Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, bàn tay đang ôm eo Quý Thự của Dung Tử Ẩn bỗng chốc trở nên hết sức lạc lõng.
Nếu đổi lại là người bình thường, chắc chắn đã đóng cửa bỏ đi rồi. Nhưng đám sư huynh của Dung Tử Ẩn lại thuộc dạng mặt dày không chịu nổi, không những không có ý định rời đi mà ngược lại còn chen chúc cả vào trong phòng, ai nấy đều đứng nghiêm chỉnh như đang hóng chuyện.
Dung Tử Ẩn lập tức tỏ vẻ bất lực, còn Quý Thự thì chẳng hề ngượng ngùng, thậm chí còn hùa theo trêu đùa.
Vừa bám cả người lên người Dung Tử Ẩn, anh vừa giả vờ thút thít: “Anh Dung à, anh mặc kệ người ta luôn, họ đang muốn nhìn em thay đồ đó!”
Đôi mắt hoa đào ngấn lệ, Quý Thự bắt đầu nhập vai một cách nghiêm túc. Anh diễn ra vẻ quyến rũ yêu nghiệt chẳng khác gì ba chữ “tiểu yêu tinh”, sống động đến mức như bước ra từ trong tranh.
Hệ thống không nhịn được mà cảm thán: “Vãi chưởng! Dung ơi là Dung! Gay thời nay đúng là đáng sợ, còn mềm mại đáng yêu hơn cả con gái nữa.”
Dung Tử Ẩn thì chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, ngược lại còn thấy mấy trò này cũng vui vui. Cậu thuận tay lấy một cái gối từ chiếc ghế bên cạnh nhét vào lòng Quý Thự.
“Đừng giỡn nữa, con mình lớn thế này rồi, làm mẹ thì phải chín chắn lên. Bao nhiêu người ở đây, đứng cho vững nào!”
Quý Thự còn đang ngơ ngác thì đã bị đẩy ra, vừa kịp phản ứng lại định tiếp tục diễn, thì cửa phòng thay đồ lại một lần nữa bị mở ra.
Lần này người bước vào chính là giáo sư mập.
Ông vốn định đến tìm đại sư huynh, nghe nói đang thay đồ nên tiện thể ghé qua dặn dò mấy chuyện. Không ngờ vừa tới cửa đã nghe Dung Tử Ẩn nói gì đó về “con cái”, còn tưởng cậu bị Quý Thự bắt nạt.
Trong lúc cấp bách liền đẩy cửa xông vào.
Ai ngờ lại thấy Quý Thự đang ôm cái bụng tròn vo, nước mắt lưng tròng bám lấy cánh tay của Dung Tử Ẩn, khiến ông nhất thời á khẩu.
“……” Không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngập.
Giáo sư mập trừng mắt nhìn cái bụng của Quý Thự một hồi lâu, bất giác rùng mình rồi lập tức đóng sầm cửa lại, chỉ tay vào anh mà hỏi lớn: “Vãi! Cháu không phải con trai à? Sao tự nhiên lại thành mẹ?!”
Quý Thự nghĩ một lúc rồi... vẫn không trả lời.
Cú sốc quá lớn khiến giáo sư mập choáng váng mất một hồi lâu, mấy sư huynh với Dung Tử Ẩn vội vàng giải thích cho ông hiểu.
Chỉ riêng Quý Thự là chẳng hề bận tâm gì, ung dung nói: “Cháu đang phối hợp diễn với bác sĩ Dung thôi mà.”
Giáo sư mập cố gắng gom nhặt lại thế giới quan vừa bị đập nát tan tành: “Thế... vừa nãy mấy người đang diễn cái quần què gì vậy?”
Quý Thự suy nghĩ một chút rồi tổng kết lại: “Vợ nhỏ đang mang thai của bác sĩ thú y bá đạo.”
Sắc mặt giáo sư mập đen như than: “……”
“Đừng có nói bừa!” Dung Tử Ẩn cố gắng vớt vát thể diện trước mặt thầy, liền đổi cách giải thích: “Rõ ràng đây là một phương pháp sinh sản đồng giới đặc biệt.”
Sắc mặt giáo sư mập lập tức càng thêm khó coi: “Được rồi, khỏi cần giải thích! Hai đứa cút về cho ta!”
Không thể nhịn thêm nữa, giáo sư mập cuối cùng cũng đuổi cả thằng đồ đệ trời đánh và đứa cháu ngốc nghếch ra ngoài, bảo hai đứa về phòng ký túc của Dung Tử Ẩn nghỉ ngơi.
Dù sao thì giờ Dung Tử Ẩn cũng đang trong kỳ nghỉ. Con đường nghiên cứu khoa học vốn đã dài đằng đẵng, ông cũng không muốn ép cậu đến kiệt sức.
Nhưng Dung Tử Ẩn và Quý Thự đang ở độ tuổi tràn đầy năng lượng, tuy có nghe lời thầy trở về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng sau khi vào phòng thì lại ai nấy lấy ra tài liệu của mình, tiếp tục làm việc với những đầu việc đơn giản.
Quý Thự thì khỏi nói, công ty trong tay anh bốn mùa đều không thể rời người. Chỉ cần còn mở máy tính là lúc nào cũng có việc cần xử lý.
Lúc này, anh đang định bảo thư ký liên hệ với phòng thiết kế, yêu cầu họ lập kế hoạch cập nhật phần mềm cho quý mới. Chính bản thân Quý Thự cũng chuẩn bị tự mình viết code.
Về phần Dung Tử Ẩn, cậu đang sắp xếp lại các mẫu thu thập được trong chuyến đi lần này. Trước đó bận rộn liên miên, điều kiện và thời gian đều hạn chế, nên các ghi chép chỉ để tạm vào một bên, chưa có dịp sắp xếp cẩn thận.
Thế là suốt cả buổi chiều, Dung Tử Ẩn và Quý Thự đều tập trung làm công việc của mình. Nhìn qua thì tưởng như hai người không có gì liên quan tới nhau, nhưng bầu không khí lại ấm áp một cách kỳ lạ. Đến cả hệ thống cũng không nỡ lên tiếng quấy rầy.
Nhưng vào lúc này, Chu gia lại đang trong tình cảnh gió giật mưa sa, nguy cơ bủa vây tứ phía.
Lão gia nhà họ Chu ngồi trong ghế ở thư phòng, vẻ mặt mệt mỏi rã rời. Khi nghe thuộc hạ báo lại rằng khu vực quanh viện nghiên cứu của Dung Tử Ẩn dường như có người canh giữ, ông ta không nhịn được mà lại thở dài một hơi.
“Có nhìn ra được thân phận của đối phương không?”
“Thuộc hạ vô năng, xin lão gia thứ tội.” Thuộc hạ cúi đầu, mồ hôi túa đầy trán.
Lúc sự việc mới xảy ra, họ vốn tưởng chẳng có gì nghiêm trọng. Dung Tử Ẩn chỉ là một tên nghiên cứu nhỏ nhoi, cho dù ông lão Quý gia có muốn bảo vệ đi nữa thì cũng có hạn. Nào ngờ, người họ cử đến điều tra tình hình chẳng những không nắm được gì, ngược lại còn bị người ta tóm gọn ngay tại chỗ.
Nghĩ đến mấy người đàn ông đó ra tay quyết đoán, dứt khoát như quân nhân chuyên nghiệp, thuộc hạ chỉ thấy lạnh sống lưng.
Lão gia nhà họ Chu cũng có cùng suy nghĩ.
“Quân đội à… e là ông già họ Quý đã nhờ đến thằng Quý Thự rồi.” Ông ta nhấp một ngụm trà, toàn thân như căng ra, thần kinh vốn đã nhạy cảm nay lại càng thêm căng thẳng.
So với những người khác trong nhà, ông ta hiểu rõ hơn ai hết rằng chuyện lần này… e là khó mà dàn xếp êm xuôi.
Ngoài cửa, tên thiếu gia cùng cha mình cũng đang đợi. Vừa nghe thấy câu đó thì cả hai đều sững lại.
“Ông nghĩ ra cách gì sao?” Cha của tên thiếu gia tưởng ông có kế sách gì nên thuận miệng hỏi một câu.
Tên thiếu gia gật đầu: “Tên Quý Thự này… liệu có thể lợi dụng được không?”
“Ý con là sao?”
“Quý Thự quanh năm suốt tháng bên cạnh lúc nào cũng có tình nhân bám lấy, đúng kiểu phong lưu trăng hoa, đào hoa vô độ.” Hắn ta kể lại những gì mình biết: “Mà Dung Tử Ẩn thì… ngoại hình không tệ chút nào.”
Nghĩ một lát, hắn ta lại bổ sung thêm một câu: “Phải nói là cực kỳ không tệ!”
Cha của tên thiếu gia nghe vậy thì ánh mắt khẽ động, lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời con trai.
Người như Quý Thự, ông không chỉ từng nghe đồn, mà còn từng gặp trực tiếp. Thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay không nương tình. Dù tài năng xuất chúng, nhưng cách hành xử thì chẳng ai ưa nổi. Đến cả cha ruột của anh ta cũng chẳng buồn ngó ngàng.
Huống chi, Quý Thự lại nổi tiếng là kẻ háo sắc. Ông lão Quý sắp xếp cho anh ta vào viện nghiên cứu để đề phòng Chu gia bọn họ, nhưng biết đâu lại vô tình đẩy Dung Tử Ẩn vào miệng cọp.
Mà cái thằng Dung Tử Ẩn kia, nhìn là biết tính cách bướng bỉnh. Nếu lỡ Quý Thự thật sự để mắt tới, còn Dung Tử Ẩn không chịu thuận theo, vậy thì mọi chuyện sẽ càng thêm thú vị. Dù ban đầu có lão già Quý gia ngăn cản, nhưng một khi Quý Thự đã nếm được mùi vị rồi, đừng nói là anh ta — bất cứ thằng đàn ông nào cũng khó lòng dừng lại.
Đến lúc đó, e là không cần Chu gia ra tay, Quý Thự cũng chẳng dễ gì buông tha cho Dung Tử Ẩn.
Nghĩ đến đây, cha của tên thiếu gia liền ra hiệu cho con trai lui xuống trước, còn mình thì đẩy cửa bước vào thư phòng để bàn bạc với lão gia nhà họ Chu.
Sau khi nghe xong, lão gia trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng xem như ngầm đồng ý với đề xuất của hai cha con họ.
“Chó cùng rứt giậu thì cũng phải tìm đường sống. Đã không thể ép từ bên ngoài, thì để bọn họ tự cắn xé lẫn nhau trong nội bộ cũng là một nước cờ hay.”
Nói đến đây, lão gia lại dặn thêm một câu: “Nếu thật sự phải dùng thuốc, thì nhớ làm cho sạch sẽ vào. Còn nữa, phía Quý Thự, nhớ kiểm soát liều lượng cho chuẩn.”
“Giảm một chút sao?” Cha của tên thiếu gia nhớ ra Quý Thự vốn là cái thùng thuốc di động.
Nhưng lão gia lại nghiêm nghị lắc đầu: “Không, phải tăng liều. Bất kể là thuốc gây ảo giác hay thuốc ngủ, muốn khiến Quý Thự rối trí thì liều lượng phải mạnh. Người bình thường không thể tính được nước đi của hắn.”
“Chuyện này…”
Sắc mặt lão gia trầm xuống: “Nhớ kỹ lời ta. Con lui ra đi.”
“Vâng ạ!” Cha của tên thiếu gia lập tức rút lui.
Một thuộc hạ bên cạnh dè dặt hỏi: “Liệu… có thật sự ổn không ạ?”
Lão gia thở dài: “Ổn hay không thì cũng chỉ còn cách này thôi. Đúng là nhà có nghiệp chướng…”
Tuổi đã cao, lại vắt óc lo toan suốt mấy ngày liền, tinh thần ông cụ cũng dần kiệt quệ. Sau khi lần lượt truyền đạt hết mọi mệnh lệnh, ông cụ tựa người vào lưng ghế, chợp mắt ngủ thiếp đi.
Lão gia nhà họ Chu khổ tâm mưu tính trăm phương ngàn kế để giữ vững cơ nghiệp nhà họ Chu, đến mức cả những thủ đoạn hèn hạ nhất cũng không còn muốn bỏ qua.
Thế nhưng ai mà ngờ được, người mà bọn họ cho là “sát gái thành tinh”, một khi đã nếm mùi thì tuyệt đối không buông tha cho Dung Tử Ẩn — tên Quý Thự đó, giờ phút này chẳng những không mang dáng dấp gã công tử phong lưu chuyên đi làm loạn, mà lại đang nghiêm túc... cầm điện thoại cày rank Liên Quân cùng Dung Tử Ẩn.
Thậm chí còn cực kỳ "lụy tình", chủ động đổi tên nick phụ thành “Yêu Nhất Bé Yao Yao”, rồi gửi lời mời ghép đôi đến tài khoản chơi Yao Yao của Dung Tử Ẩn, còn kèm theo một dòng ID siêu đáng yêu.
Dung Tử Ẩn thì không để tâm, tiện tay nhấn đồng ý luôn.
Thế là hai người lập đội vào ngay trận đấu hạng. Quý Thự bên kia cướp pick ngay tướng Vân Trung Quân, còn Dung Tử Ẩn thì tất nhiên chọn bé Yao Yao.
Vừa vào sảnh, đội đã nổ tung.
Đồng đội 1: “Pick Yao Yao trong hạng kiểu này là điên rồi đó!”
Đồng đội 2: “Mẹ nó, giờ thằng ngu nào cũng dẫn gái vào game. Đợi coi mày gánh được không!”
Không biết từ lúc nào, trong cộng đồng Liên Quân, Yao Yao đã bị gán luôn cái mác “con ghẹ trà xanh quốc dân”.
Dù bị chửi tơi tả ngay đầu game, Dung Tử Ẩn lại chẳng hề bực bội. Ngược lại, Quý Thự mới là người tức muốn nghiến răng, lập tức nhảy vào chat: “Nói bậy, tôi mới là bé được Yao Yao dẫn đi nè!”
Ngay sau đó vừa vào game, Quý Thự liền dắt Dung Tử Ẩn bắt đầu con đường “ăn mảnh vô đối”. Không chỉ vét sạch rừng, mà còn tranh luôn cả ba đường lính. Tóm lại là ngoài Quý Thự và Dung Tử Ẩn ra, cả đội còn lại đều nghèo tới mức suýt nữa không đủ tiền mua giày.
Kênh chat đội ngũ lập tức nổ tung một tràng chửi rủa.
Thế nhưng Quý Thự lại càng hăng. Anh mở mic lên, cố ý nắn giọng làm điệu, ngọt lịm như đường phèn: “Ơ kìa~ các anh trai sao lại giận dữ vậy nè~”
Cái giọng làm bộ đáng yêu đó vừa cất lên, ba thằng đàn ông còn lại trong đội lập tức chết sững.
Mặc dù vẫn nghi ngờ tên này đúng là đồ vô dụng, nhưng dù sao cũng ngại không dám chửi thẳng mặt một cô gái “ngọt như kẹo” này.
Thế là, màn hình kênh đội ngũ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Nhưng Quý Thự thì đang trong mood cực kỳ… thích gây chuyện. Làm sao chịu để yên cho qua?
Ngay lập tức anh chuyển qua kênh toàn đội, bắt đầu gọi khiêu khích cả team địch: “Ba anh trai trong team tui nói rồi á~ mấy người bên kia toàn gà mờ! Mấy ảnh nhắm mắt, dùng ngón chân cũng đủ thắng rồi!”
Team địch: ???
Quý Thự còn chưa chịu dừng, lại thả thêm một câu nữa như tạt xăng vào lửa: “Lúc đầu tui còn không tin, giờ thấy… hình như mấy ảnh nói đúng thiệt á! Các anh bên kia đúng là gà mờ thiệt rồi!”
Lúc này, đồng đội vội vàng gõ chữ thanh minh: “Đừng nói bậy, tụi tui chưa nói gì hết!”
Quý Thự liền bổ sung: “Đúng rồi, mấy ảnh không nói vậy. Mấy ảnh nói là mấy người bên kia, cả đám gà mờ đều không có ba dạy dỗ!”
Team địch: Đm!!!
Vốn dĩ ba đường đang yên bình farm lính sống khỏe, ai ngờ sau màn gáy trời long đất lở của Quý Thự, thế trận bùng nổ luôn. Mới chưa đầy hai phút, đường trên đã “gửi hương cho gió”.
Quý Thự càng chơi càng hăng, lại lên kênh toàn bản đồ tiếp tục diễn: “Tại sao mấy người lại nỡ đánh anh đường trên của tui! Không chịu đâu! Tui phải báo thù cho anh ấy! Vân Vân siêu hung dữ đó nghen~!”
Thế là nhờ khả năng ly gián không biết mệt của anh, ba ông anh còn lại trong team cứ bị “gank hội đồng” đến mức không ngóc đầu lên nổi. Đội địch đánh họ như đánh con.
Cay cái là… Quý Thự đánh thật sự mạnh. Mồm toàn rác nhưng chiêu thức thì cực cháy, dắt theo Dung Tử Ẩn – nàng Yao Yao bé nhỏ – bay lên là có thể hai đánh năm không ngán ai.
Kết quả, 10 phút sau, team họ… win luôn ván game.
Dung Tử Ẩn nhìn cái dòng MVP trên đầu mình mà ngơ ngác, không hiểu tại sao lại được điểm cao thế. Mãi đến khi thấy Quý Thự ở cuối trận tự nhiên bay vô nhà chính team địch… tự sát một lần, mới hiểu là anh cố tình dìm điểm bản thân để mình cao hơn.
Cái game này còn có thể chơi kiểu vậy luôn hả!?
Quý Thự thấy cậu ngẩn người thì nhích lại gần, dùng vai húc nhẹ một cái: “Sao rồi? Anh carry đỉnh chóp chứ hả~”
Dung Tử Ẩn gật đầu, rất chân thành khen: “Ừ, kỹ thuật rất tốt.”
Quý Thự lập tức nở hoa trong lòng, sướng tới quắn người, đang tính kéo Dung Tử Ẩn leo thẳng lên rank Vương Giả, thì đột nhiên…
Ting! Nhóm đôi người ta đột ngột xuất hiện thêm một người thứ ba.
Nhìn tên thì chắc chắn là con trai.
Quý Thự còn tưởng Dung Tử Ẩn bấm nhầm mời ai đó. Ai ngờ, thằng kia lại lên tiếng trước: “Dạo này Yao Yao bận lắm à? Mấy hôm rồi không thèm để ý tới anh luôn…”
Quý Thự lập tức quay đầu sang, giọng âm trầm: “Tiểu Dung ca ca, cho anh hỏi đây là ai?”
Dung Tử Ẩn nghĩ một chút rồi tỉnh bơ đáp: “Là người trước đây từng gánh tôi leo rank.”