Dương Kim không ngờ tối nay lại đón một vị khách không mời, càng không ngờ vị khách ấy lại là Lương Dã.
Có lẽ là do tuyết tháng ba ở Cáp Nhĩ Tân che mờ mắt cậu khiến cậu nhìn nhầm. Trong khoảnh khắc nào đó, cậu thậm chí còn có ý định đóng cửa lại ngay lập tức.
Bầu trời đêm hôm nay trong trẻo đến lạ, tháng ba ở Cáp Nhĩ Tân không còn tuyết, và cậu cũng đang đeo kính. Trong mắt cậu, chỉ thấy Lương Dã đang thở d.ốc cúi đầu nhìn cậu.
Trông anh có vẻ rất gấp. Vì sao vậy? Lại giống lần trước sao? Vội vàng đưa cậu đến phòng thực hành điện công nghiệp, khiến cậu cảm thấy như mình được quan tâm, nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn không rõ ràng, chỉ để lại trong cậu đầy ấm ức.
Dương Kim hơi cúi đầu nhìn anh, thử dò hỏi: "Anh—"
Lương Dã cắt ngang lời cậu: "Thấy là ai rồi thì mở cửa đi."
Hung dữ thật đó.
Dương Kim bất ngờ, hàng mi khẽ chớp liên tục vài lần.
Đã xuất hiện trước cửa nhà người ta vào lúc nửa đêm là đủ kỳ lạ, vậy mà mở miệng lại thô lỗ như vậy. Sao Lương Dã có thể như thế được cơ chứ?
Dương Kim quyết định giận, nghĩ thầm, nếu Lương Dã có thể trả lời câu hỏi của cậu ở phòng thực hành điện công nghiệp thì cậu sẽ tha thứ cho anh.
Lương Dã hắng giọng, có vẻ như anh cũng nhận ra giọng điệu của mình không được tốt. Nhưng đôi mày anh vẫn nhíu chặt, chưa hề giãn ra, không biết đang lo lắng điều gì.
Giọng anh dịu lại đôi chút, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Dương Kim nhìn anh, mong anh sẽ đổi ý nói điều gì khác. Nhưng đợi một lúc lâu, Lương Dã cũng không nói gì thêm. Cậu đành trả lời: "Rồi."
Lương Dã hỏi tiếp: "Ăn gì?"
Dương Kim cụp mắt đáp: "Vừa nấu mì, đang định ăn."
Cậu đáng lẽ nên từ bỏ hy vọng từ lâu.
Những lời mà Lương Dã từng nói "Không phải vì tôi là đồng tính" vẫn khắc sâu trong đầu Dương Kim. Vì vậy, dù sau đó Lương Dã đối xử tốt hay đẩy cậu ra xa, cậu cũng đều nên chấp nhận. Cậu làm gì có tư cách để chất vấn.
Thực ra, Dương Kim rất hối hận về những lời trách móc mình nói ra trong phòng thực hành điện công nghiệp hôm đó. Sau này, dù Lương Dã vẫn chở cậu đi học, về nhà, hay như tối nay đột ngột xuất hiện trước cửa nhà cậu, Dương Kim đều tự nhủ phải kiềm chế, không để sự tò mò khiến mình đặt câu hỏi nữa.
Nhưng sâu thẳm trong lòng cậu vẫn mong muốn nhận được câu trả lời từ Lương Dã. Dù câu trả lời ấy có khó nghe thế nào, cậu cũng muốn biết.
Ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Lương Dã như thể anh không tin rằng cậu thực sự biết nấu mì.
"Nấu cái gì đấy? Để tôi vào xem." Và đúng như dự đoán, giây tiếp theo Lương Dã đã chen qua người cậu bước thẳng vào nhà.
Dương Kim đứng tại chỗ rất lâu, khẽ thở dài rồi đóng cửa lại.
Lương Dã bước vào bếp, nhìn thấy nồi mì nấu lộn xộn chẳng ra sao.
Nếu là trước đây, chắc chắn Dương Kim sẽ lao lên che mắt anh lại. Cậu không muốn Lương Dã nhìn thấy cuộc sống lôi thôi, rời rạc của mình. Nhưng bây giờ thì khác.
Cậu đã chấp nhận mình chỉ là một đứa trẻ tồi tệ. Việc Lương Dã không thích cậu cũng là điều bình thường.
— Cậu chỉ nói đến cái thích theo nghĩa thông thường nhất, còn điều gì xa vời hơn cậu chưa bao giờ dám hy vọng. Cậu tin rằng 99% người trên thế giới này không thích mình, còn 1% còn lại ở đâu thì cậu cũng không biết.
Nhưng Lương Dã là người kỳ lạ. Một giây sau, anh đã làm điều khiến suy nghĩ của Dương Kim bị phá vỡ.
Chỉ thấy Lương Dã cầm lấy chiếc nồi nhỏ, lấy đôi đũa đang gác trên miệng nồi, mở miệng và bắt đầu ăn đống mì lộn xộn bên trong.
"Ê——" Dương Kim cuối cùng cũng lao lên ngăn anh lại, "Anh làm gì thế, đừng ăn mà!"
"Không ăn thì phí à?" Lương Dã đáp.
Trước khi Lương Dã kịp nhét một đũa mì to vào miệng, Dương Kim vội nói: "Nhưng mà... khó ăn lắm."
Lương Dã liếc cậu một cái: "Khó ăn thế sao cậu còn nấu? Không biết làm thì đừng làm, lỡ hôm nào đốt cả cái bếp hay làm hỏng dạ dày thì sao."
Lại mắng nữa.
Dương Kim há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói ra.
Cậu là một đứa trẻ tồi tệ, cũng là một đứa trẻ tham lam. Nếu là Dương Thiên Cần hay Liễu Chi Quế nhìn thấy nồi mì này, chắc chắn họ sẽ mắng cậu ngu ngốc, đến cả luộc mì cũng không xong.
Nhưng dù có mắng, Lương Dã vẫn ăn sạch thứ mà chính cậu còn không muốn ăn.
Dương Kim mềm lòng một chút, chỉ một chút xíu thôi.
Giọng cậu không tự chủ mà nhẹ đi khi hỏi: "Khó ăn lắm sao?"
Lương Dã hành động rất nhanh, đã ăn xong và tiện tay cầm nồi đi rửa. Anh đáp: "Đúng là không ngon lắm. Ngày nào cũng ăn mấy thứ này thì làm sao mà sống nổi?"
Dương Kim chăm chú nhìn anh, nhìn rất lâu rồi mới cúi mắt khẽ nói: "Vậy thì biết làm sao đây."
Giọng cậu bình thản, thậm chí có chút buồn bã. Ánh mắt cũng trùng xuống.
Khi câu nói vừa dứt, bàn tay đang cầm nồi của Lương Dã khựng lại một chút, động tác rửa nồi sau đó trở nên hơi lúng túng.
Thật ra Dương Kim không cố ý tỏ ra đáng thương. Cậu chỉ thực sự cảm thấy cô đơn và buồn bã. Nếu không phải vì cần chăm sóc cậu để đối phó với Dương Thiên Cần, cậu tin rằng Liễu Chi Quế sẽ chẳng thèm quan tâm đến chuyện ăn uống của cậu.
"Mẹ cậu khi nào về?"
"Không biết."
"Ước chừng thì sao?"
"Cũng không biết."
"Cậu..." Lương Dã định nói gì đó nhưng lại ngưng lại.
Dương Kim nhìn anh, thấy anh đã khép miệng, có lẽ sẽ không nói nữa.
Lương Dã luôn nửa muốn nói nửa không. Dương Kim không hiểu anh muốn nói gì, cũng không hiểu anh đang nghĩ gì. Trái tim vừa mềm đi một chút lại thêm phần đau đớn.
Cậu khẽ thì thầm: "Lương Dã, anh ăn mì của em rồi, em ăn gì bây giờ?"
Giọng nói như muốn nói với anh, nhưng cũng như chỉ là lời tự nhủ.
Nồi đã được rửa sạch nhưng Lương Dã vẫn không quay lại, chỉ để lại bóng lưng đối diện với cậu.
Dương Kim nhìn thấy bàn tay anh nắm chặt lấy quai nồi đến mức các mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ. Cậu buồn bã nghĩ: Lại là gì đây, Lương Dã? Lương Dã đáng ghét quá đi mất.
"Cậu đến nhà tôi ăn đi." Lương Dã bỗng nói, "Tối nay cũng ở nhà tôi ngủ, cứ thế đi."
...Gì chứ? Anh vừa nói gì?
Dương Kim cảm thấy tháng ba ở Cáp Nhĩ Tân nhất định là đang có tuyết, nếu không làm sao Lương Dã có thể đưa ra một lời mời kỳ lạ và khó tin như vậy.
Vòi nước bị khóa lại. Lương Dã cuối cùng cũng quay người, đúng lúc Dương Kim đang bối rối nhất.
Cậu nhìn thấy trong mắt anh một sự lo lắng cháy bỏng, giống hệt như buổi chiều hôm đó, khi anh đưa cậu đến phòng thực hành điện công nghiệp.
"Cậu biết trong thành phố này đang có kẻ giết người hàng loạt không? Chuyên nhắm vào những người ở nhà một mình vào buổi tối. Cậu... mẹ nó, vừa rồi mở cửa mà không hề cảnh giác gì, nếu không phải là tôi thì sao? Cậu ở một mình rất nguy hiểm, nhất định phải về với tôi."
Giọng Lương Dã rất nhanh khiến Dương Kim đứng sững tại chỗ rất lâu mới tiêu hóa hết những gì anh vừa nói.
Nhưng cho dù đã hiểu, cậu vẫn cảm thấy bối rối.
Cậu không biết gì về kẻ giết người hàng loạt kia, nhưng lại nghĩ: Chẳng phải kẻ giết người hàng loạt chính là Lương Dã ư? Anh moi tim mình ra, nâng niu nó lên cao rồi lại đập nó xuống thật mạnh. Cứ lặp đi lặp lại như thế, không dứt.
Kẻ giết người hàng loạt mà cũng nói chuyện bá đạo như vậy sao? Cái gì mà "nhất định phải" về với anh? Cậu cũng muốn nói một câu: Hôm đó, trong phòng thực hành điện công nghiệp, anh "nhất định phải" cho em một câu trả lời.
Vừa rồi còn hung dữ như vậy, giờ đây Lương Dã lại bỗng trở nên lúng túng: "À thì... nhà tôi không được tốt như chỗ cậu đâu, chỉ có một cái giường đất (*) thôi. Tối nay cậu có thể sẽ phải chen chúc ngủ chung với tôi và mẹ tôi."
(*) Giường đất là loại giường truyền thống ở miền Bắc Trung Quốc làm bằng đất hoặc gạch, phía dưới có hệ thống lò sưởi kết nối với bếp lò để giữ ấm.
"Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ở lại đây với cậu — ý tôi là... mẹ nó, ý tôi là tôi có thể nằm ngoài phòng khách, cậu tùy tiện trải cho tôi cái gì cũng được, không sao cả. Nhưng tôi không thể để mẹ tôi ở nhà một mình. Mẹ tôi bị đau chân, buổi tối nhất định phải ngủ trên giường đất, nên—"
Lương Dã nhíu mày, biểu cảm không tự nhiên, như thể đang cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
"Nên nếu cậu thấy phiền, thì tôi sẽ đi ngủ giường nhỏ—"
"Không sao đâu." Dương Kim nhìn anh và nói.
"Hả?"
Dương Kim chớp mắt chậm rãi hai lần, ánh mắt dán chặt vào anh, lặp lại: "Em không thấy phiền."
---
Tháng ba ở Cáp Nhĩ Tân không có tuyết, bầu trời đêm trong trẻo, con hẻm không một bóng người. Dương Kim ngồi trên yên sau xe đạp của Lương Dã, cảm thấy như cả thế gian chỉ còn lại hai người họ.
Đèn đường mờ đến mức có thể bỏ qua, con hẻm thực sự rất tối. Kẻ giết người hàng loạt có thể lao ra từ bất cứ đâu giết cả cậu và Lương Dã.
Dương Kim có một trực giác mãnh liệt rằng điều đó sẽ không xảy ra. Cậu tin rằng đau khổ và bất ngờ là bản chất của thế giới này, nhưng trong đêm nay, cậu quyết định làm một người lạc quan. Cậu có được một niềm vui bí mật, ngắn ngủi khi thấy sự lúng túng của Lương Dã lúc đề cập đến chuyện ngủ.
Xe dừng trước tiệm tạp hóa nhà Lương Dã, Dương Kim nhảy xuống, nhìn thấy bên trong có một người đàn ông trung niên mà cậu không quen.
Vì nỗi sợ hãi với Dương Thiên Cần, cậu luôn e dè với những người đàn ông cùng tuổi ông ta. Bản năng khiến cậu nhìn sang Lương Dã.
Dường như hiểu ánh mắt của cậu, Lương Dã nói: "Đó là chú Khổng, mở quán nướng ở đầu hẻm. Trước khi ra ngoài tôi không yên tâm để mẹ mình một mình ở đây nên nhờ chú ấy qua trông giúp."
Dương Kim gật đầu, lại liếc vào trong thấy chú Khổng đang cầm dao thái thịt. Nỗi sợ trong lòng cậu vẫn chưa giảm bớt.
Cậu hỏi: "Ông ấy cũng ngủ lại nhà anh tối nay à?"
"Cậu nghĩ cái gì vậy?" Lương Dã liếc nhìn cậu khi đang khóa xe, "Sao có thể để ông ấy ngủ chung giường với mẹ tôi được chứ."
Dương Kim hơi thở phào nhẹ nhõm.
Lương Dã dẫn cậu vào trong tiệm tạp hóa, nói với Tôn Hiền: "Mẹ, nhà bạn con mấy hôm nay không có ai, ba mẹ bạn ấy không ở nhà. Con bảo cậu ấy đến đây ngủ vài đêm."
"Ôi trời, hoan nghênh, hoan nghênh con. Nhưng nhà dì nhỏ thế này, lại còn cũ nữa, đừng chê nhé Dương Kim." Tôn Hiền ngừng lại một chút rồi hỏi: "Ba mẹ con đâu rồi?"
Dương Kim vốn không giỏi giao tiếp với người lớn, bối rối đáp: "... Cảm ơn dì. Ba mẹ con đang ở Macao."
Lời vừa dứt, chú Khổng đang bận thái thịt liền quay lại.
Tiếng thái thịt ngừng, Dương Kim theo bản năng nhìn về phía chú.
Chú Khổng có vẻ ngoài chất phác, làn da ngăm đen, khi nhìn thấy cậu liền cười rất thật thà. Trông chú dễ gần hơn Dương Thiên Cần nhiều nhưng Dương Kim vẫn sợ chú. Cậu chỉ mong mình có khả năng giao tiếp bình thường.
Chú Khổng nói với Lương Dã: "Sao không nói trước là dẫn bạn về? Bạn cháu ăn tối chưa? Hay để chú chạy về quán lấy ít thịt nấu bát canh cho ba người nhé?"
"Không cần đâu, chú đừng bận tâm." Lương Dã bước đến, "Cháu nấu cho cậu ấy bát mì là được rồi."
"Cũng phải." Chú Khổng có vẻ hơi ngại, liền lau tay vào áo, quay sang nói với Dương Kim: "Thịt ở quán chú là loại rẻ nhất, chắc không bằng đồ ăn ở Macao đâu, cháu chắc không quen ăn đâu nhỉ."
Dương Kim biết chú không có ác ý, nhưng câu nói đó vẫn khiến cậu cảm thấy mơ hồ. Cậu khó có thể nhận mình là "người giàu" bởi sự giàu có chỉ mang đến cho cậu nỗi đau.
Có vẻ chú Khổng cũng không cần cậu trả lời, lại lau tay vào áo, nói với Lương Dã: "Thôi, chú về nhé."
"Đừng mà, chú ở lại thêm chút đi. Trước khi ra ngoài cháu nhờ chú trông mẹ cháu, giờ cháu về lại đuổi chú đi, thế thì kỳ lắm. Mất mặt cháu lắm." Lương Dã cười, nói thêm:
"Chú nhìn trên kệ có loại thuốc lá nào muốn hút thì cứ lấy nhé."
Dương Kim nhìn Lương Dã.
Có vẻ như Lương Dã không phải người thiếu hiểu biết về cách đối nhân xử thế — ngược lại, anh còn rất tinh ý. Cuộc trò chuyện vừa rồi giữa anh và chú Khổng đã chứng minh điều đó. Vậy nên, chắc chắn Lương Dã hiểu được những lời cậu nói trong phòng thực hành điện công nghiệp, và cũng biết rằng cậu đang chờ một câu trả lời — dù tốt hay xấu. Nhưng tại sao anh lại không nói? Lương Dã đang lo ngại điều gì?
Tôn Hiền gọi cậu: "Dương Kim, sao đứng ngẩn ra thế? Lại đây ngồi trên giường đất đi, ấm lắm."
Dương Kim giật mình, đi qua ngồi xuống.
Chú Khổng cũng ngồi xuống bên giường. Dương Kim thấy chú và Tôn Hiền trao nhau ánh mắt, rồi nhìn thấy Tôn Hiền cúi đầu khẽ mỉm cười ngượng ngùng.
Chú Khổng bắt đầu nói chuyện với cậu, nụ cười chất phác: "Cháu là bạn thế nào của Lương Dã? Sao ba mẹ cháu lại ở tận Macao?"
Thật ra, Dương Kim không muốn trả lời nhưng cũng không biết làm cách nào để thoát khỏi những câu hỏi này. Bản năng khiến cậu nhìn sang Lương Dã.
Như thể có thần giao cách cảm, Lương Dã ngay lập tức bưng bát mì nóng bước đến giải cứu cậu.
Anh bình tĩnh chuyển chủ đề: "À đúng rồi chú, vừa nãy chú nói về vụ tên sát nhân hàng loạt ấy, con ra ngoài vội qu, không nghe rõ. Sau đó thế nào? Hắn chỉ giết những người có thù với mình thôi à?"
Chú Khổng lau tay vào áo, nói: "Chưa bắt được hắn, chú cũng không biết nữa. Nghe nói mấy gia đình báo mất tích chẳng hề quen biết nhau, chắc là hắn chọn người ngẫu nhiên thôi."
Lương Dã đáp: "Không thể nào. Chắc phải có điểm chung gì đó chỉ là cảnh sát chưa tìm ra thôi."
Chú Khổng im lặng.
Tôn Hiền thở dài nặng nề: "Ôi trời ơi! Chẳng hiểu trong đầu cái loại người này nghĩ gì, giết người chỉ để thỏa mãn sao? Nếu muốn thỏa mãn thì sao không tự giết mình đi? Không đúng, tự sát còn nhẹ nhàng quá, tốt nhất là bắt hắn chịu khổ trên đời này, bị ngàn dao cắt xẻ!"
Chú Khổng đột nhiên đứng dậy, lại lau tay vào áo lần nữa.
"Ây da, tôi quên mất quán còn đống bát chưa rửa! Tôi phải đi đây."
Lương Dã tiễn chú ra cửa, giúp chú mở cửa, "Chú đi cẩn thận nhé, cảm ơn chú vì tối nay đã giúp—"
Lời của Lương Dã đột ngột khựng lại.
Như có linh cảm, Dương Kim vội bật dậy chạy đến bên Lương Dã, theo bản năng kéo lấy vạt áo anh, muốn kéo anh vào trong nhà.
Trong con hẻm mờ tối, ánh đèn đỏ của xe cảnh sát nhấp nháy. Những viên cảnh sát mặc đồng phục đứng ngay trước cửa tiệm tạp hóa, tay cầm còng số tám.
Ánh mắt của chú Khổng bỗng hoảng sợ, chú lao vụt đi như một làn khói.