Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 53

Cậu lại mở ra xem chi tiết vật phẩm.  

Kèn Sorna: Âm sắc hùng tráng, âm lượng lớn. Ống làm từ gỗ, còi và loa làm từ đồng. Tác phẩm đắc ý của một nghệ nhân già. Người ta vẫn nói: "Một năm đàn, ba năm tiêu, một cây nhị kéo gãy lưng, nhưng kèn Sorna vang lên là hết vở diễn." Lưu manh trong thế giới nhạc cụ, từ lúc sinh ra đã thổi cho đến lúc vào quan tài. Người bạn đồng hành tuyệt vời của nhân loại.  

Hệ thống: Đây chẳng phải là văn hóa truyền thống quốc gia sao? Sao lại nói là lưu manh?  

Dung Tử Ẩn lặng lẽ lấy kèn Sorna ra, thổi một tiếng.  

Chỉ trong nháy mắt, âm thanh vang vọng, cao vút đến mức làm rung chuyển cả ký túc xá ba lần. Với âm lượng này, đừng nói là violin hay cello, ngay cả nhạc cụ điện tử công nghệ cao cũng không thể át được tiếng kèn Sorna chói tai này.  

Hệ thống: Được rồi, ba ơi, con hiểu rồi, ba có thể dừng lại rồi, ba ơi.  

Chuyện sinh ra để làm gì thật sự không quan trọng, quan trọng là chỉ một tiếng bất ngờ này có thể tiễn người ta đi luôn.  

Mà rõ ràng không chỉ hệ thống có suy nghĩ này.  

Chưa đến ba giây sau, bên ngoài cửa phòng Dung Tử Ẩn vang lên tiếng đập cửa dồn dập.  

"Có ngay!" Dung Tử Ẩn tiện tay cầm theo kèn Sorna, mở cửa.  

Đứng ngoài cửa là lớp trưởng. Ban đầu, cậu ta nghe thấy âm thanh kinh thiên động địa kia nên vội vã chạy tới xem có chuyện gì xảy ra với Dung Tử Ẩn hay không. Nhưng khi cúi đầu thấy nhạc cụ trong tay Dung Tử Ẩn, cậu ta lập tức có linh cảm chẳng lành.  

"Tôi nói này, Dung à… thứ trong tay cậu là…?" Lớp trưởng thở dài, cảm giác mình tuổi còn trẻ mà đã giống như một người cha già lo toan đủ thứ chuyện.  

Thế nhưng Dung Tử Ẩn lại rất thản nhiên đáp: "Kèn Sorna. Vừa nhận được."  

Lớp trưởng: "…Vậy nên cậu định học nó sao?"

Dung Tử Ẩn: "Không cần học, tôi biết sẵn rồi."  

Lớp trưởng: "???" 

Dung Tử Ẩn: "Bình thường tôi sẽ không thổi trong ký túc xá đâu, yên tâm đi!"  

Lớp trưởng nghe cậu hứa vậy thì cũng tạm yên tâm, nhưng ánh mắt vẫn đầy hoài nghi. Mãi đến khi quay về phòng, cậu ta vẫn cảm thấy mất hồn mất vía.  

"Sao thế? Lẽ nào thằng chó Dung lại bày trò gì nữa à?" Bạn cùng phòng của lớp trưởng vẻ ngoài ra chiều lo lắng cho xã hội, nhưng ánh mắt lại đầy háo hức hóng hớt.  

"Tôi cũng không biết…" Lớp trưởng thở dài thườn thượt, "Nhưng mà… cậu ta vừa nhận được một cây kèn Sorna."  

"???" Bạn cùng phòng há hốc mồm, "Vậy tiếng rống khi nãy là từ đó mà ra?"  

"Ừ." Lớp trưởng đau đớn gật đầu.  

Bạn cùng phòng lập tức nước mắt lưng tròng. Chết tiệt, chuyện này kinh khủng quá! Dung Tử Ẩn vốn đã ngang ngược chẳng giống ai, giờ lại còn có thêm vũ khí trong tay. Ngày tháng sau này sống sao đây?!  

Nhưng nghĩ lại, Dung Tử Ẩn ngoài việc nói chuyện có hơi chọc tức người khác thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Những lúc quan trọng, cậu vẫn là trụ cột của khoa. Chiến lực tăng vọt thực ra cũng không phải chuyện xấu.  

Hơn nữa, với năm cái tên lầy lội trong phòng Dung Tử Ẩn, nếu thực sự có thể tiễn hết bọn họ đi bằng một khúc nhạc, chẳng phải là làm phúc cho nhân loại sao?  

Bạn cùng phòng vừa phân tích xong, lớp trưởng vốn đang căng thẳng cũng dần bình tĩnh lại.  

Trong phòng mình, Dung Tử Ẩn chỉ ngồi yên một chỗ mà đã nghe hệ thống nhảy thông báo:  

【Chỉ số lo lắng của lớp trưởng: +1000】  

【Chỉ số nhẹ nhõm của lớp trưởng: +1000】  

【Chỉ số vui vẻ của lớp trưởng: +1000】  

Hệ thống: Dung ơi! Cậu xem cậu hù dọa đứa trẻ này đến mức nào rồi kìa!  

Dung Tử Ẩn: Đừng có nói linh tinh, quá trình không quan trọng, quan trọng là cuối cùng tôi đã mang lại niềm vui cho cậu ta.  

Hệ thống: Cậu chưa bị đánh chết đúng là câu chuyện cổ tích Andersen thời đại mới.  

Cuộc trò chuyện trong đầu lại một lần nữa đi vào ngõ cụt, nhưng chuyện này cũng quá quen thuộc rồi. Thế nên chưa đầy năm phút sau, Dung Tử Ẩn và hệ thống đã mở ra một chủ đề mới.

Hệ thống: Nhưng mà sao cậu lại biết thổi kèn Sorna? 

Hệ thống thật sự rất tò mò. 

Dung Tử Ẩn tiện miệng đáp: "Hồi nhỏ học từ chú Lưu ở đầu thôn. Sau này đậu đại học Nông nghiệp thì bỏ xuống không chơi nữa."  

"Học cái này làm gì chứ?" Hệ thống khó hiểu, chẳng lẽ từ bé Dung Tử Ẩn đã có ý thức phát triển toàn diện Đức - Trí - Thể - Mỹ - Lao?  

Dung Tử Ẩn: "Kiếm tiền chứ còn gì nữa! Nông thôn không giống thành phố, sinh con đầy tháng thổi một lần, cưới vợ rước dâu thổi một lần, người mất đi đưa tang cũng thổi một lần. Một năm bốn mùa, chẳng biết nghề khác thế nào, nhưng nghề thổi kèn Sorna thì lúc nào cũng có việc làm."  

"..." Hệ thống thở dài, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xót xa.  

Lúc đó, Dung Tử Ẩn còn nhỏ đến thế, những đứa trẻ khác vẫn đang chạy nhảy khắp nơi, hễ bị uất ức là có thể chạy về làm nũng với cha mẹ. Vậy mà cậu đã phải học lấy một kỹ năng để tự nuôi sống bản thân.  

Nhưng Dung Tử Ẩn lại không hề có chút thương thân trách phận, trái lại còn cảm thán: "Hồi ấy cũng oai lắm chứ! Người thổi kèn Sorna lúc nào cũng đứng trước tiên, ai nấy đều ghen tị vì tôi có thể lên sân khấu trong mọi dịp lớn nhỏ. Tính ra cũng coi như là ngôi sao rồi."  

"Hả? Theo cách nói trên mạng bây giờ, chắc phải gọi là idol đúng không?"  

Hệ thống: Ba ơi, con xin ba bớt nói lại một chút đi! Idol nào mà đỉnh như ba, vừa thổi một phát là đưa người ta lên lò hỏa táng luôn vậy?!  

Cuộc trò chuyện lại rơi vào ngõ cụt. Hệ thống đành nằm im giả chết, cố gắng trấn tĩnh lại sau cú sốc tinh thần.  

Còn Dung Tử Ẩn thì thuận tay sắp xếp lại rổ trứng vịt muối, tiện thể phân loại cả cá khô.  

Cậu thực sự không thấy khó chịu chút nào, cũng chẳng nghĩ rằng tuổi thơ của mình có gì đáng để thương hại hay cảm thấy vất vả cả.

Đời người sống trên đời, dù là vì người khác hay vì chính mình, chung quy đều là lựa chọn của bản thân. Đã quyết định đã đi trên con đường đó rồi, thì không cần người ngoài dùng lời nói để an ủi hay tỏ lòng thương hại.  

Thứ nhất, chưa chắc những lời ấy thực sự có thể xoa dịu tâm hồn. Thứ hai, đã vượt qua được rồi, cớ sao còn phải mãi nhớ về những đau khổ đó để tự dày vò bản thân?  

Dung Tử Ẩn nhớ lại khi còn nhỏ, lúc cha mẹ vẫn còn sống. Khi ấy, cả gia đình cậu sống chung với nhà bác cả, nhà bác hai, cùng với ông bà nội.  

Người đông, khó tránh khỏi va chạm.  

Có lần, cậu bị hai người anh họ bắt nạt. Với tính cách của mình, đương nhiên cậu lập tức phản kháng. Nhưng mấy ngày sau, chẳng hiểu sao cậu lại nhớ đến chuyện đó rồi không kiềm được mà bật khóc.  

Khi ấy, cha cậu ôm cậu vào lòng dịu dàng dạy bảo: "Cuộc sống là vậy đó, cay đắng nhiều hơn ngọt bùi. Nếu con thật sự muốn biết thế nào là khổ, chẳng cần phải lục lại quá khứ, cứ nhìn vào hiện tại là đã đủ thấm thía rồi."  

"Vậy nên, những chuyện buồn trước đây cứ quên hết đi. Chuyện đã qua thì cho qua. Chỉ cần nhớ những điều vui vẻ, những ký ức hạnh phúc, thì con người mới có thể sống nhẹ nhàng hơn."  

Khi đó, Dung Tử Ẩn còn quá nhỏ để hiểu hết lời cha. Nhưng cậu vốn rất nghe lời, nên cứ thế làm theo, bắt chước từng chút một.  

Mãi đến tận bây giờ, khi đã đủ trưởng thành, cậu mới thực sự hiểu được ý nghĩa những lời ấy. Và cũng càng nhận ra rằng, người cha đã từng dịu dàng dạy dỗ mình năm đó, thực sự yêu thương cậu biết bao.  

Mà điều đó chính là điều đáng quý nhất.  

Nhưng dù có cởi mở đến đâu, sống lang bạt lâu ngày, trong lòng cũng khó tránh khỏi những gợn sóng. 

Dung Tử Ẩn rời khỏi nhà từ năm mười hai, mười ba tuổi, từ đó về sau, chẳng còn nơi nào gọi là chốn dừng chân.

Hồi đi học, cậu ở lại ký túc xá trong trường, đến kỳ nghỉ thì lại ở chỗ làm thêm. Giờ cũng hơn hai mươi tuổi rồi, nếu có một ngôi nhà thì tốt biết mấy.

Dù chỉ là một căn nhà cấp bốn vài mét vuông, có cửa sổ, có cửa ra vào. Như thế cũng đủ để cậu dừng chân.

Nhưng ở Yến Kinh, mua được một căn nhà là chuyện quá khó.

Tiền đặt cọc ít nhất cũng vài trăm nghìn đến cả triệu tệ, chưa kể mỗi tháng còn phải trả góp một khoản không hề nhỏ. Nghĩ thôi cũng biết đó là mục tiêu không thể với tới vào lúc này.

Dung Tử Ẩn vốn không phải người tham vọng viển vông, nhưng có lẽ hôm nay chợt nhớ đến cha, những suy nghĩ bị đè nén trong lòng lại từng đợt trào lên.

Dù vậy, cậu vẫn nhanh chóng tự trấn an mình. Cậu âm thầm nhủ: Chỉ cần cố gắng rồi sẽ có một mái nhà thôi.

Đêm đã khuya, trong lòng có chuyện nên Dung Tử Ẩn cũng chẳng muốn nói gì thêm mà sớm nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm, có người dùng chìa khóa mở cửa phòng, động tĩnh không hề nhỏ, vào phòng rồi còn bật đèn lên.

Hoàn toàn không để ý rằng trong phòng vẫn còn một người khác đã ngủ từ lâu. Đó là bốn người bạn cùng phòng với Dung Tử Ẩn.

Nếu là ngày thường, họ cũng không dám ngang nhiên như vậy.

Chủ yếu là hôm nay đi uống rượu, có men say trong người nên gan cũng to hơn, bắt đầu tỏ vẻ huênh hoang.

Dung Tử Ẩn bị đánh thức nhưng cậu không mở mắt mà chỉ tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng bốn người kia ngày càng quá đáng, thậm chí họ còn lạch cạch đi rửa mặt đánh răng.

Ngày thường, Dung Tử Ẩn cũng lười đôi co với họ. Nhưng hôm nay vốn đã bực bội, giờ lại càng khó mà kiềm chế.

Thế là cậu ngồi dậy nhìn họ.

"Sao? Muốn đánh nhau à?" Bốn người kia chỉ mong Dung Tử Ẩn làm ầm lên với họ.

Nhưng điều họ không ngờ tới là Dung Tử Ẩn lại lấy điện thoại ra, nhắn tin thẳng cho giáo viên quản lý ký túc: "Bốn người bạn cùng phòng của em uống rượu bên ngoài, cố tình về muộn, ồn ào gây mất trật tự, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi."

Giáo viên quản lý ký túc xá cũng chưa ngủ, vừa thấy tin nhắn của Dung Tử Ẩn, phản ứng đầu tiên là gọi điện lại ngay, hơn nữa còn gọi thẳng cho bốn người bạn cùng phòng kia.

Vừa bắt máy đã bị mắng té tát: “Mấy cậu làm gì vậy? Lập tức lên văn phòng gặp tôi ngay!”  

Bây giờ Dung Tử Ẩn là “bảo bối” của cả khoa, thí nghiệm đang bước vào giai đoạn quan trọng, bên này mà xảy ra sai sót gì thì to chuyện. Nếu bốn người kia làm ảnh hưởng đến cậu, nhỡ thí nghiệm thất bại thì đúng là rắc rối to.

Thế nên, giáo viên lập tức đích thân xuống ký túc xá đưa bốn người kia đi để dạy dỗ. Trước khi đi, ông còn nhìn Dung Tử Ẩn dưới ánh đèn đầu giường, cảm thấy sắc mặt cậu có vẻ không ổn lắm: “Nếu thấy không khỏe thì nhớ đến phòng y tế kiểm tra nhé.”  

“Vâng, thầy cứ yên tâm, em không sao. Xin lỗi vì đã làm phiền thầy muộn thế này.” Dung Tử Ẩn quả thực rất mệt, vừa nói xong câu đó liền tựa vào gối ngủ tiếp.  

Trong khi đó, bốn người bị đưa đi mới là những kẻ khổ sở nhất. Rõ ràng là mâu thuẫn cá nhân, vậy mà còn kéo cả giáo viên vào, chiêu này cũng quá bá đạo rồi!  

Nhưng dù trong lòng có bất mãn thế nào thì việc bị bắt quả tang uống rượu vẫn đồng nghĩa với một trận giáo huấn không thể tránh khỏi. Đúng là thảm hết chỗ nói.  

---

Sáng hôm sau, hiếm khi Dung Tử Ẩn không dậy sớm.  

Toàn thân cậu rã rời, đến tận mấy giây sau mới cố gắng ngồi dậy được, cảm giác từng khớp xương đều ê ẩm đau nhức.  

Hệ thống lo lắng hỏi ngay: "Ký chủ, cậu bị ốm à?"  

Dung Tử Ẩn gắng gượng lấy nhiệt kế ra đo.  

39,7 độ.  

Cậu lập tức gọi điện cho giáo sư hướng dẫn và các anh trong phòng thí nghiệm để báo cáo tình hình, rồi xin nghỉ một ngày. 

Sau đó, cậu nhanh chóng khoác thêm áo, cầm theo bình nước rồi đi thẳng đến phòng y tế.

Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, hơn nữa cậu còn trẻ, nên bác sĩ trường nhanh chóng kê thuốc và sắp xếp cho cậu ngồi truyền nước ở một góc.  

Dung Tử Ẩn kéo áo khoác đắp lên người, nhắm mắt nghỉ ngơi.  

Hệ thống cảm thán: "Tôi cứ tưởng cậu sẽ uống thuốc rồi chạy thẳng đến phòng thí nghiệm chứ!" 

Dung Tử Ẩn lắc đầu: "Sao có thể? Phòng thí nghiệm là nơi cần sự tập trung và chính xác nhất. Đầu óc thế này mà vào đó thì chỉ tổ gây rắc rối thôi."  

Cậu nghĩ rất rõ ràng, nếu vì ốm mà thao tác sai thì cả nhóm sẽ bị ảnh hưởng, chi bằng nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, sau đó tăng ca bù lại là được.  

Thuốc khá hiệu quả, chẳng mấy chốc Dung Tử Ẩn đã ngủ thiếp đi.  

Có người đến phòng y tế lấy thuốc, nhìn thấy cậu ngồi một mình đơn độc, trong lòng cảm thấy có chút chạnh lòng.  

Thế là tiện tay lên diễn đàn than thở một câu: "Đừng thấy mấy học bá ngoài sáng thì tưởng oai, chứ thực ra cũng cô đơn lắm. Ốm đau chẳng có ai chăm."  

Ban đầu chỉ có vài người hùa theo vài câu, sau đó có người bắt đầu để ý đến trọng điểm: "Rốt cuộc là học bá nào thảm vậy?"  

Đến khi biết đó là Dung Tử Ẩn, bầu không khí trong topic lập tức trở nên vi diệu.  

"Hehe, đừng đùa, Dung Cẩu mà cũng ốm á? Virus gặp cậu ta còn tức chết ấy chứ!"  

"Còn cái câu 'không ai chăm' là có ý gì? Cậu ta không có bạn gái tuyệt đối là do tự chuốc lấy thôi!" 

"Một thằng thẳng đơ thế kia thì làm gì có chị nào dịu dàng mà thèm để mắt đến?"  

Thế nhưng trong khi mọi người còn đang thi nhau chế giễu trên diễn đàn, thì ở phòng y tế, rất nhanh đã có người đến "nhận" Dung Tử Ẩn.  

Từ Truyền Chí và Diêu Nhạc Nhạc là hai người đến đầu tiên, sau đó lớp trưởng cùng mấy "khách VIP" thường nhờ Dung Tử Ẩn làm bài hộ cũng mang theo đồ ăn tới.  

Thấy cậu ngủ say, mà hôm nay phòng y tế lại vắng, Từ Truyền Chí bèn thương lượng với bác sĩ xem có thể để cậu nằm nghỉ cho thoải mái hơn không.  

Dung Tử Ẩn thực sự rất mệt, bọn họ náo loạn thế mà cậu vẫn không tỉnh.  

"Đừng bảo là ốm nặng quá đấy nhé!" Diêu Nhạc Nhạc vốn là con gái nên để ý hơn.  

Nhưng bác sĩ phòng y tế vẫn khẳng định không sao, thế là mọi người cũng tạm yên tâm.  

Bác sĩ trường Nông Nghiệp vốn mát tay, quả nhiên, đến chiều Dung Tử Ẩn tỉnh lại thì đã không còn vấn đề gì nữa.  

Không chỉ hết sốt, cảm giác nhức mỏi cũng biến mất, tinh thần lại phơi phới như chưa từng bị bệnh.  

Hệ thống kể lại chuyện mọi người đến thăm, Dung Tử Ẩn chỉ “ừm” một tiếng mà không nói gì, nhưng trong lòng đã ghi nhớ sự quan tâm này.  

Đúng lúc ấy có người đẩy cửa bước vào, đó là lớp trưởng, cậu ta mang cơm đến cho cậu. Thấy Dung Tử Ẩn tỉnh rồi, cậu ta cũng vui ra mặt. 

Hỏi bác sĩ xong, xác nhận cậu đã ổn, lớp trưởng bèn tính đưa cậu về ký túc xá.  

"Trong khoa có chuyện gì à?" Dung Tử Ẩn thuận miệng hỏi.  

"Còn phải nói!" Lớp trưởng thở dài, tiện thể kể lại rắc rối vừa gặp phải.  

Chuyện là về lễ tốt nghiệp. 

Trường Nông Nghiệp có truyền thống mỗi năm, trong lễ tốt nghiệp, mỗi khoa phải có một tiết mục văn nghệ. 

Ban đầu lớp của Dung Tử Ẩn định tìm ai hát hay lên sân khấu biểu diễn một bài cho xong. Nhưng vấn đề là năm nay các lớp khác đều có nhân tài, so ra thì lớp bọn họ quá nhạt nhòa. 

Khi lớp trưởng đi đăng ký tiết mục, giáo viên phụ trách còn khuyên cả buổi, nhưng muốn đổi sang tiết mục mới lạ cũng không dễ.  

"Giá mà khoa mình có ai biết chơi nhạc cụ thì tốt. Dù chỉ hướng dẫn cả lớp một đoạn cũng được!" Lớp trưởng lẩm bẩm một câu theo thói quen, nhưng vừa dứt lời liền cảm thấy có gì đó sai sai.  

Bởi vì cậu ta vừa ngẩng lên đã thấy Dung Tử Ẩn cười tủm tỉm.  

"Lớp trưởng, tôi biết mà!"  

Đúng lúc này, hai người cũng vừa về đến ký túc xá.  

Dung Tử Ẩn nhiệt tình kéo lớp trưởng vào phòng mình, sau đó lấy ra một cây kèn Sorna, rồi trịnh trọng thổi một đoạn nhạc mà cậu quen thuộc nhất —  

Bản nhạc chuyên dùng trong đám tang: "Thập Quỳ Phụ".

Bình Luận (0)
Comment