Dương Kim liên tục có những giấc mơ đẹp.
Trong mơ, thế giới tràn đầy âm nhạc, chính là giai điệu của Dreaming. Khung cảnh là cảnh Lương Dã đèo cậu trên chiếc xe đạp, cả hai băng qua con ngõ nhỏ phủ đầy tuyết. Cả hai sát gần nhau, hơi thở từ kính mắt của cậu bay lên thành những làn sương mờ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện trong giá rét.
Cậu đưa tay nắm lấy vạt áo của Lương Dã, anh không hề phản kháng. Cậu nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng anh, anh cũng không cự tuyệt.
Cậu hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu?"
Lương Dã đáp: "Tới một nơi không ai có thể tìm thấy chúng ta."
Cậu ước rằng giấc mơ ấy là sự thật.
---
Khi kỳ học kết thúc, Dương Kim cùng gia đình chuyển từ khu tập thể nhà máy sang căn hộ thương mại mới, không còn lý do nào để cậu tiếp tục đến trường nghề số 3 để gặp Lương Dã. Tất nhiên cậu cũng không định làm điều gì gây phiền toái thêm nữa.
Trong kỳ thi cuối kỳ, Dương Kim tiếp tục đạt hạng nhất toàn khối. Nhưng Dương Thiên Cần và Liễu Chi Quế không hề tỏ ra vui mừng. Thay vào đó họ bảo rằng bài thi này không nói lên được gì nhiều, thậm chí còn chỉ trích vài lỗi nhỏ không đáng kể trong bài kiểm tra toán của cậu.
Nhờ có Lương Dã, Dương Kim đã không còn bận tâm đến điều đó. Trong khi nghe ba mẹ càm ràm, tâm trí cậu lại trôi về phía Lương Dã, nhớ đến mùi thuốc lá trên chiếc áo khoác hôm đó, nghĩ rằng có thể coi đó như là một cái ôm.
"Vẫn chưa nói với con, Tết này chúng ta sẽ đi Macao." Dương Thiên Cần nói.
Dương Kim sững sờ.
Năm 1993, việc đi từ đại lục đến Macao không hề dễ dàng. Không chỉ phải qua nhiều chặng giao thông mà còn cần ít nhất ba tháng để xin giấy phép đi lại với lý do thăm thân.
Điều đó có nghĩa là ba mẹ cậu đã quyết định đi Macao từ ba tháng trước nhưng hôm nay mới báo cho cậu biết. Trong mắt họ, cậu không chỉ không có quyền tự do lựa chọn mà ngay cả quyền được biết cũng bị tước đoạt. Cậu chỉ có thể vâng lời.
"Hè năm nay con lên lớp 12, ba mẹ bàn nhau rồi, hè này con không được chạy lung tung nữa, ở nhà học cho tốt."
Liễu Chi Quế nói, ngừng một chút rồi bổ sung thêm: "Trừ khi ba con có ý kiến khác."
Thông thường Dương Thiên Cần sẽ về Cáp Nhĩ Tân vào kỳ nghỉ đông, còn kỳ nghỉ hè thì sắp xếp cho hai mẹ con cậu đến Macao. Lời bổ sung của Liễu Chi Quế rõ ràng không phải nói cho cậu nghe. Dù sao thì cậu cũng chẳng có lý do nào để phản kháng. Lời đó là dành cho Dương Thiên Cần.
Bà luôn mong muốn Dương Thiên Cần đưa hai mẹ con sang Macao định cư. Trên thực tế, Dương Thiên Cần đã nhiều lần đề cập đến việc cậu đến Macao học đại học, nhưng nhìn cậu sắp bước vào lớp 12 mà chuyện này vẫn chưa thành hiện thực.
Nguyên nhân có thể là do những gì Liễu Chi Quế nói bóng gió — rằng Dương Thiên Cần có người phụ nữ khác ở Macao, thậm chí có cả con riêng.
Nhưng dù nguyên nhân là gì, Dương Kim cũng không quan tâm.
Điều cậu quan tâm là, có vẻ như cậu vẫn sẽ phải tham gia kỳ thi đại học ở Cáp Nhĩ Tân và học đại học trong nước. Như vậy cậu có thể ở lại cùng thành phố với Lương Dã thêm một thời gian nữa, thêm lâu hơn một chút nữa.
---
Giống như cá thiếu nước không thể sống, gần một tuần không gặp được Lương Dã khiến Dương Kim cảm thấy như mình thiếu dưỡng khí, niềm vui tích trữ được từ đêm thi piano dường như sắp cạn kiệt.
Trớ trêu thay, Dương Thiên Cần từ sáng đến tối đều ở nhà. Nếu muốn ra ngoài, Dương Kim phải tìm một lý do hợp lý.
Năm 1993, những học sinh có điểm thi vào cấp 3 tốt nhất thường chọn học trung cấp chuyên nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, họ được phân công công việc tại các nhà máy quốc doanh. Nhưng với những người như Dương Kim, là con cái của cán bộ quốc doanh, việc vào làm tại các nhà máy của ba mẹ mình không có gì khó khăn.
Trường cấp 3 mà Dương Kim theo học thuộc hệ thống nhà máy Cơ Khí Số 2, phần lớn học sinh đều là con cái của cán bộ trong hệ thống này. Họ không phải lo ăn mặc, tương lai đảm bảo, nên nhà trường cũng không gây quá nhiều áp lực. Ngay cả bài tập nghỉ đông cũng chỉ mang tính hình thức.
Dương Kim cặm cụi hai đêm liên tiếp là đã hoàn thành hết bài tập nghỉ đông, sau đó tìm một lý do:
"Ba ơi, con muốn đi nhà sách mua thêm vài tập bài luyện."
"Đi đi. Nhưng con phải nhớ, cuối cùng con vẫn sẽ sang Macao." Dương Thiên Cần đáp.
Trong đầu Dương Kim hiện lên hình ảnh của Lương Dã, nghĩ rằng, nếu sang Macao, cậu sẽ không bao giờ gặp lại Lương Dã nữa.
Cậu buột miệng hỏi: "Vậy khi nào mình đi vậy ba?"
Dương Thiên Cần nhíu mày, từ đầu đến chân nhìn cậu thật kỹ, lạnh giọng trách: "Bây giờ ngay cả mày cũng dám chất vấn tao à?"
Tim Dương Kim thót lại. Cậu bàng hoàng nhận ra mình vừa lỡ lời. Dương Thiên Cần là người không thể bị phản bác, vậy mà cậu vừa dám hỏi ông một câu như thế?
Dương Kim lập tức xin lỗi, vội vàng rời khỏi nhà.
Tuyết phủ kín những ống khói cao vút của các nhà máy xa xa tăng thêm vẻ tiêu điều của thành phố công nghiệp miền Bắc. Gió và tuyết ở Cáp Nhĩ Tân dường như cũng biết cách che giấu những nỗi đau. Quê hương tựa như một rừng gai, nơi cậu lớn lên đầy thương tích, cậu đã từng nghĩ đó là toàn bộ ý nghĩa của quê hương. Nhưng đến năm mười bảy tuổi cậu mới biết, trên bụi gai ấy còn có cả bầu trời xanh.
Và lúc này, bầu trời xanh của cậu — Lương Dã, đang đưa một gói muối cho khách hàng của mình.
Đôi mắt một mí của Lương Dã quả thật rất đẹp, nhưng điều khiến Dương Kim bực bội chính là, Lương Dã khi đối diện với khách hàng, đôi mắt thường uể oải ấy lại thoáng ý cười, còn khi đối diện với cậu chẳng bao giờ có chút cảm xúc tốt đẹp nào.
Dương Kim cảm thấy không vui, dù cậu hiểu rõ sự không vui ấy thật vô lý, thậm chí có chút nực cười. Cậu quyết định hôm nay sẽ làm khách hàng của Lương Dã.
Lương Dã chắc hẳn đã thấy cậu từ sớm. Trên đường cậu đi tới, Lương Dã không đóng cửa sổ, chỉ đứng đó nhìn cậu từ xa cho đến khi cậu đến gần.
Thật tuyệt vời, vết thương trên khóe môi của Lương Dã cuối cùng đã lành hẳn.
"Em..."
"Có biết giờ là bao nhiêu độ không?"
Lương Dã ngắt lời Dương Kim. Cậu vốn chỉ chuẩn bị lời thoại để làm khách hàng chứ không nghĩ đến tình huống khác. Không biết phản ứng thế nào, cậu chỉ buột miệng một tiếng "À" đầy lúng túng.
Phản ứng của cậu dường như khiến Lương Dã càng khó chịu hơn. "Gần âm 30 độ đấy, cậu chạy xa như vậy đến đây làm gì?"
Dương Kim chỉ nhìn anh, cố suy nghĩ xem liệu anh có giận không, nếu có thì tại sao lại giận. Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra, cuối cùng cậu quyết định đi theo kế hoạch ban đầu: "Em muốn mua đồ."
"Ai thế? Bạn học à?"
Từ trong tiệm vang lên giọng nói khác, Dương Kim nhận ra đó là mẹ của Lương Dã.
Lương Dã quay đầu vào trong đáp: "À, vâng."
"Mời vào cho ấm đã chứ!"
Tiếng bánh xe lăn mỗi lúc một gần, chẳng mấy chốc, Dương Kim thấy một người phụ nữ trung niên tự mình xoay chiếc xe lăn đến gần cửa sổ.
"Ôi trời, mũi má con lạnh đỏ hết cả rồi! Con ăn cơm chưa? Lương Dã với dì vừa gói xong mấy chiếc sủi cảo, vào ăn chút đi!"
Tình huống này không giống chút nào với kịch bản mà Dương Kim đã tưởng tượng. Cậu vốn chỉ định giả vờ làm khách hàng mua vài món đồ và nói với Lương Dã vài câu. Cậu thậm chí đã nghĩ đến việc giả vờ như là người lạ — dù sao thì giữa cậu và Lương Dã cũng gần như chẳng khác gì người lạ. Thế mà mọi thứ lại biến thành việc mời vào ăn sủi cảo?
Dương Kim lúng túng quay sang nhìn Lương Dã.
Lương Dã vẫn với đôi mắt một mí uể oải thường ngày, ánh nhìn không mấy biểu cảm, nhưng lại cố định vào cậu với một ý tứ khó hiểu mà cậu không tài nào đoán nổi.
Dương Kim cúi đầu không nhìn anh nữa. Thật kỳ lạ, tại sao Lương Dã có thể cười với những khách hàng khác mà lại không thể cười với cậu dù chỉ một chút? Rõ ràng cái đêm đầu tiên khi anh cầm chai rượu ra tay giúp cậu, anh đã cười rất nhiều mà.
Hay thôi, mình đi về.
Cậu mở miệng: "Không cần đâu ạ, dì—"
"Vào đi." Lương Dã nói.
Tốt rồi, ý định bỏ đi của cậu tan biến ngay khi nghe câu nói ấy.
Dương Kim ngoan ngoãn quay người bước vào trong.