Giai điệu của Cực Lạc Tịnh Thổ vốn dĩ đã rất dễ gây nghiện, giờ lại được thay bằng tiếng kèn Sorna làm nhạc cụ chủ đạo lại càng mang đến một sức hút xuyên thẳng vào tâm hồn.
Thế nên, tối hôm đó, tất cả những ai bước ra từ phòng thí nghiệm thú y, chỉ cần nhìn bề ngoài thôi cũng thấy có chút ngơ ngác.
Nhưng nội tâm của họ thì lại vô cùng phong phú, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt đờ đẫn kia. Dù vậy, tất cả đều có chung một bản nhạc nền trong đầu—chính là đoạn nhạc dạo đầu của Cực Lạc Tịnh Thổ: "Deng deng deng deng deng..."
Dung Tử Ẩn thực sự đã dùng một bài nhạc để tiễn cả đám đi "cực lạc". Rõ ràng nghiên cứu đã có một bước đột phá lớn, vậy mà không ai rủ nhau đi ăn mừng. Thay vào đó, sau khi nộp báo cáo và phân chia nhiệm vụ giai đoạn hai, ai nấy đều lặng lẽ giải tán.
Đặc biệt là hai vị đại lão trong nhóm, sau khi nói chuyện xong, họ chỉ biết tiếc nuối nhìn Dung Tử Ẩn một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Thiên tài đúng là thiên tài, nhưng chó như thế này thì tốt nhất đừng mang về nữa. Không nói đến việc họ có chịu nổi hay không, chỉ e rằng đám đệ tử cũ trong phòng thí nghiệm của họ cũng sẽ bị Dung Tử Ẩn hành đến phát điên.
Bọn họ thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh đó—cả phòng thí nghiệm đều trông chờ vào Dung Tử Ẩn để có kết quả, nên dù có bị chọc tức đến chết cũng không thể động tay đánh cậu ta. Cuối cùng, tất cả đều bị tức đến mức phồng lên như cá nóc.
Nghĩ thôi cũng thấy bi thảm.
Thế là, Dung Tử Ẩn vô tình từ một nhân tài được tranh giành bỗng trở thành một "đứa trẻ mồ côi" không ai dám nhận.
Tuy nhiên, vẫn còn một người chưa đi—chính là vị giáo sư mập đã chú ý đến cậu từ đầu.
Lúc này, ông ta đang ngồi xổm ở góc tường, mặt đầy vẻ u sầu, hút thuốc liên tục, huyết áp thì đang tăng vùn vụt.
Dung Tử Ẩn thu dọn xong phòng thí nghiệm, chuẩn bị về ký túc xá thì vô tình chạm mặt ông ấy.
Hệ thống lập tức phát cảnh báo: "Dung ơi! Cẩn thận người đàn ông trung niên này, hình như ông ta có ý đồ với cậu đấy!"
Trùng hợp làm sao, lời hệ thống còn chưa dứt, vị giáo sư mập kia đã nghiến răng, ông ta lấy hết can đảm nói với Dung Tử Ẩn: "Tiểu Dung à, lại đây, ta có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Ta có ý với cậu." Vừa nói, ông ta vừa thở dài như thể vừa đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.
Hệ thống hét lên thất thanh: "Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Quy tắc ngầm trong giới nghiên cứu đây sao?!"
Dung Tử Ẩn: "Đừng có nói linh tinh."
Dẹp hệ thống sang một bên, Dung Tử Ẩn ngồi xổm xuống bên cạnh đại lão, hỏi: "Ý ngài là sao?"
Vị giáo sư mập: "Làm đồ đệ của ta đi! Cậu xem, Đại học Nông nghiệp đã bị cậu quậy gần như tanh bành rồi, trong phòng thí nghiệm của ta vẫn còn một đám yêu ma quỷ quái, thật sự rất thích hợp để cậu phát triển."
Dung Tử Ẩn: "Nhưng tôi đâu chuyên về di truyền học."
Vị giáo sư mập dập điếu thuốc, nói: "Dù sao cậu cũng đã bước một chân vào giới rồi, cho cậu xem trước cũng không sao."
Nói rồi, ông lấy điện thoại ra, đưa cho Dung Tử Ẩn xem một bài luận văn ngắn.
"Đây là do tôi viết."
Dung Tử Ẩn nhìn kỹ, nhận ra đó chính là bài báo cáo về bệnh truyền nhiễm trên con vịt mà cậu đã viết trước đây.
Vị giáo sư mập chỉ vào hai đoạn trong đó, sau đó mở một tài liệu khác lên: "Cậu xem cái này đi."
Dung Tử Ẩn đọc xong thì sững người.
Nội dung này có cùng hướng nghiên cứu với luận văn của cậu, nhưng trong giới nghiên cứu hiện tại, cậu chưa từng nghe ai đang tập trung vào lĩnh vực bệnh truyền nhiễm ở gia cầm.
Vị giáo sư mập thở dài: "Đây là nghiên cứu của tôi. Nhưng cậu cũng biết đấy, trong ngành thú y, chăn nuôi vốn không phải trọng điểm, nếu có xin tài trợ thì kinh phí cũng chẳng được bao nhiêu. Tôi phải dựa vào các dự án khác để nuôi sống nghiên cứu này."
"Nhưng tôi không có nhân tài phù hợp trong lĩnh vực này, một mình thì không thể làm xuể."
Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút rồi nói: "Một mình tôi cũng không đủ."
Vị giáo sư mập chỉ vào mình: "Còn có tôi nữa! Hiện tại tôi cần một người có thể chủ trì toàn bộ đề tài. Nếu có, tôi lập tức cung cấp đầy đủ tài nguyên để bắt đầu."
"Cậu cũng biết danh tiếng của tôi trong giới, ít nhất tôi không phải loại người kìm hãm nhân tài."
Nhưng Dung Tử Ẩn lại hỏi một vấn đề quan trọng: "Vì sao ngài lại quan tâm đến đề tài này?"
Vị giáo sư mập bật cười: "Xem như tôi mượn công làm tư đi. Tôi cũng xuất thân từ nông thôn, nhà tôi từng nuôi ngỗng."
Nói đến đây, ông dừng lại, không nói thêm nữa. Dung Tử Ẩn cũng không hỏi thêm.
Vị giáo sư mập lại châm một điếu thuốc khác: "Cậu nghĩ sao? Có muốn tham gia không?"
"Tôi cũng có hứng thú." Dung Tử Ẩn gật đầu. "Nhưng tôi còn một câu hỏi quan trọng nhất."
"Câu gì?"
"Ngài có ngại việc nghiên cứu sinh của mình có nghề tay trái không?"
Vị giáo sư mập lập tức cảnh giác: "Thổi kèn Sorna là không được! Tiểu Dung à, nghe tôi nói này, Sorna dù là quốc túy nhưng thật sự không hợp với cậu đâu, tin tôi đi, bỏ ngay đi!"
Hệ thống: "Phụt."
Dung Tử Ẩn mặt không cảm xúc: "Không phải chuyện đó."
Vị giáo sư mập thở phào: "Thế thì cái gì cũng được."
Dung Tử Ẩn gật đầu không nói thêm gì nữa.
Thế là vị giáo sư mập tiện tay kết bạn WeChat với Dung Tử Ẩn, đồng thời kéo cậu vào nhóm chat của các đồ đệ dưới trướng mình, còn giới thiệu cậu với cả nhóm.
Mặc dù vẫn chưa bàn bạc gì với phía Đại học Nông nghiệp, nhưng ông biết chắc bên đó sẽ không có vấn đề gì.
Dù sao ngay từ đầu, giáo viên hướng dẫn của Dung Tử Ẩn và trưởng khoa bên đó đã liên tục tiến cử cậu cho ông, mục đích chính là vì chuyện này.
Giới học thuật cũng không phải lúc nào cũng yên ả. Dung Tử Ẩn không có chỗ dựa, phía sau chỉ có mỗi Đại học Nông nghiệp – nơi cậu nhận được sự dìu dắt. Vậy nên, việc ông che chở cậu ngay từ bước khởi đầu cũng xem như một cách bảo vệ.
Vị giáo sư mập vỗ vai Dung Tử Ẩn, động viên: "Cố gắng làm cho tốt!"
Dung Tử Ẩn đứng thẳng dậy, nghiêm túc cúi chào ông một cái: "Con sẽ không phụ sự kỳ vọng của thầy."
Cách xưng hô thay đổi cũng đồng nghĩa với việc cậu đã chính thức thừa nhận mối quan hệ thầy trò.
Vị giáo sư mập gật đầu ra hiệu cho Dung Tử Ẩn rời đi.
Hôm qua ông có đi theo Dung Tử Ẩn đến khu rừng nhỏ, cũng biết sau khi rời phòng thí nghiệm, cậu còn phải tập luyện chương trình cùng các bạn trong lớp trông khá bận rộn, nên ông không giữ cậu lại.
Thế nhưng, nhìn bóng lưng Dung Tử Ẩn tay cầm kèn Sorna bước đi nhẹ nhàng rời đi, vị giáo sư mập bỗng cảm thấy suy nghĩ khi nãy của mình có phần phiến diện.
Có lẽ Dung Tử Ẩn không hẳn là không có chỗ dựa. Dù chỉ có tình thầy trò, nhưng hai chữ Đại học Nông nghiệp đã đủ để trở thành tấm vé đưa cậu bước chân vào giới nghiên cứu.
Một sinh viên khoa thú y của Đại học Nông nghiệp, chuyên về chăn nuôi – ai dám xem thường cậu ta chứ!
Nghĩ vậy, vị giáo sư mập mở điện thoại nhắn tin cho một người bạn: "Tối nay làm vài ly nhé? Tôi cảm thấy đồ đệ nhỏ của mình sau này nhất định sẽ tiền đồ vô lượng."
Chưa đầy vài giây sau, đối phương nhắn lại: "Tiền đồ vô lượng thật đấy. Một bài nhạc tiễn cả bọn chúng tôi đi luôn, cũng đủ trâu bò. Không uống rượu đâu, đau đầu quá."
Vị giáo sư mập lại nhịn không được mà lắm mồm, nhắn tiếp: "Hay tôi gọi nó đến thổi cho cậu nghe một bài mới? 'Bách Điểu Triều Phụng' chẳng hạn, coi như rửa tai luôn nhé?"
Đối phương: "……"
Vị giáo sư mập đợi khoảng năm giây, lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Lần này, WeChat hiện lên thông báo: "Bạn và đối phương không phải bạn bè, cần thêm bạn mới có thể tiếp tục trò chuyện."
Bị chặn rồi.
"Chậc! Lớn tuổi thế rồi mà chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả. Suốt ngày giận dỗi thì có ích gì đâu!" Ông lầm bầm, quyết định ngay lập tức đi tìm người bạn kia. Dù sao, chạy trời không khỏi nắng, chạy hòa thượng thì còn cái chùa.
Chỉ có thể nói rằng, chữ "chó" này, e là cũng có sự kế thừa giữa sư đồ rồi.
—
Bên phía Dung Tử Ẩn, hệ thống cũng cảm thán không thôi.
"Hóa ra ông ấy muốn nhận cậu làm đồ đệ à! Làm tôi giật cả mình."
"Chứ không thì sao?" Dung Tử Ẩn vừa đi vừa nghịch cây kèn Sorna trong tay. Gần đây cậu thổi Sorna khá nhiều, kỹ thuật cũng tìm lại được phong độ đỉnh cao khi xưa. Giờ mà cầm một bản nhạc mới, chỉ cần không quá phức tạp, cậu có thể thổi ra giai điệu ngay lập tức.
Chỉ tiếc là... không có nhiều người biết thưởng thức.
Dung Tử Ẩn nghĩ mình cần một tri âm tri kỷ.
Cậu mở danh bạ điện thoại ra lướt thử, nhưng thật sự chẳng tìm được ai phù hợp để cảm nhận tài nghệ độc đáo này của mình.
Vẫn còn bản "Khóc Linh Đường" chưa có dịp thể hiện nữa cơ!
Đúng lúc đó, cậu nhìn thấy số điện thoại của tên đại ca cho vay nặng lãi trước đây. Dung Tử Ẩn lập tức nhớ ra mình đã lâu chưa "gặt lúa", hẳn là bây giờ lúa đã mọc lên tươi tốt lắm rồi.
Thế là, dưới ánh nhìn sững sờ của hệ thống, cậu chủ động bấm gọi cho đại ca cho vay nặng lãi.
Và ngay khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, cậu nâng kèn Sorna lên thổi vang bản nhạc kinh điển của mình — "Khóc Linh Đường."
Âm thanh bi thương, thê lương, vang vọng khắp chốn, lại còn cực kỳ ám ảnh.
Chưa đầy một phút sau, khi đại ca cho vay hoàn hồn lại và cuối cùng cũng kịp cúp máy, Dung Tử Ẩn đã thu về lượng giá trị cảm xúc lên đến hai vạn điểm.
Dung Tử Ẩn hài lòng cất Sorna đi, khóe môi khẽ cong lên: "Thấy chưa? Giao tiếp với người trọng tình trọng nghĩa như vậy đúng là khiến người ta cảm thấy thư thái cả thể xác lẫn tinh thần."
Hệ thống lúc này hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Thậm chí, nó còn không nhớ nổi hình ảnh một chàng thanh niên trầm ổn, tươi sáng, khỏe mạnh, đầy triển vọng của Dung Tử Ẩn khi hai bên mới tiếp xúc nằm ở đâu.
Không, thực ra ngay từ đầu đã không có rồi. Lúc đó Dung Tử Ẩn đã như vậy rồi. Chẳng qua nó còn quá nhỏ, chưa thấu hiểu nhân gian khổ ải, lại đeo kính lọc quá dày với ký chủ, nên mãi bây giờ mới nhìn thấu bộ mặt thật không có tí nhân tính nào của cậu ta.
Mà lúc này, có chung cảm giác với hệ thống còn có vị đại ca cho vay nặng lãi nọ.
Dạo gần đây, vì Dung Tử Ẩn không chuyển tiền cũng không chủ động tìm tới gây chuyện, nên cuộc sống của hắn khá ổn, thậm chí còn quen một cô gái có chung sở thích.
Hôm nay là ngày 20/5 – Ngày tỏ tình, hắn đã mời cô gái ấy đến một nhà hàng Tây, chuẩn bị có một màn tỏ tình lãng mạn.
Không khí đang rất tuyệt, vậy mà một cuộc gọi từ Dung Tử Ẩn đã phá hỏng tất cả.
Âm lượng điện thoại của đại ca vốn đã khá lớn, lại thêm uy lực bẩm sinh của kèn Sorna, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn lấn át tiếng violin trong nhà hàng, khiến mọi thực khách đều phải ngoái nhìn.
Thế là, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, vì quá xấu hổ, hắn và cô gái kia đành chia tay trong không vui.
Tâm lý căm hận Dung Tử Ẩn càng thêm sâu sắc, nhưng hắn thật sự không dám gọi điện mắng lại.
Bây giờ đã thấy đủ đáng sợ rồi, lỡ như Dung Tử Ẩn hứng lên thi thoảng lại trêu ngươi hắn một chút, thì chẳng mấy chốc hắn sẽ bị chọc tức đến chết mất.
Thôi thôi thôi, chỉ cần thiếu gia nhà hắn không bắt hắn phải tìm Dung Tử Ẩn gây chuyện, thì hắn sẽ coi như mình chưa từng quen biết tai họa này.
Hu hu hu... Vốn dĩ hôm nay sẽ thoát kiếp độc thân, hắn còn đổi cả kiểu tóc mới, thế mà cuối cùng vẫn chỉ là một con cẩu độc thân mà thôi.
Đứng giữa đường lớn, đại ca cho vay nặng lãi tức đến phát khóc.
Dung Tử Ẩn thì thoải mái tận hưởng lượng giá trị cảm xúc đang ùn ùn kéo đến, hài lòng rảo bước đến khu rừng nhỏ, dẫn đám bạn cùng lớp luyện tập tiếp.
Mười một giờ, Dung Tử Ẩn đúng giờ trở về ký túc xá, đang phân vân không biết có nên mở game Vương Giả để chơi một trận hay không.
Cậu bạn người Đông Bắc trong phòng ký túc của lớp trưởng bảo rằng có một tuyển thủ đi rừng chuyên nghiệp có thể gánh cậu chiến thắng.
Thế là Dung Tử Ẩn tiện thể đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa ký túc xá của lớp trưởng.
Phòng lớp trưởng có tổng cộng bốn người, tính cả Dung Tử Ẩn là vừa đủ một đội năm.
Tiếng nhạc quen thuộc của game Timi vừa vang lên, điện thoại của lớp trưởng đột nhiên reo chuông.
Không ngờ lại là bạn gái của lớp trưởng.
"Suỵt!" Cả phòng lập tức nín thở, ra hiệu cho Dung Tử Ẩn cũng đừng lên tiếng.
Không phải vì chuyện gì đặc biệt, chủ yếu là do bạn gái của lớp trưởng khá "đáng sợ". Bọn họ đều e dè cô nàng mạnh mẽ quyết đoán này, ngay cả lớp trưởng cũng thuộc kiểu sợ vợ có tiếng.
Quả nhiên, vừa bắt máy, câu đầu tiên của cô nàng bên kia đã là: "Anh đang ở đâu đấy?"
"Anh ở ký túc xá mà!" Lớp trưởng yếu ớt đáp.
"Hừ, ở ký túc xá... Sao em có cảm giác trong phòng các anh không chỉ có bốn người nhỉ?"
"Chết tiệt! Sao em biết?" Lớp trưởng giật mình căng thẳng, suýt nghĩ bạn gái đã lắp camera theo dõi trong phòng mình.
"Em còn không hiểu anh chắc? Sắp tốt nghiệp rồi, có phải anh định đá em để tìm người mới không?"
"Không có đâu, em yêu, em đừng hiểu lầm!" Lớp trưởng cuống quýt giải thích, "Bọn anh toàn là anh em cả, chẳng lẽ lại để cậu ấy mãi mắc kẹt ở bậc Đồng sao? Thế nên mới kéo cậu ấy lên hạng thôi mà."
"Hừm... Anh em á?" Cô nàng bên kia hừ lạnh, "Anh nói xem, kiểu anh em nào lại khiến cả phòng các anh cùng kéo điểm hạng cho cậu ta vậy?"
"Ba ngày liền mới miễn cưỡng lên được bậc Vàng, hơn nữa còn dùng cái tên tài khoản này nữa chứ?"
"Đây là lần đầu tiên em biết đấy, khẩu vị của anh cũng dễ thương ghê nhỉ."
Tên tài khoản gì cơ? Lớp trưởng cũng mơ hồ. Ba ngày nay bọn họ chỉ kéo mỗi Dung Tử Ẩn, đâu còn ai khác nữa?
May mà tuyển thủ đi rừng người Đông Bắc phản ứng nhanh, lập tức vào game kiểm tra tên tài khoản của Dung Tử Ẩn, sau đó hắn rơi vào im lặng sâu sắc.
Tên tài khoản của Dung Tử Ẩn là —— "Yao Yao không dễ thương sao?"
Yao Yao là một vị tướng trợ thủ mềm mại nổi tiếng nhất trong Vương Giả Vinh Diệu. Mọi người đều biết, thường thì ai chơi Yao Yao, mười người có sáu người là những cô gái dễ thương, hai người là kiểu "trà xanh", một người là trợ thủ chuyên nghiệp phối hợp với đội, còn người cuối cùng... chính là một tên con trai giả vờ làm gái.