Anh em khác giới là cái quái gì chứ!? Cô gái này rõ ràng là người nóng tính, nghe thấy Dung Tử Ẩn nói mà nghẹn một bụng máu nơi cổ họng suýt chút nữa phun thẳng vào màn hình điện thoại.
Cô gái không nhịn được mà bật lại Dung Tử Ẩn một câu: “Anh tưởng mình là chuyên gia tình cảm chắc? Rõ ràng cũng chỉ là một tên đàn ông thẳng đuột thôi!”
Dung Tử Ẩn cực kỳ bình tĩnh: “Đừng nói linh tinh, tôi là dân buôn online. Tư vấn tình cảm chỉ là dịch vụ kèm theo.”
Cô gái: “……”
Vậy rốt cuộc cô đã gây nghiệp gì mà giữa ban ngày ban mặt lại chọc vào ổ của đám đàn ông đầu đất thế này?
Nhưng nếu cứ thế xóa Dung Tử Ẩn đi thì cô lại thấy không cam lòng. Hơn nữa, chỉ cần nhìn cách Dung Tử Ẩn nói chuyện, cô đã có thể khẳng định chắc chắn rằng tên này còn đầu đất hơn cả bạn trai mình.
Biết đâu có thể lấy độc trị độc?
Thế là cô gái hạ quyết tâm tiếp tục hỏi.
Thế nhưng, Dung Tử Ẩn lại nói: “Tư vấn quá ba câu thì phải nghe một đoạn quảng cáo cài cắm.”
Cô gái: “??? Cái kiểu gì đây???”
Nhưng ngoài đồng ý ra thì cô gái cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
Thế là ngay sau đó, cô gái bị dội nguyên một loạt video quảng cáo về đồ ăn ngon khiến tinh thần sụp đổ. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi mua một thùng trứng vịt muối! Anh nói nhanh câu trả lời cho tôi đi!”
Nửa tiếng sau, cô gái nhận được câu trả lời cực kỳ "đầu đất" từ Dung Tử Ẩn. Trong lúc nghiến răng tức tối gửi địa chỉ cho Dung Tử Ẩn, cô gái cũng bắt đầu nghĩ xem làm sao để lấy độc trị độc, khiến bạn trai mình chịu chung đau khổ.
Hừm hừm, đã gọi là anh em thì phải có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia! Không thể để mình cô bực bội được!
Xử lý xong vụ này cũng chưa mất đến nửa tiếng, lại còn tiện tay bán được một thùng trứng vịt muối với hai con cá muối. Điều duy nhất khiến Dung Tử Ẩn hơi tiếc nuối chính là không thể kéo cô gái kia vào hội nuôi ngỗng của mình.
Dung Tử Ẩn suy đi tính lại liền cảm thấy hiệu suất như vậy vẫn chưa thực sự cao. Hơn nữa, do ảnh đại diện bị hạn chế mà số người cậu có thể ghép đôi được cũng chẳng nhiều.
Hệ thống: Hay là tìm thêm mấy người tuyến dưới?
Dung Tử Ẩn: Thôi cứ thế này đã! Dù gì cũng là kiếm thêm chút tiền phụ giúp gia đình.
Cách làm hời hợt này của Dung Tử Ẩn thoạt nhìn chẳng ảnh hưởng gì, nhưng trong vòng bán kính ba cây số, những anh chàng có bạn gái mà bạn gái lại chơi Tantan đều bắt đầu thấy tuyệt vọng.
Tự dưng bạn gái của họ bắt đầu nuôi ngỗng, nửa đêm chiên cá muối ăn với bún ốc cay, sáng nào cũng dúi vào tay họ một quả trứng vịt muối rồi bắt họ ăn. Nhưng mấy cực hình trong sinh hoạt này còn chưa đáng sợ bằng sự hành hạ về tinh thần.
Chỉ đơn giản là sau một ngày làm việc mệt mỏi, họ chỉ muốn về nhà thủ thỉ vài câu tình cảm với bạn gái thôi!
Vậy mà còn chưa kịp mở miệng, bạn gái đã lôi điện thoại ra: “Người anh em! Làm ván không? Em đang đấu thăng hạng nè!”
Rõ ràng là vợ chồng ngủ chung giường, mà bây giờ lại biến thành hai thằng anh em nằm trên dưới giường tầng. Một mối quan hệ nam nữ thuần khiết đến mức đáng sợ.
Thực ra, đàn ông thẳng đuột cũng không phải là những kẻ đầu óc ngu si hay thiếu suy nghĩ, chẳng qua là họ không giỏi mấy trò hoa lá cành thôi. Vậy nên chẳng mấy chốc, họ đã lần ra được nguồn cơn của vấn đề.
Bạn gái bắt đầu thay đổi từ khi trong nhà xuất hiện trứng vịt muối. Vậy ai là người bán trứng vịt muối cho cô ấy?
Thế là, tất cả manh mối đều chỉ về Dung Tử Ẩn.
Hóa ra cái tên tiểu yêu tinh này đã khiến bạn gái của họ thay đổi hoàn toàn, nhất định phải mắng cho hắnmột trận!
Nhưng kết quả là, họ chưa kịp mắng thì đã bị Dung Tử Ẩn dạy dỗ lại.
Dung Tử Ẩn: Chính anh còn ghét đàn ông thẳng đuột, vậy sao bản thân lại cũng đầu đất như thế?
Đối phương: ……
Dung Tử Ẩn: Anh nói bạn gái mình thay đổi, vậy anh có bao nhiêu ưu điểm để cô ấy mãi mãi đối xử tốt với anh?
Đối phương: ……
Dung Tử Ẩn: Anh có nhà, có xe, không cần trả nợ, có thể giúp bạn gái không phải chịu áp lực cuộc sống, mỗi ngày không cần bận rộn vất vả kiếm tiền phụ giúp gia đình không?
Đối phương: …… Không có.
Dung Tử Ẩn: Vậy anh là kiểu đàn ông chăm chỉ, cầu tiến, ưu tú, về nhà siêng năng, hiếu thảo, biết chia sẻ việc nhà, dịu dàng và thấu hiểu sao?
Đối phương: Cũng… cũng không phải.
Dung Tử Ẩn: Cái gì cũng không có, vậy ai cho anh cái dũng khí đòi con gái người ta chung thủy với mình suốt đời? Đến cả Lương Tĩnh Như cũng phải tát cho anh tỉnh đấy!
Đối phương: ……
【Mức độ trầm cảm +1000】
Mặc dù cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không tài nào phản bác được.
Cuối cùng, người kia đành ngoan ngoãn hỏi Dung Tử Ẩn: “Vậy tôi nên làm gì đây?”
Dung Tử Ẩn: “Bớt chơi game lại, để dành tiền mua những món quà nhỏ mà con gái thích, thỉnh thoảng lãng mạn một chút.”
Đối phương: “Nhưng con gái thích cái gì cơ chứ!?”
Thông thường, nếu hỏi một chuyên gia tư vấn tình cảm thật sự, có lẽ họ sẽ đưa ra một câu trả lời đầy mơ hồ. Nhưng Dung Tử Ẩn… là một dân buôn online.
Thế là chẳng mấy chốc, một đợt trứng ngỗng lại được bán hết veo. Những cô gái trước đó không chịu gia nhập “đội quân nuôi ngỗng” cũng đồng loạt nhận được món quà bất ngờ đầu tiên từ đám bạn trai đầu đất của mình vào một ngày sau giờ tan làm.
Mở ra, bên trong là một quả trứng ngỗng tròn vo.
Mấy chị em ngay lập tức nhận ra: Chắc chắn bọn họ đã mua hàng từ cùng một tên bán hàng online!
MMP! Dung Tử Ẩn, cái tên đàn ông thẳng đuột chết tiệt này! Được lắm!
Thế là Dung Tử Ẩn lại tiếp tục thu về một lượng lớn giá trị cảm xúc trên Tantan, đúng kiểu tài nguyên vô tận, khai thác mãi không hết.
Lấy cảm hứng từ thành công của chiến dịch quảng bá này, Dung Tử Ẩn bắt đầu nảy ra ý định mở rộng sang Momo.
Hệ thống: Chắc chắn trời cao không thể ngờ được rằng cuối cùng cậu lại làm giàu nhờ bán hàng online.
Dung Tử Ẩn nghiêm túc đáp: Bán hàng online cũng là một nghề, trời cao phải đối xử công bằng với tất cả mọi người.
Hệ thống: Được rồi, cậu giỏi, cậu nói gì cũng đúng.
Thế là cứ thế một lần rồi hai lần, đến khi hệ thống kịp nhận ra, Dung Tử Ẩn đã thực sự kiếm được gần 100.000 tệ nhờ bán trứng vịt muối.
Dù tốc độ này so với kỳ vọng ban đầu của cậu vẫn còn hơi chậm, nhưng không thể phủ nhận một sự thật: Toàn bộ số tiền này đều kiếm được từ việc bán trứng vịt muối và cá muối theo lô lớn!
Nghĩ kỹ lại, chuyện này thực ra cũng khá truyền cảm hứng.
Dạo gần đây, Dung Tử Ẩn không bán nhiều hàng như trước nữa. Nhưng không phải vì lười biếng, mà là vì đề tài nghiên cứu liên quan đến chai Trọng Kim Cầu Tử mà cậu cung cấp đã được phê duyệt.
Với tư cách là người phát hiện ra nó, Dung Tử Ẩn hiển nhiên trở thành thành viên đầu tiên của nhóm nghiên cứu. Chuyện cậu chỉ mới là sinh viên đại học cũng không thành vấn đề, bởi với thành tích và đóng góp hiện tại, suất học thẳng lên cao học đã nắm chắc trong tay.
Hơn nữa, giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh của cậu lại chính là người đứng đầu dự án này. Điều này khiến quá trình xin suất cao học càng thuận lợi hơn.
Nhưng có cái lợi thì cũng có phiền phức đi kèm.
Không thể phủ nhận rằng chai Trọng Kim Cầu Tử mà trời cao ban tặng thực sự quá quý giá đối với loài người.
Chỉ xét riêng mấy loài động vật quý hiếm mà giờ đây chỉ có thể nhìn thấy trong khu bảo tồn, nếu tỷ lệ sinh sản của chúng có thể được cải thiện, giúp duy trì và phát triển quần thể, thì dù không thể phục hồi hoàn toàn như trước đây, nó vẫn là một điều vô cùng đáng quý đối với nhân loại.
Vì thế, ngay khi dự án này được đệ trình, nó lập tức trở thành một đề tài nghiên cứu trọng điểm cấp quốc gia. Nhân lực, tài chính, mọi nguồn lực đều được đổ về trường Nông nghiệp mà không chút do dự.
Thậm chí, có cả những chuyên gia hàng đầu trong ngành tự nguyện gia nhập nhóm nghiên cứu để hỗ trợ.
Một dự án khoa học muốn có kết quả thường cần nhiều năm nghiên cứu, với nguồn lực đầu tư vô cùng lớn.
Sau khi một đại lão trong lĩnh vực di truyền học gia nhập, ông ấy còn mang theo cả một nhóm sinh viên của mình đến đại học Nông nghiệp.
Nhà trường thậm chí còn đặc biệt sắp xếp thêm ký túc xá cho họ.
Trùng hợp thay, ký túc xá đó lại nằm ngay bên cạnh khoa Thú y, sát vách với chỗ ở của Dung Tử Ẩn và nhóm của cậu.
Thứ Bảy tuần này, nhóm sinh viên của vị giáo sư di truyền học sẽ kéo hành lý đến đây.
Vì tháng đầu tiên là giai đoạn tập trung khép kín, dù gì họ cũng phải tham gia vào thí nghiệm. Mẫu vật có hạn, không phải ai cũng có cơ hội tiếp xúc, nên mỗi người đều cần đảm nhiệm vai trò riêng của mình.
Đồng thời, sắp tới sẽ cần rất nhiều thí nghiệm để kiểm chứng kết quả, nên vốn dĩ họ cũng chẳng có thời gian về nhà. Thế là cả nhóm quyết định ở lại trường Nông nghiệp, vừa giám sát thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, vừa học hỏi thêm kiến thức liên quan.
Những người được giáo sư đưa tới tất nhiên đều là tinh anh trong giới. Trong số họ, không ít người dù lớn hay nhỏ cũng đã có thành tựu nghiên cứu độc lập. Thế nên, chưa bàn đến tính cách cá nhân, ngay khi họ đến, họ đã không hợp với nhóm sinh viên Nông nghiệp – những người có tính cách khá phóng khoáng, hoạt bát.
Nhóm sinh viên khoa Thú y cũng biết những người mới này đang bận rộn với một nghiên cứu quan trọng, nên lúc nào cũng giữ yên lặng. Bình thường đi lại trong hành lang còn không dám chạy nhảy.
Mùa tốt nghiệp vốn đã dễ khiến con người ta bồn chồn. Nếu như mọi khi, mọi người có thể tụ tập cười đùa, trò chuyện để giải tỏa.
Giờ thì hay rồi, ngay cả buổi tối chơi game cũng không dám lớn tiếng chửi bới, ăn bún còn phải suy nghĩ xem mùi có quá nồng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người mới không. Cả nhóm sinh viên khoa Thú y cũng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Nhưng chính sự dè dặt này cũng khiến những người mới đến cảm thấy không thoải mái.
Dù lớn hơn vài tuổi, nhưng người làm nghiên cứu cũng là con người, chẳng lẽ có thể dành trọn hai mươi bốn giờ một ngày chỉ để vùi đầu vào thí nghiệm?
Giờ chẳng ai nói chuyện, họ cũng không dám hành động tùy tiện, sợ bị sinh viên trường Nông nghiệp ghét bỏ. Thế là bầu không khí cả tầng trở nên vô cùng kỳ quặc.
Giáo sư nhanh chóng nhận ra vấn đề, ông bèn tìm Dung Tử Ẩn bàn bạc xem có cách nào cải thiện tình hình hay không.
Dung Tử Ẩn suy nghĩ một lát rồi đề xuất: “Hay là tổ chức một buổi tiệc chào mừng nhỏ? Có khi cùng nhau ăn một bữa là giải quyết được vấn đề.”
Giáo sư cảm thấy đề xuất hợp lý, thế là nhiệm vụ này nhanh chóng được giao xuống.
Đã là tiệc chào mừng thì tất nhiên phải có tiết mục.
Vì thời gian chuẩn bị gấp rút, bên khoa Thú y quyết định chuẩn bị vài tiết mục ca múa và một vở kịch hài là xong.
Trong khoa vốn dĩ không thiếu nhân tài trong mảng văn nghệ, nên chuyện này không có gì khó. Nhưng vấn đề là… mời người kiểu gì đây?
Giáo sư muốn họ chủ động giao lưu với nhau, nên không hề giúp liên hệ trước. Bây giờ, họ phải tự mình đến tận nơi mời.
Tối hôm đó, lớp trưởng lớp Dung Tử Ẩn cầm tấm thiệp mời, đứng ngại ngùng trước cửa phòng ký túc xá, phân vân không biết có nên gõ cửa hay không.
Dung Tử Ẩn đi ngang qua, thấy vậy bèn thản nhiên giơ tay gõ cửa giúp cậu ta.
“Chết tiệt! Tôi còn chưa chuẩn bị xong! Dung Tử Ẩn, cậu chơi bẩn quá đấy!” Lớp trưởng uất ức kêu lên.
Bên trong phòng cũng lập tức trở nên rối loạn, mất vài giây sau mới có người ra mở cửa. Ngay khi cửa vừa mở, một mùi hương quen thuộc liền phả ra.
Lớp trưởng hít hít mũi, cảm thấy hình như là mùi của bún chua cay.
Quan trọng hơn, trên bàn trong phòng – vốn chưa kịp dọn dẹp – có một món đồ hết sức quen thuộc: vỏ trứng vịt muối còn sót lại.
Nhìn vẻ thân thiết giữa Dung Tử Ẩn và các vị "đại lão", lớp trưởng bỗng nhận ra một sự thật quan trọng —
Mới chỉ một tuần ngắn ngủi, vậy mà Dung Tử Ẩn đã phát triển được "nghiệp vụ trứng vịt muối" đến tận nhóm nghiên cứu này rồi sao?
Cú sốc này khiến cậu ta á khẩu, nhưng điều làm cậu ta hoang mang hơn là diễn biến tiếp theo.
Rõ ràng chỉ mới nói vài câu gà vịt không hiểu nhau, Dung Tử Ẩn đã kéo cậu ta đi gõ cửa từng phòng của nhóm "đại lão" khác.
Năm phút sau, hành lang bắt đầu phảng phất mùi bún chua cay trộn lẫn với mùi bún ốc.
Sinh viên khoa Thú y và nhóm nghiên cứu sau đó cùng ôm bát, ngồi xếp hàng ở góc tường húp bún. Gió thổi qua hành lang, mang theo mùi hương quen thuộc, khiến tất cả đều thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lớp trưởng nhìn khung cảnh hòa hợp trước mắt, bỗng cảm thấy trước đó mình và mọi người thật đúng là ngốc nghếch khi cứ giữ kẽ như vậy.
Dung Tử Ẩn lại gật gù, nói: “Đúng thế. Bún ốc nặng mùi như vậy, nhốt trong ký túc xá ăn đúng là hơi ngu thật.”
Đám người vô cớ bị châm chọc: Chết tiệt, hôm nay lại là một ngày muốn đánh Dung Tử Ẩn!
Tình anh em giữa đàn ông vốn đơn giản và thô bạo như thế — chỉ cần cùng ăn một bữa cơm, ngồi chung một góc tường húp bún là coi như thành huynh đệ!
Thế nên chỉ sau hai ngày, ký túc xá bên khoa Thú y đã náo nhiệt trở lại. Không chỉ vậy, nhóm sinh viên khoa Thú y còn kết thành cặp “hỗ trợ lẫn nhau” với các vị "đại lão".
Sinh viên khoa Thú y giúp các "đại lão" bận đến mức không kịp ăn tối đi mua cơm, còn các "đại lão" thì dành thời gian rảnh để hướng dẫn họ sửa những bài luận loạn như tơ vò.
Trong nhóm chat của lớp, ai nấy đều cảm thán, Dung Tử Ẩn đúng là phúc tinh của khoa Thú y. Nhờ cậu phát hiện ra phương thuốc mà cả khoa đều nhẹ nhõm hơn trong kỳ bảo vệ tốt nghiệp.
Có người nói: “Bởi vậy mới nói, mấy vị đại lão thực ra tính tình cũng khá tốt, không ngờ lại hợp cạ với bọn mình như thế.”
Mọi người lần lượt đồng tình.
Đúng lúc này, có một tin nhắn nặc danh nhảy ra: “Chỉ là bề ngoài thôi. Đại lão thực sự thường có khoảng cách rất rõ ràng.”
Câu này vừa xuất hiện đã mang theo ý châm ngòi, khiến không ít người cụt hứng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ai cũng nhanh chóng đoán ra người gửi tin nhắn này là ai — đa phần khả năng là bốn tên vô dụng trong phòng ký túc xá của Dung Tử Ẩn hoặc tên thiếu gia kia.
Dù gì thì trong lớp, chẳng ai cần phải giấu tên nên chỉ có năm người bọn họ là khả nghi.
Thế là mọi người chửi thẳng mặt cũng không hề nể nang.
Chẳng mấy chốc, kẻ nặc danh cũng lộ mặt — quả nhiên là tên thiếu gia kia.
Hắn ta cũng chẳng khách sáo mà lên tiếng đầy mỉa mai: “Tôi dù gì cũng theo giáo sư của đại lão học tập. Ngày nào cũng ở bên các đại lão, chẳng lẽ tôi còn không rõ hơn mấy người sao?”
Một câu nói thẳng vào trọng tâm khiến không ít người á khẩu.
Quả thực, giữa họ và nhóm "đại lão" đang ở ký túc xá hiện tại phần lớn chỉ là quan hệ xã giao, dù được giúp đỡ nhưng bình thường cũng chẳng có nhiều chủ đề chung để trò chuyện.
Còn muốn làm bạn ư... Họ sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, ai biết sau này sẽ làm việc ở đâu. Nhưng các "đại lão" thì khác, ai cũng nghe nói rằng nếu đề tài nghiên cứu này thành công, mỗi người trong số họ đều sẽ trở thành huyền thoại trong lịch sử khoa học.
Tương lai rộng mở vô hạn.
Sinh viên năm tư vốn đã nhạy cảm vì chuyện tương lai, giờ bị nói vậy, những lo âu trước đó lại trỗi dậy.
Bầu không khí trong nhóm chat bỗng trở nên ảm đạm.
Tên thiếu gia kia thì lại thấy vô cùng hả hê.
Trước đó, chuyện Dung Tử Ẩn dẫn đầu viết luận văn không biết thế nào lại truyền đến tai gia đình hắn. Ông nội hắn lập tức gọi về mắng cho một trận tơi bời.
Chưa kể, bên trường Nông nghiệp, giáo sư còn lần ra kẻ từng giúp hắn gian lận viết hộ bài. Nếu không nhờ gia đình ra tay dàn xếp, vụ giả mạo học thuật này e rằng đã cắt đứt con đường nghiên cứu của hắn.
Dù vậy, hắn vẫn chịu ảnh hưởng không nhỏ. Giờ theo học bên giáo sư, chớ nói đến các sư huynh sư tỷ, ngay cả giáo sư cũng không buồn để mắt đến hắn.
Còn Dung Tử Ẩn thì ngày càng lên hương, điều này càng khiến hắn tức tối.
Không động vào được Dung Tử Ẩn, nhưng châm chọc đám bạn cùng lớp để xả giận cũng không tệ.
Nhưng hắn lại quên mất một điều — Dung Tử Ẩn cũng ở trong nhóm chat, mà hắn lại chính là con cừu mà Dung Tử Ẩn đã vỗ béo từ lâu.
Thế nên, sau khoảnh khắc yên lặng, Dung Tử Ẩn nhanh chóng đáp ngay dưới tin nhắn của hắn: "Thân yêu à, thực ra cậu cũng có khoảng cách với mọi người trong nhóm đấy. Để bầu không khí hòa hợp hơn, chúng tôi đề nghị từ nay không bao giờ gặp lại nhau nữa nhé!"
Kèm theo một sticker — một hình nhân nhỏ hói đầu, mặc đồ phi tần, tay cầm khăn lụa vẫy vẫy, trên bụng đề chữ “Hoàng hậu”, phía dưới còn có dòng chữ: "Hoàng thượng cứ yên tâm ra đi, thần thiếp sẽ nuôi con của người khác thật tốt!"