Thế là, theo gợi ý nghiêm túc của Dung Tử Ẩn, Quý Thự mặt không cảm xúc ngồi dậy, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, đồng thời thay một bộ quần áo mới rồi đi ra.
Quý Thự vốn lớn hơn Dung Tử Ẩn vài tuổi, nên những lần gặp trước anh đều ăn mặc khá chỉnh tề, hoặc là vest nghiêm túc, hoặc là trang phục thường ngày lịch lãm hợp với độ tuổi theo phong cách công tử tao nhã.
Vậy mà lần này không hiểu nghĩ gì, phong cách ăn mặc của anh lại trở nên... dễ thương. Áo thun ngắn tay mang chút nét trẻ con, bên dưới là chiếc quần jeans cạp thấp màu sáng.
Tuy ăn mặc đơn giản nhưng lại tôn lên vóc dáng chuẩn của Quý Thự, khiến anh trông eo thon, chân dài.
Dung Tử Ẩn không nhịn được nhìn thêm mấy lần vào chú gấu trúc đáng yêu in trước ngực áo Quý Thự. Quý Thự đắc ý lại gần Dung Tử Ẩn: “Đẹp chứ?”
Anh hơi cúi người xuống, qua cổ áo có thể thấy rõ xương quai xanh sắc nét như thể đang quyến rũ một cách công khai.
Thế nhưng Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu là gấu trúc ngoài đời thật mà mập thế này, chắc phải lên kế hoạch giảm cân rồi.”
Hệ thống: ……
Quý Thự: ……
Quý Thự liếc mắt đưa tình cho người mù, anh đang nghĩ gì thì chưa rõ, nhưng hệ thống thì đã bắt đầu cảm thấy Dung Tử Ẩn chắc chắn sẽ cô độc đến già.
Còn Dung Tử Ẩn thì chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, thản nhiên vào vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Đừng nhìn vẻ ngoài công tử của Quý Thự mà lầm, thật ra thói quen sinh hoạt cá nhân của anh lại rất tốt.
Đồ dùng xong đều được cất gọn về chỗ cũ, sau khi rửa mặt còn dùng khăn trên giá lau sạch hơi nước thừa trên bồn rửa.
Có một người bạn cùng phòng biết tôn trọng và biết nhường nhịn như vậy, thật sự khiến người ta dễ chịu. Dung Tử Ẩn vừa bóp kem đánh răng vừa nghĩ, chắc cuộc sống sau này với Quý Thự cũng khá hòa hợp.
Chẳng mấy chốc, khi Dung Tử Ẩn đánh răng rửa mặt và thay đồ xong bước ra thì Quý Thự đã ôm laptop ngồi chờ trước cửa rồi.
Hôm nay bên hệ thống thú y sẽ cử người đến tìm anh để điều tra tình hình, chuyện Chu gia cũng nên nghiêm túc bàn bạc một lần.
Nhưng trước đó, họ vẫn còn chút thời gian, có thể tranh thủ xuống căn tin ăn sáng.
“Bình thường anh thích ăn gì?” Trước đây Dung Tử Ẩn cũng từng hai lần tiện tay mang đồ ăn cho Quý Thự, nhưng đều là tiện đường mua, chưa từng hỏi sở thích. Lúc ấy Quý Thự ăn khá ngon lành, khiến Dung Tử Ẩn vô thức cho rằng người này dễ nuôi.
Ai ngờ Quý Thự lại kể ra cả một đống thứ kiêng kỵ: “Món cay thì không được, quá ngọt hay quá mặn cũng không ăn. Đắng thì trừ thuốc ra còn lại đều không đụng.”
“Anh ăn thanh đạm à?”
“Không phải, là dạ dày anh không tốt thôi, chứ thật ra cái gì anh cũng ăn được.” Quý Thự nói thì nghe có vẻ thoải mái, nhưng khi bắt đầu liệt kê sở thích ăn uống thì đúng là nói cả ba ngày ba đêm cũng chưa hết.
“Anh không thích ăn thịt cho lắm, mấy loại như thịt bò, thịt cừu, thịt vịt có mùi đặc trưng là gần như không ăn. Thịt gà thì không ăn ức gà, thịt heo thì không ăn mỡ. Cá thì... loại nào cũng được, nhưng anh không thích gỡ xương.”
“Còn rau củ ấy hả, mấy loại củ thì anh chỉ ăn khoai tây với khoai lang. Rau lá mà xào chín quá thì anh cũng không thích.”
“Còn trái cây nữa…”
Dung Tử Ẩn chỉ hỏi một câu mà Quý Thự đã bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, liệt kê một tràng dài. Đến lúc cả hai đứng trước cửa sổ bán đồ ăn trong căn tin, Dung Tử Ẩn đã nhanh chóng tổng kết xong khẩu vị của Quý Thự: Chính là cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn.
Quý Thự còn bày ra vẻ mặt chê bai, nhìn mấy chiếc bánh bao trong quầy với ánh mắt đầy thất vọng, thở dài: “Bánh bao to thế này, ăn phiền phức chết, anh cũng không muốn ăn.”
Chú đầu bếp đứng sau quầy nghe xong, trán nổi gân xanh, giận đến mức muốn bật máu.
Dung Tử Ẩn bình thản nói: “Chú ơi, cho anh ấy một bát không khí đi ạ, cháu bao.”
Quý Thự cũng phối hợp than khóc: “Dung à, em định bỏ đói anh thật sao?”
Dung Tử Ẩn giơ tay đẩy cái đầu đang sán lại gần mình ra: “Gọi anh là ba cũng vô ích, ở đây đúng là không có gì anh ăn được cả.”
Cuối cùng, ầm ĩ một hồi, khi Dung Tử Ẩn và Quý Thự lấy đồ ăn xong rồi ngồi xuống bàn, trước mặt Quý Thự vẫn là một bát cháo kê nhỏ và ít bí đỏ hấp được đặt ngay ngắn.
Thời tiết ở Yến Kinh gần đây nóng nực lại ít mưa, nên bí đỏ hấp hôm nay đặc biệt ngọt thanh, đến mức người kén ăn như Quý Thự cũng không thể bắt bẻ gì. Nhưng dù vậy, so với nam giới bình thường, khẩu phần ăn của Quý Thự quả thật ít hơn hẳn.
Cháo trong bát nhỏ uống được tầm nửa bát, bí đỏ ăn được có nửa miếng rồi không động đũa nữa.
Dung Tử Ẩn nhìn một lúc, bỗng cảm thấy người nhà Quý Thự nuôi anh đúng là quá cực. Còn vất vả hơn cả nuôi Lâm Đại Ngọc.
Quý Thự thì chẳng thấy có gì ngại ngùng, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Dung Tử Ẩn, câu được câu chăng.
Đợi đến khi Dung Tử Ẩn ăn xong, hai người cùng nhau đi về phía văn phòng của giáo sư mập.
Trong văn phòng, giáo sư mập nhìn thấy hai người sóng vai bước vào, nhất thời có cảm giác như Dung Tử Ẩn đang dẫn em trai đi làm cùng.
Nhưng nhìn kỹ lại, người đang đi cạnh Dung Tử Ẩn rõ ràng là đứa cháu xui xẻo của mình – Quý Thự, thế là lập tức cảm thấy nhìn chỗ nào của anh ta cũng không vừa mắt.
“Cháu mặc cái gì thế hả? Nhìn yểu điệu thục nữ khó coi chết được.” Giáo sư mập nhíu mày cảm thấy Quý Thự ăn mặc thật chướng mắt, hoàn toàn không hiểu nổi cái đẹp kiểu da trắng mặt xinh mặc đồ hồng nhạt đáng yêu của con trai.
Quý Thự cũng không vừa, lập tức quay sang Dung Tử Ẩn mách lẻo: “Bác sĩ Dung ơi, em em xem! Chú nhỏbắt nạt anh đó!”
Dung Tử Ẩn là người từng mặc qua đồng phục của hệ thú y với kiểu phối màu đỏ xanh lè chói mắt, nên từ lâu đã miễn nhiễm với mấy chuyện phối đồ. Chỉ cần mặc lên gọn gàng, không hở hang là được rồi.
Thế nên, cậu vỗ vỗ vai Quý Thự, an ủi: “Không sao, nhìn cũng không nữ tính lắm đâu.”
Vậy tức là… không “nữ tính lắm”, nghĩa là vẫn có chút nữ tính?
Quý Thự mở to mắt kinh ngạc, ánh mắt như thể đang hỏi Dung Tử Ẩn: “Anh không đáng yêu sao? Bác sĩ Dung, em nhìn kỹ lại xem nè, bộ đồ này của anh rất ra dáng thiếu niên mà!!!”
Nhưng Dung Tử Ẩn lại tưởng Quý Thự bị lời mình nói làm tổn thương, liền đề nghị: “Giờ quay về thay đồ thì không kịp rồi. Nếu anh thấy cái áo này không hợp thật, hay là mặc tạm đồ của tôi đi? Ở phòng thí nghiệm tôi còn để sẵn đồ sạch.”
Quý Thự lập tức im re, sau đó gật đầu lia lịa: “Được được được! Mình mau đi phòng thay đồ đi!”
【Chỉ số phấn khởi +10000】
Giáo sư mập nhìn thấy Quý Thự nắm chặt cổ tay Dung Tử Ẩn lôi đi, trước mắt bỗng tối sầm. Trong đầu ông như hiện ra cảnh con heo sắp sửa phá chuồng, đang vênh váo chuẩn bị lẻn vào ruộng cải nhà mình mà ăn trộm…
Thế nhưng Dung Tử Ẩn lại chẳng có cảm giác gì cả, mà ông cũng đâu thể lật tẩy cái “nội tâm lươn lẹo” của tên tiểu tiện nhân này ngay trước mặt cậu. Chỉ có thể âm thầm nhịn xuống, rồi quyết định: sau này nhất định phải tìm cơ hội tách riêng Dung Tử Ẩn ra để nói chuyện nghiêm túc về cuộc đời.
Còn bên phía phòng thay đồ, hệ thống chỉ biết thở dài một tiếng cảm thấy Dung Tử Ẩn chẳng khác nào cái bánh bao sắp bị chó tha đi mất.
Dung Tử Ẩn lại tự thấy mình cực kỳ tinh tế thấu hiểu lòng người. Không thấy Quý Thự vui đến đỏ hết cả mặt lên sao?
Thế nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, khi Quý Thự cầm bộ đồ trong tay, sự phấn khích lúc nãy đã lập tức bay biến sạch.
Vì Dung Tử Ẩn đích thực là một người đàn ông “thẳng như thước kẻ”, nên gu thời trang cũng chẳng khá khẩm gì cho cam. Đã vậy, những bộ đồ mà cậu phân loại vào nhóm “chuyên dùng trong phòng thí nghiệm” thì chắc chắn phải đạt được mấy tiêu chí sau:
Thứ nhất, mặc bền – tốt nhất là có thêm tính năng chống ăn mòn, lỡ như bị dính vài giọt hóa chất thì vẫn có chút khả năng bảo vệ.
Thứ hai, màu sắc phải “giấu bẩn” tốt – quần áo trong phòng thí nghiệm là phải giặt mỗi ngày. Nếu là màu sáng quá thì chỉ vài lần giặt thôi sẽ trông cũ mèm, chẳng khác gì giẻ lau chưa giặt kỹ.
Thứ ba – cũng là điều quan trọng nhất – giá cả phải hợp lý! Vì tần suất thay đồ cao, nếu mua đồ đắt thì đúng là gánh nặng tài chính với Dung Tử Ẩn.
Dù sao thì bên ngoài cũng mặc blouse trắng, ai mà để ý quần áo bên trong làm gì.
Chỉ có điều, Quý Thự thì lại không có blouse trắng. Vậy nên hiện tại anh chỉ có thể ôm lấy cái áo polo tay lửng màu trắng, cổ áo còn điểm thêm mấy chấm bi xanh ngồi đờ ra mà trầm tư, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem liệu giờ quay đầu bỏ đi thì có còn kịp không.
Anh biết Dung Tử Ẩn không mấy để tâm đến mấy tiểu tiết này, nhưng cái kiểu không để tâm này cũng quá mức rồi đó!
Hơn nữa, nếu bảo cậu mặc áo hồng là “ẻo lả”, thì áo polo cổ chấm bi xanh này chẳng phải cũng ẻo lả không kém à?
【Mức độ sụp đổ +10000】
Dung Tử Ẩn nhận được thông báo từ hệ thống, cậu vội liếc nhìn Quý Thự. Thấy anh vẫn đang cầm cái áo ngẩn người ra, cậu liền thuận miệng an ủi: “Không sao đâu, xanh dương vẫn đỡ hơn hồng nhiều.”
Quý Thự im lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì đúng là… cảm ơn em nhiều lắm đấy!”
Cuối cùng, Quý Thự vẫn mặc cái áo kia.
May mà Dung Tử Ẩn lo điều hòa trong phòng thí nghiệm lạnh quá, sợ Quý Thự bị cảm nên đã chuẩn bị thêm một chiếc blouse trắng cho anh khoác ngoài. Quý Thự mặc vào, cố gắng kéo cổ áo áo blouse lên che kín cổ áo chấm bi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp vui được bao lâu, Quý Thự bỗng ngộ ra một điều, dù sao cũng phải khoác áo ngoài, thế thì nãy giờ anh cố sống cố chết thay áo làm gì cho mệt?
Chậm hiểu như anh lúc này chỉ có thể nhìn bóng lưng Dung Tử Ẩn mà cười khổ. Rõ ràng là tự tay nhấc đá đập vào chân mình.
Nhưng giây tiếp theo, khi Dung Tử Ẩn đưa qua một cốc nước nóng, tất cả những chuyện nhỏ nhặt vừa rồi lập tức bay khỏi đầu Quý Thự sạch sành sanh.
“Bác sĩ Tiểu Dung quả nhiên vẫn quan tâm đến anh mà!” Quý Thự vừa cười vừa nhấp một ngụm nước nóng.
Dung Tử Ẩn: “Ừ, anh uống nhiều chút, kẻo đau dạ dày.”
Quý Thự: …
Ngay khoảnh khắc đó, anh bỗng hiểu vì sao các cô gái lại nổi điên khi nghe bạn trai nói “uống nhiều nước nóng chút đi”.
Cứ thế, giữa lúc hai người chí chóe qua lại, tổ điều tra vụ thức ăn chăn nuôi độc hại mà hệ thống cử đến cuối cùng cũng xuất hiện.
Với tư cách là người đầu tiên phát hiện ra sự việc, lời khai của Dung Tử Ẩn trong vụ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Dù trước đó đã xem qua báo cáo, nhưng tổ trưởng tổ điều tra vẫn phải đích thân đến nghe cậu thuật lại mọi chuyện.
Dung Tử Ẩn không hề lúng túng, trực tiếp lấy ra tài liệu đã được chuẩn bị từ trước, trình bày rõ ràng toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối.
“Vậy tức là, hai người tình cờ phát hiện ra chuyện này trong lúc đang đi lấy mẫu nghiên cứu?” Tổ trưởng đặc biệt hỏi lại quá trình phát hiện vụ việc.
“Đúng vậy.” Dung Tử Ẩn gật đầu, đồng thời đưa ra bản đề án nghiên cứu khoa học mà cậu đã nộp từ trước.
Tổ trưởng nhận lấy xem qua, quả nhiên, Dung Tử Ẩn đã đăng ký địa điểm lấy mẫu từ ba tháng trước.
Đông Bắc vốn dĩ cũng là điểm đến thứ hai. Chỉ là trong báo cáo ghi là “gần nhất”, mà theo thông tin do hệ thống tải lên, nơi Dung Tử Ẩn đến lần này đích thực chính là điểm chăn nuôi nông thôn gần nhất từng đăng ký xin hỗ trợ kỹ thuật.
Nguồn cơn sự việc cũng giống như Dung Tử Ẩn đã nói hoàn toàn là do tình cờ.
“Đồng chí trẻ đừng lo lắng quá, tôi hỏi kỹ như vậy là vì có người tố cáo, nói rằng cậu có hiềm khích với Chu gia, vụ việc thức ăn lần này là cậu cố ý trả thù. Cho nên chúng tôi cũng chỉ có thể hỏi thêm vài câu thôi.” Sau khi hiểu rõ tình hình, tổ trưởng tổ điều tra cũng giải thích cặn kẽ nguyên nhân cho Dung Tử Ẩn.
“Hiện tại không có vấn đề gì thêm, lần này chúng tôi xin phép rút lui trước. Nếu sau này cần thêm gì, tôi sẽ cử người liên hệ trực tiếp với cậu.”
“Vâng.”
Dung Tử Ẩn đứng dậy, cùng giáo sư mập tiễn tổ trưởng ra về.
Trên đường quay lại, giáo sư mập không nhịn được mà căn dặn: “Tử Ẩn, dạo này nhất định phải cẩn thận.”
Đâu cần thông minh lắm cũng hiểu, chuyện lúc này lại bất ngờ lòi ra mâu thuẫn giữa Dung Tử Ẩn và Chugia tuyệt đối không phải là điều hay ho gì. Khả năng cao là bên Chu gia đã bắt đầu ra tay rồi.
Còn phía Quý Thự, anh cũng đang lật điện thoại xem tin tức do người dưới gửi đến — trong đó nói Chu gia hiện đang tìm cách nhằm vào Dung Tử Ẩn. Trước đó, đã phát hiện vài nhóm người lảng vảng gần khu nghiên cứu, hành tung đáng ngờ.
Nói là “vô tình đi ngang”, chi bằng nói rõ là đang cố tình đến dò xét địa hình thì đúng hơn.
Bây giờ đúng là xã hội pháp trị, nhưng tính khí Chu gia…
Quý Thự khẽ gõ ngón tay lên đầu gối, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đúng lúc này, Dung Tử Ẩn từ ngoài quay về, thấy anh có vẻ nặng trĩu tâm sự thì thuận miệng hỏi: “Lại đang nghĩ gì thế?”
Quý Thự ngẩng đầu nhìn Dung Tử Ẩn, trong lòng chợt nảy ra một ý, liền nói: “Cổ anh hơi khó chịu.”
Dung Tử Ẩn đưa tay cởi cúc áo ở cổ Quý Thự ra xem, đa phần là do anh không quen với chất liệu vải áo của Dung Tử Ẩn, lại thêm da Quý Thự vốn mỏng nhạy cảm, chỉ mới mặc nửa buổi sáng thôi mà vùng cổ đã bị ma sát đến đỏ ửng.
“Thay đồ ra đi, nhìn giống dị ứng lắm rồi.”
Quý Thự vẫn ngồi yên bất động: “Nhưng mà chân anh tê rồi, Bác sĩ Tiểu Dung giúp anh một tay với?”
Dung Tử Ẩn không nghĩ nhiều, dứt khoát đưa tay kéo anh dậy.
Quý Thự chân phải không dùng được lực, thuận đà nghiêng người ngã vào lòng Dung Tử Ẩn, cằm đặt luôn lên vai cậu.
“Đừng có giở trò, mau thay đồ ra.” Từ góc nhìn hiện tại, Dung Tử Ẩn có thể thấy rõ vết mẩn đỏ trên cổ Quý Thự, liền đưa tay đẩy anh ra.
Đúng lúc này, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra từ bên ngoài, là mấy sư huynh của Dung Tử Ẩn.
“Các cậu đang…?” Nhìn thấy hai người quấn lấy nhau, ánh mắt của mấy vị sư huynh lập tức trở nên mập mờ.
Quý Thự chớp mắt, bất ngờ đỏ mặt rúc sâu hơn vào lòng Dung Tử Ẩn.
Mấy sư huynh: “Oa ô~”
Dung Tử Ẩn: ……