Khi Dương Kim đến trường thì đã muộn, trong lớp đã có các bạn học khác. Cậu không tiện trực tiếp đưa tiền cho Điền Kim Lai.
Thật ra các bạn khác không phải vấn đề lớn. Họ từ lâu đã làm ngơ trước việc cậu bị bắt nạt và Điền Kim Lai cũng chẳng bận tâm đến họ. Điều quan trọng là Diêu Văn Tĩnh đã có mặt trong lớp.
Có lần Điền Kim Lai đặc biệt đe dọa cậu rằng nếu dám đưa tiền trước mặt Diêu Văn Tĩnh, gã sẽ không tha cho cậu.
Đến giờ nghỉ giải lao sau tiết học đầu tiên, Diêu Văn Tĩnh bị giáo viên gọi vào văn phòng. Dương Kim còn đang lưỡng lự không biết có nên đưa tiền cho Điền Kim Lai ngay không thì gã đã đi đến chỗ cậu.
Sự xuất hiện bất ngờ của gã làm cậu giật mình. Dương Kim cố gắng kìm nén sự run rẩy do hoảng sợ, vươn tay vào cặp lấy tiền.
Điền Kim Lai đếm tiền, nhíu mày hỏi: "Chỉ mẹ nó từng này thôi?"
Dương Kim sững người. Mỗi lần cậu đều đưa 50 tệ, lần này đã là 80 tệ, sao lại thành "từng này"?
"Mẹ nó, mấy tuần trước mày mất tích ở đâu không biết, không đến trường gần một tháng, giờ đưa từng này thôi à?"
Giọng của Điền Kim Lai cao lên, đám bạn của gã lập tức tụ lại. Chúng khoanh tay đứng sát bàn của Dương Kim từ trên cao nhìn xuống cậu.
Cơ thể Dương Kim run lên không kiểm soát. Cậu mở miệng: "Lần sau..."
"Lần sau?" Điền Kim Lai ngắt lời, liếc nhanh về phía hành lang nơi Diêu Văn Tĩnh vừa rời đi — cô vẫn chưa quay lại. "Lần sau mà không mang gấp ba số tiền này, cái thằng trường nghề đó lần trước đánh tao thế nào, tao mẹ nó sẽ trả lại gấp mười lần cho chúng mày."
Diêu Văn Tĩnh quay lại lớp.
Trước khi Dương Kim kịp phản ứng, Điền Kim Lai và đám bạn đã tản ra như chim bay. Khi Diêu Văn Tĩnh bước vào lớp, mọi thứ như chưa từng xảy ra. Chỉ còn lại Dương Kim ngồi đó vẫn không ngừng run rẩy.
Ý gã là gì? Lương Dã đã tìm bọn họ tính sổ sao? Khi nào? Là trong khoảng thời gian mình rời khỏi Cáp Nhĩ Tân à?
Dương Kim gục xuống bàn khẽ nhắm mắt lại.
Khoảng thời gian cậu không ở Cáp Nhĩ Tân, Lương Dã đã làm gì, đã trải qua những gì, cậu hoàn toàn không biết.
Cơ hội để hiểu rõ về anh đã bị gián đoạn bởi những lời buộc tội bất ngờ trong phòng thực hành điện công nghiệp, rồi lại bị cơn chấn động từ vụ án giết người hàng loạt cắt ngang.
Vì sao con người gặp nhau lại luôn bất ngờ và rối ren đến thế?
Đôi lúc Dương Kim ước rằng, ngay từ đầu, Lương Dã chỉ là một người qua đường lạnh nhạt, đừng bao giờ vung chai rượu lên để cứu cậu.
---
Buổi chiều hôm đó, sau giờ tan học, Dương Kim theo thói quen nhìn về góc đường nơi Lương Dã thường đợi cậu. Nhưng không có ai cả.
Về đến nhà, cậu mở hộp tiết kiệm ra. Bên trong chỉ còn lại vài tờ tiền lẻ và một ít xu vụn. Số tiền 50 tệ cho lần tới cậu cũng không gom đủ.
Sáng hôm sau.
Dương Kim bước xuống lầu, dưới lầu không có ai cũng không thấy chiếc xe đạp nhãn hiệu Khổng Tước quen thuộc. Chỉ có cái lạnh dai dẳng của tháng tư ở Cáp Nhĩ Tân.
Đến lớp, Điền Kim Lai lại đến đòi tiền. Cậu nói mình quên mất, hứa sẽ đưa vào ngày mai. Điền Kim Lai tiếp tục đe dọa: "Mày có muốn thằng nhãi trường nghề đó chết không?"
Buổi chiều tan học, góc đường quen thuộc ấy vẫn không có ai.
Sáng ngày thứ ba.
Dưới lầu vẫn không có ai.
Dương Kim nghĩ: Liệu có phải Lương Dã đến muộn không? Hay là mình đợi anh ấy một lát?
Cậu đứng đó mơ hồ không biết nên làm gì. Nhưng rồi chợt nhớ ra chính mình đã đuổi anh đi. Cậu siết chặt quai cặp lặng lẽ đi học một mình.
Đến lớp, Điền Kim Lai lại hỏi tiền. Lần này, Dương Kim tiếp tục xin gã thêm một ngày nữa.
Điền Kim Lai không tin, lạnh giọng hỏi: "Mẹ nó, mày rốt cuộc có tiền không đây?"
Đúng lúc đó, Diêu Văn Tĩnh bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Cô tiến lên đứng giữa Điền Kim Lai và Dương Kim, trừng mắt nhìn gã: "Cậu không phải đã hứa với tôi là không bắt nạt cậu ấy nữa sao?"
Buổi chiều tan học, Diêu Văn Tĩnh đi cùng Dương Kim, còn hỏi: "Hôm nay cái anh tóc húi cua không đến đón cậu à? Hay để tôi đưa cậu về nhé."
Dương Kim ngượng ngùng không muốn để con gái đưa mình về, chỉ đi cùng cô một đoạn.
Khi tạm biệt, Diêu Văn Tĩnh nói với cậu: "Nếu hắn còn bắt nạt cậu, cứ nói với tôi."
Dương Kim mím môi, hỏi nhỏ: "Hai người... đang yêu nhau à?"
"Không đời nào tôi lại yêu một kẻ vô dụng như thế."
Giọng của Diêu Văn Tĩnh đầy khinh miệt. Nhưng trong ánh mắt cô, Dương Kim lại nhìn thấy sự không cam lòng, thậm chí là đau khổ.
---
Một tuần đã trôi qua.
Lương Dã đã rời khỏi cuộc sống của Dương Kim suốt một tuần.
Cũng nên như vậy thôi, Dương Kim nghĩ. Trước đây dù Lương Dã đã đuổi cậu nhiều lần, cậu vẫn cố chấp, nhưng chỉ cần cậu đuổi anh một lần là anh đã đi ngay. Không sao cả. Chương cuối cùng của bản nhạc mộng mơ cũng đã kết thúc.
Nhưng Dương Kim vẫn chưa gom đủ tiền để đưa cho Điền Kim Lai. Ngày mai đã là cuối tuần, cậu không còn cách nào khác, quyết định lén lấy một chiếc vòng ngọc của ba mẹ để đem đi bán.
Chiều hôm đó, sau giờ tan học...
Diêu Văn Tĩnh có việc, không thể đi cùng cậu. Và thế là cậu bị Điền Kim Lai và đám bạn của gã kéo vào một con hẻm, trùm kín đầu đánh hội đồng.
Khi cậu lê bước về đến khu tập thể, người đầy thương tích, khóe miệng rỉ máu, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là Lương Dã tay xách một túi đồ ăn nóng hổi.
Và ngay sau đó, ánh mắt cậu chạm phải Liễu Chi Quế đang đứng ở cửa cầu thang, kéo theo một chiếc vali.
Giá như đây là một giấc mơ.
Gặp lại Lương Dã sau một tuần là một giấc mơ đẹp. Nhưng bị Liễu Chi Quế bắt gặp trong tình trạng thảm hại này là một cơn ác mộng. Giấc mơ đẹp và ác mộng xen lẫn nhau, nhưng ít ra cũng không đến mức quá tồi tệ.
Tiếc rằng đây lại là hiện thực.
Liễu Chi Quế đứng yên nhìn cậu một lúc. Vẻ mặt bà bình thản như thể đang nhìn một người qua đường.
Lương Dã vốn đã định bước đến chỗ cậu, nhưng khi thấy ánh mắt của Liễu Chi Quế, dường như anh nhận ra điều gì đó, liền dừng lại không bước tiếp.
Có lẽ điều duy nhất đáng an ủi là vị trí của Lương Dã nằm ngoài tầm nhìn của Liễu Chi Quế.
Dù vậy, trong đầu Dương Kim đã bắt đầu nghĩ cách bịa một lời nói dối để bảo vệ Lương Dã, tránh việc anh bị liên lụy vào chuyện này.
"Sao lại thành ra như thế này?" Liễu Chi Quế hỏi.
Dương Kim siết chặt quai cặp, không trả lời. Cậu chỉ nghĩ làm thế nào để giúp Lương Dã thoát tội, nhưng lại không nghĩ đến việc phải giải thích cho chính mình. Vì vậy, cậu nhất thời không nghĩ ra được một lời nói dối hợp lý.
"Đừng có bảo là vấp ngã hay va đập nhé, nhìn là biết không phải rồi." Liễu Chi Quế lạnh lùng bổ sung, giọng bà như cắt vào không khí. "Mới về đã gặp chuyện thế này. Ngày tốt đẹp sắp đến mà mày lại thế này, mẹ nó, mày không thể làm tao bớt lo được sao?"
Vết thương đau nhức, gió tháng tư vẫn lạnh. Cơn đau như bị gió làm tăng thêm, đặc biệt là khi Dương Kim biết Lương Dã đang đứng ở góc khuất lặng lẽ nhìn tất cả.
Ánh nhìn của Lương Dã còn lạnh lẽo hơn cả cơn gió.
"Câm rồi sao?!" Liễu Chi Quế lớn tiếng quát.
Dương Kim giật bắn mình, không dám chần chừ, chỉ đáp thật: "Bị đánh."
"Ai?"
"Bạn trong lớp." Cậu liếc nhìn đôi mắt đang trợn trừng của Liễu Chi Quế, cơ thể run lên, buộc phải nói tiếp: "Là đám ở khu tập thể trước đây... Điền Kim Lai bọn họ."
"Tại sao?"
Dương Kim siết chặt quai cặp, đáp nhỏ: "Họ nghĩ con có tiền, cứ mãi tống tiền. Lần trước con đi Macao thăm ba, lâu rồi không đưa tiền cho họ, nên... thành ra thế này."
Liễu Chi Quế nhìn cậu một lúc lâu với ánh mắt lạnh lùng.
"Lại đây."
Dương Kim rụt rè tiến đến.
Bà giơ tay, tát cậu một cái.
Đau. Lực không quá mạnh, nhưng với cậu, nỗi đau này còn gấp nhiều lần những cú đấm đá của Điền Kim Lai. Mặc dù đã bị mẹ đánh nhiều lần, tại sao lần này vẫn đau đến tận thấu tim?
Cậu lùi lại hai bước, cúi đầu.
Liễu Chi Quế lại vung tay thêm một cái tát nữa. Dương Kim cố gắng không né, đứng yên nhắm mắt không phản kháng.
"Mày không biết né à? Không biết đánh trả à? Mày có phải đàn ông không hả?"
Giọng bà trở nên gay gắt, sắc nhọn. Trên lầu, một vài người hàng xóm mở cửa sổ thò đầu ra nhìn xuống.
Trong những tiếng cửa sổ mở lách cách, Dương Kim mải tìm kiếm tiếng bước chân rời đi của Lương Dã.
Hồi còn ở khu tập thể cũ, mỗi lần bị Liễu Chi Quế quát mắng, giọng bà luôn đủ lớn để cả khu đều nghe thấy. Cậu đã buộc phải quen với điều đó.
Nhưng Lương Dã là ngoại lệ duy nhất trong sự quen thuộc ấy.
Dương Kim không muốn Lương Dã nhìn thấy gia đình cậu tồi tệ thế nào.
Giờ thì cậu đã để lộ gia đình tan nát của mình trước mặt Lương Dã rồi. Phải làm sao đây? Dương Kim tự hỏi, nhưng không tìm được câu trả lời trong cơn hoảng loạn.
Cậu tự an ủi: Thôi vậy, coi như đây là một cách để đẩy anh ấy ra xa. Lương Dã đã nhìn thấy rồi, chắc chắn anh sẽ rời đi thôi. Ai mà muốn cứu một đứa trẻ lớn lên từ một gia đình như thế này chứ? Nhất là khi nó còn là một thằng đồng tính.
"Tài sản của ba mày, mày nhất định phải lấy được. Ngắn thì vài năm, dài thì mười mấy năm. Mày có bệnh gì thì cũng mẹ nó nhịn hết cho tao, nghe rõ chưa?!" Liễu Chi Quế hét vào mặt cậu.
Hàng xóm trên lầu bắt đầu xì xào bàn tán. Liễu Chi Quế ngước lên nhìn họ bằng ánh mắt sắc lẹm, chửi: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Sau đó, bà túm lấy Dương Kim kéo lên lầu.
Trước khi lên lầu, Dương Kim ngoái đầu nhìn về phía góc tối.
Lương Dã vẫn đứng đó. Túi đồ ăn trong tay anh đã không còn bốc khói.
Nguội cả rồi.
---
Khi về đến nhà, Liễu Chi Quế không đưa cho Dương Kim bất kỳ loại thuốc giảm sưng nào. Sau khi nấu cơm xong bà cũng không gọi cậu ra ăn, mà yêu cầu cậu mang bảng điểm ra để kiểm tra.
Vết thương ở khóe miệng đau đến mức cậu không chịu nổi. Trong lúc Liễu Chi Quế xem bảng điểm, cậu lén đi tìm chai cồn sát trùng trong tủ thuốc.
Liễu Chi Quế không nói gì. Cậu vội chạy vào phòng tắm để tự xử lý. Nhưng cậu còn chưa bôi xong thì bà đã gọi ra tiếp: lần này là kiểm tra việc tập đàn piano.
"Đàn một bài đi để xem tháng này có tập đàng hoàng không."
Một loạt những "kiểm tra" cuối cùng cũng kết thúc.
Dương Kim quay về phòng mình, bật đèn, khóa cửa, rồi trượt xuống dựa lưng vào cánh cửa.
Cậu không hiểu câu "nhịn đi" mà Liễu Chi Quế nói có nghĩa là gì. Nhịn cái gì? Liễu Chi Quế liệu có biết điều gì đó không?
Vết thương ở khóe miệng không còn đau nhiều nữa, dù cồn sát trùng chưa được bôi kỹ. Nhưng cậu không muốn rời khỏi phòng thêm một lần nào.
Thế giới này lớn đến vậy, dường như chỉ căn phòng nhỏ bé này mới mang lại cho cậu cảm giác an toàn.
Bất chợt, một tia sáng màu vàng nhạt lóe lên ngoài cửa sổ. Ban đầu, Dương Kim nghĩ mình hoa mắt, nhưng vài giây sau, ánh sáng ấy lại lóe lên lần nữa.
Như một sự cộng hưởng trong tâm trí, cậu lập tức bật dậy chạy vội đến cửa sổ. Vì quá vội, cậu va vào cạnh bàn, chỗ bầm tím trên người lại đau nhói.
Mở cửa sổ nhìn xuống, đó là Lương Dã.
Đúng là Lương Dã mà cậu đang nghĩ đến.
Lương Dã giơ một chiếc đèn pin trong tay. Thấy cậu ló đầu ra, anh liền tắt đèn pin. Tay còn lại giơ lên, vẫy cậu xuống.
Nhưng làm sao cậu có thể xuống được?
Liễu Chi Quế vẫn còn ở nhà và chưa ngủ. Nếu cậu ra ngoài, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Cậu bị phát hiện thì không sao nhưng không thể để Lương Dã bị kéo vào chuyện này.
Cậu đã hiểu rằng Lương Dã có cuộc sống riêng, và cậu đã đẩy anh rời xa mình. Nếu giờ quay đầu lại, cậu chẳng phải sẽ trở thành người mà cậu đã chỉ trích trong phòng thực hành điện sao?
Dương Kim đưa tay ra ngoài cửa sổ sốt ruột vẫy tay, ý bảo anh hãy về đi.
Đêm tháng tư, không khí vẫn lạnh lẽo. Việc Liễu Chi Quế kiểm tra bảng điểm và piano vừa rồi ước chừng mất cả tiếng đồng hồ. Vậy là Lương Dã đã đứng dưới đó cả tiếng đồng hồ?
Ánh sáng từ chiếc đèn pin có thể chiếu vào những tầng lầu khác. Nếu hàng xóm phát hiện và một ngày nào đó nói lại với Liễu Chi Quế thì sao? Rõ ràng bà đã biết điều gì đó, không thể để Lương Dã bị cuốn vào.
Không được. Nhất định không được.
Dương Kim càng vẫy tay mạnh hơn, lòng càng thêm lo lắng. Ấy vậy mà Lương Dã vẫn đứng đó ngẩng đầu nhìn cậu không nhúc nhích.
Khoảng cách quá xa, ánh sáng lại quá yếu, Dương Kim không thể nhìn rõ biểu cảm của anh. Dù có cố đẩy kính lên cũng chẳng giúp được gì.
Lương Dã giống như một cái cây lặng lẽ đứng đó. Dương Kim vừa khao khát được nhìn thấy từng đường vân trên thân cây ấy, vừa sợ cây sẽ bị gió thổi mà lạnh.
Có lẽ sự kiên trì của Dương Kim đã khiến Lương Dã động lòng. Anh bất ngờ vẫy tay ngược lại, ý bảo cậu hãy vào nhà.
Dương Kim sợ anh không chịu đi nên vẫn bám lấy cửa sổ kiên trì ra hiệu. Lương Dã quay người ngồi xuống bồn hoa gần đó, ngẩng đầu tiếp tục vẫy tay bảo cậu quay vào trong.
Cạch——
Âm thanh của tay nắm cửa phòng đột ngột vang lên.