Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 87

Quý Thự ôm con gà la hét mà đứng đờ ra nửa ngày không phản ứng gì.

Dung Tử Ẩn nhiệt tình giới thiệu: “Cái này chơi vui lắm, mỗi lần bóp nó sẽ phát ra một bài hát mới.”

Thấy Quý Thự vẫn giữ nguyên tư thế đó mà không nói gì, Dung Tử Ẩn lại đẩy đẩy anh: “Chống nước đó, có thể mang vào phòng tắm, thả trong bồn cũng nổi được.”

“Hay là thử chơi xem?”

Quý Thự: “Em không còn gì khác để nói sao?”

Dung Tử Ẩn nghĩ nghĩ: “Đừng chơi lâu quá, thân thể anh bây giờ vẫn chưa hồi phục đâu.”

Nói xong, Dung Tử Ẩn thật sự đưa cho Quý Thự một chiếc khăn sạch, còn tiễn người vào tận phòng tắm.

Trong đó, nước trong bồn là cậu vừa mới xả, hơi nóng một chút, nhưng rất hợp với người sợ lạnh như Quý Thự.

Quý Thự hít sâu một hơi, tuyệt vọng liếc Dung Tử Ẩn một cái, chẳng còn chút tinh thần nào để bày trò nữa.

Dung Tử Ẩn thấy anh chuẩn bị tắm, liền rất quân tử rời khỏi phòng tắm, còn chu đáo đóng cửa lại giúp.

Quý Thự thay đồ, đơn giản tắm rửa qua rồi ngâm mình trong bồn tắm, mắt to trừng mắt nhỏ với con gà lahét.

Thẳng nam đầu gỗ gì đó, đúng là không còn thuốc chữa.

Còn bên ngoài phòng tắm, hệ thống cũng đang lên án hành vi tệ hại của Dung Tử Ẩn: “Nếu Cha Thiên Đạo biết cậu đem đồ chơi mà người ta rút thăm trúng đưa cho tiểu gay thì chắc buồn lắm đấy.”

Dung Tử Ẩn mặt không đổi sắc: “Khi ông ấy bắt tôi rút được thứ này, có từng nghĩ tôi sẽ buồn không?”

Hệ thống á khẩu, không biết đáp sao.

Trong đầu vang lên lời nhắc: 【Độ u uất từ Thiên Đạo: 10.000】

Dung Tử Ẩn lập tức mở miệng: “Cha Thiên Đạo đừng buồn nữa, ban cho con một thẻ SSR là được rồi.”

Hệ thống: …Cái quỷ gì mà giấc mơ đẹp tuyệt thế này?

Quả nhiên, trong đầu lại vang lên lời nhắc: 【Độ tuyệt vọng từ Thiên Đạo: 10.000】

Hệ thống: Dung à! Tôi khuyên cậu nên bình tĩnh lại đi, cứ tiếp tục lột lông thế này, e là sau này đến thẻ R cũng chẳng rút nổi đâu.

“Thôi được rồi!” Dung Tử Ẩn tiếc nuối thở dài một hơi.

Hệ thống thông báo cuối cùng: 【Độ phức tạp từ Thiên Đạo: 10.000】, đạt thành tựu mới: 【Mẹ nó! Đúng là nghiệt tử!】

Rõ ràng, Thiên Đạo đang nhìn trộm màn hình đã bị Dung Tử Ẩn “vặt lông” hai lần liên tiếp, cuối cùng cũng phải đưa ra cảnh cáo.

Dung Tử Ẩn cũng biết điểm dừng, không làm quá.

Hệ thống chợt nhớ ra một việc quan trọng: “Ký chủ đại nhân, gần đây điểm vàng tích lũy đầy rồi, có muốn quay thưởng một phát không?”

Dung Tử Ẩn nghĩ nghĩ: “Để sau đi! Quý Thự vẫn còn ở đây.”

Không phải là cậu không muốn quay mà là mỗi lần quay thưởng không chắc sẽ ra thứ gì. Nếu quay được đồ cũ thì còn giải thích được, chứ nếu trúng đồ mới, người khác thì có thể giấu giếm, chứ Quý Thự thông minh như thế, Thiên Đạo có vá lỗi nhân quả cũng vô dụng. Thôi thì đợi thêm đã.

Nhưng ngoài chuyện quay thưởng, cậu vẫn còn những chuyện khác để bận tâm.

Trưởng thôn từng hợp tác làm món chân vịt rút xương buổi tối có nhắn tin cho cậu, đại khái là báo cáo tình hình tiêu thụ. Còn cả món trứng vịt muối bên làng kia, lâu như vậy không quan tâm đến, Dung Tử Ẩn cũng nên xem xét một chút.

Vì thế, khi Quý Thự tắm xong bước ra, liền thấy Dung Tử Ẩn đang ôm sổ sách tính toán gì đó.

“Cái gì thế?”

Dung Tử Ẩn chỉ vào sổ ghi chép: “Tiền dành cưới vợ.”

Quý Thự hơi sững người.

Dung Tử Ẩn vẫn tỉ mỉ tính từng khoản.

Doanh thu từ trứng vịt muối và chân vịt rút xương tốt hơn nhiều so với dự tính ban đầu của Dung Tử Ẩn. Đặc biệt là món chân vịt rút xương, dù mới bắt đầu bán được một tháng nhưng lợi nhuận thu về đã kha khá. Cộng thêm tiền chia hoa hồng từ trứng vịt muối, học bổng nửa năm qua, các khoản thưởng dự án, tiền lời từ bán hàng online, vân vân… tổng cộng trong tay Dung Tử Ẩn đã có hơn năm trăm nghìn.

Mà từ lúc cậu có được hệ thống, mới chưa đầy một năm.

Có thể người khác sẽ thấy chừng đó tiền vẫn còn ít. Nhưng với Dung Tử Ẩn, cậu đã rất hài lòng rồi.

Quý Thự nhìn nụ cười nơi khóe miệng của Dung Tử Ẩn, trong lòng tựa như có móng vuốt mèo cào nhẹ, nhoi nhói rung động.

Dung Tử Ẩn vẫn vừa tính toán vừa nói về kế hoạch sau này: “Dự án trong tay tôi chắc đến cuối năm là có kết quả. Lúc đó tiền thưởng về chắc cũng được một khoản nhỏ, cộng thêm chia lợi nhuận nửa năm cuối, chắc trong tay sẽ có khoảng bảy tám trăm nghìn.”

“Rồi sao nữa?” Quý Thự vô thức nhìn chằm chằm vào mặt Dung Tử Ẩn hỏi.

Dung Tử Ẩn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Quý Thự: “Tôi muốn mua nhà.”

“Mua ở đâu?”

“Chắc là nơi yên tĩnh một chút.” Dung Tử Ẩn hơi do dự nói: “Không cần rộng quá, địa điểm thì đừng quá xa chỗ làm của cả hai chúng ta là được. Có điều cái này có vẻ không thực tế lắm, vì chỗ làm của hai đứa mình cũng chẳng gần nhau.”

“Hay là chọn ở giữa đi!” Dung Tử Ẩn mở bản đồ thành phố Yến Kinh, thật sự định tìm một khu vực thích hợp.

Vậy tức là… Dung Tử Ẩn đã tính cả mình vào kế hoạch tương lai của cậu ấy rồi sao? Quý Thự đầu óc nóng ran, vội vàng đè tay Dung Tử Ẩn lại: “Anh sẽ chuyển công ty qua đó.”

Dung Tử Ẩn: “Gì cơ?”

Quý Thự lúc này mới nhận ra mình vừa nói ra lời ngu ngốc gì, lập tức đỏ ửng cả vành tai.

Dung Tử Ẩn hiếm khi thấy anh ngượng như vậy, không nhịn được liếc thêm vài cái.

Quý Thự xù lông thật sự, vội vàng quay mặt đi không cho nhìn nữa.

“Sao anh lại đáng yêu thế này chứ!” Dung Tử Ẩn bị Quý Thự chọc cười đến không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Tiếng cười trầm thấp vang lên ngay bên tai, khiến tim Quý Thự như muốn nhảy khỏi lồng ng.ực.

Nhưng Dung Tử Ẩn lại không chịu tha, nhất định bắt anh quay lại để tiếp tục đề tài vừa rồi: “Nói nghiêm túc đi, em nên mua nhà ở đâu thì hợp lý?”

Đầu óc Quý Thự đã hoàn toàn rối như canh hẹ, liền tùy tiện chỉ đại một chỗ trên bản đồ cho xong chuyện.

Thế nhưng vừa quay đầu lại nghĩ, liền cảm thấy không ổn — Dung Tử Ẩn là người nghiêm túc, nhỡ đâu mình tùy tiện vậy mà cậu ấy thật sự mua nhà ở đó thì sao?

Hơn nữa, lời của Dung Tử Ẩn nói cũng chẳng rõ ràng gì cả. Gì mà “gần chỗ làm của hai đứa mình”, càng nghĩ Quý Thự càng thấy lời ấy ám muội, trong lòng như bị mèo cào chỉ muốn hỏi rõ cho ra lẽ.

Dung Tử Ẩn bỗng bóp má anh một cái: “Không phải đây chính là điều anh muốn sao?”

Quý Thự sững người.

Dung Tử Ẩn cúi đầu nhìn anh, nói: “Vì chuyện của em, anh đến mạng cũng không cần, chẳng phải là vì điều này sao?”

“Không phải!” Quý Thự lập tức phản bác, muốn giải thích rõ ràng rằng anh chưa từng có ý lấy công chuộc ơn.

Nhưng Dung Tử Ẩn lại cắt lời anh: “Đừng vội, em trước giờ cũng chưa từng thích ai. Anh phải cho em chút thời gian để thích ứng.”

“Vẫn còn nhiều thời gian mà, tụi mình cứ từ từ, được không?”

Quý Thự ngây người nhìn Dung Tử Ẩn, còn Dung Tử Ẩn thì đã đưa tay ôm anh vào lòng, dịu dàng nói: “Ngủ sớm đi, cơ thể còn chưa khỏe, đừng phí sức vì mấy chuyện này nữa.”

Nhưng Quý Thự bỗng nhiên đẩy Dung Tử Ẩn ra.

“Sao vậy?” Dung Tử Ẩn ngạc nhiên hỏi.

Quý Thự nói giọng trầm: “Dung Tử Ẩn, em thật sự không cần phải làm đến mức đó.”

“Anh không đòi hỏi em phải làm gì cả, nên… nên không đáp lại anh cũng chẳng sao.” Câu nói này của Quý Thự nghe rất yếu ớt. Nếu là bản thân ngày trước, anh đã quen với việc như một bóng ma theo sau Dung Tử Ẩn.

Giao dịch lạnh lùng bằng tiền bạc, hai người cùng uống một ấm trà, Dung Tử Ẩn chẳng nói thêm câu nào. Chỉ khi nói về dự án, giọng cậu mới có chút thay đổi.

Ngày đó, Quý Thự rất quen với kiểu sống như vậy, bởi anh biết mình là người trong số rất nhiều người đó, là người duy nhất có thể đến gần Dung Tử Ẩn nhất.

Nên anh rất trân trọng những khoảnh khắc đó, dù Dung Tử Ẩn có không bao giờ đáp lại cũng không sao. Anh sẵn lòng ở bên cạnh cậu, nhìn cậu từng bước tiến lên đỉn.h cao. Thậm chí nếu sau này Dung Tử Ẩn lập gia đình, sinh con, anh cũng sẽ giữ đúng vai trò của mình, không bao giờ vượt qua giới hạn.

Nhưng bây giờ, liệu anh còn có thể làm được như vậy nữa không?

Anh đã biết cái ôm của Dung Tử Ẩn ấm áp đến nhường nào, cũng từng cảm nhận được tấm lòng cậu mềm mại ra sao. Anh tham lam khát khao sự dịu dàng ấy, chỉ mong có thể hòa người đàn ông trước mặt vào tận máu thịt xương tủy. Với sự si mê như thế, anh còn có thể giữ gìn bổn phận nghiêm ngặt như trước được nữa sao?

Quý Thự vừa nói xong đã hối hận, nhưng lại cố chấp không chịu rút lời.

Vì anh nhận ra, so với nỗi đau khổ và tuyệt vọng không cam tâm khi yêu mà không được đáp lại, anh càng mong Dung Tử Ẩn có thể tự do, không phải gượng ép điều gì, cứ thế đi trên con đường thuộc về mình, theo đuổi giấc mơ của riêng cậu.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Quý Thự quá đỗi phức tạp, đến mức dù Dung Tử Ẩn có hệ thống cũng không thể phân biệt được rõ ràng.

Hệ thống: Lại sắp khóc nữa hả?

Dung Tử Ẩn không đáp lại, chỉ một lần nữa đưa tay ôm Quý Thự vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Là emhiểu sai ý anh rồi à?”

“Không phải.” Quý Thự lắc đầu.

“Vậy sao anh buồn?”

“Không phải…” Quý Thự nhìn vào mắt Dung Tử Ẩn, bỗng thấy tủi thân khó hiểu: “Anh sợ em buồn.”

“Anh sợ… sợ em chỉ vì anh đối tốt với em nên mới nhẫn nhịn ở bên anh để báo đáp.”

“Đừng như vậy…” Trong sự kiên nhẫn dịu dàng của Dung Tử Ẩn, bao nhiêu cảm xúc chất chứa trong lòng Quý Thự rốt cuộc cũng tìm được một lối thoát. Mọi chua xót dâng trào khiến đôi mắt anh đỏ bừng, miệng không ngừng lặp lại: “Đừng như vậy, em đừng gượng ép bản thân như thế, anh chịu không nổi đâu.”

Dung Tử Ẩn lặng lẽ lắng nghe anh nói, hồi lâu sau mới lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Quả thật gần đây cậu mới hiểu được lòng dạ của Quý Thự, tuy chưa thể lập tức đáp lại, nhưng ý định chấp nhận và muốn thử ở bên anh là thật lòng, hoàn toàn không phải gượng ép.

Dù mọi người luôn chắc nịch gọi cậu là trai thẳng, nhưng Dung Tử Ẩn trước nay chưa từng yêu ai, cũng chưa từng hẹn hò, đến bản thân cậu còn chẳng rõ mình thích nam hay nữ.

Còn về phần Quý Thự… phải nói rằng, sắc đẹp mê người. Dù là con trai, anh vẫn thường khiến ánh mắt cậu không thể rời khỏi.

Dung Tử Ẩn không cảm thấy đó là sự hời hợt hay nông cạn, ngược lại, cậu nghĩ đó chính là biểu hiện đặc biệt chỉ dành riêng cho Quý Thự. Khi xưa học ở Nông đại, trai xinh gái đẹp không thiếu, cậu cũng đâu phải chưa từng thấy người đẹp mà đến mức mê mẩn đầu óc như bây giờ.

Cậu khẽ thở dài, rồi lại ôm Quý Thự chặt thêm chút nữa: “Đừng khóc.”

Quý Thự chẳng đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Dung Tử Ẩn không rời. Đôi mắt vừa được hơi nước gột rửa càng trở nên trong sáng lạ thường, đuôi mắt lại đỏ hồng vì ấm ức, khiến người ta chỉ muốn… bắt nạt cho thỏa thích.

Dung Tử Ẩn gạt bỏ những suy nghĩ rối ren trong lòng, cẩn thận giải thích với Quý Thự: “Em không ép bản thân mình đâu.”

“Anh cũng không cần phải nghĩ mình làm vậy là báo đáp ơn nghĩa đâu. Chúng ta đều là người lớn, có rất nhiều cách để báo ơn mà. Như anh, có thể sáu năm trước em đã cứu anh, nhưng không nhất thiết anh phải dùng cả mạng sống của mình để giúp em, đúng không?”

“Quý Thự, giờ em hỏi anh, tại sao anh lại liều mạng như vậy? Lúc đó bằng chứng trong tay em đủ để đưa Chu gia vào tù rồi.”

Quý Thự không muốn nói, nhưng cuối cùng không thể chống lại sự kiên trì của Dung Tử Ẩn.

“Trừ tiệt gốc rễ.” Quý Thự cúi đầu tránh ánh mắt Dung Tử Ẩn: “Anh sợ nếu để ông già Chu sống, sau này ông ta sẽ…”

Có vẻ như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt Quý Thự trở nên vô cùng khó coi.

Dung Tử Ẩn nâng đầu Quý Thự lên: “Vậy nên anh mới hại chính mình?”

“...Ừ.”

“Nếu là người khác, anh cũng sẽ làm thế chứ? Nếu lúc đó không phải em cứu anh, anh có làm như vậy không?”

Quý Thự chớp mắt, hơi bối rối không hiểu nổi.

Dung Tử Ẩn lấy một ví dụ: “Giả sử lúc đó cứu anh là lão Ngô…”

Quý Thự rùng mình một cái: “Tất nhiên là không rồi!”

Dung Tử Ẩn lại ôm anh vào lòng, thấp giọng cười: “Ừ, em cũng vậy mà.”

“Quý Thự, em không phải ai cũng cho ngủ chung giường đâu.”

Quý Thự suy nghĩ lời Dung Tử Ẩn, một lúc lâu sau bỗng ngẩng đầu lên: “Ý em là...”

“Ừ,” Dung Tử Ẩn gật đầu xác nhận: “Chúng ta thử xem sao đi!”

“Thử với tiền đề cùng nhau sống cả đời.”

Quý Thự ngẩn người một hồi, cuối cùng lao vào lòng Dung Tử Ẩn, úp đầu vào vai cậu, nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

Dung Tử Ẩn vỗ nhẹ lưng anh, bất chợt có cảm giác như mình nuôi một đứa nhỏ yếu đuối vậy.

Quý Thự cũng nhân đó ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Dung Tử Ẩn đầy mong đợi.

Cửa sổ bị phá vỡ, bước tiếp theo chắc chắn là ôm hôn, phải không?

Thế nhưng rõ ràng Dung Tử Ẩn không nhận ra tín hiệu màu hồng từ Quý Thự, suy nghĩ ba giây rồi đẩy Quý Thự ra bước xuống giường.

Quý Thự nghĩ thầm: Quào, chẳng lẽ là đi tìm thứ gọi là “bao cao su” trong truyền thuyết?

Trong lòng anh đầy hy vọng. Dù có hơi vội, anh cũng nóng lòng muốn có bước tiến gần hơn với Dung Tử Ẩn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Dung Tử Ẩn quay lại, đưa cho anh một cốc nước ấm, kèm theo một nắm thuốc cần uống buổi tối.

Quý Thự nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc: “Em chỉ đi lấy mấy thứ này thôi à?”

Dung Tử Ẩn nghiêm túc gật đầu: “Ừ! Lão Ngô nói rồi, giờ anh phải uống thuốc đúng giờ, không được trễ.”

Quý Thự tuyệt vọng nuốt hết thuốc rồi rúc vào chăn, ủ rũ đến mức Dung Tử Ẩn tưởng anh ngủ rồi nên không hỏi thêm gì.

Vậy là, vào đêm đầu tiên phá bỏ rào cản ấy, Quý Thự không được Dung Tử Ẩn hôn tạm biệt ngọt ngào, mà thay vào đó là một “bài học” từ lão Ngô.

Tác giả muốn nói:

Quý Thự: Sáng mai tôi sẽ cho lão Ngô nghỉ việc.

Lão Ngô: ???

Bình Luận (0)
Comment