“……”
Cả nhóm lớp im lặng ba giây, sau đó bùng nổ tiếng cười điên cuồng.
“Hahahahahahaha, Dung Cẩu, rốt cuộc cái meme của cậu lấy từ đâu thế? Tôi cười sắp chết luôn rồi, chuẩn bị kế thừa tài khoản trả góp của tôi đi.”
“Tôi cũng không chịu nổi nữa, vừa húp miếng bún chua cay đã phun hết lên màn hình rồi.”
Có người còn trực tiếp hơn, bấm chuột phải chọn meme của Dung Tử Ẩn, sao chép rồi dán vào khung chat, gửi lại lần nữa.
Chẳng mấy chốc, nhóm lớp biến thành một đại dương meme vui nhộn.
【Giá trị phẫn nộ +4000】
Tên thiếu gia tức đến mức ném luôn điện thoại, nhưng vừa định tiếp tục chửi bới thì điện thoại lại reo lên tin nhắn mới.
Là từ vị giáo sư đáng sợ của hắn ta. Nội dung nói rằng trong hai tháng tới, ông ấy sẽ tham gia một nhóm nghiên cứu để hỗ trợ kỹ thuật. Các thí nghiệm trong phòng thí nghiệm vẫn sẽ tiếp tục như bình thường, hy vọng mọi người cố gắng làm việc.
Nhìn là biết tin nhắn gửi hàng loạt, nhưng với tên thiếu gia, nó chẳng khác gì một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu giữa ngày hè, khiến hắn ta ngay lập tức tỉnh táo lại.
Giáo sư rời đi không phải là tin tốt, thậm chí còn là mối nguy lớn nhất.
Vị giáo sư này có yêu cầu rất nghiêm ngặt: nếu theo ông mà sau nửa năm không làm ra được thành quả gì, thì cứ cuốn gói đi cho nhanh.
Dĩ nhiên, cũng có người không đạt yêu cầu mà vẫn được giữ lại, nhưng đó đều là những người có thực lực thật sự, chỉ là thiếu một chút may mắn hoặc chưa bộc lộ hết tài năng. Chỉ cần họ chịu khó làm việc, giáo sư sẵn sàng giữ lại.
Nhưng tên thiếu gia thì khác. Hắn ta không có tài năng gì thậm chí đến chăm chỉ cũng không hề có. Bây giờ giáo sư rời đi, hắn biết kiếm ai để hỏi bài. Chắc chắn các đàn anh, đàn chị trong nhóm sẽ không giúp đỡ hắn.
【Giá trị sụp đổ +5000】
Tên thiếu gia đột nhiên cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.
Dung Tử Ẩn nhận được thông báo từ hệ thống thì có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Dung Tử Ẩn: Xem ra cừu béo vẫn là cừu béo, nuôi một thời gian lại có bộ lông dày dặn.
Hệ thống liền chọc thẳng vấn đề: Tiếc là vẫn bị cậu vặt trụi một lần.
Dung Tử Ẩn: Không sao, sớm muộn gì cũng mọc lại thôi.
Rõ ràng là mang tâm thế thà đầu tư dài hạn chứ không bỏ qua miếng mồi ngon. Hệ thống lặng lẽ đốt một cây nến cho tên thiếu gia kia, cảm thấy làm kẻ thù không đội trời chung của Dung Tử Ẩn thật sự rất đáng thương.
Một đêm trôi qua trong yên lặng, sáng sớm hôm sau, Dung Tử Ẩn vừa ngủ dậy liền đến phòng thí nghiệm của khoa Thú y.
Hôm qua, thí nghiệm tách chiết của bọn họ đã có chút tiến triển. Nhưng vì quá muộn nên mọi người đều túc trực, không ai có thời gian nghỉ ngơi, thế là mấy sư huynh đề xuất chia ca trực. Dung Tử Ẩn về sớm, vì vậy hôm nay đến phiên cậu trực ca sáng.
Các sư huynh đã thức trắng cả đêm, Dung Tử Ẩn trên đường đi qua căng-tin liền tiện thể mua bữa sáng cho họ rồi mới đến phòng thí nghiệm.
Vừa bước vào tòa nhà thí nghiệm, Dung Tử Ẩn liền cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu.
Từ xa, cậu thấy một người béo đang được trưởng khoa hộ tống, vây quanh như sao vây quanh trăng mà đi lên lầu.
Giáo sư hướng dẫn của Dung Tử Ẩn cũng ở bên cạnh, trông có vẻ rất tôn trọng người này. Nhưng vì khoảng cách khá xa, Dung Tử Ẩn cũng không có ý định lại gần hóng chuyện.
Rất nhanh, cậu xách đồ ăn đến phòng thí nghiệm.
Đám người trong phòng thí nghiệm đã thức trắng cả đêm, cũng sớm đã đói mệt rã rời.
Vừa thấy Dung Tử Ẩn, họ lập tức nhào tới, trong nháy mắt càn quét sạch bữa sáng trong tay cậu.
Vừa ăn vừa tranh thủ báo cáo tiến độ thí nghiệm cho Dung Tử Ẩn, nói xong liền lập tức lảo đảo trở về ký túc xá.
Nhìn bộ dạng như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, trông mà thấy đáng sợ.
Hệ thống không nhịn được mà hỏi Dung Tử Ẩn: “Nhà nghiên cứu ai cũng vất vả thế này sao?”
Dung Tử Ẩn vừa sắp xếp lại bản ghi chép quan sát của tối qua, vừa tranh thủ trả lời: “Ừ. Mấy thí nghiệm liên tục thế này rất hao tổn sức lực. Hồi năm hai đại học, lúc mới vào nhóm nghiên cứu, tôi từng tham gia một thí nghiệm kéo dài quan sát suốt sáu tháng.”
“Hả? Thế không phát điên à?”
“Vậy nên bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Dung Tử Ẩn không nhịn được cười, “Ít nhất thì hướng nghiên cứu hiện tại của chúng ta là đúng. Cậu thử nghĩ xem, nếu quan sát sáu tháng mà đi sai hướng, mọi thứ đổ sông đổ bể thì sao?”
Hệ thống: “Thế thì đúng là phát điên thật.”
“Không thể điên được.” Dung Tử Ẩn thở dài, “Mỗi phút trong phòng thí nghiệm đều là tiền bạc. Dù là nguồn tài trợ từ nhà nước hay đối tác hợp tác, đều không thể lãng phí.”
“Càng nghiên cứu lâu, tiền đốt vào càng nhiều. Nếu đã tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên mà vẫn không thu được kết quả, thì cái mất không chỉ là công sức của một người. Vậy nên, nào có thời gian mà phát điên? Phải lập tức tổng kết nguyên nhân sai lầm, rồi kiên định tiếp tục tiến lên.”
Vậy là Dung Tử Ẩn đã từng bước gánh vác trọng trách, không hối tiếc quá khứ, chẳng bận tâm tương lai, kiên trì bền bỉ đi đến tận bây giờ sao?
Hệ thống bỗng nhiên cảm thấy kính nể những người làm nghiên cứu như Dung Tử Ẩn.
Thế nhưng lúc này, Dung Tử Ẩn đã hoàn toàn chìm đắm vào thí nghiệm, không còn trò chuyện với nó nữa.
Người đến thay ca là vào lúc bốn giờ chiều. Dung Tử Ẩn còn phải ra vườn rau xem tình hình của đám ngỗng con.
Mấy nhóc ngỗng vừa mới qua tuổi dậy thì, dù đã trưởng thành hơn nhiều nhưng lại bắt đầu đối mặt với một vấn đề nan giải hơn — đến tuổi yêu đương rồi.
Đặc biệt là mấy con ngỗng mái, chúng thật sự đã bắt đầu đẻ trứng, thậm chí còn cùng ngỗng đực ấp trứng nữa.
Theo lẽ thường, ngỗng đực bình thường sẽ không ấp trứng. Nhưng không biết có phải vì là “sản phẩm của thiên đạo” hay không, mà những con ngỗng này chẳng những vô cùng chung thủy với bạn đời như thiên nga, kết quả là ngay cả ngỗng đực cũng giúp ngỗng mái ấp trứng.
Dung Tử Ẩn cảm thấy hệ sinh thái kỳ lạ này rất thú vị, nhưng cũng không loại trừ khả năng đám nhóc "diễn viên nhỏ" này đã học theo bầy thiên nga bên cạnh.
Dù sao thì màu sắc của chúng khá giống nhau, việc nhận lầm nhau là đồng loại hay họ hàng gần cũng có thể xảy ra.
Có không ít người có suy nghĩ giống Dung Tử Ẩn và tiến hành quan sát, ví dụ như trưởng khoa Thú y cũng thấy rất thú vị. Ông thậm chí còn gắn một chiếc camera mini lên cổ con ngỗng đầu đàn để theo dõi mọi động thái của đàn ngỗng, nhằm phân tích cụ thể lý do vì sao chúng lại có sự biến đổi sinh thái như vậy.
Tháng trước, trưởng khoa còn viết một bài báo chủ yếu mang tính giải trí dựa trên tình trạng cụ thể của đàn ngỗng và đăng tải trên tạp chí hàng tháng. Bài viết đã thu hút sự tò mò của không ít sinh viên ngành Thú y.
Vì vậy, dạo gần đây số lượng sinh viên đến quan sát đàn ngỗng cũng tăng lên đáng kể. Đoạn video độc quyền của trưởng khoa cũng trở thành nội dung mà mọi người tranh nhau muốn xem, vô tình kéo gần mối quan hệ vốn xa cách giữa giảng viên và sinh viên trong khoa.
Do đó, dù trưởng khoa không nói ra, Dung Tử Ẩn cũng có thể nhận thấy ông rất tán thành việc tiếp tục nuôi đàn ngỗng trong vườn rau.
Thậm chí cậu còn mơ hồ nghe được những lời ám chỉ về việc mở rộng quy mô nuôi dưỡng.
Tuy nhiên, Dung Tử Ẩn lo ngại rằng nếu nuôi nhiều hơn có thể gây rắc rối và ảnh hưởng đến hệ sinh thái trong trường, nên cậu vẫn chưa đồng ý.
Đứng trước cổng vườn rau, Dung Tử Ẩn từ xa đã nghe thấy tiếng kêu của đàn ngỗng. Nghe giọng điệu dồn dập này, có vẻ như chúng đang chống đối hay cãi nhau với ai đó.
Dung Tử Ẩn vội vàng sải bước vào trong, bất ngờ phát hiện trưởng khoa cùng với người đàn ông trung niên mập mạp mà cậu đã thấy ở khúc ngoặt cầu thang trước đó đang đứng trước tổ của đàn ngỗng.
Nhìn động tác của họ, có vẻ như đang định lật xem những quả trứng mà đàn ngỗng đã đẻ.
Dung Tử Ẩn nuôi một bầy ngỗng con, mà đám này toàn là hội “mê trai đẹp” chính hiệu. Bình thường hay lẫn với con người, lại còn nghe được một khái niệm gọi là “thai giáo”. Chúng tin chắc rằng nếu để mấy quả trứng còn trong tổ nhìn thấy hai ông chú trung niên bụng bia kia, thì rất có thể vừa nở ra đã hói đầu luôn, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi.
Thế nên, để tránh thảm kịch này, chúng không ngần ngại dùng đến vũ lực, thực sự rất hung hãn.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Dung Tử Ẩn, đám ngỗng con lập tức biến thành những đứa trẻ tội nghiệp, chớp chớp đôi mắt rưng rưng rối rít chạy đến mách lẻo với cậu.
“Hai tên xấu xa kia muốn làm trứng bọn con trở thành mấy đứa xấu xí! Vì bảo vệ mấy bé con, bọn con đã rất vất vả, nhất định phải được ba đẹp trai hôn một cái bù đắp tổn thương!”
Vừa nói, chúng vừa vây quanh Dung Tử Ẩn bằng những trái tim be bé đầy yêu thương. Mà đáng yêu nhất phải kể đến đám trứng kia.
Rõ ràng còn chưa nở, thậm chí chưa biết gửi bình luận, vậy mà cũng biết bắn tim về phía Dung Tử Ẩn từ bên trong vỏ trứng.
Nhìn thấy cảnh vượt mức nhận thức này, nên Dung Tử Ẩn không nhịn được mà xoa đầu từng đứa một.
Đến khi hoàn hồn lại, cậu mới phát hiện không biết từ lúc nào, ông chú mập kia đã đứng sát bên, hứng thú quan sát mình.
“Chào ngài?” Dung Tử Ẩn chủ động lên tiếng.
“Ừ, tôi khỏe.” Ông chú mập đột nhiên đáp một câu cộc lốc, nghe mà làm người ta nghẹn họng.
Nếu là người khác thì chắc không biết tiếp lời kiểu gì.
Nhưng đây là Dung Tử Ẩn.
Cậu đánh giá ông chú một lượt, kỹ năng [Kinh Lôi] lâu rồi chưa kích hoạt bỗng dưng lại phát huy tác dụng. Nhờ đó, Dung Tử Ẩn lập tức thấy được mấy dấu chấm đen trên người đối phương.
[Cao huyết áp], [Mỡ máu cao], [Gan nhiễm mỡ] — đúng chuẩn dấu hiệu của tuổi trung niên.
Vậy là Dung Tử Ẩn đưa ra một lời khuyên chân thành: “Thực ra ngài không được khỏe lắm đâu, có thời gian thì tìm chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp chế độ giảm cân đi.”
Nói xong, cậu lại an ủi đám ngỗng con một lượt rồi chuẩn bị trở về ký túc xá.
【Độ ngơ ngác: 1000】 Ông chú mập đứng ở cổng chuồng ngỗng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dung Tử Ẩn hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi một lúc sau, ông ta mới đột nhiên hào hứng vỗ vai chủ nhiệm khoa, nói: “Thú vị đấy, bạn học Tiểu Dung của các cậu đúng là một người rất thú vị!”
Chủ nhiệm khoa mặt không cảm xúc, ông chỉ cảm thấy đúng là khó đoán được suy nghĩ của mấy ông lớn. Sáng nay bao nhiêu người cúi đầu khúm núm trước ông ta cả buổi mà chẳng được đoái hoài, vậy mà Dung Tử Ẩn vừa gặp đã bảo đi khám bệnh, thế mà ông ta lại vui vẻ trong lòng.
Chỉ có thể nói, trai thẳng trên đời này đúng là một loại sinh vật giống nhau y đúc!
Nhưng mà như vậy cũng tốt. Trước đó, chủ nhiệm khoa đã bàn bạc với giáo sư hướng dẫn của Dung Tử Ẩn. Với tài năng của cậu, nếu cứ mãi ở Đại học Nông nghiệp thì e rằng sẽ bị chôn vùi.
Dù tài nguyên của trường cũng không tệ, nhưng so với Viện Nghiên cứu Nông nghiệp Quốc gia thì vẫn có một khoảng cách nhất định. Dù sao đó cũng là đội ngũ hàng đầu của cả nước, dù có vất vả một chút nhưng tương lai chắc chắn sẽ rộng mở hơn.
Mà người đang đứng bên cạnh ông lúc này, nghe nói chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí kế nhiệm tại viện nghiên cứu ấy.
Lần này ông ta đến cùng bạn bè để hỗ trợ công việc, nếu có thể thu nhận Dung Tử Ẩn, vậy thì cả chủ nhiệm khoa lẫn giáo sư hướng dẫn của cậu đều có thể yên tâm phần nào.
Có điều, tính cách của vị này quá khó đoán, chủ nhiệm khoa cũng không chắc ông ta nghĩ thế nào về Dung Tử Ẩn.
Trong khi đó, Dung Tử Ẩn đã thong thả trở về ký túc xá.
Sau khi ăn tối đơn giản, Dung Tử Ẩn bắt đầu kiểm kê các đơn hàng mình vừa nhận gần đây.
Dù không chủ động mở rộng khách hàng, nhưng lượng khách quen hiện tại cũng đủ để cậu sống ổn.
Tuy nhiên, sau khi đóng gói và gửi đi tất cả đơn hàng, Dung Tử Ẩn bỗng phát hiện ra kho trữ trứng vịt muối của mình đã hoàn toàn cạn sạch.
Hệ thống: Đúng rồi đấy! Cậu cũng lâu rồi chưa quay thưởng còn gì.
Dung Tử Ẩn nhìn số điểm tích lũy dày cộp: Hay là quay một phát nhỉ?
Hiếm khi hệ thống hào phóng: Quay luôn! Quất hẳn ba trăm lượt đi!
Không một chút do dự, Dung Tử Ẩn mở ngay vòng quay may mắn.
Bánh xe quay tít —— Trứng vịt muối ×10, Trứng vịt muối ×10, Trứng vịt muối ×10, Cá khô ×10, Trứng ngỗng ×1…
Cảnh tượng quen thuộc lặp lại lần nữa, đến nỗi hệ thống cũng đã thấy chai lì.
Dung Tử Ẩn cầm chiếc giỏ chuyên dùng để cất trữ trứng vịt muối, chuẩn bị sắp xếp lại.
Nhưng đúng lúc này, một vật phẩm hoàn toàn khác biệt bỗng xuất hiện trong kho của cậu.
Một món đồ cổ bằng đồng mang vẻ cổ kính và thần bí. Điều quan trọng nhất là nó phát ra ánh sáng xanh nhạt — một vật phẩm cấp R.
Hệ thống: Gì cơ? Quay ra được hàng xịn á?!
Ngay sau câu nói này, liên tiếp hơn hai mươi món y hệt nhau xuất hiện.
Và vì không gian lưu trữ không đủ nên món cuối cùng trực tiếp rơi vào tay Dung Tử Ẩn.
Hệ thống: Chết tiệt! Cái quái gì đây?!
Dung Tử Ẩn quan sát thật kỹ, giọng nói có chút khó tả: “Hình như… là một cây kèn bầu.”