Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 31

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua. Lương Dã không hề có động tĩnh nào sau khi bị Dương Kim ôm lấy, khiến cậu bắt đầu muốn rút lui.

Một tuần trước, chính cậu đã bảo Lương Dã đừng đến nữa, nhưng giờ đây lại chính cậu là người ôm lấy anh. Cậu từng lên án Lương Dã trong phòng điện công rằng anh mãi giữ khoảng cách mập mờ, nhưng giờ đây, Dương Kim tự hỏi, cậu có khác gì anh đâu?

Đúng lúc cậu muốn buông tay, bàn tay của Lương Dã lại đặt lên lưng cậu.

Lương Dã nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo cậu rời khỏi đường ray, đặt hai chân của Dương Kim xuống đất. Cậu lại thấp hơn anh, rúc sâu vào vòng tay của Lương Dã. Có vẻ như giữ cậu thật chặt trong lòng mới là cách ôm khiến Lương Dã thoải mái nhất.

Mùi khói thuốc bao trùm.

Nhưng rõ ràng Lương Dã không biết cách ôm, anh ôm quá chặt, đến mức kính của Dương Kim bị ép vào sống mũi làm cậu đau. Thế nhưng cậu lại cảm thấy dễ chịu. Có lẽ điều này chứng minh rằng Lương Dã chưa từng ôm ai trước đây.

"Dương Kim." Lương Dã gọi tên cậu rồi lại im lặng.

Dương Kim lặng lẽ dựa vào ngực anh, chờ đợi những lời tiếp theo.

Nếu Lương Dã không nói gì thêm, cậu nghĩ mình cũng sẽ cứ chờ mãi như vậy.

Cuối cùng, sau một hồi lâu, Lương Dã cũng mở lời. Giọng nói của anh như chứa đựng một quyết tâm nào đó, cương quyết và không chút do dự: "Kể cho anh nghe về gia đình em đi, anh muốn biết."

Phản ứng đầu tiên của Dương Kim là kháng cự. Cơ thể cậu tự nhiên phản ứng, cố đẩy vòng tay của Lương Dã ra, nhưng anh mạnh quá, cậu không làm được. Thay vào đó, vòng tay của anh siết chặt hơn.

Dương Kim nhỏ giọng than thở: "Anh ép kính của em đau cả sống mũi rồi."

Lương Dã buông cậu ra, hơi cúi người xuống nhìn sống mũi của cậu, hỏi: "Đau lắm à?"

Dương Kim cúi gằm mặt, lắc đầu.

"Thế lạnh không?" Lương Dã lại hỏi.

Cậu lắc đầu.

"Vậy em có thể kể cho anh nghe được không?"

Ngón tay Dương Kim cuộn lại siết chặt.

Lương Dã đã kể cho cậu nghe câu chuyện về quê hương của anh. Lẽ ra cậu cũng nên đáp lễ, kể cho anh nghe những chuyện quá khứ của mình. Nhưng những ký ức đầy thương tích của cậu, liệu có ai muốn bước vào không? Nhất là một người tốt như Lương Dã.

Dương Kim nghĩ rất lâu, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng Lương Dã vẫn đang chờ, cậu không nỡ để anh phải thất vọng.

Suy nghĩ hồi lâu, cậu chỉ biết nói: "Em cũng không biết tại sao mọi thứ lại thành ra thế này."

Rồi cậu dừng lại, nhỏ giọng bổ sung: "Thật ra trước kia họ đối xử với em rất tốt. Có lẽ... con người ai cũng sẽ thay đổi."

Cậu chỉ có thể nói đến thế, chỉ muốn nói đến thế.

Như một cơ chế tự bảo vệ bản thân, rất nhiều ký ức đau đớn đã bị bộ não của Dương Kim tự động cắt xén và xóa bỏ. Cậu không thể hồi tưởng quá nhiều. Nếu nhớ lại quá kỹ, quá rõ, cậu sẽ lại chìm trong cơn đau ấy.

"Trước đây họ đối xử với em như thế nào?" Lương Dã hỏi.

Dương Kim nghĩ một lát, rồi trả lời: "Giống như cách mẹ anh đối xử với anh."

Lương Dã im lặng. Câu trả lời ấy dường như không đúng lắm với anh. "Tốt" đôi khi cũng có thể là một chiếc lồng giam.

"Vậy sau này tại sao lại trở nên tệ đi?" Lương Dã lại hỏi.

Dương Kim siết lấy ống tay áo mình, vô thức vò nát nó. Cậu không biết phải trả lời thế nào.

Có lẽ Lương Dã cũng nhận ra Dương Kim khó mở lời nên giọng anh trầm xuống, kiên nhẫn hơn: "Là vì ba em đi làm ở Macao sao? Vì ít gặp nhau?"

Thật ra Dương Kim chưa bao giờ phân tích mối liên hệ nhân quả này. Cậu không muốn đối mặt. Phân tích đồng nghĩa với việc phải so sánh niềm hạnh phúc đã qua với nỗi đau thực tại. Mặc dù cậu luôn là người thích tìm câu trả lời, nhưng khi đối diện với chủ đề về ba mẹ, cậu luôn do dự.

Có vẻ như Lương Dã rất muốn biết.

Thấy Dương Kim không trả lời, anh lại hỏi: "Hay là vì chuyện gì khác?"

Cùng sánh bước bên nhau trên đường ray về phía bắc là quê hương của Lương Dã. Dương Kim ngẩng đầu nhìn về phương Bắc, bỗng muốn được đến đó nhìn xem nơi ấy như thế nào. Lương Dã nói quê anh rất nghèo, nhưng Dương Kim nghĩ, nghèo không có nghĩa là không hạnh phúc.

"Vì tiền." Sau một hồi lâu, Dương Kim đáp. "Tiền khiến con người trở nên xấu xa, trở nên tham lam."

Dương Thiên Cần làm giàu bằng cách nào, Dương Kim thật sự không biết toàn bộ câu chuyện. Cậu chỉ ghép nhặt từ những cuộc rượu của ba mỗi dịp Tết, những lời khoe khoang khi say. Cậu không biết bao nhiêu phần trong đó là sự thật.

Trước những câu hỏi kiên trì của Lương Dã, Dương Kim từ từ kể lại những mẩu ký ức vụn vặt về quá khứ của mình.

---

Năm 1983, Dương Thiên Cần rời Nhà máy Cơ khí số 2, mức lương từ 50 tệ mỗi tháng trở thành 0 tệ.

Một tháng sau, Dương Thiên Cần cùng ba mình – ông nội của Dương Kim – đi về phía Nam đến Macao tìm nhờ người chú thứ hai. Chú của ông đưa cho hai ba con một khoản tiền nói là để đầu tư nhưng thực chất là để họ tự lo liệu lấy.

Sức khỏe của ba Dương Thiên Cần đã yếu, bản thân ông cũng chưa từng kinh doanh nên chỉ có thể tự mình mò mẫm. Cuối cùng, hơn một nửa khoản "đầu tư" của người chú đã tiêu tan. Dương Thiên Cần thậm chí đã chuẩn bị quay về Cáp Nhĩ Tân, nhưng trên đường đi ông tình cờ gặp một người đồng hương.

Người đồng hương nói rằng thị trường gạo ở Quảng Châu rất tiềm năng, gạo Đông Bắc khác biệt với gạo miền Nam, và gạo Đông Bắc bán rất chạy ở đó. Ý tưởng đưa gạo từ Cáp Nhĩ Tân đến Macao hình thành, Dương Thiên Cần bắt tay thực hiện. Vào năm 1983, ông là người đầu tiên làm điều này.

Tài sản kéo đến, ánh mắt của người chú cũng theo đến. Đầu tư, danh vọng và cả phụ nữ đều kéo đến. Thời gian trôi qua, có lẽ Dương Thiên Cần thực sự quên mất rằng ông vẫn còn một người vợ và một đứa con ở lại giữa gió tuyết lạnh giá của Cáp Nhĩ Tân.

Đôi lúc Dương Thiên Cần cảm thấy áy náy. Ông lấp đầy sự áy náy của mình bằng tiền bạc. Vì thế, từ nhỏ, Dương Kim đã có một cuộc sống khác biệt với những đứa trẻ Đông Bắc thông thường. Cậu sử dụng những món đồ văn phòng phẩm và đồ chơi tinh xảo mà ba cậu mang từ Macao về. Những đứa trẻ trong khu tập thể chưa từng thấy những thứ đó, chúng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với cậu.

Thế nhưng Dương Kim lại ngưỡng mộ những đứa trẻ trong khu tập thể. Mỗi lần tan học về, chúng đều có ba mẹ yêu thương chăm sóc, còn cậu thì không.

Những gì cậu có chỉ là cây đàn piano trong nhà, và nỗi sợ hãi bị mẹ đánh trước mặt cả khu tập thể nếu không chăm chỉ tập đàn.

Những gì cậu mất là sự dịu dàng của mẹ, là niềm hy vọng được trông chờ ba trở về từ Macao, là sợi dây gắn kết của tình thân, là tình yêu mà cậu từng nghĩ có thể cứu mình khỏi những trận bắt nạt của bạn bè đồng trang lứa.

---

"Trước lần đầu tiên ba em đi Macao, ông ấy bảo rằng khi trở về sẽ đưa em đi ăn Tados trên đại lộ trung tâm. Em đã chờ nhiều năm lắm rồi mới hiểu rằng ông ấy sẽ không bao giờ đưa em đi nữa."

Đó là câu nói cuối cùng của Dương Kim.

Cậu đã kể quá nhiều và không muốn tiếp tục câu chuyện của mình nữa.

Nghe xong, Lương Dã im lặng rất lâu rồi hỏi: "Tados là gì?"

"Một nhà hàng Nga trên đại lộ trung tâm."

"Đắt không?"

Dương Kim cúi đầu, đá một viên đá nhỏ trên đường ray và đáp: "Không biết nữa, chắc là vậy."

Cũng chẳng quan trọng nữa. Cậu đã không còn muốn đi ăn ở đó.

Lương Dã không nhận xét gì về gia đình của Dương Kim, chỉ hỏi: "Tháng trước em biến mất lâu như vậy, nhà em xảy ra chuyện gì sao?"

"Ba em bị chẩn đoán ung thư." Dương Kim bình thản nói. "Ông ấy sắp chết. Có thể là năm sau, có thể là năm năm, hoặc mười năm nữa. Mẹ em muốn toàn bộ số tiền của ông ấy, nhưng hình như ông ấy có con riêng ở Macao."

Lương Dã hỏi: "Vậy em có muốn không?"

Dương Kim im lặng một lúc rồi trả lời: "Em không muốn tiền."

Cậu chỉ muốn tình yêu.

Bước thêm hai bước, Dương Kim đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Lương Dã.

"Anh có muốn không? Em có thể cho anh, như vậy anh và dì sẽ có..."

Cậu ngập ngừng tìm từ ngữ thích hợp, nhưng không giấu được sự kích động: "Ít nhất một cuộc sống tốt hơn hiện tại một chút. Lương Dã, anh có muốn không? Không, anh nhất định phải nhận. Em—"

"Anh không cần." Lương Dã lại nắm lấy tay cậu.

Khoảnh khắc tay của Lương Dã chạm vào, Dương Kim lập tức bình tĩnh lại, chỉ có trái tim là vẫn đang giấu mình trong cơ thể mà đập loạn nhịp mạnh mẽ hơn.

Lương Dã nói với cậu: "Đó là của em, em phải nhận lấy, hiểu không học sinh ngoan? Em không thích tiền cũng không nên từ chối tiền. Có tiền có thể không có tự do, nhưng không có tiền thì chắc chắn không thể tự do."

Thật vậy sao? Dương Kim không hoàn toàn đồng tình nhưng cũng không muốn tranh luận với Lương Dã. Vì lúc này, khi Lương Dã đang nắm chặt tay cậu và tập trung nhìn cậu, ngoài việc cố gắng kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng, Dương Kim không thể nghĩ thêm điều gì khác.

Lương Dã lại gọi cậu là "học sinh ngoan". Cậu rất thích nghe điều đó.

Lương Dã hỏi: "Còn bọn Điền Kim Lai em định tính sao?"

Chủ đề thay đổi quá đột ngột, Dương Kim ngẩn ra một lúc mới nhớ ra chuyện gì, dè dặt hỏi: "Anh đã tìm bọn họ đúng không? Sao anh biết em đưa tiền cho họ?"

"Đừng bận tâm anh biết bằng cách nào." Lương Dã nói. "Em chỉ cần nói em muốn thế nào, nếu không nghĩ ra thì anh sẽ quyết định thay em."

"Anh định làm gì? Anh định đánh nhau à?" Dương Kim vô thức siết chặt tay Lương Dã. "Đừng làm thế."

Lương Dã nhìn cậu thật sâu.

"Sợ gì chứ?"

Dương Kim mím môi, cậu không muốn nói, nhưng ánh mắt của Lương Dã đầy sự dịu dàng nhưng cũng kiên quyết như muốn dò tìm bí mật. Cậu không thể chống lại ánh mắt đó.

"Cậu ta sẽ cho ba em biết. Nếu ba em biết, em sẽ không nhận được tiền của ông nữa." Dương Kim mím môi thêm lần nữa, khẽ ngước lên nhìn anh rồi nhanh chóng cúi xuống. "Hơn nữa, mẹ anh cũng sẽ biết, phải không? Và... anh sẽ bị thương."

Lương Dã không nói gì. Dương Kim không dám ngẩng đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Lương Dã luôn đặt trên người mình.

Nghĩ đến bàn tay trái từng bị thanh thép đâm thủng của Lương Dã, Dương Kim cảm thấy sợ hãi, cậu lại lặp lại: "Đừng đánh nhau."

Lương Dã đáp: "Không đánh mà."

Cuối cùng, Dương Kim ngẩng lên nhìn anh, trong lòng bối rối: "Vậy anh định làm gì? Anh đừng..." Đừng làm hại chính mình.

Lương Dã chỉ trầm giọng nhìn cậu, nói: "Đừng sợ. Ai cũng có điểm yếu."

Ánh mắt của Lương Dã sâu thẳm đến mức bóng tối cũng không sánh bằng. Dương Kim nhìn lại anh, vừa như hiểu vừa như không, trong lòng cảm giác rối bời xao động không thể kìm nén.

Ai cũng có điểm yếu.

Dương Kim nhìn anh, khẽ hỏi: "Vậy... điểm yếu của anh là gì?"

Lương Dã không trả lời ngay. Tay anh vẫn nắm chặt tay cậu, ngày càng siết chặt hơn.

Tim Dương Kim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ng.ực. Khoảnh khắc này, trong đầu cậu hiện lên nhiều điều – ba mẹ của anh, ba mẹ của cậu, nỗi đau của họ giao thoa như hai dòng sông muốn ôm lấy nhau nhưng lại rụt rè nép vào hai bờ.

Lương Dã nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức Dương Kim cảm thấy màn đêm sẽ kéo dài mãi giống như ánh mắt sâu thẳm của anh. Cuối cùng, Lương Dã bật cười tự giễu như cười nhạo chính mình.

"Em ngoan, em nói em không cần câu trả lời của anh. Nhưng anh... anh thật hèn nhát. Anh không biết làm sao để trả lời. Hiện tại anh chẳng thể cho em điều gì. Em hiểu không?"

Chưa từng thấy Lương Dã buồn bã như vậy, Dương Kim vội vàng nói: "Em không cần, anh đừng cho."

Dương Kim thấu nỗi khó khăn của anh. Sau khi nghe câu chuyện về ba anh, cậu càng thấu hiểu hơn.

"Nhưng em hỏi, chứng tỏ em muốn điều đó." Lương Dã nhìn cậu. "Em muốn thì anh buộc phải cho."

Tim Dương Kim đau nhói, cậu không muốn thấy Lương Dã như thế này.

Cậu nhớ dáng vẻ ngổ ngáo, bất cần của Lương Dã khi họ lần đầu gặp nhau – như thể không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Đó mới là anh.

"Không cần nữa, Lương Dã, em không cần nữa..."

Người không yêu sẽ không có nghĩa vụ gì. Mặc dù Dương Kim từng hy vọng có người yêu mình vô điều kiện, nhưng giờ đây cậu không muốn người đó là Lương Dã nữa.

Lương Dã cúi đầu nhìn đất, im lặng hồi lâu: "Anh không biết mẹ em đối xử với em như vậy. Anh chỉ nghĩ gia đình em không tốt, nhưng anh không ngờ..."

Anh dừng lại, như đang tìm từ ngữ thích hợp, cuối cùng lắc đầu: "...lại là như thế."

"Em nói tiền không quan trọng. Nhưng anh..." Lương Dã lại cười tự giễu. "Anh nghĩ tiền thật sự quan trọng. Nếu anh có tiền, anh đã không như bây giờ – chỉ có thể đưa em ra ngoài vào ban đêm khi không ai nhìn thấy. Còn lại, chẳng làm được gì cả."

"Em hỏi điểm yếu của anh là gì." Ánh mắt Lương Dã sâu thẳm dán chặt lên cậu. "Anh không dám có điểm yếu. Anh chính là điểm yếu của chính mình. Anh không thể mang đến cho bản thân cuộc sống mà anh muốn, cũng không thể cho người anh quan tâm những gì họ cần. Anh sống thế nào cũng được, nhưng em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này."

Hơi thở như nghẹn lại, Dương Kim khẽ run rẩy. Cậu hỏi Lương Dã bằng giọng điệu thận trọng nhất trên đời: "Nếu... nếu người đó không quan tâm anh cho cậu ấy điều gì, chỉ cần là anh, cậu ấy đều sẵn lòng nhận thì sao?"

"Vậy anh sẽ thấy đau lòng."

Lương Dã ngừng lại một chút rồi bổ sung:

"Rất đau lòng."

Bình Luận (0)
Comment