Thổi, thổi một lát sao? Là theo nghĩa mà ông ta đang nghĩ đến sao?
Giáo sư mập lập tức hóa đá tại chỗ.
Trong khi đó, Dung Tử Ẩn vẫn rất bình tĩnh: “Được thôi!”
“!!!” Giáo sư mập ngay tức khắc có suy nghĩ muốn lao ra kéo cậu ấy lại.
Tên đàn ông Đông Bắc kia trông mặt mũi hung tợn, không giống người tốt chút nào. Dung Tử Ẩn đứng trước mặt hắn chẳng khác nào con búp bê Matryoshka nhỏ hơn một cỡ, gần như có thể bị hắn nuốt chửng. Nếu để cậu ấy bị kéo vào “hoạt động tập thể” kiểu này, lại còn có “đạo cụ” nữa, chắc chắn sẽ chịu thiệt!
Giáo sư mập quả không hổ danh là đại ca đầu óc nhạy bén, tư duy nhảy số nhanh đến mức người bình thường không theo kịp.
Ngay khi ông ta lao ra định giải cứu thanh niên lầm đường lạc lối, thì đột nhiên từ trong rừng vang lên một âm thanh chói tai như tiếng gà bị cắt tiết, dọa ông ta giật bắn mình.
Chưa kịp hoàn hồn, trong rừng lại vang lên những tiếng kêu tương tự, đứt quãng nhưng dồn dập.
Ông ta định thần nhìn kỹ thì ra trong rừng còn ẩn nấp không ít người, tổng cộng có hơn hai mươi người, mỗi người đều cầm một cái kèn giống hệt nhau.
… Thế này không phải hẹn hò đêm khuya, mà là tụ tập bất hợp pháp sao?
Trong đầu giáo sư mập lập tức tua nhanh hàng loạt từ khóa như lừa đảo đa cấp, tà giáo. Nhưng vấn đề là hai mươi thanh niên này không họp hành, không tuyên truyền, thậm chí còn ít nói chuyện với nhau mà chỉ đơn giản là liên tục kêu như gà.
Giáo sư mập nghe gần hai tiếng đồng hồ, cảm giác đầu óc sắp nổ tung, cuối cùng nhóm sinh viên khoa Thú y cũng quyết định giải tán.
Nhìn bọn họ lục tục bước ra từ rừng cây, ông ta định bắt lấy Dung Tử Ẩn để hỏi cho rõ ngọn ngành. Thế nhưng ông ta lại nghe thấy lớp trưởng đi bên cạnh Dung Tử Ẩn thở dài: “Tiến độ này có kịp không đây? Kèn Sorna khó quá. Sắp đến lễ tốt nghiệp rồi, có học xong nỗi không đây?”
“Học được mà, chỉ có mười sáu nhịp thôi, chắc chắn sẽ học xong.”
“Đừng nói mười sáu nhịp, tám nhịp tôi còn thổi không ra nữa là!”
Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút, sau đó vỗ vai cậu ta, nghiêm túc nói: “Làm người phải có ý chí kiên định.”
Lớp trưởng: …
Cái này mà chỉ cần ý chí kiên định là làm được sao? Thổi kèn Sorna cũng phải có thiên phú chứ!
【Chỉ số bực bội +500】
Giáo sư mập, người đã bị muỗi đốt suốt cả buổi, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân và kết quả từ cuộc đối thoại của họ. Hóa ra Dung Tử Ẩn và đám người này trốn vào rừng là để luyện tập cho tiết mục biểu diễn trong lễ tốt nghiệp sắp tới.
Dù sao thì với trình độ thảm hại của đám anh em trong lớp, nếu bọn họ mà tập trong ký túc xá, e rằng sẽ bị cả tòa nhà đuổi ra ngoài.
Thật là khổ mà!
Giáo sư mập ngẫm nghĩ rồi định đứng dậy tìm Dung Tử Ẩn nói chuyện vài câu, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên chân ông ta tê rần, không thể cử động ngay được.
Khi ông ta hồi phục lại thì Dung Tử Ẩn đã đi xa rồi. Nhìn bóng lưng người ta khuất dần, giáo sư mập đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi không chịu về ngủ mà lại mò theo Dung Tử Ẩn vào rừng cây giữa đêm khuya.
【Chỉ số phẫn nộ của Giáo sư mập +1000】
Dung Tử Ẩn: ???
Hệ thống: Chết tiệt! Dung à, bây giờ cậu lợi hại đến mức không cần tiếp xúc cũng có thể khiến người ta bức xúc muốn chửi tục sao?
Quan trọng hơn là đến tận nửa đêm, Dung Tử Ẩn lại nhận được một thông báo từ hệ thống.
【Chỉ số phẫn nộ từ Giáo sư mập +2000】
Hệ thống: Cái, cái quái gì thế? Chẳng lẽ càng nghĩ càng tức?
Dung Tử Ẩn cũng thấy khó hiểu, vì cậu thực sự chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người này. Dù là người dễ xúc động đến mấy thì cũng không thể chỉ vì nghĩ đến cậu mà tức giận đến vậy giữa đêm khuya được chứ?
Hệ thống: Có khi nào có ai đó đâm sau lưng cậu không?
Dung Tử Ẩn lắc đầu: Không thể nào. Trừ khi là tôi gặp vấn đề lớn trong thí nghiệm.
Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy hơi bất an, lập tức nhắn tin hỏi đàn anh cùng nhóm thí nghiệm.
Đàn anh bảo không có chuyện gì cả. Hơn nữa còn đặc biệt nhắc đến: “Hôm nay ba vị đại lão đều nhắc đến cậu.”
Dung Tử Ẩn: “Nói gì về tôi?”
“Đương nhiên là khen cậu rồi! Đặc biệt là cái vị giáo sư mập mập đó, ông ấy dành rất nhiều lời khen cho cậu.”
Dung Tử Ẩn tràn đầy nghi hoặc, đã khen ngợi hết lời thì sao lại đột nhiên nghĩ đến cậu rồi tức giận? Không lẽ do con ngỗng của cậu chọc giận ông ta à?!
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, dù sao hôm đó cậu cũng cùng với chủ nhiệm khoa đi lùa đám ngỗng mà.
“Thôi kệ, rồi cũng biết thôi.”
Dung Tử Ẩn tạm gác lại nghi ngờ của mình.
Nhưng cậu đâu biết rằng, nguyên nhân khiến Giáo sư mập phẫn nộ không phải là do bầy ngỗng, mà là vì tiếng kèn Sorna của lớp bọn họ trong buổi luyện tập tối qua.
Quả không hổ danh là "vua của nhạc cụ dân gian", dù đám sinh viên này thổi đến cả giai điệu còn không ra, nhưng chỉ cần hơi khỏe là âm thanh vẫn vang dội đến mức kinh hoàng.
Tiếng kêu như gà bị cắt tiết quá sức ám ảnh, khiến ông ta dù đã về ký túc, nhắm mắt dưỡng thần suốt ba tiếng đồng hồ mà trong đầu vẫn văng vẳng nền nhạc Sorna.
Đến một giờ sáng, vì không tài nào ngủ được nên ông ta giận dữ bò dậy uống liền ba cốc nước to, sau đó phun mạnh một cái, cố gắng đuổi cái BGM quỷ quái ra khỏi đầu. Cuối cùng ông ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút mới quay về giường ngủ tiếp.
Nhưng đến khi ngủ rồi, giấc mơ toàn là cảnh đưa tang. Đáng chết nhất là vì uống nhiều nước quá, vừa mới ngủ sâu được một chút lại bị mắc tiểu, buộc phải bò dậy đi vệ sinh.
Thế nên, sáng hôm sau khi Dung Tử Ẩn tỉnh dậy, cậu phát hiện ông chú mập – một người vô cùng xúcđộng - đã hào phóng cung cấp cho cậu tận 10.000 điểm cảm xúc.
Nhìn vào hàng loạt trạng thái như "trằn trọc mất ngủ", hệ thống đột nhiên có một suy nghĩ không lành.
“Ký nhân đại nhân, gần đây tên ông chú mập này cứ nhìn cậu chằm chằm, còn hay nhắc đến cậu với người khác. Không lẽ ông ta có ý với cậu?” Càng nghĩ, hệ thống càng cảm thấy đúng. Nhất là dạo này trên mạng đang rầm rộ vụ bê bối giáo viên hướng dẫn gạ gẫm sinh viên, làm nó không thể không liên tưởng đến những điều chẳng lành.
Nếu như không phải vì thấy Dung Tử Ẩn đẹp trai, thì mắc gì phải mất ngủ vì cậu ấy chứ!
Dung Tử Ẩn vẫn rất bình tĩnh: “Sợ gì? Tôi là đàn ông mà.”
“Chính vì là đàn ông mới đáng sợ đó!” Hệ thống đã gần như chết lặng. Từ lúc nó ràng buộc với Dung Tử Ẩn đến giờ, không có một ai có tình cảm đặc biệt với cậu ấy là con gái cả!
Người duy nhất vừa trẻ, vừa đẹp, lại giàu có, thế mà cũng bị Dung Tử Ẩn vứt ra sau đầu. Người ta đường đường từ làng quê đuổi theo đến tận Đại học Nông nghiệp, vậy mà sau cái lần bị Quý Thự liên hệ, Dung Tử Ẩn chẳng thèm đoái hoài gì nữa.
Thậm chí sau này, khi Quý Thự nhắn tin cho Dung Tử Ẩn, cậu ta cũng quên mất phải trả lời ngay trong ngày, thường thì phải sang hôm sau mới nhớ ra mà phản hồi.
Rõ ràng khi trả lời khách hàng trên Tantan, Dung Tử Ẩn không hề như vậy!
"Hầy..." Hệ thống lại thở dài một hơi, "Dung à! Dù gì hôm nay cũng là 520 rồi, cậu không có cảm giác gì sao?"
"Cảm giác gì? Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?" Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút, bỗng nhớ ra: "À! Đúng rồi, Vương Giả Vinh Diệu ra skin mới, Lưu Bị và Tôn Thượng Hương. Skin của Hương Hương nhìn cũng khá đẹp đó."
Hệ thống: "..."
"Không phải cái đó! Hôm nay là ngày lễ, lễ đó!"
"Hả?" Dung Tử Ẩn lại suy nghĩ, rồi đoán bừa: "Ngày Phan Kim Liên đầu độc Võ Đại Lang?"
"A a a a! Hôm nay là Ngày Tỏ Tình!" Hệ thống phát điên.
Dung Tử Ẩn đột nhiên bừng tỉnh, ngay lập tức trở nên hào hứng.
"Ngày này hay đấy!"
"Cuối cùng cậu cũng giác ngộ rồi." Hệ thống cảm thấy vô cùng an ủi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nó đã thấy Dung Tử Ẩn mở WeChat, đăng một dòng trạng thái: "Điều lãng mạn nhất mà tôi có thể nghĩ đến, chính là cùng bạn già đi. Hôm nay mua trứng ngỗng giảm ngay 5%!"
Kèm theo một sticker: một ông Giáo sư mập đầu trọc đang tạo dáng trái tim. [Hãy để tôi làm bảo bối của bạn được không? Không được thì để tôi nghĩ cách khác!]
Hệ thống: Đây chính là cái mà cậu gọi là "hay" sao?
Dung Tử Ẩn vô cùng tự hào: "Ừm, vào ngày lễ, bán hàng dễ lắm."
Hệ thống hoàn toàn câm nín, cuối cùng cũng thấm thía câu nói mà mấy cô gái trên mạng hay bảo: "Cẩu thẳng nam không xứng có bạn gái."
Thậm chí, nó còn muốn bổ sung thêm một câu: "Yêu đương đồng giới cũng không xứng!"
Lúc này, Dung Tử Ẩn – một tên cẩu thẳng nam vừa không xứng có bạn gái, vừa không xứng làm gay – đang vô cùng vui vẻ vì bán được một đống trứng ngỗng trắng An Tây.
Lứa trứng cậu bán ra đợt trước đã nở thành công rồi.
Không có quả nào hỏng, tất cả đều nở ra những chú ngỗng con khỏe mạnh, chăm sóc cũng cực kỳ dễ dàng.
Là một "đại gia lông vũ" tương lai, Dung Tử Ẩn đặc biệt yêu thích những bé ngỗng con lông tơ mềm mại. Bản năng bám mẹ của loài chim khiến chúng lúc nào cũng muốn đi theo bên cạnh "người mẹ dịu dàng" của mình.
Vì vậy, ngoài một vài trường hợp không được suôn sẻ lắm — chẳng hạn như ông chủ nhiệm hói đầu trung niên thu hoạch được một "đứa con bất hiếu phản nghịch" — thì hầu hết những bé con khác đều là những cục đường ngọt lịm, mang lại vô số niềm vui cho mọi người.
Hơn nữa, vì Dung Tử Ẩn đăng bài bán hàng đúng vào 520, càng khiến không ít chị em có suy nghĩ "Nuôi đàn ông chi bằng nuôi ngỗng con". Họ ùn ùn đặt hàng, chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, hơn ba mươi quả trứng đã được bán sạch.
Ba ngàn tệ nhẹ nhàng vào túi.
Dung Tử Ẩn cảm thán: "520 đúng là một ngày tốt lành!"
Hệ thống vẫn còn tự kỷ, nó từ chối giao tiếp với cậu. Trong khi đó, sau khi "thu hoạch" một đợt khách hàng, Dung Tử Ẩn lại dốc toàn bộ tâm sức vào phòng thí nghiệm.
Thời gian gần đây, nhóm nghiên cứu của họ có bước tiến mới, khiến ai nấy đều phấn khích như được "bơm máu gà". Ngay cả các sư huynh trong nhóm của Dung Tử Ẩn cũng không tránh khỏi hào hứng.
Nhưng Dung Tử Ẩn dường như trời sinh đã thiếu đi những cảm xúc mãnh liệt như vậy. Cậu hiếm khi có sự dao độ.ng tì.nh cảm quá lớn, nếu có thì cũng chỉ là thoáng qua, rồi nhanh chóng trở lại trạng thái bình tĩnh. Chính sự điềm tĩnh này lại càng khiến người khác khâm phục.
"Tôi nói này, Dung à! Cậu thật sự quá vững vàng. Làm chung nhóm với cậu, tôi cứ có cảm giác như chúng ta có thêm một giảng viên nữa vậy!" Một sư huynh đã quá quen thuộc với Dung Tử Ẩn, hắn ta vỗ vai cậu rồinhìn cậu ghi chép cẩn thận.
"Đến giai đoạn này rồi, không cần tỉ mỉ đến thế đâu nhỉ?"
"Vẫn cần chứ." Dung Tử Ẩn lắc đầu, "Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn."
"Ừ, cậu nói cũng đúng. Sau này chúng tôi cũng sẽ chú ý hơn." Sư huynh gật gù đồng tình.
Lời Dung Tử Ẩn không sai. Những thí nghiệm trong phòng nghiên cứu này, thoạt nhìn có vẻ như sắp thành công, nhưng một khi thất bại, hậu quả kéo theo có thể sẽ rất phiền phức. Thay vì đến lúc đó mới cuống cuồng đi tìm nguyên nhân, tốt hơn hết là ghi chép đầy đủ ngay từ đầu, để sau này có thể dễ dàng rà soát và phân tích.
Bọn họ đều là những trợ lý nghiên cứu đã theo thầy giáo nhiều năm, vậy mà ở điểm này lại bị Dung Tử Ẩn vượt mặt. Cũng chẳng trách được mấy vị giáo sư lớn đều thích cậu, dù sao thì tư duy của cậu đúng là rất vững vàng.
Nghiên cứu sinh và nghiên cứu sinh tiến sĩ được các giáo sư mang theo vốn dĩ là để làm việc. Vì vậy, ai nấy đều tập trung vào nghiên cứu, không có mấy tư tưởng lệch lạc, khiến cho quá trình hợp tác cũng trở nên dễ dàng hơn.
Trùng hợp làm sao, đúng vào bốn giờ chiều hôm đó, nhóm của Dung Tử Ẩn cuối cùng cũng đạt được một bước tiến mang tính đột phá trong thí nghiệm tách chiết.
Họ đã thành công phân tách được một loại hợp chất đặc biệt, vừa có thể làm tăng đáng kể tỷ lệ sinh sản, lại không gây ra quá nhiều hiệu ứng khó lường.
"Aooooooo!" Ngay khoảnh khắc tách chiết thành công, cả phòng thí nghiệm bùng nổ trong sự phấn khích!
"Tôi đi báo cho các giáo sư!" Có người vội vàng chạy đi thông báo cho các cố vấn, những người còn lại thì ôm lấy nhau ăn mừng đầy hào hứng.
Đây đúng là một thành tựu đáng ăn mừng, thế nên có người đề nghị: "Trước khi các giáo sư tới kiểm tra và phân công nhiệm vụ, hay là chúng ta tổ chức một màn chúc mừng nho nhỏ đi?"
"Dung à! Hình như lớp các cậu gần đây có biểu diễn văn nghệ? Hay cậu góp vui một tiết mục?"
Dung Tử Ẩn cũng đang vui vẻ, liền thuận theo yêu cầu của mọi người.
Thế là, trong sự tò mò của cả phòng thí nghiệm, Dung Tử Ẩn lấy ra một nhạc cụ đầy thần bí—kèn Sorna—và bắt đầu thổi lên một giai điệu quen thuộc trong trí nhớ.
Ngay từ nốt cao đầu tiên vang lên, vài sư huynh trong phòng lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Bên ngoài, chủ nhiệm khoa cùng giáo sư hướng dẫn của Dung Tử Ẩn đang đưa ba vị chuyên gia đi về phía phòng thí nghiệm. Từ xa, họ đã nghe thấy tiếng nhạc vọng ra từng hồi.
Nhưng không hiểu sao, bầu không khí lại có chút là lạ, giai điệu cũng quái lạ mà... quen tai đến kỳ lạ.
Giáo sư hướng dẫn của Dung Tử Ẩn cũng xuất thân từ nông thôn, chăm chú lắng nghe một lúc, rồi chần chừ nói: "Hình như... đây là bài 《Đại Xuất Binh》?"
"Ý ông là gì?" Một giáo sư mập mạp vô thức hỏi lại.
"Là... đoạn kèn Sorna được thổi lúc khiêng quan tài ra nghĩa trang ấy..."
Sắc mặt vị giáo sư mập lập tức đen sì. Móa nó, chẳng phải giai điệu mà ông ta nghe tối qua cũng na ná thế này sao?
Trong lòng ông ta dâng trào một nỗi oán hận: Đám sinh viên khoa Thú y này chắc đầu óc có bệnh, thật sự định chơi nhạc tiễn biệt cả trường trong lễ tốt nghiệp chắc?!
Cộng thêm nỗi uất ức vì mất ngủ cả đêm qua, vị chuyên gia mập tức tốc xông vào phòng thí nghiệm, ông ta đẩy cửa bước vào, đứng trước mặt Dung Tử Ẩn quát: "Ngày vui thế này thì phải thổi cái gì may mắn một chút!"
Những người xung quanh đều sửng sốt — Cái gì gọi là "thổi cái gì may mắn một chút"? Không phải nên bảo cậu ta đừng thổi nữa sao?!
Nhưng Dung Tử Ẩn lại có thể theo kịp logic của chuyên gia mập, lập tức đổi bài thật.
Vẫn là phần dạo đầu quen thuộc, vẫn là giai điệu quen thuộc, có người vô thức ngân nga theo vài câu, rồi bỗng giật mình nhận ra —
Móa nó! Đây là 《Cực Lạc Tịnh Thổ》!