromone đã đóng góp to lớn trong lĩnh vực sinh học.  

Dung Tử Ẩn sau khi có được Trọng Kim Cầu Tử, cậu mới nhận ra rằng pheromone thực ra cũng có thể được ứng dụng trong việc sinh sản của động vật có vú. Không chỉ giúp tăng sức hút giữa các cá thể khác giới, nó thậm chí còn giúp nâng cao tỷ lệ thụ thai sau khi giao phối.  

Vậy nên, nếu có thể nắm bắt được quy luật của nó, vấn đề sinh sản khó khăn của một số loài quý hiếm rất có thể sẽ được giải quyết.  

Nhưng vấn đề lớn nhất là… làm sao để tổng hợp loại pheromone này?  

Dung Tử Ẩn vùi đầu trong phòng thí nghiệm suốt một tháng rưỡi. Dựa trên mẫu sẵn có, cậu đã mô phỏng thành công một phiên bản tương tự Trọng Kim Cầu Tử, và rất muốn thử nghiệm xem hiệu quả ra sao.  

Lần này, cậu không còn dùng thỏ làm đối tượng thí nghiệm nữa, mà nhắm vào đàn lạc đà không bướu đang trong kế hoạch nhân giống của viện.  

Mang theo lọ thuốc thử của mình, Dung Tử Ẩn đi về phía chuồng nuôi lạc đà không bướu. Nhưng vừa tới nơi, cậu bất ngờ phát hiện… có rất đông người đang vây quanh đó.

Dung Tử Ẩn cũng không để ý, trực tiếp đi vào chuồng lạc đà Alpaca. Cậu dùng một nửa lượng thuốc, sau đó bắt đầu quan sát hiện tượng.  

Cậu cố ý chọn một vị trí ít người qua lại để không bị che khuất rồi gắn máy quay vào đó. Sau khi lùi lại và lấy sổ ra để ghi chép, đột nhiên có người từ phía sau đi tới, vô tình va vào cậu. Dung Tử Ẩn theo phản xạ muốn tránh đi, nhưng lọ thuốc trên tay lại đổ vào ống quần của người kia.  

"Cậu là sinh viên kiểu gì thế? Không biết nhìn đường à? Sao mà hậu đậu vậy? Làm tôi giật cả mình!" Người đó mở miệng trách móc Dung Tử Ẩn ngay lập tức.  

Dung Tử Ẩn nhìn quần ướt sũng của anh ta, rồi lại quay đầu liếc về chuồng lạc đà, nơi mấy con Alpaca đang có dấu hiệu bồn chồn. Cậu vỗ nhẹ vai người kia, thông cảm nói: "Một lát nữa, anh chắc chắn sẽ giật mình đấy."  

Nói xong, cậu lập tức rời khỏi chỗ đó.  

Người kia bị câu nói khó hiểu của Dung Tử Ẩn làm cho sững sờ. Ngay sau đó, từ phía sau vang lên tiếng chân động vật chạy tới. Anh ta quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt tràn đầy tình yêu sâu sắc của mấy con Alpaca cái.

Bình Luận (0)
Comment