Kèn Sorna có thể nói là một trong những nhạc cụ truyền thống Trung Quốc có âm lượng vang dội nhất.
Dung Tử Ẩn lúc này đã khỏi bệnh, hơi thở cũng dồi dào. Ngay khi âm đầu tiên cất lên, lớp trưởng lập tức giật nảy mình.
Bản nhạc Thập Quỳ Phụ nổi bật nhất ở sự bi ai. Kèn Sorna tuy nghe qua thì vang vọng, nhưng lại mang theo một nét thô mộc khó diễn tả.
Dung Tử Ẩn cũng coi như có kỹ năng từ nhỏ! Không chỉ thổi nhạc không sai một nốt, ngay cả biểu cảm cũng vô cùng nhập tâm.
Như thể lớp trưởng chính là người cha già đã gần kề đất xa trời vậy.
Lớp trưởng: …
【Chỉ số hoang mang: 1000】
Nhưng cậu ta không nói gì, Dung Tử Ẩn bèn mặc định rằng cậu ta muốn nghe tiếp. Hơn nữa, đoạn cao trào sắp đến, Dung Tử Ẩn lại càng thêm hăng hái.
Lớp trưởng: …
【Chỉ số hoang mang: 3000】
Hệ thống thực sự không nhìn nổi nữa, nhắc nhở Dung Tử Ẩn: "Dung à! Dù sao lớp trưởng cũng từng chăm sóc cậu, cậu bình tĩnh lại đi, kẻo lát nữa tiễn cậu ấy đi thật đấy!"
Dung Tử Ẩn bị cắt ngang, bèn ngừng thổi.
Lớp trưởng đối diện vẫn còn đang chìm trong cơn chấn động vì bản nhạc, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi. Nhưng rõ ràng tâm lý vẫn chưa ổn định.
Dung Tử Ẩn cố gắng tiếp thị: "Thập Quỳ Phụ có ca từ cũng rất hay, câu cuối cùng là ‘Kiếp sau nhất định sẽ làm người tốt’."
Lớp trưởng vội xua tay: "Đừng đừng đừng! Dù sao đây cũng là lễ tốt nghiệp, bài này không hợp đâu. Cậu còn biết bài nào khác không?"
Dung Tử Ẩn suy nghĩ rồi đáp: "Nhiều lắm. Đại Xuất Binh, Ngàn Tờ Giấy, Khóc Bảy Ải, Tô Vũ Chăn Cừu… tôi đều biết hết."
Lớp trưởng giữ nguyên vẻ mặt đơ ra hồi lâu, không nói nên lời. Mấy cái bài này, chẳng lẽ thật sự muốn tiễn cả trường đi ngay tại lễ tốt nghiệp?
Mãi mấy giây sau, cậu ta mới uyển chuyển từ chối: "Những bài này có vẻ hơi truyền thống quá. Dù sao cũng là thời đại mới, phải chọn thứ gì đó hợp xu hướng một chút chứ."
Dung Tử Ẩn: "Nhạc hiện đại cũng được, Về Nhà Mẹ, Ba Bảo Bối May Mắn, Thời Gian Đã Đi Đâu… tôi đều biết cả."
Lớp trưởng muốn phát điên, thầm nghĩ không biết ai dạy Dung Tử Ẩn thổi kèn Sorna mà lại "thiếu đạo đức" như thế. Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn phải nghĩ cách từ chối.
Thế là lớp trưởng chân thành nắm tay Dung Tử Ẩn: "Thật sự không được đâu, đây là tiết mục tập thể. Ý tưởng của cậu hay đấy, nhưng mà chúng ta không thể kiếm đủ kèn Sorna trong thời gian ngắn như vậy đâu!"
Lớp trưởng còn đang vắt óc nghĩ cách từ chối thì Dung Tử Ẩn đã buông hai chữ như ác quỷ giáng trần — "Tôi có."
Lớp trưởng đờ đẫn lặp lại: "Cậu có cái gì?"
Thế là Dung Tử Ẩn mở tủ ra, trình bày nửa giang sơn của mình.
Trên một sọt trứng vịt muối đầy ắp, ngay ngắn xếp hơn hai mươi cây kèn Sorna.
Lớp của họ có 40 người, trừ đi các bạn nữ không muốn mất mặt, cộng thêm năm tên vô dụng cùng phòng với Dung Tử Ẩn, thì số nam sinh mặt dày còn lại vẫn có thể mỗi người cầm một cây.
Dung Tử Ẩn vuốt ve cây kèn, xúc động nói: "Bốn năm đại học, mọi người đã chăm sóc tôi rất nhiều. Hãy coi như đây là món quà tôi tặng cho mọi người nhé!"
Giọng cậu vô cùng chân thành, lớp trưởng nhất thời mềm lòng mà không nỡ từ chối.
Năm phút sau, lớp trưởng ôm hai mươi mấy cây kèn Sorna từ ký túc xá của Dung Tử Ẩn quay về phòng mình.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của các bạn cùng phòng, cậu ta quyết định rằng mình không thể chịu cú sốc này một mình, nhất định phải để mọi người cùng trải nghiệm sự sụp đổ này.
Thế là cậu ta gửi tin nhắn cho toàn bộ nam sinh trong lớp: "Đến phòng tôi ngay lập tức! Dung… không, học bá tặng quà cho mọi người!"
Nửa tiếng sau, nhóm chat lớp hiếm hoi rơi vào trạng thái im lặng.
Có bạn nữ tò mò hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thế là một nam sinh gửi lên một bức ảnh — một hàng kèn Sorna lấp lánh.
Ngay lập tức, cả nhóm chat chìm vào sự im lặng đến đáng sợ.
Các bạn nữ rất lý trí không tiếp tục hỏi thêm. Rõ ràng, chủ đề này cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Thế nhưng, dù có lý trí đến đâu thì "khéo ăn mà không có gạo cũng chịu". Tiết mục của lớp Dung Tử Ẩn vẫn không tìm được phương án thay thế nào phù hợp hơn.
Đặc biệt, khi thầy cố vấn yêu cầu toàn bộ lớp cùng tham gia, lớp trưởng hoàn toàn rơi vào ngõ cụt.
Cộng thêm việc đoạn kèn Sorna mà Dung Tử Ẩn thổi hôm đó cứ như có độc, ám ảnh đến mức ba ngày liên tiếp lớp trưởng ngủ mơ cũng nghe thấy đoạn BGM đó vang vọng trong đầu.
Thế là, trong cơn điên rồ với tâm thế "không thể để một mình mình chịu khổ", lớp trưởng cuối cùng cũng đồng ý với đề xuất của Dung Tử Ẩn, thậm chí còn đứng ra tổ chức các nam sinh trong lớp học kèn Sorna.
Ban đầu, việc học gặp không ít khó khăn. Kèn Sorna đúng là không dễ thổi, nhất là khi muốn tạo ra âm điệu chuẩn. Nhưng may thay, khoa Thú y của họ có thể thiếu đủ thứ, nhưng sức bền phổi thì thừa. Nhờ đó, cả bọn ít nhiều cũng tập ra được chút dáng vẻ.
Hơn nữa, họ chọn bài hát có giai điệu khá đơn giản — chính là phần cao trào của Niên Thiếu Hữu Vi của Lý Vinh Hạo. Cả lớp tính toán một chút, nếu cứ tập theo tiến độ này thì chắc chắn ai cũng có thể học được.
Các bạn nữ thì chỉ cần hát là được. Dung Tử Ẩn, người có kỹ năng Sorna giỏi nhất, sẽ đệm nhạc ở đoạn đầu, đến khi cao trào thì tất cả cùng hòa tấu.
Nghĩ kỹ lại, thiết kế tiết mục này thực sự rất bá đạo. Đặc biệt là nhạc cụ họ sử dụng còn vô cùng độc đáo.
Lục tung cả trường Nông nghiệp này cũng không tìm đâu ra lớp thứ hai biết thổi Sorna!
Chính vì thế, sau khi chấp nhận ý tưởng này, lớp trưởng cũng bị Dung Tử Ẩn "lây nhiễm", càng nghĩ càng thấy dùng Sorna đúng là đỉnh thật, rồi bắt đầu tích cực thuyết phục các bạn khác.
Chỉ trong một buổi sáng, cả lớp đều cảm thấy đây là một ý tưởng không thể nào hay hơn. Hơn nữa, có một người bạn am hiểu từng ngóc ngách của trường đã tìm giúp họ một địa điểm luyện tập tuyệt vời — vừa không làm phiền dân cư, lại không sợ bị ai phát hiện.
Thế là, chiến dịch huấn luyện Sorna rầm rộ chính thức bắt đầu!
Do ban ngày Dung Tử Ẩn còn bận làm thí nghiệm, nên các buổi tập thường diễn ra vào khoảng 8 giờ tối.
Giờ này, ngay cả cô lao công quét dọn cũng đã về. Chỉ còn lũ muỗi và côn trùng là nạn nhân chính của bọn họ.
Về phần các bạn học trong trường, tất nhiên cũng không ai nhận ra manh mối gì. Chỉ có mấy anh em khoa Cơ khí cùng tầng là hơi nghi ngờ một chút, họ thầm nghĩ: Dạo này đám "chó bác sĩ thú y" kia sao lại không tụ tập ăn bún nữa nhỉ?
Đã mấy ngày rồi không ngửi thấy mùi bún ốc, không biết tại sao, nhưng tự nhiên lại có chút trống trải!
Thế nhưng, chuyện lớn như cả nhóm cùng luyện kèn Sorna thì không thể nào giấu mãi được. Dung Tử Ẩn bên này cũng để lộ ra vài dấu vết.
Để tiết kiệm thời gian, ban ngày khi đi đến phòng thí nghiệm, Dung Tử Ẩn mang theo luôn kèn Sorna. Từ phòng thí nghiệm trở về, cậu liền đi dạy các bạn trong lớp, khỏi phải quay lại ký túc xá cho mất công.
Theo lý mà nói, động tác này cũng không đáng chú ý lắm, nhưng chẳng thể tránh khỏi có người tinh mắt quan sát.
Chẳng hạn như người đàn ông trung niên hơi mập mà cậu từng gặp ở vườn rau lần trước — một người ăn nói khá chua ngoa nhưng lại có ấn tượng rất tốt về Dung Tử Ẩn. Từ lần trước, ông ta đã âm thầm theo dõi cậu.
Ông ta không chủ động tiếp cận mà chỉ đứng từ xa quan sát, theo dõi cả quá trình Dung Tử Ẩn làm thí nghiệm, ghi chép, tra cứu tài liệu và nghiên cứu các chi tiết dự án.
Thậm chí, ông ta còn rất có hứng thú với các bài luận trước đây Dung Tử Ẩn từng tham gia, cả ba bài đã gửi lên tạp chí cấp tỉnh năm nay, cùng với bản thảo ban đầu của bài gửi tạp chí cốt lõi. Ông ta mang hết về nghiên cứu kỹ càng, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Hành động này trong mắt giáo viên hướng dẫn và trưởng khoa của Dung Tử Ẩn có phần kỳ lạ.
Hai người họ cũng âm thầm lo lắng.
“Vậy thầy nói xem, rốt cuộc ông ta định làm gì đây?” Giáo viên hướng dẫn chưa từng tiếp xúc với người này, chỉ nghe nói vị đại nhân vật kia tính cách rất lập dị, khó mà đoán được.
Trưởng khoa cũng đau đầu, sờ lên đỉ.nh đầu ngày càng hói của mình, vẻ mặt mệt mỏi: “Tôi cũng muốn biết lắm đây. Thôi cứ chờ xem sao! Dù sao bây giờ ông ta cũng đang quan sát Tiểu Dung rất kỹ, có hứng thú vẫn hơn là không hứng thú.”
“Cũng đúng!” Giáo viên hướng dẫn gật đầu, xem như bị thuyết phục.
Nào ngờ, những lời thì thầm riêng tư giữa ông và trưởng khoa đã bị giáo sư mập kia nhìn thấu từ lâu.
Do đi cùng bạn đến đây nên buổi tối, nên hai anh em thân thiết cũng ngồi lại với nhau, uống chút rượu rồi trò chuyện đủ thứ trên đời.
Chỉ có điều, họ uống rất chừng mực, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau.
Tính ra, bọn họ đã ở Đại học Nông nghiệp hơn nửa tháng, đương nhiên cũng có những đánh giá riêng.
Nhưng khác với giáo sư mập luôn dành lời khen ngợi cho trường này, bạn của ông ta lại không có ấn tượng tốt lắm.
“Sao lại thế? Tôi thấy từ giảng viên đến sinh viên đều rất có thực lực đấy chứ!” Giáo sư mập không nhịn được mà muốn chia sẻ về Dung Tử Ẩn – người mà gần đây ông ta phát hiện ra.
Thế nhưng, bạn ông ta chỉ hừ lạnh một tiếng mà không nói gì.
Giáo sư mập ngẫm nghĩ một chút, liền hiểu ra nguồn cơn định kiến của bạn mình.
Nói cho cùng, cũng là nghiệt duyên mà ra. Người bạn này của ông ta chính là vị giáo sư danh tiếng đã nhận một cậu ấm nhà giàu vào nhóm nghiên cứu.
Ban đầu, nhờ vào bài luận văn kia cùng danh tiếng của Đại học Nông nghiệp, vị giáo sư này thực sự cho rằng cậu ấm kia là thiên tài kiệt xuất. Nhưng đến khi người thật bước vào phòng thí nghiệm, ông ta mới phát hiện bản chất chỉ là “hoa mẫu đơn bằng sáp”, bên ngoài bóng bẩy mà bên trong rỗng tuếch chẳng biết gì cả.
Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi bực bội than phiền với giáo sư mập: “Cậu nói xem! Ngay cả dược phẩm ứng dụng cơ bản nhất mà nó cũng không phân biệt được, phải cầm từng lọ thuốc lên xem nhãn! Rồi sau đó, bài luận văn kia cũng bị bóc mẽ, hóa ra là thuê người viết hộ.”
“Đại học Nông nghiệp toàn chơi mấy trò mờ ám thế này, làm gì có nhân tài giỏi giang thật sự!” Càng nói càng tức, vị giáo sư uống một hớp rượu để đè nén cơn giận.
Giáo sư mập nghe xong thì bật cười: “Ai nói với ông rằng cái cục nợ mới nhận kia là giỏi giang thế?”
“Không phải ai cũng bảo nó là học bá sao?”
“Ông bị lừa rồi! Bốn năm đại học mà thi tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu cũng phải thuê người thi hộ, học bá thật sự thì Đại học Nông nghiệp đã giữ lại làm nghiên cứu sinh rồi! Cái hạng đó, trường chẳng buồn giữ lại đâu.”
“???” Vị giáo sư cảm giác thế giới quan của mình vừa bị đảo lộn hoàn toàn.
Sau khi hai người cùng phân tích lại vấn đề, vị giáo sư mới bừng tỉnh nhận ra — hóa ra những lời đồn về sinh viên xuất sắc mà ông nghe được là nói về Dung Tử Ẩn, còn người mà ông nhận vào phòng thí nghiệm lại là tên thiếu gia nhà giàu kia. Ông đã nhận nhầm người! Mọi chuyện đều là do chính ông hiểu lầm.
“À! Vậy là Cao Bân không đúng rồi!” Vị giáo sư lập tức bực bội trở lại.
Cao Bân chính là đàn anh của Dung Tử Ẩn trong nhóm nghiên cứu của ông. “Cậu ta biết rõ là nhận nhầm người, sao lại không nhắc tôi?”
Giáo sư mập bất đắc dĩ đáp: “Ông ngốc thật rồi. Cậu ta thân với Dung Tử Ẩn, đương nhiên chẳng có quan hệ gì với thằng kia. Tránh đi còn không kịp, làm sao lại chủ động chạy tới vạch trần chuyện này chứ?”
Vị giáo sư ngẩn ra rồi lập tức hồi tưởng lại xem Dung Tử Ẩn là ai.
“Tôi nhớ ra rồi! Chính là sinh viên của Đại học Nông nghiệp phát hiện ra công thức dược phẩm kia đúng không?”
“Đúng! Chính là cậu ta!”
Vị giáo sư lập tức hào hứng, mắt sáng lên: “Tôi đã xem báo cáo của cậu nhóc đó mấy lần rồi, thật sự là…!!!”
Giáo sư mập gật đầu, tiếp lời: “Đặc biệt có tài năng đúng không?”
“Ừ, hơn nữa đầu óc cũng rất linh hoạt.”
“Còn tỉ mỉ, tính cách trầm ổn, không kiêu ngạo không nóng vội, cực kỳ thích hợp để làm nghiên cứu khoa học.”
Giáo sư mập tranh thủ ca ngợi Dung Tử Ẩn một phen, rồi tiện tay đưa cho vị giáo sư xem mấy bài luận văn mà ông ta thu thập được trong mấy ngày qua.
Vị giáo sư vừa đọc xong liền kinh ngạc không thôi, lập tức bị thuyết phục. Ông nhanh chóng nảy ra ý định quan sát Dung Tử Ẩn kỹ hơn một chút, rồi sau đó sẽ tìm trưởng khoa để xin người.
Nhưng không ngờ, đúng lúc ông đang cân nhắc xem nên theo dõi Dung Tử Ẩn thế nào, giáo sư mập bỗng lên tiếng trước: “Ông cũng thấy cậu ta rất hợp làm đồ đệ của tôi đúng không?”
Vị giáo sư: “???”
Giáo sư mập: “Nhân phẩm thế này, tài năng thế kia, tầm nhìn cũng tuyệt vời — cứ như được sinh ra dành riêng cho tôi vậy!”
Vị giáo sư: “Đợi đã, hình như có gì đó sai sai.”
Giáo sư mập: “Sai chỗ nào?”
Vị giáo sư: “Cậu không phải đang giới thiệu người cho tôi à?”
Giáo sư mập: “Người anh em à, tỉnh táo lại đi. Nhân tài tốt thế này bây giờ khó kiếm lắm, tôi chỉ đang khoe với ông thôi.”
Vị giáo sư: …
Không hợp ý, cuối cùng cuộc trò chuyện tan rã trong im lặng.
Sau khi nhận ra vị giáo sư kia có ý muốn "cướp người", giáo sư mập thực sự cảm thấy nguy cơ cận kề, liền quyết định phải nhanh chóng kéo Dung Tử Ẩn vào nhóm của mình.
Giáo sư mập này vốn có phong cách thú vị, luôn cho rằng "dưa hái ép thì không ngọt", vì thế ông ta dự định sẽ nói chuyện tử tế với Dung Tử Ẩn trước, sau đó mới tìm trưởng khoa để bàn bạc chuyện tiếp theo.
Nhưng gần đây Dung Tử Ẩn luôn đi sớm về khuya, ông ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc thí nghiệm, Dung Tử Ẩn xách kèn Sorna rồi đi thẳng đến chỗ luyện tập.
Giáo sư mập đợi cậu nửa ngày, cuối cùng cũng thấy người, liền lập tức bám theo.
Trong đầu ông ta thoáng hiện lên một suy nghĩ: Không lẽ thằng nhóc này đang yêu đương rồi? Đang luyện tập để theo đuổi cô gái nào đó? Nếu không thì tại sao cứ tan thí nghiệm là lại cầm nhạc cụ chạy đến chỗ hẻo lánh?
Ôi, đúng là tuổi trẻ tràn đầy sức sống!
Giáo sư mập vừa nghĩ vừa cười, lắc đầu đầy thấu hiểu, trông chẳng khác gì một tiền bối từng trải.
Thế nhưng, ông ta hoàn toàn không thể ngờ rằng —
Khi Dung Tử Ẩn đến nơi, cậu lấy nhạc cụ ra, nhưng đó không phải là sáo hay tiêu gì cả, mà từ xa nhìn lại trông giống như một cái… kèn đồng?
Điều càng làm giáo sư mập sốc hơn nữa là người đến đón Dung Tử Ẩn lại là một chàng trai, trên tay cũng cầm một cái kèn giống hệt.
Khoan đã… đệ tử của ông ta lại thích con trai? Nếu vậy thì việc phải lén lút cũng đúng là vất vả. Giáo sư mập cần chút thời gian để tiêu hóa thông tin này.
Nhưng đúng lúc đó, từ trong rừng lại chui ra một gã đàn ông cao gần mét chín, cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, giọng nói mang đậm chất Đông Bắc, hô to với Dung Tử Ẩn: “Dung à! Chờ cậu mãi đấy! Mau để anh thổi cho cậu một lát!”