Lạc đà không bướu là loài động vật chỉ đáng yêu khi còn nhỏ hoặc khi ta đứng cách xa nó.
Nhóm lạc đà không bướu trong trường Nông nghiệp này tuy được sinh viên tắm rửa và chăm sóc thường xuyên, lông trắng muốt và bông xù, nhưng dù sao chúng cũng là động vật lớn, trên người chắc chắn có chút mùi. Hơn nữa, răng cửa của chúng rất to, nhìn từ xa thì không sao, nhưng khi đến gần lại có cảm giác kỳ lạ—cứ như hai chiếc răng bự ấy có thể cắn vỡ đầu mình vậy.
“Chết tiệt! Chuyện... chuyện gì thế này?!” Người kia giật bắn mình, lập tức co giò định bỏ chạy. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta đã bị con lạc đà cái đi đầu ngoạm lấy áo, lôi vào trong chuồng.
“Không thể nào! Bình thường Trà Trà nhút nhát lắm, hôm nay sao lại chủ động thế này?” Nhóm sinh viên khoa Thú y đều trố mắt nhìn, đến mức quên mất phải ngăn cản.
Ngay sau đó, càng nhiều con lạc đà cái xúm lại, cố gắng liếm mặt người kia.
“Buông ra! Mau buông tôi ra!” Anh ta giãy giụa điên cuồng, cuối cùng ngã sõng soài xuống đất.
Tầm nhìn đột ngột thay đổi, trước mắt là bầu trời xanh thẳm, cùng những cái đầu lạc đà với đủ kiểu "kiểu tóc" do bị tỉa lông.
Lúc này, chúng đều há miệng về phía anh ta—phụt! Phụt! Phụttt! Phụttttt!
Chắc chắn đây sẽ là trải nghiệm khó quên trong đời.
Nhưng những con lạc đà cái do ảnh hưởng của thuốc, sau khi "phụt" xong thì lẳng lặng bỏ đi, trên đầu như thể có một loạt chữ "emmmmmmm......" trôi lơ lửng, rồi đồng loạt chạy đi cọ cọ những con lạc đà đực bị bỏ quên trong góc chuồng.
Rõ ràng, sau một chút hứng thú ban đầu, những con lạc đà cái nhanh chóng nhận ra ai mới thực sự là "soái ca" trong lòng chúng.
Còn về người đang nằm bẹp dưới đất kia, ngoài mùi hương có vẻ dễ chịu hơn một chút thì thật sự không tìm được ưu điểm nào khác.
“Đúng là nghiệt duyên mà!” Dung Tử Ẩn thở dài, lắc đầu.
Hệ thống: Tôi xin cậu đấy, hãy làm người đi mà!
Dung Tử Ẩn không đáp mà chỉ lặng lẽ thu dọn chiếc camera bên cạnh chuẩn bị rời đi. Tư liệu quan trọng đã có, không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.
Còn về những vấn đề sau đó, nhìn phản ứng của lạc đà cái cũng đủ biết tác dụng của thuốc đã hoàn toàn tan biến. Chỉ là, công thức này e rằng vẫn cần phải điều chỉnh thêm.
Hệ thống khó hiểu: Tại sao vậy, ký chủ đại nhân? Hiệu quả đâu phải rất tốt sao? Tôi thấy còn giúp cả các loài khác yêu nhau nữa kìa!
Dung Tử Ẩn: Chính vì thế nên mới cần sửa.
Khi quan sát, Dung Tử Ẩn đã nhận ra một vấn đề, nếu chỉ đơn thuần tăng sức hấp dẫn của giống đực thì không sao, nhưng loại thuốc này lại khiến cả ranh giới giữa các loài trở nên mơ hồ. Như thế chẳng khác gì một loại bùa yêu tà đạo.
Nhất là hiện tại, nếu chỉ dùng trong chăn nuôi hoặc hỗ trợ nhân giống các loài có nguy cơ tuyệt chủng thì còn chấp nhận được. Nhưng nếu một ngày nào đó, nó được ứng dụng lên con người thì sao?
Hệ thống: Chuyện đó có thể xảy ra ư?
Dung Tử Ẩn: Sao lại không chứ? Ngay cả bây giờ, số người gặp sự cố hoặc tử vong vì thuốc gây ảo giác vẫn chẳng hề ít đâu.
Dung Tử Ẩn vừa chạm vào chiếc lọ vừa cau mày, nghĩ đến vụ kiện tụng vì nợ nần chồng chất do vay nặng lãi trước đây. Rõ ràng cậu chưa từng tùy tiện ký tên vào bất kỳ giấy tờ nào, vậy mà chữ ký trên giấy nợ cuối cùng vẫn chính là nét chữ thật của cậu.
Có khi, tên thiếu gia nhà giàu kia cũng đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó.
Dung Tử Ẩn nhanh chóng trấn tĩnh lại, cậu lấy sổ ghi chép ra, cẩn thận ghi lại kết quả thí nghiệm. Cậu dự định điều chỉnh công thức này, tập trung cải thiện khả năng thúc đẩy giao phối thành công thay vì chỉ đơn thuần tăng sức hấp dẫn của giống đực.
Tuy nhiên, để cải tiến công thức, e rằng sẽ cần thêm nhiều thời gian. Việc có được khung lý thuyết ban đầu cũng không phải nhờ thiên phú xuất chúng của cậu, mà hoàn toàn là do Thiên Đạo đã cung cấp phiên bản gốc của công thức mà thôi.
Dung Tử Ẩn cân nhắc xem có thể bàn bạc với giáo sư hướng dẫn để chuyển giao đề tài này cho ông ấy không, đồng thời đưa nó vào danh mục nghiên cứu của trường Nông nghiệp.
Hệ thống lo lắng: Nhưng nếu vậy, công lao cuối cùng chẳng phải sẽ thuộc về giáo sư sao?
Dung Tử Ẩn lắc đầu: Nhưng vốn dĩ công lao này cũng không thuộc về tôi. Đây chẳng phải là công thức lấy từ "bình nước Quan Âm" sao?
Hơn nữa, tình hình hiện tại là mỗi ngày đều có những loài động vật quý hiếm đứng trước bờ vực tuyệt chủng. Nếu có thể sớm đưa loại thuốc này vào sản xuất, nó không chỉ mang lại lợi ích to lớn cho ngành chăn nuôi mà còn góp phần quan trọng trong công cuộc bảo tồn hệ sinh thái.
Thiên Đạo đã trao công thức cho cậu, chẳng phải chính là để cậu truyền bá nó sao? Nếu không, tại sao lại nhấn mạnh rằng mọi vật phẩm xuất hiện từ hệ thống rút thưởng đều sẽ được Thiên Đạo bổ sung nguồn gốc hợp lý?
Dù sao thì với những món đồ nhỏ như thế này, nếu cậu đem bán lén lút trên "chợ đen", cũng chẳng ai truy hỏi xuất xứ làm gì.
Vì vậy, Dung Tử Ẩn nói với hệ thống: "Môi trường chung phát triển tốt, thì cá nhân mới có thể phát triển tốt hơn."
Hệ thống mơ hồ chưa hiểu hết, nhưng theo bản năng lại cảm thấy lời này rất có lý.
Còn Dung Tử Ẩn, sau khi đã quyết định, liền mang theo thuốc đến gặp giáo sư hướng dẫn. Không ngoài dự đoán, đây chắc chắn sẽ trở thành một sự kiện quan trọng của khoa Thú y. Dự là họ sẽ thảo luận vấn đề này trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông lạ mặt bước tới chặn đường Dung Tử Ẩn.
“Xin hỏi, cậu có thể đưa máy quay của mình cho tôi không?”
Dung Tử Ẩn nhíu mày: “Anh là ai?”
“À, là thế này. Người cậu vừa quay là nghệ sĩ dưới trướng của tôi. Họ là người của công chúng, video như vậy không nên lan truyền ra ngoài.”
Dung Tử Ẩn thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, đây là tư liệu thực nghiệm của tôi. Tôi có một dự án nghiên cứu cần trao đổi với giáo sư, nhất định phải mang nó đi để ông ấy xem qua. Sau đó, tôi có thể xóa.”
Nghe nói là nghệ sĩ, Dung Tử Ẩn cũng thông cảm nên nhượng bộ một bước.
Nhưng tên nghệ sĩ lúc nãy va vào cậu thì lại không chịu bỏ qua: “Không được! Phải xóa ngay lập tức! Tôi phải tận mắt thấy cậu xóa, còn phải công khai xin lỗi tôi nữa!”
“Hắn ta cố tình khiến tôi mất mặt! Các người đi hỏi xem có phải hắn nhận tiền để đến chơi xỏ tôi không?!”
Dung Tử Ẩn cau mày quan sát. Người này trông không lớn tuổi lắm, chắc cũng xấp xỉ cậu. Hình như trên mặt anh ta đã trang điểm, nhưng sau khi bị lạc đà phun nước bọt vào mặt, lớp trang điểm đã nhòe nửa chừng, trông chẳng khác nào một bảng pha màu lộn xộn, cực kỳ khó coi.
Thấy Dung Tử Ẩn không trả lời, đối phương càng thêm sốt ruột, lao tới định kéo cậu.
“Đừng ai cản tôi! Hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng! Trường Nông nghiệp thì sao? Các người cho mượn địa điểm quay phim thì có quyền để sinh viên trong trường ức hiếp người khác à?”
Mở miệng liền gán tội danh nghiêm trọng, mà xung quanh lại có khá đông người. Dường như còn có cả một phóng viên trong đám đông.
Dung Tử Ẩn với tâm thế không muốn gây rắc rối cho trường học, giải thích: "Là anh đâm vào tôi trước. Hơn nữa, tôi không thể nào cố ý hại anh được. Ở đây có biển báo Cấm người không phận sự vào, nếu anh không tự nhảy vào thì chẳng ai làm gì anh cả."
Dung Tử Ẩn chỉ vào tấm biển bên cạnh.
"Đám lạc đà không bướu này đang trong kỳ động dục, bọn chúng vốn đã rất hung dữ, vì vậy khoa thú y đã dựng biển cảnh báo từ một tuần trước. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, từ lâu đã cấm người ngoài phòng thí nghiệm bước vào."
"Ý cậu là tôi đáng đời?" Người kia rõ ràng là sống trong nhung lụa, hiếm khi bị ai phản bác. Nghe vậy lập tức nổi giận, há miệng định mắng chửi.
Một sinh viên khoa thú y vội chạy lại giải thích với Dung Tử Ẩn: "Đây là một ngôi sao lớn, tính khí cực kỳ khó chịu."
Cậu ta sợ Dung Tử Ẩn gặp rắc rối, dù gì ở đây cũng có cả phóng viên. Đám người này chỉ cần chạm lưỡi là có thể bóp méo sự việc theo bất kỳ hướng nào.
Dung Tử Ẩn nghe xong cũng hiểu đại khái.
Hóa ra người này quả thật có tiếng tăm. Là một idol mới nổi trong giới giải trí, gương mặt điển trai thu hút không ít fan mê ngoại hình. Quan trọng hơn là gia thế không tầm thường, vừa xuất hiện đã được xây dựng hình tượng thiếu gia nhà giàu vững chắc.
Những điều người khác không dám nói, anh ta dám nói. Những người khác không dám công khai khinh miệt, anh ta dám chửi thẳng.
Không biết có phải do công chúng đã quá quen với hình mẫu minh tinh hoàn mỹ, chỉn chu đến từng sợi tóc mỗi khi xuất hiện không, mà người này lại dựa vào cá tính khác biệt của mình để trở thành một làn gió mới trong giới giải trí.
Theo lời fan hâm mộ: "Anh nhà chúng tôi chính là như vậy! Sống thoải mái, thẳng thắn, chân thực và không giả tạo."
Dung Tử Ẩn vốn chẳng quan tâm đến giới giải trí, trong đầu hoàn toàn không có khái niệm về người này. Nghe giới thiệu xong, cậu buột miệng đánh giá: "Đây mà gọi là chân thực á? Chẳng phải chỉ là một tay thích cãi cùn thôi sao?"
“……”
Cả sân lập tức im lặng. Không biết ai là người đầu tiên nhịn không được mà bật cười "phụt" một tiếng, rồi ngay sau đó, mọi người đều cười ầm lên.
Nghĩ kỹ thì đúng thật, người ta nói hôm nay mặc váy, anh ta liền chen vào: "Thế nào? Không mặc quần là coi thường quần à?" Cái này chẳng liên quan gì đến sự chân thực cả, đơn thuần chỉ là cãi cùn.
Nam nghệ sĩ kia tức đến mức nghẹn họng, nhất định phải bắt Dung Tử Ẩn xin lỗi cho bằng được.
Dung Tử Ẩn cũng không ngại, thẳng thắn đáp trả: "Tôi có ảnh xấu của anh lúc bị lạc đà không bướu đá đấy."
Nghệ sĩ: ???
Dung Tử Ẩn: "Mà anh không định đi rửa mặt trước à?"
Nghệ sĩ: ???
Dung Tử Ẩn: "Tốt nhất là đi thay bộ đồ luôn, mùi nặng quá rồi."
Nghệ sĩ: !!!
【Độ tức giận +1000】
Ba cú dồn dập vào linh hồn, nam nghệ sĩ không còn tâm trạng đôi co với Dung Tử Ẩn nữa, vội vàng theo quản lý chạy đi chỉnh trang lại bản thân.
Nhìn hai người họ chạy nhanh như vậy, Dung Tử Ẩn chợt nhớ ra chuyện đã hứa với quản lý kia rằng sẽ xóa đoạn video, liền muốn gọi họ lại để nói rõ.
Nhưng cậu chẳng biết tên hai người đó, thế là cứ thế hét lên: "Này, quản lý của ông thần cột trụ kia! Lát nữa nhớ đến văn phòng khoa Thú y tìm tôi."
Cột trụ là cái gì? Đám sinh viên khoa Thú y xung quanh cũng đầy tò mò.
Dung Tử Ẩn thản nhiên đáp: "Còn cứng đầu hơn cả kẻ thích cãi cùn, chẳng phải là cột trụ à?"
Cả đám sinh viên lập tức bừng tỉnh: "Chết tiệt! Quá có lý luôn!"
Còn nghệ sĩ nọ thì càng giận điên lên, miệng không ngừng gào rằng nhất định phải khiến Dung Tử Ẩn trả giá.
Quản lý của anh ta lại là một người thông minh, vội vàng giữ hắn lại: "Bớt bớt đi! Không nghe thấy cậu ta nói gì à? Cấm người không phận sự vào đấy!"
"Thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một sinh viên nghèo mà thôi!"
Quản lý tức đến mức suýt vung tay tát hắn: "Chuyện giám đốc đài địa phương bị bãi chức lần trước, cậu chưa nghe qua à?"
"Nghe rồi, chẳng phải chỉ là một chương trình dành cho học bá bị sụp đổ thôi sao?"
"Sụp đổ? Để tôi nói cho cậu biết, chương trình đó sau khi bị điều tra đã bị lật tung lên. Đến bây giờ, tổng đạo diễn vẫn còn đang ngồi bóc lịch trong đồn đấy!"
"Cậu nghĩ tại sao lại như vậy? Giới giải trí suy cho cùng vẫn chỉ là giải trí. Nhưng khoa học nghiên cứu mới là trọng điểm! Ngay lúc này mà cậu còn dám gây chuyện ở Đại học Nông nghiệp, tốt nhất đừng tự tìm đường chết. Một lát nữa ngoan ngoãn theo tôi đi xin lỗi, nếu không mà đụng phải tấm sắt thật, đừng nói tôi không bảo vệ cậu nổi, đến cả ba ruột cậu cũng chưa chắc đỡ được cậu đâu!"
"Vậy là tôi cứ nhịn thế này à?"
Quản lý lười đôi co với anh ta, nhún vai: "Tùy cậu."
Nói xong liền đi thẳng ra khỏi phòng nghỉ tạm thời, không buồn phí thêm lời với tên ngốc này.
Lúc này, Dung Tử Ẩn đã đến văn phòng giáo sư hướng dẫn.
Ban đầu, khi xem đoạn video, ông còn tưởng cậu chỉ đang đùa giỡn. Nhưng đến khi thấy tài liệu ghi chép thí nghiệm liên quan của Dung Tử Ẩn, ông giật mình kinh ngạc.
"Phát hiện lớn! Đây đúng là một phát hiện lớn!"
"Em chắc chắn đặc tính này có thể gia tăng tỷ lệ giao phối thành công chứ?"
"Đúng vậy." Dung Tử Ẩn gật đầu. "Em đã dùng chuột bạch trong giai đoạn động dục để thí nghiệm. Kết quả cho thấy phôi thai phát triển toàn diện hơn, mức độ khỏe mạnh cũng cao hơn so với bình thường. Nhưng vì thời gian quan sát còn ngắn, nên cần phải tiếp tục theo dõi thêm mới có thể đưa ra kết luận chắc chắn."
"Được, được, được!" Giáo sư kích động đến mức vỗ mạnh lên vai Dung Tử Ẩn. "Em cứ về trước đi, thầy phải đi tìm trưởng khoa ngay, có khi cần tổ chức một buổi thảo luận!"
"Vâng, thầy cứ nghiên cứu kỹ ạ." Dung Tử Ẩn đặt tài liệu xuống rồi quay người rời đi. Trước khi đi, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: "À đúng rồi, người làm đổ thuốc thử là một nghệ sĩ, có thể sẽ hơi phiền phức."
Giáo sư nghe xong quá trình thì bật cười: "Yên tâm đi, lần này không phải chúng ta gặp rắc rối, mà là cậu ta mới phiền phức đấy!"
Dung Tử Ẩn lập tức thấy nhẹ nhõm rồi rời khỏi văn phòng.
Hệ thống: Chúng ta giờ đi đâu đây?
Dung Tử Ẩn nghĩ một chút rồi nói: Đi thăm mấy đứa nhóc thôi! Dạo này bận quá, chẳng có thời gian chăm sóc tụi nó.
Thế là cậu trực tiếp đi về phía vườn rau tự trồng. Trùng hợp thay, đám "ngỗng con" cũng đang dạo chơi trong vườn.
Mới hai tháng tuổi, lũ nhóc đã thay hoàn toàn bộ lông trắng như tuyết. Thế nhưng, cơ thể gầy guộc, cái cổ dài ngoằng cộng thêm đôi mắt sắc bén như dao khiến chúng trông vô cùng… dữ dằn một cách khó tả.
Vừa thấy Dung Tử Ẩn xuất hiện, cả đám lập tức phấn khích lao về phía cậu, miệng réo ầm ĩ: "Ba ba đẹp trai ơi! Bọn con đến đây!"
Thế nhưng, Dung Tử Ẩn nhẹ nhàng né tránh sự nhiệt tình của chúng mà cầm ngay cây chổi bên cạnh lên và bắt đầu quét dọn sân.
Lũ nhóc lập tức òa khóc thảm thiết: Không thể tin nổi! Hóa ra lại có ngày bị thua một cây chổi!!!