“Má ơi má ơi! Có phải Quý Thự nghe lén được tụi mình nói chuyện không vậy?!” Hệ thống hét toáng lên trước cả Dung Tử Ẩn.
Dung Tử Ẩn cũng ngơ ngác không kém, vì mấy câu kiểu "tiểu gay" này vốn là biệt danh yêu quý mà hệ thống đặt cho Quý Thự, thế mà giờ Quý Thự lại đang kéo tay áo Dung Tử Ẩn làm nũng muốn giành lấy sự chú ý của cậu, giọng thì ngọt xớt, rõ ràng cong tới mức như ruột muỗi, thậm chí còn muốn bẻ cong luôn cả Dung Tử Ẩn - một thẳng nam chính hiệu.
Bị hai “tiểu yêu tinh” trong và ngoài đầu quấy rối cùng lúc, Dung Tử Ẩn gần như sụp đổ. Cuối cùng cậu dứt khoát chọn xử lý cái đứa bên ngoài là Quý Thự trước, đồng thời tạm thời tắt tiếng hệ thống trong đầu.
Hệ thống: Mẹ nó! Cậu không phải thẳng nam hả?! Sao lại chọn tiểu gay?!
Dung Tử Ẩn không buồn quan tâm mà vội vàng dỗ dành Quý Thự trước. Tên này vừa thích nũng nịu vừa bộc trực, lại có chút đỏng đảnh. Không cần tưởng tượng cũng biết, nếu không nhanh chóng "trừng trị", lát nữa chắc chắn anh ta sẽ làm loạn tới tận trời.
Quý Thự chớp chớp mắt nhìn bàn tay Dung Tử Ẩn chủ động đỡ lấy cánh tay mình, liền thuận đà dụi đầu vào ngực cậu, trong mắt đầy ý cười chẳng còn chút gì gọi là nước mắt nữa.
“Khóc xong lại cười, có thấy mệt không hả?”
“Có hơi buồn ngủ.” Giọng Quý Thự mơ màng vang lên từ trong lòng Dung Tử Ẩn, giây sau thì thật sự ngủ thiếp đi.
Thật ra cũng dễ hiểu thôi, người này bệnh nặng chưa khỏi hẳn, vậy mà lại cùng Dung Tử Ẩn chạy ngược chạy xuôi cả ngày. Hai lượt đi về gần tám tiếng đồng hồ, ngay cả Dung Tử Ẩn thân thể khỏe mạnh còn cảm thấy đuối, huống chi là Quý Thự?
Dung Tử Ẩn thở dài một tiếng, đổi tư thế rồi bế Quý Thự từ ghế sofa lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường cho anh nằm nghỉ. Còn chuyện cậu từng cứu Quý Thự, rốt cuộc cũng không hỏi tiếp nữa.
Về quá khứ, mấy ngày gần đây Dung Tử Ẩn cũng đã nhớ lại được đôi chút. Tuy chưa thể khôi phục hoàn toàn ký ức cụ thể, nhưng cậu đã suy đoán được khoảng thời gian cậu và Quý Thự từng gặp nhau.
Sáu năm trước, khi Dung Tử Ẩn vừa học lớp 11. Cậu nhớ có một Chủ nhật nọ, ký túc xá của cậu bị trộm đột nhập, mất luôn số tiền học phí cậu dành dụm cho học kỳ sau, còn có cả bộ đồng phục học sinh mới tinh chưa từng mặc.
Hồi đó Dung Tử Ẩn bị đánh trúng đầu, sau khi tỉnh lại thì trí nhớ hơi mơ hồ. Cậu chỉ nhớ lúc bị tấn công còn có một thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình ở đó. Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì cậu không nhớ nổi nữa.
Vụ án sau đó cũng chẳng có kết quả gì. Dung Tử Ẩn thì mất sạch khoản học phí quan trọng nhất, lại còn gánh thêm một đống tiền viện phí, hè năm ấy cực khổ vô cùng. Vậy nên chuyện tìm lại ký ức, cậu cũng dần dần gác sang một bên.
Hệ thống: Cho nên nói, tất cả là do cái tên tiểu gay đó hại cậu xui xẻo!
Dung Tử Ẩn không nhịn được bật cười: Nói bậy, không có anh ta thì biết đâu tôi còn gặp chuyện tệ hơn.
Cậu biết rõ bản thân mình là kiểu người thế nào. Khi đó đã khó khăn đến mức ấy mà còn ra tay giúp Quý Thự, thì hoặc là vì người này thảm hơn cậu gấp trăm lần, hoặc là vì người này quá khiến cậu có cảm tình, đến mức cậu thà chịu khổ cũng phải cứu.
Giờ nghĩ lại, dù là lý do nào thì đều rất hợp với con người Quý Thự bây giờ.
Cậu không nhịn được đưa tay vén mấy sợi tóc rủ xuống trán Quý Thự, đắp chăn cẩn thận cho anh rồi xoay người đi vào bếp nấu cơm.
Hệ thống than thở rền rĩ: Dung à! Cậu thật sự đã sa ngã rồi!
Dung Tử Ẩn không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Tôi là người sống, không phải hệ thống, tất nhiên phải ăn cơm chứ.”
Hệ thống: …
Đúng kiểu gà nói vịt nghe, hệ thống chẳng muốn nói thêm câu nào với tên thẳng nam cứng đầu này nữa. Dung Tử Ẩn tranh thủ thời gian gọi cho lão Ngô, hỏi xem giờ Quý Thự nên ăn gì là phù hợp.
Cuối cùng rút ra kết luận: ăn đồ lỏng, và phải nhạt, dễ tiêu.
Dung Tử Ẩn nghĩ ngợi một lát rồi mở bếp nấu ít cháo kê. Tuy đơn giản nhưng ít nhất cũng còn hơn để Quý Thự ăn vào rồi khó chịu.
Một nồi cháo kê, từ lúc đổ gạo vào đến khi ninh chín, cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng.
Cậu còn chưa kịp tắt bếp thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài đi tới. Quay đầu lại liền thấy Quý Thự ôm gối, mặt mày ngơ ngác.
“Sao không mang dép?” Dung Tử Ẩn nhíu mày, tỏ vẻ không đồng tình, nhưng chưa kịp nói thêm thì Quý Thự đã nhào vào lòng cậu.
“Bác sĩ Dung sao không bật đèn? Anh sợ mà…” Giọng Quý Thự mềm như bún, còn mang theo chút uất ức trách móc.
Dung Tử Ẩn im lặng mấy giây rồi dứt khoát gỡ người ra khỏi lòng mình, nhắc nhở một câu: “Quý Thự, bây giờ trời vẫn chưa tối đâu.”
Quý Thự vốn định nói thêm gì đó, nhưng câu sau liền bị nghẹn lại trong cổ.
Hệ thống cười đến mức đầu cũng muốn rớt ra, trong khi đó Quý Thự ôm gối ngồi trên sofa, mặt ủ mày chau giận dỗi. Mãi cho đến khi Dung Tử Ẩn nấu xong cơm, tâm trạng y mới sáng sủa trở lại.
"Có giai nhân bên gối, vua chẳng màng lên triều" — câu thơ này đúng là mô tả quá chuẩn.
Bên cạnh cái “tiểu yêu tinh” thích dính người trong chăn, người luôn sinh hoạt đúng giờ như Dung Tử Ẩn cuối cùng cũng thất thủ.
Sáng chín rưỡi, Dung Tử Ẩn nhìn Quý Thự vẫn đang cuộn trong lòng mình ngủ say, lại nhìn mấy viên thuốc đã chia sẵn từ tối hôm qua còn nằm y nguyên trên tủ đầu giường mà không khỏi ngơ ngác.
Hôm qua rõ ràng ngủ rất sớm, tính ra thì gần mười hai tiếng rồi. Bình thường ngủ chừng đó là tỉnh táo lắm rồi. Vậy mà nghe tiếng hít thở đều đặn của Quý Thự, Dung Tử Ẩn lại thấy có chút muốn… nằm xuống ngủ tiếp.
Hệ thống lại lôi chuyện cũ ra nói: Dung à, cậu đúng là đã sa ngã thật rồi.
Dung Tử Ẩn nghiêm mặt: Nói bậy, nghỉ ngơi ngắn hạn là để đi được chặng đường dài hơn.
Hệ thống: Thế còn chuyện Chu gia cũng xong rồi, cậu tính bao giờ tiễn cái tên tiểu gay dính người này đi?
Dung Tử Ẩn im lặng.
Hệ thống: Đệch… đừng nói là cậu căn bản không định đuổi anh ta đi đấy nhé!
Dung Tử Ẩn: Chẳng phải chính cậu kêu tôi tìm người yêu à?
Hệ thống: Tôi mẹ nó bảo cậu tìm bạn gái, có bảo cậu… chơi gay bao giờ đâu?!
Dung Tử Ẩn vô cùng chính xác lặp lại câu mà trước đây hệ thống từng lỡ miệng nói ra: “Dung à! Cả đời này cậu cũng không kiếm nổi bạn gái đâu, ngoan ngoãn mà đi yêu đàn ông đi!”
Hệ thống: … Câm nín rồi, đừng nói chuyện với tôi nữa.
Thế là, một buổi sáng tốt lành lại kết thúc bằng cảnh hệ thống và Dung Tử Ẩn giận dỗi chia tay trong im lặng.
Đến khi Quý Thự tỉnh dậy, Dung Tử Ẩn giục anh uống thuốc rồi ăn cơm, xong xuôi hết thì cũng đã hơn mười một giờ.
Dung Tử Ẩn nghĩ một lúc, dứt khoát quyết định chiều hẵng đến phòng thí nghiệm.
Mà bên phòng thí nghiệm, vị giáo sư mập đợi cả buổi sáng vẫn không thấy bóng Dung Tử Ẩn đâu, tức đến mức ném tập hồ sơ xuống đất mấy lần. Mãi đến chiều thấy Dung Tử Ẩn bước vào, sắc mặt ông mới khá lên một chút.
Kết quả vừa quay đầu lại liền thấy Quý Thự đang dính lấy Dung Tử Ẩn như sam.
“Thằng kia! Ra đây!” Ông đại lão túm cổ áo Quý Thự kéo người ra khỏi lưng Dung Tử Ẩn như gỡ bã kẹo cao su.
Quý Thự vừa định lên tiếng, đã bị ông ta gạt phắt: “Tiểu Dung này, thầy có chuyện cần nói với cậu ta. Concứ làm việc đi.”
Quý Thự và vị giáo sư mập kia là quan hệ chú cháu, nên Dung Tử Ẩn cũng không nghi ngờ gì, cũng chẳng hỏi thêm.
Thế là, “tiểu yêu tinh” bám người cuối cùng cũng bị kéo đi, Dung Tử Ẩn mới có thể toàn tâm toàn ý tiếp tục dự án còn dang dở của mình.
Dù khoảng thời gian vừa rồi bị bảo vệ nghiêm ngặt, không tiện vào phòng thí nghiệm theo dõi trực tiếp tiến độ, nhưng Dung Tử Ẩn vẫn kịp sắp xếp, phân loại toàn bộ mẫu thử thu thập được trong chuyến đi vừa rồi, đồng thời chỉ đạo từ xa cho nhóm La Hạ tiếp tục nuôi cấy và theo dõi các mẫu quan trọng.
Dung Tử Ẩn từ trước đến nay luôn rất chú tâm trong học thuật. Đến khi cậu tạm hoàn thành những hạng mục chính, trời cũng đã chuyển tối.
Cởi áo blouse trắng của phòng thí nghiệm ra, Dung Tử Ẩn bóp nhẹ sống mũi, cảm thấy hơi mỏi mệt.
Ngoài cửa, Quý Thự khoác áo ngoài ngồi đợi sẵn trên ghế. Vừa thấy cậu bước ra, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập tức ánh lên vẻ phấn khích, còn giơ bình giữ nhiệt trong tay lắc lắc: “Bác sĩ Tiểu Dung ăn cơm thôi nào!”
Người đẹp dưới ánh đèn, lúc nào cũng dễ khiến lòng người xao động.
Dung Tử Ẩn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Quý Thự một lúc, đột nhiên cảm thấy… mấy câu người xưa nói quả thật rất có lý.
Quý Thự xưa nay luôn biết điều biết ý, thấy Dung Tử Ẩn cứ nhìn chằm chằm vào mình thì chủ động tiến lại gần, để cậu có thể nhìn rõ hơn một chút.
Dung Tử Ẩn không né tránh, ngược lại còn đưa tay nhận lấy bình giữ nhiệt trong tay Quý Thự, rồi cùng anh đi về phía ký túc xá. Rõ ràng là ngầm chấp nhận chuyện hôm nay Quý Thự lại định “ké giường” ngủ tiếp.
Mà Quý Thự thì được nuông chiều quá thành quen, vừa cười vừa nũng nịu hỏi: “Bác sĩ Tiểu Dung, sao hôm nay em cứ nhìn anh mãi thế?”
Dung Tử Ẩn đáp rất thẳng thắn: “Vì hôm nay anh đẹp.”
“Chứ sao!” Quý Thự lập tức đắc ý như một con công đang xoè đuôi: “Anh ngày nào chẳng đẹp?”
Nhưng anh hoàn toàn không ngờ, Dung Tử Ẩn lại thật sự im lặng, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại từng lần họ gặp nhau trước kia, cố tìm xem có ngày nào Quý Thự không đẹp.
Màn “thao tác nghẹt thở” của một ông chú thẳng nam chính hiệu này khiến Quý Thự cũng đứng hình theo.
Thế rồi năm, sáu phút trôi qua, Dung Tử Ẩn vẫn không nói gì.
Quý Thự sốt ruột truy hỏi đến cùng, cứ muốn biết cho ra lẽ.
Dung Tử Ẩn cuối cùng cũng chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ đáp: “Không có. Tôi nghĩ lại hết từng lần hai ta gặp nhau và ở cạnh nhau rồi… đúng là ngày nào anh cũng đẹp.”
Dung Tử Ẩn nói rất nghiêm túc, từng lời từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng. Quý Thự lập tức đỏ bừng cả vành tai, hiếm khi bị nghẹn lời.
Thẳng nam mà thả thính gay như thế, thật sự là phạm quy nghiêm trọng.
Bữa tối do lão Ngô mang đến rõ ràng là làm riêng cho Dung Tử Ẩn, món mặn món chay phối hợp hài hòa, sắc hương vị đều đủ cả. Còn phần Quý Thự thì chỉ có cháo thuốc đen sì sì. Cách cả một bàn ăn mà Dung Tử Ẩn cũng ngửi thấy vị đắng bốc lên.
Nhưng Quý Thự lại chẳng để tâm. Có bác sĩ Tiểu Dung mà mình yêu ngồi bên cạnh, đừng nói là cháo thuốc, ngay cả hoàng liên cũng có thể nuốt xuống mà mặt không biến sắc.
Ăn cơm xong, Dung Tử Ẩn dẫn Quý Thự ra sân đi dạo tiêu thực.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, dần dần nói đến chuyện trước đây Dung Tử Ẩn ra ngoài điều tra lấy mẫu.
Quý Thự dường như rất hứng thú, ánh mắt tràn đầy khát khao. Nhưng Dung Tử Ẩn thật ra cũng chỉ mới đến hai nơi, nên có thể kể cũng chẳng nhiều. Đợi nói xong hết những gì có thể nói, thời gian cũng đã không còn sớm, hai người lại quay về phòng.
Dung Tử Ẩn vào tắm trước, đến khi ra thì thấy Quý Thự đang ngồi tựa vào bàn đọc sách, cầm mấy món đồ nhỏ mà cậu mang về sau chuyến đi.
Có cái là Dung Tử Ẩn thấy thú vị nên mua để tặng bạn bè, cũng có cái là dân làng tặng cho.
Dung Tử Ẩn vừa lau tóc vừa đi tới bên cạnh Quý Thự, thấy anh đang cầm xem thì thuận miệng hỏi: “Thích mấy món này à?”
Quý Thự lắc đầu, cười nói: "Cũng không phải."
"Chỉ là tò mò xem bác sĩ tiểu Dung lần này ra ngoài có mang quà cho anh không thôi."
Thực ra, Dung Tử Ẩn chẳng mang gì cả. Cậu đột nhiên im lặng.
Quý Thự ngẩng đầu nhìn Dung Tử Ẩn, giọng điệu có chút thất vọng: "Không có à?"
Rõ ràng là nếu Dung Tử Ẩn trả lời không, tên "quậy phá" này sẽ ngay lập tức bắt đầu làm loạn.
Hệ thống đắc ý: "Dung à! Cậu chuẩn bị đi đón cái chết thôi."
Dung Tử Ẩn trong lúc tuyệt vọng, tinh thần tự cứu rất mạnh, nhanh chóng lấy từ không gian hệ thống một con gà kêu "chíp chíp" đưa vào tay Quý Thự.
"Đây!"
Quý Thự vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý muốn làm loạn, vô thức nhận lấy rồi bóp thử một cái. Con gà liền vui vẻ cất tiếng hát: "Nhỏ rồi trắng rồi thỏ, trắng lại lại trắng, hai rồi chỉ rồi tai rồi tai nhọn rồi đứng lên rồi..."
Vô cùng tươi sáng, đầy năng lượng.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thự: Tôi không thể ngờ rằng món quà đầu tiên tôi nhận được lại là một con gà.
Dung Tử Ẩn: Ừ! Ai mà biết được cái giải thưởng của cha Thiên Đạo lại có thể dùng vào việc này.