Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 80

Hệ thống: "Dung à! Tôi cảm thấy cậu sắp gặp rắc rối rồi."

Bề ngoài thì Dung Tử Ẩn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu cũng hơi hoảng loạn một chút, đặc biệt là dưới ánh mắt ai oán của Quý Thự.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Quý Thự đã “bùng nổ”.

"Hắn kỹ thuật giỏi hơn anh sao? Hắn có thể giúp em ván nào cũng được MVP à? Hắn đẹp trai hơn anh à?"

Dựa vào việc đối thủ không có mặt tại hiện trường, Quý Thự vô cùng tiểu xảo mà bôi xấu tình địch, còn tranh thủ quyến rũ Dung Tử Ẩn.

Đôi mắt đào hoa long lanh nước, nhìn thế nào cũng khiến người ta thương xót không nỡ rời mắt.

Bên kia, vị đi rừng cũng chờ mãi mà không thấy Dung Tử Ẩn đáp lại, cuối cùng cũng nhận ra tên của Quý Thự trong đội nên lập tức nổi điên.

Thế nhưng vừa mở miệng hỏi một cậu “Hai người rốt cuộc làm sao vậy?” thì đã bị Quý Thự thẳng tay đá ra khỏi đội.

Lúc này, công cụ đi rừng hoàn toàn sụp đổ, liên tục gửi yêu cầu xin gia nhập lại, nhưng Quý Thự lại vô cùng thản nhiên bắt đầu trận đấu mới.

Tối hôm đó, nhờ vào kỹ năng chơi game xuất sắc, Quý Thự đã dẫn Dung Tử Ẩn liên tục thắng trận, một đường thẳng tiến lên bậc Tinh Diệu. Thuận lợi ngồi vững trên "ngai vàng" công cụ số một.

Bất quá Dung Tử Ẩn lại phát hiện ra mấy vị đi rừng từng ở "hồ cá" bạn bè của mình trước đây đã để lại tin nhắn rồi đồng loạt xóa bạn.

Nội dung đại khái như sau: "Mới biết dạo này em không vào chơi là vì đã có CP rồi. Dù trước giờ em luôn không thừa nhận, nhưng quả thật em là một cô gái rất đáng yêu. Chúc em hạnh phúc nhé."

Dung Tử Ẩn ngẩn ra: "Chuyện này là sao?"

Phải mất một lúc cậu mới kịp hiểu ra — thì ra là vì cái biểu tượng CP mà cậu và Quý Thự gắn trên đầu.

Quý Thự thì tỏ vẻ vô cùng ngây thơ, mở miệng nói với giọng điệu vừa đáng thương vừa giả vờ trong sáng: "Xin lỗi nhé, anh hình như làm em cãi nhau với bạn rồi."

Thế nhưng Dung Tử Ẩn đúng là một thẳng nam nghiêm túc điển hình, lập tức đáp lại không hề do dự: "Không sao, tôi còn có thể kết bạn với nhiều người mới nữa mà."

Dù sao thì ở bậc Tinh Diệu cũng còn đầy rẫy các cao thủ đi rừng khác.

Quý Thự: ???

【Độ bối rối +3000】  

Mẹ nó, sao Tiểu Dung nhà mình lúc nào cũng hành xử khác hoàn toàn so với kịch bản thế này?

Tối hôm đó, hai người chơi game cực kỳ vui vẻ, khi nhìn lại thời gian thì đã gần 12 giờ khuya, thế là quyết định tạm dừng, chuẩn bị lên giường ngủ.

Giường của Dung Tử Ẩn không quá lớn, hai người nằm khá thoải mái, nhưng không tránh khỏi việc cơ thể chạm vào nhau.

Dung Tử Ẩn nhìn Quý Thự cuộn mình trong chăn nằm xuống, cậu vươn tay định tắt đèn.

Cả căn phòng lập tức tối om, Dung Tử Ẩn nhạy bén nhận thấy bên cạnh có vẻ như Quý Thự đã hơi run rẩy.

"Anh sợ tối hả?" Dung Tử Ẩn giơ tay sờ vào người anh, vô tình chạm phải mồ hôi lạnh trên trán Quý Thự.

Chỉ mới tắt đèn có vài giây thôi mà.

Dung Tử Ẩn vội vàng ngồi dậy định bật đèn lên, nhưng lại bị Quý Thự bất ngờ nhào vào lòng.

"Không sao đâu, bác sĩ  Tiểu Dung ôm anh một cái là được." Giọng Quý Thự mềm mại, cuộn mình trong lòng Dung Tử Ẩn như một chú thú cưng lo sợ, tìm kiếm sự bảo vệ.

Dung Tử Ẩn trong lòng bỗng mềm đi, theo phản xạ ôm chặt Quý Thự. Tay còn lại vuốt dọc sống lưng anh, giúp anh thả lỏng cơ thể đang căng cứng.

"Anh có muốn tôi bật video cho anh xem không? Im ắng quá chắc anh không ngủ được phải không?" Dung Tử Ẩn nhớ lại hình ảnh Quý Thự hôm trước ngủ ở trong làng, anh ta ôm chặt con ngỗng, cửa mở toang, công thêm tiếng ồn ào từ chương trình truyền hình, như thể anh ta sẽ mở mắt bất cứ lúc nào và chạy đi.

Thế nhưng, Quý Thự lại tiếp tục phủ nhận.

"Không sao đâu, bác sĩ Tiểu Dung ở đây rồi, anh sẽ không sao hết."  

Có vẻ như say mê với tiếng tim đập của Dung Tử Ẩn, Quý Thự áp sát tai mình vào lồng ng.ực cậu.

Hơi thở vốn vì sợ hãi mà run rẩy của anh cũng nhanh chóng ổn định lại. Khi Dung Tử Ẩn cúi đầu nhìn thì thấy Quý Thự đã ngủ say trong lòng mình, hơn nữa còn ngủ rất ngon.

Hệ thống: "Giống như mấy trăm năm rồi anh ta chưa được ngủ vậy."

Dung Tử Ẩn: "Đừng nói bậy, anh ấy chỉ là đang bị bệnh thôi."

Khi số lần rút thưởng tăng lên, cấp độ của Dung Tử Ẩn cũng dần được nâng cao. Trước kia, cậu chỉ có thể nhìn ra trên đầu và tim của Quý Thự bị thương tổn, thì bây giờ, xung quanh các tổn thương đó cũng dần dần hiển thị rõ tên bệnh.

【Chứng sợ bóng tối】【Chứng sợ không gian hẹp】

Dung Tử Ẩn nhìn Quý Thự đang cuộn trong lòng mình, cuối cùng cũng hiểu được vì sao anh lại ngủ như vậy.  

Thân thể vốn đã yếu, lại thêm thiếu ngủ lâu ngày, đó chính là một vòng luẩn quẩn xấu.

Hệ thống: "Không phải do suốt ngày ăn chơi trác táng à?"

Dung Tử Ẩn: "Chỉ sợ đây chỉ là chiêu che mắt thôi."  

Quý gia trước đây từng rất sóng gió, Quý Thự suýt nữa đã mất mạng trong nước trước khi ra nước ngoài.

Lúc đó, Dung Tử Ẩn còn đang học cấp hai, vụ án ấy lớn tới mức khiến cả thị trấn nhỏ nơi cậu sống cũng chấn động. Người ta bàn tán suốt hơn nửa tháng, nhiệt độ dư luận mãi vẫn chưa nguội.

Trước kia Dung Tử Ẩn còn chưa liên hệ được chuyện đó với Quý Thự, nhưng giờ khi ở chung, từng chi tiết nhỏ cộng với suy đoán theo thời gian, cậu gần như đã phác họa được toàn bộ quá trình sự việc.

Về cái danh tiếng đào hoa bên ngoài của Quý Thự, Dung Tử Ẩn cũng đại khái đoán được nguyên nhân.

Trước kia, đứa em trai ngoài giá thú và ông già tệ bạc của Quý Thự đều mong anh chết sớm. Mấy căn bệnh này chính là điểm yếu chí mạng của anh — không thể ở một mình trong căn phòng trống, cũng không thể đối mặt với bóng tối.

Khi đôi cánh còn chưa đủ vững vàng, dùng cớ "tìm tình nhân, ăn chơi thâu đêm" để che giấu sự yếu đuối, có lẽ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Còn chuyện Quý Thự có thật là kẻ háo sắc không, trong lòng Dung Tử Ẩn đương nhiên cho rằng không phải.  

Đẹp trai, hay làm nũng — một người như Quý Thự, nếu thật sự có tìm người yêu, thì cũng chưa chắc ai mới là người chiếm được lợi đâu.

Dung Tử Ẩn đổi tư thế để Quý Thự trong lòng mình ngủ ngon hơn, rồi cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, khi Dung Tử Ẩn mở mắt ra, Quý Thự vẫn còn chưa tỉnh dậy.

Vừa mới cử động, Dung Tử Ẩn đã khiến Quý Thự cũng mở mắt theo.  

Đã lâu lắm rồi anh mới có một giấc ngủ ngon như vậy — không ác mộng, không sợ hãi, cũng không phải thức trắng vì mất ngủ.  

Quý Thự còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Dung Tử Ẩn.

Dung Tử Ẩn không nhịn được đưa tay ấn xuống cái "tóc dựng" ngốc nghếch trên đỉnh đầu của anh. Cậu vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Ai đấy?" Dung Tử Ẩn xuống giường đi dép lê lẹp xẹp ra mở cửa, phía sau còn kéo theo "gói hàng lớn" là Quý Thự.

Ngoài cửa, giáo sư mập nhìn hai người dính chặt vào nhau, phản ứng đầu tiên chính là muốn đánh chết tên Quý Thự "không có ý đồ tốt đẹp" kia.

Kết quả, còn chưa kịp ra tay thì đã bị Quý Thự — với kỹ năng "trà xanh" thượng thừa — hạ gục.

Quý Thự chẳng làm gì nhiều mà chỉ nhào vào lòng Dung Tử Ẩn run rẩy hai cái, lập tức khiến Dung Tử Ẩn ôm chặt lấy anh, còn vội vã dỗ dành.

Giáo sư mập: "Nghiệt đồ!"

Dung Tử Ẩn rất thực tế: "Dù sao cũng đừng đánh anh ấy, đây là công cụ leo rank mới vừa phát triển đấy."

Giáo sư mập: ...

Quý Thự: ...

Sáng sớm, hai chú cháu vốn đã không vừa mắt nhau lại vì chuyện này mà tổn thương lẫn nhau.  

Nhưng cũng chỉ vài phút sau, Dung Tử Ẩn và Quý Thự đã nhanh chóng rửa mặt thay đồ xong, rồi cùng ngồi trong phòng khách bàn chuyện với giáo sư mập.

Chuyện thức ăn gia súc độc hại của Chu gia cuối cùng cũng lan ra khắp thành phố, nhưng lần này có thể nói Chu gia thật sự quá đen đủi.

Dung Tử Ẩn vốn luôn thực tế nên ngay khi sự việc bùng nổ, phản ứng đầu tiên của cậu là lập tức báo cáo lên cấp trên, cắt đứt nguồn gốc ngay từ đầu để tránh hậu quả lan rộng.  

Vì vậy, tuy trong hệ thống tin tức, chuyện Chu gia bị đồn thổi ầm ĩ, nhưng bên ngoài chỉ biết rằng "công thức xảy ra vấn đề cần phải thu hồi", còn thực chất vấn đề là gì thì không có quá nhiều người rõ.

Còn về chuyện dẫn dắt dư luận trên mạng để công kích — điều đó càng không phải do Dung Tử Ẩn làm.  

Dạo này tuy rảnh rỗi, nhưng bên cạnh lại thêm một "yêu tinh nhỏ" bám người như Quý Thự, cậu còn chẳng có thời gian để bận tâm tới Chu gia.

Vì vậy, người thực sự khiến sự việc ầm ĩ lên là... một influencer nuôi ngỗng trên mạng.

Thời đại Internet, những người nổi tiếng nhờ mạng xã hội đâu chỉ có ngôi sao. Thậm chí, không chỉ có người — ngay cả mấy con thú cưng đáng yêu cũng có fan hâm mộ đông đảo.

Mà con ngỗng nổi tiếng kia chính là một ví dụ điển hình.

Vừa đẹp, lông trắng như tuyết, tính cách lại cực kỳ hài hước: rõ ràng là rất dữ dằn, nhưng cứ nhìn thấy "con sen" là lập tức lăn ra làm nũng.  

Nó cũng rất "trọng sắc khinh bạn" — thấy cô gái xinh đẹp thì ngoan ngoãn đi theo, còn gặp ai không hợp gu thẩm mỹ thì... đến cả "ba ba" cũng lười thèm để ý.

Ai mà chẳng thích một chú ngỗng vừa biết pha trò lại còn đẹp đẽ cơ chứ?  

Thế nên, dù chỉ là một "ngôi sao mới nổi" trên mạng, nhưng tốc độ tăng fan của chú ngỗng này lại nhanh đến chóng mặt.

Vì vậy, ngay khi chú ngỗng bắt đầu có dấu hiệu bệnh, nó liền thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng. Trong số đó có một bạn học thuộc hệ thống thú y, sau khi xem bệnh án, họ không nhịn được đã gửi tin nhắn riêng cho chủ nhân của chú ngỗng kể về chuyện thức ăn gia súc bị thu hồi.

Lần này thì chủ nhân của chú ngỗng hoàn toàn bùng nổ.  

Cô ấy là người ngay thẳng nên dĩ nhiên không bán đứng người đã báo tin cho mình. Thay vào đó, cô tự dùng các mối quan hệ của mình để tra xét.

Và khi mọi bằng chứng cùng được công khai trước công chúng, chuyện của Chu gia cũng lập tức bị phơi bày.

Chu gia tuy giàu có, thế lực lớn, nhưng danh tiếng lại chẳng mấy tốt đẹp.  

Nhất là chuyện liên quan đến thức ăn chăn nuôi — thoạt nghe có vẻ không nghiêm trọng, nhưng thực ra lại gắn chặt với bữa cơm của mỗi nhà.  

Một khi ngành chăn nuôi xảy ra vấn đề, điều đó đồng nghĩa với việc những con gà, vịt, ngỗng bày bán trên thị trường, thậm chí đưa lên bàn ăn, có thể là những con đã mắc bệnh hoặc vừa mới khỏi bệnh.

Bởi vậy, dù vấn đề chưa kịp bùng phát thành hậu quả rõ rệt, nhưng chỉ riêng sự việc này thôi cũng đủ khiến lòng người phẫn nộ.

Thế nên, ngay khi chủ nhân chú ngỗng nổi tiếng phơi bày sự thật, Chu gia còn chưa kịp ra tay bịt miệng thì tin tức đã như ngòi nổ bung ra.  

Cùng lúc đó, từ khóa "thức ăn độc hại" cũng nhanh chóng leo lên hàng đầu hot search.

Mà lần này, Chu gia lại chẳng dám tùy tiện đè tin xuống.

Chưa cần nói chuyện che giấu thì chẳng khác nào tự nhận tội, chỉ cần nghĩ đến việc có cấp trên đang âm thầm theo dõi, Chu gia cũng không dám manh động thêm nữa.

Tại nhà cũ của Chu gia, mái tóc vốn đen nhánh của lão gia Chu bỗng nhiên trở nên bạc trắng. Các con trai của ông cũng đều mang vẻ mặt u ám.

“Ba, chúng ta phải nghĩ cách dập tắt dư luận thôi. Trên mạng đã bắt đầu tổ chức tẩy chay tất cả sản phẩm của chúng ta rồi.”

“Đúng vậy, ba! Việc của thằng ba là do làm không tốt, nhưng chuyện của con và anh cả không có vấn đề gì cả. Không thể vì một con ruồi mà làm hỏng cả nồi canh.”

“Con ruồi? Sao nói vậy, anh cả, anh hai, các anh cũng thật là không biết giữ miệng mà!”

“Lúc khó khăn thì mỗi người chạy trốn tôi hiểu, nhưng khi người khác gặp khó khăn mà còn đá lưng thì các anh không đúng. Một cây bút không viết ra được hai chữ 'Chu' đâu. Tôi vào tù rồi, các anh nghĩ là có thể ổn sao?”

Vừa nói, ba anh em lại xông vào cãi vã nhau.

Lão gia Chu nhìn mấy đứa con nghịch ngợm, chỉ muốn b.óp ch.ết hết, còn ước gì mình chưa từng sinh ra chúng.

Lạ lùng là vào lúc đó có một thuộc hạ gọi điện báo cáo cho lão gia Chu, nói rằng đã phát hiện một thông tin quan trọng.

“Là gì vậy?” Lão gia Chu vô cùng nghiêm túc.

Giọng của thuộc hạ cũng vang lên với chút nghi ngờ: “Lão gia, tôi nghi ngờ lần này có người cố tình nhắm vào Chu gia.”

“Cái gì?” Lão gia Chu hỏi lại.

“Con ngỗng trắng Anh Tây đó là từ tay nghiên cứu viên kia chuyển đến.”

“Là con ngỗng mà Dung Tử Ẩn đã gửi đi sao?”

“Đúng vậy! Quan trọng hơn là tôi còn phát hiện thêm một chuyện, Dung Tử Ẩn này cũng có liên quan đến vụ việc sản phẩm chăm sóc sức khỏe năm xưa. Cha mẹ và chú của cậu ta đều đã mất mạng trong vụ đó.”

Lão gia Chu đột nhiên toát mồ hôi lạnh, trong chớp mắt, ông nảy ra một ý nghĩ, không phải là không có quả báo mà là chưa đến lúc.

Lão gia Chu vẫn còn nhớ rất rõ vợ chồng họ Dung năm đó. Bao nhiêu người đều sợ quyền lực của Chu gia, nhưng chỉ có hai người này, tuy rõ ràng là nông dân mắt hạn hẹp, nhưng lại bình tĩnh và có lý luận, phản bác lại mọi lời uy hiếp và dụ dỗ của ông.

Khi cuộc đàm phán đổ vỡ, trong lòng lão gia Chu đã quyết định sẽ tận gốc triệt bỏ bọn họ, nhưng khi ông sắp sửa ra khỏi cửa, người chồng đột nhiên gọi ông lại.

“Ngài có tiền có quyền, nhưng ngài có tin vào vòng luân hồi không?”

“Kẻ giết người phải trả giá bằng mạng sống, dù có thoát được một lúc, nhưng không thể tránh được sự lên án của lương tâm.”

“Món nợ đã vay, cuối cùng cũng phải trả.”

Mười mấy năm đã trôi qua, công việc làm ăn của Chu gia ngày càng phát đạt, con cháu không xuất sắc nhưng cũng vẫn giữ được cơ đồ. Lão gia Chu luôn tin rằng cho đến khi mình qua đời, Chu gia sẽ không bao giờ sụp đổ.

Dựa trên tình hình hiện tại, có thể thấy Chu gia lần này chắc chắn sẽ gặp họa nhiều hơn phúc.

“Lão gia, không ổn rồi! Bên ngoài…” Quản gia vội vàng chạy vào, sau lưng là hai cảnh sát.

Không cần giải thích thêm, hai cảnh sát lập tức đưa Chu lão tam đi.

Phòng sách vốn đang hỗn loạn bỗng dưng im lặng hẳn.

Mãi một lúc sau, Chu lão đại mới thấp giọng nói: “Ba, còn không ra tay sao?”

Chu lão gia cuối cùng gật đầu: “Cách làm phải dứt khoát. Quý Thự không phải người bình thường, nếu mày giăng bẫy cho hắn, dù hắn có lợi lộc thì nhất định cũng sẽ trả thù lại.”

Nói xong, ông không khỏi lắc đầu cười khổ: “Dù Quý Thự có trả thù thì cũng sao? Còn hơn là thua sạch tất cả.”

Chỉ hy vọng cái tên Dung Tử Ẩn này biết điều, đừng có cứng đầu như cha mẹ cậu ta, chết cũng không khuất phục!

Bình Luận (0)
Comment