Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 88

Tối hôm trước không được hôn chúc ngủ ngon khiến lòng đầy oán niệm của Quý Thự kéo dài đến tận sáng hôm sau vẫn chưa tan. Nhưng Dung Tử Ẩn thì lại ngủ một giấc ngon lành suốt đêm.

Sáu rưỡi sáng, Dung Tử Ẩn tỉnh dậy đúng giờ. Còn Quý Thự chẳng biết từ lúc nào lại bị kéo ôm chặt vào lòng cậu và vẫn đang mơ màng ngủ.

Nhưng Dung Tử Ẩn nhìn kỹ thì thấy tuy nhịp thở của Quý Thự vẫn đều, nhưng lông mi lại khẽ run lên — rõ ràng là đang giả vờ ngủ?

“Dậy đi, hôm nay em phải đi sớm, sáng có thí nghiệm.” Dung Tử Ẩn vỗ nhẹ lưng Quý Thự.

Quý Thự không thèm để ý, ngược lại còn đưa tay ôm chặt lấy eo Dung Tử Ẩn, dính sát vào người cậu.

Dung Tử Ẩn chớp chớp mắt: “Cố ý à?”

Quý Thự khe khẽ "hừm" một tiếng, còn ghé tai áp sát vào người Dung Tử Ẩn, ý bảo tôi nghe không thấy gì hết.

Cái kiểu tự lừa mình dối người này lại trông đáng yêu ra phết.

Dung Tử Ẩn dùng chút sức kéo anh ra khỏi lòng: “Tỉnh rồi thì mau mặc đồ đi, không lát nữa lại bị cảm đấy.”

“Thuốc sáng còn chưa uống đâu, lát nữa lão Ngô mang đồ ăn lên mà anh còn chưa dậy, chú ấy lại càm ràm cho xem.”

Lão Ngô lão Ngô lão Ngô, tối qua đã nhắc hoài lão Ngô, sáng nay lại tiếp tục. Trong đầu Quý Thự toàn là cái tên lão Ngô, lập tức muốn bốc hỏa.

Anh bật dậy khỏi giường như cái lò xo, trừng mắt nhìn Dung Tử Ẩn đầy bất mãn. Vấn đề là trên đỉnh đầu còn có một cọng tóc vểnh lên đung đưa qua lại, chẳng khác gì con ngỗng nhỏ được cậu ôm trong lòng cưng chiều mỗi ngày trước kia.

Dung Tử Ẩn không nhịn được bật cười, đưa tay ấn nhẹ cọng tóc ngốc kia xuống.

Gần… gần quá rồi. Quý Thự theo bản năng nín thở, thậm chí còn nhắm mắt lại, thấp thỏm chờ đợi.

Thế nhưng hơn mười giây trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Quý Thự mở mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác — Dung Tử Ẩn đã xuống giường từ lúc nào.

Quý Thự im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được gọi một tiếng: “Dung Dung!”

Dung Tử Ẩn rất ít khi bị gọi như vậy, phải mất một lúc mới nhận ra Quý Thự đang gọi mình.

Cậu quay lại giường hỏi: “Sao thế?”

Quý Thự bất ngờ đưa tay ôm sau gáy cậu kéo cúi xuống, rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn rõ ràng rành mạch.

Dung Tử Ẩn: ……

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Quý Thự ánh lên ý cười: “Bác sĩ Dung, buổi sáng tốt lành nha~!”

Lần này, đến lượt Quý Thự thong thả xuống giường, để lại Dung Tử Ẩn ngẩn ngơ cứng đờ đứng bên cạnh.

Hệ thống không nhịn được mà cảm thán: “Cũng đâu dễ dàng gì, một tiểu gay thích gây chuyện như thế mà bị cậu huấn luyện thành tổng tài lạnh lùng rồi.”

Dung Tử Ẩn vừa lấy lại tinh thần, theo phản xạ liền phản bác: “Đừng nói bậy, rõ ràng ngọt muốn chết, chỗ nào giống tổng tài lạnh lùng chứ.”

Toàn bộ hệ thống đều choáng váng: “Thế tức là tôi – một thằng hệ thống thẳng như thước kẻ – vừa bị cậu, cái tên thẳng như ruột ngựa này, nhét cho một miếng cẩu lương à?”

Mặc kệ hệ thống đang sốc không nói nên lời, hai nhân vật chính đang phát cẩu lương thì tâm trạng lại cực kỳ tốt.

Lúc lão Ngô mang cơm lên, Quý Thự đang đứng đối diện với Dung Tử Ẩn, giúp cậu chỉnh lại cà vạt.

“Không phải đến phòng thí nghiệm à? Sao lại mặc chỉnh tề thế này?” Quý Thự không mấy hài lòng mà nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Dung Tử Ẩn eo thon chân dài, đúng kiểu “móc treo quần áo”. Ngay cả đồng phục của viện nghiên cứu mặc lên cũng có nét cấm dục của học giả, khiến người ta không kìm được mà ngoái nhìn.

Vấn đề là, Quý Thự lại chẳng thể cấm người khác nhìn — chỉ có thể âm thầm ghen.

Dung Tử Ẩn hoàn toàn không nhận ra sự ghen tuông của anh, còn nghiêm túc giải thích: “Hôm nay nhóm dự án chính thức thành lập, phải báo cáo đề tài với thầy hướng dẫn. Ai cũng phải mặc đồng phục.”

Nghĩ một chút, Dung Tử Ẩn còn an ủi Quý Thự: “Tuy hơi bất tiện, nhưng ít ra màu sắc cũng còn bình thường. Đồng phục hồi đại học của khoa Thú y mới đúng là dọa người, anh có muốn xem thử không?”

Khóe môi Dung Tử Ẩn cong lên, nhắc đến chuyện hồi đại học, cậu cũng không nhịn được có chút hoài niệm.

Quý Thự chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, theo bản năng lại liên tưởng đến một số màu sắc “khó nói” nào đó, tai hơi đỏ lên, nhỏ giọng đáp: “Muốn xem.”

Anh vẫn nhớ, ngành Thú y cũng có chữ “y” trong tên — hình như đồ trong phòng thí nghiệm cũng là áo blouse trắng.

Thế nhưng chỉ ba giây sau, tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ đều bị đập nát tan tành. Quý Thự ôm trong tay chiếc áo thun rộng thùng thình với hai màu đỏ – xanh loè loẹt, chỉ cảm thấy hai mắt như sắp mù.

Dung Tử Ẩn còn bổ sung thêm một câu: “Tuy trông xấu thật, nhưng chất lượng tốt lắm. Trước đây La Hạ còn muốn xin một cái cơ.”

Quý Thự: …

Dung Tử Ẩn nghĩ hai người giờ là người yêu rồi, nên rất hào phóng nói: “Anh thích thì mang về đi?”

Quý Thự lần nữa á khẩu không nói nên lời.

【Chỉ số buồn bực +10000】

Dung Tử Ẩn nghe thấy tiếng hệ thống nhắc, vô cùng khó hiểu — sao Quý Thự lại buồn bực?

Với tư cách là chuyên gia tư vấn tình cảm cho thẳng nam Dung cẩu, lần này hệ thống cũng bó tay toàn tập, chỉ đành an ủi một câu: “Cứ coi trái tim của mấy bé gay xinh đẹp như cây kim dưới đáy biển đi!”

Dung Tử Ẩn gật đầu nghiêm túc: “Thống à, lần đầu tiên tôi thấy cậu nói chuyện không hoàn toàn vô dụng đấy.”

Hệ thống: “Ừ, Dung à, miễn là cậu vui.”

Còn Quý Thự – người vừa bị mấy đòn sát thương chí mạng đến từ tư duy thẳng nam của Dung Tử Ẩn – thì đang ngoan ngoãn ăn chén thuốc bổ trước mặt, ánh mắt lại cứ dán vào mặt lão Ngô, như thể muốn đày hắn ra nước ngoài ngay lập tức vậy.

Cuộc sống của anh thật sự quá khổ rồi.

Ngày nào cũng phải chịu đựng mấy cú đòn tư duy thẳng nam của Dung Tử Ẩn thì thôi đi, lại còn phải nghe lão Ngô lải nhải cả vạn câu. Nghĩ đến đây, Quý Thự chợt cảm thấy đày lão Ngô ra nước ngoài không còn là hình phạt nữa — có lẽ nên gửi thẳng hắn ra sa mạc trồng cây mới hợp lý.

Lão Ngô ôm bình giữ nhiệt đứng một bên, vẻ mặt hoang mang lo lắng, hoàn toàn không hiểu mình đã đắc tội với "ông tổ" này ở chỗ nào.

Ăn sáng xong, Dung Tử Ẩn sắp xếp cho Quý Thự nghỉ ngơi tử tế rồi mới đến phòng thí nghiệm làm việc.

Giáo sư mập – đại lão trong ngành – thấy cậu đi một mình thì gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Đang định nhân cơ hội nói vài lời vu vạ nhẹ nhàng về đứa cháu trai của mình, thì Dung Tử Ẩn đã đi trước một bước, chủ động báo cáo tình hình của Quý Thự.

“Thầy không cần lo đâu ạ. Hôm nay thời gian làm việc hơi dài, con sợ anh ấy theo không nổi nên để anh ấy nghỉ ở ký túc xá. Thuốc men cũng được dặn dò kỹ rồi, hai hôm nay ngủ ngon lắm.”

“Ngủ ngon lắm?” Giáo sư mập có phần kinh ngạc. Trong lần Quý Thự nhập viện vừa rồi, ông cũng nắm được sơ qua tình hình sức khỏe của anh. Khi đó dù đã tiêm thuốc an thần cũng khó ngủ được trọn giấc — Dung Tử Ẩn làm cách nào vậy?

Dung Tử Ẩn trả lời rất tự nhiên: “Anh ấy ngoan lắm, chỉ cần ôm một cái, dỗ một chút là ngủ ngay.”

Lúc nói câu đó, giọng cậu vô thức mang theo ý cười, ánh mắt lại càng lộ rõ vẻ cưng chiều.

Giáo sư mập lập tức nghẹn lời, cảm thấy mình vừa bị nhét tận mười ký cẩu lương vào họng một cách sống sượng.

Thật sự là quá phiền phức.

May mà màn "dạo đầu" này nhanh chóng kết thúc, Dung Tử Ẩn cũng nhanh chóng chìm vào công việc của mình.

Lần này, những người được chọn vào tổ nghiên cứu của Dung Tử Ẩn hoàn toàn khác hẳn với nhóm mà giáo sư mập lựa chọn lần trước — thậm chí có vài người là chuyên gia được mời từ bên ngoài.

Đề tài của Dung Tử Ẩn cực kỳ linh hoạt. Nói hơi cường điệu thì, đến một giai đoạn nào đó bị kẹt dữ liệu, thì nói đi là đi — buổi sáng còn đang phân tích số liệu trong phòng thí nghiệm, buổi chiều đã lên máy bay rồi.

Vì vậy, những người được tuyển vào đều đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước. Hầu hết đều là những nghiên cứu viên khỏe mạnh, có thói quen luyện tập thể thao hằng ngày.

Còn những người từng bị loại trước đó, giờ tận mắt thấy đề tài của Dung Tử Ẩn phát triển như vũ bão, nói không hối hận thì là giả. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thành công sắp tới của Dung Tử Ẩn lướt qua trước mắt.

Về phần Dung Tử Ẩn, sau khi hoàn thành giai đoạn đầu của thí nghiệm, cậu cũng bắt đầu chuẩn bị cho giai đoạn hai – tiến hành thu thập mẫu thử.

Sau khi bố trí mọi người vào đúng vị trí và bảo đảm rằng ai cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, cậubắt đầu bàn bạc với La Hạ và giáo sư mập về địa điểm và thời gian lấy mẫu đợt tới.

Giáo sư mập hơi do dự: “Lần này con vẫn muốn đích thân đi à? Không được để người ở địa phương lấy mẫu rồi gửi về à?”

Bởi vì nơi Dung Tử Ẩn định đến lần này khá phức tạp — nói khó nghe thì thuộc kiểu “vùng đất vô pháp vô thiên”. Trước đó còn từng xảy ra chuyện du khách bị đánh.

Dung Tử Ẩn tuy trầm ổn, nhưng dù sao cũng là đệ tử nhỏ nhất của ông. Tuy ai cũng bảo làm nghiên cứu thì phải chịu khổ, nhưng kiểu khổ này thì… đúng là quá sức rồi. Giáo sư mập nghĩ thế nào cũng không nỡ.

Thế nhưng Dung Tử Ẩn lại không để tâm lắm — với cậu, những gian khổ thế này từ lâu đã trở thành chuyện thường ngày. Điều duy nhất cậu lo lắng là Quý Thự vẫn đang dưỡng bệnh.

Anh ấy mà không có cậu bên cạnh là mất ngủ, chẳng lẽ cậu lại kéo người ta theo suốt chuyến đi?

Nghĩ đến thể trạng của Quý Thự, cậu cảm thấy anh không thể chịu nổi được.

Nếu thật sự không còn cách nào… thì gọi video call mỗi ngày được không?

Dung Tử Ẩn khẽ lắc đầu, cảm thấy bản thân nhập vai thật nhanh. Mới qua một đêm thôi mà đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của Quý Thự.

Hệ thống cũng chẳng biết nói gì hơn. Ai mà ngờ được — cái người buổi sáng còn không nhớ nổi hôn chào ngày mới, vậy mà lại tinh ý đến mức nghĩ tới chuyện Quý Thự mất ngủ trong tương lai.

Thậm chí nó còn có ảo giác thoáng qua rằng Quý Thự theo đuổi được không phải là một người yêu dịu dàng gì cả, mà là một ông bố già lắm điều, suốt ngày lo nghĩ thay con.

Nhưng rất nhanh thôi, ông bố già lắm điều ấy đã không thể giữ được sự bình tĩnh vốn có.

Những cuộc tranh đấu trong các gia tộc lớn, Dung Tử Ẩn xưa nay đều hiểu rõ. Nhất là những gia đình có của cải đồ sộ — cứ nhìn hai ông bác ruột của cậu là biết. Vì ba miếng đất của nhà mà có thể thẳng tay đuổi cậu ra ngoài giữa mùa đông khi còn nhỏ. Về phần gia đình của Quý Thự — với quy mô còn lớn hơn — thì càng không cần phải nói nhiều.

Chỉ cần nhìn chuyện từ lúc Quý Thự nhập viện đến nay, ngoài giáo sư mập ra thì chẳng ai đến thăm, cũng đủ thấy rõ: Anh ấy vốn chẳng có mấy người thân thật sự quan tâm.

Đặc biệt là lúc này — Dung Tử Ẩn đứng ở cửa, tận mắt thấy Quý Thự bị cái “gia đình rác rưởi” ấy vây trên ghế sofa. Cha của Quý Thự thậm chí còn ngang nhiên hút thuốc ngay trước mặt con trai mình.

Cơn giận của Dung Tử Ẩn lập tức bốc lên ngùn ngụt.

Quý Thự bệnh còn chưa khỏi, bây giờ là lúc cần phải chăm sóc cẩn thận nhất. Dung Tử Ẩn nghĩ tới mấy bát cháo thuốc đắng nghét mà anh phải uống, trong lòng như bị ai đấm cho một phát. Ấy vậy mà tên khốn này còn dám phả khói thuốc vào mặt anh ấy!

Thứ như vậy… cũng xứng làm cha chắc?

Dung Tử Ẩn hiếm khi để cảm xúc lấn át lý trí, nhưng lần này vừa nhìn thấy đối phương, cậu liền khẳng định họ đang bắt nạt Quý Thự. Không nói không rằng, cậu sải bước đi thẳng vào phòng khách, vươn tay giật điếu thuốc trong tay cha của Quý Thự, bóp tắt ngay tại chỗ.

“Trong viện nghiên cứu cấm hút thuốc.”

“Cậu là ai?” Cha của Quý Thự vừa bị con trai ép cho một trận, nay có người xen vào thì như vớ được cọc, lập tức trút giận sang Dung Tử Ẩn.

Thế nhưng Dung Tử Ẩn hoàn toàn không buồn để ý. Việc đầu tiên cậu làm là kéo Quý Thự ra khỏi vòng vây của ba người kia, rồi đưa cho anh một chiếc chăn, mở cửa sổ thông gió, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Họ tìm anh có chuyện gì?”

Quý Thự chớp chớp mắt, lời mách tội lập tức buột miệng: “Họ tới đòi tiền.”

“Anh nói không có, họ liền không chịu đi.” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lập tức hoe đỏ, long lanh ánh nước như thể vừa mới bị ức hiếp rất nặng nề, khiến cả căn phòng rơi vào cảnh ngẩn ngơ sửng sốt.

Tên em trai xui xẻo của Quý Thự không chịu nổi nữa, mở miệng quát to: “Quý Thự, mày có còn biết xấu hổ không đấy?! Tụi tao khi nào thì bắt nạt mày hả?!”

Quý Thự bị tiếng quát dọa sợ, lập tức nép hẳn vào sau lưng Dung Tử Ẩn, tay còn vòng luôn qua ôm eo cậu bám chặt không buông.

Dung Tử Ẩn nhíu mày lại, nghĩ chắc Quý Thự khó chịu lắm rồi, ánh mắt lạnh lùng lướt qua gã em trai kia, lạnh nhạt buông một câu: “Im đi. Xấu thế kia, mở miệng ra chỉ tổ làm người ta thêm chán.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu em trai xui xẻo: Cãi nhau thì cãi nhau đi, sao lại công kích ngoại hình người ta hả trời?!

Bình Luận (0)
Comment