Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 24

Người không giỏi ăn nói lại nói được rất nhiều, còn người vốn khéo léo lại im lặng chẳng nói lời nào.

Trong đầu Lương Dã đang rất rối. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức anh không kịp xoay sở.

Cái chết của thầy Phương đến quá bất ngờ. Tin tức Dương Kim luôn đưa tiền cho đám người kia cũng đến quá bất ngờ. Và rồi, Dương Kim, người đã biến mất hai tuần, lại đột ngột xuất hiện trước mặt anh khiến anh trở tay không kịp.

Có quá nhiều chuyện trước mắt vẫn chưa kịp sắp xếp, giờ đây những lời dài dòng vừa rồi của Dương Kim, Lương Dã không biết phải tiếp nhận thế nào.

Trong bóng tối, tiếng sột soạt của quần áo dần lắng xuống như những cảm xúc vừa được thắp lên đã nhanh chóng bị dập tắt.

Rất lâu, rất lâu, Dương Kim vẫn không nhận được lời đáp nào.

Nhưng một người không thể mãi chờ đợi một người khác.

"Lương Dã, em phải về rồi, em ra ngoài lâu quá rồi."

Lương Dã không động đậy. Anh biết mình nên nói gì đó, đáp lại điều gì đó. Để người khác trao đi trọn vẹn trái tim rồi lại phũ phàng làm rơi xuống, thật sự không phải điều một thằng đàn ông nên làm.

Nhưng Dương Kim đã đứng dậy trước anh, mở cửa.

Ánh trăng len qua khe cửa, lờ mờ chiếu lên khuôn mặt của cậu.

Lương Dã nhìn thấy vẻ mặt cậu rất bình tĩnh. Nhưng Dương Kim luôn tỏ ra bình tĩnh với bất kỳ ai, chỉ khi ở gần anh cậu mới trở nên sống động. Giờ đây, cậu không còn khác gì "bất kỳ ai" nữa.

Lương Dã đứng dậy đi theo cậu ra ngoài. Dương Kim không quen địa hình của trường nghề số 3 nên anh bước lên trước dẫn đường.

Nếu bị bảo vệ tuần tra bắt gặp, họ sẽ không thể giải thích được — hai người con trai, ở trong lớp học, cửa khóa, không bật đèn. Nếu bị phát hiện, câu chuyện bàn tán trong giờ nghỉ sẽ nhanh chóng chuyển từ cái chết của thầy Phương sang anh và Dương Kim.

Lương Dã nhớ rõ những gương mặt đầy khinh miệt khi mọi người nhắc đến thầy Phương, những ánh mắt đó chói mắt đến mức nào.

Việc trèo tường không phải điều học sinh ngoan hay làm. Lương Dã vẫn đi trước, trèo lên tường, ngồi vắt vẻo trên đó rồi đưa tay ra với Dương Kim.

Khi tay Dương Kim đặt lên tay anh, Lương Dã mới nhận ra tay cậu lạnh ngắt.

Học sinh ngoan là thế này sao? Không phân biệt được quan tâm và ghét bỏ thì cũng không biết tự chăm sóc bản thân à?

Sau khi trèo tường ra ngoài, Lương Dã hỏi cậu: "Sao lại không quàng khăn nữa? Cậu không thích đeo à?"

Dương Kim im lặng rất lâu rồi mới trả lời: "Ngứa. Em không thích."

Lương Dã không đáp lại nhưng trong lòng tự hỏi, thế còn người nhà cậu ấy thì sao? Gia đình cậu không nhắc cậu giữ ấm à? Cậu ấy trông có vẻ rất sợ ba mẹ mình, là vì lý do gì?

Lương Dã có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu, nhưng những lời trước đó của Dương Kim đã khiến anh như bị ghim chặt. Nếu anh không đáp lại câu chuyện của Dương Kim thì chính anh cũng không còn tư cách để đặt câu hỏi.

Dương Kim đứng yên tại chỗ một lúc, không nhận được lời đáp nào, cậu mím môi thật chặt rồi nói: "Em đi đây."

Nói xong cậu cúi đầu bước đi, không ngoảnh lại nhìn Lương Dã một lần nào.

Lương Dã cau mày nhanh chóng đuổi theo, đi sát phía sau cậu.

Cả quãng đường đều im lặng.

Dương Kim dường như có khả năng định hướng khá tốt. Lương Dã không biết từ khi nào cả hai đã từ trường nghề số 3 đi đến khu tập thể Hữu Nghị, và Dương Kim không hề chọn sai đường.

Đến nơi quá nhanh. Lương Dã vẫn chưa kịp sắp xếp ngôn từ, thậm chí một câu cũng chưa kịp nói ra.

Tại cửa cầu thang của tòa nhà số 1, Dương Kim quay lại ngước mắt nhìn anh. Ánh mắt quen thuộc đó, cái cách cậu hơi cúi đầu ngước lên nhìn từ dưới lên, đôi mắt trong trẻo vẫn còn chút ánh sáng.

Tim Lương Dã bất chợt loạn nhịp. Mãi một lúc sau, anh mới nói: "Sáng mai tôi sẽ đi xe đạp qua đón cậu đi học."

Dương Kim vẫn nhìn anh, ánh mắt tràn đầy một tia hy vọng cuối cùng.

Lương Dã hiểu câu này rõ ràng không phải điều Dương Kim muốn nghe. Một đứa trẻ cứng đầu không chỉ muốn biết đáp án "một cộng một bằng một số nào đó", mà cậu muốn biết chính xác "một cộng một bằng bao nhiêu".

Ánh mắt của Dương Kim chăm chú nhìn anh rất lâu nhưng vẫn không nhận được câu trả lời mà cậu mong đợi vì chính người đặt câu hỏi cũng chưa tìm ra đáp án đúng.

Dương Kim cụp mắt xuống, ánh sáng trong mắt cậu dần tắt. Cậu nhẹ giọng nói một tiếng "Tạm biệt" rồi quay người bước lên cầu thang.

---

Lương Dã thức trắng cả đêm.

Sáng hôm sau, anh rời nhà sớm, đạp xe đến đứng chờ dưới tòa nhà của Dương Kim.

Anh mặc chiếc áo phao màu đen. Tại sao lại chọn chiếc áo đó, anh cũng không rõ. Anh không giỏi tìm lời giải, cả đêm không ngủ khiến đầu óc chỉ toàn mớ bòng bong, mọi hành động dường như chỉ theo bản năng.

Không lâu sau, Dương Kim từ trên lầu bước xuống. Khi nhìn thấy anh mặc chiếc áo phao đen ấy, ánh mắt cậu thoáng vẻ mơ hồ.

Lương Dã đá chân chống xe xuống, chờ cậu lên. Dương Kim im lặng nhìn ghế sau chiếc xe đạp một lúc, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng vẫn nhảy lên.

Cả đoạn đường hai người không nói với nhau một lời.

Năm 1993, trên đường phố vẫn rất ít ô tô. Lương Dã chở Dương Kim len lỏi giữa dòng xe đạp. Anh nhìn thấy không ít đàn ông ngồi sau xe của đàn ông khác. Nhưng anh không biết nỗi lo lắng trong lòng mình lúc này xuất phát từ đâu.

Tháng ba ở Cáp Nhĩ Tân vẫn chẳng thấy chút ánh sáng mùa xuân. Dư âm của mùa đông vẫn bao trùm thành phố phương Bắc này, lạnh lẽo, trống trải và u ám, tựa như bầu không khí kỳ lạ giữa hai người lúc này.

Khi đến gần trường Trung học số 3, Lương Dã dừng xe ở góc đường. Chỗ cổng chính quá đông người, nếu bị nhìn thấy sẽ không hay.

Dương Kim nhảy xuống khỏi yên sau.

Lương Dã nói: "Tan học đến đây chờ tôi."

Dương Kim cúi đầu không nhìn anh, chỉ khẽ đáp một tiếng "Ừm" rồi siết chặt quai cặp bước đi.

Lương Dã không hiểu mình đang muốn gì, cũng không hiểu Dương Kim đang nghĩ gì.

Những chuyện xảy ra hôm qua trong phòng thực hành điện công nghiệp dường như đã từng tồn tại nhưng lại như chưa từng xảy ra.

Giống như mùa xuân ở phương Đông Bắc mắc kẹt giữa chặng đường mãi chẳng đến khiến người ta khó chịu không thôi.

---

Lương Dã bước vào lớp học.

Đã là học kỳ cuối cùng của cấp ba, những lựa chọn dành cho học sinh trường nghề rất ít ỏi. Trong lớp đã vắng đi vài người, nghe nói họ đã bỏ học để đi làm, có người đến Bắc Kinh, Thượng Hải, có người đi xa hơn về phía Nam.

"Phiếu lương thực bị bãi bỏ rồi (*), giờ vào thành phố làm việc không còn phải lo chuyện ăn uống nữa. Cậu không xem tin tức à? Tết này, mấy chuyến tàu xuân vận đi Bắc Kinh chật cứng, lò xo của toa xe bị ép bẹp luôn, cuối cùng phải lôi người xuống, quá trời người đổ xô đi làm công!"

(*) Phiếu lương thực bị bãi bỏ nghĩa là hệ thống phân phối lương thực qua tem phiếu của Trung Quốc (áp dụng trong thời kỳ bao cấp) đã chấm dứt. Người dân từ đó có thể tự do mua sắm lương thực mà không cần tem phiếu, phản ánh sự chuyển đổi sang nền kinh tế thị trường vào đầu thập niên 1990.

"Nghe mà tôi cũng muốn đi theo luôn! Mấy cái nhà máy ở Cáp Nhĩ Tân toàn nhận con cháu đời hai, đời ba. Mà vào làm rồi thì cả đời nhìn thấy trước mắt luôn, chán chết đi được."

Lương Dã chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đang nghĩ gì thế?" Nhậm Thiếu Vĩ ngồi cạnh anh hỏi.

Lương Dã không đáp, ánh mắt rơi xuống mảnh đất trống phía dưới, nơi mà máu của thầy Phương từng loang ra.

Anh không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Đây là một câu hỏi mà trước đây anh rất hiếm khi nghĩ đến. Người nghèo vốn dĩ không có quyền lựa chọn cuộc sống, huống hồ anh còn có một người mẹ tật nguyền cần chăm sóc. Nhưng từ khi gặp Dương Kim, những câu hỏi về tương lai về tự do cứ quẩn quanh trong đầu anh mãi không thôi.

Thoáng chốc đã đến giờ tan học.

Lương Dã đạp xe đến góc đường gần cổng trường trung học số 3. Dương Kim đã đứng đợi sẵn ở đó.

Không cần lời nói nào, Dương Kim tự giác bước lên ngồi sau xe anh. Lương Dã quay đầu xe, đạp về khu tập thể Hữu Nghị.

Đến trước tòa nhà số 1, Lương Dã ngước nhìn tầng năm. Đèn tắt, không có ai ở nhà.

Anh hỏi: "Nhà cậu không có ai à?"

Dương Kim liếc nhìn anh, trả lời: "Mẹ em ở Macao chưa về."

"Đêm qua cậu ở nhà một mình?" Lương Dã lập tức nhíu mày. "Vậy tối qua ăn gì?"

Dương Kim nhìn anh rất lâu, cụp mắt xuống trả lời: "Tự nấu mì gói ăn."

Tự nấu? Lần trước ăn sủi cảo ở tiệm tạp hóa, Dương Kim nhìn cái bát cũng không biết rửa, huống gì là nấu nướng. Trông phát biết ngay chưa từng đụng tay vào việc nhà.

Có nên... dẫn cậu ấy về tiệm tạp hóa ăn không? Nhưng thế là có ý gì?

Lương Dã hiểu rõ cậu học sinh ngoan cứng đầu này không chỉ cần một lời nói, cũng không chỉ cần một bữa ăn, mà là câu trả lời rõ ràng từ anh.

Dương Kim đứng trước mặt anh như đang đợi anh nói gì đó. Không đợi được, cậu cúi đầu xoay người bước lên cầu thang.

Lương Dã nhìn thấy sự thất vọng của cậu. Anh ngẩng đầu lên nhìn theo bóng cậu, rồi hét lên: "Sáng mai tôi lại đến."

Bước chân của Dương Kim khựng lại một chút, nhưng cậu không ngoảnh lại, cũng không đáp, tiếp tục bước lên lầu.

---

Trên đường về nhà, Lương Dã đạp xe thật chậm. Anh hy vọng cơn gió lạnh táp vào mặt sẽ giúp anh sắp xếp lại mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nhưng tại sao mãi mà anh vẫn không thể làm rõ?

Sự mơ hồ, nỗi sợ hãi, sự không cam lòng buông tay, và khát khao muốn bảo vệ... tất cả những cảm xúc ấy chất chồng trong anh như sắp nổ tung.

Khi về đến tiệm tạp hóa, Tôn Hiền và chú Khổng đang trò chuyện rôm rả.

Thấy anh quay lại, Tôn Hiền trông có vẻ hốt hoảng, nói với anh: "Dạo này đừng về muộn nữa, con chưa nghe à? Khu vực gần Nhà máy Cơ khí số 2 có giết người đấy! Mấy người nhặt rác bảo rằng suốt một tháng qua cứ lục túi rác là lại thấy ngón tay người. Nghe mà sợ chết khiếp!"

Chú Khổng tiếp lời: "Chiều nay có cảnh sát vào quán chú ăn thịt nướng, chú nhân tiện hỏi thăm. Họ bảo gần đây đúng là có mấy gia đình báo mất tích, toàn là người nửa đêm ra ngoài hoặc ở nhà một mình vào buổi tối."

Những năm 90, tình hình an ninh không được tốt. Không có camera, đèn đường cũng mờ mịt. Sau thời kỳ đói nghèo, khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn, không thiếu những kẻ mang hận với đời.

Mà lúc này, Dương Kim đang ở nhà một mình.

Dương Kim, Dương Kim.

Những suy nghĩ nặng nề, nỗi lo sợ trong lòng, cuối cùng trong đầu Lương Dã chỉ còn lại hai từ này. Anh thậm chí không nhận ra chú Khổng đã rời đi từ khi nào.

Anh nấu mì cho ba người, mì thì cứng, vị thì mặn dở tệ.

Tôn Hiền không chê bai, một mình ăn liền hai bát còn khen anh nấu ngon. Lời khen đó khiến Lương Dã thấy khó chịu trong lòng, cảm giác như mình đã làm gì đó sai trái dù rõ ràng anh chưa hề làm gì sai cả.

Tôn Hiền vừa ăn mì vừa tán gẫu: "Con nói xem, sao dạo này toàn chuyện kỳ quặc, nào là giết người, nào là nhảy lầu. À, mà thầy giáo nhảy lầu ở trường con thế nào rồi? Ông ấy... thật sự là đồng tính à?"

Tay Lương Dã khựng lại, anh bất giác hỏi: "Mẹ cũng biết đồng tính à?"

"Sao lại không biết chứ, trước đây ở làng mình cũng có mà, ghê tởm chết đi được."

Không nuốt nổi nữa. Thật sự không nuốt nổi nữa.

Dương Kim học giỏi, đẹp trai, còn biết chơi piano. Nhưng tất cả những điều đó đều trở thành vô nghĩa, vì cậu ấy là đồng tính. Toàn bộ đánh giá về cậu ấy chỉ còn hai từ: ghê tởm.

Một người tốt như vậy, tại sao phải chịu điều đó?

Lương Dã đột ngột đứng dậy, nói với Tôn Hiền: "Mẹ có thể tự ở nhà một mình được không? Nhậm Thiếu Vĩ tìm con có việc. Con sẽ gọi chú Khổng đến ở với mẹ một lúc nhé?"

"Ơ này! Muộn thế này rồi đừng ra ngoài nữa, nguy hiểm lắm!"

Đúng vậy, rất nguy hiểm. Nhưng Dương Kim ở nhà một mình còn nguy hiểm hơn.

"Mẹ, con thật sự có việc. Con sẽ khóa cửa lại, ai gõ cửa mẹ cũng đừng mở nhé. Con sẽ về ngay." Nói xong, anh mở cửa bước ra ngoài.

Sự nguy hiểm đang rình rập trong màn đêm của thành phố, những cảm xúc hỗn loạn không ngừng va đập trong đầu anh.

Anh muốn trả lời câu hỏi của Dương Kim ở phòng thực hành điện công nghiệp, và anh cũng biết rõ rằng ngoài anh ra sẽ không ai có thể bảo vệ được Dương Kim trong căn nhà ấy.

Bình Luận (0)
Comment