Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 14

Tuyết mù quả thật rất lớn, Dương Kim không thể nhìn rõ biểu cảm của Lương Dã, mà có lẽ cũng không cần nhìn rõ nữa.

Vừa nãy, khi nhìn thấy khóe miệng của Lương Dã bị thương trong hẻm nhỏ, Dương Kim đã không kìm được mà đi mua cồn sát trùng và bông gòn, cũng không kìm được mà vượt qua gió tuyết để đưa đến cho anh.

Nhưng đôi tay bị bỏng của cậu, từ đầu đến cuối Lương Dã lại chẳng hề chú ý. Dù chỉ bị phồng rộp một chút nhưng vết cồn trên tay cậu đậm màu đến mức ai để ý cũng sẽ thấy.

Ý của Lương Dã, cậu hiểu rõ rồi.

Từ những lời khuyên bảo ban đầu, đến câu nói "không phải vì tôi là đồng tính", hay việc trả lại vé một cách thô bạo vừa rồi, tất cả đều cho thấy sự từ chối của Lương Dã. Có lẽ anh cảm thấy phiền, thậm chí ghê tởm cậu.

Còn chuyện đêm đó Lương Dã xuất hiện trước cửa nhà cậu không cần phải truy cứu thêm nữa. Coi như đó là một giấc mơ không ý nghĩa.

Từ nay, đúng như Lương Dã mong muốn, cầu ai nấy qua, đường ai nấy đi.

Lương Dã không đưa tay ra nhận lấy chai cồn và bông gòn nên Dương Kim chỉ lặng lẽ đặt chúng lên bậu cửa sổ của tiệm tạp hóa, quay người rời đi.

Đi được vài bước, Dương Kim lại ngoảnh đầu nhìn lại. Cậu thấy Lương Dã vẫn đứng bên cửa sổ, dường như vẫn luôn nhìn theo cậu. Chai cồn sát trùng và bông gòn đã được anh cầm trong tay. Dương Kim không hiểu điều đó có nghĩa gì.

Gió tuyết quá lớn, chống cự chỉ là vô ích. Dương Kim đành cúi đầu bước tiếp. Có lẽ đây chính là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Dương Kim về nhà và bắt đầu tập đàn.

Những ảo tưởng không thực tế đã chấm dứt, đây mới là cuộc sống cậu nên sống. Chỉ còn ba ngày nữa là đến cuộc thi, cậu không được phép đánh sai bất cứ nốt nào, không được phép quên đung đưa cơ thể để thể hiện cái gọi là "cảm xúc". Quan trọng nhất, cậu chỉ có thể giành giải nhất. Chỉ có thể.

Đến chín giờ rưỡi tối, sau ba tiếng tập đàn, cậu phải nghe một bài bình luận kéo dài hai mươi phút của Dương Thiên Cần – đầy những điều lạc đề, thậm chí còn nhầm lẫn giữa Chopin và Mozart.

Sau đó lại đến lượt Liễu Chi Quế dặn dò: "Mau làm bài tập rồi ôn bài đi, tuần sau là kiểm tra học kỳ đấy."

Dương Kim từ đầu đến cuối im lặng nghe, chờ cả hai nói xong mới vào phòng mở bài tập ra. Không phản kháng cũng không có chút cảm xúc nào dao động.

Cậu vừa cầm bút viết được vài dòng thì âm thanh khó chịu từ phòng ngủ chính lại truyền đến.

Dương Thiên Cần đang mắng Liễu Chi Quế, mắng bà mặc đồ hở hang đi làm, hỏi bà có phải muốn quyến rũ đàn ông khác không. Liễu Chi Quế cãi lại: "Đừng tưởng tôi không biết những người ông bao ở Macao..." Chưa nói hết câu, một tiếng bạt tai vang dội, tiếp theo là những âm thanh kỳ quái.

Thực ra những âm thanh này đã làm tai Dương Kim chai lì, cậu hít một hơi thật sâu định tiếp tục làm bài. Nhưng...

"Chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi. Thầy bói nói đứa đầu là con gái nhưng lại sinh ra một đứa âm khí nặng thế này. Tôi sẽ sinh cho ông một thằng con trai thực thụ..."

Dương Kim cố gắng tự an ủi bằng cách hít thở sâu, nhưng khi thở ra toàn thân cậu vẫn không ngừng run rẩy.

Cậu lấy từ trong túi ra tấm vé xem buổi biểu diễn piano bị trả lại ngơ ngác nhìn thật lâu. Cuối cùng, cậu lặng lẽ bước ra khỏi phòng đặt nó về chỗ cũ cùng với những giấc mơ về tự do mà cậu từng ấp ủ trong những ngày qua.

Trở lại phòng, cậu lấy hộp tiết kiệm ra.

Dạo gần đây số tiền trong đó đã giảm đi đáng kể vì cậu phải liên tục đút lót cho đám người của Điền Kim Lai. Cậu muốn những đôi giày rẻ tiền ấy ngậm miệng lại. Cậu sợ ba mình biết cậu là người đồng tính. Cậu cũng muốn trốn thoát, không quan trọng là khỏi Cáp Nhĩ Tân hay Macao, cậu chỉ muốn đến một nơi mà ba mẹ mình vĩnh viễn không thể tìm thấy cậu. Nhưng tiền của cậu sắp cạn kiệt và cậu không biết phải làm thế nào.

Khi đặt lại hộp tiết kiệm, tay cậu chạm phải một thứ gì đó cứng cáp. Cậu theo đó lấy ra một cuốn sổ vẽ. Mở ra, đó là những bức tranh cậu đã vẽ từ khi còn nhỏ.

Piano là thứ mà Liễu Chi Quế ép cậu học, còn vẽ mới là thứ cậu thực sự yêu thích từ thuở bé. Cậu không thích học nhiều môn, chỉ thích vẽ phác họa bằng bút chì, và đó cũng là lý do Liễu Chi Quế từ chối việc để cậu tiếp tục học vẽ. Bà nói rằng chỉ biết vẽ mỗi một thứ thì chẳng có ích lợi gì.

Nhưng lý do thực sự thì Dương Kim ít nhiều cũng biết, là bởi người phụ nữ đầu tiên mà Dương Thiên Cần bao nuôi ở Macao từng là một nghệ sĩ piano biểu diễn ngoài sòng bạc.

Âm thanh từ phòng ngủ chính vẫn tiếp tục. Câu nói "âm khí nặng" của Liễu Chi Quế vang vọng trong đầu làm cậu không thể viết nổi một chữ trong bài tập. Cuối cùng, cậu lật cuốn sổ phác họa đến một trang trống, cầm bút lên và bắt đầu vẽ.

Tâm trí rối bời, nét bút của cậu như không nghe theo sự điều khiển. Đợi đến khi âm thanh từ phòng ngủ chính ngừng lại, cậu mới nhận ra mình đã vẽ gì – bóng lưng của Lương Dã khi bước trong con hẻm nhỏ.

Cậu lập tức đưa tay định xé trang giấy đó đi, nhưng khi tay đã nắm lấy mép giấy cậu lại không thể dứt khoát được.

Dương Kim sững sờ rất lâu, đột nhiên gục đầu xuống bàn úp mặt vào cánh tay của mình.

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

Tại sao không có tiền, không có ước mơ, lại chẳng có một ai yêu thương cậu vô điều kiện?

---

Ba ngày sau, Dương Kim đứng trong hậu trường cuộc thi piano.

Tiếng đàn của thí sinh trước cậu sắp kết thúc, đó là bản Dreaming của Schumann mà cậu yêu thích nhất. Cậu từng đề xuất biểu diễn bản nhạc này trong vòng chung kết, giáo viên piano đã đồng ý nhưng Liễu Chi Quế lại phản đối: "Bản này không có tính trình diễn, không đủ hoành tráng. Con làm sao để ba con thấy số tiền ông ấy chi ra là xứng đáng đi chứ? Một mình mẹ ở Cáp Nhĩ Tân nuôi con, con có hiểu mẹ khổ sở thế nào không? Con có thể nghĩ cho mẹ chút được không?"

Dương Kim không tiếp tục tranh cãi. Đó là cách cậu dần mất đi khao khát tự do trong sự phủ nhận hết lần này đến lần khác. Cậu nghĩ rồi một ngày nào đó cậu sẽ mất đi hoàn toàn ý chí.

Dreaming kết thúc, thí sinh cúi chào rời sân khấu. Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu đến tên và tiết mục của Dương Kim.

Dương Kim đứng trong bóng tối, ánh mắt vô hồn, đầu óc trống rỗng. Cậu cảm thấy mình giống như một con rối đến thế giới này chỉ để hoàn thành những nhiệm vụ mà người ta đặt lên vai.

Cậu bước lên sân khấu, cúi chào khán giả. Âm vang của Dreaming vẫn còn đọng lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu bị kéo vào những tưởng tượng phi thực tế. Khi đứng thẳng người lên, ánh mắt cậu vô thức tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc trong khán đài.

Làm sao có thể? Vé đã được trả lại rồi mà?

Phải không? Vậy tại sao ở hàng ghế cuối cùng bỗng hiện lên một đốm sáng đỏ rực?

Một ai đó vừa châm điếu thuốc, chỉ là một tia sáng thoáng qua trong bóng tối. Nhưng Dương Kim lập tức nhận ra đó là của ai.

Cậu không dám tin vào mắt mình, thậm chí đẩy kính lên một chút để nhìn rõ hơn. Ngay khi cậu làm vậy, ánh sáng ấy biến mất, không bao giờ lóe lên nữa.

Điều này khiến Dương Kim chắc chắn không thể nhầm lẫn người đó là ai.

Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn — đập mạnh một cách dữ dội, như thể con rối bị điều khiển bởi dây kéo bỗng có máu thịt và linh hồn, như thể cậu đã chết từ lâu nay nhận ra mình vẫn còn sống.

Ngồi vào ghế đàn, cậu nhấn phím đầu tiên. Đây là bản nhạc cậu đã tập luyện hàng trăm giờ, từng nốt đều quen thuộc như hơi thở, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự cảm nhận được tinh thần của nó, biểu cảm của cậu luôn hời hợt và gượng ép.

Giờ đây, khoảnh khắc khai sáng đến một cách kỳ diệu. Mỗi phím đàn cậu nhấn xuống như nở ra một bông hoa, và rồi trong mùa đông âm 20 độ ấy, một mùa xuân bỗng trỗi dậy.

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội. Ngước mắt lên, cậu thấy Dương Thiên Cần cuối cùng đã nở một nụ cười hài lòng. Nhưng điều đó không phải là đích đến của cậu. Ánh mắt nhanh chóng lướt qua đám đông dừng ở hàng ghế cuối cùng, nơi cậu thấy một bóng người quay lưng rời khỏi khán phòng.

Sau khi xuống sân khấu, Dương Kim lao ra ngoài chạy không màng hơi thở, cuối cùng cũng nhìn thấy Lương Dã đang vội vàng rời khỏi nhà hát.

"Lương Dã!" Cậu gọi lớn.

Lại là ngày tuyết tan, đất trời im ắng, chỉ có tiếng gọi trong trẻo của Dương Kim vang lên như những nhánh dây leo mọc lan trong tuyết níu chặt bước chân Lương Dã.

Lương Dã quay đầu lại.

Dương Kim bất giác nở một nụ cười, cậu nhanh chóng chạy về phía Lương Dã, hoàn toàn quên mất rằng đây là mùa đông âm 20 độ và cậu chỉ đang mặc một bộ vest biểu diễn mỏng manh.

Lương Dã cau mày bước nhanh về phía cậu, vừa đi vừa cởi áo khoác bông của mình.

Dương Kim chạy quá nhanh, không tính toán được tốc độ di chuyển của Lương Dã, thế nên khi hai người tới gần nhau, cậu đâm sầm vào lòng Lương Dã.

Chưa kịp phản ứng, Dương Kim đã cảm nhận được một chiếc áo khoác dày được choàng lên vai mình.

Thật ấm áp, lại thoang thoảng mùi thuốc lá quen thuộc trên người Lương Dã.

"Trời lạnh thế này mà cậu ăn mặc phong phanh như vậy, có phải điên rồi không?" Lương Dã trách móc.

Dương Kim cuộn mình trong chiếc áo khoác, bị mắng nhưng vẫn thấy vui vẻ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lương Dã không kìm được mà mỉm cười, hơi thở làm mờ lớp kính trên mắt.

Nhìn vết thương nơi khóe môi của Lương Dã, cậu nói: "Vết thương của anh lành rồi."

Lương Dã nhìn cậu một lúc, dường như có chút lúng túng, rồi quay người bỏ đi, bước chân rõ ràng rất vội vã.

Dương Kim đuổi theo nói với anh: "Em sắp chuyển nhà rồi, sẽ không còn ở khu ký túc xá nhà máy cơ khí số 2 nữa. Nhà mới ở khu Hữu Nghị, tòa 3, căn hộ 501."

Đó là khu căn hộ thương mại đầu tiên được bàn giao tại Cáp Nhĩ Tân, nơi những gia đình khá giả nhất đều đổ về. Dương Thiên Cần, tất nhiên, là người tiên phong trong số ấy. Được sống ở đó là một điều rất đáng ngưỡng mộ trong thành phố.

Dương Kim không biết những điều này, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng cuối cùng cũng được chuyển nhà, được tránh xa những kẻ như Điền Kim Lai. Với cậu, đó là tin vui, cậu muốn chia sẻ với Lương Dã, cũng muốn cho anh biết rằng nếu sau này muốn lặng lẽ xuất hiện trước nhà cậu thì nên đi đâu.

Dương Kim nhận thấy bước chân của Lương Dã chậm lại rõ rệt, nhưng cậu không để ý, vẫn tiếp tục đi theo anh.

Cậu rất muốn hỏi: "Hôm nay sao anh lại đến xem em? Anh không có vé thì làm sao vào được?" nhưng lại không muốn phá vỡ bầu không khí hiện tại.

Hai người sóng bước trên con đường phủ đầy tuyết, bầu trời và mặt đất đều im lìm. Nếu thế giới này chỉ có hai người họ thì thật tốt biết bao.

Đi thêm một đoạn, Lương Dã như thể đã kìm nén rất lâu, cuối cùng lên tiếng: "Cậu đi xa thế này làm gì? Ba mẹ cậu vẫn còn trong kia mà?"

Lúc này Dương Kim mới sực nhớ ra. Khi thấy Lương Dã, cậu quên hết mọi thứ.

"À..." Cậu dừng chân, ngẩng đầu nhìn Lương Dã, "Vậy.. cảm ơn anh đã đến xem em."

Lương Dã đã đi vài bước, khi quay đầu lại, ánh sáng từ ánh trăng hay từ tuyết phản chiếu lại trong mắt anh tạo nên một tia sáng thoáng qua trong đôi mắt thường ngày vẫn dửng dưng ấy.

Giống như ánh sao vụt sáng trong khán phòng tối om trước đó.

Dương Kim cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu tháo áo khoác của Lương Dã ra trả lại cho anh rồi quay đầu chạy về nhà hát.

Lương Dã đứng lặng tại chỗ, áo khoác còn trong tay, nhất thời quên mất mình phải mặc vào.

Bóng lưng Dương Kim lại nhảy nhót, từng bước chân lại làm tuyết dưới chân văng lên tung tóe. Thật giống như một chú thỏ con.

Nhưng Lương Dã lại không thể vui nổi.

Anh vốn định lặng lẽ nhìn một chút rồi đi, cũng biết rằng châm thuốc trong nhà hát là nguy hiểm, nhưng không hiểu sao khi thấy Dương Kim trên sân khấu có vẻ không ổn, anh lại nhanh chóng châm lửa rồi dập tắt ngay. Hành động nhanh đến mức chính anh cũng không kịp phản ứng thế mà lại bị Dương Kim phát hiện.

Anh vốn định bước nhanh rời đi nhưng khi thấy Dương Kim mặc không đủ ấm, anh lại không nhịn được mà bỏ qua ý định ban đầu.

Suốt quãng đường Dương Kim đi theo anh, anh luôn lo lắng liệu cậu có hỏi: "Hôm nay anh đến đây làm gì?" May mắn là đến cuối cùng cậu vẫn không hỏi.

—Thế nhưng giờ đây anh lại tự hỏi: Tại sao cậu ấy không hỏi?

Bình Luận (0)
Comment