Dương Kim giật mình đến mức cả người run rẩy. Cậu hoảng hốt quay đầu nhìn lại, chỉ khi thấy cửa đã khóa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, giọng của Liễu Chi Quế vang lên bên ngoài: "Khóa cửa? Mau mở ra!"
Cậu vội vã đóng cửa sổ, kéo rèm lại một cách luống cuống như thể che đậy điều gì đó, rồi chạy ra mở cửa.
Liễu Chi Quế đưa cho cậu một chai thuốc sát trùng và một gói bông ngoáy tai, lạnh lùng nói: "Chưa bôi hết thì tự bôi tiếp đi. Để lại hậu quả gì, tao không gánh nổi đâu."
Bà khoanh tay nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thiếu kiên nhẫn: "Đám đánh mày, mày tự xử lý được không? Bằng tiền hay cách khác cũng được, nhưng đừng để những chuyện tào lao này đến tai tao, càng không được để đến tai ba mày. Ông ấy tình hình khá tốt, chắc hè này sẽ về."
Nói xong, Liễu Chi Quế quay người rời đi.
Dương Kim nhắm mắt lại. Cậu gần như đã chắc chắn rằng bà biết cậu là người đồng tính.
Một nỗi đau kỳ lạ lan ra trong lòng. Liễu Chi Quế chọn cách bao che cho cậu, nhưng lý do không phải vì tình yêu, mà vì tài sản của Dương Thiên Cần.
Mẹ biết từ khi nào? Cậu tự hỏi. Biết rồi mới đối xử tệ với mình như vậy sao? Nhưng mình không phải là con của bà ấy sao? Tại sao mẹ không thể yêu con mình vô điều kiện? Nếu không yêu sao còn sinh mình ra trên đời này?
Cậu bước đến bên cửa sổ, vén rèm lên một chút. Lương Dã vẫn ngồi bên cạnh bồn hoa ngẩng đầu nhìn lên chỗ cậu.
Chiếc đèn pin đã tắt, xung quanh Lương Dã không có ánh sáng nào. Nhưng tại sao anh lại như một nguồn sáng duy nhất trong đêm tối của thành phố này, một ánh sáng vĩnh cửu trong mùa đông lạnh lẽo kéo dài?
Đi về phía ánh sáng dường như là bản năng không thể cưỡng lại của những người vẫn còn khao khát tình yêu và niềm hy vọng.
Cậu nhìn Lương Dã, cậu biết anh cũng đang nhìn mình.
Không ai ra hiệu gọi người kia. Không ai yêu cầu rời đi.
Sự ăn ý lặng lẽ giữa họ như đã được sinh ra từ lúc nào không hay, và vào tháng tư năm mười tám tuổi, khoảnh khắc này sẽ mãi được khắc ghi — một khoảnh khắc mà dù trải qua đau khổ và giằng xé vẫn muốn hướng đến nhau.
Cậu chờ đợi, rất lâu.
Cuối cùng, ánh sáng từ khe cửa ngoài phòng khách vụt tắt. Tiếng Liễu Chi Quế vào phòng và khóa cửa vang lên.
Dương Kim siết chặt tay vào rèm cửa, tim đập nhanh. Cậu sợ rằng Lương Dã đã rời đi.
May thay, anh vẫn ngồi đó.
Chỉ để chắc chắn, Dương Kim chờ thêm nửa tiếng. Nhưng cậu không thể đợi lâu hơn nữa.
Đêm càng lúc càng khuya, không khí càng lạnh. Cậu toàn thân đầy thương tích, làm sao có thể để Lương Dã ngồi ngoài trời chịu rét mà cảm lạnh được? Người tuyệt vời nhất trên đời ấy nhất định phải thật khỏe mạnh.
Cậu rón rén ra khỏi phòng, dùng chìa khóa khóa cửa phòng mình, sau đó nhẹ nhàng mở cửa nhà chính rồi khép lại một cách thật khẽ.
Không khí lạnh của đêm tháng tư tràn vào phổi mang lại sự tỉnh táo tuyệt đối. Lúc này, cậu cảm nhận rõ trái tim mình đang đập rộn ràng vì Lương Dã như thế nào.
Cậu đứng yên một giây, cố gắng điều hòa nhịp tim, hít một hơi thật sâu, rồi bước xuống cầu thang.
Mới đi được vài bước, cậu không nhịn được mà chạy. Bước chân càng lúc càng nhanh, trái tim càng đập loạn hơn.
Khi đến tầng một, Lương Dã không còn ở bên bồn hoa nữa mà đứng ngay dưới chân cầu thang ngẩng đầu nhìn cậu.
Còn vài bậc nữa, Dương Kim dừng lại nhìn anh.
Một tuần rồi không gặp, cậu gần như quên mất Lương Dã trông như thế nào. Hoặc có lẽ, chính vì thế mà cậu muốn nhìn anh thật kỹ từ đầu đến chân, từng chi tiết, không bỏ sót điều gì.
Cậu đứng im. Lương Dã bước lên cầu thang, từng bước từng bước tiến về phía cậu.
Dương Kim cảm giác như đây là một giấc mơ. Lương Dã không chỉ ngẩng đầu nhìn cậu mà còn bước đến bên cậu, đưa tay ra nắm lấy tay cậu.
Bàn tay Lương Dã to lớn, thô ráp. Lần trước khi chạm tay anh là lần đầu gặp mặt, khi anh kéo cậu đứng dậy từ dưới đất.
Lần đó tay anh còn đeo găng, cậu không cảm nhận được những vết chai sần trên tay anh.
Lần này, Lương Dã nắm tay cậu nhét vào túi áo mình, giữ chặt không buông cho đến khi cả hai đến bên chiếc xe đạp.
Dương Kim leo lên yên sau, giống như trước đây chỉ dám nắm lấy phần ghế trước. Nhưng Lương Dã quay lại kéo tay cậu nhét vào túi áo mình.
Cả hai tay.
Xe đạp bắt đầu lăn bánh, băng qua màn đêm đen kịt của Cáp Nhĩ Tân. Gió lạnh thổi qua, nhưng đôi tay của Dương Kim áp sát vào người Lương Dã không thấy lạnh tẹo nào. Thế nào cũng không lạnh.
Cậu không biết Lương Dã muốn đưa mình đi đâu làm gì. Nhưng chỉ cần là Lương Dã, dù đi đâu, làm gì, cậu cũng chấp nhận. Dù là trở thành một giọt nước trong sông Tùng Hoa, một hạt bụi trên đại lộ trung tâm, hay nằm trên đường ray chờ một chuyến tàu lao đến, cậu đều sẵn sàng.
Chiếc xe đạp dừng lại. Thật sự dừng bên một đoạn đường ray.
Một đoạn đường ray ngắn, dù trong đêm tối vẫn có thể thấy điểm cuối. Có lẽ đã bị bỏ hoang.
Dương Kim định bước xuống xe thì Lương Dã bảo: "Ngồi yên, đừng xuống."
Dương Kim không hiểu, nhưng cậu luôn chọn tin tưởng anh vô điều kiện. Cậu ngồi yên trên yên xe không nhúc nhích.
Lương Dã dựng xe, bước đến trước mặt cậu, cúi người bật chiếc đèn pin.
Ánh sáng bất ngờ làm Dương Kim chói mắt, cậu nhắm tịt lại theo phản xạ.
Lương Dã hỏi: "Để anh xem vết thương nào. Em đã bôi thuốc chưa?"
Ánh sáng vẫn chiếu rọi. Dương Kim nhắm mắt đáp nhỏ: "Bôi qua loa một chút."
"Về nhà mẹ em không giúp xử lý sao?"
Dương Kim mím môi, khẽ lắc đầu.
Ánh sáng lay động. Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng mở nắp lọ cồn sát trùng, rồi cảm nhận được bông gòn thấm cồn chạm vào vết thương trên môi. Lạnh buốt.
"Đau không em?" Lương Dã hỏi.
Ngực cậu khẽ run lên, nhưng vẫn trả lời: "Không đau."
Ánh sáng tắt, bông gòn cũng rời đi. Dương Kim mở mắt ra, thấy Lương Dã vẫn cúi người trước mặt nhìn cậu chằm chằm.
Đôi mắt một mí của anh không còn vẻ bất cần mà ngập tràn sự nghiêm túc, thậm chí — Dương Kim không biết có phải cậu đang tự mình ảo tưởng — là sự xót xa.
"Bọn nó còn đánh em chỗ nào nữa? Có chỗ nào trên người không?"
"...Có."
"Chỗ nào?"
Chẳng lẽ... vết trên người cũng phải xem sao?
Dương Kim hơi ngẩn ra, vô thức siết chặt lấy vạt áo mình.
"Không đau.." Cậu nói thẳng thừng, sợ anh không tin liền bổ sung, "Thật mà anh."
Ánh mắt Lương Dã trượt xuống nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt vạt áo của cậu, không biểu hiện gì.
Sau đó, anh đứng thẳng dậy, đưa lọ cồn sát trùng cho cậu: "Đợi lát nữa mang cồn về đi—"
"Em không muốn về nữa." Dương Kim nghe thấy chính mình ngắt lời anh.
Ánh mắt của Lương Dã dần trở nên sâu thẳm như hòa vào màn đêm vô tận.
Dương Kim rón rén "trộm" lấy ánh mắt ấy, xây dựng một bàn thờ trong tim để thờ phụng. Dẫu vậy cậu vẫn không dám tin ánh mắt ấy thuộc về mình.
"Xuống đây." Lương Dã gọi.
Dương Kim bước xuống.
Hai người cùng đi trên đường ray. Lương Dã bước trên lối trải đầy đá dăm, còn Dương Kim đi trên thanh ray như đang chơi trò thăng bằng. Cậu loạng choạng bước đi được Lương Dã thỉnh thoảng đưa tay ra đỡ.
Nhà máy không còn tiếng máy móc rền vang, những ống khói cao ngừng hoạt động. Đêm tháng tư tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Giữa sự tĩnh lặng ấy, Lương Dã nói: "Trước đây, đường ray này chạy thẳng về phía bắc, đến được nhà anh."
Dương Kim ngẩng đầu thấy anh đang nhìn về phía bắc, rất xa, rất xa.
"Nhà anh?" cậu hỏi.
"Là ngôi nhà ở làng cũ." Lương Dã đáp, ánh mắt không rời khỏi phía bắc. "Đất ở làng anh là loại đất đen màu mỡ nhất, trồng đầy lúa mì và cao lương. Đến mùa thu, cả cánh đồng vàng rực."
Dương Kim quay đầu nhìn ánh mắt của Lương Dã.
Cậu cảm nhận được một điều gì đó rất đẹp đẽ bắt nguồn từ nỗi nhớ quê của anh. Cậu nghĩ, Lương Dã hẳn là một người may mắn bởi anh yêu quê hương mình. Còn cậu từng yêu quê nhà Cáp Nhĩ Tân, nhưng rồi không yêu nữa. Bây giờ, gặp được Lương Dã ở Cáp Nhĩ Tân, không biết cậu có thể yêu nơi này thêm một lần nữa không.
Lương Dã tiếp lời: "Hồi đó ba anh rất giỏi làm ruộng, cả làng đều ngưỡng mộ, thường đến thăm ruộng nhà anh. Ba anh là kiểu người nhiệt tình, hay chia sẻ giống cây và cây con cho hàng xóm, dạy họ cách tưới nước, bón phân. Nhưng dù thế nào cũng không ai trồng được ruộng tốt như nhà anh."
Lương Dã vừa kể vừa mỉm cười, nét mặt thư thái, khóe môi điểm chút ý cười.
Dương Kim nghĩ, anh chắc hẳn có một người ba rất ấm áp. Rồi cậu nhớ lại, khi ở cổng trường nghề số 3, Lương Dã từng nói ba anh hình như đã gặp chuyện gì đó.
Quả nhiên, vẻ mặt Lương Dã bỗng chốc thay đổi, anh cau mày.
"Về sau ba anh mất, rất đột ngột." Lương Dã nói, "Năm anh mười hai tuổi, có một đứa trẻ trong làng chạy đến nhà bảo ba anh đã mất, mất ngay trên bờ ruộng nhà anh."
"Khi ấy có một thương lái đến làng thu mua lương thực. Theo lý mà nói, tiền thu mua sẽ được thanh toán vào mùa thu nhưng đến mùa đông vẫn còn mấy hộ chưa nhận được tiền."
"Thực ra nhà anh đã nhận tiền rồi, chuyện đó vốn chẳng liên quan gì đến nhà anh. Nhưng mà ba anh..."
Lương Dã ngừng lại hồi lâu, cuối cùng bật cười, tiếng cười vừa bất lực vừa đau lòng.
"Gọi là trọng nghĩa khí cũng được, mà nói ông ấy thích xen vào chuyện người khác cũng chẳng sai. Ông ấy dẫn mấy nhà kia đến ủy ban làng để làm ầm lên. Một tháng sau, người của thương lái đến. Nhưng bọn họ nói giá cả không tốt, giá mua phải giảm một nửa."
"Giá cả không tốt là chuyện của thương lái, liên quan gì đến nông dân? Không cần học kế toán hay luật pháp cũng biết chuyện này không hợp lý. Ba anh dẫn những nhà kia đi đàm phán với thương lái, nhưng ba anh là người..."
Lương Dã dừng lại rất lâu, như đang cố tìm từ thích hợp, "Ngây thơ quá."
"Ông ấy nghĩ mình có thể chống lại được thương lái. Ban đầu nói lý, không được thì động tay động chân. Mà đã động tay động chân thì hỏng hết."
"Người tốt nghiệp trường giỏi chắc chưa từng thấy cảnh người làng đánh nhau phải không? Toàn dùng đồ thật đấy. Đồng, sắt, nhọn, cùn, có gì là nhấc lên dùng luôn."
"Thực ra chuyện đó chẳng liên quan quái gì đến ba anh." Lương Dã nói với giọng chua chát. "Lúc giữa chừng, mẹ anh cũng đã bảo ông đừng xen vào nữa. Nhưng ba anh nói làm sao mà không lo được? Đều là hàng xóm láng giềng cả, ruộng nhà họ liền với đất nhà mình. Năm nay ép giá mấy hộ này, năm sau thì sao? Phải chăng năm sau sẽ đến lượt cả làng bị ép giá?"
"Ông ấy nói có lý. Nhưng mạng lại mất như thế đấy."
"Ba anh mất, mẹ anh liền đòi tìm thương lái tính sổ, rồi cái chân phải của bà cũng mất luôn vì chuyện đó."
Giọng Lương Dã trầm xuống, bước chân chậm lại.
"Năm 1986, anh mười hai tuổi. Mùa đông năm ấy lạnh lắm, tuyết rơi dày thật khốn kiếp. Ba anh không còn, mẹ anh thì què, anh đứng ngơ ngẩn trên bờ ruộng lâu ơi là lâu."
Lương Dã dừng bước.
Dương Kim cũng đứng lại trên đường ray, quay đầu nhìn anh. Vì đường ray cao hơn mặt đất, cậu có thể nhìn thẳng vào mắt Lương Dã.
Chính khoảnh khắc ấy, Dương Kim chợt nhận ra đôi mắt một mí của Lương Dã là một lớp ngụy trang tàn nhẫn biết mấy. Trong đôi mắt trông như không quan tâm ấy lại ẩn chứa biết bao điều quan trọng: người ba đã khuất, người mẹ tàn tật, quê hương không thể trở về, trách nhiệm trưởng thành sớm và sự tự do mà anh không bao giờ có thể theo đuổi.
Sự thấu hiểu của Dương Kim chính xác đến mức, khi Lương Dã bình thản thốt ra câu nói tiếp theo, cậu có thể cảm nhận được sự run rẩy khắc sâu trong giọng nói — hoặc trong cả cuộc đời của Lương Dã.
"Học sinh ngoan, em biết không? Lúc đó anh... anh thật sự chẳng biết phải làm gì."
Dương Kim nghĩ, sự run rẩy này đã ăn sâu vào cốt tủy của Lương Dã như những chiếc đinh thép không thể nhổ bỏ. Cũng giống như chính cậu bị đánh đập bởi Dương Thiên Cần và Lưu Chi Quế, bị đe dọa bởi Điền Kim Lai, bị xã hội khinh miệt. Nỗi đau như hai dòng sông cuối cùng gặp nhau.
Dương Kim không thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu dang tay ôm lấy Lương Dã.
Cậu nghĩ, may mà mình đang đứng trên đường ray, cao ngang tầm với Lương Dã. Như vậy cái ôm của cậu sẽ không trở nên quá nhỏ bé.
---
【Tác giả có lời muốn nói】
Mùa đông sắp qua đi, cuối cùng họ cũng bắt đầu hiểu nhau.