Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 85

Một câu nói của Dung Tử Ẩn khiến hệ thống suýt nữa bật khóc.

Nhưng nó cũng hiểu rằng, đối với Dung Tử Ẩn, cho dù trong lòng cậu có bao nhiêu tâm sự, giấu bao nhiêu tủi hờn, thì khi đứng trước mộ phần của cha mẹ đã khuất, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu duy nhất: “Con vẫn sống ổn.”

Hệ thống thậm chí còn có thể hình dung ra cảnh tượng khi Dung Tử Ẩn còn nhỏ, chật vật sống sót qua ngày, khoác lên mình bộ đồ sạch nhất, vội vàng đến trước mộ cha mẹ lặng im hồi lâu, ngay cả lời “con nhớ ba mẹ” cũng không dám nói.

Dung Tử Ẩn là kiểu người luôn khiến trái tim người khác nhói đau.

Cuối cùng hệ thống không nói gì thêm. Còn Dung Tử Ẩn cũng im lặng, chỉ lặng lẽ từng ngụm từng ngụm uống rượu trắng trong chai. Uống hết một chai, cậu lại mở chai khác.

Lần này, cậu không uống nữa mà đổ hết lên mộ phần.

Dung Tử Ẩn cung kính dập đầu ba cái, cuối cùng cũng nói ra câu thứ hai kể từ khi đến đây hôm nay: “Ba, mẹ, con nghĩ bọn khốn mục ruỗng từ trong xương tủy Chu gia cho dù có xuống địa ngục cũng chẳng bao giờ chịu xin lỗi hai người. Nên con tự quyết rồi, con sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn chúng.”

“Còn về bác cả và bác hai, con cũng không thể tha thứ. Không phải vì con đã chịu bao nhiêu khổ cực, mà vì họ chưa từng coi chúng ta là người thân.”

“Con đi đây, lần sau lại đến thăm hai người.”

Dung Tử Ẩn đổ nốt chút rượu cuối cùng lên mộ, rồi xách hai chai rượu trống đi xuống núi.

Đường núi vốn đã gập ghềnh khó đi, lại thêm việc Dung Tử Ẩn vừa uống rượu, nên bước đi có phần loạng choạng.

Hệ thống cứ thấp thỏm trong lòng, sợ cậu lỡ trượt chân ngã lăn từ sườn núi xuống.

Thế nhưng, không những cậu không bị ngã, mà còn vững vàng đi đến chân núi.

Ở đó, có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ. Trên xe lăn cạnh cửa xe, có một người đang ngồi – là Quý Thự.

Cơn bệnh vừa rồi khiến Quý Thự phải nằm liệt giường trong suốt thời gian xét xử Chu gia. Ngay cả phiên tòa hôm khai mạc, anh cũng không đến dự.

Khi đó Dung Tử Ẩn đã đoán rằng bệnh của Quý Thự có thể rất nặng. Bởi giữa chừng cậu cũng từng gọi điện cho anh,hỏi thăm qua lão Ngô mấy lần, ai cũng khuyên đừng đến thăm.

Dung Tử Ẩn vốn tưởng phải một thời gian nữa mới gặp lại Quý Thự, không ngờ hôm nay lại gặp ngay ở đây.

Người kia rõ ràng là ép bản thân xuất viện sớm, ngồi tựa vào xe lăn mà vẫn không giấu nổi vẻ mệt mỏi trên gương mặt. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy lại càng làm nổi bật đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy thêm phần to tròn.

“Ốm đi nhiều rồi đấy.” Dung Tử Ẩn bước tới bên cạnh Quý Thự, cúi xuống quan sát anh, cũng chẳng hỏi anh sao lại đến được đây.

Cậu vừa uống hết cả một chai rượu trắng, hơi thở vẫn còn nồng mùi cồn. Người đứng phía sau Quý Thự theo phản xạ định đưa tay ngăn Dung Tử Ẩn lại. Thế nhưng Quý Thự lại tự mình đưa tay ôm lấy cổ cậu.

“Bác sĩ Dung ơi, anh ốm rồi, phải được hôn hôn, ôm ôm, rồi nhấc lên cao cao thì mới khỏi.” Giọng của Quý Thự khàn khàn trầm thấp, nhưng ngữ khí lại nũng nịu không chịu nổi.

Thêm vào đó, người kia đang ốm, co ro trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, trông thật sự chẳng khác nào một cậu thiếu niên đang tủi thân.

Dù sao thì những đau đớn mà người này phải chịu cũng đều là vì mình. Hôm nay Dung Tử Ẩn lại đặc biệt mềm lòng, bèn dùng chút sức, bế bổng cả người Quý Thự lên khỏi xe lăn.

Quý Thự bị bất ngờ nhưng cánh tay thì lại vô cùng có tâm, lập tức ôm lấy cổ Dung Tử Ẩn, thậm chí cơ thể còn tự động điều chỉnh tư thế sao cho nằm trong lòng cậu một cách thoải mái nhất.

“Thấy đỡ hơn chưa?” Dung Tử Ẩn mỉm cười trêu ghẹo.

Quý Thự nghĩ một chút rồi cố tình dùng giọng điệu nũng nịu như hồ ly tinh nhỏ, lên giọng oán trách: “Ôm không thì chưa đủ, bác sĩ Dung còn chưa hôn anh nữa!”

“Đừng làm trò lố!” Dung Tử Ẩn bị Quý Thự chọc đến mức phải bật cười, lắc đầu liên tục.

Quý Thự tiếc nuối thở dài: “Cơ hội tốt thế mà lại bỏ lỡ! Vậy để anh hôn bác sĩ Dung một cái vậy!”

Nói xong, anh tận dụng vị trí thuận lợi, ngẩng đầu lên và đặt một nụ hôn rõ kêu lên trán Dung Tử Ẩn.

Hệ thống: Mẹ nó! Dung à! Tên tiểu gay bụng dạ thâm hiểm này cuối cùng cũng ra tay với cậu rồi!

Dung Tử Ẩn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Quý Thự trong lòng nhắm mắt lại như thể chuẩn bị ngủ.

Cảm nhận được ánh mắt của Dung Tử Ẩn cứ nhìn chằm chằm mình, Quý Thự còn đắc ý nói: “Công chúa ngủ trong rừng chỉ cần một cái chụt chụt là có thể tỉnh dậy đó nha~”

Nói xong, anh hào hứng chờ mong Dung Tử Ẩn “lễ phép đáp lễ”.

Thế nhưng Dung Tử Ẩn nhìn người đẹp trong lòng một lúc lâu, rồi chỉ nói một câu: “Quý Thự, anh tỉnh táo lại đi, không ăn không uống trăm năm thì cũng chết đói rồi.”

Quý Thự: …

【Chỉ số uất ức +3000】

Người ta bảo đàn ông trong lúc buồn thì đặc biệt mềm lòng cơ mà? Bác sĩ Dung của anh có khi có sống thêm mười nghìn năm nữa cũng vẫn là thẳng nam lõi thép mất!

Trên đường trở về Yến Kinh, không khí nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc đi.

Quý Thự quả không hổ với cái danh “tiểu hồ ly” mà hệ thống đặt cho. Dựa vào cái cớ mình đang ốm, hoàn toàn không còn biết xấu hổ là gì.

Lúc thì làm nũng bảo nhức đầu, phải được Dung Tử Ẩn ôm mới khỏi. Lúc thì bóng gió nói đồ ăn trong viện dở tệ, anh gầy rộc đi rồi, muốn ăn bữa tối đầy yêu thương do bác sĩ Dung nấu. Khi lại than xe bật điều hòa nóng quá, đòi Dung Tử Ẩn cởi nút áo hộ, còn hỏi xem xương quai xanh của mình có đẹp không.

Dung Tử Ẩn thì vừa uống rượu, đầu óc chậm chạp hơn thường ngày, lại thêm cảm giác áy náy vì biết Quý Thự chịu khổ cũng là vì mình. Dù chưa đến mức trực tiếp hỏi rõ chuyện quá khứ giữa hai người, nhưng cũng không cản Quý Thự được đà mà cứ thế nghịch ngợm trêu chọc.

Cuối cùng, vẫn là lão Ngô ngồi ghế trước không chịu nổi nữa, quay đầu lại quở một câu:“Đại ca à, nghỉ ngơi chút đi!”

Quý Thự lập tức ôm lấy eo Dung Tử Ẩn, bày ra vẻ tủi thân:“Bác sĩ Dung, anh ta bắt nạt anh.”

Dung Tử Ẩn ôm anh an ủi:“Vậy tối nay để anh ta tự ăn cơm bệnh viện vậy.”

Quý Thự vừa đảo mắt một cái đã nhanh chóng nhận ra — Dung Tử Ẩn vừa rồi chính là ngầm đồng ý sẽ nấu cơm tối cho anh ăn. Thế là anh lập tức được đà lấn tới, đưa ra yêu cầu kế tiếp:

“Giường bệnh viện cũng không thoải mái, anh khỏi rồi, hôm nay không muốn về đó nữa.”

Lần này thì Dung Tử Ẩn có hơi do dự. Nhìn là biết Quý Thự vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, giờ mà ra viện đã là miễn cưỡng rồi, nếu không đưa anh trở lại bệnh viện thì có khi lại khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn?

May mà lần này lão Ngô lên tiếng giải thích: “Thưa cậu Dung, đại ca không còn vấn đề gì lớn nữa, chỉ cần uống thuốc đều và nghỉ ngơi là được.”

“Vậy thì tối nay cứ để anh ấy ngủ lại chỗ tôi đi.” Dung Tử Ẩn dễ dàng đồng ý với yêu cầu của Quý Thự.

Lão Ngô thở dài: “Cậu không cần phải chiều đại ca đến vậy đâu.”

Dung Tử Ẩn là kiểu người đơn thuần, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng Quý Thự thì khác, trước mặt người ngoài và khi không có ai đều là hai con người hoàn toàn khác nhau. Nhìn vẻ mặt như muốn hoài nghi cuộc đời của lão Ngô khi ngồi ghế trước là đủ biết Quý Thự “diễn” thế nào rồi.

Thế nhưng Dung Tử Ẩn rõ ràng không hiểu được ý tứ trong lời lão Ngô, thậm chí còn cảm thấy lão quá khắt khe với Quý Thự.

Người ta đang bệnh mà, nũng nịu một chút thì đã sao?

Thế là Dung Tử Ẩn thẳng thừng hỏi lão Ngô: “Anh đi công tác bao năm không về nhà, chị dâu không đánh anh à?”

Lão Ngô: “…”

Hắn thật đúng là mù mắt mới đi nhắc nhở Dung Tử Ẩn làm gì.

Đoạn đường sau đó, trong lúc xe chạy êm ái, Dung Tử Ẩn cũng tựa lưng vào ghế và ngủ thiếp đi. Ban đầu là Quý Thự được cậu ôm trong lòng, nhưng đến khi Dung Tử Ẩn tỉnh lại, lại phát hiện ra Quý Thự đang khoác áo ngoài, xem gì đó trên tài liệu, còn bản thân thì đang nằm gối đầu lên đùi Quý Thự, trên người đắp tấm chăn của anh.

Dung Tử Ẩn chớp mắt mấy cái định ngồi dậy, nhưng lại bị Quý Thự ấn nhẹ vai giữ lại.

“Chờ chút, vừa mới mở mắt đừng bật dậy vội, cẩn thận đau đầu.”

Sau đó, Quý Thự quay lên nói với lão Ngô lấy một chai nước. Sau khi chắc chắn nước không lạnh, anh mới vặn nắp đưa cho Dung Tử Ẩn.

Dung Tử Ẩn nhận lấy, uống hai ngụm rồi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Anh ổn chứ?”

Dung Tử Ẩn quan sát sắc mặt Quý Thự, tuy vẫn còn nhợt nhạt, nhưng so với lúc chiều dưới chân núi thì đã khá hơn nhiều.

Quý Thự không trả lời, chỉ nhận lại chai nước mà Dung Tử Ẩn vừa uống, uống một ngụm nhỏ rồi lắc đầu, ý bảo mình không sao.

Dung Tử Ẩn nhìn ra ngoài cửa sổ — đã sắp đến khu nghiên cứu rồi.

Năm phút sau, xe dừng trước ký túc xá của viện nghiên cứu, Dung Tử Ẩn xuống xe rồi đỡ Quý Thự xuống theo.

Quý Thự ban đầu còn muốn tự đi vào, nhưng chưa kịp bước đã thấy đầu gối mềm nhũn. Dung Tử Ẩn liền nhanh tay đỡ lấy, rồi bế cả người anh lên.

“A! Cậu Dung à, chậm chút, có xe lăn mà!”

Dù Quý Thự gầy nhưng cũng là người đàn ông cao hơn mét tám. Dung Tử Ẩn phải cố lắm mới bế nổi, vậy mà lại bước thẳng vào ký túc xá một cách dễ dàng.

Lão Ngô: “Cậu đúng là khỏe thật đấy!”

Quý Thự đắc ý dụi đầu vào ngực Dung Tử Ẩn, cực kỳ hưởng thụ.

Dung Tử Ẩn lắc lắc người Quý Thự để ước lượng trọng lượng: “Vẫn chưa bị thiến mà nặng như một con heo con.”

Lão Ngô: *phì cười*

Quý Thự: …

Được rồi, anh biết mà, từ miệng tên thẳng nam cứng nhắc này thì chẳng thể nói được câu nào cho ra hồn hết, phi!

Vào đến ký túc xá, Dung Tử Ẩn đặt Quý Thự xuống ghế sofa cho anh dựa vào, rồi bắt đầu sắp xếp đống đồ mà lão Ngô để lại.

Phần lớn là thuốc mà Quý Thự cần uống, lặt vặt gom lại cũng thành một đống lớn.

Tính thời gian thì cũng đến lúc Quý Thự phải uống thuốc rồi.

Phần lớn là thuốc uống trước bữa ăn. Dung Tử Ẩn lấy phần cần thiết ra đưa cho Quý Thự.

Vốn là cứ dính lấy Dung Tử Ẩn là lại thành "tiểu yêu tinh" làm nũng, nhưng lần này Quý Thự lại không nhõng nhẽo gì cả, rất nghiêm túc mà nuốt hết thuốc.

Dung Tử Ẩn thấy anh uống thuốc cứ như đang ăn kẹo vậy, liền ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lưng cho anh.

“Nếu thấy khó chịu thì nói với tôi.”

Quý Thự ngẩng đầu lên nhìn anh, chậm rãi mở miệng: “Không khó chịu.”

Dung Tử Ẩn cau mày, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Vì sao lại liều mạng vì tôi như vậy?”

Quý Thự chớp chớp mắt, không trả lời.

Dung Tử Ẩn lại nghiêng người đến gần, nhìn thẳng vào mắt anh: “Lão Ngô nói sáu năm trước tôi từng cứu anh?”

Quý Thự vẫn im lặng.

Dung Tử Ẩn cười, trêu anh: “Cứu kiểu gì? Khi đó chính tôi còn chẳng đủ cơm để ăn nữa là.”

Quý Thự bỗng đỏ hoe mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập tức ngập nước.

“Đừng khóc.” Dung Tử Ẩn nhất thời luống cuống.

Nhưng Quý Thự vốn chịu đựng không nổi Dung Tử Ẩn dịu giọng dỗ dành, càng được an ủi thì cảm xúc lại càng vỡ òa, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Nếu là người khác khóc, Dung Tử Ẩn đã chẳng buồn để tâm. Nhưng người đang khóc lại là Quý Thự.

Dung Tử Ẩn dù là một tên thẳng nam cứng nhắc, cũng không mù mờ đến mức không nhìn ra tình cảm của Quý Thự dành cho mình. Cậu không dám hứa sẽ đáp lại, nhưng những chuyện liên quan đến Chu gia thực sự khiến cậu bị cảm động.

Người trước mắt đây, vì cậu mà thậm chí có thể liều cả mạng sống. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến Dung Tử Ẩn không thể làm ngơ.

Hệ thống: Cậu dỗ người ta đi! Aizzz, Dung ơi, cậu thật là—!

Quý Thự khóc càng lúc càng dữ dội, hệ thống thì nháo nhào đưa ra đủ loại ý kiến.

Dung Tử Ẩn thì không có kinh nghiệm dỗ người, cuối cùng vắt hết óc chỉ nghĩ ra được một câu mang tính “giải trí” để xoa dịu không khí: “Anh khóc cái gì? Hồi cấp ba tôi có hai cái áo khoác đồng phục, bị anh lấy mất một cái. Hại tôi hai năm sau chỉ có mỗi một bộ đồng phục mà mặc mãi, tôi còn chưa khóc đây này!”

Lần này thì đừng nói hệ thống ngẩn người, đến cả Quý Thự cũng nghẹn lại, nước mắt chưa kịp rơi tiếp đã phải im bặt, chỉ có thể vô ngữ tựa đầu vào vai Dung Tử Ẩn, vành tai đỏ bừng.

“Đàn ông thật sự thì không nên nhắc lại chuyện cũ.”

Dung Tử Ẩn không chịu thua: “Anh cũng là đàn ông, vậy đừng khóc nữa.”

Quý Thự lập tức ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Dung Tử Ẩn, mạnh miệng đáp: “Tôi không phải đàn ông, tôi là tiểu gay thích làm nũng!”

Dung Tử Ẩn: ???

Hệ thống: !!!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Cái thể loại tổng tài bây giờ là cái kiểu gì đây trời???

Quý Thự: [Yếu đuối] [Nhỏ bé] [Đáng yêu] [Cần bác sĩ Tiểu Dung thơm thơm, ôm ôm, nâng nâng cao cao]

Bình Luận (0)
Comment