Đầu tháng ba ở Cáp Nhĩ Tân vẫn còn lạnh đến tê buốt. Ánh mắt của Lương Dã dừng lại rất lâu trên chiếc cổ trống trải của Dương Kim. Anh bỗng muốn nổi giận.
Lại để cổ đỏ ửng lên vì lạnh rồi.
Dương Kim không đứng ngay trước cửa tiệm tạp hóa mà nép sang bên hông, ở góc khuất mà Tôn Hiền trong nhà không nhìn thấy.
Lương Dã hỏi: "Sao không vào? Không biết mẹ tôi sao?"
Dương Kim không trả lời, chỉ nhìn anh chằm chằm qua cặp kính. Đôi mắt đẹp ấy không rời khỏi anh. Lúc này, Lương Dã mới để ý đến một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt phải của cậu, nằm ngay dưới hàng mi, mờ mờ ẩn hiện, thật đặc biệt.
Không kìm được, Lương Dã bước lên nắm lấy cổ tay của Dương Kim kéo đi mà không nói một lời.
Anh không biết nơi nào mới là an toàn. Những con hẻm cụt cũng có người qua lại, khu vực dưới cầu treo cũng là không gian công cộng. Những lời thầy Phương nói trước khi qua đời cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh: "Bảo vệ tốt bản thân, và cả đứa trẻ trường Trung học số 3 đó."
Lương Dã đi thẳng đến bức tường của trường nghề số 3, nơi anh từng leo qua và gặp thầy Phương.
Anh buông tay Dương Kim, trèo lên tường, ngồi vắt vẻo trên đó rồi đưa tay ra với cậu.
Dương Kim chỉ ngước mắt nhìn anh vài giây, rồi lùi lại hai bước, lấy đà chạy và nhảy lên nắm lấy tay anh.
Lương Dã nghĩ chắc mình vẫn chưa khỏi hẳn cơn sốt. Nếu không tại sao tim anh lại đập loạn nhịp thế này?
Nhịp đập loạn nhịp, không phải vì Dương Kim nắm lấy tay anh, mà vì...
Anh chưa nói lý do vì sao mình trèo tường. Chưa nói muốn vào trong để làm gì.
Tại sao cậu ấy lại tin tưởng anh vô điều kiện như vậy?
Tháng ba, trời tối muộn hơn một chút. Lương Dã đi trước, Dương Kim theo sau. Cả hai len lỏi trong ánh chiều chưa tắt hẳn qua sân trường không bóng người, bên cạnh thỉnh thoảng vọng lại tiếng nói chuyện từ xa. Mỗi bước đi đều như đang đi trên dây, hồi hộp từng giây.
Hơi thở phả ra không còn ngưng tụ thành sương trắng. Gió bắc cũng đã ngừng thổi. Không có gì chắn giữa họ, dù là cảm giác lo lắng hay may mắn vì sống sót hay sự tìm lại được điều tưởng chừng đã mất. Lương Dã biết rất rõ vì sao tim mình đang đập rộn ràng vào lúc này.
Cuối cùng, anh dẫn Dương Kim đến phòng thực hành điện công nghiệp, vươn tay qua cửa sổ để mở khóa cửa từ bên trong.
Sau cái chết của thầy Phương, tiết học điện công nghiệp đã bị hủy. Không ai muốn bước vào căn phòng ấy vì mọi người đều nói nơi này có bệnh truyền nhiễm. Và thế là nơi nguy hiểm nhất lại trở thành nơi an toàn nhất cho họ.
Dương Kim theo anh bước vào phòng, Lương Dã kéo rèm cửa lại rồi quay người khóa trái cửa. Tiếng khóa cửa "cạch" vang lên giữa màn đêm lờ mờ, trong trẻo như âm thanh của một phím đàn bị chạm, làm dậy lên những gợn sóng vô hình.
Trong bóng tối, Lương Dã không thể nhìn rõ biểu cảm của Dương Kim, chỉ nghe được tiếng thở của cậu có chút gấp gáp.
Anh muốn bước đến và ôm lấy cậu ngay trong màn đêm này.
Nhưng thay vào đó, Lương Dã thò tay vào túi quần rút ra điếu thuốc để kiềm chế cảm giác kỳ lạ trong lòng. Khi châm thuốc, tay anh run rẩy đến mức không thể làm ngọn lửa khớp với đầu điếu thuốc.
"Anh sao thế?" Dương Kim hỏi.
Đã rất lâu rồi Lương Dã mới lại nghe thấy giọng của cậu. Giọng nói lạnh lùng nhưng cứng cỏi ấy đặc biệt biết mấy. Một giọng nói đặc biệt như thế, liệu có một ngày nào đó sẽ biến mất khỏi thế giới này chỉ vì cậu mang danh đồng tính luyến ái không?
Những lời của thầy Phương, khoảnh khắc thầy nhảy xuống, máu thầy nổ tung trên nền tuyết trắng, trại "chữa đồng tính", sốc điện... Tất cả những hình ảnh đó hiện lên trong đầu Lương Dã. Anh không thể kìm nén mà tự đặt mình vào vị trí của Dương Kim, cũng như vị trí của chính mình, bất lực chứng kiến cái chết của cậu.
Điếu thuốc và bật lửa rơi khỏi tay Lương Dã. Anh vứt điếu thuốc, bước lên một bước, gần như điên cuồng kéo cổ áo của Dương Kim, dí ngọn lửa lại gần muốn kiểm tra xem có vết tích của sốc điện trên người cậu hay không.
Dương Kim giật bắn mình, toàn thân run lên, lùi lại ba bước: "Anh làm gì vậy?"
Lúc này Lương Dã mới nhận ra mình đã quá nhập tâm vào những suy nghĩ đáng sợ. Hành động kéo cổ áo người khác chẳng khác gì kẻ lưu manh. Anh vội dập ngọn lửa, lùi lại vài bước giữ khoảng cách với Dương Kim.
Trong bóng tối có tiếng sột soạt của quần áo. Lương Dã đoán rằng Dương Kim đang chỉnh lại cổ áo.
Anh muốn giải thích điều gì đó, chẳng hạn vì sao đột ngột đưa cậu đến đây, hoặc vì sao lại kéo áo cậu. Nhưng chính anh còn không hiểu nổi những suy nghĩ của mình thì biết phải nói từ đâu?
Tiếng sột soạt biến mất, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Có lẽ Dương Kim đang chờ anh nói gì đó. Không đợi được, cậu khẽ hỏi: "Anh sao thế, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Giọng cậu có chút hoang mang lại mang chút tủi thân. Điều đó khiến Lương Dã lại muốn rút thuốc nhưng càng muốn hơn là bước lên ôm lấy cậu. Ôm thật chặt, không để cậu biến mất nữa, không để cậu bị kéo đến những nơi kinh khủng như đồn cảnh sát, trại "chữa đồng tính" hay thậm chí là địa ngục nữa.
"Rốt cuộc là sao hả, Lương Dã?" Dương Kim lại hỏi.
Lương Dã không đáp. Đầu anh chỉ toàn những hình ảnh kinh khủng mà mình tưởng tượng ra.
Anh hỏi: "Mẹ nó... cậu đi đâu vậy?"
Dương Kim im lặng một lúc, hỏi lại: "Anh đang tìm em à?"
Lương Dã không biết trả lời thế nào.
Anh cảm nhận được ánh mắt của Dương Kim đang nhìn mình trong bóng tối. Dù không thấy rõ nhưng anh biết ánh mắt ấy chắc chắn tràn đầy sự chân thành và mong mỏi.
"Anh đang tìm em à?" Dương Kim hỏi lần nữa.
Lương Dã vẫn không trả lời.
"Nếu em biến mất... anh... anh có lo lắng không?" Giọng của Dương Kim bắt đầu run rẩy.
Lương Dã vẫn không đáp.
Dường như Dương Kim cũng biết anh sẽ không trả lời, im lặng một lúc. Tiếng thở run rẩy của cậu vang lên rõ ràng trong lớp học trống vắng.
Lương Dã nghe thấy cậu hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng: "Lương Dã, anh đang quan tâm em sao?"
Im lặng vài giây, cậu lại nhẹ giọng nói: "Nếu quan tâm em, tại sao lại không nói ra, Lương Dã?"
Lương Dã nghe thấy giọng cậu thoáng chút nghẹn ngào, ý thức được có gì đó không ổn, liền bước lên phía trước hai bước tiến lại gần cậu.
"Cậu khóc à?" Anh hỏi.
Dương Kim không trả lời, Lương Dã liền cúi xuống nhặt chiếc bật lửa dưới đất, bật lên, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe sau cặp kính của Dương Kim.
Đôi mắt đỏ hoe của Dương Kim lại nhìn anh, hỏi lần nữa: "Anh đang quan tâm em sao?"
Học sinh ngoan đều nói chuyện kiểu này à? Lương Dã nhất thời á khẩu, trái tim thì đập loạn nhịp không kiềm lại được.
Không biết phải trả lời sao cho khéo, Lương Dã đành cứng nhắc chuyển chủ đề, hỏi ngược lại: "Rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy?"
Im lặng một lúc, Dương Kim mới đáp: "Em đi Macao. Ba em làm ăn ở Macao, ông ấy gặp chút chuyện."
"Chuyện gì?" Lương Dã vô thức hỏi, hỏi xong lại nhận ra mình đang tò mò chuyện riêng tư của người khác liền đổi giọng: "Có nghiêm trọng không?"
"Không, không nghiêm trọng đâu." Dương Kim không nói thêm nữa.
Chuyện gì mà vội vàng đến vậy? Đi lâu như vậy? Liệu cậu ấy có nói thật không? Lỡ đây là lần cuối cùng mình gặp Dương Kim thì sao?
Lương Dã thấy đầu óc rối bời, chỉ muốn hút thuốc, nhưng đột nhiên nhớ ra Dương Kim từng nói không chỉ một lần rằng hút thuốc không tốt.
Anh khẽ chửi một tiếng, đi đến bên tường dựa lưng vào rồi trượt xuống ngồi bệt trên sàn.
Rồi anh nghe tiếng bước chân. Một lát sau, Dương Kim ngồi xuống bên cạnh anh, vừa cẩn thận lại vừa lộ liễu.
Lương Dã không còn sức để bận tâm khoảng cách quá gần giữa hai người, chỉ muốn sắp xếp lại mớ hỗn loạn trong đầu.
Suy nghĩ một lúc, Lương Dã hỏi: "Gia đình cậu biết... tình trạng của cậu không?"
Dương Kim hiểu ý, im lặng một lát rồi đáp: "Không biết."
"Cậu sợ điều này à?"
Câu hỏi lửng lơ chẳng đầu chẳng đuôi, Dương Kim chỉ "Ừm?" một tiếng đầy nghi hoặc.
Lương Dã bổ sung: "Hôm đó dưới cầu dây sắt, cậu nói cậu còn sợ hơn tôi. Là cậu sợ gia đình cậu biết sao?"
"... Phải."
"Nếu họ biết thì sẽ thế nào?"
Dương Kim im lặng.
Lương Dã gặng hỏi: "Gia đình cậu đối xử với cậu không tốt à?"
Sự im lặng như một màn sương dày đặc bao phủ căn lớp học này, Lương Dã quay đầu lại. Anh không nhìn thấy Dương Kim, nhưng có thể cảm nhận được sự cô đơn và thậm chí là nỗi buồn của cậu lúc này.
Rất lâu sau đó, Dương Kim nói: "Tại sao anh lại quan tâm em vậy, Lương Dã?"
Dương Kim cố gắng kiềm chế giọng run rẩy nhưng vẫn không thành công. Lương Dã nghe thấy rất nhiều lời trách móc — những lời trách móc do chịu đựng lâu dài mà không có cơ hội xả lòng.
Dương Kim dừng lại, hít một hơi thật sâu, khi thở ra ngoài thì run rẩy dữ dội.
"Anh... tại sao lúc nào cũng thế, kéo em vào đây rồi lại đẩy em ra ngoài? Anh không nhận ra sao? Từ trước đến giờ anh luôn như vậy."
"Vì anh đã cứu em nên em đi theo anh tan học, rồi anh bảo em đừng theo nữa nhưng lại chạy đến cửa nhà em, đến xem buổi thi piano của em, còn mời em đến nhà anh ăn sủi cảo, rồi... rồi lại dưới cầu dây sắt nói những điều đó."
"Em đã lâu rồi không gặp anh, hôm nay ban đầu chỉ định ngắm nhìn anh một lần rồi đi, không định làm phiền anh, nhưng anh lại..."
"Anh lại dẫn em đến đây, nghe có vẻ lại quan tâm em nên em mới dám hỏi anh. Em vừa muốn khóc, đó là vì em sợ mình tự ảo tưởng. Anh khiến em cảm thấy mình đã tự ảo tưởng rất nhiều lần rồi."
Trong bóng tối lại có tiếng quần áo xào xạc, là hai tay của Dương Kim đã siết chặt áo khoác.
"Dưới cầu dây sắt em nói không định làm gì với anh là thật. Anh không cần hiểu lầm, cũng không cần thương hại em mà... đôi khi cho chút sự chú ý. Em không muốn."
"Lương Dã, em rất ngốc, em không phân biệt được sự quan tâm và sự ghét bỏ, chưa bao giờ ai dạy em những thứ này. Vì vậy——"
"Nếu anh không có ý gì khác thì đừng đối xử với em như vậy được không?"